Địa Phủ Lâm Thời Công Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý Chương 156: Lãng tử hồi hương Dịch: Nộ Vấn Thiên Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh Biên tập: Tiểu Màn Thầu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Lưu Anh Nam cười ha hả vẫy tay chào, chậm rãi đi về phía người đàn ông chảy máu khắp người kia. Người đàn ông nọ còn có chút chưa thích ứng, thấy hắn đi tới hơi xê người như muốn chạy vậy. Lưu Anh Nam vội vàng nói: - Hề hề… Đừng kích động, tôi không phải tay bắn tỉa. Người đàn ông nọ nhếch miệng với hắn, lộ ra hàm răng vàng do hút thuốc. Y cười nhạt, như có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, không màng thứ gì nói: - Anh chính là Lưu Anh Nam? Tôi vốn tưởng rằng mình phải xuống địa ngục, lại không ngờ rằng vẫn quanh quẩn ở Nhân gian. Hôm qua tôi gặp được Vô Thường Quỷ, họ nói tôi oán niệm không tiêu tan, bảo tôi tới tìm anh. - Ha ha, lão Chu anh quá khách sáo rồi, thực ra tôi cũng chả giúp được gì cho anh. –Lưu Anh Nam cười gượng. Vô Thường nhị gia chưa bao giờ giới thiệu ‘việc làm’ cho hắn, đây là lần đầu tiên, chính là vị đại gia dũng mãnh có cuộc đời không cần phải giải thích này. Lão Chu cũng rất khách sáo với hắn. Bởi vì y có thể cảm nhận được thứ áp lực tương sinh tương khắc từ Lưu Anh Nam. Y rất khách sáo nói: - Anh cứ gọi tôi A Hoa là được. - Được, hai ta cũng đừng khách sáo nữa. –Lưu Anh Nam đi thẳng tới cạnh y, tiện tay ném chiếc túi chứa hơn trăm vạn xuống đất. Có ông anh này ở bên cạnh, có thể khinh rẻ trộm cướp toàn thiên hạ. Hắn móc ra một điếu thuốc, dùng bật lửa đốt hết toàn bộ, tiếp sau đó điếu thuốc lá liền xuất hiện trong tay của Chu A Hoa. Bản thân Lưu Anh Nam cũng châm một điếu, đầy thâm ý nói: - A Hoa này, thực ra anh không tới tìm tôi thì tôi cũng có ý định tìm anh, muốn thảo luận nghiêm túc một ít nghiệp vụ với anh. Nhưng trước lúc đó tôi bắt buộc phải nói rằng, một người thế hệ 7x như anh không ngờ có thể kiếm được bạn gái 9x. Xem qua mấy chục tấm ảnh nghệ thuật kia thật khiến bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ không thôi đó! Chu A Hoa là một người rất hay mắc cỡ, hút hơi thuốc, cười hềnh hệch không ra tiếng. Sau đó Lưu Anh Nam nghiêm mặt nói: - Nói vớ vẩn tôi cũng không nói nữa, trong tay tôi cầm hơn trăm vạn tiền mặt muốn đi quyên trợ cho cô nhi viện, anh cũng đừng trợn mắt nhìn nữa, tiền này không thuộc về anh. Cho dù anh có súng, nổ súng vào huyệt Thái Dương của tôi thì tiền này anh vẫn không lấy được, bởi vì tôi làm quỷ cũng sẽ cắn chết anh. Cho nên nói, ngay từ bước đầu tiên anh đã đi sai rồi, bất kể là người bị anh theo dõi, bị anh cướp hay bị anh bắn chết có bao nhiêu tiền, trong số họ đại đa số đều là người dân bình thường. Đương nhiên, tiền của một số người quả thật có lai lịch bất chính nhưng họ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, song cũng chẳng cần anh kết thúc tính mạng của họ, chiếm đoạt tài sản của họ. Anh biết Vô Thường nhị gia vì sao bảo tôi tới không? Vì họ muốn nhờ tôi nói cho anh biết, kiếp này thì thôi, nếu có kiếp sau anh đi cướp những tên tham quan kia, có cướp họ cũng không dám báo cảnh sát, đi giết những đại ca xã hội đen kia, có giết người dân còn ca tụng anh. Đương nhiên, tôi càng hy vọng kiếp sau anh có nghề nghiệp đứng đắn, có hai căn phòng nhỏ, có cuộc sống yên ổn, bởi vì tính mạng chỉ có một, phải học cách quý trọng và hưởng thụ, ai cũng không có quyền tước đoạt tính mạng của người khác! Lưu Anh Nam nói đầy thấm thía, Chu A Hoa bên cạnh rơi vào cơn trầm tư, suy nghĩ rất lâu rốt cuộc nghiêm túc gật đầu: - Anh nói có lý, kiếp sau… - Kiếp sau vẫn nên làm người tốt đi. –Lưu Anh Nam uyển chuyển nói. A Hoa cười khổ, nói ra ý nghĩ trong lòng rất nhiều người: - Chỉ cần có căn nhà của chính mình, không cần quá lớn, che mưa che gió là được. Chỉ cần có một công việc ổn định, khổ chút mệt chút không sợ, chỉ cần trả lương đúng thời hạn, chỉ cần một người vợ hiền hậu, không cần xinh đẹp lắm, một lòng một dạ theo tôi là được. Chỉ cần có bạn bè, không cần quá nhiều, hiểu tôi là được. Nếu có thể được như vậy, ai muốn làm người xấu chứ? Lưu Anh Nam lắc đầu thở dài: - Người tốt không dễ làm mà! Hút xong điếu thuốc, Chu A Hoa liền lên đường. Thực ra y hoàn toàn không cần Lưu Anh Nam, bản thân sớm đã thông hiểu, chết cũng chết một cách sảng khoái. Có điều với những việc gây ra ở kiếp này của y, ở Địa Phủ chắc chắn chịu không ít hình phạt, song nom bộ dạng này của y chắc cũng chả sao cả, hy vọng tâm nguyện làm người tốt của y kiếp sau có thể thành hiện thực. Non xanh nước biếc với ruộng đồng… Yêu cầu đơn giản như thế không biết từ lúc nào đã trở thành một niềm hy vọng xa vời… A Hoa không đơn giản, không chỉ lúc còn sống quậy long trời lở đất, chết rồi đều bị đám đại ca ở Địa Phủ quan tâm. Nghe y nói có Vô Thường nhị gia bảo y tới tìm mình, nói như vậy thì Vô Thường nhị gia đã đi công tác về rồi? Lưu Anh Nam thoáng cái cảm thấy nhẹ lòng. Lần này Quỷ Ăn Phân, Quỷ Sắc Dục, Đa Mộng Quỷ liên tục xuất hiện, khiến hắn mệt mỏi ứng phó. Cho dù đều xử lý xong xuôi nhưng vận may chiếm một phần rất lớn. Nếu thêm vài lần nữa, chỉ e hắn gánh không nổi, hở ra cái là mất mạng người, loại việc này tốt hơn hết là giao cho người chuyên nghiệp thôi. Lưu Anh Nam nhẹ lòng, tinh thần sáng láng, cảm thấy càng hăng hái hơn. Hắn vác một túi tiền, ngẩng đầu bước đi trên đường, nhờ phúc của A Hoa, gần đây cửa ngân hàng ở các nơi trong thành phố đều canh giữ nghiêm ngặt, còn có xe tuần tra ở ngay đó không xa, an toàn tuyệt đối. Phong cách xử sự ở nước ta ngày nay luôn là như thế. Trước khi chưa xảy ra việc luôn cho rằng không xảy ra việc gì cả. Sau khi xảy ra việc có thể giấu thì giấu, có thể che thì che, che giấu không được thì lập tức gióng trống khua chiêng, động viên toàn dân, thanh thế rầm rộ đi giải quyết, không phục không được mà! Lưu Anh Nam vác túi ngồi xe ba bánh, hệt như công nhân đi làm việc công trường, không hề bắt mắt. Cô nhi viện Mái Ấm Đôi Cánh nằm ở vị trí ngoại ô hẻo lánh khu Bắc nội thành, vốn dĩ xung quanh xanh mướt một màu, còn có rất nhiều cây nông nghiệp nhưng mấy năm gần đây bất động sản phát triển, nhà đầu tư đa dạng, đồng thời cũng tạo nên sự xao động trong lòng nông dân. Rất nhiều người không trồng trọt nữa, mặc cho đất đai bỏ hoang, chờ nhà đầu tư thu mua để lấy tiền, một đêm phất nhanh. Cô nhi viện là một khu nhà chiếm diện tích rất rộng, bên trong còn có một chiếc sân, lắp đặt một vài chiếc cầu trượt, ghế đu cho lũ trẻ chơi đùa. Đây là đất tổ của vị hảo tâm đã xây dựng cô nhi viện kia, qua cải tạo sửa chữa, ước chừng có 8 căn nhà lớn, có thể chứa trên dưới trăm người cùng ở. Vốn dĩ xung quanh cô nhi viện cũng có rất nhiều nhà dân tương tự, nhưng bây giờ toàn bộ đều sữa chữa, nhà cao cửa rộng, nhà gạch xi măng cốt thép, chính là vì chờ lúc di dời có thể kiếm thêm một ít tiền bồi thường. Thảm thực vật vốn xanh um ở xung quanh lúc này hoàn toàn hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, nhưng vẫn có trẻ nhỏ đang chơi đùa ở trong đó. Đây là địa bàn của chúng, nhưng rất nhanh sắp trở thành địa bàn của nhà đầu tư rồi. Trong nháy mắt khi Lưu Anh Nam xuống xe bước lên mảnh đất này, cảm xúc vốn bình tĩnh lập tức trở nên kích động, giống như lãng tử xa nhà nhiều năm hồi hương vậy. Đương nhiên còn có chút hổ thẹn, nhiều năm như vậy hắn chưa từng trở về thăm, năm đó tâm cao khí ngạo, luôn mộng tưởng ra ngoài lăn lộn kiếm công danh trở về. Thực ra đối với người nhà mà nói, chỉ cần anh bình an trở về, thấy anh khỏe mạnh thì chẳng có gì tốt bằng. Lưu Anh Nam rất vội vàng, bước nhanh về phía trước. Hắn biết rõ nỗi khổ trong cô nhi viện, năm đó ăn rất kém, đồ ăn cũng rất ít, nhưng với hắn, có một nơi có thể thu dưỡng họ, không để họ chết đói đã là sự ban ơn vô cùng lớn rồi. Hiện tại, vị thiện nhân không biết tên kia đã qua đời, cô nhi viện chẳng khác nào bị cắt nguồn lương thực, chỉ e còn kham khở hơn trước. Cho nên hắn rất sốt ruột, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa chỗ tiền này đến tay họ, không thể để những đứa trẻ đáng thương kia chịu khổ nữa.
Địa Phủ Lâm Thời Công Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý Chương 157: Mẹ hiền Dịch: Nộ Vấn Thiên Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh Biên tập: Tiểu Màn Thầu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Lưu Anh Nam vừa tới gần lập tức dẫn sự chú ý của lũ trẻ đang chơi đùa bên ngoài. Chúng rất sợ người lạ, lập tức chạy vào trong sân, Lưu Anh Nam mỉm cười rồi cũng theo vào. Chỉ thấy toàn bộ hơn hai mươi đứa trẻ đều ở trong sân, ngồi trên băng ghế, rất ngoan ngoãn chăm chú nhìn chằm chằm đằng trước. Nơi đây đều là trẻ ba tuổi trở lên, bảy tuổi trở xuống, trẻ lớn hơn cô nhi viện sẽ nhờ người giúp chúng xin các bộ ngành liên quan cho vào trường học chính quy. Dẫu sao còn có chín năm là giáo dục bắt buộc, đương nhiên, các khoản phí khác cũng không ít. Mỗi năm bộ ngành liên quan đều có suất như vậy, cho nên vẫn xem như thuận lợi. Những đứa trẻ kia cũng rất ganh đua, chăm chỉ đọc sách, khi trở về thì dạy lại cho những em trai em gái còn nhỏ, hình thành lên một vòng tuần hoàn lương tâm, bồi dưỡng tình cảm tương trợ lẫn nhau. Lúc này, trẻ lớn hơn đều đi học, học kỳ mới vừa bắt đầu, mà trẻ nhỏ hơn thì có nhân viên công tác thiện lương ở đây dạy bảo. Lúc này có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở trước mặt lũ trẻ, bên cạnh có một chiếc bảng đen tự chế, bên trên vẽ đủ mọi loài động vật. Có điều lũ trẻ ở dưới hiển nhiên không tập trung chú ý cho lắm, người phụ nữ kích động quát: - Các em đừng nhìn ngó lung tung nữa, nhìn chị đây này, không nhìn chị các em sao biết gấu chó có bộ dạng gì chứ! Ngất… Nhìn cô thì biết gấu chó trông thế nào, thế cô là gì? Lưu Anh Nam không nhịn được bật cười thành tiếng. Hắn đi thẳng vào, đi từ hướng nam về phía bắc, cô gái kia thì từ hướng tây nhìn hướng đông, vừa vặn quay lưng về phía hắn. Lúc này nghe thấy tiếng cười của hắn, cô nhất thời nhớ tới lời của mình, xấu hổ xoay người. Mái tóc ngắn kiểu lá sen ngang tai tung bay, rất có nét giống ‘tôi yêu LaFang’ (một quảng cáo sữa tắm của Trung Quốc), mắt đối mắt với Lưu Anh Nam, hai người thoáng cái đều thộn ra. - Sao anh/cô lại ở đây? –Hai người trăm miệng một lời, Lưu Anh Nam vì xác nhận mình không nhận lầm người, không nhịn được dời ánh mắt tới vị trí ngực của cô gái này. Chỉ thấy dưới chiếc áo phông trắng đơn giản kia là một vùng bằng phẳng, hệt như đường băng sân bay, dưới sự nâng đỡ của áo ngực, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình quả trứng chần. Cô gái này chính là nữ MC bị giáng chức ở đài truyền hình – Hồng Hà. - Anh nhìn cái gì đấy? –Hai tay Hồng Hà vòng qua ngực, gặp phải kẻ vô sỉ không hề kiêng nể nhìn chằm chặp ngực phụ nữ này, khiến cô nàng nghiến răng nghiến lợi. Lưu Anh Nam nhún vai bật cười: - Ban nãy không phải cô nói rồi ư, tôi không nhìn cô, sao biết gấu chó có hình dạng ra sao chứ! - Anh… -Hồng Hà giận dữ. Ban nãy đó chẳng qua là nhất thời thấy lũ trẻ bướng bỉnh không chăm chú nghe giảng mới buột miệng nói nhầm. Bây giờ lại trở thành chỗ yếu cho hắn đùa bỡn mình, ngay cả lũ trẻ ở dưới cũng túm tụm một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ hô gấu chó. - Các con làm gì thế, sao ồn vậy hả? –Đúng vào lúc này, có một lão phu nhân hai hàng mai trắng bạc, mặt mũi hiền lành từ trong phòng đi ra. Lưu Anh Nam vừa thấy bà thì lập tức mũi cay cay, hai mắt ươn ướt. Vị lão phu nhân này chính là nguyên lão của cô nhi viện này, năm đó từng chăm sóc Lưu Anh Nam, không ai biết tên thật của bà, ai nấy đều gọi bà là má. Lưu Anh Nam vẫn nhớ rõ sự chu đáo của bà năm đó, bà dùng tấm lòng người mẹ hiền dốc lòng chăm sóc mỗi người, ngày ngày đều dùng nụ cười sáng lạn cảm hóa những đứa trẻ đáng thương, tạo cho chúng thái độ lạc quan tích cực rộng mở với cuộc sống. Nay hơn chục năm đã trôi qua, người má hiền hậu năm đó giờ đã hai hàng tóc mai trắng, tuổi quá sáu mươi, dáng người vốn cao thẳng cũng hơi còng xuống, đôi mắt vốn không quá tốt càng thêm đục ngầu, duy nhất không thay đổi vẫn là nụ cười hiền hòa kia. Lưu Anh Nam cắn răng nhẫn nhịn nhưng vẫn chảy hai hàng lệ nóng, bước mau lên trước, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, thật lòng thật ý hô một tiếng: - Má! Cụ bà híp đôi mắt đục ngầu, nhìn người thanh niên cao lớn quỳ trước người. Hơn chục năm thay đổi, Lưu Anh Nam đã thay đổi không ít, hơn nữa nửa đời cụ bà chăm sóc vô số trẻ bơ vơ, nhất thời không nhớ ra. Khi Lưu Anh Nam ngẩng đầu thì nước mắt đã chảy đầy mặt, bộ dạng của hắn dọa Hồng Hà ở bên giật nảy mình. Tuy họ tiếp xúc không nhiều nhưng Lưu Anh Nam giao tiếp với người khác, xưa nay đều là tùy tính, chưa từng che giấu cá tính và sự yêu ghét của mình. Đáng khinh với phụ nữ, lưu manh với đàn ông, luôn luôn là đặc điểm đối nhân xử thế của hắn, nhưng giờ lại biểu lộ nỗi chân tình hệt như hai người vậy. Cụ bà run rẩy vươn hai tay muốn đỡ hắn dậy, Lưu Anh Nam vội vàng vươn tay dìu cụ bà. Nhìn vào đôi mắt đục ngầu kia, hắn vô cùng đau lòng nức nở nói: - Má má, con là Lưu Anh Nam, đứa bé hơn hai mươi năm trước người mang con về từ cạnh thùng rác trong ngõ tối, người còn nhớ không? -Lưu Anh Nam? –Cụ bà nghĩ một hồi, bỗng sững sờ, giơ tay tặng cho hắn một cái tát nhẹ, mặt đầy giận dữ nói: - Thì là thằng nhóc nghịch ngợm này, mười mấy năm trước bỏ đi không nói một câu, hại má tưởng rằng con xảy ra chuyện gì. Lúc đó tất cả anh chị em tìm con cả ngày cả đêm, thằng nhóc nghịch ngợm con sao quật cường như thế chứ! - Má má, con sai rồi, con đã về, sau này sẽ không đi nữa. –Lưu Anh Nam rơi lệ đầy mặt, cho dù thời gian hắn ở cô nhi viện không dài nhưng lại vào lúc hắn bất lực nhất, quanh quẩn bên bờ sinh tử được cứu lấy, là cụ bà này trao cho hắn tình yêu vô tư như người mẹ, còn có rất nhiều anh chị em khi đó cũng coi hắn như người thân. Điều này mới tạo dựng lên tính cách và thái độ tích cực rộng mở với cuộc sống của Lưu Anh Nam như ngày hôm nay, bằng không rất có khả năng đã sa đọa, thậm chí không sống đến hiện tại, ơn lớn này hắn vĩnh viễn nhớ kỹ trong lòng. Thực ra khi đó hắn cũng không hề muốn đi, chỉ là lúc ấy cô nhi viện gặp phải áp lực trước nay chưa từng có, do tài chính thiếu thốn, hơn nữa người trong cô nhi viện hồi đó rất nhiều, dẫn đến mỗi ngày ba bữa cơm đều thành vấn đề. Lưu Anh Nam khi đó từng nghĩ, nếu hắn rời đi thì có thể tiết kiệm suất ăn của một người, có thể cứu trợ anh chị em khác, còn có hồi ấy Tiểu Bạch thường xuyên bám lấy hắn, thậm chí nhân cách đều bắt đầu rối loạn. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là hồi đó đôi mắt Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy quỷ. Khi ấy hắn rất sợ hãi, còn tưởng rằng mình là người không mang điềm lành gì đó, không muốn liên lụy người khác, cho nên mới lặng lẽ rời đi, tự mình chịu đựng nỗi khổ người thường khó có thể tưởng tượng, từng chút từng chút phấn đấu tới ngày hôm nay, đồng thời gặp được lúc Âm Tào Địa Phủ thay đổi chính sách, không nói công thành danh toại nhưng cũng trải qua cuộc sống của người thường, cũng đến lúc hắn báo ơn rồi… Đương nhiên ơn cứu mạng, ơn nuôi nấng vĩnh viễn không báo đáp được hết. Hắn lau nước khô nước mắt rồi đứng dậy, mở chiếc túi kia ra, bên trong toàn bộ là từng xấp tiền 100 nguyên còn mang theo mùi mực in, đỏ rực chói mắt, đủ để khiến bất kỳ ai phát điên. Có điều má má lại không hề nhúc nhích, cặp mắt đục ngầu của bà đã không nhìn rõ những món tiền tài vàng bạc này, không nhìn thấy sự phồn hoa của thế gian, trong mắt chỉ có con cái của mình. Nhưng Hồng Hà bên cạnh lại khiếp sợ lần nữa, hận không thể chui vào, vẫy vũng bên trong đống tiền. Cô nàng mừng ra mặt kéo má má nói: - Dì Huệ, tiền, chỗ này đều là tiền, chừng hơn trăm vạn. Lần này chúng ta có tiền rồi, có tiền chúng ta có thể tiếp tục mở cô nhi viện, những đứa trẻ này có thể ăn no, có thể đọc sách rồi!
Địa Phủ Lâm Thời Công Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý Chương 158: Nhân vô thập toàn Dịch: Nộ Vấn Thiên Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh Biên tập: Tiểu Màn Thầu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Lũ trẻ vây quanh bên người Hồng Hà đang vui mừng như điên, nhìn đống tiền mặt. Có điều chỗ tiền tài này với lũ trẻ ở đây không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngược lại không bằng một viên kẹo, một chiếc đùi gà. Cho nên, chúng chớp đôi mắt to thuần khiết, không rõ vì sao Hồng Hà lại vui mừng như điên với từng xấp giấy đỏ. Lưu Anh Nam nhìn lũ trẻ, đều là em trai em gái của hắn. Hắn thật lòng hy vọng chúng mãi mãi giữ lấy trái tim ngây thơ như hiện tại. Cho dù sau này bước vào xã hội cũng đừng bị lối sống xa hoa lãng phí ô nhiễm. Khi Hồng Hà cầm từng xấp tiền mặt tới trước mặt má má, má má lại ngay cả liếc cũng không buồn liếc lấy một cái, ngược lại kéo tay Lưu Anh Nam hỏi: - Con ơi, tiền này… - Má má người yên tâm, trong chỗ tiền này có tự con kiếm, nhưng phần lớn đều là người hảo tâm quyên tặng, tuyệt đối là tiền sạch, đàng hoàng. Còn về những người hảo tâm quyên tặng kia, họ không muốn để lại tên, chính là hy vọng lũ trẻ ở đây không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, trưởng thành một cách khỏe mạnh vui vẻ. –Lưu Anh Nam nghiêm trang nói. Má má gật đầu không ngừng, trong đôi mắt đục ngầu ngậm nước mắt, không ngừng nói: - Má đã nói rồi, trên đời còn có nhiều người tốt, nhiều người tốt mà! - Đúng thế. Dì Huệ, có khoản tiền này, việc cấp bách của chúng ta có thể giải quyết rồi. –Hồng Hà rất hưng phấn nói: - Bây giờ dì không cần lo nghĩ nữa, cuối cùng có thể ngủ ngon một giấc rồi. Dì đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi rồi đó. - Ha ha, con nói như thế má quả thật cảm thấy buồn ngủ quá, mắt đều không mở ra được rồi. –Má má nói. Thực ra Lưu Anh Nam biết rõ, bà là quá kích động, đôi mắt đã bị nước mắt làm mơ hồ, nhưng bà không muốn rơi lệ trước mặt lũ trẻ. Bà muốn lúc nào cũng giữ vững hình tượng kiên cường, làm tấm gương cho lũ trẻ. - Này, mấy đứa kia đừng ngây ra nữa, mau đỡ má vào nghỉ ngơi, lát nữa sẽ mua kẹo cho các em. –Hồng Hà nói. Lũ trẻ vừa nghe có kẹo, lập tức hoan hô nhảy nhót, dìu má má đi vào. Lưu Anh Nam cũng đi bên cạnh, chăm lo cho má má. Chỉ nhìn thấy Hồng Hà đứng ở cửa gọi điện thoại, mạnh miệng nói: - Được rồi, tên khốn bị quỷ ám nhà cậu, bây giờ bọn tôi có tiền rồi, cứ dựa theo giá cậu nói, mua lại nơi đây, khiến nơi đây vĩnh viễn không có quan hệ với cậu nữa. Sau này nếu cậu dám đặt chân một bước, tôi sẽ đánh gẫy chân chó của cậu. À, đúng rồi, cậu nhớ cho kỹ, cầm khoản tiền này, quan hệ chị em giữa chúng ta cũng hoàn toàn cắt đứt, tôi sẽ xem xem tên phá gia chi tử như cậu cuối cùng sẽ có kết cục gì! Hả? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nhíu mày. Ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, vì sao nữ phóng viên, nữ MC của đài truyền hình lại xuất hiện ở đây, còn luôn miệng gọi dì Huệ, má má. Rất hiển nhiên Hồng Hà chẳng phải người của cô nhi viện, ban nãy cô nàng lại nói muốn mua lại chỗ này, cắt đứt quan hệ chị em, chuyện này là thế nào? Dường như nhìn ra nỗi nghi hoặc của Lưu Anh Nam, má má kéo tay hắn nói: - Này con, con có nhớ má từng nói với các con, Mái Ấm Đôi Cánh này là do một vị hảo tâm tự mình bỏ tiền xây dựng hay không? Vị hảo tâm này chính là cha Hồng Hà, nhiều năm như vậy, có thể nuôi lớn nhiều đứa trẻ trưởng thành, toàn bộ dựa vào sự giúp đỡ vô tư của Hồng lão tiên sinh. Nhưng gần đây Hồng lão tiên sinh đột nhiên trúng gió, biến thành người thực vật, tài sản của ông ấy toàn bộ bị người con trai út cầm đi, lập tức cắt đứt sự cung cấp cho nơi đây. Còn nghe nói nơi đây được nhà đầu tư ưng ý, muốn chiếm nhà chiếm đất phát triển nơi này. Mấy hôm trước còn gửi thông điệp bắt chúng ta rời đi, nếu không thì đòi giá gấp đôi thị trường bán lại cho chúng ta. Vì thế Hồng Hà đã trở mặt với em trai, nhưng đứa bé kia bị tiền tài che mắt, vẫn không chịu buông tha. May mà hôm nay con tới, mang theo sự giúp đỡ của người hảo tâm, bằng không đám người chúng ta có khả năng phải lưu lạc đầu đường rồi. - Đây đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà! –Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi, có một người cha lương thiện như thế, giúp đỡ vô số đứa trẻ, nhưng đứa con của chính ông ấy lại lạnh lùng vô tình như thế, thật khiến người chạnh lòng. Song vẫn còn có một Hồng Hà kế thừa tình thương và sự lương thiện của người cha. Thật không ngờ rằng, thì ra Hồng Hà lại là con gái của đại ân nhân, sau này không nên cười nhạo sân bay của nàng ta nữa mới được. - Hồng Hà là đứa bé tốt, từ sau khi Hồng lão tiên sinh lâm bệnh, cô ấy liền thay thế cha, chẳng những lấy hết số tiết kiệm của mình trợ cấp chúng ta, bản thân còn gia nhập vào trong, tự thân chăm sóc lũ trẻ. Tiếc thay, Hồng lão tiên sinh cả đời hành thiện tích đức, nhưng đối đãi với con cái của mình lại vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất sâu sắc, chỉ cho Hồng Hà kế thừa phần nhỏ tài sản… -Má má bất đắc dĩ nói. Lưu Anh Nam cười nhạt nói: - Điều này rất bình thường. Con người không ai là hoàn mỹ, có tư lợi mới là con người. - Đúng, đúng, con à, con có thể nghĩ như vậy thật là tốt. Con thật sự trưởng thành rồi, có tấm lòng khoan dung độ lượng mới là đàn ông. –Má má vui vẻ an tâm nói: - Má già rồi, cho dù có lòng cũng không có sức chăm sóc lũ trẻ nữa. Nhưng má rất vui, nhìn thấy các con trưởng thành hiểu chuyện, còn có người hảo tâm kế thừa tác phong cha như Hồng Hà, má định giao Mái Ấm Đôi Cánh cho Hồng Hà, đây dẫu sao cũng là tâm huyết của cha cô ấy, má cũng tin rằng với tình thường và năng lực của cô ấy, nhất định sẽ làm tốt hơn cả má. Lưu Anh Nam mỉm cười thay câu trả lời, ban nãy còn nói Hồng lão tiên sinh mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, bây giờ má má lại muốn giao Mái Ấm Đôi Cánh cho Hồng Hà, cũng là danh chính ngôn thuận, vật quy nguyên chủ. Mọi người đều là người, đều là tâm tư của mình, đây mới là chân thật. Lúc này Hồng Hà đi tới, rất hưng phấn nói: - Dì Huệ, người yên tâm, con đã nói xong với thằng khóc kia rồi. Nó bây giờ đang sơ thảo hợp đồng, đưa tiền xong nó sẽ không lắm lời nữa. - Haizz, thật là khó cho con, nó dẫu sao cũng là em trai con. –Má má thở dài nói. - Em gì chứ, nó chính là một đứa phá gia chi tử, con đang chờ xem nó xui xẻo đây. –Hồng Hà khinh thường nói: - Được rồi dì Huệ, chuyện đã giải quyết xong, người đừng nhọc lòng nữa. Gần đây người không nghỉ ngơi tốt, thân thể người lại rất yếu ớt, tốt hơn hết hãy nghỉ ngơi đi. Lát nữa con sẽ ra ngoài đi chợ, buổi tối chúng ta ăn một bữa thật ngon. Má má vui mừng gật đầu, từ từ nhắm mắt. Giờ phút này, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt bà, chảy vào trong hàng tóc mai bạc trắng, khiến Lưu Anh Nam nhìn mà chua xót trong lòng. Họ thu xếp ổn thỏa cho lũ trẻ, lẳng lặng lui ra ngoài. Vừa vào tới sân, Hồng Hà liền mỉm cười nghía hắn, hừ nói: - Không ngờ đấy. Không ngờ anh cũng đi ra từ đây, lại có thể mang nhiều tiền như vậy về, tri ân tất báo, anh là một người đàn ông thực sự. - Tôi cũng không ngờ cô chính là con gái của vị thiện nhân đó, con gái kế thừa nghiệp cha, truyền lại tình thương, kế thừa việc thiện, đáng kính đáng phục mà. –Lưu Anh Nam cũng nói tương tự. - Ha ha, chúng ta một người là gã đàn ông có tình có nghĩa, tri ân tất báo, một người là kỳ nữ lòng mang tình thương, giúp người làm điều tốt. Chi bằng… - Hai ta kết hợp? –Lưu Anh Nam buột miệng, hoàn toàn theo tư duy và tiết tấu của cô nàng, nói câu tiếp theo. - Mơ đi! –Hồng Hà hung hăng xì một tiếng: - Việc ‘đã từng yêu’ lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Lần này lại muốn chiếm tiện nghi, không sợ tôi đánh gãy chân chó của anh trước à! Lưu Anh Nam không hề gì bật cười: - Tôi có ba chân, cô muốn đánh gẫy cái chân nào thế?
Địa Phủ Lâm Thời Công Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý Chương 159: Trách nhiệm Dịch: Nộ Vấn Thiên Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh Biên tập: Tiểu Màn Thầu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Lưu Anh Nam và Hồng Hà từng có hai lần tiếp xúc, một lần Lưu Anh Nam là bệnh nhân tâm thần, một lần Hồng Hà gặp phải quỷ, còn bị hắn nhìn thấy bí mật ‘nhỏ lại phẳng’ của mình. Cho dù hôm nay đã thêm tấm lót nhưng ánh mắt của Lưu Anh Nam cảm giác như có thể xuyên qua tấm lót vậy. Sau khi trải qua sự kiện quỷ bám, Hồng Hà thân là một người trong giới truyền thông từng giờ từng phút theo đuổi chân lý cũng tiến hành một cuộc điều tra sâu rộng với những việc mình trải qua. Chỉ có điều việc thần quỷ quá mức hư ảo, hoàn toàn không có một giải thích hợp lý. Cho nên trong mắt cô nàng, Lưu Anh Nam cũng trở nên thần bí. Nhưng hôm nay vừa gặp, Lưu Anh Nam cũng chẳng qua là một người bình thường, thậm chí còn có từng trải đau khổ và bi thảm hơn người bình thường. Hắn cũng có lúc vui cười, có lúc chảy nước mắt, biết cảm động, biết báo ơn. Mà Lưu Anh Nam tương tự cũng không ngờ rằng, cô người đẹp phóng viên thích quấn chặt lấy người, quay lén phỏng vấn ngầm lại là con gái của vị thiện nhân nọ, còn sắp trở thành người cầm lái của Mái Ấm Đôi Cánh đời tiếp theo. Lưu Anh Nam cười ha ha nói: - Được rồi, hai ta cũng đừng đấu võ mồm nữa, sau này chính là người một nhà rồi! - Anh nói chuyện hãy chú ý một chút. Anh là một người đàn ông độc thân, tôi là một khuê nữ, ai với ai là người một nhà chứ, dễ khiến người ta hiểu lầm. –Hồng Hà không hổ là phóng viên, về mặt câu chữ có học vấn rất sâu. Có điều nể tình món tiền trăm vạn kia, Hồng Hà cũng không đấu mồm với hắn. Nhìn tiền giấy đỏ rực, Hồng Hà lại kích động lần nữa: - Này, tôi hỏi anh, chỗ tiền này anh xác định đều là tiền sạch? Lưu Anh Nam bó tay, cười lạnh nói: - Chị hai à, cô từng thấy ai dùng cách quyên tiền để rửa tiền chưa? Ấy chỉ có hội chữ thập đen mới có thể làm ra. Cho dù chỗ này là tiền bẩn, tôi bây giờ toàn bộ đều quyên góp, với tôi có chỗ tốt gì chứ? Hồng Hà ngẫm nghĩ nói: - Anh nói cũng có lý, cho dù là tiền bẩn dùng để làm việc thiện cũng chả sao, chung quy so với tiền sạch chảy vào tay người lòng dạ đen tối còn tốt hơn, vô số khoản tiền từ thiện biến thành Maserati, biến thành túi xách hàng hiệu, ấy mới khiến người ta đau lòng. - Cô đừng nói như vậy. Người ta chẳng phải đã nói rồi sao, Maserati túi xách hàng hiệu đều là bản thân buôn bán cổ phiếu kiếm tiền mua. –Lưu Anh Nam cười nói. Hồng Hà nghiến răng nghiến lợi nói: - Đúng, buôn bán cổ phiếu, họ buôn chính là cổ trong thí cổ (mông đít)! Hồng Hà thân là một người trong giới truyền thông, sự hiểu biết về sự kiện này so với người thường càng sâu sắc càng căm ghét, hơn nữa tán gẫu với phóng viên, phải có khả năng tư duy rất mạnh. Điểm này chính là hạng yếu của Lưu Anh Nam, sao đang nói tới hội chữ thập đen lại ù ù cạc cạc dính dáng tới ‘mông’ chứ? Hồng Hà rất hiển nhiên, ngoại trừ là một người trong giới truyền thông tận chức trách, còn là một thanh niên căm ghét xã hội. Lưu Anh Nam không có tâm tư nói những điều này với cô nàng. Hắn lái đề tài: - Đúng rồi. Vị thiện nhân kia, à, chính là cha cô Hồng lão tiên sinh bây giờ thế nào rồi? Lưu Anh Nam từng nghe Lăng Vân nói ông cụ đã qua đời, nhưng ban nãy má má nói ông cụ chỉ trúng gió còn chưa qua đời, xem ra Lăng Vân điều tra không triệt để mà. Có điều cô gái này vì mình có thể bỏ công sức đi điều tra, lại bỏ ra món tiền trăm vạn, đều khiến hắn cảm động không thôi. Nếu vị Hồng lão tiên sinh nọ vẫn chưa qua đời, Lưu Anh Nam muốn thừa cơ tự mình nói một tiếng cảm ơn với ông ta. Cho dù không có ý nghĩa gì với ông ta, nhưng với Lưu Anh Nam thì lại là hoàn thành một tâm nguyện. Nhắc tới cha, sắc mặt Hồng Hà hơi ảm đạm. Tuy ông cụ cả đời hành thiện tích đức nhưng đối với gia đình lại là một ông cụ rất ngoan cố, bảo thủ cộng thêm trọng nam khinh nữ: - Vài ngày trước cha tôi đột nhiên trúng gió, tuy tạm thời giữ được tính mạng nhưng liệt cả người, ý thức không rõ ràng. Như thế lại hay, cả đời ông ấy đều luôn nhắc nhở rằng, nuôi con dưỡng già, nuôi con dưỡng già, lần này hoàn toàn phải nhờ đứa con phá sản của ông ấy hầu hạ rồi. Nhưng đứa con phá sản kia thì đang bận rộn sang tên tài sản của ông ấy. Lưu Anh Nam bất đắc dĩ bật cười, tư tưởng trọng nam khinh nữ sinh con trai để dưỡng già, con gái là của để dành đã lưu truyền hàng ngàn năm, đã ăn sâu tận gốc rễ. Đừng nói là người thế hệ trước, cho dù bây giờ rất nhiều thanh niên cũng có tư tưởng như vậy. Cho nên bác sĩ trong bệnh viện không bao giờ nói cho gia trưởng về giới tính đứa bé trong bụng, chính là vì phòng ngừa hành vi trọng nam khinh nữ này. Xem ra Hồng Hà rất tức giận lại rất bất đắc dĩ, con cái không có quyền nghi ngờ cha mẹ. Dẫu sao không có cha thì sao có con, là ông ấy nuôi dưỡng bạn thành người, chỉ là đối xử không công bằng khiến người ta khó tránh khỏi sầu muộn mà thôi. Hơn nữa em trai Hồng Hà thực sự là một phá gia chi tử đúng chất, nay cha còn chưa chết thì đã bắt đầu cuống quít về vấn đề sang tên tài sản rồi. Có lẽ Lăng Vân cũng từ chỗ em trai cô nàng mới biết được tin tức Hồng lão tiên sinh qua đời. Dẫu sao chỉ có người già qua đời thì con cái mới suy xét vấn đề tài sản. Rất hiển nhiên đám người Hồng Hà đều thuộc cấp bậc đời hai, chỉ có điều đối xử khác nhau mà thôi. Hồng Hà không muốn thảo luận về đề tài này với hắn: - Nếu anh có lòng thì hôm nào tôi dẫn anh đi thăm ông ấy. Có điều bây giờ ông ấy ngoại trừ đứa con trai bảo bối ra, có lẽ chẳng tin tưởng ai hết. Được rồi, không nói cái này nữa, nếu anh đã là một thành viên trong đại gia đình này, giờ cũng xem như công thành danh toại, áo gấm về làng, về một lần cũng chẳng dễ dàng, đừng chỉ bỏ tiền, cũng nên bỏ ít sức lực đi chứ. Dạo trước mưa to liên tục khiến những căn nhà cũ kỹ lâu năm thiếu tu sửa này đều dột nước, nếu anh rảnh thì lên nóc nhà đi. Xi măng và công cụ tôi chuẩn bị hết rồi, tự anh vác lên đi. Lưu Anh Nam nhìn cô nàng, dường như nhìn thấy má má năm đó, cũng là phong cách dứt khoát như thế sai bảo đám đàn anh đàn chị kia làm này làm nọ, nêu tấm gương cho lũ trẻ bọn hắn. Nay Hồng Hà cũng là như thế, tác phong nghiêm khắc, nhưng Lưu Anh Nam lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng rất vui vì Mái Ấm Đôi Cánh này đã có người kế nghiệp. Nơi này chính là nhà của hắn, kiếm tiền đưa về nhà, thật lòng bảo vệ nó. Đây là điều mỗi một người con đều nên làm, sửa nóc nhà, hắn không hề từ chối. Bê xi măng lên nóc nhà, rất nhiều đứa trẻ nhìn thấy muốn học hắn đều bị Hồng Hà nghiêm khắc quát đi sang một bên, đồng thời cô nàng lại gọi mấy cuộc điện thoại, gọi cho những nhà nông và lái buôn thực phẩm một mực cung ứng cho Mái Ấm Đôi Cánh kia. Ngoài điều này, cô nàng còn tự mình đạp xe đạp ra ngoài mua rất nhiều bánh kẹo cùng sách vở, cô nàng bận trong bận ngoài hệt như một bà chủ nhà, việc gì đều để tâm đều muốn tự thân làm, trở về còn phải nấu cơm cho lũ trẻ, trông chúng ăn kẹo xong còn phải dẫn chúng đánh răng. Mà Lưu Anh Nam thì ở trên nóc nhà, kiên nhẫn chăm chỉ sửa chữa nóc phòng bị dột, thoạt nhìn hệt như một đại gia đình, ông chủ bên ngoài bà chủ bên trong, rất là ấm áp. Sau khi Lưu Anh Nam sửa nóc nhà xong, Hồng Hà vẫn đang bận rộn. Những đứa trẻ kia rất nghịch ngợm không chịu đi ngủ, cô nàng còn phải vỗ về từng đứa, kể chuyện, khi lũ trẻ ngủ hết, thời gian cũng gần nửa đêm rồi. Hồng Hà phát hiện, mình còn chưa ăn cơm, lúc có thể thở phào thì mình đã cạn hết sức lực. Đáng quý thay… Thời đại ngày nay, một bộ phận rất lớn người thiếu đi lòng trách nhiệm và lòng kiên nhẫn. Đừng nói loại nghĩa cử làm việc thiện không có bất kỳ hồi báo này, mà ngay cả đối với chức nghiệp của mình cũng là được chăng hay chớ, hay treo bên miệng một câu: - Liên quan gì tới tôi, lại chẳng phải nhà do tôi xây. Nhưng bệnh viện cũng không phải do bác sĩ mở, đồn cảnh sát cũng không phải nhà riêng của cảnh sát. Nếu họ cũng như thế thì…
Địa Phủ Lâm Thời Công Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý Chương 160: Ký ức ấu thơ Dịch: Nộ Vấn Thiên Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh Biên tập: Tiểu Màn Thầu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Bận rộn túi bụi cả ngày khiến Hồng Hà quả thật mệt muốn chết, lũ trẻ trong phòng đều ngủ hết, cô nàng lại không dám tạo ra động tĩnh quá lớn để tránh đánh thức lũ trẻ. Bản thân cô nàng thì mệt mỏi ngồi một mình trên ghế đu trong sân, bóp đôi chân mỏi nhừ. Lưu Anh Nam lấy ra một chiếc bánh ngọt từ trong túi đồ vừa mới mua, lại rót cốc nước đưa cho Hồng Hà trên ghế đu, mỉm cười nói: - Thế nào rồi, làm mẹ không dễ nhỉ? Đặc biệt là làm mẹ của nhiều đứa trẻ như vậy. - Anh nên nói làm phụ nữ không dễ. –Hồng Hà cắn miếng bánh nói: - Mang thai mười tháng sinh nở một ngày, phải thừa nhận biết bao đau đớn, thay chồng dạy con phải trả biết bao tâm huyết, biết bao tinh thần, hầu hạ người già, hiếu thuận cha mẹ chồng cũng đều là trách nhiệm của phụ nữ. Hứ, hơn nữa phụ nữ sinh ra chính là của để dành, hồi nhỏ nuôi con gái thì sợ con gái bị người ta dùng một cây kẹo mút câu đi mất, sau này lớn lên tìm một gia đình tốt tiền nhiều có chức có quyền, thương lượng một cái giá ăn hỏi hai bên đều có thể tiếp thu, đóng gói con gái gả ra ngoài. Người già trong nhà có việc lớn việc nhỏ, người con gái ngay cả cơ hội tận hiếu cũng không có, chỉ sợ người con gái gả đi rồi sẽ cướp tài sản nên thuộc về người con trai… Lưu Anh Nam đầu đầy mồ hôi lạnh, sao lại ù ù cạc cạc nói tới chủ đề trọng nam khinh nữ rồi. Xem ra oán niệm của cô nàng không nhỏ mà, Lưu Anh Nam thở dài nói: - Haizz, bỏ đi, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã cắm rễ vài ngàn năm rồi, đặc biệt là một vài người già rất khó thay đổi quan điểm của mình. Bất kể nói ra sao, họ cũng đã mang thai mười tháng, nuôi dạy mười tám năm, cũng xem như tận hết trách nhiệm. Lưu Anh Nam khuyên nhủ, Hồng Hà mệt phờ cả ngày, con người ta càng mệt thì tính tình càng nóng nảy, nửa đêm nửa hôm Lưu Anh Nam cũng không muốn cô nàng nổi giận đánh thức người khác. Hắn cười ha ha nói: - Đừng giận. Chi băng, tôi giúp cô massage nhé? Không đợi Hồng Hà đồng ý hắn liền không coi mình là người ngoài chủ động vươn tay ra. Hồng Hà vừa muốn nổi giận thì bỗng bị bàn tay to chắc khỏe của Lưu Anh Nam bóp bờ vai, nhất thời cảm thấy rất thoải mái. Hôm nay cô nàng bận rộn trong trong ngoài ngoài cả ngày giời, cả người nhức mỏi, được hắn xoa bóp liền cảm thấy tan hết mỏi mệt. Hồng Hà không khỏi bật cười: - Không ngờ rằng anh còn rất có tài đấy. - Đương nhiên, cũng không xem xem ca làm nghề gì. –Lưu Anh Nam vô cùng đắc ý nói: - Khách tới chỗ tôi, phàm được tôi mát-xa đều muốn thêm giờ, có người còn bảo tôi mát xa toàn thân nữa đó! - Xì, anh đừng nói buồn nôn như thế được không! –Hồng Hà mắng, biết Lưu Anh Nam mở nhà tắm, hơn nữa là nhà tắm nữ, có điều hắn còn mát xa toàn thân? Lưu Anh Nam cười ha ha giúp cô nàng mát xa hai vai, thả lỏng gân cốt, lỏng cơ thể, điều này khiến Hồng Hà thật sự có cảm giác nhẹ nhõm. Thủ pháp của Lưu Anh Nam cũng rất không tệ, không chỉ hôm nay bận túi bụi, ngày thường cô nàng ngồi ở trước máy tính thường xuyên phải viết bài đưa tin, tư thế ngồi trong thời gian dài, xương cổ không tốt cho lắm, được hắn xoa bóp cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng ngay lúc cô nàng nhắm mắt hưởng thụ thì bỗng cảm thấy cường độ xoa bóp ở đằng sau giảm không ít, hơn nữa vị trí xoa bóp cũng hơi dời xuống dưới. Hồng Hà cho rằng xoa bóp thì cần phải tìm huyệt đạo, cô nàng cũng không để bụng. Nhưng một lát sau, vị trí càng lúc càng xuống dưới, lực tay càng lúc càng giảm, dừng lại ở sống lưng, cảm giác giống như đang vuốt ve. Hồng Hà không nhịn được nói: - Ê này, tôi cảnh cáo anh, đừng thừa cơ chiếm tiện nghi. - Không phải chiếm tiện nghi, tôi chỉ tò mò vì sao không sờ thấy dây áo ngực và khuy cài đằng sau nhỉ? Lẽ nào cô mặc chính là kiểu mới nhất? –Lưu Anh Nam vì tò mò, buột miệng nói ra lời thật. Hồng Hà nổi giận, tên này quả nhiên không có ý tốt, vẫn nhớ thương cặp trứng chần của mình đây mà! Cô nàng đứng phắt dậy, hai tay vòng trước ngực, hung ác trừng mắt Lưu Anh Nam: - Anh có bệnh à? Chưa thấy phụ nữ mặc áo lót bao giờ ư? - Không đúng mà? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nói: - Ban nãy tôi rõ ràng thấy đằng trước của cô có dấu hiệu nâng đỡ tạo hình, sao có thể là áo lót dây chứ? - Anh đừng nói vớ vẩn, bổn tiểu thư cũng khá có quy mô, hơn nữa chưa bao giờ dùng ngoại vật gì để nâng đỡ tạo hình. –Hồng Hà nổi giận đùng đùng. Lưu Anh Nam ngấm ngầm gật đầu, thấp giọng làu bàu: - Tôi cảm thấy cũng đúng. Với kích cỡ của cô, hẳn không có cỡ nhỏ như vậy, cho dù muốn nâng cũng không nổi mà! - Anh nói cái gì? –Hồng Hà trợn tròn hai mắt, giọng nói bỗng cất cao, Lưu Anh Nam vội vàng ra hiệu cho cô nàng nhỏ giọng: - Đừng làm ồn tới lũ trẻ. - Vậy anh mau biến mất trước mắt bà đây ngay. Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như anh, không ngờ lại bàn luận chuyện con gái người ta… Biến mau! –Hồng Hà thở phì phò giơ tay muốn đánh, Lưu Anh Nam lập tức lủi mất. Bản thân hắn cũng cảm thấy gần đây lá gan quả thật lớn hơn trước không ít, có khả năng là vì trước đây luôn nhìn trộm trong lỗ thủng nhỏ hẹp, đè nén quá lâu, vừa rời khỏi phạm vi nhà tắm thì lá gan liền to thêm. Hoặc là vì Thẩm Phong tới tay quá dễ dàng, Lăng Vân quá chủ động. Khiến hắn lầm tưởng phụ nữ trên đời rất tùy tiện, ngoắc ngoắc ngón tay là mắc câu, cho nên lá gan mới to thêm. Có điều trong xã hội ngày nay quả thật là như thế. Ở quán bar uống hai ly rượu, chỉ cần đàn ông bỏ tiền thì phụ nữ đi theo nườm nượp, WeChat vẫn trở thành thần khí hẹn hò ắt không thể thiếu của nam nữ trong xã hội bây giờ. Chỉ cần nói chuyện dăm ba câu thì có thể gặp mặt, lúc gặp mặt chỉ cần đàn ông lái một chiếc ô tô dung tích 0.8L trở lên, lần đầu tiên hẹn gặp chịu bỏ ba ngàn nguyên trở lên thì đêm ấy khách sạn nào đó chắc chắn có việc làm. Đương nhiên những điều này đều phải tạo lập trên cơ sở đàn ông can đảm thận trọng có tiền có thời gian, phụ nữ có miệng lưỡi, ‘ca-vat’ chưa thâm! Chỉ có điều Lưu Anh Nam thuộc loại can đảm nhưng không thận trọng càng không có tiền, mà người phụ nữ hắn tán tỉnh, ai cũng không phải là người vì một chiếc vòng cổ bạch kim, một chiếc điện thoại thời thượng liền thuê khách sạn với đàn ông. Hiện tại đắc tội với Hồng Hà, nửa đêm nửa hôm, vùng hoang vu dã ngoại, căn bản không có xe đi về. Hồng Hà đóng chặt cổng cô nhi viện, cửa không đóng duy nhất thì chỉ có căn phòng nhỏ ngày thường để đồ thôi. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ, đặc biệt là bà quản gia! Lưu Anh Nam cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời đêm chi chít sao, bên ngoài sân tiếng côn trùng rả rích, lúc này đã vào đầu thu, gió thu mát mẻ thổi phơ phất. Cho dù đã nửa đêm, cũng khiến người ta sáng láng tinh thần. Lưu Anh Nam thoáng chốc hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ ở đây vào năm đó. Lúc ấy tuy cùng một vài anh chị em sống kham khổ, buổi tối rất nhiều hôm đều phải đói bụng, nhưng họ luôn sẽ có một vài ý tưởng kỳ lạ, tự nghĩ ra trò chơi, thời gian vui vẻ ấy khiến người ta nhớ mãi không quên. Chỉ tiếc lũ trẻ bây giờ từ nhỏ chính là giáo dục song ngữ, lớp bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, thi olympic, mất đi niềm vui tuổi thơ, thậm chí ngay cả chơi đều không biết. Lưu Anh Nam không dằn lòng được đi ra ngoài sân. Hắn nhớ lúc ấy, khi chưa tới thời điểm đêm sâu yên ắng, trò chơi hay nhất hắn phát minh chính là: nhìn lén phụ nữ nhà kế bên tắm rửa! Song tiếc thay, bây giờ nơi đây sớm đã là vườn không nhà trống, một mảnh hoang vu, chỉ chờ nhà đầu tư ghé qua mà thôi. Nhưng cũng chả sao, kế bên không có người thì trong sân có người. Khà, Hồng Hà vừa mới vào phòng, căn phòng của cô nàng ở tầng hai, lúc này đang bật đèn. Mẫu phụ nữ như cô nàng vào thời tiết này bận rộn cả ngày, chắc chắn ra mồ hôi toàn thân, buổi tối tuyệt đối không ngủ được. Cho dù nơi đây không có nhà tắm nhưng có lẽ cô nàng cũng phải lau rửa nước lạnh một hồi. Dẫu sao vùng hoang vu dã ngoại này nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhìn một cái xem như tìm lại ký ức ấu thơ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, ban ngày lúc Lưu Anh Nam sửa nóc nhà, chiếc thang ở ngay bên người…