Chương 282: Cảnh Khốn Cùng Share by: MTQ Mời đọc - Anh Triệu, các anh tới tham gia hội chợ cũng là để tìm kiếm đối tác hợp tác lâu dài à? Sở Tiên ngồi ở gian hàng chán không có việc gì làm nên bắt chuyện với người trung niên bên cạnh. - Có thể coi là như vậy, chúng tôi cũng có đối tác làm ăn rồi, nhưng mà năm nay họ ép giá xuống thấp quá nên chúng tôi tới đây để thăm dò xem có tìm được đối tác mới tốt hơn không. Anh Triệu cười nói với hắn. Sở Tiên gật đầu, thị trường cá của Trung Quốc rất lớn mạnh, thường thì các khu nuôi cá sẽ không quá lo lắng làm thế nào để tiêu thụ được cá của mình, nhưng mà để tìm được một nhà mua trả giá thích hợp thì thật sự là chuyện đau đầu. - Mấy con cá lù đù vàng lớn tôi nuôi trồng và sinh sản kia có được cơ hội hợp tác với các chuỗi khách sạn nhà hàng lớn đẳng cấp trên thế giới thì còn gì bằng. Kể tới các siêu thị cao cấp ở thành phố lớn như là ole hay bravoyh, vân vân. Nếu mà thấp hơn thì được hợp tác với walmart, carrefour hay China resources Vanguard cũng được. Với sự nổi tiếng và khan hiếm của cá lù đù vàng lớn thì hoàn toàn có thể tiêu thụ một lượng lớn ở trong các siêu thị và khách sạn hàng đầu này, đây cũng là một mánh hay, tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối đâu. Sở Tiên nghĩ ngợi mấy chuyện của phía bên cầu, đây cũng là một cách thức để tiêu thụ. Vậy bên cung phải làm thế nào, ngoài cách đi tìm các bên để hợp tác ra, thì còn một phương thức nữa đó chính là tự mình mở cửa hàng, mà mở cửa hàng thì kéo theo bao chuyện phiền phức, rối rắm, mà hắn thì lười chảy thây ra, nhưng mà mức tiêu thụ chắc cũng sẽ không khiến hắn thất vọng. - Mấy con cá lù đù vàng lớn này bự con thật đấy, lại còn có tới tận hai mươi con, thật là hiếm thấy. - Đúng đấy, cá lù đù vàng lớn chính hiệu sống ở biển, đã vậy lại còn vẫn đang sống tung tăng khoẻ mạnh nữa chứ. Vào đúng lúc đó, đứng trước gian hàng hắn có mấy người đang bàn tán xì xào, kéo Sở Tiên đang trong dòng suy nghĩ miên man ra, hắn ngước đầu lên nhìn theo phía người vừa phát ra tiếng nói, nhìn thấy mấy người trung niên trước mặt mình liền mỉm cười với họ, nhưng mà Sở Tiên lại chưa nói gì vội, vì hắn đoán mấy người trung niên trước mặt này không phải nhân viên thu mua của các siêu thị lớn hay các khác sạn lớn. - Người anh em, mấy con cá lù đù vàng lớn chỗ cậu bán như thế nào vậy? Đỗ Cương hỏi người ngồi bên cạnh gian hàng. - Nửa cân ba ngàn. Sở Tiên đáp luôn không chút do dự. - Ba ngàn? Đỗ Cương cùng với mấy người đi bên cạnh nhất loạt sững sờ, sao rẻ vậy? Đám người hiếu kì nhìn vào cá lù đù vàng lớn ở bên trong, còn Đỗ Cương thì như úp cả người vào cái bể để ngắm nghía đánh giá cho kĩ càng. - Đây là cá lù đù vàng lớn sống ở biển. Đỗ Cương xem xét một lúc rồi nói với mấy người bên cạnh. Cảm đám đồng loạt gật đầu, nhưng trên mặt lại xuất hiện sự kinh ngạc vô cùng, nửa cân ba ngàn lận, nếu tính nhân lên với số cân mà con cá này đạt được, cân rưỡi thì giá bét cũng phải tầm bốn ngàn, vậy mà hắn lại bán ít hơn một ngàn so với giá thị trường. - Người anh em, chỗ cá lù đù vàng lớn này của cậu tôi mua hết. Đỗ Cương sau khi nghĩ ngợi liền thẳng thắn nói. - Thật ngại quá. Sở Tiên nhìn bọn họ lắc đầu, rõ ràng là bọn họ chẳng thèm để ý tới giá cả hắn ghi rõ ràng ở trên màn hình lớn, thế nên hắn đưa tay chỉ chỉ lên trên: - Các anh nhìn thông tin trên bảng đi đã, nếu các anh tính mua hai ba mươi con thì tôi tạm thời không bán. - Cái gì cơ? Đỗ Cương sững người, sau đó ngước đầu lên đọc mấy dòng chữ trên màn hình. - Cá thiểu và cá lù đù vàng lớn của khu nuôi cá Tiên Cảnh cùng với cá lù đù vàng lớn hoang dã có chất lượng ngang nhau. Cá lù đù vàng lớn cân rưỡi bán với giá một vạn năm một con, còn cá thiểu cân rưỡi một vạn một con, tìm kiếm các thương gia hợp tác lâu dài. Đỗ Cương lẩm nhẩm đọc nhỏ trong miệng mấy dòng chữ súc tích trên tấn màn hình lớn, thế nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt hắn liền trở nên khó coi. Mấy người đi cùng hắn mặt cũng nghệt ra, rõ ràng là rất kinh ngạc, không thể tin nổi vào mắt mình nữa. - Cái này làm sao mà có thể được. Đỗ Cương không tin, dùng ánh mắt lạ lùng nhìn lấy Sở Tiên nói lớn: - Ý cậu là số cá lù đù vàng lớn này đều là do cậu nuôi trồng được hả? - Chính xác. Sở Tiên gật đầu ngay tắp lự, mặc dù nói số cá hắn nuôi giống hệt với cá lù đù vàng lớn hoang dã, nhưng không phải loại sống hoang dã ở biển, dù sao thì số lượng hắn nuôi cũng quá lớn. - Mặc dù là loại cá lù đù vàng lớn nuôi thủ công, nhưng về hình dạng, mùi vị hay kể cả giá trị dinh dưỡng cũng không hề thua kém cá lù đù vàng lớn hoang dã đâu, vả lại giá thành lại rất phải chăng nữa. Sở Tiên nói tiếp. - Cái này làm sao mà có thể được, cái loại cá lù đù vàng lớn được bày trong gian hàng này làm sao mà là loại nuôi trồng được. Đỗ Cương vẫn cảm thấy chuyện này hết sức là vi diệu, không tin nổi. Sở Tiên thấy bộ dạng nghi ngờ của bọn họ mà cười phá lên: - Nếu mà mấy vị đây coi cá lù đù vàng lớn tôi nuôi giống với cá lù đù vàng lớn sống ở biển, thì tôi cũng có thể bán cho cái vị mức giá đó. Đỗ Cương người cứng đơ ra, sau đó mặt mũi sầm sì lại, nhìn Sở Tiên nói: - Hiện giờ trong tay cậu có bao nhiêu cá lù đù vàng lớn như vậy? - Nhiều lắm, hơn một vạn. Sở Tiên chẳng dấu diếm, thằng thắn trả lời. - Có hơn vạn thật hả? Đỗ Cương nghe thấy hắn đáp vậy mà tức muốn hộc máu mồm, hỏi lại lần nữa cho chắc chắn: - Cậu nói cậu nuôi trồng hơn một vạn con đều to bự như vậy ý hả? - Đúng thế. Sở Tiên gật đầu đánh rụp: - Đều lớn tầm cân rưỡi rồi. Sắc mặt của Đỗ Cương thật sự bị tái nhợt đi: - Người anh em, cậu nuôi số cá lù đù vàng lớn này nửa cân ba ngàn hơi bị chát đấy, tôi thấy bán ba bốn trăm là dư xài rồi. Sở Tiên nhìn sắc mặt của người trung niên đó thì liền chau mày lại: - Cá lù đù vàng lớn của tôi không phải nuôi trồng theo kiểu phổ thông, anh khi nãy cũng nghiệm chứng rồi đấy, ngay cả chính anh còn chẳng phân biệt nổi cá trong gian hàng là loại nuôi trồng, nếu như tôi lấy ra bán với tư cách là cá lù đù vàng lớn hoang dã, người khác chắc cũng chả biết đâu, hơn nữa tôi có thể đảm bảo về chất lượng thịt và mùi vị của nó, cá lù đù vàng lớn tôi nuôi không hề thua kém gì cả so với loại sống ở biển. - Kể cả có giống y như bản gốc đi chăng nữa thì loại cá nuôi trồng cũng chỉ là thứ phẩm thôi, cậu em à, tôi nghĩ cậu tốt hơn nên cân nhắc lại giá cả đi, cá lù đù vàng lớn chỗ cậu nhiều nhất cũng chỉ bốn năm trăm nửa cân thôi, không đắt thêm được nữa đâu. Sở Tiên nghe thấy hắn nói vậy thì liền bật cười khanh khách, buông một câu thẳng thắn: - Thôi đi, tôi thấy anh cũng chẳng có thành ý muốn mua lắm, vậy nên việc tôi bán bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì tới anh cả, muốn mua thì mua, không mua thì thôi. - Cậu! Đỗ Cương bị Sở Tiên ném cho một câu phũ phàng như vậy thì liền cáu tiết quát: - Tôi chỉ là không muốn phí quá nhiều tiền để mua thứ phẩm mà thôi. - Thứ phẩm? Sở Tiên bật cười: - Nếu như tôi sửa lại mấy dòng chữ giới thiệu ghi trên màn hình đi thì liệu anh còn cảm thấy đây là thứ phẩm không? Tôi nói cá lù đù vàng lớn của tôi nuôi trồng là nuôi trồng, thế nhưng nếu tôi nói cá lù đù vàng lớn của tôi là loại sống ở biển thì cũng chả có ai phản đối đâu. Lời nói của Sở Tiên đích thực có phần khoa trương và tự tin quá đà. - Cá lù đù vàng lớn được nuôi trồng so với cá lù đù vàng lớn hoang dã là hoàn toàn khác nhau, kể cả cho cá lù đù vàng lớn của cậu nhìn giống với bản gốc cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào sánh được với loại cá lù đù vàng lớn hoang dã, về mặt mùi vị chắc chắn sẽ có sự khác biệt. Đỗ Cương nói một cách nặng nề, hắn không bao giờ chấp nhận tin vào việc loại cá nuôi trồng lại có thể sánh ngay với loại hoang dã, mà kể cả cho có nhìn giống nhau đi chăng nữa thì mùi vị kiểu gì cũng chênh lệch nhau. - Cái này tuỳ anh muốn nói sao cũng được, tôi đã dám bán ra với giá ba ngàn nửa cân thì đấy chính là thể hiện sự tự tin của tôi vào số cá lù đù vàng lớn do tôi nuôi trồng này, mà dù tôi có nói thì anh cũng chả tin, thêm nào nữa tôi thấy anh cũng chả phải bên săn hàng, thế nên tôi cũng chả cần thiết phải nói nhiều với anh làm gì, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì xin mời các vị đừng có đứng tụ lại ở đây chắn lối trước gian hàng của tôi nữa, ảnh hưởng tới công việc làm ăn. Sở Tiên cảm thấy mấy tên trước mặt rất là kì quặc, việc hắn bán giá bao nhiêu liên quan gì tới bọn họ, mấy nhân viên thu mua của siêu thị hay nhà hàng lúc trước cũng chả thắc mắc phản ánh gay gắt tới vậy, đúng là khi không lại thích kiếm chuyện. - Hứ, lấy phế phẩm ra để đánh bóng mình, cái đồ thương nhân không có lương tâm như cậu thật là không có đạo đức. Đỗ Cương tức giận gằn lên một tiếng đầy hằn học, sau đó điên tiết rời đi liền sau đó. - Thần kinh cả đám, đầu óc có vấn đề mợ nó rồi! Sở Tiên nhìn bọn họ rời đi liền buông ngay câu ấy. Đỗ Cương nghe thấy hắn nói ra cái câu đấy thì liền đần mặt ra đơ người lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiến răng nghiến lợi nén cục tức lại rồi đi thẳng về phía trước. - Đỗ tổng, ngài không cần tức giận chỉ vì một tên nhãi không biết tốt xấu như vậy đâu, cá lù đù vàng lớn chỗ bọn họ dù nhìn thoáng qua thì khá giống với cá lù đù vàng lớn hoang dã, nhưng về mùi vị kiểu gì cũng kém hơn, chỉ có thể lừa được những người tiêu dùng chưa ăn cá lù đù vàng lớn bao giờ mà thôi. - Đúng đấy Đỗ tổng, cá lù đù vàng lớn của bọn họ như vậy các nhà hàng cao cấp không dám dùng đâu, việc này mà lộ ra thì đúng là tự đập tiệm của chính mình, vậy nên không gây ảnh hưởng chút nào tới chúng ta đâu. - Cá lù đù vàng lớn nuôi thủ công mà lại dám hét giá ba ngàn, tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ ba bốn trăm là kịch kim rồi, bỏ ra ba ngàn thì thà mua luôn loại cá hoang dã về ăn còn sướng mồm hơn. - Đỗ tổng chúng ta không cần tức giận với thằng ôn con đó đâu. - Ừm. Đỗ tổng nghe thấy mấy tên nhân viên bên cạnh nói vậy trong lòng dễ chịu đi phần nào, bọn hắn nói cũng phải, hắn chẳng cần phải để ý tới tên ranh con đó làm gì, cá lù đù vàng lớn của mình là loại sống ở biển cả, chẳng nhẽ lại thua cá bên nhà đó, chẳng nhẽ lại sợ không bán đi được? Cơ mà nhìn thấy bộ dạng phách lối của tên nhãi đó hắn lại thấy phát ghét lên được, ba ngàn nửa cân, hừ, theo hắn thấy cái tay bán cá lù đù vàng lớn ở gian hàng đó thèm tiền thèm tới phát điên lên rồi. Sở Tiên nhìn theo bóng dáng đã khuất của đám người đó mà khinh thường lắc đầu, thế nhưng hắn cũng chả tức giận làm gì cho tổn thọ. - Người anh em, cá lù đù vàng lớn của cậu thật sự quá giống với cá lù đù vàng lớn sống ở biển, chẳng có tí sự khác biệt nào cả, nếu như cậu bán theo kiểu cá hoang dã thì cũng chả ai phát hiện ra đâu, thế nhưng nếu cậu định bán ra với số lượng lớn thì tôi thấy cậu tốt nhất là phải chứng minh cho mọi người thấy, bằng không có nhiều người không dám mạo hiểm để mua cá của cậu đâu. Lúc này, anh Triệu, người chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối bước ra nhắc nhở hắn. Sở Tiên thấy cũng thấy hợp lí liền gật đầu. - Ừm, cậu có thể kiếm nhân viên giám định đến để kiểm chứng chất lượng, cũng có thể để đầu bếp nấu con cá của cậu và mời những nhà ẩm thực đánh giá xem xem liệu có thể phân biệt ra được đâu là hàng nuôi trồng, đâu là hàng hoang dã không. - Em cảm ơn anh Triệu đã nhắc nhở cho ý kiến. Sở Tiên nhìn anh Triệu đầy thiện ý gật đầu. Đối với chất lượng của cá lù đù vàng lớn hắn không lo lắng chút nào, chỉ cần đem số cá lù đù vàng lớn hắn nuôi nấu lên, rồi so sánh đánh giá với loại hoang dã thì tất cả mọi việc sẽ tỏ tường thôi. Trong trường hợp chẳng có chút sự khác biệt nào, thêm vào nữa giá cá lù đù vàng lớn của mình thấp hơn giá thị trường gần một ngàn như vậy thì chắc hẳn những nhà săn hàng sẽ biết phải lựa chọn bên nào. Giá thành một vật phẩm chẳng qua chỉ là mánh khoé của giới thương nhân làm ra mà thôi, đồng thời kể cả thương hiệu cũng được đánh bóng theo kiểu như vậy. Sở Tiên có niềm tin đưa nhãn hiệu Tiên Cảnh của mình vào trong danh sách các nhãn hiệu đẳng cấp trong giới thực phẩm liên quan đến cá, khi mọi người nghe tới tên các loại cá ở Tiên Cảnh, sẽ đều nghĩ ngay tới việc cá của chỗ hắn không hề kém cạnh so với những loại hoang dã cả. Cái sự tự tin này không phải đến từ việc đánh bóng tên tuổi hay ra oai gì hết, mà là hắn có niềm tin rất lớn vào các loại cá hắn đang nuôi trồng. Vào thời gian tiếp sau đó, lại có thêm vài người nữa tới gian hàng của Sở Tiên, thế nhưng nhìn thấy cá đù đù vàng lớn được nuôi thủ công lớn như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, một vài đối tác muốn hợp tác với hắn đều bị hắn hét giá ba ngàn mà đều bỏ ý định đó đi. Nửa cân ba ngàn, đối với bọn họ mà nói quả thực là rất đắt đỏ. Ấy vậy mà cũng có vài người ngỏ ý mua vài con cá của chỗ hắn, nhưng đều bị Sở Tiên từ chối, bởi vì hắn nhìn ra mấy người này chẳng phải muốn tới để hợp tác, mà là muốn mua lại cá đù đù vàng lớn của hắn để tính lừa bịp người mua hàng, bán như thể là các hoang dã sống ở biển thật vậy. Trong đó có một nhân viên thu mua của một nhà hàng năm sao tỏ ra khá có hứng thú, nhưng khi biết cá đù đù vàng lớn này đều là nuôi trồng, thêm vào nữa giá quá đắt đỏ như vậy thì liền do dự, sau đó cũng chẳng mua nữa, trong quan niệm của họ, cá sống ở biển mới là loại có chất lượng số một, đại diện cho chất lượng không chê vào đâu được, còn loại nuôi trồng thì chỉ để dành cho đại chúng mà thôi. Để cho mọi người bỏ ra số tiền gần bằng mua hàng thật để thử một thứ hàng mô phỏng, thì chẳng ai chấp nhận điều đó. Và vào lúc đó cá đù đù vàng lớn của Sở Tiên lâm vào hoàn cảnh khốn cùng.
Chương 283: Bán Đấu Giá Shared: Bàn Long Hội Mời đọc - Phải nghĩ cách nào đó để những nhân viên thu mua trong các siêu thị lớn và một số khách sạn danh tiếng phải thay đổi quan điểm và có cách nhìn nhận khách quan hơn, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ không mua đâu. Những du khách đến rồi đi khiến cho Sở Tiên cảm thấy không vui vẻ lắm nên chau mày suy nghĩ, hắn nhìn sang chiếc xe nấu ăn rồi chợt nảy ra ý định, hay là hắn nấu nướng chế biến một vài món từ nguyên liệu sẵn có rồi mời các khách qua lại ở đó ăn thử, những người tới đây đều là người nghiện ăn cá, không thì cũng là người cực kì có tiền, bọn họ chắc hẳn có thể nếm ra chất lượng của cá lù đù vàng lớn của hắn. - Nhất Ngạc, cậu quay về thành phố Thanh Hải bắt thêm một trăm con cá lù đù vàng lớn tới đây, đông lạnh cũng được. Sở Tiên nghĩ rồi liền ra lệnh luôn cho Nhị Ngạc ở bên cạnh. - Vâng thưa ông chủ. Nhất Ngạc gật đầu. Sở Tiên quay sang nhìn chiếc xe nấu ăn miệng nở một nụ cười, đợi ngày kia hắn sẽ dùng luôn một trăm con cá lù đù vàng lớn để chế biến thành nhiều món để mời các vị khách có tiền và các nhân viên thu mua nếm thử, hắn tin rằng, tới lúc đó cá lù đù vàng lớn của hắn chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải kinh ngạc. - Người anh em, cuộc bán đấu già chiều nay bắt đầu rồi, cậu có đi xem không? Anh Triệu ở gian hàng bên cạnh gọi hỏi xem hắn có muốn đi xem mở mang tầm mắt không. - Đã bắt đầu bán đấu giá rồi à? Sở Tiên ngẩng đầu lên, nhìn vào vị trí trung tâm của hội chợ thì liền phát hiện ra tới 90% du khách đều đã tập trung xung quanh đó từ lâu, còn có rất nhiều thương gia hiếu kì cũng vây xung quanh tham gia. - Anh Triệu, chúng ta qua đó xem đi. Sở Tiên cười tươi rồi nói với hắn, sau đó hai người cùng bước tới phía vị trí trung tâm đang rất nhộn nhịp kia. Lúc này đám đông xung quanh ít nhất phải bảy tám trăm người, cả cái hội trường to bự chảng thế này bị dòng người túm tụm lại một chỗ tự dưng làm cho có cảm giác bị thu nhỏ lại, mà cùng lúc đó vẫn còn rất nhiều du khách mới bước chân vào trong hội chợ. Những người tới tham gia hội chợ, rất nhiều người có mục đích là để bán vật phẩm mình có trong tay, nhất là thời kì trước xuân, Tết là để đốt tiền nên có rất nhiều người thu nhập cao muốn tới đây để chuẩn bị quà Tết cho tươm tất. Sở Tiên cũng không ngoại lệ, hắn muốn tới đây tìm một ít loại cá quý hiếm, để chuẩn bị quà Tết đàng hoàng đón cả nhà đến ăn Tết cho trọn vẹn, nếu mà có thể gặp được mặt hàng ưng ý ở đây mua luôn thì càng tốt. Vì cuộc bán đấu giá này sẽ diễn ra trong hơn một tiếng, thế nên các nhân viên công tác của triển lãm ngư nghiệp đã chuẩn bị bày biện rất nhiều ghế ngồi chung quanh cho những khách nào muốn tham gia, cung cấp sự phục vụ tiện lợi cho các du khách có chỗ ngồi nghỉ. Thế nhưng lại rất là ngại ngùng ở chỗ, vì người quá đông cho nên ghế ngồi dành cho khách thiếu trầm trọng, chỉ có những vị trí cho những thành viên tham gia hội chợ tới trước là có chỗ ngồi, những chủ hộ khu nuôi cá như bọn Sở Tiên thì chỉ còn cách đứng đằng sau xem mà thôi. Nhưng mà đứng đằng sau cũng chẳng có gì là ngại cả, bọn họ không mấy để ý, hơn nữa những người như bọn họ chỉ là tới xem kịch góp vui thôi. - Được rồi, xin mời quý vị yên tĩnh trong giây lát, ở hội trường hiện tại có rất nhiều thành viên tới đây vì muốn tìm mua các loại cá quý hiếm, cũng như có rất nhiều người tới để tìm mua sắm quà Tết, xin tất cả các quý vị hãy đón chờ, hàng ngày vào lúc hai giờ chiều sẽ có một cuộc bán đấu giá bao gồm năm vật phẩm, mọi người đều biết, hội chợ ngư nghiệp quốc tế chúng tôi đều bày bán đấu giá những vật phẩm trân quý hiếm gặp nhất, có đủ tư cách để lên sàn đấu giá cực cực ít, nhưng mà xin các quý quan khách cứ yên trí, số lượng vẫn còn tương đối nhiều, chắc chắn sẽ không để quý vị tới một chuyến vô ích đâu. - Dựa theo thông lệ hàng năm thì, cá bahaba taipingensis được nhập từ Miến Điện chúng tôi có sẵn, cá ngừ vây xanh đại tây dương và cả bào ngư hai đầu chúng tôi cũng có luôn, thậm chí, năm nay còn có bào ngư một đầu, cùng với các loại cá, hải sản đẳng cấp thế giới, mọi người không cần vội vàng đâu, cuộc bán đấu giá của chúng tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, xin mời các vị quan khách hãy chuẩn bị sẵn tâm thế để rinh các nguyên liệu thực phẩm số một trên thế giới về nhà. Haha, được rồi, lát nữa sẽ có rất nhiều người bán hàng mang bảo bối của họ lên trình diện các quan khách. Một người thanh niên cầm micro bước lên bục giới thiệu đơn giản cho quan khách biết thêm thông tin. Nhưng người mới lần đầu tham gia hội chợ ngư nghiệp thế giới đều sôi nổi hẳn lên, ai ai cũng cảm thấy thật kì diệu, nào là cá Bahaba Taipingensis, rồi cá ngừ vây xanh tây đại dương, còn có cả bào ngư một đầu nữa chứ, mấy loại hải sảm hiếm có khó tìm đẳng cấp trên thế giới lại được tập trung hết ở đây như vậy, không hổ danh là hội chợ ngư nghiệp thế giới chỉ tổ chức một năm một lần, quá ư là chất. "Bụp bụp." Lúc này có hai trung niêm cầm theo một bọc lớn bước lên trên bục, sau đó cái kệ ở phía giữa trung tâm bục được hạ xuống, bên trên đó đặt các loại túi thịt cá được bọc trong các túi hút chân không, sau đó cái kệ ấy được chỉnh nâng lên sao cho tất cả những người ngồi phía dưới đều có thể xem được rõ ràng. - Cá cam Nhật Bản, ở Trung Quốc và các nước châu á lân cận gọi loại này là cá hamachi, là loại nguyên liệu thực phẩm tiêu biểu nòng cốt trong các nhà hàng nổi tiếng của nước Nhật Bản, các thớ thịt săn chắc, chất béo phong phú dồi dào, thịt cá ngon tươi tuyệt hảo, là nguyên liệu cao cấp dùng để làm sashimi, nào các vị, phần đầu tiên tôi mở giá tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, có tất cả mười phần, bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá phần đầu tiên. Người bán cá cam Nhật Bản cầm micro bước lên bục giới thiệu dõng dạc sản phẩm của mình. - Một vạn. Người bán hàng vừa dứt lời thì ở dưới đã có người hô luôn giá một vạn. - Một vạn mốt. Rất nhanh sau đó đã có người khác trả giá cao hơn. Một phần cá cam Nhật Bản nhiều nhất cũng chỉ có hơn một cân, vậy mà phần đầu tiên đã được bán với giá chốt hạ là một vạn bốn ngàn, khiến cho những hộ chủ khu nuôi cá có mặt ở đó đều cảm thấy không đáng chút nào. Thế nhưng dù cho họ có thấy không đáng đi chăng nữa thì những người khách mua được ở bên dưới lại cảm thấy rất hài lòng, cái loại cá này vốn dĩ rất khó để mua được, bây giờ lại sắp Tết rồi, kể cả có bị mua đắt một chút thì mua về để ăn hoặc là mua về làm quà biếu, rất nhiều người đều chấp nhận bỏ thêm ít tiền ra để mua được đồ tốt về tay, mỗi năm cuộc đấu giá ở hội chợ triển lãm ngư nghiệp quốc tế này giá cả đều cao hơn một chút so với những nơi khác. Tổng cộng có mười phần cá cam Nhật Bản, cuối cùng bán sạch thành công với giá mười lăm vạn, nghe giá đã thấy hãi rồi, quá đắt so với thực tế giá trị của nó rất nhiều. - Cuộc bán đấu giá tiếp theo sẽ đến từ công ty bào ngư, bào ngư Úc được nhập khẩu chính hiệu từ Úc, là bào ngư hai đầu, chỉ có ba con, bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá với giá chào đầu sẽ là ba mươi vạn cho một con. Cá cam Nhật Bản sau khi đã được bán đấu giá xong, tiếp tục bán đấu giá bào ngư Úc từ công ty bào ngư nổi tiếng, hơn nữa lại còn là bào ngư hai đầu. Loại bào ngư hai đầu quý hiếm, được cho là ngon và chất lượng nhất thế giới, tính đến thời điểm hiện tại muốn mua được loại bào ngư hai đầu này, một là sang Nhật Bản, hai là đi Úc, ở thị trường Trung Quốc rất hiếm gặp được bào ngư hai đầu xịn. Ba mươi vạn cho một con bào ngư mới giá mở hàng thôi, nhưng Sở Tiên lại chẳng có tí hứng thú nào, bởi ở biệt thự của hắn vẫn còn mười mấy con bào ngư bự chảng vẫn còn đưa đụng tới cơ. Nhưng mà loại bào ngư này có sức hấp dẫn kinh khủng đới với giới nhà giàu, khi bắt đầu bán đấu giá liền có ngay một người trung niên lập tức trả thêm luôn năm vạn không cần nhì nhằng. - Ba mươi lăm vạn, còn ai trả thêm không. Cuộc bán đấu giá không có quá nhiều quy tắc, chỉ cần báo giá là có thể mua được, cũng không có ai gây cản trở gì cả, bởi nếu như bị ban tổ chức đuổi ra ngoài thì đúng là rất mất mặt. - Ba mươi lăm vạn năm ngàn. Một ông lão trả tiếp giá cao hơn ban nãy năm ngàn. Cuối cùng, con bào như đầu tiên đã được chính người trung niên ban đầu ra giá đó mua đứt với giá bốn mươi vạn. Tới con bào ngư thứ hai lên sàn đấu giá, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc là người trung niên đó lại xuất hiện thêm một lần nữa, đồng thời vẫn như cũ nhấc giá lên năm vạn một lần năm vạn một lần, mà con bào ngư lần này được bán với giá cao hơn con đầu tiên mười vạn, cũng có nghĩa là năm mươi vạn cho con bào ngư thứ hai. Cái người trung niên đó bùng nổ sự thừa tiền của mình khiến tất cả mọi người trong phiên đấu giá đều cảm thấy sửng sốt, mua hai con bào ngư bỏ ra gần trăm vạn, kể cả là tỉ phú ngàn đô cũng cần phải suy nghĩ trước khi ra mấy cái giá như vậy. Vậy mà tới lần bán đấu giá con bào ngư thứ ba, người thanh niên đó lại tiếp tục khiến bao nhiêu người khóc dở mếu dở, hắn ta trở lại và lợi hại hơn xưa, lần bán con bào ngư cuối cùng này chiến tranh kịch liệt, đẩy giá lên sáu mươi vạn, kết quả vẫn thuộc về người trung niên đó, điều này khiến cho rất nhiều người đều cảm thấy thất vọng. Mục đích của ban tổ chức không phải để bán đấu giá các loại cá, mà là một sân chơi có thể để mọi người giao lưu với nhau được, bọn họ không muốn đẩy một cái giá cao ngất ngưởng của một loại cá hay hải sản nào đó lên làm mất đi uy tín vốn có của cuộc đấu giá, thế nên cũng phải ra để nhắc nhở, chỉ sợ ảnh hưởng đến tên tuổi cuộc hội chợ ngư nghiệp quốc tế về sau này. Ban tổ chức nhắc nhở nhẹ nhàng, nhiều người ở đó đều ngầm hiểu với nhau mà gật đầu, bào ngư hai đầu nếu mà xuất hiện trên thị trường, thường sẽ được bán với giá ba bốn mươi vạn, mua bào ngư hai đầu bỏ ra sáu mươi vạn thì quả thực là đắt hơn rất nhiều. Nhưng mà cái điều này đối với những kẻ có tiền họ cũng không quan tâm lắm. Cuộc đấu giá lại tiếp tục diễn ra, rất nhanh sau đó một ngư dân nom tuổi tác đã cao bước lên bục, trong tay ôm một bể cả, trong đó có năm con cá nhỏ màu trắng thân mình thon dài đang bơi lượn trong ấy. Ông lão ngư dân đó đặt cái bể cá lên trên cái giá, cười tươi rói nhìn đám đông phía dưới: - Đây là cá mào gà đỏ, lão mấy bữa trước đi Trường Giang bắt được ở đó, tổng cộng có năm con, tầm một cân, lão sẽ không đưa ra giá quy định đâu, nhưng mà cũng coi như đây là loại cá mào gà đỏ cuối cùng rồi. - Cá mào gà đỏ, bây giờ cá mào gà đỏ chẳng phải là cấm đánh bắt rồi sao? Sao lại vẫn còn cá mào gà đỏ vậy? Một vài vị khách khá am hiểu về cá mào gà đỏ kinh ngạc rồi nhỏ tiếng nghị luận phía dưới. Cá mào gà đỏ được coi là một trong ba loại hải sản tượng trưng cho Trường Giang, bởi vì chất thịt của nó rất tươi béo và mềm, nhận được rất nhiều tình yêu của người tiêu dùng, thế nhưng vào năm ngoái loại cá này đươc liệt vào danh sách những động vật quý hiếm cần được bảo hộ, cấm đánh bắt, cũng có nghĩa là từ nay về sau không thể tìm ăn được cá mào đỏ này nữa, thế mà ở đây lại có tận một cân cá mào đỏ sống, khiến rất nhiều người kinh ngạc. - Đây là do lão đánh bắt ở Trường Giang, ở gần khu vực Tô Châu, ở đó chưa có lệnh cấm đánh bắt loại cá này. Ông lão cao tuổi ở trên bục cười cười giải thích. Những người phía dưới hiểu ý gật đầu, sau đó cực kì hiếu kì nhìn vào năm con cá mào gà đỏ trong bể cá. Cá mào gà đỏ giá trong tầm khoảng hai ngàn cho tới năm ngàn, thời điểm giá cao nhất đạt tới ba ngàn nửa cân, vào năm 2012, một con cá mào gà đỏ hơn ba trăm gam được bán ra với giá hơn năm vạn lận, còn con cá mào gà đỏ xuất hiện trong buổi đấu giá ngày hôm nay có thể là những con cuối cùng rồi, ắt hẳn sẽ có nhiều người tranh giành mua bằng được. - Cá còn sống, là cá mào gà đỏ còn sống khoẻ mạnh luôn! Sở Tiên mắt sáng lên như bắt được vàng, nếu mà hắn ăn một con cá mào gà đỏ này thì sẽ có được gen của nó, vậy thì hắn sẽ có năng lực nuôi trồng loại cá hiếm này rồi, khiến cho loại thực phẩm dần dần bị biến mất trong các bữa ăn, bữa tiệc được hồi sinh mạnh mẽ trở lại. - Hai vạn. Ngay lúc này, một cô gái lên tiếng. Hai vạn, trực tiếp hét giá hai vạn, mức giá này vượt xa so với giá của cá mào gà đỏ, nhưng đám đông cũng không lấy làm lạ, với tình hình cấm đánh bắt cá mào gà đỏ như hiện nay thì một vạn nửa cân cũng không có gì là quá đắt đỏ. - Hai vạn mốt. Một ông lão giơ tay lên ra hiệu thêm một ngàn. - Hai vạn năm. Giọng nói của người đẹp lại vang lên. Sở Tiên phóng ánh mắt ra phía trung tâm, phát hiện ra cô gái ra giá rất hăng hái ấy là một mĩ nhân đích thực. Trực tiếp trả giá lên hai vạn năm như vậy cũng không ai trả thêm nữa, giá này coi như tăng lên gấp đôi giá bình thường rồi, tương đương với giá bán một hai cân thịt của con cá ngừ vây xanh tây đại dương. Nhưng mà xét về tổng thể giá cả, giá của cá ngừ vây xanh tây đại dương cũng không bị gọi là giá trên trời, ít nhất là ở Trung Quốc có rất nhiều loại cá cũng được bán với cái giá đó, nhưng mà có một đặc điểm, cá ngừ vây xanh tây đại dương thường thì sẽ nặng hơn năm mươi cân, thậm chí có thể đạt tới hai ba trăm cân, điều này góp phần tạo nên giá cả đắt cắt cổ của nó, một con hơn trăm vạn, thậm chí trong lịch sử giá cả loài này đã từng lên tới đỉnh điểm một con hơn một ngàn một trăm vạn. Bỏ ra hai vạn năm để mua một cân cá mào gà đỏ đúng là một cái giá rất mắc, nhưng mà đối với Sở Tiên mà nói, đừng nói là hai vạn năm, kể cả là hai mươi lăm vạn đi chăng nữa hắn cũng chẳng có chút do dự nào mà mua nó về, bởi vì nếu loại này về tay hắn, hắn sẽ biến nó thành núi vàng. - Ba vạn. Sở Tiên trả luôn cái giá gấp mấy lần giá gốc. Cá mào gà đỏ hay còn gọi là cá mồng gà (Danh pháp khoa học: Coilia macrognathos), tên theo tiếng Anh: Longjaw grenadier anchovy là một loài cá trong họ cá trổng Engraulidae thuộc bộ cá tríchClupeiformes, sống ở cửa sông, nước lợ và thưởng đi vào vùng nước ngọt. Cá có giá trị thương phẩm và được khai thác ở một số nơi.