Thần Hoàng Tác giả: Khai Hoang Chương 584: Người lựa chọn ngoài ý muốn. (1) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan Mời đọc - Ta không có ác ý. Tô Thần nghe vậy lập tức cười cười, sau đó tinh mang trong mắt lóe ra nói: - Chỉ là nghĩ đến, nếu thật là hắn thì cũng có vài phần thắng! Hàn Sơn Tông tuy không phải là một trong thập đại thánh địa, lại từ một Linh Sơn khổng lồ tạo ra một động phủ hậu thiên cùng loại với khung cảnh. Thực lực có thể sánh vai với Lăng Vân Tông xếp cuối thập đại thánh địa, thậm chí còn vượt qua. Đại tông bực này, tự nhiên đã ở trong liệt kê khiêu chiến của Tuyệt Dục. Một năm trước kia, hắn lại bốn mươi bảy kiếm mà bại, Tuyệt Dục thậm chí còn không xuất toàn lực, dẫn đến bị vô cùng nhục nhã. Lôi Động cũng im lặng, tình hình của hắn tốt hơn một chút chút ít. Tuy là dự tuyển của Ngũ Tuyệt Sơn Trang, thực sự đánh một hồi với Tuyệt Dục. Vừa học kiếm thuật, lại ác chiến một trăm chín mươi bảy kiếm mà bại, khiến cho Tuyệt Dục vết thương nhẹ trở ra. Bất quá Lôi Động cũng nửa tháng không thể động đậy - Hừ! Tên kia gần đây cũng đích thật quá mức hung hăng càn quấy. Dù sao cũng phải có người đè đầu hắn xuống mới tốt! Đang nói thì Lôi Động bỗng nhiên lòng có nhận thấy, nhìn lên thương không. Chỉ thấy mấy đạo độn quang đang bay về phía tây nam, rồi sau đó liền ngày càng nhiều. Tô Thần cũng xem trong mắt, lặng lẽ cười cười: - Vị phía trước nhất là Đao Quân Lý Vô Hồi. Những người này, thật sự là nghe tin lập tức hành động đây. Trong hậu viện, Sơ Tuyết đang múa kiếm, kiếm trong tay bay khắp, trên mặt phấn mồ hôi rơi như mưa. Ngay hôm qua, Địa Trầm Phù trên người nàng đã tăng đến mười cái. Nói cách khác, bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng mỗi thời mỗi khắc, đều cần gánh chịu bốn trăm hai mươi ngàn cân trọng áp. Đây là Tông Thủ dặn, nói là như thế có thể trợ nàng Luyện Thể, ngày sau đối kháng cường giả cao hơn nàng mấy giai sẽ có lợi ích, càng là mấu chốt khiến nàng đột phá thất giai. Từ một năm rưỡi trước đã bắt đầu rồi. Bắt đầu là hai tấm, bốn tấm, đến bây giờ lại là mười tấm. Mặc dù là lúc ngủ cũng không được mở ra. Bất quá đến hiện giờ, ngoại trừ thân thể xác thực có chỗ tăng cường ra, những chỗ tốt khác Sơ Tuyết dù sao cũng không nhận thấy. Chỉ biết trong một năm rưỡi này, nàng mỗi khi vung một kiếm đều cực kỳ gian nan, thể lực tiêu hao gấp 10 lần bình thường. Lúc vừa bắt đầu, nàng căn bản không cách nào kiên trì ngoài nửa khắc đồng hồ, thẳng đến sáu tháng trước mới dần thích ứng. Mà mỗi khi nàng tập mãi thành thói quen thì Tông Thủ lại tăng cho nàng thêm hai phù nữa.. Càng muốn nàng bình thường chú ý khống chế được lực lượng, bốn trăm hai mươi ngàn cân. Bình thường giẫm trên mặt đất nếu không chú ý thì cơ hồ mỗi một bước, đều sẽ lún vào lòng đất. Vậy nên thời thời khắc khắc, nàng đều cần hao tổn đại lượng hồn lực, mượn lực năm đầu linh thú khiến thân thể có thể lơ lửng cách mặt đất. Một bên thi triển lấy linh pháp, một bên luyện tập lấy bộ kiếm thuật này, thật sự rất khổ cực! Mỗi một ngày buổi tối, nàng đều tiếp cận hư thoát. Bất quá Thiếu chủ đã nói, muốn nàng hiểu rõ từng biến hóa kiếm thức của Ngũ Linh Kiếm như lòng bàn tay, thẳng đến tình trạng kiếm ra tùy tâm mới được. Vậy nên nàng cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng! Một năm rưỡi, bộ kiếm quyết nàng đã được nàng luyện nát, từng điểm từng điểm, thời gian dần qua đều được hiểu rõ. Sơ Tuyết cũng tự mình biết, ngộ tính của nàng quá kém. Rất nhiều nội dung quan trọng của kiếm quyết đều không thể lý giải. Bất quá bên người, đã có một tông sư kiếm thuật như Tông Thủ để thỉnh giáo. Tông Thủ cũng thường thường không chọn dạy bằng lời, mà trực tiếp làm mẫu. Có đôi khi trong đầu còn chưa hiểu như thân thể cũng đã nắm giữ rồi. Cái gọi là Ngũ Linh kiếm, thật ra là năm loại kiếm thức hoàn toàn bất đồng, có năm loại kiếm ý tương hợp cùng ngũ linh thú. Hơn nữa khi thi triển kiếm thuật thường thường còn phải xen lẫn linh pháp, dẫn động thần thông của ngũ linh thú phối hợp, vô cùng phức tạp. Nhưng hiện nay, nàng dĩ nhiên có thể tùy ý chuyển đổi năm loại kiếm quyết không hề luyện tập. Lúc thi triển linh pháp thần thông cũng vừa đúng lúc. Dựa theo cách nói của Tông Thủ thì sơ hở đã cực nhỏ. Môn kiếm quyết này cách kiếm thuật tiểu thành đã không xa. Cường giả lục giai bình thường đã không phải là đối thủ của nàng nữa. Nhớ rõ khi nói chuyện Thiếu chủ còn kinh ngạc cảm khái, nói nàng quả thực chính là Thông Thiên Viên trong truyền thuyết. Đó là một loại thần thú đầu óc rất đần nhưng trong thời gian ngắn có thể bắt chước học được tất cả bí pháp thần thông trong truyền thuyết Thượng Cổ Vân Hoang. Sơ Tuyết khi đó xấu hổ hận không thể một búa hung hăng đập vào đầu Tông Thủ. Bất quá hai mươi mấy ngày này nàng cũng đặc biệt hưng phấn, kiếm thuật luyện càng siêng năng. Vì vậy mỗi lúc trời tối, thường thường không đến canh hai, đã triệt để ngủ say. Giờ phút này bên ngoài tĩnh thất Tông Thủ bế quan tu hành, Triệu Yên Nhiên thần sắc nhàn nhã, có chút hăng hái một bên nhìn xem. Từ khi nghe nói Tông Thủ muốn bế quan, đột phá Nhật Du cảnh thì mười ngày này nàng đều ở đây. Phần lớn thời gian, đều đang nhắm mắt tu hành, ngẫu nhiên cũng sẽ mở mắt ra, cứ như vậy im im lặng lặng xem nàng luyện kiếm. - Chậc chậc, môn kiếm thuật này ngược lại thật sự không tệ! Một khi chiến đầu mặc dù ngươi không có chiến võ thân thể nhưng ta hôm nay cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Bất quá Tuyết nhi ngươi thật đúng là tin Thiếu chủ nhà ngươi nói sao? Địa Trầm Phù cũng đã mang đến mười cái rồi, thật sự là biến thái. - Ta trước kia ah, đã từng nghe nói có người mượn nhờ Địa Trầm Phù để Luyện Thể, hiệu quả cũng quả thật không tệ. Nhưng chưa từng nghe nói, mượn nhờ Địa Trầm Phù, có thể đột phá thất giai Thiên Vị. Coi chừng bị Thiếu chủ nhà cô lừa. Người kia, tâm nhãn rất xấu. Sơ Tuyết hếch môi lên, chẳng muốn đi để ý tới. Vẫn hết sức chuyên chú diễn luyện từng thức kiếm thức hết sức hoàn mỹ. Lúc này nàng đã sắp lực tẫn, hai tay đều đang hư thoát khẽ run, cũng bởi vậy, muốn khiến kiếm thức chuẩn xác cũng càng thêm khó khăn. - Thiếu chủ nhà ngươi nhất định là biến đổi biện pháp tra tấn ngươi. Tuyết Nhi cẩn thận ngẫm lại xem, gần đây có chuyện gì, đắc tội tên kia không? Sơ Tuyết trong nội tâm không khỏi máy động, muốn nói đắc tội. Nàng vào hai năm trước, khi chạy về Càn Thiên Sơn trong cơn tức giận đã dán ký tự chữ Vận lên trên ót Thiếu chủ. Sau đó làm hại Thiếu chủ về sau vô cùng thê thảm. Nhưng̉ Thiếu chủ hắn, tựa hồ cũng không giống là ngươi độ lượng nhỏ như vậy a? Nhưng lại cẩn thận ngẫm lại, phong cách hành sự gần đây của Tông Thủ tựa hồ cũng là có cừu tất báo a? Chẳng lẽ mình, thực bị Thiếu chủ lừa rồi sao? Lập tức trong nội tâm thanh tỉnh, tiếp tục chém ra một kiếm, hầm hừ mà nói: - Yên Nhiên tỷ ngươi nói hưu nói vượn! Lại dùng ảo thuật, Tuyết Nhi ta không để ý đến ngươi nữa. Một kiếm này lại có chút lệch, tiếp theo cũng không chuẩn nữa, Sơ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải biến ảo kiếm quyết, đổi thành Linh Vũ hợp nhất chi kiếm mà Tông Thủ dạy nàng.
Thần Hoàng Tác giả: Khai Hoang Chương 583: Nghe tin lập tức hành động. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan Mời đọc Mà ở phía sau càng xe Phiên Vân Xa, lão giả kia thấy thế liền than nhẹ. - Công tử, ta thấy cũng không cần phải giết người a? Lai lịch của Quý Linh Tử cũng không nhỏ. Nghe nói tổ tông hắn là một vị cường giả Thần Cảnh nổi danh ở Vân Giới ta, ở Thái Linh Tông địa vị cao cả. Nếu không phải như thế, lúc trước Thu Vân đạo nhân, cũng sẽ không dùng tánh mạng của mấy trăm đệ tử Thương Sinh Đạo cùng với Tiết Hi để đổi người này bình an. Một năm rưỡi trước kia, Hắc Linh Cốc Đạo đánh một trận xong, trên đời xôn xao. Nói Thái Linh Tông cũng quá không được. Ngay cả trong tông môn cũng loạn xị bát nháo. Rất nhiều người, đều bất mãn quyết đoán của Thu Vân. Một mình Tiết Hi, giá trị đã xa xa vượt qua những đệ tử còn sót lại của Thái Linh Tông rồi. Mà sau khi người cố tình thầm tra cái thân phận của Quý Linh Tử thì những âm thanh này liền triệt để biến mất vô tung. - Giết thì giết thôi! Sợ cái gì? Một tên Thần Cảnh, Tuyệt Dục ta cần gì phải sợ! Người này mặc dù chết, Nguyên Hồn lại không tổn thương quá nhiều. Nếu lão tổ tông kia thật sự là nhân vật Thần Cảnh, tự nhiên có thể thay hắn lại tố thân thể nguyên thần, có gì phải lo lắng chứ? Lão già tóc bạc nghe vậy khẽ giật mình, ngẫm lại cũng không phải đai sự. Chỉ là Thái Linh Tông sau lưng người này rốt cuộc cũng là đệ nhất thánh địa, là đệ nhất tông phái dưới tinh không. Vẫn có chút do dự: - Thế nhưng mà! - Nhưng mà cái gì? Còn không mau đi nhanh. Thái Thanh Thừa Phong Kiếm của Quý Linh Tử kỳ thật coi như không tệ. Trước khi xu thế võ đạo của hắn xuất hiện sơ hở cũng quả thật có tư cách đánh một trận với ta. Đàm Thu một năm rưỡi trước có thể dùng thực lực mới vào lục giai ngăn cản hai trăm kiếm rồi sau đó một kiếm đánh bại, không thể tưởng tượng nổi! Thật khiến cho người ta chờ mong. Nghe lầm bầm lầu bầu ở đằng sau, lão già tóc bạc cười khổ một tiếng. Nhìn nhìn thi thể Quý Linh Tử, sau đó lắc đầu một hồi, một lần nữa vung roi. Điều khiển tám thớt ngự phong câu kia đạp qua thi thể Quý Linh Tử mà đi. … Ngay khi chiếc Phiên Vân Xa kia biến mất thì ở phía sau cách đó không xa, vài bóng ngươi đang có thần tình khác nhau nhìn qua hiện trường ‘ giết người ’ vừa rồi. - Quý Linh Tử không phải là tìm chết sao? Sự tàn nhẫn của tên Tuyệt Dục kia hắn cũng không phải không biết? Ngay cả con trai chưởng giáo tám thánh địa Tuyệt Dục cũng dám một kiếm chém. Thực cho là bối cảnh của mình có thể khiến Tuyệt Dục cố kỵ sao? Chẳng lẽ ngu xuẩn cho là Thái Thanh Thừa Phong Kiếm có thể hơn Đại Tuyệt Diệt Kiếm sao? Người nọ là một vị nam tử thanh sam, chân đạp lấy một thanh kiếm sáng loáng lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất mười xích. Nếu Tông Thủ ở đây, nhất định có thể nhận ra người này, chính là Tô Thần Kiếm Tông Hàn Sơn Môn. Giờ phút này mặt mũi đang tràn đầy kỳ quái, tựa hồ cảm thấy một màn trước mắt này rất không thể tưởng tượng nổi. Đứng bên cạnh chính là Lôi Động. Hắn cười nghiêng ngã, không ngừng đấm ngực giẫm chân. Thân hình lung la lung lay, tựa hồ tùy thời đều muốn ngã lăn ra. - Ai, chết cười ta rồi! Quý Linh Tử thật là không may, một năm rưỡi trước thua ở trong tay Tông Thủ, trong tông môn đã không ngốc đầu lên được. Thật vất vả gặp được Tuyệt Dục đến khiêu chiến, kết quả người ta nhưng lại không để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu rời đi. Cuối cùng cũng chỉ có thể ba ba đuổi tới lấy lại danh dự. Giờ tốt rồi, ngay cả mạng cũng mất. Người ta ngay cả kiếm ý cũng không dùng, chỉ bằng kiếm thuật biến hóa phá vỡ Thái Thanh Thừa Phong Kiếm của hắn, lần này thật sự là mất mặt xấu hổ. Kỳ thật chim chóc nhỏ một chút, cũng không phải tội. Tô Thần trợn trắng mắt, cũng hiểu được có chút phì cười không thôi, sau khi cười xùy một tiếng lại vội vàng dừng lại, nghiêm nghị nói: - Đã đủ chưa? Cửa vào Thương Sinh Đạo Cung có lẽ ở phía trước không xa, vẫn nên nhanh chóng tới sớm thôi! Ta và ngươi vốn là vì xem kiếm mà đến, nếu chậm thì chỉ sợ sẽ bỏ lỡ trò hay! - Gấp gì chứ! Lôi Động lại không cho là đúng, lặng lẽ cười nói: - Thương Sinh Đạo chi thanh tú, toàn bộ tập trungvào một đời hai mươi năm trước. Thủy Lăng Ba, Phương Văn, Tiết Hi ba người này, cơ hồ áp đã qua tất cả anh hào cùng thế hệ ở Vân Giới. Nhưng về sau tiêu chuẩn môn hạ đệ tử lại một đời không bằng một đời, cũng chỉ gần đây mới tốt chút ít. Thật vất vả xuất hiện một Đàm Thu, nhưng hết lần này tới lần khác tu vị không đủ, chệnh lệch Quý Linh Tử quá xa. Lần này Tuyệt Dục đến thăm, hơn phân nửa là không gặp được đối thủ nào ngang cấp. Bất quá Thương Sinh Đạo, mặc dù thua, cũng không có người nào cho rằng bọn họ không được, nhiều nhất chỉ là mất mặt chút thôi. Chỉ một Đàm Thu thôi đã hậu lực mười phần rồi. Chính thức làm cho người chờ mong vẫn là Vạn Kiếm khung cảnh chúng ta! Tô Thần nghe vậy, lại phảng phất như nhìn thổ dân ngốc mà nhìn Lôi Động. - Lôi huynh, ngươi chẳng lẽ không biết? Tuyệt Dục đã hạ chiến thư với Thương Sinh Đạo, mặc dù tự phong tu vị cũng muốn đánh một trận với Đàm Thu sao? Ánh mắt kia rõ ràng là có ý Lôi lão huynh ngươi quá cô lậu quả văn rồi. - Lại có việc này? Lôi Động quả nhiên sửng sốt, tiếp theo nhíu mày nói: - Hàn Sơn Tông các ngươi ngược lại thật sự lợi hại. Tin tức như vậy cũng có thể biết được, chẳng lẽ là có giao tình trong Thương Sinh Đạo Cung sao? Lại khẽ lắc đầu: - Cái này có chút không hợp quy củ, dùng cảnh giới bát giai của hắn, mặc dù tự phong chân lực, cũng không công bình. Thương Sinh Đạo, cũng sẽ không đơn giản để Đàm Thu lên sân khấu. Chênh lệnh giữa cường giả Thiên Cảnh và Địa Cảnh Thực sự không phải là ở phương diện nội tức và hồn lực mà là cảm ứng đối với Thiên Địa, điều khiển đối với Linh Năng, nhận thức với pháp tắc. Mặc dù Tông Thủ, đã lĩnh ngộ kiếm ý chi cực, phương diện này, cũng tuyệt đối không thể vượt qua Kiếm Công Tử Tuyệt Dục đã chính thức bước vào bát giai, xem như Thiên Cảnh trung kỳ được . - Nhưng chiến thư đã hạ, cuộc chiến ở Thương Sinh khung cảnh cũng sẽ không đến nổi không hấp dẫn. Tô Thần cười cười, thần sắc nhàn nhạt: - Ta nghe nói Tuyệt Dục lần này tương đối bướng bỉnh. Nói là vô luận như thế nào cũng phải tranh tài với Đàm Thu một hồi. Chỉ sợ Thương Sinh Đạo, muốn chống đẩy cũng không thể được. Lôi sư huynh, ngươi không chờ mong sao? Lôi Động lập tức im lặng, Tông Thủ cùng Tuyệt Dục. Nếu trận chiến này thực không cách nào lảng tránh, hắn tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Ngữ khí của Tô Thần lại biến đổi, mang theo vài phần thăm dò: - Sư huynh, Đàm Thu này rốt cuộc lai lịch ra sao? Cho tới hôm nay, tựa hồ cũng không người nào biết được xuất thân của hắn. Hay là hắn kỳ thật chính là Tông Thủ lão đệ? Đồng tử Lôi Động lập tức co rụt lại, rồi sau đó mặt không biểu tình lắc đầu: - Cái này ta sao biết được? Hoặc là, có thể không phải. Dùng kiếm thuật thủ đệ kia của ta, thắng Quý Linh Tử không khó. Bất quá cũng chưa chắc không phải là Thương Sinh Đạo có cường nhân kiếm đạo khác xuất hiện.
Thần Hoàng Tác giả: Khai Hoang Chương 585: Người lựa chọn ngoài ý muốn. (2) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan Mời đọc Tông Thủ cũng bảo nàng buông tha cho, nhưng bản thân Sơ Tuyết lại không chịu. Môn kiếm thuật này, nhất định là có chút hiệu quả. Trước kia nội tức và hồn lực của nàng cứ như Hàn Băng Liệt Hỏa, hoàn toàn không cách nào tương dung. Nhưng hôm nay, cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Nàng chung quy cảm thấy cả hai kỳ thật chỉ kém một tầng cách ngăn, chỉ cần đem xuyên phá liền có thể hoàn thành hồn lực nội tức hợp lại làm một. Vì vậy Sơ Tuyết, cũng thủy chung vẫn luyện không ngừng. Nàng từng thấy tận mắt qua, Tông Thủ thi triển Linh Vũ hợp nhất chi kiếm, thực lực dĩ nhiên trực tiếp nhảy lên hai giai vị, chống lại Hiên Viên Thông. Mà trong truyền thuyết, tất cả người có thể làm được Linh Vũ hợp nhất, chiến lực đều nhất định hơn xa cùng thế hệ. Sơ Tuyết không thích làm vướng víu, gần đây đi theo bên người Tông Thủ, người khác đều nói nàng trì độn, là một cái bình hoa, làm liên lụy Thiếu chủ. Thiếu chủ cho nàng năm đầu linh thú hộ giá, nàng cảm thấy phảng phất như có một trọng trách nặng trịch đặt trên vai. Cho nên sau khi nàng nhìn thấy một đường hi vọng liền tuyệt đối không chịu buông tha cho. Triệu Yên Nhiên thấy thế liền cười khúc khích. Đến cùng cũng không sử dụng ảo thuật mị huyễn tâm thần nữa, chỉ hiếu kỳ nói: - Tuyết nhi ngươi thật đúng là có đắc tội qua hắn sao? Nó xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra. Thanh âm đằng sau lại bị một tiếng kiếm minh đột ngột cắt đứt. Mà tiếp theo giây lát, chợt nghe một âm thanh trong trẻo, vang vọng toàn bộ Thương Sinh khung cảnh. - Tại hạ Tuyệt Dục, đến đây bái sơn! Muốn hướng Thương Sinh Đạo lãnh giáo kiếm thuật, kính xin quý tông vui lòng chỉ giáo! Thanh âm kia chấn động thật lâu không thôi. Triệu Yên Nhiên cũng mặt mày rùng mình, thấp giọng nỉ non lấy: - Tuyệt Dục kia, cuối cùng cũng đến rồi! Tiếp theo lại nhìn về phía Sơ Tuyết cười hỏi: - Có muốn đi xem không? Sơ Tuyết lại lộ vẻ chần chờ, trong lòng cũng có chút tò mò, Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia rốt cục bộ dạng thế nào? Chẳng lẽ thật sự là ba đầu sáu tay, mới có thể khiêu chiến thập thánh địa, thập cửu linh phủ, mà chưa từng thất bại? Bất quá khi Sơ Tuyết đang muốn cự tuyệt, Triệu Yên Nhiên liền trực tiếp phiêu tới, lôi kéo tay của nàng, trực tiếp bay lên trời. Mang theo một đầu băng dài mười trượng bay lên không trung. - Xem ngươi bây giờ cũng đã hư thoát, nào còn khí lực luyện kiếm? Qua bên kia nhìn xem, xem như nghỉ ngơi đi. Xem người như Tuyệt Dục đấu kiếm, đối với ngươi ngày sau, cũng rất có lợi. Ngươi xem Tông Nguyên Nhược Thủy bọn hắn, cũng không phải cũng đi sao? Bất quá Tuyết nhi ngươi hiện giờ thật nặng, bốn trăm sáu mươi ngàn cân vậy mà ngươi cũng chịu được! Sơ Tuyết quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đằng sau hai cái thân ảnh, cũng kẻ trước người sau, bay lên trời. Phía sau tới trước, bất quá chỉ giây lát đã vượt qua nàng. Vẫn là Nhược Thủy tốt với nàng, khi thân ảnh xẹt qua thì một tay kéo lấy nàng, sau đó tốc độ bay liền mạnh mẽ gia tăng mãnh liệt. Hơn mười tức sau đã tới cửa Đạo Cung. Lại thẳng ra bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, đã đến một mảnh khe nứt thời không rộng lớn . Chỉ thấy nơi này đã có vô số người tu tập. Hơn phân nửa đều là đệ tử Thương Sinh Đạo, còn có bộ phận lại là ngươi phái khác. Đều từng người chọn một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, xa xa nhìn qua. Mà chỗ trung ương thì đứng một thân ảnh thanh niên cao to. Một thân hắc y, khuôn mặt kia tuấn mỹ đến yêu dị, cùng thiếu chủ kế thừa Thiên Hồ huyết mạch kia của nàng quả thực khó phân cao thấp. Trong tay mang theo một thanh kiếm bản rộng màu đen, im im lặng lặng đứng thẳng. Hai mắt hơi khép, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần. Mà mọi người chung quanh, ánh mắt nhìn sang cũng vô cùng phức tạp. Có kính nể, có ghét cay ghét đắng, có tật tiện. Lại không một người nào lộ ý không phục. Danh tiếng Kiếm Công Tử của người này là trải qua hơn trăm trận chiến. Là đạp lên đầu tất cả anh kiệt trẻ tuổi của thập thánh địa, thập cửu linh phủ mà đúc thành! Thực lực không người nào dám nghi vấn. Sơ Tuyết cẩn thận cao thấp nhìn Tuyệt Dục kia, rồi sau đó lại hơi lắc đầu: - Không bằng Thiếu chủ nhà ta! Triệu Yên Nhiên lập tức mỉm cười, đang muốn nói chuyện. Lại chỉ nghe một tiếng chuông vang. Một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn cũng theo đó vang lên. - Viên phi, Tạ An, Hàm Kiếm, Huyền Diệp, Chu Linh, Quách Dục, Tuyết Sơ, sáu người này nhanh chóng đến chánh điện Đạo Cung! Thanh âm này, tự hồ chỉ có đệ tử Thương Sinh Đạo nghe được, bọn họ đều xôn xao một hồi. Biết được bảy người này, có lẽ chính là người môn phái lựa chọn ứng chiến lần này. Tên sáu người trước, bọn hắn đều hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua, nhưng tên cuối lại chưa từng nghe qua! Còn lại tán tu và đệ tử phái khác đến xem náo nhiệt lại đều không phản ứng chút nào. Tố Sơ Tuyết vốn cũng không để ý gì, sau nửa ngày thấy mấy người Triệu Yên Nhiên đều lộ ra thần sắc quái dị nhìn qua, lúc này mới biến sắc, nhớ tới Tuyết Sơ, đúng tên giả khi mình gia nhập Thương Sinh Đạo Cung, chính là đọc ngược lại tên mình. Sao lại là nàng? Thương Sinh Đạo tam tông lục môn, nhiều tuổi trẻ tài tuấn như vậy, gần đây trở về Đạo Cung, cường giả bát giai trăm tuổi trở xuống đã có hơn mười vị, sao lại chọn nàng? Mình rõ ràng mới chỉ là lục giai thôi mà! Triệu Yên Nhiên cũng ngạc nhiên, sau khi suy ngẫm một lát, mới như có điều suy nghĩ nói: - Tóm lại tông môn đã cho gọi, vẫn phải đi xem một chút. Hoặc là một vị trưởng bối nào đó trong tông môn coi trọng thiên tư của ngươi. Sơ Tuyết lại kinh thường nhếch miệng, nàng đến naycòn nhớ rõ, sự khinh thường của lão nhân Hàn Phương kia khi vừa gặp mình. Khi đuổi tới chính điện Đạo Cung, nơi này cũng có một đám đệ tử Thương Sinh Đạo Cung vây xem từ xa. Sơ Tuyết lại chần chờ một chút, cuối cùng bị Triệu Yên Nhiên ở sau lưng đẩy. Mới cố lấy dũng khí, đi về hướng cửa điện. Sau đó chung quanh nơi này hơn ngàn đệ tử, đều xôn xao một hồi. - Nàng là ai? Chánh điện nghị sự, nàng chỉ lục giai sao lại dám đi vào? - Bộ dáng ngược lại xinh đẹp, so với một ít sư tỷ muội của Thất Linh Tông còn hơn vài phần hồn nhiên, cũng hơn Khinh Âm Môn, thật sự là xinh đẹp, ai da! Sư muội ngươi véo ta làm chi? - Lại nói tiếp, trước kia trên lớp học, ta tựa hồ đã thấy nàng, ngộ tính cực kém, có mấy lần sư trưởng tạm thời khảo hạch, đều vẫn chưa xong. Là một nha đầu đần. - Chẳng lẽ nàng này chính là Tuyết Sơ cuối cùng sao? Thanh âm nhao nhao nghị luận truyền đến, hai gò má Tố Sơ Tuyết cũng đỏ bừng. Cưỡng chế ở tâm thần bất định trong nội tâm, bước vào trong điện. Chỉ thấy bên trong một người, ngồi trong điện cao, đúng là Cung Chủ Phương Văn. Chỗ bên cạnh, còn ngồi mấy vị, hẳn là nhân vật bối phận trưởng lão của Thương Sinh Đạo. Một thân khí tức, đều là nội liễm trầm tĩnh, khiến người không thể dòm biết hư thật, tựa hồ so với Phương Văn, còn phải mạnh hơn không ít. Một trong số đó, chính là Hàn Phương, số ghế vẻn vẹn chỉ dưới Phương Văn. Dưới tay còn đứng thẳng sáu người, thần sắc kính cẩn. Chỉ có Tạ An và Huyền Diệp là nàng coi như quen thuộc. Thấy nàng tiến đến, đều gật đầu hữu hảo cười cười. Xem như ý bảo.
Thần Hoàng Tác giả: Khai Hoang Chương 586: Không hiểu thấu. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan Mời đọc Mấy người còn lại, tính cả mấy vị trưởng lão kia đều nhăn mặt lại, một nam tử thanh niên bên cạnh Tạ An càng quát lớn một tiếng. - Học cung chánh điện, hôm nay đang nghị sự! Ngươi một lục giai, ai cho ngươi vào Sơ Tuyết khí tức cứng lại, tiếp theo lại tức giận, tâm thần bất định chột dạ lúc trước ngược lại biến mất vô tung vô ảnh. Thiếu chủ thường nói nàng bản tính tựa như một con mèo nhỏ, hổ miêu nhất tộc, vốn cũng không sợ trời không sợ đất. Hung hăng trừng mắt với nam tử kia, Sơ Tuyết mới hướng phía trên thi lễ: - Đệ tử Tuyết Sơ, bái kiến chư vị trưởng lão, Cung Chủ đại nhân! Ngoại trừ Phương Văn Hàn Phương, mấy người còn lại trong điện ý không vui trong mắt lập tức càng thêm dày đặc. Nữ đệ tử này sao lại không hiểu lễ tiết như thế? Phương Văn thấy thế vội ho nhẹ một tiếng: - Ngươi là đệ tử nội môn đời thứ ba, chớ hướng ta hành lễ, có thể ngồi vào một bên nghe giảng. Viên Phi, còn không xin lỗi? Sao có thể vô lễ đối với sư thúc tổ? Sơ Tuyết nghe vậy cũng không khách khí, trực tiếp đi đến bên cạnh cách mấy vị trưởng lão không xa ngồi xuống. Sau đó quay đầu làm mặt quỷ với tên đệ tử trẻ tuổi kia. Viên Phi bất đắc dĩ, đành phải cúi người nói: - Là đệ tử không đúng, thỉnh sư thúc tổ thứ lỗi. Huyền Diệp và Tạ An lại hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng than nhẹ một tiếng. Cái gọi là có kỳ chủ tất có kỳ bộc, Tông Thủ bình thường thích nhất là dùng bối phận tới dọa người, không nghĩ tiểu thị nữ cạnh hắn cũng học theo không kém. Cũng âm thầm kỳ quái, Tuyết Sơ này bình thường không có gì dặc biệt, vì sao cũng bị chọn trúng? Mấy trưởng lão, cũng lộ vẻ nghi hoặc. Vốn là vì bối phận của Sơ Tuyết mà kinh ngạc cả kinh. Tiếp theo nội tâm lại nhao nhao trầm xuống. - Cung Chủ, vì sao phải lựa chọn nàng? Nàng bối phận có cao, cũng chỉ là lục giai. Cuộc chiến hôm nay mặc dù không tổn hại đến căn bản của Thương Sinh Đạo nhưng cũng không thể khinh thường. Dùng lục giai kháng bát giai, đây là trò đùa! Sắc mặt Phương Văn cũng cực lúng túng: - Đây là người lựa chọn mà trưởng bối đề cử, Phương Văn cũng đã sớm đã đáp ứng, không thể thay đổi! Sau khi nói xong, vừa chỉ chỉ lên trời, nói một tiếng ‘ thập lục ’. Rồi sau đó trong điện phủ thần sắc mấy vị trưởng lão đều vô cùng cổ quái. - Thật sự là hồ đồ! Ta xem nàng căn cốt coi như được, nhưng vô luận chân lực hay là linh pháp, đều chỉ thường thường, không chỗ nào đặc biệt, có tư cách gì, tham dự trận chiến này? - Đúng vậy! Cái này chẳng lẽ không phải là khiến Vân Giới chư tông chư phái, cười Thương Sinh Đạo ta không người sao? - Đây là loạn mệnh, ngươi làm sao lại có thể nhận lời? Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều là thanh âm chỉ trích đối với Phương Văn. Đôi má Sơ Tuyết lập tức trướng phình ra. Đã biết rõ là sẽ thế này, cũng ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đề cử nàng? Chẳng lẽ là Thiếu chủ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này thôi. Tiếp theo lại trông thấy Hàn Phương mang theo dị sắc nhìn sang bên này. Sơ Tuyết hừ một tiếng, nàng nhìn cũng không muốn nhìn lão nhân này. Nàng hận lúc này mình không thể tu vị tiến nhanh, có được bốn sự như Thiếu chủ, cùng Kiếm Công Tử Tuyệt Dục gì đó đại chiến 300 hiệp. Khiến cho người lòi mắt ra mới tốt. Nhưng nghĩ một chút lại âm thầm thở dài, biết được đây là chuyện không thể nào. Mình sao có thể có được bổn sự như vậy được, cũng không biết Thiếu chủ nhà mình, rốt cuộc nghĩ sao nữa? Những trưởng lão kia, tựa hồ cũng biết việc này, dù quở trách thế nào cũng vô ích nên cũng không dây dưa nữa. Nói vài câu, một người trong đó liền chuyển đề tài nói: - Trước khi Tuyệt Dục đến Thương Sinh khung cảnh ta từng hạ chiến thư, nói thẳng muốn khiêu chiến ‘ Đàm Thu ’. Chúng ta không cho hắn xuất chiến, thật sự thỏa đáng sao? - Đây cũng là chuyện không cách nào! Lục giai cùng bát giai kém thật sự quá lớn, hôm nay Đàm Thu Nguyên Hồn không cách nào đột phá thất giai, nếu lại bị đả kích, chỉ sợ không ổn. - Chắc chắn! Nếu tâm chí hắn vì trận chiến này mà có khuyết điểm nhỏ nhặt, vậy chính là vì cái nhỏ mà mất cái lớn. - Kẻ này lương trụ tông ta tương lai, không thể cứ như vậy hủy đi được! Dưới bậc thang, lúc này lại truyền ra một tiếng hừ lạnh bất mãn . - Một năm rưỡi cũng không thể đột phá thất giai, lương trụ tương lai gì chứ? Một kiếm khách, nếu vì bại một trận đã triệt để hủy diệt, vậy coi như thiên tư hơn người gì? Hôm nay chiến hậu, Viên Phi ta cũng muốn thử một lần, vị sư thúc tổ đời ba Thương Sinh Đạo này đến cùng có bổn sự gì lại được tông môn coi trọng như thế? Cũng chỉ mới thắng một tên Quý Linh Tử thôi mà. Sơ Tuyết lập tức giận dữ, lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Viên Phi. Nghĩ thầm sau này phải nói cho Nhược Thủy và Yên Nhiên tỷ tỷ để tên này nếm chút khổ sở mới được. Dám nói Thiếu chủ như vậy, thật đáng ghét. - Vô lễ! Phương Văn nhíu nhíu mày, cố ý trách mắng. Lại cố kỵ sư phụ người này ở một bên. Xem hắn sắc mặt bình thản, lơ đễnh, hiển nhiên là cố ý dung túng. Đành phải nói: - Đàm Thu sư đệ của ta chính là trưởng bối sư môn của ngươi, há để ngươi có thể nghị luận? Sau trận chiến này, ngươi đi Giới Luật đường tự lĩnh khiển trách đi. Tiếp lại lắc đầu: - Nghị luận của chư vị có thể bỏ qua! Người chọn lựa cứ như vậy định ra. Viên Phi, Hàm Kiếm, Tạ An, chiến lực ba người các ngươi tuy không phải mạnh nhất trong đệ tử cùng thế hệ nhưng lại thắng ở chiến lực bộc phát. Một trận chiến này phải toàn lực, không thể làm nhục uy danh Thương Sinh Đạo! Huyền Diệp, Chu Linh, hai người các ngươi hậu lực lâu dài. Nếu Tuyệt Dục kia vẫn không lùi. Hai người các ngươi có thể toàn lực kéo dài thăm dò, hết sức thăm dò kiếm thuật hư thật của hắn. Tạ An, trong đám người, ngươi tỉnh táo nhất, cũng có ngộ tính, có thể ở bên tĩnh quan. TRận chiến cuối cùng liền giao cho ngươi! Sáu người thần sắc đều nghiêm túc, nhao nhao nghiêm nghị tuân mệnh. Ánh mắt Phương Văn lại quét về phía Sơ Tuyết. Ánh mắt chớp động một lát, cuối cùng khe khẽ thở dài, trực tiếp bỏ qua. Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ, trong nội tâm đã không cam lòng, lại bất đắc dĩ. Cũng không biết Thiếu chủ nhà mình, đến cùng suy nghĩ cái gì? … Lúc Phương Văn dẫn mọi người, bước ra ngoài Thương Sinh khung cảnh, đi vào khe nứt thời không kia. Thanh âm nghị luận ầm ĩ nơi này lập tức dừng lại. Mà Tuyệt Dục, cũng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên. Rồi sau đó ôm quyền, cúi người thi lễ. - Tuyệt Dục bái kiến Thương Sinh Cung Chủ! Lần này Tuyệt Dục, là vi tôi luyện kiếm thuật mà đến, cũng không có có ý là địch với Thương Sinh Đạo. Kính xin Cung Chủ thứ lỗi! Phương Văn ánh mắt che lấp, cao thấp nhìn Tuyệt Dục, nhíu mày lại, rồi sau đó mới lại mỉm cười: - Phương Văn ta cũng là quân nhân, biết được tôi luyện kiếm ý khó khăn, sao có thể trách móc. Hơi phẩy tay áo một cái, Viên Phi cũng đã hiểu ý. Lăng không mà lên, đã rơi vào trước người Tuyệt Dục. Cũng không hành lễ, trực tiếp dùng một thanh trường thương chỉ phía xa
Thần Hoàng Tác giả: Khai Hoang Chương 587: Một kiếm mà bại. (1) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan Mời đọc - Bản thân Viên Phi, Thương Sinh Đạo chân truyền đời năm, Tuyệt công tử, mời! Tuyệt Dục cau mày, chưa từng ra tay. Ngược lại mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Phương Văn: - Nhớ rõ ta từng hạ chiến thư, lần này đến Thương Sinḥ khung cảnh, chỉ vì Đàm Thu kia! Thương Sinh Đạo lại khinh Tuyệt Dục ta sao? Phương Văn trước người khẽ giật mình. Nghe ngữ khí của Tuyệt Dục tựa hồ thật sự rất bất mãn. Chẳng lẽ tên này, thật đúng là chỉ vì Tông Thủ mà đến sao? Hắn còn chưa tới kịp mở miệng, Viên Phi đã không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng: - Đàm Thu kia tuy là đời thứ ba tông ta, nhưng cũng là do tông môn hồ đồ. Một đệ tử bình thường một năm rưỡi cũng không thể đột phá thất giai, có tư cách gì đại biểu Thương Sinh Đạo ta? Trong Học cung, không biết có bao nhiêu người mạnh hơn hắn! Lời vừa nói ra, kể cả mấy vị trưởng lão Thương Sinh Đạo đều không khỏi cau chặt lông mày. Mà mấy người Huyền Diệp Tạ An càng lộ vẻ giận dữ. Phương Văn cũng không khỏi đau đầu, thầm nghĩ tên này sao lại hiếm thấy như vậy? Cái này thật khiến người chê cười. Lúc trước nếu biết được, dù thiếu người thế nào, cũng sẽ không chọn hắn ra ứng chiến. Nhìn chung quanh, chỉ thấy những ngươi vây quanh, quả nhiên đều hơi mang theo ý mỉa mai. Sơ Tuyết cũng càng thêm tức giận, hận không thể khiến tên này bại thật thảm mới tốt. Viên Phi lại vẫn chưa phát giác ra, vẫn lạnh lùng nói: - Tóm lại Viên Phi ta ở đây. ngươi muốn đánh thì đánh! Không đánh thì rời đi! Tuyệt Dục giật mình, rồi sau đó khẽ gật đầu: - Đã minh bạch! Ngươi nói người kia thật khiến cho người ta sinh ghét! Bất quá không sao. Thương Sinh Đạo các ngươi không chịu để cho hắn đi ra, Tuyệt Dục ta hôm nay sẽ khiến bọn ngươi cam tâm tình nguyện, để hắn đánh một trận với ta! Chú ý! Một thanh trường kiếm màu đen bỗng dưng ra khỏi vỏ. Bay lên ba trượng, đang lúc đôi mắt Viên Phi sáng ngời, thương trong tay vừa điểm ra một đóa thương hoa thì bóng kiếm màu đen kia đã bay lên trời, lúc đầu không lộ ra, nhưng lúc đến gần Viên Phi lại phảng phất cả phiến không gian, đều đã bị Hắc Ám bao phủ. Khí tức hủy diệt vô tận trùng kích tới, khiến cho người hồi hộp hít thở không thông. Trước mắt Viên Phi cũng chỉ còn lại một đạo bóng kiếm Hắc Ám, xa xa tập trung vào hắn. Cảm giác phiến thế giới này như đang nứt vỡ. Thương trong tay, lại cơ hồ không thể đâm ra.. Bỗng dưng hắn hét lên điên cuồng, Viên Phi cuối cùng cũng giãy dụa ra khỏi kiếm ý trùng kích, thương trong tay cũng kích xạ ra vô số thương ảnh. Bất quá cũng đang dùng tốc độ nhanh chóng, sụp đổ yên diệt. Đinh! Một tiếng thúy minh, lúc kiếm quang màu đen mang theo vô tận hắc triều, bỗng dưng quan không mà xuống thì trường thương trong tay Viên Phi cũng lập tức là hóa thành vô số mảnh vỡ bột phấn, cả người cũng toác ra vô số vết máu. Mà khi hắc triều toàn bộ biến mất thì Viên Phi lại chống đỡ không nổi, lảo đảo liền lùi lại hơn mười bước, một đôi tay bị máu tươi nhuộm thành huyết hồng, run nhè nhẹ. Miễn cưỡng lắm mới chưa từng ngã xuống. Một ngụm máu tanh cũng nuốt vào trong bụng. Sau đó hai mắt tràn ngập tơ máu đấy, bình tĩnh nhìn đối diện. Tựa hồ không dám tin, một kiếm phá diệt Thiên Địa kia là do người đối diện tự tay chém ra. Tuyệt Dục thần sắc nhàn nhạt, triệu trường kiếm bản rộng kia đến trước người. - Nguyên huynh, đa tạ rồi! Toàn bộ kẽ nứt không gian đều yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Các đệ tử Thương Sinh Đạo giờ phút này sắc mặt, đều vô cùng khó coi. Viên Phi chính là thất giai đỉnh phong, trong tay một cây thương, cơ hồ có một không hai trong tông môn. Có không ít người, đều tự mình lĩnh giáo qua. - Không ngờ nhân vật đứng đầu như vậy lại không phải là địch thủ của Tuyệt Dục! Sơ Tuyết khí tức cứng lại, nàng là nguyền rủa Viên Phi phải đại bại, nhưng cũng không ngờ tới tên này lại bại thảm như vậy! Tuy oán hận tên Viên Phi này vô lễ, nhưng cũng biết lần này Thương Sinh Đạo phỏng chừng mất sạch mặt mũi rồi. Ánh mắt Phương Văn cũng hơi có vẻ hàn lệ, lần nữa lạnh lùng đánh giá Tuyệt Dục kia. Giống như là ngạc nhiên kiếm thuật của vị Kiếm Công Tử này lại mạnh như vậy. Lại tựa hồ là để ý đến sự tuyệt tình của hắn. Suy ngẫm chỉ chốc lát, Phương Văn vẫn quơ quơ tay áo về đằng sau. Hàm Kiếm đứng phía sau hắn lập tức hiểu ý. Ngự không mà lên, rơi thẳng vào trong tràng. Lại không cuồng ngạo như Viên Phi, cầm kiếm mà đứng, có chút thi lễ nói: - Thương Sinh Đạo Hàm Kiếm, bái kiến Tuyệt công tử. Lời còn chưa dứt, lại bị Tuyệt Dục trực tiếp cắt đứt: - Ngươi không phải là Đàm Thu, ta với ngươi chiến thì có ích gì? Hàm Kiếm thần sắc khẽ giật mình, trong mắt lộ ra một tia không vui, bất quá chỉ nửa tức, nhãn quang lại khôi phục bình tĩnh, mỉm cười: - Tuyệt công tử, trong Thương Sinh Đạo ta, am hiểu kiếm thuật cũng không phải chỉ mình Đàm Thu. Đến cùng tại hạ, có thể làm đối thủ của công tử hay không, vậy phải thử qua mới biết! Tuyệt Dục nhíu mày lại, lập tức liền lạnh giọng cười cười: - Vậy thì chú ý! Tiếng nói hạ thấp, thanh kiếm màu đen bản rộng kia lại bỗng dưng tạc ra vô số chỉ đen. Theo bóng kiếm bắn ra, cả phiến kẽ nứt không gian cũng rung chuyển trong chốc lát. Hàm Kiếm nhíu mày, nhìn nhìn trước mắt. Rồi sau đó khí chất cả người liền biến đổi, tựa như là một mảnh hư không to lớn, có thể bao dung hết thảy, rất khiêm tốn. Kiếm quang kia vọt lên trăm trượng, lại có chút co lại, càng lộ ra ngưng thực. Rồi sau đó liền hóa thành từng mảnh bóng kiếm, một tầng tầng phân bố ở trước người, rất kín kẽ, thình lình khiến không gian trước người phải vặn vẹo. Chung quanh có đệ tử Lăng Vân Tông biết hàng, thấy thế đều vui vẻ. Nhận ra đây là một môn Đại Tu Di kiếm bí truyền tông môn, chính là do Thương Sinh Đạo tổ sư tự tay sáng chế, được xưng Thủ Ngự Kiếm Quyết đệ nhất tông môn. Võ học Thiên cấp cấp bậc cao tới đệ cửu đẳng, ! Mà cách đó không xa, những người chạy đến quan chiến cũng nhao nhao kinh dị một tiếng. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thêm vài phần chăm chú ngưng trọng. Thần sắc Tuyệt Dục lại không hề biến hóa. Nhưng trong thời gian kiếm quang màu đen chém vào trong kiếm triều tầng tầng lớp lớp kia thì những tơ mỏng quấn quanh lại bỗng dưng hóa thành vô số tia chớp màu đen, mạnh mẽ bộc phát ra, điên cuồng lan tràn ra chung quanh, đánh cho trăm ngàn bóng kiếm kia toàn bộ xơ xác. Tất cả không gian bị vặn vẹo cũng mạnh mẽ nát bấy! Thanh kiếm bản rộng kia càng bỗng dưng hóa thành kiếm quang dài mười trượng, tuyệt lăng Thiên Địa, toái diệt hết thảy! Cơ hồ là chém vào thế như chẻ tre, vô luận kiếm ảnh kia ngăn cản như thế nào đều trực tiếp tuyệt diệt chém vỡ! Cuối cùng lại nhẹ nhõm khẽ quấn qua trên cổ Hàm Kiếm, để lại một đạo vết máu. Mà trên mặt Hàm Kiếm đã không còn nửa phần huyết sắc. Kiếm trong tay, càng run rẩy. Một thanh linh binh bát giai dù chưa vỡ vụn nhưng trên mũi kiếm đã nứt ra vô số lổ hổng. Hắn biết vừa rồi nếu thật sự sinh tử tương bác thì đầu của mình, đã sớm bị người này chém xuống rồi! Mà tất cả người quan chiến ở nơi này cũng đều tắc nghẽn khí tức. Rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo đều có chút không dám tin tưởng thì một màn trước mắt.