FULL  HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Full - Tâm Tại Lưu Lãng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. hcmutransmt06a

    hcmutransmt06a Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/3/12
    Bài viết:
    212
    Được thích:
    165
    Re: Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng (New: C250)

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 252: Đừng nói xấu sau lưng người khác

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    - Oh my god...
    Hàn Tiểu Linh vò đầu bứt tai, lại đưa tay sờ trán Hàn Tuyết Nhu:
    - Tiểu Nhu, em không bị choáng váng đấy chứ? Không phải con nhà quan cũng không phải con nhà giàu, nhìn cũng không đẹp trai. Sao em lại...

    Đúng lúc này, Đinh Lan trở lại, nàng vừa lên xe, Hàn Tiểu Linh đã nói:
    - Thím hai! Thím hai! Thím phải khuyên nhủ tiểu Nhu, con bé tìm bạn trai là cô nhi, hơn nữa còn không đẹp trai... À đúng rồi, tiểu Nhu, chẳng lẽ thành tích học tập của nó rất tốt?

    - Chuyện này... anh ấy được 0 điểm tiếng Anh.
    Hàn Tuyết Nhu nhất thời cảm thấy có lỗi.

    - Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Thím hai, bạn trai này của tiểu Nhu thực sự không ổn chút nào...
    Hàn Tiểu Linh nôn nóng a, dường như không phải Hàn Tuyết Nhu tìm bạn trai, mà là Hàn Tiểu Linh nàng vậy.

    Đinh Lan lại không để ý đến Hàn Tiểu Linh, vừa đưa thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hàn Tuyết Nhu vừa nói:
    - Là thằng bé Đường Kim sao?

    - Hả? Mẹ... mẹ... sao mẹ biết?
    Hàn Tuyết Nhu ngẩn ra.

    - Cha con biết chuyện, chẳng lẽ mẹ không biết?
    Đinh Lan cười nhạt.

    - Cha lại bán rẻ con.
    Hàn Tuyết Nhu cong miệng, bộ dạng thật mất hứng.

    - Mau uống thuốc đi, sau này phải chú ý an toàn.
    Đinh Lan sủng nịch nhìn Hàn Tuyết Nhu. Từ đầu đến cuối, nàng không hề trách cứ con gái vì chuyện này.

    - Thím hai, thím sớm biết bạn trai tiểu Nhu là ai sao?
    Hàn Tiểu Nhu hơi sợ run hỏi một câu.

    - Tiểu Linh, chỉ cần là tiểu Nhu tự mình lựa chọn, thím tin rằng không nhầm đâu. Mà dù có nhầm, chỉ cần nó vui là được rồi.
    Đinh Lan khẽ mỉm cười:
    - Thím tin con gái của mình, tiểu Nhu cũng có phán đoán của nó. Dĩ nhiên, thắng bé Đường Kim kia thì thím cũng biết. Chú hai của cháu đã nói với thím rồi.

    - Chị Linh, Đường Kim rất có bản lãnh.
    Hàn Tuyết Nhu cũng không nhịn được mà nói giúp bạn trai của mình.

    Hàn Tiểu Linh nhỏ giọng thì thầm gì đó, hiển nhiên hơi xem thường.

    - Tiểu Nhu, mẹ đã xin nghỉ giúp con rồi, chiều cũng không cần đi học nữa. Lát nữa chúng ta đi đón cha con rồi cùng nhau về nhà.
    Hiển nhiên Đinh Lan không muốn nói tiếp về bạn trai của Hàn Tuyết Nhu:
    - Trường con còn đòi hỏi điều gì không? Nếu không có thì đi tìm cha con thôi.

    - Mẹ, chờ một chút nữa, Đường Kim đã tìm giúp con hai vệ sĩ.
    Hàn Tuyết Nhu vừa nhận được điện thoại của Đường Kim lúc nãy:
    - Chắc hẳn sắp tới rồi.

    - Vệ sĩ?
    Hàn Tiểu Linh có chút ngạc nhiên:
    - Tiểu Nhu, đang yên đang lành sao phải có vệ sĩ?

    - Ở đây không phải quá an toàn, lần trước chú hai của cháu bị đánh đó. Có vệ sĩ cũng tốt.
    Đinh Lan mở miệng nói.

    - Công ty mới của chú hai chẳng phải có cả công ty bảo an sao? Điều hai vệ sĩ từ công ty tới là được.
    Hàn Tiểu Linh có chút xem thường:
    - Bạn trai kia của tiểu Nhu tìm tới vệ sĩ chắc cũng chẳng tốt đến đâu...

    Hàn Tiểu Linh đột nhiên không nói nổi nữa, bởi nàng cảm thấy đầu của mình bị một thứ gì đó chĩa vào. Khóe mắt cố gắng nhìn qua, nhất thời nàng sợ đến mất cả hồn vía:
    - Cô... cô... cô định làm gì?

    Súng! Đó lại là một cây súng! Nàng bị chĩa súng vào đầu, mà người chĩa súng lại là một cô gái ăn mặc hở hang.

    - Nhớ kỹ, lần sau đừng nói xấu sau lưng người khác!
    Cô gái này chính là Trình Lâm, nàng hừ lạnh một tiếng, thu súng lại. Sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
    - Em là bạn gái của Đường Kim sao? Tên đó cũng không chém gió, trên người em đúng là có hương thơm tự nhiên. Trên người tên đó toàn là mùi của em, cách mấy trượng vẫn ngửi thấy được.

    Hàn Tuyết Nhu còn chưa nói gì, Trình Lâm lại nói:
    - Tôi là Trình Lâm, cô bé trên xe Hummer kia tên là Ngô Ý. Trong khoảng thời gian em về nhà, hai chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho em. Dù em đi tới đâu, bọn tôi cũng sẽ đi theo.

    - Cảm ơn nha.
    Hàn Tuyết Nhu có chút cảm kích nhìn Trình Lâm.

    - Không cần cám ơn tôi, tôi còn phải tạ ơn em nữa.
    Trình Lâm cười cổ quái một tiếng, sau đó nhìn Hàn Tiểu Linh:
    - Cô lên phía trước, đổi chỗ cho Hàn Tuyết Nhu.

    Hàn Tiểu Linh vừa bị dọa đến thảm, vội vàng đổi chỗ với Hàn Tuyết Nhu. Mà lúc này, Trình Lâm cũng mở cửa xe, ngồi cạnh Hàn Tuyết Nhu:
    - Lái xe thôi.

    - Ngô Ý kia không sang đây sao?
    Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.

    - Cô ấy lái xe theo sau chúng ta, như vậy an toàn hơn.
    Trình Lâm cũng giải thích.

    Hàn Tuyết Nhu không hỏi nữa, chỉ nói với Đinh Lan:
    - Mẹ, có thể đi được rồi.

    BMW nhanh chóng rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, mà một chiếc Hummer cũng theo sau đó. Bọn họ vừa rời đi, đã có mấy chiếc xe chạy tới, dừng trước cửa trường học. Sau đó bảy tám người nhảy xuống, có kẻ cầm máy ảnh, có người cầm máy quay, nhanh chóng vọt vào trong trường.

    - Mau, lớp 10/4.

    - Bên kia, dãy phòng học bên kia!

    - Nữ sinh đó là Tiếu Thiền, đừng tìm nhầm đó!

    ...

    Những người này vừa chạy vừa la hét, không tới một hồi, tất cả đã tụ lại trước cửa lớp 10/4.

    - Bạn học này, xin hỏi có Tiếu Thiền ở đây không?

    - Chuyện này... hình như không có...

    - Bạn học này, tôi là phóng viên kênh Ninh Sơn giải trí, bạn tên là gì? Bạn có quen với Tiếu Thiền không vậy?

    - Bạn học này, tôi là phóng viên của báo chiều Ninh Sơn, lớp các bạn có học sinh tên là Đường Kim không?

    - Bạn học này, bạn có cái nhìn gì về bản ba lê trên piano không?

    ...

    Lớp 10/4 loạn như tương, mà mọi người rốt cuộc cũng hiểu, những phóng viên này tới chủ yếu vì Tiếu Thiền. Nói cho cùng thì là Tiếu Thiền son rồi, một đêm đỏ chóe!

    Tối hôm qua, khoảng mười hai giờ, đã có một người lên mấy trang nổi tiếng ở Ninh Sơn phát tán clip. Tên clip là: Thần kỹ kinh thế của mỹ nữ, ba lê trên piano!

    Ban đầu, đoạn clip này cũng không khiến quá nhiều người chú ý, nhưng mấy giờ sau, đoạn clip này bắt đầu khiến vài người để tâm, bắt đầu truyền bá trong phạm vi nhỏ. Một số người chia sẻ rất rộng, tới sáng hôm nay, mấy trang web lớn đều đã đề cử đoạn clip này lên hàng đầu. Càng truyền lại càng nhiều người biết, đoạn clip này bắt đầu truyền bá điên cuồng. Sau đó cô bé nhảy ba lê đánh đàn trong clip kia bắt đầu nổi tiếng!

    Ở thời đại của internet này, một người muốn nổi tiếng thì rất đơn giản, ví dụ như Tiếu Thiền vậy. Mà vài đài truyền thông ở thành phố Ninh Sơn đã bắt đầu chen chúc tới vào trưa nay, muốn phỏng vấn nữ minh tinh sắp nổi này.

    Mà giờ khắc này, trong phòng ăn Kinh Điển, Tiếu Thiền mang bộ mặt như mướp đắng:
    - Thầy Tập, làm sao bây giờ nha? Em không dám đi học.

    - Tiếu Thiền, em muốn làm minh tinh không?
    Tập Phong đột nhiên đề ra vấn đề như vậy.
     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
  2. hcmutransmt06a

    hcmutransmt06a Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/3/12
    Bài viết:
    212
    Được thích:
    165
    Re: Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng (New: C250)

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 253: Khủng bố bất ngờ

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    - Minh tinh?
    Tiếu Thiền vẻ mặt đau khổ:
    - Thầy Tập, em cũng không muốn thành con cưng của internet. Không có chỗ nào tốt, còn có thể phiền chết nữa.

    - Tiếu Thiền, em nghĩ sai rồi, không phải con cưng của internet, mà là một minh tinh chân chính.
    Tập Phong lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, còn có chút chờ mong:
    - Nói cụ thể một chút, là trở thành một ca sĩ. Nếu như em nguyện ý, thầy có thể đảm bảo sẽ giúp em trở thành ca sĩ nổi tiếng bậc nhất trong nước.

    - Hả?
    Tiếu Thiền sửng sốt:
    - Làm... làm ca sĩ?

    - Không sai, chính là ca sĩ.
    Tập Phong gật đầu khẳng định.

    - Chỉ là, thầy Tạp, em... em cũng hát không quá hay mà.
    Tiếu Thiền lắp bắp.

    - Tiếu Thiền, đầu tiên, em hát hay hơn nhiều so với em tưởng tượng, tiếp theo, bản lĩnh của em còn mạnh hơn rất nhiều ca sĩ, cuối cùng, thầy nói cho em biết một chuyện, thật ra, những ca sĩ nổi tiếng kia chưa chắc đã hát hay, mà là được lăng xê tốt.
    Tập Phong chậm rãi nói, lại hỏi thăm Tiếu Thiền:
    - Em có biết, một người muốn thành minh tinh, quan trọng nhất là cái gì không?

    - Cái này sao? Thực lực? Hay là xinh đẹp?
    Tiếu Thiền yếu ớt hỏi.

    - Cũng không phải.
    Tập Phong lắc đầu:
    - Thật ra, thứ quan trọng nhất chính là danh tiếng. Cái gọi là minh tinh, chính là người có danh tiếng. Nổi danh rồi, mặc dù em có hát không hay thì cũng có thể thành ca sĩ nổi tiếng. Giống như vài diễn viên nổi tiếng từ đóng phim, sau đó chạy đi hát cũng có thể trở thành ca sĩ hàng đầu. Hai điều này có cùng nguyên lý.

    Nhìn Tiếu Thiền, Tập Phong nói rất chân thành:
    - Tiếu Thiền, bây giờ em đã có thứ quan trọng nhất, đó chính là danh tiếng. Cho nên, nếu em muốn làm ca sĩ, vậy thì thật đơn giản. Dù là ca hát hay nhảy múa thì em cũng đã có kiến thức cơ bản tốt. Chỉ cần huấn luyện và trang điểm thêm, em có thể cực kỳ nổi tiếng.

    - Chỉ là... thầy Tập à, những con cưng internet kia cũng chỉ nổi một chút là lặn mất thôi mà.
    Tiếu Thiền vẫn hơi nghi vấn.

    - Em nói không sai, quả thật phần lớn như vậy.
    Tập Phong gật đầu:
    - Cho nên chúng ta cần em trở thành một minh tinh chân chính, em cần một đội ngũ lăng xê cho mình. Thầy đã vì em mà liên hệ với công ty Kinh Kỷ nổi tiếng trên tỉnh thành. Bọn họ khá hứng thú với em, chỉ cần em đồng ý ký hợp đồng với họ, bọn họ sẽ lập tức chủ động tiến hành lăng xê cho em. Bọn họ sẽ tiếp tục thúc đẩy danh tiếng trên internet hộ em, sau đó lựa chọn một thời cơ tốt nhất, cho em xuất bản album. Nếu không có gì bất ngờ, em sẽ một lần là nổi tiếng.

    Tiếu Thiền nhất thời sứng sờ, nàng đột nhiên có cảm giác, Tập Phong muốn nàng làm ca sĩ cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà là có dự mưu.

    Mà đúng lúc này, Tập Phong lại nói:
    - Tiếu Thiền, thầy cũng không giấu diếm em, ngay từ khi em và Đường Kim luyện tập vũ đạo, thầy đã lên kế hoạch này rồi. thầy cũng thành thật nói cho em biết, thầy muốn bồi dưỡng em thành ca sĩ là có tư tâm trong đó. Mấy năm nay thầy viết rất nhiều nhạc, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp để đưa ra ngoài. Nhưng em phải tin thầy, mặc dù có tư tâm, nhưng thật sự thầy có lòng tin giúp em trở thành ca sĩ chân chính.

    - Thầy Tập, em có thể suy nghĩ một chút không?
    Tiếu Thiền trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói. Hiện giờ nàng hơi loạn, không biết phải quyết định ra sao.

    Tập Phong gật đầu:
    - Tiếu Thiền, dĩ nhiên em cần suy nghĩ kỹ càng. Nhưng em nên quyết định nhanh một chút, bởi nếu em sớm ký hợp đồng, trong kỳ nghỉ quốc khánh này, cũng kịp để an bài rất nhiều chuyện.

    Tiếu Thiền không nói gì, bộ dạng vò đầu bứt tai.

    Ninh Sơn Nhị Trung, những phóng viên kia không tìm được Tiếu Thiền, lại thêm trường học ra mặt, cuối cùng đuổi hết phóng viên ra khỏi trường. Tiếng chuông vào học vang lên, sân trường lại trở về yên tĩnh.

    Dĩ nhiên, đây chẳng qua là yên tĩnh bên ngoài, tâm tình mỗi học sinh đều treo ở đâu mất rồi. Đây là hai tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ tám ngày, rất nhiều người chẳng còn lòng nào lên lớp. Mà một vài học sinh có nhà ở các huyện bên dưới đã xin phép về nhà trước. Giống như Hàn Tuyết Nhu vậy.

    Rất nhiều xe cộ đỗ rải rác khắp nơi, phần lớn là phụ huynh đón con, mà có vài học sinh nhìn qua cửa sổ đã thấy tình hình bên ngoài, lại càng không có lòng dạ nào học tiếp.

    Tiết đầu buổi chiều của lớp 7/5 là lịch sử, nhưng chuông đã điểm mà học sinh lại thấy chủ nhiệm dạy ngữ văn đi vào:
    - Thầy Chu xin phép về nhà, mọi người tự học.

    Thầy Chu chính là giáo viên lịch sử của lớp 7/5. Nghe nói đến giáo viên cũng về nhà, có người không nhịn được la lên:
    - Thầy Nghiêm ơi, sao không nghỉ luôn đi thầy? Cho bọn em về sớm đi...

    - Đúng rồi, nghỉ đi thầy!
    Không ít người phụ họa.

    Chủ nhiệm lớp 7/5 tên là Nghiêm Tứ Minh, hơn bốn mươi tuổi, tính tình ôn hòa, quan hệ với học sinh không tệ. Hắn đang định nói cái gì, đột nhiên nghe đánh rầm một cái, cửa phòng học bị đá văng ra, hai người đàn ông cùng vọt vào.

    "Pằng pằng pằng..." Tiếng súng vang lên, khiến vô số người thét chói tai, đồng thời làm cả trường kinh hãi.

    - Im hết cho tao!
    Âm thanh lạnh lùng truyền vào tai mọi người, một người đàn ông tiến vào phòng học, mặt hắn đầy râu, ánh mắt hung ác quét qua năm mươi học sinh trong phòng:
    - Tao tuyên bố, chúng mày đã thành con tin của tao. Nếu chúng mày nghe lời, tao có thể đảm bảo cho chúng mày về nhà ăn trung thu. Nếu không nghe lời, vậy hắn chính là tấm gương của chúng mày!

    Người đàn ông nói xong câu đó liền rút súng lục bên hông ra, bắn về phía Nghiêm Tứ Minh.

    "Á!" Nghiêm Tứ Minh kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, bắp chân chảy máu ròng ròng.

    - Một súng này là cảnh cáo. Tiếp theo, tao cũng chỉ bắn vào đầu. Bây giờ, chúng mày nói đi, chúng mày có muốn chết hay không? Muốn chết thì đứng ra đây!
    Người đàn ông lạnh lùng quét qua năm mươi học sinh.

    Năm mươi đứa bé sợ đến tái mặt, thân thể phát run, không ít đứa đã sợ đến phát khóc, còn có một đứa sợ đến ngất xỉu.

    - Rất tốt. Tao thích cháu ngoan biết nghe lời. Bây giờ thì lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố mẹ chúng mày, để bọn họ tới cứu chúng mày đi!
    Tên râu ria ra vẻ rất hài lòng.

    Đường Kim đang nằm mơ, trong mơ, Hàn Tuyết Nhu vì hắn mà biểu diễn đủ loại tư thế thể dục nghệ thuật. Hơn nữa, nàng còn không mặc quần áo. Nhưng khi hắn sôi máu nhào về phía nàng, hắn lại tỉnh.

    - Huấn luyện viên Ninh, quấy rầy mộng xuân của đàn ông là thiếu đạo đức đó.
    Đường Kim ngồi dậy, nhìn Ninh Tâm Tĩnh phá mộng đẹp của mình, có chút buồn bực nói.

    - Đường Kim, xảy ra chuyện rồi. Phần tử khủng bố đã hành động, chúng bắt cóc năm mươi học sinh của Ninh Sơn Nhị Trung.
    Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản, nhưng Đường Kim vẫn cảm giác được nàng có sự căng thẳng mơ hồ.
     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.