Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả: Liễu Hạ Huy -- o -- Chương 1236: Nghi ngờ chống chất! Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: vip.vandan Mời đọc Tần Lạc phá lên cười khi hắn nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng yêu của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mình mà không nói gì. Hắn biết Văn Nhân Mục Nguyệt tuyệt đối không bao giờ nói: “Anh có thể ở cùng một chỗ với em” thậm chí nàng còn không biết giải thích như thế nào. Dáng vẻ của nàng khi hẳn phải nói gì đó nhưng rồi lại không biết giải thích trong cực kỳ đáng yêu khiến người ta phải yêu mến. Trong tiềm thức của mình, Tần Lạc rất thích nhìn vẻ cam chịu của nàng. Văn Nhân Mục Nguyệt có một biệt thự độc lập ở viện dưỡng lão. Đây chính là điều làm đám người Văn Nhân Tự Tức cực kỳ bất mãn. Cùng là thành viên gia tộc đời thứ ba, căn cứ vào cái gì mà Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được nhiều như vậy mà bọn họ chẳng có cái gì? Thế nhưng đây chính là đặc quyền của gia chủ gia tộc Văn Nhân. Ngay cả cha bọn họ cũng không có quyền thay đổi điều này. Bọn họ chỉ còn mỗi cách thầm bất mãn trong lòng mà thôi. Tần Lạc đi theo Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào biệt thự của nàng. Cách thức bài trí và bố cục cũng giống như biệt thự Long Vương đang ở. Xem ra nơi này không được lắp đặt thiết bị đặc biệt. Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ thỉnh thoảng ở bên này, bình thường nàng rất ít khi tới đây. - Anh ở phòng này. Văn Nhân Mục Nguyệt đẩy cửa một phòng ngủ, nói. - Phòng của em ở đâu? Tần Lạc hỏi. - Đối diện. - Vậy được, ngủ sớm đi. Tần Lạc cười nói. Tần Lạc đẩy của đi vào trong phòng. Căn phòng rất rộng, thiết bị có thể nói là xa hoa, có thể nói còn hơn cả khách sạn năm sao, điều kiện cực kỳ hài lòng. Trong tủ quần áo đương nhiên có hai chiếc áo ngủ, một nam, một nữ, không hiểu là ai đã chuẩn bị trước thế nhưng đúng với mong muốn của Tần Lạc. Tần Lạc cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong, hắn lau sạch người, mặc chiếc áo ngủ. Cạch cạch, tiếng gõ cửa vang lên. Tần Lạc đi tới mở cửa, hắn nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt cũng mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng đứng trước cửa. Mái tóc bù xù trên vai nàng, gương mặt không trang điểm, cực kỳ đoan trang, xinh đẹp, diễm lệ, kiêu ngạo, lạnh lùng, ít nhiều mang phong cách một người vợ. Thì ra khi cởi quần áo, nữ thần, không...thay bằng bộ quần áo ngủ, nữ thần cũng là một tiểu mỹ nhân. - Em đi pha cafe. Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nói xong nàng quay người bước đi. Tần Lạc vuốt mũi, cười gượng. Cô gái này chỉ luôn nói một nửa. Đáng lẽ cô ấy phải đưa ra lời mời mới đúng chứ. Sau đó Tần Lạc đi theo sau nàng vào phòng khách. Ngay khi đó hương vị cafe thơm sộc vào mũi. Văn Nhân Mục Nguyệt bưng bình cafe, rốt cafe vào chén. Tần Lạc vội vàng đi tới nói: - Anh tới. Hắn giơ tay cầm lấy bình cafe, bàn tay chạm nhẹ vào ngón tay Văn Nhân Mục Nguyệt, lạnh như băng, giống như nàng mới tắm nước lạnh vậy. - Cẩn thận lạnh. Tần Lạc nhắc nhở. - Có thầy thuốc rồi. Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Sau khi rót cafe xong, Tần Lạc bưng hai chén đi tới đặt trên bàn gần cửa sổ. Văn Nhân Mục Nguyệt bưng chén cafe uống. Tần Lạc ngồi thẳng người, sắc mặt say mê nhìn thế giời mưa bụi bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một bụi chuối tay cao hơn đầu người, nước mưa tẩy trừ, lá xanh biếc. Vô số hạt nước mưa đang chảy tí tách, long lanh trên phiến là rộng. Núi đá mờ ảo, biến đổi khôn lường, hơi nước trong hồ sôi trào giống như Vân Trì tiên cảnh trên bầu trời. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói, nàng chị lặng lẽ uống cafe, nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn Tần Lạc, thái độ ung dung tự tại. Hai người ngồi sóng vai nhau, giống như một cặp vợ chồng yêu thương nhau nhiều năm, không cần ngôn ngữ chỉ cần ánh mắt là có thể hiểu được ý muốn diễn đạt cùng nhau. Một lúc lâu. Văn Nhân Mục Nguyệt uống hết ly cafe, nàng bỏ ly, quay người đi về phòng mình. Tần Lạc cũng uống hết cafe đã lạnh giá trong chén của mình, đứng dậy quay về phòng. Thời gian một ly cafe, bọn họ không nói câu nào nhưng hình như đã nói rất nhiều. Tần Lạc ngủ một giấc vô cùng say, khi hắn tỉnh lại, bên ngoài ánh sáng chói chang, chim hót, hương hoa, khí trời khiến con người thoải mái. Tần Lạc uể oải vặn lưng, cầm điện thoại di động ở đều giường, hắn nhận ra lúc này đã mười một giờ trưa. Hắn nhảy khỏi giường, chạy vào toilet sờ quần áo, nhận ra quần áo mình đã khô khiến hắn vui mừng. Hôm nay không cần phải mặc quần áo ướt về nhà rồi. Sau khi rửa mặt, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, Tần Lạc phát hiện ra trong phòng khách có người đang nói chuyện. Tối hôm qua Tần Tung Hoành biết chuyện Long Vương bị tập kích ở viện dưỡng lão gia tộc Văn Nhân nhưng anh ta không lập tức tới thăm. Long Vương và Tần Tung Hoành không có quan hệ gì với nhau. Nếu như tính toán kỹ lưỡng thì hình như bọn họ còn có mâu thuẫn không nhỏ. Dù gì đi nữa mấy lần Tần Lạc chỉnh anh ta đều là do người Long Tức ra mặt, thậm chí có lần anh ta còn bị giam giữ ở Long Tức. Nay anh ta vội vàng chạy tới, người khác nhất định sẽ nghĩ trong lòng anh ta có quỷ. Chính vì vậy sáng hôm nay sau khi vội vàng hoàn thành xong mọi việc, Tần Tung Hoành mới tới viện dưỡng lão, vừa vặn anh ta gặp Bạch Phá Cục ở cổng, vì vậy hai người cùng vào thăm. Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được báo cáo, nàng ăn mặc chỉnh tề ra ngoài nghênh đón. - Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nơi này là Yến Kinh, thủ đô của Trung Quốc. Đám người đó quả thật không kiêng nể gì. Tần Tung Hoành đánh giá sự kiện sát thủ tập kích hôm qua. - Lại còn dám dùng bom... nếu như bắt được, phải tử hình ngay. Đương nhiên, chúng dám phạm một chuyện lớn như vậy, có lẽ chúng đã chuẩn bị tất cả rồi. Tần Tung Hoành không nói nữa vì anh ta nhìn thấy Tần Lạc từ trong phòng đi ra ngoài. Bạch Phá Cục đang ngồi dựa vào thành ghế salon lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt quỷ dị nhìn Tần Lạc, rồi liếc nhìn sắc mặt thản nhiên của Văn Nhân Mục Nguyệt. - Hai vị tới sớm. Tần Lạc cười chào Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục. - Bây giờ còn sớm sao? Bạch Phá Cục cười ha hả nói. - Chúng tôi đều là người mệnh khổ, sáng sớm phải rời giường làm việc. Cuộc sống của Tần thiếu gia dễ chịu thật. - Tôi cũng vậy. Tối hôm qua giải quyết công việc quá khuya nên hôm này dậy hơi muộn. Tần Lạc giải thích. Sau khi uống xong ly cafe, trời đã gần sáng. Quả thật hắn chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi ra từ phòng Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Tung Hoành cảm thấy như trái tim mình nhận một cú đánh nặng nề, cảm giác vô cùng đau đớn. Nếu như không phải anh ta là người có ý chí, kiên cường, chỉ sợ anh ta không thể nào khống chế được cảm xúc trên gương mặt mình. Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt nhiều lần từ chối anh ta nhưng anh ta vẫn nuôi hy vọng với nàng. Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn phải lập gia đình. Hiển nhiên Tần Lạc không thể cưới nàng. Ngoại trừ Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt muốn lựa chọn một người đàn ông ở Yến Kinh, chọn ai đây? Có thể chọn người nào? Chỉ có mình mới là người đàn ông xứng đáng nhất với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mình chính là lựa chọn tốt nhất của nàng. Thế nhưng vì sao chuyện đã phát triển tới bước này? Chẳng lẽ Văn Nhân Mục Nguyệt trở thành tình nhân của Tần Lạc? - Tối qua anh ngủ ở đây hả? Tần Tung Hoành cười hỏi. Anh ta không thể nào biết được nụ cười của mình thoải mái hay không nhưng anh ta biết rõ tim mình đang rỉ máu. - Đúng vậy. Tần Lạc trả lời. - Bận việc tới gần sáng nên tôi không về nhà được. Tần Lạc ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt và hỏi: - Sư phụ đi chưa? - Sáng sớm đã quay về Long Tức rồi. Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. Tần Lạc gật đầu. Bên cạnh Long Vương có nhiều cao thủ bảo vệ, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra. - Trưa nay em có ăn cơm không? Tần Lạc hỏi. - Nếu như anh ở lại, đương nhiên có ăn cơm. Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. - Bỏ đi. Anh về nhà ăn cơm. Tần Lạc đứng dậy, nói với Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục: - Nhị vị ngồi chơi, tôi có việc về trước. - Tôi đi với anh. Bạch Phá Cục đứng dậy nói. - Tôi cũng không có chuyện gì. Mặc dù Tần Tung Hoành rất muốn hỏi chuyện Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng hai người kia đã đi, anh ta không thể ở lại một mình. Vì vậy ba người cùng đi ra bãi đỗ xe. Bạch Phá Cục vẫn đi chiếc Hummer đầy uy phong kia. Chính gã lái xe, vẫn phong cách không thích ngồi ghế sau. Tần Tung Hoành đi một chiếc Mercedes màu sương, Điền Loa đứng bên cạnh chiếc xe, há miệng đầy răng vàng nhìn Tần Lạc cười hì hì. Tần Lạc vẫn đi chiếc xe Chevrolet việt dã cũ kỹ. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi tới, Hồng Phu bước ra mở cửa xe. - Ôi, đổi thành nữ vệ sĩ. Bạch Phá Cục nhìn Hồng Phu, nhếch miệng cười nói. - Cô em này non quá. Trưởng thành chưa đó? - Nói không chừng cô ấy còn nhiều tuổi hơn anh đó. Tần Lạc nói. Khi Tần Tung Hoành nhìn thấy Hồng Phu, mắt anh ta sáng lên, anh ta trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: - Tôi nhớ lái xe trước của anh là một người nước ngoài ưa nhìn. Tại sao lại đột nhiên thay người vậy? - Sức khỏe anh ta không tốt. Đổi người này dùng thử hai ngày. Tần Lạc nói. Trực giác nói cho hắn biết Tần Tung Hoành đã nghi ngờ. - Sức khỏe không tốt? Tần Tung Hoành cười tủm tỉm nhìn Hồng Phu nói: - Tối qua mưa to gió lớn, rất dễ dàng bị cảm lạnh. - Không lo bị cảm. Tôi là thầy thuốc. Tần Lạc nói. - Đương nhiên. Tần Tung Hoành gật đầu nói. - Thế nhưng thầy thuốc cũng không thể chữa trị hết mọi bệnh được. Ánh mắt Tần Tung Hoành nhìn về phía đông, nơi có biệt thự Long Vương ở trước kia, nói: - Nếu như anh ta bị bom nổ mất một chân, bệnh này có trị được không? Chân giả nhất định sẽ không bằng chân thật rồi. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả: Liễu Hạ Huy -- o -- Chương 1237: Nếu muốn chiếm trái tim phụ nữ! Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: vip.vandan Mời đọc Người tốt thì chẳng đến. Người đến cũng chẳng tốt lành gì. Tần Lạc chớp mắt. Xem ra Tần Tung Hoành đã nghi ngờ điều gì rồi. - Đó là đương nhiên. Tần Lạc nói. - Tôi sẽ bảo anh ta chú ý một chút. Đa tạ đại thiếu gia đã nhắc nhở. - Vậy là tốt rồi. Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục gật đầu chào nhau. Tần Tung Hoành ngồi vào xe của mình. - Xảy ra chuyện gì vậy? Bạch Phá Cục mồm ngậm điếu thuốc đi tới hỏi: - Anh ta quan tâm tới tài xế của anh sao? - Đúng vậy. Tần Lạc gật đầu. - Ồ? Bạch Phá Cục phun ra một màn khói. - Lý do? - Có lẽ... Tần Lạc cười quỷ dị nói. - Có lẽ anh ta cảm thấy tài xế của tôi rất đẹp trai. - Hiểu rồi. Bạch Phá Cục phá lên cười nói. - Anh ta tinh mắt thật. - Tôi cũng nghĩ như vậy. Tần Lạc nghiêm túc nói. - Tôi còn có việc. Lần sau gặp lại. Bạch Phá Cục ngồi vào chiếc Hummer của mình, nói. - Gặp lại. Tần Lạc vẫy tay. Chiếc Hummer nổ máy ầm ầm lao vút ra ngoài giống như một con dã thú tỉnh giấc. Hai chiếc Audi máu đen khác lập tức chạy theo, người ngồi bên trong hẳn là vệ sĩ của Bạch Phá Cục. Ngay khi lái xe ra ngoài, Bạch Phá Cục phì một tiếng, nhổ điếu thuốc trong miệng ra. - Miệng lưỡi đầy ma quỷ. Xe chạy trên đường. - Đại thiếu gia, anh nghi ngờ họ Tần sao? Điền Loa ngậm điếu thuốc theo thói quen, tươi cười hỏi Tần Tung Hoành. - Cái gì là nghi ngờ họ Tần? Tần Tung Hoành cười nói. - Đừng quên tôi cũng họ Tần. - Anh biết ý tôi muốn nói là hắn ta. Điền Loa thờ ơ nói. - Tiểu tử đó lại làm chuyện thiếu đạo đức gì à? Nụ cười trên gương mặt Tần Tung Hoành tắt dần, anh ta nói: - Điền Loa, anh còn nhớ lần trước tôi bảo anh điều tra gã tài xế kia không? - Jesus? Điền Loa cười nói. - Sao tôi lại không nhớ? Sát thủ nổi tiếng xếp hạng hai mươi trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, xác xuất thành công của nhiệm vụ là 99%. Người như vậy mà hắn mời về làm tài xế. Tôi không hiểu rốt cuộc con người hắn có mị lực gì? Chỉ là chúng ta không thể tưởng tượng được, không gì là hắn không làm được. Đây giống như nam diễn viên chính trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Khí phách bá vương xuất hiện, vô số đàn em đầu quân. Đại thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là không có khí phách bá vương. - Chính là hắn. Tần Tung Hoành không quan tâm tới câu nói đùa của Điền Loa. - Hắn biến mất rồi. - Vậy thì sao? - Điền Loa hỏi. - Không phải Tần Lạc nói hắn ta bị ốm, ở nhà nghỉ ngơi sao? - Anh không thấy trong này có vấn đề sao? Tần Tung Hoành cười nói. - Tối hôm qua Long Vương bị sát thủ tập kích ở viện dưỡng lão, thiếu chút nữa bị nổ tung trong nhà, mất mạng. Vào đêm đó, hắn thay đổi tài xế, có phải quá trùng hợp không? Điền Loa chấn động tinh thần, gã nhìn Tần Tung Hoành với vẻ nghi ngờ, nói: - Đại thiếu gia, suy nghĩ của anh... có vẻ hơi quá không? Long Vương là sư phụ của Tần Lạc, nghe nói tình cảm của hai người thân thiết như cha con. Chẳng lẽ Tần Lạc lại có thể ra tay với sư phụ của mình sao? - Nếu như Long Vương cho phép hắn làm vậy thì sao? Tần Tung Hoành hỏi ngược lại. - Long Vương? Rốt cuộc Điền Loa cũng có phản ứng, gã nói: - Đại thiếu gia, ý của anh là thầy trò bọn họ đang diễn khổ nhục kế sao? - Anh nghĩ thế nào? Tần Tung Hoành cười nhạt hỏi ngược lại. - Có rất nhiều nghi ngờ. - Nghi ngờ cái gì? - Thứ nhất: Tối hôm qua Long Vương bị tập kích mà tài xế của Tần Lạc không xuất hiện. Thứ hai: Theo như tôi được biết, gia tộc Văn Nhân vì để bảo vệ an toàn cho Long Vương đã lắp đặt ở viện dưỡng lão những thiết bị giám sát tiên tiến nhất, cùng với một lượng người, thiết bị rất lớn. Nếu như không phải người hiểu rõ viện dưỡng lão như lòng bàn tay, sao sát thủ có thể tiến vào tới phòng của Long Vương mới bị phát hiện? Thứ ba: Lúc nãy Mục Nguyệt đã nói, nhân viện đội bảo vệ của cô ấy bị một loại ong ăn thịt người tấn công cho tới tận bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Không phải anh đã chuyển cho tôi tài liệu về Jesus sao? Jesus không những bắn súng như thần mà còn là một huấn luyện thú sư. Nếu không vậy thì giải thích chuyện loài ong ăn thịt người này như thế nào? - Tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy? Điền Loa hỏi. - Quay về Long Tức. Tần Tung Hoành quả quyết. - Làm vậy để Long Vương có thể quay về Long Tức. Điền Loa trầm ngâm một lát nói: - Chẳng lẽ các lão đại cũng không nghi ngờ bọn họ sao? - Nghi ngờ? Tần Tung Hoành cười nói. - Vậy thì thế nào? Không có chứng cứ, ai dám nói ra suy đoán của mình không? Không phải đó sẽ là điểm yếu bị người ta lợi dụng sao? Những ông già đó sống lâu thành tinh. Tại sao bọn họ không đánh hội đồng một trận? - Vậy ý của đại thiếu gia là gì? Điền Loa kích động hỏi. - Chúng ta có thể mượn chuyện này không? Tần Tung Hoành lắc đầu nói: - Thời cơ chưa tới. Điền Loa vẫn mang bộ mặt hèn kém của mình nhưng trong lòng gã thầm cười khổ. Chính mình phải thật sự cẩn thận với vị đại thiếu gia này hơn... ... - Anh mới lớn tuổi hơn anh ta ấy. Hồng Phu bực tức nói. Phụ nữ rất ghét bị người ta nói mình nhiều tuổi. Tần Lạc đã phạm vào một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. - Đúng, đúng, là tôi sai. Tần Lạc cuống cuồng xin lỗi. - Tuổi thư Hồng Phu tuổi trẻ, xinh đẹp thông minh, thân thủ hạng nhất, tính tình hiền lành. - Tôi không bảo anh nói. - Là chính tôi muốn nói. Tần Lạc nói. - Nếu như tôi không thể nói ra suy nghĩ của mình, tâm trạng bực bội rất khó chịu. - Anh cho rằng chỉ cần anh nói mấy câu dễ nghe là tôi sẽ nghe lời anh sao? Hồng Phu cười nhạt nói. - Đương nhiên là không. Tôi đã nói cô thông minh đáng yêu mà. Cô thông minh như vậy, người bình thường không thể lừa gạt cô được. Tần Lạc nghiêm túc nói. - Lai xe đi. - Đi đâu. Hồng Phu khởi động xe. - Tới Hoa Điền. Tần Lạc cười nói. Công việc tu sửa trường đua Hoa Điền đang được tiến hành. Với sự ủng hộ nhân tài vật lực không lồ của gia tộc Văn Nhân, với tốc độ khôi phục thay đổi theo từng ngày, dự kiến chỉ cần không tới ba tháng, một lần nữa Hoa Điền có thể khai trương đón khách. Lệ Khuynh Thành hoàn toàn giao quyền, giao toàn bộ công việc này cho Lữ Hàm Yên, bạn học kiêm bạn thân của mình. Trong khi đó trong khoảng thời gian này Lữ Hàm Yên một mực ở công trường, cho dù ngày cũng như đêm chỉ đạo tiến trình công việc ở công trường đúng tiến độ. Hôm nay Lữ Hàm Yên bận rộn công việc trên núi rất lâu rồi mới quay về khu nhà tạm của mình ở chân núi. Khi cô móc chìa khóa ra mở cửa thì bất chợt nghe thấy tiếng động trong phòng. “Tại sao lại có người?” Cạch cạch... Lữ Hàm Yên đóng cửa lại, bên trong vang lên giọng nói của một người đàn ông cực kỳ dễ nghe bằng tiếng Anh. - Mời vào. Lữ Hàm Yên đẩy cửa, cánh cửa không nhúc nhích. Tên đáng chết này không ra mở cửa! Sau đó Lữ Hàm Yên móc chìa khóa, tự mình mở cửa phòng. - Em yêu, em đã về. Giọng nói vui mừng của một người đàn ông vang lên. - Chờ một lát, nhanh sẽ có cơm ăn thôi. Lữ Hàm Yên sợ ngây người. Căn phòng không được coi là rộng rãi của nàng được dọn dẹp sạch sẽ. Ở giữa phòng là cái bàn nàng dùng làm bàn ăn, trên bàn trải một chiếc khăn màu trắng tinh khiết. Trên mặt bàn là món ăn, có bánh mì nướng chiên vàng óng ả, có những quả cà chua nhỏ được rửa sạch sẽ, còn có cả hoa lan tây cắt thành miếng nhỏ, còn cả một chai rượu đỏ và hai chiếc ly cao... Trong phòng bếp, một người đàn ông tóc vàng, dáng người cao lớn, ưa nhìn đang chiên món gì đó. Trên cổ anh ta đang buộc một chiếc tạp dề trên bề mặt có hình Tiểu Miêu Điếu Ngư trông rất buồn cười, trong tay cầm một chiếc muôi xúc. Mỗi lần anh ta lật đi lật lại đều dậy lên âm thanh xoạt xoạt và hương thơm nức mũi. - Jesus, anh đang làm gì vậy? Lữ Hàm Yên hỏi. - Em yêu, anh đang làm bít tết bò. Jesus trả lời. - Hơn nữa xin hãy gọi anh là thầy tu. Jesus là thần, anh là con dân trung thành của Người. Nếu như gọi tên tục của Người, Người sẽ trừng phạt anh. - Anh tới bao giờ vậy? Anh... vào bằng cách nào? Lữ Hàm Yên như muốn phát điên. Tại sao nàng không biết gì hết vậy? - Em yêu, có phải em cảm thấy vừa vui mừng vừa kinh hãi không? Jesus vừa bỏ bít tết bò vào đĩa trong mâm vừa nói. - Anh tới lâu rồi. Đáng tiếc em không ở nhà. Còn về chuyện vào bằng cách nào...có phải lúc đi em quên khóa cửa không? - Quên khóa cửa sao? Lữ Hàm Yên suy nghĩ. Mình tuyệt đối không thể nào phạm sai lầm sơ đẳng như này. Cô vốn là một người vô cùng cẩn thận. Lữ Hàm Yên chăm chú quan sát cà chua, hoa lan tây và rượu đỏ trên bàn, còn cả món bít tết bò Jesus mới làm xong rồi hỏi: - Mấy thứ này... anh lấy ở đâu vậy? Lữ Hàm Yên biết rõ rằng trong tủ lạnh trong nhà không có mấy thứ này. Nếu như nói là rau, trứng gà hay mấy thứ thịt gì đó thì cũng có một chút. - Mua. Jesus trả lời. - Hôm nay ông chủ cho anh nghỉ. Anh lại ngủ dậy sớm nên tới chợ mua mấy thứ này. Jesus đặt hai đĩa bít tết bò trên bàn. Sau khi lau tay bằng khăn bông, Jesus đi tới kéo Lữ Hàm Yên ngồi vào bàn ăn. Anh ta tự tay xới cơm cho cô, hơn nữa còn đặt một chén rượu đỏ trước mặt cô, nói: - Có người nói cho anh biết: Nếu như muốn chiếm được tình cảm của phụ nữ, trước hết phải lấp đầy dạ dày của bọn họ... anh cảm thấy hắn nói rất có lý. Nào, em hãy thử món bít tết bò anh làm xem thế nào. Nếu như em thích, sau này ngày nào anh cũng làm cho em ăn. - Là ai nói cho anh biết những câu này? Lữ Hàm Yên cầm ly rượu đỏ hỏi. - Ồ, Tần Lạc. Jesus nói. - Có phải rất có đạo lý không? - Anh có biết không... Lữ Hàm Yên nhìn Jesus nói. - Người nói với anh những câu này, anh ta chưa từng vào bếp. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả: Liễu Hạ Huy -- o -- Chương 1238: Ông ấy cử động không tiện! Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: vip.vandan Mời đọc Khi Tần Lạc dẫn Hồng Phu tới nơi, Jesus và Lữ Hàm Yên đang ngồi ăn cơm trưa. Tần Lạc nhìn bát đĩa của hai người, cười nói: - Ai chiên thịt bò vậy. Trông rất ngon. - Tôi. Jesus kiêu ngạo nói. - Ăn rất ngon. - Đúng không? Tần Lạc cười hì hì kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh bàn ăn, nói: - Vậy phải nếm thử. Tôi và Hồng Phu vẫn chưa ăn cơm. Làm phiền anh làm thêm cho chúng tôi hai đĩa nữa. - Không được. Jesus từ chối. - Vì sao? Tần Lạc hỏi. - Bởi vì tôi chỉ mua hai phần. Jesus giơ tay vẻ bất đắc dĩ. - Tôi không biết hôm nay nhà chúng tôi có khách. - Cái gì mà nói là không biết nhà chúng tôi có khách? Lữ Hàm Yên đỏ mặt phản đối. - Người nào thành người nhà anh từ khi nào vậy? Lữ Hàm Yên mở tủ lạnh ra nhìn, nói: - Có cà chua, có trứng gà, có cánh gà, còn cả một ít hải sản. - Được rồi. Hãy làm cho chúng tôi hai suất đi. Vì vậy Lữ Hàm Yên lấy thức ăn đi vào trong bếp. Jesus cũng vội đi vào trong giúp. Lữ Hàm Yên không đuổi gã đi ra ngoài nhưng sắc mặt nàng nặng như chì. - Đó cũng là do anh ta dạy hả? Lữ Hàm Yên tức giận hỏi. - Không. Jesus lắc đầu. - Đây là do anh tự học. Chỉ trong chốc lát, Lữ Hàm Yên đã làm xong hát bát trứng cà chua bưng ra ngoài. Tần Lạc và Hồng Phu mỗi người ăn một bát. Sáng nay không ăn sáng nên bụng rất đói, bát mì trứng nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ. Tần Lạc thỏa lòng thỏa dạ dùng khăn lau miệng,nhìn Lữ Hàm Yên hỏi: - Việc tu sửa Hoa Điền thế nào rồi? Nếu như người khác hỏi vấn đề này, Lữ Hàm Yên sẽ chỉ trả lời qua quýt vì nàng không có nghĩa vụ phải trả lời. Thế nhưng nếu là Tần Lạc hỏi, nàng chỉ có mỗi cách trả lời chi tiết. Bởi vì hắn chính là ông chủ của cô. - Khi tới hẳn anh đã nhìn thấy, sau trận hỏa hoạn khủng khiếp kia, ngọn núi này bị thiêu trụi. Giai đoạn đầu là trồng lại cây cối, hoa, cỏ. Đây là công trình khối lượng công việc rất lớn, tốn nhiều thời gian và tài chính. Các khu nhà kinh doanh và nhà ở cho nhân viên có thể xây rất nhanh. Lúc này những công trình chủ yếu đã xong. Bản thảo lắp đặt thiết bị bên trong đã thiết kế xong, chỉ cần mấy boss các anh gật đầu thông qua, lập tức có thể tiến hành lắp đặt. Lữ Hàm Yên dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Căn cứ theo dự tính, đại khái sau khoảng bà tháng sẽ hoàn thành xong tất cả công trình trên mặt đất. Lúc này chúng ta gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất là các loài thú. Lần hỏa hoạn trước của Hoa Điền, các loại động vật đều chết hay bỏ trốn hết. Lúc này cần đưa các loài thú vào, đây là một vấn đề rất khó khăn. Một vài loài thú thuộc phạm vi bảo vệ của quốc gia, chúng tôi phải mua từ châu Phi hay nước Lào. Thứ hai là vấn đề chiêu mộ hội viên. Lần trước xảy ra hỏa hoạn, mặc dù không gây thương tổn cho các hội viên nhưng dù sao đi nữa đã xảy ra chuyện rất lớn, mọi người vẫn giữ thái độ nghi ngờ với Hoa Điền, không một ai dám giao tính mạng mình cho chúng ta, đặc biệt là nhóm đối tượng phù hợp với chúng ta. Sau khi suy nghĩ một lát, Tần Lạc nói: - Vấn đề thứ nhất cô có thể tìm Khuynh Thành giải quyết. Cô ấy có thể tìm được nhóm động vật đầu tiên, cũng có thể tìm được nhóm động vật thứ hai. Vấn đề thứ hai, trước tiên cô nghĩ cách giải quyết. Nếu như cô không thể nghĩ ra cách giải quyết, hãy tìm tôi để giải quyết nhưng tôi có một đề nghị. - Đề nghị gì? Lữ Hàm Yên nghiêm túc hỏi. - Đói tiếp thị. (Trong tiếp thị, những cái gọi là “đói tiếp thị” đề cập đến các nhà cung cấp hàng hóa có ý định làm giảm các sản xuất, quy định của mối quan hệ cung và cầu để đạt được sản xuất nhu cầu “ảo tưởng”, để duy trì mục đích cao hơn giá hàng hóa và lợi nhuận. Tần Lạc nói. - Đói tiếp thị? Sau khi Lữ Hàm Yên suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên. - Hiểu chưa? Tần Lạc cười hỏi. Hắn tin tưởng năng lực của Lữ Hàm Yên. Quả thật cô gái này không làm hắn thất vọng. - Hiểu rồi. Lữ Hàm Yên gật đầu. - Cô ấy nói không sai. Anh đúng là một thiên tài. - Thiên tài thầy thuốc? Tần Lạc cười hỏi. Hắn không ngờ Lệ Khuynh Thành thường xuyên khen ngợi mình trước mặt Lữ Hàm Yên. - Thương nhân thiên tài. Lữ Hàm Yên nói. Lữ Hàm Yên nhìn Jesus nói: - Mọi người cứ ngồi. Tôi muốn ra công trường một lát. Buổi chiều vận chuyện chậu cảnh tới. Tôi phải giám sát việc sắp đặt chúng. - Vất vả rồi. Tần Lạc cười nói. Đợi khi Lữ Hàm Yên rời đi, Tần Lạc nhìn Hồng Phu đang uống sữa chua, xem tivi nói: - Cảnh bên ngoài rất đẹp, cô có muốn ra ngoài đi dạo không? - Không muốn. Hồng Phu thẳng thừng từ chối. - ... Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Có núi cao, có hẻm núi còn cả những loài vật rất kỳ quái... Hồng Phu trừng mắt nói: - Anh quên tôi tới từ đầu sao? Tôi tới Yến Kinh chỉ để được xem núi cao, khe núi và cây cối kỳ lạ sao? Tôi đi ra ngoài mấy năm, thật sự không được nhìn thấy cây cối, phong cảnh kỳ lạ nhưng hàng ngày tôi đều nhìn thấy những người kỳ quái. Anh muốn tôi ra ngoài thì anh cứ nói thẳng, nói vậy không thấy phiền sao? - ... Tần Lạc buồn bực chỉ muốn ói máu. Cô gái ngu ngốc này chẳng lẽ không biết cách nói chuyện tế nhị sao? Chính mình ngốc nghếch còn trách người khác nói chuyện quá ý tứ. Hồng Phu đi tới mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua sau đó mới bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng. Đợi tới khi trong phòng chỉ còn hai người đàn ông, nụ cười tươi trên gương mặt Tần Lạc biến mất, hắn nhìn Jesus với ánh mắt nóng rực. Nụ cười của Jesus đọng lại ở khóe miệng, gã dùng đôi mắt màu xanh lam đối mặt với Tần Lạc. Tần Lạc không nói, Jesus cũng không nói. Ánh mắt của hai người đối chọi nhau gay gắt, rất lâu không rời. Độ nóng bên trong lên cao... - Tại sao không bật điều hòa? Tần Lạc hỏi. - Quên mất. Jesus mở điều hòa, hạn chết độ lạnh. Vù vù... Điều hòa thổi gió lạnh, trong phòng mát hơn nhiều. - Cởi quần áo ra. Tần Lạc nói. - Vì sao? Jesus hỏi. - Tôi muốn xem. - Không cần. - Cởi ra. - Tự tôi có thể giải quyết được. Jesus nói. - Anh không thể giải quyết được. Tần Lạc quả quyết. Jesus bất đắc dĩ đành phải cởi áo vest kẻ ô vuông và sơmi trắng. Sau đó lồng ngực trần đầy lông của Jesus xuất hiện trước mặt Tần Lạc. Tần Lạc giơ tay sơ, cảm giác như vậy rất ghê tởm... Vì vậy hắn lấy ra một hộp châm tinh xảo, lấy ngân châm từ trong hộp châm. Sau đó trừ độc ngân châm, Tần Lạc giơ cây châm đâm vào ngực Jesus. Phụt...! Một luồng máu đọng màu tím phun ra, dính luôn cả vào phần bụng. Phần máu đọng quanh vết thương sưng lên của Jesus dần dần biến mất, lớp da màu tím cuối cùng cũng áp sát vào phần thịt. Đợi khi máu đọng chảy hết, Tần Lạc giơ tay sờ lên vết thương, cau may nói: - Tại sao lại bị thương nặng như vậy? Phần trong vết thương mềm nhũn, không có điểm chống đỡ, gãy hai dẻ xương sườn. - Ông ấy quá lợi hại. Jesus cười gương nói. - Anh đã nói là ông ấy tàn tật. - Đúng vậy. Tần Lạc gật đầu. - Chân ông ấy bị liệt. - Nhưng ông ấy còn tay. Jesus nói. - Anh là sát thủ trong bảng xếp hạng thế giới. Tần Lạc lại móc trong túi ra một cái bình nhỏ, hắn đổ bột phấn quanh vết thương sau đó dùng ngân châm đẩy bột phấn vào miệng vết thương. - Ngay cả một ông già liệt hai chân cũng không giải quyết được sao? - Nếu như ông ấy có thể đứng dậy, AK47, đệ nhất sát thủ cũng không phải là đối thủ của ông ấy. Jesus nói. - Lúc đó tôi cảnh cáo anh nói ông ấy rất lợi hại. Tần Lạc cười nói. - Bảo anh cẩn thận đề phòng. Anh còn nói ngay một người què... đánh không được thì không bỏ chạy được sao? - Thế nhưng anh không nói người què lại lợi hại tới như vậy. Jesus phẫn nộ nói. - Anh biết không? Suýt chút nữa tôi đã chết. Tôi cầm đao đâm ông ấy, ông ấy nắm một tay tôi. Tôi dùng tay còn lại tấn công, ông ấy lại không chế tay đó của tôi... ở trước mặt ông ấy... tôi thực sự không có năng lực để phản kháng. - Không nên kích động. Tần Lạc nói. Hắn đang giúp băng bó vết thươn cho Jesus. - Cẩn thận chạm tới vết thương. - May là Đại Đầu hạ thủ lưu tình. Jesus nói. - Nếu như kỹ thuật bắn súng của hắn vẫn tốt như trước đây, tôi nghĩ dù có ong ăn thịt người tôi cũng không thể chạy trốn được. - Tôi đã nói trước với Đại Đầu. Tần Lạc nói. - Hành động của hắn cũng không tệ, phải không? - Nếu là như vậy... Jesus chỉ vào vết thương ở ngực mình, hỏi vẻ khó hiểu: - Khi bom sắp nổ, ông ấy ném tôi ra, tại sao còn đánh tôi một quyền? - Ông ấy hành động không tiện. Tần Lạc nói vẻ rất áy náy, xấu hổ. - Cho nên tôi không cho ông ấy biết nhiều lắm. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả: Liễu Hạ Huy -- o -- Chương 1239: Quỷ hút máu hàng thật giá thật! Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: vip.vandan Mời đọc Nếu như có thể, Jesus chỉ muốn giết người diệt khẩu ngay lúc này sau đó vứt xác vào trong hang núi. Gã nghe Tần Lạc nói ở Hoa Điền của núi cao, cũng có khe, hang núi. Đúng vậy, Jesus đã nhận lệnh của Tần Lạc tập kích Cẩm Lý. Tần Lạc nói với Jesus: - Jesus, anh có muốn một lần nữa tìm lại cảm giác kích thích của một sát thủ không? Jesus nói: - Không muốn. Bây giờ tôi thích cuộc sống yên tĩnh. Tần Lạc kêu lên vẻ vui mừng, kinh ngạc: - Ôi, tốt quá. Vốn tôi nghĩ anh không muốn chấp nhận cuộc sống buồn tẻ này, cho rằng tôi đã làm nhục anh. Sau khi anh nói vậy, tâm trạng tôi cực kỳ vui vẻ. Có một việc tôi muốn anh đi một chuyến. Yên tâm, chỉ cần chạy tới một chuyến, lén lẻn vào, làm ra một vài động tĩnh lớn sau đó lại lén chuồn ra ngoài. Đây chỉ là đang diễn một vở kịch. Lúc đó Jesus bối rối, cảm thấy mâu thuẫn ở câu nói “làm ra những động tĩnh lớn sau đó lại lén chuồn ra ngoài”, căn cứ theo kinh nghiệm một sát thủ của mình, sau khi gây ra những động tĩnh lớn, sẽ rất khó tiếp tục “lén chuồn ra ngoài”. Vì vậy Jesus đã cảnh giác hỏi: - Mục tiêu là ai? Tần Lạc trả lời: - Anh cũng đừng lo lắng. Bây giờ tôi chỉ thương lượng với anh. Nếu như anh cảm thấy mình làm không được, tôi sẽ bảo Hồng Phu đi làm. Chuyện này thực sự đơn giản, một phụ nữ cũng làm được. Hơn nữa nhân vật mục tiêu là một ông già chúng ta đều quen biết. Anh cũng biết Đại Đầu, đúng không? Hắn hẳn sẽ không ra đòn sát thủ với anh. Ông già mà hắn bảo vệ hẳn anh đã gặp rồi, đúng không? Hai chân bị liệt, thậm chí không bươc đi được. Anh không cần làm thương tổn bọn họ, anh chỉ cần gây ra một vài động tĩnh khiến tất cả mọi người đều biết tới là được sau đó rút ra ngoài. Cho dù thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không bị người ta bắt. Nhìn thấy Jesus đã động tâm, Tần Lạc lại càng lừa dối: - Hơn nữa tôi còn có thể cung cấp cho anh bản đồ địa hình Cẩm Lý cùng góc chết cameras giám sát để cho anh dễ dàng ẩn núp, né tránh sự căn phòng nghiêm ngặt của viện dưỡng lão. Nếu như thành công, tôi sẽ dạy anh ba chiêu, nhất định sẽ để anh theo đuổi Lữ Hàm Yên. Jesus không từ chối. Gã không thể từ chối. Thế nhưng sự thật diễn ra hoàn toàn trái với tưởng tượng của gã. Trước tiên không nói việc ông trời đột nhiên đổ mưa to gió lớn, là một sát thủ, bất kỳ hoàn cảnh ác liệt nào gã cũng đã từng trải qua hơn nữa hoàn cảnh càng ác liệt, đối với sát thủ mà nói, cơ hội thành công càng cao. Thế nhưng điều Jesus không ngờ tới là không hiểu vì sao Đại Đầu lại liều mạng với gã? Tại sao Long Vương lại không biết đây đang diễn trò? Ông già kia dù hai chân đã bị liệt nhưng công phu đôi tay không kém. Đánh cận chiến, gã căn bản không có cơ hội phản kích. Rõ ràng Tần Lạc đã không thông báo trước cho Long Vương. Long Vương thực sự coi gã là sát thủ, coi chính gã thành kẻ đột nhập. - Đừng kích động. Đừng kích động. Tần Lạc nhìn thấy Jesus thở hổn hển, ngực phập phồng, cơ ngực vận động mạnh, miệng vết thương càng xé rộng, hắn vội vàng lên tiếng an ủi: - Tôi chỉ biết là anh không việc gì. Tôi biết là chỉ anh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này. - Khi đó anh nói chỉ cần một phụ nữ cũng có thể hoàn thành công việc. Jesus phản kích. - Thật vậy sao? Tôi có nói vậy sao? Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: - Bây giờ tôi cảm thấy dù sao phụ nữ vẫn không bằng đàn ông. ... Sau khi giúp Jesus băng bó vết thương xong, Tần Lạc nói: - Xem ra trong khoảng thời gian này anh không thể vận động mạnh được. - Tôi cũng hiểu tôi cần nghỉ ngơi. Jesus nói. Lúc này Jesus chỉ muốn ở lại Hoa Điền, triển khai thế công toàn diện với Lữ Hàm Yên. - Không được. Tần Lạc từ chối. - Đã có người nghi ngờ anh rồi. - Ồ? Lập tức sắc mặt Jesus trở nên nghiêm trọng. - Từ trước tới nay anh luôn ở cùng một chỗ với tôi. Sau khi xảy ra chuyện này anh lại biến mất. Chỉ cần người chăm chú theo dõi vụ án này nhất định sẽ đặt nghi ngờ lên đầu anh. Ngày mai, không, hôm nay, anh sẽ quay sẽ quay về cùng với tôi. Tần Lạc nói. - Không thể ra tay với người ta nhưng hẳn vẫn lái xe được, đúng không? Anh biết đó, hậu quả của chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Nếu như bị người ta điều tra ra chuyện này có liên quan tới chúng ta, thân phận của anh là giả, khi đó không phải sẽ bị trục xuất về nước sao? - Được rồi. Rột cuộc Jesus cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. - Tôi sẽ về với anh. Nhưng anh đã nói nếu như tôi thành công, anh sẽ dạy tôi ba chiêu giúp tôi theo đuổi Lữ Hàm Yên. - Đúng vậy. Tôi đã nói thì sẽ làm. Tần Lạc nói. - Không phải anh đã thử qua chiêu thứ nhất sao? Nếu như muốn đối phó với tình cảm của phụ nữ, trước tiên phải làm no dạ của bọn họ. Xem ra hiệu quả không sai, đúng không? - Không sai. Jesus cười nói. - Khi ăn cơm chúng tôi rất vui vẻ. Nếu như hai người không tới quấy rầy thì càng tuyệt vời hơn. - Không cần phải nóng vội. Còn chiêu thứ hai nữa. Tần Lạc nói. - Người Trung Quốc chúng tôi có một câu gọi là: “Liệt nữ sợ quấn lang”. Chiêu thứ hai này chính là phải mặt dày. Bám thật chặt. - Có ý gì vậy? - Nói chính xác là cho cô ấy đánh anh, mắng anh, nhổ nước bọt vào anh, đuổi anh cút, anh không được rời cô ấy dù chỉ một ly. Tần Lạc nói. - Ồ, như vậy không phải rất mất mặt sao? - Nếu như thành công chiếm được tình yêu, không phải rất có thể diện sao? Tần Lạc nói. Những tình yêu này đều xuất hiện trong những bộ phim truyền hình Đài Loan, bây giờ Tần Lạc lấy ra bán cho Jesus, chỉ mong gã không chết quá bi thảm. - Nghe cũng rất có lý. Chiêu thứ ba là gì? - Kiên trì chính là thắng lợi. - Ý của anh là đánh lâu dài. - Đúng. Một năm không được thì hai năm. Hai năm không được thì hai mươi năm. Hai mươi năm không được thì kiên trì một trăm năm. Anh nhất định phải có lòng kiên trì. Lữ Hàm Yên là người của anh, chết cũng là người của anh. Kết quả cuối cùng là hai người nhất định hạnh phúc sống cùng với nhau. Phía sau còn một câu nói mà Tần Lạc không dám nói “Có lẽ hai người cũng hạnh phúc khi chôn cùng một chỗ”. Người ngoài không biết chuyện xảy ra ở Cẩm Lý nhưng chuyện phó tổng thống Jackson lần thứ hai tới gặp Tần Lạc, thỉnh cầu Tần Lạc chữa bệnh cho mẹ của mình, cả thế giới đều biết. Mặc dù truyền thông Trung Quốc vẫn tiếp tục tung hô, tạo thế cho Tần Lạc, người dân Trung Quốc càng ngày càng ủng hộ Tần Lạc. Thế nhưng truyền thông thế giới bắt đầu đưa tin thiên lệch về phó tổng thống Jackson. “Là một quan chức cao cấp. Ông ấy như vậy là có lễ, có nghi. Là một con người, ông ấy làm cả thế giới cảm động”. “Tại sao lại từ chối? Tần Lạc có năng lực chữa trị loại bệnh nan y này không?” “Trung y Trung Quốc chỉ có hư danh. Phó tổng thống Jackson chỉ rước lấy nhục”. Thậm chí mấy bệnh viện lớn ở nước Mỹ liên kết lại tuyên bố: Tình nguyện thành lập đội chữa bệnh cao cấp, chung sức chữa bệnh cho mẹ phó tổng thống. Còn có rất nhiều bác sĩ khiêu chiến với Tần Lạc, muốn dùng Tây y đánh bại Trung y của Tần Lạc tơi bời. Thế nhưng cho dù là người cầu y, phó tổng thống Jackson hay Tần Lạc, hai bên đương sự hoàn toàn không nhận thấy áp lực từ bên ngoài. Hai người bọn họ một lần nữa gặp mặt nhau trong bầu không khí vui vẻ hữu nghị. - Tần Lạc tiên sinh, một lần nữa chúng ta lại gặp nhau. Phó tổng thống Jackson vẫn giữ phong thái vốn có. - Còn cả Lâm tiểu thư xinh đẹp làm phiên dịch. Cô là người phụ nữ Trung Quốc có mị lực nhất mà tôi đã gặp. Lâm Hoán Khê gật đầu nói cảm ơn. Tần Lạc cười nói: - Tôi vốn nghĩ Mr Jackson đã chuẩn bị về nước. Tôi đọc trên báo thấy thành viên phái đoàn của ngài đã về nước rồi. - Tôi đã báo cáo với tổng thống. Ông ấy rất đồng tình với chuyện của tôi. Mr Jackson thẳng thắn. - Khi quay về nước. Tôi sẽ thử. Tôi vẫn tiếp tục tin tưởng Tần Lạc tiên sinh là một người Trung Quốc biết giữ lời hứa mà giữ lời hứa vẫn là một đức tính tốt đẹp của người Trung Quốc. - Đúng vậy. Tần Lạc đồng ý với phó tổng thống Jackson. - Nếu như ngài có thể đồng ý điều kiện của tôi, trong vòng ba ngày tôi sẽ tới nước Mỹ chữa bệnh cho mẹ ngài. - Tôi sẽ thử. Phó tổng thống Jackson nói. - Ngài cũng biết, tôi là phó tổng thống. Tôi không có quyền quyết định chuyện này. - Không việc gì. Tôi không vội. Tần Lạc cười nói. - Khi nào ngài Jackson vận động xong, tôi tới nước Mỹ cũng không muộn. Không hợp nhau thì nửa câu cũng là nhiều. Sau khi hai bên nói xong, bắt đầu trầm ngâm uống trà. - Được rồi. Tôi đồng ý với yêu cầu của ngài. Phó tổng thống Jackson nói. - Đồng ý thừa nhận châm cứu Trung y có một địa vị hợp pháp ở nước Mỹ hơn nữa còn triển khai dùng thử trong lĩnh vực chữa bệnh. Ngài cũng biết chỉ được tới đó thôi. Tôi không có cách nào làm được nhiều hơn. Nếu như ngài vẫn không hài lòng với yêu cầu của mình, giao dịch này của chúng ta chỉ còn cách hủy bỏ. Phó tổng thống Jackson đã bàn bạc với bạn bè, bọn họ đồng ý chấp nhận điều kiện này. Thừa nhận địa vị hợp pháp của châm cứu Trung y thì sao nào? Nếu như Tần Lạc chết, bọn họ sẽ không thừa nhận nữa. Chỉ cần Tần Lạc tới nước Mỹ, bọn họ có đủ cách thức để giữ hắn lại. - Tôi thích tính thẳng thắn của ngài Jackson. Tần Lạc cười nói. - Nếu vậy chúng ta có thể đàm phán điều kiện khác. Phó tổng thống Jackson kinh hãi nói: - Còn điều kiện gì nữa? - Đương nhiên. Tần Lạc thản nhiên nói: - Thế nhưng đây chỉ là một vấn đề nhỏ. Tôi nghĩ ngài Jackson sẽ không từ chối. - Ví dụ? Phó tổng thống Jackson không tin tưởng lời nói dối của Tần Lạc. Tiểu tử này là một con quỷ hút máu. Quỷ hút máu hàng thật giá thật! - Hãy mua cho tôi bảo hiểm thân thể một trăm triệu USD. Tần Lạc nói. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả: Liễu Hạ Huy -- o -- Chương 1240: Cò kè mặc cả chính là sỉ nhục tôi! Nhóm dịch: Huntercd Nguồn: vip.vandan Mời đọc Phó tổng thống Jackson xuất thân từ chiến đội hải quân, là người từng trải qua nhiều chiến trận. Khi đối mặt với những họng pháp chiến hạm của quân thù cũng không đổi sắc mặt, thế nhưng ngay sau khi nghe xong yêu cầu của Tần Lạc, ông ta không tự chủ trợn tròn mắt. - Tần Lạc tiên sinh, yêu cầu này hơi quá mức. Rõ ràng chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ thành ý nào của ngài. Franklin, mưu sĩ số một của phó tổng thống Jackson nói. - Nếu như bất kỳ yêu cầu nào của tôi để nhằm không đi thì mới chứng minh không có thành ý. Tần Lạc cười nói. - Đây không phải là phí chữa bệnh mà chỉ là phí bảo hiểm của tôi. - Sao chúng tôi co thể chi ra một trăm triệu USD đi mua bảo hiểm cho ngài? Franklin tức giận nói: - Ngài có biết một trăm triệu USD có ý nghĩa thế nào không? Nếu như chúng tôi có từng đó tiền, còn làm tổng thống Mỹ làm cái gì? Ngài nên hiểu, Mr Jackson là phó tổng thống Mỹ chứ không phải tổng thống Trung Quốc. - Lần trước tôi đưa ra yêu cầu châm cứu Trung y phải có địa vị hợp pháp, các vị cũng nói không làm được, điều này không thuộc phạm vi quản lý của phó tổng thống... hôm nay các vị tới đây nói với tôi có thể làm được. Có phải lần từ chối trước các vị nói dối hay lần này các vị nói dối? - ... Sau khi Franklin nghe Lâm Hoán Khê phiên dịch xong, suýt nữa ông ta không nhịn được ném cái chén. Tiểu tử Trung Quốc này quá đáng hận, khinh người quá đáng. Phó tổng thống Jackson bình tĩnh nhin Tần Lạc, sắc mặt ông ta chưa tới mức tức giận nhưng cũng không thể coi là bình thản. - Ngài còn yêu cầu nào nữa không? - Trước tiên cần đáp ứng yêu cầu này. Tần Lạc cười nói. - Ngài nên hiểu một điều nếu như quá tham lam, giao dịch này có thể sẽ bị hủy bỏ. - Tôi không có ý kiến. Tần Lạc nói: - Hủy bỏ thì đã sao? Dù sao ngài tới cầu tôi, danh tiếng của tôi đã nổi rồi. - Thế nhưng tôi có thể khiến cho Trung y khó có thể sống được ở nước Mỹ. Phó tổng thống Jackson uy hiếp. - Cho dù ngài không đi, tôi cũng có thể làm rất nhiều chuyện. - Cho dù tôi không đi, tôi cũng có thể làm rất nhiều việc vì Trung y. Tần Lạc nói. - Nếu như vậy tại sao ngài còn đặt điều kiện với tôi? Phó tổng thống Jackson nhếch miệng cười. - Ngài hẳn hiểu rõ rằng nếu như ngài không thể chinh phục nước Mỹ, ngài rất khó chinh phục thế giới. Đúng vậy, phó tổng thống Jackson có nguyên nhân để kiêu ngạo. Nước Mỹ là đất nước hùng mạnh nhất thế giới. Bọn họ có rất nhiều cộng đồng lợi ích. Cho dù Tần Lạc cố gắng cỡ nào, cho dù Trung y thần kỳ cỡ nào, đối mặt với áp lực chính trị, hắn chỉ là một con thuyền nhỏ chập chờn bên một chiếc thuyền lớn. Đây chính là nguyên nhân Tần Lạc muốn đi chinh phục nước Mỹ trước sau đó mới tiếp tục chinh phục thế giới. Mặc dù người Trung Quốc thôi phồng sự lợi hại của Trung y, vô cùng thần kỳ, người nước ngoài không chấp nhận, không sử dụng, con đường phát triển của Trung y trên thế giới sẽ vô cùng khó khăn, gập ghềnh. Chỉ khi có đông đảo người học và sử dụng, Trung y mới phát triển hùng mạnh, mới có thể kéo dài. Tần Lạc không muốn chứng kiến tình trạng nửa sống nửa chết như bây giờ hay là tình trạng thở hắt trước khi chết. - Tôi rất vĩ đại. Tần Lạc nói. - Tôi tình nguyện vì đất nước mình làm rất nhiều việc. - Thế nhưng không tính mạng sống của mình. Chỉ có người thân của tôi, người tôi yêu, tôi mới tình nguyện nỗ lực tất thảy. Tần Lạc nói. - Chính vì vậy ngài không thể thuyết phục tôi. Nếu như Trung y thực sự rời vào khốn cảnh đó, đó chính là số mệnh của nó... thế nhưng ngài phải tin rằng, người Trung Quốc tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Các ngài ức hiếp chúng tôi cỡ nào, chúng tôi sẽ phản kháng mạnh mẽ từng đó. Mr Jackson, ngài hẳn phải hiểu rõ điểm này hơn tôi. Phó tổng thống Jackson trầm ngâm. Tần Lạc nói không sai. Trung Quốc không còn là Trung Quốc trước đây nữa. Người Trung Quốc cũng không còn là người Trung Quốc trước đây nữa. Có người hiểu được vấn đề, có người vẫn chưa hiểu được. - Năm mươi triệu USD bảo hiểm thân thể. Phó tổng thống Jackson nói. - Nếu như ngài có thể ghi tên bất kỳ người thừa hưởng nào, cũng có thể lựa chọn bất kỳ công ty bảo hiểm nào, nước Mỹ hay Trung Quốc. - Một trăm triệu. - Tám mươi triệu. - Một trăm triệu. Tần Lạc cực kỳ cương quyết. - Nếu như ngài tiếp tục cò kè mặc cả, ngài đang sỉ nhục tôi. - ... Lúc này ngay cả phó tổng thống Jackson cũng tức giận. Mới rồi hắn rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ. Bây giờ bọn họ cò kè mặc cả thì lại là sỉ nhục hắn. Hắn đưa ra điều kiện quá cao, bọn họ thậm chí không có tư cách mặc cả sao? Không phải hắn đang sỉ nhục bọn họ sao? Tần Lạc chẳng may phật lòng, hắn nhìn phó tổng thống Jackson nói: - Có lẽ các ngài có thể về suy nghĩ thêm, cũng có thể thương lượng với bạn bè của ngài. Tôi rất mong chờ lần thứ ba hạ cố tới nhà của các ngài. - Tôi đồng ý điều kiện của ngài. Phó tổng thống Jackson nói. - Thế nhưng tôi muốn xác định đây chính là điều kiện cuối cùng. Nếu như ngài còn bất kỳ điều kiện nào khác, giao dịch này bị hủy. Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: - Thôi được rồi. Vốn tôi muốn đề nghị các ngài hỗ trợ tiền vé máy bay, vì ngài không vui nên tự tôi sẽ gánh chịu phí tổn này. Thế nhưng nếu chuyện này bị giới truyền thông biết được, bọn họ nhất định sẽ chỉ trích phó tổng thống Jackson keo kiệt, đúng không? - ... ... Két... Xe dừng lại trước cổng Long Tức, sau khi trải qua kiểm tra, một lần nữa xe chạy vào bãi đỗ xe bên ngoài Long Tức. - Có muốn vào trong ngồi không? Tần Lạc chủ động đề nghị. - Bỏ đi. Jesus nhảy ra khỏi xe, nói: - Tôi muốn vào phòng nghỉ uống trà. Tần Lạc tươi cười đi tới khu nội viện Long Tức. Tần Lạc đã tới Long Tức nhiều lần nên đương nhiên quen thuộc đường lối đi lại. Người trong nội viện cũng đều biết hắn, suốt đoạn đường đi không cần người dẫn đường, cũng không có ai lên tiếng ngăn cản. Khi Tần Lạc tới biệt thự Long Vương, trước cửa đặt một chiếc ghế băng dài. Trên ghế là một người đang nằm, một người đàn ông còn trẻ. Vẻ mặt lạnh lùng, hay nói chính xác là chết lặng. Màu da trắng bệch như giấy, giống như vừa mới vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Hai tay, hai chân gã bó thạch cao, nằm yên không nhúc nhích. Trên người gã phủ một tấm thảm màu đen, dường như để che ánh nắng chiếu vào. Người đàn ông lạnh lùng nhìn lên trời, giống như một người thực vật đang trợn mắt. Tần Lạc biết người đàn ông này, quả thật rất quen thuộc. Hoàng Thiên Trọng. Hoàng Thiên Trọng từng là Thái Tử nổi tiếng ở Yến Kinh. Bây giờ tứ chi gã tàn phế. Gã đang thực hiện nghĩa vụ với Phó Phong Tuyết, làm người canh cổng trước cửa biệt thự Long Vương. Mặc dù Tần Lạc không chút mảy may tình cảm với Hoàng Thiên Trọng, thậm chí sau khi biết được nhiều chuyện, Tần Lạc còn cực kỳ căm hận Hoàng Thiên Trọng. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của gã, trong lòng hắn vẫn có gì đó không vui. Đáng đời gã! Gã có tội nên đáng bị như vậy! Tôi gã đáng chết vạn lần! Thế nhưng hình thức trừng phạt làm mất hết hy vọng, mất hết thể diện này, có phải quá tàn nhẫn không? Thế nhưng Tần Lạc lại nghĩ: “Người tốt không sống lâu, bại hoại di họa ngàn năm. Người này vẫn chưa chết, bản thân gã vẫn chính là một tai họa”. Tần Lạc đứng trước mặt Hoàng Thiên Trọng đăm chiêu suy nghĩ nhưng Hoàng Thiên Trọng lại như không nhìn thấy Tần Lạc, hai mắt gã nhìn thẳng lên trời, đáng vẻ ngơ ngác. Tần Lạc thở dài, bước vào nhà. Điều Tần Lạc không ngờ là trong biệt thự Long Vương còn một người khách nữa hơn nữa đây là người khách mà hắn hoàn toàn không muốn gặp. - Tần Lạc, cậu tới rồi. Lạc Sân mỉm cười nói với Tần Lạc, giống như hoàn toàn chưa có chuyện gì xảy ra trước đây vậy. - Đúng vậy. Tần Lạc cười gật đầu nói. - Tin tức của bà thật nhanh nhạy. - Đó là đương nhiên. Lạc Sân nói. - Tôi vẫn ở Long Tức chăm sóc Thiên Trọng, biết Thiên Trượng quay về, hàng ngày đều tới đây nói chuyện với ông ấy. Phần lớn người Long Tức trẻ tuổi, chỉ có hai người chúng tôi khá già. Nếu như tôi không tới nói chuyện với ông ấy, cũng không biết tìm ai nói chuyện nữa. Tần Lạc gật đầu nói: - Có bà hàng ngày tới nói chuyện với sư phụ, tôi cũng yên tâm. Lạc Sân đứng dậy nói: - Hai thầy trò nói chuyện, tôi đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình một chút. Sau đó Lạc Sân rời khỏi ghế, nhìn Long Vương và Tần Lạc rồi đi ra ngoài. Đợi khi bóng dáng Lạc Sân biến mất, Tần Lạc mới ngồi xuống ghế bà mới ngồi, cười hì hì nhìn Long Vương nói: - Sư phụ, trở về có quen không? - Ta sống ở đây mấy chục năm rồi, có gì không quen? - Ý của con là... trước cửa có thêm một người canh cổng nữa. Tần Lạc nói. Long Vương liếc mắt ra cửa, trầm giọng nói: - Đây là ý của Phong Tuyết. - Sư phụ cảm thấy còn hy vọng không? Tần Lạc hỏi. - Ông ấy vẫn không muốn từ bỏ nhưng thật ra ta đã sớm hết hy vọng rồi. Long Vương thở dài. Tần Lạc nhìn Long Vương nói: - Nếu như sư phụ lên tiến, con sẽ đồng ý cứu anh ta. - Con thực sự muốn sao? Long Vương hỏi. - Không muốn. - Có thế chứ. Long Vương phá lên cười. - Đi gặp Phong Tuyết đi, ông ấy có chuyện muốn hỏi con. Tần Lạc gật đầu, hắn đi ra ngoài. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75: