Đô Thị Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Phong Cuồng - Chương 172

  1. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 81: Lấy máu.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Hùng Bá.
    Nguồn: 4vn.eu





    - Bọn mày cùng lên đi!


    Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đang cuồng ngạo nói vậy của Diệp Phàm, đám người Kiều Bát Chỉ đều trở nên ngưng trọng.


    Ngưng trọng là bởi vì bọn hắn cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ trên người Diệp Phàm.


    Ngưng trọng cũng bởi vì hành động vừa rồi của Diệp Phàm.


    Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay liền biết hay không.


    Diệp Phàm phóng một đao làm cho Khúc Phong đổ mồ hôi lạnh, một chiêu phế Trương Trụ, tất cả chuyện này đủ để chứng minh Diệp Phàm có thực lực khủng bố cỡ nào.


    - Nếu như tao đoán không sai thì mày hẳn cũng là Hậu Thiên Đại viên mãn rồi.


    Đại sảnh yên tĩnh hẳn, Khúc Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sắc mặt ngưng trọng, mở miệng:
    - Võ giả đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn cũng không phải là hạng người vô danh, mày thuộc môn phái nào?


    - Lại đây, nhận lấy cái chết.
    Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Khúc Phong.


    - Tiểu bối, mày thật ngông cuồng.


    Với những lời cuồng ngạo của Diệp Phàm, Khúc Phong cũng bị chọc giận:
    - Hôm nay tao sẽ cho mày biết ngông cuồng không phải là một chuyện tốt, thế gian này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.


    Nói xong, Khúc Phong thúc dục Kình lực trong cơ thể, chiến ý tăng lên, tóc dài không gió mà bay, trường bào màu đen trên người đột nhiên bị một dòng khí quét qua, rung vù vù, hiện rõ phong phạm của một cao thủ.


    Vù!


    Chiến ý sôi trào, Khúc Phong giống như một đầu mãnh hổ bị chọc giận, đột nhiên đánh về phía Diệp Phàm, tốc độ cực nhanh.


    Nhưng mà...


    Khi Khúc Phong gần đến Diệp Phàm thì hai cánh tay của hắn bỗng mở ra, giống như một con tiên hạc đang bắt cá, không còn dũng mãnh như một mãnh hổ nữa, mà làm cho người ta có một cảm giác linh hoạt.


    Hổ Hạc Song Hình!


    Đây là chiêu thức đứng đầu trong “ Hồng quyền”, có uy thế mãnh liệt của hổ, có nhẹ nhàng linh mẫn của hạc, một khi đem “Hổ hạc hợp nhất, thiên hạ vô địch"


    - Chỉ thấy hình, không thấy ý, cũng dám ra đây múa máy sao?


    Mặc dù Diệp Phàm biết ít về Hồng quyền nhưng mà liếc mắt một cái liền nhìn ra cả người Khúc Phong giống như hạc, biết rõ đối phương kết hợp được ngụ ý quyền ý “ Hình Ý quyền” nhưng mà chỉ học được một chút da lông, nên hắn không để vào mắt.


    - Mày muốn chết!


    Thân là cao thủ Hậu Thiên Đại viên mãn, Khúc Phong là một trong những người ưu tú nhất của Hồng Vũ môn, mặc dù không có luyện “ Hổ Hạc Song Hình” đến mức tận cùng nhưng mà hỏa hầu cũng đã đạt đến một độ nhất định. Lúc này bị Diệp Phàm nói không đáng một đồng, hắn lập tức quát giận một tiếng, từ “ Hạc hình” biến thành “ Hổ hình” nhanh như hổ đói vồ mồi, thiết quyền đánh về phía Diệp Phàm.


    - Hạt gạo cũng dám khoe ánh hào quang!


    Đối mặt với đòn công kích của Khúc Phong, Diệp Phàm dùng “ Hổ hình” bên trong “ Hình Ý quyền” để đối kháng.


    Ý động thân tùy, lấy ý lĩnh khí, lấy ý hiện hình.


    Trong phút chốc, cả người Diệp Phàm hóa thân thành một con mãnh hổ, có hình có ý, uy mãnh lẫm liệt.


    So ra mà nói, hổ của Khúc Phong chỉ giống một con mèo.
    Khởi Như Phong, Lạc Như Tiến !




    Hổ hình vừa hiện, Diệp Phàm phản khách vi chủ, một đòn Pháo Chùy đánh về phía Khúc Phong.


    Một quyền này, Diệp Phàm lấy tâm hợp cùng ý, ý hợp cùng khí, khí hợp cùng lực, vai hợp cùng hông, khuỷu tay hợp cùng đầu gối, tay hợp cùng chân, tay chân tụ lại, càng giống như một cây roi, trực tiếp giành được tiên cơ, vô luận là tốc độ hay khí thế đều đè ép Khúc Phong.


    Bốp!


    Hoa lửa tóe ra, hai quyền va chạm như là hai ngọn núi kịch liệt đụng vào nhau, thanh thế kinh người.


    Bùng Bùng!


    Nội kình bùng nổ, giống như tiếng pháo nổ vang.


    Bốp..Bốp…Bốp..Bốp..Bốp...


    Sau đó, hai quyền tách ra, thân thể Khúc Phong không khống chế được mà lui ra sau, lui đến năm bước, sàn gạch đi qua đều bị dẫm nát tan tành.


    Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, tay phải run lên.


    Hai chân Diệp Phàm vẫn đứng vững trên mặt đất không chút sứt mẻ.


    Một chiêu liền phân thắng bại!


    Bá!


    Thấy vậy, sắc mặt đám người Kiều Bát Chỉ liền thay đổi, mà Ngô Nhận muốn đánh lén Diệp Phàm, khi còn cách Diệp Phàm ba mét thì cũng đã dừng lại.






    Tại..Tại sao hắn lại mạnh như thế?


    Ngô Nhận cũng giống như đám người Kiều Bát Chỉ, tràn đầy kinh hãi mà nhìn vào Diệp Phàm.


    - Tại sao lại không đánh lén nữa?


    Sau đó, không đợi Ngô Nhận nghĩ ra nguyên nhân, Diệp Phàm đã mở miệng, giọng nói làm cho người ta có một loại cảm giác phiêu hốt bất định, nhìn như xa cuối chân trời, hoặc như là gần ngay trước mắt.


    Dứt lời, người đến.


    Diệp Phàm giống như là quỷ mị, vô thanh vô tức xuất hiện trước người Ngô Nhận.


    Bá!


    Nhìn khuôn mặt Diệp Phàm trong gang tấc, Ngô Nhận giống như là thấy quỷ, biến sắc, theo bản năng chém chủy thủ trong tay ra.


    Nhưng mà...


    Khi hắn vừa vung chủy thủ lên được một nửa thì tay phải của Diệp Phàm đột nhiên chém ra, giống như là một chiếc kiềm sát kẹp vào cổ Ngô Nhận, rồi xách hắn lên giống như là xách một con gà.


    Biến cố đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho Ngô Nhận sợ hãi, hắn liền dừng tay lại, không công kích nữa.


    Bởi vì hắn biết chỉ cần Diệp Phàm nguyện ý, tuyệt đối có thể bóp nát cổ họng hắn trước khi hắn cắm chủy thủ vào thân thể Diệp Phàm.


    - Tao nhớ được lúc nãy mày nói muốn.., đúng không?
    Diệp Phàm nhìn vào khuôn mặt sợ hãi của Ngô Nhận, bình tĩnh hỏi.


    Ô ô...


    Không trả lời cũng không có cách nào để trả lời, bởi vì bị Diệp Phàm nắm lấy cổ họng nên Ngô Nhận chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô...", khóe mắt của hắn nhảy lên chứng tỏ lúc này hắn sợ hãi biết bao nhiêu.


    Cảm giác này giống như Diệp Phàm ở trước mặt hắn là một ác ma đến từ địa ngục.


    - Yên tâm đi, tao không có nhiều thời gian để tra tấn mày, tối đa cũng là để máu của mày phóng lên thôi.
    Diệp Phàm bình tĩnh nói, sau đó tay trái nắm lấy tay phải của Ngô Nhận rồi dùng lực.


    Rắc!


    Tiếng vang giòn vang ra, cổ tay của Ngô Nhận đã bị bẻ gãy, thanh chủy thủ trong tay hắn rơi vào trong tay Diệp Phàm.






    Chủy thủ tới tay, Diệp Phàm không ngừng lại, đột nhiên xuất ra một đao.


    Phốc!


    Động mạch chủ của Ngô Nhân liền bị cắt đứt, máu tươi phun ra, bắn lên trời.


    Cùng lúc đó, tay phải của Diệp Phàm vung lên, ném Ngô Nhận văng ra ngoài.


    Tê!


    Thấy một màn như vậy, đám người Kiều Bát Chỉ đều nhịn không được mà hít sâu vào một hơi.


    Mà Ngô Nhận thì giống như bị điên, hai tay run rẩy che miệng vết thương trên cổ, cố gắng ngăn máu phun ra nhưng mà kết quả lại chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể nhìn máu chảy ra, sinh mệnh trôi đi.


    - Người kế tiếp.


    Diệp Phàm lại mở miệng, giọng nói hờ hững như trước nhưng mà làm cho đám người Kiều Bát Chỉ sợ hãi không thôi.


    Không trả lời.


    Tất cả mọi người lùi về sau từng bước.


    Hình ảnh dừng lại ở một khắc này.


     
  2. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 82: Diệt sạch.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Hùng Bá.
    Nguồn: 4vn.eu





    Ực!


    Nghe Diệp Phàm nói như thế, bốn thành viên của Nam Thanh Hồng liền hoảng sợ nhìn vào Diệp Phàm, cả người không ngừng run rẩy.


    Cùng lúc đó, Lưu Cầm sợ tới mức mặt trắng bệch, thân mình run rẩy co lại vào góc tường, không dám nhìn Diệp Phàm.


    Hiển nhiên nàng đã nhận ra cục diện trước mắt chỉ có thể mong chờ Khúc Phong xoay chuyển thôi


    Còn Kiều Bát Chỉ thì đi từng bước nhỏ về phía Khúc Phong.


    Cảm giác kia giống như chỉ có tránh ở phía sau Khúc Phong thì hắn mới an toàn.


    - Bằng hữu, cậu quả thật có vốn để cuồng ngạo.


    Khúc Phong mở miệng, giọng nói ngưng trọng, đôi mắt hiện lên vài phần sợ hãi:
    - Việc này coi như kết thúc, sau này chúng ta sẽ không truy cứu nữa, như thế nào?


    - Ha ha...


    Diệp Phàm nghe vậy, nhịn cười không được,:
    - Lúc nãy khi tao đến đây thì thằng nào nói muốn báo thù cho đồ đệ, còn nói là muốn làm thịt tao?


    Khúc Phong không hé răng.


    - Chẳng lẽ mày không muốn báo thù cho đồ đệ của mình sao?


    Diệp Phàm vẫn cười nhưng mà trên mặt tràn ngập hàn ý, hắn biết nếu như không phải thực lực của hắn cường đại thì đám người Khúc Phong sẽ không nói “Bỏ qua việc này” mà sẽ lấy đầu mình đi.


    - Mày…Mày thật sự muốn diệt sạch?


    Mắt thấy Diệp Phàm ép tới, không ngừng đạp lên tự ái của mình, Khúc Phong cũng tức giận:
    - Tao khuyên mày nên suy nghĩ kỹ càng, giết bọn tao, vô luận là Nam Thanh Hồng hay là Hồng Vũ môn đều sẽ không bỏ qua cho mày, cho dù mày trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ không trốn thoát được.


    - Chẳng lẽ tao bỏ qua cho bọn mày thì Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn sẽ không tìm tao gây phiền phức sao?


    Diệp Phàm hài hước cười, sau đó giọng nói vừa chuyển, lạnh lùng nói:
    - Đánh không lại liền nghĩ đến cầu hòa, trên thế gian này còn có chuyện tốt như thế hả?


    - Mày…Mày thật sự muốn làm địch của cả Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn sao?
    Kiều Bát Chỉ sửng sốt, ở trong mắt hắn xem ra, người dám làm như vậy ở TQ, tuyệt đối không nhiều lắm.


    - Nam Thanh Hồng? Hồng Vũ môn?
    Diệp Phàm tràn đầy khinh thường, nói:
    - Nếu hai thế lực này còn dám làm phiền tao thì tao sẽ không để ý mà làm cho bọn chúng bốc hơi khỏi địa cầu này.


    Ách…


    Mặc dù đám người Khúc Phong biết Diệp Phàm là một người cuồng ngạo nhưng mà Diệp Phàm nói những lời này thì bọn hắn cũng bị chấn kinh thật sâu.


    Nam Thanh Hồng là tổ chức hắc đạo lớn nhất TQ, mà Hồng Vũ môn lại là một môn phái lừng lẫy trong giang hồ, hai thế lực cường đại như thế, vào trong miệng Diệp Phàm chẳng khác gì một con chó con mèo, phất tay liền có thể tiêu diệt.


    Bọn hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, một người phải trâu bò tới mức nào mới dám nói ra những lời như vậy.


    - Mày là người của Hình Ý môn ?


    Sau khi hết khiếp sợ, Khúc Phong nghĩ đến vừa rồi Diệp Phàm giao thủ với hắn thì dùng "Hình Ý quyền", lại nghĩ đến lời cuồng ngạo của Diệp Phàm, nên ý thức được cái gì.


    Không trả lời, Diệp Phàm vứt đi thanh chủy thủ trong tay, bước về phía Khúc Phong, tính toán bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần xử lý Khúc Phong, giải quyết những người khác liền dễ dàng rồi.


    - Tao thừa nhận thế lực Hình Ý môn rất lớn nhưng mà nói Hình Ý môn có thể thoải mái tiêu diệt Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn đó là người ngốc nói mê rồi.


    Mắt thấy Diệp Phàm trầm mặc, Khúc Phong kiên định phán đoán trong lòng:
    - Huống chi, tuy rằng thực lực của mày không tệ nhưng mà Hình Ý môn tuyệt sẽ không vì ân oán của cá nhân mày mà đổ máu với Hồng Vũ môn, Nam Thanh Hồng…


    - Mày nói nhiều rồi.


    Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang, Túc Đế Dũng Tuyền phát kình, dưới chân đạp một cái, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía Khúc Phong.


    Mắt thấy Diệp Phàm coi thường lời nhắc nhở của mình, Khúc Phong biết rõ hôm nay chỉ có đánh một trận tử chiến nên không nói lời vô ích mà là nghênh đón.


    Lúc này đây, hắn không có dùng “Hổ Hạc Song Hình” nữa mà là “Công Tự Phục Hổ quyền”.






















    Vù!


    Một quyền đánh ra, không khí trước người Diệp Phàm bị quyền phong chấn khai, dòng khí liên quét về phía Diệp Phàm, bất quá toàn bộ đã bị Diệp Phàm chắn lại trước người, căn bản không có tạo thành ảnh hưởng gì đối với Diệp Phàm.


    Đối mặt với một quyền cực mạnh của Khúc Phong, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh như trước, không có né tránh mà là tùy ý đánh ra một Băng quyền.


    Băng quyền!


    Đây là quyền pháp cơ bản nhất trong “Hình Ý quyền”


    Nhưng mà...


    Diệp Phàm lại kết hợp “Băng quyền” cùng với “Ưng hình” quả đấm đấm ra giống như một chiếc mỏ diều hâu sắc bén, mổ về Khúc Phong.


    “Bốp”


    Hai nắm đấm đụng vào nhau, nội kình phát ra, Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, mà Khúc Phong bị kình lực phản chấn, lui về sau hai bước.


    - Kiều Bát Chỉ, ông còn đứng đó làm gì? Ta ngăn chặn hắn, ông hãy chạy trốn, bất luận như thế nào cũng phải kể chuyện hôm nay cho Lâm lão đại, đồng thời để hắn chuyển lời lại cho Hồng Vũ môn.


    Mắt thấy một quyền mạnh nhất bị Diệp Phàm hóa giải một cách dễ dàng, Khúc Phong biết rõ hôm nay mạng mình coi như xong rồi, lập tức rống giận với Kiều Bát Chỉ.


    - Còn muốn chạy sao?


    Không đợi Kiều Bát Chỉ phản ứng, Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, khí thể cả người biến đổi giống như một ma thần, một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người hắn lan ra bốn phía.


    - Đây…Đây là…


    Nhận thấy được khí tức Diệp Phàm biến hóa, trong lòng Khúc Phong chấn động, cố gắng nói cái gì đó.


    - Hôm nay, không đứa nào có thể chạy trốn.


    Khi nói chuyện, thân hình Diệp Phàm chợt lóe, nháy mắt đã đến trước người Khúc Phong, hữu quyền nắm lại, rồi oanh ra giống như đạn pháo.


    Bá!


    Sắc mặt Khúc Phong hoàn toàn biến đổi.


    Hắn chỉ cảm thấy dường như cả người đã mất đi liên hệ với thế giới này, toàn thân bị quyền ý bao phủ, khắp nơi đều là quyền ảnh.


    Muốn tránh cũng không được, Khúc Phong cắn răng, hai tay vung lên hóa thành chưởng rồi che lại ở trước ngực.


    Bốp!


    Quyền chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng cộng hưởng.


    Trong khoảnh khắc.


    Quyền của Diệp Phàm đã đánh gãy hai tay của Khúc Phong, sau đó quyền thế không đổi, tiếp tục đánh vào ngực của Khúc Phong.


    Rắc!


    Tiếng xương gãy vang lên, Khúc Phong bị một quyền của Diệp Phàm đánh bay lên.


    Trên không, sắc mặt của hắn trắng bệch, máu tươi từ thất khiếu tuôn trào ra.


    Bịch!


    Rất nhanh, thân hình của Khúc Phong đã đụng vào vách tường rồi ngã ầm xuống đất.


    - Huyền... Huyền Âm quyền...


    Sau khi ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng Khúc Phong vỡ tan tành, miệng phun máu tươi, tràn đầy kình hãi nhìn Diệp Phàm, đứt quãng nói:
    - Tại…Tại sao mày biết Huyền Âm quyền?


    Huyền Âm quyền?


    Nghe được Khúc Phong nói ba chữ này, Kiều Bát Chỉ sợ tới mức thiếu chút nữa là đặt mông ngồi trên mặt đất.


    Hắn từng nghe qua ba chữ này.


    Ba chữ kia đại biểu cho một môn võ học, một môn võ học vô cùng cường đại và bá đạo.


    Theo Kiều Bát Chỉ được biết, lão đại Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng đã tu luyện môn võ học này, thực lực sâu không lường được.


    So sánh với Kiều Bát Chỉ mà nói thì Trương Trụ cùng Ngô Nhận lại càng khiếp sợ.


    Bởi vì bọn hắn biết nhiều hơn Kiều Bát Chỉ.


    Ngoài ra, bọn hắn còn biết sở dĩ Lâm Thiên Ý học được môn võ học này là bởi vì Lâm Thiên Ý phát triển Nam Thanh Hồng rất tốt, nên được một vị cường giả thần bí truyền lại.


    Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên.


    Vì tốc chiến tốc thắng, đề phòng đám người Kiều Bát Chỉ chạy trốn nên hắn liền trực tiếp dùng “Huyết Sát quyền” mà lão gia hỏa kia đã dạy cho hắn.


    Mà Khúc Phong nói là Huyền Âm quyền?


    Kinh ngạc rất nhiều, Diệp Phàm suy tư một chút cũng không có hỏi tại sao tại sao hỏi Khúc Phong lại nói "Huyền Sát quyền" là "Huyền Âm quyền".


    - Mày…Mày là ai ? Tại sao mày biết "Huyền Âm quyền" ?
    Mắt thấy Diệp Phàm trầm mặc không nói, trên mặt Khúc Phong xuất hiện một tia hồng nhuận, nói chuyện cũng lưu loát rất nhiều.


    Đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu!






    Không riêng gì hắn, đám người Kiều Bát Chỉ cũng tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Phàm, đợi Diệp Phàm nói ra đáp án.


    - Họ Diệp, tên Phàm.
    Khuôn mặt Diệp Phàm lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.


    Ách...


    Nghe Diệp Phàm nói thế, không biết là vì tức giận hay là dấu hiểu hồi quang phản chiếu chấn dứt, chỉ thấy cổ họng của Khúc Phong mấp máy, sau đó nghiêng đầu, chết ngay tại chỗ.


    - Hôm nay, tất cả bọn mày đều chạy không thoát.


    Diệp Phàm chuyển dời ánh mắt nhìn vào đám người Kiều Bát Chỉ, tuyên án tội chết cho bọn hắn.


     
  3. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 83: Một tên cũng không để lại!

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Hùng Bá.
    Nguồn: 4vn.eu





    Hô... Hô...


    Đại sảnh yên tĩnh lại, Kiều Bát Chỉ, Lưu Cầm cùng bốn gã thành viên Nam Thanh Hồng nghe được lời nói ngoan thoại của Diệp Phàm thì sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trong đôi mắt lộ vẻ sợ hãi.


    - Dùng súng, dùng súng bắn chết cm hắn.


    Sợ hãi rất nhiều, trong lòng Kiều Bát Chỉ hơi động, lớn tiếng quát với bốn tên thủ hạ.




    Bốn gã thành viên Nam Thành Hồng liền đưa tay lấy súng.


    Nhưng mà...


    Diệp Phàm nhanh hơn bọn hắn.


    Không chờ bọn hắn rút súng ra, Diệp Phàm giống như một trân gió, xuất hiện trước mặt một tên gần mình nhất, hóa thủ thành đao, chém về phía cổ họng của đối phương.





    Thủ đao chém ra, không khí giống như là bị cắt đứt vậy, kình phong thổi vào làm cho hai mắt một tên đau nhức, ý thức của hắn cũng trống rỗng.


    Rắc!


    Thủ đao chém vào, cổ họng của tên đại hán này liền bị dập nát, thân mình ngã ầm xuống đất.


    Một kích thành công, Diệp Phàm không hề dừng lại, uyển chuyển giống như là u linh, liên tục chém ra ba thủ đao, tốc độ nhanh như thiểm điện.


    Tiếng cổ họng dập nát vang lên, ba gã đại hán kia chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo ảo ảnh, sau đó liền mất đi cảm giác, cứ thế mà mất mạng.


    - Còn muốn rút súng không?


    Sau khi giết chết bốn tên đại hán, Diệp Phàm đưa ánh mắt nhìn về Kiều Bát Chỉ, mỉm cười hỏi.


    Thấy bộ dạng tươi cười của Diệp Phàm, Kiều Bát Chỉ sợ tới mức lông tơ cả người dựng lên, hai chân run run.


    - Nói cho tao biết, tại sao lại phái người giết tao? Chẳng lẽ là vì tao đánh người trước bãi của mày, làm mất mặt mũi của mày sao?
    Mắt thấy Kiều Bát Chỉ không nói lời nào, Diệp Phàm bước về phía Kiều Bát Chỉ.


    Thấy Diệp Phàm đi về phía mình, Kiều Bát Chỉ chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.


    Cảm giác kia giống như Diệp Phàm chính là tử thần đến đây lấy mạng của hắn.


    Một bước, hai bước, ba bước…


    Bước lên ba bước, thấy Kiều Bát Chỉ vẫn không mở miệng, đột nhiên Diệp Phàm đá ra một cước vào thanh chủy thủ, thanh chủy thủ liền bay thẳng về Trương Trụ.


    Phốc!


    Thanh chủy thủ đâm thẳng vào cổ họng của Trương Trụ, bởi vì lực đạo quá lớn nên cả thanh chủy thủ liền trực tiếp đâm thẳng vào vách tường.


    - A.....


    Thấy một màn như vậy, Lưu Cầm co rúc ở góc tường sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai, mà Kiều Bát Chỉ lại sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, tràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Phàm.


    - Nếu mày nói thật, tao có thể cho bọn mày chết một cách thống khoái như hắn.


    Diệp Phàm đi đến trước mặt Kiều Bát Chỉ, ngó vào hắn rồi nói:
    - Nếu im lặng không nói chuyện, tao cam đoan mày sẽ thống khổ gấp mười, gấp trăm lần so với hắn.


    Nói xong, Diệp Phàm đưa tay chỉ vào Ngô Nhân.


    Theo bản năng Kiều Bát Chỉ nhìn về phía đó, thấy được bởi vì Ngô Nhận đổ máu quá nhiều nên hơi thở của hắn trở nên dồn dập, bộ mặt biến dạng, làn da khô quắp, vô cùng khiếp người.


    - Tôi nói…


    Sau đó, không đợi Kiều Bát Chỉ mở miệng, Lưu Cầm tràn đầy sợ hãi nhìn vào Diệp Phàm, run giọng nói:
    - Sở dĩ hắn muốn đối phó với cậu là bởi vì ngày đó cậu gây sự trước quán Bar CC ra, ngoài ra hắn vì muốn đạt được hợp tác với Hà gia nên trợ giúp Hà gia làm thịt cậu.


    - Thật xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi không nên trêu chọc ngài, tôi van ngài, van ngài đừng chấp nhất với tiểu nhân vật như tôi, thả cho tôi một con đường sống…
    Mắt thấy Lưu Cầm nói ra tin tức, Kiều Bát Chỉ cúi lạy trên mặt đất, như là một con chó TQ, vô cùng sợ hãi cầu xin Diệp Phàm tha thứ.


    Diệp Phàm nghe vậy, trên mặt cũng không có lộ ra chút nhân từ nào, mà là vung chân ra, giẫm vào khuôn mặt của Kiều Bát Chỉ, cúi người hỏi:
    - Nếu xin lỗi có tác dụng thì luật pháp làm cái gì?


    - Ách..


    Kiều Bát Chỉ không phản bác được.


    Diệp Phàm thấy thế, không nói lời vô ích, dưới chân phát lực, như là đá vào một quả bóng vậy, một cước đá vỡ cổ họng của Kiều Bát Chỉ.


    - A...


    Thấy một màn máu tanh, Lưu Cầm lại hét lên, đồng thời hai tay chống đất, cố gắng lui về phía sau, kết quả phía sau là vách tường, căn bản không có chỗ thối lui.


    - Đều…đều là bọn hắn làm, không liên quan gì tới tôi…


    Phát hiện điểm này, Lưu Cầm nuốt nước bọt, cố gắng xua tan nổi sợ hãi trong lòng, mở miệng cầu xin tha thứ:
    - Xin cậu, xin cậu tha cho tôi.


    Không trả lời, Diệp Phàm đi về phía Lưu Cầm.


    - Xin cậu, đừng giết tôi.


    Thấy Diệp Phàm đi tới, Lưu Cầm sợ tới mức cả người co quắp:
    - Chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn làm gì tôi cũng được.


    Nói xong, trong lòng Lưu Cầm hơi động, không chút do dự mà cởi đi mấy nút áo.


    Một nút.


    Hai nút.


    Ba nút.


    Khi Lưu Cầm cởi xong nút thứ ba thì bộ ngực và chiếc áo con của nàng đã hoàn toàn bại lộ trong không khí.


    Có lẽ không ngờ đối mặt với sống chết, Lưu Cầm lại lấy nhục thể để hấp dẫn mình, Diệp Phàm hơi có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên rất nhiều, cũng không thể không cảm thán nữ nhân này thật sự là quá biết thời thế rồi.


    Thấy được vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Phàm, nổi sợ hãi trong lòng Lưu Cầm đã giảm bớt, nàng không hề dừng tay lại, liền cởi luôn chiếc áo con của mình, để hai cái bánh bao hiện ra trong tầm mắt của Diệp Phàm.


    Hau cái bánh bao của nàng cao ngất, không có dấu hiệu xệ xuống, bụng của nàng lại vô cùng bằng phẳng, thân mình lại mảnh mai, đối với nam nhân có một lực hấp dẫn rất lớn.


    Nhưng mà...


    Làm cho Lưu Cầm thất vọng chính là ở trong mắt Diệp Phàm, thân thể mà nàng vẫn lấy làm tự hào nhất lại không đáng một đồng.


    Nàng thấy rõ, trong mắt Diệp Phàm không có chút dục vọng nào.


    Một chút cũng không có!


    Phát hiện này khiến lòng Lưu Cầm trầm xuống, nỗi sợ hãi trong lòng lại xuất hiện.


    Bất quá, nàng cũng không dừng lại, mà là cởi chiếc váy đen trên người mình ra.


    Chiếc váy được cởi ra, toàn thân Lưu Cầm chỉ còn lại một chiếc quần chip chữ T, xuân quang giữa đùi như ẩn như hiện.


    - Chỉ cần cậu đừng giết tôi…tôi có thể dùng mọi cách để thỏa mãn cậu…


    Sau khi cởi hết đồ trên người xuống, Lưu Cầm tràn đầy cầu khẩn mà nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm tha cho nàng thì nàng liền banh háng ra để cho Diệp Phàm đâm vào.


    Vẫn không có trả lời.


    Diệp Phàm đi tới trước người Lưu Cầm.


    - Cô cảm thấy rằng ta sẽ tin những lời cô nói sao?
    Diệp Phàm nói xong, giơ chân lên rồi dẫm xuống cánh tay phải của Lưu Cầm.


    - Đừng…Đừng mà…


    Lưu Cầm điên cuồng mà lắc đầu, thân mình run rẩy kịch liệt.


    - Vừa rồi Nhược Thủy cùng cầu xin như thế, nhưng mà cô lại làm gì?
    Diệp Phàm nói, vẻ mặt cũng không mang theo chút biểu cảm gì, chân phải phát lực, bàn chân dẫm lên ngón tay của Lưu Cầm.


    - A...


    Ngón tay gãy, Lưu Cầm đau đớn không thôi, gào to lên.


    - Mày…Mày là ma quỷ. Mày chết cũng không được tử tế. Tao có chết cũng không bỏ qua cho mày.
    Lưu Cầm gào lên.


    Giờ khắc này.


    Nàng hoàn toàn quên chuyện ngày đó tại quán Bar CC, nàng mượn Cẩu gia để tiêu diệt Diệp Phàm.


    Nàng cũng quên chuyện này cố ý kích thích Kiều Bát Chỉ, để Kiều Bát Chỉ giết Diệp Phàm, đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.


    Nàng càng quên vừa rồi nàng nắm lấy tóc Tư Đồ Nhược Thủy, tát Tư Đồ Nhược Thủy, cảm giác giống như là người phán quyết sinh tử cho Tư Đồ Nhược Thủy.


    - Tao nói rồi, bọn mày đều phải chết.


    Đang nói chuyện, Diệp Phàm cúi người, hai tay nắm lấy đầu Lưu Cầm rồi vặn.


    Rắc!


    Tiếng vang giòn truyền ra, Lưu Cầm im bật.


    Lời nói của Diệp Phàm đã biến thành sự thật.


    Một tên cũng không để lại!


     
  4. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 84: Trợn mắt há hốc mồm.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Hùng Bá.
    Nguồn: 4vn.eu





    Cùng lúc đó, Tư Đồ Hạo Thiên cùng Tiểu Cửu đã đi tới bờ Tây Hồ, cùng đợi Lưu Thiên Quân đến đón.


    - Mợ kiếp, Nam Thanh Hồng lại không biết xấu hổ sao? Lại phái ra độc nhãn Ngô Nhận, Thiết quyền Trương Trụ cùng Khúc Phong đến bắt cóc Nhược Thủy tiểu thư.


    Tiểu Cửu quan sát một phen, xác định không có bị người theo dõi, nhịn không được mà mắng:
    - Hai Hậu Thiên đỉnh phong, một Hậu Thiên Đại viên mãn, bọn hắn không sợ bị người trên đường cười chê sao?
    *người trên đường: ý chỉ dân giang hồ với nhau.


    - Vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, đây là phong cách làm việc của Lâm Thiên Ý, nếu không hắn cũng không được gọi là gian hùng rồi.


    Chân mày Tư Đồ Hạo Thiên nhíu lại, dường như cũng không cảm thấy phẫn nộ vì hành động lần này của Nam Thanh Hồng, mà lo lắng nên nói chuyện với Tư Đồ Thần như thế nào.


    Tuy rằng sau khi chạy trốn hắn đã gọi điện cho Tư Đồ Thần báo lại chuyện này, hơn nữa trong điện thoại Tư Đồ Thần cũng không có trách cứ hắn mà là bảo hắn chạy tới Hàng Hồ.


    Nhưng mà...


    Hắn biết rõ vị trí của Tư Đồ Nhược Thủy trong lòng Tư Đồ Thần lớn như thế nào.


    Nếu Tư Đồ Nhược Thủy xảy ra chuyện không hay, cho dù hắn là nghĩa tử của Tư Đồ Thần thì cũng chỉ sợ rằng hắn cũng sẽ bị Tư Đồ Thần trừng phạt.


    - Hạo Thiên thiếu gia, cậu đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào với Tư Đồ tiên sinh sao?


    Thân là tâm phúc số một của Tư Đồ Hạo Thiên, Tiểu Cửu liền đoán được tâm tư lúc này của Tư Đồ Hạo Thiên.


    - Ừ.


    Tư Đồ Hạo Thiên không có giấu diếm:
    - Trong điện thoại nghĩa phụ không trách ta là bởi vì nghĩa phụ quá lo lắng cho an nguy của Nhược Thủy, nếu Nhược Thủy xảy ra chuyện gì, nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.


    - Hạo Thiên thiếu gia, tôi cho rằng Tư Đồ tiên sinh sẽ không làm gì với chúng ta, dù sao thực lực của ba người Khúc Phong cũng quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn.
    Tiểu Cửu nói.


    - Nếu như chúng ta huyết chiến tới cùng không có bảo vệ tốt Nhược Thủy, điều này nói còn nghe được.


    Tư Đồ Hạo Thiên rất dứt khoát bác bỏ:
    - Nếu nghĩa phụ biết chúng ta không đánh mà chạy, cứ như vậy bình yên không tổn hao gì trở về, hắn tuyệt đối sẽ một đao chém chúng ta.


    - Hạo Thiên thiếu gia, ý của ngài là?
    Trong lòng Tiểu Cửu hơi động, lại không dám khẳng định.


    - Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể để nghĩa phụ biết chuyện chúng ta không đánh mà chạy, mặt khác, một lát khi chúng ta thấy nghĩa phụ thì trên người chúng ta phải có vết thương, hơn nữa thương thế phải không nhẹ.


    Trong mắt Tư Đồ Hạo Thiên hiện lên một đạo tàn nhẫn, giọng nói trầm xuống:
    - Chỉ có như thế, nghĩa phụ mới không truy cứu trách nhiên của chúng ta.


    Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, nhận thấy được phần tàn nhẫn trong ánh mắt Tư Đồ Hạo Thiên, trong lòng Tiểu Cửu không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.


    Bởi vì hắn hiểu được ý của Tư Đồ Hạo Thiên, Tư Đồ Hạo Thiên vì để tránh bị Tư Đồ Thần trừng phạt, nên hắn tự hại mình.


    Cùng lúc đó.


    Một chiếc Rolls-Royce Phantom được ba chiếc xe việt dã hộ tống, chạy như bay trên đường cao tốc Hỗ Hàng.


    Trong xe, Tư Đồ Thần mặc Đường trang, tay cầm một cái tẩu, hút không ngừng, mặc dù sương khói mông lung nhưng có thể thấy lúc này khuôn mặt của Tư Đồ Thần hiện lên vẻ lo lắng, chân mày nhíu lại.






    - Tiểu Tứ, bảo bọn nó lái nhanh một chút.


    Phun ra một ngụm khói, Tư Đồ Thần trầm giọng nói với Phí Tứ.


    - Anh Thần, chúng ta đã chạy tốc độ tối đa rồi.
    Phí Tứ hồi đáp.


    Tư Đồ Thần nghe vậy, không thèm nói lại, mà vẫn hút thuốc, dường như muốn dùng cách này để xua tan lo âu trong lòng.


    Nhưng mà...


    Cho dù hắn cố gắng như thê nào, đều không thể làm được điểm này, ngược lại hắn càng muốn xua tan lo lắng thì lo lắng lại càng thêm mãnh liệt, thế cho nên để cho hắn có một cảm giác hận không thể lập tức bay đến Hàng Hồ.


    - Anh Thần, có câu này không biết có nên nói hay không?
    Phí Tứ thấy Tư Đồ Thần tỏ ra lo lắng, do dự một chút rồi nói.


    Tư Đồ Thần vô lực thở dài, nói:
    - Ta biết cậu muốn nói cái gì, Lâm Thiên Ý phái người bắt cóc Nhược Thủy, chỉ là muốn lấy Nhược Thủy làm lợi thế, để cho ta ném ra miếng địa bàn vùng tam giác Trường Giang này, hoặc là muốn ta quy thuận hắn.


    - Vâng, anh Thần.
    Phí Tứ gật gật đầu.


    - Điểm này, ta có thể nghĩ đến.


    Tư Đồ Thần nhíu mày, nói:
    - Nhưng ai cũng không thể bảo đảm bọn hắn sẽ làm cái gì với Nhược Thủy hay không? Nhất là tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia, nếu tên cặn bã kia đến Hàng Hồ thì Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm.


    Nghe được Tư Đồ Thần vừa nói như thế, Phí Tứ trầm mặc.


    Hắn biết Lâm Ngạo Phong là con trai của Lâm Thiên Ý, tu luyện một môn võ học vô cùng tà ác, thông qua Thải Âm Bổ Dương để tăng thực lực lên.


    Trong vài năm qua, nữ nhân bị Lâm Ngạo Phong hại nhiều vô số, trong đó phần lớn đều là những xử nữ, điều này đã làm cho thực lực của Lâm Ngạo Phong tăng lên.


    - Nếu Nhược Thủy xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tiếc mọi thứ mà khai chiến với Nam Thanh Hồng.


    An tĩnh trong xe lại vang lên thanh âm của Tư Đồ Thần, vẻ mặt của hắn trở nên hơi dữ tợn, ngữ khí phá lệ kiên quyết:
    - Cho dù không thể làm Nam Thanh Hồng bị thương nặng, ta cùng muốn cho cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong chôn cùng.


    Phí Tứ lại trầm mặc.


    Hắn chẳng những là bảo tiêu kiêm lái xe của Tư Đồ Thần, mà hắn còn là sư đệ của Tư Đồ Thần.


    Chính xác ra, Tư Đồ Thần từng bái cha hắn làm sư phụ, sau khi cha hắn chết thì hắn mới xuôi Nam đi nhờ vả Tư Đồ Thần.


    Thân phận đặc biệt nên hắn biết rõ con người của Tư Đồ Thần.


    Hắn biết, mẹ của Tư Đồ Nhược Thủy mất đi, điều này đã để lại bóng ma trong lòng Tư Đồ Thần, thế cho nên trong vài năm qua Tư Đồ Thần vẫn luôn che chở cho Tư Đồ Nhược Thủy, hơn nữa vô cùng coi trọng an toàn của Tư Đồ Nhược Thủy.


    Dưới tình hình như thế, nếu như Tư Đồ Nhược Thủy thật sự gặp bất trắc, hoặc là bị Lâm Ngạo Phong hại thì Tư Đồ Thần tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện cá chết lưới rách.


    Dù sao, nếu Tư Đồ Thần dùng một số tiền lớn để lấy đầu của cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong, thì vẫn có một số tổ chức ngầm của cảnh ngoại dám mạo hiểm tiến vào TQ để chém giết hai cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong


    Nhưng mà, một khi bị tổ chức Viêm Hoàng phát hiện Tư Đồ Thần liên hệ với tổ chức ngầm của cảnh ngoại thì mặt trên sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để trừng phạt Tư Đồ Thần, để toàn bộ cố gắng trong hai mươi mấy năm qua của Tư Đồ Thần biến thành hư không.


    Đây cũng chính là “không tiếc bất cứ giá nào” trong miệng Tư Đồ Thần.


    ….


    Tư Đồ Nhược Thủy cũng không biết, phụ thân của nàng Tư Đồ Thần vì nàng, đã chuẩn bị làm chuyện cá chết rách lưới.


    Lúc này, nàng nằm ở trên lưng của Diệp Phàm, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh Diệp Phàm đánh chết Khúc Phong và lấy máu của Ngô Nhận. bởi vì lúc trước tò mò Diệp Phàm muốn làm cái gì, đồng thời cũng lo lắng Diệp Phàm sẽ bị thương, nàng không có theo Diệp Phàm nói là nhắm mắt lại, mà nàng vẫn nhìn, thẳng cho đến khi Diệp Phàm cắt vỡ động mạch chủ của Ngô Nhận thì nàng mới sợ tới mức nhắm hai mắt lại.


    Cảm nhận được thân thể của Tư Đồ Nhược Thủy run lên, Diệp Phàm đoán được Tư Đồ Nhược Thủy có thể đã nhìn lén, nhịn không được thở dài, bước đi tìm một gian phòng an tĩnh.


    Hắn làm như thế, trước hết để cho Tư Đồ Nhược Thủy ổn định lại cảm xúc, sau đó hắn sẽ rửa hết vết máu trên người rồi mang theo Tư Đồ Nhược Thủy rời khỏi đây.


    - Diệp... Diệp Phàm ca ca, bọn hắn đều chết hết sao?


    Sau đó, khi Diệp Phàm đi vào một gian phòng thì Tư Đồ Nhược Thủy mở mắt ra, yếu ớt hỏi.


    - Ừ.


    Diệp Phàm nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cởi bỏ áo bên hông ra rồi thả Tư Đồ Nhược Thủy xuống.


    Làm xong chuyện này, hắn liền xoa vết máu trên mặt.


    Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Phàm nhuộm đầy máu tươi, theo bản năng Tư Đồ Nhược Thủy lui ra sau.


    - Cô đều nhìn thấy sao?


    Diệp Phàm thấy thế, hỏi.


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, chần chờ một chút, gật gật đầu lại lắc đầu.


    - @@.
    Diệp Phàm ngẩn ra, cười khổ nói:
    - Cuối cùng là có thấy hay không?


    - Chỉ thấy được cảnh anh đánh bay tên tóc dài, còn thấy được cảnh anh lấy chủy thủ rạch mạch máu của tên độc nhãn kia.


    Tư Đồ Nhược Thủy chớp to mắt, nhìn Diệp Phàm:
    - Sau đó cũng không dám nhìn.


    - Không phải là tôi nói cô nhắm mắt lại rồi sao?
    Diệp Phàm thở dài.


    Tư Đồ Nhược Thủy giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện gì, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
    - Thật xin lỗi, anh Diệp phàm, em…em lo lắng anh bị thương nên mới trộm nhìn.


    - Có phải cảm thấy tôi là một đại ma đầu, giết người không chớp mắt không?
    Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, nhìn bộ dạng khả ái của nàng, Diệp Phàm nhịn cười không được.


    - Không phải. Bọn hắn mới là đại ma đầu, là bọn hắn muốn giết anh nên anh mới giết bọn hắn.
    Tư Đồ Nhược Thủy lắc đầu nói.


    Có lẽ thật không ngờ Tư Đồ Nhược Thủy sẽ cho ra một đáp án như vậy, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.


    Mà Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói xong câu đó, chẳng biết tại sao vẻ sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, chỉ thấy nàng chớp mắt, hỏi:
    - Anh Diệp Phàm, có phải là anh đã luyện qua võ công rồi không?


    - Ừ.
    Diệp Phàm dở khóc dở cười, hắn thật không ngờ năng lực chịu đựng của Tư Đồ Nhược Thủy lại mạnh như thế.


    - Một quyền của anh có thể đánh bay một người, thật là lợi hại, còn lợi hại hơn cả cha em.
    Tư Đồ Nhược Thủy nghĩ đến Diệp Phàm một quyền đánh bay Khúc Phong, nhịn không được cảm thán nói.


    ...


    Cảm xúc Tư Đồ Nhược Thủy biến hóa thật nhanh làm cho Diệp Phàm không biết nói gì, hắn suy nghĩ một chút nói:
    - Nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc cha của cô đã biết chuyện này rồi, lúc này hẳn là ông ấy đang lo lắng, trước tiên cô gọi điện thoại cho ông ấy báo bình an đi, tôi đi rửa một chút, sau đó dẫn cô đi gặp ông ấy.


    - Vâng.


    Tư Đồ Nhược Thủy nhu thuận gật gật đầu, sau đó mở to hai mắt, thần tình chân thành mà nhìn Diệp Phàm, nói:
    - Cảm ơn anh đã cứu em.


    - Gọi điện thoại đi.
    Diệp Phàm cười cười, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi đưa cho Tư Đồ Nhược Thủy.


    Tư Đồ Nhược Thủy cầm lấy rồi bấm số của Tư Đồ Thần.


    - Alo.


    Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Thần vang lên, lúc này giọng nói của hắn vô cùng âm trầm hiển nhiên là hẳn tưởng Lâm Thiên Ý gọi điện tới.


    - Cha, là con.


    - Nhược Thủy?


    Nghe được giọng nói của Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Thần kích động đến ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi:
    - Bây giờ con đang ở đâu?


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, nhìn nhìn phòng, có chút mờ mịt, không biết đây là nơi nào.


    - Hội sở Tây Hồ.


    Diệp Phàm nhắc.


    - Nhược Thủy, bên cạnh con có người hả? Bọn hắn có làm gì với con không?
    Mơ hồ nghe được tiếng của một nam nhân, Tư Đồ Thần liền cảm thấy bất an.


    - Cha, con cùng anh Diệp ở chung một chỗ, chúng con đang ở hội sở Tây Hồ.
    Tư Đồ Nhược Thủy trả lời.


    - Anh Diệp Phàm?


    - Anh ta là bạn mà con biết ở trong game, tên là Diệp Phàm.


    - Là anh ấy cứu con ra khỏi đám đại ma đầu kia.


    Bạn bè biết nhau ở trong game?


    Cứu Nhược Thủy từ trong tay của hai Hậu Thiên đỉnh phong và một Hậu Thiên Đại viên mãn


    Làm… Làm sao có thể?


    Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, thân là đại ca của thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang, dù có tố chất tâm lý tốt nhưng Tư Đồ Thần cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm!


     
  5. Lang

    Lang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/6/12
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    12
    Cực Phẩm Cuồng Thiếu
    Tác giả: Phong Cuồng


    Chương 85: làm bạn với Bạch Phú Mỹ.

    Dịch giả: Goncopius
    Biên: Hùng Bá.
    Nguồn: 4vn.eu





    - Anh Thần, sao vậy?
    Xuyên qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt quỷ dị của Tư Đồ Thần, Phí Tứ có chút lo âu hỏi.


    Tư Đồ Thần có chút mờ mịt nói:
    - Nhược Thủy gọi điện thoại tới, nói một người tên là Diệp Phàm cứu nó, người nọ là bạn mà nó quen trong game.


    - Ách…


    Nghe Tư Đồ Thần nói thế, Phí Tứ cả kinh, thiếu chút nữa là đâm xe vào lan can hai bên đường.


    Tư Đồ Thần thấy thế, cười khổ lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một ít, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vớ vẩn, vì thế nhịn không được mà xác nhận lại:
    - Nhược Thủy, con xác định người này là bạn của con ở trong game sao?


    - Đúng vậy, lúc ở Linh Ẩn tự thì con đã gặp anh Diệp Phàm rồi.


    Tư Đồ Nhược Thủy nói thật:
    - Lúc đó anh ấy có đi cùng với Tô Lưu Ly, sau đó, đám ma đầu kia giết đến, bắt con đến nơi gọi là hội sở Tây Hồ này, sau đó anh Diệp Phàm liền xuất hiện rồi giết chết những tên ma đầu kia.


    Nghe Tư Đồ Nhược Thủy kể lại, vẻ mặt Tư Đồ Thần trở nên vô cùng quái dị, dường như không tin một cao thủ ít nhất là Hậu Thiên Đại viên mãn lại đi chơi game.


    - Nhược Thủy, hắn có ở bên cạnh con không?
    Tư Đồ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
    - Cha muốn nói chuyện với hắn.


    - Không được.


    - Vì sao?


    - Anh... Anh Diệp Phàm đang tắm rửa.
    Tư Đồ Nhược Thủy thoáng nhìn trộm vào phóng tắm, mơ hồ thấy được thân hình của Diệp Phàm, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.


    - Cái... cái gì?
    Tư Đồ Thần lại giật mình:
    - Con nói hắn đang tắm rửa sao?


    - Đúng vậy, trên người anh ấy dính toàn máu của những đại ma đầu kia, cần tắm cho sạch.
    Tư Đồ Nhược Thủy vừa nghĩ đến lời dặn của Diệp Phàm, lại bổ sung:
    - Anh ấy nói tắm xong sẽ mang con đi gặp cha.


    ...


    Tư Đồ Thần có cảm giác hỏng mất rồi, hắn thật sự không tưởng tượng một người có tâm lý cường đại như thế nào mới dám giết chết cao thủ của Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn, sau đó không sợ hãi mà còn tắm rửa ở bãi của Nam Thanh Hồng.


    - Nhược Thủy, lát nữa hắn tắm xong thì con hãy để hắn gọi điện thoại cho cha.
    Tư Đồ Thần nghĩ một chút, nói.


    - Vâng.


    Tư Đồ Nhược Thủy trả lời, đồng thời thấy Diệp Phàm chỉ trùm một cái khăn tắm đi ra, những đường nét trên cơ thể Diệp Phàm hoàn toàn bại lộ trong mắt của Tư Đồ Nhược Thủy.


    Hả?


    Thấy vậy, Tư Đồ Nhược Thủy ngây dại.


    Diệp Phàm thấy thế cũng biết bộ dạng của mình sẽ làm Tư Đồ Nhược Thủy cả kinh nhưng mà hắn cũng hết cách rồi, áo quần hắn toàn là máu, chỉ có thể trùm khăn tắm thôi.


    - Gọi điện cho cha cô xong rồi à?


    Bất đắc dĩ, Diệp Phàm đành phải đổi chủ đề, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh để tìm quần áo.


    - Ừ.


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, như là có tật giật mình, cúi đầu, đỏ mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.


    Diệp Phàm cũng không nói cái gì nữa, mà là bước nhanh về phía tủ quần áo.


    - Anh… Anh Diệp Phàm, cha của em nói anh tắm xong thì gọi điện cho cha em.
    Tư Đồ Nhược Thủy nghĩ một chút, rồi nói.


    - Được rồi, để tôi xem thử có quần áo để mặc hay không đã.
    Diệp Phàm thuận miệng trả lời, rồi mở tủ quần áo ra, chỉ thấy bên trong có một bộ đồ ngủ nam và một bộ đồ ngủ nữ.


    Diệp Phàm thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, lấy ra bộ đồ ngủ của nam, nói:
    - Tôi thay xong quần áo rồi gọi điện thoại cho cha cô.


    Bởi vì khẩn trương, ngượng ngùng, Tư Đồ Nhược Thủy cũng không trả lời Diệp Phàm, mà là cúi đầu, hai tay khoanh lại, khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu.


    Thật là một cơ gái đơn thuần a.


    Diệp Phàm thấy thế, nhịn không được thầm than một câu, lại đi vào phòng tắm.


    - Cô bấm số của cha cô đi, tôi nói chuyện với ông ấy.


    Năm phút sau, Diệp Phàm thay đồ xong, đi ra, thấy Tư Đồ Nhược Thủy vẫn cúi đầu, tay vân vê góc áo, nhịn không được cười nói.


    - Ách...


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vội vàng bấm số điện thoại của Tư Đồ Thần rồi đưa điện thoại cho Diệp Phàm, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn vào Diệp Phàm, giống như là trong lòng có quỷ vậy.


    - Xin hỏi, ngài là Diệp Phàm tiên sinh sao?
    Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Thần vang lên, thái độ vô cùng khách khí.


    - Đúng, Tư Đồ tiên sinh.
    Diệp Phàm trả lời


    - Cảm ơn ngài, Diệp tiên sinh.
    Tư Đồ Thần vội vàng nói cảm ơn.


    - Bây giờ tôi đang ở với con gái của ông, đang ở hội sở Tây Hồ, ông tới đi.
    Diệp Phàm nói.


    - Ách... Được.
    Nghe được yêu cầu của Diệp Phàm, Tư Đồ Thần rất dứt khoát đáp ứng, bất quá có chút bận tâm:
    - Diệp tiên sinh, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?


    - Ông lo lắng tôi là người của Nam Thanh Hồng, dụ ông đến đây?
    Diệp Phàm hỏi:
    - Hay là lo lắng Nam Thanh Hồng sẽ đuổi tới.


    - Cả hai.
    Tư Đồ Thần chần chờ một chút, vẫn là lựa chọn thành thật trả lời.


    - Nếu ông hoài nghi thân phận của tôi thì ông có thể gọi điện hỏi thủ hạ của ông là Lưu Thiên Quân, hắn từng cố gắng lợi dụng tôi đối phó với Kiều Bát Chỉ. Lại nói, cho dù Nam Thanh Hồng có phái cao thủ Tiên Thiên nhập môn thì tôi cũng có thể thoải mái mang con gái ông rời khỏi đây.
    Nói xong, Diệp Phàm không đợi Tư Đồ Thần đáp lời, trực tiếp cúp máy.


    Chẳng… Chẳng lẽ hắn cao cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.


    Nghe được tiếng “ Đô Đô”, Tư Đồ Thần cảm thấy khiếp sợ.


    - Anh Diệp Phàm, cảnh giới Tiên Thiên nhập môn là cái gì?


    Tư Đồ Thần tò mò hỏi:
    - Có phải là cấp bậc võ học không? Cấp bậc cũng giống như trong LMHT á?


    - Uh, không kém bao nhiêu đâu.
    Đối với lối suy nghĩ cực nhanh của Tư Đồ Nhược Thủy, Diệp Phàm có chút không nói gì, bất quá vẫn là trả lời.


    - Ặc, lúc trước em có xem tiểu thuyết do Hùng Bá ca dịch, Tu Luyện giả chia ra thành Hậu Thiên, Tiên Thiên. Tiên Thiên rất lợi hại a. Người trẻ tuổi vậy mà bước vào Tiên Thiên cảnh giới đều là thiên tài vạn năm khó gặp.






    ...


    Diệp Phàm sờ sờ cái mũi, không biết nên trả lời như thế nào.


    - Anh Diệp Phàm, anh từ chối gia nhập chiến đội Babrie là lo lắng chơi game sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của anh sao?
    Tư Đồ Nhược Thủy tiếp tục hỏi.


    Diệp Phàm gật gật đầu:
    - Xem như thế đi.


    - Kỳ thật cũng không quan hệ đâu, chơi game không mất bao nhiêu thời gian. Giống như em này, vừa chơi game, vừa học tập.
    Tư Đồ Nhược Thủy rất chân thành nói:
    - Anh cũng có thể vừa luyện võ, vừa chơi game.


    - Ừh, em chỉ là đề nghị thôi á.


    Thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tư Đồ Nhược Thủy đáng yêu cười cười, sau đó lại nói sang chuyện khác:
    - Đúng rồi anh Diệp Phàm, trừ luyện võ ra thì anh không có đi học sao?


    - Không có.


    - Thật kỳ quái ai, chẳng lẽ lại giống như trong tiểu thuyết viết, khổ luyện trong rừng sâu núi thẳm mười mấy năm sao?


    Tư Đồ Nhược Thủy chớp mắt, nghĩ một chút, nói:
    - Nói như vậy thì luyện võ còn vất vả hơn đến trường a, em khẳng định là làm không được rồi, hơn nữa chơi game cũng đã chiếm nhiều thời gian dư của em rồi.


    - Anh Diệp Phàm, bình thường trừ luyện võ và chơi game ra thì anh còn làm cái gì?
    Tư Đồ Nhược Thủy lại hỏi.


    - Nhược Thủy, bình thường cô rất thích tán gẫu sao?
    Diệp Phàm cười khổ hỏi.


    Tư Đồ Nhược Thủy sửng sốt:
    - Cũng không phải đâu, trên mạng thì nói chuyện tương đối nhiều nhưng hiện thực thì lại rất ít.


    - Tại sao?


    - Bởi vì trong hiện thực không có ai nói chuyện với em cả.


    Theo bản năng Tư Đồ Nhược Thủy đáp lại, kết quả không cẩn thận động đến tâm sự, yếu ớt giải thích:
    - Cha của em lo lắng an nguy của em nên yêu cầu mỗi khi tan học thì em phải về nhà đúng giờ, không thể ra ngoài chơi cùng bạn, em chỉ có thể một lần rồi một lần từ chối lời mời của bạn mình. Thời gian dài, bạn của em đều cho rằng em chảnh nên không chơi với em nữa.


    - Kỳ thật em rất muốn nói chuyện với bọn họ, đi chơi với bọn họ, làm bạn với bọn họ…
    Nói xong lời cuối, Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy ủy khuất mà nhìn vào Diệp Phàm.


    Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, nhìn vào khuôn mặt phấn nộn của nàng, Diệp Phàm cười khổ:
    - Cô còn tốt hơn tôi, ít nhất còn có thể kết bạn rồi nói chuyện ở trên internet.


    - Anh Diệp Phàm, trong hiện thực anh cũng không có bạn sao?




    Diệp Phàm gật gật đầu, sau đó nghĩ đến đám người Tô Vũ Hinh, lại lắc đầu:
    - Trước kia không có, hiện tại có rồi.


    - Oh.


    Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, trong đôi mắt toát ra một tia hâm mộ, nhịn không được hỏi:
    - Anh Diệp Phàm, chúng ta làm bạn được không?


    Nói xong, khuôn mặt của Tư Đồ Nhược Thủy lộ ra vẻ chờ mong, chờ mong Diệp Phàm đáp ứng.