Tu Chân Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 49: Diêm Xuyên Mất Khống Chế.
    === Banlong.us ===


    Đặt mình trong biển máu, xung quanh Diêm Xuyên không phải là huyết vụ vờn quanh nữa, mà là sóng máu cuồn cuộn, đem Diêm Xuyên bao lấy, nhìn giống như là một hải ma vậy.

    - Trẫm ở chỗ này, lùi vào trong kiếm cho ta!

    Diêm Xuyên quát.

    - Rầm! Rầm!

    Đại lượng hắc khí bị mạnh mẽ áp chế mà rút về, màu đen trên cánh tay Diêm Xuyên đã ở chậm rãi thu nhỏ lại.

    Bên kia, Mạnh Dung Dung đang ngâm ở trong biển máu, chỉ lộ ra một cái đầu, kinh ngạc nhìn một màn này.

    - Đây, đây là? Đây là chuyện gì xảy ra? Biển máu?

    Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.

    Diêm Xuyên với hai con ngươi đỏ như máu, quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Dung Dung, ánh mắt tràn đầy một cỗ cuồng bạo như muốn tàn sát hết thảy.

    Đè ép tà khí, Diêm Xuyên chợt hít sâu một cái.

    - Siêu Cấp thần thông, hình thái thứ hai? Huyết Hải lĩnh vực? Cảm giác thật thoải mái!

    Diêm Xuyên mang theo một cỗ hưng phấn nói.

    Tà khí không ngừng bị áp chế, Diêm Xuyên cũng nhân họa đắc phúc, cảm ngộ được hình thái thứ hai trong huyết mạch thần thông, Huyết Hải lĩnh vực? Lực lượng một hải vực để cho mình điều khiển?

    - Rầm ù ù!

    Hắc khí toàn bộ bị trấn áp trở về Ngọc Đế kiếm.

    - Hô!

    Diêm Xuyên mang theo một cỗ cuồng bạo tà ác, hưng phấn cười.

    Lúc này, như thường ngày, Ngọc Đế kiếm lần nữa phân ra một phần lực lượng rót vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Khác với lần ăn mòn trước, lần này là tuân theo ý nguyện của Diêm Xuyên.

    Nếu đang ở thời khác bình thường, có lẽ Diêm Xuyên phải tỉnh táo cân nhắc một phen, nhưng bây giờ, Siêu Cấp thần thông hình thái thứ hai xuất hiện, toàn thân Diêm Xuyên đang ở trong một loại phấn khởi mãnh liệt. Lực lượng? Đến đây đi!

    - Hô!

    Tà ác năng lượng cuồn cuộn xông thẳng vào trong cơ thể Diêm Xuyên.

    - Rầm!

    Diêm Xuyên thân thể phát sinh một tiếng vang thật lớn.

    - Khí cảnh đệ tam trọng?

    Diêm Xuyên hưng phấn nói.

    Lực lượng cường đại vẫn còn tiếp tục đánh thẳng vào trong thân thể Diêm Xuyên, Diêm Xuyên hưởng thụ lực lượng quán thể.

    Dần dần, trên mặt Diêm Xuyên nổi lên một tia ửng hồng.

    - Hô! Hô!

    Đột nhiên, hơi thở của Diêm Xuyên trở nên gấp gáp.

    - Chuyện gì xảy ra? Khí huyết của ta?

    Diêm Xuyên cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế kiếm.

    - Hoa hồng? Là hoa hồng? Lúc trước hấp thu chính là hoa hồng đen? Hoa hồng tinh hoa có hiệu quả thôi tình? Hoa hồng đen càng sậm? Tác dụng thật bá đạo! Không tốt!

    Diêm Xuyên liền biến sắc.

    - Đến bây giờ, còn muốn phản kháng, chết cho ta, grừm... ùm...!

    Mang theo tiên huyết nóng rực sôi trào, lần nữa Diêm Xuyên rống lên một tiếng thật to, lực lượng cường đại hung hăng xông về Ngọc Đế kiếm.

    Mới vừa rồi, Ngọc Đế kiếm còn muốn làm ra một lần phản kháng cuối cùng, nhưng giờ phút này, lực lượng Diêm Xuyên quá mức bá đạo, hơn nữa một cỗ nóng rực tăng phúc, cường thế hung hăng áp lên Ngọc Đế kiếm.

    - Rầm!

    Ngọc Đế kiếm nổ vang một tiếng, lúc trước, ý thức Kiếm Linh ra đời muốn phản kháng, hoàn toàn bị lực lượng của Diêm Xuyên phá hủy.

    Hắc khí bốn phía đột nhiên thu vào, trong nháy mắt ẩn vào bên trong Ngọc Đế kiếm, cũng không dám phản kháng nữa.

    Diêm Xuyên thắng, hoàn toàn thu phục Ngọc Đế kiếm.

    Nhưng mà, thôi tình tinh hoa trong hoa hồng đen, đã rót toàn bộ vào trong cơ thể Diêm Xuyên.

    Cơ thể Diêm Xuyên càng ngày càng nóng. Hai mắt sung huyết, suy nghĩ hơi hỗn loạn, giống như là đã bị lạc ở trong dục vọng. Dục vọng như nước lũ không chỗ phát tiết, Diêm Xuyên lâm vào trong nóng nảy cuồng bạo.

    - A!

    Diêm Xuyên điên cuồng gào thét.

    - Diêm Xuyên, ngươi không sao chớ?

    Trong biển máu, một cái thanh âm đột nhiên truyền đến.

    Một cái thanh âm này, giống như là một điểm phát tiết vậy.

    Diêm Xuyên đang bị lạc trong dục vọng, đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt lộ ra một cỗ dục vọng mãnh liệt.

    - Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?

    Mạnh Dung Dung đột nhiên cảm giác được một tia không ổn.

    - Hô!

    Trong nháy mắt, Diêm Xuyên lao đến, ôm cổ Mạnh Dung Dung.

    - Không được!

    Nhưng giờ phút này Diêm Xuyên đã mất đi lý trí, đưa tay dã man xé qua y phục của hai người. Mái tóc dài đỏ như máu quấn lấy hai người, đến từ bản năng nguyên thủy nhất, được bột phát ra.

    Theo Mạnh Dung Dung vẫn cố gắng phản kháng, động tác của Diêm Xuyên càng mãnh liệt, càng dã man.

    Vào giờ khắc này, mộng tưởng tốt đẹp nhất trong lòng Mạnh Dung Dung, đã bị Diêm Xuyên mất đi lý trí mà phá hủy hoàn toàn.

    - Diêm Xuyên, ta hận ngươi!

    Mạnh Dung Dung rơi lệ đầy mặt rên rỉ.

    Nhưng rất nhanh, liền đắm chìm ở trong trùng kích mãnh liệt của Diêm Xuyên.

    ...

    Thiên nữ lao ra khỏi Quang Minh giới, nâng bảo tháp, leo lên Thanh Loan cự xa.

    Mười hai Thanh Loan kéo xe, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt chạy ra khỏi Cự Lộc thành, hơn nữa tiếp tục hướng về phương xa vọt đi.

    Nhưng tốc độ của người theo ở phía sau còn nhanh hơn.

    Hai người một đuổi một chạy, ai cũng không chịu ngừng, qua suốt một canh giờ, rốt cuộc người sau đã đuổi kịp.

    Trong nháy mắt, lão giả áo bào trắng xuất hiện ở phía trước Thanh Loan cự xa.

    - Ngâm! Ngâm! Ngâm!

    Mười hai Thanh Loan gào thét, rối rít ngừng lại.

    Thiên nữ nâng bảo tháp, đứng ở trước cự xa.

    - Rầm ù ù!

    Trên bầu trời, đột nhiên mây đen cuồn cuộn hiện ra, giống như là nhằm vào lão giả mặc áo bào trắng trước mắt.

    - Nếu không phải ngươi đuổi theo, ta đã sớm đuổi kịp nha đầu này rồi!

    Lão giả mặc áo bào trắng hướng về phía mây đen trên trời quát một tiếng.

    Lão giả có ấn ký hình thoi trên mi tâm đột nhiên toát ra từng đạo bạch quang bao phủ thân mình, nhất thời lôi vân trên trời nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn là lơ lửng ở trên đỉnh đầu lão giả mang áo bào trắng.

    - Tiểu nha đầu, thật to gan!

    Lão giả mang áo bào trắng lạnh lùng nói nói.

    Thiên nữ không có bối rối, mà là đứng ở trước cự xa, thản nhiên nói:

    - Thiên nữ đương nhiệm của Thiên Cơ tông, bái kiến tiền bối!

    - Thiên Cơ tông?

    Lão giả mặc áo bào trắng nhướng mày.

    - Còn chưa thỉnh giáo, tiền bối là?

    Thiên nữ trịnh trọng nói.

    - Lão hủ, Mạnh Lăng Thiên.

    Lão giả mặc áo bào trắng nói.

    - Mạnh Lăng Thiên? Ồ!? Ngươi là...!

    Thiên nữ có chút kinh ngạc nói.

    - Không sai, ngươi nghĩ không sai, giao ra Hoa Hồng yêu cùng Lưu Ly tháp! Nhìn ở thể diện của Thiên Cơ tông, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!

    Lão giả mặc áo bào trắng Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.

    - Sẽ bỏ qua chuyện cũ? Tiền bối hiểu lầm, ta muốn cũng không chỉ là sẽ bỏ qua chuyện cũ, mà là ban đầu, viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã hứa hẹn, ngươi nếu là Mạnh Lăng Thiên, cũng cho ta đây đỡ tốn miệng lưỡi một phen rồi, ngươi cũng biết ước hẹn năm đó chứ, nếu đã vào tay ta, chẳng lẽ Cự Lộc thư viện ngươi muốn nuốt lời?

    Thiên nữ trầm giọng nói.

    Mạnh Lăng Thiên hai mắt nhíu lại.

    - Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi có nội tình hùng hậu, Thiên Cơ tông ta, cũng không phải là thùng rỗng, Cự Lộc thư viện có tồn tại như ngươi vậy, chẳng lẽ Thiên Cơ tông ta không có sao? Đây là ước định năm đó, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Nếu ngươi đổi ý, ta bảo đảm, Thiên Cơ tông sẽ xuất toàn tông mà đến.

    Thiên nữ quát lên.

    - Ha ha... tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng làm ta sợ? Ngươi còn non lắm, đến đây đi, Cự Lộc thư viện ta, cho tới bây giờ còn chưa sợ qua người nào?

    Mạnh Lăng Thiên khinh thường nói.
     
    thailam0809 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 50: Tộc Khế.
    === Banlong.us ===


    - Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi, thật muốn là tự mình phản mình sao?

    Thiên nữ trầm giọng nói.

    Mạnh Lăng Thiên trầm mặt.

    - Thứ này, cũng chỉ là Thiên Cơ tông ta bảo quản thay mà thôi, Thiên Cơ tông ta sẽ thiết lập chướng ngại, ngày sau, người Cự Lộc thư viện nếu có bản lãnh, tùy thời có thể đến Thiên Cơ tông lấy lại, như thế nào?

    Thiên nữ nói.

    - Rầm ù ù!

    Mây đen trên đỉnh đầu Mạnh Lăng Thiên nổ vang không dứt, giống như là tùy thời đánh xuống.

    Nhìn mây đen trên đầu một chút, sắc mặt Mạnh Lăng Thiên càng âm trầm.

    - Mạnh tiền bối, chuyện của tiểu bối, để cho tiểu bối giải quyết sao, năm đó viện chủ đời thứ ba Cự Lộc thư viện ước hẹn cùng tông ta, kính xin tuần hoàn. Bất kể như thế nào, tiền bối yên tâm, quy củ mà năm đó Đông Phương Bất Bại tạo lập, chúng ta sẽ không làm trái!

    Thiên nữ trịnh trọng nói.

    Nhìn Thiên nữ một chút, Mạnh Lăng Thiên lộ ra một tia tươi cười quái dị.

    - Ha ha... hậu bối Thiên Cơ tông? Tốt, ta không nhúng tay, bất quá, hai thứ này, ngươi nên giữ gìn kỹ rồi, ta sẽ chọn lựa đệ tử Cự Lộc thư viện ra để tự mình dạy, đến lúc đó sẽ tới Thiên Cơ tông đoạt bảo!

    Mạnh Lăng Thiên quát khẽ nói.

    - Cảm ơn Mạnh tiền bối thành toàn, Thiên nữ nhất định không dám quên!

    Thiên nữ cười nói.

    - Đi thôi!

    Mạnh Lăng Thiên vung tay áo.

    - Đi!

    Thiên nữ kêu lên.

    - Ngâm! Ngâm!

    Thanh Loan lôi kéo Thiên nữ trong nháy mắt vọt đi xa.

    Mạnh Lăng Thiên sắc mặt âm trầm đưa mắt nhìn Thiên nữ rời đi, vừa ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời.

    - Ra khỏi Quang Minh giới, ta đi đến đâu, mỗi lần ngươi đều đuổi theo, có phiền hay không!

    Mạnh Lăng Thiên phiền não đối với mây đen kêu lên.

    - Rầm!

    Mây đen nổ vang một tiếng. Giống như là đang cảnh cáo Mạnh Lăng Thiên vậy.

    - Biết rồi, trở về, ta quay về Quang Minh giới còn không được sao? Ngươi là ông nội rồi!

    Mạnh Lăng Thiên phiền não im lặng nói.

    ...

    Quang Minh giới!

    Mưa gió đã ngừng, dục hỏa tiết ra, Diêm Xuyên từ trong mê man dần dần khôi phục lý trí. Thậm chí, không biết là nguyên nhân nào, mái tóc dài đỏ như máu cũng chậm rãi trở về màu đen, tim đập cũng dần trở về bình thường, hết thảy khôi phục đến nguyên trạng.

    Bốn phía biển máu cũng đã rút lui.

    Giờ phút này, tu vi của Diêm Xuyên đã trùng kích đến Khí cảnh ngũ trọng! Liên tục bước qua hai cái tầng thứ.

    Nhưng giờ phút này, Diêm Xuyên căn bản không có tâm tư nhìn xem tu vi của mình, bởi vì trước mắt còn có một vấn đề lớn hơn rất nhiều...

    Toàn thân trần truồng, phía dưới còn có một nữ tử cũng trần truồng.

    Là Mạnh Dung Dung!

    Mạnh Dung Dung giống như là đã ngủ rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn thấm đẫm, đã nói rõ hết thảy phát sinh lúc trước.

    - Sao thế này?

    Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn mình và Mạnh Dung Dung.

    Nhất thời, toàn bộ sự việc lúc trước hiện lên trong đầu. Nghĩ đến hết thảy lúc trước, trên mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia khổ sở, đồng thời nhìn Mạnh Dung Dung phía dưới, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

    Nhẹ nhàng bò dậy, cẩn thận đem của mình từ trong cơ thể Mạnh Dung Dung rút ra.

    Có lẽ động tác lớn một chút, cũng có lẽ là vết thương Mạnh Dung Dung chưa lành, Mạnh Dung Dung đang còn yên giấc bỗng nhiên một trận đau đớn, cau mày mở mắt.

    Nhất thời, hai người mặt đối mặt.

    Mạnh Dung Dung mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh hỗn độn, Diêm Xuyên nhanh chóng rút ra bò dậy.

    - A!

    Mạnh Dung Dung đột nhiên kịp phản ứng, phát ra một tiếng thét chói tai.

    Nhưng rất nhanh, Mạnh Dung Dung vừa mới thét xong, nàng đã co rút một chỗ, nhỏ giọng nức nở.

    Diêm Xuyên xoay quanh tìm y phục, nhưng mà trên mặt đất, chỉ có một đống mảnh nhỏ, căn bản không có một mảnh vải nào đủ lớn.

    Nhìn Mạnh Dung Dung đang nức nở, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói:

    - Mạnh cô nương, chuyện lần này, đã xảy ra như vậy, ngươi theo ta trở về đi thôi!

    Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Diêm Xuyên, hơi mờ mịt nói:

    - Trở về?

    - Không sai, không lâu sau ta sẽ trở về khai quốc, theo ta trở về, làm hoàng hậu của ta!

    Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

    - Ta không cần, ngươi cái tên khốn kiếp này, ta hận ngươi, ta hận ngươi!

    Mạnh Dung Dung nhất thời lần nữa khóc lên.

    Diêm Xuyên nhất thời cau mày, nhất thời không biết xử lý như thế nào chuyện trước mắt này, dù sao lúc ấy là mình phát cuồng.

    Trong lúc Diêm Xuyên đang suy nghĩ làm sao để an ủi Mạnh Dung Dung.

    Đột nhiên, trên mặt đất trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một cái vòng tròn, trên vòng tròn phát ra đại lượng bạch quang. Giống như là một cái tế đàn nhỏ từ trong trống rỗng xuất hiện ra.

    - Ông!

    Bạch quang chợt lóe, trên tế đàn nhỏ đột nhiên lòi ra một con Tiểu Miêu.

    - Meo meo? Đại lưu manh, ngươi lại không mặc quần áo?

    - A? Các ngươi, các ngươi mới vừa làm cái gì? Meo meo?

    - Meo meo, ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không có nhìn thấy!

    ...

    Miêu Miêu dùng móng vuốt nhỏ che ánh mắt, nhưng vẫn là len lén tò mò nhìn về phía hai người.

    Diêm Xuyên:

    -...!

    Mạnh Dung Dung:

    -...!

    - Miêu Miêu, nhanh lấy ra hai bộ quần áo đi!

    Diêm Xuyên nhất thời kêu lên.

    - Ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không nhìn thấy!

    Miêu Miêu che ánh mắt.

    - Chớ giả bộ, nhanh cầm y phục! Lần trước cũng không phải là chưa có xem qua.

    Diêm Xuyên im lặng nói.

    Lần trước ở chỗ Hổ tộc, ngã vào trong lốc xoáy thanh âm, y phục hai người cũng bị xé nát một lần rồi.

    - A!

    Miêu Miêu nghĩ cũng đúng.

    Miêu Miêu nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo.

    Diêm Xuyên đưa cho Mạnh Dung Dung một bộ. Mình mặc một bộ.

    - Ngươi cõng ta qua đó!

    Mạnh Dung Dung co rút nói.

    - Ừm!

    Diêm Xuyên gật đầu.

    - Meo meo? Lần trước, không phải ngươi bị hắn nhìn rồi sao? Còn có thẹn thùng cái gì?

    Miêu Miêu không hiểu nói.

    Nhưng hai người cũng không nghe Miêu Miêu càm ràm, nhanh chóng mặc y phục vào.

    Mạnh Dung Dung lần nữa mặc vào y phục của Diêm Xuyên.

    - Meo meo, đây còn có một bãi máu, có người bị thương sao?

    Miêu Miêu nhảy đến chỗ có một khối vải rách.

    Mạnh Dung Dung thấy, nhất thời nhanh chóng đoạt lấy, cẩn thận thu vào.

    - Meo meo? Đây là máu của ngươi a, đoạt cái gì?

    Miêu Miêu im lặng nói.

    Mạnh Dung Dung:

    -...!

    - Miêu Miêu, tại sao ngươi tới đây?

    Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

    - Còn không phải vì ngươi? Ta vừa mới tỉnh lại, phát hiện ngươi không có? Hỏi người xung quanh cũng không biết, mấy người Thanh Long cũng đi xung quanh tìm ngươi rồi, ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, cũng may là ta có bản lãnh lớn, ta vừa nghĩ, liền biến đến trước mặt ngươi rồi!

    Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.

    - Vừa nghĩ, liền biến đến? Chẳng lẽ là năm đó ngươi định tộc khế với ta?

    Diêm Xuyên cau mày nói.

    Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Miêu Miêu cắn Diêm Xuyên một ngụm, nhất định là một chủng tộc chi khế.

    - Cái gì tộc khế?

    Miêu Miêu không hiểu nói.

    - Ngươi quên coi như xong!

    - Không được, ngươi nói cho ta biết, cái gì tộc khế!

    Miêu Miêu nhất thời kiên trì nói.

    - Ngươi có thể biến đến bên người khác sao?

    Diêm Xuyên giải thích.

    - Không thể!

    - Vậy thì đúng rồi, ngươi cùng ta thành lập một tộc khế.
     
    thailam0809 thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 51 → 100
    === Banlong.us ===


     
    thailam0809 thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 51: Đào Tạo Sâu.
    === Banlong.us ===


    - Theo đạo lý, ta gọi là triệu hoán Hổ tộc, đặc biệt là ngươi, khi triệu hoán, ngươi sẽ có cảm ứng, chỉ cần ngươi đồng ý, là có thể trong nháy mắt được triệu hoán đến trước mặt của ta, nhưng mà ta còn không nghĩ tới, ngươi lại có thể tự mình tới đây!

    Diêm Xuyên cổ quái nói.

    - Meo meo? Ta lúc nào đã thành lập tộc khế rồi? Tại sao ta không nhớ rõ?

    Miêu Miêu không tin nói.

    Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu một chút, khe khẽ thở dài, chuyện này không nên giải thích. Càng nói mình càng nhức đầu.

    Mạnh Dung Dung đứng dậy, ôm lấy đàn cổ rơi ở cách đó không xa, cắn môi, phức tạp nhìn Diêm Xuyên một cái.

    Trong mắt có hận ý, còn có một loại cảm xúc khác không hiểu.

    - Mạnh cô nương?

    Diêm Xuyên nhìn về phía Mạnh Dung Dung.

    - Không nên gọi ta là, ta không muốn nhìn ngươi!

    Thanh âm Mạnh Dung Dung hàm chứa một cỗ xấu hổ và giận dữ.

    Đạp bước, Mạnh Dung Dung hướng vào trong rừng mà đi.

    Còn đi không bao xa, đột nhiên, một cỗ cường quang từ đằng xa chiếu đến khắp.

    - Rầm!

    Là hạo nhiên chính khí, trong nháy mắt tràn ngập khu vực chướng khí, không có hoa hồng đen, những thứ chướng khí này căn bản không phải là đối thủ của hạo nhiên chính khí, đảo mắt đã bị tinh lọc hơn phân nửa.

    Diêm Xuyên liền biến sắc, đưa tay nắm Ngọc Đế kiếm trên mặt đất lên, ôm lấy Miêu Miêu, ngưng trọng nhìn về bốn phía.

    - Rầm ù ù!

    Một cỗ lực lượng khổng lồ bao phủ Diêm Xuyên.

    - Meo meo? Chuyện gì xảy ra?

    Miêu Miêu cả kinh kêu lên.

    - Hưu! Hưu!

    Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung đột nhiên bị một cỗ lực lượng rất lớn kéo lên mặt đất.

    Trừ Mạnh Dung Dung, còn có đại lượng nho tu ở bốn phía.

    Nơi xa, cửa vào Quang Minh giới lại được mở ra.

    Mọi người, đột nhiên bị cự lực kéo ra ngoài, toàn bộ bị đưa ra khỏi Quang Minh giới.

    - Thình thịch! Thình thịch!

    Sáu mươi tên đại nho, tính cả Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, toàn bộ ngã trên mặt đất ở Bách Thánh Chính Khí Đàn.

    - Sách đâu? Sách của ta đâu?

    Mấy tên đại nho cả kinh kêu lên.

    - Phốc! Phốc!

    Có mấy tên đại nho đang không ngừng phun nước.

    Đặc biệt Trần Bình đại nho, giờ phút này bụng phồng lớn lên một vòng, cả người hấp hối.

    - Trần Bình sư đệ? Hắn làm sao như vậy?

    Lưu Tử Lộ trầm giọng hỏi.

    - Trần Bình, hắn không biết bơi!

    Vương Long sắc mặt khó coi nói.

    - Không biết bơi? Các ngươi một thân nước, làm sao vậy? Không phải là toàn bộ rơi vào trong sông chứ?

    Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.

    - Dạ!

    Vương Long quấn quýt gật đầu.

    Lưu Tử Lộ:

    -...!

    Bách Thánh Chính Khí Đàn.

    Giờ phút này có đại lượng đại nho canh giữ. Nhạc Nghị nhìn chằm chằm vào mọi người.

    Quang Minh giới, cửa Quang Minh điện.

    Mạnh Lăng Thiên, người truy đuổi Thiên nữ lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Thu.

    - Nhiều người như vậy? Mạnh Tử Thu, là ngươi làm chuyện tốt a?

    Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.

    - Thái gia gia, là ta sơ sót!

    Mạnh Tử Thu trên mặt khổ sở nói.

    - Người, toàn bộ ta đã ném ra ngoài rồi, ta không hy vọng có lần sau nữa!

    Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.

    - Vâng, tuyệt sẽ không rồi!

    Mạnh Tử Thu lập tức nói.

    - Tuyệt sẽ không rồi? Nhìn Cự Lộc thư viện hiện tại một chút đi, các ngươi đã làm thành hình dáng gì rồi?

    Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.

    Mạnh Tử Thu khổ sở không dám nhiều lời.

    - Ở trong hậu đại của lịch đại viện chủ, chọn mấy người thông tuệ đi vào, một tháng sau, ta sẽ mở ra cửa vào Quang Minh giới một lần nữa, để cho bọn họ đi vào, ta muốn dạy dỗ thật tốt!

    Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.

    - Dạ!

    Mạnh Tử Thu khổ sở nói.

    Bách Thánh Chính Khí Đàn.

    - Meo meo, tại sao không để cho chúng ta đi!

    Miêu Miêu hướng về phía đại nho đang cản đường kêu lên.

    Đám người Lưu Tử Lộ cũng muốn rời khỏi, nhưng mà Nhạc Nghị lại lắc đầu không cho.

    Lúc này, Mạnh Tử Thu đột nhiên bước ra Quang Minh giới.

    - Hô!

    Cửa vào Quang Minh giới chợt đóng lại.

    Mạnh Tử Thu nhìn mọi người một lượt, cuối cùng nói:

    - Để cho bọn họ đi thôi!

    - Dạ!

    Chúng đại nho ứng tiếng nói.

    Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Mạnh Tử Thu, cũng theo mọi người rời đi.

    Về phần Mạnh Dung Dung, đã đi tuốt ở đằng trước.

    Ra ngoài quảng trường, Mạnh Dung Dung nhanh chóng bay đi.

    Nhìn Mạnh Dung Dung rời đi, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.

    - Meo meo? Ở trong đó, ngươi cùng Mạnh Dung Dung rốt cuộc đã làm gì vậy?

    Miêu Miêu hiếu kỳ nói.

    Diêm Xuyên lắc đầu không nói.

    - Ngươi đùa bỡn lưu manh?

    Miêu Miêu đột nhiên ánh mắt sáng lên.

    Diêm Xuyên:

    -...!

    - Chẳng lẽ không đúng? Là nàng đối với ngươi đùa bỡn lưu manh?

    Miêu Miêu ánh mắt sáng hơn.

    - Ba!

    Diêm Xuyên vỗ một phát lên trên đầu Miêu Miêu.

    - Còn nói nhảm nữa, khấu trừ linh thạch của ngươi!

    Diêm Xuyên nói.

    - Meo meo, ta có nói chuyện sao? Ta cái gì cũng không nói a!

    Miêu Miêu giả ngây giả dại nói.

    Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

    ...

    Hơn nửa tháng sau. Đông Phương điện.

    - Trời, ta đây là người có trí thức, còn cần phải học tập sao!

    Đông Phương điện truyền đến tiếng kêu khóc của Đông Phương Chính Phái.

    Diêm Xuyên tò mò rời đi ra đại điện.

    - Diêm Xuyên, ta muốn tìm đường chạy rồi, Đông Phương điện này, một mình ngươi ở đi! Có linh thạch hay không? Cho ta một chút, đưa trước một ít. Không có linh thạch cũng được, đem những bức tranh của ngươi cho ta một ít, ta đi bán lấy tiền.

    Đông Phương Chính Phái chạy tới nói.

    - Chuyện gì xảy ra?

    Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

    - Ta nào biết, viện chủ tìm ta nói chuyện, nói để cho ta qua chỗ tiền bối kia đào tạo sâu, ta còn phải cần đào tạo sâu sao?

    Đông Phương Chính Phái nhất thời nói.

    - Đào tạo sâu?

    Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.

    - Đúng vậy a, đúng rồi, còn có nhiều người nữa, viện chủ nói, nữ nhi của hắn Mạnh Dung Dung cũng đi đó!

    Đông Phương Chính Phái nói.

    - Nhanh, ta phải đi, lúc này không đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa!

    Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.

    Lúc này, nơi xa đột nhiên bay tới sáu thân ảnh áo trắng. Là đám người lão Nghiêm.

    - Các ngươi tại sao lại tới đây?

    Đông Phương Chính Phái nghi ngờ nói.

    - Viện chủ nói, lo lắng ngươi chạy mất, cho chúng ta phụng bồi ngươi!

    Lão Nghiêm cười nói.

    Đông Phương Chính Phái:

    -...!

    Một tháng thoáng nhanh mà qua. Đông Phương Chính Phái sẽ phải bước lên một con đường đầy bóng tối. Vẻ mặt như đưa đám.

    Diêm Xuyên đem hắn đưa ra Đông Phương điện, trong tay nắm một cái hộp ngọc.

    - Giúp ta đem cái hộp ngọc này, giao cho Mạnh Dung Dung!

    Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

    - A?

    Đông Phương Chính Phái cổ quái nhìn nhìn Diêm Xuyên.

    - Giao cho nàng là xong, không cần phải nói cái gì sao!

    Diêm Xuyên nói.

    - Ngươi sẽ không thật là có gian tình cùng với Mạnh Dung Dung chứ? Lần trước tại chỗ ở của Hổ tộc!

    Đông Phương Chính Phái nhất thời nổi lên hứng thú.

    - Cút!

    Diêm Xuyên một cước đá vào trên mông đít Đông Phương Chính Phái.

    Ôm hộp ngọc, tâm tình Đông Phương Chính Phái đã khá hơn một chút, đi theo đám người lão Nghiêm, chậm rãi bay đi.

    ...

    Thời gian vội vã trôi qua!

    Cách Thiên Thụ đại hội còn có mười ngày thời gian.

    Trong Cự Lộc thành, cường giả tụ tập càng ngày càng nhiều, trăm năm một lần Thiên Thụ đại hội, giờ phút này, Cự Lộc thư viện thản nhiên trở thành nhân vật chính ở đông phương. Cao thủ hội tụ, thậm chí, số lượng Hư cảnh cường giả cũng rất là nhiều.
     
    thailam0809 thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 52 - 53: Ngươi Cũng Xứng.
    === Banlong.us ===


    Cả Cự Lộc thành, trong lúc nhất thời ngọa hổ tàng long, mạch nước ngầm mãnh liệt khởi động.

    Đông Phương điện!

    Đại điện mở rộng ra, Miêu Miêu cuộn tròn nằm trên ghế nhỏ mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Diêm Xuyên đang cùng một nữ tử tóc ngắn uống trà trò chuyện.

    Nữ tử tóc ngắn, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cỗ anh khí bén nhọn.

    Chính là Hoàng đã từ biệt mấy năm.

    - Lúc mới vừa đến, ta xem qua, bao quanh ngoài Đông Phương điện, kiếm khí quanh quẩn, là ngươi bố trí trận pháp?

    Hoàng uống trà thản nhiên nói.

    - Thiên Thụ đại hội đã gần tới, Hư cảnh tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!

    Diêm Xuyên nhấp trà, cười nhạt nói.

    - Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?

    Hoàng trầm giọng hỏi.

    - Không sai? Còn ngươi thì sao?

    Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.

    - Ta muốn Thiên Sách.

    Hoàng trầm giọng nói.

    - A?

    Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.

    - Đao của ta, có thể cảm nhận được kiếm của ngươi, nói rõ kiếm của ngươi cũng đã ngưng tụ ra Kiếm Linh?

    Hoàng nhìn về phía Ngọc Đế kiếm đeo ở sau lưng Diêm Xuyên.

    - Không sai!

    - Nếu Kiếm Linh ra đời, vậy thì không còn nằm trong hàng ngũ cửu phẩm rồi, xem ra mấy năm nay, ngươi cũng có kỳ ngộ a!

    Hoàng gật đầu thở dài nói.

    - Chuyện năm đó của phụ thân ngươi, tra thế nào rồi?

    Diêm Xuyên hỏi.

    - Có chút đầu mối rồi!

    Hoàng lắc đầu, không muốn nhiều lời.

    - Một ít tư liệu của hơn sáu ngàn năm trước, ta đã sửa sang lại một lần, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi, về phần có hữu dụng hay không, một mình ngươi xem đi!

    Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

    - Đa tạ!

    Hoàng gật đầu, trong mắt hơi nhu hòa.

    Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là vì để cho Diêm Xuyên giúp mình thu thập một ít tư liệu, dù sao Diêm Xuyên cũng đã ở Cự Lộc thành khoảng hai năm. Tư liệu về lịch sử thì khẳng định là Cự Lộc thành có nhiều nhất.

    Không nghĩ tới, Diêm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt rồi!

    Hoàng không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.

    - Ngươi tranh đoạt Thiên Sách, là vì khai tông lập phái?

    Diêm Xuyên hỏi.

    - Không sai biệt lắm, bất quá ta không thích xây dựng, dựng lên tông môn, thu mười hai môn đồ, hoàn thành nguyện vọng của phụ thân là đủ rồi!

    Hoàng thản nhiên nói.

    - Mười hai môn đồ? Có thể học tập với Đao Ma, không biết là nguyện vọng của bao nhiêu đao tu a!

    Diêm Xuyên cười nói.

    Hoàng vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.

    Diêm Xuyên biết, đây không phải là Hoàng xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng quyết định, hơn nữa, cho đến hôm nay, Diêm Xuyên cũng chưa thấy Hoàng cười một lần nào.

    Trong lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.

    - Thánh nữ tới!

    Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.

    Thanh Long, Bạch Long nhất thời chạy về phía quảng trường.

    - Ồ!?

    Diêm Xuyên giật mình. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.

    Hoàng nhìn Diêm Xuyên một chút, trong mắt không có bất mãn, bản thân mình cũng là loại tính cách này. Cũng không cần quá khách sáo.

    Diêm Xuyên đi ra đại điện.

    Trên quảng trường, mười thân ảnh rơi xuống.

    Mặc Vũ Hề, Chu Tước, Huyền Vũ, Văn Nhược tiên sinh, Cổ Nguyệt thánh tử, còn có năm khuôn mặt xa lạ.

    Cổ Nguyệt thánh tử? Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tại sao hắn lại tới đây?

    - Bái kiến thánh nữ!

    Thanh Long, Bạch Long cung kính nói.

    - Ừ!

    Mặc Vũ Hề gật đầu, quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên.

    Thấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này, giống như là bao hàm vô tận tư niệm vậy.

    Mặc dù không giải thích được vì sao Cổ Nguyệt thánh tử lại đến, nhưng Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề, vẫn nở nụ cười tràn đầy tín nhiệm. Nụ cười này, để cho trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia cảm động, chậm rãi đi tới.

    - Meo meo, Mặc tỷ tỷ tới?

    Chẳng biết lúc nào Miêu Miêu đã tỉnh lại, nhất thời chạy tới nơi này.

    - Miêu Miêu?

    Trong mắt Mặc Vũ Hề cũng tràn đầy vui mừng.

    Lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một màu phiến đá nhỏ bảy màu, phiến đá nhỏ rất nhỏ, nhưng lộ ra một cỗ năng lượng khí tức cường đại.

    - Meo meo?

    Ánh mắt Miêu Miêu nhất thời thành hình trái tim.

    - Đây là tiên thạch mảnh nhỏ mà ta vô tình lấy được, không biết ngươi thích không?

    Mặc Vũ Hề cười nói.

    - Meo meo, thích, thật tốt quá, thật tốt quá, Mặc tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi!

    Nhất thời, miệng Miêu Miêu giống như được bôi mỡ vậy.

    - Tiên thạch mảnh nhỏ? Vũ Hề thánh nữ, đây là tiên vật mà thánh chủ ban thưởng xuống, ngươi lại đem cho một con tiểu miêu?

    Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói.

    - Mèo cái con em ngươi a, ngươi mới là mèo! Meo meo!

    Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.

    - Nghiệt súc, ngươi nói cái gì?

    Một cường giả râu rậm đứng phía sau Cổ Nguyệt thánh tử đột nhiên trừng mắt, một cỗ khí tức cường đại phun mạnh mà ra.

    Mặc Vũ Hề trầm mặt xuống, lấy tay vung lên, một cỗ khí thế cường đại đem khí tức cường giả kia toàn bộ trùng kích mà đẩy ra.

    - Thường Tam, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi!

    Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.

    Tên râu rậm được gọi là Thường Tam trừng mắt, nhìn Mặc Vũ Hề một chút, hít sâu một cái nói:

    - Dạ!

    Lại xoay người, Mặc Vũ Hề nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử nói:

    - Cổ Nguyệt thánh tử, tiên thạch mảnh nhỏ là của ta, xử trí như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới nói, còn có, Miêu Miêu không phải là mèo, là hổ!

    - Meo meo!

    Miêu Miêu nhất thời vênh váo tự đắc nói.

    - Hổ? A!

    Cổ Nguyệt thánh tử không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.

    - Diêm công tử, đã lâu không gặp!

    Văn Nhược tiên sinh cười nói.

    - Văn Nhược tiên sinh, đợi ngài đã lâu!

    Diêm Xuyên cũng cười nói.

    - Diêm Xuyên, lần này mời Văn Nhược tiên sinh trở về là có chút chuyện!

    Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.

    - A?

    Thực ra, Diêm Xuyên thấy Cổ Nguyệt thánh tử, cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy.

    - Ta mời Văn Nhược tiên sinh tới hỗ trợ, nhưng mà, không biết như thế nào, lại để cho Mão Nhật đạo quân biết được!

    Mặc Vũ Hề nói.

    - Ồ!?

    Diêm Xuyên cau mày nói.

    Mão Nhật đạo quân? Tại sao lại là hắn?

    - Không sai, sau khi cha ta biết được chuyện này, quyết định giúp ngươi một chút, phái ra bốn người mạnh nhất về cầm kỳ thư họa trong Đại Chiêu thánh địa ta, Văn Nhược phụ trách về Họa, vị này là Cầm vương, vị này là Kỳ vương, vị này là Thư vương. Cũng là cha ta phái tới giúp ngươi! Ngươi nên cảm tạ cha ta!

    Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói.

    - Gặp qua Diêm công tử!

    Phía sau Cổ Nguyệt thánh tử, đi ra ba cái nho bào nam tử, ngạo khí nhìn về phía Diêm Xuyên, Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương?

    Cầm vương? Kỳ vương? Thư vương? Diêm Xuyên nhìn ba người một chút, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nếu nói đầy bình thì bất động mà nửa bình thì sẽ dao động, ba người khuất thân làm thủ hạ người ta, lại cũng dám tự xưng là vương giả trong các lĩnh vực?

    Mấy tên này tự nhiên lại bị Diêm Xuyên coi thường một cái.

    - Ha ha... không cần, có Văn Nhược tiên sinh là đủ! Cầm kỳ thư, ta cũng đã có chuẩn bị rồi!

    Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.

    - A? Ngươi có chuẩn bị? Không biết là người phương nào? Có thể so sánh với mấy người Cầm vương hay không?

    Cổ Nguyệt thánh tử khẽ nhíu mày nói.

    Thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của Cổ Nguyệt thánh tử, Diêm Xuyên nhất thời cảm nhận được trong chuyện này có điểm không tầm thường, Mão Nhật đạo quân phái người tới giúp mình? Mình và Mão Nhật đạo quân căn bản không quen không biết, khẳng định trong đó có mưu đồ khác.

    - Ha hả, ngươi thấy thì sẽ biết!

    Diêm Xuyên bất động thanh sắc cười nói.

    - Vương tiên sinh, có người hoài nghi tài đánh đàn của ngươi!

    Diêm Xuyên cười nói.

    Đang khi nói chuyện, đại môn Thiên điện ầm ầm mở ra.

    Vương Chu đạp bước mà ra, đi về phía Diêm Xuyên.

    - Là ngươi?

    Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử trở nên lạnh lẽo.

    - Cổ Nguyệt thánh tử, biệt lai vô dạng a! Không biết người nào là Cầm vương? Tài đánh đàn có thể vượt qua tại hạ, tại hạ cũng muốn lãnh giáo một phen!

    Vương Chu cười nói.

    Cầm vương đứng đối diện, trên mặt nhất thời lộ ra một tia lúng túng.

    - Ha ha ha, nguyên lai là ngươi? Lần trước ta và ngươi đấu đàn một cuộc, chẳng lẽ lại có tiến bộ? Vương Chu rất mong đợi a!

    Vương Chu nhất thời cười nói.

    Cầm vương hít sâu một cái, khe khẽ thở dài nói:

    - Thánh tử, tại hạ không địch lại Vương Chu!

    Cổ Nguyệt thánh tử trong mắt chớp động một trận. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên nói:

    - Không nghĩ tới, Diêm Xuyên? Ngươi cũng thật có thủ đoạn, lại có thể mời được Vương Chu!

    - Mão Nhật đạo quân ưu ái, Diêm Xuyên tâm lĩnh! Không biết Cổ Nguyệt thánh tử, lần này đến Cự Lộc thành, là muốn nói chuyện gì?

    Diêm Xuyên cười nói.

    Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã không hề phải cẩn thận như ngày xưa nữa, mà là phi thường thản nhiên mà đối mặt Cổ Nguyệt thánh tử, thậm chí trên giọng điệu, còn có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, Cổ Nguyệt thánh tử có cảm giác rất khó chịu.

    Một tên như kiến hôi ở trước mắt mình, lại không có kính sợ đối với mình?

    Kính sợ? Đối với một người mấy lần muốn giết mình, Diêm Xuyên sao lại kính sợ hắn chứ?

    Mặc Vũ Hề mở miệng nói:

    - Lần này, trừ Văn Nhược tiên sinh, Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương, còn điều tới hai huynh đệ Thường Tam, Thường Tứ, hiệp trợ Cổ Nguyệt thánh tử, tranh đoạt Thiên Sách!

    - Tranh đoạt Thiên Sách?

    Diêm Xuyên đột nhiên nhíu hai mắt lại.

    Mão Nhật đạo quân tranh đoạt Thiên Sách làm gì? Thường Tam, Thường Tứ? Còn có Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương? Chẳng lẽ là còn muốn đoạt Phong Thần Sách của ta?

    Mặc dù không biết Mão Nhật đạo quân muốn cái gì, nhưng trong nháy mắt Diêm Xuyên đã trở nên cảnh giác.

    - Lần này, ta muốn phụ trách tranh đoạt Thiên Sách, nhưng Phong Thần Sách cũng không thể đối đãi bình thường được, còn có mười ngày, hết thảy phải nghe ta an bài!

    Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói.

    Cổ Nguyệt thánh tử vừa mở miệng, Thanh Long, Bạch Long, Vương Chu, Dịch Phong đều trầm mặt xuống.

    Mặc Vũ Hề chân mày cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới Cổ Nguyệt thánh tử bá đạo như thế, mới vừa gặp, đã muốn đoạt quyền? Tranh đoạt Phong Thần Sách, đây chính là chuyện tình của Diêm Xuyên, Cổ Nguyệt thánh tử muốn nhúng tay?

    - Meo meo!

    Miêu Miêu nhất thời trừng mắt, hiển nhiên khó chịu Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Ngươi?

    Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh.

    - Không sai, ta đã tham gia Thiên Thụ đại hội, rất nhiều lưu trình ta đều rõ ràng nhất, đối với cường giả tứ phương, ta tự có phương pháp ứng đối, ta tới an bài, ngươi chỉ cần nghe ta là được!

    Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói.

    Thường Tam, Thường Tứ, Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương, đều gật đầu. Giống như là đương nhiên vậy.

    - Ngươi tính là cái gì?

    Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo nói.

    Ngươi tính là cái gì?

    Diêm Xuyên nói xong, đám người Thường Tam giống như là còn không có phục hồi tinh thần lại. Diêm Xuyên đối với thánh tử nói: 'ngươi tính là cái gì?'.

    Quảng trường Đông Phương điện, đột nhiên yên tĩnh.

    Ban đầu, Mặc Vũ Hề đối với Cổ Nguyệt thánh tử tức giận, đảo mắt bởi vì một câu nói của Diêm Xuyên mà thoải mái không thôi, trong mắt hiện lên một tia kiên định, cùng theo Diêm Xuyên mà lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử.

    Không khí trên quảng trường, nhất thời trở nên ngưng trọng cực kỳ.

    - Ngươi mới vừa nói cái gì?

    Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử đã trở nên lạnh lẽo.

    Diêm Xuyên lại dám khiêu khích uy nghiêm của mình? Một Khí cảnh mà thôi, muốn tìm cái chết?

    - Meo meo, Diêm Xuyên nói, ngươi tính là cái gì!

    Miêu Miêu nhảy đến trên bả vai Diêm Xuyên, hướng về phía Cổ Nguyệt thánh tử giương nanh múa vuốt nói.

    - Ồ!?

    Cổ Nguyệt thánh tử trừng mắt, hàm dưỡng có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng có chút đè nén không được.

    - Bảo ta nghe lời ngươi? Ngươi cũng xứng?

    Diêm Xuyên lạnh lùng nói thêm một lần nữa.

    ...

    Ngươi cũng xứng?

    Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.

    Thường Tam, Thường Tứ, Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương không khỏi lộ vẻ không thể tin, nói đùa? Tiểu tử này không muốn sống? Lại dám nói chuyện như vậy với Cổ Nguyệt thánh tử? Thậm chí ánh mắt bốn người nhìn Diêm Xuyên, đều tựa như nhìn người chết rồi vậy.

    Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử hàn quang vừa hiện, một cỗ khí thế cường đại hướng Diêm Xuyên áp bách mà tới.

    Hắn lại dám khiêu khích của mình uy nghiêm?

    Khí thế khổng lồ đột nhiên thả ra, từ dưới chân Cổ Nguyệt thánh tử, sàn nhà đột nhiên bị áp mà ken két vỡ ra, hơn nữa vỡ vụn hướng về phía Diêm Xuyên.

    Khí tức Trung Hư cảnh cực kỳ cường đại, hung hăng áp chế về phía Diêm Xuyên.

    Mặc Vũ Hề thấy vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

    - Cổ Nguyệt, ngươi dám!

    Mặc Vũ Hề trừng mắt, một cỗ khí thế cường đại phát ra chặn lại.

    Khí thế của Mặc Vũ Hề là một loại trạng thái hữu hình, giống như là một cái bóng Hắc Phượng Hoàng khổng lồ vọt tới Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Oanh!

    Hai cỗ khí thế đột nhiên chạm vào nhau, Cổ Nguyệt thánh tử liền biến sắc, lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Hề một cái.

    - Mặc Vũ Hề, ngươi nghĩ làm trái lệnh của Mão Nhật đạo quân?

    Cổ Nguyệt thánh tử nghiêm túc nói.

    - Hừ, Mão Nhật đạo quân cũng không nói với ta cái gì!

    Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.

    Diêm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay Mặc Vũ Hề.

    Mặc Vũ Hề quay đầu nghi ngờ.

    Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đem Mặc Vũ Hề lôi tới đây, kéo về phía sau nói:

    - Ta nói hắn không xứng, tự có đạo lý của ta, ngươi đứng xem là được!

    Nụ cười của Diêm Xuyên, giống như là nắng sớm chiếu xuống trên mặt tuyết vậy, rực rỡ vô cùng, nhìn thấy thế, Mặc Vũ Hề không tự chủ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia tò mò.

    Tại sao Diêm Xuyên lại tự tin lớn như thế?

    Ở trong mắt Mặc Vũ Hề, tu vi Diêm Xuyên đột nhiên tăng mạnh, Khí cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cuối cùng chẳng qua là Khí cảnh a.

    Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu nhượng xuất cho Diêm Xuyên.

    Đem Miêu Miêu đưa cho Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử.

    Bước ra một bước, Diêm Xuyên đem đám người Dịch Phong, Vương Chu, Mặc Vũ Hề toàn bộ chắn phía sau.

    Một người, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt, một người đối mặt Cổ Nguyệt.

    Phía sau mấy người Dịch Phong lo lắng mà sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên, hơn nữa cùng chung mối thù nhìn về phía Cổ Nguyệt.

    Chỉ có Vương Chu, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
     
    thailam0809 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.