Thiếu Niên Ca Hành Tác giả: Chu Mộc Nam Chương 41: Dùng cả thiên hạ làm bàn cờ Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Tư Không Trường Phong quỳ một gối xuống đất, sắc mặt trầm tĩnh. Tiêu Sắt lạnh lùng nhíu mày, gương mặt không chút biểu cảm. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau một cái, không hiểu sao đường đường Thương Tiên, tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, rốt cuộc Tư Không Trường Phong đang nghĩ cái gì. Dù sao Lôi Vô Kiệt cũng là đệ tử của Lôi môn, còn có võ công xuất chúng trong giới trẻ, không tính hai tầng cuối cùng, mười bốn tầng trước là thật sự đánh lên. Còn Tiêu Sắt là người thế nào? Một ông chủ quán trọ, không biết chút võ công nào, chỉ biết chút công phu chạy trốn. Vì sao Thương Tiên lại muốn thu hắn làm đồ đệ đến vậy? Hơn nữa hắn còn có vẻ không ưa như vậy?” Advertisement / Quảng cáo “Nhận ta làm đồ đệ? Dựa vào cái gì?” Tiêu Sắt lạnh lùng nói. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều thầm cả kinh, Tư Không Thiên Lạc chỉ muốn xách thương lên đập cho một nhát. Tư Không Trường Phong lại chẳng hề để ý, chỉ mỉm cười: “Tại hạ bất tài, võ nghệ trên người cũng tạm được trong chốn giang hồ.” “Ta không tập võ.” Tiêu Sắt lắc đầu. “Nhưng bên hông huynh đài chẳng đang dắt theo Vô Cực côn? Côn pháp, thương pháp coi như cùng một mạch.” Tư Không Trường Phong nhìn thanh trường côn bên hông Tiêu Sắt nói. Tiêu Sắt vuốt cây gậy kia, dọc đường này hắn chưa từng cầm cây gậy này. Lôi Vô Kiệt từng hỏi hắn vài lần, hắn chỉ nói là lúc nào đi núi thì dùng để chống. Nhưng lúc này Tư Không Trường Phong chỉ nhìn một cái đã nói toạc tên của cây gậy này ra. Vô Cực côn, chủ nhân trước của nó từng một người một côn cố thủ ngoài thành, ngăn cản mười tám vị cao thủ nhất đẳng có ý đồ phá thành đánh vào. Nghe nói một côn đánh ra vô biên vô tận, không có điểm cuối. “Tuy ta cầm cây gậy này nhưng không có nghĩa là ta biết võ công. Cái này là do một người nợ tiền của ta lấy ra gán nợ.” Tiêu Sắt chạm nhẹ vào cây gậy kia, chẳng buồn để tâm. Tư Không Trường Phong không hỏi tiếp: “Đương nhiên, ta ngoại trừ võ công không tệ ra, kỳ thuật cũng là thiên hạ vô song. Ngươi có thích chơicờ không.” “Không thể nói là thích. Bởi vì chưa từng bại.” Tiêu Sắt vẫn không hề dao động. “Chưa từng bại à. Vậy chúng ta đánh ba ván cờ nhé, nếu ngươi thắng được một ván ta không ép ngươi. Sao nào?” Tư Không Trường Phong quay sang nói với Đường Liên: “Đường Liên, đi lấy một bàn cờ tới đây.” Tuy Đường Liên không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng khi tam sư tôn nói năng nghiêm túc hắn cũng không dám trái ý, chỉ có thể tới quán rượu ven đường mượn một bàn cờ. Tiêu Sắt cũng không từ chối, bèn ngồi xuống cùng Tư Không Trường Phong trong quán trà gần đó. “Năm xưa ngươi cũng lừa Lạc Hà Tiên Tử ở lại như vậy đấy à?” Tiêu Sắt cười lạnh nói. Tư Không Trường Phong chép miệng một cái: “Đã đánh cược thì thua phải chịu chứ, sao lại gọi là lừa. Đường Liên, ngươi mau mau đưa Lôi Vô Kiệt vào trong thành, hắn hao hết thể lực, chắc chắn sẽ ngủ suốt ba ngày ba đêm.” Đường Liên gật đầu, cõng Lôi Vô Kiệt lên nói với Tiêu Sắt: “Ta và Vô Kiệt ở trong thành chờ ngươi.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Không cần chờ ta, sau khi nhận được tám trăm lượng bạc ta sẽ đi. Dọc đường này coi như có duyên với hai người các ngươi, về sau nếu thuận tiện có thể tới Tuyết Lạc sơn trang của ta uống một chén. Không thể không tính tiền, nhưng có thể giảm giá một chút.” Đường Liên mỉm cười, không nói gì nữa, đi vào trong thành. Tuy hắn không biết vì sao tam sư tôn lại coi trọng Tiêu Sắt như vậy, nhưng hắn biết khi Tiêu Sắt đáp ứng vụ đánh cược này, hắn đã thua. Bởi vì từ khi hắn biết Thương Tiên - Tư Không Trường Phong đến nay đã bốn năm năm, chưa từng thấy hắn luyện thương tới một lần, ngày ngày chỉ thấy hắn ngồi trong sân, quay mặt vào bàn cờ là ngồi im cả ngày. “Mời đi trước.” Tư Không Trường Phong cầm một quân cờ đen, ý bảo Tiêu Sắt cầm quân trắng đi trước. Tiêu Sắt không từ chối, cầm một quân cờ trắng ung dung ném xuống bàn. Advertisement / Quảng cáo Tư Không Trường Phong suy nghĩ một chút rồi cũng hạ một quân xuống. Tiêu Sắt vẫn ném lung tung. Cứ thế lặp đi lặp lại, Tư Không Thiên Lạc đứng xem bên cạnh càng lúc càng nhíu mày. Cách hạ cờ của hai người hoàn toàn bất đồng, Tư Không Trường Phong hùng hồn trầm ổn, trước khi đánh một quan cờ đều suy nghĩ một hồi. Còn Tiêu Sắt lại như một người ngoại đạo, mỗi lần hạ cờ đều tùy ý ném một cái. Tuy rằng quân cờ hắn đánh xuống như lung tung không có kết cấu, nhìn như lộn xộn nhưng lại có thể hồi sinh trong chỗ chết. Tư Không Thiên Lạc bị ảnh hưởng bởi phụ thân, cũng đánh cờ nhiều năm nhưng chưa từng thấy cách đánh cờ như vậy, rất nhiều lần xem tới mức kinh hồn bạt vía, mồ hôi ướt đẫm lưng. Ván cờ đánh hết hơn nửa canh giờ, hai người đều im lặng không nói gì, sau khi trầm ngâm một lát mỗi người lại thu cờ về, lại bắt đầu ván mới. Cứ thế lặp lại ba lần. Ba ván đều hòa, không phân được thắng bại. Tư Không Trường Phong cười nói: “Kỳ phùng địch thủ?” Tiêu Sắt cười lạnh: “Cờ vây là quỷ trận, không phải đại đạo. Đường đường tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành sao lại đắm chìm trong quỷ đạo?” “Nếu lấy bốn nước làm quân cờ, thiên hạ làm bàn cờ. Có coi là đại đạo không?” Tư Không Trường Phong cất bàn cờ đi. Tiêu Sắt đứng lên, hắng giọng nói: “Có đại nữa cũng chẳng lớn hơn bạc, đưa tiền đây!” Tư Không Trường Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe Đường Liên nói ngươi từng là chưởng quầy của quán trọ. Như vậy đi, nếu ngươi bái làm đồ đệ của ta, ngoại trừ dạy thương thuật cho ngươi, ta còn để ngươi phụ trách quản lý tài vụ của Tuyết Nguyệt thành, sao nào?” Tư Không Thiên Lạc cả kinh, tức giận nói: “Cha! Sao cha có thể tùy tiện giao việc quan trọng như vậy cho một người ngoài được!” Tiêu Sắt lại chẳng hề bị lay động, chỉ giơ bàn tay ra: “Lương tháng bao nhiêu?” “Lương tháng tám trăm lượng!” Hiếm khi Tư Không Trường Phong mới trả lời hào phóng như vậy. Hai tay Tiêu Sắt khoanh trong áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không đủ.” Tư Không Trường Phong chẳng hề tức giận, chỉ hỏi: “Vậy ngươi thấy cần bao nhiêu?” Tiêu Sắt chậm rãi đi vào trong thành: “Tám trăm vạn lượng đi. Chờ tới ngày ta ra khỏi thành thì trả hết cho ta.” “Tám... tám trăm vạn lượng?” Tư Không Thiên Lạc cả giận: “Sao ngươi không nói thẳng ngươi lên làm thành chủ đi?” Nhưng Tư Không Trường Phong lại đáp rất khí phách: “Được.Thống nhất thế nhé!” Tiêu Sắt phất phất tay về sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại. Hắn khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Dùng bốn nước làm quân cờ, toàn bộ thiên hạ là bàn cờ. Ván cờ như vậy, một khi bắt đầu sẽ định trước mỗi người đều là quân cờ. Chúng ta cũng không ngoại lệ.” Advertisement / Quảng cáo Âm thanh của hắn rất nhỏ, nhưng dường như Tư Không Trường Phong nghe được, hắn nhìn thanh trường thương trong tay rồi lẩm bẩm: “Đúng vậy, không ai ngoại lệ, cho nên chỉ có thể cố gắng chiến thắng.” Tiêu Sắt không nói tiếp, chậm rãi đi tới, đột nhiên giơ tay ra bắt lấy một đóa hoa sơn trà. Đó là một trong những đóa hoa sơn trà được chiêu kiếm của Kiếm Tiên Lý Hàn Y cuốn lên khắp thành. Lúc này Kiếm Tiên đã đi khỏi, những đóa hoa sơn trà tụ tập lại đã bị làn gió thổi tan. Hắn dừng bước nhìn đóa hoa sơn trà kia, như đang suy ngẫm, nhỏ giọng nói: “Người sinh giữa đất trời, xa...” “Rầm!” Một tiếng vang lanh lảnh truyền tới. Tiêu Sắt chỉ cảm thấy đầu bị gõ mạnh một cái. Hắn khổ sở quay người, lại thấy Tư Không Thiên Lạc khí khái hiên ngang cầm trường thương trong tay, vẻ mặt đầy tức tối nhìn hắn: “Ngươi đã bái cha ta làm sư phụ, như vậy từ nay về sau phải gọi ta là sư tỷ! Sư tỷ chưa nói cho ngươi đi, ngươi ngoan ngoãn đứng đó cho ta!” “Người...” Tiêu Sắt cố chịu đau nói. Tư Không Thiên Lạc lại nâng trường thương gõ thẳng vào đầu Tiêu Sắt. Tiêu Sắt hai mắt tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất. Tư Không Thiên Lạc đắc ý vung thanh trường thương: “Ai bảo ngươi lắm mồm.” Chẳng biết vì sao, tuy không hiểu vì sao cha mình tự dưng lại nhận tên đồ đệ này, nhưng sâu trong lòng Tư Không Thiên Lạc lại cảm thấy chút vui sướng.
Chương 42: Thiên Khải ngũ đại tổng quản Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Thiên Khải thành. Hồng Lư Tự. Một nam tử tuấn mỹ hai bên tóc mai đã hoa râm ngồi trên bồ đoàn, tay trái vê nhẹ phật châu, tay phải đặt lên một thanh trường kiếm, miệng nhỏ giọng tụng niệm kinh văn. Một trong ngũ đại tổng quản, tổng quản chưởng hương, dùng thân phận thái giám quản lý quyền hạn Hồng Lư Tự, còn từng một mình một thanh hàn kiếm khuấy động phong vân trên giang hồ, Phong Tuyết Kiếm Thảm Tĩnh Chu - Cẩn Tiên công công. "Sư phụ." Một tiểu đồng bước vào trong cánh cửa, gọi khẽ một tiếng. Chính là Bá Dong đã theo hắn đi tới Đại Phạm Âm tự ngày trước. Cẩn Tiên công công không nhìn sang, chỉ ‘ừ’ khẽ một tiếng. "Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công tới." Bá Dong hạ giọng nói. Cẩn Tiên công công gật đầu, phất phất tay, ý bảo Bá Dong đi ra ngoài. Bá Dong quay người nhanh chóng rời khỏi, bước ra cửa, phát hiện nam tử cao lớn mặc mãng bào màu tím vẫn cung kính đứng trước cửa, đôi tay khoanh sau lưng, ngửa đầu nhìn không trung ngây người. Khác với những vị tổng quản khác, tổng quản chưởng sách là người rất ít khi tới cửa bái kiến, còn mỗi lần tới bái kiến đều có vẻ xa lạ. Đầu tiên để đệ tử vào trong thông báo, sau đó mới vào trong viện, sẽ không thiếu chút lễ tiết nào. Khác với tổng quản chưởng kiếm nghiêm khắc nóng nảy, cũng không có vẻ khéo hoạt bát khéo đưa đẩy của tổng quản chưởng ấn, tổng quản chưởng sách luôn ngồi trong Tàng Thư Lâu đọc sách trông như một nho sĩ trung niên. Nhưng không biết vì sao Bá Dong rất thích tổng quản chưởng sách luôn mỉm cười lễ phép này. "Công công, sư phụ mời ngài vào trong điện." Bá Dong cung kính nói. Cẩn Ngọc công công khôi phục tinh thần, gật đầu rồi đi vào trong điện. Bá Dong phát hiện một con bướm đậu trên vai hắn, trong lòng cả kinh, đừng nói người bình thường cử động sẽ khiến con bướm sợ hãi bay đi, người tập võ có lệ khí rất nặng, con bướm càng không thể tới gần. Rốt cuộc tổng quản chưởng sách tu luyện võ công gì mà có thể che giấu khí thế tới cảnh giới như vậy. Trong lúc Bá Dong đang suy nghĩ, Cẩn Ngọc công công bước chân nhìn như chậm rãi đã đi vào trong điện. "Cẩn Ngọc." Cẩn Tiên công công mở mắt ra, tay cũng ngừng vê tràng hạt. Cẩn Ngọc công công gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế dài. Cẩn Tiên công công không đứng dậy chỉ cười khẽ nói: "Cơn gió nào đưa ngươi tới chỗ ta vậy." "Không phải một cơn gió." Cẩn Ngọc công công lắc đầu. "Thế thì là gì?" Cẩn Tiên công công nhìn Cẩn Ngọc công công. "Là một tràng phong hoa tuyết nguyệt." Cẩn Ngọc công công trầm giọng nói. Sau khi im lặng một lúc lâu, Cẩn Tiên công công thở dài não nề: "Quả nhiên, hắn vẫn vào tòa thành đó." "Đúng vậy. Từ khi hắn bước vào tòa thành đó, bàn cờ đã bắt đầu, còn giờ chúng ta không thể không xuất hiện trên bàn cờ với thân phận quân cờ. Mà thân là quân cờ, chúng ta phải lựa chọn." Cẩn Tiên công công cầm một chén trà trên bàn lên. "Nguội rồi." Cẩn Tiên công công nhắc. "Không sao" Cẩn Ngọc công công giơ ngón tay chạm khẽ dưới đáy chén trà, chén trà nguội lập tức sôi trào, tỏa ra hơi nóng hôi hổi, hắn thổi khẽ rồi nhấp một ngụm. "Dùng Miên Tức thuật để pha trà, sư phụ mà biết khéo tức chết." Cẩn Tiên công công cười khẽ. Cẩn Ngọc công công buông chén trà xuống, như đang tự nói với mình: "Chúng ta phải lựa chọn." "Chúng ta không thể lựa chọn. Trong triều có ba vương gia, bốn tướng quân, năm thượng thư cùng với mấy tòa thành trên giang hồ, vài đại thế gia, bọn họ đều có thể có lựa chọn của mình. Nhưng ngũ đại tổng quản của đại nội không thể lựa chọn, trên cuộn giấy giấu trong tấm biển trên Thái An điện viết tên ai, chúng ta phải chọn người đấy." Cẩn Tiên công công ngưng cười, nói với vẻ nghiêm túc. "Nhưng ta muốn chọn." Cẩn Ngọc công công nói rất thản nhiên, nhưng mỗi chữ đều như đập mạnh vào trong lòng Cẩn Tiên công công. "Cẩn Ngọc! Ngươi!" Cẩn Tiên công công kinh hãi. "Cẩn Ngọc nói rất đúng, giờ phút này trong cuộn giấy trên tấm biển đó còn chưa viết tên!" Ngay lúc này, một giọng trầm đột nhiên vang lên, ánh sáng tím lóe lên, trong điện nhiều thêm một người. Mắt to mày rậm, không giận mà uy. Đại tổng quản chưởng kiếm, Cẩn Uy công công. "Còn chúng ta, có thể ảnh hưởng tới cái tên cuối cùng được viết lên trên cuộn giấy đó, rốt cuộc là ai." Một giọng nói mang theo ý cười tiếp lời, ngoài điện có thêm một bóng người mập mạp, gương mặt tươi cười nhưng trong mắt ẩn chứa vẻ sắc bén khó lòng phát hiện. Tổng quản chưởng ấn, Cẩn Ngôn công công. "Ba tháng trước ngươi triệu tập hội nghị tổng quản, nói với chúng ta ngươi gặp người đó ở Đại Phạm Âm tự. Tới giờ chúng ta lại nhận được tin, người đó đã bước vào Tuyết Nguyệt thành. Chuyện này nói nên rằng trận cờ mà chúng ta tưởng rằng đã tàn cục lại sống dậy. Trước đây chúng ta là quân cờ, nhưng hiện giờ chúng ta có thể trở thành người chơi cờ." Cẩn Ngôn công công bước vào đại điện. "Người chơi cờ? Cẩn Ngôn, ngươi quá coi trọng mình rồi đấy." Cẩn Tiên công công cười lạnh nói. Cẩn Ngôn công công vẫn mỉm cười đáp: "Khi ngươi vẫn là một tiểu thái giám, có từng nghĩ mình sẽ trở thành tổng quản chưởng hương có thể quản lý cả Hồng Lư Tự không? Giờ ngươi đứng trên địa vị cao, sao không nghĩ tới chuyện bước lên thêm tầng nữa, tay hái sao trời?" "Tay hái sao trời?" Cẩn Tiên công công cười lạnh, toàn thân tỏa ra kiếm khí mãnh liệt khiến toàn bộ đại điện lay động. "Từ nhỏ hai người các ngươi đã thích cãi nhau, tới khi nào mới sửa được cái tật xấu này đây." Cẩn Ngọc công công đứng dậy từ trên ghế, tay vung nhẹ lên, ép luồng kiếm khí lạnh lẽo kia xuống. Cẩn Tiên công công hừ lạnh một tiếng: "Ngũ đại tổng quản nghe lệnh của hoàng thượng hành sự, chúng ta được sư phụ thu dưỡng từ nhỏ, sư phụ đã bao giờ nói những lời đại nghịch bất đạo như tay hái sao trời chưa?" "Ta chỉ nói tay hái sao trời, chứ chưa nói muốn tranh sáng với nhật nguyệt. Cẩn Tiên, ngươi nhạy cảm quá đấy." Cẩn Ngôn công công cũng xua tay hòa giải. Cẩn Uy công công cầm kiếm đứng đó với bộ mặt uy nghiêm, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cẩn Ngôn nói không sai. Nếu là trước đây đương nhiên chúng ta chỉ có thể chờ đợi thánh thượng lựa chọn. Nhưng nếu người đó lại xuất hiện, rất nhiều chuyện sẽ thành bất đồng. Hiện nay chỉ có chúng ta biết, nhưng một khi hắn bước vào Tuyết Nguyệt thành, như vậy càng ngày càng nhiều người sẽ biết. Chúng ta không thể chờ được. Lúc trước ngươi cưỡi khoái mã suốt mười ngày từ nước Vu Điền về Thiên Khai, chẳng phải cũng vì nguyên nhân này ư?" Cẩn Tiên thở dài, không trả lời. "Một năm qua có tới mấy chục tốp người ngựa rời khỏi Thiên Khải thành. Các ngươi có biết bọn họ đi đâu không?" Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên phía sau đại điện. Bốn người đều kinh ngạc, người nào mà có thể lặng lẽ xuất hiện phía sau bọn họ không có chút khí tức nào? Bọn họ vội vàng quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc mãng bào màu tím, mái tóc bạc trắng đang ngồi trước tượng Phật Đà, bình tĩnh nhìn bọn họ. Bốn người vội vàng quỳ lạy: "Đại tổng quản!" Chỉ dùng thân phận bạn đọc sách lớn lên cùng hoàng đế, không quản lý bất cứ sự vụ nào trong đại nội, nhưng về mặt ý nghĩa lại thực sự là thủ lĩnh tối cao của các hoạn quan - Cẩn Tuyên đại tổng quản. Cẩn Tuyên đại tổng quản nói tiếp: "Bọn họ chia ra đi tới Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành, Mộ Lương thành, Giang Nam Lôi gia, Thục Trung Đường môn, Ôn gia lâu đời ở Lĩnh Nam, núi Thanh Thành, núi Võ Đang, Thiếu Lâm tự, Vân Lâm tự, thậm chí còn tới Thiên Ngoại Thiên ở ngoài lãnh thổ cùng với Ám Hà không thể tìm ra đang ở đâu. Hầu hết các thế lực lớn trong võ lâm đều bị bọn họ phái người tới. Tranh đấu trong triều đình còn chưa kết thúc, tranh đoạt trên giang hồ đã bắt đầu. Lúc này bốn người đứng dậy, nhìn nhau vài lần, không trả lời, vì bọn họ cũng không hiểu giờ phút này Cẩn Tuyên đại tổng quản định nói gì. "Cẩn Ngôn, vừa rồi ngươi nói muốn ảnh hưởng tới cái tên trên cuộn giấy kia?" Cẩn Tuyên đại tổng quản đột nhiên nhìn về phía Cẩn Ngôn công công. Cẩn Ngôn công công béo mập nghe vậy sợ tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, vội vàng quỳ xuống: "Đại tổng quản, Cẩn Ngôn nhất thời khoác loác..." "Đừng lo, ngươi không cần sợ ta như vậy." Cẩn Tuyên công công vẫy tay: "Chúng ta vốn là sư huynh đệ, nhưng ta không sống cùng các ngươi từ nhỏ, cho nên từ xưa tới nay không thân thiết như các ngươi với nhau. Nhưng chuyện này hết sức quan trọng, giữa ngũ đại tổng quản chúng ta không được có hiểu lầm lẫn nhau. Người nói không sai, đúng là chúng ta có năng lực ảnh hưởng tới cái tên trên đó. Nhưng chúng ta không cần." "Không cần?" Bốn người đều khó hiểu. "Đúng vậy, không cần. Bởi vì cái tên được viết trên cuộn giấy kia, chắc chắn do chúng ta lựa chọn!" Cẩn Tuyên đại tổng quản cao giọng nói. Sau lưng bốn người đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, những lời này có thể giải thích theo nhiều hướng, nhưng có một cách giải thích có thể khiến đám người bọn họ lập tức rơi đầu xuống đất. "Đại tổng quản, hiện giờ chúng ta có nên phái người tới Tuyết Nguyệt thành không?" Chỉ có Cẩn Ngọc công công sắc mặt vẫn như thường, trầm giọng hỏi. "Không cần. Đám người đó quá nóng vội. Bởi vì trong lòng họ sợ." "Chúng ta đợi ở đây thôi." "Hắn vào Tuyết Nguyệt thành chỉ là một khởi đầu, chờ tới ngày hắn bước vào Thiên Khải thành, đó mới là lúc chúng ta vào bàn!"