Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần -- o -- Chương 811: Trận chiến đỉnh cao Nhóm dịch: Friendship Nguồn: Mê Truyện Share by MTQ banlong.us Mời đọc Tiếng nói vừa dứt, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi đã đứng cạnh bồn hoa mà Trịnh Triều vừa té lúc nãy. Không ai biết được sao ông ta lại ở đây, ngoại trừ Diệp Mặc. Tối qua thần thức của Diệp Mặc chỉ thoáng quét qua, hôm nay đã xem được rất cẩn thận. Lông mày người trung niên dựng ngược, mái tóc đen thẫm, dáng người to cao hơn Diệp Mặc nhiều, xấp xỉ một mét chín. Khuôn mặt rất điển trai, không ngờ lại là một người tuấn tú thật sự. Tuy Diệp Mặc biết tuổi tác của Vương môn chủ này nhất định còn lớn hơn Phong Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, không thể không thừa nhận là ông ta bảo dưỡng rất tốt. Vì Diệp Mặc biết, ông ta nhất định không có “Trú Nhan Đan” để ăn. - Vương môn chủ… - Viện trưởng Vương… - Sư huynh… Trong một lúc rất nhiều âm thanh chào hỏi vang lên tới tấp, Vương Kỳ Kiếm rõ ràng rất có phong độ, tất cả những người chào hỏi ông ta, ông ta đều chắp tay chào hỏi lại, hơn nữa không ngừng nói hoan nghênh đến “thư viện Cửu Minh”. Không hề độc đoán, bất chấp tất cả như lời đồn. Rất nhiều người đã so sánh Vương môn chủ và Diệp Mặc, vừa so sánh thì đã thấy Diệp Mặc có chút không phóng khoáng. Còn phải để choVương môn chủ đích thân đến thăm hỏi hắn ta, nhìn khí phách của người ta mà xem. Vương Kỳ Kiếm chào hỏi với tất cả mọi người xong mới chắp tay nói với Diệp Mặc: - Nghe nói Diệp thành chủ phong lưu phóng khoáng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mong Diệp thành chủ đừng phụ lòng Thái Cơ sư muội. Thái Cơ nghe Vương Kỳ Kiếm nói mặt đỏ bừng liền bước lên nói một câu: - Vương sư huynh, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. - Ha ha. Vương Kỳ Kiếm cười lớn, đáp lại lời của Thải Cơ: - Thái Cơ, em có thể thăng cấp lên Tiên Thiên, cũng coi như là một cơ duyên lớn, lát nữa anh sẽ nói chuyện với em. Còn bây giờ anh có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Diệp thành chủ. Không thể không nói phong độ của Vương Kỳ Kiếm quả thật rất tốt, dù là Diệp Mặc cũng cảm thấy được sự chân thành của ông ta, không hề có bất cứ sự giả tạo nào. Diệp Mặc chắp tay đáp lễ, cười nhẹ nói: - Thỉnh giáo thì không dám nhận đâu, có vấn đề gì, Vương môn chủ cứ hỏi, chỉ cần tôi biết, đồng thời muốn nói thì nhất định sẽ cho ông hay. Vương Kỳ Kiếm dường như không hề nghe ra giọng điệu trong lời nói của Diệp Mặc, vẫn nói: - Nghe nói ngày trước khi Hồ Lô cốc vẫn còn, Diệp thành chủ từng đến Hồ Lô cốc. Không biết có nhìn thấy Nhâm huynh Nhâm Bình Xuyên không? Tuy Vương Kỳ Kiếm nói một cách khéo léo, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra, ý của Vương Kỳ Kiếm chính là nói Diệp Mặc đã tiêu diệt Hồ Lô cốc. Diệp Mặc thầm nghĩ lẽ nào tên Vương Kỳ Kiếm này còn muốn giúp Nhâm Bình Xuyên báo thù hay sao? Nhưng vẫn trả lời một cách tự nhiên: - Đúng vậy, tôi từng gặp qua Nhâm Bình Xuyên, nhưng ông ta đã bị tôi chém chết rồi. Biết là một chuyện, nhưng nghe Diệp Mặc chính miệng nói ra lại là một chuyện khác. Khi Diệp Mặc nói chính tay giết chết Nhâm Bình Xuyên, tất cả các tu giả Cổ Võ càng kinh ngạc. Năm xưa Nhâm Bình Xuyên ở Hồ Lô cốc và Vương Kỳ Kiếm ở “thư viện Cửu Minh”, được xưng là tuyệt đại song kiều, tu vi của hai người đều là cao thủ đỉnh cao, không phân cao thấp, không ngờ Diệp Mặc lại có thể chém chết Nhâm Bình Xuyên. Vậy chẳng khác nào nói hắn ta cũng có thể chém chết Vương Kỳ Kiếm sao? Quả nhiên khi Vương Kỳ Kiếm nghe Nhâm Bình Xuyên bị Diệp Mặc chém chết, mắt liền tối sầm lại, nói: - Xin hỏi Diệp thành chủ, khi cậu giết Nhâm huynh, anh ấy đã đột phá Tiên Thiên hay chưa? Diệp Mặc gật đầu, nói mà không hề giấu diếm: - Đúng vậy. Lúc đó ông ấy đã đột phá Tiên Thiên rồi, chỉ là vừa mới đột phá mà thôi. Nhưng hai chân ông ấy đã không còn, hơn nữa nội thương chưa khỏi. Có thể nói cuộc chiến đó đối với ông ta là không công bằng, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi không giết ông ta, ông ta nhất định sẽ giết tôi. Vương Kỳ Kiếm nghe xong lời này của Diệp Mặc liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại hỏi: - Vậy nếu bây giờ cậu và Nhâm Bình Xuyên gặp mặt, trong tình trạng nội thương anh ấy đã lành, anh ấy có phải là đối thủ của cậu không? - Không phải. Diệp Mặc thậm chí không cần suy nghĩ, nói một cách thản nhiên. Vương Khỉ Kiếm sầm mặt lại, ông ta nhìn Diệp Mặc một lúc mới nói: - Cậu cho rằng tôi có phải là đối thủ của cậu không? Diệp Mặc lại mỉm cười nói: - Ông cũng không phải. Diệp Mặc vừa dứt lời, đệ tử “thư viện Cửu Minh” đã bắt đầu bất mãn, không ngờ lại ở “thư viện Cửu Minh” nói Vương môn chủ không phải là đối thủ của hắn, tên Diệp thành chủ này cũng quá ngông rồi. Vương Kỳ Kiếm lại không hề ấm ức phản bác, mà chau mày trầm tư hồi lâu, mới chắp tay nói với Diệp Mặc: - Tuy tôi biết Diệp thành chủ sẽ không nói dối, nhưng cả đời Vương Kỳ Kiếm chỉ sống vì võ đạo, dù biết rõ không phải là đối thủ của Diệp thành chủ, cũng muốn thỉnh giáo Diệp thành chủ một phen. Lời của Vương Kỳ Kiếm vừa nói ra, tất cả những người tu luyện cổ võ ở đây đều bắt đầu kích động, đây thật là cuộc so tài đỉnh cao. Vương môn chủ của “thư viện Cửu Minh” được ẩn môn Hoa Hạ công nhận là người giỏi nhất, còn Diệp thành chủ lại có chiến tích huy hoàng. Tuy hắn ta nói lúc Nhâm Bình Xuyên đấu với hắn đã bị trọng thương, nhưng dù sao thì cuối cùng Diệp Mặc cũng đã giết chết Nhâm Bình Xuyên. Nên cuộc so tài của hai người này nhất định là tinh cầu va chạm, sẽ xẹt ra hoa lửa mạnh mẽ. Không ai cho rằng Vương Kỳ Kiếm thật sự không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bọn họ đều chỉ cho rằng Vương môn chủ chỉ là đang khiêm tốn mà thôi. Có thể nói đây là trận quyết đấu đỉnh cao, cũng không quá đáng. - Diệp thành chủ, xin mời, chúng ta đến võ trường đi. Phong độ của Vương Kỳ Kiếm quả thật không lời nào để nói, Diệp Mặc nói rõ ông ta không phải là đối thủ, nhưng ông ta không hề biến đổi sắc mặt hay không vui, vẫn rất khách khí với Diệp Mặc. Diệp Mặc sắp tỷ thí với người đệ nhất ẩn môn - Vương Kỳ Kiếm, gần như tất cả mọi người đều đến hội trường luyện võ. Cả hội trường luyện võ to lớn nhanh chóng đầy ấp người, đa số những người này đều là người của “thư viện Cửu Minh”, còn có rất nhiều người là người đến “thư viện Cửu Minh” tham gia hội nghị. Không ai muốn bỏ lỡ trận quyết đấu đỉnh cao này . Vương Kỳ Kiếm đeo một thanh trường kiếm, gần như bay lên mấy trượng, đáp xuống giữa võ trường. Mái tóc đen thẫm của ông ta cùng với thân hình một mét chín, từ trong không trung bay xuống giữa võ trường, phóng khoáng tự nhiên như thiên ngoại lai khách, liền dẫn đến tiếng kêu hét của các nữ đệ tử cổ võ, lúc này đã không còn ai để tâm đến tuổi tác thật sự của Vương Kỳ Kiếm rốt cuộc là bao nhiêu rồi. Còn những người đàn ông kia, càng âm thầm hạ quyết tâm, phải tăng tu vi của mình lên đến Tiên Thiên. Vừa nghĩ đến thăng cấp lên Tiên Thiên thì có thể bay lên cao mấy trượng oai phong lẫm liệt như Vương môn chủ, đây là chuyện hưng phấn biết bao. Diệp Mặc dẫn Thái Cơ đến võ trường, hắn ta đã nhìn thấy tên Bàng Húy dáng người thấp bé kia. Có thể thấy gã ta cũng biết Diệp Mặc và Vương môn chủ so tài, nên cũng đến đây. Diệp Mặc âm thầm bái phục lòng dạ của Bàng Húy, hắn biết rõ Vương Kỳ Kiếm không phải là đối thủ của hắn, vẫn đến xem trận đấu, mục đích hẳn là muốn xem thử bản lĩnh của mình. Diệp Mặc thấy Thái Cơ chỉ nhìn Bàng Húy một cái liền quay mặt đi, thậm chí trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì. Nhưng thần thức của Diệp Mặc đã quét qua ánh mắt của Thái Cơ gần như muốn nổi lửa, có thể thấy sự phẫn nộ trong lòng cô ta. Thái Cơ biết sự căm phẫn của mình hơi quá, liền vô thức cúi đầu xuống. Diệp Mặc thầm thở dài, phải hận đến mức nào mới có thể giả vờ như không hận đây. Hắn không nghĩ đến chuyện của Thái Cơ nữa, mà để Thái Cơ chờ bên cạnh, một mình đến giữa võ trường nói với Vương Kỳ Kiếm: - Vương môn chủ, mời ra tay. Vương Kỳ Kiếm bình tĩnh nhìn Diệp Mặc nói: - Sinh mạng của tôi toàn bộ đều dâng hiến cho võ đạo, nên sau khi động thủ, chính là quyết đấu sinh tử. Trước khi tranh tài, tôi muốn hỏi Diệp thành chủ một chuyện, tôi nghĩ Diệp thành chủ hẳn sẽ không vô duyên vô cớ đến “thư viện Cửu Minh” của tôi đâu nhỉ. Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên nghe hiểu ý của Vương Kỳ Kiếm, Vương Kỳ Kiếm là một người dâng hiến cho cổ võ, trong mắt ông ta chỉ có cổ võ, không có gì khác. Nên một khi ra tay, ông ta nhất định sẽ dốc hết tâm sức, đến lúc sinh tử. Cũng chính là nói ông ta cho rằng trong tình trạng ông ta toàn lực xuất kiếm, Diệp Mặc rất có khả năng bị ông ta chém chết. Ông ta hỏi câu này ý muốn nói, cậu còn tâm nguyện nào chưa hòan thành, có thể nói ra. Nếu cậu chết, tôi có thể giúp cậu thực hiện. Diệp Mặc lắc đầu nói: - Tôi đến “thư viện Cửu Minh” quả thật là có chuyện, tôi muốn giết một người. Chính xác mà nói là muốn giết một người trong “thư viện Cửu Minh” của các ông, nhưng tôi rất lấy làm tiếc để nói với ông, nếu tôi chết rồi, ông cũng không thể hoàn thành di nguyện của tôi. Không phải ông không muốn, mà là ông không làm được. Diệp Mặc tin rằng khi Vương Kỳ Kiếm nói những lời đó với hắn, là thật lòng thật dạ, tuy hắn không muốn đả kích Vương Kỳ Kiếm, nhưng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật. Ánh mắt Vương Kỳ Kiếm toát lên sự giận dữ, ông ta tưởng rằng Diệp Mặc không tin vào lời hứa của một người luyện võ như ông ta, cho rằng bản thân ông ta nhất định sẽ không giết chết đệ tử của “thư viện Cửu Minh”. Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi, lời hứa của ông ta đáng giá ngàn vàng, sao lại không làm được chứ, dù là hắn muốn ông ta tự sát, Vương Kỳ Kiếm cũng làm mà không do dự. Vì Diệp Mặc có thể giết chết Nhâm Bình Xuyên, thì có tư cách để quyết đấu với ông ta, đồng thời cũng có tư cách nhờ ông ta hoàn thành một di nguyện. Nhưng ông ta không hỏi tiếp, nếu đối phương đã không tín nhiệm mình, ông ta cũng không cần phải nói nữa. - Kiếm của cậu đâu? Vương Kỳ Kiếm là một võ sĩ chân chính, dù Diệp Mặc không tin ông ta, ông ta cũng không muốn Diệp Mặc chịu thiệt, liền hỏi kiếm của Diệp Mặc. Diệp Mặc lắc đầu nhưng không lên tiếng. Dù tu dưỡng của Vương Kỳ Kiếm có cao đến mấy, cũng không nhịn được. Ông ta không để tâm đến cái lắc đầu của Diệp Mặc nữa, thanh kiếm trong tay vung lên mấy đường kiếm, mỗi đường kiếm đều xen lẫn kiếm quang ở trong đó, những đường kiếm này và kiếm quang đan xen vào nhau như một chùm pháo hoa rực rỡ bao trùm lên người Diệp Mặc. Những chùm pháo hoa kiếm quang phủ xuống, lại bùng nổ ngay trước mặt Diệp Mặc, bao phủ lấy Diệp Mặc trong chớp mắt. Ông ta quyết định đem bản lĩnh thật sự của mình ra ngay từ đầu, ép cho Diệp Mặc phải rút kiếm. Nếu Diệp Mặc không rút kiếm, thì sẽ bị chém chết. Kiếm của Vương Kỳ Kiếm không hề quét ra gió, nhưng người ở đó lại cảm thấy một luồng sát khí tràn trề. Có thể nói đây là sát chiêu thật sự của Vương Kỳ Kiếm, không hề có bất kì thành phần thi đấu ở bên trong, đây là quyết đấu sinh tử, thua rồi chỉ có chết. Tăng Chấn Hiệp liền đứng lên, anh ta đã là Thiên Cấp, lần đầu tiên cảm thấy sát ý từ Vương Kỳ Kiếm. Sát ý của ông ta không phải có thù với Diệp Mặc, hoặc do nguyên nhân khác, hoàn toàn là vì giây phút này, trong mắt ông ta chỉ có kiếm, bất cứ người và vật nào chặn trước kiếm của ông ta đều sẽ bị ông ta nghiền nát. Người bên võ trường đều kinh ngạc nhìn đường kiếm và kiếm quang của Vương Kỳ Kiếm, bọn họ không ngờ rằng lại còn có chiêu kiếm có sát ý sôi trào như thế này. Diệp Mặc bị thứ pháo hoa kiếm quang đáng sợ kia bao vây, sao mà giữ được mạng chứ? Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần -- o -- Chương 812: Tôi muốn giết một người. Nhóm dịch: Friendship Nguồn: Mê Truyện Share by MTQ banlong.us Mời đọc Đường kiếm hoa mỹ lẫn với kiếm quang nổ tung trước mặt Diệp Mặc. Nhưng Vương Kỳ Kiếm lại phát hiện, đối mặt với kiếm khí đã hoàn toàn khốc liệt của ông ta, Diệp Mặc lại một không rút kiếm, hai không tránh né. Trong lòng ông ta cả kinh, chẳng lẽ Diệp Mặc muốn chịu chết sao? Cho dù là người biết chắc Diệp Mặc sẽ thắng như Tăng Chấn Hiệp và Thái Cơ cũng toát mồ hôi lạnh, bọn họ không hiểu vì sao Diệp Mặc lại không đỡ không né, căn bản là không hề có ý động đậy. Đương nhiên Diệp Mặc không phải đang chịu chết, tuy rằng tu vi của Vương Kỳ Kiếm không tệ, nhưng hắn còn kém đám người Lãnh Thuyên mà Diệp Mặc gặp trong tiểu thế giới rất nhiều. Cho dù Lãnh Thuyên lúc trước gặp Diệp Mặc cũng chỉ có nước chết, càng không phải nói đến hiện giờ, khi tu vi của Diệp Mặc đã đề cao thêm hai tầng. Mà nhiều người nhìn những đạo kiếm quang này chỉ cảm thấy hoa mắt, thậm chí còn nghĩ căn bản là không thể tránh nổi kiếm quang như vậy. Diệp Mặc không tránh, bởi vì hắn chẳng cần tránh làm gì cho mệt. Hai tay cong lại nâng lên tạo thành hai nửa vòng tròn, theo phương hướng của tay hắn, những kiếm quang khốc liệt kia dường như bị hành động tùy ý này của Diệp Mặc hoàn toàn thu nạp lại. Giống như thứ Diệp Mặc vừa thu vào không phải là kiếm quang, mà là một đám bọt nước đang bay tứ tán vậy. Theo hai tay hắn khép lại, những kiếm quang này đã hoàn toàn biến mất. Những người có nhãn lực cao một chút, thậm chí có thể nhận thấy những đạo kiếm quang kiếm khí mãnh liệt kia bị Diệp Mặc nắm lại, hoàn toàn không thể trào ra nổi. Vương Kỳ Kiếm ngơ ngác nhìn kiếm của mình, sự kinh hãi trong lòng hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Lúc này thân kiếm của ông ta đang bị hai tay Diệp Mặc kẹp lấy trong lòng bàn tay, bất kể ông thi triển nội khí như thế nào thì cũng không thể nhúc nhích. Hoặc nói kiểu khác, ông ta thậm chí còn không thể làm gãy trường kiếm trong tay. Mà tất cả điều này đều vì Diệp Mặc đang dùng tay kẹp lấy kiếm của ông ta Sắc mặt Vương Kỳ Kiếm tái nhợt, ông ta đã thua, chỉ có một chiêu. Không, chính xác là ông ta xuất một chiêu. Có thể khẳng định, dưới tình huống hiện giờ, Diệp Mặc muốn giết ông ta thì chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Trước đó ông ta nghĩ, cho dù là mình có không địch lại Diệp Mặc thì cũng phải trải qua một phen long tranh hổ đấu kịch liệt. Nhưng không tưởng tượng nổi lại thua đơn giản đến như vậy, triệt để đến như vậy. Đánh bại ông ta một cách dễ dàng, vậy rốt cuộc tu vi của Diệp Mặc kinh khủng đến thế nào? Một người như vậy, trước đó ông ta lại chỉ đối đãi như với một hậu bối… Vương Kỳ Kiếm bỗng cảm giác trên mặt mình phát nóng, và nhiều hơn nữa là sự thất vọng. Trong nửa thế kỷ, gần như ông ta đã đem tất cả tinh lực đặt hết lên cổ võ. Nhưng hiện giờ lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy. Ông ta thua, thua một cách rất khó nhìn, thua làm cho ông ta mất đi tin tưởng… Sau khi kẹp lấy trường kiếm của Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc cũng dần buông lỏng tay ra. Hắn không muốn làm cho Vương Kỳ kiếm quá mất mặt, dù sao người kia cũng là một kẻ cuồng nhiệt với võ đạo. Tuy Diệp Mặc không như vậy, nhưng hắn cũng không có ác cảm gì với loại người này. - Ta thua rồi… Thậm chí Vương Kỳ Kiếm đã quên thu hồi kiếm của mình, sau một lúc lâu mới phun ra ba chữ. Lúc này, trong lòng Vương Kỳ Kiếm chỉ có mấy chữ “ếch ngồi đáy giếng”. Diệp Mặc nói mình không phải đối thủ của hắn, lúc đầu còn tưởng đối phương trẻ tuổi kiêu ngạo. Nhưng bây giờ xem ra, chẳng những không phải kiêu ngạo, mà đối phương còn đủ tôn trọng ông ta Bởi vì Vương Kỳ Kiếm ông ta không chỉ không phải là đối thủ của Diệp Mặc, mà còn chẳng xứng cho Diệp Mặc ra tay. Thấy vẻ thất vọng và chán nản trong mắt Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc thầm than một tiếng, nói: - Vương môn chủ, ông thua tôi không phải vì tư chất không bằng, cũng không phải không đủ nghị lực, mà là ông còn chưa hiểu ý nghĩa chân chính của cổ võ. Nếu ông vẫn còn niềm tin vào võ đạo thì có thể gặp Tăng môn chủ và Thái Cơ để nói chuyện. Quan trọng hơn là, dù vứt bỏ tất cả để theo đuổi võ học thì cũng chưa chắc đã có thể đạt tới đỉnh cao của võ đạo. Cũng giống như… Nói tới đây, Diệp Mặc dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: - Cũng giống như Vương môn chủ còn không biết đệ nhất cao thủ chân chính của “thư viện Cửu Minh” cũng không phải ngài, mà là một người khác. Nghe xong lời Diệp Mặc, nghĩ đến Thái Cơ sư muội và Tăng Chấn Hiệp trong một đêm đã đột phá Tiên Thiên, trong lòng Vương Kỳ Kiếm lại nóng lên. Đúng vậy, có thể là do ông ta còn chưa hiểu hết ý nghĩa của võ đạo, đi sai hướng. Thái Cơ và Tăng Chấn Hiệp đều có giao tình không cạn với Diệp Mặc, nói không chừng mình có thể đạt được thứ mình thực sự cần từ họ. Về phần Diệp Mặc nói ông ta không phải đệ nhất cao thủ gì đó, ông ta cũng chẳng có gì không phục cả, bởi vì Diệp Mặc lợi hại hơn ông ta rất nhiều. Chỉ có điều lúc nãy ông ta còn chưa nghe ra là Diệp Mặc nói “thư viện Cửu Minh” mà thôi. - Cảm ơn Diệp thành chủ! Vương Kỳ Kiếm thu kiếm lại, cúi người thật sâu một cái với Diệp Mặc. Mặc kệ Thái Cơ có thể cho ông ta đáp án chính xác hay không, nhưng bây giờ ông ta biết cảnh giới hiện giờ của mình còn kém quá xa. So với Diệp Mặc lúc này, thật giống như đang so sánh một đứa trẻ chưa từng học võ với hắn vậy. Lúc trước chính mình cũng từ trẻ con lớn lên, nếu đã có thể đi đến bước này, vậy thì cũng có thể đi đến bước của Diệp Mặc. Lúc này hiện trường mới òa lên như vỡ chợ, đại bộ phận người đều không ngờ tới việc Vương môn chủ thua. Tuy cũng có người nghĩ khác, nhưng họ tuyệt đối không ngờ được Vương Kỳ Kiếm lại thua đơn giản đến như vậy. Trận đấu thậm chí còn chưa bắt đầu, vậy mà đã xong. Đây là quyết đấu đỉnh cao sao? Nếu vậy thì cũng quá khôi hài rồi. Vương Kỳ Kiếm lui khỏi giữa võ trường, nhưng cũng không rời đi hẳn. Ông ta rất muốn biết người mà Diệp Mặc muốn giết là ai, và cũng rất muốn biết vì sao Diệp Mặc nói ông ta không giết được kẻ đó. Bỗng nhiên trong lòng Vương Kỳ kiếm cả kinh, ông ta nhớ tới điều Diệp Mặc vừa nói. Đệ nhất cao thủ của “thư viện Cửu Minh” không phải ông ta, chẳng lẽ trong môn phái của mình còn có ai tu vi cao hơn mình sao? Khi Bàng Húy thấy Diệp Mặc dùng hai tay kẹp lấy trường kiếm của Vương Kỳ Kiếm thì hai mắt đột nhiên co rút lại. Y từng nghe nói Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng không ngờ tới lại mạnh đến mức này. Thế này đâu chỉ nói là lợi hại hơn Vương Kỳ Kiếm được, quả thực chính là vượt xa rất nhiều. Bàng Húy nghĩ, nếu mình động thủ với Vương Kỳ Kiếm, y cũng có thể kẹp lấy trường kiếm như vậy, nhưng khác biệt là y biết kiếm pháp của Vương Kỳ Kiếm, còn Diệp Mặc thì không. Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của Diệp Mặc ít nhất cũng không thấp hơn y. Nghĩ đến đây, ánh mắt Bàng Húy âm trầm xuống. Diệp Mặc còn trẻ tuổi mà tu vi đã mạnh như vậy, có thể thấy được trên người hắn tuyệt đối có bí mật. Người như vậy, Bàng Húy y tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tuy biết tu vi của Diệp Mặc không hề kém hơn mình, nhưng y tin rằng mình có thể chính diện giết chết Diệp Mặc. Hơn nữa, cho dù là trên người không có bí mật thì Diệp Mặc cũng phải chết. Bàng Húy y không cho phép bất kỳ mối uy hiếp nào còn tồn tại với y. Bàng Húy xoay người, y sẽ không động thủ ngay lúc này với Diệp Mặc, phải ở tình huống chắc chắn trăm phần trăm thì mới làm. Nhưng Bàng Húy vừa xoay người thì đã nghe được tiếng nói của Diệp Mặc truyền đến. - Lần này tôi đến đây ngoại trừ luận bàn với Vương môn chủ thì còn có một việc rất quan trọng phải làm. Vì một câu này của Diệp Mặc, những tiếng ồn ào liền lắng xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc đang đứng giữa võ trường, thậm chí cả Bàng Húy cũng dừng lại. Thanh âm của Diệp Mặc bình thản truyền đến: - Tôi muốn giết một người, kẻ này chính là Bàng Húy của “thư viện Cửu Minh”! Diệp Mặc không giải thích lý do, hắn muốn giết Bàng Húy chính là muốn giết. Về phần lý do cũng chẳng quan trọng, hơn nữa hắn đứng đây nói muốn giết Bàng Húy, không ai cho rằng hắn không có lý do gì cả. Người có tu vi mạnh nhất Ẩn môn, muốn giết một tên Bàng Húy, còn cần giải thích lý do sao? Người của “thư viện Cửu Minh” đều ngẩn ngơ, bọn họ không ngờ rằng người Diệp Mặc muốn giết chính là Bàng Húy. Có thể nói, Bàng Húy chính là cao thủ thứ hai của “thư viện Cửu Minh”, nhưng từ trước đến giờ y đều rất lặng lẽ khiêm tốn, vì sao Diệp Mặc lại tìm đến y? Nếu nói Diệp Mặc muốn giết Phong Vũ thì sẽ chẳng ai thấy bất ngờ, bởi vì cơ hội lộ diện của Phong Vũ lớn hơn Bàng Húy rất nhiều, tỷ lệ đắc tội với Diệp Mặc cũng lớn hơn rất nhiều. Phong Vũ cũng ngây người, gã không ngờ rằng người Diệp Mặc muốn giết lại là sư huynh Bàng Húy có tu vi còn mạnh hơn gã. Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ Diệp Mặc nói nhầm? - Diệp thành chủ? Bàng Húy là nhân vật quan trọng ở “thư viện Cửu Minh”, không thể cứ như vậy bị Diệp Mặc giết được. Diệp Mặc khoát tay chặn lời của Phong Vũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàng Húy, nói: - Mày có thể lên đây rồi, đương nhiên nếu mày giết được tao ở đây thì là do mày có bản lĩnh, sẽ không ai tìm mày báo thù cả. Bàng Húy chậm rãi xoay người, ánh mắt của y híp lại, nhìn chằm chằm Diệp Mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: - Tôi ở “thư viện Cửu Minh”, chưa từng động chạm đến việc gì, không biết Diệp thành chủ vì sao lại muốn giết tôi? Trong tay Diệp Mặc bỗng xuất hiện một thanh kiếm, không ai thấy hắn lấy thanh kiếm này ra từ đâu. Hắn búng một cái lên thân kiếm, lạnh nhạt nói: - Tao ngứa mắt mày, muốn giết không được sao? - Ha ha! Bàng Húy cười ha ha, bỗng nhiên mở to đôi mắt đang híp ra, nhìn Diệp Mặc nói châm chọc: - Diệp thành chủ, đây có phải là đạo lý bắt nạt người khác bắt nạt đến tận nhà không? Tốt xấu gì “thư viện Cửu Minh” cũng xem như một trong những đại Ẩn môn, cậu không phân biệt phải trái mà muốn giết người, chẳng lẽ những kẻ tu vi cao là có thể vô duyên vô cớ sát hại người vô tội sao? Khó trách cậu lại diệt Hồ Lô cốc, không phải “thư viện Cửu Minh” là mục tiêu kế tiếp đó chứ? Lời này của Bàng Húy vừa nói ra, nhất thời lại dẫn đến một trận ồn ào. Quả nhiên rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, giống như lần này Diệp Mặc đến để diệt “thư viện Cửu Minh” vậy. Có người thậm chí còn đang chờ lúc con chim đầu đàn nào đó động thủ thì liền hùa lên theo. Diệp Mặc cười lạnh lùng, hắn nhìn Bàng Húy nói: - Không nghĩ tới mày lại biết lợi dụng người khác như vậy. Đúng là giữ thể diện cho mày mà còn chẳng biết điều. Hơn hai mươi năm trước, vì muốn cướp một thứ của người khác mà mày giết sạch cả nhà họ, hơn nữa còn cưỡng gian sát hại ba người. Có phải mày đã quên không? Thái Cơ nghe được lời nói của Diệp Mặc, trong mắt lại càng bốc hỏa nhìn chằm chằm Bàng Húy, hận không thể lập tức lao lên giết y. Cô biết Diệp Mặc sẽ giết Bàng Húy, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ làm công khai trước mọi người như vậy. - Mày muốn chết! Trong mắt Bàng Húy lóe lên tinh quang, y không ngờ rằng Diệp Mặc biết cả việc này. Rốt cuộc tên kia nghe được từ đâu? Mà chuyện này lại bị công khai trước mặt nhiều người như vậy, xem ra hôm nay y phải đại khai sát giới rồi. Y không cho phép bất cứ ai biết y có được “Vu Thần quyết”. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần -- o -- Chương 813: Bố cho mày ương bướng này Nhóm dịch: Friendship Nguồn: Mê Truyện Share by MTQ banlong.us Mời đọc Bàng Húy một khi quyết định phải giết người bịt miệng, cũng lười đi khơi mào việc người khác căm phẫn Diệp Mặc. Y muốn giết người rồi, tất cả những người nghe thấy lời này của Diệp Mặc, hôm nay một người cũng không thể thoát. Một số người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Húy sau khi nghe xong Diệp Mặc nói, lập tức liền biết sự tình dường như không đơn giản như bề ngoài, rất nhiều người cũng muốn giúp Bàng Húy lại lần nữa dập tắt suy nghĩ của mình. Khi Vương Kỳ Kiếm thấy Diệp Mặc đánh với lão, vũ khí cũng không lấy ra, còn đối với Bàng Húy lại lấy ra binh khí của hắn trước, lập tức trong lòng sửng sốt. Chẳng lẽ nói Bàng Húy còn lợi hại hơn so với lão? Mình đã là Tiên Thiên, Bàng Húy cho dù là lợi hại, cũng chỉ là nửa bước Tiên Thiên mà thôi. Nhưng ngay sau đó, lão biết mình đã nhầm hoàn toàn rồi, sau khi Bàng Húykhom thân mình xuống nói xong một câu với Diệp Mặc, lập tức đứng thẳng lên. Thậm chí cái bộ dáng thấp bé này cũng trở nên cao lớn thêm một chút. Cả người khí thế thẳng tắp như bão táp, Vương Kỳ Kiếm nhìn mà trong lòng run lên. Giờ khắc này, lão rốt cuộc hiểu rõ câu nói vừa rồi kia của Diệp Mặc là có ý gì, tu vi của Bàng Húy tuyệt đối cao hơn lão, hơn nữa cao hơn không phải một chút hai chút đâu. Vương Kỳ Kiếm thật không ngờ tu vi của Bàng Húy lại cao như thế, không ngờ nhiều năm ở 'thư viện Cửu minh' lại không lộ dạng, nếu không phải Diệp Mặc tới nơi này muốn giết y, có lẽ vĩnh viễn cũng không người nào biết y là tuyệt đỉnh cao thủ? Mọi người có tu vi cao đều cảm nhận được áp lực khổng lồ và khí thế hùng mạnh của Bàng Húy, bọn họ đã biết hoá ra Bàng Húy mới là đệ nhất ở 'thư viện Cửu minh', khó trách Diệp Mặc đánh nhau với Vương Kỳ Kiếm không hề động kiếm, còn đối với Bàng Húy lại đem kiếm ra trước. Diệp Mặc cư xử với cao thủ này cũng giống như với một tu chân Trúc Cơ, đương nhiên không dám chậm trễ. Hắn tuy rằng khẳng định Bàng Húy không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng đến độ khinh thường đối phương. Bàng Húy và Ly Thành đều là Tiên Thiên chân chính, nhưng Bàng Húy tu luyện là 'Vu thần quyết", bản công pháp này Diệp Mặc mặc dù chưa xem qua, nhưng khẳng định cao siêu hơn rất nhiều so với thứ mà Ly Thành tu luyện. Cho nên trước khi hắn chưa thực sự giao thủ, chắc chắn sẽ không có bất kỳ ý định xem nhẹ đối phương. Bàng Húy và Vương Kỳ Kiếm lại không giống nhau. Đối với Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc hoàn toàn biết y không có bất kỳ uy hiếp nào đối với chính mình, còn Bàng Húy một chút hắn cũng không biết. Thái Cơ cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Bàng Húy, thậm chí có một loại cảm giác không thể thở được, trong nội tâm cô lại vô cùng kinh hãi. Phải biết rằng hiện tại cô đã thăng cấp Thiên cấp, hơn nữa còn là ở bên cạnh võ trường, nếu trước đây khi cô chưa thăng cấp. Đi đánh lén Bàng Húy là việc nằm mơ giữa ban ngày. Cũng may cô chưa làm chuyện này. Nếu không cô hiện tại phỏng chừng hài cốt đã lạnh rồi. Cô không làm chuyện này, không phải sợ chết, mà sợ mình chết rồi, không có ai giúp cô báo thù. Bàng Húy chỉ vừa sải bước ra, y giống như chỉ bước một bước nhỏ, nhưng mọi người lại phát hiện Bàng Húy đã đứng đối diện với Diệp Mặc. Chiêu thức ấy của Bàng Húy không uy phong như chiêu lướt trên không của Vương Kỳ Kiếm. Nhưng cũng rung động lòng người. Ánh mắt Diệp Mặc lại một trận co rút, hắn biết rõ đây tuy rằng không phải là Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết, nhưng là hình thức ban đầu rồi, đây mới thực là bản lĩnh. - Nếu Diệp thành chủ vẫn cứng đầu như thế, vậy Bàng Húy sẽ lĩnh giáo một phen, chỉ hy vọng Diệp thành chủ không giết được tôi, ngược lại bị tôi giết chết. Bàng Húy nói xong căn bản cũng không rút loan đao sau lưng, đối diện với Diệp Mặc chính là đánh ra một quyền, không có bất kỳ sự chần chừ nào. Bàng Húy nắm tay vừa mới đánh ra, Diệp Mặc liền cảm thấy một loại hô hấp không thoải mái bay tới. Hắn thậm chí có một loại cảm giác như vậy, toàn bộ linh khí của đỉnh Côn Châu đều bị Bàng Húy tùy ý một quyền kéo theo hết, mà một quyền này kéo theo linh khí tập trung ngưng tụ thành nội khí hùng hậu, đánh về phía chính mình. Dường như chỉ cần hắn chần chừ một chút, hắn sẽ bị một quyền này dập nát. Diệp Mặc đương nhiên không chần chờ nữa, cũng không thèm ẩn núp, phi kiếm trong tay đã hóa ra một mảng đường kiếm chân nguyên hùng hậu bổ ra. Chỗ bất đồng chính là Diệp Mặc dùng chân nguyên trong cơ thể mình. Còn Bàng Vĩ lại dễ dàng kéo linh khí chung quanh tụ lại thành nội khí, cao thấp nháy mắt có thể đoán ra. "Ầm" một tiếng va chạm kịch liệt, lập tức lại phát ra mấy tiếng nổ "Oanh, oanh". Diệp Mặc cả người với kiếm lại bị một quyền này đánh văng xa tới mấy trượng, thậm chí trên không trung phun ra một ngụm máu tươi. Mà Bàng Húy lại không có bất cứ chuyện gì. Hơn nữa cũng không lui về phía sau, ngược lại tiến thêm một bước nữa, lại đánh ra một quyền. Mọi người đứng xem ở một bên trong khoảnh khắc này đều ngây dại, bọn họ thật không ngờ Bàng Húy quá lợi hại. Diệp Mặc một chiêu đánh bại Vương Kỳ Kiếm, mà Bàng Húy lại một quyền đánh lui Diệp Mặc, đây là chuyện gì? Một số đệ tử thư viện Cửu minh kịp thời phản ứng lại kinh ngạc hô lên, bắt đầu hò hét cổ vũ cho Bàng Húy. Bọn họ không thể tưởng được môn phái của mình lại có loại cao thủ như Bàng Húy này. Về chuyện Bàng Húy cưỡng gian rồi giết chết một gia đình, căn bản được bỏ qua một bên. Thái Cơ lại trong lòng kinh hoàng, cô nắm tay thật chặt, trán đầy mồ hôi lạnh, thậm chí móng tay bóp chặt đến chảy máu cũng không biết. Khi cô thấy Diệp Mặc một chiêu đánh bại Vương Kỳ Kiếm, liền cho rằng Bàng Húy chết chắc rồi, nhưng cô thật không ngờ Bàng Húy đã vậy còn quá nghịch thiên. Chẳng những một quyền đem Diệp Mặc đánh bay ra mấy trượng, hơn nữa còn khiến Diệp Mặc bị hộc máu. Chỉ có Diệp Mặc tự mình biết, hắn sở dĩ bị đánh lui mấy trượng, không phải là bởi vì hắn kém hơn Bàng Húy, mà là hắn cho Bàng Húy ăn một cái thua ngầm. Hắn thật không ngờ Bàng Húy có thể điều động linh khí bên ngoài chuyển hóa thành nội khí, chặn nội khí được linh khí chuyển hóa, lại bị nội khí của Bàng Húy từ phía sau đánh bị thương. May mà nơi này linh khí loãng, tu vi Bàng Húy cũng có hạn, cho nên hắn chỉ bị phun một ngụm máu. Tuy nhiên loại tình huống này chỉ có một lần mà thôi, tiếp theo hắn đã có phòng bị, tuyệt đối sẽ không bị lừa. Nhưng Diệp Mặc trong lòng lại giật mình, phải biết rằng điều động linh khí bên ngoài nghe nói là cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể làm được, mà Bàng Húy không ngờ cũng làm được, nếu nói tu vi của Bàng Húy đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin. Tuy rằng ăn một chút thiệt thòi nhỏ, nhưng Diệp Mặc không tức giận ngược lại còn vui mừng, bởi vì hắn đã biết 'Vu thần quyết' thật sự rất lợi hại. Ngay cả một Tiên Thiên cũng có thể đánh ra một quyền dữ dội như vậy, phải biết rằng hắn tu luyện 'Tam sinh quyết", nói một cách khác, tùy tiện một tu sĩ Luyện Khí kỳ tới nơi này, cũng không phải đối thủ của Bàng Húy. Bàng Húy kinh nghiệm đối địch không ngờ vô cùng phong phú, khi Diệp Mặc chưa bị rơi xuống, quyền thứ hai lại đến, tuy nhiên quyền thứ hai này lại thật sự là nội khí của tu vi chính bản thân y. Quyền phong hùng hậu đánh úp Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc ngoại trừ đánh trả chính diện ra thì không còn con đường thứ hai. Diệp Mặc cũng biết hắn ngoại trừ đánh bừa ra, không có lựa chọn khác. Bàng Húy cố ý xây dựng ra hình thức khiến Diệp Mặc không thể không đánh bừa, có thể thấy được y cho rằng nội khí của mình thâm hậu hơn so với Diệp Mặc. Diệp Mặc lần này không dùng phi kiếm, mà trực tiếp dùng nắm tay. Hắn biết phi kiếm chịu lực nhỏ, lợi cho biến hóa quỷ dị, nhưng lại bất lợi đối với loại đánh bừa này, vừa rồi hắn đã chịu một thiệt thòi nhỏ, huống chi hắn không hy vọng phi kiếm của mình bị đánh nát. "Oanh, oanh, oanh..." Nắm tay hai người lại đụng vào nhau, một trận tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, người chung quanh võ trường cũng có thể cảm giác được kình phong đã kích thích da trên người khiến nó rạn ra, rất nhiều người thậm chí đã bắt đầu chảy máu. Quyền phong đụng nhau, khiến đá vụn cát đất bay đầy trời. Giữa võ trường rộng lớn, bị một quyền này kích động toạc thành một cái hố lớn. Người chung quanh nhìn cuộc chiến hung ác mãnh liệt này đều lặng ngắt như tờ, trong lòng lại phát lạnh. Có lẽ, đây mới thực sự là quyết đấu đỉnh cao. Thân thể Diệp Mặc vốn đang bị rơi xuống lại bị một quyền này đánh bay lên rất cao, Bàng Húy cười lạnh, y biết chỗ cao không chịu lực, Diệp Mặc bị y đánh bay không cho rơi xuống đất chính là do y tạo nên. Tuy rằng cho dù không dựng loại tình huống này, y tin rằng Diệp Mặc cũng không phải là đối thủ của y, nhưng y luôn là người cẩn thận, y hy vọng tuyệt đối không giết nhầm đối phương. Diệp Mặc trong lòng thầm than, Bàng Húy này quả thật rất cao thủ, 'Vu thần quyết' không biết là cái gì, mà lại kinh khủng như vậy. May mắn hắn đã tu luyện 'Tam sinh quyết", nếu hắn chưa tu luyện thành công 'Tam sinh quyết', như vậy nơi này chắc là nơi chôn xương của hắn. Hắn đương nhiên biết tâm tư của Bàng Húy, muốn nói kinh nghiệm đối địch, Bàng Húy quả thật không tệ, nhưng so với Diệp Mặc thì còn kém xa nhiều. Nếu Diệp Mặc không muốn tránh né trong không trung, Bàng Húy cũng không thể bức hắn vào không trung. Bàng Húy không đợi Diệp Mặc rơi xuống, hai chân trên mặt đất của y lại dùng lực, cả người không ngờ bắn đi như một đạn pháo. Làm cho người ta cảm giác như y đang bay. - Chết cho tao. Bàng Húy nhảy lên đồng thời nắm tay thật lớn lại thành hình, giống như một cái búa sắt cực đại tập kích vào Diệp Mặc. Ở trong mắt tất cả những người đang đứng vây xem, Diệp Mặc chỉ còn đường chết. Diệp Mặc chắc chắn không thể đỡ được một quyền này của Bàng Húy. Nghĩ đến một quyền vừa rồi của Bàng Húy đã đánh mặt đất thành một hố sâu lớn như thế, thì giờ đây đã không còn có người xem trọng Diệp Mặc. Một số kẻ nhát gan, thậm chí nhắm hai mắt lại, cũng không muốn nhìn trường hợp máu me này. Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, hắn lúc này căn bản cũng không dùng cách đánh bừa với Bàng Húy, bước trên phi kiếm trực tiếp tránh khỏi. Nhưng Diệp Mặc lại không muốn như vậy, hắn chỉ trong nháy mắt liền đánh ra một quyền giống vậy. Nhưng một quyền này, Diệp Mặc không để lại dư lực gì, tất cả chân nguyên của hắn đều tập trung ở trên một quyền này, hắn không tin chân nguyên của mình tu luyện 'Tam sinh quyết' không bằng nội khí hùng hậu của 'Vu thần quyết' Bàng Húy thấy Diệp Mặc trên không trung không ngờ tùy ý đánh một quyền xuống dưới như vậy, trong lòng lo lắng một chút, vừa rồi Diệp Mặc xoay người trên không trung dường như rất đơn giản. Chỉ có điều ý nghĩ của y vừa mới đến nơi đây, nắm tay hai người lại lần nữa đụng vào nhau. "Ầm ầm" "Oành..." Thanh âm chân khí và nội khí đụng vào nhau kịch liệt phát ra tiếng nổ toàn võ trường, sau đó một ít thanh âm vỡ nát lại vang lên. "Phụt" Lần này lại tới phên Bàng Húy phun ra một ngụm máu tươi, cả người y bị Diệp Mặc từ trên không trung đánh xuống dưới, dừng ở trên mặt đá cẩm thạch, khiến mặt đất nứt ra một cái hố đá thật lớn. - Bố cho mày ương bướng này... Hừ lạnh một tiếng, Diệp Mặc thậm chí ngay cả đan dược cũng không kịp ăn, bay xuống chỗ hố đá nơi Bàng Húy còn đang trong đó lại đánh ra một quyền... Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần -- o -- Chương 814: Dùng võ chứng đạo Nhóm dịch: Friendship Nguồn: Mê Truyện Share by MTQ banlong.us Mời đọc "Ầm ầm" lại là một tiếng động va chạm, một thanh loan đao cực nóng đụng vào quyền phong của Diệp Mặc. Sau khi Bàng Húy rút ra loan đao chặn lại một quyền của Diệp Mặc trong nháy mắt, lại bị đánh bay ra mấy thước, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng y lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này cả người dính đầy máu, nâng đao trong tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc. May mắn thời điểm y bị Diệp Mặc đánh xuống mặt đất đúng lúc rút đao ra, chặn một quyền tất sát của Diệp Mặc. Diệp Mặc xuất ra một viên 'Liên sinh đan' ném vào trong miệng, trong lòng cũng âm thầm khâm phục Bàng Húy cứng đầu. Thân thể không ngờ cứng rắn tới mức này, có thể thấy được 'Vu thần quyết' thật sự là không bình thường. Bàng Húy biết, y đã xem thường Diệp Mặc, y chưa bao giờ nghĩ tới ở trong này còn có một người ngay mặt đánh bừa mà có thể đánh bại y đấy. Thời điểm y lấy được 'Vu thần quyết', chỉ biết đây là một quyển pháp quyết vô thượng, nhưng hiện tại, y đã tu luyện mười mấy năm, không ngờ không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bí mật của hắn rốt cuộc là cái gì? Y thật sự không tin công pháp cổ võ của Diệp Mặc vẫn còn lợi hại hơn so với y, điều này tuyệt đối không có khả năng. Những người xem chung quanh đều ngây dại ra, thời gian đánh nhau tại võ trường là rất ngắn, nhưng trong thời gian rất ngắn này lại hiện ra đến mấy phiên bản. Cho tới bây giờ, vẫn chưa ai biết người nào sẽ thắng trận đấu này. Diệp Mặc không dùng đao gió, hắn biết Bàng Húy lợi hại, đao gió sẽ chỉ lãng phí chân nguyên của hắn mà thôi. - Thả tao đi, tao biết mày không phải báo thù giúp người khác, mà là vì 'Vu thần quyết". Tao có thể mang 'Vu thần quyết' cho mày. Bàng Húy trên người còn đang rỉ máu, nhưng ngữ khí của y lại rất bình tĩnh. Diệp Mặc biết rằng Bàng Húy không phải đang giá họa, y nên biết đem loại giá họa này gán cho Diệp Mặc sẽ không có chút tác dụng nào. Ở trong này, không có ai là đối thủ của hắn. Hắn căn bản cũng không để ý tới Bàng Húy, đi đến trước mặt Bàng Húy, phi kiếm lại bay vào trong tay của hắn, một nhát kiếm đâm xuyên người y. Nếu như nói một kiếm kia của Vương Kỳ Kiếm là pháo hoa. Như vậy một kiếm này của Diệp Mặc lại không hề có chỗ đặc biệt, chỉ đơn giản là một kiếm đâm ra mà thôi. Nhưng vài tên cao thủ nửa bước Tiên Thiên lại cảm thấy sát ý một kiếm này của Diệp Mặc, mặc dù chỉ đơn giản là một nhát kiếm, lại làm cho người ta có một loại cảm giác không chỗ ẩn nấp. Sự thật cũng là như thế, Diệp Mặc đâm ra một nhát kiếm này, đồng thời đã dùng chân nguyên để khống chế Bàng Húy muốn chạy trốn. Bàng Húy hừ lạnh một tiếng, cho dù là y rơi vào hạ phong. Muốn dùng nội khí trói buộc Bàng Húy y, Diệp Mặc cũng quá coi thường mình rồi. Nhưng Bàng Húy đảo mắt sắc mặt đã thay đổi. Diệp Mặc đâm ra một kiếm này cũng không chậm, thời điểm hắn vừa mới đâm ra vẫn là một đường, nhưng thanh kiếm khi tiến thêm một tấc lại biến thành hai đường, một lúc sau lại thành bốn đường... Tám đường, mười sáu đường... Bàng Húy trong lòng hoảng hốt, không thể để cho Diệp Mặc tiếp tục đâm xuống, y chẳng những nhìn thấy mũi kiếm đó. Hơn nữa còn nhìn thấy phía trước mỗi một đườngkiếm lại toát ra kiếm quang. Kiếm quang của Diệp Mặc và kiếm quang của Vương Kỳ Kiếm tuyệt đối không giống nhau, mỗi một đường kiếm của hắn đều mang theo sát ý, xem ra không có cái gì hư ảo. Bàng Húy cũng không dám chần chừ nữa, loan đao trong tay y tập trung nội khí toàn thân, gào thét hướng về phía kiếm quang ngày càng nhiều mà bổ tới. Đao khí bị nội khí kích động vẩy ra bốn phía, Bàng Húy lại biết, nội khí của y đã hao tổn quá lớn, đã không có biện pháp khống chế đao khí. Trong lúc nhất thời kiếm quang bay lên, đao khí tung hoành. Sau khi vang lên mấy tiếng "Răng rắc", loan đao trong tay Bàng Húy biến thành vô số mảnh vỡ. Một chiêu cuối cùng của y chính là đập vỡ mảng công kích Diệp Mặc nhưng cũng làm không được. Y biết nếu so với đấu nội khí hoặc là liều mạng, nếu y và Diệp Mặc còn có thể kiên trì một phen, như vậy thi đấu binh khí, y đã không có cơ hội nào, ngay cả chạy trốn cũng không được. Mà kiếm quang của Diệp Mặc lại không hoàn toàn biến mất, thời điểm phi kiếm của Diệp Mặc miễn cưỡng bị loan đao trong tay Bàng Húy ngăn trở, vô số kiếm quang ở phía trước phi kiếm không ngờ thoát kiếm bay ra. Vô số đạo kiếm quang đâm xuyên thân thể Bàng Húy, mang đến nhiều đóa hoa máu. Những huyết hoa này rơi ở trên mặt đất bằng đá cẩm thạch, có vẻ rực rỡ quỷ dị. Diệp Mặc giơ tay lướt qua trên người Bàng Húy lấy ra một quyển sách cực kỳ mỏng mang phong cách cổ xưa, mặt trên rõ ràng có mấy chữ cổ là 'Vu thần quyết' . Bàng Húy cả người đều là máu tươi. Lại nhất thời không ngã xuống, y không nhìn 'Vu thần quyết' trong tay Diệp Mặc. Mà là gằn từng tiếng hỏi: - Thứ mày vừa rồi dùng là kiếm pháp gì? Diệp Mặc nhớ tới một cảnh tượng ở tiểu thế giới khi giết tên đàn ông kia, đoạt được kiếm quyết, thản nhiên liếc mắt nhìn Bàng Húy một cái nói: - Tao sử dụng không phải kiếm pháp, mà là kiếm kỹ. - Là kiếm kỹ gì? Bàng Húy thật sự là chết không cam lòng, y không ngờ trong lúc đánh nhau chính diện lại bị giết, hơn nữa lúc đầu y còn chiếm thế thượng phong. Y nhất định phải biết y chết ở dưới kiếm quyết gì, nếu không y chết không nhắm mắt. - Tam sinh kiếm quyết... Diệp Mặc nói xong mấy chữ này về sau, cũng lười để ý tới Bàng Húy, trực tiếp mở 'Vu thần quyết' trong tay ra. 'Tam sinh kiếm quyết' mặc dù là Diệp Mặc giành được từ trong tay một gã cao thủ Tiên Thiên, nhưng trải qua sự lĩnh ngộ và cải tạo đã trở thành kiếm kĩ của Diệp Mặc. - Tam sinh kiếm quyết... Bàng Vĩ sau khi nói ra những lời này , rốt cuộc không kiên trì nổi, 'Bùm' một tiếng, té trên mặt đất. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, thậm chí không người nào dám lớn tiếng ồn ào. Diệp Mặc và Bàng Húy đánh nhau, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi tâm lý của bọn họ, quả thực quá mức kinh khủng. Chỉ có Diệp Mặc một mình đứng ở trong sân rộng giở sách ra xem, tuy rằng tất cả mọi người biết quyển sách trong tay Diệp Mặc không phải là nhỏ, nhưng không ai dám tiến lên cướp đoạt, cũng không ai dám nói một câu. Hơn 10 phút sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn nhớ hết nội dung quyển sách này, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu cổ võ là như thế nào. Đây là một quyển công pháp nghịch thiên, so với công pháp cổ võ, còn không bằng nói công pháp dùng võ chứng đạo. Đáng tiếc chính là, bản công pháp này vẫn chưa hoàn chỉnh. 'Vu thần quyết' đại khái phân làm bốn cấp bậc lớn, theo thứ tự là Hậu Thiên, Tiên Thiên, Vu Cảnh, Thần Cảnh. Trong đó bốn cấp của Hậu Thiên lại phân thành Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp cũng chính là bốn cấp tu luyện công pháp cổ võ, đây cũng là bốn cấp mà Diệp Mặc hiểu rất rõ. Mà Tiên Thiên chia làm ba tầng là Ngưng Huyết, Khai Trần, Linh Tuệ, Diệp Mặc cho rằng Ly Thành và Bàng Húy đều thuộc về tầng thứ hai trong Tiên Thiên Ngưng Huyết. Vu Cảnh cũng chia làm ba tầng là Tế Cốt, Man Hồn, Vu Vương. Mà Thần Cảnh cũng không trọn vẹn, nói cách khác tối đa cũng chỉ có thể tu luyện 'Vu thần quyết' tới Vu Cảnh Vu Vương mà thôi. Diệp Mặc cầm công pháp trong tay, hắn cảm giác quyển sách trong tay rất hữu dụng đối với hắn, hắn đã góp nhặt rất nhiều công pháp cổ võ, tuy rằng công pháp cổ võ trên Tiên Thiên chỉ có cuốn này, nhưng Diệp Mặc tin tưởng dựa vào 'Tam sinh quyết' hắn một lần nữa sẽ thành lập một cơ cấu tu luyện mới. Đây là một quyển công pháp Luyện Thể, Diệp Mặc tuy rằng không có ý định Luyện Thể, nhưng hắn đã có loại công pháp này, cũng sẽ không buông tha. Ở Tu Chân giới, công pháp Luyện Thể không ít, nhưng có rất ít người lựa chọn Luyện Thể, một là vì phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, thứ hai là phải tiêu hao lượng lớn thời gian. Mà Tu Chân giả ngay cả thời gian tu luyện cũng không đủ, nên chẳng có ai sẽ đem thời gian lãng phí ở trên việc luyện thể? Diệp Mặc cất 'Vu thần quyết' vào, sau đó đứng trên quảng trường ôm quyền nói với mọi người: - Diệp Mặc xin cáo từ, sau này có cơ hội lại gặp mọi người. Nói xong hắn không đợi người khác trả lời, nhấc chân vừa sải bước, rất nhiều người muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn Diệp Mặc bước một bước này, lập tức liền kinh hãi ngậm miệng mình lại, một đám há to miệng vì không thể tin nơi Diệp Mặc đứng. Bọn họ rõ ràng thấy bước đầu tiên Diệp Mặc bước ra còn có bóng dáng, bước thứ hai bóng lưng của hắn đã ảm đạm xuống, khi hắn bước bước thứ ba ra, cả người đã biến mất tăm mất tích. Nếu không phải giữa ban ngày, nếu không giữa rất nhiều người ở trên quảng trường, bọn họ còn tưởng rằng đây là chuyện ma quái. Hiện trường lập tức lại lặng ngắt như tờ, không người nào dám suy nghĩ Diệp Mặc đã tu luyện đến trình độ nào rồi, đây quả thực không phải sức người có thể tạo ra được. Một số người có chút tâm tư với 'Vu thần quyết' nhất thời đều ngậm miệng lại, có ai dám đi cướp đoạt 'Vu thần quyết' trong tay người như Diệp Mặc? Khóe miệng Vương Kỳ Kiếm lại chua xót, y biết Diệp Mặc so với y còn cao tay hơn rất nhiều, nhưng y cũng thật không ngờ, hôm nay lại nhiều điều bất ngờ như vậy. Y càng không nghĩ đệ nhất cao thủ 'thư viện Cửu minh' cho đến nay không phải là Vương Kỳ Kiếm y, mà là Bàng Húy. Tuy rằng y không biết Bàng Húy tới nơi này làm gì, nhưng vừa nghĩ tới Bàng Húy thủ đoạn lợi hại như thế, muốn giết Vương Kỳ Kiếm y quả thực giống như giết gà. Tuy rằng Vương Kỳ Kiếm y không sợ chết, nhưng y không muốn đem cơ nghiệp thư viện Cửu minh hủy trong tay của mình. Lúc này y thậm chí có chút cảm tạ Diệp Mặc, y nhìn Thái Cơ đứng cách đó không xa với vẻ mặt mất mát, bỗng nhiên nói: - Thái Cơ, tôi muốn tìm cô có một số việc, hiện tại cô rảnh không? Thái Cơ tỉnh táo lại, cô nhìn Vương Kỳ Kiếm nói: - Rất xin lỗi, sư huynh, tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nếu không anh đi hỏi anh Tăng vậy, tôi có chút không thoải mái. Tôi đi nghỉ ngơi trước. Nói xong Thái Cơ ôm quyền trực tiếp lui xuống. Thời điểm Diệp Mặc chém giết Bàng Húy, cô gần như muốn quỳ trên mặt đất nói cho cha mẹ, mối thù đã được báo. Giờ khắc này, cô thậm chí không có cảm giác lệ rơi đầy mặt. Nhưng khi Diệp Mặc xoay người bước đi, cô có một loại cảm giác trống rổng, cô thậm chí không biết kế tiếp nên làm gì? Cô lập tức liền mất đi mục tiêu nhân sinh. Trừ cái đó ra, trong lòng Thái Cơ còn có chút buồn bã, cô không phải muốn có được 'Vu thần quyết " trong tay Diệp Mặc, nếu cô đã đồng ý cho Diệp Mặc rồi, nên cũng không muốn lấy lại nó. Nhưng Diệp Mặc nói qua cho cô, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói liền rời đi rồi, điều này làm cho lòng cô có chút thương cảm. Chẳng sợ Diệp Mặc hỏi cô một câu, có cần quyển sách này không, trong lòng cô có lẽ cũng dễ chịu một chút Thái Cơ trở lại căn phòng của mình, tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay cô quả thật muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng khi cô cởi áo khoác, lại phát hiện một quyển sách nhỏ mang phong cách cổ xưa cắm ở trong túi nội y của cô. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần -- o -- Chương 815: Diệt Bắc Sa Nhóm dịch: Friendship Nguồn: Mê Truyện Share by MTQ banlong.us Mời đọc Nếu như không phải vì chính biến của mấy năm trước, Adams Austinchỉ là một quốc đảo ở Phi Châu. Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nghe nói về nó. Nhưng sau cuộc chính biến kia, Adams Austinsửa quốc hiệu thành Bắc Sa đồng thời phát triển mạnh về công nghiệp, đặc biệt là nhà máy công nghiệp quân sự. Chỉ trong thời gian mấy năm gần đây, đã trở nên có tiếng tăm. Năm thứ hai sau khi Bắc Sa lập quốc, liền phóng ra vệ tinh của mình. Năm thứ ba liền sản xuất ra máy bay chiến đấu đứng đầu thế giới. Năm thứ tư còn bắt đầu kế hoạch chế tạo mẫu hạm. Rất nhiều người đều nói tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật của bọn họ đã vượt qua Lạc Nguyệt. Nếu như người không quen thuộc Adams Austin, thậm chí còn tưởng rằng nhiều năm trước Adams Austinđã bắt đầu tổ chức những dây chuyền sản xuất này, cho nên hiện tại chỉ tùy ý lấy thành quả ra mà thôi. Người quen thuộc với Adams Austinđều biết điều này tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì Adams Austincăn bản là một quốc đảo vô cùng lạc hậu. Cơ cấu chính phủ của Bắc Sa và Lạc Nguyệt có chút khác nhau. Chế độ quân chủ lập hiến của bọn họ hoàn toàn khác với các nước khác. Ở Bắc Sa, quân chủ chính là Bắc Sa Vương. Bắc Sa Vương lại khác với quốc vương của nước khác, gã có quyền lực tuyệt đối, cũng có thể nói là một kẻ độc tài. Lạc Nguyệt ở trước mặt Liên Hợp Quốc đưa ra đề nghị chế tài trước đối với Bắc Sa, chính phủ Bắc Sa cũng đã biết. Lúc này trong hội nghị tối cao của Bắc Sa, gần như tất cả lãnh đạo cao tầng đều có mặt. Bắc Sa Vương là một người đàn ông mặt đen không nhìn ra được tuổi. Chỉ có điều hiện tại sắc mặt của gã âm trầm khiến khuôn mặt đen của gã càng thêm khó coi. Trong phòng hội nghị yên tĩnh đến mức có phần đáng sợ. Không có bất cứ kẻ nào lên tiếng. Thậm chí mọi người có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. - Thủ tướng Đông Phương, kế sách của anh đã thất bại. Người đàn ông sắc mặt âm trầm không nhìn ra được tuổi phá vỡ cục diện trầm mặc này. Chỉ có điều giọng điệu của gã lạnh như băng. Trong lòng Đông Phương Đường cảm thấy có chút ớn lạnh. Tuy rằng y có kế hoạch của chính mình, nhưng trải qua mấy năm ở chung này, y cảm giác Bắc Sa Vương không phải là con người đơn giản như vậy. Đông Phương Đường đứng lên, cúi mình vái chào Bắc Sa Vương sau đó mới lên tiếng: - Kế sách của tôi không có bất kỳ vấn đề gì. Điều duy nhất khiến tôi không ngờ được chính là Diệp Mặc biến mất mười mấy năm, đột nhiên quay về Lạc Nguyệt. Vì thế, Đông Phương gia ở Lạc Nguyệt mới bị diệt môn. Trong lòng Đông Phương Đường cũng vô cùng buồn bã. Dựa theo kế sách của y và Đông Phương Vượng, chỉ cần qua một năm nữa thậm chí là nửa năm, có thể bình yên không cần đổ máu mà nắm được Lạc Nguyệt, cuối cùng sẽ giống như Adams Austin. Căn cứ vào sách lược của bọn họ, Lạc Nguyệt sẽ do Đông Phương Vượng nắm trong tay. Như vậy Đông Phương Vượng sẽ cùng y liên hợp lại tiêu diệt Bắc Sa Vương, để bản thân y chiếm lấy Bắc Sa. Cứ như vậy, tuy rằng hai anh em bọn họ có mâu thuẫn, nhưng hai anh em mỗi người đều nắm trong tay một quốc gia. Cuối cùng lại chậm rãi cắn nuốt những nơi khác. Về phần tranh chấp giữa hai anh em, hai người đã hiệp thương tốt. Chờ xử lý xong hoạ ngoại xâm sau đó bọn họ mới thảo luận tới vấn đề sở hữu của Tây Đường Vương. Kỳ thật nếu như không bởi vì từ thượng cổ tới nay, Đông Phương gia đều do Tây Đường Vương kế thừa. Một khi có Bắc Sa, Đông Phương Đường cũng không muốn đi tranh đoạt với Đông Phương Vượng cái Tây Đường Vương kia nữa. Lý tưởng chính là tốt đẹp, nhưng sự thật lại khiến người ta cảm thấy chán ghét như thế. Ngay khi hai anh em bọn họ cho rằng gần như sắp thành công, Diệp Mặc mất tích mười mấy năm không ngờ quay về Lạc Nguyệt. Với uy thế của Diệp Mặc và mức độ tin cậy của Lạc Nguyệt, không ngờ chỉ trong vòng nửa ngày đã hoàn toàn nắm lại Lạc Nguyệt trong tay. Lạc Nguyệt còn không chút do dự giết sạch người của Đông Phương gia. Tâm huyết của hai anh em Đông Phương bọn họ trong vòng hai năm qua đã hoàn toàn vô ích. Cho nên y rất buồn bực. Về phần thông qua Ẩn Môn hãm hại Diệp Mặc, hiện tại đã không còn có cách nào để xử lý được nữa. .... Diệp Mặc vừa đến Adams Austinliền quét tới trung tâm hội nghị cao tầng Bắc Sa. Thấy người trong phòng họp, hắn lập tức cao hứng. Hắn tới nơi này chủ yếu vì muốn tiêu diệt cao tầng của Bắc Sa. Hắn không ngờ được, lại gặp Đông Phương Đường ở trong này. Tuy rằng không tìm được Đông Phương Vượng, nhưng có thể giết chết Đông Phương Đường cũng là một chuyện tốt. Diệp Mặc tiến vào tòa nhà chính phủ Bắc Sa. Trên đường đi tất cả binh lính Bắc Sa đều bị hắn giết sạch. Hắn không hề lưu tình. Khi Diệp Mặc thật sự đại khai sát giới, mới phát hiện cao thủ ở đây quả thật không ít. Thậm chí có ba gã nửa bước Tiên Thiên, bảy tên võ giả Địa Cấp, còn có mấy tên võ giả Huyền Cấp. Hoàng Cấp thì lại càng đông. Ngoài ra, còn có hơn mười người có dị năng cấp thấp. Có thể nói là ngoại trừ Diệp Mặc ra, gần như không có bất kỳ một người nào có khả năng tiến công vào tòa nhà chính phủ này. Thực lực ở đây quá mạnh mẽ. Diệp Mặc thậm chí suy nghĩ, nếu đưa toàn bộ những thực lực này đến Lạc Nguyệt. Trong tình trạng Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa chưa tấn cấp Thiên Cấp, Lạc Nguyệt còn có khả năng ngăn cản hay không? Diệp Mặc không biết Bắc Sa có tài nguyên gì. Không ngờ trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi đã bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy. Đây quả thực khiến người ta chấn động. Hoặc là những cao thủ này cũng không phải do bọn họ bồi dưỡng ra, mà là do Ẩn Môn khác gia nhập. Từ khi Diệp Mặc tiến vào, người chết trong tòa nhà chính phủ Bắc Sa càng lúc càng nhiều. Tin tức cũng truyền ra ngoài. Trung tâm quyền lực Bắc Sa lập tức trở nên sợ hãi. Lực lượng phản chính phủ Adams Austincũng bắt đầu hoạt động. Hóa ra bọn họ bị trấn áp gắt gao. Hiện tại có người công kích chính phủ Bắc Sa mới, bọn họ làm sao lại không lợi dụng cơ hội này. Trong lúc nhất thời, cơ cấu nhà xưởng và công nghiệp quân sự của chính phủ Bắc Sa mới đều bắt đầu tiến hành cuộc biểu tình thị uy. Sau khi một đám lãnh đạo chính phủ Bắc Sa đang họp nhận được tin tức, lại phát hiện lối ra của phòng họp đã bị người chặn lại. Về phần vệ binh và thủ vệ đã không thấy một người nào. Diệp Mặc đứng ở cửa phòng họp chặn đường đi của mọi người. Những tiếng nổ mạnh và tiếng kêu gào từ bên ngoài truyền đến. Diệp Mặc thờ ơ, thật giống như không nghe thấy. - Là mày? Diệp Mặc. Đông Phương Đường còn đang suy nghĩ Bắc Sa Vương sắp sửa tức giận với y, lại phát hiện Diệp Mặc bất ngờ im hơi lặng tiếng đến được trung tâm Bắc Sa. Sau khi nghe Đông Phương Đường nói ra hai chữ Diệp Mặc, mọi người trong phòng hội nghị gần như đều đứng lên. Trong mắt bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi. Hiển nhiên bọn họ đều đã từng nghe nói về chuyện Diệp Mặc. Thực lực của tòa nhà chính phủ Bắc Sa mạnh tới mức nào, mỗi người ở đây đều biết. Mà với sự phòng thủ mạnh như vậy, không ngờ đối phương có thể đi đến cửa phòng họp. Có thể thấy được đám cao thủ hộ vệ bên ngoài đều khó có thể may mắn thoát khỏi hắn. Diệp Mặc quét mắt một chút nhìn mọi người ở đây. Cuối cùng hắn mới nhìn về phía Bắc Sa Vương. Hắn lại phát hiện không ngờ người này là một người tu luyện dị năng. Đối với người tu luyện dị năng, Diệp Mặc không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ được Hư Nguyệt Hoa cho biết dị năng có mười cấp. Về phần phân chia cụ thể thế nào, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Diệp Mặc lại biết dị năng của Bắc Sa Vương chắc chắn không đơn giản. Đây chỉ là một loại cảm giác. Hắn đã gặp qua một cao thủ dị năng cấp tám, nhưng cao thủ kia tuyệt đối không phải là đối thủ của Bắc Sa Vương, hơn nữa còn kém khá xa. Diệp Mặc chưa từng động thủ với Bắc Sa Vương, cho nên sau khi cảm giác được Bắc Sa Vương không đơn giản, hắn không động thủ trước. Hắn muốn động thủ, thì không thể để người này chạy thoát. - Diệp Mặc, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu. Nhưng anh cũng không phải nhân vật không có lai lịch. Anh giữ lấy Lạc Nguyệt với địa bàn lớn như thế, gấp mười lần đến một trăm lần so với Bắc Sa. Vì sao anh còn không bỏ qua cho Bắc Sa của tôi? Sau khi Bắc Sa Vương mặt đen thấy Diệp Mặc, trên mặt ngược lại không có vẻ âm trầm như vừa rồi. Diệp Mặc cười ha hả, bỗng nhiên hắn giơ tay lên tạo thành một đường đao gió. Một gã cấp cao của Bắc Sa muốn chạy qua đường cửa sổ, đã bị đao gió của Diệp Mặc chém thành hai nửa. Mùi máu tanh lan tỏa khắp phòng họp. Hiện trường hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Thậm chí, rất nhiều người còn run rẩy. Người vừa rồi muốn chạy trốn chính là một cao thủ Địa Cấp sơ kỳ. Người như thế không ngờ Diệp Mặc chỉ thuận tay đã giết chết. Không còn ai dám động đậy nữa. Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Bắc Sa Vương, cười lạnh một tiếng nói: - Nếu biết chúng ta không liên quan gì, vì sao anh muốn phái người tới Lạc Nguyệt cướp lấy chính quyền của Lạc Nguyệt ? Vì sao còn muốn giết người Ẩn Môn, giá họa cho tôi? Lúc trước tôi bị bom nổ tại bắc cực, cũng là do tên rác rưởi là anh làm đúng không? Lần đầu tiên Bắc Sa Vương bị người mắng thành rác rưởi. Sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng gã vẫn không nổi giận, mà bình tĩnh nhìn Diệp Mặc nói: - Việc này không liên quan tới tôi. Từ khi bắt đầu tôi đã không dự định đối phó với Lạc Nguyệt, cũng không dự định đối phó với anh. Tôi đối với Diệp thành chủ là chân tâm thật ý khâm phục, không có nửa phần ác ý. Không đợi Diệp Mặc nói ra những lời châm chọc, Bắc Sa Vương chỉ vào Đông Phương Đường nói: - Đối phó anh và đối phó Lạc Nguyệt đều chủ ý của y. Đây là một con sói đói. Sở dĩ y gia nhập Bắc Sa tôi, mục đích chỉ vì muốn cướp lấy quyền lực của Bắc Sa tôi mà thôi. Bởi vì y muốn thành lập thế lực của mình. Bất kể anh có tin hay không, tôi có thể nói cho anh biết, kỳ thật Đông Phương Đường là hậu nhân của Tây Đường Vương, dã tâm đặc biệt lớn. Tôi đã mấy lần không tán thành ý kiến của y, nhưng bởi vì người y mang tới có thực lực cũng không thấp, tôi vẫn không nắm chắc có thể diệt trừ được y, cho nên vẫn lá mặt lá trái. Cho dù Diệp Mặc biết rõ Bắc Sa Vương nói bậy, nhưng cũng bị những lời nói của Bắc Sa Vương làm kinh ngạc một chút. Đương nhiên, hắn biết mục đích của Đông Phương Đường khi ở lại Bắc Sa, nhưng hắn không ngờ được Bắc Sa Vương cũng biết. Xem ra người thông minh không phải chỉ có người của Đông Phương gia, xem người khác trở thành đồ ngốc, bản thân y mới là đồ ngốc. Mọi người trong phòng họp đều ngây người. Khiến bọn họ thừ người ra không phải vì Đông Phương Đường là hậu nhân của Tây Đường Vương. Nói thật ra, nơi này không có người nào biết ai là Tây Đường Vương. Điều khiến mọi người kinh ngạc là những điều Bắc Sa Vương vừa nói. Điều này quả thực chính là trợn tròn mắt nói dối. Gã nói gì mà mấy lần không tán thành ý kiến của Đông Phương Đường, đây căn bản là nói bậy. Kỳ thật người Bắc Sa Vương tín nhiệm nhất chính là Đông Phương Đường. Mỗi lần Đông Phương Đường đưa ra ý kiến, gã đều nói người anh em Đông Phương nói rất đúng, tôi tán thành lời nói của người anh em Đông Phương. Đã bao giờ thấy gã không tán thành dù chỉ nửa câu? Đông Phương Đường càng trợn mắt há hốc mồm nhìn Bắc Sa Vương. Lần đầu tiên y cảm giác được mình giống như một kẻ ngốc. Lần đầu tiên y cảm thấy trước mặt Bắc Sa Vương, y chính là một chú hề. Nguyên nhân chính là vì y cảm giác Bắc Sa Vương trăm phần trăm tín nhiệm y, y mới càng lúc càng bành trướng. Hiện tại nghĩ đến, hoá ra ngay từ đầu người ta đã biết được mục đích của Đông Phương Đường y, hiểu được cái đuôi của Đông Phương Đường y. Chỉ bởi vì gã vẫn muốn lợi dụng Đông Phương Đường y, lúc này mới không hạ sát thủ mà thôi. Lúc này y có thể khẳng định, cho dù hôm nay Diệp Mặc không đến, khi Lạc Nguyệt bị anh em Đông Phương tiêu diệt, như vậy Đông Phương Đường y cũng không có cách nào cướp được thành quả thắng lợi. Thậm chí Đông Phương Vượng cũng bị mắc vào bẫy của người này. Đông Phương Đường không phải là kẻ ngốc. Ngược lại y là rất người thông minh. Y đã hiểu được nguyên nhân trong đó. Khi Đông Phương Vượng và Đông Phương Đường liên kết với nhau mưu tính xong Lạc Nguyệt, chính là thời điểm anh em Đông Phương phải chết. Với bản lĩnh và quyết đoán của Bắc Sa Vương, gã khẳng định có thể giết chết hai anh em Đông Phương, cướp lấy Lạc Nguyệt. Hoá ra Bắc Sa Vương vẫn không buông tha cho Lạc Nguyệt, càng không dự tính đưa Lạc Nguyệt cho Đông Phương Vượng. Anh em Đông Phương nhiều nhất chỉ là hai thanh đao trong tay gã mà thôi. Bắc Sa Vương lại không chờ Đông Phương Đường nghĩ tiếp. Trong tay gã bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng lục, bắn một phát vào giữa trán của Đông Phương Đường. Một đóa hoa máu bay lên. Đông Phương Đường mang theo cảm giác không cam lòng ngã xuống chỗ ngồi. Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75: