Q.Trường Người Cầm Quyền - Nhất Tam Ngũ Thất Cửu - Chương 1285 - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. xjkeit

    xjkeit Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/4/13
    Bài viết:
    78
    Được thích:
    12
    Người Cầm Quyền
    Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

    Chương 1220: Tập thể nghênh đón.

    Nhóm dịch: BachKhiet
    Nguồn: Mê Truyện




    Mặc dù Hàn Mạn Lương miệng nói là áp lực lớn, nhưng nghe được lời nói thân thiết của Hàn Đông không có gì thay đổi, trong lòng cũng yên tâm, tính nết bại hoại liền lộ ra, giọng điệu tự nhiên cũng thoải mái rất nhiều.

    - Cả đoàn người đều đợi chờ chú triệu kiến kìa. Tối chú có thời gian không?
    Hàn Mạn Lương cười đùa tí tửng nói, đối với người em này, trong lòng Hàn Mạn Lương bây giờ đã kính nể hơn rất nhiều. Nhưng địa vị thân phận giữa hai người đã cách quá lớn rồi. Hàn Đông có sức ảnh hưởng nhất định ở cả nước, mà Hàn Mạn Lương có thể nói là kẻ vô tích sự.

    Tuy nhiên hai người dù sao cũng là anh em, cho nên Hàn Mạn Lương vẫn hi vọng có quan hệ tốt với Hàn Đông, trên một mặt, người một nhà không nói hai lời, đoàn kết và hòa thuận đối với ai cũng có lợi, mặt khác dựa vào quan hệ của Hàn Đông, cuộc sống của Hàn Mạn Lương cũng tốt hơn. Mặc dù Hàn Mạn Lương bây giỡ đã không có công ty kinh doanh của mình nữa, tiền trước đây y kiếm được cũng đã đủ y tiêu rồi, tiền của y chủ yếu giao cho Tần Phương quản lý, mọi lợi ích y cũng chỉ cần một nửa, còn lại quyên góp cho quỹ yêu nước Trung Hoa, quỹ này vì Hàn Đông mới thành lập, dung hợp lợi ích của rất nhiều người trong đó, đem rất nhiều người cột trên một đường thẳng, mọi người liên hệ ràng buộc với nhau. Mấy năm nay sức ảnh hưởng của quỹ yêu nước Trung Hoa trên cả nước lớn hơn rất nhiều so với trước kia. Mặc dù không cần dựa vào sức ảnh hưởng của Hàn Đông để kiếm tiền. Nhưng Hàn Mạn Lương vẫn rất hưởng thụ đồ mà Hàn Đông mang lại cho mình, trong hội lớn nhỏ ở Yến Kinh, Hàn Mạn Lương có thể nói là người đầu tiên, chỉ cần y nói một câu, cơ bản không có ai dám không nghe, dù là người của Tô gia kia cũng không dám đối nghịch với y.

    Lần này Hàn Đông tiến thêm một bước thành công, trong lòng Hàn Mạn Lương cũng vô cùng vui mừng, dù sao quyền lực của Hàn Đông càng lớn, sức ảnh hưởng càng lớn, như vậy sức ảnh hưởng của Hàn Mạn Lương đương nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên rồi.

    Mà cùng lúc đó mấy người Lộ Lợi Dương cũng xúi giục y mời Hàn Đông gặp mặt, mấy năm nay bọn người Lộ Lợi Dương đúng là đối với Hàn Mạn Lương như thiên lôi sai đâu đánh đó, khiến Hàn Mạn Lương rất hưởng thụ, bây giờ y đương nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của bọn họ.

    - Được, không thành vấn đề, em qua luôn.
    Hàn Đông cười nói. Dù sao việc nên làm cũng đã làm xong, đi Câu lạc bộ Quên Sầu thư giãn một chút cũng tốt. Câu lạc bộ Quên Sầu hoàn toàn trở thành nơi tụ tập tư nhân, không kinh doanh cho đối ngoại nữa, đương nhiên lấy Hàn Đông làm trung tâm. Nhưng cơ hội Hàn Đông tới nơi này cũng không nhiều, một năm tốt lắm có một hai lần, nhưng thật ra đám người Hàn Mạn Lương thường xuyên tới nơi này chơi, nơi này coi là một trong những nơi gắn bó quan hệ của mọi người tốt nhất.

    Vu Hữu Quang lái xe đi, Lam Mộng Dao ngồi ở vị trí phó lái, bây giờ thân phận của Hàn Đông lại không giống như lúc trước, công tác nhân viên bên cạnh cũng có một chút biến đổi. Bao gồm thư ký văn phòng, thư ký riêng, thư ký đối ngoại, thư ký thông tin, thư ký hành chính, thư ký cuộc sống, thư ký chính trị, thư ký cảnh vệ…. Công việc của Hàn Đông trước mắt là ở thành phố Giang Trung, cho nên trên mặt trang bị nhân viên, cũng không nhất thiết phải đầy đủ như thế. Nhưng trước mắt thì ba người Chu Tử Long, Vu Hữu Quang, Lam Mộng Dao rõ ràng là không đủ. Việc này Hàn Đông đã bảo Lam Mộng Dao đi giải quyết rồi. Ngoài Lý Tri Thu ra, còn cần trang bị thêm mấy nhân viên tương quan khác, Hàn Đông đều bảo Lam Mộng Dao đi phụ trách sắp xếp. Ở chung lâu như vậy, Hàn Đông cũng khá hiểu tình hình của ba cảnh vệ viên. Lam Mộng Dao mặc dù là nữ nhưng Chu Tử Long và Vu Hữu Quang đều đồng ý nghe cô, mà đấy cũng không phải chỉ vì cô là nữ.

    Câu lạc bộ Quên Sầu bốn phía đều yên lặng. Mấy năm nay Tần Phương lại thông qua các mối quan hệ mua khu chung cư trái phải, như vậy có thể khống chế tốt hơn môi trường ở đây. Xe dừng lại, Lam Mộng Dao xuống xe trước quan sát một chút, sau đó làm một thủ thế nhanh nhạy, tiếp đó giúp Hàn Đông mở cửa xe.

    Lúc này, bọn người Hàn Mạn Lương đều tới cổng nghênh đón rồi.

    Hàn Đông xuống xe, cười nói:
    - Chiến trận làm to nhỉ.

    Lộ Lợi Dương mỉm cười nói:
    - Đây là việc nên làm.


    Lời nói của y, so với trước kia lại kính trọng hơn.

    Hàn Đông nói:
    - Giữa bạn bè, không cần sang trọng như vậy.

    Lời của hắn khiến trong lòng mọi người ấm áp, phải biết với thân phận của Hàn Đông, có thể tới đây gặp bọn họ, đã là rất nể mặt rồi, mà Hàn Đông còn coi bọn họ như bạn bè, càng làm bọn họ cảm động vô cùng, có bạn như vậy, nói ra đều vô cùng tự hào. Đương nhiên, họ cũng không lấy mối quan hệ với Hàn Đông đi thổi phồng khắp nơi, loại quan hệ này là một tài nguyên khó có được, cũng không phải lấy ra để khoe.

    Đoàn người vây quanh Hàn Đông tiến vào bên trong, Tần Phương và Bạch Vũ Giai cũng đã sớm đứng ở cửa chờ. Bạch Vũ Giai mấy năm trước dần dần lui khỏi giới giải trí, hiện giờ cũng ở với Tần Phương, giúp Tần Phương xử lý một chút việc của Quỹ yêu nước, hai người thân như chị em vậy.

    Trong mấy người phụ nữ của Hàn Đông, bây giờ chỉ có Kiều San San còn đang cố gắng dốc sức làm, sự nghiệp của cô cũng càng lúc càng lớn, nhưng có một đường, cô tuân thủ nghiêm ngặt quy định, tuyệt đối không xằng bậy. Có khi, cô cũng chạy tới họp mặt cùng Tần Phương và Bạch Vũ Giai, họ đều có cùng một nơi chốn, mấy trái tim đều quanh quẩn bên Hàn Đông, vì Hàn Đông, họ đều trở thành bạn tốt.

    Cho dù là Lữ Nhạc, cũng đều biết sự tồn tại của Tần Phương và Bạch Vũ Giai, nhưng cô cũng không nói gì, ngay cả Kiều San San cũng chấp nhận rồi, vậy thêm hai người cũng không là gì. Huống chi, Hàn Đông ngoài ra cũng không có người khác. Hàn Đông cũng vài lần đem tình trạng hỗn loạn của mình, Bạch Vũ Giai và Tần Phương giải thích mơ hồ cho Lữ Nhạc, điều này làm cho trong lòng Lữ Nhác thoải mái vài phần.

    Tần Phương sớm đã bảo người chuẩn bị xong rượu quý. Mọi người ngồi vừa thưởng thức rượu vừa nói chuyện. Mọi người hiển nhiên chúc mừng Hàn Đông tiến triển, tán gẫu một lúc, cảm giác gò bó của mọi người biến mất. Mặc dù mọi người cảm thấy địa vị của Hàn Đông lên rồi, nhưng thái độ đối với mọi người vẫn như vậy, cho nên không khí rất nhanh trở nên sôi động hơn nhiều.

    Đối với Hàn Đông mà nói, bất kể đi tới vị trí nào, công việc phải làm, nhưng cũng nên có cuộc sống của mình. Lộ Lợi Dương có thể nói là bằng hữu chân chính của Hàn Đông, cho dù trước đây có hợp tác lợi ích với nhau, nhưng loại lợi ích này ủng hộ lẫn nhau, đó là bất kỳ ai cũng đều không tránh được, cũng không nhất thiết phải suy xét nhiều.

    Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền bay về thành phố Giang Trung, đồng hành lại có thêm ba thanh niên tinh nhuệ, là ba cảnh vệ viên.

    Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Giang Trung. Lúc Hàn Đông tới cửa, liền nhìn thấy Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh cùng mấy ủy viên Thành ủy thường vụ ở đó chờ rồi.

    Hàn Đông ngây người sửng sốt, lập tức trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi, mặc dù mình vẫn là Bí thư Thành ủy trong thành phố Giang Trung nhưng địa vị cũng không giống trước đây, cho nên đám người Uông Tồn Minh tới trước đón tiếp, cũng là tỏ ý.

    - Bí thư Hàn đã trở về rồi, vất vả rồi.
    Uông Tồn Minh tiến lên phía trước nói.

    Hàn Đông nói:
    - Đồng chí Tồn Minh, mọi người không cần phải đặc biệt tới đón như vậy.

    - Nên thế, nên thế.
    Uông Tồn Minh luôn miệng nói.


     
    thailam0809 and quangvd like this.
  2. xjkeit

    xjkeit Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/4/13
    Bài viết:
    78
    Được thích:
    12
    Người Cầm Quyền
    Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

    Chương 1221: Phụ tá

    Nhóm dịch: BachKhiet
    Nguồn: Mê Truyện



    Sau đó các vị Ủy viên thường vụ Thành ủy lần lượt bước lên, lần lượt bắt tay chúc mừng Hàn Đông. Lần Hội nghị này có mấy người có mặt ở đây cũng đã tham gia rồi, sớm đã biết tin mừng của Hàn Đông, bọn họ quay về trước Hàn Đông, bây giờ cùng Uông Tồn Minh đến đón tiếp Hàn Đông, lễ tiết cũng không thể thiếu được.

    Hàn Đông và mọi người hàn huyên một lúc, sau đó liền mời mọi người quay về làm việc của mình.

    Bây giờ địa vị và thân phận của Hàn Đông cũng đều đã được nâng cao, nhưng những hạng mục công tác định làm ở thành phố Giang Trung cũng vẫn phải tiếp tục tiến hành, điều này Hàn Đông chắc chắn không thay đổi. Hơn nữa trong phương diện hình thức và thái độ khi đối đãi với các đồng chí khác, Hàn Đông cũng không có thay đổi gì lớn.

    Thực tế, lần này sở dĩ Hàn Đông có thể thuận lợi tiến thêm một bước nữa, cũng có liên quan đến việc ở thành phố Giang Trung Hàn Đông luôn giữ thái độ khiêm nhường, khoan dung đối với mọi người. Cho dù là những người của Dương Bộ Hầu để lại, Hàn Đông cũng không hề chèn ép, mà tìm mọi cách để thông qua chế độ, thông qua công tác mà đoàn kết họ lại. Trong mắt Hàn Đông, chỉ cần vì sự phát triển của thành phố Giang Trung, thì cho dù quan điểm có chút không giống với hắn, thì cũng có thể nhân nhượng và tha thứ được.

    Bây giờ cục diện của thành phố Giang Trung, bởi vì thái độ của Hàn Đông, mà đang ở trong trạng thái cân bằng. Như thế cũng không ai dám dễ dàng phá vỡ sự cân bằng này, hơn nữa còn cố hết sức làm tốt công việc của mình, để tránh bị người khác nắm được nhược điểm mà trở thành đối tượng công kích của người khác.

    Hàn Đông cũng dốc sức duy trì cục diện này, mặc dù đối với một Bí thư Thành ủy mà nói, có thể duy trì loại quyền uy tuyệt đối này, rất có lợi đối với việc triển khai công tác. Nhưng Hàn Đông lại không nghĩ như vậy, theo hắn, những cán bộ cứ giữ khư khư quyền lực của mình, nếu như một bộ phận, một ban ngành, thậm chí một Đảng ủy, Ủy ban nhân dân quá ỷ lại vào một lãnh đạo, thì tình huống như vậy không được ổn lắm. Trừ phi xây dựng chế độ thật tốt, một chế độ tốt có thể khiến một người bình thường có thể từng bước từng bước làm tốt mọi việc, có thể khiến cho một người ưu tú có thể phát huy và đột phá hơn nữa. Như vậy cho dù lãnh đạo có thay đổi như thế nào đi nữa, thì bộ phận đó vẫn giữ vững như cũ.

    Mặt này, cũng là một trong những phương diện mà Hàn Đông đang cố gắng xây dựng để giữ vững sự cân bằng. Nếu không giữ được sự cân bằng, quyền lực tuyệt đối cũng sẽ mất đi sự chế định, một khi xảy ra vấn đề gì sẽ rất khó để giải quyết ổn thỏa được.

    Trở lại Thành ủy, Hoàng Sĩ Kim đề nghị mở cuộc Hội nghị thường vụ Thành ủy, truyền đạt tinh thần văn kiện Trung ương. Điều này Hàn Đông thể hiện sự đồng ý, đồng ý chiều ngày mai sẽ mời họp tất cả cán bộ cấp Sở trở lên, truyền đạt tinh thần hội nghị Trung ương.

    Trong phòng làm việc, liên tục có người đến báo cáo công tác, cho đến bây giờ số người dựa vào Hàn Đông đương nhiên càng ngày càng nhiều. Bây giờ Hàn Đông được thăng chức rồi, bọn họ đương nhiên sẽ mượn cơ hội đến báo cáo công tác này để lộ mặt với Hàn Đông, để Hàn Đông có chút ấn tượng, như vậy nói không chừng sau này có cơ hội phù hợp có lẽ sẽ nhớ đến bọn họ.

    Không dễ dàng gì mới đuổi hết được những người này đi, Hàn Đông liền gọi Lý Tri Thu vào. Đến bây giờ Lý Tri Thu là Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, cấp bậc đã là Giám đốc sở. Theo suy nghĩ của Hàn Đông, Lý Tri Thu ở bên cạnh hắn thời gian cũng đủ dài rồi, có cơ hội thích hợp cũng phải nên đưa y ra ngoài rèn luyện một chút mới được. Bởi vì rất hài lòng với Lý Tri Thu, cho nên Hàn Đông lại cảm thấy cứ giữ Lý Tri Thu lại bên cạnh hắn ngược lại đối với sự phát triển của y lại không tốt. Dù sao là một thư ký, Lý Tri Thu cũng chỉ được tính là phụ tá của cán bộ, chứ không có nhiều kinh nghiệm quản lý, thiếu sự rèn luyện để đảm trách một công việc nào đó, điều này có thể sẽ trở ngại cho sự phát triển sau này của y.

    Theo suy nghĩ của Hàn Đông, chuẩn bị để Lý Tri Thu đến cục Giao thông thành phố làm việc một thời gian, sau đó sẽ cho y về cơ sở làm Bí thư Huyện, như thế kinh nghiệm công tác cũng phong phú hơn một chút, sau này cũng sẽ có lợi hơn.

    - Tri Thu, ngồi xuống nói chuyện đi.
    Hàn Đông mỉm cười nói.

    Lý Tri Thu hơi kinh ngạc, liền biết Hàn Đông chắc chắn có chuyện gì quan trọng cần nói với y rồi. Bây giờ cấp bậc của Hàn Đông đã cao hơn rồi, bản thân y đi theo hắn tiền đồ cũng sẽ rộng lớn hơn, phải nắm thật chặt cơ hội này mới được.

    Thấy Lý Tri Thu định lấy vở ra định ghi chép lại, Hàn Đông liền cười nói:
    - Không cần ghi nữa, nói chuyện tùy ý một chút thôi. Đúng rồi, thời gian trước, Cục trưởng cục Giao thông Trịnh Miễn Quân trúng gió, tình hình bây giờ như thế nào rồi?

    Lý Tri Thu sửng sốt, tại sao đột nhiên Hàn Đông lại hỏi việc này? Nhưng tính nhạy bén của y vẫn rất mạnh, lập tức nghĩ đến việc có lẽ Hàn Đông đang chọn người ở cục Giao thông rồi, hơn nữa có thể có liên quan đến y, liền nói:
    - Tôi nghe có người nói, Cục trưởng Trịnh tình hình không khả quan lắm, vốn dĩ sức khỏe của Cục trưởng Trịnh không được tốt, năm ngoái đã phải nằm viện mấy tháng, lần này e rằng thời gian còn cần phải dài hơn nữa, nhưng cũng không chắc có khỏe lại hoàn toàn được không!



    Hàn Đông thở dài, nói:
    - Sức khỏe là tiền đề của cách mạng mà, bất kỳ lúc nào, cũng phải chú ý đến sức khỏe, phải tăng cường luyện tập mới được. Đừng thấy bây giờ sức khỏe dường như không có vấn đề gì, nhưng đợi đến lúc tuổi lớn hơn một chút, bệnh tật có thể sẽ không ngừng xuất hiện. Cậu đi theo tôi, công việc cũng rất bận, nhưng dù có bận thế nào đi nữa cũng đừng quên rèn luyện thân thể. Mỗi tuần dành ra mấy tiếng đồng hồ, đi chạy bộ, đổ một chút mồ hôi, cũng rất tốt cho sức khỏe.

    Lý Tri Thu gật đầu nói:
    - Bí thư nói đúng, có lúc bận quá, quả thật cũng cảm thấy đau lưng. Bây giờ có rất nhiều bệnh nghề nghiệp, không được khỏe mạnh, cũng đều do không chú ý rèn luyện thân thể.

    Hàn Đông nói:
    - Chỉ có sức khỏe tốt, công việc mới có thể triển khai tốt hơn. Giống như lão Trịnh vậy, ba ngày đã có hai lần bị bệnh, làm sao có thể làm tốt công việc được? Tôi thấy tuổi tác của ông ta cũng lớn rồi, sức khỏe lại không được tốt, thà rằng nghỉ hưu sớm một chút cũng tiện cho việc nghỉ ngơi. Đối với công việc ở cục Giao thông, cậu nghĩ như thế nào?

    Thành phố Giang Trung có phần lớn vị trí địa lý là thuộc vùng đồi núi hoặc vùng trũng, vấn đề giao thông vẫn luôn là một trong những vấn đề đáng được quan tâm. Lý Tri Thu thân là thư ký của Hàn Đông, đương nhiên hiểu biết rất nhiều về việc này. Nghe Hàn Đông có ý định hỏi han suy nghĩ của y, Lý Tri Thu nhanh chóng tổ chức lại một chút, dùng bốn trọng điểm để nói ra suy nghĩ của mình.

    Nghe Lý Tri Thu nói, Hàn Đông thật sự rất vui mừng. Có thể nhận thấy bình thường Lý Tri Thu cũng quan sát rất nhiều việc, công tác giao thông chỉ là một trong rất nhiều công tác khác của thành phố Giang Trung, y có thể đưa ra những câu trả lời rất xác định, có thể nhận thấy bình thường y đi theo hắn cũng rất dụng tâm.

    - Tốt lắm, nếu để cho cậu đến cục Giao thông, cậu dự định triển khai công việc như thế nào?
    Hàn Đông nói ra suy nghĩ của hắn. Nếu Lý Tri Thu đã có tiềm lực như thế, vậy Hàn Đông cũng chuẩn bị bồi dưỡng y thật tốt, sau này cũng là một trợ thủ rất đắc lực.

    Là một cán bộ lãnh đạo, không phải chỉ giỏi về việc sử dụng người tài, mà cũng phải giỏi trong việc phát hiện nhân tài, bồi dưỡng nhân tài, chỉ có như vậy mới có thể xuất hiện thêm nhiều người tài nữa.

    Lý Tri Thu cũng rất hiểu biết, y biết được Hàn Đông hỏi như vậy, chắc chắn trong lòng đã có quyết định rồi. Hơn nữa bản thân y đã ở cạnh Hàn Đông thời gian lâu như vậy rồi, đi ra ngoài rèn luyện một chút với y cũng tốt. Trong thời gian này đi theo Hàn Đông, có thể nói Lý Tri Thu đã học được rất nhiều điều từ Hàn Đông, cũng có được sự tín nhiệm của Hàn Đông, y tin chắc rằng Hàn Đông sắp xếp như vậy cho y cũng là vì suy nghĩ cho y mà thôi.

    - Tôi nghĩ, trước tiên phải chỉnh đốn tác phong làm việc của cục Giao thông, điều này là một điều quan trọng trong rất nhiều các ban ngành trực thuộc. Tiếp theo là phải nhanh chóng làm quen với công việc ở cục Giao thông, nắm bắt trọng điểm, tìm ra điểm bắt đầu, làm tốt công tác giao lưu với cơ quan Giao thông, chính quyền, chỉnh đốn lại bộ máy Giao thông lạc hậu ở các quận huyện, thị xã, thị trấn, tranh thủ nhanh chóng giải quyết các vấn đề giao thông ở các xã, thị trấn này. Theo tôi được biết, hiện nay tình hình giao thông ở các thị xã, thị trấn trực thuộc thành phố chúng ta còn khá lạc hậu…

    Lý Tri Thu nói khá cụ thể, cũng rất đơn giản, không dùng nhiều ngôn ngữ trau chuốt, nhưng lại rất phù hợp với tình hình thực tế của cục Giao thông. Điều này khiến Hàn Đông cảm thấy yên tâm trong lòng, ít nhất đưa Lý Tri Thu đến cục Giao thông, có vẻ khá thích hợp.

    - Ừ, suy nghĩ của cậu rất tốt, cậu làm việc ở Văn phòng Thành ủy thời gian cũng không phải ngắn nữa, tiếp theo, tôi định sắp xếp cậu đến cục Giao thông rèn luyện một thời gian, điều này cũng có lợi cho sự phát triển sau này của cậu.

    - Cảm ơn Bí thư Hàn, tôi sẽ cố gắng làm việc, sẽ không để anh thất vọng.
    Lý Tri Thu kiên định nói.

    Hàn Đông gật gật đầu, nói:
    - Ừ, cậu làm việc, tôi cũng rất yên tâm. Khoảng thời gian này, cậu cũng phải chú ý để chọn một người thích hợp để thay thế cậu mới được. Ngoài ra, tôi cũng dự định chọn một thư ký chính trị, yêu cầu phải có tầm nhìn rộng, tư tưởng sâu sắc, nhạy bén. Việc này cũng không vội, từ từ xem xét là được, cũng không nhất định phải hạn chế trong nhân viên công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

    Thân phận của Hàn Đông bây giờ đã khác rồi, đương nhiên cũng phải cố gắng tạo cho mình một nhóm phụ tá riêng. Thư ký chính trị này, là một trong những người quan trọng nhất bên cạnh hắn, chủ yếu có tác dụng tham khảo, kiến nghị, quan trọng hơn so với những thư ký văn kiện, sự nghiệp bình thường. Kiến nghị của thư ký này, rất có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến các quyết sách, cho nên đối với thư ký này, Hàn Đông vô cùng coi trọng.

    Lúc này Lý Tri Thu hơi suy nghĩ, nói:
    - Bí thư, tôi nhớ đến một người, có một thời gian, có một người phát biểu một bài trên tờ báo Kinh tế thế kỷ 21, bình luận về hình thức phát triển kinh tế ở Trung Hoa, nhận được phản ứng không nhỏ, có rất nhiều người phê bình về y, nhưng cũng có rất nhiều Giáo sư, Học giả đồng ý với quan điểm của y. Chỉ là nghĩ rằng quan điểm của y quá tiên tiến, có lẽ không phù hợp với tình hình thực tế hiện nay…

    Trên mặt Hàn Đông không khỏi nở nụ cười, người này là Phó giáo sư đại học Chính trị Pháp luật Giang Trung, tên là Lý Minh Bác, là loại giáo sư rất có tư tưởng rất có học thức. Chỉ là bài văn lần đó lấy một nơi nào đó làm ví dụ, cho nên mới gây ra không ít sự phản đối cũng như hưởng ứng. Hàn Đông cũng từng đọc qua bài viết của y, cảm thấy quan điểm của y không tồi, đương nhiên đối với người này hắn còn phải tìm hiểu thêm nữa.

    - Ừ, người này cũng khá được. Cậu tìm thêm một ít tài liệu, trước tiên tìm hiểu một chút đã.
    Hàn Đông nói, đương nhiên hắn không phải cần tìm một người quá lọc lõi, mà là tìm một người có tư tưởng, có thể mang cho hắn một tư tưởng mới để giúp hắn, cho nên dám nói ra sự thật cũng là một điều rất quan trọng.


     
    Chỉnh sửa cuối: 8/8/14
    thailam0809 and quangvd like this.
  3. xjkeit

    xjkeit Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/4/13
    Bài viết:
    78
    Được thích:
    12
    Người Cầm Quyền
    Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

    Chương 1222: Trước Ngạo Mạn Sau Cung Kính

    Nhóm dịch: BachKhiet
    Nguồn: Mê Truyện



    Trong thời gian này, tâm tình của Phó giáo sư Học viện Quan hệ quốc tế Chính trị pháp luật Giang Trung Lý Minh Bác khá buồn bực. Lãnh đạo nhà trường đã nhiều lần tìm y nói chuyện, bảo y an phận thủ thường mà dạy học, đừng có làm ra những thứ để đi lấy lòng người khác nữa, điều này sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng của trường. Đương nhiên y hiểu ý của lãnh đạo trường, chính là do bài viết thời gian trước của y gây nên. Cho đến bây giờ, y thỉnh thoảng vẫn nhận được điện thoại, một số người không rõ thân phận châm chọc, khiêu khích y trong điện thoại, bảo y cẩn thận một chút.

    - Đây là cái xã hội gì thế!

    Lý Minh Bác rất tức giận,

    - Nói một chút sự thật cũng khó như vậy sao? Thời đại không thể nói sự thật, là thời đại gì chứ?

    Hứng thú nghiên cứu của Lý Minh Bác rất lớn, đối với kinh tế, chính trị, xã hội phương Tây đều có đọc lướt qua. Y thích thú nhất là so sánh sự đối lập giữa văn hóa Trung Hoa và văn hóa phương Tây, từ đó phát hiện sự khác nhau của hai nơi, đồng thời tìm ra được những điều có lợi cho sự phát triển kinh tế của Trung Hoa để tham khảo. Y đã phát biểu một số bài viết quan trọng trên một số sách báo trong nước, đây cũng là nguyên nhân vì sao y vừa mới ba mươi tuổi đã được lên làm Phó giáo sư. Trong Học viện chính trị pháp luật, Lý Minh Bác là một học giả thanh niên đầy tiềm năng, trường học cũng đưa y vào đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng, thậm chí còn để y kiêm chức Phó viện trưởng Viện Quan hệ quốc tế của trường, điều này cũng là vì cho y có thêm nhiều cơ hội để rèn luyện.

    Vốn dĩ, Lý Minh Bác có thể nói là người có tiền đồ sáng lạn, cho dù là về mặt học thuật, hay là về mặt phát triển sự nghiệp, đều là đối tượng khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng bài viết lần này, giống như một tổ ong vò vẽ, không những bị phê bình rất nhiều trong giới học thuật, mà còn nhận được rất nhiều lời nói khó nghe từ trong trường học. Thái độ của lãnh đạo trường đối với y cũng thay đổi nhiều, dường như y là một phần tử phá hoại vậy.

    - Minh Bác, nghe nói Hiệu trưởng Chu đề nghị phải cắt chức Phó viện trưởng của anh à? Bọn họ làm sao thế, một bài văn, gây ra bình luận khác nhau cũng là điều bình thường. Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng mới là chuyện tốt, điều này cũng có lợi đối với trường học, bọn họ sao có thể thiển cận như thế được?

    Vợ Lý Minh Bác – Tạ Trinh rất tức giận, cô là nhân viên công tác của Viện Kiểm soát thành phố, quan hệ với Lý Minh Bác rất tốt, đối với sự phát triển của chồng mình, cô cũng tương đối hài lòng. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế nào, tiền đồ của Lý Minh Bác trở nên ảm đạm như thế, cô cũng bắt đầu lo lắng cho chồng rồi.

    Lý Minh Bác mỉm cười một chút, nói:

    - Những người này đều nghĩ như em thì tốt rồi. Bí thư, Hiệu trưởng, bọn họ nghĩ phức tạp hơn nhiều. Huống hồ vốn dĩ Hiệu trưởng Chu đã không hài lòng về anh, lần này chẳng phải đã có được cơ hội rồi sao, nên ông ta nhất định phải tranh thủ.

    Tạ Trinh nói:

    - Tiền đồ tốt như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà mất đi? Minh Bác, chúng ta đi tìm Bí thư Trịnh…

    - Vô dụng, tìm Bí thư Trịnh cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ cả Bí thư Trịnh cũng không tiện ra mặt. Huống hồ, chỉ sợ Bí thư Trịnh cũng bất mãn với anh.

    Lý Minh Bác nói. Y có thể có được sự trọng dụng của trường học, ngoài việc thật sự có năng lực ra, cũng có liên quan rất nhiều đến Bí thư Đảng ủy trường học.

    Tạ Trinh thở dài, nói:

    - Thôi vậy, cho dù không làm Phó viện trưởng thì đã sao, sau này anh cố gắng dạy học thật tốt, an tâm làm công tác học vấn của anh. Như vậy cũng tốt, chỉ cần chúng ta vui vẻ, những việc khác cũng không quan trọng nữa.

    Lý Minh Bác cảm động trong lòng, đưa tay kéo vợ vào trong lòng.

    Sáng ngày hôm sau, Văn phòng Đảng ủy thông báo cho Lý Minh Bác đi họp. Lý Minh Bác đến văn phòng Đảng ủy, liền nhìn thấy các vị lãnh đạo đều có mặt. Mà Bí thư Trịnh còn trầm mặt ngồi đó, khi Lý Minh Bác chào hỏi, ông ta cũng hơi gật đầu, mặt không biểu cảm bảo y ngồi xuống. Lý Minh Bác không khỏi lo lắng, xem ra lần này kêu y đến không có gì tốt đẹp rồi.

    Quả nhiên Phó hiệu trưởng thường trực, Hiệu trưởng Chu vừa mở miệng liền nghiêm khắc phê bình y, chỉ ra rằng lời nói và việc làm của Lý Minh Bác gây ảnh hưởng bất lợi lớn đối với trường học. Thông qua sự bàn bạc của Đảng ủy, quyết định tạm dừng chức vụ Phó viện trưởng Viện Quan hệ quốc tế của Học viện, để y sau này an tâm dạy học.

    - Tôi nghe theo sự sắp xếp của Đảng ủy!

    Lý Minh Bác cũng không phản biện gì hết. Y cũng biết cho dù y muốn phản biện, cũng không có tác dụng gì. Nếu là sự việc mà Đảng ủy trường đã quyết định, chứng tỏ các lãnh đạo đã đạt được sự thống nhất, bản thân y phản biện chỉ gây nên những tranh luận vô vị mà thôi, chẳng có tác dụng gì nữa hết.

    Đối với sự bình tĩnh của Lý Minh Bác, những lãnh đạo trường đang ngồi đây dường như cảm thấy có chút kỳ lạ. Hiệu trưởng cũng có an ủi mấy câu, để y không oán hận trong lòng. Sở dĩ trường học xử lý như vậy, cũng chỉ vì để Lý Minh Bác theo đuổi sự nghiệp học vấn tốt hơn, cũng chính là để bảo vệ y.

    Còn Bí thư Đảng ủy trường vốn dĩ rất ưu ái đối với Lý Minh Bác, bây giờ trong ánh mắt lại tràn đầy sự thất vọng, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào.

    Buổi chiều cũng không có tiết dạy, vừa về đến nhà, tâm tình Lý Minh Bác liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Sự việc cũng đã như thế rồi, cho dù có buồn bực thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, mà là phải biết nhìn về phía trước. Mà lần này sở dĩ bài viết của y gây nên ảnh hưởng lớn như thế, chứng tỏ những thứ mà y nghiên cứu vẫn còn có giá trị, vậy sau này y có thể tiếp tục đi sâu nghiên cứu hơn trong những việc này. Mặc dù bây giờ người khác không hiểu y, nhưng sau này chắc chắn sẽ có người hiểu.

    Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Minh Bác liền đi vào thư phòng, mở máy tính lên, bắt đầu bận rộn.

    Vừa bận rộn được mấy phút, di động của y liền vang lên. Y cầm mấy lên xem, là của Bí thư Trịnh gọi đến, ngẩn người một lúc, y vẫn nghe máy, khách sáo nói:

    - Bí thư Trịnh, xin chào!

    - Minh Bác à, cậu có rảnh không, đến chỗ tôi một lát đi.

    Ngữ khí của Bí thư Trịnh lại rất khách sáo, ôn hòa, so với vẻ mặt âm trầm trước đó hoàn toàn khác nhau.

    Lý Minh Bác cảm thấy rất kỳ lạ, không biết Bí thư Trịnh đột nhiên bảo y qua đó làm gì, hơn nữa tại sao thái độ trước sau lại thay đổi nhiều như vậy?

    Tắt máy tính, Lý Minh Bác lòng đầy nghi hoặc lấy xe đạp đi vào tòa nhà Đảng ủy trường. Vừa mới dừng xe, liền nhìn thấy Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Âu Hiểu Băng từ trên cầu thang đi xuống, không đợi Lý Minh Bác chào hỏi, Âu Hiểu Băng liền vui vẻ cười nói:

    - Minh Bác đến rồi à, tốt lắm tốt lắm, lên trên đi, Bí thư Trịnh đang chờ cậu đấy!

    Âu Hiểu Băng cũng rất hiền lành khách sáo, điều này lại càng làm cho Lý Minh Bác không hiểu hơn nữa, không biết những lãnh đạo này rốt cuộc là có ý gì, quả thật có thể nói đó là thái độ trước ngạo mạn sau cung kính. Không biết Bí thư Trịnh gặp y có việc gì nữa.

    Trong lòng Lý Minh Bác tràn đầy nghi hoặc, thậm chí còn có chút bất an. Y cũng không đi thang máy, mà trực tiếp đi cầu thang bộ lên trên. Đi đến trước cửa phòng Bí thư Đảng ủy, cửa văn phòng còn đang mở, bên trong là tiếng nói chuyện của Bí thư Trịnh, giọng nói vô cùng khách sáo, dường như đang báo cáo công việc với lãnh đạo vậy.

    ‘Là ai đến đây vậy ?’

    Lý Minh Bác thầm nghĩ trong lòng,

    ‘ Lại có liên quan gì đến mình? Lẽ nào là vì bài văn đó?’

    Lý Minh Bác vừa gõ cửa hai cái, Bí thư Trịnh đang ngồi bên trong liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy y, liền đứng lên, cười nói:

    - Minh Bác đến rồi, mau vào đi, chờ cậu lâu rồi.

    Ngồi trong phòng khách của Bí thư Trịnh còn có một người đàn ông trung niên, khí độ của ông ta rất trầm tĩnh. Lúc này ông ta cũng đứng lên, ánh mắt thâm trầm đánh giá Lý Minh Bác.

    - Chủ nhiệm Lý, đây là Lý Minh Bác.

    Trước tiên Bí thư Trịnh giới thiệu Lý Minh Bác với người đàn ông đó, sau đó nói với Lý Minh Bác:

    - Minh Bác, đây là Chủ nhiệm Lý của văn phòng Thành ủy, ông ấy đến đây là để tìm cậu.

    - Tìm tôi?

    Lý Minh Bác hơi kinh ngạc. Y chắc cũng không liên quan gì đến Thành ủy chứ? Trước đây mặc dù y là Phó viện trưởng Học viện, nhưng e rằng cũng không thể lọt vào mắt của những cán bộ đó được. Hơn nữa bản thân y cũng chỉ xuất thân trong gia đình công nhân, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết vì sao người của văn phòng Thành ủy lại đến đây tìm y, hơn nữa lại còn là Phó chủ nhiệm đích thân đến, chẳng trách vừa rồi còn nhìn thấy khí thế không tầm thường từ trên người của người đàn ông này. Văn phòng Thành ủy là đơn vị cấp Giám đốc sở, người này là Phó chủ nhiệm, thì cũng là cấp Phó giám đốc sở. Mặc dù về cấp bậc thì cũng giống với Phó hiệu trưởng trường, nhưng người ta là cán bộ chính thức, nên khác với cán bộ lãnh đạo trường, đương nhiên khí thế cũng sẽ khác nhau.

    - Xin chào, đồng chí Lý Minh Bác, tôi là Lý Tri Thu, tính ra chúng ta cũng là người nhà, lần này tôi đại diện cho Bí thư Thành ủy Hàn Đông đến đây.

    Lý Tri Thu vừa ngồi tự giới thiệu bản thân, vừa bắt tay với Lý Minh Bác. Vì biết được tính tình Lý Minh Bác có thể có chút bướng bỉnh, lại có sự kiêu ngạo của những văn nhân học sĩ, cho nên lúc tự giới thiệu Lý Tri Thu cũng mang ngữ khí bình ổn, cũng cố ý nhắc tới người cùng một nhà, mục đích chính là kéo gần hơn mối quan hệ của hai bên, loại trừ cảm giác mâu thuẫn mà có thể Lý Minh Bác sẽ có.

    - Bí thư Thành ủy Hàn…

    Lý Minh Bác có chút ngây người. Mặc dù y cũng không đặc biệt quan tâm đến chính trị, nhưng cũng biết Bí thư Thành ủy Giang Trung – Hàn Đông là người như thế nào. Không biết Hàn Đông cho người đến đây tìm y làm gì!

    - Đúng vậy!

    Lý Tri Thu gật đầu nói,

    - Bí thư Hàn cảm thấy hứng thú với vấn đề nghiên cứu của anh, muốn nói chuyện với anh, không biết Phó giáo sư Lý trưa nay có bận việc gì không?

    Đương nhiên buổi trưa Lý Minh Bác cũng không bận gì, đối với lời mời bất ngờ nà cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Rất muốn biết ngôi sao chính trị mới nóng hổi trong nước tìm y vì cái gì, muốn nghe xem cách nhìn của một lãnh đạo Nhà nước trẻ tuổi đối với bài văn của y.

    Bí thư Trịnh ngồi bên cạnh hưng phấn nói:

    - Minh Bác, cậu đi đi, có việc gì trường học cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa hết.

    Nhìn bộ dạng của y, dường như còn kích động, hưng phấn hơn cả Lý Minh Bác.

    Trước đó sau khi Bí thư Trịnh biết thân phận của Lý Tri Thu, liền tìm cách hỏi thăm lý do Lý Tri Thu đến tìm Lý Minh Bác. Chỉ có điều Lý Tri Thu này rất kín miệng, y hỏi rất nhiều nhưng cũng không hỏi ra được điều gì. Bây giờ mới biết được không ngờ là Bí thư Thành ủy Hàn Đông tìm Lý Minh Bác, hơn nữa xem ra Bí thư Hàn còn rất coi trọng Lý Minh Bác, điều này khiến Bí thư Trịnh nghĩ đến một khả năng, đồng thời trong lòng cũng thầm quyết định. Đợi Lý Tri Thu đi rồi, lập tức mở hội nghị khẩn cấp trong Đảng ủy trường học, trước tiên thảo luận phương pháp ứng đối.

    “Mặc dù trước đó đã tuyên bố bãi bỏ vị trí Phó viện trưởng của Lý Minh Bác, nhưng văn kiện chính thức vẫn chưa đưa ra, hơn nữa chẳng phải trường học vẫn còn thiếu một ứng cử viên cho vị trí Trợ lý Hiệu trưởng sao?”

     
    thailam0809 and quangvd like this.
  4. xjkeit

    xjkeit Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/4/13
    Bài viết:
    78
    Được thích:
    12
    Người Cầm Quyền
    Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

    Chương 1223: Đưa Ra Một Cành Ô Liu

    Nhóm dịch: BachKhiet
    Nguồn: Mê Truyện



    Ngồi trên xe, tâm tình Lý Minh Bác đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Xem ra lần này Bí thư Thành ủy Giang Trung – Hàn Đông, tìm y cũng không phải vì việc gì xấu, chỉ nhìn từ thái độ của lãnh đạo trường học đối với y cũng có thể nhìn ra được, đây có thể là một việc tốt.

    - Chủ nhiệm Lý, không biết Bí thư Hàn triệu kiến tôi có việc gì?

    Lý Minh Bác không nhịn được thăm dò Lý Tri Thu, hỏi rõ được ý đồ của Hàn Đông, y cũng tiện chuẩn bị tâm lý. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo lớn như vậy, trong lòng y cũng có chút căng thẳng.

    Lý Tri Thu mỉm cười nói:

    - Giáo sư Lý không cần khách sáo, Bí thư Hàn đã xem bài văn thời gian trước anh viết, rất có hứng thú, cho nên mới muốn nói chuyện trực tiếp với anh. Anh cũng không cần lo lắng, Bí thư Hàn rất thoải mái, có cái gì nói cái đó, cũng không cần lo nói sai gì cả.

    Lý Minh Bác gật đầu, nếu đã như vậy, thì cũng không có gì phải lo lắng. Bài văn đó nếu y đã phát biểu rồi, thì cũng không sợ Hàn Đông hỏi gì nữa. Hơn nữa bài văn đó có thể lọt vào mắt Bí thư Hàn, điều này khiến Lý Minh Bác trong lòng rất vui mừng, điều này chứng tỏ không phải tất cả mọi người đều thiển cận giống nhau mà. Mặc dù Bí thư Hàn là Bí thư Thành ủy Giang Trung, nhưng lời nói cũng có trọng lượng trong cấp cao Nhà nước. Có lẽ bài văn này của y, có thể thông qua Bí thư Hàn mà ảnh hưởng lớn đến mô hình phát triển kinh tế của cả nước Trung Hoa.

    Là một học giả, đương nhiên hy vọng chủ trương và quan niệm của mình có được sự chấp nhận của cấp trên, có sự ảnh hưởng rộng khắp trong xã hội, điều này không nghi ngờ gì nữa, chính là kết quả mà mỗi một học giả luôn cố hết sức theo đuổi.

    “Đây quả thật là tia sáng cuối đường hầm mà, bài văn này bị nhiều người phê bình, lên án như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn có người nhận ra được giá trị của nó. Bí thư Hàn đã làm công tác kinh tế nhiều như vậy, trước đây hắn cũng rất giỏi trong việc đổi mới tư tưởng làm việc, đầu óc cũng nhanh nhạy. Lần này tìm mình đến, có lẽ là nhìn thấy được điều gì có ích từ bài văn của mình, cho nên mới tìm mình đến để tìm hiểu thêm.”

    Lý Minh Bác âm thầm cân nhắc, đồng thời lại sắp xếp lại một lần nữa những quan điểm của y, cảm thấy chắc chắn có thể khiến Hàn Đông chấp nhận quan điểm của y,

    “Quả thật đông không sáng thì tây sáng mà.”

    Xe rất nhanh liền đến Thành ủy, nhìn thấy tòa nhà Thành ủy cao lớn uy nghiêm, tâm tình Lý Minh Bác căng thẳng hơn. Nhìn thấy những nhân viên công tác đi vào đi ra đều chào hỏi Lý Tri Thu, trong lòng y cũng có chút ghen tị. Thầm nghĩ so với các nước phương Tây, cán bộ của Trung Hoa mới thật sự là cán bộ mà.

    Mặc dù là học giả, nhưng làm một người đàn ông, đối với quyền lực vẫn có một mơ ước bản năng. Mộng ước say giấc bên người đẹp, tỉnh dậy nắm toàn bộ thiên hạ, đều là mộng ước mà tất cả đàn ông đều đã từng có.

    Đi vào văn phòng của Hàn Đông, Hàn Đông đang cùng Trợ lý Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Đảng ủy Công an thành phố, Cục trưởng Công an thành phố Chu Chính bàn bạc công việc, nhìn thấy Lý Minh Bác đến, liền để Chu Chính quay về làm việc, sau đó Hàn Đông đứng lên bắt tay với Lý Minh Bác, nói:

    - Đồng chí Minh Bác, tôi nghe danh anh đã lâu. Những nghiên cứu của anh về hình thức phát triển kinh tế, tôi cho rằng rất có ý nghĩa. Lần này mời anh đến, là có một số vấn đề muốn thỉnh giáo anh.

    Nghe những lời nói khách sáo của Hàn Đông, Lý Minh Bác có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Dù sao địa vị của Hàn Đông cũng rõ ràng như thế, nếu không phải Hàn Đông chủ động tìm thậm chí muốn gặp Hàn Đông một lần cũng khó. Mặc dù y mới hơn ba mươi tuổi đã là Phó giáo sư, nhưng trước mặt một nhân vật như Hàn Đông, cho dù là Giáo sư cũng chẳng là gì cả, e rằng trong nước cũng chỉ có những học giả hàng đầu mới có tư cách đối thoại trực tiếp với hắn.

    Đây chính là thực tế của Trung Hoa, uy nghiêm của quyền lực nằm đó, không phải chỉ có một Giáo sư nhỏ bé có thể thay đổi được. Trước mặt quyền lực thực sự, học thức hay gì đó, đều không đáng giá.

    Mà hiển nhiên, quyền lực của Hàn Đông đã đạt đến mức độ cao như vậy.

    - Bí thư Hàn anh khen ngợi quá rồi, đó chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, còn rất nhiều điểm cần hoàn thiện nữa.

    Lý Minh Bác khiêm tốn nói. Mặc dù y cũng có chút kiêu ngạo đối với học thức của y, nhưng cũng biết người như Hàn Đông, cũng là từng bước từng bước dựa vào năng lực bản thân mà đi lên. Với những thành tích mà Hàn Đông đã làm được trước đó, cũng đã có ảnh hưởng không nhỏ ở giới quản lý kinh tế. Cho dù là lý luận hay thực tiễn, Hàn Đông đều khiến người khác không dám coi thường.

    Hàn Đông cười cười, lại hỏi:

    - Minh Bác, anh uống trà hay cà phê?

    Chỉ trong thời gian ngắn, xưng hô của hắn đối với Minh Bác cũng đã thay đổi. Vừa bắt đầu là đồng chí Minh Bác, bây giờ lại trực tiếp gọi là Minh Bác, có vẻ thân thiết hơn rất nhiều.

    Lý Tri Thu có thể nghe ra được ấn tượng đầu tiên của Hàn Đông đối với Lý Minh Bác là khá tốt, có thể Lý Minh Bác rất có khả năng trở thành thư ký chính trị của Hàn Đông, sau này Lý Minh Bác có thể nói là một bước lên đến trời xanh rồi.

    Ở Trung Hoa, quả thật cũng có một vài cán bộ học giả, bọn họ chính là vì được lãnh đạo thích, cho nên bước ra khỏi giới học thuật, phát triển cực kỳ nhanh.

    - Cảm ơn Bí thư Hàn, tôi uống trà xanh!

    Lý Minh Bác nói.

    Lý Tri Thu nghe xong, liền nhanh chóng đi lấy một chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Lý Minh Bác. Sau đó lại rót đầy nước vào chén trà của Hàn Đông, lần này liền im lặng đi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc của Hàn Đông lại.

    Lý Minh Bác chú ý đến hành động cẩn thận của Lý Tri Thu, trong lòng lại cảm thấy chấn động. Trước đó khi ở bên ngoài, những cán bộ kia ở trước mặt Lý Tri Thu cũng rất khách sáo, mà Lý Tri Thu cũng rất điềm đạm, có khí phách của một người bề trên. Nhưng bây giờ Lý Tri Thu ở trước mặt Hàn Đông, lại hoàn toàn thay đổi một bộ dạng khác. Mặc dù Hàn Đông biểu hiện rất hiền hòa, nhưng không khí của văn phòng làm việc cũng rất nghiêm túc. Lý Minh Bác cảm thấy bản thân y đang ở trong vòng lốc xoáy của quyền lực, sức ép lên cơ thể cũng nặng hơn nhiều.

    Hàn Đông uống một ngụm trà, nói:

    - Minh Bác, anh cũng không cần phải lo lắng, hôm nay anh cứ xem tôi là học sinh đi. Tôi muốn nghe những quan điểm chân thật của anh trước, không cần lo lắng nói sai cái gì, tôi cũng không nghiên cứu nhiều như vậy đâu!

    Lý Minh Bác gật gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Đây là loại trà búp nổi tiếng Long Tỉnh Minh Tiền, là loại trà Long Tỉnh chính cống. Trước đây Lý Minh Bác cũng đã được uống một hai lần, hương vị đó thật sự không dễ quên.

    Thấy Lý Minh Bác nghiêm túc thưởng thức trà, Hàn Đông cười hỏi:

    - Trà này như thế nào?

    - Trà ngon, thật sự là cực phẩm!

    Lý Minh Bác thật sự khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ quả thật vẫn là làm quan tốt hơn. Bản thân y tuy cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không dễ dàng gì mới được thưởng thức một thượng phẩm như trà Long Tỉnh chính cống. Chắc chắn rằng ở chỗ Hàn Đông những thứ như thế này không cần hắn quan tâm, tự nhiên sẽ có rất nhiều người muốn tặng trà Long Tỉnh này cho hắn, chỉ là những người bình thường căn bản không có cơ hội tặng cho Hàn Đông mà thôi.

    Hàn Đông nói:

    - Nếu thích, đợi lát nữa mang về một gói.

    - Cảm ơn Bí thư Hàn!

    Quả thật Lý Minh Bác cũng thích uống trà, nhất là những buổi tối khi đang viết văn, y thích pha một ấm trà, bỏ bên bàn, vừa viết vừa thưởng thức, như thế ý nghĩ thông suốt, luôn luôn tuôn trào. Nếu như không có trà, thì y cảm thấy đầu óc như khô cằn đi, viết văn cứ giống như không có chủ định, vô cùng khó chịu. Cho nên Hàn Đông cho y mang trà về, y cũng không từ chối. Theo y, những cán bộ cao cấp như Hàn Đông, cơ bản không quan tâm đến một chút trà này. Đây đối với y là một thứ khó có được, nhưng đối với hắn lại như là việc của một câu nói mà thôi.

    Tính cách của Lý Minh Bác, khiến Hàn Đông không khỏi thích thú trong lòng. Mặc dù lúc mới đầu có vẻ hơi áp lực, nhưng từ lời nói và hành động của y chứng tỏ đây là một người rất có tính cách.

    Sau đó Lý Minh Bác liền nói chuyện tỉ mỉ với Hàn Đông về bối cảnh để y viết bài văn kia, cũng như tình hình trong nước. Hàn Đông rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu ghi chép lại, điều này càng khiến Lý Minh Bác cảm động trong lòng. Thái độ chăm chú của Hàn Đông, chứng tỏ hắn rất coi trọng bài văn này, chứng tỏ hắn đồng tình với một số quan điểm và phương pháp của y.

    - Ừ, cũng khá muộn rồi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện nhé!

    Hàn Đông nhìn đồng hồ rồi nói.

    Đi vào nhà ăn, trên đường đi tất cả cán bộ từ lớn đến bé, đều cung kính chào hỏi Hàn Đông. Đồng thời đối với việc bên cạnh Hàn Đông bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, trong ánh mắt mọi người cũng tràn đầy nghi hoặc. Không biết người thanh niên nhìn qua khá trẻ tuổi này là người như thế nào, lại có thể cùng ăn cơm với Hàn Đông?

    Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, trong nhà ăn đương nhiên có phòng ăn riêng. Lý Tri Thu đã có đánh tiếng trước, đợi mấy người Hàn Đông ngồi xuống, đồ ăn liền được bưng lên.

    Hàn Đông cầm lấy đũa, nói:

    - Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé, vì buổi chiều còn phải đi làm, nên buổi trưa không nên uống rượu. Minh Bác có cần uống gì không?

    Lý Minh Bác lắc đầu nói:

    - Không cần đâu, đợi lát nữa tôi ăn chút canh là được.

    Hàn Đông gật gật đầu, ăn một miếng rồi nói:

    - Nghe nói trong khoảng thời gian này, vì bài văn đó, anh chịu ảnh hưởng không nhỏ?

    Lý Minh Bác cười một cái, tự giễu nói:

    - Tôi biết bài văn đó của tôi không hợp thời, bị phê bình cũng là việc bình thường. Mặc dù có một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không đến nỗi đánh gục tôi. Tôi dự định sẽ nghiên cứu sâu thêm trong vấn đề này, tôi tin chắc nhất định cũng có ngày có người tán thành quan điểm của tôi.

    Hàn Đông tán thành nói:

    - Ừ, không sai. Bị phê bình, chút khó khăn đó có đáng là gì, để người ta chấp nhận cũng cần phải có một quá trình mà! Làm nghiên cứu phải có một tinh thần bất chấp tất cả, mới có thể có được thành tích. Đương nhiên, anh làm nghiên cứu khoa học xã hội, những thứ anh nghiên cứu, có thể tốt cho sự phát triển kinh tế, sự tiến bộ của xã hội, đây chính là thành tích lớn nhất. Xã hội không ngừng tiến bộ, cũng chính là không ngừng hội tụ vô số nghiên cứu, quan sát, tổng kết. Nhà nước, xã hội không ngừng phát triển cũng nhờ vào những tâm huyết của các nhà khoa học.

    Nghe Hàn Đông định vị mình cao như vậy, trong lòng Lý Minh Bác vô cùng cảm động, y cảm thấy Hàn Đông quả thật là Bá Nhạc một người có con mắt tinh đời

    - Nghe Bí thư Hàn nói vậy, tôi thật sự thấy xấu hổ. Nói ra, tôi làm nghiên cứu, cũng chưa nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là làm theo hứng thú. Ngoài ra cũng muốn làm một chút gì đó cho Nhà nước, cho Xã hội, cho Nhân dân. Mặc dù nói tôi làm về học thuật, nhưng trong xương cốt, cũng vẫn hy vọng có thể lưu lại chút gì đó.

    Lý Minh Bác bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng rồi, không khỏi mở rộng lòng với Hàn Đông, nói ra những suy nghĩ nội tâm của mình.

    Hàn Đông cười lớn, nói:

    - Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng tôi cũng có một kiến nghị, anh đến Thành ủy làm việc, những tư tưởng đó của anh, có thể trực tiếp có tác dụng rồi!

     
    thailam0809 and quangvd like this.
  5. xjkeit

    xjkeit Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/4/13
    Bài viết:
    78
    Được thích:
    12
    Người Cầm Quyền
    Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

    Chương 1224: Ơn Tri Ngộ

    Nhóm dịch: BachKhiet
    Nguồn: Mê Truyện



    Lý Minh Bác ngẩn người ra, y không ngờ Hàn Đông bỗng nhiên lại gửi lời mời tới mình, không ngờ lại cho mình tới thành ủy Giang Trung làm việc.

    Y nhìn Hàn Đông một cách khó tin. Từ trước tới giờ mình chưa từng nghĩ tới, có một ngày trở lại con đường làm quan. Vốn dĩ y từ khi tốt nghiệp đại học Yến Kinh lại đi nước ngoài du học ở một trường đại học hàng đầu ba năm, trở về Giang Trung đảm nhiệm giáo sư đại học. Đối với kế hoạch sự nghiệp của mình, là chuẩn bị đấu thật tốt một mảnh thiên địa thuộc về mình trong giới học thuật. Việc lần này khiến Lý Minh Bác chịu đả kích không nhỏ, cũng làm cho y hiểu được một đạo lý, đó là làm học thuật ở nước ngoài và trong nước là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Nếu ở nước ngoài làm học thuật đơn thuần bao nhiêu thì ở trong nước học thuật không chỉ là một phương diện, còn liên lụy tới nhiều nhân tố

    Nhưng mặc dù chịu đả kích, Lý Minh Bác cũng chưa từng nghĩ tới từ bỏ nghiên cứu học thuật của mình, bởi vì khi y nhìn ra, mình ngoài nghiên cứu học thuật ra, dường như các phương diện khác cũng không lành nghề, mình dường như sinh ra là có khiếu làm học thuật.

    Lần này, chợt nhận được lời mời của Hàn Đông, Lý Minh Bác có cảm giác không kịp chuẩn bị, tinh thần lập tức nhận tấn công lớn, trong đầu cũng sinh ra đấu tranh cực lớn, tư tưởng đang tranh đấu kịch liệt.

    Học thuật và quan trường chắc chắn là hai khái niệm khác nhau. Từ giới học thuật chuyển tới quan trường, đối với Lý Minh Bác mà nói, là một lĩnh vực hoàn toàn mới, nếu muốn chuyển, y cũng cảm thấy không biết theo ai. Nhưng không nghi ngờ quan trường đối với y có sức hấp dẫn rất lớn. Dù sao có thể được Hàn Đông đích thân mời, đây là một kỳ ngộ vô cùng lớn, khởi điểm quan trường lại rất cao, cũng có thể phát huy khát vọng trong lòng hơn.

    Có điều để y quyết định nhanh như vậ vẫn có chút không nỡ bỏ.

    - Không cần phải trả lời tôi vội.

    Hàn Đông cười nói.

    - Anh từ từ suy nghĩ, cũng có thể về nhà thương lượng một chút. Dù sao chuyển ngành cũng là một việc lớn mà. Đương nhiên, tôi rất hi vọng anh đến Thành ủy công tác. Anh chắc cũng biết, trước mắt thành phố Giang Trung đang trong quá trình phát triển nhanh. Nhưng đối với con đường phát triển, kiến thiết của thành phố Giang Trung lại là một vấn đề phải suy nghĩ. Tôi cũng đang suy xét vấn đề này, sau này thành phố Giang Trung sẽ ngày càng có nhiều biến đổi. Tôi nghĩ anh tới thành phố công tác, đối với kiến thức thực tiễn, thực hiện khát vọng của mình, cũng là một cơ hội rất tốt.

    - Cảm ơn bí thư Hàn tín nhiệm. Nói thật lòng, lời mời của ngài đối với tôi có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng, tôi tạm thời vẫn không thể trả lời ngay được. Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút, mai trả lời ngài được không?

    Lý Minh Bác cảm động nói, bất kể như thế nào, cho dù không tới thành ủy công tác, lời mời của Hàn Đông đối với y mà nói, đã là một khẳng định vô cùng lớn, có thể nói là một loại tri ngộ, đối với một học giả như Lý Minh Bác mà nói, đáng cảm kích đấy.

    Hàn Đông khua tay nói:

    - Không cần lo lắng như vậy, cũng đừng có suy nghĩ gánh nặng gì, về suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời tôi. Nếu một ngày không được, thì suy xét thêm mấy ngày, tôi có đủ kiên nhẫn.

    Đối với người có tài, Hàn Đông luôn luôn khá khoan dung, mặc dù đối với một người mà nói, có thể được Hàn Đông mời, tuyệt đối là việc cầu còn không được, nhưng Hàn Đông cũng không muốn miễn cưỡng bất cứ ai. Hơn nữa, Hàn Đông làm như vậy, cũng là muốn thu được tâm Lý Minh Bác, như vậy một khi Lý Minh Bác đồng ý, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý vào công tác.

    Mua chuộc người rất đơn giản, nhưng muốn thu được lòng người, lại là một việc rất phức tạp. Đặc biệt là muốn thu được lòng người có tài năng, thì càng không đơn giản.

    Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn cơm trưa khoảng một tiếng, sau đó Hàn Đông liền bảo Lý Tri Thu lái xe đưa Lý Minh Bác về.

    Lý Minh Bác ngồi trên xe, có chút không yên lòng. Trong đầu y luôn đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một mặt là mình thích làm công tác học thuật, mặt khác lại tràn đầy mây xanh hấp dẫn của con đường làm quan, khiến trong lòng y vô cùng rối rắm.

    Lý Tri Thu đưa Lý Minh Bác tới dưới lầu, để lại điện thoại liên lạc, liền quay đầu xe trở về Thành ủy.

    Lý Minh Bác đứng dưới lầu nhìn xe Lý Tri Thu dần dần chạy xa, bất động hồi lâu.

    - Trái tim ta đã không bình tĩnh nữa rồi

    Thật lâu sau, Lý Minh Bác lẩm bẩm, xoay người lên lầu.

    Vào trong nhà, Lý Minh Bác lập tức gọi điện cho vợ Tạ Trinh, kể lại chuyện, nói:

    - Bí thư Hàn mời anh tới Thành ủy công tác, em nói anh nên làm gì bây giờ?

    Tình cảm của hai người rất tốt, có chuyện gì lớn, Lý Minh Bác đều muốn thương lượng với vợ.

    Tạ Trinh nghe Lý Minh Bác nói, không đưa ra đề nghị trực tiếp mà nói:

    - Anh cảm thấy đến Thành ủy công tác, có tiền đồ không?

    - Tiền đồ đương nhiên không thành vấn đề. Mặc dù anh tiếp xúc với bí thư Hàn không nhiều nhưng cũng cảm thấy bí thư Hàn rất chân thành, đối với người bên cạnh đều rất tốt, hơn nữa bí thư Hàn trẻ trung khỏe mạnh, tương lai sẽ đi càng cao, đi theo bí thư Hàn công tác, tương lai chắc chắn không hề kém.

    Lý Minh Bác thật lòng nói. Cũng chính vì vậy, lời mời của Hàn Đông đối với y mới tràn đầy sức hấp dẫn.

    Tạ Trinh lại hỏi:

    - Vậy anh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại trường, tương lai có thể có bao nhiêu thành tựu?

    Lý Minh Bác liền trầm mặc, hồi lâu mới trả lời, giọng điệu buồn tẻ:

    - Cái này rất khó nói, không khí học thuật trong nước như vậy, nếu muốn có thành tựu lớn thực sự rất khó, rất khó.

    Lúc này, Tạ Trinh lại hỏi câu thứ ba:

    - Vậy anh cho rằng kiến thức, lý luận của anh ở công tác trong Thành ủy và làm nghiên cứu trong trường học, phương diện nào đối với xã hội, nhân dân mang đến lợi ích trực tiếp hơn, tốt hơn?

    Cô giống như một giáo sư đang hướng dẫn từng bước, đang dẫn đường một học sinh thông minh hiếu học triển khai xâm nhập phân tích vấn đề.

    Lý Minh Bác do dự một lát nói:

    - Theo như hiện nay, chỉ sợ đi theo bí thư Hàn công tác, ngược lại càng có ích, bí thư Hàn là người lãnh đạo, chỉ cần nhận thức đúng sự việc, tiếp theo mở rộng ra cả nước, lý luận cũng có thể kết hợp với thực tiễn bằng tốc độ nhanh nhất.

    - Phân tích của anh là đúng.

    Tạ Trinh mỉm cười nói:

    - Hơn nữa, có thể được bí thư Hàn tri ngộ là phúc của anh. Lựa chọn, kết luận như thế nào, cũng không cần em giúp anh nữa chứ.

    - Anh biết phải làm sao rồi.

    Lý Minh Bác trong đầu sáng tỏ thông suốt. Lời của vợ khiến lối suy nghĩ cân tiểu ly của y cũng có chuyển biến mang tính quyết định, y quyết định nhận lời Hàn Đông, đi nhận thách thức mới.

    - Đợi lát nữa anh sẽ liên hệ với bí thư Hàn.

    - Ông chồng ngốc của em, anh thực sự quyết định rồi thì phải liên hệ với thư ký của bí thư Hàn - Lý Tri Thu chứ.

    Tạ Trinh cười ha ha nói.

    - Sau này còn phải học rất nhiều thứ, nhưng ông xã của em từng tốt nghiệp trường ưu ở nước ngoài đấy, học chắc chắn không thành vấn đề. Chiều em về sớm một chút, chúng ta phải chúc mừng mới được.

    - Được, anh gọi điện cho chủ nhiệm Lý.

    Lý Minh Bác cũng là người thông minh, một chút liền hiểu, rất nhanh hiểu ý bà xã. Nếu mình đồng ý lời mời của Hàn Đông rồi, như vậy rất nhanh đã trở thành một thành viên trong quan trường, nên theo quy tắc quan trường.

    Mặc dù Hàn Đông cũng không tỏ rõ sắp xếp cho y chức vụ gì, nhưng Lý Minh Bác tin tưởng Hàn Đông chắc chắn sẽ không bạc đãi mình, dù sao không có vị trí thích hợp, những lý luận của mình cũng không có chỗ phát huy. Đương nhiên, chắc Hàn Đông cũng sẽ không để mình làm thư ký công tác bởi vì tính cách của mình không hợp lắm.

    Sau khi quyết định, Lý Minh Bác trong lòng tràn đầy mong chờ đối với công tác mới của mình.

    Lý Minh Bác cầm ra trà Long Tỉnh mang từ chỗ Hàn Đông về, rót một chén, uống một ngụm ngon lành, không kìm nổi cảm thán nói:

    - Đúng là trà ngon.

    Lúc trước khi Lý Tri Thu mang trà cho y, nói cho y biết đây là trà Long Tỉnh mà Hàn Đông thích uống nhất, ngụ ý biểu lộ Hàn Đông coi trọng trình độ của Lý Minh Bác.

    Uống xong một chén trà, Lý Minh Bác liền cầm lấy di động, bấm số Lý Tri Thu, khách khí nói:

    - Chào chủ nhiệm Lý, tôi là Lý Minh Bác, tối muốn phiền anh chuyển lời tới bí thư Hàn, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi đồng ý tới Thành ủy làm việc.

    - Tốt quá rồi, tôi nghĩ bí thư Hàn cũng sẽ rất vui.

    Lý Tri Thu nói trong điện thoại.

    - Giáo sư Lý, sau khi thông báo cho bí thư Hàn, tôi liền sắp xếp điều động nhân sự ngay.

    - Cảm ơn chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lý gọi tên tôi được rồi, hai chữ giáo sư không cần đề cập tới cũng được.

    Lý Minh Bác biết Lý Tri Thu là thư ký của Hàn Đông, chắc chắn là thân tín của Hàn Đông, cho nên trước mặt y, ngữ khí để rất thấp. Hơn nữa Lý Tri Thu lại là Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, đây đường đường là cán bộ cấp sở.

    - Về sau còn xin chủ nhiệm Lý chiếu cố nhiều hơn.

    - Anh đúng là giáo sư mà, được rồi, vậy tôi gọi anh Minh Bác nhé. Sau này chúng ta đều là cấp dưới của bí thư Hàn, phối hợp giúp đỡ nhau là nên làm.

    Lý Tri Thu cười nói, y biết Hàn Đông chuẩn bị sắp xếp Lý Minh Bác đảm nhiệm thư ký chính trị, tuy rằng không giống thư ký sự vụ mọi lúc mọi nơi đều bên cạnh Hàn Đông, nhưng thân phận là trợ tá quan trọng của Hàn Đông, cho nên cũng không ỷ vào thân phận mình lên mặt gì, hơn nữa y rất nhanh sẽ ra ngoài đảm nhiệm cục trưởng cục giao thông. Sau này quan hệ tốt với Lý Minh Bác có lợi rất lớn, nói không chừng kiến nghị của Lý Minh Bác sẽ trở thành phương châm, chính sách, có khi mình phải thỉnh giáo y nhiều nữa.

    Để điện thoại xuống, Lý Minh Bác thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cửa số, ánh mắt dừng trước sân vận động, rất nhanh mình sẽ tạm biệt trường học, sống và làm việc ở đây lâu như vậy, trong lòng y lại có chút không nỡ, nhưng nghĩ tới sắp bắt đầu một hành trình mới, trong lòng y tràn đầy mong chờ.

    Suy nghĩ một lúc lâu, Lý Minh Bác về phòng sách, bắt đầu dọn dẹp bàn, công việc sau này tính chất có nhiều biến đổi, khả năng không có thời gian dùng cho nghiên cứu học thuật mà thời gian suy xét dùng kiến thức như thế nào trên thực tiễn nhiều hơn, có những đồ nên bỏ thì phải bỏ đi.

    Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, Lý Minh Bác đem sách trong tay cất đi, ra mở cửa, đứng ở ngoài là Bí thư Trịnh và hiệu trưởng trường học, hai người đều cười thân thiết.

     
    thailam0809 and quangvd like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.