Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Vong Ngữ (Full: Q11 - C2446)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Nhất Kiếm

    Nhất Kiếm Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/3/13
    Bài viết:
    14
    Được thích:
    11
    Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
    Tác giả: Vong Ngữ

    Quyển 11: Chân Tiên Giáng Thế
    Chương 2412: Trận Nhãn

    Người dịch: McLaren
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: bachngocsach.com

    "Có điều, vì sao ngươi cho cặp huynh muội Vân Đạm Nguyệt với tên tiểu tử Nhân tộc nọ trấn thủ ở hai huyền thiên chi bảo? Theo ta biết, Lưỡng Nghi Diệt Trần vốn là loại trận pháp của Tiên giới được tổ tiên chúng ta truyền lại, căn bản không cần phải trông coi mắt trận làm gì. Mà nếu tên chân tiên có thể xông đến tận mắt trận thì hẳn là toàn trận bị phá rồi." Bóng người mờ ảo tò mò hỏi.

    "Ha ha, ta làm vậy bởi ta có đạo lý của ta. Cho bọn chúng ở trong mắt trận, không chừng còn giúp bọn chúng giữ lại được tính mạng." Minh Tôn cười gian trá mà không trả lời trực tiếp vào vấn đề.

    "Bỏ đi. Bản thân ta vốn là ảnh tử của bổn minh thế nên ta không có hứng thú với mấy chuyện lén lén lút của các ngươi. Nhưng nếu có tìm được một viên Chân Hồn Đan từ gã kia thì nhất định phải giao cho ta. Có đan này chắc chắn ta sẽ tu luyện thành công Cửu Kiếp Diệt Chân Đại Pháp, hơn nữa càng có thêm hi vọng phi thăng lên Tiên giới. Mà chuyến này có thể thành công nhưng cái giá mà bổn minh bỏ ra thật sự là quá lớn." Bóng người mờ mờ lạnh nhạt nói.

    "Nếu thật sự tìm được Chân Hồn Đan nhất định sẽ cho ngươi một viên. Còn về giá cả sao? Có bỏ ra mới có thu vào. Ta tin rằng, với những bảo vật từ một tên chân tiên hạ giới là đủ để bù đắp lại rồi." Minh Tôn nhẹ nhàng đáp lời.

    "Hy vọng là vậy. Tốt rồi, bọn người kia đã xuất phát, ta cũng đi trước. Minh Tôn, đừng nói có một chiêu đó của tên chân tiên ngươi cũng không đỡ được, nếu thời cơ chưa tới thì ta nhất quyết sẽ không ra tay cứu ngươi." Bóng người mờ mờ cười nhẹ rồi nói. Tiếp đó thân hình của hắn uốn éo rồi chìm mất hút vào hư vô.

    Từ đầu đến cuối người này thủy chung không hề để lộ dung mạo thật sự của mình.

    "Không ra tay cứu giúp sao? Đối với ngươi cũng chẳng có kết quả tốt hơn. Nếu một đòn kia của ngươi không có tác dụng thì e rằng ngươi cũng không thoát được đâu." Sắc mặt của Minh Tôn trở nên kỳ quái, hắn lẩm bẩm tự nhủ với mình vài câu.

    Lúc này, Hàn Lập được một tên giáp sỹ dẫn ra khỏi khu vực Thiên Ngoại Thiên rồi đi vào đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần được bố trí cách đó không xa.

    Theo như lời của Minh Tôn trước đó, đại trận này được bày bố từ ba vạn sáu ngàn trận kỳ, trận bàn và nhiều loại tài liệu khác, mà như vậy cũng mới coi là tam đủ thôi. Chỉ tính mỗi số lượng tinh thạch cực phẩm sơ sơ đã hơn vạn khối mới có thể bao phủ được hơn nửa vùng đất Minh Sát.

    Còn hai mắt trận được đặt ở hai phía nam và bắc, cách nhau khá xa.

    Hàn Lập được tên giáp sỹ dẫn đường bay khá nhanh, chỉ khoảng một bữa ăn cơm đã đến được trận nhãn mà mình phải phụ trách.

    Từ xa nhìn lại, mắt trận chẳng qua chỉ là tám cột trụ bằng ánh sáng vàng rực tụ lại bên trên một cái tế đàn rất cao.

    Xung quanh mỗi cây cột trụ lượn lờ như ẩn như hiện rất nhiều tầng cấm chế. Ngoài ra vòng ngoài còn được bảo vệ bởi rất nhiều giáp sỹ.

    Mà đài tế bên dưới nó có hình tam giác, hoàn toàn được cấu thành bởi loại vật liệu nào đó trắng ngà như ngọc. Nửa thân bên trên đã bị tầng hào quang màu vàng rực bao lấy, cố gắng lắm mới có thể thấy được trên đỉnh của nó như có một thứ gì đó rất mờ ảo đang trôi nổi mà thôi.

    "Thưa tiền bối, đây chính là lệnh bài dùng để điều khiển tòa trận pháp. Tất cả những người này đều do tiền bối chỉ huy. Những cấm chế trên tòa đài tế này đã sớm được mở ra để phòng ngừa đối phương phát hiện cho nên tiền bối không thể đi lên đó được." Tên giáp sỹ dẫn đường cho Hàn Lập hạ xuống rồi hai tay móc ra một cái thẻ lệnh màu bạc, hắn dâng lên với điệu bộ cực kỳ cung kính.

    "Điều này tất nhiên. Tuy ta rất có hứng thú với bảo vật huyền thiên nhưng cũng không phải dạng người không biết đến đại cục." Hàn Lập vẫy tay, "vèo" một cái đã bắt lấy thẻ lệnh rồi lạnh nhạt nói.

    "Cảm ơn tiền bối đã thông cảm, vãn bối xin lui ra trước." Tên giáp sỹ lui lại vài bước rồi nhanh chóng bắn vọt đi.

    Lúc này Hàn Lập mới cúi xuống ngắm nhìn cái lệnh bài màu bạc trong tay. Chỉ thấy nó phát ra ánh sáng chói mắt, bề ngoài được khắc lên rất nhiều ký hiệu nhỏ li ti, hơn nữa lại còn bố trí theo quy luật nào đó cực phức tạp. Mới nhìn một chút mà đã khiến người ta nhức đầu hoa mắt.

    Ngắm thêm một lúc rồi phất tay cất đi cái thẻ lệnh, hắn bước nhanh lại khu vực gần tòa tế đàn.

    "Xin ra mắt đại nhân!"

    Gần một ngàn tên giáp sỹ lập tức đồng loạt cúi người hành lễ trước Hàn Lập.

    "Đứng lên đi. Nơi này do ta tiếp quản, mệnh lệnh của ta chỉ có một, không chấp hành lập tức giết! Bây giờ, các ngươi tiếp tục duy trì bảo vệ đi!" Hàn Lập dùng thần niệm quét qua một loạt. Ở đây hầu hết là các tu sỹ cấp Hóa Thần hoặc Luyện Hư, thế nhưng trong đám bọn họ cũng có đến tám tên Hợp Thể Kỳ tạm coi là tám trụ cột trong đội ngũ. Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói.

    Vâng!

    Những giáp sỹ nghe được vậy liền rùng mình nhưng vội vàng dạ ran, sau đó bọn họ liền trở về đứng thủ vệ quanh các cây cột trụ màu vàng,

    Còn Hàn Lập chớp loáng lên, xuyên qua đám vệ sỹ xuất hiện bên dưới tòa đài tế màu trắng ngà ngay trung tâm. Hắn nhìn lên trên một lượt rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống.

    "Hình như đây là pháp trận Lưỡng Nghi Vi Trần của Tiên giới." Trong thần thức Hàn Lập chợt vang lên giọng nói chứa đầy ngạc nhiên của Giải Đạo Nhân.

    "Lưỡng Nghi Vi Trần? Không phải là Lưỡng Nghi Diệt Trần sao?" Hàn Lập nghe xong thoáng giật mình, hắn liền dùng thần niệm truyền âm lại.

    "Không phải. Tuy rằng Lưỡng Nghi Diệt Trần cũng là một loại trận pháp ở Tiên giơi nhưng công hiệu đơn giản hơn, chủ yếu là dùng để vây và giết địch. Còn so về trình độ phức tạp thì chưa thể đạt đến một hai phần của Lưỡng Nghi Vi Trần được." Giải Đạo Nhận đáp không chút lưỡng lự.

    "Ô, trận Lương Nghi Vi Trần có gì huyền diệu?" Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe.

    "Lưỡng Nghi Vi Trân có ba công năng là vây khốn, làm suy yếu và tự phát nổ. Cho dù công năng nào cũng đủ khiến cho chân tiên bình thương phải đau đầu. Hơn nữa khả năng tự kích nổ của nó cực kỳ có uy lực. Chỉ cần đủ lượng sinh linh, bảo vật cao cấp hiến tế thì đến cả chân tiên cao cấp cũng dễ phải táng mạng bên trong." Giải Đạo Nhân đáp lời.

    "Hiến tế sinh linh? Tự phát nổ?" Nghe vậy Hàn Lập rùng mình,

    "Không sai! Thứ dùng hiến tế cho mắt trận cũng có thể các loại vật liệu quý hiếm, mà cũng có thể là các sinh linh mạnh mẽ. Nói như vậy, một khi quá trình hiến tế sảy ra, các loai tế phẩm trong bán kính một trăm dặm ngay lập tức liền bị luyện hóa thành tro bụi." Giải Đạo Nhân bình thản đáp lời.

    "Ra là vậy, giờ ta đã hiểu tại sao Minh Tôn lại bắt ta và hai ngươi Vân Đạm Nguyệt phải trấn thủ ở trận nhãn, không được rời đi." Khuôn mặt Hàn Lập biến đổi, giọng nói lập tức trở nên giận dữ.

    "Có điều cho dù chỉ đơn giản như Lưỡng Nghi Diệt Trần cũng đã khá khó bố trí tại giới diện cấp thấp này. Đừng nói đến loại có trình độ phức tạp như Lưỡng Nghi Vi Trần. Theo ta thấy tại chỗ mắt trận này vẫn có chỗ khác biệt so với loại chính gốc." Giải Đạo Nhân nói thêm.

    "Tài nguyên ở giới diện này không thể so sáng với Tiên giới được, đại khái cũng đã thay thế hoặc đổi nguyên vật liệu ở một số bộ phận mới có thể miễn cưỡng bày bố được loại trận pháp xuất nguồn từ Tiên giới này. Cũng có nghĩa công dụng của nó phải đổi khác ở phần nào đó, hoặc là phải suy yếu đi. Ngươi có tìm ra điểm khác biệt nào không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi chợt hỏi.

    "Bản thân ta chỉ là một cái khôi lỗi ngụy tiên chỉ biết chiến đấu, bày binh bố trận không phải là chuyên môn của ta. Có thể nhận ra một số loại trận pháp ở Tiên giới đã là hết khả năng ta làm được, còn tìm kiếm sơ hở trong đó thì lực bất tong tâm." Giải Đạo Nhân lạnh nhạt đáp.

    "Quả thật là phiền phức. Ta chỉ định đối phó với tên chân tiên kia chứ không phải cùng hắn đồng quy vu tận." Ánh mắt của Hàn Lập đảo qua đảo lại rồi trở nên lạnh lẽo.

    "Nếu đạo hữu chỉ muốn bảo vệ mình thì ta có biện pháp." Giải Đạo Nhân suy tư chốc lát rồi chậm rãi nói.

    "Biện pháp gì?" Hàn Lập nghe vậy liền rung động.

    "Ta có thể làm một vài cử động nhở ở mắt trận nơi này, một khi quá trình hiến tế sảy ra, vị trí mà ngươi đứng sẽ được bỏ quả." Giải Đạo Nhân bình tĩnh nói.

    "Có biện pháp này sao? Có tin được không?" Hàn Lập thoáng do dự.

    "Thôi, cứ làm như thế đi." Hàn Lập cân nhắc rồi quyết định.

    "Tốt, ta muốn có Phệ Kim Trùng Vương phối hợp với ta. Chỉ có nó mới có thể làm việc này mà không ai hay biết." Giải Đạo Nhân quả quyết.

    "Không thành vấn đề! Kim nhi, tiếp theo ngươi cứ làm theo phân phó của Giải huynh, đừng phạm vào sai lầm nào." Hàn Lập gật đầu đáp ứng. Sau đó hắn đưa thần niệm vào linh thú hoàn rồi nói với Phệ Kim Trùng Vương.

    Thời gian tiếp theo hắn vẫn ngồi im không nhúc nhíc nhưng ngón tay hơi duỗi thẳng, một vệt sáng nhỏ bé bắn vọt ra rồi biến mất hút trong hư không. Ngay sau đó, chỉ cách gang tấc trên cột sáng màu vàng xuất hiện dao động cực nhỏ mà các tu sỹ không tài nào phát hiện được. Thì ra đó là một con bọ cánh cứng lớn tương đương với hạt gạo.

    Thân hình con bọ mờ đi rồi bám sát lấy cột sáng. Miệng nó nhúc nhíc, bắt đầu khắc lên cột sáng một loại ký hiệu mà không gây ra bất kì động tĩnh nào. Hơn nữa cùng với lúc này, trong đầu con bọ không ngừng vang lên âm thanh của Giải Đạo Nhân, chẳng những vậy mà còn có một bức đồ án hoàn chỉnh bao gồm chi chít các loại hoa văn hiện lên rõ ràng.

    Mà hết thảy quá trình, các giáp sỹ quanh đó hoàn toàn không phát hiện ra cây cột mà mình phải bảo vệ đang xuất hiện loại biến hóa rất nhỏ.

    Không riêng gì cây cột trụ này, thời gian sau đó, bảy cột trụ còn lại đều bị con Phệ Kim Trùng đã thu nhỏ động tay chạm chân.

    Lúc này Ngân Cương Tử, tên đầu trọc và những tu sỹ Đại Thừa danh tiếng khác hoặc đứng hoặc ngồi ẩn mình trên một mảng không trung. Ai nấy đều giữ vẻ mặt nghiêm trang không nói năng gì.

    Đột nhiên không gian trước đó hơi dao động, thân hình của Minh Tôn trực tiếp ngưng tụ rồi hiện lên.

    "Minh huynh! Sao chỉ có một mình ngươi? Hàn đạo hữu cùng bọn Vân Đạm Nguyệt đâu?" Thiếu phụ Ô Linh nhìn qua rồi nhíu mày hỏi.

    Các tu sỹ Đại Thừa khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

    "Ô Linh đạo hữu không cần phải lo. Ta đã giao cho ba người bọn họ đi trấn thủ hai mắt trận của tòa đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần. Chỉ cần đại trận này không bị phá hủy, chúng ta có thể thoải mái ra tay với tên chân tiên mà không cần phải lo lắng điều gì." Thần thái của Minh Tôn thủy chung không biến đổi chút nào.
     
    trangem thích bài này.
  2. Nhất Kiếm

    Nhất Kiếm Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/3/13
    Bài viết:
    14
    Được thích:
    11
    Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
    Tác giả: Vong Ngữ

    Quyển 11: Chân Tiên Giáng Thế
    Chương 2413: Đánh Cược

    Người dịch: McLaren
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: bachngocsach.com


    "Cái gì? Thiếu vắng ba người bọn Hàn đạo hữu làm cho thực lực của bọn ta lại giảm đi một phần, sẽ không sảy ra chuyện gì chứ? Mà đạo hữu Hiên Cửu Linh hiện giờ nơi nào? Không phải là cùng đồng loạt ra tay với chúng ta sao?" Ngân Cương Tử nhướng mày hỏi.

    "Thực là chẳng có biện pháp khác. Chỉ có ba người bọn họ đích thân bảo vệ mắt trận mới khiến ta thôi lo lắng về sự an toàn của đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần. Dù sao đại trận này là một vũ khí bí mật từ Tiên giới, cũng có thể xem nó như đòn sát thủ dành cho tên chân tiên kia. Thế nên cân đối nặng nhẹ xong ta chỉ biết chọn cách này. Còn về Hiên Cửu Linh thì các vị cứ yên tâm, hắn đã đến nơi này rồi." Minh Tôn trả lời không chút hoang mang.

    Ngay lúc lời nói của hắn vừa dứt, bỗng nhiên trong hư vô gần đó vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.

    "Sao thế? Các vị lo lắng Hiên mỗ thuộc loại người lâm trận lùi bước sao? Các ngươi cứ yên tâm, cho dù các ngươi có đổi ý bỏ chạy hết thì Hiên mỗ cũng sẽ ra tay một mình. Loại cơ hội được chém giết chân tiên thế này không phải việc hễ muốn là được."

    "Khẩu khí lớn lắm! Quả đúng là giọng nói của Hiên đạo hữu. Nếu đạo hữu đã đến nơi đây thì cớ sao không hiện thân ra cho mọi người gặp." Sắc mặt của Ô Linh hòa hoãn đi nhiều hơn nhưng ánh mắt của nàng vẫn mang theo từng tia sáng đảo qua khắp nơi.

    Những người khác nghe vậy cũng thoải mái hơn đôi chút.

    "Hiên mỗ là loại người luôn thích độc lai độc vãng nên không cần gặp gỡ các ngươi làm gì. Các ngươi chỉ cần biết đến lúc cần thiết ta sẽ lập tức ra tay." Giọng nói của Hiên Cửu Linh vẫn lạnh lẽo vô cảm.

    Lúc này, hết thảy các tu sỹ Đại Thừa đều nhìn nhau không nói. Bọn họ không thể phát hiện ra vị trí của Hiên Cửu Linh ở đâu nên trong thâm tâm chợt có đôi phần hoảng sợ.

    Bên ngoài khu vực Minh Sát, xa tít cuối chân trời bỗng đâu một âm thanh nổ vang rồi kéo theo là vệt sáng xanh chớp động. Vệt sáng hơi mơ hồ một chút rồi lao vút vào sâu bên trong dải đất Minh Sát.

    Đột nhiên màn hào quang chợt tắt, giữa không trung liền hiện ra một chiếc thuyền trong như ngọc lưu ly cao chừng hơn mười trượng.

    Ngay trước mũi tàu có dáng vẻ tái nhợt của hai người Lục Dực và Băng Phượng đang đứng.

    "Lúc này tạm ổn rồi. Thật không ngờ tên điên kia cứ truy đuổi liên tục, chẳng những pháp lực của hắn không hề tiêu hao mà dường như còn càng lúc càng dồi dào hơn. Nhưng đến được nơi này tạm thời coi như đã an toàn, ta muốn chờ hắn thêm một chút để kéo ngắn khoảng cách rồi mới dụ hắn vào bên trong." Lục Dực quay lại nhìn về phía sau, ánh mắt không dấu nổi nét sợ hãi.

    "Không sai. Đến giờ này hầu hết số linh dược và bùa chú mà Hách Liên Thương Minh đưa cho chúng ta đã dùng hết. Thậm chí một ít bổn nguyên của ngươi mới khôi phục cũng phải dùng sạch luôn. Nếu lần này bọn họ không trấn áp được gã điên kia, ta và ngươi cũng chẳng còn cơ hội bỏ chạy nữa đâu." Băng Phượng cười với vẻ gượng gạo khó coi.

    "Chẳng phải thằng cha Minh Tôn khẳng định sẽ mời đến các cao thủ hàng đầu ở đại lục này hay sao, nếu vậy trong đó hẳn là phải có chủ nhân trước đây của ta. Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng chủ nhân trước đây của ta có thủ đoạn phi thường. Có hắn gia nhập chuyến này tin rằng hơn phần nửa sẽ không thất bại." Lục Dực bình thản nói.

    "Ô, không thể tin nổi là ngươi vẫn có chút tin tưởng đối với Hàn huynh." Băng Phượng cảm thấy khá bất ngờ.

    "Hừ, nếu không phải vậy thì việc gì ta phải trông chờ vào điệu kiện ngàn năm không gây phiền toái của Minh Tôn. Có thời gian ngàn năm chắc chăn ta sẽ tu thành đại pháp, ở Linh giới sẽ không kẻ nào đủ khiến ta e ngại nữa." Lục Dực hừ lạnh, ánh mắt của hắn hơi chớp.

    "Có phải không, ta lại thấy tư chất khủng bố đến mức như yêu nghiệt của Hàn huynh thì ngàn năm nữa sẽ không đoán được tu vi của hắn đến độ nào. Thậm chí trong vạn năm nữa hắn sẽ phi thăng tiên giới cũng có thể." Băng Phượng liếc mắt nhìn Lục Dực, khóe miệng nàng mỉm cười châm chọc.

    "Phi thăng Tiên giới! Ha ha, ngươi xem việc này đơn giản vậy thôi sao? Toàn bộ Linh giới này đâu chỉ có mấy trăm tu sỹ Đại Thừa, nhưng gần mười vạn năm nay chưa hề nghe thấy có ai đó phi thăng thành công. Người chủ nhân trước đây của ta có tư chất vào dạng nghich thiên, có cơ duyên trong người, nhưng nếu chỉ vậy thì vẫn chưa đủ một phần trăm cơ hội." Lục Dực cười điên cuồng.

    "Phải vậy không? Nhưng ta lại rất tin tưởng Hàn huynh sẽ tiến vào Tiên giới. Nếu lần này ta và người đều bảo trụ được tính mạng, ngươi dám đánh cược với ta không?" Băng Phượng nghe đến đây, sắc mặt chợt hiện vẻ kỳ quái.

    "Đánh cược?" Lục Dực tỏ vẻ bất ngờ.

    "Rất đơn giản, đánh cược xem Hàn huynh có thể phi thăng lên Tiên giới để trở thành chân tiên không?" Băng Phượng nói rất rành mạch.

    "Muốn cược cái gi?" Lục Dực nhìn chằm chằm thiếu nữ bên cạnh, thấy đối phương không có vẻ gì giống như đang đùa cợt. Đợi lúc sau hắn mới lạnh lùng hỏi lại.

    "Không phải là ngươi rất muốn có ta làm bạn lữ để song tu sao? Nếu ta thua, ta đáp ứng trở thành vợ ngươi. Nhưng nếu trong vòng vạn năm Hàn huynh phi thăng thành công thì ngươi phải đồng ý với ta một việc. Hễ thấy ta ở nơi nào thì ngươi phải tự đống lánh đi, không được cùng ta tranh đoạt bất cứ điều gì. Đương nhiên trong vòng vạn năm tới cũng không được quấy rầy ta." Băng Phượng thẳng thắn đáp.

    "Xem ra ngươi rất nắm chắc về thực lực chủ cũ của ta." Lục Dực nghe xong tỏ vẻ do dự không quyết.

    "Sao thế? Ngươi sợ sao? Ngươi không dám tự tin vào phán đoán của mình nên không dám đánh cược, nếu vậy thì nên ngoan ngoãn chờ Hàn huynh bắt về làm thú nuôi đi."

    "Có cái gì mà ta không dám? Nhưng điều cược phải được thay đổi. Ngươi muốn dùng ván cược để ước thúc ta trong vạn năm thì ngươi cũng phải chịu kết quả tương ứng. Nếu chủ nhân cũ của ta không thể phi thăng trong vạn năm nữa, lúc đó ta chẳng còn hứng thú gì lấy ngươi làm vợ, ngươi hãy làm thị thiếp của ta đi, sau này ta sai gì nghe đó, tuyệt đối không được cãi lời. Hơn nữa canh bạc này còn phải lấy tâm ma ra thề độc." Lục Dược trầm ngâm trong chốc lát rồi ánh mắt trở nên dữ dằn quả quyết.

    "Làm thiếp? Thề độc? Được, không thành vấn đề!" Anh mắt của Băng Phương biến đổi nhưng liền không lưỡng lự gập đầu.

    Lục Dực thấy vậy không rùng mình nhưng sau khi suy tính lại một lượt cảm thấy mọi chuyện không vấn đề gì, khả năng mình bị thua cực kỳ nhỏ bé nên hắn liền há miệng phun ra một ngụm máu.

    Tiếp đó ngón tay hắn múa lên, đoàn máu huyết xoay tròn vài vòng rồi biến thành một cái mặt quỷ đỏ chót.

    Lục Dực lẩm nhẩm trong miệng, ngón tay vẫn liên tục bấm niệm thần chú, xem ra đã quyết tâm thề thốt một phen với ma tâm của mình.

    Băng Phượng ở bên cạnh thấy vậy, hai chân mày của nàng khẽ nhíu. Sau đó nàng cũng nhả máu thi pháp cùng hạ lời thề tương tự.

    Giao kèo đánh cược đã thực hiện xong, Băng Phương cùng Lục Dực liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt của đối phương ánh lên sự chắc chắn của mình.

    Nhưng không đợi cho đối phương nói gì, đột nhiên sắc mặt Lục Dực chợt đổi, hắn quay đầu nhìn về nơi xa săm nào đó phía sau.

    Hầu như cùng với lúc này, bầu trời vốn đang im ắng bỗng nổi lên từng trận những tiếng nổ ầm ầm như sấm, hơn nữa từng trận sóng khí như mưa to gió lớn ào ạt kéo đến.

    "Đi mau, hắn đã gần tới rồi." Khuôn mặt của Băng Phượng tái đi.

    Lục Dực không nói không rằng mà chắp tay niệm chú. Bàn tay hắn khẽ cuốn nhanh chóng bỏ một viên đan dược màu đỏ đậm vào trong miệng.

    Lập tức chiếc thuyền màu ngọc lóng lánh bên dưới rung lên, hóa thành một vệt cầu vồng xanh biếc xé trời mà bay mất. Chỉ trong chớp mắt, nó đã bay vào sâu bên trong vùng đất Minh Sát.

    Mà cũng khoảng mấy nhịp thở sau, phía cuối chân trời lóe lên từng tia sáng đỏ chói. Một đoàn mây màu đỏ tươi như máu chợt hiện ra, tiếp đó lại dùng tốc độ không thể tưởng được bay thẳng theo phương hướng của chiếc thuyền trước đó.

    Mà trong giữa đám mây lúc này hình như đang có mờ mờ ảo ảo tám con ngũ trảo huyết long miệng không ngừng phun ra từng mảng sáng màu vàng rực, tạo nên từng trận sấm nổ vang.

    Trong nháy mắt, đám mây màu đỏ tươi lao thẳng vào vùng đất Minh Sát rồi đuổi sát theo chiếc thuyền lúc nãy.

    Cả hai một chạy một đuổi với tốc độ cực nhanh, người ngoài trông thấy tuyệt đối sẽ không thể tin vào mắt mình. Thế nhưng khoảng cách cả hai đang dần mỗi lúc một thu hẹp.

    Không đến một tuần trà sau, đứng trên thuyền hai người Lục Dực và Băng Phượng đã có thể nhìn rõ bằng mắt thường đám mây phía sau đang ùn ùn kéo đến, sắc mặt ai nấy đều trở nên cực kỳ căng thẳng.

    "Có còn Tị Phong Phù của Minh Tôn không?" Lục Dực nhìn qua Băng Phượng.

    "Chỉ còn một lá cuối cùng." Băng Phương chần chừ rồi mới đáp.

    "Còn chờ gì nữa, tấm bí phù này không dùng lúc này còn đợi đến khi nào?" Lục Dực gầm lên.

    Băng Phượng nghe vậy chỉ lặng im phất tay áo, một tấm bùa màu xám bạc vọt ra. Tấm bùa chớp động vài cái rồi nhập thẳng vào thân chiếc thuyền dưới chân.

    Ngay sau đó, trên thân chiếc thuyền hiện lên vô số ký hiệu màu bạc. Những ký hiệu này chớp lên rồi lại lần nữa chìm nghỉm vào trong thân thuyền.

    Chiếc thuyền bằng ngọc lập tức rú lên một tiếng chói tai, toàn thân nó trở thành mơ hồ, tốc độ của nó bỗng chốc tăng vọt, so với đám mây đỏ tươi phía sau xem ra còn nhanh hơn nhiều rồi cứ vậy mà lao vọt đi.

    "Hừ, lại là chiêu này. Chính là một loại phù chỉ dùng một lần. Thế nhưng bọn chúng có được phù lục xuất nguồn từ Tiên giới quả là một chuyện khó tin." Mã Lương đang đứng trên đầu một con huyết long trong màn mây máu bỗng nhiên hừ lạnh.

    "Chủ nhân, chắc hẳn các chân tiên ở thời thượng cổ có lưu lại một vài tấm bùa, nếu không thì những đám này sao có thể chế luyện được linh phù của Tiên giới." Dương Lộc đứng ở bên khom người trả lời.

    "Cho là vậy đi. Nhưng bọn chúng có loại phù này hỗ trợ thật phiền phức, nếu không chúng ta đã có thể bắt được chúng từ nửa tháng trước rồi." Ánh mắt của Mã Lương lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

    "Ngài cứ yên tâm, đúng là loại phù lục này vẫn lưu truyền ở Linh giới nhưng tuyệt đối là vô cùng hiếm hoi. Dựa vào những lần chúng đã dùng trước đây cũng đã mấy lượt rồi, không chừng đây là lá cuối cùng cũng nên." Dương Lộc cung kính đáp lại. Hắn hoàn toàn không hay biết lời bâng quơ của mình thế nào mà lại nói trúng tình cảnh của hai người Lục Dực.

    "Hy vọng vậy đi. Dương Lộc, ngươi có thấy nơi này là một chỗ rất tốt để bố trí mai phục không?" Mã Lương không đưa ra ý kiến thêm. Hắn quét thần niệm về khắp bốn phía, đột nhiên khuôn mặt lộ vẻ kỳ quái.

    "Ơ, chủ nhân có phát hiện gì sao?" Dương Lộc hơi giật mình.

    "Không có. Nhưng ở nơi âm sát khí dày đặc thế này, cho dù thần niệm của ta rất lớn nhưng vẫn bị hạn chế nhiều. Nếu trong này được bày ra một cạm bẫy thì đây chính là nơi tốt nhất để đối phó với ta." Mã Lương cười nhẹ, chẳng vậy mà trong mắt còn lóe lên từng tia lạnh lẽo.
     
    trangem thích bài này.
  3. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,947
    Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
    Tác giả: Vong Ngữ

    Quyển 11: Chân Tiên Giáng Thế
    Chương 2414: Hắc Nghê Thú

    Người dịch: McLaren
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: bachngocsach.com




    Nghe vậy sắc mặt của Dương Lộc tái đi. Hai mắt hắn đảo khắp bốn phía nhưng chỉ thấy nơi nơi đều là âm sát khí, thần niệm cũng chỉ bao phủ được khoảng mười dặm, căn bản không thể phát hiện người mai phục từ xa được.

    "Không cần phải lo lắng, chẳng phải đã sớm đoán là đám cao thủ ở đại lục này sẽ hành động sao? Vừa hay đúng ý bổn tiên, chỉ cần diệt sách đám người này thì toàn Linh giới sẽ không còn ai dám mạo phạm ta nữa." Mã Lương cười lạnh.

    "Chủ nhân nên cẩn thận một chút. Theo ta biết thì Hách Liên Thương Minh có thế lực rất lớn ở Linh giới, nếu bọn họ vận dụng khả năng chỉ e là không ít loại thủ đoạn bí mật đâu." Dương Lộc vẫn cẩn thận nhắc nhở thêm.

    "Thủ đoạn bí mật? Chỉ là một thế lực ở cái giới diện nhỏ bé này thì có thủ đoạn gì uy hiếp nổi ta? Kể cả bọn chúng có lợi dụng những trói buộc của pháp tắc đi nữa nhưng đối với ta lại chẳng có tác dụng gì." Mã Lương ngáp dài ra vẻ chẳng quan tâm.

    Dương Lộc thấy dáng vẻ tự tin của Mã Lương đành chỉ dám vâng vâng dạ dạ không nói thêm điều gì khác nữa.

    Lúc này đám mây máu và chiếc thuyền lưu ly đã đi vào rất sâu trong vùng đất Minh Sát. Bất chợt chiếc thuyền ở phía trước trở nên mờ ảo rồi biến mất ngay giữa không trung.

    Con ngươi của Mã Lương đang đứng trên thân con huyết long co lại, tay áo hắn khẽ phất, những tiếng sấm inh ỏi phát ra từ đám mây máu đột ngột im ắng rồi dừng lại ngay giữa không trung.

    Dương Lộc thấy vậy sắc mặt chợt đổi mà hào quang cũng lóe lên, lập tức toàn thân hắn được phủ thêm một bộ chiến giáp màu vàng.

    Đúng lúc này bầu trời chợt vang lên tiếng sét, toàn bộ thiên địa như chao đảo, từ khắp bốn phương tám hướng âm sát khí đen ngòm bỗng nhiên gầm rú lên cuồn cuộn từng đoàn. Tiếp đó ngày giữa không trung lại xuất hiện thêm chi chít rất nhiều cây cờ. Những cây cờ đón gió mà lớn, thoáng chốc đã cao to hơn trăm trượng, giống như cây cổ thụ che kín trời rồi vây chặt lấy đám mây máu vào giữa.

    Cùng với lúc đó, một vòng sáng màu xanh hình tròn như mặt trăng đột nhiên hiện ra ngay giữa không trung. Trên vầng sáng có khoảng hơn mười người đang đứng. Bọn họ đều đang nhìn về phía đám mây máu với vẻ mặt khác nhau.

    Bọn họ chính là nhóm tu sỹ Đại Thừa của Minh Tôn. Ngoài ra Băng Phượng và Lục Dực vừa biến mất cũng đang đứng ở trong đó, chỉ có điều sắc mặt hai người họ đã tái lại còn tái hơn.

    Mã Lương vẫn giữ vẻ mặt như chẳng thấy gì, liếc nhìn mấy cán cờ khổng lồ một lần rồi khẽ phất tay vỗ vào khoảng không.

    Một tiếng nổ vang!

    Đám mây trào sôi, sau lại hóa thành một bàn tay đỏ như máu lớn khoảng một mẫu vỗ mạnh về hướng vừa nãy.

    Oành! Từng mảng hào quang lượn lờ xung quanh gần trăm cán cờ khổng lồ đột nhiên ngưng tụ lại thành một tấm gương năm màu rất lớn.

    Bàn tay khổng lồ màu máu vỗ lên tấm gương nhưng lại biến mất tích vào bên trong, hầu như không truyền ra bất kỳ tiếng động nào.

    Gần như cùng với lúc đó, tại một nơi hẻo lánh xa xôi trong khu vực Minh Sát, một cái bàn tay khổng lồ đỏ như máu đột ngột hiện ra rồi vỗ mạnh xuống mặt đất.

    Khắp nơi như đồi rung núi chuyển, dưới mặt đất liền xuất hiện thêm một cái hố lớn chừng vài dặm.

    "Ô, di dời không gian! Pháp trận này hình như là..." Mã Lương ồ lên kinh ngạc.

    Nhưng đúng lúc này, những cán cờ lại nổi lên từng tràng âm thanh ông ông, tiếp đó một cái gương khổng lồ như vừa nãy lại hiện ra.

    Ngay lập tức xung quanh đám mây máu xuất hiện quang cảnh lạ kỳ, vô số loại ảo ảnh như đền đài, cung điện, quái thú, quái vật khiến cho người ta phải chú ý lắng nhìn. Có điều chỉ cần thiếu cẩn thận là linh hồn của người nhìn sẽ bị những ảo ảnh này hớp mất.

    Mã Lương thấy vậy liền trầm mặt, chắp tay bấm niệm thần chú. Sau lưng hắn bỗng phun ra đoàn khí hai màu đen và trắng. Đoàn khí ngưng tụ lại cũng tạo thành một tấm gương cũ kỹ hai màu.

    Chiếc gương này chỉ bé bằng bàn tay, nhưng nhờ điều khiển của pháp quyết, nó xoay tròn mấy vòng rồi dần lớn lên cỡ như cái chậu thau. Mặt ngoài của tấm gương hiện ra một cái thái cực đồ rồi từ đó phóng đi một luồng sáng hai màu đen trắng.

    Chỉ thấy không gian quanh đó vang lên tiếng rách toạc. Mà tấm gương năm màu ở bên ngoài đám mây máu cũng bị cột sáng hai màu xuyên thấu qua, hóa thành muôn vàn điểm sáng, sau đó tan biến mất.

    Mấy tu sỹ Đại Thừa đứng trên vầng trăng ngạc nhiên. Còn tu sỹ có cái đầu trọc lóc nhìn về phía Minh Tôn hỏi:

    "Minh huynh, pháp trận Lưỡng Nghi Diệt Trần mà ngươi xùng bái là thế kia sao? Đối phương chỉ dùng một chiêu tùy tiện là phá giải gọn!"

    "Hừ, một chiêu? Nếu ta đoán không nhầm tấm gương hai màu kia là bảo vật không dưới huyền thiên chi bảo, còn với thứ bình thường ngươi đừng nghĩ đến việc phá vỡ trận này. Nhưng với thủ đoạn như vừa rồi mà cho là hắn đã phá trận lại tuyệt đối càng sai." Minh Tôn đáp lời mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đám mây máu bên dưới, hoàn toàn không quay đầu lại.

    "Thật vậy sao?" Gã đô con đầu trọc tỏ vẻ không tin lắm.

    Nhưng lời nói của Minh Tôn bắt đầu ứng nghiệm. Ngay sau đó, ngay bên dưới tấm gương năm màu vừa bị cột sáng đen trằng phá hủy khi nãy không biết từ khi nào đã bắt đầu xuất hiện những ký hiệu nhỏ cỡ hạt gạo màu trắng. Ban đầu còn lưa thưa vài cái, nhưng chỉ chớp mắt sau đã giống như tuyết giữa trời đông.

    Cùng lúc đó, một cỗ áp lực của pháp tắc nào đó bắt đầu bao phủ lên đám mây máu.

    Đứng bên trong đám mây, Mã Lương chợt thấy thân mình phát lạnh, mà không khí xung quanh dường như bị cô đặc lại. Hắn liền tái mặt, vội vàng chắp tay điều chỉnh lại pháp lực trong cơ thể nhưng phát hiện có đến hơn ba phần pháp lực bị ngưng trệ mất linh.

    Mà Dương Lộc đứng ở bên, ngay khi bị pháp tắc bao phủ lên người hắn cảm thấy toàn thân nặng như thái sơn, hơn một nửa pháp lực trong người không thể vận dụng được, thế nên ánh mắt không dấu nổi vẻ sợ hãi.

    "Ngay cả ta cũng bị vây hãm, quả nhiên là bí trận của Tiên giới. Bản lãnh của các ngươi lớn lắm, ở giới diện thấp bé này mà cũng bày bố được pháp trận cao đến vậy. Nhưng đáng tiếc là trận này không hoàn toàn trọn vẹn, nếu ta muốn phá cũng không quá khó." Mã Lương hít thật sâu sau đó cười như điên cuồng.

    Tiếp đó hắn há miệng nhả ra một chiếc ô nhỏ xanh mướt, ngón tay hơi vẽ một vòng vào khoảng không.

    Chiếc ô nhỏ phát ra một tiếng vang suốt rồi bay vút lên phía trên đám mây. Nó nhoáng lên, đón gió mà lớn, chậm chạp hé mở, thoáng chốc đã thành một cái dù lớn hơn một mẫu.

    Chiếc dùng buông xuống một mảng sáng xanh mênh mông bao phủ lấy đám mây máu bên dưới.

    Mà sau khi được màn sáng này che lên, những áp lực của pháp tắc xung quanh đó liền giảm bớt đi bảy tám phần.

    Mà đang đứng trong đám mây, Dương Lộc cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, pháp lực hầu như cũng đã khôi phục lại.

    Còn về Mã Lương thì tựa hồ hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, hắn nhe rằng cười nhẹ rồi đột ngột giẫm chân lên thân con huyết long phía dưới.

    Con rồng ngâm lên một tiếng lớn!

    Tám con ngũ trảo huyết long vốn trốn trong đám mây máu đều đồng loạt nhảy ra, quanh thân chúng lượn lờ từng tia chớp điện thật to, hơn nữa con nào con nấy đều tỏa ra khí tức cấp bậc Đại Thừa cực khủng bố rồi lao thẳng đến đám người Minh Tôn đang đứng trên vầng trăng.

    "Ra tay đi. Hắn vừa phải đối phó với cấm chế của trận pháp, vừa phải điều khiển đám mây đối phó chúng ta nên tuyệt đối không thể kiên trì được lâu đâu. Ta cũng sẽ gọi bốn vị chân linh đến hỗ trợ các ngươi." Minh Tôn thấy vậy liền không do dự hét lên. Bàn tay hắn chụp vào hư không, bỗng nhiên lòng bàn tay hiện ra thêm mội cái thẻ lệnh màu tím hồng rồi ném ra.

    Tiếng sét vang lên!

    Cái lệnh bài chớp lóe rồi hóa thành một ký hiệu lớn màu tím hồng.

    "Oành", "oành", "oành", "oành". Sau bốn tiếng nổ long trời vang lên, không gian bên cạnh đám mây máu chợt dao động rồi thình lình hiện ra bốn tòa đài màu ngăm đen. Trên mỗi tòa đài đều có một con quái thụ hình dáng cực kỳ dữ tợn đang nằm phục.

    Bốn con thú này giống hệt nhau, thân chúng dài vài chục trượng, đầu rồng mình sư. Đang nằm dài trên đài cao, hai mắt vốn nhắm nghiền đột ngột mở lớn, đồng loạt đứng dậy rồi vươn cổ gầm vang như hổ.

    "Hắc Nghê, mà đến những bốn con."

    "Ha ha, Minh huynh, ngươi cũng giỏi dấu diếm lắm. Có chúng trợ giúp thì trận chiến này không thắng mới lạ." Ngân Cương Tử vừa thấy bốn con thú này liền tỏ ra vui mừng.

    Mà Ô Linh cùng mấy người khác cũng không dấu được niềm vui trên mặt.

    Hắc Nghê là loại chân linh có danh tiếng gần ngang với Chân Long và Thiên Phượng. Mà nếu so sáng với Kỳ Lân cũng chẳng hề thấp kém hơn. Vậy mà lúc này còn xuất hiện đến bốn con, đủ để làm người ta vững tin hơn nhiều.

    Các tu sỹ Đại Thừa chợt thấy bốn con Hắc Nghê đồng loạt hóa thành mấy trận gió màu đen ập đến bên đám mây máu, cả bọn lập tức không lưỡng lự bay đến thi triển thần thông hoặc sử dụng bảo vật nghênh đón tám con huyết long.

    Lúc này, trên không trung chỉ thấy các loại hào quang đủ màu xuất hiện, mây máu quay cuồng, hoặc vô số tiếng gầm rú chấn động.

    Nhưng khi thấy bốn con Hắc Nghê bổ nhào vào đám mây, Mã Lương cười nham hiểm rồi chắp tay bấm niệm.

    Trong phút chốc, đám mây máu rít lên, máu loãng cuồn cuộn xoay chuyển rồi biến hóa thành bốn người khổng lồ đỏ rực cao đến cả trăm trượng. Bốn người này ai nấy đều đầu trọc, mang giáp đỏ giáng quyền nghênh đón đàn thú.

    Nắm quyền chưa đánh đến nhưng một cỗ mùi máu tanh tưởi đã ập tới trước khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

    "Vù", bốn con Hắc Nghê đồng loạt tránh né làn khí, sau đó di chuyển tức thời ra sau lưng gã khổng lồ. Chân trước của con thú vung lên, một lưỡi đao màu đen thật dài chợt lóe rồi biến mất. Mà gã khổng lồ cũng lập tức ngã nhào xuống.

    Những con thú không vì thế mà dừng lại, thân hình hơi biến đổi rồi tiếp lao về phía đám mây.

    Nhưng ngay lúc này, đột nhiên tiếng "chặn" lạnh lẽo truyền tới từ miệng của Mã Lương.

    Bốn con Hắc Nghê cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ vang, thân hình cũng hơi chậm lại.

    "Phốc", "phốc"... Từng loạt âm thanh vang dậy, hơn mười sợi xúc tua đỏ chót nhanh như chớp nhân cơ hội này từ phía sau kéo đến vưa vặn đánh lên thân bốn con thú.

    Bốn con thú gầm vang, khí đen quấn toàn thân chúng lập tức tản đi mất hơn nửa đồng thời còn bị đánh văng về sau hơn mười trượng. Hơn nữa toàn thân chúng còn bị một cỗ lửa đỏ rực thiêu đốt.

    Ngay sau đó, trong cỗ lửa cuồn cuộn vang lên tiếng gầm giận dữ. Bốn cơn lốc màu đen phóng vút lên đánh bật ngọn lửa đi. Tiếp đó thân hình của bốn con thú còn cao to hơn ban đầu đến mấy lần lại hiện ra.

    Mà lúc này, không xa phía sau bầy thú, bốn người khổng lồ vốn tưởng là đã chết khi nãy lại đứng thẳng dậy. Hơn nữa sau lưng chúng chẳng biết từ khi nào đã mọc thêm một cái xúc tua đỏ chót, không ngừng ngoe nguẩy. Chúng dùng ánh mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn chằm chằm vào bầy thú màu đen.

     
    trangem thích bài này.
  4. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,947
    Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
    Tác giả: Vong Ngữ

    Quyển 11: Chân Tiên Giáng Thế
    Chương 2415: Kịch Chiến Bắt Đầu

    Người dịch: McLaren
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: bachngocsach.com




    Bốn con thú liếc nhìn nhau rồi đồng loạt há rộng miệng, vô số những lưỡi đao đen sì như cuồng phong bạo vũ tuôn ra, lấy khí thế long trời lở đất mà chém về mấy tên cao lớn.

    Những lưỡi đao màu đen này hoàn toàn không giống loại tầm thường, ngay từ khi được nhả ra đã thoắt ẩn thoắt hiện như âm hồn ma quỷ. Đến khi chém lên thân gã không lồ thì ánh sáng đen lại chợt lóe, lưỡi đao lại hòa vào da thịt không thất bóng dáng đâu nữa.

    Chẳng những vậy, thân hình của bốn con thú loáng lên, lao sát theo những lưỡi đao phía trước. Chân trước nó khẽ vung, lập tức từng lưỡi đao đột ngọn chém xuống.

    Gã khổng lồ thân mình đỏ chót không hề e sợ, hai bàn tay vung lên múa loạn ở phía trước, đồng thời xúc tua đỏ tươi từ phía sau xoay tít thành một tấm màn huyết sắc nghênh đón những lưỡi đao.

    Tuy mấy tên khổng lồ này bị thương chi chít, hoàn toàn không phải đối thủ của Hắc Nghê, nhưng cho dù bị chém nát tả tơi đến mức nào thì thân thể bất tử của bọn chúng chỉ cần hóa thành một đám mây máu là có thể khôi phục lại như ban đầu.

    Bốn con Hắc Nghê hoàn toàn chiếm thượng phong nhưng lại cảm thấy rất e ngại mấy tên khổng lồ này. Hai phía cứ vậy mà lâm vào trạng thái giằng co.

    "Chủ nhân, hay để ta đi trợ giúp một tay. Mấy con Hắc Nghê này khá khó chơi nhưng thuộc hạ biết một vài nhược điểm của chúng." Dương Lộc thấy hoàn cảnh trước mắt liền cung kính hỏi ý kiến Mã Lương.

    "Không cần, bốn cái huyết linh kia mới luyện thành chưa bao lâu. Cứ để chúng nó giao đấu nhiều hơn cũng chẳng hư hại gì. Nhưng thật ra ta có chuyện quan trọng khác muốn ngươi làm." Mã Lương nhìn trận chiến xa xa bình thản nói.

    "Xin chủ nhân cứ phân phó!" Dương Lộc rùng mình đáp.

    "Vừa nãy ta đã âm thầm thi pháp, phát hiện ra loại trận pháp này nhất định phải có hai mắt trận. Ngươi đến một chỗ đó phá hủy cho ta. Chỉ cần mắt trận vỡ thì ta sẽ thu lại phần nửa pháp lực đang dùng để ngăn cảm pháp tắc cấm chế, sau đó thi triển thủ đoạn chớp nhoáng một mẻ bắt hết đám kia." Mã Lương không lưỡng lự nói.

    "Tuân mệnh, thuộc hạ lập tức đi ngay. Nhưng không biết mắt trận còn lại chủ nhân sẽ đối phó ra sao?" Dương Lộc khom người vân lời nhưng lại chần chừ một chốc rồi hỏi.

    "Hừ, ngươi cứ làm tốt phần ngươi của được. Mắt trận khác không cần ngươi phải quan tâm." Mã Lương trầm giọng quát.

    "Vâng, thuộc hạ lắm miệng, mong chủ nhân không trách tội. Ta lập tức đi phá mắt trận kia." Dương Lập cảm thấy trong lòng phát lạnh, lập tức cúi đầu nói.

    "Chậm đã, ta có hai thứ này giao cho ngươi."

    Vừa dứt lời, Mã Lương phất tay lên. Lập tức cán ô đang tỏa ánh sáng màu xanh bao bọc lấy đám mây máu phân ra một đoàn hào quang xanh biếc rồi bắn nhanh xuống. Chớp mắt sau, đoàn hào quang hiện ra một cái ô nhỏ xíu. Mà giữa hai mi mắt của hắn cũng có thêm một viên ngọc long lanh trong suốt.

    "Bắt lấy! Trong Ý Niệm Châu có lưu lại cảm ứng vị trí pháp trận của ta. Có nó ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy chuẩn xác nơi cần đến, hơn nữa thông qua viên châu này ta có thể tùy lúc biết được tình hình của ngươi. Còn đây là phần nhỏ của Thanh Độn Tán có thể giúp ngươi ngăn trở được cấm chế của trận pháp, tuy nhiên thời gian rất ngắn, tốt nhất là ngươi nên đi nhanh về nhanh." Mã Lương ném hai vật qua rồi nghiệm giọng nói.

    "Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ không khiến ngài thất vọng." Dương Lộc đón lấy hai vật nọ.

    Ngay lập tức hắn quăng chiếc ô nhỏ ra phía trước, một làn ánh sáng màu xanh bao phủ lấy toàn thân. Dương Lộc dùng thần niệm đảo qua viên châu trong tay rồi xoay một vòng trở về nguyên hình mình gấu đầu hưu.

    Tiếng xé gió vang lên!

    Con thú lao ra khỏi đám mây, hóa thành luống ánh sáng lao về trung tâm đám trận kỳ rồi biến mất hút.

    Mã Lương thấy Dương Lộc đi thật xa mới lại phất tay, từ bên trong bay ra một cái hộp ngọc màu tím hồng, sau đó điểm nhẹ.

    Phanh!

    Cái họp vỡ tung, để lộ một hình người tí hon đỏ thẫm bị dán lên thân bởi tấm bùa màu vàng đang lơ lửng trước mặt.

    Người tí hon cao khoảng nửa thước, tóc dài đỏ sậm, đeo mặt nạ hình quỷ, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân trải đầy những từng đạo linh văn màu đỏ, thình thoảng còn tỏa ra một làn hào quang nhè nhẹ.

    Mã Lương chăm chú nghiêm nghị nhìn người tí hon, pháp quyết trong tay không hề chần chừ đánh ra một đạo sáng màu bạc.

    Tia sáng lóe lên, lập tức nhập vào thân hình tên tí hon không thấy đâu nữa.

    Ngay sau đó, tấm bùa màu vàng trên thân người tí hon rơi xuống không một tiếng động, cặp mắt trên khuôn mặt quỷ từ từ hé mở, để lộ ra hai con ngươi đỏ nhạt đờ đẫn không chút biểu tình.

    Mã Lương không nói không rằng, dồn pháp lực về giữa hai mắt ép ra một viên Ý Niệm Châu khác rồi búng nó thẳng vào trong thân thể của người tí hon.

    "Đi, phá hủy pháp trận còn lại, kẻ nào cản trở giết kẻ đó." Mã Lương nhìn chằm chằm người tí hon rồi ra lệnh.

    Hai mắt của người tí hon chợt lóe từng tia sáng đỏ nhạt, thân hình nó dâng lên trời cao, ở giữa không trung lại xoay tròn một vòng rồi hóa thành một vệt cầu vòng đỏ đậm lao đi mất hút.

    Dừng như nó không hề bị ảnh hưởng bởi pháp tắc do trận pháp gây nên.

    Đứng trên vầng trăng, người chủ trì toàn cuộc chiến là Minh Tôn vẫn chưa ra tay. Vừa thấy cảnh đó, sắc mặt hắn hơi đổi nhưng cân nhắc một chút rồi nhìn về phía Lục Dực vẫn đang trong tình trạng đại thương chưa hồi phục nguyên khí bên cạnh.

    "Lục Dực đạo hữu, xem ra hắn đã phát hiện vị trí mắt trận. Tuy đã có Hàn đạo hữu và Vân Đạm Sở trấn thủ, nhưng để đề phòng, đạo hữu hay đi cản trở trước, cố gắng kéo dài thời gian tiếp cận của bọn họ."

    "Minh huynh đã rất rõ trạng thái của ta lúc này, ta còn biện pháp nào đeo bám bọn chúng sao?" Lục Dực cũng nhìn qua, hai mắt nhíu lại.

    "Yên tâm, tất nhiên lão phu không yêu cầu đạo hữu lấy cứng đối cứng. Ở đây tao có một trận bàn là huyền thiên tàn bảo, có bảo vật này tin rằng đủ để đạo hữu cản trở đối phương được một lúc. Nếu đối phương phá bỏ được, đạo hữu hãy nhẹ nhàng lẩn đi trước là được." Minh Tôn vẫn bình thản chẳng tỏ vẻ tức giận chút nào.

    "Nếu chỉ là chạy trốn thì không thành vấn đề. Tốt, ngươi đưa trận bàn đây, nếu đúng là nó có khả năng vây khốn địch thì ta cũng có thể đi thêm một lần nữa." Lục Dực cân nhắc một lúc mới miễn cưỡng gật đầu.

    Minh Tôn mỉm cười, cổ tay run lên, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn một cái vòng tròn màu trắng ngà ném qua cho Lục Dực.

    Lục Dực bắt lấy, chăm chú quan sát một lúc thật lâu mới nhìn qua Minh Tôn, chậm rãi gật đầu.

    "Băng Phượng đạo hữu, ngươi cũng đi trợ giúp cho đạo hữu Lục Dực một tay đi." Minh Tôn cũng nhìn qua Băng Phượng nói.

    "Tốt, trận chiến này liên quan đến tính mạng của ta, bỏ ra chút sức cũng là chuyện phải làm." Vậy mà Băng Phượng bình thản gật đầu đồng ý.

    Minh Tôn nghe vậy liền tỏ vẻ hài lòng. Bàn tay khẽ chụp vào khoảng không, đột nhiên hắn bắt lấy một cán cờ nhỏ màu đen, khẽ phất lá cờ về phía hai người Băng Phượng và Lục Dực.

    Oanh!

    Phía dưới hai người bọn họ chợt dao động, một cái pháp trận sáng chưng bởi đủ loại màu sắc hiện ra, xoay chuyển vài vòng rồi ông lên truyền tống bọn họ đi mất hút.

    "Minh Tôn, chỗ kia có cần ta đi một chuyến không? Có vẻ trong một thời gian nữa nơi này vẫn chưa cần đến ta phải ra tay." Đột nhiên giọng nói của Hiên Cửu Linh truyền đến từ dưới chân của Minh Tôn.

    "Ngươi có chắc sẽ đối phó nổi tên tí hon kia không? Nếu chẳng may thất bại sẽ là chuyện không đùa được đâu." Minh Tôn tỏ vẻ do dự.

    "Yên tâm, tên đó có khí tức khá kỳ quái, nhưng cùng lắm cũng chỉ là linh thú hay yêu ma biến hóa gì đó. Công pháp của ta lại là khắc tinh của bọn này, đối phó chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện nơi này. Huống hồ nếu ta không ra tay thì ngươi có thể đích thân qua đó. Nhưng nơi này chỉ có mình ngươi mới có thể mượn trận pháp để khổng chế toàn bộ cục diện!" Giọng nói lạnh lẽo của Hiên Cửu Linh vẫn truyền đến không nhanh không chậm.

    "Tốt, ngươi nói thế nên cũng đành như vậy. Nhưng ta truyền tống ngươi qua đó đừng lôi thôi chuyện gì khác, lập tức dùng thủ đoạn chớp nhoáng tiêu diệt nó rồi lập tức truyền tống ngươi trở lại." Minh Tôn phân vân một lúc rồi đành đồng ý.

    "Ngươi không tin tưởng vào bản lãnh của ta sao? Lần này tuyệt đối sẽ không kéo dài quá một bữa cơm." Hiên Cửu Linh cười ha ha.

    Tiếp đó trước mặt Minh Tôn hơi dao động, một người trung niên mặc áo bào tro, sắc mặt bình thường bất chợt hiện ra.

    Minh Tôn cầm cán cờ trong tay, cũng phất về người đứng đối diện một lần. Một cái pháp trận năm màu hiện lên, tỏa ánh sáng diễm lệ rồi truyền tống gã trung niên ở bên trong đi không để lại chút tiếng động nào.

    Ở trong đám mây máu phía dưới, ánh sáng vàng chói từ hai tròng mắt của Mã Lương tắt đi. Vừa rồi hắn cũng thấy được hành động của Minh Tôn trên vầng trăng tròn nhưng ngoài trười cười lạnh nhạt, hắn chẳng làm thêm điều gì khăc. Cứ vậy hắn đúng giữa đám mây máu rồi quan sát trận chiến đang diễn ra kịch liệt ở bên ngoài.

    Minh Tôn thấy dáng vẻ bình tĩnh của địch, hắn cũng nhẹ nhàng an ổn đứng trên vầng trăng rồi không có thêm bất cứ hành động nào.

    Hàn Lập vẫn ngồi xếp bằng bên dưới tế đài, hai mắt khép hờ, dường như là đang chuyên chú dưỡng tâm an thần.

    Bỗng nhiên sắc mặt hơi động, hai mắt mở lớn rồi nhìn ra rất xa ở một phương nào đó, còn tỏ thêm vẻ kinh ngạc.

    Cũng cùng lúc đó, ở chân trời xa tít phía bên kia truyền đến từng trận nổ ầm ầm, một cỗ dao động cuồn cuộn ập tới. Bởi vì còn cách vị trí mắt trận này rất xa nên cũng không tạo ra ảnh hưởng nguy hại nào, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến các giáp sĩ của thương minh thủ vệ ở nơi này một phen sợ tái mật. Cả đám nhao nhao lâm vào trạng thái sẵn sàng đối địch.

    Hai mắt của Hàn Lập nhíu lại, tia sáng màu lam chớp động trong hai con ngươi. Tầm nhìn của hắn lập tức vươn ra mấy ngàn dặm, cảnh vật ở mọi nơi lập tức trở nên rõ rằng như không bị cản trở bởi bất cứ thứ gì.

    Chỉ thấy ở giữa không trung rộng lớn vốn trước đây trống không thì giờ đây bất ngờ xuất hiện thêm một tòa pháp trận màu trắng ngà rất lớn.

    Bên trong pháp trận liên tục phát lên những tiếng động ầm ầm vang trời. Dường như có một bóng đen cao hơn mười trượng liên tục tả xung hữu đột, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa cách nào sông ra khỏi màn sáng được.

    Mà trên đỉnh của trận pháp lại có hai người một nam một nữ đang đứng lơ lửng.

    Trong đó thiếu nữ khoác trên mình áo bào màu bạc, dung nhan xinh đẹp nhưng cặp mắt anh lên vẻ lạnh lẽo cương liệt. Nam lại mặc áo trắng, hai bên gò mà hiện lên từng nét linh văn vừa vàng vừa bạc.

    "Ô, là nàng! Nếu vậy người bên cạnh chắc chắn là Lục Dực rồi." Ánh mắt lấp lánh của Hàn Lập thoáng đảo qua thiếu nữ rồi dừng lại trên người tên áo trắng có khuôn mặt khá giống mình. Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó mỉm cười khuẩy mà như không.

     
    trangem thích bài này.
  5. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,947
    Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
    Tác giả: Vong Ngữ

    Quyển 11: Chân Tiên Giáng Thế
    Chương 2416: Thần Hồn Ấn Ký

    Người dịch: McLaren
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: bachngocsach.com




    Hắn hơi cân nhắc, bỗng nhiên môi khé nhúc nhíc.

    Ở cách đó mấy ngàn dặm, trong tai Băng Phương tức thì vang lên giọng nói của Hàn Lập. Tuy chỉ vài câu ngắn gọn những cũng đủ để nàng mừng rỡ.

    "Cái gì thế? Ai đang truyền âm nói chuyện với ngươi?" Lục Dực bên cạnh cảm ứng được sự khác thường của Băng Phượng nên quay lại hỏi.

    "Hàn đạo hữu đang ở mắt trận không xa phía trước, hắn gọi ta qua đó. Lục Dực đạo hữu có muốn cùng ta qua đó không?" Băng Phượng liếc mắt nhìn Lục Dực rồi khẽ cười.

    "Cái gì? Hắn trấn thủ mắt trận này?" Lục Dực nghe vậy, sắc mặt tái hẳn đi.

    "Sao nào? Lục Dực huynh không muốn qua đó sao?" Băng Phượng chớp mắt hỏi.

    "Hừ, ta qua đó rồi lấy ai chủ trì Càn Khôn Pháp Bàn? Nếu ngươi muốn đi gặp hắn cứ tự mình đi là được." Lục Dực âm trầm một lúc thật lâu mới lạnh lùng nói.

    "Hàn Huynh nhờ ta chuyển một câu, nếu ngươi muốn táng thân ở đây thì cứ việc đứng yên là được. Nhưng muốn bảo trụ được tính mạng thì nên theo ta qua gặp hắn. Còn nếu tên chân linh trước mặt thoát ra, hắn sẽ đích thân đối phó." Băng Phượng thở dài.

    "Nói vậy là Hàn Lập muốn uy hiếp ta?" Vẻ mặt của Lục Dực trở nên dữ tợn.

    "Lời đã nói xong, ngươi muốn tin hay không thì tùy." Băng Phượng cười khanh khách rồi chắp tay bấm niệm pháp quyết. Một làn sáng mờ mờ bao lấy thân nàng, hóa thành một vệt cầu vồng bay vọt đi.

    Lục Dực cũng không ngăn cản mà cứ đứng nhìn theo hướng đốm hào quang biết mất, trong lòng đầy nỗi phân vân.

    Một Lúc thật lâu sau hắn mới giẫm chân nghiến lợi:

    "Ngươi đã phát hiện ra ta, vậy ta cũng nên đi gặp tên chủ nhân cũ này một lần. Cho dù thế nào thì ta cũng cùng cấp bậc với hắn, chẳng lẽ ta sợ hãi ngươi mãi sao?"

    Vừa dứt lời, sau lưng hắn hơi dao động rồi xuất hiện thêm tám chiếc cánh ve trong suốt. Vỗ nhẽ, "vù", Lục Dực liền hóa thành một vệt sáng biến mất ở tít cuối chân trời.

    Cuối cùng thì hắn đã chẳng còn quan tâm đến pháp trận màu trắng ngà phía dưới nũa.

    Mà bởi không có ai chủ trì, lúc này hào quang trên bức màn thoáng chốc đã giảm đi hai ba phân so với ban đầu.

    Bóng đen to lớn bị vây bên trong cũng cảm ứng được sự khác biệt. Nó càng cố liều mạng vùng vẫy tạo ra những tiếng động vang trời, đinh tai nhức óc.

    Ngay lập tức, cả tòa pháp trận bắt đầu trở nên rung chấn kịch liệt.

    "Hàn huynh, quả nhiên huynh ở đây, thật sự là quá tốt rồi!"
    Hào quang chợt tắt, thân hình của băng phượng hiện ra trên không trung khu vực tế đài. Vừa trông thấy Hàn Lập nàng đã vui mừng thốt lên.

    Các vệ sỹ quanh đó đã được Hàn Lập nhắc nhở từ trước nên thấy nàng tới chỉ lặng yên như cũ.

    "Băng Phượng đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi lại tăng mạnh. Quả đúng là thân thể của băng phượng không đơn giản chút nào." Hàn Lập mỉm cười.

    "Hàn huynh lại trêu đùa. Với chút tăng tiến ấy so với đạo hữu thật giống như một trời một vực. Mà thanh danh của huynh lúc ta du ngoạn ở bên ngoài cũng nghe được không ít." Băng Phượng cười nhẹ rồi từ từ đáp xuống chỗ cao nhất phía trước người Hàn Lập.

    "Chút danh tiếng ấy thật ra Hàn mỗ không hề muốn. Nếu không có chuyện phải mạo hiểm như trước mắt thì tìm ta không dễ đâu. Ô, Lục Dực cũng đang lại đây, ngươi đợi chút để ta nói với hắn mấy câu." Hàn Lập nói xong, ánh mắt lóe lên tia sáng màu lam rồi nhìn về một hướng rất xa.

    "Hàn huynh nên cẩn thận, từ khi Lục Dực tiến cấp nên Đại Thừa đến nay thần thông của hắn cũng không phải nhỏ đâu. Hơn nữa hắn còn rất am hiểu một loại độn thuật thần bí, ngay đến cả chân tiên cũng không dễ dàng đuổi kịp ngay được." Băng Phượng không ý kiến gì thêm, chỉ lui ra đứng phía sau rồi nhắc nhở đôi lời với Hàn Lập.

    "Ô, đến cả chân tiên cũng không đuổi kịp! Có cơ hội Hàn mỗ cũng muốn kiểm nghiệm một lần." Hàn Lập nghe vậy liền tỏ vẻ hứng thú.

    Đúng lúc này phía xa xa trên bầu trời vang lên từng tiếng vù vù, một đốm sáng nữa cũng đang từ xa bay lại.

    Các vệ sỹ của thương minh xôn xao, nhưng sau khi nghe giọng nói bình thản của Hàn Lập "người đến không phải địch đâu" tức thì trở nên im lặng.

    Hào quang lóe lên!

    Lục Dực liền xuất hiện trên không trung đài tế. Hắn cúi đầu liếc nhìn Hàn Lập rồi giữ sắc mặt không đổi mở miệng:

    "Nếu ngươi muốn gặp ta sao lại không tự mình đi tới? Còn nói ta không đến đây sẽ táng thân nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?"

    "Nếu không tin, vậy sao ngươi lại theo Băng Phượng đạo hữu tới đây?" Hàn Lập nhẹ nhàng đáp.

    "Hừ, nghe nói ngươi đồng ý tự mình đối phó với tên chân linh kia nên ta cũng chẳng cần ra tay giúp ngươi bám trụ hắn làm gì. Hơn nữa ta cũng muốn xem thần thông của vị chủ nhân cũ này có lợi hại như trong lời đồn không!" Lục Dực hừ lạnh.

    "Vậy sao? Tựa như ngươi rất tự tin là ta không thể bắt được ngươi? Lại còn dám đứng trước mặt ta nói chuyện như vậy? Phải chăng ngươi đã quên trong cơ thể vẫn còn một huyết khế ta đã gieo vào?" Hàn Lập nhíu mắt rồi cười khẽ.

    "Ha ha, nếu ta chưa tiến cấp Đại Thừa, vì khoảng cách chênh lệch quá xa thì còn chút kiêng ngại loại huyết khế này. Nhưng lúc này tu vi của ta đã tương đương ngươi, ta không tin cái khế ước này có bao nhiêu tác dụng." Lục Dực cười to.

    "Thật không? Xem ra ngươi trở nên rất tự tin khi tiến cấp lên Đại Thừa. Nhưng ngươi lại sai rồi!" Vẻ mặt của Hàn Lập vẫn thủy chung không đổi, hắn chậm rãi nói.

    Vừa dứt lời, một tay của Hàn Lập bấm niệm pháp quyết nhanh như chớp, mà giữa hai mắt chợt lóe tia sáng màu lam giống như hai vầng thái dương từ hai hốc mắt tràn ra. Hắn vẫn ngồi im nửa bước không dời thế nhưng một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ giống như thực chất liền trào ra rồi chụp xuống.

    Lục Dực giật mình, không nghĩ vừa mới giáp mặt mà Hàn Lập đã ra tay. Hắn kinh hãi quát khẽ, thân hình hơi động như muốn bắn vọt vể phía sau, đồng thời một tay cũng vội dơ lên như sẽ thi triển bí thuật nào đó để phản kích.

    Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập hừ một tiếng lạnh lẽo.

    Tiếng "hừ" tuy không lớn nhưng truyền đến tai của Lục Dực lại làm cho thần thức của hắn ông lên như bị muôn ngàn tia sét đánh. Thân hình đang lui về hay pháp quyết đang chuẩn bị xuất ra cũng vì vậy mà trở nên chậm chạp.

    Mà đúng lúc này, trong nháy mắt cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ cuồn cuộn ập đến cuốn Lục Dực vào giữa, đồng thời một chữ "định" khác lại từ miệng Hàn Lập truyền ra.

    Lục Dực chỉ cảm thấy trong biên thần thức của mình có một điểm nhỏ nổ tung, tiếp theo là một loại dao động cực kỳ quỷ dị tràn ra, nháy mắt đã lan khắp toàn thân thể.

    Hắn chỉ cảm thấy thân thình loạng choạng, kể cả đầu lẫn tứ chi đều trở nên cứng ngắc, không làm cách nào nhúc nhíc được.

    "Ngươi"

    Lục Dực hét lên nhưng mồm miệng cũng cứng lại không sao nói hết được, cuối cùng chỉ còn mỗi vẻ hoảng sợ cực độ trên khuôn mặt.

    Thấy vậy Hàn Lập mới không chút hoang mang thả lỏng pháp quyết.

    Băng Phượng bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức phải há mồm trợn mắt.

    Tuy nàng biết Lục Dực tuyệt đối không phải đối thủ của Hàn Lập, nhưng có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới ngay cả cơ hội ra tay cũng không kịp, cuối cùng bị Hàn Lập thi pháp chế trụ trong tức khắc.

    "Hàn huynh, đây là chuyện gì?" Mang theo vẻ ngơ ngác giật mình một lúc mới cất lên được tiếng hỏi.

    "Không có gì, chỉ bởi hắn quá coi thường tác dụng của huyết khế, cứ cho là ngang cấp với ta là sẽ không bị trói buộc. Cơ bản thì cách nghĩ này không sai, nhưng nếu đối với ta thì mới là sai mười lần sai! Hàn Lập cười nhẹ. Hắn thầm nghĩ trong lòng, với thần thức của mình mạnh gấp mấy lần đối phương, chỉ với khoảng cách chênh lệch này đã thừa sức phát huy uy lực không nhỏ của huyết khế.

    Nghe Hàn Lập trả lời vậy Băng Phượng tự hiểu là Hàn Lập không muốn nói quá rõ ràng, nhưng nàng cũng thông minh không tiếp tục hỏi thêm nữa.

    Hàn Lập quay lại quan sát thiếu nữ này một lúc, bỗng đột nhiên nói:

    "Ta nghe nói ngươi bị tên chân tiên kia đuổi giết liên tục, đây là chuyện gì? Nhân lúc này hãy kể ra đi!"

    "Hàn huynh đã hỏi thì tiểu muội xin nói hết. Trước đây muội bị Lục Dực bắt đi, bắt đầu là từ Lôi Minh đến tận đại lục Huyết Thiên. Ngày đó..." Đối với Hàn Lập tất nhiên Băng Phượng không có bất cứ điểm nào để dấu diếm. Gương mặt xinh xắn một mực kể lại mọi chuyện.

    "... Cứ như vậy, muội và Lục Dực bị đám người của Minh Tôn chặn giữa đường, không thể không đáp ứng làm mồi nhử cho người ta."

    "Nếu vậy, tên chân tiên kia muốn thu ngươi với Lục Dực làm tôi tớ. Sau đó lại bị Lục Dực chọc giận nên mối một mực đuổi giết như vậy. Hơn nữa hắn đã để lại dấu vết trên người các ngươi nên bất kể chạy xa đến đâu cũng vẫn có thể đuổi theo được." Hàn Lập nghe xong sờ cằm suy nghĩ rồi đưa ra kết luộn.

    "Để Hàn huynh chê cười, ta với Lục Dực đều đã tự mình kiểm tra nhưng không thể phát hiện ra đối phương đã để lại ấn ký nơi nào. Vậy nên chỉ có thể đoán là hắn đã gieo ấn ký vào tâm hồn. Bí thuật của Tiên giới thật đáng sợ, xưa đến nay chúng ta chưa từng thấy thủ đoạn nào như này." Băng Phương cười khổ.

    "Lưu lại ký hiệu trong linh hồn! Nếu vậy ta có thể giúp được các ngươi một chút." Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chợt lóe. Hắn mỉm cười nói.

    "Cái gì, Hàn huynh có biện pháp gì sao? Lúc trước ta đã nhờ Minh Tôn nhưng hắn cũng bó tay." Băng Phượng nghe xong liền mừng rỡ, nhưng mơ hồ trong lòng vẫn có chút không dám tin.

    "Nếu chỉ đơn thuần là phương thức lưu lại ấn ký và tâm hồn, kể cả có là bí thuật của Tiên giới thì cũng chẳng phải là bí thuật cao cấp gì. Hơn phần nửa là hắn dựa vào sự mạnh mẽ của thần hồn của mình mới có thể dễ dàng làm vậy. Chỉ cần thần hồn của ta không kém đối phương quá xa thì vẫn có vài phần giải trừ. Nếu ngươi tin tưởng thì ta có thể thử một chút." Hàn Lập bình tĩnh lạ thường.

    "Có Hàn huynh ra tay tương trợ, tiểu muội cầu còn không được. Hàn đạo hữu cứ việc ra tay thử là được." Băng Phượng đồng ý không chút chần chờ.

    "Được, đạo hữu cứ buông lỏng thức hải, không nên kháng cự thần hồn lực của ta." Hàn Lập nghe xong cũng gật đầu, một ngón tay búng về phía Băng Phượng trong khi miệng vẫn chậm chậm nói.

     
    trangem thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.