Huyền Huyễn TAM SINH DUYÊN TÌNH KIẾP - BHTT/Ngược/HE/1v1

Thảo luận trong 'Truyện Đang Convert' bắt đầu bởi crazyyong93, 9/10/21.

  1. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 11: Cùng Nàng độ kiếp
    Bí cảnh Thiên môn
    Lúc này đám yêu thú chia làm hai, một nữa tấn công về phía đám đệ tử của Ma Thiên môn, một nữa tấn công về phía nhóm người của Đường Thiên Vũ. Cuộc loạn chiến diễn ra sau một lúc đám đệ tử của Ma Thiên môn bị đám cự thú tiêu diệt hoàn toàn, còn đệ tử của Côn Luân hư người thì bị trong thương kẻ thì bỏ mạng, lúc này vì để bảo vệ tính mạng mình Lạp Thanh Nhã liền sử dụng bạo phát đan cũng dưỡng tâm đan ( kích phát linh lực lên cảnh giới cao hơn; Điều dưỡng tâm mạch, ổn định và duy trì lượng linh khí trong cơ thể khi dùng bạo phát đan cho mục đích tấn thăng). Giằng co một lúc lâu đám cự thú đã bị giết hơn phân nữa, bất giác bầu trời lúc này xuất hiện sấm chớp xoay chuyển thành vòng. Tống Nhất Dương cả kinh hô “độ kiếp”.
    Đường Thiên Vũ liền nói “Nhất Dương mau đưa đệ tử đến nơi an toàn, bày bố kết giới, Lạp Thanh Nhã sắp độ kiếp rồi. Ta sẽ ở lại giải quyết yêu thú rồi tìm mọi người. Nhanh đi kẻo không kịp”
    Tống Nhất Dương mày nhăn nhìn Đường Thiên Vũ nói “được, ta đợi huynh ở phía trước, trên đường ta sẽ để lại kí hiệu” trầm ngâm một lát mạnh mẻ nói “nhất định phải bình an tìm chúng ta. Ta còn muốn ăn đồ do huynh làm nữa đó” nói xong xoay người dẫn đám đệ tử cấp tốc phi kiếm thẳng về phía trước.
    Mộ Du Nhi Phi kiếm theo sau Tống Nhất Dương nhưng trong tâm luôn cảm thấy bức rứt, lo lắng không yên, lòng như có hàng vạn ngọn lửa đang thêu đốt liền quyết định đưa bình sứ nhỏ cho Mộ Thanh Ca dặn dò “đây là tụ nguyên đan hãy cho đại sư tỷ uống trước khi độ kiếp” nói xong quay đầu nhìn Tống Nhất Dương nói “sư thúc con phải quay lại tìm Thiên, con sợ huynh ấy không trụ nổi” không đợi Tống Nhất Dương trả lời Mộ Du Nhi xoay người phi kiếm về hướng Đường Thiên Vũ.
    Đường Thiên Vũ lúc này tay tạo kết ấn triệu lôi điện, cùng thi chuyển thuật pháp vạn kiếm triều dương hướng đến đám cự thú, tiếng vang nổ cùng máu thịt cự thú văng tung té khắp mọi nơi, bổng một con cự điêu thú (đại bàng hai đầu) dùng móng vuốt lao nhanh tới Đường Thiên Vũ. Bản thân Đường Thiên Vũ vừa mới tiêu hao quá nhiều linh lực cho hai chiêu vừa rồi nên nhất thời không thể tránh né đành để mặt cho móng vuốt của cự Điêu thú đâm tới, nào ngờ một bóng người xuất hiện dùng kiếm đỡ lấy một trảo của cự Điêu thú. Cự Điêu thú bị đánh văng hung hăng lao tới Mộ Du Nhi, Mộ Du Nhi tay kết ấn triệu hồi lôi điện đánh tới cự Điêu thú làm Nó choáng váng lảo đảo trên không chớp lấy thời cơ Mộ Du Nhi phi người lên không trung tay cầm Băng lôi kiếm thi triển thập tam tuyệt tình kiếm chém thẳng về phía cự Điêu thú, một kích chí lấy đi mạng sống của cự Điêu thú. Những cự thú còn lại ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi chiêu thức của Mộ Du Nhi. Bọn chúng đau đớn lùi về phía sau. Mộ Du Nhi bày bố kết giới khóa chặt đám cự thú, triệu hồi mộc thụ đâm xuyên cơ thể của cự thú đang bị vây khốn trong kết giới. Đám cự thú hoàn toàn bị tiêu diệt, thấy mọi thứ đã ổn thỏa Đường Thiên Vũ đưa tiểu Bàn Trư ra ngoài để nó tự hấp thu hạch tâm của cự thú, còn mình thì uống một viên đan dược rồi ngồi xuống tĩnh tọa điều hòa lại linh khí đang hỗn loạn trong người.
    Sau khi tĩnh tọa xong Đường Thiên Vũ mở mắt quan sát xung quanh thì phát hiện Mộ Du Nhi đang chuẩn bị độ kiếp. Một đạo thiên lôi mạnh mẻ bổ xuống người Mộ Du Nhi, Mộ Du Nhi đứng thẳng người tiếp nhận đợt tẩy rửa nhục thể từ đạo lôi kiếp thứ nhất, không chờ Mộ Du Nhi nghĩ ngơi đạo lôi kiếp thứ hai liền gián xuống khiến cả người Mộ Du Nhi run rẩy khuỵu một chân xuống đất, miệng rỉ ra tia máu. Đường Thiên Vũ cả kinh hô lên “nha đầu ngốc mau lấy tụ nguyên đan ra dùng kẻo không kịp, Mộ Du Nhi ngước nhìn Đường Thiên Vũ rồi nở nụ cười miệng mấp mái tính nói thì đạo lôi kiếp thứ ba giáng xuống Mộ Du Nhi hai tay tạo kết ấn cùng triệu hồi mộc thụ tạo lớp bảo vệ chính mình, dùng linh lực cuối cùng rót vào Băng lôi kiếm chống lại đạo lôi kiếp thứ ba. “rầm...” một tiếng vang Mộ Du Nhi miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã rạp xuống đất. Đường Thiên Vũ cả kinh tính tiến đến đỡ Mộ Du Nhi thì phát hiện lôi kiếp vẫn chưa tan chuẩn bị gián xuống đạo lôi kiếp thứ tư.
    Đường Thiên Vũ thầm nghĩ “sao lại có thêm đạo lôi kiếp thứ tư kia chứ, tiểu nha đầu này đã không trụ được nữa rồi” nhìn xuống Mộ Du Nhi đang cố gắng gượng dậy Đường Thiên Vũ thầm thở dài trong lòng rồi ngầm ra quyết định.
    Đường Thiên Vũ lấy áo lông vũ trong đấu lạp quăng lên người Mộ Du Nhi, hai tay kết ấn bài trận phòng ngự xung quanh người Mộ Du Nhi.
    Mộ Du Nhi sau khi chịu ba đạo lôi kiếp đánh xuống làm linh lực trong người chạy tán loạn khiến cả cơ thể như một khối băng, bất giác cảm nhận được hơi ấm từ áo lông vũ do Đường Thiên Vũ đưa tới khiến thần trí Mộ Du Nhi dần hồi phục. Mộ Du Nhi biết được lôi kiếp chưa tan, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận cảm giác đau đớn từ đạo lôi kiếp thứ tư nhưng sau đó lại không hề cảm thấy bất kỳ một cơn đau đớn nào liền chậm rãi mở mắt ra thì thấy đạo lôi kiếp thứ tư đánh xuống mình tất cả đều được chuyển hướng sang Đường Thiên Vũ. Bầu trời lúc này càng thêm cuồng cuồng đạo lôi kiếp thứ năm dường như trút toàn bộ sức mạnh giáng xuống.
    Sau khi đối chiến với cự thú xong, khó khăn lém Đường Thiên Vũ mới hồi phục được hơn phân nữa linh lực, tiếp nhận đạo lôi kếp thứ tư đã khiến cả người Đường Thiên Vũ tê dại, linh lực trong người giảm hơn phân nữa, giờ lại thêm một đạo lôi kiếp thứ năm như cuồng nộ oanh tạc mọi thứ, Đường Thiên Vũ cười khổ trong lòng tay vung ra 13 lá bùa chú, dùng tay tạo kết ấn vẽ pháp trận phòng ngự xung quanh thân mình. Thao tác vừa xong đạo thiên lôi thứ năm cũng giáng xuống, một tiếng “ầm.. ầm” như trời long đất lỡ vang lên. Đường Thiên Vũ sau khi tiếp nhận đạo lôi kếp thứ năm cả người khuỵu xuống miệng phun ra một ngụm máu tươi cả thân người ngã nhào về phía trước, bất ngờ được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nữa thân người của Đường Thiên Vũ, một mùi hương quen thuộc như đã từng vương vấn trên chóp mũi Đường Thiên Vũ rồi rơi vào hôn mê.
     
  2. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 12:Tiểu Bàn Trư rời Bí cảnh
    Bí cảnh Thiên môn

    Mi mắt rung rung, từ từ mở ra quang sát mọi thứ xung quanh, một thân ảnh nho nhỏ đang say giấc, những tia sáng len lỏi chiếu lên gương mặt Nàng làm cho ngũ quan thập phần tinh xảo, mê đắm động lòng người. Mi mắt Nàng rung rung từ từ mở ra làm cho ai đó tim đập mạnh liên hồi, thần hồn bị câu đi mất, ngây ngốc ngắm nhìn Nàng.
    Nhìn thấy Đường Thiên Vũ tỉnh lại, Mộ Du Nhi vui mừng nói “ Thiên, huynh tỉnh rồi, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”
    Đường Thiên Vũ cười đáp “ ngủ một lát đã khỏe hơn rồi, chốc lát điều hòa lại linh khí trong cơ thể thì sẽ không sao” nói xong Đường Thiên Vũ bắt lấy cỗ tay Mộ Du Nhi dò xét rồi đưa cho Mộ Du Nhi một bình đan dược, tiếp nói “ cầm lấy, Nó sẽ giúp con hồi phục linh lực”. Thấy Mộ Du Nhi dùng xong đan dược thì hỏi “ nha đầu ngốc tụ nguyên đan ta cho con, con đã đưa cho ai rồi?”
    Mộ Du Nhi cuối đầu đáp “ con đưa cho đại sư tỷ dùng rồi”
    Đường Thiên Vũ không nói gì liền búng một cái vào lỗ tay của Mộ Du Nhi rồi ngồi dậy tọa thiền. Bị búng đau nhưng không dám nói, chỉ sờ sờ tai rồi đi ra một gốc ngồi, tiểu Bàn Trư liền bơi lại phía Mộ Du Nhi. Một cá một người đùa giỡn với nhau.
    Sau nữa ngày tọa thiền sắc mặt của Đường Thiên Vũ cũng khởi sắc. Vừa mở mắt hai tai lập tức kết ấn tạo lồng giam bao bọc toàn hang động, triệu hồi lôi điện đánh vào người mình, một vệt sáng bay ra ngoài tính độn xuống đất để tẩu thoát nhưng lại bị kết giới đẩy ngược lại. Mộ Du Nhi cùng tiểu Bàn Trư liền chạy lại gần Đường Thiên Vũ. Vệt sáng dần hiện nguyên hình là một tiểu nhân sâm quả 1000 năm. Tiểu nhân sâm quả bị đánh uất ức khóc rống lên, tiểu Bàn Trư thấy tiểu nhân sâm quả liền vui mừng bơi nhanh về phía tiểu nhân sâm quả, lượn xung quanh vài vòng rồi bổ nhào lên người của tiểu nhân sâm quả há miệng ngậm lấy một gốc lá, bị tiểu Bàn Trư đột kích bất ngờ tiểu nhân sâm quả không kịp né tránh chỉ biết quơ quơ đầu hất văng tiểu Bàn Trư ra xa. Vừa bị Đường Thiên Vũ đánh giờ lại bị tiểu Bàn Trư cắn tiểu nhân sâm quả uất ức cùng tức giận quát lớn “ đồ con cá chết tiệc dám cắn Ta, có tin Ta lốc vảy của Ngươi không”
    Đường Thiên Vũ kinh ngạc nói “ Ngươi biết nói chuyện”
    Mộ Du Nhi cũng kinh ngạc hỏi Đường Thiên Vũ “ sư thúc hiểu tiểu nhân sâm quả nói gì sao”. Đường Thiên Vũ gật đầu.
    Nhân Sâm quả nói “ Ta đương nhiên là biết nói rồi, có điều các Ngươi nghe hiểu lời Ta nói hay không thôi, mà Ngươi... đồ vong ơn phụ nghĩa Ta có lòng tốt giúp Ngươi trị thương vậy mà Ngươi lại dùng lôi điện đánh Ta”
    Đường Thiên Vũ nói “ Nếu không tại Ngươi dính lên người Ta thì đám cự thú đó cũng không có đeo bám chúng ta mãi không buông mà có thật là Ngươi chỉ muốn giúp Ta trị thương thôi không?”
    Nhân Sâm Quả mắt liếc liếc sang chỗ khác như một đứa trẻ làm sai điều gì bị người phát hiện. Sau một lúc Nhân Sâm Quả ngước nhìn Đường Thiên Vũ ánh mắt long lanh, giọng thỏ thẻ nói “ Ta có ý tốt giúp Ngươi chữa thương nhưng sau đó Ta phát hiện máu của Ngươi thật thơm nên Ta mới...” trầm ngâm một lát rồi nói tiếp “ Ngươi cho Ta xin tí máu của Ngươi được không”
    Đường Thiên Vũ nói “Ngươi hại Ta bị cự thú tấn công rồi trị thương giúp Ta nhưng lại muốn lấy máu của Ta bị Ta đánh, giữa chúng Ta đã không ai nợ ai. Ngươi nói thử xem tại sao Ta phải lấy máu của mình cho Ngươi? Đường Thiên Vũ nhìn Nhân Sâm Quả rồi nói tiếp “ muốn có được máu của Ta sẽ phải trả giá không ít. Ta thấy Ngươi nên quên chuyện đó đi”
    Nghe thấy Đường Thiên Vũ nói Nhân Sâm Quả muốn máu của Đường Thiên Vũ, Mộ Du Nhi mặt đầy lo lắng nhìn Đường Thiên Vũ, Đường Thiên Vũ hiểu ý tứ Mộ Du Nhi liền để tay lên đầu Mộ Du Nhi xoa nhẹ chấn an rồi quay qua nhìn Nhân Sâm Quả.
    Nhân Sâm Quả nghe Đường Thiên Vũ nói liền nhanh hỏi “ trả giá như thế nào Ngươi chưa nói sao biết Ta không thể đáp ứng”
    Đường Thiên Vũ chỉ nói hai từ “ khế ước” rồi im lặng nhìn Nhân Sâm Quả.
    Nhân Sâm Quả ủ rủ nói “ kí khế ước xong ngươi muốn ăn Ta, Ta không thể phản kháng”
    Đường Thiên Vũ thở dài nói “ trông Ta tệ bạc đến vậy. Cự thú mở linh trí( biết nói được tiếng người) đã khó, Nhân Sâm Quả như Ngươi mở linh trí càng khó hơn vạn lần huống chi sau khi kí khế ước Ngươi đã là Người của Ta, Ta sẽ bảo hộ Ngươi bình an, không để bất cứ ai đụng đến Ngươi dù một phiến lá”
    Nhân Sâm Quả nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng không chứa bất kì tia tạp chất( chỉ sự dối trá, ham muốn, tham lam, ít kỷ của con người) nào của Đường Thiên Vũ thì gập đầu nói “ Ta đồng ý kí khế ước với Ngươi, nhận Ngươi làm chủ. Ta tin mình không nhìn nhầm Người”
    Đường Thiên Vũ nhếch miệng cười, nói “ sức Ta hiện giờ không thể tiến hành kí khế ước, đợi sau khi ra khỏi bí cảnh Ta và Ngươi sẽ tiến hành kí khế ước sau” nói xong hai tay tạo kết ấn lên người Nhân Sâm Quả, tiếp nói “ Ta tạo kết ấn giúp Ngươi thêm phần che dấu khí tức của mình. Ngoài Ta và nha đầu ngốc kia sẽ không ai thấy được Ngươi nên Ngươi cứ thoải mái không cần lo sợ bất cứ điều gì”. Đường Thiên Vũ nhìn về phí tiểu Bàn Trư rồi nói “ Giờ Ngươi và tiểu Bàn Trư đều nhận Ta là chủ nên Ngươi hãy bỏ qua cho hành động lúc nãy của tiểu Bàn Trư, Nó thật không có ý xấu gì đối với Ngươi”
    Tiểu Bàn Trư nghe thấy Đường Thiên Vũ đang giúp mình hòa giải liền bơi nhanh đến gần Nhân Sâm Quả, đầu dụi dụi vào người Nhân Sâm Quả, lưỡi liêm liếm chỗ khi nãy mình ngậm vào. Nhân Sâm Quả thấy hành động hối lỗi của tiểu Bàn Trư lửa giận cũng bớt đi phần nào nhưng vẫn không quen với kiểu hành vi này liền xoay người đưa chân đá tiểu Bàn Trư văng ra xa, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn tiểu Bàn Trư. Bên đây Đường Thiên Vũ cùng Mộ Du Nhi nhìn thấy hành động đáng yêu của hai đứa liền bật cười.
    Sau khi chuyện của Nhân Sâm Quả được giải quyết cả hai quyết định ngự kiếm phi hành tiến về phía nhóm người của Tống Nhất Dương. Sau khi hội họp đầy đủ vì để đảm bảo an toàn cho cả nhóm nên Đường Thiên Vũ quyết định nghĩ chân tịnh dưỡng gần cổng kết giới của bí cảnh.
    Đến ngày cổng kết giới mở ra, tất cả đệ tử của những tông môn khác đều được truyền tống ra ngoài, đến lược nhóm người của Côn Luân hư thì Đường Thiên Vũ nói với Tống Nhất Dương “ Nhất Dương, Ngươi dẫn đám đệ tử ra trước, Ta sẽ ra theo sau”. Tống Nhất Dương gật đầu rồi dẫn đám đệ tử đi vào kết giới ra khỏi bí cảnh.
    Sau khi tất cả mọi người đã được truyền tống ra ngoài bí cảnh, Đường Thiên Vũ từ từ bước vào kết giới, một mảnh tối mịt bao trùm lấy Đường Thiên Vũ, Đường Thiên Vũ bước tới phía trước thì xuất hiện một bức tường vô hình kéo giữ tiểu Bàn Trư cùng Nhân Sâm Quả, một cỗ khi lực mạnh kéo Nhân Sâm Quả cùng tiểu Bàn Trư quay về bí cảnh, hai đứa nhỏ vội vàng nắm chặt ống tay áo của Đường Thiên Vũ, Đường Thiên Vũ xuất một chưởng đánh văng cỗ khí lực kia, một tay triệu hồi hỏa lôi kiếm chém mạnh vào bức tường vô hình làm nó vỡ tan tành. Đường Thiên Vũ vội cắn chảy máu đầu ngón tay vẻ một đạo bùa chú lên hai lá bùa rồi thi chuyển thuật chú phong lên người tiểu Bàn Trư cùng Nhân Sâm Quả, nhét hai đứa vào lồng ngực của mình. Cỗ khí lực bị đánh văng không gian trở nên vặn vẹo những đường sét liên tục đánh xuống người Đường Thiên Vũ, Đường Thiên Vũ xoay người lên không vung kiếm kém tới những tia sét đánh xuống, cỗ khí lực lúc nãy lại một lần nữa đánh tới, Đường Thiên Vũ xuất trưởng ngăn lại, thân người lảo đảo lùi về sau vài bước, khóe miệng rỉ máu. Nhân cơ hội cỗ khí bị đánh lui, sét chưa kịp giáng xuống Đường Thiên Vũ phi người phóng nhanh ra khỏi kết giới.
    Đường Thiên Vũ vừa ra khỏi kết giới, “Xẹt...” một tiếng vang lên, kết giới được đóng lại. Thấy Đường Thiên Vũ trở ra mà trên khóe miệng còn vươn tơ máu Tống Nhất Dương liền tiến đến hỏi “ Ngươi không sao đó chứ, chỉ đi ra thôi mà sao lại trở thành bị thương rồi”
    Đường Thiên Vũ đáp “ Ta không sao, khi chuẩn bị ra thì gặp phải cự thú, giải quyết xong liền đi ra”
    Trưởng môn La Tế Du tiến đến cạnh hai người rồi nhìn Tống Nhất Dương khiển trách nói “ đệ lại không biết lớn nhỏ, gọi sư huynh của mình như thế sao”
    Tống Nhất Dương bĩu môi mặt cuối gầm bẩm lẩm “ nhưng đệ lớn hơn hắn mà”
    Đường Thiên Vũ cười cười nói “ đệ không để ý đâu, tỷ đùng la hắn nữa, hắn sẽ chốn trong cốc thêm mấy chục năm nữa cho coi. Cũng không còn sớm nữa chúng ta trở về tông môn thôi, đệ cũng có quà tặng cho tỷ” Nói xong Đường Thiên Vũ nắm lấy tay La Tế Du cùng Tống Nhất Dương ngự kiếm quay về tông môn, những đệ tử cũng ngự kiếm theo phía sau.
     
  3. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 13: Nhiệm vụ tông môn –Quyển hạ
    Sau khi quay về tông môn, Đường Thiên Vũ đem một vài đan dược quý mình luyện thành tặng cho trưởng môn sư tỷ La Tế Du và sư phụ Đường Nguyên Chân. Tiến hành Huyết khế với Nhân Sâm Quả rồi bế quan điều dưỡng.
    2 năm sau tại Công Đức đường (nơi ghi lại những cống hiến của chúng đệ tử và cũng là nơi chúng đệ tử nhận nhiệm vụ từ tông môn để đổi lấy tài nguyên tu luyện).
    Mộ Thanh Ca nói “Thanh Nhã, chúng ta đến rừng U Mê bắt cự Giác thú đi (Tê giác có Sừng và Da cứng cáp muôn phần, binh khí bình thường không thể sử dụng khi đối chiến, yếu điểm duy nhất chính là đôi mắt)”.
    Xưng hô quan hệ giữa Lạp Thanh Nhã cùng Mộ Thanh Ca bắt đầu thay đổi từ lúc Lạp Thanh Nhã nhận lấy tụ nguyên đan từ Mộ Thanh Ca trong lúc độ kiếp. Lúc Lạp Thanh Nhã tiếp nhận đạo lôi kiếp thứ hai đã không còn sức lực chịu thêm đạo lôi kiếp thứ ba nên Mộ Thanh Ca liền cùng Tống Nhất Dương thay Lạp Thanh Nhã chịu lấy đạo lôi kiếp thứ ba.
    Mộ Du Nhi nói “nhưng đại sư tỷ nói sẽ đi cùng muội đến rừng U Mê hái Nhạn Tâm hoa (hương thơm gây cho người ngửi sinh ra ảo giác, gai trên thân có chứa độc, người trúng phải sẽ hóa điên sâu xé người bên cạnh đến khi độc trong người tan hết thì tỉnh lại)”.
    Vì chức trách bảo vệ Mộ Du Nhi nhưng cũng không muốn làm Mộ Thanh Ca buồn lòng, Lạp Thanh Nhã suy ngẫm một hồi liền nói “vậy ba người chúng ta cùng nhau đến rừng U Mê bắt cự Giác thú cùng hái Nhạn Tâm hoa”.
    Mộ Du Nhi cùng Mộ Thanh Ca gật đầu đồng ý, cả ba người tiếp nhận hai nhiệm vụ rồi cùng nhau lên đường.
    Rừng U Mê
    Mộ Du Nhi phi người về phía trước cự Giác thú, tay vung roi quấn quanh đầu cự Giác thú rồi giữ chặt. Mộ Thanh Ca dùng kết trận giữ chặt tứ chi của cự Giác thú. Lạp Thanh Nhã tay cầm kiếm đâm thẳng về phía bụng của cự Giác thú. Cự Giác thú bị thương đau đớn rống lên công kích Mộ Du Nhi đang đứng trước mặt Nó rồi dùng sừng ra sức cắt đức dây roi đang quấn chặt lấy cổ Nó.
    Bị công kịch bởi tiếng rống của cự Giác thú cả người Mộ Du Nhi bị đánh bay về phía trước ngã xuống đất. Cự Giác thú sau khi thoát khỏi dây roi của Mộ Du Nhi liền dùng chân dẫm mạnh xuống đất khiến cho đất cát lúng xuống thoát khỏi sự chói buộc của Mộ Thanh Ca, cự Giác thú xoay mình dùng hai chi sau đá vào Mộ Thanh Ca, Lạp Thanh Nhã thấy tình huống nguy cấp liền lao đến dùng kiếm chắn lại công kích của cự Giác thú. Lúc này Mộ Du Nhi ngồi dậy phi người bay lên cổ cự Giác thú hai tay cầm chặt Băng Lôi kiếm một nhát đâm vào mắt cự Giác thú. Cự Giác thú đau đơn giải giụa hất văng Mộ Du Nhi xuống đất, tranh thủ lúc cự Giác thú không chú ý Mộ Thanh Ca tay cầm kiếm lao tới đâm thẳng vào con mắt còn lại của cự Giác thú rồi phi người về phía Lạp Thanh Nhã. Cự Giác thú rống lên một cách đau đớn, chân khuỵu xuống đất, miệng tràn ra máu tươi, cả thân mình đỗ ầm về một bên rồi tắt thở.
    Lạp Thanh Nhã tiến đến đỡ Mộ Du Nhi, bên này Mộ Thanh Ca thu hồi xác cự Giác thú vào đấu lạp của mình. Ba người tiếp tục tiến đến đồi U Mê để hái Nhạn Tâm hoa.
    Vừa đến đồi U Mê cả ba liền lấy đan dược chống lại hương hoa của Nhạn Tâm hoa ra dùng, khi đến gần Nhạn Tâm hoa Mộ Du Nhi lấy trong đấu lạp ra một găng tay đeo vào tiến đến hái vài nhánh Nhạn Tâm hoa rồi cất vào trong đấu lạp. Mọi việc xảy ra suông sẻ, ba người tính rời đi thì một âm thanh vang lên “ xèo...xèo...” một bầy Nhện hoa (loài nhện trên người có hoa văn, phun tơ độc vô người kẻ địch rồi hút linh khí trong người kẻ địch, linh khí hút được trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống cơ thể Nhện hoa) phun tơ tấn công ba người, cả ba người cả kinh cật lực né tránh tơ nhện. Mộ Thanh Ca kết ấn tạo màn chắn bảo vệ, Mộ Du Nhi sử dụng găng tay phá bỏ tơ nhện. Lạp Thanh Nhã nương theo lá chắn của Mộ Thanh Ca tay cầm kiếm vun tới đám Nhện hoa, thấy đồng đội bị giết chết một vài con Nhện hoa phun ra khối độc và kim độc về phía Lạp Thanh Nhã, Lạp Thanh Nhã xoay người thành vòng tránh né kim độc rồi vung kiếm chém tới, đám Nhện hoa bị chẻ đôi rơi lụp bụp xuống đất. Lạp Thanh Nhã vừa tiếp đất mặt bổng trắng bệch, chân run rẩy khuỵu xuống tay nắm chặt chuôi kiếm cắm xuống đất chống đẩy nữa thân người không cho ngã xuống đất, lúc này từ đâu xuất hiện một con Nhện hoa bổ nhào về phía Lạp Thanh Nhã, một thân ảnh nhanh như chớp tiến đến ôm chằm lấy Lạp Thanh Nhã lăn tròn vài vòng trên mặt đất. Mộ Thanh Ca hốt hoảng dùng kiếm chẻ đôi Nhện hoa vừa tấn công Lạp Thanh Nhã rồi tiến đến đỡ lấy Lạp Thanh Nhã.
    Cả ba người đứng sát vào nhau chuẩn bị đối chiến tiếp với đám Nhện hoa. Lạp Thanh Nhã phát hiện Mộ Du Nhi có biểu hiện bất thường liền hô lên “Thanh ca cẩn thận”. Mộ Thanh Ca quay sang thấy Mộ Du Nhi đang nhào tới mình như một con giả thú liền xuất một chưởng đánh văng Mộ Du Nhi về phía đám Nhện hoa.
    Lạp Thanh Nhã nói “tam sư muội trúng độc của Nhạn Tâm hoa rồi”.
    Nghe Lạp Thanh Nhã nói Mộ Thanh Ca nhíu mày nói “chúng ta phải phá vòng vây đi ra nếu còn ở đây một là trở thành thức ăn của đám Nhện hoa, hai là chết dưới tay sư muội”.
    Lạp Thanh Nhã hô “còn tiểu sư muội”.
    Mộ Thanh Ca đáp “tỷ đang bị thương không dùng linh lực được, chỉ có một mình ta không thể nào vừa đối chiến Nhện hoa, vừa bảo trụ sư muội không làm hại chúng ta. Chúng ta chỉ có một con đường đó là ra ngoài tìm người tới cứu sư muội. Hiện giờ sư muôi đang bạo phát vì độc của Nhạn Tâm hoa đám Nhện hoa đó sẽ không làm gì muội ấy đâu”.
    Nghe Mộ Thanh Ca nói Lạp Thanh Nhã im lặng nghe theo sắp xếp của Mộ Thanh Ca. Thấy Lạp Thanh Nhã không nói gì Mộ Thanh Ca cười thầm liền ôm Lạp Thanh Nhã vào lòng, một tay xuất kiếm tạo một lối thoát rồi phi người ra khỏi vòng vây của đám Nhện hoa để lại một mình Mộ Du Nhi.
     
  4. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 14: Nhiệm vụ tông môn – Quyển thượng
    Bên trong đồi Nhạn Tâm hoa

    Mộ Du Nhi điên cuồng chém giết đám Nhện hoa, mà đám Nhện hoa cũng lều mạng công kích Mộ Du Nhi khiến cả người Mộ Du Nhi đều toàn là vết thương.
    Mộ Du Nhi bị một con Nhện hoa bất ngờ đánh tới thân mình lảo đảo rơi xuống sườn núi, một thân ảnh ngự kiếm bay tới ôm chằm lấy Mộ Du Nhi nhanh chóng bay về phía một hàng động, thân ảnh đó không ai khác chính là Đường Thiên Vũ. Vào trong hang động Đường Thiên Vũ lập tức tạo kết ấn phong cửa động lại rồi xoay người nhìn về phía Mộ Du Nhi hai mắt đỏ ngầu đang phát điên nhào người về phía Đường Thiên Vũ.
    Đường Thiên Vũ thở dài lấy ra hai viên đan dược một viên đưa một viên vô miệng mình, viên còn lại giữ trong tay, tay còn lại chưởng vào người Mộ Du Nhi, Mộ Du Nhi đau đớn há miệng kêu lên nhân dịp đó Đường Thiên Vũ búng viên đan dược vào miệng Mộ Du Nhi.
    Bị ăn đau Mộ Du Nhi càng thêm phát điên nhào tới người Đường Thiên Vũ, lần này Đường Thiên Vũ chẳng những không tránh mà còn ôm Mộ Du Nhi vào lòng, điểm những nguyệt vị từ sau lưng Mộ Du Nhi rồi truyền linh lực từ phía sau cho Mộ Du Nhi, mặc kệ Mộ Du Nhi đang cắn xé cơ thể mình.
    Sau một lúc phát điên độc tính trong cơ thể triệt tiêu hết và được Đường Thiên Vũ chữa trị vết thương Mộ Du Nhi dần khôi phục lại ý thức, cảm nhận được bên mặt mình một mảng ương ướt xen lẫn mùi máu tươi Mộ Du Nhi ngước nhìn. Cả người hốt hoảng khi thấy trên người Đường Thiên Vũ không chỗ nào là lành lặn, trước ngực loang lỗ những vết máu lớn nhỏ còn đang rỉ ra. Khi thấy tình trạng Đường Thiên Vũ như thế Mộ Du Nhi cảm thấy tim mình lúc này như bị ai đó đâm vào, đau nhói không sao tả được. Giọt nước mắt chảy xuống không ngăn lại được.
    Cảm nhận được người trong lòng không còn nữa Đường Thiên Vũ thanh âm có hơi khàn và yếu ớt do bị mất máu cất lên hỏi: “Đã tỉnh?”.
    Mộ Du Nhi gật đầu, nức nở nói: “Con... Con xin lỗi”.
    Nghe được âm thanh hơi khác, Đường Thiên Vũ mở đôi mắt đang khép hờ của mình, nhìn thấy hai hàng nước mắt trên gương mặt Mộ Du Nhi, Tim Đường Thiên Vũ như ai cắt đi một miếng, hai đầu chân mày chụm lại một chỗ, Đường Thiên Vũ đưa tay lau đi nước mắt đang chảy trên gương mặt Mộ Du Nhi rồi nói: “Ta không sao, chỉ là ngoại thương sẽ mau chóng lành lại, nha đầu ngốc ngươi còn khóc nữa sẽ trở thành một mụ già vừa xấu xí vừa ngốc nghếch”.
    Mộ Du Nhi đang khóc thì nghe Đường Thiên Vũ nói mình nhăn nheo xấu xí thì liền lau nước mắt, phồng má, trợn mắt nhìn Đường Thiên Vũ nói: “Sư thúc xấu xa, dám nói ta xấu, dám nói ta nhăng nheo không ai cần,” vừa nói vừa lấy tay đánh lên ngực Đường Thiên Vũ.
    Đường Thiên Vũ vừa đau vừa buồn cười không biết phải làm sao với tiểu nha đầu vừa ngốc vừa đáng yêu này nên đành cắn răng để Mộ Du Nhi phát tiết.
    Đánh xong Mộ Du Nhi phát hiện Đường Thiên Vũ đang bị thương nên quýnh quáng lo lắng hỏi: “Sư thúc, sư thúc người không sao chứ? Thấy như thế nào rồi”.
    Đường Thiên Vũ giả mặt lạnh nói: “Vẫn chưa bị con đánh chết, còn chịu được thêm vài hiệp như thế này nữa”.
    Thấy Mộ Du Nhi cuối mặt không nói gì Đường Thiên Vũ liền nói: “Không trêu con nữa, con nói ta nghe tại sao lại để mình trúng độc Nhạn Tâm hoa còn rơi xuống sườn đồi, trên người toàn vết thương”.
    Mộ Du Nhi kể hết sự việc diễn ra từ lúc khởi hành tới khi mình mất đi ý thức cho Đường Thiên Vũ nghe, Đường Thiên Vũ càng nghe đầu chân mày càng nhíu chặt lại. Sau khi kể hết mọi thứ Mộ Du Nhi hỏi: “Lúc sư thúc cứu con, sư thúc có thấy đại sư tỷ và nhị sư tỷ của con không?”.
    Đường Thiên Vũ đáp: “Không thấy”
    Mộ Du Nhi lo lắng nói: “Không biết đám Nhện hoa có bắt đại sư tư và Nhị sư tỷ không nữa”
    Đường Thiên Vũ nói: “Nếu con lo lắng chúng ta qua đó xem thử”
    Mộ Du Nhi nhìn thương tích trên người Đường Thiên Vũ nói: “Sư thúc chữa thương trước rồi chúng ta sẽ đi đến đó”.
    Mộ Du Nhi suy ngẫm chốc lát rồi nói tiếp: “Sư thúc đưa thuốc chữa ngoại thương đây con bôi cho, phía sau sư thúc cũng bị thương không bôi tới được đâu”.
    Đường Thiên Vũ trầm ngâm giây lát, cuối cùng đưa bình thuốc cho Mộ Du Nhi rồi từ từ thoát y phục để lộ nữa thân trên. Mộ Du Nhi nhìn thấy vết thương trước ngực Đường Thiên Vũ thì đau lòng không thôi nhưng bất giác mặt đỏ lên khi nhìn thấy hai khỏa đồi nho nhỏ kia.
    Thấy mặt Mộ Du Nhi đỏ ửng lên Đường Thiên Vũ hỏi: “Sao vậy, phát sốt hay sao?” Đưa tay sờ lên chán Mộ Du Nhi xem xét.
    Mộ Du Nhi lắp bắp nói: “Không có gì, không có phát sốt. Sư thúc, sao... Sao ngực của người lại giống như ngực của nữ nhi vậy?”.
    Đường Thiên Vũ mặt xám lại hỏi: “Bộ ngực của nữ nhi đều như vậy sao?”.
    Mộ Du Nhi ngước nhìn Đường Thiên Vũ nói: “Cũng không phải như vậy, bất quá ngực như vậy là rất rất nhỏ, nữ nhi nào mà có ngực như vậy sẽ đau khổ chết mất”.
    Mặt Đường Thiên Vũ ngày càng đen lạnh giọng nói: “Nha đầu mau bôi thuốc đi đừng nói nhảm nữa, chuyện về ngực của sư thúc chỉ có ta và con biết thôi tuyệt đối không để người thứ ba biết. Ta mà biết có người thứ ba biết chuyện thì con chuẩn bị cầu nguyện đi”.
    Mộ Du Nhi rùng mình nói: “Con biết rồi, con sẽ không nói cho ai biết” nói xong tiếp tục công việc bôi thuốc của mình.
    Sau khi được Mộ Du Nhi bôi thuốc, Đường Thiên Vũ kêu Mộ Du Nhi ra ngoài cửa động chờ, còn mình ở bên trong động thay y phục khác. Thay xong y phục Đường Thiên Vũ đốt một lá bùa truyền âm về tông môn.
    Một lát sau Đường Thiên Vũ bước ra khỏi của động nhìn Mộ Du Nhi nói: “Chúng ta quay về tông môn, hai sư tỷ của con đã bình an quay về tông môn”.
    Đường Thiên Vũ trầm ngâm nhìn Mộ Du Nhi giây lát rồi nói tiếp: “Ngày mai con tới Thạch động cốc tìm ta.” Mộ Du Nhi vui vẻ gật đầu. Cả hai ngự cùng kiếm phi hành tiến về Côn Luân hư.
     
  5. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 15: Hôn sự của Ta và Nàng – Quyển hạ
    Thạch động cốc
    Đường Thiên Vũ đứng trước cửa động, gió nhè nhẹ lướt qua làm cho từng lọn đuôi tóc bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, ánh mắt tinh xảo đang nhìn xa xăm về một phía như nhớ lại một điều gì đó...
    Ba ngày trước tại thạch động cốc
    Hai sư đồ Đường Thiên Vũ và Đường Nguyên Chân đang cùng nhau thưởng Nguyệt- Ngâm trà.
    Đường Nguyên Chân thở dài nói: “Phụ hoàng con mấy ngày trước có gửi một bức thư cho Ta, ngụ ý hỏi ý tứ của con về việc lập thập tam công chúa làm thái phi”.
    Đường Thiên Vũ bất ngờ hỏi: “Không phải sư phụ luôn muốn con một lòng tu đạo không màn chuyện thế sự hay nam nữ tình trường hay sao? Với lại với cơ thể này của con làm sao mà... ”.
    Đường Nguyên Chân lắc đầu nói: “Quả thật vi sư luôn muốn như vậy nhưng người tính không bằng trời tính.” Ông thở dài lấy tay vuốt vuốt trùm râu dài của mình, thở dài.
    Đường Thiên Vũ ngơ ngác hỏi: “Xin sư phụ nói rõ cho đồ nhi hiểu”.
    Đường Nguyên Chân giải thích: “Vi sư từng nói con có một kiếp nạn chính là tình kiếp con còn nhớ chứ? Mấy ngày trước khi nhận được thư của phụ hoàng con vi sư liền dùng triệu thuật tính toán thì biết được thập tam công chúa là tình kiếp của con”.
    Đường Thiên Vũ cả kinh nói: “Dù là vậy nhưng con một lòng tu đạo, không nghĩ sẽ quay về tiếp nối mối duyên kia”.
    Đường Nguyên Chân nhìn Đường Thiên Vũ nói: “Dù con có tu đạo cũng không tài nào trốn được. Thập tam công chúa chính là Mộ Du Nhi - tam đồ đệ của trưởng môn sư tỷ con”.
    Đường Thiên Vũ ngơ người giây lát rồi thở dài nói: “Nếu đã tránh không được thì đành thuận theo ý trời vậy”.
    Đường Thiên Vũ đứng dậy hành lễ với Đường Nguyên Chân nói: “Đệ tử mong sư phụ cho đệ tử một ít thời gian, xử lý xong việc phàm trần đệ tử sẽ tiếp tục tu luyện không để sư phụ thất vọng”.
    Đường Nguyên Chân nhìn Đường Thiên Vũ rồi gật đầu đồng ý nói: “Cứ thuận theo ý trời vậy”.
    Đang mải miên man hồi tưởng bổng một âm thanh quen thuộc vang lên kéo Đường Thiên Vũ về với thực tại: “Sư thúc, sư thúc, con đến rồi này”.
    Thấy Đường Thiên Vũ đang đứng trước của động Mộ Du Nhi liền chạy nhanh đến hỏi: “Sư thúc kêu con hôm nay đến đây kiếm sư thúc, sư thúc định phân phó việc gì cho con làm phải không?”.
    Đường Thiên Vũ không trả lời câu hỏi của Mộ Du Nhi nói: “Đưa tay ra đây”.
    Mộ Du Nhi ngơ ngác đưa tay ra. Đường Thiên Vũ đeo vào tay Mộ Du Nhi một lắc tay có một cái chuông nhỏ trên đó. Mộ Du Nhi trông thấy chuông nhỏ thập phần khả ái liền nâng tây lắc lắc cho chuông nhỏ vang lên.
    Đường Thiên Vũ nhìn Mộ Du Nhi đang nghịch lắc tay mình tặng trông thật đáng yêu, nhếch miệng cười nói: “Nha đầu ngốc nhà Ngươi luôn luôn gây họa tự chuốc khổ vào thân nên ta luyện một pháp khí hộ thân cho ngươi”.
    Mộ Du Nhi híp mắt vui vẻ cười nói: “Quà sư thúc tặng con sẽ giữ mãi trong người không bao giờ cởi ra, mà sư thúc kêu con qua chỉ vậy thôi sao”.
    Đường Thiên Vũ nói: “Tiểu Bàn Trư và Nhân Sâm Quả nhớ ngươi, ngươi ra phía sau chơi với tụi nó tí đi, chơi xong thì qua bên trưởng môn sư tỷ, tỷ ấy có việc kiếm ngươi”.
    Mộ Du Nhi cả kinh nói: “Để con đi gặp sư phụ trước rồi lại ghé thăm tiểu Bàn Trư và Nhân Sâm Quả”.
    Đường Thiên Vũ lắc đầu nói: “Không cần gấp, trưởng môn sư tỷ đang xử lý một số việc, ngươi qua bây giờ qua đó cũng không gặp được sư tỷ. Đi gặp hai đứa nhóc đó đi”.
    Mộ Du Nhi gật đầu rồi chạy ra phía sau động. Đường Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng Mộ Du Nhi thì nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và trưởng môn sư tỷ.
    La Tế Du thấy Đường Thiên Vũ tới gặp liền hỏi: “Đệ tới kiếm tỷ có chuyện gì quan trọng”.
    Đường Thiên Vũ nói: “Tỷ đã biết Mộ Du Nhi sẽ liên hôn với thái tử Quang Quân phải không?”.
    La Tế Du đáp: “Ta đã biết, nhưng quyết định còn ở Du Nhi”.
    Đường Thiên Vũ chắp tay hành lễ đối với La Tế Du nói: “Đệ muốn xin sư tỷ một chuyện, mong sư tỷ chấp thuận”.
    La Tế Du bất ngờ trước hành động của Đường Thiên Vũ nói: “Đệ có gì cứ nói, không cần phải hành lễ như vậy”.
    Đường Thiên Vũ nói: “Nếu Mộ Du Nhi quyết định gả cho thái tử Quang Quân khi Nàng xuống núi mong sư tỷ chỉ tạm thời phong ấn tu vi của nàng. Sau một khoảng thời gian đệ sẽ đưa Mộ Du Nhi trở lại tông môn”.
    La Tế Du bất đắc dĩ nói: “Đây là việc trái quy định, đệ biết rõ đệ tử một khi xuất sơn trở về phàm trần một là phế tu vi, hai là phong ấn tu vi vĩnh viễn. Một khi làm trái đệ biết sẽ bị phạt nặng cỡ nào không?”.
    Đường Thiên Vũ đáp: “ Cữu đỉnh Xuyên Băng Tiễn, ba tên xuyên tim, sáu tên xuyên tâm. Đệ cam tâm thay nàng chịu phạt mong sư tỷ thành toàn”.
    La Tế Du im lặng không nói lời nào, thật lâu sau miễn cưỡng gật đầu.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)