Tu Chân Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 59: Đao Của Hoàng - Trận Chiến Bắt Đầu.
    === Banlong.us ===


    Cổ Nguyệt thánh tử hài lòng gật đầu nói:

    - Cha cố ý đem bọn ngươi trục xuất khỏi Đại Chiêu thánh địa, chính là vì ngày hôm nay, chờ khi chiếm được Thiên Sách, các ngươi lại có thể trở thành chân nhân của Đại Chiêu thánh địa, hơn nữa phân phối tư nguyên đối với các ngươi, sẽ cũng giống như ta, theo cấp bậc chân quân mà phân phối.

    - Vâng, chúng ta nhất định có thể đoạt được Thiên Sách!

    Thường Tam hưng phấn nói.

    Cổ Nguyệt thánh tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại chuyển sang âm lãnh nhìn về phía Diêm Xuyên.

    Diêm Xuyên cũng được kim quang bao phủ, nhưng đó là kim quang Phong Thần Sách, bất quá, phía sau hắn có một nữ tử tóc ngắn, cũng là có một chùm kim quang Thiên Sách bao phủ.

    - Thấy nữ tử kia chứ?

    Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói.

    - Ồ!?

    Thường Tam, Thường Tứ nghi ngờ nói.

    - Đến lúc đó, giết nàng đi!

    Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử băng hàn nói.

    Chỉ cần kẻ nào liên quan cùng Diêm Xuyên, đều phải giết.

    - Dạ!

    Thường Tam, Thường Tứ nhất thời gật đầu, đồng thời nhìn về phía Hoàng, trong mắt lộ ra sát khí.

    Có lẽ Hoàng có cảm ứng quá cường liệt rồi, trong nháy mắt cảm ứng được sát khí đối với mình, nghiêng đầu lại.

    Hoàng nhàn nhạt nhìn đám người Cổ Nguyệt thánh tử một cái, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.

    Ánh mắt miệt thị này, so với Diêm Xuyên còn đậm hơn, trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử đột nhiên nghẹn đầy một cỗ tà hỏa.

    - Nho nhỏ Thần cảnh, không biết sống chết!

    Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử hiện lên một cỗ âm lãnh. Trong ánh mắt sát khí càng ngày càng thịnh.

    Nhưng giờ phút này, Hoàng đã không nhìn hắn nữa rồi, giống như hắn là một tiểu nhân vật không có chút quan trọng nào cả vậy. Thái độ không thèm để ý này, để cho trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử nhất thời càng bị đè nén.

    - Khốn kiếp!

    Cổ Nguyệt thánh tử tức giận bóp nát cái tay ghế.

    - Oanh!

    Trên đấu đài, một tiếng vang thật lớn.

    - Phốc!

    Nhất thời, trong miệng của một cường giả đã phun đầy tiên huyết, ngã nhào trên đất... bại!

    - Ông!

    Kim quang bao phủ trên người hắn, đột nhiên chuyển dời đến trên người thắng trận, Thiên Sách đã tuyên bố kết quả rồi.

    - Ta thua rồi!

    Tên ngã nhào trên mặt đất khổ sở nói.

    - Hừ!

    Người thắng không thuận theo, không buông tha, ầm ầm một cước đá vào trên đùi người thất bại.

    - Răng rắc!

    Chân của tên bị bại nhất thời bị đá gãy.

    - Ha ha... mới vừa rồi, ngươi lại dám đả thương ta? Bẻ gãy một chân của ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút!

    Người thắng gầm hét lên.

    Mạnh Tử Thu cau mày nói:

    - Mãnh Man tu giả, hắn đã nhận thua, ngươi cần gì hạ tử thủ như vậy?

    - Mạnh Tử Thu, ta kính ngươi là viện chủ Cự Lộc thư viện, nhưng trên đấu đài, là chiến trường của chúng ta! Ta muốn giết liền giết!

    Mãnh Man kêu lên.

    Mạnh Tử Thu nhíu nhíu mày, hít sâu một cái, cũng không có nói cái gì nữa, bởi vì Mạnh Tử Thu biết, kẻ vừa bắt đầu đã lao vào chiến đấu, rất khó có khả năng đi đến cuối cùng, tên Mãnh Man này liều lĩnh như thế, khẳng định còn có cường giả khác đến sửa chữa hắn.

    - Tốt lắm, Mãnh Man thắng, còn có ai muốn lên?

    Mạnh Tử Thu kêu lên.

    Mạnh Tử Thu vừa gọi, đại lượng tu giả cúi đầu suy nghĩ, dù sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu, chỉ có loại người như tên điên này mới có thể ra sân sớm như vậy.

    Lúc này, Hoàng đang đứng một bên Diêm Xuyên bỗng nhiên bước ra một bước.

    - Ồ?

    Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.

    - Không cần lo lắng cho nàng!

    Diêm Xuyên cười nói.

    - Ừ!

    Mặc Vũ Hề gật đầu.

    Hoàng giẫm chân bước ra.

    Bởi vì chiến đấu đã bắt đầu, bốn phía đấu đài trở nên trống rỗng một mảnh, Hoàng giẫm chân bước ra, nhất thời hấp dẫn tới chú ý của mọi người.

    Đặc biệt là người từ bên cạnh Diêm Xuyên bước ra.

    Đám người Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu rối rít lộ ra vẻ tò mò.

    - Đấu giả, Hoàng!

    Một nho tu chịu trách nhiệm ghi chép, nhanh chóng báo ra tên tuổi của Hoàng.

    Hoàng giẫm chân đi lên đấu đài.

    - Hoàng?

    Vô số tu giả bốn phía suy đoán về nữ tử này.

    - Ha ha ha, tiểu nha đầu, bắp đùi cũng không to bằng một nửa so với cánh tay của ta, lại dám đấu cùng ta?

    Mãnh Man cười nói.

    - Tiểu nha đầu, tu vi lúc này của ngươi là bao nhiêu rồi?

    Mãnh Man cười tà nói.

    - Thần cảnh!

    Hoàng thản nhiên nói.

    - Thần cảnh? Ha ha ha, ngươi chỉ có Thần cảnh? Mặc dù có chút lạnh, nhưng lão tử lại thích loại nữ nhân có mùi vị này!

    Mãnh Man nhất thời cười nói.

    - Hiện tại lăn xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết!

    Hoàng lạnh lùng nói.

    - Tha ta khỏi chết? Nho nhỏ Thần cảnh cũng xứng? Ta chấp ngươi một tay một chân, như thế nào?

    Mãnh Man giẫm chân tiến lên.

    Mà bốn phía, vô số cường giả lộ vẻ đáng thương về phía Hoàng.

    - Xong rồi, một Thần cảnh cũng dám lên đài?

    - Cùng đi với Diêm Xuyên? Nhưng mà cho dù ai đến cũng thế thôi, tên Mãnh Man này quá hung ác rồi!

    - Đúng vậy a, đáng tiếc a!

    ...

    Bốn phía xôn xao nghị luận, Mãnh Man đắc ý bước tới.

    - Ngươi đã mất đi cơ hội!

    Hoàng ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại nói.

    - Ồ!?

    - Xoẹt xoẹt!

    Một tiếng đao minh, một đạo thanh quang hiện lên, Mãnh Man đang giẫm chân bước về phía trước, đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.

    - Thình thịch!

    Đầu của Mãnh Man, đột nhiên rơi xuống mặt đất. Một cỗ tiên huyết phọt lên cao ba thước.

    - Ọc ọc ọc!

    Đầu của Mãnh Man lăn qua một bên.

    - A?

    Bốn phía tu giả, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Này, quá nhanh đi?

    Nếu không phải thấy trong tay Hoàng đang nắm một chuôi thanh đồng đao, ai cũng không tin là mới vừa rồi, một đao mềm mại kia, lại là do Hoàng chém ra?

    Quảng trường im ắng một mảnh. Sau năm hơi thở, nhất thời bùng lên tiếng vang.

    - Không thể nào, nàng không thể nào là Thần cảnh!

    - Mãnh Man khinh thường? Nhất định là!

    - Nàng đánh lén!

    - Ta nằm mơ sao?

    ...

    Bốn phía huyên náo một mảnh, nhưng mà Mạnh Tử Thu nhìn thấy rõ ràng, Hoàng đích xác là Thần cảnh, chỉ có Thần cảnh tu vi? Nhưng mà, đây cũng quá khoa trương mà.

    Vượt cấp chém giết, hơn nữa còn gọn gàng như thế?

    Mạnh Tử Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác, một bóng người nhất thời thoáng hiện ra trong đầu.

    Diêm Đào! Đúng, Diêm Đào! Trăm năm trước, Diêm Đào cũng ở trên đấu đài này, lấy Thần cảnh tu vi, đại sát tứ phương. Nhất cử đoạt được Thiên Sách, tên của Huyết Ma oanh động thiên hạ.

    Trước mắt, Hoàng, chẳng lẽ cũng là như thế? Hơn nữa, nàng cũng là đi theo Diêm Xuyên?

    - Ông!

    Kim quang vốn vẫn tụ trên người Mãnh Man, đột nhiên bay lên tụ lên trên người Hoàng.

    - Hoàng thắng, còn có ai lên?

    Mạnh Tử Thu quát lên.

    Tiếng quát của Mạnh Tử Thu mới làm cho một đám cường giả tin tưởng sự thật trước mắt.

    Lên? Hiện tại người nào lên?

    Trong lúc nhất thời, phía dưới lần nữa trở nên trầm mặc. Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt tụ hướng về nơi Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Mới vừa rồi, là các ngươi ai muốn giết ta, đến đây đi!

    Hoàng thản nhiên nói.

    Hoàng mở miệng, nhất thời hấp dẫn mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Cổ Nguyệt thánh tử? Nàng gây hấn với cả Cổ Nguyệt thánh tử?

    Nhất thời có người kinh ngạc nói.
     
    thailam0809 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 60: Quét Ngang Không Ai Địch Nổi.
    === Banlong.us ===


    Hai mắt Cổ Nguyệt thánh tử nhíu lại. Thường Tam, Thường Tứ cũng nhíu mày, trong mắt hiển thị rõ sát khí. Nắm chặt nắm tay, nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử, đợi chờ Cổ Nguyệt thánh tử ra lệnh.

    - Làm sao? Hiện tại sợ? Cùng tiến lên đi!

    Hoàng thản nhiên nói.

    Giọng nói nhàn nhạt kia của Hoàng, lực trùng kích khổng lồ vô cùng. Rất nhiều người nhận ra Thường Tam, Thường Tứ, đây chính là Hạ Hư cảnh hậu kỳ a, nữ tử tên là Hoàng này, điên rồi? Mới vừa rồi chẳng qua là may mắn mà thôi, bây giờ còn muốn đánh cùng Thường Tam, Thường Tứ? Thậm chí còn nghĩ lấy một chọi hai?

    - Điên rồi!

    - Nữ tử tên Hoàng này, đầu óc có bệnh!

    - Muốn chết cũng không nên tới nơi này a!

    ...

    Mọi người không tin Hoàng, nhưng Cổ Nguyệt thánh tử cũng không thể ngồi yên mà không lý đến.

    - Thường Tứ, ngươi lên đi!

    Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói.

    - Vâng! Đợi thuộc hạ mang thủ cấp của con bé cuồng ngạo này tới!

    Thường Tứ gật đầu.

    - Ông!

    Thường Tứ lấy ra một thanh trường đao, bước lên đài cao.

    - Xuất ra bản lãnh của ngươi, cho ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì, lại dám hướng ta kêu rầm rĩ?

    Hai mắt Thường Tứ lạnh như băng nói.

    - Hưu!

    Tốc độ của Hoàng đã đạt tới một trạng thái kinh khủng, chỉ có một cái chớp mắt, một đạo hắc ảnh giống như mũi tên nhọn bắn về phía Thường Tứ.

    - Xoẹt xoẹt!

    - Thình thịch!

    Âm thanh trường đao xé gió, cùng với tiếng tiên huyết phun mạnh.

    Hoàng dừng lại ở phía sau Thường Tứ.

    - Ọc ọc ọc!

    Đầu của Thường Tứ, lăn xuống mặt đất.

    Gọn gàng lưu loát, còn gọn gàng lưu loát hơn hồi nãy nhiều, quá là nhanh! Một đao mất mạng!

    - Hí! Hí! Hí!

    Bốn phía đều là thanh âm hít một hơi lãnh khí.

    - Thường Tứ!

    Thường Tam đột nhiên sợ hãi rống lên.

    Thường Tam, Thường Tứ, đây chính là thân huynh đệ, vừa đảo mắt đệ đệ lại bị mất mạng rồi?

    - Thường Tứ khinh thường!

    Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm nói.

    Tốc độ của Hoàng, Cổ Nguyệt thánh tử có thể nhìn rõ ràng rành mạch, nhưng mà, Thường Tứ không thấy rõ a, đảo mắt đầu rơi xuống đất rồi.

    - Xoẹt xoẹt!

    Thường Tam giơ đao, hai mắt sung huyết, chuẩn bị lên đấu đài báo thù.

    - Thường Tam!

    Cổ Nguyệt thánh tử quát lạnh một tiếng.

    - Thánh tử, nàng giết đệ đệ của ta!

    Thường Tam tiêu hô.

    - Đứng lại cho ta!

    Cổ Nguyệt thánh tử quát khẽ nói.

    Bị một tiếng quát khẽ của Cổ Nguyệt thánh tử, Thường Tam tỉnh táo lại rất nhiều, tuy là rất không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, căm phẫn đứng nghe, đứng ở phía sau Cổ Nguyệt thánh tử, hai mắt mang theo sát khí ngập trời nhìn về phía Hoàng trên đấu đài.

    Quanh thân Hoàng, kim quang càng ngày càng đậm hơn.

    - Hoàng thắng, còn có ai lên?

    Mạnh Tử Thu cau mày kêu.

    Mạnh Tử Thu vừa gọi, phía dưới trầm mặc thêm lần nữa, bởi vì rất nhiều người còn chưa thể lý giải về chiến thắng Hoàng. Mới vừa rồi hy lý hồ đồ đã chết hai tên Hạ Hư cường giả?

    Đám cường giả, kẻ trầm mặc, người thì xì xào nghị luận.

    Hoàng đứng ở trên đấu đài, nhìn xung quanh một lượt. Thấy không ai đi lên, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.

    - Cùng tiến lên đây đi!

    Hoàng thản nhiên nói.

    Thiên Thụ quảng trường, trong lúc nhất thời, một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng. Một vài tu giả thậm chí không tin mình mới vừa rồi nghe được lời gì, móc móc lỗ tai.

    - Sư huynh, ngươi có nghe không? Hoàng mới nói cái gì vậy?

    Một tu giả nhìn về phía một tu giả ở bên mình nói.

    - Hình như là Hoàng nói, cùng tiến lên đây đi!

    Một tên tu giả khác sắc mặt cổ quái nói.

    - A? Ta không có nghe sai?

    ...

    Một câu nói của Hoàng, có thể nói là khiêu khích tám trăm Hư cảnh cường giả, khiêu khích tất cả cường giả a, cùng tiến lên đây đi?

    Cùng tiến lên đây đi!

    Cùng tiến lên đây đi!

    - Cùng tiến lên đây đi!

    Cuồng vọng! Vô cùng cuồng vọng!

    Thiên Thụ quảng trường, giờ phút này giống như là bị tạc vỡ nồi vậy, ồn ào dị thường, đối tượng chỉ trỏ chỉ có một, Hoàng đang đứng ở trên đấu đài!

    Một nữ tử cấp Thần cảnh! Sau khi liên tiếp chém giết hai tên Hạ Hư cường giả, lại còn nói ra lời cuồng vọng như thế!

    Cùng tiến lên đây đi? Đây là miệt thị đối với tám trăm tranh đoạt Thiên Sách cường giả! Trần truồng miệt thị a!

    Mạnh Tử Thu khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoàng, nữ tử trước mắt, là sát tâm quá nặng? Không giống, càng giống hơn là căn bản không có đem những tên đối thủ này để vào trong mắt, chỉ là muốn nhận được Thiên Sách sớm hơn một chút mà thôi?

    Tư Mã Vân Thiên ngồi ở trên một cái ghế, đệ tử cung kính dâng lên nước trà.

    Tư Mã Vân Thiên uống trà, hai mắt híp lại nhìn về phía Hoàng trên đấu đài. Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên cách đó không xa một hồi.

    - Hoàng có thể bị nguy hiểm hay không?

    Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

    - Không cần lo lắng!

    Diêm Xuyên lắc đầu.

    Mặc dù vẻn vẹn chỉ là Thần cảnh, nhưng Hoàng đã nhận được truyền thừa của đệ nhất thiên hạ một vạn năm trước, cũng là phụ thân hắn - Đao Ma, thậm chí còn là Tiên Nhân cường đại. Hoàng thua ở nơi này mới là lạ!

    - Ừ!

    Mặc Vũ Hề gật đầu.

    Ở chỗ Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Không biết sống chết!

    Thường Tam lạnh lùng nhìn về phía Hoàng ở trên đài.

    Hoàng lạnh lùng nhìn phía dưới một vòng, nói:

    - Người nhận thua không giết, muốn chết, cùng lên một lượt đi!

    - Mẹ nó, lại bị một tiểu nha đầu coi thường?

    - Nha đầu cuồng vọng, muốn chết!

    - Hừ, trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!

    ...

    Nhất thời, mười tên Hạ Hư cảnh tu giả bước lên đấu đài. Một đám nắm lấy binh khí của mình, đem Hoàng vây quanh ở trung tâm.

    Mặc dù lấy nhiều khi ít, nhưng mà mười tên cường giả căn bản không dám khinh thường, mới vừa rồi, hai tên Hạ Hư cảnh bỏ mình chính là tấm gương, thậm chí, mấy tên Hạ Hư cảnh cũng nhìn ra được, Hoàng giết người, không chỉ có riêng chém đứt đầu, hơn nữa còn chém chết nguyên thần. Hai tên Hạ Hư cảnh, gọn gàng lưu loát, thần hồn câu diệt.

    - Giết! Giết! Giết!

    Cơ hồ đồng thời, mười tên cường giả đồng loạt lao về phía Hoàng.

    Trong mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, chân bước tới một bước.

    - Oanh!

    Trên đấu đài, trong nháy mắt bột phát ra rất nhiều đao khí.

    Trăm vạn đao khí, giống như là từ dưới đất toát ra, phóng lên trời cao. Giống như là sông lớn nghịch thiên mà chảy. Đao khí lạnh như băng, trong nháy mắt làm cho nhiệt độ cả Thiên Thụ quảng trường giảm xuống rất nhiều.

    Ùng ùng!

    Đao khí cuồn cuộn ngút trời, trong nháy mắt đem mười tên cường giả vây ở bên trong.

    Ở bên ngoài, căn bản không nhìn thấy thân ảnh ở bên trong, chỉ có thể nhìn được đao khí, đao khí ngập trời, phóng lên trời cao.

    - Hí!

    - Đao hải? Đao hải thật là khủng khiếp!

    - Là Hoàng phát ra đấy sao? Nàng thật sự là Thần cảnh?

    ...

    Bốn phía đều là vẻ kinh hãi.

    Cổ Nguyệt thánh tử liền biến sắc, đao hải này rất giống với Ngọc Đế kiếm trận làm cho mình chịu sỉ nhục mười ngày trước, chỉ là một bên là đao, một bên là kiếm, Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Diêm Xuyên cách đó không xa một chút.
     
    thailam0809 thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 61: Đột Phá Trong Chiến Đấu.
    === Banlong.us ===


    Thần sắc Diêm Xuyên lạnh nhạt như cũ! Giống như đây là điều đương nhiên! Bốn phía mấy vạn tu giả, tất cả đều ngạc nhiên nhìn.

    - Thình thịch!

    Đao hải mênh mông trong nháy mắt biến mất trên quảng trường, tóc ngắn của Hoàng khẽ phất phơ, đứng ở giữa sân, lạnh lùng nhìn bốn phía.

    - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...

    Đầu của mười tên, lần nữa lăn xuống đất, từng cỗ tiên huyết phọt lên ba thước, mười tên cường giả, toàn bộ ngã xuống.

    Thiên Thụ quảng trường lần nữa trở nên trầm mặc.

    Bao gồm Mạnh Tử Thu, giờ phút này cũng là về mặt mờ mịt mà nhìn về phía Hoàng.

    Kinh nghiệm bao nhiêu lần Thiên Thụ đại hội rồi, coi như Diêm Đào lần trước, cũng không có khoa trương như vậy a?

    Đây là giết người sao? Đây là gặt lúa mà?

    Kim quang toàn bộ hội tụ về phía Hoàng! Hoàng đứng ở trên đấu đài, sáng lạn vô cùng.

    Lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng.

    - Người nhận thua, có thể sống!

    Hoàng quan sát toàn trường nói.

    Người nhận thua, có thể sống?

    Giờ khắc này, không ai quở trách Hoàng nữa, tốc độ giết người kinh khủng kia, căn bản chính là ăn gian. Nào có tỷ đấu như vậy?

    Đứng ở trên quảng trường, trong tâm mọi người thật lâu không cách nào bình tĩnh.

    Ánh mắt Hoàng hướng về một tu giả.

    - Ta, ta nhận thua!

    Tu giả kia khó nhọc nói.

    Nhưng vừa nói ra, lại giống như là trong lòng trở nên thư sướng hơn nhiều.

    Trong nháy mắt, kim quang từ trên người tu giả kia được rút ra, tụ về phía Hoàng!

    Người thứ nhất chủ động nhận thua, kế tiếp, nhận thua giống như là một loại ôn dịch, từ thứ nhất bắt đầu, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, ánh mắt Hoàng vừa đến, tất cả đều vang lên nhận thua.

    - Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua!...

    Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị liếc mắt nhìn nhau.

    - Viện chủ, nữ nhân tên Hoàng này, lai lịch ra sao? So sánh với Diêm Đào lần trước còn khoa trương hơn nhiều!

    Nhạc Nghị khổ sở nói.

    - Không rõ ràng! Diêm Đào, Diêm Xuyên, Hoàng, những người này cũng lộ ra quỷ dị!

    Mạnh Tử Thu khe khẽ thở dài.

    Trong nháy mắt, trên quảng trường đã có gần năm trăm tên nhận thua.

    Nhưng cuối cùng vẫn còn có người không chịu thua.

    - Một lần trước là Diêm Đào, lần này lại là Hoàng? Khi nào mới đến phiên chúng ta? Nếu không chiếm được Thiên Sách, thọ nguyên của chúng ta không thể chịu đựng tới Thiên Thụ đại hội lần tiếp theo rồi, dù sao cũng là chết, chư vị, cùng nhau liều mạng!

    Một lão giả kêu lên.

    - Tốt!

    Nhất thời, hơn trăm tên tu giả nhảy lên đấu đài.

    Trong mắt Hoàng lại trở nên lạnh lẽo.

    Lật tay, Hoàng lấy ra một viên đan dược màu vàng! Đan dược vừa ra, mặc dù ở dưới đấu đài, cũng có thể nghe thấy được một cỗ mùi thơm thám đẫm lòng người.

    - Chuẩn tiên đan?

    Mạnh Tử Thu liền biến sắc.

    - Ngươi nói đó là chuẩn tiên đan? Tiên phẩm đan dược, đan dược tốt nhất?

    Nhạc Nghị kinh ngạc nói.

    - Không sai, nhưng mà nàng lấy đan dược ra làm gì?

    Mạnh Tử Thu không hiểu nói.

    Hoàng mở miệng nuốt chuẩn tiên đan vào, lạnh lùng nhìn về phía trăm tên tuyệt thế cường giả, trăm tên Hạ Hư cảnh cường giả, vây giết Hoàng.

    Một chọi một trăm?

    Đám tu giả đứng xem, không khỏi lộ ra vẻ chờ mong. Không biết là mong đợi Hoàng có thể thắng, hay là Hoàng thất bại!

    Hai mắt Cổ Nguyệt thánh tử nheo lại, gắt gao ngó chừng Hoàng, trăm tên Hạ Hư cảnh vây giết? Chính là mình cũng nhất định lâm vào tình cảnh khó khăn, Hoàng? Nàng chết chắc rồi!

    - Thình thịch!

    Cũng giống như vừa rồi, đao khí cuồng bạo, lần nữa bao phủ cả đấu đài, đao khí cuồn cuộn ngất trời, đảo mắt đem mọi người trên đấu đài bao vây lại.

    - Rống, giết nha đầu này!

    - Đồng loạt ra tay!

    - Nhanh!

    - Ùng ùng!

    Trong đao khí phong bạo, truyền ra tiếng gầm của trăm tên Hư cảnh, tiếp đó, âm thanh chiến đấu ầm ầm mà ra.

    Hoàng mạnh, nhưng cũng có hạn độ, dù sao tu vi có hạn, trăm tên Hạ Hư cảnh, không thể nào chém giết dễ dàng như lúc trước.

    - Ùng ùng!

    Tiếng chém giết mãnh liệt từ trong đao khí phong bạo truyền ra.

    Trong lúc mọi người đang mong đợi, đột nhiên, ở trên bầu trời, Số Mệnh vân hải lại tụ tập đại lượng mây đen.

    Mây đen tụ lại, trong mây đen vô số lôi điện lóng lánh, một cỗ thiên uy cực lớn áp bách mà xuống, xông thẳng phía dưới đấu đài.

    - Tứ cửu thiên kiếp?

    Đột nhiên có người cả kinh kêu lên.

    - Trên đấu đài, có người độ tứ cửu thiên kiếp?

    - Tứ cửu thiên kiếp, đó là người đạt Thần cảnh viên mãn phải độ, Thần cảnh trên đấu đài, giống như là...!

    - Hoàng? Nàng điên rồi, lúc này lại độ kiếp?

    - Là Hoàng độ kiếp?

    Lôi kiếp giáng xuống, xông thẳng đấu đài mà đến.

    - Ùng ùng!

    Trên đấu đài, lôi điện, đao khí hỗn tạp không chịu nổi, trong cả đấu đài, giống như là bị nổ lớn, xa xa nhìn lại, chói lọi vô cùng.

    Bốn phía, vô số tu giả kinh hãi nhìn một màn này. Hoàng không phải là lôi kéo mọi người đồng quy vu tận sao?

    - Không cần, ta nhận thua!

    Trong đấu đài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

    Nhưng Hoàng căn bản không có trả lời hắn, âm thanh trùng kích cự đại còn từ bên trong truyền ra.

    Cho đến một nén nhang thời gian trôi qua.

    Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy, trong đao khí phong bạo, giống như là sinh ra một thanh đao khí màu xanh lớn hơn trăm trượng, trăm trượng chiều rộng, dài ngàn trượng.

    Ùng ùng!

    - Ông!

    Đao khí màu xanh cực lớn vừa ra, sát khí bắn ra bốn phía, không khí bốn phía nhất thời ở trong một mảnh sát khí lạnh như băng, từng mảnh bông tuyết bay lả tả, đao khí màu xanh phóng lên trời cao, xông qua Số Mệnh vân hải, xông thẳng đến kiếp vân của tứ cửu thiên kiếp.

    - Đó là?

    - Không thể nào!

    ...

    Mọi người nghĩ tới một khả năng, nhưng mà ai cũng không nguyện ý thừa nhận khả năng này. Trái tim của một đám giống như đã ngừng đập, ngó chừng chuôi đao khí màu xanh với sát khí ngất trời ở trên trời này. Không dám chớp mắt chút nào!

    Cách kiếp vân càng ngày càng gần.

    - Oanh...!

    Kiếp vân tứ cửu thiên kiếp cực lớn, bị đao khí màu xanh chém thành hai đoạn.

    Thiên kiếp bị chém đứt rồi?

    Trên quảng trường, vô số tu giả giống như là đã lâm vào u mê, nhìn kiếp vân bị chém đứt trên trời, đây chính là cơn ác mộng của bao nhiêu Thần cảnh tu giả a.

    Chỉ có thiên kiếp giày xéo người, nào có thấy được người giết thiên kiếp?

    Chém giết thiên kiếp? Đó là chuyện cười, nhưng mà một màn vừa xuất hiện trước mặt mọi người. Một đao mềm mại kia, khắc ở trong đầu mọi người, có lẽ cả đời đều không thể quên mất.

    - Ùng ùng!

    Kiếp vân bị màu xanh đao khí chém đứt, tuyên cáo lần độ kiếp này đã qua, kiếp vân chậm rãi tản đi.

    Thiên Thụ quảng trường, im ắng một mảnh. Thậm chí ngay cả đao khí phong bạo trên quảng trường đã biến mất, phần lớn mọi người cũng không có phát hiện, chẳng qua là kinh ngạc nhìn trên trời, nhìn kiếp vân đang biến mất kia.

    - Không thể nào, là giả, giả dối!

    - Thiên kiếp cũng có thể chém?

    - Giả dối, giả dối!

    Rất nhiều tu giả run run.

    - Còn có ai đi lên?

    Quảng trường đang còn trong thất hồn lạc phách, đột nhiên truyền đến một tiếng
     
    thailam0809 thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 62: Thiên Sách Thuộc Về Hoàng.
    === Banlong.us ===


    Một tiếng quát nhẹ này, làm cho rất nhiều người cũng là rùng mình một cái, cùng nhau nhìn về đấu đài.

    Trên đấu đài, Hoàng lẳng lặng đứng ở trung tâm đấu đài, trên mặt đất đã nằm hơn trăm cỗ thi thể, quanh thân hoàng kim quang sáng chói, giống như là thiên thần quan sát chúng sinh.

    Một chiến một trăm?

    Hoàng lại thắng! Không chỉ có giết trăm tên Hạ Hư cảnh tu giả, còn giết cả thiên kiếp?

    Hoàng nhìn về phía một nam tử có kim quang bao phủ.

    - Ta, nhận thua!

    Người nọ lập tức nói.

    - Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua!

    Tiếng nhận thua vang lên bên tai không dứt, lúc này, còn có ai dám hoài nghi năng lực của Hoàng? Lúc trước chỉ là Thần cảnh, cũng chỉ là Thần cảnh đã kinh khủng như thế rồi, hiện tại, đã độ xong tứ cửu thiên kiếp, là Hạ Hư cảnh.

    Đấu? Đấu cái rắm a! Muốn chết liền tới đi!

    Tám trăm tên tu giả, theo đạo lý, phải cần đấu thêm mấy ngày vài đêm, thậm chí hơn mười ngày, nhưng giờ phút này, đảo mắt đã muốn kết thúc.

    Từng đợt kim quang tụ hướng về phía Hoàng, cơ hồ tất cả mọi người cam bái hạ phong. Không có biện pháp, ai bảo kẻ trên đấu đài là tên biến thái chứ! Quá hung hãn rồi!

    Đảo mắt, chỉ còn lại có Thường Tam đứng phía sau Cổ Nguyệt thánh tử.

    Trên mặt Thường Tam co quắp một trận, tiếp tục kiên trì sao?

    Hoàng chậm rãi nhìn về phía Thường Tam.

    - Ta đếm tới ba!

    Hoàng nắm trường đao lạnh lùng nói.

    - Một!

    Hoàng thản nhiên nói.

    Tất cả mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử, trên mặt Cổ Nguyệt thánh tử nhất thời trở nên khó coi.

    - Thánh tử!

    Thường Tam kinh hoảng nói.

    Chịu thua? Trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử vẫn tràn đầy không cam lòng, thật vất vả cha mới giao cho mình một chuyện, chẳng lẽ lại muốn làm hỏng rồi?

    - Hai!

    Hoàng lẳng lặng đếm lấy.

    - Thánh tử!

    Thường Tam cả kinh kêu lên.

    Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm, vẫn không muốn đáp ứng.

    Trường đao trong tay Hoàng khẽ nhoáng lên một cái, đang muốn mở miệng đếm tiếng thứ ba.

    - Ta nhận thua, ta nhận thua, ta nhận thua!

    Thường Tam cả kinh kêu lên.

    Giờ khắc này, căn bản không thể chờ Cổ Nguyệt thánh tử ra lệnh.

    - Hô!

    Trong nháy mắt, kim quang từ trên người Thường Tam rút đi, một chùm kim quang cuối cùng bao phủ trên thân thể Hoàng.

    Hoàng thắng, Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, bằng nhanh nhất tốc độ, Hoàng đấu bại tất cả tu giả.

    Quanh thân Hoàng, kim quang chói lọi, mà trên mặt Cổ Nguyệt thánh tử lại trở nên đen nhánh một mảnh, giống như bị mọi người trước mặt đánh một cái tát, một tát này không phải là người khác đánh, mà là chính thủ hạ của mình đánh một cái tát. So với người khác đánh còn đau hơn nhiều!

    Nhưng giờ phút này, có rất ít người nhìn Cổ Nguyệt thánh tử, phần lớn nhìn về phía Hoàng ở trung tâm đấu trường, trên Số Mệnh vân hải trong bầu trời, Thiên Sách đột nhiên rung động một trận.

    - Ken két ca!

    Từ trên Số Mệnh vân hải, Thiên Sách thoát ra, chậm rãi bay về phía Hoàng!

    Thiên Sách lớn trăm trượng chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục dài một thước rơi vào trong tay Hoàng, kim quang trên người Hoàng cũng toàn bộ tụ trên Thiên Sách!

    - Hô!

    Hoàng lật tay thu hồi Thiên Sách, nhìn xung quanh một lượt, bước xuống đấu đài. Mặc dù tranh đoạt Thiên Sách đã kết thúc, giờ phút này, Hoàng vẫn còn là tiêu điểm tại trên Thiên Thụ quảng trường.

    Hoàng chậm rãi đi về phía Diêm Xuyên.

    Ánh mắt mọi người cũng chăm chú vào trên người Hoàng.

    - Ta đi đây, hữu duyên sẽ gặp lại!

    Hoàng hướng về phía Diêm Xuyên nói.

    Diêm Xuyên giống như là đã sớm biết rồi, gật đầu:

    - Ừ!

    Đạp bước, Hoàng theo một phương hướng mà rời đi, theo phía ngoài Thiên Thụ quảng trường bước đi.

    - Hoàng? Rốt cuộc có lai lịch gì?

    - Hắn và Diêm Xuyên nhận thức?

    - Hoàng rốt cuộc là đệ tử của người nào?

    ...

    Bốn phía âm thanh nghị luận vang lên không ngừng.

    - Đứng lại, ngươi không thể đi!

    Đột nhiên một cái thanh âm vang lên.

    Một thanh âm vừa vang lên, nhất thời hấp dẫn mọi người quay đầu lại, đúng là Cổ Nguyệt thánh tử, giờ phút này hai mắt híp lại, gắt gao ngó chừng Hoàng.

    Hoàng khẽ dừng lại, quay đầu hướng về Cổ Nguyệt thánh tử mà nhìn lại. Trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

    - Trước khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, ngươi không được rời đi nơi này!

    Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói.

    - Ồ!?

    Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại nhìn về phía Cổ Nguyệt thánh tử, trước lúc Thiên Thụ đại hội kết thúc? Chẳng lẽ còn có đại sự khác phát sinh? Diêm Xuyên như có điều suy nghĩ.

    Hoàng lại quay đầu, không để ý tới Cổ Nguyệt thánh tử, giống như là căn bản không nghe thấy vậy, đạp bước tiếp tục hướng về phía ngoài mà đi.

    - Hô!

    Thân hình Cổ Nguyệt thánh tử nhoáng lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hoàng.

    - Ta nói rồi, ngươi không được rời đi, không nghe thấy sao?

    Hai mắt Cổ Nguyệt thánh tử trở nên phát lạnh, một cỗ khí thế khổng lồ phun mạnh mà ra.

    Khí thế của Trung Hư cảnh, so với Hạ Hư cảnh mạnh hơn rất nhiều.

    Tu giả gần đó nhất thời bị cỗ khí thế này trùng kích mà liên tiếp lui về phía sau.

    Khí thế xông thẳng về phía Hoàng, mà Hoàng giống như là căn bản không có bị ảnh hưởng, từng bước từng bước hướng đi tới phía Cổ Nguyệt thánh tử.

    - Ken két ken két!

    Sàn nhà trên mặt đất bị khí thế cường thịnh của Cổ Nguyệt thánh tử ép cho xuất hiện đại lượng âm thanh vỡ vụn.

    Nhưng mà Hoàng vẫn đi về phía trước như trước. Từng bước từng bước, giống như là căn bản không chịu một tia áp bách nào. Bốn phía, vô số ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Chậm rãi, Hoàng đi tới trước mặt Cổ Nguyệt thánh tử.

    Hai mắt Hoàng ngó chừng Cổ Nguyệt thánh tử, trong mắt đã trở nên lạnh lẽo.

    - Rầm!

    Giống như là một thanh trường đao, thông qua hai mắt Hoàng mà giết ra, ầm ầm cắm vào trong đầu Cổ Nguyệt thánh tử, một cỗ ý chí cường đại xông thẳng mà đến.

    Ngày xưa Cổ Nguyệt thánh tử vẫn luôn dựa vào ý chí mà tự hào, dưới ý chí đao hình bá đạo của Hoàng, căn bản là yếu ớt không chịu nổi một kích, tồi khô lạp hủ, toàn bộ nổ nát.

    - Rầm!

    Thần hồn của Cổ Nguyệt thánh tử run rẩy, đầu óc hỗn độn một mảnh, qua một hồi lâu, mới từ trong hoảng sợ mà thanh tĩnh lại. Nhưng tinh thần cả người cũng héo rũ rất nhiều.

    - Hai họ Nhật - Nguyệt Kinh Chiếu, ngươi là con của họ Nhật? Chỉ có Trung Hư cảnh nhị trọng, cũng dám cản ta? Nếu không phải nhìn ở một chút thể diện của Kinh Chiếu, ngươi đã chết một ngàn lần, kẻ nào dám ngăn ta, chết!

    Hoàng lạnh lùng nói.

    Đạp bước mà đi, Cổ Nguyệt thánh tử theo bản năng nhường ra một con đường, trong mắt kinh hãi không thôi.

    Ý chí kinh khủng của Hoàng, đã nói rõ hết thảy, Cổ Nguyệt thánh tử coi như ngu ngốc hơn nữa, giờ phút này cũng không dám cản trở, mồ hôi lạnh đầy người, nhìn Hoàng chậm rãi rời đi.

    Giờ khắc này, trong đầu Cổ Nguyệt thánh tử không có một tia ý niệm ngăn trở. Trong mắt chỉ còn tràn đầy kinh hãi.

    Bốn phía, đại lượng tu giả tò mò nhìn tới đây.

    - Thánh tử? Chuyện gì xảy ra?

    Thường Tam tới đây nghi ngờ nói.

    Cầm vương, Kỳ vương, Thư vương cũng vây quanh tới đây.

    Tinh thần uể oải không thôi, nhìn Hoàng đã đạp bước bay xa, Cổ Nguyệt thánh tử mới chậm rãi khôi phục như trước.
     
    thailam0809 thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 63: Dịch Phong Vs Nhạc Nghị.
    === Banlong.us ===


    Bốn phía tất cả đều là ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Cổ Nguyệt thánh tử nhất thời có loại cảm giác như bị đao nhọn đâm ở lưng, lúc trước cứ luôn nhằm vào Hoàng, bây giờ nhìn lại, thật là buồn cười mà!

    - Đi!

    Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói.

    Nơi đây, hắn ở không nổi nữa.

    Mang theo bốn người, còn có thi thể của Thường Tứ, nhanh chóng rời khỏi Thiên Thụ quảng trường, lưu lại mấy vạn người tò mò nhìn.

    Không bao lâu sau, trên một phù đảo bên ngoài Thiên Thụ quảng trường.

    Cổ Nguyệt thánh tử mang theo bốn người lạnh lùng nhìn Thiên Thụ quảng trường xa xa.

    - Thánh tử, nữ tử tên Hoàng kia, cứ để nàng đi như vậy sao?

    Thường Tam cắn chặt hàm răng nói.

    Thường Tam không biết, lúc trước Hoàng cùng Cổ Nguyệt đã giao phong qua, mặc dù mình không làm gì được Hoàng, nhưng rất hy vọng Cổ Nguyệt thánh tử có thể xuất thủ. Báo thù cho đệ đệ của mình.

    - Hoàng?

    Trên mặt Cổ Nguyệt thánh tử co rúm lại.

    Đối với Hoàng, thậm chí Cổ Nguyệt thánh tử đã không dám đi trêu chọc nàng rồi, người này để lại cho cha mình đối phó đi.

    - Chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu, mặc dù mất đi Thiên Sách, nhưng mà vẫn còn có Phong Thần Sách!

    Cổ Nguyệt thánh tử lắc lắc đầu nói.

    - Dạ!

    Thường Tam mang theo vẻ không cam lòng, gật đầu.

    Mọi người lần nữa nhìn về Thiên Thụ quảng trường nơi xa.

    Thiên Thụ quảng trường, Hoàng mang đến rung động đang được đám cường giả từ từ tiêu hóa. Trong sân cũng đã được thu thập sạch sẽ.

    Bảy tám vạn tu giả, trong đó gần bảy vạn là nho tu, là người ủng hộ Diêm Xuyên hay Tư Mã Vân Thiên, rung động lúc trước vừa trôi qua không lâu, đã bị che giấu ở trong từng đợt chờ mong.

    Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, đại hiền đại nho của Cự Lộc thư viện!

    Tam phương, sẽ lại làm ra một phen tranh đoạt như thế nào?

    - Mời Chỉ Trần nữ thần chứng kiến, tranh đoạt Phong Thần Sách, bắt đầu!

    Mạnh Tử Thu lần nữa kêu lên.

    Thiên Thụ quảng trường đột nhiên yên tĩnh.

    Vẫn là cái đấu đài kia, chẳng qua là, giờ phút này, đấu đài còn còn là đấu võ nữa, mà là tiến hành đấu văn.

    Trên đấu đài. Nhạc Nghị mang theo hai mươi tên đại nho, chậm rãi bước lên đấu đài!

    Diêm Xuyên mang theo Vương Chu, Dịch Phong, Văn Nhược tiên sinh, bước lên đấu đài! Mặc Vũ Hề ôm Miêu Miêu yên lặng ở phía dưới.

    Tư Mã Vân Thiên mang theo bảy mươi hai tên đệ tử cũng bước lên đấu đài.

    Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, Nhạc Nghị, tạo thành thế chân vạc. Văn đấu chuẩn bị bắt đầu, nho tu bốn phía rối rít nín thở.

    - Tranh đoạt Phong Thần Sách, cùng Thiên Sách bất đồng, nhị vị quyết định thắng bại một người trước, lại thông qua khảo nghiệm Cự Lộc thư viện, hay là thông qua khảo nghiệm trước rồi mới tranh giành với nhau?

    Nhạc Nghị cười nói.

    Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên liếc mắt nhìn nhau.

    - Khảo nghiệm trước!

    - Chúng ta sẽ tranh giành sau!

    Cơ hồ Tư Mã Vân Thiên cùng Diêm Xuyên đồng thời nói ra.

    Nhận được câu trả lời chắc chắn, Nhạc Nghị gật đầu.

    - Cầm kỳ thư họa, chỉ cần có mỗi bên có thể thắng một người trong hai mươi mốt người chúng ta ở trên đài này, cũng đủ để thông qua rồi! Các ngươi muốn khảo nghiệm cái gì trước?

    Nhạc Nghị nói.

    - Cờ!

    Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.

    Diêm Xuyên cùng Nhạc Nghị cũng gật đầu, không có dị nghị!

    Phất tay, trên đấu đài, chậm rãi nổi hai cái bàn cờ, dựng ở chính giữa ba người.

    - Dịch Phong!

    Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    Nhẹ nhàng phất ống tay áo, Dịch Phong đạp bước tiến lên, gió nhẹ thổi lên tóc mai, thoạt nhìn cực kỳ phóng khoáng không câu chấp.

    - Dịch tiên sinh!

    - Dạ!

    Dịch Phong gật đầu.

    - Quả nhiên là Dịch tiên sinh!

    Dưới đài truyền đến từng đợt hưng phấn tiếng động.

    Tư Mã Vân Thiên nhìn về phía một đệ tử, đệ tử kia cũng gật đầu đạp bước mà

    - Nhị sư huynh của bảy mươi hai đại nho? Trương Thận!

    - Tư Mã Vân Thiên trong hàng đệ tử, Kỳ đạo đệ nhất nhân?

    Bốn phía nghị luận không ngừng, Nhạc Nghị cũng nhìn rõ người xuất chiến của hai phe, gật đầu, khẽ mỉm cười nói:

    - Sớm nghe nói về Kỳ đạo của Dịch tiên sinh cực kỳ kinh người, Nhạc Nghị mong đợi đã lâu!

    Vừa nói, Nhạc Nghị gọi một đại nho, cho đại nho kia xuất chiến với Trương Thận, chính mình lại đi về phía bàn cờ của Dịch Phong.

    - Nhạc viện chính tự mình xuất thủ?

    - Nghe nói Nhạc viện chủ am hiểu nhất chính là đàn, Kỳ đạo chỉ có thể xếp hạng thứ hai, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là đại hiền a, so với tên đại nho kia, khẳng định mạnh hơn nhiều.

    - Trương Thận đối chiến đại nho, mà Dịch tiên sinh lại đối chiến đại hiền?

    - Như vậy không công bình!

    Dưới đài có đại lượng âm thanh không cam lòng, nhưng kỳ thù hai bên đã đều ngồi xuống. Dịch Phong không có khiếp sợ chút nào, ngược lại ảm đạm cười nói:

    - Cự Lộc thư viện, đại hiền? Dịch Phong cũng đã mong đợi nhiều năm!

    Lẫn nhau khách sáo một chút, Dịch Phong bắt đầu hạ cờ.

    - Ba!

    Hai bàn cờ, chính thức tiến vào trạng thái đấu cờ.

    Dưới đài vô số tu giả thông qua pháp thuật, thấy được bàn cờ trên đài, một đám tập trung tinh thần.

    Mà ở Diêm Xuyên đứng phía sau Dịch Phong, cũng là nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên cách đó không xa.

    Giờ phút này, Tư Mã Vân Thiên không có chú ý đến bàn cờ, mà là nhìn về phía chân khe núi Bách Thánh Chính Khí Đàn nơi xa, nhìn về phía đám người Mạnh Tử Thu.

    Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại, giống như là đang suy tính cái gì.

    Nơi xa, Mạnh Tử Thu nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh ở phía sau Diêm Xuyên, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

    Văn Nhược nhìn về phía Mạnh Tử Thu, sắc mặt hiện lên một tia thống khổ. Cha con đối mặt, nhưng chỉ nhìn nhau mà không nói gì, trong lòng hai người cũng

    Không biết là tư vị gì.

    Cách xa đại lượng tu giả, Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Mạnh Tử Thu, trịnh trọng bái một cái.

    Không nói gì, chỉ có bái một cái.

    Mạnh Tử Thu thấy thái độ của con mình, nhất thời, trong mắt hiện lên khổ sở, khe khẽ thở dài.

    - Ba! Ba! Ba!...

    Tiếng hạ cờ không ngừng vang lên.

    - Đa tạ rồi!

    Trương Thận thắng được trước tiên. Giúp Tư Mã Vân Thiên thắng một trận.

    - Lão sư!

    Trương Thận hưng phấn trở lại bẩm báo.

    - Ừ!

    Tư Mã Vân Thiên gật đầu, về mặt không thay đổi.

    Trương Thận trở lại đội ngũ bảy mươi hai đại nho. Tất cả mọi người nhìn về phía Dịch Phong đang đối chiến Nhạc Nghị.

    Một người là Dịch tiên sinh, thanh danh lên cao tại hai năm trước, không bại một trận, một người là đại hiền Cự Lộc thư viện, tả viện viện chính, Kỳ đạo của hai bên, đều là đăng phong tạo cực.

    Mặc dù chỉ có hạ cờ, cũng không có rót vào pháp thuật, nhưng bầu trời phía trên bàn cờ, nhưng tự dưng sinh ra một trận gió lốc, giống như là làm nổi bật lên sự hung hiểm trên bàn cờ.

    Dịch Phong hạ cờ rất nhanh, mặc dù ánh mắt hỗn độn, nhưng kỳ phong lại bén nhọn dị thường, giống như là ngồi ở trong chiến trường, bài binh bố trận, nhiều đội đại quân đang hướng về Nhạc Nghị mà giết tới.

    Nhạc Nghị chỉ dùng kỳ phong tầm thường nhất của Tu Hành giới, giống như là tọa ủng một tông môn, chỉ huy đệ tử tre già măng mọc thay nhau xuất thủ, bốn bề nở hoa, diệu thủ liên tục, giống như là một đám cao thủ của tông môn xuất chiến.
     
    thailam0809 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.