FULL  Dị Giới Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới - Lý Hồng Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 10: Không vì tiền mà thay đổi nguyên tắc
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Triệu Như Ca mặc bộ áo bào màu trắng, gương mặt trắng nõn, mái tóc đen nhánh dùng cây trâm ngọc cài lên, rất tuấn mỹ, chân đi một đôi giày da thuồng luồng, đai lưng nạm ngọc, cao quý mà không mất phong độ.

    -Triệu Như Ca?

    Tôn Khải Tường chật vật đứng dậy, dùng hai tay che đi bộ vị trọng yếu, khuôn mặt âm trầm nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt.

    -Không nghĩ tới Tôn đại thiếu còn có sở thích này, hôm nay Triệu Như Ca tại hạ đã được mở rộng tầm mắt.

    Triệu Như Ca cười khẽ, ánh mắt uyển chuyển lướt qua từng phân thịt Tôn Khải Tường, sắc mặt cổ quái.

    Gương mặt Tôn Khải Tường tức giận tới mức đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn tên sai vặt sau lưng Triệu Như Ca, trừng mắt.

    Sau khi lột xong quần áo trên người tên sai vặt, sắc mặt Tôn Khải Tường mới khá lên đôi chút. Hắn không để ý tới Triệu Như Ca mà xoay người hướng về tiệm nhỏ, hung tợn mắng:

    -Ngày mai lão tử mà không đạp nát chỗ này thì lão tử không còn là họ Tôn. Ngươi chờ đó cho ta.

    Tôn Khải Tường nói xong cũng không nhìn phản ứng của Triệu Như Ca, gương mặt âm trầm, phất tay bỏ đi.

    "Khá lắm!" Khóe miệng Triệu Như Ca nhếch lên, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười đầy ý vị thâm trường, ánh mắt hắn nhìn về hướng tiệm nhỏ đơn sơ trong ngõ.

    Một quán ăn nhỏ mở trong con ngõ hẻo lánh lại có người đến ủng hộ hơn nữa còn là người có thân phận cao quý như con gái của Tiếu đại tướng quân, nói không có chút cổ quái, Triệu Như Ca cũng sẽ không tin.

    Sự hiếu kì trong lòng nổi lên, Triệu Như Ca dạo bước vào quán, muốn nhìn xem quán nhỏ này có gì thần kì đến như vậy.

    Nhưng còn chưa tới cửa hắn đã thấy hai huynh muội Tiếu gia đi ra khỏi quán, thần sắc trên mặt hai người có vẻ khác thường.

    Nội tâm Tiếu Yên Vũ đang nổi bão, không phải vì chuyện Bộ Phương đem Tôn Khải Tường lột trần ném ra khỏi quán mà bởi vì món cơm rang trứng bản tăng cường kia. Sau khi ăn xong, nàng cảm thấy chân khí trong cơ thể mình sôi trào, tăng lên rất nhiều, mặc dù không đạt tới mức độ ăn một cái là đột phá nhưng sự tăng trưởng này lại rất khả quan.

    Một đĩa cơm rang trứng có thể tăng tu vi, hiệu quả tương đương với một viên đan dược tứ phẩm, hơn nữa so với đan dược, mỹ vị của món cơm rang để cho người ta dục tiên dục tửu.

    Khó trách bắt buộc phải là tam phẩm chiến cuồng trở lên mới được ăn cơm rang trứng bản tăng cường, lượng chân khí tăng lên này ngang bằng với toàn bộ lượng chân khí của nhị phẩm chiến sư. Một khi nhị phẩm chiến sư ăn vào, không chỉ không đột phá mà còn bị lượng chân khí đó khiến cho bạo thể mà chết.

    -Yên Vũ, muội sao vậy?

    Triệu Như Ca thấy Tiếu Yên Vũ, trong con ngươi thoáng qua nét nhu hòa, một bước tiến lên, hỏi nhỏ.

    Tiếu Yên Vũ đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng nên không để ý tới Triệu Như Ca, nhưng Tiểu Tiểu Long lại âm thầm cảnh giác, hắn không nghĩ tới Triệu Như Ca lại xuất hiện ở nơi này... Chẳng lẽ tên Tôn Khải Tường chết tiệt báo tin?

    Thấy hai người Tiếu Yên Vũ không thèm để mắt đến mình, sự tò mò của Triệu Như Ca càng nặng hơn, tiệm nhỏ này rốt cuộc có huyền bí gì mà có thể để cho Tiếu Yên Vũ đi ra với khuôn mặt như vậy?

    -Hoan nghênh hôm sau lại đến.

    Tiễn hai huynh muội ra khỏi cửa, Bộ Phương ngáp một cái, chuẩn bị kết thúc ngày làm việc hôm nay.

    -Lão bản, đừng đóng vội. ta phải thử tài nấu nướng của ngài đã.

    Triệu Như Ca mỉm cười nhìn Bộ Phương, vẻ nho nhã toát đến cực hạn, một cơn gió thổi qua cuốn tà áo bay lên, thật anh tuấn.

    Bộ Phương nhìn Triệu Như Ca một cách kì quái.

    -Nga, hôm nay buôn bán đến đây thôi, mời mai lại tới.

    Bộ Phương bình thản nói rồi tiếp tục đóng cửa.

    Thần sắc trên mặt Triệu Như Ca nhất thời cứng đờ, ông chủ này lại từ chối khách ư? Cái quán nhỏ này có gì đặc biệt mà dám từ chối khách?

    -Thời gian buôn bán không phải do người định sao? Có thể thay đổi được. Nếu cần ta trả thêm tiền.

    Triệu Như Ca suy nghĩ một chút, ra giá.

    -Không được!

    Bộ Phương Kiên quyết.

    Triệu Như Ca cau mày:

    -Ta trả gấp hai có được không?

    Bộ Phương suy nghĩ một chút, thôi vẫn cự tuyệt đi.

    -Không được.

    Triệu Như Ca tức giận, cái tiểu điếm chết tiệt này, cho thể diện mà không cần ư? Hắn thật không tin nổi, có người đưa tiền đến mà người này lại không thèm.

    -Gấp ba?

    -không được!

    -Gấp bốn thì thế nào?

    -Không... Không được.

    -Gấp năm?

    Triệu Như cố gắng kìm chế không sút thẳng vào cái mặt bình thản kia, lạnh lùng nói ra điều kiện cuối cùng.

    Năm lần? Lòng Bộ Phương đang rỉ máu. Lời năm lần a!! Một đĩa cơm rang trứng bản tăng cường là năm mươi nguyên tinh, một đĩa rẻ nhất cũng đã được năm mươi nguyên tinh rồi.. Hắn cảm giác có vô số đồng tiền đang bay lượn trước mắt.

    "Làm một thần bếp đứng đầu thế giới, ngươi phải có quy tắc của mình, phải kiên trì theo đuổi không bị kim tiền mê hoặc, không vì tiền bạc mà khom lưng."

    Ngay khi nội tâm Bộ Phương đang rục rịch chuẩn bị đáp ứng Triệu Như Ca thì hệ thống lại nhảy ra dội một gáo nước lạnh khiến cho hắn tỉnh táo lại.

    Triệu Như Ca rất đắc ý, hắn thấy được vẻ do dự trên mặt Bộ Phương , điều này chứng tỏ đối phương không sớm thì muộn sẽ đáp ứng.

    Lão bản của một quán nhỏ mà dám nói nguyên tắc với bổn thiếu! Một đống tiền đập vào không gì không làm được, nếu như không được, vậy thì hai đống.

    Bộ Phương hít sâu một cái sắc mặt trở nên thâm trầm cùng khó coi, liếc nhìn gương mặt đang dương dương đắc ý của Triệu Như Ca một cái, quay người...

    Rầm!

    Cánh cửa gỗ đóng sầm ngay trước chóp mũi của Triệu Như Ca khiến hắn sợ hết hồn.

    -Tình huống gì vây? Lão bản, ngươi mở cửa a! Làm sao ngươi lại không bán nữa? Không được thì chúng ta bàn lại. Làm gì mà trở mặt không nhận người chứ?

    Coi như Triệu Như Ca có hàm dưỡng khá hơn chút nữa cũng nhịn không nổi, thở hổn hển. Đệ nhất tửu lầu ở đế đô này còn không dám nói nguyên tắc với hắn huống chi chỉ là một quán ăn nhỏ trong ngõ.

    -Thời gian buôn bán hôm nay kết thúc, nếu muốn ăn, mời ngày mai đến sớm hơn một chút là được.

    Từ sau cánh cửa đóng chặt truyền tới thanh âm lười biếng của Bộ Phương rồi im bặt.

    Triệu Như Ca đập cửa dồn dập nhưng không thấy có tiếng đáp lại.

    Con chó mực nằm ở cửa liếc nhìn Triệu Như Ca một cái, tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp. Con chó mực này, trừ khi ăn ra thì lúc nào cũng ngủ, thời gian biểu một ngày chẳng khác gì con lợn công nghiệp.

    Rốt cuộc Triệu Như Ca cũng biết mình bị cự tuyệt, anh tuấn tiêu sái như hắn lại bị quán nhỏ này lôi ra làm trò cười.

    Phảng phất như có một mũi tên đâm xuyên ngực.

    Thậm chí trên bàn tay trắng nõn của hắn còn lượn lờ một vòng chân khí mông lung, tu vi tam phẩm chiến cuồng bạo phát định đem quán nhỏ nhỏ phá hủy.

    Nhưng sau rồi hắn vẫn buông tha cho ý định đó.

    -Rất tốt! Ngày mai ta lại tới, rốt cuộc tiệm nhỏ này là dạng gì mà dám cự tuyệt Triệu Như Ca ta.

    Triệu Như Ca chính là con của Tả tướng, thân phận cao quý, ở đế đô ai cũng phải cho hắn một phần mặt mũi, hôm nay lại bị một cái quán ăn nhỏ từ chối phục vụ, đây rõ ràng là đánh mặt hắn mà.

    Triệu Như Ca tức giận tán chân khí trong tay, xoay người rời đi.

    Chó mực lớn nằm bất động, nhìn bóng lưng Triệu Như Ca, khinh bỉ. . .

    Bộ Phương quay trở lại phòng mình ngay, chuyện vừa này với Triệu Như Ca hắn không để trong lòng làm gì.

    Ngáp một cái thật dài, hôm nay thật mỏi a.

    Nằm ở trên giường, Bộ Phương quan sát thông tin bản thân trên hệ thống.

    Ký chủ: Bộ Phương

    Giới tính: Nam

    Tuổi tác: Hai mươi

    Tu vi chân khí: Nhất phẩm

    Thiên phú nấu nướng: Không biết

    Kỹ năng: Không

    Đồ dùng biểu diễn: Không

    Chấm điểm tổng hợp: Nhập môn

    Cấp bậc hệ thống: Một sao

    Nhất thời Bộ Phương ngạc nhiên.

    "Tu vi của ta lại là nhất phẩm? Cấp bậc hệ thống? Chẳng lẽ hệ thống cũng có cấp bậc?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 11: Vì sao ngươi không sợ?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Dựa theo phân cấp thực lực trên Tiềm Long Đại Lục, cấp một là tu vi thấp nhất của Chiến Sĩ, tu vi này ở Đế Đô căn bản lật không được chút bọt sóng nào.

    Điều khiến Bộ Phương nghi ngờ chính là, hắn lại có chân khí?

    Không lẽ do hắn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống? Nhưng hắn nhớ, hắn chỉ được thưởng một mảnh nhỏ của trang phục Thần bếp và phiên bản Upgrade của cơm xào trứng thôi mà, không hề đề cập đến chân khí.

    - Hệ thống, có phải chỉ hoàn thành nhiệm vụ, là có thể thu được chân khí, đề thăng thực lực?

    Bộ Phương tò mò hỏi.

    Tiếng hệ thống nghiêm túc trả lời:

    - Chân khí Kí chủ được bao nhiêu tỉ lệ thuận với số Nguyên Tinh Kí chủ kiếm được, sau khi Kí chủ hoàn thành giao dịch chỉ định, lấy được Nguyên Tinh, hệ thống sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định, tự động chuyển hóa thành chân khí cho Kí chủ, Kí chủ có thể đi qua nhân vật bảng để quan sát tình huống tu vi và tỉ lệ chuyện hóa sau khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập Nguyên Tinh.

    - Đẳng cấp hệ thống hiện tai: một sao, tỉ lệ nguyên khí chuyển hoán:10%, lên đến Nhị Tinh, có thể nhận được nhiều quyền hạn hơn, có thể mở ra cái bàn, có thể cho phép khách hàng mang theo nguyên liệu nấu ăn cấp thấp.

    - Kí chủ lần này thu được hai mươi hai viên Nguyên Tinh, dựa theo tỉ lệ chuyển hóa thu được năng lượng tương đương hai viên Nguyên Tinh, trình độ chân khí tương đương với Chiến Sĩ.

    Bộ Phương trợn mắt há mồm, nguyên lai... Nguyên Tinh còn có tác dụng kiểu này, bất quá ngẫm lại cũng bình thường, bởi vì Nguyên Tinh này vốn vật phẩm cần thiết nhất cho tu sĩ tu luyện, luyện hóa đề thăng trình độ chân khí, việc hệ thống chuyển hóa, đã trợ giúp Bộ Phương bỏ qua bước tự thân hấp thu mà thôi.

    - Ôi chao... nói như vậy, nếu ta kiếm càng nhiều Nguyên Tinh, có phải tu vi càng cường đại hay không?

    Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch, nở nụ cười cứng ngắc.

    - Lên tới Nhị Phẩm Chiến Sư, cần mười viên Nguyên Tinh, Tam phẩm Chiến Cuồng cần một trăm viên, Tứ Phẩm Chiến Linh cần một nghìn, Ngũ Phẩm Chiến Vương cần một vạn.

    Hệ thống nói tiếp.

    Bộ Phương: "..."

    Được rồi, đường thăng cấp còn xa và dài lắm.

    - À, mang theo nguyên liệu nấu ăn là có ý gì?

    Bộ Phương có chút ngạc nhiên.

    - Khách hàng có thể mang theo tài liệu đến, sau đó Kí chủ có thể giúp khách hàng xử lý, giá cả dựa theo điểm được quy định từ hệ thống.

    Hệ thống nghiêm túc giải thích.

    Nguyên lai có chuyện như thế, mắt Bộ Phương sáng ngời, đây là một phương thức rất nhân tính hóa, một phương thức mà hệ thống mở rộng năng lực kiếm Nguyên tinh của hắn, đáng tiếc, hắn hiện tại đẳng cấp không đủ, ở Huyền Huyễn thế giới này, các loại Yêu Thú thần kỳ, các thực vật quý giá, là những nguyên liệu cao cấp, nếu cho phép người khác mang theo nguyên liệu nấu ăn đến để hắn xử lý, nhất định sẽ kiếm được không ít Nguyên Tinh.

    Hệ thống muốn thăng cấp, cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ gần nhất chính là: Trong vòng một tuần, lợi nhuận một trăm Nguyên tinh cùng một ngàn đồng vàng.

    Tiến độ nhiệm vụ: 22/ 100, 100/ 1000.

    Bộ Phương thở dài, lại là một nhiệm vụ gánh nặng đường xa a.

    Làm một vị đầu bếp ưu tú, phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ của mình.

    Sau khi tâm thần rời khỏi hệ thống, hắn chậm rãi nhắm mắt, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đều có quy luật vang lên.

    Sáng sớm hôm sau.

    Bộ Phương đúng giờ rời giường, làm thủ tục xong, bắt đầu quá trình luyện tập hằng ngày.

    Tập lại một lần các động tác trong bếp, sau đó, Bộ Phương ngáp dài, đi ra mở cửa tiệm.

    Đại Hắc Cẩu vẫn như trước, nằm trước cửa tiệm, hắn tựa hồ vẫn luôn nằm ở vị trí này, chưa từng di động, Bộ Phương thoáng cảm thấy có chút kinh ngạc.

    - Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hắc!

    Bộ Phương chào hỏi.

    Đại Hắc Cẩu mắt chó một phen, mặc xác hắn.

    Bộ Phương cũng không xấu hổ, trở về phòng bếp, làm một chén cơm xào trứng, bưng ra để trước mặt Tiểu Hắc.

    - Ăn đi, Tiểu Hắc.

    Bộ Phương nói.

    Tiểu Hắc ngửi được mùi cơm.

    Chán chường lười biếng được quét sạch, nhất thời phấn chấn tinh thần, thè cái lưỡi dài, cặp mắt chó linh động đầy mong đợi nhìn chằm chằm cái chén trong tay Bộ Phương.

    Bộ Phương cạn lời, con chó tham ăn này, vừa có mỹ thực, thái độ hoàn toàn biến hóa, mà khi ăn xong lại lập tức chùi miệng không nhận người.

    Chả có tý tinh thần cm gì cả.

    Con chó này chẳng lẽ không biết làm vui đầu bếp sao? Làm hắn vui, mới có mỹ thực để thưởng thức chứ!

    Được rồi, đối với con chó chỉ nhìn đồ ăn ngon này, Bộ Phương cũng bó tay, đưa cái chén trước mặt Tiểu Hắc, đối phương thế mà ngoắc ngoắc cái đuôi, đi đến cái chén.

    Bộ Phương kéo một cái ghế qua nằm lên, thư thả an nhàn đợi khách hàng tới cửa. Sau đó, kết thúc một ngày tốt đẹp.

    Cùng lúc đó, trên đường cái Đế Đô, một đám người hùng hổ, hung thần ác sát.

    Dẫn đầu là Tôn Khải Tường mặc một chiếc áo xanh hoa lệ, phanh ngực, danh tiếng một trong ba đại hoàn khố Đế Đô không phải chuyện đùa, người trên đường đều tránh thoát, sợ hãi nhìn hắn.

    Tôn Khải Tường rất hài lòng với nhãn quang mọi người xung quanh, không sai! Ca muốn các ngươi sợ hãi! Bản Thiếu Gia trâu bò như vậy, các ngươi vì sao không úy kỵ?

    - Nhanh chân lên cho ta! Mẹ kiếp, hôm nay không đập nát cái cửa tiệm nhỏ kia, Lão Tử không mang họ Tôn!

    Hôm qua bị con robot trong tiểu điếm lấy hết y phục, ném ra như một con chó chết như một cơn ác mộng quấn quanh hắn, khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, vừa mới sáng sớm, hắn bắt đầu triệu tập thủ hạ trong phủ, hùng hỗ tiến về quán ăn nhỏ hôm qua.

    Tôn Khải Tường hắn khi nào mất mặt như thế, không giết chết Bộ Phương, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu!

    Tiếu Yên Vũ ngày hôm nay không xuất môn, hôm qua ăn cơm xào trứng phiên bản Upgrade xong, hấp thu rất nhiều chân khí nên nàng trực tiếp bế quan, hôm nay chỉ có Tiếu Tiểu Long một người, hấp ta hấp tấp chạy tới quán ăn nhỏ.

    Bất quá, vừa đến đường lớn, nhìn thấy Tôn Khải Tường mang theo hơn một trăm người đi đập quán ăn nhỏ, hắn cũng cảm giác hết hồn.

    - Trời ơi! Ta còn muốn ăn cơm xào trứng đấy! Đập em gái ngươi chứ!

    Tiếu Tiểu Long cực kỳ tức giận, nếu đập bỏ tiểu điếm kia, hắn biết tìm nơi nào làm cơm xào trứng ngon như vậy nữa?!

    Hơn một trăm người hùng hổ vượt qua Phụng Tiên Lâu, đi thêm hơn mười dặm, đến một nơi hoang vắng yên tĩnh hơn.

    Ngày thường, trên cơ bản không có người đi qua con hẻm nhỏ này, nhưng hôm nay, lại chật ních người.

    Trong tay Tôn Khải Tường cùng đám thủ hạ đều nắm mộc côn, lạnh lùng nhìn quán ăn nhỏ trong hẻm.

    Cái quái gì đây, một cái tiệm nhỏ như hạt gạo lại dám khi dễ Tôn đại thiếu ta, thiếu bị đánh đây mà!

    Trước cửa tiệm, Bộ Phương thích ý híp mắt, nằm ghế trên, ánh mặt trời ấm áp phóng xuống, bao phủ thân hình hắn, có vẻ lười biếng hưởng thụ.

    Đại Hắc Cẩu thì đang ngoắc cái đuôi, ghé đầu vào cái chén cách Bộ Phương không xa, mồm nhai liên tục.

    - Họ Phương, bản Đại Thiếu đến đây đập tiệm của ngươi!

    Tôn Khải Tường chí khí hiên ngang chỉ quạt giấy vào Bộ Phương, lạnh lùng quát lên, hắn lúc này mang nhiều người như vậy, hắn không tin, tiểu tử này không sợ.

    Nếu Bộ Phương không quỳ xuống cầu xin, bản Đại Thiếu sẽ không tha cho hắn!

    Trong hẻm nhỏ an tĩnh đáng sợ, sau khi Tôn đại thiếu kêu xong, đang đợi Bộ Phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng vẫn chưa từng xuất hiện, người ta lúc này vẫn nằm ghế trên như cũ, ánh nắng ấm áp như sa y bảo phủ thân hình của hắn.

    Đám sai vặt đều trừng mắt to nhìn Tôn Khải Tường.

    Cảm giác như có một đám quạ bay qua đầu hắn... Không ai trả lời, xấu hổ đến mức muốn đội quần.

    Tôn Khải Tường phẫn nộ đến cực điểm, hắn cảm giác Bộ Phương lại vô hình tát hắn vài cái.

    - Đập cho ta! Thấy cái gì đập cái đó! Tháo dỡ cái tiểu điếm này luôn! Mẹ kiếp, ta muốn tiểu tử này biết, đắc tội Tôn đại thiếu ta sẽ có kết cục như thế nào!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.