Lâm Uyên Hành Tác giả: Trạch Trư Chương 21: Tô Vân độ kiếp Dịch: Tiêu Dao Miêu Các Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Tia lôi quang nho nhỏ này giáng xuống, nhìn như là nó đánh lên đỉnh đầu Tô Vân, nhưng lại hệt như xuyên qua cơ thể hắn, trực tiếp rơi vào lò lửa thiên địa trong cơ thể hắn, bổ thẳng vào quả trứng khí huyết do nguyên khí của hắn hình thành nên. Quả trứng khí huyết của hắn lập tức bị thứ khí huyết cuồng bạo kia lấp đầy, gần như phình lên như muốn nổ tung. Tuy rằng tia lôi quang này chính là được tách ra từ chùm lôi quang bổ thẳng lên giao long, nhỏ bé không đáng kể, nhưng khí huyết chất chứa trong lôi quang đó lại vượt qua giới hạn mà Tô Vân có thể cất chứa được trong giai đoạn này! Dù sao đại hắc xà là lão yêu quái có kinh nghiệm tu luyện, còn Tô Vân tuy có Dã Hồ tiên sinh truyền thụ nền tảng Phu Tử Dưỡng Khí thiên, nhưng hắn chính thức tu luyện thì lại chỉ mới được hơn một tháng. Căn cơ của hắn kém xa đại hác xà, tùy tiện cướp khí huyết thiên địa thì tuyệt đối sẽ trướng tới mức nổ tan xác mà chết. "Hồng Lô Thiện Biến, tạo hóa làm thợ!" Ngay khi khí huyết trời đất trong lôi quang sắp làm vỡ tung của trứng khí huyết, Tô Vân thôi động công pháp phần thượng của Hồng Lô Thiện Biến, lò lửa thiên địa trong cơ thể đột nhiên hút hết khí huyết trời đất dư thừa vào trong lò! Quả trứng phồng lên xẹp xuống, thổ nạp khí huyết trời đất. Hoa văn bên ngoài quả trứng sáng lên, ánh xạ một cơ thể uốn lượn, xoay tròn mà cường tráng và dữ tợn bên trong quả trứng. Khí huyết của hắn đang trải qua sự lột xác từ ngạc long lên giao long! Khí huyết thừa ra thì bị lò lửa thiên địa dùng tạo hóa làm thợ của Hồng Lô Thiện Biến luyện hóa, chuyển biến thành khí huyết của bản thân. Lò lửa thiên địa là luyện khí âm dương của bản thân thành nguyên khí, loại quá trình luyện hóa này được gọi là "tạo hóa làm thợ", hay còn gọi là thiện biến. Bởi vậy khi tu luyện Hồng Lô Thiện Biến sẽ thường xuyên cảm thấy đói khát, một ngày phải ăn sáu bảy bữa. Hai khí âm dương trong cơ thể hóa thành nguyên khí, cần từ việc ăn uống để bổ sung thêm. Khi Cầu Thủy Kính truyền thụ Hồng Lô Thiện Biến cho bọn họ thì vẫn chưa nói cho bọn họ biết Hồng Lô Thiện Biến có thẻ luyện hóa sức mạnh tự nhiên trong trời đất. Nhưng điều khiến Tô Vân vui mừng là Hồng Lô Thiện Biến lại có thể luyện hóa được khí huyết trời đất! Hắn hưng phấn lên, tăng việc luyện hóa khí huyết trời đất để khiến mình lột xác. Nhưng từ những gì đám người Hoa Hồ Ly Tiểu Phàm nhìn thấy thì lôi quang bổ thẳng lên đầu Tô Vân, ngay sau đó thấy nơi bị thương từ trước của Tô Vân nổ tung, nguyên khí và máu trào ra ngoài! Mấy hồ yêu sợ quá, chạy lên giơ tay bịt chắn lại, nhưng căn bản không chặn được! Vả lại khí huyết kia nóng bỏng hệt như đang sôi trào vậy. Đây là bởi vì Tô Vân lấy Hồng Lô Thiện Biến luyện hóa khí huyết trời đất, tốc độ cơ thể tạo máu quá nhanh, tốc độ nguyên khí tăng lên cũng quá nhanh làm cho cơ thể không chịu được. Hắn cần từ từ tu luyện, tăng chức năng cơ thể lên, làm lớn mạnh tim phổi kinh mạch da thịt thì mới có thể cất chứa được nhiều khí huyết hơn, nếu không dù có thể luyện hóa được khí huyết trời đất thì cũng sẽ khiến khí huyết chảy mất. Điều này cũng giống với người yếu ăn nhân sâm vậy, ăn quá nhiều, vượt quá giới hạn mà cơ thể có thể tiếp nhận được thì sẽ chảy máu mũi, đó chính là cách để cơ thể bảo vệ bản thân. Đám hồ yêu lại không biết điều này, Thanh Khâu Nguyệt cuống tới mức sắp khóc thành tiếng. Cũng may miệng vết thương của Tô Vân nhanh chóng dừng chảy máu, làm cho bọn họ mới thở phào một hơi. Đột nhiên một lôi quang khác lại đánh xuống từ trong tầng mây, cũng chia ra một tia lôi quang rất nhỏ bổ lên người Tô Vân. Miệng vết thương vừa ngừng chảy máu lại phát ra tiếng xì xì. Bốn con hồ ly cuống quít bịt nó lại, một lúc sau, vết thương ngừng phun máu. Hoa Hồ vừa mới thở phào một cái, lại một tia lôi quang nữa giáng xuống, Tô Vân lại tiếp tục phun máu. Bốn con hồ ly quay sang nhìn nhau, Thanh Khâu Nguyệt cũng ngừng khóc. Tô Vân chảy nhiều máu như vậy, mất đi nhiều nguyên khí như vậy mà hơi thở vẫn khá dài, khí huyết vẫn mạnh, đúng là có chút kỳ quái. "Kệ hắn thôi." Hoa Hồ nói: "Chúng ta quan sát Cả Thôn Ăn Cơm hóa giao long quan trọng hơn!" Ba tiểu hồ ly đều gật đầu, không để ý tới Tô Vân thường xuyên phun máu nữa. Lúc tia lôi quang thứ tư bổ xuống, con hồ ly cái Thanh Khâu Nguyệt còn lặng lẽ dịch mông ra cách Tô Vân xa một chút, rất là ghét bỏ, sợ máu của Tô Vân làm bẩn bộ lông đẹp đẽ của mình. Hoa Hồ, Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm đã quá quen với điều này, Hoa Hồ nói với Ly Tiểu Phàm: "Cách hắn xa một chút, cẩn thận lúc ông trời bổ hắn lại làm ngươi bị thương." Ly Tiểu Phàm rất đồng ý với điều này, cuống quít tránh xa Tô Vân. Trong lôi quang, con giao long trong Khe Rắn đã lột xác được hơn phân nửa. Nửa thân trước của hắc giao long hệt như được đúc nên từ sắt đen, hùng cứ trên tảng đá, không ngừng duỗi mình, biến đổi tư thế, dùng những tư thế khác biệt để đón nhận lôi quang giáng xuống. Mà nửa người dưới của hắc giao vẫn là thân rắn, vẫn không ngừng lột xác trút bỏ lớp da rắn trong lôi quang. Sấm sét trên bầu trời càng lúc càng dày đặc, bổ xuống dưới khiến nước trong Khe Rắn biến thành màu đỏ máu, khắp nơi đều là những mẩu thịt vụn, có cái bị đốt cháy khét, có mẩu vẫn còn đỏ hỏn. Thậm chí con hắc giao kia còn bị lôi quang bổ cho lộ ra bộ xương trắng hếu, trông có vẻ bị thương rất nặng! Đây cũng là kiếp nạn mà mỗi một con xà yêu đều phải trải qua khi lột xác thành giao long, vô cùng hung hiểm! Nhưng hung hiểm không chỉ đến từ lôi kiếp, mà còn tới từ bốn phía. Ngay khi mật độ lôi quang giáng xuống có chút giảm bớt, bỗng nhiên có ánh lửa hiện lên trong núi rừng một bên, chính là trăm con chồn đứng thằng người, giơ bó đuốc vọt tới bên Khe Núi. Trong đó còn có mười mấy con chồn cao hơn người bình thường giơ một cái bàn làm bằng gỗ. Bàn này cao chừng một trượng, chia làm năm tầng, mỗi tầng rỗng ở giữa, có những con chồn già ngồi khoanh chân như người ở trong, chân trước bấm đốt đặt ở trên gối, nhắm mắt ngưng thần. Những con chồn già này đã luyện ra tính linh thần thông của mình, chúng đều là đại yêu của Hoàng thôn. Tính linh thần thông của bọn chúng cũng hiện ra, phần lớn là những vật nhỏ như chuông, trống bỏi, cây trâm, quạt nhỏ vân vân. Vù... Những cây đuốc được ném ra, cắm phập vào hai bên bờ Khe Rắn, chiếu khe nước này sáng rõ như ban ngày. "Cả Thôn Ăn Cơm, Hoàng thôn ta thề không đội chung trời với ngươi!" Lão trưởng thôn của Hoàng thôn, con chồn già kia đứng ở tầng năm của bàn kia, dừng quải trượng lại, cất giọng nói: "Hôm nay không phải ngươi chết thì ta bỏ mạng! Mời thần thông..." Bốn con chồn già khác đều tự thôi động tính linh thần thông, chuông bay ra khỏi bàn gỗ tới trên đỉnh đầu hắc giao, khói độc phun ra từ bên trong, bao phủ lấy hắc giao. Một con chồn già khác thì lắc chiếc trống bỏi, lay động tâm hồn người, mê hoặc tâm trí người. Trong lúc nhất thời, những yêu quái không đủ định lực bị mê hoặc, ngã trái ngã phải, cười ha ha hoặc múa hát ngay trong rừng cây hệt như bị say rượu. Còn một con chồn già khác thì hét lên, thi pháp, chỉ thấy cây trâm bay ra, hóa thành một thanh phi kiếm đâm vào trong sương độc, đi chém giết hắc giao. Năm con đại yêu thi triển thủ đoạn của bản thân. Các con chồn khác đều nhảy vào Khe Rắn, quay mông lại từ xa, chổng đuôi vểnh mông, chỉ nghe những tiếng phụp phụp vang lên, những làn khói vàng bay ra từ trong mông của bọn chúng, nhắm thẳng hắc giao trong khói độc. Con hắc giao kia đang chống cự lôi kiếp, lại vừa phải chống cự khói độc và các tính linh thần thông khác, bị thứ khói vàng này xộc vào, không khỏi choáng váng đầu óc, đột nhiên không nhịn được há chiếc mỏ rồng dài kia ra, nằm úp xuống tảng đá nôn ọe liên tục. Đây không phải là vì nó trúng độc, mà là mùi rắm này đúng là quá thối. Đám chồn mừng rỡ kêu ầm lên: "Cả Thôn Ăn Cơm trúng chiêu của ta rồi! Hiện giờ nó cực kỳ suy yếu, hãy đồng loạt ra tay làm thịt thằng nhãi này!" Hoa Hồ đắc chí nói: "Cái tên Cả Thôn Ăn Cơm này là do ta đặt!" Lá trong rừng vang lên xào xạc, một đám chim to đùng rào rào bay ra, chính là lũ bào hào mặt người ở thôn Lâm Ấp. Cả đám sải cánh dài tám chín thước bay lượn xung quanh không trung trên Khe Rắn. Hai vuốt của đám bào hào mặt người này quặp lấy cung tên, giương cung là bắn. Từng mũi tên gào thét bắn vào hắc giao đang độ kiếp trong Khe Rắn. Trong rừng đột nhiên vang lên tiếng bước chân ruỳnh ruỳnh rung chuyển, từng gốc cây bị xô ngã trái phải, chính là một đám trâu đen đứng bằng hai chân đang xông tới, nhảy vào trong Khe Rắn. Những con ngưu yêu này có thân hình hùng tráng, da dày thịt dày, cả đám cầm những thanh dao cầu to, hùng hổ lao tới hắc giao. Những con dao cầu này dài chừng bảy thước, rộng hơn một thước, dày một tấc, là những nông cụ để người nông dân vùng quê cắt cỏ khô cho trâu ăn. Sau cơn tai biến của trấn Thiên Môn, người đều chết hết, vì thế dao cầu trở thành vũ khí của ngưu yêu. Lại có những đám yêu quái dương yêu, miêu yêu lao ra từ trong núi rừng, xông vào Khe Rắn, nhắm thẳng tới hắc giao đang lột xác. Hắc giao nổi giận. Nó vốn có tập tính của rắn độc, vui giận thất thường. Vì Tô Vân giúp nó lột da nên hắn mới được nó mời tới quan sát, nhưng thường ngày nó thể hiện sự hung ác ra mặt, phàm là kẻ dám vào lãnh địa của nó thì đều bị nó không độc chết thì cũng bị nuốt chửng! Khi nó đói thì lại phải bỏ ra kiếm ăn, bởi vậy số yêu quái xung quanh trấn Thiên Môn bị nó độc hại là không ít. Hắc giao quay người, lao vào đánh nhau với bầy yêu quái. Tiếc rằng phần đuôi của nó chưa lột hết phần da rắn, di chuyển không tiện, vảy trên người vừa mới được tạo ra nên còn chưa chắc chắn, nó nhanh chóng bị bầy yêu quái đánh cho mình đầy thương tích. Còn cả sấm sét trên bầu trời không ngừng bổ xuống, lôi quang đánh lên người nó, khiến máu me be bét, trông cực kỳ thê htamr. Đám hồ yêu Hoa Hồ xem mà hoa cả mắt. Bọn họ quan sát Cả Thôn Ăn Cơm lột xác thành giao long, tuy nhận được lợi ích không nhỏ, vô cùng có ích cho Ngạc Long Ngâm của bọn họ, nhưng khi thấy Cả Thôn Ăn Cơm bị đánh cho thê thảm như vậy cũng khiến bọn họ cảm thấy khuây khỏa, cũng reo lên khen ngợi. Hoa Hồ khen ngợi xong, liếc nhìn Tô Vân một cái, không khỏi ngẩn ra, lúc này Tô Vân đã không còn phun máu nữa. "Không phải là máu của Tiểu Vân chảy hết sạch, đã ngỏm rồi chứ?" Hoa Hồ giật mình, đang định thử nhiệt độ cơ thể Tô Vân, chợt thấy khí huyết của Tô Vân trở nên nồng đặc hơn, khí huyết hiện lên trên người, hóa thành hình xăm ngạc long! Hình xăm ngạc long chạy trên người hắn, đột nhiên ngửa đầu gầm lên, bay ra khỏi cơ thể, hiện ra ở đằng sau Tô Vân. Hoa Hồ hoảng sợ, lại thấy hình xăm ngạc long do khí huyết của Tô Vân biến thành đã xảy ra dị biến, thế mà lại lột xác biến thành giao long hệt như Cả Thôn Ăn Cơm. Hơn nữa tốc độ lột xác còn nhanh hơn Cả Thôn Ăn Cơm rất nhiều lần! Cùng lúc đó, bên phía vách núi đối diện chợt truyền tới tiếng kêu đầy khiếp sợ: "Chính là hắn! Hiên thúc, chính là người ở chợ quỷ lúc trước!" Hoa Hồ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy tên sĩ tử trong bốn người ở phía đối diện giơ tay chỉ vào Tô Vân, kêu to: "Chính là hắn đã giết học trưởng Đồng Phàm!" Lúc này ánh lửa sáng rực khắp Khe Rắn, làm cho nơi đây sáng rõ như ban ngày, khiến người hai bên vách núi đều có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của nhau.
Lâm Uyên Hành Tác giả: Trạch Trư Chương 22: Thần thông Nho đạo Dịch: Tiêu Dao Miêu Các Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc "Thật sự là hắn?" Nho sĩ Đồng Hiên, nữ tử dù hoa và hòa thượng mặt tròn đều đưa mắt nhìn về phía Tô Vân. Sắc mặt ba người này đầy vẻ kinh ngạc: "Hắn không phải yêu vật, mà là một người đang sinh sống trong khu không người?" Một người sống xuất hiện trong khu không người, hơn nữa còn là một thiếu niên, điều này khiến người ta kinh ngạc hơn hẳn việc một đống yêu quái chạy tới nơi đây. Với mức độ nguy hiểm của khu không người, con người tuyệt đối không có khả năng sinh tồn ở nơi này! Sự thật cũng là như thế, từ sau khi sự kiện về thế giới khác xảy ra, nơi đây đã biến thành khu không người, một nơi đầy rẫy yêu ma. Bọn họ thà tin Tô Vân là một yêu quái. Tràng hạt xoay tròn quanh cổ của hòa thượng mặt tròn, hắn ta rũ mắt xuống, nói: "Đồng Phàm có thể chết trong tay quỷ thần ở chợ quỷ, cũng có thể chết trong tay đám yêu ma nơi không người này, duy độc không thể chết trong tay con người. Chết trong tay con người thì sẽ làm hỏng thanh danh của Đồng gia." Đồng gia là gia tộc lâu đời ở Sóc Phương, không thể đánh mất chút thể diện đó được. Nữ tử dù hoa nói: "Cho nên bất kể hắn có lai lịch gì, đều phải trị tội." Hoa Hồ lòng máy động, vội vàng nhảy tới bên cạnh Tô Vân, kêu lên: "Tiểu Vân, mau tỉnh lại đi!" Gần như ngay cùng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang lên trên bầu trời, lôi quang hệt như thác nước trút xuống khỏi tầng mây! Mà vào lúc này, khí huyết phía sau Tô Vân đã hoàn toàn hóa thành giao long. Khí huyết ma sát vào không khí phát lên tiếng rồng ngâm. Con giao long khí huyết của hắn vù một tiếng lượn quanh người hắn. Cơ thể thuôn dài của giao long bay xung quanh cơ thể hắn hai vòng có thừa. Khí huyết hùng mạnh xộc lên khiến con ngươi vốn bị kiếm quang của tiên kiếm nén ép đến mức tận cùng đột nhiên xoay tròn, rồi phóng đại trong mắt hắn! Sáu năm tới nay, lần đầu tiên hắn lấy lại được thị giác! Hắn không hề luyện hóa kiếm quang của tiên kiếm, mà dựa vào khí huyết hùng hậu đẩy ra sự áp chế của kiếm quang tiên kiếm lên con ngươi, tạm thời lấy lại được thị lực. Cùng lúc đó, hắc giao trong Khe Rắn rốt cuộc đã lột được phần lớn lớp da rắn, chỉ phần đuôi là vẫn còn dính với da rắn. Nó bị bầy yêu tấn công khiến toàn thân không tìm thấy chỗ nào lành lặn, đang thoi thóp, khuấy động chút khí huyết còn lại phát ra một tiếng rồng ngâm, nước trong Khe Rắn lập tức dâng lên. Trên bầu trời, lôi quang như thác nước rào rào trút xuống, rót lên người hắc giao. Trong tiếng sấm, tiếng rồng ngâm thật dài truyền tới, dòng nước dâng cao, nhất thời ánh điện ánh lửa xẹt xẹt chạy loạn khắp mặt nước. Lũ ngưu yêu, dương yêu, chồn trong nước run rẩy không ngớt. Những con nào tu vi thấp thì bị điện giật chết ngay tại chỗ, có thể nói là thương vong thảm trọng. Khe Rắn hệt như một nồi canh thịt, mùi thịt tỏa ra bốn phía. Khi thác nước lôi quang giáng xuống, nho sĩ Đồng Hiên trên đỉnh núi đối diện Tô Vân chợt hô lên: "Ra tay!" Nữ tử dù hoa và hòa thượng mặt tròn sau lưng hắn ta lập tức tung người nhảy xuống khỏi vách núi. Nữ tử kia tung chiếc dù ra, hai con thần điểu Tất Phương một đực một cái trên tán dù bay ra. Lúc chúng vỗ cánh, ánh lửa trào ra hệt như dòng nước ngay bên dưới cánh chúng. Cả hai lập tức vọt thẳng xuống Khe Rắn. Chuỗi tràng hạt trên cổ hòa thượng mặt tròn kia bay lên, xoay tròn trên bầu trời, càng lúc càng lớn, ù ù kêu vang, cũng theo sát hai con thần điểu kia. Mỗi một hạt trong chuỗi tràng hạt kia đều vuông vắn hai thước, màu cam nửa trong suốt, đột nhiên bên trong mỗi một hạt đều sáng rực lên ánh lửa, bên trong chúng đều có những ảo ảnh thần điểu Tất Phương! Hai con thần điểu Tất Phương dưới tán dù nhảy vào trong cơn mưa bão sấm chớp, thò cặp móng vuốt sắc nhọn quắp lấy đuôi của hắc giao, kéo con hắc giao này lên. Tràng hạt theo sát, quấn lên cổ hắc giao, rồi hóa nhỏ, buộc chặt cổ hắc giao lại. Hai cao thủ của Đồng gia tung đòn quả nhiên không giống người thường, hơn xa đám yêu quái hoang dại gần trấn Thiên Môn này. Còn trên đỉnh núi, nho sĩ Đồng Hiên nhìn Tô Vân phía đối diện. Lúc Tô Vân nghe thấy câu "mau tỉnh lại" của Hoa Hồ thì hắn cũng đã cảnh giác sẵn. Giờ phút này hắn vừa mới lấy lại được thị giác, trong lòng đang vừa mới dâng trào vui mừng, bỗng nhiên trong "tầm nhìn" của hắn, một dòng sóng máu từ xa kéo tới, càng lúc càng cao, mãi cho đến khi che phủ "tầm mắt" của hắn! Tô Vân sởn tóc gáy, "tầm mắt" này là cảm ứng khí huyết của hắn. Nho sĩ Đồng Hiên ở vách núi bên kia không hề động đậy, nhưng khí huyết đã trào ra trước, hắn ta sử dụng khí huyết vô cùng mạnh của bản thân trực tiếp bao phủ cảm giác của Tô Vân! Tô Vân mở mắt ra, nhuệ khí bắn ra từ trong con ngươi, hắn liếc nho sĩ Đồng Hiên một cái. Mặc dù hắn phá giải được sự phong tỏa của kiếm quang tiên kiếm, nhưng kiếm quang vẫn còn đó. Trong khoảnh khắc khi hắn mở mắt ra, hắn vẫn loáng thoáng nhìn thấy trong con ngươi của đôi mắt mình đều có bóng dáng một thanh tiên kiếm đang lơ lửng. "Đi!" Tô Vân đột nhiên tung người nhảy xuống khỏi vách núi. Bốn hồ yêu chần chờ giây lát, lại đúng lúc này, một con huyết giao long lướt tới từ dưới vách núi, quấn lấy bốn con hồ yêu rồi kéo xuống dưới. Vách núi này cao chừng mười sáu, mười bảy trượng, bên dưới chính là Khe Rắn. Nơi đó đã biến thành một nơi vô cùng nguy hiểm, thác lôi quang giáng xuống đã đun sôi dòng nước trong Khe Rắn, không biết bao nhiêu yêu vật bị lôi quang đánh chết, bị tia sét giật chết, còn có con bị nấu chín ngay tại chỗ. Tuy rằng còn những yêu vật bị thương nặng, nhưng chúng cũng đang liều chết chiến đấu. Bên bờ còn có năm con chồn già thôi động tính linh thần thông xông thẳng vào Khe Rắn. Thêm cả nữ tử dù hoa cùng hòa thượng mặt tròn gia nhập cuộc chiến vào lúc này, càng làm cho Khe Rắn trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm. Mà con hắc giao do Cả Thôn Ăn Cơm biến thành thì gặp phải hai kình địch lớn là hòa thượng mặt tròn và nữ tử dù hoa, khiến nó lại càng hung ác. Vảy ngược nơi cổ nó xoay tròn phát ra tiếng xùy xùy, đã chặn lại tràng hạt của hòa thượng mặt tròn, làm cho tràng hạt kia không thể thít chặt lại. Hắc giao bị hai con thần điểu Tất Phương quặp lấy cơ thể, thần điểu vỗ cánh kéo nó lên, bay tới phía chiếc dù hoa. Thân mình hắc giao dài tới ba trượng có lẻ, trong cơ thể rất dài đó chỗ nào cũng là những sợi gân to bằng ngón cái. Chúng phát lực, làm cơ bắp căng ra, khiến thân thể uốn éo hệt như con rắn. Hai con thần điểu không thể giữ chắc được nó, bị nó quờ vuốt tới, bóp vỡ ngay tại đó. Hắc giao thoát khỏi tính linh thần thông, ngửa đầu gầm lên. Lúc này đúng là khi Tô Vân mang bốn con hồ yêu nhảy xuống khỏi vách núi. Hắc giao ngửa đầu thì nhìn thấy Tô Vân rút ra từ trong ngực một cuộn dây thừng. Nho sĩ Đồng Hiên không định cứ thế bỏ qua cho bọn họ như vậy, cũng thả người nhảy xuống, thản nhiên nói: "Đi? Các ngươi có thể đi tới đâu?" Khoảnh khắc ngay khi hắn ta vừa nhảy xuống khỏi vách núi, bỗng thấy một sợi dây thừng phóng thẳng lên cao, víu một tiếng xuyên qua tầng mây, chọc thẳng lên bầu trời. Nho sĩ Đồng Hiên ngẩn ra, rồi thấy Tô Vân và bốn con hồ ly ôm lấy dây thừng, được nó mang lên trời cao, bay vút qua trước mặt hắn ta với tốc độ cực kỳ nhanh. "Thần Tiên Tác!" Nho sĩ Đồng Hiên vô cùng kinh ngạc, thân mình thì đã rơi vào trong khe nước. "Thần Tiên Tác đã không được tính là tính linh thần thông nữa, mà là bảo vật tính linh. Ở nơi hoang dã này, sao lại có bảo vật như Thần Tiên Tác? Nhưng mà, cho dù ngươi có Thần Tiên Tác, cũng không cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!" Hắn ta thôi động tính linh, đột nhiên văn chương gấm vóc phóng lên từ trên đỉnh đầu hắn, hóa thành từng mảng văn chương với nét chữ to như cái khay, sắp xếp thành hàng cao chừng ba mươi trượng trên bầu trời. Những văn chương này đều là do hắn ta đọc văn chương của thánh nhân rất kỹ, nghiền ngẫm hàm nghĩa của từng câu từng chữ, dần dà quan tưởng mà sinh ra. Hoặc giả đây chính là học vấn của chính hắn, lồng ngực có non sông gấm vóc, văn chương tự hình thành. Nho sĩ Đồng Hiên đạp bước lên những văn chương rực rỡ kia, đi lên từng bước một với tốc độ cực kỳ nhanh, truy đuổi theo Thần Tiên Tác. Khoảng cách ba mươi trượng chỉ nhoáng cái là tới, nho sĩ Đồng Hiên nhìn phần đuôi của Thần Tiên Tác, với tay bắt lấy, nhưng lại vồ hụt. Hắn ta tiếp tục cất bước hòng đuổi theo, nhưng lại đạp hụt, trong lòng Đồng Hiên trầm xuống: "Không xong! Học vấn của ta không đủ..." Học vấn của hắn ta chỉ đủ để bày ra văn chương cao ba mươi trượng, nếu lại tiếp tục đi lên thì đã không còn học vấn nữa, không thể bày ra được bất cứ chữ nào, bởi vậy trong đám linh sĩ, hắn ta chỉ là một nho sĩ, chứ không được gọi là đại nho. "Không bắt được, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt!" Nho sĩ Đồng Hiên lật cổ tay, lấy ra một cây bút lông. Hắn giơ bút nhẹ nhàng vẫy một cái, chỉ thấy một chuỗi chữ viết trong tính linh thần thông của hắn ta lóe lên ánh sáng rồi bay vù ra, đuổi theo Thần Tiên Tác. Tô Vân và mấy con hồ ly ôm Thần Tiên Tác, được sợi dây thừng này đưa vào trong tầng mây. Những chữ kia của Đồng Hiên cũng nhảy vào theo. Chuỗi chữ viết kia nhanh chóng bay trong không trung, tỏa ánh sáng ra bốn phía, truyền tới những tiếng ngâm nga: "Nhân văn chi nguyên, triệu tự thái cực, u tán thần minh, dịch tượng duy tiên!" Chờ khi những chữ này bay vào trong mây, âm thanh kia dần nhỏ đi, có vẻ có chút xa xăm. Một lát sau, Tô Vân và bốn con hồ yêu cưỡi trên dây thừng mà lạnh tới mức run lẩy bẩy, dây thừng xông ra khỏi tầng mây, treo lơ lửng trên mây. "Có nhìn thấy không?" Hồ Bất Bình hưng phấn kêu lên với bọn họ: "Trong mây có rồng kìa! Đả đảo truyện phun copy nha." Ban nãy khi bọn họ xuyên qua tầng mây, chỉ thấy bốn phía là điện chớp sấm rền, Thần Tiên Tác mang bọn họ tránh né, thoát khỏi từng tia sét tán loạn. Mà chữ của nho sĩ Đồng Hiên vẫn còn truy đuổi theo bọn họ, âm thanh truyền tới từ trong những chữ viết ấy vẫn to vang như trước, nhưng những chữ đó nhanh chóng bị từng tia sét đánh nát. Nhưng mà ngay khi đám người Tô Vân sắp lao ra khỏi tầng mây, Thần Tiên Tác hệt như cảm ứng được nguy hiểm gì đó mà vội vàng chuyển hướng. Tô Vân và bốn con hồ ly cưỡi trên dây thừng nhất thời nhìn thấy có một bóng hình thon dài với ánh sáng xanh tỏa ra lướt qua bên cạnh Thần Tiên Tác. Thân hình đó to lớn và thuôn dài, lại mọc ra món vuốt cực lớn, những móng vuốt đó giậm lên mây phát ra tiếng sấm sét nổ vang. Tô Vân và bốn con hồ ly nhìn mà mắt trợn tròn. Có điều bọn họ còn chưa thấy rõ con quái vật chân to này thì Thần Tiên Tác đã dẫn bọn họ chạy ra khỏi tầng mây. "Không phải rồng thực sự." Tô Vân lắc đầu: "Ta cảm ứng được, đây chỉ là một đám nguyên khí mà thôi." "Nguyên khí?" Bốn con hồ ly hơi ngẩn ra, không hiểu cho lắm. Thanh Khâu Nguyệt lại nghĩ tới chuyện khác: "Tiểu Vân ca, mắt của huynh khỏi rồi sao?" "Vẫn chưa. Đọc sách ở Bạchh Ngọc Ssách là ủng hộ dịch giả tăng tiến độ nha bà con!" Tô Vân đột nhiên đứng lên, hai chân một trước một sau giẫm lên Thần Tiên Tác, xoay người sang hướng khác với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Tầng mây bập bùng nổ tung, chỉ thấy hai chữ "Thần" và "Tượng" lao ra khỏi tầng mây. Hai chữ này rách nát, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, hiển nhiên đã bị lôi đình đánh trúng khi còn ở trong tầng mây, nhưng vẫn bảo tồn được chính chúng nó. Hai chữ bay tới, trong đó chữ "Tượng" ở phía trước đột nhiên hóa thành một con bạch tượng (voi trắng) với chiếc vòi dài và đôi tai to đùng, điên cuồng lao đi, mà chữ "Thần" theo sát phía sau, bay vụt lên hóa thành một vị thần nhân mặc áo giáp vàng, giang chân cưỡi lên trên bạch tượng. Chữ "Thị" ở trong chữ Thần hóa thành một cây phương thiên họa kích, được vị thần nhân kia cầm trong tay, phóng thẳng tới chỗ Tô Vân! * Đây là chữ “Thần” - 神 Còn đây là chữ “Thị” - 礻, một phần của chữ Thần bên trên.
Lâm Uyên Hành Tác giả: Trạch Trư Chương 23: Học vấn không đủ Dịch: Tiêu Dao Miêu Các Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Nhìn từ đằng xa, Tô Vân và bốn con hồ ly hệt như đang đứng trên mây, còn ở nơi xa hơn thì là bạch tượng chở thần nhân đang chạy như điên trên đám mây. Trong tầng mây, sấm chớp ầm ầm nổ vang, từng tia sét liên tục đánh xuống. Tiếng sấm không ngừng vang lên trong tầng mây. Giao long đang ở thời khắc quan trọng nhất của độ kiếp, sấm sét gần như đánh xuống đợt này tới đợt khác, phóng tới Khe Rắn hệt như thủy triều. Bên dưới tầng mây là vực sâu vạn trượng, nếu bất cẩn ngã xuống thì chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt! Đừng nói là ngã xuống, cho dù chỉ liếc mắt nhìn qua thì cũng khiến người ta hoảng sợ, cơ bắp bủn rủn, gân cốt mỏi nhừ. Thế mà trên trời cao này gió lại lạnh buốt xương, gió lớn rít gào không thổi thốc từ cùng một phía. Gió ở nơi đây khá kỳ quái, thường xuyên đổi hướng, kể cả bảo vật như Thần Tiên Tác thì cũng bị nó thổi cho rung rung như sóng gợn. Tô Vân nghiêng người đứng trên dây thừng, một tay giơ ra phía trước, tay kia ở phía sau, thân thể nhấp nhô lên xuống theo Thần Tiên Tác. Hắn nhìn không chớp mắt, tai không nghe xung quanh, làm như không nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, không nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc, mà luôn nhìn chằm chằm vào hai chữ đang lao tới từ trong tầng mây. Hai chữ kia biến thành thần nhân cưỡi voi xông tới không khiến hắn kinh ngạc chút nào, nhưng trái lại bốn con hồ ly phía sau thì hoảng sợ kêu lên. Tính linh vốn đã rất kỳ quái. Hai chữ này trải qua lôi đình trong tầng mây làm suy yếu thì đã rách nát, không bằng với lúc trước nữa. Nhưng đây là tính linh thần thông, là phải vào Bạchh Ngọc Ssách buff ment rồi view cho dịch giả sung sướng mới tăng tốc độ post chương được! Muốn thành được tính linh thần thông là rất khó. Sau tầng thứ sáu công pháp Trúc Cơ thì mới có thể tiến vào cảnh giới Uẩn Linh. Người ở cảnh giới Uẩn Linh đã có thể được gọi là linh sĩ rồi. Nhưng cảnh giới Uẩn Linh này không phải là nhất định có thể tu luyện được tính linh thần thông, mà là quá trình dùng nguyên khí làm lớn mạnh tính linh, bồi đắp tính linh thần thông. Chờ khi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Động mới có thể sử dụng tính linh thần thông. Cũng tức là nói giữa Tô Vân và nho sĩ Đồng Hiên này chênh nhau hẳn hai cảnh giới! Cầu Thủy Kính còn từng nói với Tô Vân rằng cảnh giới khác nhau thì không có chung công pháp, không có bất cứ một loại công pháp nào có thể xuyên suốt tất cả các loại cảnh giới, cũng không có bất cứ loại công pháp nào có thể phù hợp sử dụng cho tất cả các cảnh giới! Môn công pháp Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên này thì chỉ có thể sử dụng ở cảnh giới Dưỡng Khí này, sau khi tiến vào cảnh giới Nguyên Động là nhất định phải đổi sang công pháp thuộc cảnh giới Nguyên Động. Điều này cũng có nghĩa là sự chênh lệch về thực lực của các cảnh giới khác nhau có thể là một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua được! Bạch tượng chở thần nhân vọt tới phía trước Tô Vân, phát ra một tiếng voi gầm, vẫn cực kỳ to rõ trong tiếng sấm. Con voi chạy chồm trên mây, lực lao tới phải nói không gì sánh bằng, càng khó sánh bằng đội chuyện phun copy mang về làm giàu cho bản thân! Tuy thân hình của thần nhân kia đã rách tung tóe, nhưng khí thế vẫn mênh mông, nương lực xông tới của bạch tượng mà vung phương thiên họa kích chém xuống Tô Vân! Lực xông tới của bạch tượng, lại thêm sức mạnh của bản thân thần nhân khiến một kích này có thể trực tiếp chém Tô Vân thành hai nửa từ đầu tới gót chân. "Có điều..." Tia sáng bắn ra bốn phía từ trong đôi mắt Tô Vân, đẩy lùi bóng dáng thanh tiên kiếm trong hai tròng mắt hắn. Khí huyết của hắn sục sôi, trong lồng ngực vang lên tiếng rồng ngâm thật trầm. Con giao long khí huyết vung hai chân trước khoát lên vai hắn, ngẩng cao đầu ở sau lưng hắn với độ cao chừng hơn hai thước. Râu rồng rủ xuống bên tai hắn, khe khẽ đung đưa theo gió, nó cũng ngửa đầu phát ra tiếng rồng ngâm trầm nặng. Giờ phút này, khí thế của hắn trở nên lớn mạnh, dưới lớp y phục như có gió đang xoáy tròn, thổi phồng, làm cho lồng ngực hắn căng cứng, khiến tay áo và ống quần của hắn cũng phồng to lên. "Hình như vị nho sĩ Đồng gia này, có học vấn không được tốt cho lắm!" Tô Vân và con giao long khí huyết gần như đồng thời lao ra, nghênh đón phương thiên họa kích đang chém xuống. Khí huyết của hắn đã từ khí ngạc long biến thành khí giao long, ba mươi sáu tán thủ của sáu chiêu Ngạc Long Ngâm cũng theo đó mà biến hóa thành ba mươi sáu tán thủ của sáu chiêu Giao Long Ngâm. Hắn vừa ra tay là đã tung ra tán thủ của Long Du Khúc Chiểu, cánh tay nghênh đón phương thiên họa kích, bàn tay thì đặt lên phương thiên họa kích. Tán thủ của Long Du Khúc Chiểu khiến cánh tay hắn mềm mại như giao long, quấn lấy phương thiên họa kích. Cùng thời gian đó, con giao long khí huyết của hắn cũng quấn quanh phương thiên họa kích. Một người và một rồng liên tục sử dụng tán thủ vô cùng mềm dẻo hòng đánh tan sức mạnh của bạch tượng và thần nhân. Lực đánh tới của kim giáp thần nhân và bạch tượng gần như là nghiền ép tới, cho dù tán thủ Long Du Khúc Chiểu và giao long khí huyết cũng không thể hoàn toàn đánh tan được thứ sức mạnh kinh khủng này! Dưới chân Tô Vân phát ra tiếng cọ xát, hắn bị sức mạnh của thần nhân và bạch tượng đẩy cho đôi chân trượt trên Thần Tiên Tác, bàn chân lập tức cảm giác được nhiệt độ do ma sát mang tới, đôi giày nóng lên như muốn bốc cháy vậy! Cú chém này của thần nhân đã ép hắn phải lùi sau sáu bảy trượng. Bốn con hồ ly trên day thừng cũng nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ là tốc độ lùi ra sau của Tô Vân quá nhanh nên đã đánh văng bốn con hồ ly ra ngoài. "Mạng ta thôi từ đây!" Đám người Hoa Hồ vừa nghĩ tới đây, đột nhiên từng con lại ngồi lên trên dây thừng, cũng chính là Thần Tiên Tác đã tiếp được bọn họ. Bốn con hồ ly sợ hãi vội vàng đứng lên, chỉ thấy Thần Tiên Tác từ từ bay trong tầng mây, vặn lại thành hình xoắn ốc với tất cả năm vòng rưỡi. Bọn họ vừa đúng dừng ở vòng ngoài, mà Tô Vân và bạch tượng với thần nhân lúc này đang ở vòng trong. "Ồ, hình như tên nho sĩ Đồng gia này, học vấn không tới nơi tới chốn rồi..." Đôi mắt Hoa Hồ ngời sáng, hắn ta cũng nhìn ra vấn đề ẩn trong tính linh thần thông của nho sĩ Đồng Hiên, vội vàng nói: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Phàm, Bất Bình! Chúng ta có thể hỗ trợ được!" Bốn con hồ ly lập tức guồng chân lao thẳng tới bạch tượng. Hoa Hồ quát to: "Lần này chúng ta chạy thẳng tới phần bụng dưới của nó! Chui vào dưới bụng, dùng Ngạc Long Ngâm xé nát bạch tượng!" Ba tiểu hồ yêu cực kỳ hưng phấn. Thần nhân kia không thể chém chết Tô Vân bằng đòn tấn công ban nãy, bèn dùng sức đưa phương thiên họa kích lên, khều cả Tô Vân và giao long khí huyết lên không trung. Họa kích xoay tròn, rung rung vang lên những tiếng xùy xùy, phá vỡ tán thủ Long Du Khúc Chiểu của Tô Vân, chấn cho giao long khí huyết phải buông lỏng ra. Thanh họa kích kia thi triển ra đủ loại chiêu thức như múa may, đâm, chọc, quét, gọt, bổ, khều với khí thế sát phạt đầy nặng nề! Cơ thể Tô Vân đang ở giữa không trung, lúc này hắn lại thi triển tán thủ Long Du Khúc Chiểu, không ngừng biến hóa vận dụng sáu loại tán thủ hệt như tung ra ngàn vạn chiêu thức, không quấn lên phương thiên họa kích, thì cũng bám lấy nó, hoặc là đứng trên nó. Cùng lúc đó, giao long khí huyết nhào xuống, bạch tượng vung vòi, giao long tấn công, rồng với voi quần lấy nhau. Thần nhân kia ngồi trên lưng voi mà có chút bất tiện, nên dứt khoát đứng dậy. Tô Vân nhân sơ hở ngay lúc nó đứng dậy, cũng tự hạ xuống lưng bạch tượng, lấn người tiếp cận tới cách thần nhân ba thước, khiến cho nó không thể phát huy được uy lực của phương thiên họa kích. Phạm vi chiến đấu của phương thiên họa kích nằm trong khoảng từ bốn thước đến hai trượng, cầm phương thiên họa kích, địch tiếp cận bốn thước thì ta lùi một bước, có thể chém địch, nếu địch lùi hai trượng thì ta tiến lên một bước, có thể đâm địch. Tô Vân dừng ở đúng khoảng cách ba thước, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tấn công của phương thiên họa kích. Ngạc Long Ngâm của hắn hóa thành Giao Long Ngâm, ba mươi sáu tán thủ thiên biến vạn hóa hệt như giao long thần ma nhiều đầu nhiều đuôi nhiều vuốt, tấn công thần nhân kia như cuồng phong bão táp. Thần nhân kia lùi rồi lại lùi ra sau, bỗng nhiên chân đạp hụt, tuột khỏi lưng voi, hai chân giẫm lên trên Thần Tiên Tác. Nhưng đúng lúc này, bốn con hồ yêu chui qua dưới háng của nó, chui vào dưới bụng bạch tượng. Tô Vân đuổi sát theo, khi người còn đang giữa không trung hắn tung chiêu Giao Long Bãi Vĩ, vung đùi phải quét tới. Thần nhân kia nghiêng đầu, quay ngang phương thiên họa kích ra chặn lại. Cú quét chân này của Tô Vân đá mạnh lên cần của họa kích, hắn lập tức xoay người giữa không trung lại tung ra một chiêu Giao Long Bãi Vĩ tiếp, lần này chính là chân trái. Đầu của thần nhân bị cú đá này làm cho lệch đi. Tô Vân rơi xuống, tay trái thi triển Giao Long Xuất Uyên, năm ngón tay xòe ra bắt lấy cần của phương thiên họa kích. Phía sau hắn truyền tới tiếng rồng ngâm, con giao long khí huyết bỏ bạch tượng, dùng chiêu Giao Long Xuất Uyên cắn lấy đầu của thần nhân. "Hôm nay ta đánh chữ Thần nhà ngươi thành chữ Giáp!" (Thần: 神 - Giáp 甲: Ý là cướp phương thiên họa kích (chữ Thị 礻) Tô Vân và giao long khí huyết đồng thời phát lực, Tô Vân thì cướp lấy phương thiên họa kích, đổi sang tay kia đâm thẳng vào người bạch tượng, còn giao long thì táp vào đầu thần nhân. Thần nhân kia nổ đùng một tiếng, hóa thành chữ "Giáp". Cùng lúc đó, bốn con hồ yêu dưới người bạch tượng đều tự thi triển Ngạc Long Ngâm, đánh gãy bốn chân của bạch tượng. Bạch tượng nổ tung, biến thành chữ "Miễn". (Miễn - 免 trong Tượng 象) Bởi vì trên mông còn bị chọc một cây thiên phương họa kích, đâm ra chữ "Miễn" này trở nên có chút chẳng ra ngô ra khoai. Thần thông chất chứa trong hai chữ "Thần" và "Tượng" bị phá, biến thành hai chữ "Giáp" và "Miễn", ánh sáng trên hai chữ này dần tan đi, cuối cùng biến mất. Tô Vân thở phào nhẹ nhõm, đang định nói thì Hoa Hồ đã nói tranh trước: "Vị nho sĩ Đồng gia này, học vấn không được rồi! Nhân văn chi nguyên, triệu tự thái cực, u tán thần minh, dịch tượng duy tiên. Lời này tới từ "Văn Tâm Điêu Long", Dã Hồ tiên sinh đã giảng qua rồi!" Tô ân gật đầu, "Văn Tâm Điêu Long" là kinh điển của cựu thánh, mà thứ Dã Hồ tiên sinh giảng nhiều nhất chính là kinh điển cựu thánh. Hắn và Hoa Hồ đều là học trò của Dã Hồ tiên sinh, Tô Vân học sáu năm, còn Hoa Hồ thì học được tròn bảy năm, bởi vậy có rất nhiều kinh điển cựu thánh bọn họ có thể thuộc làu làu. Nhưng ba tiểu hồ ly mới học được một khoảng thời gian ngắn, không học được nhiều kinh điển cựu thánh, nên lúc này cả ba quay sang nhờ Tô Vân và Hoa Hồ giảng giải. "Ý của những lời này là văn hóa con người đến từ giải thích Thái Cực, đại khái là trong âm thầm đã được thần minh trợ giúp, vì thế thánh nhân đã sử dụng từ 'dịch' trong quái tượng để giải thích Thái Cực." Tô Vân thử thu khí huyết của mình lại, rồi giải thích cho bọn họ nghe: "Thần minh trong đó là chỉ tổ tiên của con người, chứ thực sự không phải là thần được tính linh người biến thành sau khi chết, cũng không phải thần mà các tôn giáo sùng bái.' Hoa Hồ tiếp lời Tô Vân, tiếp tục giải thích: "Chữ Tượng trong 'Dịch tượng duy tiên' cũng không phải là chỉ loại động vật là bạch tượng này, mà là quẻ tượng. Hiển nhiên nho sĩ Đồng gia đã hiểu sai ý của hai chữ này, biến chúng thành thần minh và bạch tượng." Hiểu sai kinh điển, như vậy thì uy lực của tính linh thần thông sẽ sụt giảm cực nhiều, đồng thời sau này hắn ta cũng khó mà tiến lên cảnh giới cao hơn. "Đây là hậu quả của việc không có thầy tốt." Hoa Hồ bắt chước ngữ khí của Dã Hồ tiên sinh nói lời thấm thía: "Nếu hàm nghĩa của kinh điển bị hiểu sai và xuyên tạc, rất có thể sẽ làm trễ nải cả đời, bởi vậy việc có được một người thầy tốt là quan trọng nhất! Chúng ta rất may mắn vì có Dã Hồ tiên sinh và Thủy Kính tiên sinh dạy, đặt nền móng rất tốt." Ba tiểu hồ yêu cái hiểu cái không. Hồ Bất Bình nghi hoặc hỏi: "Dã Hồ tiên sinh lợi hại như vậy, vì sao còn bị người ta đánh chết?"
Lâm Uyên Hành Tác giả: Trạch Trư Chương 24: Đám mây ngờ vực trên trấn nhỏ Dịch: Tiêu Dao Miêu Các Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Hoa Hồ há to miệng, không biết nên giải thích như thế nào. Trong lòng hắn ta cũng có nghi hoặc giống Hồ Bất Bình, hiển nhiên học vấn của nho sĩ Đồng Hiên thua kém Dã Hồ tiên sinh không biết bao nhiêu, mà nho sĩ Đồng Hiên đều có bản lĩnh như vậy, huống chi là Dã Hồ tiên sinh? Nhưng Dã Hồ tiên sinh đã chết rồi, thôn Hồ Khâu cũng bị tàn sát. "Kinh điển cựu thánh, chỉ giảng về học, chứ không giảng về hành." Tô Vân bên cạnh vẫn đang cố gắng thu khí huyết của mình hòng đưa giao long khí huyết vào trong cơ thể, nói: "Mặc dù học vấn của Dã Hồ tiên sinh cao thâm, nhưng ông không biết cách sử dụng nó." Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chớp lóe tia sáng âm u: "Vả lại Thủy Kính tiên sinh có nói, tuyệt học của cựu thánh đã lạc hậu so với thời đại, những gì được dạy trong thành bây giờ đều là tuyệt học của tân thánh. Cho nên chúng ta bắt buộc phải rời khỏi vùng quê, bắt buộc phải vào thành!" Tâm tình của Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly có chút trĩu nặng, bọn họ là hồ yêu, vừa sợ hãi lại vừa hướng tới chốn thành thị. Bọn họ có bản năng sợ hãi người trong thành, thôn Hồ Khâu chính là bị người trong thành tàn sát giết hại, nhưng bọn họ cũng hướng tới cuộc sống ở nơi đó. Giả dụ như những hồ yêu bọn họ mà không vào trong thành, không học được tuyệt học mới nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta giết sạch. Tô Vân vừa mới thu khí huyết lại, sắc mặt đột nhiên biến hóa, vết thương cũ trên người hắn lại nổ tung, khí huyết trào ra từ miệng vết thương, xì xì phun ra! Giao long khí huyết nhập vào cơ thể, khí huyết cuồng bạo tăng thêm trong cơ thể đã vượt quá giới hạn mà cơ thể hắn có thể tiếp nhận! Hắn có thể tu luyện nên loại thành tựu thứ ba của Giao Long Ngâm, khí huyết hiển hóa để hóa thành giao long, là vì hắn đã đánh cắp mây khí huyết của Cả Thôn Ăn Cơm, dùng nó để làm lớn mạnh khí huyết của mình, khiến nguyên khí và máu của hắn tăng vọt lên. Nhưng mấu chốt là tu vi của hắn được tăng lên, cơ thể lại không được tăng theo lên. Thiên địa trong cơ thể hắn không chứa được nhiều khí huyết như vậy, lò lửa thiên địa trong cơ thể bị nhồi đầy căng ra vnag lên tiếng ù ù, dường như sắp nổ bung! Vì tìm đường ra mà khí huyết dư thừa đã bị bài xuất ra khỏi cơ thể hắn qua vết thương cũ. Theo việc chảy mất khí huyết, con ngươi trong mắt hắn cũng dần thu nhỏ lại, sắp bị bóng của tiên kiếm che lấp! "Thảo nào Thủy Kính tiên sinh nói cho ta là phải tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ sáu thì mới có thể chữa khỏi đôi mắt này của ta!" Sắc mặt Tô Vân buồn bã, để mặc khí huyết dư thừa bị đẩy ra khỏi cơ thể. Tầm nhìn của hắn cũng dần tối xuống, rồi quay trở lại bóng tối. "Nhưng mà ta đã đạt được loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, sau này việc tu hành Hồng Lô Thiện Biến sẽ càng nhanh hơn." Cậu thiếu niên ngẩng đầu, dưới chân là tiếng sấm rền vang: "Ta sẽ nhanh chóng tu thành tầng thứ sáu của Hồng Lô Thiện Biến, chữa khỏi đôi mắt này!" Giao long độ kiếp đã dần đến lúc kết thúc, tiếng sấm thưa dần, tầng mây cũng mỏng dần đi. Sau hừng đông, chỉ thấy một sợi dây thừng lặng lẽ buông thõng xuống trên không trung của Khe Rắn, một con tiểu hồ ly có màu lông như báo ôm một đầu dây lặng lẽ hạ xuống đất. Tiểu hồ ly vừa chạm chân xuống đất là lập tức như làn khói chạy trốn vào trong núi rừng, lặng lẽ nhìn trái nhìn phải. Một lát sau, con hồ yêu này tìm được mấy khối phân trâu khô từ trong rừng, bèn đi tới dưới một gốc cây già, bới một cái hố rồi chôn phân trâu xuống. Làm xong xuôi hết thảy, tiểu hồ ly cung kính vái lạy cây già mấy cái, rồi mới đứng lên, thì thầm với gốc cây kia. Cây cổ thụ kia đột nhiên rung cành lá, trên thân cây hiện lên một đôi mắt già nua cùng một cái miệng lộ ra từ trên vỏ cây, ồm ồm nói: "Tiểu tử thôn Hồ Khâu, đừng làm ta ngứa... Tối hôm qua đánh ác quá, mấy lão già Hoàng thôn chết mất hai, ba cái khác chạy trối chết. Ngưu gia trang cũng thương vong nặng nề, sừng trâu đều bị bẻ gãy hết cả. Cả Thôn Ăn Cơm đúng là quá âm hiểm, ngầm thả độc giết chết mười mấy tay tài giỏi của thôn Lâm Ấp, còn độc chết một hòa thượng. Nhưng hắn cũng bị người trong thành bắt được, nói là muốn để hắn làm thú cưỡi." "Địa công, Cả Thôn Ăn Cơm bị người trong thành bắt đi rồi ạ?" Tiểu hồ yêu ngạc nhiên thốt lên. Con hồ yêu này chính là Ly Tiểu Phàm, vì lanh lợi nhất nên được phái đi tìm hiểu tin tức. "Bị bắt rồi, nhưng không bị mang đi." Lão thụ tinh kia đột nhiên rùng mình một cái, hạ nhỏ giọng nói: "Trong Đọa Long cốc thật sự có chôn một con rồng! Rồng kia biến thành quỷ, bay ra khỏi Đọa Long cốc cứu Cả Thôn Ăn Cơm, hai người trong thành cũng bị thương, vội vàng bỏ chạy." Ly Tiểu Phàm dò la tin tức xong, đi ra khỏi rừng cây học chim đa đa kêu vài tiếng, rồi giật giật Thần Tiên Tác. Một lát sau, Tô Vân tuột xuống theo dây thừng, Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt và Hồ Bất Bình cũng trượt xuống theo. Tô Vân hắt xì mấy cái, xoa xoa mũi. Trên trời quá lạnh, hắn không có lông như đám Hoa Hồ, nên cả một đêm gió lạnh thổi cho hắn suýt thì chết cóng. "Đêm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?" Ly Tiểu Phàm kể tin tức mà mình thám thính được cho bọn họ nghe, Tô Vân và đám hồ yêu kinh ngạc không thôi: "Đọa Long cốc thật sự có rồng? Rồng đã biến thành quỷ?" Hồ Bất Bình hưng phấn nói: "Long quỷ cứu Cả Thôn Ăn Cơm là định ăn cơm sao? Thực muốn đi xem quá!" "Về ngủ trước đã." Tô Vân xoay người bước đi. Đám hồ yêu vội vàng đuổi theo. Chỉ là không ai trong bọn họ lưu ý tới một con thần điểu Tất Phương đứng trên đỉnh núi, đang chậm rãi rỉa lông cánh của mình. Đám người Tô Vân quay về trấn Thiên Môn. Hôm nay trấn Thiên Môn vô cùng náo nhiệt, người trên trấn đều bận bịu công việc của mình. Dọc đường đi, thiếu niên chào hỏi dân trong trấn, bọn họ cũng nhiệt tình đáp lại. Bốn con hồ ly thì cúi gằm mặt xuống, tay ôm chặt lấy đuôi, thành thật nhìn thẳng, không dám ngó nghiêng. Trấn Thiên Môn vẫn mây mù phủ kín, duy chỉ có nhà của Tô Vân là có ánh nắng chiếu xuống. Bọn họ ăn uống qua loa rồi nằm xuống ngủ luôn. Cả một đêm mệt mỏi, thực sự bây giờ ai nấy đều đã thấm mệt. Bên ngoài trấn Thiên Môn, một con hỏa điểu bay lượn trên không trung. Một lát sau, một nữ tử cầm chiếc dù hoa chầm chậm đi tới. Con thần điểu Tất Phương kia đột nhiên vỗ cánh bay tới, bụp một tiếng nhào vào tán dù, ánh lửa văng khắp nơi. Thần điểu Tất Phương biến mất, biến thành hoa văn hỏa điểu trên dù. Người cầm dù chính là nữ tử tới từ Đồng gia ở thành Sóc Phương, ả có vóc dáng thướt tha uyển chuyển, chầm chậm bước vào trấn Thiên Môn. Trấn Thiên Môn vẫn một mảng tường hòa như trước, dân của trấn đều bận bịu việc của mình. Khúc bá leo lên trên Thiên Môn, khắc gõ keng keng tạo hình trên đó. La đại nương kinh doanh hiệu thuốc bắc, Phương Nhi tỷ đang nhỏ giọng cười nói với chàng thiếu niên hàng xóm, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng. Từ đại thúc là một ấm sắc thuốc*, ốm yếu cầm ấm sắc thuốc ra ngoài đổ bã, trải bã thuốc ra đường. Nhạc nãi nãi đang mắng Nhạc gia gia vì rình trộm La đại nương, Nhạc gia gia ngồi im nơi đó, đầu cúi xuống, hai tay đặt trên gối, không dám hó hé câu nào. Nữ tử dù hoa đi vào trong trấn nhỏ, còn nhìn thấy người chăn ngựa dùng bàn chải chà lông cho một con ngựa, một gã say xỉn đang phóng uế lên bức tường. Mà cửa sổ một tòa lầu các ở con phố đối diện mở ra, một cô gái có dung nhan xinh đẹp đang ngồi trang điểm trước gương. Dưới lầu là một người đàn ông đang dỡ ván cửa xuống, hẳn là vừa mới đón dâu nên mở cửa hàng chậm hơn thường ngày. Bên đường còn có hàng bánh bao, vỉ hấp bốc hơi nóng nghi ngút, tiểu nhị vắt khăn trên vai đang bận bịu tiếp đãi khách hàng, tiếng hô tiếng kêu không ngừng vang lên. Nữ tử dù hoa mỉm cười đi giữa con đường, thẳng tới nhà của Tô Vân. Lúc này, tiếng ồn ào huyên náo trên con phố đột nhiên im bặt, thời gian hệt như đã hoàn toàn ngừng lại. Mọi người đồng loạt quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào nữ tử dù hoa, không hề động đậy. Giờ phút này đến cả gã say đang phóng uế bên tường cũng quay đầu ra nhìn một cách kỳ dị. Điều càng kỳ dị hơn là, nước tiểu của gã cũng ngừng ở giữa không trung. Hơi nóng hôi hổi trên các vỉ bánh bao cũng dừng lại. Đá vụn bị Khúc bá đục đẽo rơi ra khỏi Thiên Môn cũng đứng im giữa không trung, không hề động đậy. Toàn bộ trấn Thiên Môn này, chỉ còn lại tiếng cộp cộp phát ra khi đôi guốc gỗ của nữ tử dù hoa gõ lên lớp đá xanh bên dưới. Nữ tử dù hoa cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ bên dưới lớp tán của ô dù: "Giả thần giả quỷ! Đồng gia Sóc Phương đang làm việc ở đây, kẻ không liên quan hãy lui hết ra!" Trấn Thiên Môn vẫn tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh gì. Nữ tử dù hoa dừng bước, hơi nâng chiếc dù hoa của mình lên, để lộ nửa khuôn mặt dưới, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn bị diệt môn..." "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết nơi đây là khu không người sao? Bọn ta đã sớm bị diệt môn rồi." Nữ tử dù hoa đột nhiên xoay người nhìn về phía Thiên Môn nơi cuối con đường. Trên Thiên Môn, Khúc bá lại tiếp tục đục khắc hoa văn, tiếng leng keng truyền tới. "Trên thế gian này chỉ có một người có thể ra lệnh cho trấn Thiên Môn, người đó là Nguyên Sóc Bình đế." Khúc bá còn rất nghiêm túc đục Thiên Môn. Sương mù bốn phía xung quanh trấn Thiên Môn đột nhiên tản ra. Ngay khoảnh khắc sương mù tản đi này, tất cả nhà cửa, lầu các, cửa hàng, dân chúng trong trấn đều tan rã! Nữ tử dù hoa sởn tóc gáy, chỉ thấy lúc này trấn Thiên Môn mồ mả san sát, cỏ hoang mọc thành bụi rậm, vụn gạch ngói vương vãi khắp nơi! P/s: Đô nát để Tết boom chương nha pà con @@ :)))
Lâm Uyên Hành Tác giả: Trạch Trư Chương 25: Ngửa đầu nhìn trời, không phải tội lỗi Dịch: Tiêu Dao Miêu Các Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Trấn Thiên Môn vừa nãy hãy còn náo nhiệt phồn hoa, chỉ nháy mắt đã biến thành một bãi tha ma. Nữ tử dù hoa đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bãi tha ma này yên tĩnh, ngoài ra còn có một chiếc cổng Thiên Môn rách rưới với một tòa nhà, chính là nhà của Tô Vân! Đây mới thực sự là trấn Thiên Môn! Trấn Thiên Môn đã sớm bị phá hủy trong trận tai biến của sáu năm trước! Sau đó sứ giả Đông Đô tới điều tra nguyên nhân trận tai biến kia, bọn họ đã xây những ngôi mộ này cho người đã tử nạn trong trấn Thiên Môn. "Ngươi còn không bằng kẻ tên là Cầu Thủy Kính kia." Giọng nói của Khúc bá truyền tới: "Cầu Thủy Kính nhìn ra giả tượng của trấn Thiên Môn, hắn ta cười vang một tiếng phá vỡ giả tượng này, làm cho mặt trời có thể chiếu xuống. Còn ngươi, thì lại chẳng nhìn ra cái gì cả." Nữ tử dù hoa đứng trong bãi tha ma hoang vắng này, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Ả nghe vậy thì quay đầu đưa mắt nhìn cổng chào kia, chỉ thấy trên Thiên môn đã không còn bóng dáng của Khúc bá. "Người của Đồng gia không phải những kẻ dễ e sợ!" Nữ tử dù hoa tự lấy thêm can đảm cho mình, rung chiếc dù hoa, chỉ thấy những con thần điểu Tất Phương bay ra khỏi dù, bay múa xung quanh ả. Ả tiếp tục đi đến nhà của Tô Vân, bước chân có chút run rẩy. Hai bên chính là những nấm mồ của cư dân trấn Thiên Môn, những ngôi mộ hoang san sát không chút tiếng động, không thể nào không khiến ả sợ hãi cho được. Ả thầm đề phòng, tự nhủ trong lòng: "Cho dù là quỷ thần thì thực lực cũng không thể bằng lúc còn sống! Đồng gia của ta chính là gia tộc lâu đời, gia học và quan học đều rất là tinh diệu..." Cuối cùng ả đi tới trước nhà của Tô Vân. Đây là nơi duy nhất có ánh nắng mặt trời, cũng là nơi duy nhất có người sống. Nữ tử dù hoa giơ tay ra đẩy chiếc cổng tre. Nhưng đúng lúc này, ả lơ đãng nhìn thấy máu thịt trên tay của mình đã tróc ra từ lúc nào không biết, biến thành xương trắng hếu! Ả kinh hãi kêu lên, vứt chiếc dù hoa xuống, giơ tay kia lên xem thì cũng toàn xương là xương. Ả xốc ống tay áo lên, cánh tay cũng là như thế. Nữ tử vội vàng sờ mặt mình, trên mặt hoàn toàn không có da thịt, thậm chí xương ngón tay của ả còn chọc vào trong hốc mắt, nhưng trong đó chẳng có gì cả! "Cái nơi quỷ quái này..." Ả phát ra một tiếng than thở, đột nhiên giai nhân xương cốt vỡ rầm một tiếng, xương vỡ thành bột mịn, y phục trên người cũng rơi xuống đất. Một làn gió âm thổi qua, xiêm y của ả như giấy hóa thành tro tàn bay đi theo gió. Chiếc dù hoa của ả và cả thần điểu Tất Phương đang bay lượn giữa không trung cũng hóa thành những vết lốm đốm, rồi biến mất không thấy gì nữa. Khi làn gió âm này thổi qua, những ngôi mộ hoang lại biến mất, lớp gạch ngói vỡ vụn bay lên, cột và xà nhà đứt gãy lại dựng lại, những ngôi nhà đã sập tự kết cấu lại như trước. Những tòa kiến trúc trong trấn Thiên Môn rực rỡ hẳn lên, mọi người đi tới đi lui trên đường phố, sinh hoạt vẫn bình thường. Trấn nhỏ ven bờ Bắc Hải vẫn tồn tại trên thế gian như trước. Nhưng khi gió trên mặt biển Bắc Hải thổi tới, trấn Thiên Môn rung lên trong gió biển hệt như là ảo ảnh trong sương mù, dường như sắp bị gió thổi tan vậy. Người dân trong trấn Thiên Môn cũng rung lên theo gió như người trong tranh vẽ, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật. Tô Vân và bốn tiểu hồ ly hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra trong trấn Thiên Môn. Sau khi bọn họ rời giường thì đã là giữa trưa. Hoa Hồ và Hồ Bất Bình đi bắt mấy con gà rừng về, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm thì tới vườn rau của Ngưu gia trang trộm ít đồ ăn. Lũ ngưu yêu kia thích trồng rau. Tô Vân ở nhà nấu cơm, dùng muối thô hấp mấy con gà rừng thành màu vàng ruộm, hắn lại lấy cá biển phơi khô xuống kho tàu, om cà tím và nấu cơm, rồi xào rau xanh mà bọn họ trộm được. Một người với bốn con hồ ly ngồi xuống ăn cơm. "Trong nhà hết nước tương rồi, phải đi chợ mua một ít." Tô Vân vừa ăn vừa nói: "Mấy ngày trước đánh nhau với học huynh làm rách áo, cũng cần phải mua vài bộ quần áo vải thô. Còn nữa nhị ca, sau này nếu các ngươi muốn vào thành thì cũng cần phải mua vài bộ đồ." Trên bàn cơm, Hoa Hồ không nói gì, im lặng gặm gà hấp muối. Hồ Bất Bình lại không nhịn được, ngửa đầu nói: "Tiểu Vân ca, vì sao phải vào thành? Không vào thành không được sao?" "Không được." Sắc mặt Tô Vân hơi sầm xuống: "Vào thành thì sẽ nhận được giáo dục tốt hơn, học được công pháp tốt hơn." Hồ Bất Bình vẫn không hiểu: "Nhưng chúng ta sống ở vùng quê này cũng rất tốt mà. Nơi đây có đồ ăn thức uống, có đồng bọn cùng chơi, chúng ta có thể sống tiếp ở nơi này. Tại sao lại phải vào thành? Sau khi vào thành, chúng ta còn có thể tự do tự tại như thế này không?" Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm không ăn gà nữa, mà im lặng nhìn Tô Vân. Tô Vân đặt bát đũa xuống, im lặng một lát rồi nói: "Sau đó lại chết như Dã Hồ tiên sinh? Bị xóa bỏ không chút tiếng động như thôn Hồ Khâu, thậm chí còn chẳng biết kẻ thù của mình là ai? Hay là như Cả Thôn Ăn Cơm vậy, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tu thành giao long, mà lại bị người ta bắt đi làm thú cưỡi?" Hắn nghiêm nghị nói: "Hay là các ngươi muốn giống như ta, chỉ vì ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời mà bị mù?" Hồ Bất Bình há hốc miệng nhưng không nói được gì. "Ta muốn học được nhiều thứ hơn, ta muốn tự nắm lấy vận mệnh của mình, ta muốn đi lên cao, làm cho mình sống thật tốt, làm cho người thân sống càng tốt hơn." Tô Vân mím đôi môi mỏng: "Ta không muốn chết đi như Dã Hồ tiên sinh, cũng không muốn bị người ta tùy tiện nương một cái danh nghĩa mà xóa bỏ sự tồn tại như thôn Hồ Khâu. Ta không muốn mai sau con cháu đời sau của ta cũng phải sống cuộc đời như ta! Ngửa đầu nhìn trời, không phải lỗi lầm!" "Ta muốn lấy lại công bằng vì chính mình, vì trấn Thiên Môn, vì Dã Hồ tiên sinh và thôn Hồ Khâu. Ta không muốn sống một đời tầm thường!" Tuy hắn bị mù, nhưng lại gắp chính xác một miếng cá biển đặt vào trong bát của mình: "Mà muốn làm được những điều đó thì phải vào trong thành, bắt buộc đi học, học được càng nhiều bản lĩnh, học được bản lĩnh càng tốt hơn!" "Tiểu Vân nói đúng." Hoa Hồ đặt con gà hấp muối đã gặm được quá nửa, trầm giọng nói: "Bọn ta theo đệ cùng vào thành. Không vào thành thì làm sao báo thù được cho thôn Hồ Khâu?" Ly Tiểu Phàm gặm đùi gà, ồm ồm nói: "Ta đi theo Tiểu Vân ca. Tiểu Vân ca đi đâu, ta sẽ theo đến đó. Đúng rồi, các ngươi nói xem trong Đọa Long cốc thật sự có rồng không? Rồng biến thành quỷ? Thật muốn đi xem quá... Nếu Tiểu Vân ca mà đi, ta cũng đi..." Đôi mắt Hồ Bất Bình đảo tròn: "Ta cũng thế." Thanh Khâu Nguyệt thì đang chăm chú đối phó con gà trước mặt, dựng thẳng đuôi lên lắc lư tỏ vẻ đồng ý. "Như vậy, chúng ta sẽ đi Táng Long lăng xem thế nào sao?" Hồ Bất Bình hưng phấn nói. Tô Vân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Vượt qua ngọn núi phía sau vách núi chính là Táng Long lăng. Phía sau Táng Long lăng là Đọa Long cốc. Tạm chưa nói tới những thứ khác, riêng vách núi là đã không thể trèo qua được, chỉ có chim chóc mới có thể bay qua. Có điều sợi dây thừng này của chúng ta hẳn là có thể vượt qua được nó..." Mắt bốn con hồ ly sáng rực. Không lâu sau, Tô Vân và bốn con hồ ly lại đi qua trước thôn Lâm Ấp. Vì trận chiến ở Khe Rắn lúc trước mà thôn Lâm Ấp thương vọng nặng nề, lần này không đùa cợt đám người Tô Vân nữa, không ít bào hào núp trong nhà cây chữa thương. Đi ra ngoài thôn Lâm Ấp, bọn họ lại chuyển hướng, đi đường núi thêm vài dặm nữa mới tới Ngưu gia trang. Từ xa đã gặp được một lão hắc ngưu mông chạm đất, một chân ép cỏ, đưa tới dưới con dao cầu, chân khác thì nâng dao cầu lên cắt cỏ cho chính mình ăn. Trong Ngưu gia trang, có mười mấy nhà treo cờ trắng ở trước nhà, bọn họ đang làm tang. Một đám miêu yêu với vóc dáng uyển chuyển dựng sân khấu, phồng quai hàm thổi kèn xô na trên đài một đêm. Mấy con ngưu yêu bên dưới kêu gào đòi nghe bài Bách Điểu Triêu Phượng. "Sợ ngươi chắc? Bà đây có thể thổi từ lúc ngươi được sinh ra tới khi cả nhà ngươi đưa tang đấy!" Đại tỷ miêu yêu cầm đầu rất cứng rắn. "Người" ở Ngưu gia trang này khá là nóng tính, lại có nhiều ngưu yêu chết như vậy, mà miêu yêu cũng có tính khí không tốt chút nào, Tô Vân và Hoa Hồ thức thời đi đường vòng. "Cái tên Cả Thôn Ăn Cơm này đặt quá đúng rồi." Hồ Bất Bình thầm nói: "Đám miêu yêu kia chuyên kinh doanh dựa vào Cả Thôn Ăn Cơm, đều có thể phát tài..." Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, sợ cho con hồ ly lắm mồm này chọc giận Ngưu gia trang và thôn Mao gia. Nhưng may là tiếng loa kèn trong Ngưu gia trang quá to, che giấu đi giọng của Hồ Bất Bình. Bọn họ vòng qua Ngưu gia trang, lại đi vài dặm nữa mới tới vách núi. Vách núi này không phải vách núi ở Khe Rắn, mà là vách núi thứ hai phía sau Khe Rắn, cực kỳ dốc đứng, vượt qua nơi đây là có thể đi tới Táng Long lăng. Chẳng qua trong các thôn trang gần đây, chỉ có dân thôn Lâm Ấp là từng đi qua Táng Long lăng, những "người" khác chưa từng tới bao giờ. Đám người Tô Vân xuống dưới vách núi. Bốn con hồ ly căng thẳng hết nhìn đông lại nhìn tây, Hoa Hồ nói: "Xung quanh không có ai!" Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nắm một đầu rồi ném lên trên trời, dây thừng víu víu luồn lên cao.