Dị Giới  Đô Thị Tạo Hóa Chi Môn - Ta Là Lão Ngũ - C59

  1. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 11: HỌC VIỆN ĐẠI SỰ
    Đứng ở cửa là hai đệ tử sĩ gồm một nam một nữ, Ninh Thành đã là Tụ Khí tầng ba, liếc mắt liền nhìn ra nam có tu vi Tụ Khí tầng bốn, còn nữ thì có tu Tụ Khí tầng ba. Nam nhân này thân hình cao lớn, tướng mạo không tầm thường, chỉ là ánh mắt nhỏ hẹp khiến vóc người cao to của gã trở nên dư thừa.

    "Ngươi chính là tạp vụ ở nơi này?" Nữ nhân kia thấy Ninh Thành chỉ có tu vi Tụ Khí tầng một, khóe mắt xem thường chợt lóe lên.

    Ninh Thành vốn là đang muốn rời khỏi nơi này, mặc Mục lão thích quản thế nào thì quản, chẳng quan hệ gì với hắn. Ai ngờ mình còn chưa ra khỏi cửa, đã có người phá cửa mà vào.

    "Hai vị dựa vào cái gì mà phá cửa của ta?" Ninh Thành căn bản không thèm đáp lại cô gái này, trực tiếp hỏi.

    Nam tử ánh mắt nhỏ hẹp thấy Ninh Thành còn có dũng khí hỏi lại bọn hắn, lập tức tiến lên một bước: "Thế nào, ta đá cánh cửa của ngươi, ngươi chẳng lẽ còn khó chịu, ngày hôm nay ta chẳng những muốn đá cửa của ngươi, còn muốn đánh vào mặt của ngươi, ngươi có thể làm gì..."

    Nam tử này còn chưa dứt lời, bàn tay đã vung lên.

    "Uy phong thật lớn." Một thanh âm băng hàn truyền đến, tay của nam tử này lập tức dừng lại trên không trung.

    Ninh Thành thấy nam nhân này muốn động thủ, đã chuẩn bị ra tay, lại không nghĩ rằng có người khác chủ động nói chuyện. Lúc này hắn thấy người vừa lên tiếng là một nữ tử mới vừa từ phòng tu luyện ra ngoài. Cô gái này chẳng những lời lẽ lạnh lẽo, trên mặt cũng không chút biểu tình.

    Nếu nói riêng về diện mạo, nàng ta chẳng hề kém so với Giản Tố Tiệp. Khiến Ninh Thành kinh dị không phải là tướng mạo mà là tu vi của nàng ta, không ngờ đã là Tụ Khí tầng sáu.

    "Trang sư tỷ." Nam nhân mắt nhỏ kia đã nhận ra người trước mắt, nhanh chóng ôm quyền kêu lên, nữ đệ tử cạnh hắn có tu vi Tụ Khí tầng ba cũng nhanh chóng tiến lên làm lễ.

    Trang sư tỷ hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi, bất quá trong nháy mắt xoay người, nàng đã nhìn thấy Ninh Thành. Lập tức dừng lại, sau đó nhíu mày hỏi. "Ngươi là Ninh Thành? Hôn phu của Kỷ Lạc Phi?"

    Ninh Thành không kiêu ngạo, cũng không tự ti ôm quyền nói. "Ta chính là Ninh Thành, ra mắt Trang sư tỷ.”

    Thấy Trang sư tỷ nhận biết Ninh Thành, nam nhân mắt nhỏ nhanh chóng nói. "Trang sư tỷ, ta để quên một cái Âm Khuê ở phòng tu luyện, ta rời đi cũng không có bao lâu liền quay lại, nhưng tìm mãi không thấy. Ở tầng bảy có thể đi vào phòng tu luyện, ngoại trừ tên tạp dịch này ra..."

    Nam nhân này còn chưa nói xong, đã bị Trang sư tỷ cắt đứt, "Lục Bằng Vân, ngươi biết thân phận của Ninh Thành chứ. Học viện năm sao Vẫn Tinh sắp tới Học viện Thương Tần tuyển chọn mười đệ tử, Cố Nhất Minh nhất định sẽ trở về. Cố Phi cho rằng Kỷ Lạc Phi dễ bắt nạt, nhưng không nghĩ tới lại bị Kỷ Lạc Phi đả thương. Cố Nhất Minh sau khi trở về, Kỷ Lạc Phi nhất định chạy không thoát, cho nên các ngươi muốn tới nơi này dạy dỗ Ninh Thành, sau đó lại đem Ninh Thành mang đi để làm nhục Kỷ Lạc Phi sao."

    Nam đệ tử tên gọi Lục Bằng Vân kia sắc mặt biến hóa, lập tức dứt khoát nói, "Trang sư tỷ, ngươi và Cố sư huynh đều là người ta tôn kính. Cố sư huynh đã trở về, Cố Phi bị Kỷ Lạc Phi đánh cho trọng thương, Cố sư huynh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này."

    "Cho nên ngươi muốn bảo ta không nên xen vào việc của người khác, để mặc các ngươi mang Ninh Thành đi?"
    Trang sư tỷ lạnh nhạt nói.

    Lục Bằng Vân ôm quyền không nói gì thêm, hiển nhiên lời Trang sư tỷ chính là suy nghĩ trong lòng bọn hắn.

    "Cút, chớ ở Đại An Sâm Lâm cùng Mạn Qua Hải Vực để cho ta nhìn thấy ngươi, bằng không ta sẽ giết ngươi." Lời này của Trang sư tỷ hai thốt ra lạnh lẽo không gì sánh được, hai tên đệ tử sau khi nghe xong liền biến sắc.

    Bọn họ dường như không ngờ tới Trang sư tỷ thế mà ngay cả mặt mũi của Cố Nhất Minh cũng không cho.

    Bất quá hai người cũng không dám tiếp tục dông dài, nhanh chóng xoay người, xám xịt đi xuống cầu thang.

    "Ngươi tự giải quyết cho tốt." Trang sư tỷ thấy hai người này rời đi, nhìn chằm chằm Ninh Thành không chút biểu tình, nói.

    Ninh Thành thật sự buồn bực, hắn hai lần liên tục đều được hai nữ nhân cứu giúp, trong lòng cảm giác không được tự nhiên. Hiện tại bất luận là Giản Tố Tiệp hay Trang sư tỷ này, đều chỉ nói với hắn đúng mấy chữ ‘tự giải quyết cho tốt’ này.

    Thấy Trang sư tỷ xoay người muốn đi, Ninh Thành nhanh chóng gọi lại. "Đa tạ Trang sư tỷ ra tay tương trợ, ta còn muốn thỉnh giáo sư tỷ một chút, chuyện của Lạc Phi và Cố Phi kia tới cùng là thế nào?"

    Trang sư tỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sau đó nói. "Ngươi không xứng với Kỷ Lạc Phi."

    Nói xong, không hề để ý tới Ninh Thành nữa mà xoay người rời đi.

    Ninh Thành vừa nghĩ tới Kỷ Lạc Phi hơn mười ngày cũng không tới tìm hắn, trong lòng lo lắng, liền tăng nhanh tốc độ, đuổi theo vài bước sau đó khẩn thiết hỏi. "Trang sư tỷ, xin cho ta biết Lạc Phi bị Cố Phi đả thương như thế nào, Ninh Thành vô cùng cảm kích."

    Trang sư tỷ ngừng lại, liếc mắt nhìn Ninh Thành rồi mới lên tiếng. "Kỷ Lạc Phi ở đấu trường thắng liên tiếp chiến mười trận, thắng được một viên Tụ Khí thạch. Cố Phi thấy Kỷ Lạc Phi đã đánh mười trận, chân khí đã tiêu hao, hơn nữa nàng ta không có bằng hữu, liền chủ động khiêu chiến Kỷ Lạc Phi, đánh cuộc một viên Tụ Khí thạch nữa. Kỷ Lạc Phi dưới uy hiếp, phải đánh thêm một trận. Kết quả bởi vì chân khí không đủ, bị Cố Phi làm cho trọng thương. Bất quá Cố Phi cũng xem thường Kỷ Lạc Phi, vì thế bị thương nặng..."

    Nàng tạm dừng một lát, sau đó lại nhìn Ninh Thành. "Nếu ta đoán không nhầm, viên Tụ Khí thạch này hẳn là Kỷ Lạc Phi đem cho ngươi dùng, cho nên ngươi mới có thể thăng cấp Tụ Khí tầng một."

    Ninh Thành không phản bác những lời này, Kỷ Lạc Phi đúng là cho hắn Tụ Khí thạch, nhưng hắn còn chưa dùng, vẫn giữ lại bên người. Hắn thăng cấp Tụ Khí tầng một, quả thực không quan hệ với Tụ Khí thạch của Kỷ Lạc Phi.

    "Trang sư tỷ, ngươi nói ca ca Cố Phi là Cố Nhất Minh, sau khi trở về sẽ tìm Lạc Phi trả thù sao?" Ninh Thành hỏi lại.

    Trang sư tỷ không trực tiếp trả lời Ninh Thành, tự mình nói, "Kỷ Lạc Phi đánh bại Cố Phi, lần thứ hai thắng một viên Tụ Khí thạch, cũng không hạ sát thủ với Cố Phi. Bởi vì nàng đã trọng thương, lại không bạn hữu gì, một gã chấp sự đấu trường mạnh mẽ yêu cầu Kỷ Lạc Phi lưu lại một viên Tụ Khí thạch."

    "Vì sao?"
    Ninh Thành không cảm thấy thanh âm của mình trở nên rất lớn.

    Trang sư tỷ nhẹ nhàng nói: "Bởi vì Kỷ Lạc Phi đánh xong 10 trận, là coi như đã kết thúc. Cố Phi khiêu chiến nàng coi như một trận đấu ngoài ý muốn, vì thế chấp sự mới yêu cầu trả phí thi đấu."

    "Phí thi đấu một trận là một viên Tụ Khí thạch? Hơn nữa đấu trường còn yêu cầu Lạc Phi thi đấu thêm?"
    Ninh Thành cảm giác được trong lòng hỏa diễm đang thiêu đốt, đây quả thực là khinh người quá đáng. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng trước đây Kỷ Lạc Phi bất lực như thế nào.

    Trang sư tỷ càng bình thản nói, "Cố Nhất Minh sau khi trở về nhất định phải kiếm cớ giết Kỷ Lạc Phi, nếu ngươi muốn còn sống, rời khỏi nơi này sớm một chút."

    Lần này Trang sư tỷ sau khi nói xong, cước bộ tăng nhanh, nhanh chóng biến mất ở cửa thang lầu.

    Ninh Thành cố nén nội tâm lửa giận, lần này không đi ra ngoài từ cửa bên cạnh. Hắn lập tức sẽ rời khỏi Thương Tần học viện, đắc tội với ai hắn cũng sẽ không lưu ý.

    Trước đây Ninh Thành theo Kỷ Lạc Phi tới tầng ba tháp tu luyện, nơi này có rất nhiều người, ngày Hôm nay Ninh Thành tới lần nữa, phát hiện chỉ có vài người. Hơn nữa mấy người này cũng vội vội vàng vàng xuống thang lầu.

    "Ngươi không ở tầng bảy quét dọn, xuống dưới làm gì?" Ninh Thành vừa định từ tầng ba đi xuống, thanh âm Mục lão đột ngột xuất hiện bên tai hắn. Ninh Thành hoảng sợ, hắn vừa rồi rõ ràng thấy cửa phòng Mục đang đóng, thế nào mới đảo mắt một cái đã mở ra?

    Ninh Thành trong nháy mắt liền phản ứng kịp, nhanh chóng đứng lại, khom người đáp. "Ta muốn đi xem náo nhiệt."

    Hắn căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng mọi người đều đi ra khỏi tháp, hiện tại chỉ có đi người đi ra mà không có ai đi vào, Ninh Thành đoán chắc có chuyện gì đó đã xảy ra.

    "Lá gan ngươi không nhỏ." Mục lão lạnh giọng nói, sau đó không nói thêm gì nữa, trái lại về tới phòng, sau đó đem cửa đá đóng lại.

    Ninh Thành bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, hắn không biết Mục lão nói hắn lá gan không nhỏ là có ý gì. Bởi vì hắn tự tiện rời tầng bảy, hay là bởi hắn đi cầu thang lớn? Vô luận bên nào, Mục lão chỉ nói một câu mà thôi, không thêm một bước trách cứ, điều này làm cho Ninh Thành cảm thấy kinh hãi, đồng thời cảm giác được có chút quỷ dị.

    Cũng may Ninh Thành nghĩ, mình sẽ không ở tại chỗ này nữa, trong lòng mới an định lại. Chờ hắn tìm được Kỷ Lạc Phi, sau đó sẽ rời khỏi nơi này.

    Ra khỏi tu luyện tháp, Ninh Thành thế mới biết là thật là náo nhiệt. Rất nhiều học sinh của Thương Tần Học viện đều ùa vào một chỗ, Ninh Thành kéo một nam sinh, tu vi chỉ có Tụ Khí nhất tầng, hỏi. "Xin hỏi một chút, nhiều người như vậy đều đi chỗ nào?"

    Nam sinh Tụ Khí nhất tầng này nghi hoặc nhìn Ninh Thành, hỏi. "Ngươi không phải người của Thương Tần Học viện?"

    "Ta đương nhiên là học sinh của Học viện, chỉ là ta vừa mới bế quan, cho nên không nắm rõ tình hình mà thôi."
    Ninh Thành hợp lý hợp tình nói.

    Nam sinh Tụ Khí nhất tầng nam có chút không tin nhìn Ninh Thành, một tên Tụ Khí nhất tầng nói mình bế quan, hắn tin tưởng mới là lạ. Bất quá hắn vẫn hồi đáp. "Hóa châu Vẫn Tinh Học viện đến Học viện chúng ta chọn mười tên đệ tử, hôm nay bắt đầu thi đấu tuyển chọn, không náo nhiệt sao được?"

    "Nói vậy cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đi?" Ninh Thành biết chuyện này, trước đây khi hắn và Kỷ Lạc Phi tiến vào Thương Tần Học viện, đã nghe loa phát thanh nói qua chuyện này, mà mới đây thôi Trang sư tỷ cũng đề cập tới.

    "Há chỉ là kịch liệt? Thương Tần Học viện chúng ta nhân tài đông đúc, đệ tử thiên tài nhiều không kể xiết, Hóa châu Vẫn Tinh Học viện chỉ chọn mười người, ngươi nói kịch liệt hay không? Cừu Anh Quang sư huynh, Giản Tố Tiệp sư tỷ, Hầu Truyền sư huynh, Trang Điềm Nhã sư tỷ... Tùy tiện nói một chút cũng không chỉ mười người." Một gã học sinh Tụ Khí nhất tầng bên cạnh nghe được, lập tức liền xen vào nói.

    Ninh Thành lắc đầu, thở dài nói. "Ai, Vẫn Tinh Học viện nếu tuyển nhiều người ở Học viện chúng ta, vậy cũng tốt."

    Tên học sinh bị Ninh Thành kéo mặt khó có thể tin, nhìn Ninh Thành nói. "Ngươi chẳng lẽ không biết mười danh ngạch này từ đâu tới sao? Trước kia học sinh của Thương Tần Học viện chúng ta muốn đi Vẫn Tinh Học viện, cũng là tự mình đi qua, hơn nữa được chọn trúng cũng chỉ có một, hai người mà thôi. Lần này Vẫn Tinh Học viện sở dĩ chủ động đến chọn, là bởi Bình châu đệ nhất cao thủ của chúng ta là Liên Hạo Diễm tiền bối tại tam châu chiến sự lập được đại công, mới có đãi ngộ này."

    "Đó là đương nhiên, Liên Hạo Diễm tiền bối tu vi thông thiên, nghe nói đã là Huyền Đan cảnh. Hắn lập được công lao, điều thứ nhất chính là muốn cầu Hóa châu Vẫn Tinh Học viện, tuyển nhận mười đệ tử tài năng ở tất cả các Học viện nhị tinh tại Bình châu. Bằng không Thương Tần Học Viện ta muốn mười danh ngạch, quả thực khả năng không lớn, chớ đừng nói tới việc lão sư của Vẫn Tinh Học viện tự mình đến chọn người."
    Tên học sinh Tụ Khí nhất kia sau khi nghe được, lập tức phụ họa…
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/1/18
    zHiePz and thanhson like this.
  2. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN
    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
    -- o --

    CHƯƠNG 12: MƯỜI DANH NGẠCH
    Thời điểm Ninh Thành theo đông đảo học sinh đi tới quảng trường của Thương Tần Học viện, nơi này đã chen lấn hơn mấy vạn người, thậm chí vẫn còn có học sinh cuồn cuộn không ngừng chạy tới.

    Ở chính giữa quảng trường có một lôi đài màu vàng kim vô cùng lớn, phía sau là từng hàng ghế. Ninh Thành đếm sơ qua một chút, ngồi phía sau lôi đài có ít nhất hơn một trăm người. Ninh Thành nghĩ thầm, nơi này phỏng chừng cũng giống trên Trái Đất, ngồi ở phía sau lôi đài đều là một ít lãnh đạo. Nói không chừng ngay cả Thương Tần Quốc quốc vương cũng ở đây, chỉ là hắn không nhớ rõ Thương Tần Quốc quốc vương có dáng dấp như thế nào.

    Ninh Thành đứng trong góc, trên lôi đài hắn một người cũng không nhận ra, hơn nữa với tình huống của hắn, lúc này chỉ có thể đứng một góc nghe người khác nghị luận.

    "Nhìn thấy chưa, tiền bối mặc áo báo xám ngồi hàng thứ nhất chính giữa, còn hai tiền bối bên cạnh nữa, chính là từ Vẫn Tinh Học viện tới, nghe nói đều là cao thủ Trúc Nguyên."

    "Ta nghe nói học sinh của Ngũ Tinh Học viện đều phi thường giỏi, hiện tại lão sư của Ngũ Tinh Học viện nguyện ý tới nơi này tuyển sinh, có thể thấy Học viện đẳng cấp càng cao, đối với học sinh thiên tài càng có khát vọng."

    "Ngươi biết cái gì? Nếu không phải do Bình Châu Liên Hạo Diễm tiền bối của chúng ta, cao nhân của Vẫn Tinh Học viện cao nhân sao có thể tới nơi này tuyển sinh? Bọn họ nói không chừng ngay cả Thương Tần Học viện có hay không cũng không biết."

    "Chớ nói nữa, Diêm Nguyên Khải viện trưởng sắp ra nói chuyện rồi. Diêm viện trưởng nghe nói đã là Ngưng Chân cửu tầng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể thăng cấp Trúc Nguyên cảnh."


    ***
    Ninh Thành một mực nghe người khác nghị luận, hắn chú ý tới ba lão sư tới từ Vẫn Tinh Học viện kia, ngồi ở chính giữa là một nam tử trung niên mặc tro bào màu xám. Dáng dấp hơi mập, thoạt nhìn còn mang theo nụ cười. Nam nhân bên trái sắc mặt cứng nhắc, không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì.

    Bên phải là một nữ tử khá đẹp, có vài phần phong tư, váy màu hồng cánh sen sợi kim văn, tóc bới cao cài trâm, thoạt nhìn nhã nhặn không gì sánh được, thế nhưng Ninh Thành lại có thể cảm thấy được lệ khí trên người nàng.

    Khiến Ninh Thành cảm giác có chút cổ quái chính là hắn cảm thấy nữ nhân này có chút giống Kỷ Lạc Phi. Nghĩ đến Kỷ Lạc Phi, Ninh Thành trong lòng lại có chút lo lắng, hắn tới nơi này cũng là muốn xem Kỷ Lạc Phi có tham gia tuyển chọn hay không. Bằng không, Học viện lớn như vậy, hắn muốn tìm Kỷ Lạc Phi thật lá khó.

    Ngay lúc Diêm Nguyên Khải viện trưởng đứng ra nói chuyện, quảng trường to lớn chật ních mấy vạn người trong nháy mắt liền yên tĩnh. Diêm Nguyên Khải này, Ninh Thành có ấn tượng, nhưng chưa từng gặp qua. Lúc này hắn rốt cuộc lần đầu tiên nhìn thấy Thương Tần Học viện viện trưởng này. Một thân trường bào màu nâu, tuy rằng thoạt nhìn rất có tinh thần, thế nhưng niên kỷ hiển nhiên không nhỏ, tóc đã hoa râm.

    "Các tinh anh của Thương Tần Học viện, mọi người đều biết, ngày hôm nay ta là tới tuyên bố tin tức tốt. Không sai, Hóa châu Vẫn Tinh Ngũ Tinh Học viện đến đây chọn mười học sinh, những người này sẽ tiến vào Vẫn Tinh Học viện tiếp tục tu luyện công pháp và pháp thuật cao cấp hơn. Mỗi một người có thể đi vào Vẫn Tinh Học viện mà nói, tương lai đều là tiền đồ vô lượng. Ta thực cảm kích các tiền bối của Vẫn Tinh Học viện tới trước ba ngày..."

    Lời Diêm Nguyên Khải bị từng đợt vỗ tay nhiệt liệt làm cho đứt đoạn, Ninh Thành cũng theo mọi người mà giơ tay lên vỗ vài cái, trong lòng hắn đã rõ là chuyện gì vừa xảy ra. Lẽ ra Vẫn Tinh Học viện đến chiêu sinh, nhất định là Thương Tần Học viện sẽ sớm cho các lão sư và học sinh ra đón tiếp, há có thể còn kéo dài đến bây giờ. Thì ra người ta căn bản cũng không ra bài theo lẽ thường, đã tới trước hẹn rồi.

    Thương Tần Học viện không dám để người của Vẫn Tinh Học viện chờ lâu, vội vàng sớm cử hành đại hội tuyển chọn.

    Chờ tiếng vỗ tay dừng lại, Diêm Nguyên Khải mới nói lần nữa. "Hiện tại chúng ta mời tiền bối Ôn Kỳ Lược của Vẫn Tinh Học viện, cho chúng ta biết vài yếu điểm phải chú ý về thi đấu tuyển chọn."

    Nam tử hơi mập, mặc áo xám ngồi chính giữa đứng lên, đi tới lôi đài to lớn, cười híp mắt nói. "Các học sinh Thương Tần Học viện, các ngươi hẳn rất có thiên phú tu luyện tại Thương Tần Quốc, bằng không cũng vào không được nơi này. Thế nhưng tại Vẫn Tinh Học viện của ta, yêu cầu so với nơi này càng cao gấp trăm lần. Hiện tại ta đại biểu Vẫn Tinh học viện tuyển nhận học sinh, đưa ra mấy điều kiện đơn giản, thứ nhất tuổi không có khả năng quá lớn, quá lớn không nhận. Thứ hai không có chủ linh căn hoặc là chủ linh căn bị vẩn đục, chúng ta quyết không xem xét. Thứ ba ta nhìn không vừa mắt, cũng sẽ không chọn."

    Ôn Kỳ Lược cười híp mắt, nói xong mấy câu liền không nói thêm gì nữa, lui ra phía sau ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

    Học sinh Thương Tần Học viện học sinh nghị luận ầm ĩ, nhưng không ai có dũng khí đứng ra nói chuyện. Ở Thương Tần Học viện, coi như là lão sư nhìn không vừa mắt học sinh, cũng sẽ không nói thẳng như vậy. Mà bây giờ, người ta gọn gàng dứt khoát nói nhìn không vừa mắt thì không cần. Coi như ngươi có tư chất nghịch thiên, người ta một câu nhìn không vừa mắt, ngươi vẫn không thể vào được Vẫn Tinh Học viện.

    Diêm Nguyên Khải là Thương Tần Học viện viện trưởng, lại mảy may không dám phản bác Ôn Kỳ Lược. Hắn thấy Ôn Kỳ Lược đã đi xuống, nhanh chóng đứng lên nói. "Hiện tại ta tuyên bố một chút quy tắc chọn lựa, Học viện tuyển ra mười học sinh hạch tâm. Mỗi học sinh có thể tiếp nhận ba trận khiêu chiến, học sinh lên đài khiêu chiến phải dưới 20 tuổi, có chủ linh căn, Tụ Khí tam tầng trở lên, ai chiến thắng thì tiếp tục đứng nơi này."

    Dưới đài, rất nhiều học sinh nghe xong điều kiện, bắt đầu nghị luận. Coi như linh căn tốt, tu luyện tới Tụ Khí tam tầng trở lên cũng rất ít người dưới 20 tuổi, điều kiện này hầu như đem chín mươi chín phẩy chín phần trăm học sinh đều loại đi.

    Ninh Thành tâm tư linh hoạt, vừa nhìn liền minh bạch chuyện gì xảy ra. Người của Vẫn Tinh Học viện hiển nhiên không kiên nhẫn chờ lâu ở chỗ này, đối với bọn họ mà nói, đến Thương Tần Học viện chọn học sinh, là phải chuyện cần làm, ai bình tĩnh ở chỗ này chờ từng người đọ tài? Nếu như thế thì mười ngày cũng không đủ.

    Diêm Nguyên Khải giống như không nghe được tiếng ồn ào bên dưới , tiếp tục tuyên bố. "Mười học sinh hạch tâm là Cừu Anh Quang, Cố Nhất Minh, Giản Tố Tiệp, Trang Điềm Nhã, Ung Anh Duệ, Hầu Truyền, Diệp Thiếu Hi, Chung Nghĩa, Ung Nhuế Lệ, Đạm Tương Linh."

    Mười người được gọi tên, không ngoài dự liệu. Mười người này vẫn là những học sinh lợi hại nhất của Thương Tần Học viện, tranh cãi duy nhất chính là Tụ Khí tam tầng Ung Nhuế Lệ. Thế nhưng Ung Nhuế Lệ là công chúa Thương Tần Quốc, tin tưởng không người nào dám lên lôi đài, tranh đoạt danh ngạch cùng nàng. Một khi thắng được chọn đi thì thôi, một khi thua thì hết cách sinh tồn ở Thương Tần Quốc.

    Trong mười người này, chỉ có duy nhất đệ tử xuất thân bình dân, chính là Hầu Truyền. Hầu Truyền xuất thân bần hàn, hơn nữa phụ mẫu chết sớm, hiện tại một thân một mình ở Thương Tần Học viện. Nhưng Hầu Truyền tư chất kinh người, mới mười tám tuổi, cũng đã có tu vị Tụ Khí ngũ tầng, ngoại trừ Cừu gia Cừu Anh Quang ra, không người nào có thể so với hắn.

    Bởi vì lần tổ chức tuyển chọn này gấp gáp vô cùng, thế nên mười người được gọi tên lúc này vội vã lên lôi đài, cũng không có chuẩn bị nhiều, liền đứng ở phía sau lôi đài, chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến.

    Vẫn Tinh Học viện Ôn Kỳ Lược gật đầu, hiển nhiên đối với tốc độ làm việc của Thương Tần Học viện viện trưởng rất hài lòng.

    "Khiêu chiến hiện tại bắt đầu." Thương Tần Học viện Diêm Nguyên Khải hiểu rõ tâm tư của Ôn Kỳ Lược, biết người ta không muốn lưu lại ở nơi này lâu, đi càng sớm thì càng tốt. Cho nên hắn cũng không dám nói nhảm nhiều.

    "Lục Bằng Vân muốn khiêu chiến Chung Nghĩa." Diêm Nguyên Khải mới vừa đi xuống, một nam sinh thân hình cao lớn liền nhảy lên lôi đài. Ninh Thành biết người này, chính là Lục Bằng Vân trước đây tìm hắn gây sự, Tụ Khí tứ tầng. Hắn muốn khiêu chiến Chung Nghĩa cũng là Tụ Khí tứ tầng, bất quá Chung Nghĩa ít tuổi hơn so với hắn.

    Chung Nghĩa không cao, thoạt nhìn cũng chỉ có Tụ Khí tứ tầng, hắn có thể được coi là học sinh hạch tâm, hiển nhiên không thể đơn giản như vẻ bề ngoài.

    "Chờ một chút." Ngay khi Chung Nghĩa muốn tiến lên tiếp nhận khiêu chiến, Vẫn Tinh Học viện Ôn Kỳ Lược lại lần nữa ngắt lời nói.

    Nói xong hắn vung tay lên, một cây cột thủy tinh liền xuất hiện ở góc lôi đài. "Ngươi trước thử linh căn của mình."

    Lục Bằng Vân hiển nhiên không ngờ còn muốn trắc thí linh căn, cũng may với trắc thí linh căn hắn cũng không xa lạ gì, lúc này hắn đem tay đưa tới trụ thủy tinh kia, vận một ít chân khí truyền qua.

    Một đạo hoàng quang to bằng ngón tay cái dọc theo trụ thủy tinh trực tiếp dâng cao, mãi đến ba thước mới ngừng lại. Cạnh hoàng quang còn có hai đạo tế quang màu vàng đục, bất quá hai đạo tế quang này chỉ cao chưa tới hai xích.

    Lục Bằng Vân lấy tay ra, vẻ mặt vẫn có chút đắc ý. Hắn có chủ linh căn, hơn nữa chủ linh căn còn chưa phải là vàng đục sắc, xem như là hoàng sắc tinh khiết.

    Chỉ là không đợi hắn cao hứng, liền cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại vỗ vào trên người, sau một khắc, hắn giống như một cái diều đứt dây, từ trên lôi đài bay thẳng ra ngoài, đồng thời nặng nề ngã trên mặt đất cứng rắn.

    "Chỉ là hoàng sắc linh căn ba thước cũng muốn tiến Vẫn Tinh Học viện? Đây là lần đầu tiên, lần sau còn có ai dám dùng loại linh căn này đến lãng phí thời gian, thì không phải chỉ là một cái tát." Thanh âm băng hàn của Ôn Kỳ Lược truyền đến, không còn bộ dáng tươi cười như trước.

    Một chút muốn đi lên, còn chưa kịp đã bi loại nghiêm khắc này trấn trụ, trong nhất thời, dĩ nhiên không người nào dám tiến lên lôi đài.

    Ninh Thành cũng bị trấn trụ, bất quá hắn cùng những người này bất đồng, hắn là bởi vì thấy Ôn Kỳ Lược tiện tay liền ném ra một cái trụ thủy tinh cao hơn một trượng để trắc thí. Mà hắn chỉ thấy Ôn Kỳ Lược vỗ một cái bên hông mình mà thôi, đây quả thực quá thần kỳ. Lẽ nào đây là Tu Di không gian trong truyền thuyết? Có thể để vào đó các vật to lớn hơn?

    Cũng không phải tất cả mọi người đều bị Ôn Kỳ Lược trấn áp, ngắn ngủi sau đó, lại có một gã nam sinh nhảy lên lôi đài, đồng thời cao giọng nói. "Giang Đồ khiêu chiến Ung Nhuế Lệ."

    Mọi người bao gồm Ninh Thành đều bị Giang Đồ hấp dẫn, hắn chẳng những dám lên đài sau lời Ôn Kỳ Lược, hơn nữa còn dám khiêu chiến Ung Nhuế Lệ.

    Ung Nhuế Lệ là công chúa của hoàng thất, tuy rằng tu vi thấp nhất, thế nhưng ai dám đi khiêu chiến Thương Tần Quốc công chúa? Coi như là thắng tốt xấu có thể bảo toàn tính mạng, nếu mà thua, vậy thì đồng nghĩa với hoàn toàn bị hủy. Không nói cái mạng nhỏ của mình, cả gia tộc cũng sẽ bị liên lụy.

    "Không nên nhìn, nhanh chóng theo ta đi." Một bàn tay mềm mại bắt được cánh tay của Ninh Thành, đồng thời thanh âm truyền đến thật thấp.

    "Lạc Phi..." Ninh Thành đang suy nghĩ Giang Đồ dựa vào cái gì đi khiêu chiến Ung Nhuế Lệ, lại không tưởng được Kỷ Lạc Phi đã tìm được hắn. Chỉ là cánh tay Kỷ Lạc Phi hơi có chút run rẩy, hiển nhiên đã có sự tình xảy ra.
     
    Last edited by a moderator: 2/1/18
    zHiePz and thanhson like this.
  3. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 13: NGHE TA LÀ ĐƯỢC
    "Hiện tại Học viện đang tuyển chọn, chúng ta có cơ hội chạy ra Thương Tần Quốc, chậm chút nữa, phỏng chừng Học viện sẽ biết ta giết Hàm Nguyên Khôi cùng Ung Lệ Mạn..." Kỷ Lạc Phi vội vàng nói, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có Ninh Thành mới nghe được.

    Giết Hàm Nguyên Khôi cùng Ung Lệ Mạn? Ninh Thành cả kinh, thế nhưng nghĩ đến hai cái tên này trong nháy mắt liền hiểu được. Hắn không biết Kỷ Lạc Phi giết hai người kia còn có nguyên nhân nào khác hay không, nhưng hắn khẳng định Kỷ Lạc Phi giết hai người kia có quan hệ với hắn.

    Thời điểm hắn tới Thương Tần Quốc, lần đầu tiên đi dạo phố, thiếu chút nữa chết trong tay Hàm Nguyên Khôi. Kỷ Lạc Phi giết Hàm Nguyên Khôi, tuyệt đối có ý giúp hắn báo thù. Về phần Ung Lệ Mạn, Ninh Thành tuy rằng không biết là ai, song hắn biết cái họ này xác định có liên quan tới hoàng thất Thương Tần Quốc.

    Không chỉ nói có dây dưa tới hoàng thất Thương Tần Quốc, coi như chuyện Kỷ Lạc Phi giết Hàm Nguyên Khôi mà truyền đi, nàng chỉ có một con đường chết. Kỷ Lạc Phi biết rõ nếu bị bắt là chết chắc, lại vẫn tìm hắn, hiển nhiên sợ sau khi nàng rời đi, Thương Tần Quốc cùng Hàm gia sẽ phát tiết lửa giận lên người hắn.

    "Cảm ơn nàng, Lạc Phi." Ninh Thành hiểu rõ điểm ấy, lập tức nắm chặt tay Kỷ Lạc Phi, cảm kích nói. Hắn chưa nói tới thích Kỷ Lạc Phi, Kỷ Lạc Phi giúp hắn giết Hàm Nguyên Khôi, còn liều chết trở về nhắc nhở hắn chạy trốn, chỉ là phần ân tình này, Ninh Thành vô cùng cảm kích. Hắn không nói nguyên nhân cảm tạ là gì, bởi hắn tin tưởng Kỷ Lạc Phi sẽ hiểu ý tứ của hắn.

    Kỷ Lạc Phi trước đây nắm tay Ninh Thành không có cảm giác gì, kể cả lúc nàng âm thầm cõng Ninh Thành về nhà, cũng không có bất cứ cảm giác nào. Ninh Thành ở trên lưng nàng chết mà sống lại, đối với nàng mà nói cũng không có gì ngạc nhiên. Vô luận Ninh Thành sống hay chết, nàng sẽ đem Ninh Thành từ cửa lao ngục mang đi. Đối với nàng mà nói, đây chỉ là báo ân, không phải ân của Ninh Thành, mà là ân của Ninh gia.

    Trước đây khi nàng đem Ninh Thành đến tu luyện tháp, cũng chỉ là để bảo mệnh cho hắn, dù cho tới lúc phải rời khỏi Thương Tần Quốc, nàng cũng chỉ cảm thấy lo lắng cho Ninh Thành, chứ không hề có tình cảm khác. Thế nhưng hiện tại Ninh Thành nói ra năm chữ này, lại khiến Kỷ Lạc Phi trong lòng khẽ run lên, nàng cảm giác được sự cảm kích của Ninh Thành.

    Ninh Thành đã thay đổi, nếu là Ninh Thành trước đây, coi như là nàng đem mạng cho hắn, hắn tuyệt đối nói không nói ra năm chữ này, Ninh Thành bây giờ đã hoàn toàn lật đổ hình tượng Ninh Thành vốn có trong lòng nàng. Lúc này bị Ninh Thành nắm tay, nàng thậm chí cảm thấy khuôn mặt có chút nóng lên.

    Kỷ Lạc Phi trong lòng còn đang run, Ninh Thành so với nàng tỉnh táo hơn, trái lại lôi cánh tay Kỷ Lạc Phi, nói. "Không cần khẩn trương, theo ta, nghe ta là được."

    Nhìn Ninh Thành như không có chuyện gì xảy ra, đi ra ngoài đám đông, Kỷ Lạc Phi vành mắt đỏ lên, cực kỳ nghe lời đi theo sau Ninh Thành.

    Không cần khẩn trương, theo ta, nghe ta là được. Một câu nói thật đơn giản, lại làm cho Kỷ Lạc Phi cam tâm tin tưởng. Tu vi nàng rõ ràng cao hơn Ninh Thành, thế nhưng nàng lại có thể cảm giác được sự bảo hộ của Ninh Thành.

    Thời điểm Ninh gia bị diệt, nàng còn nhỏ, được Ninh gia thu dưỡng, nói dễ nghe một chút, là người của Ninh gia. Nói khó nghe, chính là nàng không hề có địa vị con dâu nuôi từ bé, cái đó và người hầu đều không có gì khác nhau. Ninh gia gia mặc dù không xem nàng là người ngoài, thế nhưng đám người còn lại không coi nàng là con dâu Ninh gia, tối đa chỉ là một người hầu nhỏ mà thôi.

    Kể cả Ninh Thành, cũng chỉ xem nàng là một nữ tỳ, mà hầu như ngay cả nữ tỳ cũng không bằng. Mỗi lần Ninh Thành thấy nàng, đều có gương mặt chán ghét.

    Ninh Hoằng Xương làm gia chủ Ninh gia, không có khả năng thời thời khắc khắc chiếu cố đến Kỷ Lạc Phi.

    Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, hết thảy đều dựa vào chính mình, không thể dựa vào bất kỳ người nào. Thậm chí có thời điểm cơm cũng không có mà ăn, còn phải ở Ninh phủ nghe người hầu khác phân phó. Thẳng đến khi nàng lớn một chút, được Ninh gia gia đưa đến Thương Tần Học viện, lúc này mới chậm rãi cải biến cuộc sống.

    Ninh Thành rõ ràng so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, thế nhưng chỉ một câu nói đơn giản của Ninh Thành liền khiến nàng cảm giác được Ninh Thành lúc này cao to vô cùng, là chỗ dựa của nàng. Chỉ có người chưa từng dựa dẫm, mới hiểu được câu nói này trân quý nhường nào. Hình tượng Ninh Thành dường như tại giờ khắc này đã đảo ngược hoàn toàn trong lòng nàng.

    Ninh Thành đương nhiên không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mặc dù biết Kỷ Lạc Phi ở Thương Tần Học viện quen thuộc hơn so với hắn, thế nhưng hắn biết rõ, bàn về bản lĩnh chạy trốn cùng năng lực xử lý tại thời điểm nguy cấp, Kỷ Lạc Phi xa xa không bằng hắn.

    Kỷ Lạc Phi theo Ninh Thành chạy tới bên ngoài đám người hỗn loạn, thấy Ninh Thành chui vào một loạt đại thụ, nàng lập tức cho rằng Ninh Thành muốn từ đi cửa nhỏ đấu trường thông ra ngoài. Nàng đang muốn nhắc nhở Ninh Thành, hôm nay Vẫn Tinh Học viện chọn học sinh, khẳng định cửa nhỏ đấu trường đã đóng kín, còn không bằng trực tiếp đi ra cửa lớn. Vừa lúc đó, một đội bảy, tám hộ vệ vội vã chạy đến, đột ngột xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

    Đội hộ vệ này thấy Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi muốn đi tới cửa nhỏ, lập tức liền ngừng lại, thậm chí còn muốn đi qua chỗ hai người.

    Kỷ Lạc Phi trong lòng trầm xuống, nàng suy đoán đoán chừng chuyện của nàng đã bại lộ, lúc này mới có quân sĩ hộ vệ đến. Nàng quyết định, cho dù chết, cũng muốn để Ninh Thành chạy trốn.

    Không đợi Kỷ Lạc Phi nói chuyện, Ninh Thành bỗng nhiên thấp giọng nói. "Học viện Phó viện trưởng tên gì?"
    "Ung Trường Diễm."
    Kỷ Lạc Phi theo bản năng đáp.

    Ninh Thành bỗng nhiên thoáng lên giọng, nói "Hết lần này tới lần khác bắt ta làm chân chạy, ai, chỉ trách chúng ta ở quá gần lôi đài, thực sự là đáng tiếc..."

    Ninh Thành nói đến đáng tiếc, trái lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, đồng thời tăng nhanh tốc độ chạy đến đội hộ vệ kia.

    Đội hộ vệ này thấy Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi muốn đi ra ngoài, đã dừng bước. Bọn họ dự định đi qua hỏi Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi, lúc này thấy hai người lại chạy tới hướng bọn họ, lập tức dừng lại không có động tĩnh gì.

    "Mấy vị quân sĩ huynh đệ chờ một chút..." Mấy người phía trước rõ ràng đã dừng lại, Ninh Thành vẫn lớn tiếng kêu.

    "Ngươi có chuyện gì?" Cầm đầu hộ vệ là một tu sĩ Tụ Khí tam tầng, hắn thấy Ninh Thành gọi hắn chờ một chút, đã quên mất trước đó còn muốn hỏi Ninh Thành định đi đâu.

    Ninh Thành lấy ra cái mộc bài đen nhánh, đưa cho hộ vệ trưởng này, nói. "Thấy mấy vị thật là không thể tốt hơn, mấy vị quân sĩ huynh đệ thật đúng là giúp ta một đại ân. Ta là đệ tử Mục lão, Ung viện trưởng muốn sư phụ ta phái người đi triệu tập một đội hộ vệ tới cửa tháp tu luyện đợi mệnh, sư phụ lại sai hai người chúng ta qua. Nhưng bây giờ chính là lúc mấu chốt, Vẫn Tinh Học viện tuyển chọn đệ tử, đang giữa thời điểm khiêu chiến, ta thực sự không muốn rời đi a, không nghĩ các ngươi vừa lúc tới đây. Các ngươi nhanh chóng theo ta tới cửa tháp tu luyện đi, chờ một chút, ta đưa thủ dụ của Ung viện trưởng cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi trực tiếp giao lại thủ dụ cho Ung viện trưởng..."

    "Khó mà làm được, chúng ta phải đi Tây phong môn cùng Nam phong môn, không có biện pháp giúp ngươi."
    Hộ vệ trưởng kia xem xét mộc bài trong tay một chút, lập tức liền ngắt lời Ninh Thành, chính sắc nói.

    Nói xong, lại đem mộc bài đưa cho Ninh Thành. Trên mộc bài này có khắc ba chữ Tu luyện tháp, hắn lại nhìn ra tấm mộc bài này là hàng thật. Sau đó, hộ vệ trưởng này vệ này mang theo vài tên quân sĩ bước đi thật nhanh, căn bản không thèm để ý tới thủ dụ mà Ninh Thành đang cầm.

    Ninh Thành theo sát phía sau, lo lắng kêu lên. "Thế nhưng ta có thủ dụ của viện trưởng a, các ngươi không chấp hành mệnh lệnh sao? Nếu không các ngươi tới cửa tu luyện tháp chờ..."

    Trong miệng nói chuyện, thế nhưng Ninh Thành thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ tên này nhận ra đây chỉ là mộc bài quét dọn vệ sinh ở tu luyện tháp.

    "Ngươi có thủ dụ, chúng ta cũng có thủ dụ. Nếu cùng đám Học sinh các ngươi chạy lung tung như vậy, há chẳng phải hộ vệ đội Thương Tần Quốc thật tùy tiện sao. Ta xem ngươi nhanh chóng tự mình đi đi thôi, đừng nghĩ có thể đùa giỡn láu cá với ta." Đội trưởng này vừa đi, vừa khinh thường nói. Hắn rất khinh thường Ninh Thành, loại người như thế này căn bản không có chút khái niệm nào về kỷ luật quân đội.

    Thời điểm hai người đối thoại, đã đi tới cổng chợ phồn hoa. Kỷ Lạc Phi dự liệu không sai, cửa nhỏ này cũng có hai gã hộ vệ.

    Thấy hai gã hộ vệ này, Ninh Thành mặt mũi khó chịu nói. "Mở cửa đi, ta muốn ra ngoài."

    Lúc Ninh Thành nói chuyện với tên đội trưởng kia, hai gã hộ vệ này đã nghe được, bọn họ thậm chí còn biết Ninh Thành muốn đi làm gì. Thấy biểu tình Ninh Thành khó chịu như vậy, hai gã hộ vệ biết Ninh Thành muốn xem thi đấu, bây giờ bị người ta sai đi làm việc, trong lòng thoải mái mới là lạ.

    Một tên hộ vệ đang muốn nói chuyện, Ninh Thành chợt sắc mặt đại hỉ, cắt đứt lời gã muốn nói. "Vị quân sĩ huynh đệ này, các ngươi không phải ở chỗ này thủ vệ sao? Thủ vệ hai người cùng một người đều là như nhau, nếu không các ngươi một người ở tại chỗ này, một người khác giúp ta một chuyện..."

    "Xin lỗi, chúng ta có mệnh lệnh thủ vệ ở chỗ này, không thể rời đi."
    Một gã hộ vệ khác rất dứt khoát nói.

    Ninh Thành sắc mặt âm trầm, bất quá chỉ âm trầm chốc lát, vẻ mặt lại ôn hòa nói. "Các ngươi thủ vệ ở cổng này, khẳng định là không cho phép bất luận kẻ nào ra vào đi?"

    "Đúng."
    Hộ vệ này trả lời rất dứt khoát.

    "Chúng ta muốn ngươi mở cửa, các ngươi khẳng định cũng sẽ không mở, đúng không? Tỷ như vừa rồi ta gọi các ngươi mở cửa, không sai đi?" Ninh Thành tiếp tục hỏi, cái biểu tình kia thật giống như đang dẫn cừu vào miệng sói.

    Người hộ vệ vừa mới muốn nói, lại thấy Ninh Thành không có hảo ý tươi cười, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút. Người học sinh này nhất định là không muốn đi làm việc, cho nên muốn đem trách nhiệm đẩy cho bọn hắn không muốn mở cửa, lại có học sinh to gan lớn mật như vậy.

    Bất quá học sinh Thương Tần Học viện lai lịch đều không tầm thường, có học sinh lớn gan, tên hộ vệ này cũng không cảm thấy kỳ quái.

    "Tốt, các ngươi làm rất đúng. Sư tỷ, chúng ta đi về trước đi." Nói xong Ninh Thành lôi kéo Kỷ Lạc Phi, làm bộ muốn trở về.

    "Chờ một chút, ngươi đem lệnh bài cho ta xem." Hộ vệ này hiểu Ninh Thành âm hiểm, nhanh chóng gọi lại. Hắn chỉ là tìm cách xuống một bậc thang thôi, chứ hắn biết Ninh Thành có lệnh bài, tên hộ vệ trưởng vừa nãy đã xem qua rồi.

    Ninh Thành không nhúc nhích. "Lệnh bài dựa vào cái gì cho ngươi xem? Vừa rồi nói ngươi mở cửa, ngươi không muốn mở. Đây là chức trách của ngươi, ta cũng không trách, ngươi dựa vào cái gì muốn xem lệnh bài của ta? Nếu cứ gặp một tên lại muốn xem lệnh bài một lần, vậy ta trực tiếp đeo lệnh bài ở ngực cho rồi. Đi, sư tỷ."
     
    zHiePz and thanhson like this.
  4. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 14: KHÔNG CÙNG MỘT THẾ GIỚI

    Quân sĩ hộ vệ này nghe Ninh Thành nói ba chữ, sắc mặt có chút khó coi, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi mở cửa, nói. "Cửa đã mở, ngươi muốn ra ngoài thì đi đi, nếu không đi ra, ta lại đóng cửa đó."

    Chỉ cần Ninh Thành dám trở về một bước, hắn lập tức đóng cửa lại. Dù sao Ninh Thành muốn hắn mở cửa, hắn đã mở, Ninh Thành không muốn đi ra ngoài, vậy coi như xảy ra chuyện gì, cũng không trách được hắn.

    Ninh Thành bất đắc dĩ xoay người, hung hăng trợn mắt nhìn hai hộ vệ này, mang theo một chút khó chịu đi ra cửa học viện.

    khoảng thời gian từ lúc Ninh Thành đi tới chỗ đội hộ vệ, đến đi ra cửa nhỏ, Kỷ Lạc Phi vẫn đơ ra. Nàng nghĩ không ra Ninh Thành dám lớn mật như thế, cầm một tấm mộc bài quét dọn mà làm như… đúng rồi. Một khi bị phát hiện, hai người bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn. Cũng không phải bởi vì mấy quân sĩ này, mà chỉ cần bọn họ tranh chấp cùng mấy cái quân sĩ, liền đi không xong.

    Ra khỏi cửa, Ninh Thành không cấp thiết bỏ chạy, mà là dừng lại, sau đó chỉ vào hai chữ “Đấu trường”, nói. "Lạc Phi, tương lai nếu như ta tu luyện thành công, nhất định sẽ đem đấu trường này tiêu diệt."

    Kỷ Lạc Phi có năng lực ứng biến không bằng Ninh Thành, nhưng cũng là một người thông minh, Ninh Thành vừa nói đấu trường, nàng lập tức hiểu được. Ninh Thành biết chuyện nàng ở đấu trường, lập tức trong lòng ấm áp.

    "Chúng ta đi trước đã, nơi này không phải chỗ ở lâu, ta đối với bên ngoài không phải rất quen thuộc, Lạc Phi, ngươi dẫn đường đi." Ninh Thành ra khỏi Thương Tần Học viện, cảm giác cả người thoải mái, quay đầu lại cười nói với Kỷ Lạc Phi.

    "Tốt." Kỷ Lạc Phi gật đầu, biết lúc này không thể do dự, nàng bước nhanh, đi xuyên qua chợ phồn hoa. Chỉ ngắn ngủi mấy phút, nàng mang theo Ninh Thành đi tới một đường nhỏ cực kỳ hẻo lánh.

    Mặc dù đang trên đường chạy trốn, Kỷ Lạc Phi trong lòng vẫn nghi ngờ, Ninh Thành làm sao trở nên tỉnh táo, bình tĩnh như vậy? Nàng do dự đã lâu, quyết định vẫn là hỏi Ninh Thành một chút. Nàng còn chưa mở miệng, Ninh Thành liền hỏi trước. "Lạc Phi, ta vẫn có một nghi vấn, ở quảng trường nhân số chừng mười vạn, ngươi như thế nào có thể tìm được ta?"

    Còn có một câu, Ninh Thành không hỏi, hắn còn muốn biết khi hắn lưu lại tu luyện tháp, Kỷ Lạc Phi đi nơi nào? Vì sao vẫn chưa tới tìm hắn?

    Kỷ Lạc Phi hơi chần chờ, đang muốn trả lời, bỗng nhiên cảm giác được Ninh Thành đột ngột đem nàng giật lại, lập tức một đạo bạch quang bắn qua nơi nàng vừa đứng. Kỷ Lạc Phi biến sắc, hai gã nam tử đã đứng ở trước mặt nàng và Ninh Thành.

    Thấy hai tu sĩ một cao, một thấp, Kỷ Lạc Phi lập tức trầm xuống. Hai người này nàng biết, đều là tay chân của Hàm gia, tu vi Tụ Khí lục tầng, lấy bản lĩnh Tụ Khí tam tầng của nàng và Tụ Khí nhất tầng của Ninh Thành, căn bản là không có khả năng chạy trốn.

    "Di, nho nhỏ Tụ Khí nhất tầng, lại có phản ứng nhanh chóng như vậy." Nam tu cao này thấy Ninh Thành phản ứng còn nhanh hơn Kỷ Lạc Phi, ngược lại kinh dị hô một tiếng.

    Kỷ Lạc Phi lúc này mới nhớ phản ứng của nàng dường như còn không nhanh bằng Ninh Thành, bất quá lúc này, nàng đã không có tâm tình suy nghi tới việc đó. Lập tức vội vàng nói. "Ninh Thành, ngươi đi nhanh lên, ta ngăn chặn bọn họ..."

    "Chỉ là Tụ Khí tam tầng, cũng dám nói ngăn chặn chúng ta. Giết Nguyên Khôi thiếu gia, còn muốn đi? Tự mình suy tính xem muốn chết như thế nào đi."
    Nam tu cao càng khinh thường nói.

    Ninh Thành trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, trái lại tỉnh táo hơn, hắn trầm giọng nói. "Lạc Phi, tư chất của ta ngươi biết. Ngươi đi rồi nhớ kỹ sau này báo thù cho ta là được, ta không muốn chết rồi mà không có người báo thù."

    Hai gã Hàm gia tu sĩ này căn bản không chờ Ninh Thành nói hết lời, đã động thủ, mấy đạo phong nhận phong kín toàn bộ lối đi của Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi. Đồng thời hai người tự lấy ra một kiện pháp khí, nhưg không công kích, hiển nhiên muốn bắt sống.

    Ninh Thành cũng không động tay, vừa đánh hắn đã biết mình cùng Tụ Khí lục tầng kém rất xa, căn bản không phải chỉ trên một cấp bậc. Đừng nói để Kỷ Lạc Phi rời đi, coi như là hắn, muốn tránh né vài đạo phong nhận này cũng rất khó khăn.


    ***​


    "Bạch sắc kim linh căn cao sáu thước..." Phía sau lôi đài cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên, Vẫn Tinh Học viện Ôn Kỳ Lược càng kích động, khó có thể tin.

    Lúc này lên đài khiêu chiến là Giang Đồ, đang đứng phía trước pháp khí để kiểm tra linh căn, tay hắn đang đặt trên pháp khí, trên trụ thủy tinh xuất hiện một đạo cao hơn sáu xích, to bằng cánh tay có ánh sáng màu trắng. Mà cột sáng màu trắng này không có có bất kỳ tia sáng nào.

    "Ha ha, không nghĩ tới Thương Tần Học viện còn có loại thiên tài này, tốt, tốt, chuyến này thật đúng là không có đến vô ích. Được rồi, ngươi tên là gì?" Ôn Kỳ Lược vô cùng kích động tiến lên lôi đài, nói với Giang Đồ.

    Giang Đồ cực kỳ lễ phép khom người nói. "Hồi bẩm tiền bối, vãn bối Giang Đồ."

    "Tốt, tốt... Giang Đồ, sau này ngươi chính là học sinh Vẫn Tinh Học viện, không cần lên đi tỷ đấu, ngươi vừa rồi khiêu chiến với ai a?"
    Ôn Kỳ Lược vừa nói mấy chữ tốt, cuối cùng mới hỏi đến người mà Giang Đồ muốn khiêu chiến.

    "Là Ung Nhuế Lệ." Giang Đồ thành thành thật thật hồi đáp.

    Ôn Kỳ Lược gật đầu, trực tiếp nói với Ung Nhuế Lệ. "Ngươi đã bị loại, có thể đi xuống."

    Ung Nhuế Lệ sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ đành khom người thi lễ, sau đó buồn bã xoay người rời lôi đài. Nàng rất rõ ràng, dù cho nàng là Thương Tần Quốc công chúa, trước mặt người này chẳng tính là gì.

    "Giang Đồ, ngươi có nguyện ý làm đệ tử thân truyền của ta?" Ôn Kỳ Lược đem Ung Nhuế Lệ đuổi xuống lôi đài, vẻ mặt ôn hòa hỏi Giang Đồ.

    Giang Đồ nhanh chóng khom người hồi đáp. "Giang Đồ bái kiến sư phụ."

    Ôn Kỳ Lược cười ha ha, trực tiếp lấy ra một áo da nhỏ giao cho Giang đồ nói. "Đây là lễ gặp mặt, vi sư cho ngươi."

    "Ôn sư huynh, ngươi thật hào phóng a, lại không tiếc đưa ra túi trữ nạp. Giang Đồ trở lại Học viện, nói không chừng còn có Học viện trưởng lão muốn thu hắn làm đệ tử."
    Một gã Vẫn Tinh Học viện khác sắc mặt cứng nhắc nói một câu.

    Ôn Kỳ Lược lại không để ý chút nào. "Các ngươi hâm mộ ta thì trực tiếp nói, nơi này còn rất nhiều học sinh, các ngươi chính mình tìm a, không chừng có thể thu được một đệ tử hài lòng”.

    Ôn Kỳ Lược lời này đương nhiên là đắc ý, hiển nhiên cũng không trông cậy vào Thương Tần Học viện ra lại có thể xuất ra thêm một đệ tử thuần linh căn.

    Bất quá hai người khác ở Vẫn Tinh Học viện vẫn phóng xuất ra thần niệm. Bọn họ đều là Trúc Nguyên tu sĩ, Trúc Nguyên có thể phóng thích thần niệm. Mặt khác nam tu kia không có thấy người nào đáng giá để hắn xem trọng, ngược lại nữ tử mặc váy hồng cánh sen, sợi kim văn kia đột nhiên đứng lên.

    "Dao Hà sư muội, làm sao vậy?" Ôn Kỳ Lược cùng nam tử Trúc Nguyên kia đều cảm giác được dị trạng, liền vội vàng hỏi.

    Nữ tử được gọi là Dao Hà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tế xuất một pháp khí hình hoa sen màu xanh, sau đó nhảy lên pháp khí, trong nháy mắt từ trên lôi đài bay đi.

    "Phi hành pháp khí." Học sinh Thương Tần Học viện nhất thời xao động, theo bọn họ, một kiện phi hành pháp khí còn khó kiếm hơn so với một đệ tử thuần linh căn. Ở Thương Tần Học viện, cũng chỉ có hai kiện phi hành pháp khí mà thôi. Bình thường học sinh muốn đi Đại An Sâm Lâm hoặc là Mạn Qua Hải Vực lịch lãm, cũng phải ngồi trên xe thú một tháng mới có thể đến.

    ***
    Ninh Thành một tay đè xuống vết máu loang lổ trên ngực, một tay vịn Kỷ Lạc Phi, trong lòng lạnh lẽo. Hắn biết ngày hôm nay tuyệt đối khó có thể may mắn tránh khỏi, chỉ là không biết sau khi chết có thể trở lại Trái Đất hay không. Muội muội trong khoảng thời gian này tìm không được hắn, hẳn là rất lo lắng đi? Ninh Thành nhìn bầu trời xanh biếc, trong lòng một mực nghĩ tới Nhược Lan.

    Nhìn Ninh Thành ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm, Kỷ Lạc Phi cũng biết chống lại chỉ là phí công vô ích mà thôi. Lúc này nàng cũng quên vận mệnh của mình, đột nhiên hỏi. "Ninh Thành, trước ngươi nói không có khả năng cùng ta thành hôn, là bởi vì ta rất xấu sao?"

    Ninh Thành quay đầu, bỗng nhiên cười cười. "Lạc Phi, ngươi không xấu a. Bởi vì chúng ta không phải là người của cùng một thế giới."

    Còn có một câu Ninh Thành không nói ra, hắn càng thích ở cùng Kỷ Lạc Phi, hiện tại hắn đối với nữ nhân xinh đẹp có chút cự tuyệt. Ngoại trừ muội muội Nhược Lan ra, bất luận nữ nhân xinh đẹp nào đều có tâm sâu như biển. Ngươi không biết các nàng lúc nào, có thể đột nhiên cho ngươi một đao, hơn nữa không cần bất kỳ lý do gì. Ngay cả nữ tử dịu dàng như Điền Mộ Uyển đều khó mà tránh khỏi, huống chi là người khác?

    Kỷ Lạc Phi im lặng, nàng không biết ý tứ của Ninh Thành, bọn họ quả thật không phải là người của một thế giới. Nàng cho rằng Ninh Thành nói, nàng tương lai muốn rời khỏi Thương Tần Quốc, cho nên không phải người của một thế giới.

    "Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta đều phải chết." Kỷ Lạc Phi vừa dứt lời, một đạo trường tiên đã quét đến. Nàng và Ninh Thành ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường tiên này quấn lấy hai người.

    "Oành, Oành" Hai tiếng trầm đục, sau một khắc, trường tiên của Tụ Khí lục tầng tu sĩ cuốn về phía Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi đã bị một đạo lực lượng khổng lồ đánh bay, đập vào bên cạnh cự thạch, tên này nhất thời phun ra một ngụm tiên huyết. Cùng thời khắc đó, tu sĩ Tụ Khí lục tầng còn lại cũng bị đánh bay, đập vào một tảng đá lớn, phun ra một ngụm máu tươi.

    "Tiền bối..." Hai gã tu sĩ Tụ Khí chỉ trong nháy mắt đã bị trọng thương, thậm chí kinh mạch đều đã bị hao tổn, nhất thời kinh hãi không dứt. Đồng thời hai người đã biết, người vừa xuất thủ tu vi vượt qua xa bọn họ.

    Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi hồi thần lại, thấy một nữ tử đứng ở trước mặt.

    Ninh Thành liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử này là ai, chính là lão sư của Vẫn Tinh Học viện đến Thương Tần Học viện chiêu thu đệ tử. Thế nhưng nàng tại sao phải đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Lại xuất thủ cứu giúp?

    "Ngươi tên là gì?" Nữ tử này nhìn Kỷ Lạc Phi được Ninh Thành đỡ dậy, ôn tồn hỏi một câu.

    Ninh Thành giật mình, lúc trước hắn cũng cảm giác cô gái này cùng Kỷ Lạc Phi có chút giống nhau, lẽ nào nàng ta và Kỷ Lạc Phi thật sự có quan hệ hay sao?
     
    zHiePz and thanhson like this.
  5. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 15: TÌNH CẢNH CỦA NINH THÀNH
    "Vãn bối Kỷ Lạc Phi." Kỷ Lạc Phi đồng dạng cảm giác nữ nhân trước mắt này cùng nàng có chút quan hệ, nếu không phải nàng đã bị hủy dung, loại cảm giác này nói không chừng càng rõ ràng hơn.

    "Ngươi thực sự là người Kỷ gia..." Cô gái này giọng run rẩy, những lời này hiển nhiên không phải dùng khẩu khí nói ra, thuần túy là kích động.

    Lúc này hai gã Tụ Khí lục tầng của Hàm gia đã bò dậy, kinh hoảng kêu một câu. "Tiền bối..."

    "Cũng dám làm người Kỷ gia ta bị thương như vậy, tìm chết."
    Cô gái này tâm tình kích động không có chỗ phát tiết, hai thằng Hàm gia xui xẻo lại lên tiếng, nhất thời để nàng nhớ lại vì sao mà Kỷ Lạc Phi bị thương nặng như thế. Ngay lập tức quay đầu lại, bắn ra hai đạo hắc quang.

    Ninh Thành cùng Kỷ Lạc chỉ có thể nghe được hai tiếng "PHỐC PHỐC", hai gã tu sĩ Tụ Khí lục tầng này căn bản không có chuẩn bị tốt, trực tiếp biến thành hai đạo xương khô. Ô quang oanh kích liên tục, chỉ trong mấy hơi thở hai cỗ thi thể đã biến mất vô tung vô ảnh.

    Ninh Thành hít một hơi lãnh khí, hắn chưa từng giết người, thế nhưng lá gan lại rất lớn, ít khi gặp chuyện mà kinh hoảng. Thế nhưng hắn cũng bị thủ đoạn đáng sợ của nữ nhân này làm cho kinh sợ, chỉ cần giơ tay lên, hai đạo ô quang đã đem hai tu sĩ Tụ Khí lục tầng hóa thành xương khô, thật lợi hại. Lẽ nào đây là sự đáng sợ của Trúc Nguyên Cảnh?

    "Gia gia ngươi tên gì? Cha mẹ ngươi tên gì? Ngươi làm sao lại xuất hiện ở Bình Châu Thương Tần Quốc?" Cô gái này giết hai gã Tụ Khí lục tầng xong, giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỏi Kỷ Lạc Phi. Đồng thời bỏ vào miệng Kỷ Lạc Phi một quả đan dược, mà Ninh Thành cũng có thương thế không nhẹ, nàng lại như không thấy.

    Kỷ Lạc Phi nhanh chóng hồi đáp. "Gia gia ta tên là Kỷ Nguyên Anh, cha ta Kỷ Huyền Chương, mẫu thân ta tên là Hùng Kỳ Hoa. Năm đó gia gia dẫn ta tới Thương Tần Quốc, gia gia nói phụ mẫu ta ở Đại An Sâm Lâm xảy ra sự tình."

    Cô gái này vành mắt đỏ lên, nhịn không được ôm chầm Kỷ Lạc Phi, nói. "Lạc phi, ta là cô cô của ngươi, Kỷ Dao Hà."

    "Cô cô?"
    Kỷ Lạc Phi có chút không dám tin tưởng nhìn Kỷ Dao Hà, nàng thật sự nghĩ không ra mình tại sao đột ngột lại có một cô cô cường đại như thế, quả thực giống như nằm mơ.

    Thấy Kỷ Lạc Phi sững sờ, Kỷ Dao Hà lập tức nói. "Lạc Phi, ngươi nhanh chóng dẫn ta đi gặp gia gia ngươi."

    "Kỷ gia gia đã tạ thế."
    Ninh Thành sớm biết rõ nguyên do, giúp Kỷ Lạc Phi nói một câu. Đồng thời cũng yên lòng, Kỷ Lạc Phi có một cô cô lợi hại như vậy, mình chạy khỏi Thương Tần Quốc là không có vấn đề.

    "Ngươi là ai?" Kỷ Dao Hà giờ mới nhớ tới Ninh Thành, nàng thấy Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi có quan hệ dường như không bình thường, vẫn không có thời gian hỏi, hiện tại mới nhớ mà hỏi.

    Kỷ Lạc Phi từ trong khiếp sợ hồi thần lại, nhanh chóng đáp. "Hắn là Ninh Thành, gia gia ta cùng Ninh gia gia là bạn tốt, gia gia về sau đã đem ta phó thác cho Ninh gia."

    Kỷ Lạc Phi trả lời rất đơn giản, không nói có quan hệ gì với Ninh Thành, cũng không nói gia gia Ninh Thành qua đời. Nàng bây giờ từ đáy lòng còn chưa tiếp nhận người cô cô này, chuyện này thực sự có chút ly kỳ.

    Kỷ Dao Hà hiểu rõ tâm tình của Kỷ Lạc Phi, ôn nhu nói. "Lạc Phi, năm đó ta bị mang đi từ Viên châu Ninh gia tới Hóa châu, gia gia ngươi hẳn là tứ thúc của ta. Mấy năm trước ta trở lại Viên châu, Kỷ gia đã diệt vong, ta tìm kiếm khắp nơi, đều không thể tìm được một người của Kỷ gia. Tứ thúc đi tới Bình Châu, hẳn là chạy trốn trường tai nạn kia. Lạc Phi, sau này ngươi hãy theo cô cô cùng tới Hóa châu, sẽ không bị người nào đuổi giết nữa."

    "Dạ, cô cô."
    Kỷ Lạc Phi trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, kêu một câu. Cô cô đột nhiên xuất hiện, khiến nàng không còn mê man như trước nữa.

    Trước mắt, cô cô này tuy rằng chưa tính là ruột thịt, nhưng cũng là nhất mạch tương thừa. Câu nói cuối cùng của Kỷ Dao Hà, là sự quan tâm đối với nàng. Có lẽ là người đầu tiên khiến nàng có thể dựa vào đã để cho nàng ấn tượng sâu nhất, câu 'Nghe ta là được' của Ninh Thành để cho nàng ký ức càng khắc sâu.

    "Cô cô, Ninh gia gia trước đây thu dưỡng ta, Ninh gia hiện tại cũng chỉ còn có Ninh Thành, hắn ở lại Thương Tần Quốc..." Kỷ Lạc Phi còn chưa dứt lời, Kỷ Dao Hà liền hiểu được, nàng lập tức nói. "Không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ hắn không có chuyện gì."

    Kỷ Lạc Phi trong lòng buông lỏng, cô cô này của nàng dường như rất lợi hại, nếu nói bảo trụ Ninh Thành không có việc gì, vậy khẳng định là không có chuyện gì.

    Ninh Thành lại trong lòng trầm xuống, hắn không đơn thuần như Kỷ Lạc Phi. Kỷ Dao Hà chỉ cần nói mang mình đi là được rồi, thế nhưng Kỷ Dao Hà lại nói sẽ bảo vệ hắn không có việc gì, cái này có chút khác biệt, tốt nhất là do mình suy nghĩ nhiều đi.

    "Lên đây đi." Kỷ Dao Hà lại lấy ra pháp khí phi hành hình hoa sen, nói với Ninh Thành và Kỷ Lạc Phi.

    "Đây là phi hành pháp khí?" Ninh Thành khiếp sợ hỏi một câu, pháp khí hắn vẫn có hiểu biết. Hắn xem qua Ninh gia truyền thừa, biết ở Dịch Tinh đại lục tu sĩ có pháp bảo, đẳng cấp rất nhiều. Pháp khí chính là pháp bảo sơ cấp, phía trên trên pháp khí còn có bảo khí, trên bảo khí còn có linh khí, trên linh khí còn có chân khí.

    Kỷ Dao Hà lạnh nhạt nói. "Không sai, đây là một kiện phi hành pháp khí thượng phẩm."

    Ninh Thành nhìn kiến trúc đài sen, trong lòng có chút kích động, những thứ này đều là chuyện trong truyền thuyết, lại bị hắn gặp. Nơi này có thể tu luyện không nói, không chừng một ngày, hắn thật có thể phi hành trên không trung. Không có động lực, cũng không có máy móc, hoàn toàn dựa vào một pháp khí không cách nào giải thích là có thể phi hành.

    "Lạc Phi, dung mạo của ngươi có phải do Hàm gia hủy hay không? Một hồi ta đem Hàm gia tiêu diệt." Kỷ Dao Hà nói đến tiêu diệt Hàm gia, giọng nói nhất thời lãnh lệ.

    Kỷ Lạc Phi liền vội vàng nói. "Hẳn là không phải, năm đó lúc ta còn rất nhỏ, vẫn chưa có nhà nào có thể sánh với Kỷ gia. Về sau thủ hạ của gia gia ngày càng ít đi, rốt cục vào một tối, có người vọt tới Kỷ gia. Ta chính là đêm hôm đó bị người hủy dung, về sau Ninh gia gia tới đúng lúc, ở trước khi gia gia lâm chung mới mang ta đi."

    Kỷ Lạc Phi khi nói chuyện, đài sen đã đi tới trên lôi đài khiêu chiến ở Thương Tần Học viện.

    "Dao Hà sư muội, đây là?" Ôn Kỳ Lược thấy Kỷ Dao Hà mang theo Ninh Thành cùng Kỷ Lạc Phi, nghi ngờ hỏi.

    Kỷ Dao Hà chỉ vào Kỷ Lạc Phi nói. "Đây là chất nữ của ta Kỷ Lạc Phi, năm đó theo tứ thúc ta lưu lạc ở Thương Tần Quốc, hiện tại chỉ có một mình nàng, ta muốn mang nàng trở lại Hóa châu."

    Ôn Kỳ Lược ngược lại không có nói nhiều, nam tu sắc mặt cứng nhắc kia nói. "Nếu Dao Hà sư muội tìm được chất nữ, muốn dẫn nàng đi, như vậy mười người nơi này liền loại bớt đi một suất."

    Mười tuyển thủ hạt giống đứng trên đài nghe nói như thế, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút. Mười người bọn hắn bây giờ đã hiểu rõ, tuy rằng bọn họ là tuyển thủ hạt giống, trên thực tế chẳng khác nào đã chọn. Bởi vì mấy người Vẫn Tinh Học viện này ngại phiền phức, căn bản không muốn lãng phí thời gian ở việc khiêu chiến thi đấu, đoán chừng là muốn đi càng sớm càng tốt.

    Bây giờ nói loại tiếp một người, vậy hiển nhiên là tùy tiện loại đi một người trong bọn họ. Không người nào nguyện ý bị loại, chỉ có đứa ngốc mới buông tha cơ hội đi Vẫn Tinh Học viện tu luyện.

    Kỷ Dao Hà quét mắt nhin mười người một lượt, bỗng nhiên chỉ vào Cố Nhất Minh nói. "Ngươi bị loại."

    Làm tu sĩ Trúc Nguyên Cảnh, thời điểm Kỷ Dao Hà nói Kỷ Lạc Phi là chất nữ của nàng, rõ ràng cảm thấy Cố Nhất Minh tâm thần run lên, đó là một loại kiêng kỵ. Vô luận Cố Nhất Minh này kiêng kỵ cái gì, nàng không muốn muốn suy tính, chỉ đơn giản chỉ tay vào Cố Nhất Minh, yêu cầu hắn đi xuống.

    Cố Nhất Minh nghe nói mình bị loại, nhất thời kinh hoảng, nếu mà không đi Vẫn Tinh Học viện, hắn muốn đạt được trình độ rất cao, tuyệt không khả năng.

    Nghĩ tới đây, hắn đi ra ngoài ôm quyền nói. "Các vị tiền bối Vẫn Tinh Học viện, vãn bối ở Thương Tần Học viện coi như là một trong vài đệ tử đứng đầu, đi Vẫn Tinh Học viện là nguyện vọng cả đời của đệ tử. Vãn bối hi vọng các vị tiền bối theo lẽ công bằng..."

    Cố Nhất Minh còn chưa dứt, liền thấy một bóng dáng hiện ở bên cạnh, lập tức hắn cảm thấy hắn bị một cước đá bay ra ngoài.

    "Bảo ngươi cút, liền cút, đừng nói nhảm nhiều như vậy." Thân trên không trung, Cố Nhất Minh nghe thấy thanh âm băng hàn của Ôn Kỳ Lược.

    "Cô cô, còn có Ninh Thành." Kỷ Lạc Phi lúc này mới biết dù cho cô cô nàng là lão sư Vẫn Tinh học viện, muốn tùy tùy tiện tiện đi theo cô cô, cũng không phải chuyện đơn giản. Cho nên, nàng vội vàng nói ra Ninh Thành, nàng đã phản ứng kịp, trước đây cô cô chỉ nói sẽ bảo đảm Ninh Thành không có việc gì, nhưng không nói sẽ mang Ninh Thành đi.

    Quyết định của Vẫn Tinh Học viện, không có bất cứ người nào có dũng khí đứng ra nói lời vô ích. Coi như là Thương Tần Quốc quốc vương ngồi ở chỗ này, Thương Tần Học viện viện trưởng cũng ngồi ở chỗ này, cũng đồng dạng không dám đứng ra phản bác.

    Nghe Kỷ Lạc Phi nói, Ôn Kỳ Lược lại nhíu mày một cái, lập tức liền nhìn Kỷ Dao Hà nói. "Dao Hà sư muội, ngươi tìm được chất nữ rồi muốn dẫn đi, còn có thể nói cho qua, chúng ta thậm chí không cần kiểm tra linh căn của nàng. Thế nhưng tiểu tử này, nếu linh căn không được tốt lắm, muốn dẫn đi, sợ rằng không được."

    Kỷ Dao Hà cũng nhíu mày một cái, còn chưa kịp nói chuyện, một gã nam tử ngồi bên cạnh Thương Tần Học Viện viện trưởng liền đứng lên, người này mặt nâu, giống như một khối sắt, cực kỳ khó coi.

    "Mấy vị tiền bối Vẫn Tinh Học viện, vãn bối Thương Tần Học viện Phó viện trưởng Ung Trường Diễm. Ninh Thành này ta biết, trước ỷ là Ninh gia thiếu gia, đối với Lạc Phi tiểu thư không đánh thì mắng, hơn nữa hoàn toàn đem Lạc Phi tiểu thư trở thành nữ tỳ sai vặt."

    Phó viện trưởng này nói đơn giản vài câu, sau đó ôm quyền ngồi xuống. Căn bản không đề cập tới linh căn của Ninh Thành, hắn khẳng định Ninh Thành muốn đi Vẫn Tinh Học viện, nhất định phải thử linh căn.

    Kỷ Dao Hà sắc mặt lập tức băng hàn, nhìn chằm chằm Ninh Thành lạnh lùng nói. "Tiểu tử, là thế này phải không? Có dũng khí đem Lạc Phi trở thành nữ tỳ sai sử, ngươi không muốn sống à?"

    Ninh Thành nhất thời nghẹn lời, trước khi hắn sống lại thật đúng là như vậy, muốn hắn giải thích như thế nào bây giờ?

    "Tìm chết!" Thấy Ninh Thành không cách nào giải thích, Kỷ Dao Hà lập tức biết Ung Trường Diễm nói sự thật, phất tay đánh Ninh Thành.
     
    zHiePz and thanhson like this.