Đô Thị Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Phong Cuồng - Chương 172

  1. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 76: Thân phận sáng tỏ.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Tiểu Cường – Anh Tuấn, Tiêu Sái, Phong Lưu Chi Vương
    Nguồn: 4vn.eu





    Mắt thấy Diệp Phàm chột dạ, Tô Lưu Ly cảm thấy vui sướng.


    Cùng lúc đó, Tư Đồ Hạo Thiên thấy Tô Cẩm Đế vọt tới lập tức lạnh lùng nói:
    - Ngăn hắn lại.


    “Vù”


    8 gã đại hán liền bước lên chặn Tô Cẩm Đế lại.


    Một gã đại hán quát lạnh:
    - Đứng lại.


    Theo bản năng Tô Cẩm Đế dừng lại, sau đó 2 mắt hắn nhìn vào Tư Đồ Nhược Thủy, phất phất tay:
    - Nữ thần Nhược Thủy, xin chào, tôi là Tô Cẩm Đế, là người ủng hộ cô.


    Hả?


    Đại hán thấy vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn Tư Đồ Hạo Thiên.


    - Anh Hạo Thiên, để người kia đến đây đi, trong giải thi đấu em đã gặp qua người này.
    Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra vui vẻ, nói.


    - Nhược Thủy, bên nghĩ phụ còn có chuyện cần phải xử lý, chúng ta cần phải trở về Đông Hải ngay.


    Tư Đồ Hạo Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng tính đến trước mắt Nam Thanh Hồng không có bất kỳ hành động gì nhưng mà ở hắn xem ra, ở Hàng Hồ thêm 1’ thì nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.


    - Được rồi.


    Tư Đồ Nhược Thủy bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tô Cẩm Đế:
    - Hiện tại tôi có việc rồi, ID trong game của anh là gì, chúng ta có thể nói chuyện.


    - ID của tôi là “ Lỗ Đế”…
    Nghe Tư Đồ Nhược Thủy, Tô Cẩm Đế cảm thấy vui vẻ.


    Nhưng mà.


    Không đợi hắn nói hết lời, Tô Lưu Ly đã chạy tới, phất phất tay với Tư Đồ Nhược Thủy:
    - Tư Đồ Nhược Thủy, xin chào, mình cũng giống cậu, cũng đều là sinh viên năm 1 của học viện quản lý ĐH Đông Hải, mình tên là Tô Lưu Ly.


    - Hả?


    Nghe Tô Lưu Ly nói thế, Đồ Nhược Thủy ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
    - Mình đã thấy qua ảnh bạn ở web trường, bạn là trạng nguyên mới a.


    Nói xong, Tư Đồ Nhược Thủy nói với Tư Đồ Hạo Thiên:
    - Anh Hạo Thiên, đó là bạn học của em, em đi qua làm quen với bạn ấy.


    - Nhược Thủy tiểu thư, không nên đi qua.


    Lúc này đây, không đợi Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng, Tiểu Cửu ở một bên đã ngăn cản Tư Đồ Nhược Thủy, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.


    Tư Đồ Hạo Thiên hỏi:
    - Sao thế Tiểu Cửu?


    - Cánh tay của người kia dài hơn so với người thường, khớp xương 2 tay bằng phẳng, da thịt bóng loáng, chắc chắn đã luyện công phu, hơn nữa thực lực không kém.
    Sắc mặt Tiểu Cửu ngưng trọng, nói.


    Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, vẻ mặt biến đổi, vừa định bảo thủ hạ đề phòng thì thấy được Tô Vũ Hinh đi đến.


    Hiển nhiên hắn cũng biết Tô Vũ Hinh.


    - Là người Tô gia ở Hàng Hồ.


    Thấy Tô Vũ Hinh, Tư Đồ Hạo Thiên yên lòng, nghĩ một chút rồi nói với Tư Đồ Nhược Thủy:
    - Nhược Thủy, em qua chào hỏi với bọn họ một chút rồi chúng ta rời đi.


    - Biết rồi anh Hạo Thiên.


    Tư Đồ Nhược Thủy gật gật đầu, đi về phía 2 người Tô Cẩm Đế, Tô Lưu Ly.


    - Chị Lưu Ly, chị hãy giới thiệu em một cách hoành tráng trước mặt Tư Đồ Nhược Thủy đi.
    Thấy Tư Đồ Nhược Thủy đi tới, Tô Cẩm Đế cầm lấy cánh tay của Tô Lưu Ly, vẻ mặt lấy lòng, nói.


    - Giới thiệu cái mắm, đợi chị đây làm xong chính sự rồi nói sau.
    So sánh với Tô Cẩm Đế, Tô Lưu Ly lại tỏ ra hưng phấn nhiều hơn.


    Chính sự?


    Vẻ mặt Tô Cẩm Đế nghi hoặc.


    - Xin chào, Tư Đồ Nhược Thủy, thật không ngờ có thể gặp ban ở đây.


    Tô Lưu Ly chủ động chào hỏi Tư Đồ Nhược Thủy, ánh mắt tỏ vẻ ao ước và ghen tỵ khi nhìn vào cặp núi 36D của Tư Đồ Nhược Thủy.


    - Mình cũng vậy, rất cao hứng thì gặp bạn.


    Tư Đồ Nhược Thủy vui sướng nói:
    - Nếu chúng ta có duyên như vậy, sau khi khai giảng chúng ta hãy ở chung 1 phòng KTX đi, mình cũng học ở khoa quản lý công thương.


    - Được rồi.


    Tô Lưu Ly rất dứt khoát đáp ứng, sau đó lộ ra một nụ cười xấu xa, chỉ vào Diệp Phàm, nói:
    - Bạn biết hắn không?


    Tư Đồ Nhược Thủy nhìn Diệp Phàm, có chút mờ mịt mà lắc đầu.


    Diệp Phàm thấy thế biết rõ Tô Lưu Ly muốn vạch trần, tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể đối mặt.


    - Hắn nói hắn quen bạn, lại nói bạn mời hắn gia nhập chiến đội Babrie.
    Mắt thấy Diệp Phàm lộ ra vẻ xấu hổ, Tô Lưu Ly hận không thể cười to vài chục tiếng.


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vốn là ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, tràn đầy kinh hỉ nói:
    - Anh…Anh là Quỷ thiếu?


    Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra vui mừng hô lên ID của Diệp Phàm trong LMHT thì mọi người đều nhìn sang Diệp Phàm, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc.


    - ID của cô trong game là Nhược Thủy sao?
    Diệp Phàm cũng hôn mê rồi, hắn vẫn cho rằng Nhược Thủy trong game chính là Fan hâm mộ của Tư Đồ Nhược Thủy.


    - Diệp đại ca, em hoàn toàn pó tay rồi.


    Tô Cẩm Đế điên rồi, hắn có thể khẳng định Diệp Phàm không nói dối hơn nữa còn nhìn ra Diệp Phàm không biết ID trong game của Tư Đồ Nhược Thủy là Nhược Thủy.


    Ách…


    Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly há miệng mở to, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin nhìn vào Diệp Phàm.


    Tô Vũ Hinh cũng là thổn thức không thôi.


    - Đến bây giờ mà anh vẫn chưa biết à?


    Tư Đồ Nhược Thủy cũng nhịn không được mà kinh hô một tiếng.


    - Thật xin lỗi, quả thật là tôi không biết.
    Diệp Phàm cười khổ không thôi.


    Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Cẩm Đế muốn mua đậu hủ để đập đầu vào, là một fan của LMHT, hắn nằm mơ cũng muốn quen biết với Tư Đồ Nhược Thủy, mà Diệp Phàm lại từ chối lời mời của Tư Đồ Nhược Thủy, chênh lệch này cũng quá lớn rồi.


    Lạt mềm buộc chặt!


    Người kia nhất định đang lạt mềm buộc chặt.


    Lúc này đây, Tô Lưu Ly cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói với Tư Đồ Nhược Thủy:
    - Nhược Thủy, mình nói với cậu, người kia không phải là người tốt, mà là một tên thích nói dối, theo mình thấy thì hắn đã sớm biết bạn, nếu không hắn cũng không nói với mình là hắn không gia nhập chiến đội của bạn rồi. Mà hắn làm như vậy là vì muốn gợi lòng hiếu kỳ của bạn, để bạn chủ động rơi vào bẫy của hắn.


    "—— "


    Mắt thấy Tô Lưu Ly lại bắt đầu làm rối, Diệp Phàm cảm thấy một trận vô lực.


    - Không thể nào?


    Tư Đồ Nhược Thủy nhìn Diệp Phàm, chớp chớp mắt, hơi chút do dự, liền chủ động đi về phía Diệp Phàm.


    Hả?


    Không phải là nàng cũng bị Diệp Phàm lừa rồi đó chứ?


    Tô Lưu Ly thấy thế, gấp đến độ không biết phải làm sao.


    Mà Diệp Phàm cũng là một trận mờ mịt, không biết Tư Đồ Nhược Thủy muốn làm gì.


    - Xin chào Quỷ thiếu, mặc kệ chuyện anh kiếm cớ từ chối lời mời của tôi, hay là thật sự không biết tôi, tôi đều không tức giận.


    Tư Đồ Nhược Thủy đi đến trước người Diệp Phàm, vẻ mặt chân thành nói:
    - Bởi vì ngày đó tôi đã nói với anh rồi, tôi cảm thấy anh rất có tiềm lực, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành một siêu cấp Pro, tôi thật tâm hy vọng anh có thể gia nhập vào chiến đội Babrie của tôi, cùng chúng tôi tham gia giải game toàn cầu.


    Ách…


    3 người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế cùng Tô Vũ Hinh giật mình, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, sau khi bị Diệp Phàm từ chối, Tư Đồ Nhược Thủy lại còn mời Diệp Phàm thêm lần nữa.


    Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên!


    - Cảm ơn cô không tính hiềm khích trước kia, cũng cảm ơn lời mời của cô.


    Ngạc nhiên rất nhiều, Diệp Phàm cũng bị sự rộng lượng cùng chân thành của Tư Đồ Nhược Thủy làm cho cảm động, bất quá hắn vẫn là lắc đầu từ chối:
    - Xin lỗi, tôi không thể gia nhập chiến đôi Babrie.


    - Diệp đại ca, anh…


    Mắt thấy Diệp Phàm lại từ chối lời mời của Tư Đồ Nhược Thủy, Tô Cẩm Đế có dũng khí muốn lên đánh Diệp Phàm.


    Chẳng lẽ hắn không phải lạt mềm buộc chặt?


    Mà ngay cả Tô Lưu Ly cũng cảm thấy ngạc nhiên.


    - Không sao, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.


    Tư Đồ Nhược Thủy cũng thật không ngờ Diệp Phàm lại từ chối, thế cho nên nàng sửng sốt vài giây, sau đó nàng cũng không có tức giận mà nở nụ cười đáng yêu:
    - Rất hân hạnh được biết anh, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, có thể trò chuyện nhiều hơn ở trong game.


    Nói xong, Tư Đồ Nhược Thủy chủ động giơ tay ra.


    - Được rồi.


    Diệp Phàm cũng có chút xúc động vì sự rộng lượng và đơn thuần của Tư Đồ Nhược Thủy, hắn cũng giơ tay ra rồi bắt tay với Tư Đồ Nhược Thủy, hơn nữa lại vô cùng đúng mực, cũng không có nhân cơ hội mà sơ múi Tư Đồ Nhược Thủy.


    Tô Lưu Ly thấy vậy liền cảm thấy nghi ngờ: Chẳng…Chẳng lẽ hắn không phải là lưu manh như lời của chị Vũ Hinh nói sao?


    Không phải


    Bởi vì ở đây có nhiều người nên người kia không dám chiếm tiện nghi của Tư Đồ Nhược Thủy.


    Tô Lưu Ly liền chấp nhận cách nhìn này.


    - Tô tiểu thư, nghe nói thân thể của cô đã bình phục, chúc mừng cô.


    Tư Đồ Hạo Thiên đi tới, mỉm cười chào hỏi với Tô Vũ Hinh, ánh mắt nhìn vào Diệp Phàm.


    - Cảm ơn.


    Tô Vũ Hinh cũng chỉ gặp qua Tư Đồ Hạo Thiên vài lần, chưa tính là quen thuộc nhưng mà theo lễ tiết vẫn đáp lại.


    - Tô tiểu thư khách khí rồi.


    Tư Đồ Hạo Thiên cười cười, sau đó đưa ánh mắt về phía Diệp Phàm, hỏi:
    - Nói vậy vị này chính là bác sĩ Diệp, thanh danh đại chấn sao?


    - Tư Đồ tiên sinh, chào anh.
    Diệp Phàm mỉm cười chào lại.


    Hả?


    Tư Đồ Hạo Thiên sững sờ:
    - Diệp tiên sinh biết tôi sao?


    - Nếu Tư Đồ tiên sinh đã biết tôi thì tại sao tôi lại không thể biết Tư Đồ tiên sinh?
    Diệp Phàm cười hỏi lại.


    Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Phàm, Tư Đồ Hạo Thiên lại cảm thấy không thoải mái, hắn cười miễn cưỡng, nói:
    - Ha ha, Diệp tiên sinh thực dí dỏm. Nếu Diệp tiên sinh biết tôi, vậy khẳng định là biết Lưu Thiên Quân, tôi cũng nghe chuyện của cậu từ miệng của hắn.


    - Tư Đồ tiên sinh, tuy rằng tôi không biết tại sao các vị đến đây nhưng mà theo tôi biết được 2 năm qua các vị đã bị Kiều Bát Chỉ trấn áp, như vậy, các vị đến Hàng Hồ là một chuyện vô cùng nguy hiểm.


    Diệp Phàm vô tình hay cố ý nhắc nhở.


    - Đa tạ Diệp tiên sinh nhắc nhở.
    Tư Đồ Hạo Thiên bất động thanh sắc đáp lại, nhưng trong lòng lại gợn sóng.


    Sâu không lường được.


    Đây là cảm giác mà Diệp Phàm mang lại cho hắn.


     
  2. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 77: Bắt cóc, truy kích.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Tiểu Cường – Anh Tuấn, Tiêu Sái, Phong Lưu Chi Vương
    Nguồn: 4vn.eu





    - *&^*^, Diệp đại ca, anh cũng quá trâu bò rồi?


    Sau khi chia tay đám người Tư Đồ Nhược Thủy, Tô Cẩm Đế tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm:
    - Tư Đồ Nhược Thủy 2 lần chủ động mời anh gia nhập chiến đội Babrie, anh đều từ chối, anh đây là đang đánh vào mặt thần tượng của bọn em sao?


    - Không phải là Tư Đồ Nhược Thủy kia đơn thuần dễ bị lừa sao?
    Tô Lưu Ly hừ hừ nói.


    - Cẩm Đế, Diệp thần y có một thân bổn sự, làm sao có thể cắm đầu chơi game được?


    Tô Vũ Hinh tức giận trừng mắt nhìn Tô Cẩm Đế một cái, sau đó có chút vô lực nhìn Tô Lưu Ly, nói:
    - Lưu Ly, em có thù với Diệp thần y sao? Một ngày không nói xấu Diệp thần y thì trong lòng em sẽ không thoải mái à?


    - Chị, chị…


    Có lẽ thật không ngờ Tô Vũ Hinh sẽ giúp Diệp Phàm, Tô Lưu Ly buồn bực không thôi.


    Mà Diệp Phàm lại bỏ ra hờ hững, đi lên.


    - Tức chết ta mà.


    Chẳng biết tại sao thấy được bộ dạng hờ hững của Diệp Phàm thì Tô Lưu Ly lại buồn bực không thôi, tức giận giậm chân xuống đất.


    Tư Đồ Nhược Thủy cũng không biết những chuyện này, lúc này nàng cùng đám người Tư Đồ Hạo Thiên đi xuống núi.


    - Tiểu Cửu, ta có cảm giác tên Diệp Phàm kia có chút sâu không lường được.
    Tư Đồ Hạo Thiên cùng Tiểu Cửu đi ở sau cùng, vừa đi vừa nói.


    Tiểu Cửu gật đầu:
    - Ừh, thực lực của hắn cũng không tồi, thậm chí là còn mạnh hơn tôi.


    - Ta không phải nói đến công phu.
    Tư Đồ Hạo Thiên như có suy nghĩ gì.


    Tiểu Cửu khó hiểu:
    - Hạo Thiên thiếu gia, ý của ngài là?


    - Ta cũng không rõ, tóm lại là có một cảm giác rất quái dị, hắn giống như một con sói có phủ thêm một lớp da người, mặt ngoài trông vô hại nhưng trên thực tế lại là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.


    - Hạo Thiên thiếu gia, ngài nói vậy là bởi vì hắn chẳng những biết được thân phận của ngài, còn nhắc nhở chúng ta ở Hàng Hồ sẽ gặp nguy hiểm sao?
    Tiểu Cửu cái hiểu cái không hiểu.


    Tư Đồ Hạo Thiên gật đầu:
    - Ừh, cậu nghĩ lại xem, cho dù hắn là bảo tiêu của Tô gia cũng không có đạo lý gì mà hiểu rõ chúng ta với Nam Thanh Hồng như vậy?


    - Vậy cũng đúng.




    Nghe Tư Đồ Hạo Thiên vừa nói như thế, Tiểu Cửu cũng hiểu được Diệp Phàm có chút tà dị, bất quá trầm mặc một lát, lại nói
    - Hạo Thiên thiếu gia, tuy rằng hắn rất nguy hiểm, nhưng hắn không phải là kẻ địch của chúng ta cho nên ngài cũng không nên để ý đến hắn.


    Không trả lời, Tư Đồ Hạo Thiên nhịn không được nhìn Tư Đồ Nhược Thủy, chỗ sâu nhất trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng.


    “Vù”


    “Vù”


    “Vù”


    Sau đó.


    Không đợi Tư Đồ Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, tiếng xé gió lần lượt vang lên, 3 đạo thân ảnh giống như quỷ mị từ bên 2 đường nhảy ra, giống như một tòa núi lớn chắn trước đường.


    Bá!


    Đột nhiên xảy ra một màn này làm cho 8 gã đại hán biến sắc.


    Độc nhãn Ngô Nhận, Thiết quyền Trương Trụ, Hồng Vũ môn Khúc Phong!


    Bọn họ biết được 3 người này, cả 3 đều là những nhân vật trong giang hồ.


    Ngắn ngủi ngây người qua đi, theo bản năng 8 gã đại hán muốn rút súng từ trong ngực ra nhưng mà dường như 3 người Khúc Phong đã đoán được, căn bản không cho bọn hắn có cơ hội rút súng.


    “Vù”


    3 tiếng xé gió lại vang lên, 3 người Khúc Phong bắn ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người 8 gã đại hán.


    “Bốp”


    Khúc Phong là người ra tay trước, hắn liền chưởng vào đầu một tên đại hán, nội kình phát ra, trực tiếp chấn nát đầu của tên đại hán này.


    “Phốc”


    Ngô Nhận là người thứ 2 ra tay, chỉ thấy hắn vung tay lên, thanh chủy thủ trong tay hắn hóa thành một đạo bạch quang, đâm thẳng vào cổ một gã đại hán, máu tươi phun ra.


    “Bốp”


    Trương Trụ cũng không cam chịu rớt lại phía sau, hữu quyền giống như đạn pháo, đánh thẳng vào ngực một gã đại hán, một quyền chấn vỡ lục phủ ngũ tạng.


    Trong chớp mắt, ba gã đại hán bị mất mạng !


    - Hạo Thiên thiếu gia, đi nhanh lên !


    Thấy vậy, Tiểu Cửu quát lên một tiếng lớn, thân mình vừa động, cấp tốc bắn về phía Tư Đồ Nhược Thủy, cố gắng mang theo Tư Đồ Nhược Thủy thoát đi.


    Đằng trước, Tư Đồ Nhược Thủy dường như bị một màn này làm cho sợ choáng váng, cả người nàng cứng đờ ngay tại chỗ, 2 mắt mờ mịt nhìn vào những cổ thi thể bên cạnh mình, vẫn không nhúc nhích.


    Không riêng gì nàng mà ngay cả 5 tên đại hán kia cũng tỏ ra kinh hãi, thế cho nên bọn hắn đã bị 3 người Khúc Phong làm thịt một cách dễ dàng.


    - Không biết tự lượng sức mình !


    Cùng lúc đó, Khúc Phong hiểu được dụng ý của Tiểu Cửu, cười khẩy một tiếng rồi vung chưởng đánh vào Tiểu Cửu.


    “Pằng”


    Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Tư Đồ Hạo Thiên nổ súng, bắn vào Khúc Phong.


    Nhưng mà.


    Làm cho Tư Đồ Hạo Thiên nằm mơ cũng không nghĩ đến chính là dường như Khúc Phong đã đoán được hắn sẽ nổ súng, cho nên cả người Khúc Phong như xoay lại như là linh xả, thoải mái né tránh viên đạn.


    "A —— "


    Đột nhiên nghe tiếng súng, Tư Đồ Hạo Thiên bừng tỉnh, nàng hoảng sợ hét lên một tiếng rồi cả người vô lực xụi lơ ở trên mặt đất


    - Tiểu Cửu, đi theo ta.


    Thấy thế, Tư Đồ Hạo Thiên chẳng những không nghĩ cách cứu Tư Đồ Nhược Thủy, ngược lại hắn còn rống lên một tiếng với Tiểu Cửu.


    Bởi vì hắn biết nếu TIểu Cửu khăng khăng đi cứu Tư Đồ Nhược Thủy thì chỉ có một con đường chết.


    Mà nếu Tiểu Cửu cùng hắn trốn đi, 3 người Khúc Phong chưa chắc sẽ đuổi theo, cho dù đuổi theo, có Tiểu Cửu làm pháo hôi, hắn cũng có cơ hội chạy trốn.


    Nghe Tư Đồ Hạo Thiên gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể Tiểu Cửu dừng lại, hơi có chút do dự, liền xoay người đuổi theo Tư Đồ Hạo Thiên.


    Cùng lúc đó, Ngô Nhân cùng Trương Trụ đã làm thịt xong 5 tên đại hán còn lại.


    Tư Đồ Nhược Thủy bị một màn máu tanh trước mắt làm cho hoảng sợ, cả người không nhịn được mà ói ra.


    - Khúc đại sư, tôi đi bắt lấy 2 bọn chúng.


    Trương Trụ lên tiếng.


    - Không cần đuổi theo.


    Không đợi Khúc Phong mở miệng, độc nhãn Ngô Nhận nói:
    - Mặc dù Tư Đồ Hạo Thiên là nghĩa tử của Tư Đồ Thần nhưng mà ở trong lòng của Tư Đồ Thần, hắn cũng không có địa vị quan trọng bằng Tư Đồ Nhược Thủy, không cần phải bất chấp nguy hiểm mà đi bắt hắn.


    - Mang theo nha đầu kia rồi lập tức rời đi.


    Khúc Phong mở miệng nói.


    - Được.


    Ngô Nhận nghe vậy, bước về phía Tư Đồ Nhược Thủy.


    - Không... Không... không được lại đây, van xin ông…không…không nên qua đây…


    Mắt thấy cả người Ngô Nhận đầy máu đi về phía mình, cả người Tư Đồ Nhược Thủy run lên, nàng ôm đầu cầu xin tha thứ.


    - Tiểu nha đầu, đừng sợ, ta sẽ không giết cô, hắc hắc…
    Ngô Nhận liếm liếm máu trên thanh chủy thủ, nở nụ cười âm trầm.


    - A….


    Tư Đồ Nhược Thủy sợ tới mức nghẹn ngào gào lên, 2 mắt nhắm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.


    Ngô Nhận thấy thế, xách Tư Đồ Nhược Thủy lên, rồi cùng 2 người Khúc Phong, Trương Trụ rời khỏi đây.


    Ra tay, giết người, bắt cóc, 3 người Khúc Phong tốc chiến tốc thắng.


    Trong một chỗ nghỉ mát, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế cùng vài tên du khách, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi nhìn một màn máu tanh này.


    Sau khi nghe được tiếng súng, bọn hắn đều nhìn sang, kết quả thấy được 8 gã đại hán ngã xuống vũng máu, Tư Đồ Thần bị hù ngất rồi bị mang đi.


    Thấy vậy, vài tên du khách thét lên rồi chạy khỏi, mà Tô Cẩm Đế nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
    - Là…là Tư Đồ Nhược Thủy.


    - Là…là nàng, nàng bị bắt cóc.


    Sắc mặt của Tô Lưu Ly cũng trắng bệch, mờ mịt gật đầu.


    Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế nghĩ tới điều gì, nói:
    - Diệp đại ca là cao thủ võ học, chỉ có anh ấy mới có thể cứu Tư Đồ Nhược Thủy.


    Nói xong, Tô Cẩm Đế xoay người tìm Diệp Phàm thì không thấy Diệp Phàm đâu cả, nhịn không được mà hỏi:
    - Diệp…Diệp đại ca đâu?


    - Chắc là đi cứu Tư Đồ Nhược Thủy rồi.


    Tô Vũ Hinh đoán.


    - Hắn thật sự là cao thủ võ học sao?


    Nghe được Tô Vũ Hinh nói như vậy, Tô Lưu Ly tràn đầy kinh ngạc.


    - Mỗi sáng Diệp thần y đều luyện võ, hẳn là một cao thủ.
    Tô Vũ Hinh gật gật đầu.


    - Vừa rồi 3 người kia giống như là ở trong phim kiếm hiệp, Diệp Phàm không sao chứ?
    Tô Lưu Ly lo lắng hỏi.


    Nàng cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho Diệp Phàm nữa.


    - Nếu anh ta làm như vậy, chắc là có nắm chắc.
    Ngữ khí Tô Vũ Hinh có chút phức tạp, có cảm động, cũng có lo lắng.


    Diệp Phàm đúng là đuổi theo 3 người Khúc Phong.


    Bởi vì hắn có ấn tượng tốt với Tư Đồ Nhược Thủy.
    Huống chi hắn còn nhìn thấy một bóng dáng ở trên người Khúc Phong.


    Vũ Hà.


     
  3. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 78: Trực đảo hoàng long.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Tiểu Cường – Anh Tuấn, Tiêu Sái, Phong Lưu Chi Vương
    Nguồn: 4vn.eu





    Dưới ánh mặt trời, cả người của Diệp Phàm linh hoạt như linh hầu, theo sát phía sau đám người Khúc Phong.


    - Có phải là người của Nam Thanh Hồng không?


    Nhìn thân ảnh của 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm âm thầm suy đoán.


    Không có đáp án.


    Ở trong mắt hắn xem ra, Đông Hải bang cùng Nam Thanh Hồng tranh đấu đã đến thủy hỏa bất dung, Tư Đồ Nhược Thủy bị bắt cóc, Nam Thành Hồng là đối tượng nghi ngờ lớn nhất.


    Nhưng mà.


    Nói đi thì nói lại, Tư Đồ Thần thân là vương giả của thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang, trong quá trình làm giàu cũng đắc tội không ít người, cũng rất có thể là cừu gia khác tới báo thù.


    Không thể xác định lai lịch 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm thấy Tư Đồ Nhược Thủy tạm thời không gặp nguy hiểm nên quyết định không động thủ, mà là âm thầm theo dõi để tìm hiểu ngọn ngành.


    Hắn muốn nhìn đối tượng bắt cóc Tư Đồ Nhược Thủy là ai, càng muốn điều tra lai lịch của 2 người Vũ Hà và Khúc Phong, hắn không muốn trở thành kẻ ngu ngốc bị người ta mưu hại mà không biết gì.


    “Ò…E”


    Rất nhanh, 3 chiếc xe cảnh sát đã trên đường đến đây.


    Thấy vậy, 3 người Khúc Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, không nóng không vội đi xuống núi, chạy vào một clb tư nhân mà Kiều Bát Chỉ mới mua vài ngày trước.


    Trong đại sảnh của hội sở, Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm ngồi trên ghế salon, Kiều Bát Chỉ thì hút một điếu xì gà, còn Lưu Cầm thì đang uống một ly nước trái cây.


    - Bát gia, tại sao bọn họ lại chưa trở lại? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
    Bỏ ly nước xuống, Lưu Cầm nhịn không được mà hỏi Kiều Bát Chỉ.


    Kiều Bát Chỉ phun ra một ngụm khói, vô cùng tự tin, nói:
    - Ngô Nhận cùng Trương Trụ là 2 người bên cạnh Lâm tiên sinh, nghe nói thực lực đều là Hậu Thiên Đỉnh phong mà Khúc Phong sớm đã bước vào Hậu Thiên Đại viên mãn, lấy thực lực của 3 người bọn họ, đừng nói đám cùi bắp bên cạnh Tư Đồ Hạo Thiên, cho dù là cận vệ Phí Tứ của Tư Đồ Thần đến đây cũng chẳng thấm vào đâu.


    - Gặp được bọn họ, em phải tôn trọng một chút, nhất là Khúc Phong.
    Nói xong, Kiều Bát Chỉ lại bổ sung:
    - Bởi vì chuyện của Vũ Hà mà hắn rất bất mãn với anh, anh cũng không muốn nhận lửa giận của hắn.


    - Yên tâm đi Bát gia, trong lòng em biết rõ.
    Lưu Cầm cười:
    - Oan có đầu nợ có chủ, lửa giận của hắn phải nhắm vào tên tiểu tử họ Diệp kia.


    - Chuyện cho đến bây giờ, bát nước bẩn này đã đổ vào người tên tiểu tử kia, hắn không muốn cũng phải nhận.
    Kiều Bát Chỉ cười lạnh:
    - Trách hắn không có mắt, chọc ai không chọc lại chọc ta, lại còn phá hư chuyện tốt của ta.


    - Bát gia, Khúc đại sư đã trở lại.


    Nghe Kiều Bát Chỉ nói thế, Lưu Cầm muốn nói cái gì nhưng mà một tên đại hán phía sau đã bước lên báo cáo.


    - Chúng ta cùng ra nghênh đón.
    Kiều Bát Chỉ nghe vậy, bóp tắt xì gà, mang theo Lưu Cầm đi ra ngoài.


    - Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ.


    Cửa clb, 4 gã hộ vệ thấy 3 người Khúc Phong đến liền cúi đầu chào hỏi.


    Không để ý đến, 3 người Khúc Phong trực tiếp đi vào bên trong.


    Khoảng chừng 30s sau, 3 người Khúc Phong đã gặp Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm.


    - Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, hoan nghênh các vị chiến thắng trở về.
    Thấy túi du lịch lớn trong tay Ngô Nhận, vẻ mặt Kiều Bát Chỉ nở ra nụ cười xán lạn.


    Ngô Nhận có chút khinh thường nói :
    - Chỉ là bắt một đứa con nít mà thôi, làm gì mà gọi là chiến thắng trở về?


    - Thằng thỏ nhỏ Tư Đồ Hạo Thiên cùng với thủ hạ của hắn đã bị các vị giết chết rồi chứ?
    Kiều Bát Chỉ có chút hưng phấn mà hỏi.


    - Tiểu tử đó cùng với hộ vệ của hắn là Tiểu Cửu đã chạy trốn…
    Vẻ mặt Trương Trụ tỏ ra buồn bực.


    Nhưng mà.


    Không đợi hắn nói hết lời, Khúc Phong nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn sợ tới mức không dám nói tiếp.


    - Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, chào 3 vị.
    Lưu Cầm ở phía sau Kiều Bát Chỉ, mắt thấy 4 người không nói chuyện thì vội vàng bước lên chào hỏi.


    - Kiều Bát Chỉ, cô em này cũng không tệ.
    Ngô Nhận cười hắc hắc nói.


    Kiều Bát Chỉ sững sờ, hơi chút do dự nói:
    - Ngô sư phụ, tôi nghe nói Tư Đồ Nhược Thủy là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn là người phát ngôn của một game…


    - Không phải chỉ là nói giỡn thôi sao, ông khẩn trương cái gì?


    Ngộ Nhận nghe được ý tứ của Kiều Bát Chỉ, có chút không vui, hừ lạnh:
    - Ta rất muốn hưởng thụ tiểu mỹ nhân này nhưng mà nàng đã được Lâm thiếu chấm rồi.


    - Đợi Lâm thiếu chơi chán rồi thì chúng ta vẫn còn cơ hội.


    Trương Trụ cười hắc hắc.


    - Ít nói nhảm, đi vào báo lại chuyện này cho Lâm tiên sinh.


    Khúc Phong mặt không chút thay đổi nói:
    - Sau đó các ngươi chờ ở đây, chờ ta giết được tên tiểu tạp chủng, trả thù cho đồ đệ của ta rồi chúng ta liền rời khỏi đây, miễn cho đêm dài lắm mộng.


    Nói xong, Khúc Phong không đợi 3 người Kiều Bát Chỉ trả lời, liền bước vào bên trong.


    4 người Kiều Bát Chỉ thấy thế, không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo.


    - Không…không được giết tôi.


    Sau khi mọi người đi vào đại sảnh, Tư Đồ Nhược Thủy ở trong túi du lịch mở mắt, hoảng sợ hét lên.


    Sau đó, cả người nàng giãy dụa nhưng mà đã nàng ở trong túi du lịch nên mọi cố gắng của nàng đều trở thành vô ích.


    - Mở ra, nhét miệng nó lại, nhốt vào trong phòng.
    Khúc Phong nhíu nhíu mày.


    - Được.


    Ngô Nhận liền để túi du lịch ở trên ghế salon rồi mở dây.


    - A…


    Túi du lịch được mở ra, cả người Tư Đồ Nhược Thủy run rẩy bò ra, thấy được Ngô Nhận liền thét lên một tiếng chói tai, thân mình cuộn tròn lại, run giọng cầu xin tha thứ:
    - Xin…Xin mọi người đừng…đừng giết tôi…


    - Cô em xin đẹp như thế thì anh đây làm sao có thể giết cưng được?


    Ngô Nhận tham lam nhìn vào cặp bánh bao 36D của Tư Đồ Nhược Thủy, liềm liềm môi :
    - Muốn giết cưng thì cũng phải để cưng nếm được mùi vị nữ nhân cái đã.


    Nói xong, Ngô Nhận nhìn chằm chằm vào cặp đùi của Tư Đồ Nhược Thủy, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức xé nát váy trên người Tư Đồ Nhược Thủy để nhìn xem cảnh bên trong.


    Không riêng gì Ngô Nhận mà Trương Trụ, Kiều Bát Chỉ thấy được dáng người của Tư Đồ Nhược Thủy cũng không kìm lòng được mà muốn chiếm lấy.


    Thấy được ánh mắt trắng trợn của 3 người, Tư Đồ Nhược Thủy tựa hồ ý thức được cái gì, sợ tới mức lui về sau, cuối cùng co ro vào một góc trên ghế salon, cả người run rẩy:
    - Ông…Nếu các ông giết tôi thì cha của tôi sẽ không bỏ qua cho các ông.


    - Hắc hắc, cha cô à ?


    Ngô Nhận nghe vậy, lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng, giọng nói khàn khàn:
    - Cô em, nếu anh nói anh bắt cưng là vì muốn uy hiếp cha của cưng thì cưng sẽ nghĩ sao?


    Hả?


    Nghe được Ngô Nhận nói thế, Tư Đồ Nhược Thủy muốn nói cái gì nhưng mà vì quá sợ hãi nên nàng không nói lên lời.


    Dưới ánh đèn.


    Khuôn mặt của nàng tỏ ra sợ hãi cùng bất lực.


    “Tít…Tít”


    Đúng lúc này, bộ đàm của một thuộc hạ Kiều Bát Chỉ sáng lên, một giọng nói kinh hoảng vang lên:
    - Anh…Anh Hổ, mau nói cho Bát gia, có người xông vào, 4 anh em giữ cửa đã bị chết rồi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, toàn bộ đều bị một kích trí mạng.


    - Chuyện gì?


    Kiều Bát Chỉ thấy sắc mặt thủ hạ của mình thay đổi thì nhíu mày hỏi.


    - Bát…Bát gia, có người giết 4 anh em chúng ta, xông vào đây.
    Vẻ mặt tên thuộc hạ này tỏ ra kinh hoảng.


    Hả?


    Trong phút chốc, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng khóc của Tư Đồ Nhược Thủy.


     
  4. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 79: 10 bước giết 1 người.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Tiểu Cường – Anh Tuấn, Tiêu Sái, Phong Lưu Chi Vương
    Nguồn: 4vn.eu





    - Gấp cái gì?


    Qua phút ngạc nhiên, dường như Kiều Bát Chỉ cảm thấy thủ hạ của mình hốt hoảng trước mặt 3 người Khúc Phong quả thật là mất mặt mũi của mình nên mặt lạnh khiển trách.


    - Chẳng lẽ là Đông Hải bang đuổi tới sao?
    Ngô Nhận như có điều suy nghĩ nói:
    - Không có khả năng a, nếu Tư Đồ Hạo Thiên là có lá gan này thì hắn cũng không có chạy trốn rồi.


    - Chắc là người trong phân đà Hàng Hồ của Đông Hải bang.
    Thiết quyền Trương Trụ tràn đầy hưng phấn:
    - Vừa vận ta chưa đã sướng, để ta ra ngoài làm một chút cho đã ghiền.


    - Trương sư phụ, hãy để người của tôi lo.


    Kiều Bát Chỉ cũng có phán đoán giống với Trương Trụ nhưng lại từ chối đề nghị của Trương Trụ. Trương Trụ ra tay là có thể giải quyết phiền toái nhưng nếu chuyện này rơi vào tai của Lâm Thiên Ý thì mặt mũi của hắn đã ném đi hết rồi.


    Huống chi, thành viên của Đông Hải bang này trừ Tiểu Cửu có thực lực mạnh ra, những người khác thì Kiều Bát Chỉ cũng không để vào mắt.


    - Anh..Anh Hổ, tên kia sắp đi vào rồi…


    Trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của tên đại hán ngồi trong phòng quan sát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm trên màn hình, cả người đều lạnh rung.


    Bởi vì vừa rồi hắn không thấy rõ động tác của Diệp Phàm, chờ hắn lấy lại tinh thần thì thấy 4 tên đồng bạn của mình đã ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.


    - Mày nói đối phương chỉ có 1 người sao?


    Kiều Bát Chỉ ở bên cạnh, nghe rõ tiếng trong bộ đàm, tức giận đoạt lấy bộ đàm, lớn tiếng hỏi.


    - Đúng vậy Bát gia, chỉ có 1 người, bất quá hắn rất mạnh, hắn vừa giết 4 huynh đệ của chúng ta…


    - Người ở bên ngoài nghe đầy, chặt đầu chó thắng đó cho ta.


    Kiều Bát Chỉ tức giận đến xanh mặt, tràn đầy tức giận cắt ngang lời nói của tên đại hán này, sau đó lấy lại bình tĩnh, biết rõ đây là ban ngày, lại ở bên Tây Hồ, không thể động súng nên bổ sung:
    - Cố gắng không nên dùng súng.


    - Vâng.


    Trong bộ đàm liền vang lên tiếng trả lời, trước cửa, 8 gã đại hán tụ lại, cầm lấy cương đao, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn vào con đường phía trước.


    Rất nhanh, Diệp Phàm đã xuất hiện.


    Dưới ánh mặt trời, Diệp Phàm không chút hoang mang mà đi vào, vẻ mặt bình tĩnh cảm giác giống như hắn mới làm thịt 4 con gà chứ không phải là người.


    - Chém chết cm hắn đi.


    Lúc này, mắt thấy Diệp Phàm xuất hiện, tên đại hán cầm đầu quát lạnh một tiếng.


    8 gã đại hán biết thân thủ của Diệp Phàm, không có mù quáng mà chạy lên như ong vỡ tổ, mà là cố ý phân tán ra, cố gắng vây quanh Diệp Phàm, để Diệp Phàm song quyền nan địch tứ thủ.


    Nhưng mà.


    “Vù”


    Nương theo tiếng tiếng xé gió, thân hình Diệp Phàm vừa động, giống như một đạo ảo ảnh hiện lên trước tầm mắt 8 gã đại hán, nháy mắt đến trước người tên vừa hét lên, tay phải chém ra, hóa thảnh trảo, chụp thằng vào cổ họng của hắn.


    Không đợi tên đại hán làm ra bất kỳ phản ứng nào, Diệp Phàm giống như lấy đồ trong túi, kình lực phát ra.


    “Rắc”


    Tiếng gãy xương vang lên, 2 mắt tên đại hán kia trắng dã, tỏ ra ngây ngốc mà nhìn Diệp Phàm, chết không nhắm mắt.


    “Vù”


    Cùng lúc đó, 3 thanh đao từ 3 hướng khác nhau chém vào Diệp Phàm, thanh thế kinh người.


    Dưới ánh mặt trời, 3 tên đại hán vung đao về phía Diệp Phàm.


    Đối mặt với đòn đánh lén này, Diệp Phàm không có thất kinh mà né tránh, ngược lại khuôn mặt của hắn lộ ra vài phần hài hước.


    Đúng vậy.


    Là hài hước.


    Tốc độ vung đao trong mắt của Diệp Phàm là rất chậm.


    Ngay sau đó.


    Coi như 3 cây đao sắp chém trúng Diệp Phàm thì đột nhiên cả người Diệp Phàm lóe lên, thoải mái né tránh.


    “Keng”


    3 cây đao chém vào nhau, bởi vì lực đạo quá lớn, tóe lên ánh lửa, làm cho hổ khẩu của 3 gã đại hán phát tê.


    Người đâu?


    Mắt thấy Diệp Phàm biến mất, 3 gã đại hán trợn tròn mắt, nhìn lẫn nhau, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.


    - Coi chừng.


    4 gã đại hán ở phía sau thấy Diệp Phàm giống như quỷ mị vọt đến một bên 3 gã đồng bạn của mình thì lập tiếng nhắc nhở.


    “Lộp bộp”


    Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, 3 gã đại hán chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy cả người bị lạnh lẽo, theo bản năng rút đao lui ra.


    Muộn rồi.


    Khi bọn hắn rút đao, Diệp Phàm liền bước nhanh về phía trước, hóa thủ làm chưởng, đột nhiên đánh ra!


    “Bốp”


    Một chưởng vỗ vào ngay gáy của một gã đại hán, Kình lực khủng bố trực tiếp chấn nát vỡ đầu đối phương, máu tươi chảy ra.


    Thu chưởng, vung chưởng.


    Một chưởng đánh chết một gã đại hán, Diệp Phàm không ngừng lại, lại là xuất ra một chưởng.


    “Bốp”


    Tiếng vang giòn vang lên, tên thứ chỉ kịp né đầu qua để tránh chưởng của Diệp Phàm nhưng mà kết quả lại bị một chưởng của Diệp Phàm chưởng vào huyệt Thái Dương, mất mạng ngay tại chỗ.


    - Chết.


    Mắt thấy trong nháy mắt 2 gã đại hán chết đi, tên đạ hán liền rút cương đao ra, cũng không có rút lui mà hét lên một tiếng rồi vung đao chém về phía cổ của Diệp Phàm.


    Cùng lúc đó, 4 gã đại hán còn lại cũng chạy nhanh về phía Diệp Phàm.


    Đối mặt với một đao này, Diệp Phàm cũng không né không tránh, hóa chưởng thành trảo, chế trụ lấy cổ tay của tên đại hán này.


    “Rắc”


    Tiếng vang giòn truyền ra, cổ tay của tên đại hán này đã gãy, cương đao rời tay.


    Diệp Phàm buông cổ tay hắn ra, một phát chụp lấy cương đao rồi vung ngược tay lên.


    “Vù”


    Một đao chém ra, lưỡi đao hóa thành một đạo bạch quang chém về cổ của tên đại hán thứ 3 này.


    “Phốc”


    Lưỡi đao chém qua, đầu người rơi xuống đất, máu tươi bắn thẳng lên trời.


    Một màn này làm cho 4 tên đại hán kia dừng bước lại.


    Cảm giác kia giống như phía trước là rừng gươm biển lửa, làm cho bọn hắn không dám tiến thêm nửa bước.


    Đối với bọn hắn mà nói, vô luận là giết người hay là thấy được đồng bạn bị giết, bọn hắn cũng chưa từng sợ hãi.


    Nhưng mà.


    Thấy được 1 đao của Diệp Phàm chém xuống đầu của đồng bạn, đắm chìm trong mưa máu, loại kích thích này đã làm cho bọn hắn có cảm giác sợ hãi.


    Bọn hắn trừng to mắt nhìn vào thi thể đầy máu trên đất, bọn hắn chỉ cảm thấy cả người như là lọt vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu đến chân.


    Thậm chí ngay cả tay cầm đao cũng run lên.


    - Giết được tên tiểu tạp chủng kia chưa?


    Ngay tại khi 4 gã đại hán bị một màn huyết tinh này hù sợ thì trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của Kiều Bát Chỉ.


    “Ực”


    Tiếng nói truyền ra, 4 gã đại hán như bừng tỉnh từ trong mộng, đều là nhịn không được nuốt nước bọt, sau đó một bên hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, một bên nói năng lộn xộn mà đáp:
    - Bát…Bát gia…


    - Mje, 1 đứa trả lời là được, loạn cái gì đó?
    4 người cùng mở miệng làm cho bộ đàm khó nghe, Kiều Bát Chỉ tức giận mắng lên.


    Theo bản năng 4 người ngậm miệng lại, hai mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ đang lựa chọn người nào báo lại.


    Nhưng mà.


    Không chờ bọn hắn mở miệng, cả người Diệp Phàm nhuốm máu đã mang theo đao, đi về phía bọn hắn.


    - Chạy…


    Thấy một màn như thế, tên đại hán đừng gần Diệp Phàm sợ tới mức cả người run lên, khàn khàn mà rống lên.


    Mà tên 3 gã đại hán khác cũng sớm sợ vỡ mật, nghe đồng bạn mình nói thế liền không nói 2 lời, nhanh chóng bỏ chạy.


    - Chạy?


    Trong đại sảnh, Kiều Bát Chỉ nghe được câu trả lời này vốn là ngẩn ra, sau đó âm trầm hỏi:
    - Mày nói tên hỗn đản đó chạy rồi sao?


    - Không... Không... Phải.. Phải..


    Tên đại hán cầm bộ đàm chạy, bởi vì quá khẩn trương nên nói năng lộn xộn.


    - Mje nó, cuối cùng là chạy hay chưa?


    Kiều Bát Chỉ rống lên, lúc nãy hắn vì hể diện mà từ chối để Trương Trụ ra tay, hắn để thụ hạ của mình đối phó với người xâm nhập, hiện giờ thấy thủ hạ của mình biểu hiện như vậy, hắn chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết, lửa giận ngút trời.


    Chạy rồi hả?


    Đúng!


    4 gã đại hán chạy, còn Diệp Phàm….


    Ngay tại khi 4 gã đại hán cất bước chạy trốn thì chân phải của Diệp Phàm đá vào một thanh cương đao, thanh cương đao liền bay thẳng về phía một tên đại hán.


    “Phốc”


    Tên này vốn trả lời Kiều Bát Chỉ, kết quả chưa kịp mở miệng thì đã bị cương đao cắm xuyên qua, ngã xuống đấ, banh chè con cá mè.


    Thấy vậy, 3 gã đại hán còn lại sợ tới mức cả người run lên, tốc độ cũng chậm lại.


    Một kích thành công, Diệp Phàm cũng không ngừng lại, bắn ra ngay tại chỗ, mang đao đuổi theo 3 tên đại hán kia, giống như là tử thân buông xuông, đao vung ra đều mang theo hơi thở tử vong.


    1 đao.


    2 đao.


    3 đao.


    Chém xong 3 đao, 3 đầu người liền rơi xuống đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.


    Thấy một màn này, Diệp Phàm cũng không có một chút dao động này, mà làm mang theo cương đao nhuốm đầy máu đi vào đại sảnh.


    - Mje nó, đám phế vật bọn mày ở đâu rồi? Trả lời đi.
    Trong bộ đàm truyền ra tiếng gào thét của Kiều Bát Chỉ,


    Diệp Phàm thấy thế liền cúi xuống nhặt bộ đàm lên:
    - Bọn hắn chết hết rồi.


    - Mày…Mày là ai?


    - Kẻ lấy mạng mày.


    Nói xong, Diệp Phàm bóp nát bộ đàm, đi vào đại sảnh.


     
  5. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 80: Bọn mày cùng lên đi.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Tiểu Cường – Anh Tuấn, Tiêu Sái, Phong Lưu Chi Vương
    Nguồn: 4vn.eu





    - Đòi mạng mày!


    Giọng nói hờ hững của Diệp Phàm thông qua bộ đàm truyền vào tai Kiều Bát Chỉ, làm cho sắc mặt hắn cuồng biến.


    - Chuyện gì thế?
    Thấy được vẻ mặt biến hóa của Kiều Bát Chỉ, Ngô Nhận hỏi.


    - Thủ hạ của tôi ở bên ngoài đã bị giết hết.
    Kiều Bát Chỉ trở nên ngưng trọng:
    - Xem ra kẻ đến đây cũng không đơn giản.


    - Cả Đông Hải bang trừ Phí Tứ cùng Tiểu Cửu ra, những kẻ khác đều là phế vật, chẳng lẽ không phải là người của Đông Hải bang?
    Trương Trụ hơi nghi hoặc.


    - Nếu thủ hạ của ông đã chết hết, thì có thể loại trừ khả năng kẻ đến đây là người của Viêm Hoàng.
    Khúc Phong thản nhiên nói:
    - Chỉ cần không phải người của “Viêm Màng”(Viêm Hoàng), có gì đáng sợ?(Biên: Đề nghị Hôi Lông sau này nên đổi “Viêm Hoàng” thành “Viêm Màng” cho dễ đọc nhé.)


    - Kiều Bát Chỉ, mau nhốt nha đầu kia vào phòng đi, ta muốn xem là tên nào lại kiêu ngạo như thế?


    Ngô Nhận cũng không sợ, hắn lại càng tức giận, ở trong mắt hắn, đối phương đang khiêu khích cả Nam Thanh Hồng mà.


    Liên tục nghe Khúc Phong cùng Ngô Nhận nói, Kiều Bát Chỉ mới ý thức được bên mình có 3 đại cao thủ, căn bản không cần phải sợ.


    "Hô ~ "
    Nghĩ đến đây, Kiều Bát Chỉ nhẹ nhàng thở ra, thầm mắng mình hồ đồ, đồng thời nói với Lưu Cầm:
    - Em nhốt nó vào trong phòng đi.


    - Vâng, Bát gia.
    Lưu Cầm gật gật đầu, mắt lạnh nhìn Tư Đồ Nhược Thủy nói:
    - Đi theo ta.


    Không trả lời.


    Cả người Tư Đồ Nhược Thủy co rúc vào một góc trên ghế salon, thân thể run lên, lệ rơi đầy mặt.


    - Nếu cưng đã không đi thì chị đây sẽ giúp cưng một tay.


    Lưu Cầm thấy thế, vẻ mặt không có chút nhân từ nào, bước nhanh về trước, túm lấy tóc của Tư Đồ Nhược Thủy rồi kéo nàng dậy.


    - Thả…Thả ra.


    Tư Đồ Nhược Thủy uốn éo người, nắm đôi bàn tay trắng như phấn đánh lên Lưu Cầm, cố gắng giãy dụa.


    “Bốp”


    Trả lời Tư Đồ Nhược Thủy là một cái bạt tai.


    Lưu Cầm tát một cái vào mặt Tư Đồ Nhược Thủy, lạnh giọng uy hiếp:
    - Tốt nhất là cưng nên thành thật một chút.


    Từ nhỏ đến lớn, Tư Đồ Nhược Thủy đều bị Tư Đồ Thần cưng như nâng trứng, đừng nói là bị đánh, cho dù là quở mắng và răn dạy cũng chưa chịu qua, lúc này bị Lưu Cầm tát một cái, nàng liền dừng lại, cả người trực tiếp trợn tròn mắt.


    - Nếu mày còn dám động vào một đầu ngón tay của cô ấy nữa, tao cam đoan mày sẽ hối hận vì đã làm người.


    Sau đó, coi như lúc Lưu Cầm vung tay lên định tát Tư Đồ Nhược Thủy thì một giọng nói lạnh như băng truyền ra, giống như một đạo sấm rền, nổ vang trong cả đại sảnh.


    “Lộp bộp”


    Lưu Cầm cảm thấy lòng mình căng thẳng, cảm giác kia giống như có người nào đã đấm vào tim nàng, sợ tới mức cả người run lên, vội vàng buông lỏng Tư Đồ Nhược Thủy.


    Bá!


    Cùng lúc đó, đám người Kiều Bát Chỉ đưa mắt nhìn sang.


    Tiếng nói rơi, bóng người hiện.


    Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Phàm nhuộm đầy máu, tay cầm thanh cương đao đi vào.


    Hả?


    Thấy được khuôn mặt của Diệp Phàm, 2 người Kiều Bát Chỉ và Lưu Cầm giống như là thấy quỷ, cả kinh khẽ nhếch miệng, ánh mắt lồi ra.


    Hiển nhiên bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ kẻ đến đây lại là Diệp Phàm.


    - Khúc đại sư, Ngô Nhận, lát nữa để ta xử lý tên chóa chết này, vừa rồi ta đánh còn chưa đã ghiền.


    Mắt thấy Diệp Phàm đến đây là vì muốn cứu Tư Đồ Nhược Thủy, trong lòng Trương Trụ càng thêm khẳng định Diệp Phàm là người Đông Hải bang, bộ dạng nóng lòng.


    Ngô Nhận rút thanh chủy thủ màu đen của mình ra, dùng lưỡi liếm vào lưỡi đao, âm hiểm cười:
    - Có thể để ngươi giải quyết bất quá không nên xử lý hắn, mje nó, dám khiêu khích Nam Thanh Hồng chúng ta, ta muốn lột da hắn, cắt gân hắn, cạo cốt hắn, đem đầu của hắn làm quả cầu để đá.


    - Là…Là hắn.


    Ngắn ngủi ngây người đi qua, Kiều Bát Chỉ như là cắn thuốc lắc, vô cùng hưng phấn:
    - Khúc đại sư, hắn chính là tên tiểu tạp chủng đã giết chết Vũ Hà.


    Nói xong, vẻ mặt Kiều Bát Chỉ tỏ ra hưng phấn.


    - Oh?


    Khúc Phong nghe vậy, đồng tử hơi hơi co rút lại, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.


    - Khúc đại sư, nếu không thì tôi sẽ thử trước một chút, cuối cùng để ngài xử trí?
    Trương Trụ thấy thế, dò hỏi Khúc Phong.


    - Ta nói rồi, ta muốn đích thân chặt cái đầu chó của hắn xuống.
    Vẻ mặt Khúc Phong trở nên lạnh lẽo, sát ý bùng nổ.


    Nghe được Khúc Phong nói thế, cảm nhận được sát ý trên người Khúc Phong, Trương Trụ đành phải bỏ qua suy nghĩ ở trong đầu.


    - Quỷ…Quỷ thiếu.


    Cùng lúc đó, Tư Đồ Nhược Thủy từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, thấy được cả người Diệp Phàm đầy máu me thì vốn cả kinh, sau đó lớn tiếng hô:
    - Bọn hắn đều là một đám đại ma đầu giết người không chớp mắt, anh hãy đi đi, anh đi tìm cha của tôi, cha tôi là Tư Đồ Thần, cha sẽ cứu tôi.


    Nghe được giọng nói sợ hãi và khẩn trương của Tư Đồ Nhược Thủy, nhìn vào khuôn mặt sưng vù, che kín nước mắt của nàng, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy cảm động.


    - Tôi tới cứu cô.


    Cảm động rất nhiều, Diệp Phàm bước nhanh hơn:
    - Nếu tôi đã tới rồi, vậy tôi cam đoan sẽ không có ai dám động vào 1 đầu ngón tay của cô.


    "Hừ!"


    Khúc Phong nghe vậy, tiến lên một bước, hừ lạnh nói:
    - Tao vốn là muốn đi tìm mày để báo thù cho đồ đệ của tao, không ngờ mày lại chủ động đưa tới cửa, nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ thanh toàn cho mày.


    - Nếu không phải muốn biết kẻ chủ mưu ở đằng sau, thì mày đã chết rồi.
    Diệp Phàm mặt không thay đổi nhìn vào Khúc Phong, giống như là đang nhìn vào một tên hề.


    Hả?


    Nghe được Diệp Phàm nói thế, sắc mặt Khúc Phong không khỏi biến đổi.


    Bởi vì có một thanh âm ở trong lòng nói cho hắn biết Diệp Phàm sớm đã phát hiện bọn hắn, theo dõi đến đây.


    - Mày theo dõi bọn tao?


    Không riêng gì Khúc Phong, độc nhãn Ngô Nhận cũng ý thức được cái gì, vẻ hài hước trên mặt đã biến mất, thay vào đó là ngưng trọng.


    Hắn biết nếu Diệp Phàm theo dõi bọn hắn đến đây thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.


    Tuy rằng không thể chứng minh thực lực Diệp Phàm đứng trên Khúc Phong nhưng mà hắn biết có thể theo dõi mà không để Khúc Phong phát hiện được, người này quả thật là một cao thủ.


    “Vù”


    Không trả lời, cổ tay Diệp Phàm run lên, thanh cương đao liến hóa thành một đạo bạch quang bắn thẳng về phía Khúc Phong.


    “Bá”


    Khí huyết cảm ứng được Diệp Phàm công kích, Khúc Phong biến sắc, không dám thất lễ, nghiêng người né tránh.


    Nhân cơ hội này, Diệp Phàm phát kình, ngay tại chỗ bắn ra, lướt về phía Tư Đồ Nhược Thủy.


    Hắn muốn bảo đảm an toàn của Tư Đồ Nhược Thủy, sau đó sẽ từ từ lấy mạng đám người Kiều Bát Chỉ.


    "Hô !"


    Có lẽ là tốc độ của thanh đao quá nhanh, cho dù Khúc Phong đã né tránh nhưng mà cũng chỉ là vội vàng tránh thoát, thanh đao lướt ngang qua tai hắn, làm cho hắn cả kinh, đổ mồ hôi lạnh.


    Cùng lúc đó, trong nháy mắt Diệp Phàm đã như quỷ mị xuất hiện trước người Tư Đồ Nhược Thủy.


    "A —— "


    Mắt thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, Lưu Cầm sợ tới mức hét lên một tiếng, té mà lui về phía sau.


    - Xin lỗi, tôi đã đến chậm.


    Diệp Phàm khe khẽ thở dài, nếu lúc nãy hắn động thủ ở chân núi thì Tư Đồ Nhược Thủy sẽ không bị đánh.


    - Cẩn thận.


    Tư Đồ Nhược Thủy nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Diệp Phàm, chỉ cảm thấy toàn bộ sợ hãi đã biến mất. Nàng muốn nói cái gì nhưng thấy cả người Trương Trụ lao tới thì vội vàng nhắc nhở Diệp Phàm.


    - Ăn của Trương gia một quyền.


    Nương theo sau một tiếng gầm lên, Trương Trụ đến phía sau Diệp Phàm, một quyền đánh vào giữa lưng Diệp Phàm.


    - Cút.


    Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, chân trái chống đất, thân mình như Mạn Đà, chân phải đá ra.


    Hồi Toàn Thích ( Đá giò lái).


    “Bốp”


    Quyền cước chạm vào nhau, giống như là hai ngọn núi đụng vào nhau, phát ra một tiếng muộn hưởng, Trương Trụ chỉ cảm giác quả đấm của mình giống như là đấm vào tường đồng vách sắt, toàn bộ sức lực đều biến mất, không có chút phản ưng nào.


    “Rắc”


    Sau đó, coi như Trương Trụ tính toán thu quyền, một cổ sức lực kinh khủng giống như là núi lửa phun trào ra rồi đột nhiên bùng mổ, nháy mắt đã chấn nát quả đám của Trương Trụ.


    “Loảng xoảng loảng xoảng”


    Dưới ánh đèn, thân thể Trương Trụ giống như là diều đứt dây, bay ngược ra sau, cuối cùng hung hăng đập vào một bình hoa rồi rơi xuống đất.


    Trên mặt đất, tay phải của Trương Trụ đầy máu, cánh tay cong lại, bộ dạng vô cùng thê thảm.


    Một chiêu.


    Chỉ một chiêu, Diệp Phàm đã làm cho Trương Trụ mất đi sức chiến đấu.


    Hả?


    Bị một màn thình lình này, đám người Kiều Bát Chỉ liền cảm thấy kinh sợ.


    Không để ý đến đám người Kiều Bát Chỉ, Diệp Phàm xé áo của mình xuống, từ từ xoay người, nói:
    - Tôi cõng cô.


    - Được.


    Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Diệp Phàm, Tư Đồ Nhược Thủy nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó ôm lấy cổ Diệp Phàm, bộ ngực 36D của nàng ép lên lưng Diệp Phàm.


    Cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, Diệp Phàm cũng không có chút tà niệm nào, mà là không chút hoang mang lấy áo của mình cột chặt Tư Đồ Nhược Thủy lại vào người mình.


    - Nắm chắc vào, nhắm mắt lại.


    - Được.


    Tư Đồ Nhược Thủy nhẹ giọng đáp, 2 mắt nhắm lại nhưng lại để ra một khe nhỏ.


    Dường như nàng muốn nhìn Diệp Phàm muốn làm cái gì.
    Làm cái gì?


    Diệp Phàm chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa ánh mắt về phía đám người Kiều Bát Chỉ:
    - Bọn mày cũng lên đi.