Re: Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu - Chương 266 Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 236: Chiêu An Hay Không Mời đọc Như đã hứa - tung bom đợt 1 20 chương. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ webtruyen.com thời gian qua Cho dù là Trương Cư Chính nắm trong tay triều cục, viện dẫn lệ cũ đưa ra quyết định lớn gan như vậy, có thể tưởng tượng cũng rất không dễ dàng, mới vừa rồi trách Tần Lâm tới muộn cũng là trách lầm hắn. Mao Hải Phong suy nghĩ một trận, vốn muốn hỏi Tần Lâm, lại nghiêng đầu hỏi Kim Anh Cơ: - Thiếu chủ, triều đình có nói tới Trưởng Quan Ty Doanh Châu chúng ta thuộc về nơi nào quản lý, phải bị ôn quan tỉnh nào nắm cổ hay không? Là Chiết Giang, hay là…? Kim Anh Cơ cũng không biết rõ ràng, liền dùng ánh mắt hỏi Tần Lâm. - Nam Trực Lệ. Tần Lâm ung dung điềm tĩnh trả lời: - Trực thuộc trung ương, các ngươi không cần lôi kéo kết giao với bất cứ quan địa phương nào cả. Triều Đại Minh có Nam bảy Bắc sáu cộng mười ba tỉnh, khu quân sự biên cương Cáp Mật Vệ, Nô Nhi Càn và Nam Bắc Trực Lệ. Các tỉnh phải thiết lập Bố Chính Ty, Đô Chỉ Huy Ty cùng Đề Hình Án Sát Ty phụ trách các hạng sự vụ quân dân, từ giữa đời Minh tới nay lại có Tuần Phủ đại thần cai quản các hạng mục yếu vụ và Tuần Án Ngự Sử giám sát quan viên toàn tỉnh. Thổ Ty ở những tỉnh này vẫn phải dùng những quan viên kể trên cai quản, tỷ như Tương Tây Vĩnh Thuận Tuyên Úy Ty, tuy là chính tam phẩm đại Thổ Ty nhưng vẫn phải phục tòng các quan viên lớn nhỏ ba ty cấp tỉnh Hồ Quảng, cùng Tuần Phủ Tuần Án cai quản. Mà đặc biệt ngoại lệ chính là Nam Bắc Trực Lệ, đều không bố trí quan thự (văn phòng chính phủ) cấp tỉnh. Tỷ như Vương Thế Trinh là chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, nhưng phạm vi quản hạt của y vẫn chỉ có một Thuận Thiên phủ, không quản được những châu phủ khác trong phạm vi Nam Trực Lệ. Trên lý thuyết Trấn Giang phủ, Thường Châu phủ đều là trực tiếp chịu trách nhiệm với Lục bộ trung ương. Trưởng Quan Ty Doanh Châu được lập ra ở Nam Trực Lệ, nói cách khác trực tiếp do trung ương quản lý, hoàn toàn không chịu quan viên địa phương chế ước. Từ điểm này có thể thấy được, vị lục phẩm trưởng quan Kim Anh Cơ này thật ra cao hơn cả chính tam phẩm Tuyên Úy Sứ Vĩnh Thuận Tuyên Úy Ty. Tần Lâm ném ra tạc đạn nặng ký, giải thích sơ qua những nội dung này, chúng hải thương lại mừng rỡ một trận, lập tức có nhiều người nghiêng về tiếp nhận chiêu an, không ngừng nháy mắt ra dấu với Mao Hải Phong. Kim Anh Cơ nhìn y khẽ mỉm cười, lặng lẽ giá giá ngón tay cái. Mắt thấy Tần Lâm nắm chắc phần thắng, cán cân trong lòng Ngũ Phong hải thương đang từ từ nghiêng về phía thiên triều, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn gấp đến độ giậm chân, đang định lên tiếng tranh chấp, Y Hạ Quỷ Khanh chợt ngăn y lại, liếc mắt nhìn nhìn nhìn Tần Lâm, âm trầm nói: - Sứ thần Minh quốc quá cuồng vọng! Bến Tùng Phổ Bình Hộ cảng là địa phương Nhật Bản chúng ta, các ngươi muốn phong Trưởng Quan Ty Doanh Châu gì đó, vì sao lại thiết lập trên Nhật Bản ta? Đây rốt cục là chỉ ý triều đình Minh quốc hay là các ngươi tự tiện chủ trương, vì sao không biết tới Mạc Phủ tướng quân (Shogun) nước ta? Tần Lâm nheo mắt lại, ánh mắt vừa chạm cùng Y Hạ Quỷ Khanh chỉ cảm thấy trong mắt đối phương toát ra quỷ khí âm trầm, quả thật là một đại kình địch. Y Hạ Quỷ Khanh là Thượng Nhẫn Y Hạ Lưu, giết người vô số, người bình thường không dám nhìn thẳng vào mắt. Lần này va chạm với ánh mắt sắc bén như mắt ưng của Tần Lâm, khóe mắt hơi đau nhói, trong lòng không khỏi thất kinh, thầm nói sứ thần Minh quốc tuyệt không phải hạng người lục lục thường tài. Tần Lâm cùng các vị quan viên liên danh tấu thỉnh chiêu an Ngũ Phong hải thương, dĩ nhiên không thể nói mẫu cảng bọn họ ở Bình Hộ Nhật Bản, chỉ có thể nói ở trên Đông Dương đại hải, chỗ man di ở cách Ninh Ba hơn tám trăm dặm. Trương Cư Chính cũng chơi chữ, nói sơ qua thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu trên các đảo Đông Hải, cũng không có chỉ rõ là hòn đảo nào. Mà trung ương thiên triều cũng không quan tâm tới man di hải ngoại, đảo Đông Hải lại đặc biệt nhiều, sẽ không có người nào ăn no không có chuyện làm đi khảo cứu xem là hòn đảo nào. Chỉ ý cùng quan bằng ấn tín đều không có nói tới Bình Hộ cảng, Tần Lâm cũng không thể nào thật sự thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu ở chỗ này. Nếu không Nhật Bản cho sứ chạy tới kinh sư tố cáo, hoặc là vì chuyện khác khiến cho hai nước tranh chấp, kẻ xui xẻo tuyệt đối là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ nho nhỏ hắn. Bên Đại Minh ai nấy toát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, Hoắc Trọng Lâu thấp giọng hỏi: - Tần trưởng quan, chúng ta có cần chậm rãi thương nghị hay không? Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, hắn đã sớm có suy tính, lúc này hừ lạnh một tiếng: - Ngũ Phong hải thương ở nhờ Bình Hộ, nhưng cũng không phải là người Nhật Bản, thiên triều Đại Minh ta phong con dân làm Thổ Ty, chẳng lẽ còn cần Nhật Bản ngươi đồng ý? Tần Lâm vừa nói ra lập tức được rất nhiều hải thương ủng hộ, bên trong Ngũ Phong hải thương người Trung Quốc chiếm tám thành trở lên, trong hai thành còn lại, người Triều Tiên lại chiếm một nửa, tự nhiên sẽ không thừa nhận là người Nhật Bản. Bất quá, Bình Hộ đúng là địa phương thuộc Nhật Bản. Hoắc Trọng Lâu vẫn không hiểu Tần Lâm muốn làm cái gì, trợn tròn mắt rơi vào mơ hồ, chỉ cảm thấy Tần trưởng quan càng ngày càng cao thâm khó lường. Tần Lâm nhìn Kim Anh Cơ nháy nháy mắt: - Trước kia bởi vì triều đình coi các vị là giặc Oa, quan phủ duyên hải hở chút là lấy đại quân tảo thanh, cho nên không đứng chân được, chỉ có thể tạm ở Bình Hộ cảng. Hôm nay đã được chiêu an, thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu... Trong mắt Kim Anh Cơ lóe lên ánh sáng, lập tức nói tiếp: - Đông Hải to lớn, đi đâu cũng được, cần gì khốn thủ ở một Bình Hộ cảng nho nhỏ?! Đám hải thương nhất thời sôi trào, phú quý không về quê chẳng khác nào áo gấm đi đêm, hiện tại kiếm được nhiều tiền như vậy, cần gì sống ở Bình Hộ? Được chiêu an, thoải mái trở về quê nhà, còn có thể mở căn cứ mua bán trên đảo ở gần Trung Nguyên hơn, tất cả mọi phương diện đều hơn hẳn ở Bình Hộ cảng. Hai vị sứ giả Đảo Tân Gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Tiểu Điểu Hoàn hoảng sợ, mặt như người chết của Y Hạ Quỷ Khanh càng lộ vẻ âm trầm. Sở dĩ có thể ép buộc Ngũ Phong hải thương là bởi vì bọn họ thiết lập mẫu cảng ở Bình Hộ cảng. Mà sở dĩ năm xưa chọn trúng Bình Hộ cảng là vì Uông Trực lo lắng địa phương ở gần đại lục sẽ dễ dàng bị Thủy sư triều đình tập kích. Bây giờ chính sách triều đình Đại Minh biến đổi, hải thương hoàn toàn không cần thiết ở lại Bình Hộ, hơn nữa Đảo Tân Gia trước mắt còn chưa đụng tới Bình Hộ cảng nằm trong Tùng Phổ quận. Ngũ Phong hải thương muốn đi, bọn họ cũng không ngăn được. May là Y Hạ Quỷ Khanh âm mưu quỷ kế rất nhiều, lúc này bị Tần Lâm làm cho trở tay không kịp, cũng bó tay hết cách. Mắt thấy tình thế càng ngày càng bất lợi, Diệp Ma nhảy ra nói: - Bình Hộ là căn cơ Ngũ Phong hải thương ta... - Ngàn vạn lần không thể dễ dàng vứt bỏ! Mao Hải Phong sải bước vượt qua đám người đứng ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tần Lâm: - Rốt cục quan phủ có lòng dạ thế nào? Tần Lâm nở một nụ cười vô hại.
Re: Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu - Chương 266 Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 237: Chỗ Nào Không Đúng? Mời đọc Mao Hải Phong không nghĩ tới Tần Lâm thân là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ lại vô lại như vậy, nhất thời nổi đóa, dừng một chút lại nói: - Đến gần đảo ven biển, làm ăn, về quê nhà sẽ dễ dàng, nhưng triều đình muốn diệt chúng ta, vậy cũng dễ dàng! Ngày nào đám cẩu quan trở mặt không nhận người, chẳng phải là chúng ta lại vươn cổ ra mặc cho người ta làm thịt? Bình Hộ là cơ nghiệp lão chúa công lưu lại, tuyệt không thể vứt bỏ! Tần Lâm cười khổ sờ sờ cằm, Mao Hải Phong chỉ trích như vậy, quả thật hắn không có cách nào chống đỡ. Bài học bằng máu của Uông Trực lần trước chứng minh triều đình này không đáng để tin tưởng, dù là bây giờ bỏ ra cố gắng gấp mười lần, cũng khó mà tiêu trừ nghi ngờ của mọi người. Ngay cả Kim Anh Cơ cũng bị Mao Hải Phong nói động, rỉ tai với Tần Lâm, thổ khí như lan: - Ta tin được tiểu oan gia ngươi, lại không tin được triều đình, hì hì, tuy rằng vị chuẩn Thái Sơn của ngươi nhất ngôn cửu đỉnh trong triều, nhưng Trương tiểu thư kia là vại giấm chua, lại hận không thể đánh ta trôi giạt tới chân trời góc biển. Tuy là Kim Anh Cơ nói đùa, thật ra trong lòng vẫn ngấm ngầm lo lắng. Mao Hải Phong cùng những huynh đệ khác không biết, chỉ có Kim Anh Cơ cùng mấy tên tâm phúc hệ chính biết mật ước cùng Trương Cư Chính, thật ra là hai bên cùng có lợi. Ngũ Phong hải thương thay Trương Cư Chính thanh trừ tập đoàn buôn lậu quyền quý Giang Chiết, cống hiến thuế phú, Trương Cư Chính làm chỗ dựa cho Ngũ Phong hải thương ở trong triều, mở ra hải cấm để cho bọn họ mưu lợi. Cho nên Kim Anh Cơ hoàn toàn tin tưởng thành ý triều đình chiêu an lần này, lúc Tần Lâm nói dời đi khỏi Bình Hộ cảng cũng vô cùng hưng phấn. Bất quá theo như lời Mao Hải Phong, Kim Anh Cơ nghĩ tới một vấn đề khác: Trương Cư Chính không thể nào vĩnh viễn ngồi trên ngôi vị Tướng quốc, sau khi y không còn, nếu như Tướng quốc mới sửa lại chính sách của người tiền nhiệm quay ngoắt một trăm tám mươi độ… Tình huống như thế ở triều chính Đại Minh là thường hay phát sinh, khi đó Ngũ Phong hải thương đã dời đến một đảo nào đó ở ven biển chẳng phải sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm? Tần Lâm khẽ mỉm cười, hắn đã sớm có toàn bộ kế hoạch giải quyết vấn đề này, nhưng lại không thể nói ra trước mặt mọi người, ít nhất tuyệt không thể do một mệnh quan triều đình như hắn công khai với mọi người. - Nửa đêm canh ba, ta ở trong phòng chờ nàng, tự có cẩm nang diệu kế truyền cho. Tần Lâm tiến tới bên tai Kim Anh Cơ, cười xấu xa khẽ nói. Tai nữ hải tặc vương lập tức đỏ lên, giận dữ nhìn chòng chọc Tần Lâm: - Trưởng quan thật là hạ lưu! - Kim lão bản, hôm nay nàng cũng là trưởng quan rồi! Trưởng Quan Ty Doanh Châu. Tần Lâm nhẹ nhàng thổi một hơi, khiến cho tóc trước trán Kim Anh Cơ hơi rối. - Phục ngươi rồi! Kim Anh Cơ không thể làm gì bĩu môi, tuyên bố đại hội tạm ngừng, đợi ngày mai sẽ tiếp tục thương nghị, đưa ra quyết định. Ngay đêm đó Tần Lâm cũng không đợi được Kim Anh Cơ, bởi vì vào canh hai, một tràng tiếng kêu thê lương chói tai phá vỡ màn đêm yên lặng, đánh thức mọi người trong cơn say ngủ. Dưới ánh nến chập chờn, Tần Lâm đang cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trên một bức hải đồ, thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng múa bút thành văn. Chợt nơi xa vang lên một tràng tiếng thét chói tai thê lương bén nhọn của nữ tử, vào ban đêm chỉ có gió biển thổi nhẹ có vẻ vô cùng nổi bật. Tần Lâm lập tức bỏ bút xuống, lấy Thất Tinh Kiếm trên đầu giường cầm trên tay, động tác hết sức bén nhạy, giống như con báo xông ra ngoài. Cùng lúc đó, hắn cũng không quên lớn tiếng kêu hai gian phòng bên cạnh: - Lão Hoắc, lão Ngưu, đi theo ta! Hoắc Trọng Lâu chỉ hơi chậm một chút so với Tần Lâm, mặc áo ngủ quấn khố chạy như bay ra. Ngưu Đại Lực tự nhiên hơn, toàn thân cởi trần chỉ có một cái khố nhỏ, từ trong phòng ngủ nhảy ra, hai người đều tóc tai rối bời, hiển nhiên là từ trong giấc mộng bò dậy. Tần Lâm vẫn chưa ngủ, phản ứng nhanh hơn những người khác mấy nhịp, ỷ vào bảo kiếm sáng chói chạy trước hết, nhanh chóng chạy về phía có tiếng thét chói tai. Ánh mắt sắc bén của hắn quét nhìn bốn phía, đồng thời chú ý nghe dị động ngoại trừ tiếng gió vù vù bên tai và tiếng bước chân ba người mình. Tiếng thét chói tai của nữ tử kia vẫn vang lên đứt quãng, men theo thanh âm rất nhanh Tần Lâm đã chạy tới nơi xảy ra chuyện. Đây là một gian nhà đơn sơ ở mặt Đông miếu Mụ Tổ, tường gỗ mái cỏ, nền đất được đắp cao lên một thước đề phòng nước thủy triều dâng, vùng ven biển Chiết Giang có không ít dân chúng nghèo khổ sống trong loại nhà như vậy. Cửa gian nhà gỗ mở ra, một tỳ nữ chừng ba mươi tuổi đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, hai cái chén rơi lăn lóc dưới chân nàng, cơm nóng và cá khô rơi vãi ngoài đất. Ánh mắt Tần Lâm bốn phía đảo qua không có phát giác động tĩnh gì khác, liền hỏi tỳ nữ xảy ra chuyện gì. Hai mắt tỳ nữ nhìn thẳng, giơ tay lên run run chỉ vào nhà: - Mao, Mao đại gia... Cái gì, đây là nơi ở của Mao Hải Phong ư? Tần Lâm chạy tới nơi xảy ra chuyện, còn tưởng đây là nhà gỗ đơn sơ của một thủy thủ Ngũ Phong hải thương nào đó, không ngờ lại là nhân vật số hai Mao Hải Phong chỉ dưới Kim Anh Cơ. Không dám chậm trễ, Tần Lâm cẩn thận đi tới, vén rèm cửa lên đi vào bên trong, mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nhà, nhìn thấy rõ ràng: Toàn bộ nhà gỗ giống như là vừa bị cơn trốt xoáy tập kích, khắp nơi xốc xếch không chịu nổi, trên tường, mặt đất đầy vết đao ngổn ngang. Trên sàn chính giữa nhà, thân hình cao lớn của Mao Hải Phong nằm sấp mặt xuống đất, bên dưới cổ chảy ra máu tươi thấm đầy sàn nhà gỗ, vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng màu bạc chiếu rọi hiện ra màu sắc đẹp đẽ mà quỷ dị. Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực chạy tới hiện trường chỉ chậm hơn Tần Lâm một cái chớp mắt. Tiếp theo đèn đuốc chiếu rọi sáng sủa, Ngũ Phong hải thương, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh, còn có Lục mập phục phịch cũng đã chạy tới. Cửa lớn và cửa sổ nhà gỗ mở rộng, đèn đuốc từ bên ngoài chiếu sáng tình hình trong nhà không sót chỗ nào. Mọi người vừa thấy Mao Hải Phong phơi thây trên đất, không khỏi cũng hít sâu một hơi khí lạnh. Mao Hải Phong là nghĩa tử, tâm phúc Uông Trực, một trong những nguyên lão lập ra Ngũ Phong hải thương năm xưa. Mười tám năm trước Uông Trực bị chém, quân Minh thanh trừng, vợ con y đều chết trong lúc hỗn loạn, từ đó trở đi cũng không lập gia đình nữa, ở nơi nhà gỗ nhỏ đơn sơ này, cuộc sống vô cùng bình dị, tính tình trung trực trọng nghĩa khí. Kim Anh Cơ tiếp nhận Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, y cũng lập công lao hãn mã, cho nên không ít huynh đệ hải thương đều phục y. Lúc này thấy y chết vô cùng thê thảm, một số huynh đệ nhiệt tâm lập tức cất tiếng khóc lớn lên định xông vào nhà: - Mao Đại ca, tại sao lại bỏ huynh đệ đi trước một bước, tên trời đánh nào đã giết hại huynh? Tần Lâm lắc đầu một cái, giơ cánh tay ra cản lại, chém đinh chặt sắt nói: - Trước khi chưa tra rõ hung phạm, không thể xông vào hiện trường. - Phải chăng là sứ thần Minh quốc ra tay? Diệp Ma liếc Tần Lâm một cái, âm dương quái khí nói: - Ban ngày dường như Mao Đại ca không đồng ý tiếp nhận chiêu an, các vị huynh đệ nói có phải không? Vô số ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tần Lâm, trong huynh đệ hải thương có mấy người tánh khí nóng nảy, lập tức rút đao ra soạt một cái: - Nợ máu trả bằng máu, báo thù thay Mao Đại ca! Hoắc Trọng Lâu mắt hổ trợn tròn, hai tay cong thành trảo, Ngưu Đại Lực cất tiếng quát như sấm sét, bày ra thủ thế, hai người nhất tề hộ vệ trước người Tần Lâm. Các huynh đệ hải thương lập tức nhao nhao đòi lấy mạng ưng khuyển triều đình. - Tất cả dừng tay cho ta! Kim Anh Cơ quát ngắn một tiếng, dù sao cũng là Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, nhất thời có không ít hải thương cùng thủy thủ dừng lại, xem nàng nói thế nào. Kim Anh Cơ là nữ tử, nghe tiếng thét chói tai mặc y phục chạy ra chắc chắn chậm hơn nam tử một chút, cho nên lúc này mới chạy tới. Chỉ thấy mặt trái xoan trắng nõn của nàng bởi vì chạy nhanh mà hơi ửng hồng, càng lộ vẻ quyến rũ, lại mơ hồ có uy nghiêm khí độ của nữ hải tặc vương, khiến cho đám bộ chúng không dám cãi lệnh. - Vụ án chưa rõ, há có thể phán quyết hồ đồ, chẳng lẽ là có dụng ý khác? Kim Anh Cơ làm như vô ý liếc nhìn Diệp Ma, trầm giọng nói: - Trước khi tra được chứng cớ xác thực hung phạm, ai muốn đi vào động tới thi thể Mao Đại ca, người đó chính là đồng đảng hung phạm! Đám hải thương, thủy thủ tỉnh táo lại, Mao Hải Phong cũng có mấy tâm phúc xuất thân từ Tú Tài sa sút, có mấy phần mưu trí, trải qua Kim Anh Cơ nhắc nhở lập tức phục hồi tinh thần lại, thấp giọng báo cho đồng bạn: - Chớ nóng vội báo thù, quả thật Mao Đại ca không đồng ý chiêu an, nhưng ban ngày vẫn thiếu chút nữa đánh nhau cùng Diệp Ma! Rốt cuộc ai là cừu nhân của chúng ta, phải suy nghĩ rõ ràng một chút. Thế cục kiếm bạt cung giương hơi hòa hoãn trở lại, Hoắc Trọng Lâu cùng Ngưu Đại Lực mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Tần Lâm phía sau. Kỳ quái, vì sao Tần trưởng quan thủy chung không có lên tiếng, không có khả năng hắn không bị đám hải thương này dọa sợ hãi chút nào. Thì ra đối với tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, Tần Lâm như bịt tai không nghe thấy, đứng ở đó giống như tượng đất, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía quan sát không ngừng, quét nhìn một lượt tình huống từ cửa vào tới trong nhà, nhờ vào ánh sáng đèn đuốc tìm tòi từng tấc một. - Có cái gì không đúng, nơi này có cái gì không đúng! Tần Lâm lẩm bẩm. - Chỗ nào có cái gì không đúng? Kim Anh Cơ tới gần thấp giọng hỏi: - Không phải là ngươi phái người giết Mao Đại ca chứ? Tần Lâm không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái. Trong lòng Kim Anh Cơ lập tức buông lỏng, so với bộ chúng Ngũ Phong hải thương, nữ Thổ Trưởng Ty quan tín nhiệm Tần Lâm rất nhiều. Lúc gặp mặt nói những lời nửa thật nửa giả đúng là tiếng lòng của nàng, không biết vì sao nàng không tin tưởng triều đình bao nhiêu, nhưng đối với Tần Lâm lại là rất tin không chút nghi ngờ. Mao Hải Phong là nghĩa huynh của nàng, cũng là ân nhân của nàng, nếu quả thật bị Tần Lâm giết chết, nàng sẽ không biết nên xử trí thế nào. Nhìn thi thể nghĩa huynh Mao Hải Phong, lòng Kim Anh Cơ đau xót không dứt, nước mắt ngân ngấn chực tuôn trào. Nhưng nàng là Ngũ Phong thuyền chủ, là đầu não của hàng ngàn hàng vạn hải thương cùng thủy thủ, nàng chỉ có thể cố nén đau buồn, không có ai biết nàng nắm chặt tay, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay. Như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có cái gì không đúng? Tần Lâm đắm chìm trong vụ án, lại thêm trong lòng vẫn cho là đã từng có một đêm ân ái với Kim Anh Cơ, vì vậy không chút tị hiềm, cầm tay dẫn nàng chậm rãi bước vào nhà, chú ý tránh vết máu trên sàn nhà. - Xem đi, ở nơi này! Tần Lâm chỉ một chuỗi vết máu trên mặt đất. Sàn nhà gỗ dùng nhiều mảnh gỗ rộng nửa thước ráp lại mà thành, ở giữa thi thể Mao Hải Phong cùng cửa phòng, giữa vết đao và vết máu loạn xạ có một vết máu hình chuỗi kéo dài, từ thi thể kéo dài ra tới cửa nhà, giống như một chuỗi những dấu chấm (……) Tần Lâm chỉ chuỗi giọt máu kia: - Xem đi, khoảng cách giữa bốn giọt đầu tiên cơ hồ chừng bốn, năm tấc, nhưng giữa giọt thứ tư cùng giọt thứ năm lại cách nhau gần một thước. Đây là vì sao? Kim Anh Cơ mê hoặc quan sát giọt máu, giơ tay lên thử, nhìn dáng dấp chuỗi giọt máu này hẳn là sau khi hung thủ giết người cầm hung khí dính máu đi ra ngoài, máu tươi từ hung khí nhỏ xuống. - Đúng vậy, khoảng cách giữa giọt máu thứ tư, thứ năm đột nhiên tăng lên gấp đôi... Kim Anh Cơ chớp mắt một cái: - Có phải là hung thủ đột nhiên gia tăng tốc độ, khoảng cách giữa hai giọt máu trở nên xa hơn hay không? Tần Lâm gật đầu một cái, Kim Anh Cơ phân tích có đạo lý nhất định. Nếu như hung thủ tay cầm hung khí nhỏ máu đột nhiên gia tốc, dĩ nhiên khoảng cách giữa giọt máu sẽ trở nên lớn hơn, bất quá nếu cụ thể chỉ có bấy nhiêu, trên căn bản có thể loại bỏ có khả năng khác. - Tới đây, xem thử những giọt máu này... Tần Lâm chỉ vết máu hình dáng bất đồng bên trong nhà, có dạng văng tung tóe, có dạng nhỏ xuống, cũng có dạng vãi ra, chủ yếu hắn bảo Kim Anh Cơ nhìn những vết máu dạng nhỏ xuống. Nữ hải tặc vương cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, thân ở bên trong nhà mùi máu tanh nồng đậm cũng không sợ hãi chút nào, cẩn thận quan sát dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm. Nàng âm thầm thề, tuyệt không buông tha hung thủ sát hại nghĩa huynh Mao Hải Phong. Quả nhiên dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm nhìn ra mấy phần đầu mối: tất cả giọt máu đều không phải theo quy tắc hình tròn, mà là thể hiện ra đặc điểm vận động văng tung tóe, vãi ra, nhỏ xuống, hiện ra các loại hình dáng. Tỷ như tốc độ cao văng tung tóe giống như một đám mây, vết máu văng vào vách gỗ chảy xuống từng dòng nhỏ, ngoài mép vết máu nhỏ xuống có dạng răng cưa… - Nếu như đột nhiên gia tốc, giọt máu nhỏ xuống trên đất sẽ trở thành hình bầu dục… Tần Lâm lấy tay phác họa, Kim Anh Cơ gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, hắn mới chỉ chuỗi vết máu kia nói: - Xem đi, mặc dù giọt máu thứ tư cùng giọt thứ năm cách nhau quá xa, nhưng hình dáng căn bản là nhất trí với những giọt trước đó, điểm này đã loại trừ khả năng hung phạm đột nhiên gia tốc. Không đợi Tần Lâm nói tiếp, Kim Anh Cơ liền kêu lên: - Vốn là giữa giọt máu thứ tư, thứ năm hẳn còn có một giọt khác, nhưng đã bị thứ gì chặn lại! Nữ hải tặc vương quả nhiên cũng là người thông minh, Tần Lâm gật đầu một cái, không vội vàng nói tiếp, quả nhiên Kim Anh Cơ đã tự cúi đầu nhìn xuống. Còn có cái gì có khả năng lớn hơn so với chân của hung phạm? Kim Anh Cơ cười lạnh đi ra ngoài, ra lệnh tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không cho phép nhúc nhích, giám thị lẫn nhau. Sau đó tách Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân cùng những tâm phúc khác ra, hạ giọng thật nhỏ nói hết nguồn cơn, lệnh cho bọn họ dẫn người kiểm tra.
Re: Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu - Chương 266 Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 238: Biện Pháp Công Bằng Mời đọc Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn kêu lên đầu tiên: - Không được, chúng ta là sứ giả Đảo Tân Gia, không thuộc Ngũ Phong hải thương các ngươi quản! Dám lục soát chúng ta, hãy cân nhắc tới hậu quả chọc giận gia chủ chúng ta. Diệp Ma cũng nhảy ra, đảo mắt cười lạnh luôn miệng: - Kim thuyền chủ, nàng lục soát người khác, ai lục soát nàng? Hừ hừ, Mao Đại ca cùng nàng danh nghĩa là huynh muội, được lão chúa công ủy thác trọng trách. Hiện tại nàng đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, phải chăng là hiềm Mao Đại ca có chút vướng tay vướng chân? Cái gì là hết chim bẻ ná, đặng cá quăng nơm, Diệp mỗ không hiểu rõ lắm, kính xin thuyền chủ chỉ giáo một chút! Sắc mặt Kim Anh Cơ biến đổi, quả thật không ngờ rằng Diệp Ma lại mượn chuyện này làm khó dễ. Diệp Ma là lão đệ huynh lúc Uông Trực lập nghiệp, nhưng không giống như Mao Hải Phong được Uông Trực tin tưởng. Sau khi chiêu an thất bại, tập đoàn hải thương bị thiệt hại nặng nề, Diệp Ma lại bảo tồn thực lực tương đối lớn, cho nên cơ hồ có thể có địa vị ngang nhau với lực lượng chính hệ tàn dư của Uông Trực do Mao Hải Phong nắm. Mao Hải Phong trung thành cảnh cảnh với Uông Trực, thờ thiếp thất Kim thị của Uông Trực đang có mang Triều Tiên cùng đứa con côi Kim Anh Cơ làm chúa công, lấy được danh phận đại nghĩa. Lão đệ huynh cảm niệm ân đức Ngũ Phong tiên sinh Uông Trực năm xưa, cũng kính ngưỡng dư uy của y, tự nhiên lòng hướng về Mao Hải Phong, Diệp Ma cũng không khỏi khuất thân dưới trướng. Sau đó Kim thị mất, Kim Anh Cơ lớn lên được tôn là Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, cục diện thực lực trong bang vẫn không thay đổi. Lấy Mao Hải Phong làm đầu, Diệp Ma thứ hai, Kim Anh Cơ thân là thuyền chủ tuổi quá nhỏ, hệ chính chân chính theo phò không nhiều lắm, cho nên chỉ đứng thứ ba. Bất quá có Mao Hải Phong dốc lòng phụ tá, địa vị thuyền chủ ngược lại vững như Thái Sơn. Lần này Mao Hải Phong đột nhiên bị hại bỏ mình không minh bạch, những lão đệ huynh của y lập tức không còn đầu lãnh, một hồi cảm thấy là Diệp Ma có vấn đề, một hồi nhìn đám người Tần Lâm do triều đình phái tới cũng có vẻ khác thường, đúng là thấy ai cũng là tặc, nhìn ai cũng giống hung thủ. Diệp Ma vừa khích bác, những lão đệ huynh này lập tức nghĩ đến một khả năng khác, bàn tán với nhau: - Dường như hai năm qua Thiếu chủ không còn thân thiết với Mao Đại ca chúng ta như trước nữa… - Đúng vậy, trước kia gặp mặt thân thiết vô cùng, bây giờ lạnh như băng. Đúng rồi, tháng Chín năm ngoái nghị sự ở Tụ Nghĩa sảnh, Thiếu chủ cùng Mao Đại ca còn vỗ bàn cãi nhau một trận. Kim Anh Cơ mơ hồ nghe được mấy câu, thật sự là dở khóc dở cười, khi còn bé tự nhiên nàng cùng thân thiết nghĩa huynh Mao Hải Phong, Mao Hải Phong còn thường bế nàng đặt trên đùi. Nhưng mấy năm qua nàng đã trưởng thành là đại cô nương, Mao Hải Phong lại là nghĩa huynh không có liên hệ máu mủ, nhất định phải có giới hạn giữa nhau mới phải. Không nghĩ tới bị Diệp Ma khích bác, những chuyện này đều bị mang ra để làm chứng cớ, thật đúng là bóng gió vu vơ. Khẽ cắn môi, thần sắc Kim Anh Cơ dưới ánh đèn biến ảo khó lường, nàng mơ hồ phát giác mình rơi vào một bẫy rập bày ra kín đáo. Y Hạ Quỷ Khanh đứng trong bóng tối dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn chăm chú cảnh tượng này, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt. Nhưng rất nhanh y cũng cảm giác được một mối nguy hiểm khó có thể nói rõ, rõ ràng đông đảo người hết sức ồn ào huyên náo, lại yên tĩnh có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Rõ ràng ẩn thân trong bóng tối, nhưng lại giống như bại lộ dưới ánh mặt trời chói lọi giữa trưa, không chỗ nào lẩn trốn. Cảm giác quen thuộc, cảm giác ban ngày bị sứ giả Minh quốc nhìn chằm chằm... Quả nhiên, lại là sứ giả Minh quốc kia! Y Hạ Quỷ Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra quỷ khí hoàng tuyền, lấy khí thế hết sức hung tàn nghênh đón ánh mắt Tần Lâm. Không ngờ Tần Lâm cũng không có nhìn thẳng vào mắt y, mà là như không có chuyện gì xảy ra dời đi mục tiêu chú ý, có vẻ hưng phấn quan sát Diệp Ma cùng Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn. Không nghi ngờ chút nào, hung thủ nhất định nằm trong số mấy người này, có lẽ còn có cao thủ dưới quyền Diệp Ma, tóm lại không phải là Kim Anh Cơ tự hủy trường thành, lại không phải là Tần Lâm đã nắm chắc phần thắng. Mọi người đang nghi ngờ càng ngày càng mạnh, chợt Tần Lâm đứng ra hắng giọng nói: - Các vị chớ hiểu lầm! Chuyện tìm kiếm hung thủ bản quan sẽ gánh vác, nhất định sẽ có câu trả lời công bằng cho các ngươi. Nếu không tin được bản quan, vậy xin các ngươi lựa ra ba người tốt nhất với Mao Đại ca khi còn sống, mà tất cả mọi người đều tin được, cùng bản quan phá án! Vốn đám thành viên hải thương sắp sửa dấy loạn, nghe những lời này lập tức sững sờ ngây ngốc. Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, bởi vì hai mươi năm trước uy tín triều đình cũng đã phá sản, vốn là bất kể Tần Lâm nói gì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, nhưng phái ra ba tên đại biểu cùng hắn phá án, biện pháp này cũng rất ly kỳ. - Được, vậy chúng ta xem ngươi phá án thế nào. Các huynh đệ thủ hạ Mao Hải Phong đều tỏ vẻ đồng ý, lập tức đề cử ba tên hải thương uy vọng cao nhất. Diệp Ma cùng Tiểu Điểu Hoàn ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không nghĩ tới Tần Lâm tự tin như vậy, lại dám nhận trách nhiệm truy tìm hung thủ vào người. Hắn bất quá chỉ là sứ thần chiêu an, tuổi còn trẻ làm được Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ, lại được triều đình phái tới chiêu an, nhất định là công tử thiếu gia đạt quan hiển quý nào đó, làm sao có bản lãnh này? Hừ, tạm thời để cho ngươi khoác lác một hồi, đợi lát nữa không tìm được hung thủ, chúng ta xem ngươi làm sao! Diệp Ma hung hăng phun nước bọt xuống đất. Tần Lâm đang chuẩn bị bước kế tiếp, tên mập chợt nở một nụ cười xấu xa tiến lại, thần thần bí bí nói: - Này, Tần ca, nói cho đệ biết ai là hung thủ. Tần Lâm lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã lăn ra đất, rất muốn đánh chết tên mập ngay tại chỗ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta biết tiên tri sao? - Tần ca, huynh cũng đừng úp úp mở mở nữa, lần nào cũng biết rõ mà giả bộ hồ đồ. Lục Viễn Chí kháng nghị mãnh liệt. Được được, lần này sẽ cho ngươi làm… Tần Lâm kéo ba vị hải thương được chọn ra qua một bên, nói chuyện giọt máu, ánh mắt bọn họ nhìn hắn lập tức thay đổi. Quả thật không nghĩ tới tuổi hắn còn trẻ lại có kiến thức bực này. Lục Viễn Chí vô cùng hưng phấn đi kiểm tra giày tất cả mọi người, lòng hy vọng lần này sẽ lập được đầu công, bắt được hung thủ giết người kia. Tần Lâm lại gọi tỳ nữ đứng ở cửa lúc án phát hỏi thăm tình hình lúc ấy. Cũng không có được đầu mối hữu dụng nào từ lời khai của tỳ nữ, bất quá là nàng vừa đi tới cửa, thấy ánh trăng chiếu rọi tình cảnh đáng sợ bên trong nhà, vì vậy làm đổ thức ăn, hét rầm lên. Tần Lâm lại hỏi tình huống căn bản của Mao Hải Phong, biết được người này thân thể tráng kiện, võ công xuất chúng, thân thủ rất cao. Tập quán sinh hoạt chính là mỗi đêm đều ngủ tương đối trễ, ước chừng canh hai còn phải ăn chút thức ăn đêm mới chịu ngủ, tỳ nữ chính là bưng thức ăn tới cho y mới phát hiện án mạng.
Re: Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu - Chương 266 Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 239: Quá Mức Sạch Sẽ Mời đọc Sau khi trấn an mấy câu, Tần Lâm để cho tỳ nữ này đi, trên căn bản có thể loại bỏ nàng khỏi diện nghi phạm, Mao Hải Phong võ công cao cường, trước khi chết phản pháo tuyệt không phải nàng có thể ngăn cản. Khác với những vụ án trước kia, lần này đã có thể xác định phạm vi nghi phạm ngay từ đầu, trăm phần trăm là nằm trong số bọn Diệp Ma, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn. Bởi vì Tần Lâm sẽ không giết Mao Hải Phong, tin tưởng Kim Anh Cơ cũng sẽ không đần đến mức tự hủy trường thành, lão đệ huynh thủ hạ Mao Hải Phong cũng không có động cơ, như vậy chỉ có hai tên quỷ tử Đảo Tân Gia và Diệp Ma một lòng muốn đầu dựa vào người Nhật Bản là có thể. Cho nên vấn đề mấu chốt không nằm ở chỗ phán đoán hung thủ, mà là tìm chứng cứ. Để có thể chỉ rõ đối phương trước mặt nhiều hải thương huynh đệ, dùng chứng cứ khiến cho hung thủ không còn đường nào chối cãi. Thế nhưng hiện tại trong nhà hỗn loạn như vậy, không có chứng cứ nào chân chính có ý nghĩa. Tần Lâm đã dùng ánh mắt cẩn thận của mình tìm tòi nhiều lần, ngoại trừ chuỗi giọt máu kia không thu hoạch được gì. Vết đao là vết đao bình thường nhất, bất kể là Tú Xuân đao hay Nhật Bản đao cũng có thể lưu lại dấu vết đó, dấu chân cũng không có, tội phạm vô cùng cẩn thận né tránh tất cả vết máu, cũng không đạp lên, hiện trường cũng không còn để lại bất kỳ vật gì có giá trị. Mặt ngoài xốc xếch, tựa hồ che giấu sự ‘sạch sẽ’ nào đó. Ừm, trong mắt chuyên gia điều tra trinh sát thật sự quá sạch sẽ. - Tần ca, không có giọt máu, giày của tất cả mọi người đều không có dính máu. Tên mập ủ rũ cúi đầu trở lại, mắt mũi nhăn nhúm. Tần Lâm cau chặt đôi mày, thầm nhủ chẳng lẽ thứ xóa đi giọt máu dướt đất không phải là chân, hoặc là tội phạm đổi giày? Đã từng có vị lão tiền bối pháp y nói qua một câu nói như vầy: nếu như không có phát hiện đầu mối ở hiện trường, nhất định là bạn còn chưa đủ tỉ mỉ. Tần Lâm có ánh mắt lợi hại như mắt ưng, nhưng vào ban đêm dưới ánh đèn chiếu rọi cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm không bỏ sót. Vì vậy hắn lệnh cho Ngưu Đại Lực cẩn thận đi tới, không cho đạp lên bất kỳ vết máu nào dời thi thể Mao Hải Phong ra ngoài, giao cho Lục mập cẩn thận kiểm nghiệm. Đồng thời mời Kim Anh Cơ chỉ định trong số hải thương bị giữ lại, nhờ Hoắc Trọng Lâu nghiêm túc tra hỏi, trong nhà ồn ào như long trời lở đất, có lẽ có người từng nghe thấy động tĩnh. Cuối cùng chính hắn vô cùng cẩn thận nằm phục xuống sàn nhà, né tránh vết máu, cẩn thận kiểm tra. Thần thái chuyên chú của hắn cũng giống như Đại sư cầm bút vẽ tranh, hay cầm sư chỉnh dây đàn, lòng không tạp niệm. Chỗ ở của Mao Hải Phong hết sức đơn sơ, ngủ trên một chiếc giường thấp trải chiếu cỏ. Vì kiểm tra góc giường mà lại nhất định phải tránh né vết máu, Tần Lâm không thể không dùng tay trái chống đỡ, tay phải nắm lấy đầu giường giữ thăng bằng cơ thể, giữ vững thăng bằng giống như diễn viên tạp kỹ, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi. Không có cách nào khác, không có máy chụp hình cố định chứng cứ hiện trường, vì tránh cho hư hại chứng cứ có thể có, không thể làm gì khác hơn là làm khổ mình. Ba tên lão hải thương chọn ra từ hệ chính Mao Hải Phong vốn đối với Tần Lâm chẳng qua là nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này thấy tình cảnh hắn công tác không khỏi động dung. Bọn họ toàn là tay lão luyện giỏi quan sát sắc mặt đoán ý, biết hành động này của Tần Lâm tuyệt không phải giả vờ, đường đường Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, sứ giả triều đình chiêu an chịu đích thân làm như vậy, quả thật vạn phần khó được. Phải biết Ngọ Tác nha huyện cũng chỉ là công việc thấp kém mà thôi, thế nhưng kiểm tra thi thể còn nắm lỗ mũi ngại hôi. Thi thể dời từ trong nhà ra ngoài, lúc đi ngang qua hắn nhìn thấy vết thương chí mạng rất rõ ràng. Nơi cổ họng có một vết dao sâu hoắm, bởi vì bắp thịt cùng da co rút lại mà mở ra thật to, giống như một nụ cười quỷ dị, tựa như đang vô tình giễu cợt. Lục mập lấy ra công cụ ngân châm, tiểu đao, dây gai, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, bắt đầu dựa theo phương pháp Tần Lâm đã dạy kiểm nghiệm thi thể. Bên kia, Hoắc Trọng Lâu dưới sự phối hợp của Kim Anh Cơ, tìm hàng xóm của Mao Hải Phong từ trong đám người ra. Vị Ty Phòng Đông Xưởng này thỉnh thoảng trợn trừng mắt, thỉnh thoảng dùng lời lẽ ôn tồn, dốc hết bản lãnh toàn thân lấy tin tức hữu dụng từ trong miệng những người này. Điều tra chậm chạp không có kết quả, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn lấy mắt ra hiệu cho Diệp Ma, lão này lại bắt đầu khuấy động, cười lạnh nói: - Ai mà không biết là bộ làm tịch, e rằng đây là giặc kêu bắt giặc. Mặc dù Mao Đại ca cùng Diệp mỗ không hòa thuận, nhưng Diệp mỗ cũng không thể trơ mắt nhìn y chết không minh bạch như vậy. Lập tức lại dẫn phát một trận xôn xao, không ít huynh đệ bàn tán ầm ĩ, rất nhiều người hơn ở phía sau kiễng chân lên nhìn ra phía trước, xô đẩy lẫn nhau không dứt. Sớm biết các đại lão có khác nhau trong chuyện liên quan tới có tiếp nhận triều đình chiêu an hay không, có bỏ Bình Hộ tìm mẫu cảng khác hay không, mọi người vì tiền đồ chưa biết mà lo lắng, Mao Hải Phong đột nhiên ngộ hại đã thúc đẩy tâm trạng lo âu này tới cực điểm. Chỉ cần có một đốm lửa nhỏ kích thích, lập tức sẽ dấy lên hỏa hoạn ngút trời. Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh liếc mắt nhìn nhau, nụ cười người trước vô cùng phách lối, mà môi Y Hạ Quỷ Khanh giật giật vài cái, miệng cười mà thịt không cười. Sắc mặt của Kim Anh Cơ trở nên càng ngày càng khó coi, biết rõ chuyện này khẳng định chính là mấy tên Oa Nô cùng Diệp Ma làm ra, thế nhưng chậm chạp vẫn chưa tìm được chứng cứ, hơn nữa rất có thể đối phương còn có âm mưu quỷ kế bước kế tiếp. Làm sao bây giờ? Trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, trong lúc nhất thời nàng vô cùng lo lắng. Nhưng vào lúc này, Tần Lâm đang nằm phục kiểm tra sàn nhà chợt đứng lên, trong tay nắm thứ gì cực kỳ nhỏ, miệng khẽ nhếch nụ cười xấu xa quen thuộc của mình, dáng vẻ đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay. Kim Anh Cơ thấy vậy giật thót mình, thần sắc mừng rỡ chợt lóe rồi biến mất, giả bộ hết sức bình tĩnh, trong lòng đang không ngừng suy tư: rốt cục hắn đã tìm được cái gì? Tần Lâm làm như vô sự đi ra khỏi phòng, trước tiên Lục mập hồi báo tình huống khám nghiệm thi thể: bên trong cổ họng không có độc, thân thể không có vết thương, cổ không có vết siết, đầu không có máu ứ. Vết thương chí mạng duy nhất nằm ở cổ họng, không thấy bất kỳ dấu vết chống cự nào khác. Chính là một đao kia cắt đứt cổ họng, Mao Hải Phong không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, cho nên không có ai nghe được y kêu cứu, cho đến khi tỳ nữ đưa bữa ăn đêm tới mới phát hiện y ngộ hại. Lập tức có rất nhiều ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Y Hạ Quỷ Khanh. Mọi người đều biết võ công Mao Hải Phong rất cao, cho dù là trong mộng muốn đánh lén y cũng không phải là chuyện dễ dàng
Re: Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu - Chương 266 Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 240: Vết Máu Đáng Nghi Mời đọc Có thể vào nửa đêm canh ba cắt đứt cổ họng Mao Hải Phong trong lúc không hay không biết, trong mọi người ở chỗ này ngoại trừ Y Hạ Quỷ Khanh ra, còn có ai có thể giống hung thủ hơn? Tựa hồ đã sớm ngờ tới phản ứng của mọi người, trong mắt Y Hạ Quỷ Khanh chợt lóe ánh sáng xảo trá rồi biến mất, âm trầm lạnh lẽo nói: - Hoài nghi ta sao? Từ trước tới nay võ sĩ Hòa tộc ta chưa từng làm chuyện lén lén lút lút, các ngươi hãy tìm được chứng cứ rồi hãy nói! Hừ hừ, tối nay sau canh một, ta và Diệp Ma tiên sinh đánh cờ trước mặt sân khấu, có rất nhiều người nhìn thấy. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đúng là tối nay bắt đầu từ canh một, Diệp Ma cùng Y Hạ Quỷ Khanh đánh cờ tướng Nhật Bản ở mặt Tây sân khấu, có mấy chục người khác vây quanh xem. Bất quá chuyện này cũng không thể loại trừ khả năng y đã gây án từ trước canh một. Đáng tiếc Hoắc Trọng Lâu hỏi thăm các vị hàng xóm, lấy được lời khai hoàn toàn không phù hợp với suy đoán này. Mao Hải Phong sống độc thân một mình, xung quanh chỗ ở có mấy nhà gần đó, bất quá cách nhà gỗ của y cũng có mấy trượng. Trước canh một không ai nghe thấy dị động gì, ngược lại sau khi trống điểm canh một vang lên một hồi, các bạn hàng xóm nghe trong nhà Mao Hải Phong vang lên những tiếng bình bình. Bởi vì Mao Hải Phong mất thê tử sớm, thường vào đêm khuya mượn rượu giải sầu, say rượu đập loạn đồ, cho nên các bạn hàng xóm cũng không cho là kỳ quái, hiện tại nhớ lại, e rằng y đã ngộ hại vào lúc ấy. Y Hạ Quỷ Khanh thân mặc kimono, hai tay giấu ở bên trong tay áo, nụ cười khinh miệt hết sức rõ ràng: từ đầu canh một y chưa hề rời khỏi tầm mắt mọi người, sau canh một Mao Hải Phong mới ngộ hại, dĩ nhiên không liên quan với y. - Kỳ lạ thật, con bà nó kỳ lạ thật… Lục mập khổ sở gãi gãi đầu: - Mao Hải Phong đánh nhau binh binh với hung thủ rất lâu, gần như phá hỏng hết đồ đạc trong nhà, vì sao y không chịu lớn tiếng kêu lên? Chẳng lẽ y và thích khách còn nói chuyện quy củ giang hồ, chỉ đơn đả độc đấu? Hiển nhiên lý do này cũng không thành lập, đầu Mao Hải Phong cũng không bị hỏng, có người đánh lén nửa đêm, y nên kêu cứu mới phải. Hoắc Trọng Lâu cũng vuốt bộ râu quai nón, nghi hoặc nói: - Chẳng lẽ là trúng thuốc câm, cho nên không kêu lên được? - Nếu có thể hạ thuốc câm, sao không trực tiếp hạ thuốc độc? Tần Lâm cười híp mắt từ nhà gỗ đi ra, nụ cười hết sức nhẹ nhàng khoái trá. Bọn Hoắc Trọng Lâu, Lục mập đều vui mừng, biết trên mặt Tần trưởng quan mình có biểu lộ như vậy, quá nửa là đã nắm chắc trong lòng. - Trên thực tế, người chết vốn là bị hung thủ một đao cắt cổ… Tần Lâm chém đinh chặt sắt nói: - Chính vì vậy, cho nên y căn bản không còn kịp phát ra bất kỳ thanh âm nữa gì, cũng đã chết ngay tức khắc! Một đao cắt đứt cổ? Như vậy vì sao không lên tiếng kêu vào thời điểm đánh giết? Trong nhà đánh tới nỗi vết đao thác loạn, giống như cơn trốt xoáy quét qua, cho nên trong suy nghĩ của mọi người, hẳn là sau khi Mao Hải Phong đánh không lại hung thủ mới bị đao cắt cổ sát hại. Phần lớn người vẫn ngơ ngác không hiểu, chỉ có đôi mắt nhỏ của Lục Viễn Chí đảo tròn một vòng, mập mặt cười tít khiến cho mắt mũi nhăn nhúm lại: - Thời gian tử vong… nhất định là Tần trưởng quan chúng ta kiểm nghiệm thời gian tử vong, phát hiện không khớp với canh một mà hàng xóm đã khai báo… Trong lúc tất cả người xem Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực đang nôn nóng chờ biểu lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, Tần Lâm mỉm cười lắc đầu một cái. Lúc này là đầu mùa Xuân, bờ biển ban đêm vô cùng lạnh lẽo, nhiệt độ thân thể giảm xuống rất nhanh. Mà căn cứ vào mức độ vẩn đục của đồng tử, thi cương thi ban vân vân… cũng không có cách nào phân biệt được chênh lệch thời gian tử vong chỉ nửa canh giờ giữa trước canh một và sau canh một. Pháp y giám định thời gian tử vong cho ra kết quả chỉ là tiêu chuẩn mơ hồ, trông cậy vào nó có thể chính xác đến từng phút tuyệt đối là không thể nào, hơn nữa mức độ giám định chính xác cũng giảm xuống theo thời gian tử vong kéo dài. Tỷ như tử vong trong vòng một ngày, đại khái có thể chính xác đến từng giờ, tử vong một tuần lễ trở lên, trên căn bản cũng chỉ có thể chính xác đến một ngày nào đó. - Là vết máu phun ra hình thành! Tần Lâm dẫn theo mọi người đi tới nhà gỗ, hắn tiến vào một mình, những người khác bao gồm Kim Anh Cơ cùng ba tên lão hải thương đều từ cửa sổ mở ra và cửa chính nhìn vào nhà, có ánh đèn đuốc chiếu rọi sáng sủa. Tần Lâm chỉ giường gỗ đơn sơ trong nhà, trên có trải một chiếc chiếu cỏ. Trên tường mặt Tây cạnh giường, ở vị trí cao chừng hai thước có vết máu phun ra tung tóe, phần cuối vết máu kéo dài hướng lên trên. Đây là…? Mọi người không hiểu, dưới tình huống khắp cả phòng toàn là vết máu cùng vết đao, vết máu chỗ này cũng không đặc biệt nổi bật. Vỗ đầu mình một cái, Tần Lâm cảm thấy buồn cười, suýt chút nữa hắn đã xem những người này như đồng nghiệp hình cảnh của mình ngày trước. Biết bọn họ không hiểu phân tích quỹ tích vết máu phun tung tóe, Tần Lâm lập tức cho người lấy một túi nước, giết một con heo lấy máu heo rót vào trong túi. Sau đó chuyển ra bên ngoài, tìm một vách tường sạch sẽ đè ép túi máu phun máu lên tường. Đám hải thương cũng không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng thấy vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này làm việc chỉnh tề đâu ra đấy, bị hắn khơi lên lòng hiếu kỳ, ai ai cũng nôn nóng chờ mong xem hắn có thể làm được gì. Ngược lại bọn Diệp Ma thấy Tần Lâm đưa tới mọi người chú ý thành công, biết vào thời khắc mấu chốt này không phải là thời cơ tốt để gây loạn, cũng chỉ có thể chịu nhịn xem hắn làm gì. Tần Lâm từ góc độ, khoảng cách bất đồng phun hơn mười lần, máu heo phun từng mảng đỏ tươi trên tường, sau đó dừng tay đặt câu hỏi: - Các vị hãy xem thử, trong hơn mười lần phun vừa rồi, có lần nào giống với vết máu mà bản quan chỉ cho các ngươi xem khi nãy hay không? Kim Anh Cơ cầm đầu đám đầu mục hải thương đi quan sát, phát giác những vết máu này có vị trí thấp, có vị trí cao, có giọt máu tròn, có giọt máu dài. Mà vết máu giống nhất với vết máu trong nhà Mao Hải Phong, chính là vết máu thứ bảy từ trái sang phải. Tần Lâm cười hắc hắc, hỏi: - Người nào nhớ lúc bản quan phun vết máu heo chỗ này, cầm túi máu trong tay cách vách tường xa gần cùng độ cao như thế nào chăng? Kim Anh Cơ càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nàng đã đoán ra dụng ý Tần Lâm: - Ta còn nhớ! Cách tường chừng năm thước, vết máu đại khái cao hơn túi máu hai thước! Nghe đến đó, người bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ nguồn cơn, nhưng Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh liếc mắt nhìn nhau, người trước lộ vẻ hoảng sợ, mà Y Hạ Quỷ Khanh cũng kinh hãi biến sắc lần đầu tiên. Không ngờ rằng sứ thần Đại Minh lại có bản lãnh cao cường như vậy, chẳng lẽ nhân vật thượng bang thiên triều đều lợi hại như hắn hay sao? Tần Lâm dẫn theo mọi người trở lại nhà gỗ, lúc này vết máu trong phòng kia vốn là không làm người khác chú ý, lúc này cũng đã trở nên vô cùng nổi bật. Suy luận theo kết quả của thí nghiệm vừa rồi, vị trí phun ra vết máu hẳn nằm ở địa phương dưới hai thước, cách vách tường năm thước. Vì vậy tất cả mọi người đều biết, đó là vị trí gối nằm trên giường gỗ. Mao Hải Phong căn bản không có vật lộn cùng bất cứ kẻ nào, y đang ngủ bị người xuất một đao cắt đứt cổ họng, lập tức tử vong. Như vậy vết đao đầy nhà là từ đâu tới? Kết luận cũng lập tức hiện ra. Một lão hải thương đức cao vọng trọng kêu lên trước: - Là tặc tử giết chết Mao Đại ca, sau đó vẩy máu, cầm đao chém lung tung, làm bộ như đã từng đại chiến một trận. Tần Lâm có vẻ hưng phấn hỏi: - Vậy tại sao y muốn làm như vậy? Là muốn che giấu cái gì? - Thời gian! Lần này Lục Viễn Chí là thật sự bừng tỉnh ngộ, tranh trước đáp: - Chính là thời gian! Hung phạm là hai người, Mao Hải Phong vào trước canh một cũng đã bị chủ hung sát hại lặng lẽ không tiếng động, đến sau canh một, tên tòng phạm cố ý vào chém vết đao đầy nhà, cố ý làm ra thanh âm binh binh. Như vậy sau khi xảy ra án mạng tra hỏi láng giềng tả hữu, sẽ cho ra kết luận Mao Hải Phong chết vào lúc qua canh một một chút. Mà lúc đó chủ hung động thủ đang ở trước mắt mọi người, có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường! Tần Lâm gật đầu một cái, đây là câu trả lời duy nhất. Thần quang trong mắt hắn sắc bén như tên, nhìn thẳng vào Y Hạ Quỷ Khanh. Vì sao trong nhà bừa bãi như vậy, mà chuyên gia điều tra trinh sát nhìn qua lại thấy sạch sẽ quá mức, cũng có giải thích hợp lý nhất. Vì che giấu sự thật Mao Hải Phong bị một đao bị mất mạng, cũng không đánh nhau cùng hung phạm, khắp nơi lưu lại vết đao cùng vết máu ngoại trừ khiến cho quá trình phá án đi lầm đường ra, còn có thể giúp cho vết máu phun tung tóe trên bức tường kia không quá nổi bật. Mà không có bất kỳ dấu chân máu, bàn tay dính máu cùng với đầu mối nào khác, cho nên trong nhà lộ ra vẻ ‘sạch sẽ’ quá mức, đó chính là hiện trường ngụy tạo sau khi xảy ra án mạng, không phải là do đánh nhau thật sự tạo thành. Chân tướng vụ án thế nào, đến đây trên căn bản đã nước cạn lòi đá. Ánh mắt các hải thương phẫn nộ nhìn về phía Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh. Y Hạ Quỷ Khanh ẩn thân trong góc tối, sắc mặt như người chết không nhìn ra động tĩnh gì, sắc mặt của Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn lại trở nên hết sức khó coi, không tự chủ được lui về phía sau: - Các ngươi, các ngươi không có chứng cứ, trước canh một ai cũng có thể giết Mao Hải Phong. Đúng rồi, sứ thần Minh quốc cũng không có chứng cứ chứng minh hắn không có mặt tại hiện trường… - Ai nói không có chứng cứ? Nụ cười Tần Lâm phảng phất như ác ma quân vương từ sâu trong địa ngục, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống khinh miệt nhìn đối thủ kém cỏi như con kiến, lại tự cho là mình thông minh. Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn theo bản năng cảm thấy không rét mà run. Tần Lâm sờ sờ lỗ mũi, nhìn Kim Anh Cơ chớp chớp mắt: - Có muốn biết giọt máu biến mất kia rốt cục ở nơi nào hay không? Bản quan suy đoán, có lẽ tên tòng phạm thứ hai tiến vào nhà gỗ Mao Hải Phong giúp xóa dấu vết, đến bây giờ ngay cả chính y còn không biết! - Mau nói cho ta biết! Kim Anh Cơ không để ý hết thảy nắm lấy cánh tay của Tần Lâm, vội vàng nói: - Ta muốn báo thù tuyết hận thay nghĩa huynh! Tần Lâm mỉm cười bảo nàng chớ nên nóng nảy, sau đó hạ lệnh cho Quy Bản Vũ Phu: - Xin vào trong nhà gỗ, lấy giùm ta cây bút chì để quên trong đó. Quy Bản Vũ Phu nhìn Kim Anh Cơ lại nhìn Tần Lâm, sau khi được chủ nhân cho phép bèn sải bước đi về phía ngôi nhà gỗ. Trước khi vào nhà ngón chân cái và ngón thứ hai y đang kẹp quai guốc gỗ buông ra, hết sức nhẹ nhàng vung chân một cái đã thoát ra khỏi đôi guốc. Sau đó y đặt đôi guốc ngay ngắn chỉnh tề trước cửa nhà, lúc này mới bước vào nhà. Không có bút chì? Tình hình bên trong nhà chỉ cần liếc mắt qua là nhìn thấy hết, Quy Bản Vũ Phu tự biết bị Tần Lâm trêu, quay đầu lại nhìn về phía hắn oán trách, mặt đỏ bừng lên. Bất quá rất nhanh y giật mình kinh hãi, bởi vì sắc mặt mọi người bên ngoài lúc này đã trở nên vô cùng phong phú. Không ít người hung hăng nhìn chăm chú vào chân của Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn, mà sắc mặt vị sứ giả Đảo Tân Gia này đã tái nhợt như tờ giấy, vẻ mặt hốt hoảng không bút nào tả xiết. Thế nhưng Tần Lâm cũng không vội vàng giải thích nghi hoặc chuyện này, cười xấu xa như mèo vờn chuột nhìn Tiểu Điểu Hoàn, sau đó mới quay đầu hỏi Quy Bản Vũ Phu: - Xin hỏi trước khi người Nhật Bản vào phòng nhất định cởi giày, là vì cái gì? - Tránh làm bẩn thảm Tatami. Quy Bản Vũ Phu lộ vẻ khó hiểu. Tần Lâm cười cười: - Như vậy bên trong nhà gỗ Mao Hải Phong máu tươi khắp nơi, vết đao khắp nơi, dơ bẩn tới mức không thể dơ bẩn hơn nữa, vì sao ngươi còn phải cởi giày? - Thói quen, từ trước tới nay vào nhà là cởi giày, vừa rồi ta không hề nghĩ nhiều như vậy… Quy Bản Vũ Phu lẩm bẩm, rất khó chịu với chuyện Tần Lâm truy hỏi vu vơ như vậy. Bất quá ngay sau đó trong lòng y thoáng qua một ý niệm như điện xẹt, lập tức cũng há to mồm, trợn tròn cặp mắt, biểu lộ trở nên cũng giống như những người khác. Đầu mùa Xuân thời tiết lúc lạnh lúc ấm, khí ẩm bờ biển lại lớn, chân trần mang guốc gỗ sẽ ướt, cho nên Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn mang đôi vớ bông giữ ấm thật dày. Nhưng bây giờ y rất hối hận, rất hối hận, thà rằng đi chân không không mang gì cả. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, y cảm thấy y phục toàn thân mình đã bị lấy hết, không có gì che chắn, không thể lẩn trốn đi đâu. Tần Lâm ung dung chậm rãi hỏi Lục mập: - Tên mập, vừa rồi đệ đi xem giày có xem bên trong lòng bàn chân hay không? - Đệ cho là giọt máu kia dính vào giày, cho nên không hề nghĩ tới chuyện kiểm tra bên trong lòng bàn chân. Thật may là Tần ca chỉ điểm rõ ràng, bây giờ kiểm tra hẳn còn chưa muộn. Tên mập vừa nói vừa cười hắc hắc đến gần Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn, làm bộ muốn nắm chân y. Tiểu Điểu Hoàn kinh hãi muốn chết, lui về phía sau, chợt cảm giác toàn thân nhẹ bỗng, cảnh vật trước mắt trở nên trên dưới điên đảo. Thì ra là Ngưu Đại Lực lặng lẽ mò tới sau lưng y, Lục mập đánh lạc hướng phía trước, Ngưu Đại Lực lập tức giơ tay nắm lấy Tiểu Điểu Hoàn lật ngược y lại. - Ha ha, gia gia không chê hôi thối, xem thử lòng bàn chân ngươi thế nào… Ngưu Đại Lực cười ha hả, lột bỏ guốc gỗ của Tiểu Điểu Hoàn vứt sang bên, chỉ thấy vị trí trên vớ bông dày bên ngoài lòng bàn chân y vừa đúng có một giọt máu đỏ tươi. Vụ án đến đây rõ ràng khắp thiên hạ, chính là sau khi Y Hạ Quỷ Khanh giết chết Mao Hải Phong vào trước canh một, lập tức chạy về trước sân khấu đánh cờ cùng Diệp Ma.