FREE  Mạt Thế Tận thế trùng triều

  1. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 25: Nhà của Tô Phỉ
    Nhà của Tô Phỉ ở lầu chín, Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát mang theo bình khí gas cùng một đống tạp vật đi theo Tô Phỉ lên lầu. Hàng hiên đã được nàng quét tước vô cùng sạch sẽ, không giống những căn nhà khác đã bị phủ kín tro bụi cùng với loang lổ vết máu.

    “Nơi này chính là nhà của ta, vào đi, đã lâu rồi cũng không có khách nhân nào tới.”

    Tô Phỉ mở ra cửa sắt cười nói.

    Nhà của nàng vô cùng sạch sẽ, căn phòng nàycăn bản không có một chút cảm giác mạt thế, tựa như bày trí trong những gia đình khá giả trước kia.

    “Muốn uống cái không?”

    Tô Phỉ mở ra tủ lạnh, bên trong vậy mà lại còn có đủ loại đồ uống.

    Bất quá Cổ Nguyệt rất muốn hỏi một câu, đồ uống này có quá hạn không?

    Hơn nữa, phòng này ở mạt thế có phải quá không khoẻ hay không?

    Có lẽ do đã ở trong hoàn cảnh nguy hiểm ngốc lâu, cho nên Cổ Nguyệt khi ở trong nhà của Tô Phỉ liền cảm thấy cả người khó chịu, căn phòng này cùng với phong cảnh bên ngoài thật không phù hợp, thế mà lại có một loại hương vị trước mạt thế.

    Bất quá tuy cảm thấy khó chịu nhưng Cổ Nguyệt lại có một chút hoài niệm, trước mạt thế hắn cũng từng có được một căn phòng như vậy nha!

    “Coca là được.”

    Cổ Nguyệt ngồi ở trên sô pha ứng một câu sau đó lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đó là một mảnh không trung màu đỏ cùng với những tòa nhà hoang phế đã lâu, trên ban công của tòa nhà đối diện vậy mà còn nằm một khối xương khô, vết máu loang lổ kéo dài từ trên ban công mãi cho đến tận tầng lầu, nhưng bất quá thời gian cũng đã trôi qua lâu lắm rồi, cho nên chỉ có thể nhìn thấy được dấu vết màu đen.

    Cổ Nguyệt nhìn nhìn lại căn phòng của Tô Phỉ, quả nhiên…… Vẫn là thực cảm thấy không khoẻ.

    Tô Phỉ đem Coca đưa cho Cổ Nguyệt, tiếp theo nàng liền gấp không chờ nổi mở ra TV cùng với đầu dvd, sau đó chọn một cái đĩa mà để vào trong đầu dvd, nàng cười nói:

    “Đã lâu rồi không có đĩa mới.”

    Uống một hớp Coca làm cho người hoài niệm, Cổ Nguyệt nói với Tô Phỉ rằng hắn phải đi tiếp đồng bạn, sau đó liền trực tiếp từ trên ban công nhảy xuống ngồi lên lưng Hắc Long rời đi. Thiếu nữ có Hắc Giáp bảo hộ, cho nên Cổ Nguyệt cũng không lo lắng rằng nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, chỉ là sợ rằng thời gian bản thân rời đi quá dài, khiến cho nàng sẽ chạy khắp nơi đi tìm.

    Cổ Nguyệt lần này là thật sự muốn ở nhờ nhà của Tô Phỉ, rốt cuộc hắn nguyên bản liền cũng muốn ở trong thành tìm một chỗ đặt chân, mà Tô Phỉ ở chỗ đó đã hơn một năm rồi cũng đều không có việc gì, tổng sẽ không thể gần nhất liền có chuyện được.

    Ở ngoài thành nhận được thiếu nữ, Cổ Nguyệt thực nhanh liền quay lại nhà của Tô Phỉ, sau đó hướng Tô Phỉ giới thiệu thiếu nữ, còn về phần tên của thiếu nữ…… Cổ Nguyệt liền trực tiếp gọi nàng là Nha Đầu.

    Nha Đầu nói chuyện không lưu loát, Cổ Nguyệt đến bây giờ cũng chỉ từng nghe nàng nói qua hai chữ cảm ơn, hơn nữa còn là âm không tròn trĩnh, cho nên tên của nàng hắn đều lười đi hỏi, dù sao thì Nha Đầu cũng cam chịu tên gọi của hắn.

    Tô Phỉ không nghĩ tới đồng bạn trong lời Cổ Nguyệt lại là một nữ hài tử xinh đẹp đến như vậy, nhưng bất quá tại thời điểm nàng muốn tiến lên cùng nàng ta chào hỏi thì nữ hài kia lại cư nhiên tránh ở phía sau lưng Cổ Nguyệt cảnh giác nhìn nàng.

    “Nha Đầu nàng không thích người sống, về sau quen thuộc liền sẽ tốt, ngươi đừng quá để ý.”

    Cổ Nguyệt cười nói.

    Tô Phỉ đành phải gật gật đầu, đối với Nha Đầu cười cười.

    Kế tiếp Tô Phỉ liền mang Cổ Nguyệt đến phòng dành cho khách, nhà nàng lại vừa lúc có hai gian phòng dành cho khách, cho nên Cổ Nguyệt cùng với Nha Đầu mỗi một người một phòng, về phần Hắc Giáp cùng với Hắc Long thì ở tại mái nhà đối diện nghỉ ngơi.

    Quần áo của Cổ Nguyệt cùng Nha Đầu đều là dùng tóc của hắn bện lại, sau khi hắn biết được phòng tắm có nước ấm xong thì liền gấp không chờ nổi đã cầm quần áo chạy tiến vào trong phòng tắm.

    Ngâm mình ở trong bồn tắm, Cổ Nguyệt cả người đều nhẹ nhàng xuống, loại cảm giác này từ sau khi mạt thế xảy ra đến giờ liền chưa hề được trải qua.

    Bất quá hắn cũng biết hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm để thả lỏng, liền lấy Tô Phỉ tới nói, nếu như hôm nay không phải ngoài ý muốn rơi xuống vừa vặn cứu được nàng thì ngày lành của nàng cũng liền chỉ đến được đây. Ở trong mạt thế hết thảy hưởng thụ đều dựa cơ sở vẫn là thực lực!

    Nằm ở trong bồn tắm, Cổ Nguyệt trực tiếp mở ra quầng sáng nhìn tình huống toàn bộ thành thị, hiện tại đã tiếp cận giữa trưa, một bộ phận Sinh vật biến dị lại bắt đầu đi ra ngoài tìm thức ăn, Cổ Nguyệt cẩn thận quan sát tập tính của chúng nó, đồng thời cũng lưu ý năng lực mà chúng nó biểu hiện ra bên ngoài.

    Ở trong nhận thức của Cổ Nguyệt thì thực lực của một người tổng cộng có hai loại, một loại là ngạnh thực lực, một loại là nhuyễn thực lực, có cả hai loại liền sẽ trở thành thiên hạ vô địch.

    Ngạnh thực lực tự nhiên chính là sức chiến đấu, còn nhuyễn thực lực chính là tình báo.

    Biết người biết ta bách chiến bách thắng, tuy rằng những lời này ở cổ đại thực chính xác, nhưng mà ở trong mạt thế thì lại không nhất định, nếu như ngươi không có được ngạnh thực lực tương ứng, liền tính cả khi tình báo mà ngươi nắm giữ có hoàn thiện thì cũng sẽ chơi xong.

    Đương nhiên, cho dù ngươi thực lực có mạnh đến đâu, nhưng phương diện tình báo không đủ thì cũng rất có thể ở trong một cái ngoài ý mà bị té nhào. Cho nên Cổ Nguyệt cần phải làm là gom thâu cả hai mặt. Đương nhiên, thế lực cũng là một loại ngạnh thực lực, tựa như Cổ Nguyệt Hắc Giáp cùng Hắc Long, chúng nó đều nghe theo mệnh lệnh của Cổ Nguyệt, cho nên cũng là một bộ phận thực lực của hắn.

    Bất tri bất giác ngâm nửa giờ xong, Cổ Nguyệt mới chậm rãi đứng lên, mặc tốt quần áo rồi trực tiếp về phòng ngủ.
    Hắn đã quên mất đã bao lâu rồi không có ngủ ở trên giường thoải mái như vậy, trước kia khi còn ở Doanh Địa Đông Sư, hắn đều là ngủ giường gỗ, một lần tốt nhất cũng chính là ngủ trên một trương sô pha rách nát.

    Một giấc ngủ đến chạng vạng, Cổ Nguyệt bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn mở cửa ra liền thấy Tô Phỉ đứng ở ngoài cửa. Tô Phỉ thấy Cổ Nguyệt mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung thì không khỏi cười nói:

    “Ăn cơm, ngươi thật đúng là có thể ngủ.”
     
  2. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 26: Sương mù
    “Ha hả, thật lâu rồi không ngủ thoải mái như vậy.”

    Cổ Nguyệt hoạt động một chút tay chân, khẽ cười nói.

    Tô Phỉ hơi hơi mỉm cười, xoay người nói:

    “Đi rửa mặt đi, sau đó tới ăn cơm.”

    Cổ Nguyệt lên tiếng, sau đó liền vào phòng tắm rửa mặt rồi đi vào phòng khách, trên bàn trà đặt mấy dĩa cơm nhà cùng ba chén cơm, mà trên thảm thì đặt một cái chén lớn, bên trên thả một đống chiên thịt, không cần phải nói thì cũng biết rằng đây chính là bữa tối của Bentley rồi.

    Bất quá Cổ Nguyệt chú ý cũng không phải là đám chiên thịt này, mà là một người một chó đang giằng co.

    Bentley ngồi dưới đất, trong ánh mắt nó lúc này tràn ngập Hỏa Diễm bất khuất, mà đối diện nó thì chính là Nha Đầu, Nha Đầu cũng đồng dạng nhìn chằm chằm Bentley, ánh mắt quật cường của nàng tràn ngập chấp nhất đối chiên thịt.

    Cổ Nguyệt tiến lên một phen bế lên Nha Đầu, nói:

    “Nha Đầu, chúng ta là người, sao lại có thể cùng chó đoạt thức ăn chứ, tới đây, chúng ta đi ăn cơm.”

    Không để ý tới Bentley đang nhe răng nhếch miệng, Cổ Nguyệt ngồi ở trên sô pha trước bàn trà, sau đó bắt đầu dạy cho Nha Đầu dùng đũa ăn cơm.

    Tô Phỉ cười nhìn Cổ Nguyệt liếc mắt một cái, đối với Bentley an ủi nói:

    “Bentley, giờ không còn ai cùng ngươi đoạt thức ăn nữa đâu, mau ăn đi.”

    Bất quá Bentley lại cắn chén thịt chiên chạy đến trên sô pha, sau đó đem chén đặt ở trên bàn trà xong mới bắt đầu ăn, thời điểm ăn còn không quên dùng ánh mắt khinh bỉ đi nhìn Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt cũng không để ý tới Bentley, hắn phát hiện ra Nha Đầu như thế nào cũng đều dùng cách không tốt đũa, đành phải phải hướng Tô Phỉ xin tới một cái thìa. Bất quá tiếp theo hắn lại đau trứng phát hiện ra ngay cả thìa Nha Đầu cũng liền dùng không tốt.

    Ngăn cản hành động Nha Đầu muốn dùng tay trảo cơm xong, Cổ Nguyệt không còn biện pháp nào khác đành phải tự mình đút thức ăn cho nàng, nhưng bất quá khi nhìn tướng ăn manh manh của Nha Đầu thì Cổ Nguyệt trong lòng lại cảm thấy như vậy tựa hồ cũng không tồi.

    “Cổ Nguyệt, kỳ thật có cái vấn đề mà ta buổi sáng liền đã muốn hỏi, nhưng bất quá không biết có thể hỏi hay không ……”
    Tô Phỉ thấy thời cơ đã tời, vì thế liền mở miệng nói.

    Cổ Nguyệt một bên đút cho Nha Đầu một bên đáp:

    “Vấn đề gì?”

    “Đầu tóc của ngươi là chuyện như thế nào?”

    Tô Phỉ lấy hết can đảm hỏi.

    Đầu tóc của Cổ Nguyệt lập tức bay lên quấn lấy chén đũa của mình, hắn nhìn Tô Phỉ liếc mắt một cái, cười nói:

    “Ngươi nói chính là cái này?”

    Tô Phỉ liên tục gật đầu, tiếp theo mong đợi nhìn Cổ Nguyệt, hy vọng Cổ Nguyệt có thể trả lời vấn đề của nàng, rốt cuộc thì dù sao đầu tóc của Cổ Nguyệt cũng thật là quá thần kỳ.

    “Ngươi biết tân nhân loại không?”

    Cổ Nguyệt hỏi.

    Nguyên bản Cổ Nguyệt cứ cho rằng Tô Phỉ bị bế tắc tin tức thì khẳng định sẽ không biết, nhưng mà ngoài dự đoán chính là Tô Phỉ lại gật đầu nói:

    “Biết được một ít, ta ở trong radio nghe một vị tên là Ninh Thính Vũ từng nói quá, hắn nói nhân loại đã tới rồi thời điểm sinh tử tồn vong rồi, cần phải đoàn kết lại, sau đó lại nói Hi Vọng Thành có bao nhiêu tốt, hơn nữa tại đó còn có hơn một trăm hai mươi vị tân nhân loại bảo hộ, bảo mọi người đều đi đến Hi Vọng Thành.”

    Sự tình về Hi Vọng Thành thì Cổ Nguyệt trước kia cũng nghe nói qua, nghe nói là khu tụ tập lớn nhất của nhân loại sống sót trong phạm vi Châu Á, nhưng bất quá hắn thật không nghĩ tới rằng nơi đó vậy mà lại có hơn một trăm hai mươi vị tân nhân loại.

    “Ta chính là tân nhân loại.”

    Cổ Nguyệt nói.

    Tô Phỉ sửng sốt, ngay sau đó nói:

    “Tân nhân loại chính là siêu năng lực giả?”

    “Ách… Ngươi có thể cho là như vậy.”

    Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định trước không nói ra nguồn gốc của siêu năng lực, rốt cuộc thì Tô Phỉ hiện tại cùng hắn vẫn còn chưa quá quen thuộc.

    Tâm của nữ nhân như đáy biển sâu, Cổ Nguyệt cũng không chắc cách Tô Phỉ làm người, cho nên hắn sẽ không lập tức nói cho Tô Phỉ biết được phương pháp đi thu hoạch siêu năng lực.

    Không phải có câu nói như vậy sao, châm ở sau đuôi ong vàng, độc nhất là lòng dạ phụ nữ.

    Tô Phỉ rõ ràng đối với tân nhân loại tương đối tò mò, không ngừng hỏi Cổ Nguyệt một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái, tỷ như khi hắn vận dụng năng lực của bản thân thì sẽ có loại cảm giác gì, có tác dụng phụ gì hay không, khống chế nhiều sợi tóc đến như vậy thì có cảm thấy phiền toái hay không.

    May mắn là Cổ Nguyệt kế thừa tri thức đến từ não trùng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ứng phó được với Tô Phỉ.
    Ngày hôm sau, Cổ Nguyệt quyết định đi Thôn Phệ một ít Sinh vật biến dị sở hữu đặc thù năng lực.

    Năng lực Thôn Phệ của hắn giống như việc thụ thai tự nhiên, làm nhiều không nhất định có thể thành công, cho nên hắn cần phải đi Thôn Phệ nhiều Sinh vật biến dị mới có tỷ lệ cao thu được năng lực tốt. Mà Sinh Ký Trùng của hắn thì lại giống như việc thụ thai nhân tạo, chỉ cần đem Sinh Ký Trùng cấy vào trong cơ thể của Sinh vật biến dị thì liền nhất định có thể thu hoạch được năng lực của Sinh vật biến dị.

    Hiện tại Sinh Ký Trùng đã dùng hết, cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa thì mới có thể sinh ra Sinh Ký Trùng mới, cho nên Cổ Nguyệt chỉ có thể đủ thông qua việc Thôn Phệ càng nhiều Sinh vật biến dị tới tăng trưởng thực lực của bản thân.

    Cổ Nguyệt trong một năm sau mạt thế thật sự đã trải qua quá nhiều cực khổ, cũng thấy qua quá nhiều nhân tình ấm lạnh thói đời ganh ghét, cho nên hắn vô cùng rõ ràng rằng thực lực mới là căn bản để người ta có thể ở trong mạt thế sinh tồn.

    Cưỡi Hắc Long ở trên không thành thị xoay quanh, Cổ Nguyệt đứng ở mặt trên nhìn quầng sáng, chỉ cần có Sinh vật biến dị xuất hiện thì hắn liền dùng kỹ năng Tham Trắc Sinh Vật.

    Thôn Phệ tựa như ăn cái gì đó, không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ no căng, cho nên Cổ Nguyệt lần này chuyên môn chọn những Sinh vật biến dị tương đối nhỏ để tiến hành Thôn Phệ, như vậy hắn liền sẽ có thể một lần đi Thôn Phệ nhiều thêm mấy đầu Sinh vật biến dị, dù sao năng lực của Sinh vật biến dị cùng thể tích lớn nhỏ cũng hoàn toàn không có quan hệ, đương nhiên, Sinh vật biến dị mạnh yếu có đôi khi lại có liên quan rất lớn với thể tích.

    Cổ Nguyệt chuyên tâm ở trên quầng sáng chọn lựa Sinh vật biến dị, lúc này sương mù chung quanh cũng dần dần bắt đầu dày lên, chỉ một lát liền đã đem Cổ Nguyệt cùng Hắc Long hoàn toàn vây lại.

    Khi sương mù vừa mới xuất hiện thì Cổ Nguyệt cũng đã nhận thấy được có gì đó không thích hợp, nhưng mà tốc độ của sương mù thật sự là quá nhanh, cho nên hắn căn bản không kịp lệnh cho Hắc Long quay đầu liền đã thân hãm bên trong sương mù.
     
  3. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 27: kịch chiến trong sương mù

    “Đáng chết.”

    Cổ Nguyệt thầm mắng một tiếng, hắn biết sương mù này tuyệt đối không phải là tự nhiên hình thành, có lẽ chính là năng lực của Sinh vật biến dị nào đó cũng không nhất định.

    Hơn nữa hiện tại hắn lại có được một loại cảm giác nguy cơ đặc biệt mãnh liệt, nó so với khi hắn bị quỷ nhãn độc chu theo dõi còn mãnh liệt hơn mấy chục lần.

    “Hắc Long, phun lựa!”

    Cổ Nguyệt mệnh lệnh nói, hỏa lực chỉ cần đủ lớn hẳn là có thể xua tan được sương mù, rốt cuộc thì sương mù kỳ thật cũng chính là hơi nước li ti trong không khí.

    Một cái đầu của Hắc Long lập tức hé miệng phun ra một luồng Hỏa Diễm thật lớn, luồng Hỏa Diễm này bên ngoài có màu trắng tiếp theo là màu vàng phần lõi lại là màu đỏ, nhiệt độ vô cùng cao, liền tính ngay cả sắt thép thì không cần đến nửa khắc cũng liền sẽ bị luồng Hỏa Diễm đốt nóng chảy.

    Bất quá sương mù này lại tương đối quỷ dị, vô luận Hắc Long có phun lựa như thế nào thì cũng đều không thể xua tan được, cuối cùng Cổ Nguyệt không thể không làm cách nào khác được đành cho Hắc Long dừng lại nghỉ ngơi, dù sao thì một lần phun ra nhiều Hỏa Diễm như vậy, liền tính có cường hãn hơn cả Hắc Long nữa thì cũng chịu không nổi.

    Bỗng nhiên Cổ Nguyệt toàn thân lông tóc dựng đứng, một loại cảm giác nguy cơ siêu cường liệt nhanh chóng bao phủ toàn thân, hắn biết đầu quái vật đang nấp ở bên trong sương mù sắp sửa ra tay.

    “Hắc Long, hướng bốn phía phun băng, nhanh!”

    Cổ Nguyệt lập tức hô, đồng thời tóc của hắn cũng đem bản thân bọc lại, phòng ngừa địch nhân đánh lén.

    Hắc Long phun băng kỳ thật phun ra cũng không phải băng mà chính là hàn khí, một cổ hàn khí rét lạnh đến mức tận cùng nhanh chóng được phun ra, Cổ Nguyệt tuy rằng ở trên lưng của Hắc Long, nhưng mà tại thời điểm Hắc Long phun ra hàn khí thì hắn vẫn có thể cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh đến tận xương tủy.

    “Đậu xanh, tên tạp chủng này từ khi nào lại kiếm ra được một đầu tọa kỵ biến thái đến như vậy.”

    Lúc này từ bên trong sương mù liền truyền ra một tiếng tiếng mắng, hiển nhiên là người này đã bị băng giá làm cho bị thương rồi.

    Thanh âm này Cổ Nguyệt cũng thật quá quen thuộc, đây không phải là thanh âm của Phùng Cương sao?

    Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt đã đoán được ngọn nguồn của sự tình, tên Phùng Cương này khẳng định đã tìm được đồng lõa, chỉ sợ rằng đám sương mù quỷ dị này chính là do tên đồng lõa kia của Phùng Cương làm ra. Còn về phần Phùng Cương, không phải là Cổ Nguyệt xem thường hắn, liền chỉ dựa vào phần đầu óc kia của hắn thì khẳng định là nghĩ không được.

    Đối phương ít nhất phải có từ hai người trở lên, hơn nữa năng lực của Phùng Cương vô cùng phiền toái, tuy rằng hỏa diễm cùng với hàn băng của Hắc Long đều có thể khắc chế được hắn, nhưng mà hiện tại cỗ sương mù này lại khiến cho hắn không có biện pháp nào đi tỏa định được mục tiêu.

    “Thật *** đau trứng.”

    Cổ Nguyệt thầm mắng một tiếng, lập tức lệnh cho Hắc Long hướng chỗ cao bay lên, đối phương hiện tại hẳn là ở trên mái của một tòa nhà nào đó, Cổ Nguyệt cũng không tin rằng sương mù mà bọn hắn tạo ra có thể vượt qua được tầng khí quyển.

    Bất quá Cổ Nguyệt thực nhanh liền phát hiện, vô luận Hắc Long có bay như thế nào thì trước mắt vẫn như cũ là một mảnh sương mù, Cổ Nguyệt đã cảm giác được cứ hướng về phía trước mà bay thì sẽ có nguy hiểm, lúc này mới dừng lại.

    “Đám sương mù này thật là quá kỳ quái, vì cái gì mà lại bay không ra được?”

    Cổ Nguyệt hiện tại liền đã có một cảm giác buồn bực giống như Phùng Cương lúc trước, đám sương mù này thật sự là quá biến thái.

    Cổ Nguyệt mở ra quầng sáng, phát hiện ra bản thân rõ ràng đã mở ra quầng sáng, vậy mà chung quanh vẫn như cũ là một mảnh trắng xoá, căn bản nhìn không ra được bóng dáng của quầng sáng.

    Trên thế giới này lại có được sương mù dày đến như vậy sao? Cổ Nguyệt nhíu mày, trừ phi trước mắt hắn là một mảnh thủy mạc, bằng không thì như thế nào cũng có thể nhìn ra được quầng sáng chứ.

    Chẳng lẽ sương mù mà bản thân nhìn thấy kỳ thật cũng không phải là sương mù?

    Cổ Nguyệt cả kinh, ngay sau đó càng nghĩ càng cho là như vậy, sương mù trước mắt hắn rất có thể chỉ là một loại thủ thuật che mắt hoặc một loại ảo giác nào đó, kỳ thật nơi này căn bản cũng không có sương mù.

    Vậy thì phải như thế nào mới có thể phá vỡ cái thủ thuật che mắt này chứ?

    Cổ Nguyệt trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên đối với Hắc Long mệnh lệnh nói:

    “Hắc Long, bay xuống dưới .”

    Hắc Long lập tức quay đầu bay xuống, Cổ Nguyệt nhắm mắt lại dứt khoát cái gì cũng không nhìn, hắn muốn đem thính lực của bản thân hoàn toàn kích phát ra.

    Trong nháy mắt, hắn đã nghe được tiếng gió, tiếng hô của Sinh vật biến dị, tiếp theo hắn liền nghe được tiếng hít thở của các loại động vật.

    “Tìm được rồi!”

    Cổ Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh nói, tóc của hắn lập tức điên cuồng sinh trưởng ra, sau đó cuồng quét mặt đất.
    Chiêu công kích này đối với Phùng Cương quả thật không có hiệu quả, nhưng mà cũng không ý nghĩa đối tên đồng lõa kia của hắn cũng không có hiệu quả.

    Quả nhiên Cổ Nguyệt liền nghe được một tiếng kêu rên, tiếp theo đôi mắt bắt đầu thanh minh lên, sương mù rốt cuộc cũng đã tan ra.

    Lúc này Cổ Nguyệt mới nhìn thấy được Phùng Cương cùng với tên đồng lõa của hắn, hai người bọn hắn đang đứng ở trên mái của một tòa nhà cao tầng, Phùng Cương toàn thân vẫn như cũ được bao vây ở trong dịch ăn mòn, mà tên đồng lõa của hắn thì mang một chiếc áo choàng màu đen, nhìn không thấy được mặt, nhưng bất quá nhìn dáng người của nàng lả lướt hấp dẫn, hẳn là một nữ nhân.

    “Phùng Cương, đi chết cho ta!”

    Cổ Nguyệt hô lớn, tiếp theo mệnh lệnh Hắc Long trực tiếp hướng về phía Phùng Cương mà bay đi, đồng thời hai cái đầu của Hắc Long cũng đều mở to ra chuẩn bị phun ra hàn băng cùng với hỏa diễm.

    Nói thật, Cổ Nguyệt đối với Phùng Cương đã chán ghét tới rồi cực điểm, kẻ này chẳng những vừa điên cuồng mà lại còn tham lam, lúc trước cũng là chính hắn trước khởi xướng công kích khơi mào mọi việc.

    Phùng Cương vừa rồi đã biết được tọa kỵ của Cổ Nguyệt có bao nhiêu khủng bố, nếu như không có Nữu Khắc Tư ở đây thì hắn hoàn toàn chịu không nổi một kích của Hắc Long. Vô luận là Hỏa Diễm hay là hàn khí thì đều là khắc tinh năng lực của hắn, cho nên hắn đối với Hắc Long kiêng kị tới cực điểm.

    “Phùng Cương, chúng ta tạm thời lui lại.”

    Nữu Khắc Tư gian nan nói.

    Phùng Cương khẽ cắn môi, lập tức gật đầu nói:

    “Được.”
     
  4. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 28: Rời khỏi nhà của Tô Phỉ
    Dưới chân Nữu Khắc Tư lập tức xuất hiện một đoàn hắc ảnh, hắc ảnh cũng nhanh chóng mở rộng đến dưới chân của Phùng Cương, hai người đồng thời chìm vào bên trong hắc ảnh, tiếp theo hắc ảnh co rút lại cho đến khi biến mất.

    “Đáng chết!”

    Cổ Nguyệt nhìn thấy hai người nhanh chóng biến mất, tức khắc liền tức giận mắng một tiếng.

    Năng lực của người mặc áo choàng đen kia thật sự là quỷ dị, cư nhiên lại còn có được cái loại năng lực cùng loại với độn thuật kia, chẳng qua không biết nàng ta như thế nào lại cùng loại cặn bã như Phùng giảo cùng một khối?

    Bất quá, mạt thế xong thì cũng không có bao nhiêu người bình thường, ngay cả đến Tô Phỉ thoạt nhìn bình thường thì trên thực tế cũng đều không bình thường, cho nên có nữ nhân đi theo Phùng Cương thì cũng không tính là chuyện kỳ quái như thế nào, Cổ Nguyệt cũng chỉ có thể buồn bực cưỡi Hắc Long hướng về phía nhà của Tô Phỉ mà bay đi.

    Nhà của Tô Phỉ đã không còn có thể tiếp tục ngây người……

    Bên kia, Nữu Khắc Tư cùng Phùng Cương từ trong một đoàn hắc ảnh hiện ra.

    “Cổ Nguyệt…… ta đã nhớ kỹ nhà ngươi!”

    Nữu Khắc Tư toàn thân run nhè nhẹ, thế mà lại có một cổ khí thể màu đen ở bên người nàng xoay tròn.

    Nàng cùng với Cổ Nguyệt nguyên bản không oán không thù, đối phó với Cổ Nguyệt đều chỉ là vì một người khác, nhưng mà Cổ Nguyệt lại làm cho nàng bị thương, cho nên hiện tại nàng cũng đã đem Cổ Nguyệt ghi hận trong lòng.

    “Ngươi không có việc gì chứ?”

    Phùng Cương một bên xoa cánh tay một bên hỏi.

    Hắn vừa mới rồi cũng đã bị hàn khí của Hắc Long khiến cho bị thương, chẳng qua là nhờ hắn lui nhanh, cho nên cũng không đáng lo ngại, nhưng mà Nữu Khắc Tư lại thật thật tại tại bị đầu tóc của Cổ Nguyệt đánh trúng rất nhiều lần, phỏng chừng là đã bị thương không nhẹ.

    Nữu Khắc Tư lạnh lùng nhìn Phùng Cương liếc mắt một cái, nói:

    “Ta không có việc gì, nhưng bất quá hiện tại thực lực của bọn hắn so với chúng ta có phần vượt trội, rất khó đối phó.”

    “XX, tạp chủng kia như thế nào lại gặp vận may cứt chó mà kiếm ra một đầu long làm tọa kỵ, thật là tức chết người.”
    Phùng Cương vừa nghe, lập tức cả giận nói.

    Nữu Khắc Tư lại lạnh nhạt nói:

    “Nếu như thật sự chỉ là vận cứt chó thì tốt rồi, liền sợ rằng hắn thực sự còn có năng lực đi khống chế hoàn toàn đầu long kia.”

    “Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”

    Phùng Cương nhìn Nữu Khắc Tư, hắn trong mấy ngày này xem như đã phục nữ nhân này rồi, bình tĩnh, tàn khốc hơn nữa thủ đoạn lại còn độc ác, những kẻ đui mù cùng với đám Sinh vật biến dị kia hễ gặp phải nàng thì không chết cũng sẽ bị lột đi một tầng da, quả thực chính là một ma nữ.

    Nữu Khắc Tư cười lạnh nói:

    “Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là thu nạp thêm càng nhiều cao thủ, chỉ bằng vào sức của hai người chúng ta thì phần thắng thật sự là quá nhỏ.”

    Tuy rằng vô cùng không cam lòng, nhưng bất quá Phùng Cương cũng biết Nữu Khắc Tư nói không sai, hai người bọn họ căn bản là không đối phó được đầu long kia.

    “Bất quá, hiện tại chúng ta cũng không thể để cho bọn hắn sống quá tốt được!”

    Nữu Khắc Tư bỗng nhiên nhìn về phía bình nguyên nơi xa, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn ……

    …………

    Cổ Nguyệt ngồi Hắc Long trở về mái nhà đối diện căn phòng của Tô Phỉ, tiếp theo hắn lại liền dùng Đầu Phát quấn lấy lan can ban công nhà của Tô Phỉ rồi trực tiếp đi vào ban công.

    Tô Phỉ lúc này cư nhiên đang ở trong nhà chơi tiểu bá vương, hơn nữa còn chơi là Hồn Đấu La, nhìn bộ dáng chuyên tâm của nàng để cho Cổ Nguyệt thật sự vì nàng mà cảm thấy lo lắng, nếu như đột nhiên có Sinh vật biến dị bay từ ngoài ban công tiến vào, thì chỉ trong nháy mắt liền sẽ có thể lấy đi mạng nhỏ của nàng.

    “Đã về rồi à, chờ một chút nữa liền ăn cơm, ngươi chờ một chút.”

    Tô Phỉ nhìn Cổ Nguyệt liếc mắt một cái, tiếp theo một bên vừa nói chuyện một bên vừa chơi trò chơi.

    Cổ Nguyệt cười khổ nói:

    “Xin lỗi, chỉ sợ là ta cùng với Nha Đầu ăn không được bữa cơm này.”

    “Vì cái gì?”

    Tô Phỉ tạm dừng trò chơi, nhìn Cổ Nguyệt hỏi.

    Nàng đã coi Cổ Nguyệt cùng Nha Đầu là một phần trong nhà tử, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị cùng nhau sinh hoạt.

    “Ta có một địch nhân, không biết vì cái nguyên nhân gì lại để cho hắn tìm ra được nơi này, cho nên ta cùng với Nha Đầu cần phải đi.”

    Cổ Nguyệt ngồi ở trên thảm, nghiêm túc mà nói.

    Tô Phỉ khẽ nhíu mày, nói:

    “Ngươi đánh không lại hắn?”

    “Hiện tại thì thực lực hẳn là không sai biệt lắm, nhưng bất quá năng lực của bọn hắn lại có chút phiền phức, cho nên nếu chỉ một mình ta hẳn là không có vấn đề gì, nhưng mà thêm Nha Đầu cùng với ngươi liền sẽ rất nguy hiểm.”

    Cổ Nguyệt trả lời.

    Nếu như đơn độc đối mặt với Phùng Cương cùng đồng đảng của hắn, Cổ Nguyệt có Hắc Long cùng với Hắc Giáp trợ trận thì vẫn có thể đủ để ứng phó lại, nhưng mà nếu như có thêm Nha Đầu cùng với Tô Phỉ vướng chân thì phần thắng liền sẽ không lớn.

    Nha Đầu còn tốt, đầu chùy có lực công kích nhất lưu, nhưng mà Tô Phỉ lại kém rất xa, thậm chí ngay cả đến Sinh vật biến dị bình thường cũng đều có thể ở trong nháy mắt hạ gục được nàng.

    “Như vậy à……”

    Tô Phỉ hạ giọng nói, khó có được người làm bạn, mới không đến hai ngày lại phải đi, nàng thực sự là có chút luyến tiếc.

    Kỳ thật thì Cổ Nguyệt cũng cảm thấy rất buồn bực, hắn thật sự cũng không biết được bọn người Phùng Cương làm như thế nào mà tìm ra được vị trí của hắn, thật vất vả mới tìm được một chỗ trú chân không tồi, vậy mà hiện tại bởi vì bọn hắn đến mà không thể không đi, Cổ Nguyệt hiện tại đã có suy nghĩ muốn giết người.

    “Ta đi thu thập đồ vật.”

    Cổ Nguyệt trầm mặc một hồi, nói tiếp.

    Kỳ thật thì hắn cũng không có gì để thu thập, liền chỉ có mấy bộ quần áo, hơn nữa còn đều là dùng tóc của hắn bện thành, chỉ cần hắn nguyện ý thì muốn bao nhiêu cũng có.

    Thu thập tốt quần áo, Cổ Nguyệt liền mang theo Nha Đầu rời khỏi nhà của Tô Phỉ, ngồi ở trên lưng Hắc Long, Cổ Nguyệt liền đối với Tô Phỉ đứng ở trên ban công vẫy vẫy tay, tiếp theo trực tiếp lệnh cho Hắc Long cất cánh.

    Cổ Nguyệt ở trên không trung nhìn nhà của Tô Phỉ dần dần thu nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, khó gặp được một vị mỹ nữ, còn chưa có phát sinh một ít sự tình không thể không nói thì lại phải đi, về sau cũng không biết còn có được cơ hội gặp lại hay không.

    Lúc này khởi phong, Cổ Nguyệt lau lau Đầu Phát, một tay ôm Nha Đầu trước mặt, một tay nắm lấy dây cương, hắn đối Hắc Long nói:

    “Bay về phía đông!”
     
  5. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 29: Bầy ngựa hoang nổi điên
    “Ô ô!”

    Bay một hồi, Nha Đầu bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ về phía sau kêu to hai tiếng.

    Cổ Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại, lập tức hô lớn:

    “Đậu xanh!”

    Vừa rồi hắn vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái, Hắc Long ở thời điểm phi hành, gió hẳn là phải từ trước mặt thổi tới, như thế nào mà hắn lại cảm thấy mát mẻ ở sau lưng, nguyên lai do mặt sau có một bầy ngựa hoang biến dị!!

    Ngựa hoang biến dị là một đám sinh vật quần cư, trên trán ngựa đực có một chiếc sừng dài tận một 1 mét, hơn nữa chúng nó lại còn thân cao 3 mét toàn thân phủ một lớp lân giáp, thích hợp nhất để đấu tranh anh dũng. Mà ngựa cái lại mọc ra hai cánh bay ở trên không trung, thân cao cũng hơn hai mét, có thể vỗ ra lốc xoáy.

    Hiện tại từ nơi xa xuấ hiện một bầy ngựa hoang biến dị đang nhanh chóng hướng về phía tòa thành thị này chạy như điên, phỏng chừng chờ đến khi chúng nó chạy băng qua tòa thành thị thì nơi này sẽ biến thành một mảnh phế tích.

    Cổ Nguyệt nhanh lệnh cho Hắc Long quay đầu trở về nhà của Tô Phỉ, cần phải ở trước khi đám ngựa hoang biến dị này lao tới mà trước mang Tô Phỉ rời đi!

    “Hắc Long, lại nhanh thêm một chút!”

    Cổ Nguyệt lại đem Đầu Phát quấn lấy kiến trúc ở chung quanh, phối hợp với tốc độ của Hắc Long mà dùng sức kéo, nhưng bất quá hắn vẫn cứ cảm thấy tốc độ không đủ nhanh.

    Đám ngựa hoang đực trong đàn ngựa hoang biến dị ít nhất có mấy trăm đầu, mà ngựa hoang cái cũng có mấy trăm, tốc độ của chúng cực nhanh hướng về phía tòa thành thị này mà chạy vội, ngựa hoang cái vỗ cánh quát lên phong bạo cũng đã làm cho cây cối trong cả tòa thành thị này bị nhổ tận gốc, từ đó có thể thấy được sức gió phải lớn đến cỡ nào.

    Rất nhiều Sinh vật biến dị đều ở trên đường phố điên cuồng chạy trốn, thậm chí có cả cảnh tượng đám Sinh vật biến dị loại nhỏ bị Sinh vật biến dị cỡ lớn dẫm đạp thành thịt nát.

    Cổ Nguyệt rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được nhà của Tô Phỉ, chỉ thấy Tô Phỉ đang cầm lấy mấy tấm ván gỗ phong bế cửa sổ lại, có lẽ nàng vẫn còn tưởng rằng đây chỉ là một trận gió lốc bình thường mà thôi.

    Cổ Nguyệt dở khóc dở cười dùng Đầu Phát quấn lấy lan can trên ban công rồi trực tiếp đem bản thân kéo đến trên ban công.

    “Cổ Nguyệt, ngươi như thế nào lại trở về rồi?”

    Tô Phỉ đang cầm cây búa đinh tấm ván gỗ, nhìn thấy Cổ Nguyệt thì kinh ngạc nói, nhưng bất quá ngay sau đó nàng liền bừng tỉnh đại ngộ nói:

    “Đúng rồi, hiện tại đang có bão to, ngươi hẳn là muốn cùng Nha Đầu trở về tránh gió!”

    Cổ Nguyệt vô ngữ nhìn Tô Phỉ, nhưng bất quá hiện tại cũng không phải là thời điểm để buồn bực, hắn mở ra cửa sổ sát đất hộ, nói:

    “Hiện tại ngoài thành có một đàn ngựa hoang biến dị lớn đang tiến lại đây, sau một hồi liền sẽ đem toàn bộ thành thị đạp thành phế tích, không muốn chết thì nhanh theo ta rời đi.”

    “A, vậy thì chờ ta một chút, ta phải thu thập một chút hành lý.”

    Tô Phỉ chấn động, tiếp theo một bên nói chuyện một bên lấy ra rương hành lý bắt đầu thu thập.

    Cổ Nguyệt biết tốc độ của đám ngựa hoang biến dị này cực nhanh, cho nên làm sao có thời giờ để cho Tô Phỉ đi thu thập hành lý, hắn lập tức dùng Đầu Phát quấn lấy Tô Phỉ cùng Bentley, tiếp theo lại dùng Đầu Phát quấn lấy Hắc Long đang xoay quanh ở trên không, chờ cho đến khi lên được trên lưng của Hắc Long xong, hắn lập tức quát:

    “Hắc Long, nhanh chóng bay về phía đông bắc, dùng tốc độ nhanh nhất!!!”

    Hắc Long rít gào lên một tiếng, sau đó lập tức dùng r toàn lực phi hành, mà phía sau nó đã có thể rõ ràng nhìn thấy được một đàn lớn ngựa hoang cái.

    May mắn là sức bật của Hắc Long cực mạnh, cho nên dưới toàn lực cũng dần dần cùng đàn ngựa hoang biến dị này kéo ra khoảng cách.

    Lúc này Cổ Nguyệt mới có thời gian nhàn nhã mở ra quầng sáng trực tiếp đi sử dụng kỹ năng ‘ Hồi Quang Phản Chiếu ’ để xem xét đàn ngựa hoang biến dị ở phía sau, hắn cẩn thận đếm một chút, ngựa hoang đực cư nhiên có hơn tám trăm đầu, mà đám ngựa hoang cái cũng có tận hơn 900, khó trách tại sao lại tạo ra thanh thế lớn đến như vậy.

    “Cổ Nguyệt, cảm ơn.”

    Tô Phỉ vãn một chút mái tóc bị gió thổi loạn, tiếp theo đối Cổ Nguyệt nói.

    Nàng đã nhìn thấy cảnh tượng nhà của mình ở dưới móng guốc của đám ngựa hoang biến dị này dẫm đạp, biến thành bụi bặm.

    Nghe được Tô Phỉ nói lời cảm tạ, Cổ Nguyệt chỉ liền khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát quầng sáng. Hắn phát hiện ra đám ngựa hoang biến dị này thật có chút không bình thường, đôi mắt của chúng nó cư nhiên là toàn bạch. Căn cứ vào ký ức thì tròng mắt của ngựa hoang biến dị hẳn là có màu xanh nhạt, đám ngựa hoang biến dị này rõ ràng là có vấn đề. Hơn nữa ngựa hoang biến dị tuy rằng cường hãn, nhưng mà trên thực tế thì tính tình của chúng vẫn tương đối ôn hòa, chỉ cần không đối với chúng nó sinh ra uy hiếp thì chúng nó cỹbg rất ít khi sẽ tập thể bạo tẩu lên như vậy.

    Bỗng nhiên Cổ Nguyệt nhìn đến một đầu ngựa hoang đực đâm sầm vào một tảng đá đặc biệt rắn chắc, sừng của nó tức khắc liền bị bẻ gãy, não lập tức vẩy ra tung tóe.

    “Thì ra là thế.”

    Cổ Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm nói, tiếp theo trong lòng liền bốc lên một cảm giác tức giận.

    Đám ngựa hoang biến dị này rõ ràng cũng đã trúng phải năng lực của nữ nhân mặc áo choàng đen kia, phỏng chừng hiện tại thì trong mắt của chúng nó cũng chỉ là một mảnh sương mù.

    Từ sau khi cùng Phùng Cương kết thù đến nay thì đây hẳn đã là lần thứ tư nhằm vào hắn mà làm ra công kích!

    Cổ Nguyệt đóng lại kỹ năng Hồi Quang Phản Chiếu, sau đó lại đi sử dụng năng lực Tham Trắc Địa Hình, thực nhanh hắn liền tìm ra được địa hình mà bản thân yêu cầu, sau đó vội chỉ huy Hắc Long đi trước.

    Sương mù trong mắt đàn ngựa hoang biến dị không ngừng quay cuồng, ở trong biển sương mù mênh mang lại có một lối đi có thể nhìn thấy được quang minh, dẫn đến việc đám ngựa hoang biến dị không có được bao nhiêu trí tuệ liền cơ hồ không cần suy nghĩ mà hướng về phía lối đi kia chạy tới, vì thế chúng nó trong vô tình liền trở thành công cụ của Nữu Khắc Tư.

    Sức bật của Hắc Long vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà lực bền lại không bằng đám ngựa hoang biến dị, cho nên tốc độ của nó dần dần bắt đầu trượt xuống, may mắn là Cổ Nguyệt biết được đặc điểm này của Hắc Long, cho nên hắn liền sửa đổi lộ tuyến, hiện tại bọn hắn liền đi về hướng có một con sông lớn, chỉ cần qua được song thì bọn hắn liền dược tính như là đã An Toàn.

    “Cổ Nguyệt, phía trước có nhà ở!”

    Tô Phỉ chỉ vào phía trước hét lên.

    Cổ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai phía trước vậy mà lại có một cái doanh địa không lớn không nhỏ, nhìn độ tàn phá của doanh địa cùng với đám công sự phòng vệ liền biết được tình cảnh của bọn họ cũng không quá lạc quan.

    “Đáng chết, đáng chết, đáng chết!!!”

    Cổ Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn ngựa hoang biến dị đang dần tiếp cận, liền tức khắc liên tục kêu to vài tiếng.