FULL  Hài  Đô Thị Ta Có Thể Biến Thành Cá - FREE 286 - Cá Con Ăn Thịt Rồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. caube_vn

    caube_vn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/1/12
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    1,015
    Chương 284: Chủ Khu Nuôi Cá Này Chịu Chơi Phết
    Shared: Bàn Long Hội

    - Ba vạn!
    Sở Tiên vừa dứt lời đám đông xung quanh liền quay ra nhìn hắn như sinh vật lạ, ba vạn! Đùa nhau à? Tất thảy đều hướng ánh mắt về phía hắn thăm dò.
    Anh Triệu ở khu nuôi cá Uông Dương cũng kinh ngạc tột độ nhìn hắn, nói thầm:
    - Không đáng đâu cậu em!
    Sở Tiên cười rồi lắc đầu:
    - Không sao đâu, tôi mua về có việc mà.
    Anh Triệu nghe thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu bó tay với hắn.
    Sở Tiên báo giá ba vạn khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im bặt, hơn mười giây sau đó, người đẹp kia do dự một hồi rồi tiếp tục trả giá:
    - Ba vạn mốt.
    - Bốn vạn. Sở Tiên lập tức trả thêm một vạn.
    Cô gái đó như thể bị đóng băng, hơi mím môi lại, đắn đo duy nghĩ một lúc, một thanh niên đứng cạnh hắn nhìn thấy cô gái đó do dự liền hớn ha hớn hở, lập tức đưa tay lên nói như cướp lời:
    - Năm vạn, tôi mua đứt con cá này luôn.
    Sở Tiên nhìn cậu thanh niên đó rồi hơi chau mày, thế nhưng hắn vẫn giữ thái độ dứt khoát như ban đầu, chẳng hề do dự mà tiếp tục đẩy giá lên:
    - Tám vạn.
    Cái giá năm vạn đã khiến cho mọi người ở trong hội trường thất kinh rồi, năm vạn, nếu như bình thường là đã đủ tiền mua năm cân rồi, cái kiểu ngã giá như thế này đúng là chả để ý đến giá thành nữa, mà muốn mua bằng được, mua bạt mạng, chỉ đi tìm niềm vui cho bản thân chứ chẳng cần để ý là bao nhiêu tiền nữa.
    Nhưng chưa dừng lại tại đó, Sở Tiên đã đưa giá cá mào gà đỏ lên một tầm cao mới, khiến cho đám đông chung quanh đi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, họ nhìn lấy cái cậu thanh niên vừa trực tiếp tăng thêm ba vạn nữa mà chẳng hề do dự đó thì kinh ngạc tột độ, đúng là như phim kinh dị!
    Còn cậu thanh niên báo giá năm vạn ban nãy hơi sững người lại, sắc mặt ngay lập tức trở lên khó coi cực độ, hắn chỉ mới vài giây trước thôi còn vừa nói ra một câu chắc như đinh đóng cột “tôi mua đứt con cá này luôn”, giờ đây còn chưa qua nổi một giây sau đó đã tự mình tát vào mặt mình rồi, đúng là ngại thật đấy.
    Cậu thanh niên đó trừng mắt nhìn Sở Tiên, giơ tay lên hét to:
    - Mười vạn.
    Sở Tiên cười đểu sau đó nhìn hắn gật đầu: - Mười lăm vạn.
    - Cậu… Lúc này cậu thanh niên kia đứng ngồi không yên, lập tức mở miệng ra nói:
    - Cậu có chắc là cậu muốn mua nó với giá mười lăm vạn không.
    - Tôi có thể trả luôn ngay tại đây. Sở Tiên nhún nhún vai.
    - Cái đệch, đẩy giá lên gấp mười lần, đúng là điên rồ.
    - Cái giá này đúng là làm mới lịch sử giá của cá mào gà đỏ rồi còn đâu, như thế thì con một cân, trong đó nửa cân là bảy vạn năm, cậu không đùa đấy chứ?
    - Đúng vậy, cũng như cậu trả cái giá mười vạn, tôi ra giá mười lăm vạn không được sao, nhóc con nhà cậu cũng không đùa đấy chứ?
    Đám đông chung quanh không dám tưởng tượng ra lại có loại người như Sở Tiên còn tồn tại, nhìn chăm chăm vào hắn. Bỏ ra mười lăm vạn chỉ để mua một cân cá mào gà đỏ, không phải bị điên thì là não có vấn đề trầm trọng.
    - Anh bạn trẻ dưới kia ơi, mấy con cá mào gà đỏ này không đáng ngần ấy tiền đâu. Sở Tiên ra cái giá khiến ai cũng phải shock, ngay tới ông lão ngư dân đó còn ngại thay nữa là, ông lão đứng trên bục nói vọng xuống:
    - Bây giờ cá mào gà đỏ đúng là quý hiếm thật, nhưng nhiều nhất cũng một hai vạn là căng rồi.
    - Không sao đâu ông à, bán đấu giá mà, đương nhiên là giá cả sẽ không như trên thị trường rồi, có tính cạnh tranh cao, có người thấy món đồ này có giá trị, đồng thời sẽ trả giá cao hơn bình thường, vậy thì với người đó cái giá đó rất đáng, chiếu theo quy trình của cuộc đấu giá thì là chuyện thường tình, không thành vấn đề. Sở Tiên nhìn ông lão cao tuổi đứng trên bục xua xua tay, sao đó nhìn sang hướng cậu thanh niên kia hỏi lại:
    - Nếu như cậu không trả hơn thì con cá mào gà đỏ này thuộc về tôi rồi.
    - Chu Vân, không cần phải tranh giành nữa đâu, không đáng tẹo nào. Cô gái xinh đẹp bên cạnh nói với hắn, lắc đầu ngầy nguậy tỏ ý khuyên giải hắn bỏ đi.
    Sắc mặt cậu thanh niên kia tối sầm lại, hắn cũng chẳng ngốc, ban nãy trong một phút hồ đồ mà hét lên cái giá mười vạn, bây giờ khi đã bình tĩnh trở lại, hắn mới thấy nếu không có Sở Tiên chắc hắn không khóc được mất, phải trả mười vạn chắc lúc ấy hắn hối hận lắm.
    Sở Tiên chẳng thèm đếm xỉa đến ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình, đi thẳng lên trên khán đài tới chỗ ông lão kia đang đứng.
    - Cậu bạn trẻ à, cậu ra giá cao quá rồi, tôi thấy cứ trả theo giá thị trường sẽ hợp lí hơn, nhiều quá. Ông lão này quả thực là một người rất thật thà, xót ruột thay hắn, nhìn hắn ái ngại nói.
    Sở Tiên cười rồi lắc đầu:
    - Không sao đâu, đây là giá chót của cuộc bán đấu giá, mặc dù bỏ xa khoảng cách so với giá thị trường, nhưng trong mắt tôi mấy con cá mào gà đỏ này đáng giá ngần ấy tiền.
    Hắn cũng chẳng phải loại nhiều tiền quá hóa rồ, mấy con cá này nếu như không còn sống hắn chắc chắn sẽ không đoái hoài tới đâu, nhưng mấy con cá mào gà đỏ này lại còn đang sống tung tăng như vậy, để lấy được gen cá thì dù cho hơn trăm vạn hắn cũng chấp nhận bỏ ra để mua về.
    Ông lão sượng sùng nhìn hắn gật đầu, Sở Tiên bước tới bên bàn ban tổ chức, qua chỗ máy vi tính tiến hành chuyển tiền ngay lúc đó.
    Ông lão ngư dân kích động bắt lấy bắt để tay hắn, Sở Tiên xua xua tay, sau đó đem mấy con cá mào gà đỏ này về gian hàng của mình:
    - Nhị Ngạc, trông mấy con cá này cẩn thận nhé.
    - Vâng thưa ông chủ. Nhị Ngạc gật đầu đáp.
    Sau khi hắn đã dặn dò xong xuôi công việc, đưa mấy con cá mào vàng đỏ trao về tay cho Nhị Ngạc bảo quản cẩn thận rồi hắn quay lại phiên bán đấu giá, anh Triệu nhìn hắn lắc đầu không nói gì, chỉ bật một ngón tay cái lên tán dương, sau đó nói một câu rằng hắn đúng là người giàu có.
    - Tôi sẽ tiến hàng nuôi dưỡng chúng, tôi xem liệu có thể tiến hành theo phương pháp nuôi trồng thủ công được không. Sở Tiên giải thích với hắn.
    - Ố? Nếu như mấy con cá mào gà đỏ này có thể nuôi được khỏe mạnh như mấy con cá lù đù vàng lớn của cậu, thì cậu bỏ ra mười lăm vạn chẳng lỗ tẹo nào.
    - Tôi rất có niềm tin vào kĩ thuật nuôi trồng thủ công của mình. Sở Tiên cực kì tự tin đáp, khiến cho anh Triệu ở bên cạnh phải dè chừng.
    - Xem xem, bây giờ đang bán đấu giá cá Bahaba Taipingensis kìa, mấy con cá Bahaba Taipingensis này có khi bán được hơn hai trăm vạn ấy.
    - Ố, ngày đầu tiên mà đã tung cá Bahaba Taipingensis ra bán đấu giá rồi? Sở Tiên cực kì kinh ngạc sau đó hướng ánh nhìn lên phía khán đài.
    - Quả nhiên! ở trên bục, một con cá Bahaba Taipingensis dài hơn một mét đang nằm yên vị trên cái giá ở trung tâm, con cá này nặng tầm năm mươi cân, giá mở đầu cho một con Bahaba Taipingensis như vậy là một trăm tám mươi vạn.
    - Rất nhiều khách sạn nhà hàng năm sao đều không bỏ qua cơ hội này, còn có bảy tám người có tiền cũng không từ bỏ dịp tốt để hốt cá ngon về, ước chừng con cá Bahaba Taipingensis này có thể bán được hai trăm năm, hai trăm sáu mươi vạn chứ chả chơi. Anh Triệu ở bên cạnh nói.
    Đây là lần thứ hai Sở Tiên gặp được con cá Bahaba Taipingensis ở ngoài đời, so với lần lần đầu tiên hắn có thêm sự hiểu biết với Bahaba Taipingensis nhiều.
    Chất thịt của cá Bahaba Taipingensis ngược lại lại chẳng hề đáng tiền đến vậy, nửa cân cũng chỉ trên dưới ba ngàn, nhưng cái đáng giá nhất của nó lại chính là bong bóng cá, bong bóng của cá Bahaba Taipingensis được gọi là gelatin tốt nhất, nửa cân có thể bán được năm mươi vạn.
    Một con Bahaba Taipingensis năm mươi cân thì bong bóng của nó cũng tầm hơn cân rưỡi, vậy thì chỉ cần giá bong bóng của nó đã là một trăm năm mươi vạn rồi.
    Gelatin trong cá Bahaba Taipingensis có chức năng bổ gan và thận rất tốt, có khả năng cầm máu tốt, đặc biệt hiệu quả trong việc loại bỏ xuất huyết sau sinh của các bà bầu và các bệnh khác.
    “Mua một con đi, dù sao thì bây giờ tiền của mình cũng chẳng biết dùng vào việc gì” Sở Tiên tự dưng lấy làm nực cười nghĩ thầm trong bụng, bây giờ có tiền rồi thì cứ tiêu xả láng đi.
    - Hai trăm vạn. Lúc này, một âm thanh quen thuộc phát ra, Sở Tiên ngoái đầu lại phát hiện ra hóa ra vẫn là người đẹp trong phiên đấu giá lần trước ngã giá trước.
    - Hai trăm mười vạn. Rất nhanh sau đó, một người thanh niên mặc âu phục báo giá lên, xem ra giống với một nhân viên của khách sạn nào đó.
    - Hai trăm hai mươi vạn.
    - Hai trăm ba mươi vạn.
    Giá cá Bahaba Taipingensis tăng mười vạn mười vạn một, rất nhanh sau đó đã đội lên đến hai trăm ba mươi vạn, tăng tới lúc này, chỉ còn sót lại ba bốn người trụ lại cạnh tranh với nhau.
    - Hai trăm bốn mươi vạn. Sở Tiên đứng bên cạnh hét giá lên một tiếng.
    Vẫn còn trụ lại để cạnh tranh mua cá cho tới bây giờ, cứ mỗi một lần có một người hét giá lên là lại thu hút được sự chú ý của tất cả những người còn lại, mọi người cứ nhìn qua nhìn lại những người cạnh nhau nhau như thế cho tới khi có người ra thêm giá mới, ánh mắt tất cả dừng lại ở chỗ Sở Tiên, ai cũng ngạc nhiên kinh người khi lại là hắn, cái người bỏ ra mười mấy vạn chỉ để mua một cân cá mào gà đỏ lại xuất hiện.
    - Ôi vãi, cái tên nhãi này chẳng phải là một trong những hộ chủ nuôi cá tham gia ở hội chợ ngư nghiệp lần này sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy chứ, lại còn dám đứng ra tranh giành cướp mua lấy cá Bahaba Taipingensis đắt đỏ nữa chứ.
    - Đúng là không thể ngờ tới, từ khi nào nuôi cá lại có thể thành tỉ phú vậy, hơn hai trăm vạn một con cá Bahaba Taipingensis mà cũng dám mở mồm trả giá được.
    Đám đông chung quanh nhao nhao lên bàn tán sôi nổi, từ khi nào hộ chủ nuôi cá lại ghê gớm tới như vậy.
    Mấy người trong ban tổ chức ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy Sở Tiên đứng bên cạnh đấy đắn đo xem có nên sắp xếp cho hắn một cái ghế ngồi đáng hoàng để tham dự cuộc đấu giá cho hứng khởi không.
    Sở Tiên nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ mà phì cười, ánh mắt hướng nhìn lên trên con cá Bahaba Taipingensis trên khán đài.
    Cô gái tranh với Sở Tiên lần trước thấy Sở Tiên báo giá như vậy thì liền chau mày, cậu thanh niên ở bên cạnh mặt cũng u ám lạ thường.
    - Hai trăm năm mươi vạn. Người đẹp quyết tâm đấu với hắn một phen nữa.
    - Hai trăm sáu mươi vạn. Một ông lão tiếp giá.
    - Hai trăm bảy mươi vạn. Sở Tiên chẳng hề do dự mà thêm mười vạn nữa góp vui.
    Lúc này mấy người đang cạnh tranh với nhau thực sự do dự ra mặt, hai trăm bảy mươi vạn, cái giá này hơi bị quá đáng rồi đấy nha!
    Nhưng người đẹp kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nghiến răng nghiến lợi:
    - Bong bóng cá Bahaba Taipingensis tôi chắc chắn phải có được nó, sẽ đem lại lợi ích cực lớn cho công ty của chúng ta sau này.
    - Hai trăm ba mươi vạn. - Hai trăm chín mươi vạn. Sở Tiên chẳng kém cạnh tiếp tục vờn cô ta.
    Những người tham gia cuộc đấu giá đó đều phục sát đất, móa nó chứ, tận hai trăm chín mươi vạn, cái tay này nom trẻ măng cơ mà cứng họng thật đấy, tỉ phú trẻ chắc rồi.
    - Mẹ kiếp, Thu Diệp, cái thằng ranh này như kiểu muốn chơi chúng ta vậy, chúng ta theo luôn. Cậu thanh niên ở bên cạnh cô gái tức giận gầm lên.
    Cô gái đó gật đầu đồng ý:
    - Ba trăm vạn.
    - Ba trăm… Chưa kịp đợi Sở Tiên hét giá xong, anh Triệu ở bên cạnh sốt ruột kéo nhẹ lấy cánh tay của hắn, có ý gàn hắn mà khuyên giải:
    - Người anh em, tôi không biết cậu có bao nhiêu tiền, nhưng mà con cá Bahaba Taipingensis này mà cậu đẩy lên tận ba trăm vạn thì đúng là không đáng tí nào đâu, ngày mai còn lên sàn thêm một con cá Bahaba Taipingensis nữa, nếu cậu muốn mua thì ngày mai có thể cân nhắc lại mai tranh mua sau, nói không chừng sẽ rẻ hơn đôi chút, tôi thấy hôm nay đối thủ không có ý muốn dừng lại đâu.
    Sở Tiên nghe anh Triệu nói vậy thì liền do dự một hồi, sau đó cũng gật đầu:
    - Ừm, vậy thì mua con cá ngày mai vậy.
    Cá Bahaba Taipingensis không giống với cá mào gà đỏ, không nhất thiết phải tranh tới cùng, bây giờ bỏ ra mấy chục vạn như vậy, hắn cũng không nhất thiết phải tranh giành quá gay gắt, thêm vào nữa ngày mai còn có một con nữa, nếu như tình hình hôm nay không được tốt tranh mua con ngày mai cũng chưa muộn.
    Sở Tiên dừng lại không báo giá nữa khiến người đẹp kia thở phào một hơi.
    Cuối cùng con cá này đã thuộc về tay cô gái đó với giá ba trăm vạn, cái giá này khiến những người chung quanh hết hồn, thời buổi bây giờ những người trẻ tuồi đều thừa tiền tới vậy sao?
    Cuộc đấu giá cuối cùng là một con cá nóc sống ở biển, năm con cá nóc hoang dã, mỗi con đều nặng tầm hơn nửa cân, năm con trung bình bán ra với giá tầm trên dưới một vạn bảy.
    Sau khi bán đấu giá xong năm loại cá, cuộc bán đấu giá của hội chợ ngư nghiệp quốc tế hôm nay coi như là kết thúc một cách tốt đẹp, ngày mai và ngày kia cũng sẽ vẫn có cuộc đấu giá năm loại cá như thế này diễn ra.
    Sau khi kết thúc phiên đấu giá, Sở Tiên về gian hàng của mình, trong lúc này, khách khứa vẫn chưa tản đi mà vẫn còn nán lại chung quanh để dạo chơi.
    Bảy tám trăm người, trong đó 90% những người tham gia bán đấu giá chỉ là tới xem hương xem hoa, bàn tán cho thêm phần sôi nổi thôi, phần lớn họ đến tìm mua những loại cá có giá cả hợp lí lại tươi ngon, có giá trị sử dụng thực tiễn cao, tỉ dụ như những loại cá hải sản một hai ngàn chẳng hạn.
    Mua ba con bào ngư, tôm hùm Úc, cá biển sâu [1], mấy loại đắt đỏ ấy không phải lựa chọn của phần đông du khách.
    Sở Tiên nhìn thấy khách khứa đang tản ra từ phía đi ngắm các gian hàng thì liền mong chờ lắm, hắn kì vọng có thể gặp được những người mua hàng am hiểu một chút, biết nhận ra giá trị của số cá trong gian hàng của hắn, như vậy hắn sẽ rảnh được khối việc.
    Thế những, khiến hắn cám thấy ngạc nhiên là, người đầu tiên tìm tới gian hàng của hắn lại chính là người đẹp ban nãy tranh giành quyết liệt mua năm con cá mào gà đỏ với hắn.
    [1] Cá biển sâu hay cá nước sâu, cá đáy biển là tên gọi chỉ về các loài cá sống ở biển và sinh sống dưới sâu trong bóng tối bên dưới bề mặt nước nơi mà ánh sáng không xuyên thấu tới. Các loài cá lantern (Myctophidae) đến nay là cá biển sâu phổ biến nhất. Cá biển sâu khác bao gồm cá đèn (Anomalopidae), cá mập cookiecutter, Gonostomatidae, Bộ Cá vảy chân, và cá rắn Viper. Chỉ có khoảng 2% loài sinh vật biển được biết đến sống trong môi trường biển khơi. Điều này có nghĩa rằng chúng sống trong cột nước như trái ngược với các sinh vật đáy sống trong hoặc trên đáy biển. Các sinh vật biển sâu thường sống biển khơi sâu (1000m- 4000m) và những khu vực sâu 4000m- 6000m. Tuy nhiên, đặc điểm của các sinh vật biển sâu, chẳng hạn như có khả năng phát quang sinh học có thể được nhìn thấy trong bóng tối (sâu 200m- 1000m). Lớp tối thiểu oxy tồn tại ở đâu đó giữa độ sâu 700m và 1000m sâu tùy thuộc vào nơi trong đại dương. Khu vực này cũng là nơi mà các chất dinh dưỡng phong phú nhất. Các biển khơi sâu có nghĩa là không có ánh sáng thâm nhập vào khu vực này của đại dương. Các khu vực này chiếm khoảng 75% diện tích đại dương có thể ở sinh sống. Khu vực mà cá biển sâu không sống là vùng epipelagic (0m- 200m), là khu vực nơi mà ánh sáng xuyên qua nước và quang hợp xảy ra.
     
    thanhla thích bài này.
  2. caube_vn

    caube_vn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/1/12
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    1,015
    Chương 285: Tay Bán Hàng Hành Xử Quái Dị
    Shared: Bàn Long Hội

    Ngoại trừ người đẹp đó cùng cậu thanh niên kia ra thì ở bên cạnh hai người họ còn có ba nam nữ nữa, bọn họ hình như không để ý tới Sở Tiên lắm, trong mắt ánh lên sự hứng thú nhìn chăm chăm vào bong bóng của con cá thiểu đặt trong gian hàng.
    - Trác Vũ, là bong bóng của cá thiểu này, ở gian hàng này bán ít nhất phải tầm một cân đấy.
    - Đúng vậy, bong bóng cá thiểu thuộc hàng tinh phẩm, bong bóng cá thiểu bây giờ có thị trường rộng mở lắm, mà còn có hiệu quả nuôi da siêu việt luôn á.
    - Vậy chúng ta mau mau mua thôi.
    - Xem trước đi hẵng nói.
    Mấy người đó nhỏ tiếng bàn tán với nhau, sau đó ngước đầu lên hỏi: - Ông chủ, tôi có thể cầm lên xem bong bóng cá thiểu của ông…
    Trác Vũ mới nói dứt mồm nửa câu thì nhìn thấy thanh niên này quen quen liền khựng lại.
    Sau đó cả đám liền đồng loạt ngước lên nhận ra Sở Tiên, ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc ra mặt, nhất là cậu thanh niên kia, sắc mặt hắn ta tối sầm hẳn lại, khó coi kinh khủng.
    - Xin chào, cho hỏi đây là quầy hàng của anh sao? Trác Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái của mình, bình tĩnh hỏi lại hắn.
    - Đúng vậy, mấy người muốn mua gì? Sở Tiên gật đầu, hỏi luôn xem ý khách thế nào.
    - Chúng tôi liệu có thể xem bong bóng cá thiểu này của anh một chút được không. Trác Vũ nói rồi chỉ tay vào cái túi bong bóng cá thiểu được bọc cẩn thận trong màng bảo quản thực phẩm.
    - Đương nhiên là được. Sở Tiên gât đầu ngay tắp lự, sau đó hắn đi vào trong quầy lấy hàng ra rồi đưa cho cô gái đó.
    - Cảm ơn. Trác Vũ gật đầu, sau khi nhận được hàng cô liền nhìn ngắm món đồ trên tay của mình, không bao lâu sau liền lộ ra sắc mặt kinh ngạc:
    - Là bong bóng cá thiểu, mà lại là loại sống ở biển chân chính luôn này.
    - Vậy sao Trác Vũ, đưa tôi xem nào. Cô gái đứng bên cạnh hiếu kì hỏi rồi đưa tay ra kéo cái túi về phía mình.
    - Nhìn sơ qua thấy chất lượng không tồi đâu, nhưng mà tôi không phân biệt được bong bóng cá thiểu này liệu có phải hàng thật không. Cô gái đó lấy tay chạm vào bong bóng cá cảm thấy rất ổn liền đánh giá khách quan như vậy vì thấy sờ vào thích thích tay.
    - Cách phân biệt bong bong cá thiểu hoang dã chính hiệu rất đơn giản, nó có một đặc điểm rất dễ nhận ra đó chính là nếp gấp phía hai bên: Nếu như lớp bong bóng cá được rạch ra ở mặt trước, vậy giống hán tự đem chữ “nhân” chẻ đôi, máng nước sẽ nằm trên trong vùng nhăn, nghĩa là bên trong chữ “nhân” đó, cái nếp nhăn đó giống như khi chúng ta cười, hai cánh mũi có phần nhăn lên vậy; còn nếu rạch từ đằng sau thì chữ “nhân” sẽ biết thành chữ “bát”, tách ra làm hai hàng, lúc này máng nước sẽ nằm bên ngoài vùng nhăn. [1]
    - Còn đặc điểm thứ hai nữa chính là ở các nếp nhăn của bong bóng cá, phần này có màu sắc đậm nhạt không giống nhau, những vẫn có thể tìm ra được.
    - Đặc điểm thứ ba chính là lớp keo, hay còn gọi là gelatin có dạng đúp, nghĩa là hai tầng, giống như kiểu hai trong một, hai tầng chập lại thành một lớp vậy, cái đặc điểm này hơi khó để nhận biết, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể tìm thấy phần mép bên cạnh của nó, từ đó tách được tầng của chúng ra, để theo năm tháng, càng lâu thì lớp keo đó càng lộ rõ, phần mép của nó sẽt tự lộ ra thành hai tầng, lúc ấy có thể nhìn ra một cách dễ dàng.
    - Đặc điểm thứ tư nằm ở phần đuôi, đuôi nó giống như một gốc hoa sen vậy, có rất nhiều cái lỗ rỗng tròn nhỏ, nhưng mấy cái này thường sẽ bị mất đi trong suốt quá trình sấy và phơi khô, tuy nhiên, nếu chúng vẫn còn, không bị rụng đi thì rõ ràng là 100% bong bóng cá thiểu hoang dã.
    Trác Vũ quan sát miếng bong bóng cá trên tay một cách tỉ mỉ, đồng thời cũng giải thích một các cặn kẽ cho mấy người bạn ở xung quanh mình biết cách phân biệt thật giả.
    - Bây giờ giá của bong bóng cá thiểu tầm một hai vạn, ông chủ, bong bóng cá thiểu chỗ anh bán bao nhiêu tiền vậy? Một cô gái đứng bên cạnh sau khi cân nhắc xong liền hỏi Sở Tiên.
    - Một vạn sáu nửa cân. Sở Tiên nhìn họ đáp, hắn cũng đã điều tra giá thị trường rồi, bong bóng cá thiểu hoang dã có giá trong khoảng một vạn tám đến hai vạn, hắn đòi một vạn sáu không có gì đắt cả.
    - Một vạn sáu? Cái giá của Sở Tiên đưa ra khiến cho Trác Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, lập tức hỏi lại:
    - Chỗ anh chỉ có nhiêu đây thôi sao?
    - Bong bóng cá thiểu hiện tại chỉ còn một cân thôi, nhưng mà chỗ tôi còn có tầm một vạn con cá thiểu, tính ra thì sẽ có tầm năm trăm cân bong bóng cá thiểu. Sở Tiên liền trả lời.
    - Cái gì? Trác Vũ nghe xong mà không tin vào tai mình nữa, thế nhưng mấy cô cậu ở chung quanh cũng đã kịp phản ứng lại:
    - Ý anh là số bong bóng cá thiểu này là do anh nuôi rồi tự sấy khô ấy hả?
    - Ừm. Sở Tiên gật đầu, sau đó chỉ tay lên phía trên:
    - Cá thiểu là do chính tay tôi nuôi trồng, thế nhưng không hề có sự khác biệt nào so với loại sống ở biển cả, bong bóng cá thiểu mấy cô cậu cũng xem rồi đó, giống hoàn toàn so với loại hoang dã.
    - Cái này… Trác Vũ cảm thấy không tài nào mà tin nổi, chính miệng cô khi nãy đã nhận xét khá nhiều, mà rõ ràng cô cứ nghĩ rằng số bong bóng cá thiểu này chính là loại hoang dã mới xấu hổ chứ, nhưng không hề ngờ tới lại là nuôi trông mà thành, điều này khiến cô cảm thấy khá là ngại, thế nhưng Trác Vũ lại kinh ngạc nhiều hơn, bong bóng cá thiểu nuôi trồng mà lại có thể đạt tới trình độ giống bóng bóng cá thiểu hoang dã tới vậy?
    - Bong bóng cá thiểu nếu là loại nuôi trồng thì rẻ hơn rất nhiều, nhiều nhất là vài ngàn, anh có phải là bán hơi bị chát rồi không. Lúc này, cậu thanh niên Chu Vân bên cạnh chất vấn Sở Tiên.
    - Không đắt đâu. Sở Tiên lắc đầu:
    - Mấy người có thể dùng bong bóng cá thiểu xịn để so sánh với loại của tôi, thậm chí là có thể mang đi làm hóa nghiệm cũng chẳng sao, chắn chắn không thể kém hơn so với cá thiểu hoang dã được.
    - Cơ mà nuôi trồng thì vẫn là nuôi trồng thôi, làm sao mà so sánh với loại sống ở tự nhiên được. Chu Vân gay gắt lên khi thấy Sở Tiên tự tin đến vậy.
    - Chính vậy đó. Sở Tiên gật đầu:
    - Tôi đã giảm xuống hai ngàn rồi đấy, nếu không, tôi bét nhất cũng bán được một vạn tám.
    Chu Vân chép miệng:
    - Tôi thấy là, hoang dã và nuôi trồng có sự khác biệt rất lớn, chỗ cậu nếu có thể bán một vạn đã được coi là nhiều rồi đấy.
    Sở Tiên cười nhạt:
    - Tôi lại không cho là như vậy đâu.
    - Có thể giảm giá chút được không. Trác Vũ sau khi trầm tư một hồi liền hỏi hắn:
    - Nếu như chúng tôi cầm bong bóng cá thiểu của anh đi hóa nghiệm và tiến hành so sánh với bong bóng cá thiểu hoang dã mà không thấy có chút khác biệt nào thì chúng tôi sẽ cân nhắc tới chuyện bỏ tiền ra mua về, thậm chí có thể mua hết luôn số bong bóng cá thiểu mà anh đang có, nhưng mà giá cả phải có ưu đãi cho chúng tôi một chút.
    - Không được, tôi đã lấy giá rẻ lắm rồi, qua tay mấy người nửa cân ít nhất cũng kiếm thêm được hai ngàn, nếu mà bọc gói đẹp đẽ một chút thì lợi nhuận chẳng phải kiếm không ít ư. Sở Tiên kiên quyết lắc đầu.
    Gelatin không giống như các loài cá khác, nó có thể tiến hành giám định được, có thể làm giấy chứng nhận, bong bóng cá thiểu của hắn mặc dù là loại nuôi trồng nhưng lại dùng giá của bong bóng cá thiểu hoang dã để bán, vậy nên giá cả của các loài cá khác có thể đàm phán mà hạ bớt xuống, nhưng còn bong bóng cá thiểu thì không thể giảm xuống được.
    - Hoang dã và nuôi trồng đối với người tiêu dùng mà nói rõ ràng là hai khái niệm khác nhau, cậu lấy loại nuôi trồng ra bán mà lại muốn dùng giá gần bằng với loại hoang dã là điều phi lí, thêm vào nữa chúng tôi có thể mua lại toàn bộ số bong bóng cá thiểu của cậu, nếu như cậu có thể bớt bớt một chút thì chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Chu Vân nhăn mặt thương lượng với hắn.
    - Hợp tác lâu dài? Sở Tiên do dự một hồi:
    - Nếu như hợp tác lâu dài thì anh có thể cho tôi cái giá như thế nào?
    - Nửa cân một vạn, chúng tôi sẽ mua hết toàn bộ số bong bóng cá thiểu cậu đang có trong tay, đồng thời sau này nếu cậu còn có thì chúng ta vẫn cái giá đó mà tiến hành trao đổi mua bán. Chu Vân đáp thẳng.
    Trác Vũ cùng mấy cô gái bên cạnh hơi nhăn mày nhưng không lên tiếng.
    - Haha. Sở Tiên bó tay rồi lắc đầu trả lời thẳng thắn luôn:
    - Không bán.
    Chu Vân thấy hắn ta từ chối thì cũng không có gì lấy làm lạ cả, tiếp tục nâng giá:
    - Một vạn mốt, đây là giá cao nhất chúng tôi có thể trả cho anh rồi, anh nên biết rằng loại của anh là nuôi trồng, chúng tôi mua về cũng phải chịu rủi ro, tôi tin là mức giá này đã là vô cùng cao rồi.
    - Thôi đi. Sở Tiên nhìn cậu thanh niên đó rồi xua xua tay:
    - Ít hơn một vạn sáu thì không cần thương lượng nữa đâu, ngoài ra, tôi còn phải xem xem số cá thiểu của tôi có thể bán ra không đã, nếu như tìm thấy người mua thì tôi sẽ cân nhắc tới việc hợp các với các anh, nếu như không thể thì, nếu các anh muốn mua tôi sẽ cho các anh một cái giá hợp lí, năm vạn, cả con cá tầm cân rưỡi sẽ bán cho các anh.
    - Cái này? Câu nói xanh rờn của Sở Tiên làm cho Chu Vân cứng họng, bọn họ đang bàn chuyện bong bóng cá thiểu, kết quả lại nói sang chuyện bán cả con cá cho bọn hắn, mà bọn Chu Vân đâu có tính mua cá, hơn nữa, giá mà Sở Tiên ra không những rất đắt, mà còn tăng lên gấp mấy lần liền, người trong ngành ai cũng tính được tầm mười con cá mới cho ra được nửa cân gelatin, vốn chỉ cần một vạn sáu là có thể mua được nửa cân rồi, bây giờ mua cả cá và cả nửa cân bong bóng cá mất tận năm vạn, vậy thì chẳng hóa ra là cả quá trình thu mua giá cả bị tăng lên hơn ba lần sao, bọn họ cũng chẳng muốn mua cá, vả lại mua cá có tác dụng gì đâu?
    Sở Tiên nói ra một câu khiến cho Chu Vân sững sờ, ngay tới cả bọn Trác Vũ đứng bên cạnh cũng bó tay lắc đầu.
    - Người anh em, cậu không nhầm nhọt gì đấy chứ, chúng tôi chỉ muốn mua bong bóng cá chứ mua cá của cậu để làm gì? Chu Vân tức giận gắt lên.
    - Bong bóng cá thiểu tôi bán giá thấp nhất là một vạn năm, cái giá này còn phải chờ tới khi tôi tìm được khách hàng hợp tác bán xong cá thiểu đi đã rồi bàn sau. Sở Tiên trả lời.
    Bọn Chu Vân và Trác Vũ mặt biến sắc, bây giờ còn có cái loại người bán hàng như thế này hả, đúng là khó tả mà.
    Nhưng mà cứ nhìn số tinh phẩm bong bóng cá tuyệt hảo này, Trác Vũ lại theo thói quen cũ mà liếm môi một cái:
    - Nếu như chúng tôi chịu bỏ ra một vạn năm mua nửa cân, hợp tác lâu dài, thì anh có thể bán cho chúng tôi không?
    - Được chứ, nhưng mà phải đợi cho tôi tìm được người mua số cá thiểu này đi đã, đồng thời phải trong điều kiện người ta không mua bong bóng cá thì tôi mới bán cho mấy người được. Sở Tiên gật gù.
    Trác Vũ nghe thấy Sở Tiên rất phách lối, không coi ai ra gì như vậy thì liền cáu tiết, gân cổ lên chửi:
    - Vậy thì số bong bóng cá thiểu này của anh rốt cuộc là có bán hay không đây?
    - Ế? Sở Tiên cảm thấy ngại thay cho cô ta vuốt vuốt mặt:
    - Để tôi xem xét tình hình đã, giá thì đã bàn xong rồi đấy, còn bán được tôi sẽ bán.
    - Cái gì mà bán được tôi sẽ bán chứ? Trác Vũ không biết nói gì hơn nhìn hắn, Chu Vân cùng mấy cô gái kia cũng tức giận hằm hằm nhìn hắn ta.
    - Hihi. Sở Tiên cười, trong lòng hắn đang như kiểu mở cờ trong bụng, bây giờ hắn lại có cái quyền bán hay không bán với khách hàng cơ đấy:
    - Ba ngày nhé, trong ba ngày này tôi sẽ cố gắng trả lời mấy người nhanh nhất có thể.
    - Được rồi, hi vọng trong ba ngày này anh sẽ có câu trả lời cho chúng tôi. Trác Vũ nghiến răng nghiến lợi.
    - Yên tâm đi, nếu như không có ai tranh với mấy người thì số bong bóng cá thiểu này tôi sẽ bán cho các vị. Sở Tiên gật đầu, thường thì các khách sạn mua cá chứ không muốn mua bong bóng cá.
    - Được. Trác Vũ khá khó chịu trả lời hắn:
    - Tôi sẽ kiếm giúp anh xem có người nào muốn mua cá thiểu không.
    Sở Tiên sững người, hắn phấn khởi đáp:
    - Vậy thì cảm ơn nhé, nếu như cô có thể giúp tôi tìm được khách hàng muốn mua cá thì tôi sẽ có ưu đãi cho cô.
    - Được, hi vọng anh nói được làm được. Trác Vũ nhìn hắn gật đầu, cô nhấn mạnh vào bốn chữ nói được làm được nhắc nhở hắn.
    - Yên tâm đi. Sở Tiên bó tay cười trừ.
    - Đưa cho chúng tôi một miếng bong bóng cá đi hóa nghiệm không thành vấn đề chứ? Trác Vũ cầm lấy môt miếng bong bóng má nhìn hắn hỏi.
    - Không thành vấn đề, cô có thể đi hóa nghiệm tùy ý, nếu như kém hơn so với bong bóng cá thiểu sống ở biển, tự tôi khắc hạ thấp giá xuống.
    - Được. Trác Vũ gật đầu rôi cầm lấy một miếng bong bóng cá lên, trong lòng thấp thỏm mong chờ đi về phía ngoài.
    Bọn Chu Vân trừng mắt lườm Sở Tiên một cái rồi cũng bó tay đi theo sau Trác Vũ.
    Bọn họ lần đầu tiên gặp phải một cái tay bán hàng quái gở như vậy, đúng là không tuân theo nguyên tắc gì cả.
    - Trác Vũ, chũng ta có tìm cho tên đó bên mua không? Bước ra khỏi hội chợ ngư nghiệp, Chu Vân sắc mặt khó coi hỏi ý kiến người đẹp.
    - Ừm, thử xem. Trác Vũ cũng khó chịu không kém.
    - Cái tay này đáng ghét thật đấy.
    - Chắc là não có vấn đề, hành xử dị hợm không thể nào tả được,
    - Chắc chắn là vậy rồi, bỏ ra mười mấy vạn chỉ để mua mấy con cá mào gà đỏ, bây giờ lại làm ra mấy cái chuyện như vậy thì thử hỏi não bộ có bình thường không?
    [1] Chữ “Nhân” trong hán tự Trung Quốc là 人; còn chữ “Bát” là八
    Các bạn phát huy trí tưởng tượng nhé ( Chú thích từ người dịch )
     
    thanhla thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.