Chương 6: Ngươi Hãy Giữ Lại mà Dùng Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Bởi vì hai vị trưởng lão Võ Anh cùng Trương Kỷ Trần đã "vô tình" ăn đan dược được Bạch Nghiệp luyện chế, dẫn đến chuyện Tần Giác buộc phải trở thành người chịu trách nhiệm về việc này. Thực tế, Tần Giác vốn không đồng ý, nhưng hắn chợt nhớ tới người thiếu nữ tên là Lạc Vi Vi, hai người mặc dù rất ít khi liên lạc, nhưng cũng coi như là có quen biết, nên Bạch Nghiệp mới cầu khẩn, rồi mới miễn cưỡng đồng ý. "Tiểu gia hỏa, ngày mai ta có thể sẽ phải ra ngoài một lúc, ngươi phải tu luyện thật tốt." Tần Giác nói với "Cỏ dại". Dường như nghe hiểu lời Tần Giác nói, "Cỏ dại" khéo léo nghiêng lá, tỏ ra đã hiểu rõ. "Haizz, có một sư huynh không đáng tin như thế này, thật là khó khăn." Tần Giác thở dài bất đắc dĩ mở ra cuộn giấy mà Bạch Nghiệp cho hắn rồi nghiêm túc nhìn vào. Mặc dù Tần Giác là sư thúc tổ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Huyền Ất Sơn, cũng là Phó chưởng môn trên danh nghĩa, nhưng Tần Giác cơ hồ chưa hề tham dự qua các cuộc họp nội bộ của Huyền Ất Sơn, chứ đừng nói đến việc truyền dạy võ đạo và đi ra ngoài lịch luyện. Thậm chí từ khi Bạch Nghiệp lên làm chưởng môn, hắn đều ở trên sườn đồi không lúc nào rời đi. Xem hết cuộn giấy, Tần Giác mới hiểu được tất cả những chuyện trong lần lịch luyện này. Cách thứ võ đạo như là đi ngược dòng nước, nếu không tiến lên thì sẽ thụt lùi, ngoại trừ tu luyện ra, điều quan trọng nhất là thực chiến, chỉ có trải qua các trận chiến đấu sinh tử, mới có thể được xưng tụng là một vị võ giả có trình độ. Hàng năm, Huyền Ất Sơn đều tổ chức cho các đệ tử mới của mình đi vào Hắc Sâm Lâm để trải nghiệm, đồng thời căn cứ theo số lượng yêu thú bị săn giết, ba người đứng đầu có thể lấy được sức mạnh linh lực và thực lực sẽ được tăng lên đáng kể. Lịch luyện kéo dài trong vòng ba ngày, trong đó các đệ tử săn giết ít hơn ba yêu thú, có thể vào bằng cổng ngoài, nếu săn giết được ba yêu thú trở lên, thì được phép trực tiếp vào cổng trong, việc săn giết yêu thú dựa trên cấp bậc, cấp thấp nhất là Hoàng giai. Tần Giác mặc dù thay thế Võ Anh trở thành người phụ trách chính cho việc trải nghiệm lần này, nhưng nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần cam đoan đảm bảo an toàn cho các đệ tử đến Hắc Sâm Lâm luyện tập là được, về phần các chuyện khác, Tần Giác hoàn toàn không cần lo lắng, dù sao đồng hành cùng còn có mấy vị đạo sư nữa. "Chỉ cần coi nó như là một chuyến du ngoạn." Thu hồi cuộn giấy, Tần Giác tự an ủi chính mình như vậy. ... Hắc Sâm Lâm cách Huyền Ất Sơn chừng hơn ngàn dặm, nếu như đi bộ, chí ít cần thời gian là nửa tháng, bởi vậy nhất định phải cưỡi sư thứu đặc biệt được thuần hóa mới có thể nhanh chóng đến được nơi. Đáng nhắc tới sư thứu, chúng không thuộc loại yêu thú, nhưng lại có hình thể to lớn, có thể chịu tải hơn mười người, ngày đi nghìn dặm, ở Huyền Ất Sơn cho tới nay đều sử dụng làm phương tiện phi hành, lúc trước Tần Giác đã đi tham gia thịnh hội Chém Yêu này, Bạch Nghiệp đã trang bị cho hắn một cái, nhưng cuối cùng bị Tần Giác cự tuyệt. Ngày hôm sau, khi Tần Giác đi vào địa điểm xuất phát, trên thân mấy con sư thứu đã có đầy đệ tử ngồi lên, cầm đầu là mấy mấy vị đạo sư cấp bậc Huyền giai, mà Bạch Nghiệp đang đứng ở đằng xa chờ hắn. "Sư đệ, ngươi rốt cục đã tới rồi!" Nhìn thấy Tần Giác xuất hiện, Bạch Nghiệp lập tức thở phào nhẹ nhóm, muốn xông lên ôm chặt lấy Tần Giác. "Nhiều người như vậy?" Tần Giác nhìn lướt qua, rất ngạc nhiên. "Đây đều là các đệ tử mới được tuyển vào năm nay, họ là tương lai của Huyền Ất Sơn, sư đệ, giao cho ngươi đó!" Bạch Nghiệp thần sắc trịnh trọng nói. Tần Giác im lặng liếc mắt: "Ta biết rồi, yên tâm đi." "Đúng rồi, cái này cho ngươi." Bạch Nghiệp lấy ra một cái bình ngọc, giao cho Tần Giác. "Đây là cái gì?" "Đan dược do ta luyện chế ra, nếu có một đệ tử bị thương, có thể cho bọn họ ăn cái này." "Được rồi, ngươi nên giữ lại tự mình dùng đi." "..." Nói xong câu đó, Tần Giác không để ý tới Bạch Nghiệp nữa, bay lên đầu một con sư thứu ở trong số đó. "Sư thúc tổ." Một đạo sư đứng trên sư thứu vội vàng khom người hành lễ, gây nên một chút náo động. "Nào đi thôi." Tần Giác ngồi khoanh chân xuống, ngửa đầu và uống một ly rượu. "Được!" Tên đạo sư kia lập tức cất giọng nói: "Lên đường!" Hô - Khi những con sư thứu vỗ cánh thì cuồng phong nổi lên, rất nhanh liền bay lên không trung, bay về phía chân trời. "Ngồi vững, trong một ngày chúng ta sẽ đến được địa điểm." Tên đạo sư kia nói tiếp. Điều đáng nhắc tới là, lần này có tổng cộng có hơn hai trăm đệ tử tham gia lịch luyện, chia ra sáu con sư thứu để di chuyển, Lạc Vi Vi cũng không ngồi cùng với con sưu thứu mà Tần Giác đang cưỡi. "Này, các ngươi nghe thấy không, vừa rồi Trần đạo sư gọi người kia là sư thúc tổ, chẳng lẽ hắn là sư đệ chưởng môn?" Có người nhịn không được thấp giọng nói. "Ta cũng nghe thấy, nhưng nhìn qua hắn dường như bằng tuổi với chúng ta." Một người khác phụ hoạ theo. "Ngươi hiểu cái gì, võ giả cũng có thể trẻ tuổi, nhưng có thể là bề ngoài của họ trông trẻ tuổi thì sao?" "Ách... Ngươi nói đúng." Rất nhiều đệ tử mới ầm ĩ nói về điều đó, bọn họ đều vừa mới gia nhập vào Huyền Ất Sơn, cũng không biết Tần Giác là ai, bởi vậy nên tràn ngập hiếu kỳ. Đối với điều này, Tần Giác không thèm để ý chút nào, dù sao cảnh tượng tương tự hắn cũng đã gặp qua vô số lần rồi, trước đó khi tham gia thịnh hội Chém Yêu, có một số người còn coi hắn là để tự của các môn phái khác. Cùng lúc đó, Lạc Vi Vi, ngồi ở trên một con sư thứu khác đưa mắt nhìn sang hướng bên này, thấy Tần Giác xuất hiện trong nháy mắt nàng liền chú ý tới đối phương, nhưng lại không dám xác định, cộng với khoảng cách quá xa, không thể nghe rõ lời nói của tên đạo sư kia, cho nên có chút mờ mịt. "Hắn tới đây làm gì?" Lạc Vi Vi bối rối không có cách nào giải thích nổi. Với thực lực Tần Giác đã thể hiện trước đó, hiển nhiên không thể nào là đệ tử mới, dù sao, nếu là người mới thì sao có thể mỗi ngày đều không có làm việc gì như vậy? Đạo sư thì càng không có khả năng, đạo sư của Huyền Ất Sơn, Lạc Vi Vi cơ bản đều đã gặp qua, huống chi, nếu xem như là một đạo sư, thì cũng không thể nhìn thấu được các kỹ thuật tu luyện công pháp của nàng. Lạc Vi Vi bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật. Chẳng lẽ hắn là Võ trưởng lão, người phụ trách lãnh đạo đội? Thế nhưng ngày hôm qua không phải nói là vị Võ trưởng lão kia bởi vì một số lý do, tạm thời không thể nào dẫn đội, nên thay người sao? Với lại một người họ Võ, một người họ Tần, đó là điều thực sự khác biệt. Nghĩ tới đây, Lạc Vi Vi đột nhiên kịp phản ứng, đúng a, thay người, rất có thể là Tần Giác thay thế cho vị Võ trưởng lão kia. Nói một cách khác, Tần Giác ít nhất cũng là cùng cấp bậc với vị trưởng lão! Lạc Vi Vi có chút khó có thể tin, mới nhìn qua tuổi tác chắc cùng tuổi với nàng, chỉ biết rằng mỗi ngày hắn uống rượu rồi đi ngủ, nhưng lại thật sự là một vị cường giả Địa giai? Cho dù cực kỳ không nguyện ý chấp nhận điều này, nhưng trước mắt dường như đây là cách duy nhất để giải thích cho chuyện này. "Hắn rốt cuộc là ai..." Thiếu nữ cắn môi một cái, biểu cảm cực kỳ phức tạp. Ở phía bên kia, Tần Giác hoàn toàn không biết mình đã được một thiếu nữ để mắt tới, chỉ lạnh nhạt uống rượu. Làn gió thổi tới làm lay động sợi tóc của hắn, bạch y tung bay, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian, nhất là cặp mắt kia, trong veo thâm thúy, như bầu trời đầy sao mênh mông rộng lớn. Rất nhiều đệ tử nữ ngồi phía sau nhìn thấy bức tranh này, đều lộ ra thần sắc say mê, cho dù không nhìn thấy dung mạo của Tần Giác, thì phần này khí chất này cũng đã quá mức phi thường, tựa như tiên nhân hạ phàm du thế. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tần Giác với những người khác, ai nói vô địch bất khả chiến bại thì nhìn giống bình thường đâu?
Chương 7: Hắc Sâm Lâm Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Phần mộ khói cổ xưa, xin hỏi chiều nay là vào năm nào. Trong giấc mộng ta nguyện đi đến Nhạn Môn Quan. Hỏi tội cung điện Sâm La, trách ta vì những cơn sóng điên cuồng, quân không thấy ta đạp phá ngọc chằng chịt..." Trên lưng sư thứu, Tần Giác lên tiếng hát vang, như thể những người chung quanh đều không tồn tại, có mấy vị đạo sư tựa hồ như đã quen với cảnh này từ lâu lắm rồi, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng hát của Tần Giác không phải là âm thanh của tự nhiên, nhưng lại cực kỳ dễ nghe, tăng thêm vài phần cuồng vọng không bị trói buộc tự do thoải mái, có thể nói là kết hợp với bài hát này thật sự hoàn mỹ, làm cho người khác nhịn không được vì đó mà say mê, vì vậy đã gây được sự chú ý của mấy đệ tử trên những con sư thứu khác. "Đó là ai, hát thật hay." "Đây là bài hát nào, trước kia chưa từng nghe qua." "Các ngươi có phát hiện ra hay không, người kia không chỉ có tiếng hát êm tai, mà lại có dáng vóc rất đẹp trai nữa!" "Đúng vậy, đúng vậy! Thật đẹp!" "..." Nghe được các nữ đệ tử xung quanh phấn khích lên tiếng, Lạc Vi Vi vẫn khá bình tĩnh, trước đó nàng đã từng nghe Tần Giác ca hát, bởi vậy cũng không có kinh ngạc gì nữa. Nhưng bây giờ cũng có thể khẳng định rằng, người kia đúng là Tần Giác. Sau khi hát xong, Tần Giác ngửa đầu uống cạn rượu trong bầu, sau đó chợt nằm xuống, ngủ thiếp đi. Đám người: "..." Các đệ tử được tuyển chọn vào Huyền Ất Sơn, cơ bản đều có tư chất cùng thiên phú, khi sư thứu không ngừng bay lên, rất nhiều đệ tử đã bắt đầu chuyển sang trạng thái tu luyện, mặc dù thời gian một ngày không có dài lắm, nhưng lại thực sự gian nan, đặc biệt là ở trên lưng này. Lạc Vi Vi tất nhiên cũng không ngoại lệ, nàng cật lực bắt chước, Thuần Dương Chân Quyết gần giống với Thanh Hư Kinh, thậm chí đạo sư cũng nhìn không ra, đây cũng là lý do tại sao nàng lại dễ dàng trốn được trong Huyền Ất Sơn hơn một tháng. Trong nháy mắt một ngày đã trôi qua, sư thứu rốt cục đã đến được Hắc Sâm Lâm, Tần Giác duỗi lưng một cái và tỉnh dậy. Xa xa có thể nhìn thấy một khu rừng với những dãy núi vô tận ở cuối tầm mắt, có tiếng thú gào truyền tới, khiến mọi người sửng sốt. Bởi vì hàng năm đều sẽ có những đệ tử mới đến luyện tập tại Hắc Sâm Lâm, cho nên Huyền Ất Sơn cố ý thiết lập một phân đường tại nơi đây, dưới sự điều khiển của đạo sư, sư thứu chậm rãi hạ cánh xuống bên ngoài phân đường, mấy tên võ giả đóng quân tại hội trường chi nhánh Huyền Ất Sơn lập tức tiến lên chào đón. "Bá!" Tần Giác ghét nhất là ứng phó với loại hoàn cảnh này, dứt khoát trực tiếp vọt qua mấy vị võ giả Huyền Ất Sơn này, tự mình bước vào bên trong phân đường, chỉ để lại một đám đệ tử cùng đạo sư đang trợn mắt há hốc mồm. "Vừa rồi... có phải là thứ gì đó đi lướt qua?" Một tên võ giả canh giữ phân đường nháy nháy mắt, mờ mịt nói. "Không thấy rõ, hình như là người nào đó?" Một tên võ giả phân đường khác không chắc chắn nói. "Là sư thúc tổ." Trần đạo sư, người đã ngồi cùng Tần Giác trên một con sư thứu trước đó, nhảy xuống và nói ra. Nghe vậy, mấy tên võ giả phân đường bừng tỉnh nhận ra: "Thì ra là thế." Bọn họ đều là những võ giả bước ra từ Huyền Ất Sơn, tất nhiên là biết Tần Giác, lập tức không cần phải nhiều lời nữa. "Đúng rồi, Võ trưởng lão đâu?" Võ giả cầm đầu hội trường hỏi. Hắn tên là Trương Nhạc, là người đứng đầu phân đường đóng giữ nơi đây, phụ trách tiếp đãi các đạo sư cùng đệ tử đến rèn luyện tại Huyền Ất Sơn. "Võ trưởng lão không có tới." Trần đạo sư cười khổ nói: "Bởi vì một số lý do về thân thể, Võ trưởng lão không có cách nào tham gia lịch luyện lần này, chỉ có thể thay thành người khác." "Thay người khác, ai vậy?" Trương Nhạc sững sờ. "Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy." "Chẳng lẽ là... Sư thúc tổ?" Trương Nhạc khóe mắt có chút run rẩy. "Không sai." Trần đạo sư nhẹ gật đầu. "..." Không phải Trương Nhạc có thành kiến gì với Tần Giác, nhưng ở trong ấn tượng của hắn, Tần Giác từ trước đến nay cái gì cũng đều không quan tâm, hơn nữa còn thích uống rượu, một vị sư thúc tổ không đáng tin cậy như vậy, thật có thể đảm bảo an toàn cho các đệ tử của mình sao? Trương Nhạc có chút đau đầu, xem ra hắn nhất định phải suy nghĩ để tâm nhiều hơn cho lần lịch luyện lần này. "Trương đường chủ, trước hết hãy an bài sắp xếp tốt cho những đệ tử này đã." Thấy Trương Nhạc không nói gì một lúc, Trần đạo sư nhắc nhở. "Đúng đúng đúng!" Trương Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng phân phó: "Tranh thủ thời gian an bài tốt chỗ ở cho những đệ tử này, ngoài ra, mấy vị đạo sư xin mời đi theo ta." "Đa tạ Trương đường chủ." "Ha ha ha, thật khách khí, tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn." Trương Nhạc xua tay, miễn cưỡng nở một nụ cười. Phân đường được xây dựng ở bên ngoài Hắc Sâm Lâm, mặc dù phạm vi không lớn, nhưng cũng đủ cho một vài tên đạo sư cùng hơn hai trăm đệ tử mới ở lại, về phần Tần Giác, giờ phút này nhàm chán đang nằm trên mái nhà, từ trong chỗ chứa đồ lấy ra một bình rượu, uống từng ngụm từng ngụm. "Từ nơi này nhìn ra, phong cảnh khá đẹp." Tần Giác có chút thích thú nói. Hắc Sâm Lâm sở dĩ được gọi là Hắc Sâm Lâm, cũng không phải bởi vì nơi này cây cối có màu đen, mà ngược lại, nơi này cây cối đều xanh tươi vô cùng, tràn đầy sức sống. Nhưng vào ban đêm, Hắc Sâm Lâm tựa như bị cắt đứt không liên quan gì tới thế giới bên ngoài, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, người bình thường căn bản là không thể chịu đựng được. Bởi vậy những sinh vật có thể tồn tại sinh sống trong Hắc Sâm Lâm một thời gian dài, nếu không phải là yêu thú, thì cũng rất mạnh mẽ, thậm chí ở sâu trong Hắc Sâm Lâm, một số yêu thú đã đạt đến cấp bậc Thiên giai. Các đệ tử mới của Huyền Ất Sơn đã luyện tập ở bên rìa ngoài của Hắc Sâm Lâm, trải qua chọn lọc, cơ bản chỉ có yêu thú cấp thấp như Hoàng giai hoạt động, nhưng để cho an toàn, họ vẫn cần các võ giả bảo hộ, đây cũng là việc của mấy vị đạo sư cùng Tần Giác. "Này, ngươi là ai, xuống đây cho ta!" Lúc này, một tên nam tử đứng phía dưới ho to với Tần Giác, ngữ khí rất là phẫn nộ. "Vì sao?" Tần Giác không hề bị lay động. "Nơi này là chủ các của phân đường!" Tên nam tử trách mắng. "À." Tần Giác uống một hớp rượu, trực tiếp lựa chọn bỏ qua. "Chết đi!" Người nam tử giận dữ, chuẩn bị lao tới chỗ Tần Giác để ra tay đánh nhau nhưng Trương Nhạc bỗng nhiên dẫn mấy vị đạo sư đi tới. "Nhược Thành, xảy ra huyện gì." Trương Nhạc khẽ nhíu mày. "Đường chủ." Tên nam tử cố nén tức giận, chỉ vào Tần Giác trên mái nhà và nói: "Người này không biết là ai, lại nằm trên mái của chủ các phân đường để uống rượu, không đem Huyền Ất Sơn chúng ta để vào mắt!" Trương Nhạc tập trung nhìn, lập tức nhận ra đó là Tần Giác, lập tức cười khổ nói: "Được rồi, không cần quản hắn." Nghe vậy xong, tên nam tử này còn cho là mình nghe lầm, nhưng Trương Nhạc lại nói tiếp, làm cho nam tử trong nháy mắt sửng sốt: "Hắn là sư đệ chưởng môn, dựa theo thân phận, chúng ta phải gọi hắn là sư thúc tổ." "Là... Là người trông chỉ có mười mấy tuổi mà đã làm sư thúc tổ? !" Nam tử khó tin há to mồm. "Ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai nữa?" Nam tử: "..." Cho dù chưa hề gặp qua Tần Giác, nhưng cũng đã sớm nghe qua chuyện vị sư đệ chưởng môn chỉ mới có mười mấy tuổi, chỉ là không nghĩ tới, đối phương lại thực sự trẻ như vậy! "Không cần quản hắn, chúng ta đi vào đi." Trương Nhạc lạnh nhạt nói. Còn lại mấy vị đạo sư nhìn nhau, tất cả đều giả bộ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, dù sao bọn hắn cũng đã quen với điều đó rồi.