FULL  Võ Hiệp Thiếu Niên Ca Hành - Free 310 - Chu Mộc Nam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 37: Sát Phố Kiếm

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thật yên tĩnh.

    Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lôi Vô Kiệt khi lên tới tầng mười lăm.

    Tầng mười lăm giống như một tàng thư các, hai bên là hai kệ sách lớn, trên đó xếp một loạt sách cổ, chính giữa phòng là một lư hương, một người trung niên mặc áo bào màu xám đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lặng lẽ đọc sách, dường như không chú ý tới Lôi Vô Kiệt đã tới.

    Sư phụ? Lôi Vô Kiệt thầm kinh ngạc, thần thái khí chất thậm chí cả diện mạo của người này đều rất giống với Lôi Oanh ẩn thân trong một sân nhỏ ở Lôi gia bảo, chỉ có một điểm hoàn toàn bất đồng. Cũng chính nhờ điểm này Lôi Vô Kiệt mới hiểu, vì sao Lôi Vân Hạc từng danh chấn giang hồ lại chịu nương thân trong Đăng Thiên các.

    Bởi vì hắn chỉ có một cánh tay. Toàn bộ cánh tay phải đã bị người ta chặt đứt. Lúc này tay trái hắn đang cầm sách cổ, ống tay áo bên phải trống không. Hắn không hề để ý tới Lôi Vô Kiệt, chỉ lật từng tờ sách một.

    Lôi Vô Kiệt đợi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiền bối?”

    “Ơ? Vừa rồi còn cảm thấy tầng dưới rất náo nhiệt, hóa ra có người leo lên tầng thứ mười lăm này thật.” Lôi Vân Hạc dường như đột nhiên khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, nhíu mày: “Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh? Người là đệ tử Lôi môn?”

    “Tại hạ Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền cung kính thi lễ đáp.

    “Lôi Oanh là gì của ngươi?” Lôi Vân Hạc hỏi.

    “Chính là gia sư.” Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu.

    Lôi Vân Hạc khép quyển sách cổ lại, đặt nó lên bàn: “Là Lôi Oanh phái ngươi tới Đăng Thiên các? Hắn biết ta đang ở đây?”

    “Tiểu bối...” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu làm mất lòng người nghe: “Đến đây không phải vì tiền bối.”

    Lôi Vân Hạc hơi ngạc nhiên nhưng không tức giận, cười lạnh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi tới vì người kia. Nhưng ta nhớ Lôi Oanh đã từng nói, cả đời này sẽ không gặp lại người kia cơ mà.”

    “Sư phụ nói người đang bị bệnh nặng, có lẽ chỉ còn sống được một năm. Có một hôm, sau khi say rượu sư phụ nói mình không sợ sinh tử, chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, đó là muốn gặp lại người đó một lần. Nhưng hiện tại sư phụ không thể ra khỏi Lôi gia bảo, chỉ có thể phái đệ tử là ta làm hộ.” Lôi Vô Kiệt nói.

    “Vậy ngươi có biết trước khi gặp được người kia, ngươi cần làm một chuyện không.” Lôi Vân Hạc vê hương khói trên lư hương kia, khẽ búng ra. Lôi Vô Kiệt nghiêng người né tránh, tay vịn phía sau lập tức bị nổ tan. “Đó là đánh thắng ta.”

    Tiện tay dẫn lôi tới! Đây chính thực lực của người từng nhòm lên ngôi gia chủ Lôi môn!

    “Đắc tội.” Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, bước lên một bước, xuất chưởng đánh ra.

    “Vô Phương quyền?” Lôi Vân Hạc đột nhiên mỉm cười, vung nhẹ cánh tay lên, chưởng kình vốn có uy thế vô thượng dưới cái vung này của hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi. “Dùng Vô Phương quyền trước mặt ta, ngươi có biết mình đang làm một chuyện hết sức nực cười không? Vô Phương quyền của Lôi môn vốn là võ công do ta sáng tạo ra!” Tay trái Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng vung lên, một luồng chưởng kình mãnh liệt đánh ra, khiến cho Lôi Vô Kiệt lui liền ba bước. Ngay sau đó Lôi Vân Hạc cũng rảo bước tiến tới, giơ tay muốn nắm lấy yết hầu Lôi Vô Kiệt.

    Lôi Vô Kiệt lắc mình, lại một quyền đánh ra.

    “Tới hay lắm!” Tuy Lôi Vân Hạc chỉ có một bàn tay, nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt, hắn vừa thu tay lại đã sắp bắt được quyền của Lôi Vô Kiệt. Ngay lúc chuẩn bị bắt lấy, quyền của Lôi Vô Kiệt lại biến mất.

    “Hả?” Lôi Vân Hạc hơi cau mày.

    “Ở đây.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn, Lôi Vân Hạc lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt lại xuất quyền đánh tới, thế quyền mạnh mẽ hùng hồn, nhanh chóng tuần tự, chính là võ công mà trong giang hồ hầu như ai cũng biết vài chiêu -- Đại La Hán Quyền! Thế nhưng trong quyền pháp này lại có ảo diệu khác, người bình thường không nhìn ra nổi nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc lại âm thầm kinh hãi.

    Bởi vì sau một chiêu Đại La Hán Quyền này, tiếp theo lại cực kỳ cao minh, quyền chiêu từ một quyền hóa thành ngàn vạn quyền. Đây mới là sát chiêu chân chính của Lôi Vô Kiệt, Phục Ma quyền.

    “Đây không phải là võ công của Lôi môn!” Lôi Vân Hạc gầm lên một tiếng, tay trái duỗi ra, hương khói trong lư hóa thành năm luồng rơi vào tay hắn, lại vung mạnh lên, đánh về phía ánh quyền của Lôi Vô Kiệt.

    Một tiếng nổ lớn vang lên.

    Ống tay áo của Lôi Vô Kiệt bị nổ tan, quyền kình trong tay lập tức bị phá vỡ, ảo ảnh Già Lâu La phía sau lung lay như sắp đổ, gần như nứt toác ra.

    “Ngươi tưởng Hỏa Chước thuật tới cảnh giới Già Lâu La là có thể leo lên tầng mười lăm này? Người quá coi thường Tuyết Nguyệt thành, quá coi thường Đăng Thiên các, cũng quá coi thường ta.” Lôi Vân Hạc lạnh lùng nói: “Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, thêm cả quyền pháp không biết học trộm từ đâu kia nữa, còn sát chiêu gì, ta khuyên ngươi mau mau dùng đi.”

    Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng mở cái bọc dài theo hắn suốt dọc đường nhưng chưa từng được mở ra. “Đúng là ta còn con đường cuối cùng có thể lựa chọn. Tuy rằng sư phụ ta nói trước khi gặp người kia đừng mở nó ra. Nhưng hiện giờ có vẻ không còn lựa chọn nào khác.”

    “Thuốc nổ lớn như vậy, chẳng lẽ là Kỳ Lân Hỏa Nha?” Lôi Vân Hạc sửng sốt. “Ngươi muốn nổ tan cả Đăng Thiên các này sao?”

    Lôi Vô Kiệt lắc đầu, chậm rãi mở cái bọc ra, cuối cùng thứ bên trong cũng hiện lên.

    Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa, trên thanh kiếm phủ đầy hoa văn hình ngọn lửa, đầu kiếm có khắc hình một con rồng phun ra lửa.

    Đường đường là người của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, không ngờ lại lấy ra một thanh kiếm! Từ xưa tiên tổ Lôi môn đã từng tổ chức nghi thức phong đao treo kiếm, người trong Lôi môn không được dùng kiếm, không được dùng đao, chuyên tâm tu luyện hỏa dược, quyền pháp, chỉ pháp . Bao năm như vậy chỉ có một ngoại lệ duy nhất, khi người này ra khỏi Lôi môn hành tẩu giang hồ từng chứng kiến một chiêu kiếm, bị kiếm thu hút, thậm chí to gan vi phạm tổ huấn, sáng tạo ra một thanh kiếm thuộc về bản thân. Nhưng khi đó trong Lôi môn không ai dám nói một lời, không chỉ vì thanh kiếm này vốn được rèn từ hỏa dược khi múa kiếm thường mang theo tiếng nổ như sấm rền, dùng nó không tính là vi phạm tổ huấn; mà còn vì thanh kiếm này thật sự quá mạnh. Khi đó Lôi Oanh cầm thanh kiếm này gần như quét ngang toàn bộ võ lâm, gần như lên tới vị trí Kiếm Tiên đỉnh cao!

    Thanh kiếm này có một cái tên rất đáng sợ.

    “Sát Phố kiếm.” Lôi Vân Hạc chậm rãi đọc tên thanh kiếm này, như đang gọi tên một người quen xưa.

    “Đúng vậy, Sát Phố kiếm.” Lôi Vô Kiệt cao giọng đọc lại, xuất kiếm chém ra, hai kệ sách lập tức bị nổ tan, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng vốn lung lay như sắp tiêu tan lập tức bùng lên.

    Lúc này người ở dưới các chỉ thấy một ánh sáng đỏ từ trong các chiếu ra!

    “Áo đỏ, kiếm đỏ, được! Quả là thiếu niên tốt!” Lôi Vân Hạc cao giọng quát lên, bước lên trước một bước, giơ hai ngón tay, không ngờ lại kẹp lấy Sát Phố kiếm.

    “Ta từng một chỉ phá Thương Sơn! Ta chừng song chỉ cắt ngang đất trời!”

    “Kinh Lôi chỉ!” Lôi Vô Kiệt gọi ra tên của chỉ pháp từng nổi danh khắp thiên hạ này.

    Vài người đứng dưới các ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên đưa mắt nhìn nhau.

    “Ngươi cũng nghe thấy chứ?” Tiêu Sắt nhíu mày, quay sang hỏi Tư Không Thiên Lạc.

    Tư Không Thiên Lạc kia hừ lạnh một tiếng, quay sang hướng khác không để ý tới hắn.

    Thư sinh kia lại hắng giọng một cái, giảm bớt lúng túng rồi gật đầu: “Tiêu huynh, ngươi không nghe lầm nhìn lầm, vừa rồi đúng là trên tầng mười lăm có tiếng nổ lớn, cũng đúng là có ánh sáng đỏ rọi ra.”

    “Người kia đã lên tới tầng thứ mười lăm? Chẳng lẽ Đường sư huynh đã thua? Không thể nào!” Tư Không Thiên Lạc cau mày.

    “Sao? Thua thì làm mất mặt Tư Không tiểu thư à? Nếu không phải Tư Không tiểu thư chạy ra ngoài thành chơi, đâu tới phiên ta tới thủ Đăng Thiên các.” Một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại thấy Đường Liên mặc áo đen đang ngồi trên mái hiên bên cạnh, ngửa đầu nhìn phía trên.

    “Đường Liên.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

    “Tiêu Sắt.” Đường Liên cũng cúi đầu nhìn người quen từng cũng trải qua sinh tử với mình.

    “Các ngươi biết nhau à?” Tư Không Thiên Lạc trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

    “Ta đã nói với ngươi rồi mà, gặp Đường Liên ở tầng mười bốn không phải chuyện xấu đối với chúng ta.” Tiêu Sắt nhún vai.

    Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một lát rồi cả giận nói: “Ta hiểu rồi. Sư huynh, ngươi nương tay!”

    Đường Liên lại gật đầu rất thản nhiên: “Đúng vậy, ta nương tay. Nhưng giờ ta hơi hối hận rồi.”

    “Hối hận?” Tiêu Sắt nhảy tới đứng bên cạnh Đường Liên. “Vì sao?”

    Đường Liên bước lên trước, trong ánh mắt mang chút âu lo: “Ta đang nghĩ có phải mình làm sai rồi không? Nếu ở tầng mười bốn ta dốc sức đánh một trận, Lôi Vô Kiệt sẽ chỉ thua mà thôi, còn giờ, có thể hắn sẽ phải chết.”

    “Người nói không sai. Mọi người đều cho rằng trưởng lão thủ các là người có vũ lực yếu nhất trong số các trưởng lão ở Tuyết Nguyệt thành, nhưng thực tế nếu hắn thật sự dốc hết sức chiến đấu, gọi Cửu Tiêu Thần Lôi tới, e rằng toàn bộ Đăng Thiên các đều bị hắn phá hủy.” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai, Tiêu Sắt quay đầu lại, phát hiện một người mặc áo đen như Đường Liên, tay cầm một trường thương màu ô kim đang đứng đó.

    “Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Lần này Tiêu Sắt thật sự ngạc nhiên.

    “Tư Không Trường Phong thì Tư Không Trường Phong thôi, đừng có luôn miệng tiên này tiên kia nữa.” Vẻ mặt Tư Không Trường Phong rất thiếu kiên nhẫn. “Cũng đừng làm cái vẻ mặt kinh ngạc ấy nữa, chẳng lẽ lớn tuổi rồi thì không thể tới chỗ náo nhiệt, xem trò hay à?”

    “Cha?” Tư Không Thiên Lạc ở dưới gọi một tiếng có vẻ nghi hoặc.

    “Con gái ngoan, chẳng phải hôm nay tới phiên con giữ các à? Sao thế, lại chạy đến chỗ nào chơi à?” Tư Không Trường Phong mỉm cười, có vẻ không có ý trách cứ.

    Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt: “Làm sao con biết có người leo cao như vậy.”

    “Thế gọi là trên trời còn có trời, trên người còn có người. Ngươi nói xem đúng không, tiểu đạo sĩ tới từ Núi Thanh Thành?” Tư Không Trường Phong mỉm cười nhìn cặp thư sinh và thư đồng đang lén lén lút lút định bỏ đi, cao giọng nói.

    Thư sinh chạy được nửa đường xấu hổ quay lại, nụ cười cứng lại trên mặt: “Vãn bối Lý Phàm Tùng của Núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”

    Thư đồng cũng vội vàng chắp tay thi lễ: “Phi Hiên của núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”

    “Đã đến đây rồi còn trốn cái gì mà trốn, chả lẽ ta ăn thịt các ngươi hay sao. Biết các ngươi đến đây không phải vì ta rồi. Ta xem trò hay của ta, các ngươi tìm người của các ngươi, hai bên không mâu thuẫn.” Tư Không Trường Phong hừ lạnh một tiếng. “Thật ra người các ngươi muốn gặp đã tới, chỉ xem vị trên kia có qua được cửa của Lôi Vân Hạc không.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 38: Cửu Thiên Dẫn Lôi, hạc trong mây.

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Song chỉ của Lôi Vân Hạc kẹp lấy kiếm của Lôi Vô Kiệt.

    “Ta từng đơn chỉ phá Thương Sơn! Ta từng song chỉ đoạn càn khôn!”

    Câu nói này có vẻ ngông cuồng, nhưng thốt lên từ miệng Lôi Vân Hạc lại rất tự nhiên, bởi vì đó là sự thật. Năm đó hắn một mình lên bái kiến núi Thanh Thành, hơn trăm đạo sĩ chặn đường, hắn chỉ tay một cái, phá mở một đường lên núi. Lại dùng hai ngón tay hất tung nóc Càn Khôn điện, gặp Triệu Ngọc Chân đang bế quan luyện kiếm.

    “Ta có một huynh đệ, thấy kiếm của ngươi, nói võ học trên đời đẹp nhất vẫn là kiếm. Ta cũng muốn xem thử.” Lôi Vô Kiệt giơ ba ngón tay về phía chân nhân đang nhắm mắt.

    Đó là truyền thuyết cuối cùng mà Lôi Vân Hạc lưu lại trong chốn võ lâm, không ai biết kết quả cuối cùng của trận chiến đó ra sao. Sau ba chỉ đó, Lôi Vân Hạc một mình xuống núi, Triệu Ngọc Chân tiếp tục bế quan luyện kiếm, nhưng Lôi Vân Hạc lại biến mất trong giang hồ.

    Lôi Vô Kiệt cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên, đúng vậy, hắn gặp được. hắn gặp được Kinh Lôi chỉ! Là Kinh Lôi chỉ mà ngay đối với người trong Lôi môn cũng gần như truyền thuyết. Đơn chỉ phá Thương Sơn, song chỉ đoạn càn khôn, mặc dù tên của Lôi Vân Hạc là cấm kỵ, nhưng Kinh Lôi chỉ vẫn là một trong những truyền thuyết giang hồ mà hắn thích nghe nhất. Nhưng giờ phút này, truyền thuyết đang ở ngay trước mặt hắn!

    Hắn có cơ hội giao chiến với truyền thuyết đó!

    Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, Sát Phố kiếm trong tay tuy bị song chỉ kẹp lấy, nhưng thế công vẫn không hề giảm sút, ép cho Lôi Vân Hạc lùi liền vài bước, trên thân kiếm vang lên tiếng nổ như sấm rền!

    “Được! Có khí thế của Lôi Oanh thời trẻ!” Lôi Vân Hạc cao giọng cười lớn, đột nhiên song chỉ buông ra.

    Sát Phố kiếm không bị giam cầm nữa, Lôi Vô Kiệt quát lớn một tiếng, vung thanh trường kiếm lên, một luồng kiếm khí màu đỏ đánh thẳng về phía Lôi Vân Hạc. Lôi Vân Hạc không lùi mà tiến, lại giơ một chỉ, vị trí chỉ này tới, kiếm khí tan tác, lại giơ tiếp một chỉ.

    Song chỉ đoạn càn khôn!

    Khoảnh khắc đó Lôi Vô Kiệt cảm nhận được hương vị của tử vong, mặc dù ở nước Vu Điền hắn đã nhiều lần tiếp cận với tử vong, thế nhưng không lần nào hương vị của tử vong mãnh liệt đến vậy. Nghe nói trước khi con người chết đi, mọi chuyện trong quá khứ sẽ hiện lên trước mặt như đèn kéo quân. Còn lúc này trước mắt Lôi Vô Kiệt đã hiện lên từng hình ảnh của quá khứ.

    Một văn sĩ trung niên mặc trường bào màu xám hỏi hắn: “Ngươi là đệ tử trong Lôi môn, vũ khí lợi hại nhất thiên hạ là gì?”

    “Thúc phụ nói là thuốc nổ.” Lôi Vô Kiệt nhỏ tuổi cắn ngón tay đáp.

    “Vậy đẹp nhất là gì?” Văn sĩ trung niên lại hỏi.

    Lôi Vô Kiệt lắc đầu không hiểu: “Đẹp là cái gì?”

    “Ngươi biết thuốc nổ rất lợi hại, vậy ngươi có biết kiếm không?” Văn sĩ trung niên không đáp, chỉ hỏi tiếp.

    Lôi Vô Kiệt lại lắc đầu.

    “Muốn thấy kiếm không?” Văn sĩ trung niên lại hỏi.

    Lúc này Lôi Vô Kiệt gật đầu.

    “Được!” Đột nhiên văn sĩ trung niên kia không còn vẻ uể oải chán trường nữa, mặt mày như sáng bừng lên, hắn vung tay áo một vệt sáng đỏ tỏa ra từ tay áo. Lôi Vô Kiệt lắc đầu, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu đỏ lửa bay phóng thẳng lên trời, ánh đỏ kia khiến cả áng mây cũng nhuộm một màu đỏ chót.

    “Đây là đẹp ư? Đây là kiếm ư?” Lôi Vô Kiệt ngắm tới thất thần.

    “Muốn học kiếm không?” Thanh trường kiếm kia hạ xuống, cắm trước mặt Lôi Vô Kiệt, văn sĩ chậm rãi nói.

    Lôi Vô Kiệt đi tới cầm lấy chuôi kiếm, giọng nói run rẩy: “Muốn!”

    “Ta sẽ không chết. Ta muốn cầm kiếm của ta đi rất nhiều nơi!” Lôi Vô Kiệt nhớ lại lời của hòa thượng hào hoa phong nhã kia, ảo ảnh như đèn kéo quân trước mặt biến mất, song chỉ Kinh Lôi kia đã đánh tới trước ngực của mình, luồng kiếm khí đầu tiên của hắn đã bị phá, nhưng vì sao không thể có luồng thứ hai! Lôi Vô Kiệt lại vung kiếm, lúc này trên thân kiếm không có tiếng nổ như sấm rền nhưng ánh sáng đỏ lại lập tức bùng lên!

    Lôi Vân Hạc kinh ngạc, thở dài. Ánh mắt Lôi Vô Kiệt quen thuộc biết bao. “Cũng như chúng ta năm đó.”Song chỉ Kinh Lôi của Lôi Vân Hạc đột nhiên thu hồi một chỉ, một chỉ còn lại gẩy nhẹ, đè ánh sáng đỏ kia xuống.

    Lôi Vô Kiệt nhanh chóng lui lại, một tay ném hết Phích Lịch tử trên người ra.

    Lôi Vân Hạc thản nhiên lui lại, lùi thẳng tới bên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nhìn mây ngoài cửa rồi thở dài: “Đã lâu lắm rồi không thấy khí thế thiếu niên như vậy, quả nhiên giang hồ không thay đổi, ta nhốt mình trong các đã lâu lắm rồi.”

    Lôi Vô Kiệt toàn thân ướt sũng, miệng thở hổn hển, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng hắn đã hoàn toàn sụp đổ, màu đỏ lập tức lui lại, Hỏa Chước thuật của hắn đã bị một chỉ đó phá vỡ.

    “Ta cũng nên hồi tưởng lại khí thế thiếu niên đấy thôi.” Lôi Vân Hạc nhắm hai mắt lại, đột nhiên giơ tay trái lên trời.

    “Để ta nhớ lại, lực lượng kia!” Lôi Vân Hạc lẩm bẩm.

    Chỉ trong phút chốc mây đen giăng đầy bầu trời!

    “Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Liên đứng dưới các nhìn lên kinh hãi nói.

    Thư đồng Phi Hiền bên dưới bấm tay tính toán: “Vì sao? Vì sao lại thế? Vì sao đột nhiên trên trời sinh ra dị tượng!”

    Ngược lại tiểu nhị của quán trà không mấy ngạc nhiên, chỉ oán hận: “Hôm nay đã hai lần trời đầy mây rồi, rốt cuộc có mưa hay không?”

    Tư Không Trường Phong không nói gì, chỉ có trường thương sau lưng không ngừng kêu vang.

    Trong Tuyết Nguyệt thành, các trưởng lão đều ra khỏi đại điện của mình nhìn lên không trung như đang suy nghĩ.

    “Sư phụ, trời tối đen như thế có gì đẹp đâu.” Lạc Minh Hiên đang chịu phạt thấy sư phụ đột nhiên ra khỏi đại điện, vẻ mặt hoang mang.

    Lạc Hà Tiên Tử đã hơn ba mươi nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên nét thiếu nữ, nhẹ nhàng đáp lại: “Không phải trời tối đen, lát nữa sẽ có sét .”

    Vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền như vạn con ngựa lao qua, khiến người ta inh tai nhức óc. Lôi Vân Hạc đứng bên cửa sổ, tắm mưa gió đột nhiên ập tới này, bỗng chốc tựa tiên nhân.

    Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt: “Đây là thần tiên ư!”

    “Tiểu tử, nhờ phúc của ngươi, ta lại bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Lôi Vân Hạc nói một câu khó hiểu.

    “Hả?” Tuy thời tiết như vậy nhưng Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã không cảm nhận được sát ý trên người Lôi Vân Hạc, ngược lại là một loại... Đúng rồi, hệt như hai chữ trong lời Lôi Vân Hạc, tiêu dao.

    “Sấm lên!” Lôi Vân Hạc quát lớn.

    Tiếng rền vang khắp trời, nước mưa đổ xuống như trút nước.

    “Sấm xuống!” Lôi Vô Kiệt giơ tay trái, quát lớn.

    Sấm sét chín tầng trời rơi xuống! Hạ xuống tay Lôi Vân Hạc!

    “Ta dùng sấm sét chín tầng trời rung chuyển càn khôn, một chỉ phá tan bầu trời chín vạn dặm!” Lôi Vân Hạc vung nhẹ tay trái, luồng sét kia trong tay hắn như món đồ chơi.

    Đường Liên đã không phân biệt được trên người là mồ hôi hay là nước mưa. Mọi người đều cho rằng trải qua chuyện ở biên cảnh, tu vi của hắn đã đứng trên trưởng lão giữ các, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt làm sao mình chống lại được sấm sét chín tầng trời kia, nói chi tới Lôi Vô Kiệt đang trên tầng mười lăm. Hắn quay sang phía Tư Không Trường Phong kêu lớn: “Tam sư tôn!”

    “Sao nào? Thấy bằng hữu gặp nguy hiểm mới cuống lên gọi ta là tam sư tôn?” Tư Không Trường Phong không hề nóng nảy, chậm rãi gọi với lên trên Đăng Thiên các: “Chúc mừng Vân Hạc huynh trở lại Tiêu Dao cảnh! Nhưng Đăng Thiên các... tốn bao tiền mới dựng được, khẩn thiết xin Vân Hạc huynh hạ thủ lưu tình, nếu sét này thật sự đánh xuống, Đăng Thiên các không chịu nổi đâu.”

    “Tam sư tôn!” Đường Liên vội vàng la lên: “Giờ là lúc lo cho Đăng Thiên các hay sao!”

    Lôi Vân Hạc trên các cười nói: “Cho dù có phá Đăng Thiên các của ngươi thì đã sao?”

    Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày, chỉ nói ba chữ: “Xin ngươi đấy...”

    “Xì!” Cuối cùng là con gái duy nhất của hắn, Tư Không Thiên Lạc nói ra tiếng lòng của mọi người.

    “Ha ha ha ha.” Lôi Vân Hạc ngửa đầu lên trời cười lớn, tay trái vung về phía trước, không ngờ tia sét kia bị ném lại bầu trời. Mây đen tiêu tan, mưa gió chấm dứt, dường cứ như mọi thứ vừa qua chỉ là ảo ảnh. Hắn quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt: “Ngươi muốn lên tầng mười sáu, sau đó dẫn người đó đi gặp sư phụ của ngươi?”

    Lôi Vô Kiệt gật đầu, nhưng rõ ràng mới tầng thứ mười lăm này hắn đã chẳng qua được.

    Lôi Vân Hạc lại như biến thành người khác, gương mặt như trở lại thời thiếu niên: “Được. Đến lúc đó ta cũng sẽ tới gặp Lôi Oanh. Ta muốn hỏi hắn một câu.”

    “Hỏi gì vậy?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

    “Con mẹ nó tưởng ta chết thật à? Con mẹ nó không muốn gặp ta à?” Lôi Vân Hạc đột nhiên chửi bậy, khí thế tiên nhân trên người lập tức tiêu tan phân nửa.

    “Hả?” Lôi Vô Kiệt ngây ra như phỗng.

    Lôi Vân Hạc không buồn để ý tới hắn nữa, gầm lên bên cửa sổ: “A Lý!”

    Một tiếng hót lớn vang lên, thê lương lạ thường! Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy từ trong Thương Sơn có môt con hoàng hạc lớn phóng thẳng lên trời, tiến vào áng mây, giây lát sau đã đi tới ngoài Đăng Thiên các. Lôi Vân Hạc bước ra cửa sổ, nhảy lên lưng hoàng hạc. Hoàng hạc kêu ríu rít không ngừng, lượn vòng quanh Đăng Thiên các.

    “Thần tiên, thần tiên kìa!” Mọi người trong thành Hạ Quan lập tức quỳ xuống dập đầu.

    Tư Không Trường Phong quay sang hỏi Đường Liên: “Năm xưa ta cầm thương đứng trên đỉnh các đánh một thương khiến mọi người xôn xao, phong thái có thế này không?”

    Đường Liên hừ lạnh chẳng chút nể mặt: “Còn chẳng bằng nửa người ta.”

    “Ai, thua rồi. Thế nhân đều gọi ta là Thương Tiên, thế nhưng làm gì khí thế bằng hô mưa gọi gió, đáp mây cưỡi hạc kia chứ.” Tư Không Trường Phong thở dài.

    Thế nhưng trong ánh mắt của thư sinh Lý Phàm Tùng và thư đồng Phi Hiên lại toát lên vẻ kinh ngạc. Phi Hiên chỉ vào hoàng hạc, nhìn sang Lý Phàm Tùng, giọng run rẩy: “Tiểu sư thúc, đây chẳng phải...”

    Lý Phàm Tùng giơ tay ngắt lời Phi Hiên, khẽ lắc đầu.

    “A Ly, chờ ta ra khỏi các lâu lắm rồi phải không?” Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng xoa đầu hoàng hạc.

    Hoàng hạc đáp lại bằng một tiếng kêu dài.

    “Ta từng nhất chỉ phá Thương Sơn, ta từng song chỉ đoạn càn khôn, nhưng tam chỉ của ta vẫn không phá được Thanh Tiêu kiếm còn mất đi một cánh tay. Hiện nay trở về Tiêu Dao Thiên Cảnh, lại đến gặp Thanh Tiêu kiếm thì sao?” Lôi Vân Hạc lẩm bẩm, không chờ hoàng hạc đáp lại đã vỗ nhẹ lên cánh của nó rồi nói: “Đi thôi, tới núi Thanh Thành.”

    Biển mây quay cuồng khắp trời, hoàng hạc hót một tiếng dài, Lôi Vân Hạc như thần tiên cưỡi hạc bay về phía tây.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.