LS Q.Sự Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân (Full: C610)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Cực Phẩm Tài Tuấn
    Tác giả: Phó Kỳ Lân
    -- o --



    Chương 137: Ngọc Nhi bỏ khăn che mặt.

    Nhóm dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan
    Share by MTQ banlong.us





    Đường Kính Chi và Ngọc Nhi về tới Đường phủ thì trời đã chập tối, gần hai ngày không gặp Lâm Úc Hương, mặc dù y cũng hơi nhớ nhung, nhưng có chính sự trên người, Đường Kính Chi không thể chỉ nghĩ tới tư tình nhi nữ, do dự một chút rồi đi thẳng tới tiểu viện của Đường lão thái quân.

    Vì lần trước Đường lão thái quân từng gây khó dễ cho Ngọc Nhi, truy hỏi lai lịch thân thế của nàng, cho nên Ngọc Nhi vốn định về tiểu viện, nhưng Đường Kính Chi không đồng ý, y định nói ngay với lão thái quân chuyện mang Ngọc Nhi theo mình, nên cần phải đưa nàng đi cùng thì tốt hơn.

    Hai người đi nhanh tới tiểu viện của Đường lão thái quân, đúng phép sai nha hoàn trông cửa vào thông báo trước, đợi khi nha hoàn kia chạy ra mời vào, cả hai chỉnh trang lại y phục, phủi bụi đất trên người, Đường Kính Chi đi trước, Ngọc Nhi theo sau vào tiểu viện của Đường lão thái quân.

    Đường Kính Chi nhìn lão thái quân ngồi ngay ngắn trên ghế, đi nhanh tới thi lễ:
    - Tôn nhi thỉnh an nãi nãi.

    - Mau đứng lên, đi suốt ngày, mệt lắm rồi phải không?
    Đường lão thái quân thương cháu nói, còn đưa mắt cho Hàm Hương, bảo nàng tới đỡ Đường Kính Chi.

    Đợi Đường Kính Chi được Hàm Hương đỡ ngồi xuống ghế rồi Ngọc Nhi mới quỳ xuống khấu đầu với Đường lão thái quân:
    - Tỳ thiếp Ngọc di nương thỉnh an lão thái quân.

    - Ngươi cũng đứng lên đi, người đâu, mang ghế cho Ngọc di nương.
    Đường lão thái quân không hiểu vì sao đích tôn lại dẫn một tiểu thiếp tới, có điều chỉ cần là nữ nhân mà đích tôn thích, bà sẽ đối xử khác.

    Bình thường dù có là Lâm Úc Hương tới đây cũng chỉ có phận đứng bên hầu hạ, không được ngồi, bà cho Ngọc Nhi ngồi là coi trọng nàng lắm rồi.

    - Tạ ơn lão thái quân.
    Ngọc Nhi nói xong đứng lên đi tới chiếc ghế nha hoàn để cạnh Đường Kính Chi ngồi xuống, đương nhiên ghế của nàng không thể đặt ngang với tướng công, mà để sau nửa thân người.

    - Lăng Nhi, cháu vừa về không nghỉ đi đã, vội tới đây như thế người có chịu nổi không?
    Đường lão thái quân quan tâm hỏi.

    Thực sự cưỡi ngựa đúng là chuyện hao tổn thế lực, cưỡi ngựa nửa ngày làm xương khớp Đường Kính Chi như muốn rời ra, nhưng không muốn thừa nhận với lão thái quân:
    - Nãi nãi cứ yên tâm, sức khỏe cháu tốt hơn nhiều lắm rồi, chỉ cưỡi ngựa có chút xíu đó thôi chẳng có gì đáng kể.

    Ngọc Nhi nghe thế thì bĩu môi, cười thầm trong lòng, tướng công thư sinh đúng là biết khoác lác, trên đường đi nếu chẳng phải có nàng ở bên cạnh đỡ cho thì không biết đã ngã xuống lưng ngựa mấy lần rồi.

    Tiếp theo đó liền bàn chính sự:
    - Nãi nãi, lần này cháu tới Kiên Thành tổng cộng làm khách ở Trịnh gia hai lần, quan hệ rất tốt, hẳn sau này đám Vương Mông không dám trắng trợn ức hiếp Đường gia ta nữa. Nãi nãi không biết chứ, cháu vừa mới tới tiểu viện đã bị mật thám của Điền Cơ bám sát rồi ...

    Đường lão thái quân thấy đích tôn cứ thản nhiên nói ra cái tên Điền Cơ thì nhíu mày, liếc sang Ngọc Nhi.

    Trước kia nói chính sự không dấu Lâm Úc Hương thì bà cũng không ngại, dù sao Lâm Úc Hương là chính thê, sớm muộn cũng phải biết những chuyện này, nhưng Ngọc Nhi thì chỉ là một tiểu thiếp thôi.

    Đường Kính Chi nhận ra, nhưng trong lòng không để ý, đều là nữ nhân của y cả, với y, tất cả các nàng đều như nhau, cho dù y không phủ nhận mình thích Lâm Úc Hương hơn một chút, có điều nếu nhất định phân chia đẳng cấp các nàng là không được, các nàng có địa vị ngang hàng nhau.
    Tất nhiên loại điểm này không thể nói với Đường lão thái quân được, nếu không thể nào cũng bị một trận trách mắng, thời đó quan niệm đẳng cấp là rất rõ ràng.

    Vừa lúc Đường Kính Chi muốn sau này đem Ngọc Nhi đi theo bên mình, liền nhân cơ hội kể chuyện hôm qua Ngọc Nhi canh ngoài cửa Trịnh phủ bảo vệ mình, đồng thời giáo huấn tên mật thám bám đuôi.

    Đường lão thái quân từ khi biết Ngọc Nhi hiểu võ công, luôn ngấm ngầm đề phòng nàng, lúc này nghe đích tôn kể Ngọc Nhi quan tâm tới an toàn của tướng công như thế, bà mới hơi thở phào.

    Đường Kính Chi nói xong, nhớ lại những cái tốt của Ngọc Nhi, quay sang nhìn nàng, thấy mấy cái vòng sắt móc trên áo choàng của nàng, lòng càng thêm vui vẻ.

    Đích tôn để ý tới mấy cái vòng sắt trên áo choàng Ngọc Nhi còn Đường lão thái quân lại càng để ý tới khăn che mặt của nàng, làm gì có tiểu thiếp ở cùng trưởng bối và tướng công lại che mặt đi như thế, con nha đầu này không hiểu quy củ chút nào.
    Bất quá có cao thủ võ công như Ngọc Nhi ở bên cạnh đích tôn bảo hộ, là chuyện rất tốt, cho nên bà mới không nổi giận, khuôn mặt Ngọc Nhi thì tất nhiên là bà thấy rồi, nếu không đã chẳng chọn nàng làm tiểu thiếp cho Đường Kính Chi:
    - Ngọc Nhi, lần này rời phủ làm việc may nhờ có người bên cạnh bảo vệ Nhị gia. Có điều trời nóng thế này còn che mặt làm gì, còn không mau bỏ ra.

    Ngọc Nhi nghe vậy hơi do dự, vốn định nhờ Đường Kính Chi nói đỡ, nhưng khi nàng nhìn sang thì thấy tướng công thư sinh đang làm mặt quỷ với mình, mà đôi mắt y thì rõ ràng là sáng hơn thường ngày cả chục lần.

    Cắn chặt răng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kính Chi rồi mới kéo khăn che mặt ra, tên tướng công thư sinh này cũng là hạng háo sắc.

    Nhắc tới hai chữ háo sắc, nàng bất giác nhớ tới lúc ở trên xe ngựa, Đường Kính Chi vô tình chạm khẽ vào nụ hoa kia của nàng, tức thì gò má trắng trẻo biến thành màu đỏ rực của hoa đào.

    Cùng với tắm khăn vén ra, khuôn mặt đẹp lung linh lọt vào mắt mọi người, mặt trái soan, hàng mi dài thanh mảnh, đôi mắt mông lung mơ màng như sương khói đầm sâu, mang tới cho người ta một cảm giác đẹp đẽ băng lãnh, ngược lại chiếc mũi nhỏ xinh xinh hoạt bát, môi cong cong đầy khiêu khích nóng bỏng , gò mà với đường nét ưu mỹ lưu loát, cằm thon gọn, chỉ nhìn một cái đã làm người ta tim đập thình thịch, làn da ngọc nhà trắng muốn sáng long lánh, nọn mềm mịn màng như một cánh hoa mới nở, làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt tâm linh đều xao xuyến, dung mạo của nàng chỉ kém Lâm Úc Hương chút xíu mà thôi, hơn nữa nếu kết hợp với ưu thế rõ rệt về vóc dáng, e khó mà phân cao thấp được.

    Thu tấm khăn che mặt vào trong ông tay áo, phát hiện thư sinh tướng công đang nhìn mình chằm chằm nuốt nước bọt, nằng ném cho y một cái lườm sắc lẻm.

    "Khụ, khụ!" Đường Kính Chi đỏ mặt, xấu hổ gãi đầu, vội quay đầu sang bên, tim y vẫn còn đập loạn nhịp.

    Đường lão thái quân thấy hết mấy động tác tình tứ nho nhỏ của hai vãn bối, trong lòng cao hứng, đồng thời cũng có chút ít không hài lòng, đứa đích tôn này đa tình cũng là chuyện tốt, nhưng mà da mặt mỏng quá, nhìn một cái là biết chưa viên phòng cùng Ngọc Nhi, nghĩ tới đó trong đầu bà lại hiện lên vóc dáng của Chu Quế Phương.

    Dù sao Chu Quế Phương đã kết hôn một lần, được nếm trải tư vị nam nữ hoan ái, bảo nó dụ dỗ đích tôn lên giường hẳn là dễ hơn một chút, ừm, đứa đích tôn này có vẻ mê đắm nữ nhân thành thục, đợi lát nữa ăn cơm tối, đem chuyện Quế Phương đồng ý gả cho nó nói ra.

    Miệng hơi nhếch lên cười thú vị, Đường lão thái quân quay lại chuyện chính:
    - Ngưỡng cửa nhà quan đều cao, tiến vào không phải dễ, lần này tới Trịnh phủ cháu không gặp phải ủy khuất gì chứ?

    - Không ạ, nãi nãi, Trịnh tướng quân đối đãi với tôn nhi không tệ.
    Không những thế, thiếu chút nữa cháu còn mang về cho bà một thê thiếp, Đường Kính Chi thầm bổ xung thêm một câu.

    - Tốt không bị ủy khuất là tốt rội, Trịnh gia tuy là nhà quan, nhưng nếu làm cao quá mức, chúng ta cũng không cần phải mất khí cốt, cong lưng a dua xu nịnh.

    - Vâng ạ.

    Hai người ở trong phòng hàn huyên một hồi, Đường lão thái quân liền bào nhà bếp chuẩn bị cơm, định để Đường Kính Chi ăn cơm xong còn sớm về phòng nghỉ ngơi.


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Cực Phẩm Tài Tuấn
    Tác giả: Phó Kỳ Lân
    -- o --


    Chương 138: Nữ nhân lấy chiều chồng dạy con làm trọng.

    Nhóm dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan
    Share by MTQ banlong.us








    Đường Kính Chi về phủ không lâu, tin tức liến truyền tới tai Lâm Úc Hương, mặc dù chỉ hai ngày không gặp, nhưng biết tối nay tướng công vớ bở sẽ về phòng ngủ, nàng thấy tim mình bình ổn hơn nhiều, hơn nữa còn có chút chờ mong.

    Tin tức tương tự cũng truyền tới tai Chu Quế Phương, nhưng làm nàng ngượng ngùng không biết phải đối diện ra sao, lòng lo được lo mất :" Sao đây, nếu như lão thái quân trước mặt Nhị gia nói muốn gả mình cho Nhị gia, mình phải thế nào, còn Nhị gia, liệu có muốn cưới thứ tàn hoa bại liễu như mình quá môn không?"

    Bởi vì đích tôn cưới Chu Quế Phương là đại sự, hỉ sự, cho nên Đường lão thái quân phái hạ nhân đi truyền lời, gọi tất cả chủ tử của Đường gia tới cùng ăn cơm, trong đó bao gồm cả mấy vị di nương của Đường Kính Chi.

    Đường Kính Chi đương nhiên sao mà hiểu được Đường lão thái quân muốn làm gì, nhưng y thì biết mình phải làm gì, nhìn Ngọc Nhi nói:
    - Nãi nãi, lần này đi Kiên Thành, may nhờ có Ngọc Nhi ở bên bảo hộ cho cháu được bình an, cho nên cháu muốn sau này rời phủ làm việc, có thể cho Ngọc Nhi đi theo bên cháu.

    Đừng nói thời bấy giờ, dù là thời hiện đại, đường đường một thân nam nhi cần nữ nhân bảo vệ mình là rất mất mặt, nhưng vì để Ngọc Nhi được tự do hơn, Đường Kính Chi chẳng tính toán nhiều.

    Nếu đổi lại là một chủ tử khác trong phủ đưa ra yêu cầu này, Đường lão thái quân chẳng những không đồng ý còn cho một bài giáo huấn về lễ nghi quy củ, nhưng chuyện này phát sinh trên người đích tôn, bà nhìn qua nhìn lại hai người cân nhắc một hồi rồi gật đầu:
    - Ừ, gần đây Đường gia ta gặp phải chút rắc rối, là thời khắc phi thường, Ngọc Nhi, sau này người theo sát bên Nhị gia bảo vệ cho chu đáo.

    Ngọc Nhi vội đứng dậy thưa vâng, không quên tặng Đường Kính Chi một ánh mắt cảm kích.

    Đường lão thái quân áp tay, ý bảo nàng ngồi xuống:
    - Ngoài bảo vệ Nhị gia ra, ngươi cũng phải làm tốt chuyện của một phụ nhân. Lão thân không phản đối ngươi tập võ, nhưng là nữ nhân, phải lấy chăm chồng dạy con đặt lên hàng đầu, sau này theo Nhị gia ra ngoài, phải hầu hạ chu đáo, ừm, chỉ cần mau chóng sinh cho Đường gia vài đứa bé, lão thân tuyệt đối không bạc đãi ngươi.

    Dù Ngọc Nhi đi nhiều thấy nhiều, phóng khoáng tự nhiên, không thẹn thẹn thò thò như các thiếu nữ đợi gả ba bước không rời khỏi thư phòng, nghe vậy thẹn đỏ hết cả mặt, cúi đầu xuống, chỉ ngượng ngùng gật đầu, không nói được nửa chữ không.

    Dù sao tiếp xúc với Ngọc Nhi chưa lâu, Đường Kính Chi nghe câu này cũng hơi xấu hổ, y là người, không phải ngựa giống, chỉ có nữ tử mà y thích được bồi dưỡng tình cảm chín muồi, y mới làm chuyện mỹ diệu nam nữ hoan ái.

    Thấy Ngọc Nhi vâng lời rồi, Đường lão thái quân gật gù hài lòng, nói thế nào thì Ngọc Nhi là xử nữ chưa hiểu việc đời, bà không hi vọng vào một câu nói của mình có thể khiến Ngọc Nhi kéo đích tôn lên giường.

    Một lúc sau bà cháu Đường lão thái quân đi tới nhà ăn, Đường Kính Chi mới đứng dậy đã thấy thấy cả người ê ẩm, xương cốt như nhũn ra cố chịu đựng đỡ tay lão thái quân, ba người dẫn đông đảo nha hoàn hạ nhân theo ở đằng sau.

    Tới nhà ăn chưa bao lâu thì các chủ tử của Đường gia lục tục tới nơi, trong đó Lâm Úc Hương nắm chặt bàn tay, cố gắng nói với bản thân, chậm thôi, chậm thôi, chẳng qua là tên tướng công vớ bở về, có gì to tát đâu, nhưng hai chân lại không nghe lời, bước đi vù vù, thế là nàng vinh quang trở thành chủ tử đầu tiên tới nhà ăn dùng cơm.

    Vào nhà ăn, thấy trong phòng chỉ có ba người, Lâm Úc Hương đỏ mặt, thầm mắng bản thân, nàng định cúi đầu xuống che dấu nét mặt, sợ bị phát giác ra điều di, nhưng lại sững ra tại chỗ.

    - Úc Hương, làm cái gì mà đứng ngẩn ra đó, còn không vào tiếp chuyện Nhị gia.

    Câu này của Đường lão thái quân làm Lâm Úc Hương tỉnh lại, thực sự nàng không ngờ Ngọc Nhi xinh đẹp nhường ấy, vậy, vì sao thường ngày nàng ta lại nhất định cứ đeo khăn che mặt? Nếu không nhờ có bộ y phục đen đặc trưng kia nàng không nhận ra được.

    Lòng tò mò, chân vẫn không ngừng, Lâm Úc Hương thi lễ với Đường lão thái quân, mới quay sang Đường Kính Chi:
    - Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

    - Không cần khách khí như thế, Úc Hương, đêm qua nàng ngủ có ngon không?
    Đường Kính Chi đêm qua trằn trọc mãi, có chút cảm giác chăn đơn gối chiếc ngủ không ngon.

    Lâm Úc Hương mặt càng đỏ hơn, nàng vốn có chút xấu hổ vì đêm qua không có Đường Kính Chi, ngủ chẳng yên ổn chút nào, nhưng nghĩ tới hôm qua Ngọc Nhi và tướng công vớ bở đi xa, lòng chẳng hiểu sao thấy chua xót, nhất định hôm qua hai người bọn họ ngủ chung một giường rồi, hờn dỗi nói:
    - Đêm qua thiếp thân có một mình trong phòng, ngủ rất ngon.
    Nói xong nàng liếc nhìn Ngọc Nhi, gặp đúng phải Ngọc Nhi, bốn mắt chạm nhau, nàng chột dạ quay đầu đi, còn Ngọc Nhi chỉ lạnh lùng băng giá, lờ đi sự tồn tại của nàng.

    Đường Kính Chi không nghe ra lời hờn dỗi của nàng, hơi thất vọng:
    - Ừm, ngủ ngon là tốt rồi, nàng cũng ngồi xuống đi.

    Vì còn chưa ăn cơm, nên tạm thời chưa cần phải hầu hạ Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương ngồi xuống bên cạnh Đường Kính Chi.

    Lâm Úc Hương ngồi xuống không lâu thì ba đệ đệ của Đường Kính Chi cùng mẫu thân bọn họ cũng vào đại sảnh, Đường Liêm Chi và Đường Diệu Chi vẫn như trước kia, chỉ biết vùi đầu đọc sách, có hơi ngờ nghệch chậm chạp, trừ mấy câu chào hỏi ứng phó bình thường người khác hỏi tới chỉ biết ậm ừ, nếu có quan tâm hỏi sâu hơn, thì chỉ biết nhìn mẫu thân mình cầu cứu.

    Đường Kính Chi thấy vậy thì khẽ lắc đầu, thầm nhủ sau này nếu mình có con, ngàn vạn lần không thể dùng cách giáo dục của cổ nhân, nếu không cũng thành hạng mọt sách ngốc nghếch, như vậy uổng tiếng làm cha.

    Mẫu thân của Đường Liêm Chi là Tú di nương, mẫu thân của Đường Diệu Chi là Nguyệt di nương, cả hai thấy Đường Kính Chi nhìn nhi tử mình rồi khẽ lắc đầu thì lo sợ, các nàng nghĩ, nhi tử dần trưởng thành, sẽ thành uy hiếp với địa vị gia chủ của Đường Kính Chi, cho dù gần đây sức khỏe Đường Kính Chi đã tốt hơn rồi, loại uy hiếp này gần như bằng không, nhưng không thể nói Đường Kính Chi sẽ không ra tay với con mình.

    Bọn họ chỉ là tiểu thiếp của Đường phủ, dù nhà mẹ đẻ ỷ vào Đường phủ kiếm chác được chút lợi lộc, nhưng nếu mẹ con các nàng bị Đường Kính Chi kiếm cớ đuổi ra đường, nhà mẹ đẻ cũng không tiếp nhận, khi đó hậu quả không dám tưởng tượng, khả năng lớn nhất là chết đói.

    Cả hai đều cúi đầu xuống, ánh mắt hoảng loạn, trong đó một người nhớ lại những chuyện xảy ra trong phủ gần đây, còn cắn chặt môi, một lúc sau toàn thân khẽ run rẩy.

    Tuy trong hào môn đại viện tranh đấu dữ dội, song cũng phải nói hai nữ nhân này ít kiến thức, nghĩ quẩn.

    Uyển Nhi, Nhu Nhi và Sương Nhi nối nhau tới nhà ăn, thi lễ hoàn tất rồi ngồi sang một cái bàn khác.

    Ít nhiều gì các nàng cũng là nữ nhân của Đường Kính Chi, tất nhiên là biết y vừa mới đi xa về, thấy Nhị gia ngồi đó chuyện trò vui vẻ, sắc mặt cũng khỏe khoắn hơn trước kia, đều vui vẻ trong lòng.

    Có điều tới khi lần đầu tiên được thấy dung mạo của Ngọc Nhi, lại sinh ra tâm tư khác nhau, Uyển Nhi thì ngạc nhiên, thầm tán thưởng, đúng là một mỹ nhân hiếm có. Sương Nhi thì dùng một ánh mắt như đánh giá nhìn hồi lâu, gật gù, cảm thấy dung mạo như Ngọc Nhi mới xứng với Đường Kính Chi.

    Nhu Nhi là có tâm tư phức tạp nhất, trong đó phần lớn là mất mác, vốn đem so với các tỷ muội nàng đã rất tự ti, ai ai cũng có mặt hơn nàng, lúc này thấy Ngọc Nhi luôn che mặt còn xinh đẹp hơn mình ba phần, tâm tình tất nhiên sa sút không ít.

    Cho tới tận khi nắm cái khăn gấm tự mình thêu ở trong tay, nàng mới khôi phục chút tự tin, kỹ năng thuê thùa của nàng là tuyệt đỉnh.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  3. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Cực Phẩm Tài Tuấn
    Tác giả: Phó Kỳ Lân
    -- o --


    Chương 139: Ai hiểu lòng nàng?

    Nhóm dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan
    Share by MTQ banlong.us









    Lặng lẽ ngồi trước gương đồng, Chu Quế Phương ngây ngốc nhìn bản thân trong gương, cứ như một khúc gỗ, chẳng hề có chút sinh cơ nào.

    Đường Kính Chi về phủ rồi, Đường lão thái quân gọi tất cả chủ tử của Đường phủ tới nhà ăn dùng cơm, còn nàng, từ tối nay trở đi, sẽ trở thành nữ nhân của một nam nhân khác.

    Hôm qua Đường lão thái quân mới chi báo cho mấy vị di nương của Đường Kính Chi biết thôi, còn lần này là thông báo công khai cho toàn bộ người trong phủ, chuyện nàng cải giá cho Đường Kính Chi đã không còn đường xoay chuyển nữa.

    Đường Thiên biết Nhị thúc đã về, hơn nữa mẫu thân còn cho nó tới nhà ăn dừng cơm, nó sung sướng nhảy nhót không chịu đứng yên, làm Thúy Nhi chạy theo sau nó đến vất vả, mãi không tóm được nó để thay một bộ y phục đẹp sạch sẽ.

    Tới khi Đường Thiên chạy mệt nhào vào lòng mẹ thì Chu Quế Phương mới tỉnh lại, nhìn nhi tử chỉ vì được gặp Nhị thúc mà cười không khép miệng lại được, nàng lại ngơ ngẩn, đưa tay ra khẽ vuốt má nó.

    - Nương thân, người làm sao thế?
    Một giọt nước mắt trong veo rơi vào cái miệng nhỏ của Đường Thiên, nó thấy vị mằn mặn chan chát, chớp mắt chăm chú hỏi:

    Chu Quế Phương vội quay đầu đi, lấy ống tay áo lau nước mắt:
    - Thiên Nhi, không phải con nhớ Nhị thúc lắm sao, mau đi thay y phục sạch, nếu không Nhị thúc thấy con lấm lem, sau này sẽ không thích con nữa đâu.

    - Không có đâu.
    Đường Thiên giảu cái miệng nhỏ tỏ vẻ không phục, có điều tuy nó mạnh miệng, nhưng lại cúi đầu nhìn y phục, nhíu mày như ông cụ non.

    Nhị thúc thức sự không thích đứa bé lấm lem bẩn thỉu sao.

    Lúc này Thúy Nhi cuối cùng cũng đã đuổi kịp, thi lễ với Chu Quế Phương rồi mới bế lấy Đường Thiên không còn trốn tránh nữa, đi tới bên giường.

    - Phù!
    Bị nhi tử quấy ngang, sức ép của Chu Quế Phương giảm nhẹ đi không ít, nàng thở hắt ra một hơi, gút thắt về tinh thần tựa hồ được cởi bỏ, tiền phủ đã đi, nhưng nàng và nhi tử phải sống tiếp. Chu Quế Phương nhìn khuôn mặt da thịt cứng đờ trong gương, nếu như phải làm nữ nhân của tướng công mới, vậy mình có nên trang điểm thật kỹ càng như thời thiếu nữ mới gả không?

    Nghĩ tới đó nàng khẽ mỉm cười, rồi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, đưa ngọc thủ ra, thong thả lấy bút vẽ ở trong hộp, hết sức chuyên chú vẽ mày cho mình, đôi mày của nàng vừa mảnh vừa cong, lại thật dài, rất thanh tú, qua một phen cẩn thẩn trang điểm, càng trở nên tinh tế, vẽ mày xong, nàng quay trái quay phải, cảm thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt, lấy phấn ra thoa lên một lớp phấn mỏng hồng hồng.

    Tới khi nàng bôi soi hồng nhuận lên cánh môi nhỏ, một mỹ nhân đẹp lộng lẫy, vừa ngập tràn sức sống, lại quyến rũ xuất hiện trong gương.

    - Đại ... Khụ, Phương nãi nãi, người thật là xinh đẹp.
    Không biết từ khi nào, Thúy Nhi hoàn đã thay y phục xong cho Đường Thiên, lặng lẽ đứng sau lưng Chu Quế Phương, đột nhiên lên tiếng tán dương.

    Lời nói đó kéo Chu Quế Phương quay trở về hiện thực, nàng cũng giật mình sửng sốt vì chính bản thân, tiếp đó khóe môi cong lên thành nụ cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng mê người, nhiều năm trước khi nàng xuất giá cũng có rất nhiều người khen nàng xinh đẹp:
    - Thưởng!

    Từ khi gả vào Đường phủ, nàng luôn sống tiết kiệm, lật đầu tiên sáng khoải nói chữ này.

    Thúy Nhi biết chủ tử không thích khen đẹp, nhất là sau khi trở thành quả phụ, càng không thích người ta lấy hai chữ xinh đẹp, mỹ lệ hình dung nàng, còn đang thầm hối hận, nếu chẳng phải thấy chủ tử cười tủm tỉm, Thúy Nhi còn tưởng là mình nghe nhầm, vội vàng thi lễ:
    - Tạ ơn Phương nãi nãi thưởng.

    Đường Thiên chưa bao giờ thấy mẫu thân trang điểm đẹp như thế, con ngươi đen lay láy đảo mấy vòng mới bừng tỉnh, reo lên:
    - Thiên Nhi biết rồi, Thiên Nhi biết rồi.

    - Con biết cái gì?
    Chu Quế Phương cúi xuống tò mò hỏi:

    - Nhất định là nương thân giống Thiên Nhi, đều thích Nhị thúc, cho nên mới trang điểm đẹp như vậy, nương thân, Thiên Nhi nói có đúng không?
    Đường Thiên nói rất to, còn nắm tay phải ra sức lay, muốn biết đáp án:

    "Phừng!" Chớp mắt như có ngọn lửa bùng lên trên mặt Chu Quế Phương, đồng thời lan tới cả cổ, thời khắc đó, bản thân nàng không biết, phong thinh thục nữ thẹn thùng ấy, khiến ngay cả nữ nhân cũng nhìn tới si dại.

    Ngạc nhiên là nàng không giống trước kia, chẳng hề sinh ra mâu thuẫn khi nhắc tới đề tài này, không tức giận, cũng không khó chịu, mà đột nhiên trước mắt hiện ra một khuôn mặt tuấn dật phi phàm ... ...

    Mình thích y ư?

    Mình không thích y ư?

    Tự hỏi lòng mấy câu, nàng khẽ lắc đầu, nếu như định mệnh đã quyết mình sẽ thành nữ nhân của y, vì sao không thích y chứ?

    Gả gà theo gà, gả chó theo chó, đó chẳng phải là mệnh của nữ nhân sao?
    Bất kể trước kia ra sao, sau này, hãy làm bản thân thích y đi, y sẽ là nam nhân của mình, là chỗ dựa của mình.

    Bất tri bất giác Chu Quế Phương mỉm cười vui vẻ, mình là nữ nhân, phải tìm một nam nhân làm chỗ dựa, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng nhìn con cười rất tự nhiên, làm ra vẻ tinh nghịch hỏi:
    - Thiên Nhi, nếu như nương thân nói không đúng, con có tin không?

    - Không tin, Thiên Nhi không tin.
    Đường Thiên ôm cánh tay mẫu thân, nhảy tưng tưng nói:

    Chu Quế Phương cười, cười mãi, cười mãi rồi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

    Ai hiểu được cho lòng nàng?

    Đợi tới khi Chu Quế Phương nắm tay Đường Thiên tới nhà ăn thì tất cả chủ tử của Đường phủ đều đã tới đông đủ, Đường lão thái quân ngồi ở chủ vị trách:
    - Quế Phương, sao bây giờ mới tới, nếu chẳng phải tối nay ngươi là nhân vật chính thì lão thân đã bảo mọi người ăn cơm rồi.

    Chu Quế Phương mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe câu này tim vẫn đập thình thịch, nàng quay đầu sang, len lén nhìn Đường Kính Chi mới đi tới nói:
    - Lão thái quân, tôn tức biết sai rồi mà, người tha cho tôn tức lần này đi.

    Không ngờ Chu Quế Phương lại làm nũng với mình, Đường lão thái quân sửng sốt, nói thực, từ khi nàng gả vào Đường phủ, chưa bao giờ tỏ thái độ thân cận như thế. Đường lão thái quân nhìn thật kỹ khuôn mặt của Chu Quế Phương, nở nụ cười rất hài lòng.

    Bà cười là vì từ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đó bà nhìn ra Chu Quế Phương nghĩ thông rồi, nha đầu này đúng là không làm mình thất vọng, vui vẻ vẫy tay nói:
    - Được, lão thân tha cho ngươi một lần, mau tới đi thi lễ với Nhị gia đi.

    Mặt đỏ hồng, Chu Quế Phương không trốn tránh, nàng dũng cảm nắm tay nhi tử, tha thướt tới trước mặt Đường Kính Chi, thi lễ vạn phúc:
    - Quế Phương thỉnh an Nhị gia.
    Sắp gả cho Đường Kính Chi rồi, nên không còn dùng thân phận tẩu tẩu nữa.

    - Đại tẩu đứng lên đi, đừng đa lễ như thế.
    Người còn chưa tới, một mùi hương lạ đã thấm vào phế phổi Đường Kính Chi, toàn thân khô nóng, khiến y bối rối, vội đưa tay nâng hờ.

    - Vâng.
    Chu Quế Phương đáp lời, không lui xuống, tự nhiên đứng đó cười tươi tắn.

    Bị mùi hương cơ thể Chu Đường Thị làm thần trí hơi loạn, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tức thì ánh mắt không dời đi được nữa, như bị điểm huyệt, trước kia nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp đó có gì đó ngăn cách, hiện nàng thay đổi rồi, ánh mắt nàng thùy mị, thoáng chút xuân tình sóng sánh, đẹp rạng ngời cả vùng xung quanh, nhìn vẻ đẹp ấy nam nhân nào không nghĩ tới chuyện vui vầy ân ái với nàng, chắc chắn có vấn đề.

    Tới khi Đường Thiên không nhịn được đi tới một bước lắc tay y, Đường Kính Chi mới nhận ra nãy giờ mình lại lần nữa nhìn tẩu tẩu không chớp mắt, còn sinh ra nhiều suy nghĩ ....

    - Nhị thúc, Nhị thúc, Thiên Nhi rất nhớ người.
    Thiên Nhi cũng thế, mỗi lần gặp Đường Kính Chi nó lại mất quy củ.

    - Khụ, Nhị thúc cũng nhớ Thiên Nhi lắm.
    Đường Kính Chi lúc này hơi sợ phải đối diện với Chu Quế Phương, ôm ngay lấy Đường Thiên vào lòng.

    Đường Thiên cười khanh khách không ngừng.




    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  4. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Cực Phẩm Tài Tuấn
    Tác giả: Phó Kỳ Lân
    -- o --


    Chương 140: Nàng đồng ý gả cho mình sao?

    Nhóm dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan
    Share by MTQ banlong.us









    Phản ứng của đích tôn làm sao mà thoát được khỏi cặp mắt của Đường lão thái quân, thấy vậy bà càng khẳng định, Đường Kính Chi thích tẩu tẩu của mình, hơn nữa đó là yêu thích xuất phát từ bản năng nam nữ, cảm giác đó so với cảm tình lý trí, càng kích động hơn, càng không có lý do để giải thích, bà liền nói:
    - Lăng Nhi, kỳ thực hôm nay nãi nãi gọi hết mọi người trong nhà tới đây là muốn tuyên bố một chuyện, chuyện này tối qua dùng cơm nãi nãi đã thông báo với những thê thiếp của cháu rồi.

    Trong lòng mơ hồ có chút dự cảm, nhưng Đường Kính Chi vẫn phối hợp, hỏi:
    - Nãi nãi, chuyện gì ạ?

    - Là chuyện mừng lớn.
    Đường lão thái quân cười nói, giơ tay lên, Hàm Hương lặng lẽ lướt tới đỡ tay bà, Đường lão thái quân thong thả đứng dậy, nhìn quét xung quanh phòng ăn một vòng, tới khi tất cả mọi cái đầu cúi xuống, mới lên tiếng:
    - Chuyện hôm nay lão thân tuyên bố, khả năng mọi người đã nghe nói rồi, đúng thế, lão thân muốn gả Quế Phương cho Nhị gia làm bình thê.

    Phòng ăn liền trở nên lặng ngắt như tờ, thực ra thì chuyện này sáng sớm hôm nay đã truyền khắp Đường phủ rồi, mọi người cũng thì thầm bàn tán suốt cả ngày, cho nên trừ Ngọc Nhi kinh ngạc ngây ra như bất kỳ ai lần đầu nghe thấy chuyện này thì những người khác chỉ im lặng nghe Đường lão thái quân nói tiếp.

    Lần trước Đường lão thái quân cũng đã nói với Đường Kính Chi, y lấy cớ tẩu tẩu không chấp nhận đề trì hoãn, hiện giờ nghe lão thái quân nhắc lợi, hơn nữa còn tuyên bố trịnh trọng trước mặt bao người, lòng hoang mang, chẳng lẽ đại tẩu đã gật đầu đồng ý.

    Nhưng trước kia chẳng phải đại tẩu coi danh tiết còn quan trọng hơn sinh mạng sao? Không thể nào.

    Nghĩ tới đó Đường Kính Chi không kìm được quay đầu sang nhìn Chu Quế Phương, Chu Quế Phương cũng len lén quan sát y nãy giờ, tức thì có đốm lửa tóe ra giữa không trung, làm thục nữ mỹ lệ luống cuống quay đi, nhưng đã chậm một khắc rồi, Đường Kính Chi nhìn thấy trên khuôn mặt quyến rũ vô song đó ngượng ngùng và bối rối, chẳng có chút tức giận hay bất mãn nào.

    Chẳng lẽ tẩu tẩu thực sực chấp nhận gả cho mình.

    Đường Kính Chi kinh ngạc, đông thời hởi thở trở nên gấp gáp hơn, cặp mắt không tự chủ được trượt xuống, tới cơ thể thành thục đầy đặn, đôi mắt chừng xuyên qua được mấy lớp y phục, nhìn thấy hai gò núi tròn căng tràn ngập sức hấp dẫn của nàng.

    Rất hiển nhiên, trong Đường phủ, Chu Quế Phương là nữ nhân có thể khơi lên dục vọng bản năng của Đường Kính Chi nhất, vị tẩu tẩu thủ tiết mấy năm này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã để lại cho y ấn tượng sâu sắc.

    Khuôn mặt tú lệ, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn, nhưng mỗi cử chỉ mỗi ánh mắt của nàng mang theo phong tình thục nữ vô tận, còn cả đóa hoa cúc trắng cắm nghiêng trên vành tai, càng ghi sâu vào trong óc y.

    Đường lão thái quân nói xong, vẫy tay gọi Chu Quế Phương tới gần bên bà, nắm tay nàng, cảm khái nói:
    - Từ khi Hiếu Chi mất đi, lão thân luôn cảm thấy Đường gia không phải với ngươi, còn trẻ như thế đã thành quả phụ rồi, lại còn một thân một mình vất vả nuôi dưỡng Thiên Nhi. Lão thân cũng hiểu cái khó của quả phụ, trước kia Nhị gia đối đãi với mẹ con ngươi không tệ, lão thân đã có tâm tư này, nhưng khi đó sức khỏe Nhị gia không tốt, cho nên lão thân không nói.

    - Cho tới khi Úc Hương tiến môn, hầu hạ chu đáo, mới làm sức khỏe Nhị gia dần tốt hơn, lão thân mới nhớ lại chuyện này. Mặc dù trước kia ngươi là tức phụ của Hiếu Chi, nhưng đã thủ tang cho nó mấy năm, cũng xem như là xứng với nó rồi, vả lại, đã là tức phụ của Đường gia, ngươi cải giá cho Nhị gia, vì Đường gia con cháu đầy nhà, cũng là bổn phận của tức phụ.

    Những đạo lý trong lời của Đường lão thái quân, có thực có hư, có càn quấy cưỡng ép, hiềm nghi đổi trắng thay đen, nhưng người ngồi ở đây không một ái dám đứng ra phản đối.

    Ở Đường gia, không một ai dám vuốt râu hổ của Đường lão thái quân.

    Chu Quế Phương là người trong cuộc, càng dễ cảm động, nhớ tới phu quân đã qua đời, không kìm được hai hàng lệ rơi.

    Đường Kính Chi thu ánh mắt trên người Chu Quế Phương lại, thấp tha thấp thỏm liếc nhìn sang phía Lâm Úc Hương, thấy nàng chỉ hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt, chẳng hề có biểu hiện gì là bất mãn hay ghen tuông, lửa giận từ dưới đáy lòng y âm ỉ cháy.

    Thái độ nàng như thế là sao? Nàng không bận tâm mình có cưới thêm nữ nhân về hay không à?

    Chẳng lẽ ở chung với nhau lâu như thế, nàng lại không có chút xíu cảm tình nào với mình?

    Nghĩ tới đó, Đường Kính Chi bực tức thầm thề, nàng đợi đó, thế nào cũng có một ngày ta sẽ làm cho nàng thực lòng yêu ta! Tới khi đó ta cưới về một đống nữ nhân nữa, xem nàng có tức giận không?

    Thực ra lần này thì y hơi hiểu lầm rồi, hiện giờ Lâm Úc Hương là chính thê của y, trong lòng tất nhiên là không thoải mái, có điều qua va chạm tiếp xúc hôm qua, nàng đã hiểu hơn về Chu Quế Phương, có thiện cảm, cho nên địch ý giảm đi rất nhiều, huống hồ ngoại trừ Chu Quế Phương, Đường Kính Chi còn tới bốn phòng tiểu thiếp, ghen thì có, nhưng ghen nhiều rồi không cảm thấy đặc biệt mẫn cảm nữa.

    Lâm Úc Hương như có linh cảm, quay đầu sang nhìn, dù Đường Kính Chi nhanh chóng quay đầu đi, nhưng vẫn bị nàng thấy hết sức rõ ràng, hơi ngớ người, mày phượng của nàng nhướng lên, mình đã không phản đối y nạp Quế Phương tiến môn thì chớ, sao ngược lại còn làm y trợn mắt nhìn mình?

    Thấy người ta hiền rồi bắt nạt sao? Lâm Úc Hương quyết định, sau này không dễ dãi với tên tướng công vớ bở này nữa.

    Nói hết chuyện của Chu Quế Phương, Đường lão thái quân thấy không có ai đứng ra phản đối thì rất là hài lòng, nhất là đích tôn, chỉ cần y không phản đối, chuyện này coi như đã được định đoạt, tiếp thao đó bà bảo Chu Quế Phương đứng ở bên hầu hạ, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

    Hành động này của Đường lão thái quân khiến rất nhiều người trong đại sảnh phải suy tư.

    Không những gả Chu Quế Phương cho Nhị gia làm bình thê, Đường lão thái quân còn để nàng hầu hạ dùng cơm, chẳng lẽ nàng thực sự được lão thái quân coi trọng như thế? Vậy sau này địa vị của nàng ở hậu viện e là một bước lên trời rồi.

    Chớ đem chuyện hầu hạ lão thái quân ăn cơm là việc của hạ nhân thất kém, ở hào một đại viện, từng loại đẳng cấp phân chia nghiêm ngặt, nhất là chủ nhân hậu viện như Đường lão thái quân, có thể được bà cho hầu hạ, tuyệt đối là sự xem trọng gần gũi, đáng lý chuyện này phải do chính thê Lâm Úc Hương làm mới đúng.

    Đường Thiên vẫn ngồi trong lòng Đường Kính Chi, để Nhị thúc đút thức ăn cho, khuôn mặt trẻ nhỏ ngây thơ cứ cười toe toét suốt, dần dần, cảm nhiễm cả Đường Kính Chi, làm cho tâm tình của y dần tốt lên.
    Ăn được nửa bữa cơm, Đường Kính Chi mới vỗ trán, thầm trách bản thân sơ xuất, sao lại quên mất mấy phòng tiểu thiếp ở bên cạnh.

    Đường Kính Chi đột ngột bế Đường Thiên lên, đi tới bàn của mấy vị tiểu thiếp, Chu Quế Phương thấy vậy hơi do dự một chút rồi mới lấy khăn tay ở trong lòng ra, đi nhanh tới phía trước Đường Kính Chi, sau đó đưa tay lên, cẩn thận khẽ lau miệng cho y.

    Mặc dù Chu Quế Phương đã rất cẩn thận, nhưng tay nàng khó tránh khỏi đụng chạm vào má Đường Kính Chi, làm tim nàng cứ đập loạn xạ.

    Ngón tay nàng chạm vào, chỉ cảm thấy nó vừa mềm mại vừa láng mịn vô cùng, đặc biệt tấm khăn mang đậm mùi thơm cơ thể nàng, tựa như có loại ma lực kích thích, làm Đường Kính Chi toàn thân ngứa ngáy, nếu chẳng phải trong phòng ăn quá nhiều người, y e mình không chịu nổi, nắm lấy bàn tay ngọc ngà đó đưa lên miệng hôn một cái.

    Chu Quế Phương mặt đỏ lựng, dùng bàn tay run run lau sạch khóe miệng Đường Kính Chi xong, tức tốc lui lại.




    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  5. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,222
    Được thích:
    12,229
    Cực Phẩm Tài Tuấn
    Tác giả: Phó Kỳ Lân
    -- o --


    Chương 141: Tương tư.

    Nhóm dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan
    Share by MTQ banlong.us









    Thê tử hầu hạ tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa động tác dịu dàng mang theo sự quan tâm chu đáo ấy, vô hình trung so với Lâm Úc Hương, tốt hơn rất nhiều, Đường lão thái quân mỉm cười gật gù, liếc mắt nhìn Lâm Úc Hương, khiến nàng sợ hãi vội cúi đầu xuống né tránh.

    Cho dù hành động của Chu Quế Phương chẳng phải cố ý để đem so sánh, nhưng Lâm Úc Hương cảm thấy hết sức khó chịu.

    Làn hương kia rời đi, Đường Kính Chi mới hít sâu một hơi, bế Đường Thiên tiếp tục đi về phía bàn của mấy vị di nương.

    Mấy vị di nương thấy Đường Kính Chi tới, trừ Ngọc Nhi chẳng hề nhúc nhích, còn ba nàng khác đều vội đứng lên nhường chỗ.

    - Đều là người nhà cả các nàng không cần khách khí như thế, ngồi xuống cả đi.
    Nữ nhân của mình lại khách khí với mình như thế, Đường Kính Chi luôn cảm thấy không quen, vì thế Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi có phần "thô bạo" với y lại khiến y thích, chẳng biết có phải có xu hướng thích tự ngược không, vẫy tay gọi nha hoàn mang thêm ghế tới.

    Các nàng đợi y ngồi xuống rồi mới ngồi trở lại.

    - Gầy đây trong phủ nhiều việc, ta không bỏ thời gian ra quan tâm tới các nàng được, các nàng sống có tốt không?
    Đường Kính Chi gắp một miệng thịt gà cho Đường Thiên để nó bớt ngọ nguậy, khẽ hỏi:

    Ba vị di nương đều rất quy củ đồng thanh trả lời sống rất tốt.

    Có điều sau khi Đường Kính Chi nhìn các nàng một lượt lại nhíu mày, ánh mắt dứng ở trên người Sương Nhi.

    Sương Nhi có sự yêu thích đặc biệt với màu trắng, hôm nay cũng mặc bộ y phục trắng muốt, so với đóa hoa sen trắng còn mềm mại tinh khiết hơn ba phần, mặc dù nàng có xoa một lớp phấn trên mặt, làm gò mà hồng hào, nhưng khí sắc nhợt nhạt vẫn không thể che dấu được.

    Lại nhìn môi nàng, mặc dù Sương Nhi đã trang điểm, song tinh mắt nhìn ra được nó khô cong nứt nẻ, lòng trào dâng đau xót, đó không phải tình cảm của một mình Đường Kính Chi kia, lo lắng hỏi:
    - Sương Nhi, nàng làm sao rồi, có phải bị bệnh không?

    Từ khi tướng công tỉnh lại, trong mắt Sương Nhi, Đường Kính Chi như biến thành một con người khác hẳn, không yêu thích nàng như trước nữa, làm những khi nhớ lại ngày tháng đẹp đẽ nàng đau đớn, không tiếp nhận được, thậm chí còn hoài nghi Đường Kính Chi này là giả, nhưng bây giờ nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy ánh mắt vẫn ôn nhu như trước kia, và chân tình lộ ra trong đó.

    Chỉ thế thôi cũng như có làn suối ấm áp đột nhiên rưới lên trái tim khô héo của nàng, khiến khuôn mặt nàng như đóa hoa bùng nở, tỏ ra vẻ đẹp kiều diễm vô cùng.

    Thời khắc đó Sương Nhi được ái tình thấm nhuần, đẹp tới cực điểm.

    Nàng cứ si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi, cười ngọt ngào.

    Đường Kính Chi thực sự đoán không thấu cảm tưởng trong lòng Sương Nhi, chỉ thấy phản ứng của nàng khác lạ, ánh mắt "đờ đẫn", làm y không yên tâm chút nào, vội quay về phía bàn ăn chính gọi:
    - Úc Hương nàng mau qua đây xem xem có phải Sương Nhi bị bệnh không?

    Lâm Úc Hương vẫn còn đang giận dỗi ánh mắt lúc nãy của Đường Kính Chi, nhưng vừa nghe thấy có người bị bệnh, liền lập tức đứng dậy đi tới.

    - Tỳ thiếp không bệnh, Nhị gia không cần khẩn trương như thế.
    Sương Nhi bị tiếng hô đó của Đường Kính Chi kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, vội vàng giải thích.

    Lâm Úc Hương đã tới, không cần Đường Kính Chi lên tiếng đã nói:
    - Có bệnh hay không không phải do nàng nói là được, đưa tay ra đây.
    Mấy ngày trước nàng đã phát hiện ra Sương Nhi thoa phấn trên mặt hơi dầy, không ổn cho lắm, hiện giờ quát sát kỹ, lòng càng lo, vội ngồi xuống bên cạnh Sương Nhi ra lệnh.

    Sương Nhi rất hiểu quy củ, lời của chính thế không thể không nghe, liền khẽ vén tay áo ra, để lộ cổ tay trắng ngần.

    Lâm Úc Hương đặt tay Sương nhi lên bàn, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay bắt mạch cho Sương Nhi.

    Khép mắt lại, tập trung tinh thần, Lâm Úc Hương không dám xem nhẹ, cẩn thận chẩn đoán một lúc, mày dần dần nới lỏng, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô thần, tinh thần uể oải, hư hỏa quá vượng, lại thêm mạch tuy đều nhưng yếu, kết hợp với ánh mắt thi thoảng lại len lén nhìn Đường Kính Chi của Sương Nhi, trong lòng nàng đã có đáp án.

    Bệnh tương tư, còn gọi bệnh đậu đỏ, bị loại bệnh này thường thường không thiết tha cơm nước, hơn nữa do thường thức đêm nhớ nhung người trong lòng, khiến cho tinh thần người bệnh đi xuống, người gầy gò xanh xao, người bệnh nặng, thậm chí u uất qua đời.

    Quá rõ ràng, Sương Nhi mắc cái bệnh này, mà thủ phạm hại nàng chính là Đường Kính Chi.

    Nếu người ngoài mà biết Sương Nhi mắc bệnh này sẽ cảm thấy rất buồn cười, họ ở trong cùng đại viện, đâu phải là người nam kẻ bắc, làm sao lại mắc bệnh tương tư.

    Nhưng Lâm Úc Hương hiển nhiên là không cho rằng như vậy, là y sư, nàng biết cái bệnh này không dễ mắc phải, nếu chẳng vì yêu quá sâu đậm, Sương Nhi sẽ không suy yếu như thế.

    - Úc Hương, sức khỏe Sương Nhi có ổn không?
    Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương mở mắt ra, vội vàng lên tiếng hỏi:

    - Sương Nhi muội muội chỉ do dạ dày không tốt, khiến hư hỏa quá vượng, cần uống hai thang thuốc tiết hỏa, dùng ít sơn trà kích thích ăn uống là sẽ khỏe thôi.
    Nữ nhân mắc bệnh tương tương không thể tùy tiện nói ra được, nếu không để truyền đi sẽ thành ảnh hưởng không tốt.

    Bệnh này trong miệng văn nhân và y sư thì dễ nghe hơn một chút, gọi nó là bệnh tương tư, còn những kẻ thô bỉ độc mồm độc miệng, nói ra sẽ rất khó lọt tai, đó là động đực thèm muốn nam nhân.

    Cho nên Lâm Úc Hương không thể nói ra bệnh của Sương Nhi.

    Đường Kính Chi nghe vậy thở phào, yên tâm hẳn, y thuật của Lâm Úc Hương hoàn toàn có thể tin tưởng:
    - Tốt, không có bệnh gì nặng là tốt rồi, Sương Nhi, nếu nàng ăn không ngon miệng thì ăn thêm ít đồ chua, còn cả hoa quả tươi nữa.
    Nói tới đó Đường Kính Chi thấy trên bàn có đĩa dưa hấu, liền cầm một miếng đưa cho nàng.

    Cảm thụ được sự quan tâm chân thành của Đường Kính Chi, Sương Nhi thẹn thùng đáp khẽ một tiếng, đưa tay ra nhận lấy, mỗi khi cắn một miếng, mắt lại nhìn Đường Kính Chi, trong lòng như được rót mật, ngọt vô cùng.

    Tình cảm lộ rõ ra mặt của Sương Nhi khiến cho Lâm Úc Hương cảm thấy khó diễn tả tâm trạng của mình, nhất là biện pháp chữa bệnh tương tư cho Sương Nhi, càng làm nàng không biết phải mở miệng nói với Đường Kính Chi ra sao?

    Chẳng lẽ đêm nay để tướng công vớ bở tới tiểu viện của Sương Nhi ngủ.

    Vấn đề này đáng lý ra chẳng phải quá đơn giản sao, mình sớm muộn gì cũng bỏ nơi này mà đi, nhưng ... nhưng vì sao ngực mình tưng tức khó thở như thế? Hơn nữa cho dù đêm nay tướng công vớ bở không tới chỗ Sương Nhi, vài ngày nữa cưới Quế Phương về, chẳng phải cũng vẫn tới giường Quế Phương ngủ sao?

    Rốt cuộc đó không phải là nam nhân của mình.

    Đường Kính Chi không biết rằng trong lòng Lâm Úc Hương đang diễn ra đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thấy Sương Nhi ăn từng miếng dưa hấu một cách ngon lành, y cười rất vui vẻ.

    Kệ trước kia thế nào, hiện các nàng là thê thiếp của mình, sau này phải quan tâm tới các nàng hơn mới được.

    Chu Quế Phương đứng bên cạnh Đường lão thái quân, nghe thấy sức khỏe Sương Nhi không được tốt, liền cáo tội, cũng đi tới, thế là toàn bộ nữ nhân của Đường Kính Chi tụ lại một chỗ.

    Oanh ca yến hót, muôn hoa rực rỡ, làm người ta hoa cả mắt.

    Nhu Nhi một thân váy xanh biếc, thanh tân đáng yêu, nàng thấy mấy tỷ muội nói cười rất náo nhiệt, không ai chú ý tới mình, mím môi một lúc lấy can đảm, len lén nhích tới gần Đường Kính Chi, lấy cái túi thơm giấu trong ống tay áo ra, nói nhỏ:
    - Nhị gia, đây là túi tỳ thiếp thêu cho người, Nhị gia thấy có đẹp không?
    Nói xong mặt nàng đã đỏ hết cả, đối mắt mở to, long lanh nước chứa đầy mong đợi.




    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.