Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 54: Ngọc Đế kiếm Trận. === Banlong.us === Mời đọc Bởi vì Vương Chu từ trên người Diêm Xuyên nhìn thấy được một loại phong phạm của vương giả. Là phong phạm, 'nhất phu đương quan, vạn phu mạc địch'. Đây là một loại mị lực mà chỉ có bậc lãnh tụ mới có, không phải là khí thế, không phải là lực lượng, chính là một loại cảm giác. Vương Chu đã từng nhìn thấy từ trên người Yêu Thiên Thương. Bây giờ lại có thể thấy trên người Diêm Xuyên. Mị lực đặc biệt là phải căn cứ vào tự tin cực lớn mới có thể có. Trong lòng Vương Chu hiện lên một tia lo lắng, hắn muốn vì Yêu Thiên Thương mà tiến cử Diêm Xuyên, nhưng tên Diêm Xuyên này thật có thể chịu khuất thân dưới người sao? Diêm Xuyên giẫm chân mà ra, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt. Cổ Nguyệt thấy Diêm Xuyên kéo ra Mặc Vũ Hề, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc. Khí cảnh? Nho nhỏ Khí cảnh, cũng dám chống đối mình? - Nơi đây, không hoan nghênh ngươi, trừ Văn Nhược tiên sinh, mang theo người của ngươi, cút ra khỏi Đông Phương điện! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Tiểu tử, ngươi muốn chết? Thường Tam lần nữa nổi giận nói. - Ồ!? Diêm Xuyên trong mắt lạnh lẽo, một cỗ lệ khí lạnh như băng từ hai mắt bắn ra. Thường Tam đang nghênh hướng Diêm Xuyên, đột nhiên một rùng mình một cái, thật giống như bị ánh mắt Diêm Xuyên làm cho thân thể băng lạnh. - Diêm Xuyên, giờ phút này cũng không phải ngươi, chuyện mà cha ta đích thân nhắn nhủ, ngươi nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe! Cổ Nguyệt thánh tử nhất thời lạnh lùng nói. Vừa nói, khí thế trên người Cổ Nguyệt thánh tử lần nữa hướng về phía Diêm Xuyên ép xuống. Trên mặt đất, ban đầu sàn nhà đã rạn nứt, giờ phút này càng thêm vỡ vụn hoàn toàn. Ken két ken két Giống như áp bách thực chất, Cổ Nguyệt thánh tử muốn cấp cho Diêm Xuyên một lần dạy dỗ cả đời khó quên. - Roẹt... keng! Ngọc Đế kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh. - Hưu! Ngọc Đế kiếm đột nhiên tự mình bay ra. Kiếm chỉ về Cổ Nguyệt thánh tử, đột nhiên một đạo kiếm khí màu đen khổng lồ hiện ra, hung hăng chém về phía Cổ Nguyệt thánh tử. - Ồ!? Cổ Nguyệt thánh tử liền biến sắc, một chưởng phách về phía kiếm khí. - Oanh! Kiếm chưởng chạm vào nhau, Ngọc Đế kiếm đột nhiên phóng lên trời cao. Vững vàng đứng ở trong hư không, giống như là lơ lửng trong không trung. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế kiếm giữa không trung, bao gồm Cổ Nguyệt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn. - Ông! Ngọc Đế kiếm đột nhiên rung lên một tiếng. Mây trắng bốn phía trong Đông Phương điện phù đảo, đột nhiên toát ra hàng vạn hàng ngàn kiếm khí, kiếm khí như mưa sa mà ra, cuồn cuộn mà đến, hạo hạo đãng đãng. Đầy trời đều là bóng kiếm. - Ùng ùng! Trong lúc nhất thời, đảo mắt Đông Phương điện đã bị kiếm khí bao phủ, xa xa nhìn lại, giống như là một trận phong bạo khổng lồ đem Đông Phương điện bao vây lại vậy. Vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện. - Ùng ùng! Bên trong quảng trường Đông Phương điện, cũng là vô số kiếm khí hạo hạo đãng đãng, bốn phía Diêm Xuyên, bốn phía Mặc Vũ Hề, bốn phía Cổ Nguyệt, đều là kiếm khí cuồn cuộn. Kiếm khí vô tận, mũi kiếm hướng về phía Diêm Xuyên, giống như là ở đối với Diêm Xuyên triều bái vậy. Vô tận kiếm khí hướng về phía Diêm Xuyên mà triều bái, đột nhiên đồng loạt hướng về Cổ Nguyệt. - Thứ gì? Cổ Nguyệt sắc mặt âm trầm nói. - Oanh! Kiếm khí như phong bạo, từ bốn phương tám hướng bắn tới, bắn thẳng về Cổ Nguyệt thánh tử mà lao đến. - Muốn chết! Cổ Nguyệt thét lên, khởi động một cỗ khí tường khổng lồ. - Oanh, oanh, oanh, oanh! Vạn đạo kiếm khí màu trắng, trong nháy mắt đâm vào khí tường của thánh tử, từng đợt từng đợt không biết mệt mỏi. Trên đại địa, đột nhiên toát ra mười chuôi trường kiếm đen nhánh, giống như Ngọc Đế kiếm, trong nháy mắt đâm rách khí tường, trực tiếp đâm thẳng vào Cổ Nguyệt thánh tử. - Oanh! Cổ Nguyệt thánh tử một chưởng chụp ra, cùng mười chuôi hắc kiếm chạm vào nhau, trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ đem Cổ Nguyệt thánh tử đụng cho bay lên trời cao. - Roẹt...! Roẹt...! Roẹt...! Kiếm khí màu trắng chớp mắt lại biến thành kiếm khí màu đen, trong lúc nhất thời, bốn phía Đông Phương điện, xuất hiện hàng tỷ Ngọc Đế kiếm, hàng tỷ Ngọc Đế kiếm hướng về phía Cổ Nguyệt thánh tử, mang theo thị huyết sát lục. - Vèo...! Vèo...! Vèo...! Tốc độ khủng khiếp, lực đạo khổng lồ, một lần lại một lần, giống như ngàn đao tùng xẻo giống nhau, cắt vào khí tường của Cổ Nguyệt thánh tử. - Không, khốn kiếp, làm sao có thể! Cổ Nguyệt thánh tử cuồng luống cuống sợ hãi kêu lên. Khí tường cấp Trung Hư chi cảnh, cư nhiên bị kiếm khí ngàn đao tùng xẻo cắt vỡ rồi? Hơn nữa Ngọc Đế kiếm này chỉ mới có bộ dạng bóng kiếm mà thôi, lại càng giống như châu chấu, cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Cổ Nguyệt thánh tử lật tay lấy ra một thanh trường kiếm, nhất thời kích phát hàng vạn hàng ngàn kiếm khí hướng Ngọc Đế kiếm khí vọt tới. Ngọc Đế kiếm khí căn bản không thua gì kiếm khí của Cổ Nguyệt thánh tử. - Ùng ùng! Từng đợt này đến đợt khác, Ngọc Đế kiếm khí hung hăng ăn mòn Cổ Nguyệt thánh tử, đảo mắt đã đến mặt. - A! Cổ Nguyệt thánh tử chưa từng kinh qua hiểm cảnh như ngày hôm nay? Trong lúc gào thét, khí thế quanh thân giống như nổ lớn mà phát ra. - Oanh! Đại lượng Ngọc Đế kiếm khí bị áp bức mà phun ra đi ra ngoài. Nhưng mà, kiếm khí nhiều như châu chấu, trong nháy mắt lại bức đến trước người Cổ Nguyệt thánh tử. - Vèo... thử thử thử thử! Đại lượng mảnh y phục bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt, Cổ Nguyệt thánh tử tóc tai tán loạn, y phục lại càng nát như tương rồi. - Oanh! Hàng vạn hàng ngàn kiếm khí nhất thời thối lui ngoài, cách Cổ Nguyệt thánh tử khoảng mười trượng, từng đạo kiếm khí chiếu thẳng vào Cổ Nguyệt thánh tử. Đứng ở trong hư không, bộ dạng Cổ Nguyệt thánh tử đặc biệt chật vật. Kiếm khí đứng xếp hàng, giống như là quân đội vậy, lạnh như băng chĩa thẳng vào Cổ Nguyệt thánh tử. - Làm sao có thể? Thường Tam, Thường Tứ cả kinh kêu lên. Diêm Xuyên chỉ có đứng chắp tay, Cổ Nguyệt thánh tử đã chật vật không chịu nổi rồi? Cổ Nguyệt thánh tử tóc tai bù xù, nhìn Diêm Xuyên một chút, bộ dáng đều là không tin, đồng thời nhìn một chút Ngọc Đế kiếm kiếm khí đen nhánh bốn phía. - Kiếm trận? Ngươi lại có thể bố trí kiếm trận? Làm sao có thể, kiếm của ngươi có Kiếm Linh rồi? Cổ Nguyệt thánh tử sợ hãi kêu lên, nhìn chằm chằm về phía Diêm Xuyên. - Ngươi cũng biết kiếm trận? Diêm Xuyên thản nhiên nói. - Không thể nào, Kiếm Linh làm sao có thể nghe lời ngươi nói? Kiếm trận? Cổ Nguyệt thánh tử vẫn còn có chút không tin. - Ngọc Đế, đuổi khách! Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng nói. - Ông! Ở trong phong bạo kiếm khí khổng lồ, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, giống như là hiệu lệnh hàng vạn hàng ngàn kiếm khí. - Ùng ùng! Vô tận kiếm khí cuồn cuộn hướng về Cổ Nguyệt thánh tử mà lao đi, giống như là sông lớn chạy chồm, trút xuống mà đến. - Ùng ùng! Cổ Nguyệt thánh tử từng đợt ngăn cản, nhưng kiếm trận này uy lực quá lớn, đảo mắt đã đem Cổ Nguyệt thánh tử đánh bay đi ra ngoài, chớp mắt đã bức hắn ra khỏi Đông Phương điện. - Chư vị, còn muốn ta mời các ngươi sao? Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía đám người Thường Tam.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 55: Tư Mã Vân Thiên. === Banlong.us === Mời đọc Nhất thời, Thường Tam, Thường Tứ nội tâm một trận cuồng loạn, Khí cảnh? Người này là Khí cảnh sao? - Đi! Thường Tam quát lên. - Oanh! Ở dưới sự bức bách của hàng vạn hàng ngàn kiếm khí, năm người nhất thời cũng bị bức ra kiếm trận. - Ùng ùng! Đông Phương điện tràn đầy kiếm khí vờn quanh. Bốn người Cổ Nguyệt thánh tử bị buộc vội vã mà ra. Chật vật không chịu nổi, sau khi một đám đi ra ngoài, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. - Ông! Hàng vạn hàng ngàn kiếm khí đột nhiên nổ tung mà ra, trong nháy mắt phát tán bốn phía biến mất không thấy. Giữa không trung, Ngọc Đế kiếm chân chính bay múa một hồi, đảo mắt đến bên Diêm Xuyên, tự mình bay vào trong bao kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên, giống như là cho tới bây giờ vẫn không có đi ra ngoài vậy. - Có Kiếm Linh? Là Tiên kiếm? Tiên kiếm bày trận? Khó trách! Thường Tam sắc mặt khó coi nói. - Diêm Xuyên sao lại may mắn như thế chứ, lại nhận được một thanh Tiên kiếm? Như thế Tiên kiếm vừa ra, kiếm trận ngăn cản, Trung Hư chi cảnh, cũng không cách nào đả thương hắn! Thường Tứ sắc mặt phức tạp nói. - Chưa chắc, chỉ cần có pháp bảo tốt, thì cũng có thể phá vỡ kiếm trận. Đáng tiếc...! Thường Tam sắc mặt quấn quýt nói. Cổ Nguyệt thánh tử đứng ở không trung, lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, năm đó không có giết ngươi, là sai lầm lớn nhất trong đời ta! Cổ Nguyệt thánh tử giọng nói rét lạnh gào thét. Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử khinh thường nói: - Đạo quân chi tử, lại không có lấy một pháp bảo ra hồn? A! Một từ "A" này của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Cổ Nguyệt, chói tai vô cùng. Pháp bảo? Pháp bảo của mình, lại không có cái nào có thể sánh được với hắc kiếm kia? Đạo quân chi tử? Nghĩ đến đại bảo trong tay những tên đạo quân chi tử khác, trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử không hiểu mà oán hận lên người cha mình, nếu là cha có thể ban cho mình một pháp bảo, làm sao sẽ phải nhịu nhục ngày hôm nay? - Đông Phương điện không hoan nghênh ngươi, chờ ngươi có thể phá Ngọc Đế kiếm trận của ta, ngươi lại đến sao! Diêm Xuyên thản nhiên nói. - Ngọc Đế kiếm trận? Ngươi chờ! Cổ Nguyệt thánh tử mang theo một cỗ oán hận nói. - Đi! Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt thánh tử bay về phía xa. Năm tên cường giả theo sát phía sau, đảo mắt đi theo Cổ Nguyệt thánh tử xấu hổ và giận dữ mà rời đi. - Ngọc Đế kiếm? Lúc nào lại trở nên lợi hại như thế rồi? Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn hắc kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên. Diêm Xuyên quay đầu, khẽ mỉm cười nói: - Nào có đơn giản như vậy, ở bốn phía, ta đã sớm bố trí trận pháp, để phòng ngừa Hư cảnh xâm phạm, nguyên tưởng rằng sẽ không dùng đến rồi, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới. - Thì ra là như vậy! Một bên Văn Nhược tiên sinh thở dài nói. ... - Mới vừa tới? Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề. - Ở trong thư ngươi đã nói đến nơi này, chúng ta tự nhiên chạy thẳng tới mà thôi, mới vừa tới! Mặc Vũ Hề gật đầu. - Diêm công tử, kiếm trận vừa rồi, thật là lợi hại! Chu Tước hưng phấn nói. Lúc này, Hoàng mới từ trong Đông Phương điện đi ra. Bỗng nhiên Hoàng xuất hiện, mọi người hơi ngoài ý muốn, cùng nhau nhìn về phía Hoàng. - Là nàng? Chu Tước, Huyền Vũ cũng biến sắc, còn nhớ rõ lần trước, Hoàng rất hung hãn. - Ngọc Đế kiếm trận? Đáng tiếc tu vi của ngươi hôm nay quá thấp, nếu không căn bản không cần trận pháp phụ trợ! Hoàng thản nhiên nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có phản bác. - Ách? Chu Tước, Huyền Vũ đám người lộ ra vẻ cổ quái. - Ta nghỉ ngơi ở đâu? Hoàng thản nhiên nói. - Dịch Phong, mang Hoàng qua Thiên điện! Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong. - Dạ! Dịch Phong gật đầu. Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nhìn nhìn Hoàng, cuối cùng cái gì cũng không còn hỏi. Văn Nhược tiên sinh hơi có tò mò nhìn nhìn Hoàng. - Văn Nhược tiên sinh, mời vào điện! Diêm Xuyên cười nói. - Tốt! Văn Nhược gật đầu. Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề nhìn nhau cười một tiếng, không có khách sáo, cùng đi hướng Đông Phương điện. Vương Chu vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, cũng trở về chỗ của mình bên phía Thiên điện. Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ ở ngoài đại điện chờ đợi. - Meo meo, Mặc tỷ tỷ, tiên thạch mảnh nhỏ này, ngươi còn có nữa không? Miêu Miêu nhỏ giọng đối với Mặc Vũ Hề nói. - Miêu Miêu, quá tham rồi đó! Diêm Xuyên nghiêm mặt nói. - Meo meo, ta chỉ là hỏi thôi, lại không nói là muốn! Miêu Miêu nhất thời ủy khuất nói. - Còn có một khối, nhưng không có ở đây, nếu ngươi thích, sau này ta sẽ lấy tới cho ngươi! Mặc Vũ Hề nói. - Meo meo, Mặc tỷ tỷ tốt nhất! Miêu Miêu nhất thời trong mắt trần đầy tinh quang. - Những năm này, ở Cự Lộc thành, đại khái ta cũng biết một ít sự tích của Văn Nhược tiên sinh, Văn Nhược tiên sinh có thể tới giúp ta, Diêm Xuyên cảm kích vô tận! Diêm Xuyên cười nói. - Diêm công tử quá khen, ta chỉ là một kẻ bỏ đi bị trục xuất thư viện mà thôi! Văn Nhược khổ sở nói. - Kẻ bỏ đi? Ha hả, ta lại cảm thấy Văn Nhược tiên sinh là người thẳng thắn! Không tiếc rời đi Cự Lộc thư viện, đi tới Đại Chiêu thánh địa! Diêm Xuyên hít sâu một cái, thở dài nói. Văn Nhược khẽ cười khổ một trận, nói: - Chuyện này, không đề cập tới nữa, Diêm công tử, hai năm trước ở Cự Lộc thành, văn đấu quần nho, có thể nói là oanh động thiên hạ, tại phía xa trăm vạn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được vẻ này ngất trời mạch văn. - A? Tin tức này là truyền đi nhanh như vậy? Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói. - Thiên Thụ đại hội bắt đầu, Cự Lộc thành đã trở thành tiêu điểm của cả đông phương, bất kỳ đại sự gì, cũng sẽ truyền ra thiên hạ, trăm thiên cẩm tú văn hay xuất hiện, Diêm công tử đã danh động thiên hạ! Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói. - Danh động thiên hạ? Ha hả, Văn Nhược tiên sinh khen trật rồi! Diêm Xuyên lắc đầu cười nói. - Bất quá! Văn Nhược tiên sinh nhíu mày. - Làm sao? - Diêm công tử tốt nhất không nên vì văn đấu kia mà coi thường Tư Mã Vân Thiên! Đám đệ tử kia của hắn cũng không thể đại biểu Tư Mã Vân Thiên. Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói. - A? - Diêm công tử, ngươi cảm thấy tranh của tại hạ như thế nào? Văn Nhược hỏi. - Mặc dù không có xem qua tranh của ngươi, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có rất nhiều tài liệu đã nói đến, tranh của Văn Nhược tiên sinh, độc nhất vô nhị, một bức được vẽ ra, cảm thiên động địa! Tái họa thế gian! Diêm Xuyên ngưng trọng nói. - Đúng vậy, lúc gia phụ còn tại thế, cũng cực kỳ sùng bái Văn Nhược tiên sinh, nói là Văn Nhược tiên sinh chính là vì tranh mà sinh! Mặc Vũ Hề gật đầu. Văn Nhược khẽ cười khổ một trận nói: - Có lẽ thánh nữ cùng Diêm công tử còn không biết được, tại hạ học vẽ từ Khải Mông lão sư, cũng chính là Tư Mã Vân Thiên! - A? Diêm Xuyên hai mắt nhíu lại. Đây là Diêm Xuyên lần đầu tiên biết được. - Tư Mã Vân Thiên, mấy trăm năm không gặp hắn, hắn thật sự là một thiên tài, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Lần này nếu không có Diêm công tử tới tranh đoạt, ta khẳng định hắn nhất định có thể nhận được Phong Thần Sách! Văn Nhược khẳng định nói.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 56: Đại Hội Bắt Đầu. === Banlong.us === Mời đọc - Ngươi cư nhiên lại khẳng định như thế? Vậy ngươi nói coi một chút, đại hiền Tư Mã Vân Thiên này, rốt cuộc là người như thế nào? Diêm Xuyên ngưng trọng nói. Có chuẩn bị ban đầu, Diêm Xuyên vốn nghĩ là đã có cảm giác nắm chắc phần thắng rồi, nhưng bây giờ, không nghĩ tới Văn Nhược tiên sinh lại sùng bái Tư Mã Vân Thiên như thế. - Ta không biết tại sao, dù sao Cự Lộc thư viện có một quy củ, người của Tư Mã gia, không được làm viện chủ, cho dù hắn cố gắng hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành hữu viện viện chính, cuối cùng vẫn không thể trở thành viện chủ, trong lòng Tư Mã Vân Thiên rất không dễ chịu, dứt khoát buông tha cho chức vị hữu viện viện chính, du tẩu thiên hạ, ta còn nhớ được năm đó, trước khi đi hắn đã nói một câu! Văn Nhược tiên sinh nhớ lại nói. - Hắn nói cái gì? - Hắn nói, lúc trở về, cũng là ngày đánh bại tất cả đại hiền của Cự Lộc thư viện! Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói. - A? Có chút ý tứ! Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên về mong đợi. - Tóm lại, Diêm công tử, ngươi nên coi chừng, nếu ta đã đáp ứng thánh nữ, thì sẽ đem hết toàn lực! Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói. Từ trong giọng nói của Văn Nhược tiên sinh, nhất thời Diêm Xuyên nghe ra một tia không tầm thường, giống như là Văn Nhược tiên sinh không tin mình có thể thắng được vậy. Không tin mình có thể thắng? Tư Mã Vân Thiên? Thật lợi hại như thế sao? - Làm phiền rồi! Diêm Xuyên gật đầu. - Tư Mã Vân Thiên, kiêu ngạo! Văn Nhược tiên sinh nói. - Kiêu ngạo? ... Cự Lộc thành, trên một phù đảo khổng lồ. Trên phù đảo, một đại điện, Tư Mã điện! Lại một đệ tử cung kính nói. - Ừ! Tư Mã Vân Thiên nhìn sáu mươi bàn cờ một chút. Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. - Lão sư, chúng ta đã xông vào một nơi gọi Quang Minh giới? Trước kia lão sư đã biết rồi? Lưu Tử Lộ hiếu kỳ nói. - Không sai, vi sư đã sớm biết được, chỉ là vẫn chưa từng được tiến vào lần nào! Có chút đáng tiếc! Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. - A! Lưu Tử Lộ không nói thêm lời. - Đi xuống chuẩn bị đi! Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. - Dạ! Chúng đệ tử rối rít gật đầu. Tiếp đó, toàn bộ thối lui ra khỏi đại điện. Trong đại điện chỉ còn lại có một mình Tư Mã Vân Thiên. Ngồi ở trong đại điện, nhìn ngoài điện Cự Lộc sơn. - Ta Tư Mã Vân Thiên đã trở lại, ta nói được là làm được, Phong Thần Sách? A, ta không chỉ muốn có Phong Thần Sách, ta còn muốn hơn thế nữa, vì Tư Mã gia ta mà lấy lại công đạo! Tư Mã Vân Thiên trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía. ... Mười ngày thời gian, thoáng qua rất nhanh, Thiên Thụ đại hội lập tức bắt đầu! Đông Phương điện! Bốn phía ngoài điện, đã tụ tập đại lượng nho tu, những tên nho tu này, phần lớn Diêm Xuyên đều không nhận ra, bọn họ là tự phát mà đến, một trận đấu ở Đỉnh Phong văn hội, đại danh của Diêm Xuyên đã vang dội Cự Lộc thành. Đã làm cho hàng vạn hàng ngàn nho tu sùng bái. Những tên nho tu này, chính là bị văn thải của Diêm Xuyên thuyết phục, mang theo sùng bái mù quáng, tự phát mà đến. Không phải vì muốn giao hảo với Diêm Xuyên, chỉ vì hôm nay, chứng kiến một kỳ tích mới. Đám người Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Hoàng, Dịch Phong, Vương Chu, Thanh Long, vừa ra Đông Phương điện, nhất thời nhận lấy lễ tiết của đại lượng nho tu. - Bái kiến Diêm tiên sinh, Dịch tiên sinh! Chúng nho rối rít mở miệng nói. Diêm Xuyên nhìn chúng nho tu một lượt, gật đầu. Giẫm chân, mang theo mọi người hướng về hội trường Thiên Thụ đại hội mà đi. Hàng vạn hàng ngàn nho tu, theo sát phía sau, rầm rầm rộ rộ, chạy về phía Thiên Thụ quảng trường. Nếu nói Thiên Thụ quảng trường, thực ra cũng là cái quảng trường ở ngoài Bách Thánh Chính Khí Đàn. Ngày xưa ghi danh, vẫn là tại Phong Thần điện. Nhóm người Diêm Xuyên, rầm rầm rộ rộ, hàng vạn hàng ngàn nho tu theo sát phía sau. Bên kia, Tư Mã Vân Thiên một thân trường bào nghiêm nghị, mang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, giẫm chân bay về phía Thiên Thụ quảng trường. Cũng giống như Diêm Xuyên, ở phía sau Tư Mã Vân Thiên, cũng có hàng vạn hàng ngàn nho tu. Hôm nay, tu giả vô số, nhưng phần lớn là đoàn thể nhỏ, cả Cự Lộc thành, chỉ có Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, mới có thể tụ lại ra một quần thể vạn nho như vậy. Nếu từ trên cao quan sát Cự Lộc thành, sẽ phát hiện, Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, hai người giống như là chúng tinh phùng nguyệt, là hai khỏa minh châu lộng lẫy nhất trong Cự Lộc thành. Giống như Thiên Thụ đại hội được mở ra là vì hai khỏa minh châu sáng chói này. Hai cái đại đội ngũ, đang trên đường bay về phía Thiên Thụ quảng trường, càng ngày càng tụ tập nhiều người hơn. Đội ngũ cũng càng ngày càng khổng lồ. Trên Thiên Thụ quảng trường, Mạnh Tử Thu đám người còn chưa tới, nhưng là đã tụ tập các cường giả của vô số tông môn. Đặc biệt, tại cửa của một đại điện, Cổ Nguyệt thánh tử mang theo năm tên thuộc hạ, lạnh lùng nhìn đại đội ngũ với nhân khí như nước thủy triều phía xa xa. Thấy một đội ngũ trong đó, cầm đầu lại là Diêm Xuyên, trên mặt Cổ Nguyệt thánh tử nhất thời một trận khó coi.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 57: Thiên Sách. === Banlong.us === Mời đọc Quảng trường đã tụ tập hơn tám ngàn người, cũng là người của các tông môn tranh đoạt Thiên Sách, trong quá khứ, Thiên Thụ đại hội tụ tập được hơn tám ngàn người cũng là tương đối ít thấy. Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, Phong Thần Sách. Nhưng ngày xưa chỉ có Thiên Sách là chủ yếu, tập trung hơn tám ngàn người, rất là đồ sộ. Lúc trước còn không coi trọng tranh đoạt Phong Thần Sách, dù sao, chỉ có hai người, có thể tạo ra tràng diện lớn bao nhiêu? Nhưng đội ngũ rầm rộ trước mắt, để cho vô số tu giả các tông môn há mồm hóa đá. - Ta hoa mắt sao? Bên phía Diêm Xuyên kia, có hơn ba vạn người? - Bên phía Tư Mã Vân Thiên, cũng có hơn ba vạn người? - Nhiều người như vậy? Bọn họ muốn làm gì? - Tranh đoạt Phong Thần Sách! Khí thế như vậy, quá khoa trương đi! ... Quang Minh giới! Trong một mảnh rừng nhỏ, tiếng đàn duyên dáng vang lên ở trong rừng. Trong rừng chẳng biết lúc nào nuôi đại lượng phi điểu. Phi điểu vờn quanh trong rừng, bay múa trên không trung. - Đinh! Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại. - Chít chít chít chít! Đại lượng phi điểu lập tức giải tán. Trong rừng nhỏ có một phòng ốc tinh xảo, ngoài phòng, Mạnh Dung Dung với một thân bạch y, ôm đàn cổ, khe khẽ thở dài. Quay đầu, nhìn về phía một cái hộp ngọc bên trên bàn đá. Nhìn hộp ngọc, trong mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ được mà hai hàng nước mắt chảy xuống. Đưa tay bắt được hộp ngọc, muốn mở ra, nhưng mà mới đưa tay với đến một nửa, làm sao cũng tiếp tục không được nữa. Mở ra sao? Có lẽ mở ra, liền tỏ vẻ là mình chịu khuất phục rồi, tỏ vẻ là mình đã tha thứ cho tên khốn kiếp kia. - Không được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, khốn kiếp, khốn kiếp! Lau nước mắt, Mạnh Dung Dung buông lỏng tay ra, cũng không có mở hộp ngọc ra, mà là lật tay, đem hộp ngọc thu vào. Thu hồi hộp ngọc, Mạnh Dung Dung ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát! - Haizz! Thu thập đàn cổ, Mạnh Dung Dung ôm đàn quay về trong phòng của mình. Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi có đứng hai người, Đông Phương Chính Phái, còn có Mạnh Lăng Thiên. Hai người nhìn Mạnh Dung Dung tiến vào phòng nhỏ. - Đông Phương Chính Phái, trong hộp ngọc kia là cái gì? Mạnh Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi. - Ta nào biết, lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết? Đông Phương Chính Phái buồn bực nói. - Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai? Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Ta thật không biết a, nếu không, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi, để cho ta đi ra ngoài đi, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem! Đông Phương Chính Phái một bụng buồn bực nói. Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái một chút. - Đông Phương Bất Bại, làm sao có một đứa tôn tử như ngươi như vậy chứ? Mạnh Lăng Thiên sắc mặt cổ quái nói. - Ta là như vậy đó, người có thể sống tiêu dao không tốt sao? Ngày ngày nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao? Lão sư, ta xem ngươi để cho ta tự sinh tự diệt là tốt nhất, dù sao ta bùn lầy không dựng được tường! Đông Phương Chính Phái chờ đợi nói. - Hừ, cho dù là bùn lầy, ta cũng vậy phải đem ngươi giáo dục thành kim thạch, nếu không đến Tiên giới, ta như thế nào hướng tổ sư khai báo? Ngươi chết phần này tâm đi, trong nhóm người này, ngươi nếu là không đạt tới thứ nhất, vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài! Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Trời, tại sao có thể như vậy, Mạnh Dung Dung kia là tôn tử của ngài a, ngài hẳn là nên chiếu cố nàng nhiều hơn đi a, coi chừng ta làm cái gì chứ! Đông Phương Chính Phái rên rỉ nói. - Hừ, Mạnh Dung Dung không cần ta phí công, nàng chỉ cần nhìn hộp ngọc kia một lần, Cầm đạo là có thể tăng lên một phần, ngươi không có cảm thấy sao? Tiếng đàn vừa rồi căn bản không phải là cố ý mà có được, đã tràn đầy sinh cơ, bầy điểu hội tụ a! Mạnh Lăng Thiên vuốt chòm râu hài lòng cười nói. - Nhìn hộp ngọc một lần là có thể tăng lên một phần, bà mẹ nó, tại sao Diêm Xuyên không cho ta một cái hộp ngọc như vậy a! Đông Phương Chính Phái im lặng nói. - Khốn kiếp, tu Thánh hiền chi đạo, miệng lại phun ô ngôn uế ngữ, trở về đem Thánh hiền chi ngôn sao chép một trăm lần! Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói. - Trời! Quá hắc ám rồi! Đông Phương Chính Phái kêu lên. - Lại dám nói lão phu dạy học hắc ám? Chép hai trăm lần! Mạnh Lăng Thiên quát lên. - Không! Quang Minh giới truyền đến thanh âm thê thảm của Đông Phương Chính Phái... ... Thiên Thụ quảng trường. Diêm Xuyên mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường. Giống như vậy, bên kia, Tư Mã Vân Thiên, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường. Rất xa, Diêm Xuyên liền thấy được Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn thấy Diêm Xuyên. Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường. Cách nhau rất xa, Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau. Gần bảy vạn nho tu, tất cả đều nín thở. Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không? Diêm Xuyên cũng là lần đầu tiên đánh giá Tư Mã Vân Thiên. Trong nháy mắt, ánh mắt Diêm Xuyên chuyển dời đến trên ánh mắt Tư Mã Vân Thiên, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. Trong mắt Diêm Xuyên tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mỉm cười. Mà Tư Mã Vân Thiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới. Gần bảy vạn nho tu, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng? - Cao nhân đúng là không giống với người thường a! - Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi! - Bọn họ đều là người có đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao? ... Bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử, truyền đến từng tiếng nghị luận, vì Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên chỉ cười một tiếng mà choàng thêm một lớp áo ngoài mang đầy tiên quang, truyền vào trong tai Cổ Nguyệt thánh tử, thật đúng là không biết có tư vị gì nữa. Hẳn là một con kiến hôi bò lổm ngổm tại dưới chân mình, giờ phút này lại được mọi người sùng bái? Chính hắn là thánh tử của một thánh địa, địa vị cùng cấp với viện chủ Cự Lộc thư viện, cư nhiên lại bị coi thường như vậy? Hít sâu một cái, Cổ Nguyệt thánh tử ngăn chặn phiền não trong lòng. Lần này còn có nhiệm vụ mà cha giao cho, tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm. Mà đúng lúc này, tại trong chân khe núi Bách Thánh Chính Khí Đàn, đột nhiên xông ra đại lượng đệ tử của Cự Lộc thư viện, ban đầu, một ít sương mù dưới chân khe núi cũng đã chậm rãi tản đi.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 58: Thiên Thụ đại hội. === Banlong.us === Mời đọc Trong lúc mơ hồ, có thể thấy, ở bên trong Bách Thánh Chính Khí Đàn, Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm bạch y lão giả, giờ phút này đang cung kính hành lễ đối với Chỉ Trần nữ thần. Sau khi lạy xong ba lạy, bảy người nghiêng đầu lại, nhìn về phía Thiên Thụ quảng trường. - Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm lão giả kia, cũng là đại hiền của Cự Lộc thư viện, năm lão giả kia không quan tâm chính vụ thư viện, có lẽ là du lịch tứ phương, chẳng qua là lần Thiên Thụ đại hội này, đã gấp trở về! Mặc Vũ Hề giải thích. - Đại hiền? Diêm Xuyên nhìn bảy người kia, nhẹ nhàng gật đầu. Mạnh Tử Thu đi trước, sáu đại hiền ở phía sau, đi tới bên chân khe núi, nhìn về mấy vạn người đứng xung quanh quảng trường. Hít sâu một cái, Mạnh Tử Thu trầm giọng nói: - Thiên Thụ đại hội, chính thức mở ra! Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban! - Dạ! Một đám đại nho rối rít quát lên. Tiếp đó, Thiên điện, trong Phong Thần điện, một đám đại nho, cung kính lấy ra một đống bảng hiệu. Trong Phong Thần điện, có hai tấm bảng, trên mỗi một tấm viết hai tên khác nhau là Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên. Bên trong Thiên điện, có rất nhiều tấm bảng, tổng cộng được lấy ra tám trăm tấm bảng, được viết tám trăm cái tên, đại biểu tám trăm tông môn. Tất cả tấm bảng được đưa đến Bách Thánh Chính Khí Đàn, đưa đến dưới chân Chỉ Trần nữ thần. Giờ phút này, dưới chân Chỉ Trần nữ thần giống như là nổi hai cái tế đàn màu trắng. Giống như là hai khối bạch ngọc khổng lồ, lơ lửng ở giữa không trung. Trên một tế đàn có có một cuốn sách viết hai chữ "Phong Thần", một tế đàn khác một cuốn viết một chữ "Thiên". Tấm bảng viết tên Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, được đặt trên Phong Thần đài. Tám trăm tấm bảng khác, được đặt trên Thiên đài. Mạnh Tử Thu kéo áo bào, nhìn về phía pho tượng Chỉ Trần nữ thần. Cả Thiên Thụ quảng trường im ắng một mảnh, đều đang nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Hôm nay, truyền nhân Cự Lộc thư viện, Mạnh Tử Thu, bái lạy Chỉ Trần nữ thần, bái lạy trời cao, trăm năm vội vàng mà qua, thiên hạ đại cát, quần linh phồn thịnh, lấy mệnh bài làm gương, hướng thiên thỉnh công, hy vọng Đạo Thần minh giám, cầu trời ban thưởng, ban phát chúng sinh, phồn thịnh thiên hạ! Mạnh Tử Thu hét to nói. Một tiếng hét to, quanh thân Mạnh Tử Thu đột nhiên kim quang ngất trời, xông thẳng Số Mệnh vân hải trên bầu trời. - Grùm... ùm! Grùm... ùm! Grùm... ùm! Grùm... ùm! Grùm... ùm! Trên Số Mệnh vân hải, năm con Số Mệnh Kim Long đột nhiên gào to một tiếng, vang vọng đất trời. Tiếp đó, hai con trong năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên đáp xuống, ở trong tiếng rồng ngâm, xen lẫn một cỗ hưng phấn mãnh liệt. - Grùm... ùm! Grùm... ùm! Lưỡng long xông thẳng xuống, há mồm, đột nhiên ngậm chặt Phong Thần đài cùng Thiên đài. Cắn lấy hai cái tế đàn, mang theo hơn tám trăm tấm bảng, bay về phía tượng Chỉ Trần nữ thần, vòng quanh pho tượng Chỉ Trần nữ thần chậm rãi bay lên trời. - Rầm! Xông qua Số Mệnh vân hải, tiếp tục hướng về bầu trời mà đi. - Rầm! Rầm! Rầm! Trong lúc nhất thời, xa xôi trên bầu trời bao la, sấm chớp gào thét, vô số lôi điện không ngừng phách lên trên nhị long, trên người nhị long bị phách cho quang mang quanh thân nhạt đi, nhưng nó vẫn không ngừng lao lên trời, xông phá tầng tầng lôi vân, thẳng lên trời cao, cho đến không nhìn thấy mới thôi. - Lạy trời! Hậu ban thưởng! Mạnh Tử Thu quát lên. Trên Thiên Thụ quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người cung kính lạy Chỉ Trần nữ thần, bao gồm Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên. Trong lòng mọi người cũng yên lặng mong đợi. Đại khái qua một canh giờ. - Rầm! Bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, tiếng vang quanh quẩn, giống như là vang dội cả thiên địa. - Hô! Hô! Hai con Kim Long suy yếu từ trên trời rơi xuống, chính là Số Mệnh Kim Long lúc trước. Hai con Số Mệnh Kim Long cực kỳ hư ảo, giống như là muốn tiêu tán. - Rầm! Nhị long ngã vào Số Mệnh vân hải. - Hô! Đại lượng số mệnh hướng nhị long hội tụ mà tới, nhị long mệt mỏi ngủ. - Rầm! Rầm! Hai chùm sáng kim sắc thật lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đụng vào trong Số Mệnh vân hải. - Grùm... ùm! Grùm... ùm! Grùm... ùm! Còn dư lại ba đầu Số Mệnh Kim Long còn đầy đủ tinh thần, vờn quanh hai đạo kim quang này. Kim quang dần dần đọng lại thành hình, từ từ xuất hiện hai cái quyển trục khổng lồ. Trên quyển trục, chia ra viết hai chữ Thiên, Phong thần. - Ông! Ông! Hai cái quyển trục, nối tiếp với Số Mệnh vân hải lực, đột nhiên chiếu xuống tám trăm lẻ hai đạo quang mang, trong nháy mắt bao phủ xuống tám trăm lẻ hai người đứng ở xung quanh. Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, còn có rất nhiều người tham gia tranh đoạt Thiên Sách. - Rầm ù ù! Trên bầu trời, mây đen vô tận đã tản đi toàn bộ, trừ hai cái quyển trục trên Số Mệnh vân hải, thiên địa sáng choang, giống như là lúc trước căn bản cũng không có phát sinh cái gì. - Trời ban Thiên Sách, Phong Thần Sách. Do Cự Lộc thư viện ta làm trọng tài! Chư vị, kế tiếp, trước tiên quyết định người sở hữu Thiên Sách! Mạnh Tử Thu quát lên. Ùng ùng! Ở trên Thiên Thụ quảng trường rung động một trận, ngay sau đó từ từ nhỏ ra một khối bình đài lớn hình vuông, rộng hơn trăm trượng, bình đài cao một trượng, trên Số Mệnh vân hải, đại lượng kim quang chiếu khắp, đem bình đài lớn quang huy vô cùng. - Mời Chỉ Trần nữ thần chứng kiến, tranh đoạt Thiên Sách, bắt đầu! Mạnh Tử Thu cung kính kêu lên. ... Cự Lộc thành! Thiên Thụ quảng trường! Số mệnh kim quang chiếu khắp đấu đài khổng lồ phía dưới! Bốn phía đấu đài, giống như là tạo thành một cái lồng khổng lồ, để cho tất cả công kích từ bên trong sẽ không bị tiết ra ngoài quá nhiều. Hai tên cường giả tuyệt thế đang tập trung chiến đấu ở trên đấu đài. Hai người đều là tu luyện nhục thân, lấy quyền tương bác. - Oanh! Oanh! Oanh! Lực lượng cường đại, từng quyền chạm vào nhau, phát ra từng nổ vang điếc tai. Trên lôi đài, cơ hồ cũng là Hạ Hư chi cảnh cường giả. Uy lực cũng là lớn vô cùng, có thể thấy không khí ở bên trong bị nén ép mà vặn vẹo, nếu không phải đấu đài có Số Mệnh vân hải tạo thành cái lồng mà bao lại, giờ phút này nhất định đã liên lụy bốn phía. Cổ Nguyệt thánh tử ngồi ở trên một cái ghế, đứng phía sau là năm tên thuộc hạ, trong đó Thường Tam, Thường Tứ, tất cả đều có một đạo kim quang bao phủ, hiển nhiên, Thường Tam, Thường Tứ, cũng ghi danh tranh đoạt Thiên Sách. - Thường Tam, ngươi cảm thấy như thế nào? Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói. - Thánh tử yên tâm, ta cùng Thường Tứ, cũng đã đến Hạ Hư chi cảnh hậu kỳ, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi cuối cùng! Thường Tam trịnh trọng nói. - Không được lơ là, tám trăm người, cơ hồ tất cả đều là Hạ Hư chi cảnh, đạt tới Hạ Hư chi cảnh hậu kỳ, khẳng định không chỉ các ngươi! Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói. - Vâng, để cho bọn họ đấu trước đi, chờ mọi người sức cùng lực kiệt rồi, ta cùng Thường Tứ lại tham gia! Thường Tam gật đầu. - Thánh tử yên tâm, lần này ta chính là hiệp trợ Thường Tam, nhất định sẽ phụ trợ Thường Tam đạt được thắng lợi cuối cùng! Thường Tứ trịnh trọng nói.