FULL  Dị Giới Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới - Lý Hồng Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 12: Người gây chuyện, lột sạch cho thiên hạ xem.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Tiếu Tiểu Long đứng ở đầu hẻm đang rất lo lắng, bên trong hẻm nhỏ có rất nhiều người hắn không có cách nào chen vào được. Người đến xem náo nhiệt vây xung quanh thì càng đông khỏi phải nói.

    Cho dù là ở dị giới hay là xã hội hiện đại thì người đứng xem náo nhiệt chắc chắn sẽ chẳng thể nào thiếu được. Chẳng qua là đám người đứng ở đây còn chưa biết rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ bởi vì thấy đông người mà chen chúc tại đầu hẻm nhỏ.

    Giữa lúc Tiếu Tiểu Long đang đau đầu nghĩ xem cách làm thế nào để xâm nhập vào trong đó thì bỗng nhiên cảm giác bả vai mình bị người vỗ một cái, hắn ngay lập tức giật mình quay đầu lại nhìn.

    Đó là một vị thiếu niên dáng người như ngọc, khí vũ hiên ngang. Trền đầu người này đội kim quan, thân mặc trường bào cẩm tú (1), đai lưng hắn có thêu hình một con dị thú đang bay lượn, bên hông đeo một khối ngọc bội. Cả người đều toát ra một cỗ khí tức cao quý.

    Tiếu Tiểu Long sau khi thấy người này sắc mặt ngay lập tức biến đổi, con mắt trừng lớn, miệng há tròn xoe.

    - Tam…Tam… .

    Hắn cà lăm nữa ngày trời cuối cùng cũng không gọi ra được.

    Ngưới thiếu niên giơ tay lên chặn lại lời nói của Tiếu Tiểu Long, gật đầu nhàn nhạt nói:

    - Gọi ta Tam công tử là được, ngươi đang nhìn cái gì đây? Vì sao trong con hẻm nhỏ này lại có nhiều người như vậy?.

    - Tam công tử…ai…, Tôn Khải Tường hắn lại đang ỷ thế hiếp người.

    Tiếu Tiểu Long thở dài, trong lòng vẫn có chút xúc động, thân phận người thanh niên trước mắt này rất không bình thường.

    - Tôn Khải Tường? Chính là đứa con trai ăn chơi của đại thần tài vụ Tôn Thanh sao?

    Tam công tử suy nghĩ một chút, nói.

    Tiếu Tiểu Long gật đầu một cái sau đó mừng rỡ hỏi:

    - Tam công tử quay về đế đô lúc nào vậy? Thế mà một chút tin tức ta cũng không có…Tỷ tỷ của ta có biết không?

    Tam công tử cười khẽ:

    - Ta lần này về đế đô cũng là theo chiếu thư, không có để lộ ra nhiều. Ngay cả Yên Vũ cũng không có biết thì ngươi làm sao có thể biết được.

    Tiếu Tiểu Long bản thân xấu hổ, vẻ mặt đỏ bưng lúng túng nở nụ cười.

    Thiếu niện lại lần nữa liếc mắt nhìn vào trong đám người, thế mà lại đi về phía đó, thuận tiện quay về hướng Tiếu Tiểu Long Nói:

    - Tiểu Long theo ta, chúng ta vào bên trong đó xem.

    Sau đó thiếu niên xâm nhập vào trong đám người, nói là chen lấn nhưng đúng ra phải là chạy. Bởi vì mỗi bước của người thiếu niên đi ra đều mang theo sức mạnh vô hình tách ra đám người trước mặt.

    - Ngũ Phẩm Chiến Vương quả nhiên là lợi hại! Bức tường người dày như vậy cũng không chặn nổi hắn!

    Tiếu Tiểu Long nhìn thấy Tam công tử tiêu sái, hâm mộ nói thầm một câu, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

    Hai người nhanh chóng đi vào được bên trong, vừa vặn đúng lúc thấy được Tôn Khải Trương ra lệnh cho hơn một trăm người động thủ đập quán nhỏ.



    Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người Bộ Phương khiến hắn có chút lười biếng. Trong hẻm nhỏ chen lấn hơn một trăm người, tuy rằng tất cả đều kêu gào muốn đập cái quán nhỏ của hắn. Thế nhưng thân là điếm chủ, chính hắn lại như có như không thể hiện ra sự bình tĩnh và ung dung.

    Hắn thực sự là bình tĩnh, không có chút nào lo lắng.

    Bộ dáng bình tĩnh của Bộ Thiên làm cho Tôn Khải Tường nổi dận. Hơn mười người dưới lệnh của hắn cầm theo côn gỗ xông về phía Bộ Vân, hung thần ác sát.

    Tiếu Tiểu Long nhìn thấy cảnh này trong lòng chó chút lo lắng, dự định ra tay ngăn chặn.

    Nhưng mà thân thể của hắn bị người thiếu niên bên cạnh giữ lại, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

    - Công tử, tại sao ngươi lại ngăn cản ta?

    - Ông chủ của quán nhỏ này dường như rất tự tin, một chút sợ hãi cũng không có. Cho nên ta rất tò mò không biết lá bài tẩy của hắn rốt cuộc là cái gì?

    Người thiếu niên nở nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói.

    Bộ Phương ngồi ở bên trong quán nhỏ, mười mấy người vọt tới trước mặt hắn. Một người trong đó vừa bước chân vào trong tiệm liền cầm côn gỗ hướng về phía đầu Bộ Phương hung hăng đập xuống.

    Những gã sai vặt này đã theo Tôn Khải Tường làm rất nhiều chuyện khi nam phách nữ. Việc này đã sớm thuần thục, trong lòng cũng không hề có bất kỳ gánh nặng nào.

    Côn gỗ bị đánh văng bay lên không trung xoay vòng, về sau “Bịch” một tiếng rới xuống đất.

    Thấy vậy ,thân hình đám sai vặt tức khắc dừng lại, tất cả đều hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cái cục sắt trước mắt.

    Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch không ngừng chớp lóe. Thần hình mũm mĩm che ở trước mặt Bộ Phương, cả người đều tỏa ra ánh sáng kim loại.

    Tiểu Bạch là chính người máy do hệ thống chế tạo, đảm bảo an toàn của quán nhỏ cùng xử lý công việc vặt. Ngày thường bên trong tiểu điếm ngay cả khách hàng cũng không có, dĩ nhiên là không có vấn đề gì về an ninh. Thế nhưng hôm nay có hơn một trăm người đến gây sự, Tiểu Bạch đương nhiên phải dũng cảm đứng ra.

    - Trong phạm vi quán nhỏ cấm chỉ đánh lộn, thằng nào vi phạm quy định ta lột sạch cho thiên hạ xem!.

    Âm thanh máy móc từ trong miệng Tiểu Bạch phát ra ở trong hẻm nhỏ an tĩnh, làm cho mọi người cảm thấy có chút tức cười.

    Cả đám sai vặt mắt chữ O mồm chữ Ô, từ đâu ra một cái cục sắt cực phẩm này? Lại dám chặn đường hơn một trăm người bọn hắn?

    Nhóm người bọn họ đều có tu vi rất yếu, cao nhất cũng chỉ là Nhất phẩm Chiến Sĩ, thế nhưng mà bọn họ có nhiều người.

    Chiến Sĩ cùng Chiến Sư mặc dù tu vi có một chút chênh lệch, thế nhưng có quá nhiều người, Chiến Sĩ cũng có thể hung hăng đánh Chiến Sư một trận.

    Nhìn cái cục sắt trước mắt này giống như khôi lỗi, trong cơ thể cũng không có chân khí vận chuyển. Cả người đều vô hại, bọn họ hoàn toàn không có lý do để lo lắng.

    - Cái cục sắt quái quỷ này là cái gì vậy, mau bắt lấy hắn tháo ra cho ta!

    Tôn Khải Trương nhìn Tiểu Bạch đỏ cả con mắt, cả người nháy mắt tức giận phun trào, cái thứ này là cái quái gì vậy, còn dám lột đồ ta?

    Bọn sai vặt nhận được mệnh lệnh của Tôn Khải Trương, lần thứ hai phóng vào trong quán nhỏ.

    Nhưng mà một màn kế tiếp khiến cho tốc độ bọn hắn chậm lại, bởi vì gã sai vặt xông lên đầu tiên chỉ trong một giây đồng hồ y phục của hắn đều bị lột sạch. Chỉ còn lại duy nhất một cái nội khố che chở cho " động vật quý mà không hiếm ”.

    Người thứ hai, thứ ba . . .

    Người xông vào trong quán nhỏ đều nhao nhao bị đánh bay ra ngoài, lúc đi vào thì quần áo chỉnh tề, lúc bay ra lại trần như nhộng, từng thân thể trắng trẻo bóng loáng nhào té vào trong con hẻm.

    - A..a..a Ta không muốn thấy!

    Một nữ hài tử đang đứng vây xem ở đó thấy vậy vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng, giơ lên bàn tay che kín khuôn mặt. Thế nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn qua khe ngón tay, mặt mày đỏ ửng.

    Tôn Khải Tường nhìn từng cái thân thể trần truồng bay ra, mặt thiếu chút nữa là bị tức giận làm cho xanh mét.

    - Cái đám phế vật này, các ngươi không biết đồng loạt cùng nhau xông lên hay sao?.

    Tiếng hét giận dữ của hắn làm cho bọn sai vặt như tỉnh mộng, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời giơ lên gậy gộc cùng lúc đánh về phía Tiểu Bạch. Năm người liên tục tấn công trong cái quán nhỏ không được tính là rộng. Thế nhưng mà kết quả vẫn y như cũ.

    Mấy người xông vào tất cả đều bị đánh bay ngược ra, quần áo trên người toàn bộ bị lột xuống. Tiểu Bạch coi chúng là rác rưởi ăn vào trong bụng đem xử lý.

    Hơn một trăm người chỉ trong chớp mắt toàn bộ trở nên trần truồng nằm úp sấp kêu thảm trong hẻm nhỏ.

    Tôn Khải Trương hai chân đều có chút run rẩy, trong lòng có một loại cảm giác “Nhục như chó”.

    Hơn một trăm người cho dù là Tam phâm Chiến Cuồng cũng phải lựa chọn tránh né. Hắn tưởng tượng thế nào cũng không ra nổi một cái quán nhỏ trong xó xỉnh này lại có loại khôi lỗi bá đạo như này.

    Bộ Phương vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở phía sau tiểu bạch, vẻ mặt vẫn không có một chút thay đổi.

    Sau khi hơn hơn một trăm người toàn bộ trở nên trần truồng, hắn mới lười biếng đứng dậy, ngáp một cái, rời đi cái ghế.

    Hắn ở trên cao nhìn xuống Tôn Khải Tường đứng ở trước quán nhỏ, lúc này sắc mặt đang rất khó coi, chỉ vào mặt hắn nhẹ nhàng nói:

    - Tiểu Bạch, đem hắn cũng lột cho ta, để cho hắn trần truồng mà trở về. Cái tên này làm ảnh hưởng đến tâm trạng nấu ăn hôm nay của ta, không trừng phạt hắn một chút trong lòng không cảm thấy thoải mái.

    - Vâng

    Âm thanh máy móc của Tiểu Bạch vang lên. Tôn Khải Tường lập tức biến sắc, sau đó xoay người dự định chạy trốn. Thế nhưng mà cánh tay Tiểu Bạch bỗng nhiên tách rời ra, bay qua mấy chục thước kéo lại quần áo của hắn, đem hắn lôi vào trong quán nhỏ.

    - Người ở trong khuôn viên quán nhỏ gây chuyện, lột truồng thị chúng !

    Âm thanh máy móc của Tiểu Bạch lại lần nữa vang lên.

    Tôn Khải Trường quả thật muốn khóc, hắn rất ủy khuất, Không phải là ngươi đem ta kéo vào trong phạm vi quán nhỏ hay sao?

    Xoạt !

    Thân thể Tôn Khải Trường lần thứ hai bay ra, ngã ở trong hẻm nhỏ. Hơn một trăm cái thân thể trần truồng chen lấn cùng một chỗ tạo ra một khung cảnh mỹ lệ.

    - Ồ! Hình ảnh quả thật quá dơ bẩn!

    Vị cô nương đứng xem kia con mắt đảo liên lục, gần như là từ trong khe ngón tay lồi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

    Tôn Khải Tường không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này, trùng trùng điệp điệp hơn một trăm người, khí thế hùng hổ, kết quả . . .

    Cái này thật đúng là một câu chuyện đầy đau buồn.

    Đoàn người trùng trùng điệp điệp, lại càng là trùng trùng điệp điệp người trần truồng đi về, khiến cho đế đô được một phen sóng to gió lớn. Thời điểm đi qua mấy con phố lớn ở đế đô có vô số người vây xem, soi mói. Nhất thời khiến cho giao thông ở đế đô bị tắc nghẽn.

    Con hẻm nhỏ rất nhanh sau đó trở nên trống trải, đám người cũng tản đi thưa thớt, chỉ còn lại một số người bị quán nhỏ hấp dẫn ở lại.

    - Cái hẻm này này thế mà lại mở ra một cái quán ăn nhỏ? Ta ở tại đế đố nhiều năm như vậy dĩ nhiên lại không biết!

    Một vị bác gái thản nhiên nói.

    - Cái quán ăn này có lai lịch không nhỏ, ngay cả quần áo của Tôn đại thiếu cũng dám lột!

    Một vị đại gia thán phục.

    - Người máy kia thật đáng yêu! Vì nó ta sẽ vào xem quán nhỏ này như thế nào?

    Một vài thiếu nữ thế mà lại hướng về phía phía Tiểu Bạch si mê.

    Vì vậy, rất nhiều người mộ danh mà bước vào trong quán nhỏ.

    Vừa mới xoay người trở lại trong phòng bếp, vẻ mặt Bộ Phương lại không có một chút cảm xúc, thế nhưng trên miệng lại nhếch lên một cái.

    - Hy vọng đám người kia đừng bị giá cả trong quán nhỏ dọa làm cho phát sợ.

    * * *

    1.Trường bào cầm tú: Loại trường bào làm bằng vải gấm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 13: Cơm chiên trứng hay là trứng xào đan dược.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lần đầu tiên quán nhỏ Phương Phương náo nhiệt như thế.

    Bởi vì sự kiện trăm người chạy ngoài đường, quán nhỏ Phương Phương rốt cuộc cũng được mọi người xung quanh biết đến. Mặc dù tất cả mọi người đều nhổ nước bọt chê cái quán nhỏ này ở vị trí hẻo lánh, nhưng mà ôm hiếu kỳ trong lòng mọi người đều dồn dập bước vào trong quán nhỏ.

    Một vị bác gái ôm con bước vào quán nhỏ Phương Phương trông thấy mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp được vệ sinh hết sức sạch sẽ, trên bàn không dính một hạt bụi nói lên chủ quán là một người chu đáo. Vật dụng xung quanh được bài trí rất ấm áp, làm cho người ta có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu.

    Từ cách trang trí mà nói, đây đúng là một cái quán nhỏ chất lượng cao.

    - Chao ôi, lão bản, chỗ này có cái gì ăn ngon không? Tiệm của ngươi bài trí đều có thể so với phòng riêng của Phượng Tiên lầu rồi!

    Bác gái giúp đứa bé đang ôm trong ngực lau một chút nước mũi, tiện tay lau lau trên quần áo sau đó hướng về phía Bộ Phương nói.

    Bộ Phương nhìn chằm chằm vào tay của vị đại mụ kia, trên mặt không hề có một chút cảm xúc.

    - Như bà cũng có thể đi những chổ như Phượng Tiên lâu sao, này bà, cũng biết khoát lác đấy chứ.

    Ông cụ không vui, khinh thường hừ một tiếng.

    Bác gái ngay lập tức xù lông, đem đứa bé trong ngực thả xuống, hai tay chống nạnh, trơn to hai mắt dự định cùng lão đại gia kia đại chiến ba trăm hiệp.

    - Khục khục, hai vị khách hàng nếu muốn ăn một chút gì đó, thực đơn ở sau lưng hai vị. Nếu hai vị muốn quyết đấu với nhau, mời tới bên ngoài quán nhỏ.

    Bộ Phương từ tốn nói, ngăn lại hai vị hàng xóm đang sắp đại chiến.

    Bác gái hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới mình đang trong quán của người khác nên cũng không tiếp tục cãi vã. Sau đó xoay người nhìn về phía thực đơn, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

    - Ta xem tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, kinh doanh một cái quán ăn cũng không dễ dàng, bác liền ủng hộ một chút việc làm ăn của ngươi, cho một phần ….

    Bác gái đột nhiên nói không ra lời, vẻ mặt giống như gặp quỷ trợn mắt nhìn vào thực đơn, khóe miệng run rẩy mãnh liệt!

    Ông cụ trong lòng nghi ngờ, quay đầu lại thấy được dáng vẻ hiện giờ của bác gái cũng theo ánh mắt mà nhìn xuống, xém tý nữa thì phun ra một ngụm máu.

    - Trời ạ! Một chén cơm xào trứng giá một viên nguyên tinh? Một nhúm rau cải xanh xào có gì đặc biệt sao, mà những một trăm đồng vàng? Tại sao ngươi không đi cướp luôn đi?

    Ông cụ bị dọa sợ đến nỗi chòm râu có chút run rẩy.

    Thân thể mập mạp của bác gái cũng run lên, kịch liệt nói:

    - Tiểu tử nhà ngươi thật hết chỗ nói! Với giá tiền này của ngươi còn ai dám đến dùng cơm?

    Vốn ông cụ cùng bác gái xích mích với nhau thế mà trở nên có cùng chung mối thù, đều đem mũi nhọn hướng về phía Bộ Phương.

    Bộ Phương vẫn thản nhiên như thường, vẻ mặt không có một chút thay đổi.

    - Quán nhỏ định ra giá tự nhiên có quy tắc của nó, muốn ăn liền gọi, không ăn xin mời rời đi.

    Muốn làm một vị thần bếp đứng đầu thế giới huyền huyễn này, tất nhiên là Bộ Phương phải có kiêu ngạo của mình.

    Bác gái lúc này nhìn Bộ Phương giống như là đang nhìn một người điên, nhanh chóng bế lên đứa bé vẫn còn đang chảy nước mũi vội vã rời đi. Ông cụ cũng khom lưng, ngao ngán lắc đầu đi ra quán nhỏ.

    Đối với việc này, Bộ Phương không để ý cho lắm. Tình huống này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn. Giá cả đồ ăn ở quán nhỏ đã định trước hắn sẽ mất đi rất nhiều khách hàng. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể tiêu phí với giá cả đáng sợ như vậy.

    Phần lớn những người tiến vào quán nhỏ đều như bác gái, bộ mặt giống như gặp quỷ kêu lên một cái sau đó rời đi.

    Người đến nhanh, đi cũng nhanh.

    Quán nhỏ Phương Phương náo nhiệt lại lần nữa trở nên lạnh lẽo. Căn bản không có một người nào muốn ở chỗ này tiêu phí.

    Tiếu Tiểu Long dẫn theo ngươi thiếu niên kia đi vào trong quán nhỏ.

    Vẻ mặt của hắn có một chút hưng phấn. “Tỷ tỷ mình không có ở đây, số nguyên tinh mà mình mang theo chắc hẳn là đủ để ăn một bữa cơm xào trứng phiên bản nâng cấp rồi”.

    Cơm xào trứng phiên bản nâng cấp cần người phải có tu vi đạt đến Tam phẩm Chiến Cuồng mới có thể ăn một chút. Điều này rõ cơm xào trứng này không thể so sánh với những thứ tầm thường kia được. Lúc trước, cơm xào trứng bản bình thường đều có thể làm cho tu vi của hắn có sự đột phá. Lần này hắn ăn cơm xào trứng phiên bản nâng cấp còn không phải làm cho hắn thăng thiên sao!

    - Tiểu Long, Có phải ngươi nói chính là cái quán nhỏ này có cơm xào trứng vị rất ngon đúng không?

    Thiếu niên đứng chắp hai tay, khí chất phi phàm, liếc nhìn quán nhỏ một cái sau đó nhàn nhạt nói.

    - Đúng vậy! Tam công tử, cơm xào trứng ở quán nhỏ này là món cơm xào trứng ngon nhất mà ta đã từng ăn! Dù cho là đầu bếp nhà ta …Không đúng! Dù cho là đầu bếp nhà ngươi nấu cơm xào trứng đều kém xa nơi này nhiều!

    Tiếu Tiểu Long nhớ lại mùi thơm tỏa ra khi Bộ Phương nấu cơm xào trứng, mơ mơ màng màng híp mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

    Tam công tử có chút kinh hãi, quán này lại có thể được Tiếu Long đánh giá cao như vậy. Đầu bếp nhà hắn cũng không phải dạng bình thường, thế mà nấu cơm xào trứng lại có thể kém hơn so với cái quán nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh này?

    Tam công tử đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, quay ngươi nhìn về phía thực đơn món ăn.

    Giá cả người bình thường khó có thể chịu được làm Tam công tử có chút kinh ngạc. Nhíu lông mày, trên gương mặt anh tuấn hiên lên vẻ “Không thể tin được”.

    - Cơm xào trứng nơi này lại dùng nguyên tinh thanh toán? Cơm xào trứng phiên bản nâng cấp có giá mười viên nguyên tinh? Lại quy định tu vi của người ăn?

    Giá cả của những món ăn này cùng với những quy định của chúng hoàn toàn thay đổi cách nhìn của Tam công tử. Hóa ra cơm xào trứng còn có thế bán như vậy.

    - Tam công tử, ngươi cũng đừng không tin, ngày hôm qua sau khi tỷ của ta ăn phiên bản nâng cấp của món cơm xào trứng, ngày hôm nay đã bế quan! Tu vi của nàng còn trực tiếp tăng lên một tiểu cảnh giới đây!

    Tiếu Tiểu Long nói.

    - Ồ! Thần kỳ như vậy?

    Tam công tử kinh ngạc, tu vi của Tiếu Yên Vũ đã đạt đến Tứ phẩm Chiến Linh. Chỉ là một chén cơm xào trứng mà thôi … Lại có thể làm cho tu vi của một vị Tứ phẩm Chiến Linh tăng lên?

    Cái này còn là cơm xào trứng sao? Vẫn nên gọi là trứng xào đan dược đi?

    - Ông chủ, cho ta một phần cơm xào trứng phiên bản nâng cấp đi, tu vi của tại hạ đủ, không cần kiểm tra.

    Tam Công Tử hướng về phía Bộ Phương đứng ở cách đó không xa ôn hòa nói.

    - Ta cũng muốn một phần cơm xào trứng phiên bản nâng cấp!

    Tiếu Tiểu Long vội vàng nói, nhưng lời nói của hắn lại bị Tam công tử ngăn lại.

    Tam Công Tử híp mắt, vẻ mặt nhu hòa nở nụ cười sờ sờ đầu Tiểu Long.

    - Tiểu Long, ngươi mang theo bao nhiêu nguyên tinh?

    Sắc mặt Tiếu Tiểu Long lập tức cứng đờ, lời này vì sao lại quen thuộc như vậy?

    - Mười …Mười viên!

    - Ừ, vậy là đủ rồi.

    Vẻ mặt Tiếu Tiểu Long rất đặc sắc nhìn vào túi tiền có thêu hoa mẫu đơn trên tay Tam công tử. Hắn cảm thấy tựa như có một vạn mũi tên vô hình đâm vào tim hắn.

    - Lần tới ca sẽ mời ngươi.

    Tam công tử mỉm cười nói:

    - Hôm nay ta ra ngoài tản bộ quên mang theo tiền.

    Tiếu Tiểu Long rưng rưng nước mắt, ăn một chén cơm xào trứng tại sao lại khó khăn đến như vậy?

    - Ông chủ, cho ta một phần mì khô cùng một phần cải xào.

    Bộ Phương vẻ mặt không biêu tình, gật đầu một cái.

    - Một phần cơm xào trứng phiên bản nâng cấp, một phần mì khô, một phần cải xào. Được, xin vui lòng chờ một chút.

    Bộ Phương lặp lại một lần, sau đó xoay người tiến vào phòng bếp.

    Tiếu Tiểu Long cùng Tam công tử tìm một chỗ ngồi xuống, bài trí tao nhã làm cho Tam công tử rất hài lòng.

    - Không nghĩ tới trong đế đô lại có quán ăn nhỏ trang nhã đến như vậy, thế mà trước đây ta cũng không biết. Hả! Con khôi lỗi mới vừa rồi lấy một chiến trăm đâu rồi?

    Tam công tử nhìn xung quanh nói.

    Hắn đối với Tiểu Bạch có ấn tượng rất sâu sắc, một cái khôi lỗi lại có thể có năng lực thần kỳ như vậy, quả thật rất ít thấy.

    Ở đại lục Tiềm Long tông môn nổi lên san sát, đế quốc đứng đầu thế giới. Ở chỗ này, đế quốc mới là chính thống, bất kỳ một chính đạo tông môn hay ma đạo tông môn nào đều không được thừa nhận.

    Hoàng đế đương thời của đế quốc Thanh Phong là Trường Phong đại đế, trị vì hơn bảy mươi năm. Thực hiện chính sách chiêu an đối với tông môn, tông môn được chiêu an liên lục bị làm cho tan rã sau đó biên chế vào quân đội. Tông môn không tuân theo sẽ bị hoàng đế phái binh thảo phạt.

    Đế quốc Thanh Phong từ khi lập quốc đến nay đã hơn nghìn năm. Lập quốc đúng vào thời đại tông môn làm chủ, khi đó giữa các tông môn loạn chiến không ngừng, danh bất liêu sinh. Theo hơn một nghìn năm phát triển, tông môn tại đế quốc dần dần suy yếu. Sau khi trải qua hai lần “Khởi nghĩa tông môn” thất bại liền thật sự bị triều đình hoàn toàn trấn áp.

    Hiện nay, tông môn ở đại lục Tiềm Long suy thoái chỉ còn lại mấy trăm tông môn hậu thế. So với thời đại vạn tông xưng hùng, quả thật thê thảm không thể tả.

    Mà trong mấy trăm tông môn còn tồn tại, chỉ còn lại mười đại tông môn kéo dài hơi tàn dưới uy thế của đế quốc.

    Tam công tử đã từng gặp được một tông môn suy tàn, cái tông môn này nghiên cứu lại là thuật điều khiển rối. Đối với nghiên cứu khôi lỗi đã sớm xuất thần nhập hóa, hắn đang suy nghĩ xem khôi lỗi trong quán nhỏ này cùng tông môn kia có liên hệ gì.

    Chẳng qua là hình dáng của Tiểu Bạch cùng khôi lỗi mà tông môn kia nghiên cứu hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa trong cơ thể Tiểu Bạch cũng không có chân khí vận chuyển, cho nên không có khả năng lớn Bộ Phương là tàn dư của tông môn kia.

    Ngay lúc hắn tự hỏi bản thân vấn đề này, từ trong phòng bếp bay ra một mùi thơm ngào ngạt.

    Cái mùi thơm kia tựa như tơ thoảng qua mặt hắn, khiến cho Tam công tử trợn to mắt, cảm giác đói bụng đột nhiên sinh ra.

    - Thật là thơm!

    Hắn cảm thán nói.

    Tiếu Tiểu Long đã sớm chết mê chết mệt ở trong đại dương mùi thơm, đôi mắt mông lung.

    Chỉ riêng mùi thơm này đủ để sánh bằng đầu bếp nhà hắn khi thật sự nấu ăn, thậm chí vẫn có phần thắng.

    Rất lâu sau đó một bóng hình thon dài từ phòng bếp đi ra.

    Nét mặt Bộ Phương không hề có chút cảm xúc tay nâng một mâm sứ Thanh Hoa, mùi thơm ngào ngạt bao phủ phía trên mâm sứ.

    - Cơm xào trứng phiên bản nâng cấp của ngài, mời từ từ dùng.

    Bộ Phương đem mâm sứ Thanh Hoa đặt bày ở trước mặt Tam công tử, từ tốn nói sau đó quay người trở lại phòng bếp.

    Tam công tử hít một hơi thật sâu, một luồng mùi thơm theo mũi hắn tràn vào trong bụng. Câu dẫn ra con sâu thèm ăn của hắn, cảm giác đói bụng như thủy triều xâm lấn tới

    Mùi thơm ngào ngạt ngưng tụ ở phía trên mâm sứ không tan, sau khi hắn múc một muỗng cơm xào trứng mùi thơm ngưng tụ lại ầm rầm tán đi, giống như là một quả bom mùi thơm.

    Mùi thơm ngào ngạt chỉ trong chớp mắt đập thẳng vào Tam công tử.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.