Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 64: Tư Mã Vân Thiên Khiêu Chiến (thượng). === Banlong.us === Mời đọc Một phương tựa như đại quân đế quốc, một phương tựa như tông môn đệ tử. Giống như là một đế quốc cùng phân cao thấp với một tông môn, không phải là tông môn bình định được đế quốc, thì đế quốc tiêu diệt được tông môn. - Giết! Rống! Có ta vô địch! Trong lúc hạ cờ, Nhạc Nghị giống như là nghe được thiên quân vạn mã đánh tới. Trong bàn cờ, quân đội mặc dù cao thủ không nhiều lắm, nhưng trong quân đội có được đại khí, như được trời giúp! Mỗi lần đại quân đè xuống, cũng có thể để cho cao thủ tông môn không thể chống đỡ. - Ba! Ba! Ba! Hạ cờ không ngừng, sắc mặt Nhạc Nghị càng ngày càng khó coi. - Trường Quân Trực Nhập, Vạn Tiến Tề Phát! Dịch Phong khẽ mỉm cười. - Ba! Lại một quân cờ đen rơi xuống, đột nhiên bàn cờ đại biến, Nhạc Nghị đang đắm chìm ở trong bàn cờ, giống như là thấy được thiên quân vạn mã đã tụ tập ở trước mặt tông môn. Theo hiệu lệnh từ một quân cờ cuối cùng của Dịch Phong, Vạn Tiến Tề Phát, đánh thẳng vào tông môn đã lảo đảo muốn ngã, trong lúc thiên quân vạn mã gầm thét tiến vào tông môn, nơi đi qua là thây đổ khắp đồng, nơi đi qua thì máu chảy thành sông, căn cơ của tông môn, bị thiên quân vạn mã đạp thành đất bằng trong nháy mắt! - Ba! Quân cờ trong tay Nhạc Nghị, đã bị chính mình bóp nát. Tan tác rồi, đại quân đế quốc đã tiêu diệt được tông môn, còn dư lại cũng là dư nghiệt tán loạn. Bàn cờ này không có cách đánh tiếp. - Nhạc Nghị thụ giáo! Nhạc Nghị đứng dậy, khẽ thi lễ. - Đa tạ! Dịch Phong cũng đứng dậy, cười hoàn lễ. - Dịch tiên sinh thắng! Nhất thời phía dưới có người kêu lên. - Quả nhiên Dịch tiên sinh thắng rồi, đối phương là đại hiền a! - Kỳ nghệ của Dịch tiên sinh, là mạnh nhất mà ta từng gặp qua! ... Trên quảng trường, người sùng bái Kỳ nghệ của Dịch Phong càng ngày càng nhiều. Tiếng hoan hô cũng càng ngày càng cao. Nhạc Nghị chỉ khẽ mỉm cười, lơ đễnh. Sau khi hai người thi lễ xong, đều đi trở về chỗ của mình! Trương Thận, Dịch Phong, đều lấy được thắng lợi trên Kỳ đạo! Nhạc Nghị trở lại, hai mươi đại nho nhìn Nhạc Nghị một chút, trên mặt khẽ khổ sở. Cự Lộc thư viện, là nơi có văn phong cường thịnh nhất tại đông phương, cư nhiên lại bại như thế? - Tiếp theo, còn muốn so cái gì? Nhạc Nghị nói. - Đàn! Diêm Xuyên mở miệng nói. Tư Mã Vân Thiên gật đầu, cũng không có dị nghị. Diêm Xuyên nhìn Vương Chu một chút, Vương Chu trịnh trọng gật đầu. Đàn không thể so với cờ, phải từng bước từng bước mà đến! Vương Chu đạp bước tiến lên, lật tay lấy ra đàn cổ, đặt lên trên hai đầu gối. Nhạc Nghị nhìn Vương Chu một chút, điểm danh một tên đại nho. Đứng ở rất xa, cách hơn phân nửa đấu đài, tên đại nho kia cũng bắt đầu ngồi xuống, hai người bắt đầu đấu đàn. Ở phía sau Diêm Xuyên, Dịch Phong cau mày nói: - Vương, lần này Cự Lộc thư viện làm có chút quai quái a! - Ta biết, Nhạc Nghị không ra đấu đàn, nói rõ Cự Lộc thư viện cũng không quan tâm được mất trong lần này! Diêm Xuyên gật gật đầu nói. - Nếu nói như vậy, Cự Lộc thư viện là đang cố ý nhường? Dịch Phong cau mày nói. - Có chút, nhưng trận đấu cờ mới vừa rồi kia, hắn không có nhường, ngươi có thực lực để đạt được thắng lợi! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Ừ! Dịch Phong gật đầu. Hắn cũng học Diêm Xuyên, đứng chắp tay, nhìn vào trong sân. - Đinh đinh đinh leng keng! Hai đại cao thủ về Cầm đạo, khảy đàn càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt, ở giữa sân xuất hiện đại lượng sóng âm rung động. - Rầm ù ù! Một cái sông thanh âm khổng lồ chợt xuất hiện ở trung tâm hai đại cầm sư, trên sông thanh âm, sóng âm cuồn cuộn như thao thao nước sông đụng vào nhau. Mặc dù không cường thịnh như cái hôm ở chỗ Hổ tộc, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu. - Đinh đinh đinh...! Trên mặt Vương Chu dần dần lộ ra nụ cười. Sắc mặt tên Cầm sư ở phía đối diện đã dần dần khó coi, càng cố hết sức phát ra. - Sóng lớn! Vương Chu cười nói. - Thình thịch! Trong sông thanh âm, đột nhiên nổi lên một đạo sóng lớn cuồn cuộn cao mười trượng, ầm ầm hướng về phía đối diện mà cuốn đi. - Rầm! Sông thanh âm khổng lồ, ầm ầm nổ tung mà ra, cả Thiên Thụ quảng trường cũng là vang lên tiếng nổ khổng lồ. Sau khi nổ tung, thanh âm đột nhiên dừng lại. - Đa tạ rồi! Vương Chu cười nói. Cầm sư phía đối diện đứng dậy, gật gật đầu nói: - Sớm đã nghe qua, tài đánh đàn của Vương tiên sinh quả nhiên vượt qua tại hạ rất nhiều! - Hắn là ai vậy? Lúc này mới chỉ qua một hồi, đã thắng rồi? - Vương Chu, ngươi không biết? - Vương Chu? ... Bốn phía xì xào nghị luận, Vương Chu đã lui trở về gần bên Diêm Xuyên. - Diêm công tử, không phụ kỳ vọng! Vương Chu cười nói. - Cực khổ rồi! Diêm Xuyên gật đầu. - Rầm! Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Phong Thần Sách đang liên kết với Số Mệnh vân hải, đột nhiên có một nửa thoát khỏi Số Mệnh vân hải, giống như là nhận định Diêm Xuyên thắng. Trên Phong Thần Sách, quang mang chiếu rọi lên thân thể Diêm Xuyên phát ra càng chói mắt. - Diêm Xuyên, thông qua khảo nghiệm của Cự Lộc thư viện! Nhạc Nghị trọng tài nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu. Bên kia, lại một đệ tử của Tư Mã Vân Thiên đi ra. - Đó là người đứng đầu bảy mươi hai đại nho, Cầm Sắt! Phía dưới đột nhiên nhận ra. - Đại đệ tử của Tư Mã Vân Thiên? Cầm đạo đệ nhất - Cầm Sắt? ... Cầm Sắt ôm đàn mà ra, còn phía đối diện, Cự Lộc thư viện lại xuất hiện một người quen của Diêm Xuyên. Lão Nghiêm, là người ghi danh cho Diêm Xuyên ở Phong Thần điện! - Cầm Sắt sư huynh, nhiều năm không gặp rồi! Lão Nghiêm cười nói. Cầm Sắt gật đầu, không nói gì. Hai người ngồi xuống, bắt đầu khảy đàn! - Đinh đinh đinh đinh...! Tiếng đàn vừa vang lên, trong lúc hai đại cầm sư gảy đàn, sông thanh âm cuồn cuộn mà xông thẳng lên trời. - Rầm! Sông thanh âm va chạm, trong lúc nhất thời, trung tâm hai người lần nữa tạo thành một cái sông thanh âm nối dài, tuy không lớn như lúc vừa rồi mà Vương Chu tạo ra, nhưng đã cô đọng như thực chất, nhìn thấy cuộn trào không dứt. - Đinh đinh đinh đinh...! Vương Chu nhìn nhìn nói: - Hai người này, Cầm đạo xê xích không nhiều, muốn phân ra thắng bại, trong thời gian ngắn là không thể nào! - Ừ! Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu. Quả nhiên, mặc dù đám người phía dưới nóng lòng mà chờ đợi, nhưng trên đài, đấu đàn vẫn còn không thể kết thúc, suốt qua một canh giờ, tiếng đàn vẫn còn vang lên. Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại, giống như là có chút không chờ được rồi. - Cầm Sắt, lui ra! Tư Mã Vân Thiên đột nhiên kêu lên. - Đinh đinh đinh! Tiếng đàn chậm rãi nhỏ đi, sông thanh âm cũng chậm rãi biến mất, dần dần hai phe ngừng lại. - Dạ! Cầm Sắt đứng dậy đối với Tư Mã Vân Thiên cung kính nói. Chỉ thấy Tư Mã Vân Thiên đạp bước tiến lên. - Cái gì? Tại sao lại ngừng rồi? - Đại hiền Tư Mã Vân Thiên xuất thủ? - Thật? ... Bốn phía, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên, bao gồm Nhạc Nghị, Mạnh Tử Thu, lão Nghiêm, cũng không khỏi kinh ngạc mà nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 65: Tư Mã Vân Thiên Khiêu Chiến (hạ). === Banlong.us === Mời đọc Lúc này, Tư Mã Vân Thiên đã ra tay rồi? Hắn không phải là người không ổn trọng như vậy a? Nhạc Nghị cau mày, lão Nghiêm nghiêm nghị chờ đợi lâm trận. - Bái kiến sư thúc! Kính xin sư thúc chỉ giáo! Lão Nghiêm cung kính nói. Tư Mã Vân Thiên căn bản không khách sáo cùng với lão Nghiêm, thậm chí một tay ôm đàn, một tay kia đặt ở trên đàn cổ. - Sư thúc, đệ tử mạo phạm! Lão Nghiêm trịnh trọng nói. - Đinh đinh đinh! Lão Nghiêm vừa ra tay là trạng thái mạnh nhất, sông thanh âm cuồn cuộn xông thẳng mà đến. Hai mắt Tư Mã Vân Thiên nhíu lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tay phải đặt ở trên dây đàn mà gẩy một cái, lực đạo rất nặng. - Đông đông đông đông...! Chỉ có gẩy một cái, giống như là tiếng trống trận vang lên. Một đạo sóng âm hướng khổng lồ về sông thanh âm đối diện mà đánh thẳng đi. - Rầm! Sông thanh âm của lão Nghiêm ầm ầm nổ tung mà ra, mà uy lực sóng âm cực lớn, tiếp tục xông thẳng đến người lão Nghiêm. Lão Nghiêm hét thảm một tiếng, bị sóng âm ầm ầm cuốn bay lên trời. - Hưu! Như lưu tinh bay ra, trong nháy mắt bay ra khỏi đấu đài, bay về phía Mạnh Tử Thu. - Phốc! Giữa không trung, lão Nghiêm phun ra một ngụm nghịch huyết, đã bị thương nặng! Cũng không có ngồi xuống. - Rầm! - A! - Ba! Mạnh Tử Thu đưa tay tiếp lấy lão Nghiêm đang bay tới. - Viện chủ! Lão Nghiêm khổ sở nói. Lão Nghiêm nghĩ tới Cầm đạo cường hãn của Tư Mã Vân Thiên, thật không nghĩ qua lại biến thái như thế a. Gẩy một cái, chỉ có gẩy một cái, mình đã bại thành như vậy? - Cao thủ! Sắc mặt Vương Chu trầm xuống nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên. - Tư Mã Vân Thiên? Trong mắt Nhạc Nghị trở nên lạnh lẽo, quát lên. Đây chính là đệ tử của mình a, Tư Mã Vân Thiên lại lấy lớn hiếp nhỏ? - Rầm! Trên bầu trời, một nửa khác của Phong Thần Sách, cũng ầm ầm thoát khỏi Số Mệnh vân hải, treo ở không trung, đại lượng kim quang tụ về phía Tư Mã Vân Thiên. Khảo nghiệm của Cự Lộc thư viện kết thúc, Phong Thần Sách này, đã thuộc về hai người Tư Mã Vân Thiên cùng Diêm Xuyên. Chỉ đợi hai người tranh đoạt. Tư Mã Vân Thiên không có nhìn về phía Diêm Xuyên, mà là ôm đàn cổ, nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Mạnh Tử Thu, còn nhớ rõ năm đó, lời ta nói trước khi đi không? Tư Mã Vân Thiên đột nhiên lộ ra nụ cười liều lĩnh. Quần nho của Cự Lộc thư viện liền biến sắc. - Ta nói rồi, lúc trở về, là ngày đánh bại tất cả đại hiền của Cự Lộc thư viện! Lần này, Tư Mã Vân Thiên ta trở về rồi, lam trò trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, ta muốn khiêu chiến tất cả đại hiện Cự Lộc thư viện, dùng Phong Thần Sách của ta, đoạt lấy số mệnh đầy trời cửa Cự Lộc thư viện ngươi! Tư Mã Vân Thiên lộ ra cuồng ngạo nói. Dùng Phong Thần Sách của ta, đoạt lấy số mệnh đầy trời của Cự Lộc thư viện ngươi! - Xôn xao...! Dưới đài vô số tu giả, nhất thời rối rít nghị luận, đoạt số mệnh? Tranh đoạt số mệnh với Cự Lộc thư viện? Cự Lộc thư viện mặc dù chỉ là một trung vị tông môn, nhưng mà địa vị ở đông phương, lại căn bản không cách nào rung chuyển a! Tư Mã Vân Thiên tranh đoạt Phong Thần Sách? Dã tâm của hắn căn bản không chỉ là Phong Thần Sách, còn có số mệnh đầy trời này? - Ngang! Ngang! Ngang! Trên Số Mệnh vân hải, ba con số Mệnh Kim Long đột nhiên gầm thét một trận, hướng về phía Phong Thần Sách mà gầm thét, giống như là cảm nhận được uy hiếp đến từ Phong Thần Sách vậy. Văn đấu tất cả đại hiền! Tranh đoạt vô lượng số mệnh? Hơn nữa còn là làm trò trước mắt người trong thiên hạ, cướp đoạt số mệnh thuộc về Cự Lộc thư viện? Bất thiện mà tới! Đâu chỉ bất thiện mà tới, có Phong Thần Sách, tương đương với danh chính ngôn thuận có được tông môn mà trời cao ban thưởng, Cự Lộc thư viện cũng là tông môn, giờ phút này, tương đương với hai cái tông môn đối chiến rồi! Tông môn tu tích âm đức đối chiến, rất dễ nhìn thấy, nhưng mà tông môn tu văn thơ đối chiến, đây là trận chiến độc nhất a! Số mệnh bên trong Phong Thần Sách rất ít, nhưng cuối cùng vẫn có số mệnh. Hiện tại thuộc về tranh đấu của hai tông rồi? Tư Mã Vân Thiên đạp bước đứng ra, chiến ý bức thẳng Mạnh Tử Thu mà đi. Chiến? Không chiến? - Diêm Xuyên, ngươi tính thế nào? Mạnh Tử Thu lại bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên. Hiện tại, Phong Thần Sách có hai cái chủ nhân, Tư Mã Vân Thiên, Diêm Xuyên, hai người còn chưa phân ra thắng bại, như vậy Diêm Xuyên còn có quyền quyết định. Tư Mã Vân Thiên quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên, trong ánh mắt chiến ý ngút trời, chỉ cần Diêm Xuyên không đáp ứng, Tư Mã Vân Thiên nhất định xuất thủ đối với Diêm Xuyên. Diêm Xuyên nhìn số mệnh đầy trời một chút, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt nói: - Ta vì Phong Thần Sách mà chiến? Chúc ngươi kỳ khai đắc thắng! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, Tư Mã Vân Thiên cũng hiểu ý mà cười. Tư Mã Vân Thiên rất coi trọng Diêm Xuyên, bởi vì cho đến bây giờ, Tư Mã Vân Thiên cũng không có nhìn thấu Diêm Xuyên, đây là một đối thủ bất phàm, Tư Mã Vân Thiên rất coi trọng, nhưng hôm nay, trọng yếu hơn là vì rửa sạch sỉ nhục cho Tư Mã gia tộc. Chỉ có đánh bại Cự Lộc thư viện, mới có thể rửa sạch sỉ nhục. Mới có thể cảm thấy an ủi lịch đại tổ tiên Tư Mã gia tộc. - Mạnh Tử Thu, hôm nay, Cự Lộc thư viện có dám tiếp nhận khiêu chiến của Tư Mã Vân Thiên ta? Tư Mã Vân Thiên bước ra một bước quát lên. Bảy mươi hai đệ tử nhất thời đi theo một bước, trong mắt một đám tràn đầy hưng phấn. Bốn phía, mấy vạn nho tu, giờ phút này cũng kích động dị thường, khiêu khích Cự Lộc thư viện? Đây là đại sự mà bao nhiêu năm rồi còn chưa xảy ra a! Hai mắt Mạnh Tử Thu híp lại nhìn nhìn Tư Mã Vân Thiên, năm tên đại hiền ở phía sau, đều trở nên âm trầm. Tất cả mọi người nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Đúng là ngươi vẫn còn không bỏ xuống được! Mạnh Tử Thu khe khẽ thở dài. - Không bỏ xuống được? Đây là bất công đối với Tư Mã gia tộc ta, tại sao đệ tử Tư Mã gia tộc ta, cũng không được tranh đoạt vị trí viện chủ? Hôm nay, ta muốn đòi lại cái công đạo này! Để cho người trong thiên hạ làm chứng, lấy lại danh tiếng cho Tư Mã gia tộc ta! Tư Mã Vân Thiên quát lên. - Tư Mã gia không thể đứng đầu Cự Lộc thư viện, đây là cổ huấn, nếu ngươi không phục, vậy thì đến đây đi! Mạnh Tử Thu nghiêm mặt lại nói. Thiên Thụ quảng trường, trên đấu đài! Giờ phút này có đặt một bộ bàn cờ khổng lồ, Tư Mã Vân Thiên cùng Mạnh Tử Thu mỗi người ngồi một bên, trong lúc hạ cờ, toàn bộ những người khác đều đứng ở dưới đấu đài. Tại nơi tất cả đại hiền Cự Lộc thư viện đang đứng, Nhạc Nghị cau mày nhìn về nơi xa. - Nhạc Nghị, vì sao viện chủ cứ khư khư cố chấp? Phải cùng Tư Mã Vân Thiên đánh cuộc một trận? Một vị đại hiền cau mày nói. - Tư Mã Vân Thiên cái đồ phản bội này, dám can đảm khiêu chiến Cự Lộc thư viện chúng ta, chúng ta nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn! - Đúng vậy a, vì sao không để cho chúng ta xuất thủ? Ta biết viện chủ lợi hại, nhưng mà vạn nhất viện chủ thua thì làm sao bây giờ?
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 66: Đấu Bại Cự Lộc. === Banlong.us === Mời đọc Sau khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, có lẽ Nhạc Nghị sẽ phải đón lấy vị trí Mạnh Tử Thu, vì vậy rất nhiều bí mật Mạnh Tử Thu cũng đã nói cho Nhạc Nghị. - Chư vị, bình tĩnh chớ nóng, viện chủ tự có tính toán! Nhạc Nghị lắc đầu. - Ta biết năng lực của Tư Mã Vân Thiên, chúng ta chưa chắc có thể thắng, nhưng chỉ cần viện chủ không ra tay, đối với số mệnh ảnh hưởng không lớn, nhưng mà vạn nhất viện chủ thua, số mệnh Cự Lộc thư viện ta sẽ bị tổn hại thật lớn a! Một vị đại hiền lo lắng nói. Nhạc Nghị nhìn Số Mệnh vân hải trên đỉnh đầu. Hai cái Số Mệnh Kim Long bởi vì mở Thiên Thụ đại hội đến bây giờ còn bị vây trong giai đoạn suy yếu, ba đầu Số Mệnh Kim Long khác gầm thét về phía Phong Thần Sách. Trầm mặc một hồi, Nhạc Nghị lắc lắc đầu nói: - Chư vị, các ngươi không cần lo rồi, thư viện có một ít bí mật, các ngươi không biết, viện chủ tự mình xuất chiến, là chính xác nhất! - Bí mật? Bí mật gì? Một đám đại hiền cau mày nói. Nhạc Nghị lắc lắc đầu nói: - Nếu chư vị nguyện ý buông tha cho tiêu dao tự tại, tham dự vào chính vụ Cự Lộc thư viện, có lẽ sẽ có thể biết đến, hiện tại, xin lỗi! - Ồ!? Năm tên đại hiền cau mày. Bí mật của Cự Lộc thư viện, tuy là một đám đại hiền, biết được cũng không nhiều lắm, không tham gia vào chính vụ, bình thời cũng chỉ có thể đề nghị. Nhìn Mạnh Tử Thu tự mình đối chiến Tư Mã Vân Thiên, chỉ có chỉ có thể khe khẽ thở dài. - Rầm ù ù! Trên đấu đài, mặt đất đột nhiên vỡ vụn hơn phân nửa. Đá vụn chậm rãi hiện lên, vòng quanh trung tâm hai người đang đánh cờ, chậm rãi xoay tròn. Hai người có Kỳ đạo đỉnh phong, trong lúc hạ cờ, hạo nhiên chính khí thản nhiên tràn ra, huyền cơ trong quân cờ, giống như là theo hạo nhiên chính khí tràn đến trên phiến đá vụn ở bốn phía. Đá vụn biến thành Dạ Minh châu sáng chói, vòng quanh hai người, lấy quỹ tích huyền ảo nhanh chóng xoay tròn. Đá vụn hơn ngàn năm, giống như sao băng, vòng quanh hai người, giống như là vô số tinh thần xoay tròn trong tinh không. Bốn phía, vô số tu giả sử dụng pháp thuật làm gương, nhìn bàn cờ trên đấu đài. - Phốc! Phốc! Một đám nho tu nhìn mà đầu váng mắt hoa, thậm chí miệng phun tiên huyết. - Dịch Phong, ngươi đã nhìn rõ chưa? Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Tầm nhìn của thần, cuối cùng vẫn còn chưa đủ, bàn cờ này, ta có thể xem hiểu, nhưng phải cần thời gian đi lý giải. Trong khoảng thời gian ngắn, rất khó mà xem thấu đáo được, tựa như bàn cờ lúc trước mà vương đánh với hạ thần, mặc dù hạ thần cố gắng vô cùng, nhưng mà đó là tầm nhìn cực hạn của phàm nhân, để cho rất nhiều điểm thần cũng nhìn không thấu, phải chờ tới kết thúc ván cờ mà từ từ lĩnh ngộ! Dịch Phong thở dài nói. - Hai năm qua ở Cự Lộc thành không ngừng tăng lên tầm nhìn, đích xác là có chút gấp gáp! Hiện tại, ta giúp ngươi thể ngộ ván cờ này, nhắm mắt lại! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Dạ! Dịch Phong gật đầu. Diêm Xuyên vươn tay lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện vô số viên sao nhỏ, mấy viên sao nhỏ vờn quanh ở lòng bàn tay, giống như là trong lòng bàn tay nâng lên một vũ trụ vậy. Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện, quỹ tích vận hành của các viên sao nhỏ giữa vũ trụ trong lòng bàn tay hắn rất giống với quỹ tích đá vụn vờn quanh Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu đang còn đánh cờ ở trên đấu đài. - Ba! Diêm Xuyên đưa bàn tay dán vào sau gáy của Dịch Phong. - Vù vù hô! Đầu tóc Dịch Phong đột nhiên không gió mà bay, giống như là đã nhận thức triệt để nhất ván cờ trên đấu đài kia. Diêm Xuyên nhìn đấu đài, đem toàn bộ lý giải, phân tích, cùng một tia ý thức của mình quán thâu cho Dịch Phong. Nếu nói về hóa giải thế cờ, đối với nhận thức ván cờ. Với tầm nhìn nhiều năm của Diêm Xuyên, tự nhiên so với Dịch Phong mạnh hơn rất nhiều. Dịch Phong giống như là trong nháy mắt đã đặt mình trong ở trong bàn cờ vậy, nhanh chóng lý giải ván cờ kia của Mạnh Tử Thu và Tư Mã Vân Thiên. - Rầm ù ù! Trên đấu đài, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, không ngừng hạ xuống, trong mắt chiến ý hừng hực, một quân cờ lại một quân cờ, từng bước ép tới. Mạnh Tử Thu khẽ nhíu mày, không ngừng hạ cờ. Bốn phía, hạo nhiên chính khí càng ngày càng nhiều, cả đấu đài cũng bị hạo nhiên chính khí của hai người nhuộm thành một màu trắng noãn. Bốn phía mấy vạn nho tu, bởi vì nhìn bàn cờ này, có gần vạn người bị thương nặng tâm thần, hộc máu không dám nhìn nhiều. Một ván này, đã đạt đỉnh của Kỳ đạo! Vẫn đánh suốt ba canh giờ, trời cũng đã tối đen rồi. Hạo nhiên chính khí lại càng phát sáng vô cùng. - Trả lại công đạo cho ta! Tư Mã Vân Thiên hạ một quân cờ xuống. - Ba! - Rầm! Quay chung quanh hai người, đá vụn đột nhiên nổ tung mà ra. Nhất thời bắn về bốn phương tám hướng. Một cỗ gió lớn từ nơi bàn cờ thổi về bốn phía, Mạnh Tử Thu nắm quân cờ mà đặt giữa không trung, thật lâu không cách nào hạ xuống. Nơi xa, một đám đại hiền không khỏi run lên. - Xong! Một đại hiền ấp úng nói. - Ba! Mạnh Tử Thu nắm tay bóp nát con cờ. Ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên với vẻ mặt như hung tướng, khe khẽ thở dài: - Ngươi thắng! - Rầm! Trên bầu trời, đột nhiên nổ tung một tiếng. - Ngang! Ngang! Ngang! Ba con Số Mệnh Kim Long đột nhiên rên rỉ một tiếng. Số Mệnh vân hải cuồn cuộn, đột nhiên hướng về phía Phong Thần Sách mà trôi dần tới. Phong Thần Sách giống như là có một cỗ hấp lực khổng lồ, hung hăng hấp thu Số Mệnh vân hải cuồn cuộn. - Ngang! Số Mệnh Kim Long rên rỉ, số mệnh bị mất đi, nho tu bốn phía, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. - Này, viện chủ bại? - Không thể nào, Cự Lộc thư viện ta làm sao có thể bại? - Tại sao, viện chủ làm sao có thể bại? ... Đám đại nho của Cự Lộc thư viện rên rỉ không dứt. Năm tên đại hiền lại càng lộ vẻ buồn bã cực lớn. Số mệnh của Cự Lộc thư viện, năm vạn năm, đây là lần đầu tiên bị mất đi! Lần đầu tiên bị người đoạt đi a! - Ha ha... cha, gia gia, các lão tổ tông, các ngươi mở mắt nhìn một chút, ta thắng, ta để cho Cự Lộc thư viện trả giá thật lớn! Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười dài, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống. Ủy khuất nhiều năm, rốt cuộc có thể trả thù. - Rầm ù ù! Một lần trôi đi này, gần một phần tư số mệnh chảy vào trong Phong Thần Sách, trên Số Mệnh vân hải, thậm chí một đầu Số Mệnh Kim Long cũng đột nhiên mất đi ý thức, chảy vào trong Phong Thần Sách. - Ngang! Ở bên trong Phong Thần Sách, cũng bỗng nhiên có được một đầu Kim Long. Ý thức mất đi, nhưng vừa vào trong Phong Thần Sách, ý thức mới lại được ra đời. Một đầu Kim Long chỉ thuộc về Phong Thần Sách xuất hiện rồi, Kim Long vờn quanh Phong Thần Sách, gầm thét ngất trời. - Ngang! Cả Cự Lộc thành cũng là tiếng gầm hưng phấn Kim Long. Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 67: Cờ Của Dịch Phong. === Banlong.us === Mời đọc Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh. Bốn phía, vô số tu giả kinh ngạc nhìn một màn này, tranh đoạt số mệnh, cũng quá dễ dàng mà? Tư Mã Vân Thiên cảm thấy an ủi tổ tiên chi linh. Mạnh Tử Thu cũng chậm rãi lui trở về. Trên mặt Mạnh Tử Thu không có mất mát, không có bi ai! Sắc mặt năm tên đại hiền trở nên khó coi, nhưng Nhạc Nghị chỉ cười khổ một cái. Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị nhìn nhau cười một tiếng, giống như là đã được giải thoát vậy. Sau khi Tư Mã Vân Thiên cảm thấy đã an ủi tổ tiên chi linh, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Thu, thấy thần tình Mạnh Tử Thu vẫn lạnh nhạt, nhất thời, hưng phấn mới vừa rồi bị quét sạch bách. Mạnh Tử Thu làm viện chủ, vì sao một chút tâm tình không có? - Lão sư, chúc mừng lão sư! - Chúc mừng lão sư, đấu bại Cự Lộc thư viện! - Chúc mừng lão sư! ... Bảy mươi hai đại nho không khỏi hưng phấn bái lạy. Mà bốn phía mấy vạn tu giả vây xem, giờ phút này vẫn còn không kịp phản ứng. Cự Lộc thư viện chính là thánh địa, làm sao có thể thua? Làm sao có thể? Văn Nhược tiên sinh đứng ở phía sau Diêm Xuyên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, cha bại? Cha làm sao có thể bại? Một bên, tay Diêm Xuyên đã hạ xuống, Dịch Phong nhắm mắt, giống như là đắm chìm ở trong hồi ức nào đó. - Diêm công tử, Dịch tiên sinh sao vậy? Vương Chu không hiểu nói. - Không có chuyện gì, không cần quấy rầy hắn! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Ừ! Vương Chu gật đầu. Tư Mã Vân Thiên nhận được bốn phía chúc mừng, nhưng không thấy Mạnh Tử Thu thất thố, nhất thời cảm thấy rất không thoải mái. Nhìn Kim Long gầm thét trong Phong Thần Sách trên trời, trong mắt Tư Mã Vân Thiên trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, đến đây đi! Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. Tư Mã Vân Thiên vừa gọi, bốn phía tu giả mới dần dần khôi phục lại từ trong cảm xúc vừa rồi, cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên. Bây giờ còn có một tràng quyết định Phong Thần Sách đây này. - Vương Chu! Diêm Xuyên nhìn về phía Vương Chu. Vương Chu gật đầu. Đạp bước đi lên đấu đài. - Từ đàn mà bắt đầu? Cũng tốt! Tư Mã Vân Thiên gật đầu. - Hô! Hô! Hai đại cao thủ Cầm đạo, đều đã bày ra đàn cổ. - Đông đông đông đông! - Đông đông đông! Vương Chu, Tư Mã Vân Thiên vừa lên, uy lực tiếng đàn liền được phát huy lớn nhất, ưu mỹ tiếng đàn, giờ phút này như trống trận được gõ lên. Trước mắt của mỗi người, đột nhiên xuất hiện tám con sông thanh âm, lẫn nhau va chạm. - Rầm! Rầm! Rầm! Uy lực của tám con sông thanh âm rất lớn, trùng kích cự đại, xung quanh hai người, đột nhiên lốc xoáy nổi lên bốn phía, một mảnh âm bạo lốc xoáy khổng lồ, trong nháy mắt đem nhét đầy cả đấu đài. - Rầm ù ù! Lần đấu đàn này so với lần trước mạnh hơn mấy lần, uy lực cực lớn làm cho vô số nho tu không ngừng lui về phía sau, thậm chí một đám bịt lấy lỗ tai, hoảng sợ mà khó khăn chạy trốn. - Làm sao có thể? Cầm đạo hai người này quả thật quá kinh khủng! - Ta chịu không được rồi! - A! ... Vô số tu giả lộ ra vẻ thống khổ. Vương Chu vung đàn càng lúc càng nhanh, trên mặt mồ hôi chảy xuống dưới, Cầm đạo của Tư Mã Vân Thiên quá mạnh mẽ, lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Tư Mã Vân Thiên cũng đã lộ vẻ dữ tợn, ngón tay đã nhanh đến mức không thấy rõ được cái bóng. Cái trán cũng đã rỉ ra mồ hôi. - Phốc! Theo Vương Chu phun ra một ngụm nghịch huyết. Sóng âm bốn phía dần dần biến mất. Trên đấu đài lốc xoáy cũng chậm rãi tiêu tán. Miệng Vương Chu phun đầy tiên huyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. - Ngươi thắng! Vương Chu nói. Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái: - Ngươi rất mạnh! - Có mạnh hơn nữa, cũng là bại! Ở Cự Lộc thư viện này, quả nhiên ngọa hổ tàng long, không nghĩ tới mấy năm ngắn ngủi, ta đã bại nhiều lần như vậy! Vương Chu cười khổ nói. Vừa nói, Vương Chu khó khăn đứng dậy, đi về phía Diêm Xuyên. - Diêm công tử, ta đã tận lực, xin lỗi! Vương Chu khổ sở nói. - Ngươi đã thực hiện lời hứa, dưỡng thương cho tốt đi! Diêm Xuyên lấy tay đưa ra một bình thuốc. - Không cần, ta còn muốn xem các ngươi! Vương Chu cười khổ nói. Diêm Xuyên hít sâu một cái, lộ ra một cười tiếng tự tin, gật đầu. ... - Lại là Dịch tiên sinh! - Kỳ đạo của Tư Mã Vân Thiên, cho dù là viện chủ cũng không bằng được, Dịch tiên sinh có thể làm được sao? ... Dưới đấu đài, đám nho tu nghị luận rối rít. Dịch Phong đã tỉnh táo lại, bước lên đấu đài. Tư Mã Vân Thiên nhìn Dịch Phong một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang. - Trận thứ hai, đánh cờ, do tại hạ tiếp đón! Dịch Phong khẽ mỉm cười. Dịch Phong nói xong, ở trong bảy mươi hai đại nho, Trương Thận bỗng nhiên đi ra. - Lão sư, Diêm Xuyên cũng không đi lên, lão sư cần gì phải tự mình xuất thủ, để cho đệ tử ra sức sao! Trương Thận cười nói. - Ngươi? Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói. - Vâng, lão sư xin yên tâm, đệ tử nếu dám ra đây, tự có nắm chắc tất thắng! Trương Thận khẳng định nói. Trương Thận vừa nói xong, bảy mươi mốt đại nho còn lại gật đầu. Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười nói: - Vậy ngươi lấy gì để nắm chắc tất thắng? Trương Thận khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, nhìn Dịch Phong một chút, giống như là lo lắng nói ra sẽ không linh. Bốn phía, vô số tu giả cũng gắt gao ngó chừng Trương Thận. Giống như là mong đợi bí quyết mà Trương Thận có niềm tin tất thắng. Thấy lão sư hỏi tới, Trương Thận chỉ có thể bất đắc dĩ nói: - Đệ tử phát hiện một sơ hở của Dịch Phong, đệ tử cùng các sư đệ đã nghiên cứu qua kỳ phong của Dịch Phong, Dịch Phong có một sơ hở trí mạng! - Xôn xao! Đám tu giả dưới đấu đài kinh ngạc nhìn về phía Trương Thận. Sơ hở? Dịch Phong có sơ hở? - Lão sư! Trương Thận tiến lên một bước, mong đợi nói. - Không phải là bắt đầu bố cục (khai cuộc trong thuật ngữ cờ) chứ? Tư Mã Vân Thiên cười nói. - Ách? Lão sư cũng đã nhìn ra? Trương Thận kinh ngạc nói. Bố cục? Bốn phía tu giả kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên. Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, khe khẽ thở dài nói: - Ngươi lui đi! - A? Làm sao có thể, đệ tử đã nghiên cứu tất cả ván của Dịch Phong, tuyệt đối sẽ không sai, hắn bắt đầu bố cục rất yếu! Chỉ cần ở mới đầu hung mãnh mà đột phá, hắn nhất định bại a! Trương Thận không tin nói. - Ha ha... ha ha, Dịch tiên sinh, ngươi tới nói đi! Tư Mã Vân Thiên đột nhiên cười. Tư Mã Vân Thiên mặc dù cuồng, nhưng chỉ cần người có năng lực, Tư Mã Vân Thiên vẫn là luôn luôn tôn trọng đúng mực. Dịch Phong khẽ mỉm cười nói: - Tư Mã tiên sinh, tuệ nhãn! - A? Chuyện gì xảy ra? Lão sư, chuyện gì xảy ra! Trương Thận không hiểu nói. Khe khẽ thở dài, Tư Mã Vân Thiên nói: - Đó là Dịch Phong đã sớm làm ra bố cục, chờ ngươi chui vào mà thôi! - Đã sớm làm ra bố cục? Cái sơ hở kia, là Dịch Phong cố ý lưu lại? Trương Thận há mồm ngạc nhiên.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 68: Liều Lĩnh Tư Mã. === Banlong.us === Mời đọc Đâu chỉ Trương Thận, đám đại nho đại hiền của Cự Lộc thư viện, rất nhiều người nghiên cứu qua mấy ván cờ của Dịch Phong, có vài người thông tuệ cũng phát hiện sơ hở của Dịch Phong, vốn rất đắc chí, giờ phút này được người ta nói ra, là người ta cố ý thiết lập bẫy rập? Nhất thời, trên mặt mấy vị đại hiền trở nên ửng đỏ. - Cờ của Dịch Phong, không phải là bọn ngươi có thể so sánh, đi xuống, ngồi đó nhìn mà học hỏi! Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. - Dạ! Sắc mặt Trương Thận đỏ bừng nói. Giờ phút này, có đến mấy vạn tu giả nhìn chằm chằm vào, lần này tự cho là đúng, nhất thời trở thành trò cười thiên hạ, dĩ nhiên, bốn phía tu giả càng sùng bái Dịch Phong nhiều hơn. Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên một chút nói: - Diêm Xuyên? Diêm Xuyên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh như trước, khẽ mỉm cười. - Mặc dù cũng chỉ có bốn người, nhưng đều có tính toán kỹ lưỡng, cầm kỳ thư họa? Ngươi tìm được tốt nhất, giỏi nhất! Tư Mã Vân Thiên tán thưởng nhìn về phía Diêm Xuyên. - Tư Mã Vân Thiên, theo lời đồn đại thì ngươi rất tinh thông cầm kỳ thư họa, quả nhiên danh bất hư truyền! Diêm Xuyên cười nói. - Đàn, ngươi đã thua, ngươi cho là còn có khả năng thắng ta sao? Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. - Ta còn muốn đa tạ ngươi, đã tranh giành số mệnh cho ta! Diêm Xuyên cười nói. Một câu của Diêm Xuyên, đã nói rõ lòng tin tất thắng. - Ha ha... tốt, vậy các ngươi cùng lên đi! Tư Mã Vân Thiên đột nhiên lại cuồng vọng nói. - Cùng lên? Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng mang về ngoài ý muốn. Cho dù là Mạnh Tử Thu cách đó không xa, giờ phút này cũng đã nhíu lại hai mắt. - Truyền nhân của Tư Mã gia tộc, quả nhiên rất cuồng ngạo a! Nhạc Nghị cười khổ nói. - Đây là đại huyết mạch tương truyền của bọn hắn mà! Mạnh Tử Thu cười khổ gật đầu. Diêm Xuyên ngó chừng Tư Mã Vân Thiên, vẫn lạnh nhạt như vậy. - Văn Nhược tiên sinh, ngươi cùng lên đấu vẽ tranh với hắn đi! Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược nói. - Ách? Tốt! Văn Nhược tiên sinh gật đầu. - Ngươi không cùng lên một lần sao? Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. - Ta? Sợ ngươi chống đỡ không được, đến lúc đó lại oán quy tắc! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Ha ha... ha ha, ta chống đỡ không được, lại oán quy tắc? Tư Mã Vân Thiên lộ ra ngoài ý muốn mà cười. Tư Mã Vân Thiên cuồng vọng, nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, người trước mắt còn cuồng vọng so với chính mình. - Tốt, ta cho ngươi cơ hội tỷ thí sau cùng! Tư Mã Vân Thiên gật đầu. - Diêm công tử, ta chỉ có thể hết sức! Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Diêm Xuyên nói lần nữa. - Năng lực của Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên tự nhiên tin tưởng, bất quá lần này, Văn Nhược tiên sinh chuẩn bị vẽ cái gì? Diêm Xuyên cười nói. - Kính xin Diêm công tử ban đề! Văn Nhược trịnh trọng nói. Diêm Xuyên nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, rồi chuyển về nhìn Văn Nhược, khẽ mỉm cười nói: - Ta muốn ngươi vẽ một bức Sinh Linh Đồ Thán đồ! - A? Sinh Linh Đồ Thán? Văn Nhược kinh ngạc nói. - Thương sinh hủy diệt, vạn tộc diệt tuyệt, sinh linh đồ thán, thiên địa hỏng mất, Tận Thế chi đồ! Diêm Xuyên khẳng định nói. Văn Nhược tiên sinh kinh ngạc nhìn nhìn Diêm Xuyên, trong mắt tràn đầy về không hiểu. Loại đồ này, Văn Nhược không phải là không có vẽ qua, mà là loại tranh này quá đơn điệu rồi! Hơn nữa còn rất không được ưa chuộng a! - Đi đi, cấu tứ hạ xuống, ta tin ngươi! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Được rồi! Văn Nhược tiên sinh khổ sở cười. Gật đầu, Văn Nhược tiên sinh cũng bước lên đấu đài. Văn Nhược, Dịch Phong bước lên đấu đài, Diêm Xuyên lại trở về nơi Mặc Vũ Hề đang ngồi. - Ngươi để cho Văn Nhược tiên sinh vẽ cái gì, hắn có thể thắng sao? Mặc Vũ Hề lo lắng nói. - Meo meo? Ta nghe đến, Diêm Xuyên muôn Văn Nhược vẽ tận thế chi đô! Miêu Miêu nhất thời từ trong lòng Mặc Vũ Hề nhảy lên trên đầu vai Diêm Xuyên. - Thắng hay không, ta không biết, nhưng là chỉ cần hắn dựa theo lời của ta mà vẽ, ta có thể giúp hắn thắng được Tư Mã Vân Thiên! Diêm Xuyên khẳng định nói. - Ồ!? Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia tò mò. - Lần Thiên Thụ đại hội này, rất không đơn giản như vậy đâu, Thanh Long, giúp ta đi làm một chuyện! Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói. - Dạ! ... Quang Minh giới, trước Quang Minh điện. Mạnh Lăng Thiên lấy tay huơ ra một màn sáng, có thể thấy hết thảy trên Thiên Thụ quảng trường, Đông Phương Chính Phái, Mạnh Dung Dung, còn có ba tên nam tử cùng nhau được chọn vào, đang cùng theo Mạnh Lăng Thiên nhìn vào màn sáng. - Tên Tư Mã Vân Thiên này, cũng quá không phải là đồ tốt gì! Lại cướp đoạt số mệnh Cự Lộc thư viện! Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên. Mạnh Lăng Thiên nhìn số mệnh ngoại giới bị Tư Mã Vân Thiên phân ra một phần tư, khe khẽ thở dài. - Lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi sẽ không quản một chút sao? Tiểu Mạnh nhà ngươi cũng đã đánh cờ thua rồi, số mệnh này tự nhiên không công mà tiện nghi cho tên tiểu tử Tư Mã Vân Thiên kia rồi? Đông Phương Chính Phái cau mày nói. - Tư Mã gia tộc đến thế hệ này của hắn, chỉ còn có một mình hắn, một dòng độc đinh rồi, địa vị Tư Mã gia tộc rất đặc thù, ở bên trong tổ huấn của Cự Lộc thư viện, đối với Tư Mã gia tộc làm ra đủ loại quy định, bọn họ có rất nhiều đặc quyền trong Cự Lộc thư viện, nhưng vĩnh không được trở thành viện chủ! Mạnh Lăng Thiên khe khẽ thở dài. - Là tổ tiên nào lại làm ra cái quy định khốn kiếp này? Đông Phương Chính Phái tức giận nói. Nhưng mà mới vừa nói ra khỏi miệng, Đông Phương Chính Phái nhất thời liền biến sắc, nhất thời khổ đến: - Lão sư a, ta là vì tiếc cho Cự Lộc thư viện a, không có ý tứ mạo phạm tổ tiên kia, ngươi đừng phạt ta chép sách rồi! Bất quá, lần này Mạnh Lăng Thiên lại không có quở trách, mà là cổ quái nhìn nhìn Đông Phương Chính Phái nói: - Là lão tổ tông của ngươi, Đông Phương Bất Bại quy định! - Phốc phốc! Nhất thời, mấy tên học sinh khác cười lên sặc sụa. - Cười cái gì mà cười, lão tổ tông ta anh minh thần võ, các ngươi có thể cười đấy sao? Mới vừa rồi là ta ca tụng, ca tụng hiểu không? Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên. Mọi người càng cười lợi hại hơn. Đông Phương Chính Phái chỉ có thể im lặng tiếp tục xem Thiên Thụ đại hội. Mạnh Dung Dung cũng là vẫn nhìn Diêm Xuyên trong màn sáng, cắn chặt đôi môi, trong mắt phức tạp vô cùng! Thiên Thụ quảng trường. Trên đấu đài, đặt hai cái giá vẽ, phía trên để một tờ giấy trắng thật dài. Văn Nhược tiên sinh hướng về phía một tờ giấy trắng, cầm bút trầm tư, giống như là đang nghĩ nên bắt đầu như thế nào. Bên kia, trận đánh cờ giữa Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong chính thức bắt - Ba! Ba! Ba!... Tốc độ hạ cờ của hai người cực nhanh, Tư Mã Vân Thiên cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía cái bàn cờ này. - Ô!? Ngươi vẻn vẹn chỉ xem một ván cờ của ta, lại có thể hiểu được bố cục của ta? Chân mày Tư Mã Vân Thiên cau lại, nói.