FREE  Mạt Thế Tận thế trùng triều

  1. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320

    Chương 30: Ranh giới của Cổ Nguyệt
    Hiện tại muốn sửa đổi lộ tuyến cũng đã không được, phỏng chừng thêm một chút nữa thì cái doanh địa này liền sẽ bị giẫm đạp thành phế tích, người bên trong một kẻ cũng sống không được.

    Cổ Nguyệt tuy rằng chỉ lo một mình bản thân, thậm chí là có thể coi mạng người thành cỏ rác, nhưng người phía trước đều là vô tội, bọn họ nếu như chết đi kia thì khẳng định là do Cổ Nguyệt đã liên lụy, đây liền không được!

    Ở trong mạt thế, không có bất luận giá trị đạo đức cùng pháp luật nào trói buộc, chỉ cần ngươi đủ cường đại thì ngươi có thể làm hết thảy chuyện mà ngươi muốn làm. Nhưng mà mỗi người tự thân đều sẽ có giới hạn cuối, mà điểm mấu chốt của Cổ Nguyệt chính là họa không liên lụy kẻ khác!

    Đàn ngựa hoang biến dị này là chuyện giữa hắn cùng với Phùng Cương, cho nên ngàn vạn không thể họa đến kẻ khác!

    “Tô Phỉ, ngươi đi thông tri người nơi đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta sẽ đi ngăn cản một chút đàn ngựa hoang này!”

    Cổ Nguyệt nói xong thì liền quấn lấy Tô Phỉ đặt ở trên lưng Hắc Giáp, sau đó lại quấn lấy Hắc Giáp thả tới mặt đất phía trước, Hắc Giáp lập tức triển khai toàn bộ mã lực mà chạy về phía doanh địa ở phía trước.

    Cổ Nguyệt hơi hơi thở dài, sau đó liền đứng lên xoay người nhìn về phía đám ngựa đực ở dưới mặt đất, hắn biết rằng hiện tại cần phải đi tranh thủ thời gian!

    “Lão tử cũng không tin rằng không ngừng được các ngươi!”

    Cổ Nguyệt hai mắt dần dần điên cuồng lên, Đầu Phát càng là điên cuồng sinh trưởng, hắn đột nhiên nhảy xuống mặt đất quát lớn:

    “Dừng lại cho ta!!!”

    Tóc của hắn toàn bộ tản ra, sau đó từng sợi cắm vào mặt đất, chỉ trong nháy mắt, phía trước hắn liền xuất hiện một trương võng lớn màu đen, lớn đến mức có thể tạp hết tất cả ngựa đực biến dị ở bên trong.

    Đám ngựa đực phát cuồng chạy vội, nhanh chóng húc mạnh vào tấm lưới do Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát tạo thành. Cùng một lúc liền có đến mấy trăm đầu ngựa hoang đựa đâm vào tấm lưới, lực chấn động khiến cho Cổ Nguyệt toàn thân bị hao tổn, hắn chỉ có thể hơi hơi khom lưng từng ngụm từng ngụm hộc máu.

    Bất quá hắn biết đây chỉ mới là bắt đầu!

    ………………

    Tô Phỉ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình hình của đàn ngựa hoang biến dị, đương lúc nhìn thấy tấm lưới lớn kia mở ra, hai mắt liền trừng to, trong lòng bắt đầu lo lắng cho nam nhân mà nàng vừa mới nhận thức không đến hai ngày kia.
    “Đại trùng tử, chủ nhân của ngươi đối mặt nhiều quái thú như vậy rất có thể sẽ chết, ngươi có thể chạy nhanh hơn một chút hay không?”

    Tô Phỉ quay đầu lại đối với Hắc Giáp nói, kỳ thật thì nàng cũng biết Hắc Giáp đã chạy vô cùng nhanh.

    Hắc Giáp nghe được Tô Phỉ nói, chân động càng nhanh, Tô Phỉ lập tức cảm giác được một trận gió to để cho nàng không mở mắt ra được, chờ thời điểm gió dừng lại thì nàng đã tới trước đại môn của doanh địa rồi.

    Lại nhìn Hắc Giáp, chỉ thấy đôi mắt nó lúc này lập loè hồng quang, tiếp theo toàn thân nó bắt đầu xuất hiện vết rách, nhưng bất quá mấy vết rách này lại vô cùng có trật tự, không giống như là vết thương.

    Tô Phỉ cho rằng Hắc Giáp là do chạy tốc độ quá nhanh dẫn tới làm bị thương bản thân, nàng trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng bất quá hiện tại tình huống rất khẩn cấp, nàng vẫn chạy chậm vào đại môn.

    Thủ vệ của doanh địa này đã sớm phát hiện ra đàn ngựa hoang biến dị đang tiến lại đây, bọn họ đã bắt đầu tập kết nhân thủ chuẩn bị đi kéo dài thời gian, mà lão ấu phụ nữ và trẻ em thì cũng bận rộn thu thập đồ vật, nhưng bất quá chiếu theo tình huống tốc độ như hiện tại thì vẫn không quá lạc quan, tỷ lệ có thể chạy thoát được vẫn là rất thấp rất thấp.

    “Ngươi là ai?”

    Một nam tử cầm súng săn trong tay quát.

    Trong doanh địa này tổng cộng mới có mấy trăm người, mỗi một người hắn đều nhận ra. Mà tất cả mỹ nữ trong doanh địa lại đều là lão bà của hắn, cho nên vừa nhìn đến Tô Phỉ hắn liền biết nàng không phải là người ở trong doanh địa.

    Tô Phỉ dừng lại nhìn về phía nam tử, nhanh nói:

    “Bên ngoài có một đàn quái mã lớn đang tiến lại đây, đồng bạn của ta đang ở phía trước ngăn cản, các ngươi nhanh thu thập đồ vật rút lui!”

    “Cái gì?”

    Nam tử cầm súng săn kinh ngạc nói, hắn biết rằng đang có rất nhiều ngựa hoang biến dị tiến lại đây, nhưng mà cái tin tức phía trước cư nhiên lại có người ngăn cản này lại làm cho hắn chấn động.

    Tô Phỉ sợ hắn không tin, nói tiếp:

    “Đồng bạn của ta là tân nhân loại, hắn thấy nơi này có người, lại sợ các ngươi không biết, mới kêu ta lại đây thông tri cho các ngươi, hắn hiện tại liền ở phía trước, ngươi đến chỗ cao điểm liền sẽ có thể thấy được.”

    Nam tử cầm súng săn nhìn Tô Phỉ liếc mắt một cái, tiếp theo linh hoạt leo lên một tòa vọng tháp tương đối cao, hắn trông về phía xa phía trước lập tức nhìn thấy được một tấm lưới thật lớn đang ngăn cản đàn ngựa hoang biến dị ở phía trước. Đồng tử hắn hơi hơi co rút, thị lực nháy mắt tăng nhiều, hắn thực nhanh liền nhìn thấy Cổ Nguyệt đang đứng trên mặt đất hộc máu.

    “Mẹ nó, thật là có một tên điên ở phía trước đỉnh.”

    Nam tử giật mình nói, nguyên bản hắn cho rằng đồng bạn của Tô Phỉ không chỉ có một người, nhưng thật không nghĩ tới chỉ có một người đang ngăn cản đàn ngựa hoang biến dị, còn cư nhiên để cho hắn thật sự thành công.

    Bất quá tình huống của người nọ tựa hồ không tốt cho lắm!

    “Ngao ~~~!!”

    Nam tử cầm súng lập tức phát ra một tiếng sói tru, chung quanh doanh địa lập tức nhảy ra mấy đạo bóng dáng, cuối cùng mấy đạo bóng dáng này liền ngừng ở trên nóc nhà gần với vọng tháp nhất.

    Mấy đạo bóng dáng này cư nhiên là mười ba tên người sói, bọn họ toàn thân mọc đầy lông tóc màu xám, thân thể cường tráng, hơn nữa đôi tay đều có móng vuốt sắc bén.

    “Có một vị đồng bào vì doanh địa của chúng ta mà ở phía trước liều mạng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

    Thân thể của nam tử cầm súng bắt đầu bốc cháy lên Hỏa Diễm, hơn nữa cũng bắt đầu biến hình thành một tên người sói.

    Mười ba tên người sói kia lập tức hưởng ứng nói:

    “Cứu hắn!!”

    “Tốt, cùng lão tử đi.”

    Nam tử biến thân thành Hỏa Diễm lang nhân la lên một tiếng, cả người lập tức nhảy ra khỏi vọng tháp, một cú nhảy dựng này cư nhiên lại tới tận mấy trăm mét.
     
  2. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 31: Cổ Nguyệt hóa nhộng
    Cổ Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bản thân có tiềm chất làm nhân vật như chúa cứu thế, hắn chỉ nghĩ tại trong thế giới hỗn đản này hảo hảo sống sót, có một hai nữ nhân, có một tiểu oa yên vui, mỗi ngày có thể ăn no bụng, vậy liền đã đủ rồi.

    Nhưng làm người, liền tính cả khi ngoại giới không có bất luận cái gì ước thúc, bản thân cũng cần thiết vì chính mình lưu lại điểm mấu chốt đạo đức. Trên thực tế thì Cổ Nguyệt hoàn toàn có thể để cho Hắc Long bay qua song, không cần phải đi để ý tới việc đám người trong doanh địa kia còn sống lhay à chết. Nhưng mà hắn biết làm như vậy là không đúng, những người đó hoàn toàn là vô tội, hơn nữa còn là bị hắn liên lụy, cho nên hắn không thể nào cứ đi luôn như thế.

    Cổ Nguyệt có thể lạnh nhạt nhìn người khác bị Sinh vật biến dị nuốt chửng mà không có một chút lòng trắc ẩn nào, vì sinh tồn mà hắn thậm chí cũng từng ăn qua thịt người chết. Nhưng mà hắn vẫn có thể thực tự hào nói, hắn không có tùy tiện giết người, liền tính cả khi thế giới này đã không có cảnh sát tới chế tài hắn thì hắn cũng không có phóng túng bản thân đi làm xằng làm bậy, liền tính cả khi hắn hiện tại có được năng lực cực kỳ cường đại thì hắn cũng không có nghĩ tới việc dùng sức mạnh đối với Nha Đầu hoặc Tô Phỉ.

    Nếu hoàn toàn phóng túng bản thân **, vậy kẻ đó hoàn toàn đã không thể tiếp tục gọi là người, mà chính là mặt người dạ thú!

    Hiện tại Cổ Nguyệt đã thần chí không rõ, hắn chỉ biết bản thân đã không chịu nổi nữa rồi, nhưng quyết không thể để cho đàn ngựa hoang biến dị này đi qua.

    Tấm lưới thật lớn do tóc đen nhánh cấu thành che ở phía trước đàn ngựa hoang biến dị, nhưng đám ngựa hoang biến dị ở phía sau căn bản lại nhìn không được tình huống phía trước, vì thế mà chúng nó hung hăng đâm vào trên người của đám ngựa hoang biến dị phía trước.

    Lực va đập thật lớn nhanh chóng liền truyền đến trên tấm lưới, sau đó cổ lực lượng này lại truyền đến trên người Cổ Nguyệt, khiến cho thương thế của hắn càng trở nên thêm nghiêm trọng. Cổ Nguyệt sau lưng cắm mấy trăm sợi Đầu Phát, hắn đem Đầu Phát cắm vào trong thịt để tự chống đỡ bản thân, bởi vì xương cốt của hắn đều đã bị chấn đoạn, nếu như đem đám Đầu Phát này rút ra thì hắn liền không có biện pháp tiếp tục đứng thẳng.

    Nếu như người thường ở loại trạng thái này giống như hắn thì đã sớm chết không thể chết lại, nhưng mà năng lực hồi phục của hắn lại khiến cho hắn có thể trụ một hơi, nhưng bất quá tiếp tục nữa thì hắn cách cái chết cũng không xa.
    Hắc Long chở Bentley cùng với Nha Đầu ở trên trời xoay quanh, Hắc Long liều mạng phun hỏa cùng băng đi công kích đám ngựa hoang biến dị, nhưng mà nhưng việc này cũng chỉ là như muối bỏ biển, tác dụng không lớn. Nha Đầu càng là rất nhiều lần muốn nhảy xuống đi giúp Cổ Nguyệt, nhưng mà Bentley lại gắt gao cắn lấy quần áo của nàng, khiến cho Nha Đầu oa oa kêu to, nhưng bất quá nếu như nàng thật nhảy xuống thì chỉ cái độ cao này cũng đủ để trí mạng.

    Lúc này, nam tử biến thành hỏa lang rốt cuộc cũng đã mang theo thủ hạ đuổi tới.

    Nam tử từ trên đỉnh đầu của Cổ Nguyệt xẹt qua một chân đá văng một đầu ngựa hoang biến dị, quay đầu lại nhìn Cổ Nguyệt thì phát hiện ra hắn đã hai mắt trắng dã còn thân thể thì không ngừng rung rung, lập tức chấn động.

    Nguyên bản hắn cứ cho rằng Cổ Nguyệt là một tên điên, nhưng hiện tại hắn lại khẳng định Cổ Nguyệt là một tên biến thái, bởi vì trong lúc thần chí đã ở trong rtạng thái mơ hồ như hiện tại mà vẫn cư nhiên còn có thể sử dụng năng lực, nhưng bất quá hắn cũng nhìn ra được tình huống hiện tại của Cổ Nguyệt thực sự đã sắp không xong, tiếp tục nữa thì thật sự sẽ mất mạng.

    “Tiểu tử, có thể nghe được ta nói chuyện không?”

    Nam tử đi đến trước mặt Cổ Nguyệt hỏi.

    Bất quá Cổ Nguyệt vẫn như cũ hai mắt trắng dã, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên là hắn đã nghe không được bất luận cái thanh âm gì.

    Trên thực tế thì màng tai của hắn đã sớm bị đánh rách tả tơi!

    Nam tử nhíu mày một lát sau lại hơi hơi thở dài. Hiện tại thì trạng thái của Cổ Nguyệt căn bản đã không phải người ngoài có thể can dự, có thể sống sót hay không thì chỉ có thể xem vào vận khí.

    “Ngao ~~~”

    nam tử ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru thật dài, sau đó liền xoay người công kích đám ngựa hoang biến dị mắc vào lưới tóc.
    Mười bốn đầu người sói ngăn chặn trên thực tế mang lại tác dụng không lớn, bởi vì thân hình của đám ngựa hoang biến dị không chỉ cao lớn mà hơn nữa toàn thân còn phủ lấy một loại vật chất như áo giáp kim loại, sở hữu phòng ngự cao đến mức kinh người, chúng nó dù có bị đám ngựa hoang biến dị ở phía sau húc vào thì cũng chỉ phát ra tiếng hí vang, căn bản không có bị thương.

    Nam tử tuy rằng có thể sử dụng lửa đi đốt đám ngựa hoang biến dị, nhưng mà thủ hạ của hắn lại chỉ là người sói bình thường, chỉ có thể hơi chút quấy rầy đám ngựa hoang biến dị, chứ móng vuốt của bọn hắn căn bản lại không có biện pháp nào đi phá vỡ phòng ngự của đám ngựa hoang biến dị.

    “Thật là tên đáng sợ, không nghĩ tới chúng ta mười bốn cá nhân vậy mà lại còn không bằng một mình hắn.”

    Nam tử phóng ra một đạo Hỏa Diễm hồng hồng, ngay sau đó mắng thầm.

    Đối mặt đàn ngựa hoang biến dị, hắn đầu tiên là cảm thấy vô lực. Lấy tốc độ của hắn thì đàn ngựa hoang biến dị căn bản không có biện pháp nào đi xúc phạm tới hắn, nhưng mà muốn hắn đi ngăn cản đàn ngựa hoang biến dị giống như Cổ Nguyệt thì hắn lại hoàn toàn làm không được.

    Lúc này Cổ Nguyệt lại phun ra một búng máu, cốt cách toàn thân đã phát ra thanh âm đứt gãy chói tai, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, miệng của hắn tất cả đều là máu.

    Nam tử quay đầu lại nhìn Cổ Nguyệt liếc mắt một cái, ngay sau đó liền đã biết Cổ Nguyệt đã chết chắc rồi.

    Lúc này Cổ Nguyệt cong lưng bắt đầu hộc máu, giống như muốn đem tất cả máu trong người đều phun ra, nguyên bản đầu tóc tạo thành lưới tóc cũng bắt đầu cuồng loạn vũ động, hiển nhiên là đã mất khống chế.

    “Vũ trụ hồng thương, thiên địa băng ly!”

    Bỗng nhiên bốn phương tám hướng truyền đến một tiếng quát trang nghiêm, tiếp theo trong không khí liền xuất hiện vô số quang điểm, đám ngựa hoang biến dị này liền trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

    Hư không trước mặt Cổ Nguyệt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, chỉ tay này nhẹ nhàng ở trên viên đá quý đính trước cái trán Cổ Nguyệt điểm một chút, theo sau này chỉ tay này dần dần biến mất.

    Liền tại thời điểm mọi người trợn mắt há hốc mồm, Đầu Phát của Cổ Nguyệt liền nhanh chóng đem bản thân quấn lấy, hình thành một viên hắc cầu thật lớn. Viên hắc cầu này phiêu phù ở giữa không trung tựa như một trái tim đang đập vậy, tản ra hơi thở làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.