LS Q.Sự Tống Thì Hành - Canh Tân - FULL 532C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    === oOo ===

    Chương 64: Nhất khí thông âm dương (Thượng)




    Tháng ba vào cuối xuân, khí hậu hay thay đổi.

    Đột nhiên xuất hiện một trận mưa to, làm rơi rụng những cánh Hạnh Hoa sắp tàn ở trong viện Quan Âm, rải rác trên mặt đất. Khi cơn mưa to dừng lại, đã gần đến chạng vạng. Ánh nắng buổi chiều, chiếu vào căn đình nhỏ đỏ bừng, càng làm nổi bật màu trắng của những cánh hoa hạnh tàn rơi trên mặt đất kia, vô cùng bắt mắt.

    Sau khi tiễn bước Phong Nghi Nô, tâm trạng của Ngọc Doãn thật tốt.

    Bởi vì phải giúp vợ chồng của Trương nhị tỷ quản lý công việc ở xưởng thịt chín, Yến Nô còn lâu mới có thể về nhà.

    Trong lúc Ngọc Doãn rảnh rỗi, liền quét dọn đình viện một chút. Nhìn sắc trời, đúng là đã muộn, từ viện Quan Âm truyền đến từng hồi mõ 'Boang boang " kèm theo loáng thoáng tiếng tụng kinh, thế nên tâm tình của Ngọc Doãn cũng trở nên bình thản...

    Thay một cái áo ngắn, Ngọc Doãn dợt lại một đợt La Hán Thung.

    Chuyện này đã thành thói quen của hắn, mỗi khi đến chạng vạng, nếu không bận nhiều việc, sẽ dợt lại một đợt La Hán Thung, sử dụng vài đường quyền cước. Ba trăm xâu tiền của Quách Kinh giờ đã không còn là vấn đề, nhưng việc giao tranh với Lã Chi Sĩ, lại càng ngày càng tới gần. Tuy Yến Nô đã truyền thụ Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, nhưng dù sao thời gian tập luyện cũng quá ngắn. Cho nên Ngọc Doãn cũng cảm thấy có phần nào bị áp lực.

    Quả thật là không thể thong dong được!

    Người ta thường nói, thời Bắc Tống, mặc dù là thời đại tốt nhất, nhưng cũng là những năm tháng xấu nhất.

    Nhưng mà mặc kệ tốt xấu, cũng không quan hệ với Ngọc Doãn.

    Đây là vấn đề đầu tiên mà hắn phải đối mặt, điểm mấu chốt ở ngay trước mặt của hắn. Nếu ngay cả... điểm mấu chốt này mà cũng không qua nổi, vậy thì đừng nói chi đến những năm tháng gian khổ hơn ở sau này. Phải biết rằng, ở tương lai không xa, thiên hạ này sẽ có một trận hỗn loạn.

    Đánh xong hai đợt quyền cước, Ngọc Doãn đã làm nóng người xong.

    Có hi vọng trả được nợ, hoặc là cũng bởi vì tìm được cảm giác tồn tại, trong lòng Ngọc Doãn có một loại kích động và dục vọng muốn phát tiết.

    Sống lại được bốn mươi ngày, mỗi một ngày đều gặp rất nhiều áp lực.

    Vì gánh nặng nợ nần mà không ngừng bôn ba, đồng thời còn phải đối mặt với sự mơ hồ khi sống lại, tình cảm suy sụp, cùng với sự sợ hãi đối với thời đại xa lạ này. Hiện tại, hầu như cũng có chuyển biến tốt đẹp! Thái độ của Yến Nô đối với hắn mỗi ngày một khá hơn, mà đối với thời đại này, hắn cũng đang từ từ quen thuộc. Điều này khiến cho tâm tình của Ngọc Doãn, cũng đang từ từ chuyển biến, dần dần thoải mái...

    Đứng trước cái cọc người gỗ, Ngọc Doãn bình tĩnh trong lòng.

    Dưới chân di động, trong lúc vô ý đánh ra bộ pháp La Hán Thung, thân hình nhẹ nhàng, ra tay nhanh như chớp, đập bôm bốp vào cái cọc người gỗ.

    Lúc đầu, động tác của Ngọc Doãn cũng không nhanh lắm.

    Mỗi một lần đập, còn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

    Tuy nhiên, nương theo những tiếng mõ truyền đến từ viện Quan Âm, tốc độ của Ngọc Doãn cũng theo đó bắt đầu nhanh hơn. Tần suất đánh vào cọc người gỗ càng ngày càng dày đặc, trong lúc vô ý, lại nhịp nhàng với tiếng mõ kia, mơ hồ hòa nhập vào trong tiếng tụng kinh.

    Đa La Diệp Thủ, vốn có xuất xứ từ Phật môn.

    Trong lòng của Ngọc Doãn rất vui sướng, trong lúc bất tri bất giác hòa hợp với phật âm, khiến cho tâm trạng càng thêm thoải mái.

    Tâm tình đã trở nên thoải mái, khoáng đạt. Khoáng đạt rồi, ra tay càng thêm mạnh hơn, giống như linh dương treo sừng, không để lại dấu vết.

    Lúc đầu, khi Ngọc Doãn đánh vào cọc người gỗ, âm thanh rất khó nghe.

    Nhưng theo tâm trạng của hắn hợp với phật âm, khi đánh vào cọc người gỗ, lại sinh ra âm thanh boang boang giống như tiếng mõ, và có mang theo một loại nhịp điệu cực kỳ quái dị, cùng với phật âm truyền đến từ phật tự kia hòa làm một thể, khó có thể phân biệt.

    Bên ngoài đình viện, một chiếc xe đẩy dừng lại.

    Trên xe để một ít đồ vặt vãnh, Chu Yến Nô với vẻ mặt có phần mỏi mệt, bước theo người đẩy xe đi tới cửa.

    Lấy ra mười văn đồng tiền, đưa cho người đẩy xe.

    Yến Nô hạ giọng nói:
    - Làm phiền Thập Tam Lang mang những đồ này vào.

    Người đẩy xe này cao to đen đúa, vẻ mặt thật thà chất phác.

    Nghe Yến Nô nói dứt lời, gã vội vàng nói:
    - Cửu Nhi tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận.

    Vừa nói, gã đẩy xe vào trong đình, đi tới dỡ hàng xuống. Cùng lúc đó, Yến Nô cũng đi tới trước cửa, giơ tay chuẩn bị mở cửa.

    Nhưng ngay khi bàn tay thon thả mềm mại sắp chạm vào cánh cửa, bất chợt Yến Nô dừng lại động tác.

    Trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, nàng dừng bước lại, nghiêng tai lắng nghe. Thập Tam Lang vác một cái bao đi đến, Yến Nô vội ngăn gã lại.

    - Thập Tam Lang, cứ để đồ ở chỗ này, để cho Tiểu Ất ca mang vào được rồi.

    Thập Tam Lang ngẩn ra, nhưng vẫn không giúp nữa.

    Gã không phải thực sự là người Khai Phong, thuở nhỏ theo cha mẹ từ Thanh Châu đến Đông Kinh. Kiếm sống chỉ dựa vào sức lực, đương nhiên cũng biết Yến Nô nói Tiểu Ất ca, chính là người nào. Nhớ lúc trước, khi Ngọc Doãn hoành hành ở phố Mã Hành, cũng là thần tượng của Thập Tam Lang. Nếu không phải vì ở nhà còn có mẹ già cần phụng dưỡng, thì khi đó, có lẽ gã đã theo Ngọc Doãn làm một tay anh chị.

    - Vậy sẽ theo chỉ bảo của Cửu Nhi tỷ.

    Đang khi Thập Tam Lang nói chuyện, đem đồ để xuống.

    Yến Nô thì thật cẩn thận đẩy cửa ra, từ trong đình viện nhìn vào khe cửa.

    Mặt trời chiều ngã về tây, thân ảnh của Ngọc Doãn giống như rồng uốn lượn, lách cái cọc người gỗ mà chuyển động, mười ngón tay linh động, quyền cước mạnh mẽ mà có lực. Nhưng mà âm thanh đánh vào cái cọc người gỗ, lại có chút kỳ lạ, khi thì như có vẻ mãnh liệt, khi thì lại lặng yên không một tiếng động, khi thì trông như rất mềm yếu, rồi lại mạnh mẽ có lực. Bộp, bộp, bộp, boang, boang, boang... Âm thanh kỳ lạ mà cực kỳ nhịp nhàng, có lẽ với người bình thường nghe thấy, khác biệt không lớn. Nhưng đối với Yến Nô mà nói, cho dù khác biệt là rất nhỏ, cũng có thể nghe được vấn đề.

    Đôi má lúm đồng tiền trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Yến Nô nhẹ nhàng gật đầu.

    Mà Ngọc Doãn giờ phút này, đã hoàn toàn quên đi bản thân, toàn bộ đều chú tâm vào trong quyền cước.

    Phật âm xa xăm, khiến tinh thần của hắn, từ chỗ hoảng hốt tiến vào một cảnh giới vô cùng kỳ diệu.

    Tinh khí thần vào giờ khắc này, hoàn toàn thống nhất, quyền cước thi triển ra, càng mang theo một tia linh dương treo sừng, khôn kể thiền vận.

    Trong cơ thể, từ đan điền dâng lên một luồng hơi nóng khó hiểu, chạy khắp toàn thân.

    Là thật, hay là ảo giác?

    Ngọc Doãn cũng không hiểu lắm!

    Chỉ có điều cảm giác khí này chảy giống như thủy ngân, lưu chuyển tất cả xương cốt toàn thân, làm hắn càng thêm sảng khoái dễ chịu.

    Phật âm trong viện Quan Âm đột nhiên nhanh hơn, quyền cước của Ngọc Doãn cũng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức càng về sau, làm người ta hoa cả mắt.

    Âm thanh đánh vào cọc người gỗ phát ra càng thêm dồn dập, sức lực cũng càng lúc càng lớn.

    Keng!

    Từ trong viện Quan Âm truyền đến một tiếng chuông vang.

    Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, cất bước tiến lên, lốp bốp đùng bốp một hồi tiếng nổ vang truyền đến, tiếp theo sau ầm một tiếng, cái cọc người gỗ kia cao hơn người, nặng chừng hơn trăm cân, nhưng lại bị hắn một quyền đánh nổ, ầm ầm ngã trên mặt đất, vỡ tan tành.

    Trên mặt đất, những mảnh gỗ vụn rơi đầy.

    Từng mảnh gỗ lớn chừng cánh tay, hoặc vỡ vụn, hoặc gãy đôi, làm người ta nhìn thấy ghê người!

    Ngọc Doãn chỉ cảm thấy cả toàn thân sảng khoái, từ từ thu công.

    - Tiểu Ất ca, sử dụng quyền cước thật hay!

    Yến Nô đẩy cửa vào, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

    Nụ cười kia thật chân thành thật vui sướng, còn có chút vẻ kinh ngạc.

    Chỉ thấy nàng đi vào đình viện, bước nhanh đi đến bên cạnh đống hỗn độn đầy đất kia đứng lại, ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh gỗ gãy, cẩn thận quan sát.

    - Cửu Nhi tỷ, đây là...

    Ngọc Doãn bỗng dưng tỉnh táo lại, nhìn khắp cả đống hỗn độn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

    Lại nghe Yến Nô cười nói:
    - Chúc mừng Tiểu Ất ca, chúc mừng Tiểu Ất ca... Bát Thiểm Thập Nhị Phiên đã thấy được lối đi, đã tiến dần từng bước.

    - À?

    Ngọc Doãn há to miệng, vẻ mặt mờ mịt:
    - Cửu Nhi tỷ nói thế là ý gì?

    Yến Nô thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, rồi sau đó khe khẽ thở dài.

    - Quả nhiên cha nói không sai, Tiểu Ất ca quả thật là kỳ tài!

    - Cửu Nhi tỷ...

    - Tiểu Ất ca chớ sốt ruột, trước tiên tạm giúp thiếp mang những đồ đạc ở ngoài cửa vào! Đều là mấy thứ linh tinh trong xưởng, để ở bên ấy không thuận tiện cho lắm, cho nên tạm thời để ở chỗ này. Đúng rồi, hôm nay không thể nấu ăn được rồi! Thiếp thấy trời đã không còn sớm, cho nên nhờ Thất ca mua sẵn thịt gà rán ở tiệm Vương mang về, Tiểu Ất ca hãy ăn tạm, nếu như ăn không đủ, thiếp sẽ nấu cơm cũng không muộn.

    Nói xong, vẻ mặt của Yến Nô phức tạp, đi ra đình viện.

    Một lát sau nàng mang theo cái hộp đựng thức ăn quay lại, từ trong phòng bếp lấy ra một cái bàn thấp nhỏ, rồi sau đó mở hộp đồ ăn ra, lấy thức ăn ra.

    Trong lúc này, Ngọc Doãn cũng giúp Yến Nô đem mấy cái bao lớn ở ngoài cửa đem vào sân.

    Đặt vào trong góc nhà, rửa tay rồi đi tới.

    Thịt gà rán của tiệm Vương, là thức ăn ngon vô cùng nổi tiếng ở Khai Phong, hơn nữa giá cả không rẻ. Một hộp thịt gà rán trước mặt này, ít nhất phải mấy chục văn tiền. Ngoại trừ một mâm thịt gà rán, còn có một nửa cân bánh thịt, một chén canh gà mùi thơm ngào ngạt, và một bình Thanh Nhược Không. Nhìn những món ngon ở trên bàn, ngón trỏ của Ngọc Doãn chuyển động, cảm giác bụng đói cồn cào kêu vang.

    Cũng không khách khí, tự đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh thịt, hai ba miếng liền ăn sạch sẽ.

    Vừa ăn, vừa hàm hồ hỏi:
    - Cửu Nhi tỷ, vừa rồi muội...

    - Tiểu Ất ca, ăn không nói, ngủ không nói, là đạo của người quân tử.

    - Được, được, được!

    Ngọc Doãn tức thì không hỏi nữa, ngồi một chỗ ăn như hổ đói.

    Nói ra cũng thật kỳ quái, tuy là sức ăn của hắn kinh người, nhưng hôm nay ăn lại càng mạnh hơn nữa.

    Một nửa cân bánh thịt vào bụng, lại thêm chừng hơn một cân thịt gà, còn có một chén lớn canh gà, lại thêm một bình nửa cân Thanh Nhược Không, toàn bộ ăn hết mà bụng còn chưa thấy no. Yến Nô ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn ăn như rồng cuốn dọn sạch sẽ cơm canh trên bàn, không khỏi âm thầm gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng một tiếng: quả nhiên là vậy!

    Vỗ vỗ bụng, mặc dù Ngọc Doãn không thể nói là đã thỏa mãn, nhưng cũng không thể nói ăn đã no.

    - Tiểu Ất ca đã ăn no chưa?

    Yến Nô cười hì hì hỏi.

    - Ăn no rồi...

    - Hì hì, chỉ sợ còn chưa no đâu.





     
  2. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    === oOo ===

    Chương 65: Nhất khí thông âm dương (Hạ)




    Ngọc Doãn nghe vậy lập tức đỏ mặt ngượng ngùng nói:
    - Thật ra chỉ hơi no thôi..Không biết hôm nay làm sao mà ta tham ăn thế, để Cửu Nhi tỷ chê cười rồi.

    - Tiểu Ất ca khí mạch đã thông, có cương có nhu, đương nhiên sức ăn gia tăng, không có gì kỳ lạ cả.

    - Ồ?
    Ngọc Doãn ngẩn ra, nhìn Yến Nô hỏi:
    - Cửu Nhi tỷ vừa mới nói khí mạch thông suốt? Có cương có nhu?

    Yến Nô cười cười, hạ thấp giọng nói:
    - Tiểu Ất ca đừng nóng, từ từ nghe nô nói.

    Nàng dừng lại một chút, bưng bát nước trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi giải thích:
    - Lúc còn sống cha từng nói, công phu này có năm tầng, muốn luyện tốt công phu, nếu không nhận biết cương nhu, không hiểu âm dương, thì cũng không được coi là triển đâu.

    - Khoan đã khoan đã, cái gì mà công phu năm tầng?

    Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu, liền vội mở miệng hỏi.

    Chẳng phải nói lực sĩ chín cấp, Nội Đằng Tử ba cấp, sao lại thêm Công phu năm tầng nữa?

    Dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Ngọc Doãn, Yến Nô không chút hoang mang, nói:
    - Chắc Tiểu Ất ca thấy kỳ lạ là trong xếp hạng phân chia lực sĩ chín cấp, công phu năm tầng là có ý gì đúng không? Thật ra, hai thứ đó không hề xung đột! Nói đến lực sĩ, chỉ là cách mà người bình thường tiện nói, còn năm tầng công phu này, là nói về người tập võ, ..

    Cha từng nói, một sinh hai, hai sinh ba, mà ba sinh vạn vật.

    Thiên địa vốn luân hồi, để rồi sau đó phân âm dương. Vì thế công phu mới có cương có nhu, kết hợp cương nhu, âm dương tương hợp mới là chính đạo.

    Hư là âm, mặt trời là thực, thiếu một thứ cũng không được.

    Nếu đem cương nhu âm dương kia hóa thành mười phần, Tiểu Ất ca trước đây tuy chỉ nhất âm cửu dương, không được coi là quyền cước chân chính, chỉ là sở học thô hán, không hiểu đạo âm dương, phương pháp cương nhu, nên không biết công phu chân chính, càng không được coi là tiến dần từng bước.

    Ngọc Doãn nghe như trong sương mù, nhưng đại thể thì cũng hiểu chút ý tứ của Yến Nô.

    Thật ra Yến Nô nói là, trước đây quyền cước của hắn chỉ là cơ bản, không coi là chân pháp, giống như những kẻ lỗ mãng đánh nhau, không có kết cấu.

    Mặc dù trong lòng hắn không thoái mái nhưng lại nảy sinh sự hiếu kỳ mãnh liệt.

    Ngọc Doãn hỏi:
    - Vậy công phu năm tầng thì giải thích như nào?

    - Tiểu Ất ca căn cơ tốt, ngộ tính và tư chất cũng không kém, chỉ là trước đây không được chân pháp, nên chưa đạt được lối đi riêng.

    Cũng may Tiểu Ất ca trời sinh quái lực, lại thêm chưa gặp phải nhân vật có công phu thật sự cho nên mới có thể tung hành. Nếu thật sự gặp được người có công phu thật sự, Tiểu Ất ca sẽ thất bại nhiều trước người ta.

    Nói tới đây, sắc mặt Yến Nô đột nhiên thay đổi.

    Nàng đột nhiên nhớ ra không phải là Ngọc Doãn chưa gặp được độc nhân vật có công phu thật sự, mà là vận số hắn quá may.

    Tiểu Quan Tác Lý Bảo chính là độc nhân vật, nếu lúc ấy...

    Nghĩ đến những điều này, Yến Nô giật mình người lạnh toát, sợ không dám nghĩ nữa. Nếu vận số Ngọc Doãn kém một chút chẳng phải đã chết ở trong tay Lý Bảo rồi sao? Nàng thật sự không biết Ngọc Doãn quả thật đã chết rồi, mà Ngọc Doãn trước mặt nàng đây đã đổi thành người khác.

    - Sao Cửu Nhi tỷ lại không nói nữa?

    - A...
    Yến Nô bừng tỉnh, vội cười gượng, xua đuổi ý nghĩ đáng sợ trong lòng, nói tiếp:
    - Căn cơ Tiểu Ất ca rất tốt, chỉ thiếu cơ duyên và chân pháp, cho nên trước đây vẫn dậm chân ở công phu tầng thứ nhất, không có tiến cảnh.

    Cha từng nói muốn luyện tầng công phu thứ hai thì phải khắc phục được các loại cứng nhắc, mất kình, đỉnh kình không phối hợp trong cơ thể sinh ra bên ngoài. Vừa rồi khi Tiểu Ất ca sử dụng quyền, chắc cũng cảm nhận được nội khí đan điền lưu chuyển. Ở đây trong tầng công phu thứ hai có nói: “khí mạch thông suốt, trong ngoài tương hợp”. Nói như vậy, muốn luyện được khí mạch thông suốt, phải mất thời gian 4, 5 năm. Tuy nhiên Tiểu Ất ca mới tu luyện Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, nhưng căn cơ vững chắc, đương nhiên thời gian sẽ thu hẹp hơn.

    Thật ra, nếu nô sớm đem quyển “" Bát Thiểm Thập Nhị Phiên " của cha giao cho Tiểu Ất ca, không chừng huynh có thể đã luyện đến tầng thứ hai rồi...

    Yến Nô vừa nói vừa lộ vẻ hối hận.

    Ngọc Doãn ngẩn ra, gãi gãi đầu, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi:
    - Cửu Nhi tỷ đừng như vậy, nếu không thế, ta sao có thể sử dụng tốt căn cơ được.

    Yến Nô cười gượng:
    - Nói cũng phải, cha thường nói tái ông mất nựa, họa phúc khôn lường, nhưng thật ra nô nghĩ nhiều rồi...

    Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường?

    Ngẫm lại dường như cũng đúng thế..Nếu không phải vậy, chỉ sợ sẽ không có Ngọc Doãn tái sinh ngày hôm nay!

    Chu Yến Nô không phải là người hay nói, nhưng khi liên quan đến võ thuật thì lại thao thao bất tuyệt, vô cùng hưng phấn.

    Sau khi điều chỉnh lại nội tâm một chút, Yến Nô đột nhiên nói:
    - Mà nay Tiểu Ất ca đã tiến dần từng bước, đã luyện thành công phu tầng thứ hai, La Hán Thung kia có thể tháo ra, ngày mai bắt đầu luyện võ nghệ khác. Đặc biệt là âm kình nhu kình, còn phải mất một thời gian khổ công mới có thể luyện thành. Nếu Tiểu Ất ca thật sự có thể thông hiểu âm dương cương nhu, Lã Chi Sĩ chắc chắn không phải đối thủ của Tiểu Ất ca.

    Nhắc đến La Chi Sĩ, trong lòng Ngọc Doãn khẽ động.

    - Cửu Nhi tỷ, muội nói xem lực sĩ cấp chín kia và công phu tầng năm nay có liên quan đến nhau không?

    - Điều này...
    Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, rồi sau đó nghiêm túc giải thích cho Ngọc Doãn:
    - Nếu thật sự giải thích thì có chút phiền toái. Chỉ nói đơn giản, mỗi tầng công phu cũng sẽ nảy sinh sự công phu nông sâu khác nhau. Nếu đơn giản phân chia thì là sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Mà mỗi tầng phân chia sẽ đối ứng với một bậc lực sĩ. Giống như Tiểu Ất ca lúc này thì mới bước vào tầng công phu thứ hai, mặc dù khí mạch thông suốt, trong ngoài tương hợp, nhưng vẫn chưa thuần thục củng cố, chỉ có thể được coi như lực sĩ cấp bốn.

    Tuy nhiên Tiểu Ất ca trời sinh quái lực, cộng thêm căn cơ vững chắc, kẻ đầu đường xó chợ cũng không phải đối thủ của Tiểu Ất ca.

    - So với Lã Chi Sĩ thì thế nào?

    - Cái này...
    Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
    - Có thể chịu được một trận chiến!

    Phải biết rằng Lã Chi Sĩ là lực sĩ cấp năm.

    Lúc ban đầu khi biết Ngọc Doãn sẽ giao tranh với Lã Chi Sĩ, Yến Nô vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ đã là “có thể chịu được một trận chiến”.

    Ngọc Doãn lập tức thở ra nhẹ nhõm.

    - Cửu Nhi tỷ hiện giờ đã luyện đến tầng mấy?

    Yến Nô hơi sửng sốt, chợt khẽ mỉm cười, nói khẽ:
    - Một năm trước nô đã luyện đến “Ý khí quân lai cốt nhục thần”, cảnh giới tam âm thất dương.

    Thanh âm tuy không lớn nhưng khi Ngọc Doãn nghe được thì suy sụp.

    Tam âm thất dương, chẳng phải là công phu tầng thứ ba sao?

    Không ngờ Yến Nô bề ngoài nhỏ nhắn, yếu ớt lại có thể luyện được công phu như thế.

    Hắn không kìm được đánh giá Yến Nô một lượt, rồi cười khổ nói:
    - Như vậy chẳng phải ta kém Cửu Nhi tỷ rất nhiều sao?

    - Điều này...

    Lúc này Yến Nô mới nhớ ra bản thân quá kiêu hãnh mà quên để ý cảm thụ của Ngọc Doãn.

    Chỉ có điều nàng đang định khuyên bảo Ngọc Doãn, lại thấy Ngọc Doãn, cười, hồi phục lại tinh thần phấn chấn, cười hỏi:
    -Vậy cha ta luyện đến tầng thứ mấy?

    Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
    - A ông khi còn sống cũng là một Nội Đằng Tử, đã luyện đến tầng cao thâm thứ tư rồi.

    Năm xưa khi a Ông bị giết hại, cha đã từng nói, nếu a Ông có thể luyện thêm vài năm nữa, có thể đạt tới cảnh giới tông sư.

    Tông sư?

    Ngọc Doãn lại khó hiểu.

    - Nếu như luyện thành ngũ âm ngũ dương, kết hợp cương nhu, âm dương tương hợp, là trở thành tông sư.

    Tuy nhiên, dù thành tông sư cũng không thoát khỏi thiên đạo tuần hoàn, sinh tử luân hồi...Khi cha còn sống từng luyện đến cảnh giới tông sư, kết quả là...Tiểu Ất ca nay nhất khí thông suốt, càng phải cẩn thận. Ngày khác nếu gặp được nhân vật tông sư chân chính thì không được cậy mạnh. Đám nhân vật đó cũng không khác gì Lý Bảo, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể lấy tính mạng người khác, chính là độc nhân vật chân chính.

    Hai gò má Ngọc Doãn giật giật, gật đầu.

    - Vậy trong thiên hạ, có bao nhiêu tông sư?

    - Điều này...Nô cũng không rõ lắm.

    Chỉ có điều khi cha còn sống từng đề cập tới vài người, ngày khác Tiểu Ất ca gặp thì nên lưu ý. Cha xuất sư từ Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, tiền nhiệm Phương trượng Trí Thông đại sư, đương nhiệm Phương trượng Huệ Sơ đại sư đều là những người không tầm thường. Ngoài ra còn có Trần Quảng Tương Châu, thương thuật tuyệt luân, là đại tông sư số một. Năm xưa cha vô cùng tôn sùng, bởi vì mong muốn thương thuật sau này có hậu nhân truyền lại, cho nên cha đã trao tặng tiến thuật cho họ Hùng Hậu, để giới thiệu sư huynh cho Trần Quảng, bái làm môn hạ. Cha nói, thương thuật Trần Quảng đã ở cảnh giới nhập hóa rồi!

    Về phần người Liêu, cha từng đề cập tới một người, tên là Thiện Ứng.

    Theo cha nói, công phu người này cực sâu, hơn nữa lòng lang dạ sói, sau này nếu Tiểu Ất có gặp phải thì cần phải cẩn thận.

    Võ công thiên hạ đều xuất ra từ Thiếu Lâm!

    Ngọc Doãn thầm khen ngợi.

    Thiếu Lâm thời nay cũng không thể đánh đồng với Thiếu Lâm đời sau, bởi đó là nơi có công phu thật sự.

    Nói vậy hai vị Phương trượng kia hẳn là nhân vật vô cùng lợi hại.

    Về phần Thiện Ứng, Ngọc Doãn lại không lưu tâm lắm. Hắn lại nhớ kỹ cái tên Trần Quảng, cũng lén quan sát Yến Nô...

    Đặc biệt là khi Yến Nô nhắc tới “sư huynh”, vẻ mặt rất bình tĩnh.

    Điều này khiến tâm trạng Ngọc Doãn rất tốt!

    Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn có thể thấy được, Yến Nô đối với những chuyện trong chốn giang hồ không hiểu biết nhiều. Mở miệng là cha nói, ngậm miệng là cha dạy..Nàng đối với điển cố giang hồ đều bắt nguồn từ những lời khi Chu Đồng còn sống nói ra. Nhưng Chu Đồng đã mất nhiều năm, sóng gió giang hồ nay đã thay đổi, đừng nói Chu Đồng đã qua đời nhiều năm, dù là hai năm thôi cũng đã có biến đổi cực lớn rồi.

    Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.

    Yến Nô sống ở Khai Phong, sao có thể hiểu được sự biến ảo của giang hồ?

    “Ta ở tại Khai Phong, sao Thiện Ứng lại đến được?”

    Ngọc Doãn cười ha ha nói, bộ dạng không chút để tâm.

    Đúng vậy, hắn không có ý hành tẩu giang hồ, sao có thể đụng phải Thiện Ứng kia được?

    Nhưng nói là như vậy, trong lòng Ngọc Doãn vẫn cẩn thận ghi nhớ kỹ cái tên “Thiện Ứng” này.

    Sự việc từ nay về sau, ai có thể nói rõ?

    Ngọc Doãn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng sau khi trải qua chuyện tái sinh ly kỳ cổ quái như vậy, khiến hắn khó tránh được có chút cảm xúc. Buông bỏ Tĩnh Khang ư, trời mới biết tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì?

    Bóng đêm trầm xuống, gió bên ngoài phòng nổi lên.

    Có lẽ là việc trợ giúp vợ chồng Dương Nhập Cửu dọn dẹp quán thịt quá vất vả nên Yến Nô sau khi thu dọn việc nhà một chút thì đi ngủ sớm.

    Mà Ngọc Doãn chưa ngủ, thắp sáng ngọn nến, ngồi bàn viết khúc phổ “Lương Chúc”, bất giác đã đến giờ Tý.

    Gió thật to!

    Mây đen trên bầu trời dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm vọng đến.

    Ngọc Doãn trong chốc lát viết xong khúc phổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng không yên.

    Có một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên khiến tinh thần hắn không thể bình ổn. Hắn đặt bút xuống, mở cửa đi ra ngoài, thấy trong mây đen tia chớp ẩn hiện, có tiếng sấm vang, Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát, cả người sởn da gà...

    Càng hiểu về thời đại này, càng hòa nhập với thời đại này, Ngọc Doãn lại càng bất an.

    Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Yến Nô, khiến hắn càng cảm nhận được sự sợ hãi!

    Khi mới tái sinh, hắn muốn tránh khỏi tai họa, rời khỏi Khai Phong đi ẩn cư thật sâu, nhưng hắn thật sư có thể tránh được sao?

    Phải biết rằng, hiện giờ hắn không phải chỉ có một mình.

    Hắn có gia đình, có bằng hữu, chẳng lẽ ngồi yên nhìn họ gặp nạn?

    Đại trượng phu tái sinh một đời, cuối cùng cũng phải làm nên sự nghiệp. Không chỉ là vì mình, cũng vì người thân, bằng hữu...

    Nghĩ tới những điều này, Ngoc Doãn cảm thấy chí lớn kích động mãnh liệt!



     
  3. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    === oOo ===

    Chương 66: Quách Thiếu Tam thủ đoạn giỏi (Thượng)





    Từ khi nước Liêu chiến bại không ngừng, người Kim nhanh chóng quật khởi giữa Bạch sơn hắc thủy, quân tiên phong lại càng không ngừng tiến tới gần biên giới Tây Hạ.

    Năm Tuyên Hòa thứ sáu, tức là năm Nguyên Đức Tây Hạ thứ sáu, năm Kim Thiên Hội thứ hai.

    Tây Hạ phái sứ giả dâng biểu xưng phiên, tỏ ý muốn thần phục.

    Vào tháng ba, Hoàng Nhan Ngô Khất Mãi, Kim Thái Tông Hoàng Nhan Thịnh hạ chiếu thư ban thưởng thề chiếu Tây Hạ, đồng ý biểu xưng phiên này...

    Cùng tháng, Thiên Tộ Đế phế truất Gia Luật Đại Thạch, nắm trọng binh quyền trong tay.

    Thiên Tộ Đế một lòng muốn báo thù rửa hận, từ Sơn Âm Thất Vi Mô Cát mượn binh lực tới, ý muốn phục đoạt lại Yến Vân.

    Đại chiến sắp mở màn!

    ***

    Không khí chiến tranh dày đặc bao phủ ở Yến Vân nhưng phủ Khai Phong vẫn yên bình như trước.

    Có chi sĩ nhận thức mà lo lắng, mà nhóm quan lại quyền quý vẫn ngợp trong vàng son như trước, không hề cảm nhận được đối với nguy cơ kề cận kia.

    Ngay gần lầu Bạch Phàn, cách cửa hàng Ngọc gia không xa có một tòa trà lâu cực kỳ nổi tiếng.

    Lịch sử trà lâu này rất lâu đời, gần như không hề kém so với lầu Bạch Phàn. Là tửu lâu tốt nhất ở phủ Khai Phong, kết cấu xung quanh trà lâu đương nhiên cũng kém, cộng thêm danh tiếng của trà lâu, cho nên việc kinh doanh vô cùng thịnh vượng.

    “Ca đình đàn bản vũ đình loan, cao dương ẩm hưng lan. Thú yên phún tận ngọc hồ can, hương phân tiểu phượng đoàn..."

    Trong trà lâu, hát chính là “Nguyễn Lang Quy” của Hoàng Đình Kiên, vô cùng hợp ý cảnh trà lâu này.

    Tiếng sáo dễ nghe, ca múa càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.

    Mới giờ Tỵ mà trong trà lâu khách đến không ngừng. Trừ một số con cháu văn nhân tụ tập ra, còn có không ít kỹ nữ vào trà lâu uống trà.Nói như vậy, trà lâu giá không hề thấp! Nếu lần đầu đến sẽ có người cầm siêu đến rót trà. Dù là uống một ngụm cũng phải trả mấy ngàn tiền, nên mới có biển hiệu: Điểm hoa trà.

    Lên lầu uống một chén trà, cần phải thưởng cho người hầu trà.

    Đây cũng có cách nói, gọi là “Chi Tửu”, nhiều thì vài xâu, ít thì mấy trăm văn, đó cũng là một số tiền lớn.

    Cho nên người bình thường không thể đến nơi như này.

    Mà kỹ nữ tụ tập ở trà lâu đông bởi vì thám thính tin tức.

    Triều đình sẽ có vị quan viên nào đến kinh, nơi nào sẽ có thi từ tụ hội, nhà ai mơ biểu diễn tại nhà? Ai muốn lấy vợ nạp thiếp...Mọi việc như thế thường lan truyền ra từ trong trà lâu. Nhóm kỹ nữ thông qua phương thức này để thu hoạch đủ loại tin tức, dùng cách của nàng các nàng để lấyloại hay loại bỏ. Hơn nữa, ai có thể cam đoan những mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ này không thu hút được các công tử hào phóng vung tiền như rác?

    Đương nhiên, nếu may mắn, các nàng có thể gặp được người tốt, cũng có thể thoát khỏi biển khổ, cá nhảy long môn.

    Cũng bởi vậy mà rất nhiều người tập trung ở trà lâu nho nhỏ này nên ở đây vô cùng náo nhiệt.

    - Trong lầu này sao nhiều người vậy?

    Trên ghế ngồi gần cửa sổ tại tửu lâu, một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục giữ người hầu trà lại, tò mò hỏi.

    Thiếu niên này mười lăm mười sáu tuổi, cực kỳ đẹp!

    Đúng, là “Đẹp”.

    Giọng nói rất dễ nghe, nhưng trong lời nói lại lộ ra khí chất kiêu ngạo.

    Bên cạnh y còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi.

    Cũng khí chất cao quý, quần áo hoa mỹ, tướng mạo đường đường.

    Đối với câu hỏi tính trẻ con của thiếu niên kia, người đàn ông làm như không nghe thấy, mà ngồi yên thưởng thức trà. Mà sau lưng hai người có hai người phân chia đứng hai bên, rõ ràng là thị vệ, nhìn là biết cao thủ dũng mãnh.

    - Tiểu quan nhân có điều không biết, tiểu thư bên trong lầu này phần lớn đang đợi Ngọc Tiểu Ất chơi đàn.

    - Ngọc Tiểu Ất?

    Thiếu niên ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.

    Còn người đàn ông thì đặt chén trà xuống, nghi hoặc hỏi:
    - Ngọc Tiểu Ất này là ai mà lại khiến nhiều người đợi như vậy?

    Người hầu trà lập tức mỉm cười!

    - Chắc là đại quan nhân ít ra ngoài nên không biết danh hiệu Tiểu Ất ca.

    - Nói như vậy, Ngọc Tiểu Ất này danh tiếng rất lớn sao?

    - Có danh hay vô danh tiểu nhân không biết, nhưng các tiểu thư bên trong tửu lâu này đều đến vì Tiểu Ất ca..
    Vừa nói người hầu trà vừa chỉ tay ra ngoài. Theo vị trí của gã vừa lúc thấy rất rõ ràng cửa hàng Ngọc gia. Chỉ thấy trước cửa hàng thịt nho nhỏ kia cũng kinh doanh rất tốt,người đến người đi không ngừng, vài người cầm dao chặt thịt sau bàn bận rộn liên tục, thỉnh thoảng còn có người từ trong một xưởng cách đó không xa mang thịt chín tới, rồi sau đó lại bán hết bay.

    - Cửa hàng đó là nơi làm ăn của Tiểu Ất ca.

    Thiếu niên nghe vậy lập tức lộ vẻ ung dung:
    - Nói như thế chỉ là một người bán thịt mà thôi, có gì lạ đâu?

    - Ha hà, bán thịt thì không lạ, lạ chính là Tiểu Ất ca đánh Kê Cầm cực giỏi.

    Trước đây hắn từng đấu cầm với Khai Phong Đệ nhất cầm Phùng Siêu, kết quả Phùng Siêu thất bại thảm hại, cuối cùng đành phải cùng Tiếu Chi Nhi xám xịt rời khỏi Đông Kinh. Nơi này có rất nhiều tiểu thư đến là mong được nghe Tiểu Ất ca chơi đàn. Lúc trước thỉnh thoảng hắn sẽ đàn một bản, tuy nhiên hai ngày nay lại không thấy đàn, nghe nói là ở trong nhà viết nhạc, cho nên khó mà bứt ra được...Chỉ là người khác tuy ít đến nhưng các tiểu thư vẫn tới nơi này tụ tập, nếu may mắn, nói không chừng có thể được nghe một bản.

    Đại tiểu quan nhân không biết chứ, trước đó lầu Phong Nhạc từng muốn mời Tiểu Ất đi đàn một bản, nhưng lại bị Tiểu Ất cự tuyệt.

    Mà hắn cầm kỹ vô cùng cao minh, đồng thời phổ nhạc rất hay, nghe tất cả mọi người nói, khúc phổ kia đáng giá nghìn vàng.

    - Lý đại gia?

    Thiếu niên lập tức lộ vẻ tò mò.

    Mà người đàn ông ngồi bên lại trầm mặt xuống, như không vui.

    - Một người bán thịt lại có bản lĩnh vậy sao, quả thật không đơn giản.

    Người hầu trà cười nói:
    - Ai nói không phải, Tiểu Ất cũng được coi như người lâu đời tại phố Mã Hành, cha hắn năm xưa từng giao đấu với người Liêu, cuối cùng lại bị người ta hại chết. Tiểu Ất một mình gây dựng gia nghiệp, nay đã có chút thành tựu. Ngọc đại quan nhân dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười nhắm mắt.

    - Cha hắn là ai?

    Người đàn ông ngẩn ra, hỏi.

    - Đó là Nội Đằng Tử mười năm trước giao tranh với người Liêu, Ngọc Phi Ngọc Đại Lang.

    - Ngọc Phi?

    Người đàn ông quay lại nhìn người đằng sau.

    Thị vệ đứng ở đằng sau lưng nghe tên Ngọc Phi cũng ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh, nói nhỏ bên tai người đàn ông vài câu. Người đàn ông liên tục gật đầu, lẩm bẩm:
    - Đúng thật là con trai của Ngọc Đại Lang.

    Tuy nhiên, thiếu niên kia rõ ràng không biết Ngọc Phi là ai.

    - Hắn đã có tài nghệ có thì cần gì phải kinh doanh bán thịt làm gì?

    Người hầu trà nghe vậy mỉm cười:
    - Không làm việc đó thì chẳng lẽ đến Câu Lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí) làm việc? Tiểu Ất không có công danh, khó có thể ngẩng đầu. Nếu nhập vào Câu Lan ngõa xá, không bằng ở đây tiêu dao khoái hoạt còn thoải mái hơn nhiều.

    Thiếu niên còn muốn hỏi nhưng thấy người đàn ông lắc đầu với mình.

    - Cảm ơn ngươi đã giải thích.

    Vừa nói y vừa lấy ra một xâu tiền đưa cho người hầu trà.

    Đợi người hầu trà đi rồi,người đàn ông xua tay ra hiệu cho hộ vệ phía sau cúi xuống, khẽ hỏi:
    - Đi thăm hỏi một chút tình hình của Ngọc Tiểu Ất, nếu có thể giúp đỡ thì giúp đỡ. Không thể để con trai của Ngọc Đại Lang bị thiệt thòi.

    - Tiểu nhân hiểu.

    - Thập cửu ca, Ngọc Đại Lang là ai?

    Người đàn ông nghe vậy mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
    - Huyên Huyên đừng hỏi này nọ, chỉ chú tâm dùng trà là được rồi. Đây là chuyện chúng ta, muội không hiểu đâu. Uống xong trà còn phải trở về sớm, đừng để Quan gia lo lắng, lại trách cứ nữa.

    Vẻ mặt thiếu niên tức thì khổ sở.

    Y gật gật đầu, tỏ vẻ không buộc lòng:
    - Vậy theo lời Thập Cửu đại ca.

    Chỉ có điều tròng mắt đảo ngược, rõ ràng là tìm cách.

    Còn người đàn ông nhìn thấy nhưng chỉ cười cười.

    Tuy rằng Huyên Huyên thông minh nhưng muốn giở mánh khóe thì không dễ dàng. Chỉ cần để ý thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

    Nhưng Ngọc Phi này?

    Hắn khẽ nhẩm cái tên Ngọc Phi, ý nghĩ lập tức bay xa như lại thấy trận chiến thảm liệt mười năm trước.

    Ngọc Tiểu Ất?

    Trên mặt người đàn ông hiện lên nụ cười mờ nhạt!

    ***

    Việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia càng ngày chuyển biến tốt đẹp, nên Ngọc Doãn đặt hết tâm trí vào việc sáng tác khúc phổ.

    Trên triều đình hỗn loạn không phải là một tiểu dân như hắn có thể tham dự vào.Tuy nhiên hắn cũng không hòa toàn không để ý, thỉnh thoảng đến nhà Trần Đông, nói bóng nói gió hỏi dò, cho nên đại thể cũng hiểu chút tình trạng bên ngoài.

    Thiên Tộ Đế tập kết binh mã, ý đồ muốn đoạt lại Yến Vân.

    Điều này cũng khiến cho nước Kim tạm thời dừng việc khiêu khích đối với Đại Tống, chuẩn bị toàn lực đối phó Thiên Tộ Đế.

    Tây Hạ xưng phiên, cũng khiến nước Kim bớt lo lắng.

    Trần Đông như rất lạc quan đối với thời cuộc, chỉ là đối với chiến sự Kim Liêu thì như xem trọng người Kim. Rất rõ ràng, người Kim hiện nay khó có thể chống lại người Liêu. Hành động lần này của Thiên Tộ Đế không thể nghi ngờ là ngoan cố chống cự, kết cục này sớm đã định...

    Nếu người Liêu chiến bại, chỉ sợ tiếp theo sẽ là Đại Tống gặp họa.

    Ngọc Doãn từng bóng gió hỏi:
    - Nếu người Kim xâm phạm thì làm thế nào?

    Trần Đông lại tin tưởng tràn đầy:
    - Nếu cẩu Kim quả thật tiến đến thì chết chắc rồi. Mà nay Đại Tống ta được Yến Vân, binh hùng tướng mạnh, huống chi còn có danh tướng Quách Dược Sư, dù cẩu Kim có tới cũng sẽ không làm gì được.

    Quách Dược Sư?

    Ngọc Doãn giật mình:
    - Sao biết Quách Dược Sư kia chắc chắn liều mình chống đỡ?

    - Việc này...

    Trần Đông ngay tức khắc trầm mặc.

    Ngọc Doãn cũng không nói gì nữa, hắn tin tưởng Trần Đông là người thông minh, nhất định có thể cảm nhận được tình hình. Trong lịch sử, không phải là Quách Dược Sư này nhiều lần quy thuận người Kim, khiến người Kim tiến quân thần tốc mới có sỉ nhục Tĩnh Khang đó sao?

    Thân phận Ngọc Doãn hèn mọn tầm thường, mấy lời muốn nói cũng chẳng ai để ý.

    Nhưng Trần Đông lại không giống vậy, thân là Thái Học Sinh, giao thiệp xa rộng hơn nhiều so với Ngọc Doãn, nếu y nói ra, đương nhiên có chút hiệu quả. Nhìn nhưng Đại lão gia trên triều đình là ....

    Quách Dược Sư...

    Ngọc Doãn chua xót trong lòng.

    Quách Dược Sư phản bội, nói toạc ra là do Hoàng Đế Huy Tông tạo nghiệt.

    Nếu năm xưa Trương Giác đầu hàng, Hoàng Đế Huy Tông cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, bảo vệ tính mạng Trương Giác, không chừng còn có đường sống. Nhưng đúng là Trương Giác chết, khiến cho tướng sĩ phương Bắc thất vọng đau khổ.Câu chuyện tướng Liêu Trương Giác sau khi quy thuận nước Kim, làm Bình Chương Sự, tri châu, cũng coi như quyền cao chức trọng.Nhưng Trương Giác vẫn là người Hán, sau khi quy thuận nước Kim không lâu liền phản bội nước Kim, quy thuận Đại Tống. Người giống như Trương Giác không ít, Tống Huy Tông giết Trương Giác, cũng đã khiến lòng những người đó băng giá.

    Quách Dược Sư cũng là tướng đầu hàng.

    Thỏ chết cáo bị thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ...Đạo lý dễ hiểu như vậy, sao ông ta không biết?

    Nhưng hoàng đế Tống Huy Tông vẫn bảo thủ, dùng Quách Dược Sư làm lá chắn phương Bắc. Ngọc Doãn chỉ hy vọng, có thể thông qua Trần Đông khiến những đại nhân vật ở phủ Khai Phong này đều cảnh giác. Hắn không có nơi trọng dụng, chỉ hy vọng có thể cống hiến một chút sức lực non nớt.



     
  4. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    === oOo ===

    Chương 67: Quách Thiếu Tam thủ đoạn giỏi (Hạ)





    Ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người vô cùng thoải mái.

    Bốn mùa Bắc Tống rất rõ ràng, mặc dù gần đầu hạ nhưng thời tiết cũng không quá oi bức, thậm chí còn có không khí mát mẻ.

    Ở trong viện dưới cây hòe sáng tác khúc phổ, bên tai loáng thoáng nghe tiếng tụng kinh từ viện Quan Âm vọng đến.

    Gió lạnh phơ phất, cành lá xao động.

    Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu vào trong sân càng tăng thêm vẻ thâm u.

    Viết xong một đoạn khúc phổ, Ngọc Doãn đứng dậy duỗi lưng, giật sống lực, hắn cầm Kê Cầm đặt bên cạnh bàn nhỏ,chuẩn bị đánh một khúc vừa sáng tác, thư giãn tâm trạng. Nào ngờ hắn vừa lắp cầm xong thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Ngay sau đó là cửa sân bị đẩy ra, Hoàng Tiểu Thất xông vào.

    - Tiểu Ất ca, đã xảy ra chuyện!

    Hoàng Tiểu Thất hổn hển, vừa vào cửa đã lớn tiếng, thần sắc kích động.

    Ngọc Doãn hơi sửng sốt, vội vàng đặt Kê Cầm xuống, đứng dậy đỡ Hoàng Tiểu Thất:
    - Thất ca đừng vội, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thất ca kích động như vậy? Uống nước rồi từ từ nói, không phải là Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện chứ?

    Đã nhiều ngày bởi vì phải sáng tác khúc phổ, Ngọc Doãn đã đem chuyện cửa hàng tạm thời giao cho Yến Nô xử lý.

    Thật ra, hiện nay việc kinh doanh ở cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, không xảy ra tình huống gì. Cửa hàng chủ yếu phụ trách bán lẻ một ít, việc kinh doanh lớn chân chính là cung ứng thịt tươi cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu và lầu Phong Nhạc. Hơn nữa La Nhất Đao ở đó, có thể giảm bớt được nhiều phiền toái. Vấn đề thật sự là xưởng thịt chín, lúc này mới bắt đầu khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.

    Cho nên hầu hết thời gian Yến Nô đều ở đó xử lý.

    Ngọc Doãn vốn tưởng rằng Yến Nô xảy ra chuyện.

    Nhưng không ngờ Hoàng Tiểu Thất lại liên tục xua tay, thở dốc một hơi, ổn định tinh thần:
    - Không phải Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện, là bên phía Tứ Lục Thúc có chuyện. La Đức đã cầm tiền bán thịt tươi, kết quả thua sạch, Trương Tam ca dẫn người đến rồi!

    - Hả?

    Ngọc Doãn nghe vậy chấn động.

    Hắn bất chấp hỏi lại, vội dọn khúc phổ trên bàn lại, xoay người xông ra ngoài.

    La Đức thua hết tiền bán thịt tươi sao?

    Rốt cuộc là sao lại như vậy...

    Bởi vì Ngọc Doãn đã giao cho La Đức phụ trách nhập hàng, cho nên tiền mua thịt tươi hàng ngày đều ở trong tay La Đức. Có La Tứ Lục ở đó, Ngọc Doãn cũng không lo lắng La Đức sẽ gây ra chuyện gì. Nhưng thật không ngờ chính ở chỗ đó lại xảy ra chuyện, sao hắn lại không sốt ruột? Trương Tam mặt rỗ là ai? Đó là đầu gấu nổi tiếng ở phủ Khai Phong.

    Nói đến điểm này, Trương Tam mặt rỗ chính là thủ lĩnh lưu manh, chỉ là địa vị y không cao, lại hoạt động đứng đắn, ít sinh sự trên đường phố, nhưng dưới tay y có đến trên dưới một trăm tên lưu manh, lại là những kẻ liều mạng. HIện giờ Trương Tam mặt rỗ đã tìm đến cửa rồi, sao có chuyện tốt chứ?

    Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, chân tay như gió chạy như điên trên đường.

    Dọc đường thỉnh thoảng có người hỏi chuyện hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy khiến nhiều người vô cùng kỳ lạ.

    - Tiểu Ất làm sao vậy?

    - Không biết...hay là xảy ra chuyện?

    Đi, đi xem đi, không chừng có thể giúp được Tiểu Ất...

    Không thể không nói nhân duyên Ngọc Doãn không tồi.

    Bất kể là Ngọc Doãn trước kia hay là Ngọc Doãn hiện nay, quan hệ làng xóm đại thể rất tốt.

    Cho nên khi thấy Ngọc Doãn gặp chuyện không may, rất nhiều người đến xem.

    Còn Ngọc Doãn thì lòng nóng như lửa đốt, một mạch chạy rất nhanh thì đến đầu phố Mã Hành.

    Bên ngoài cửa hàng Ngọc gia tụ tập nhiều người.

    Dù không được coi là ba tầng trong ba lớp ngoài, nhưng nhìn qua cũng thấy rất đông người vây quanh.

    - Nhường cái, nhường cái!

    Ngọc Doãn vội chen vào trong.

    Khi mọi người thấy Ngọc Doãn đến vội vàng tách ra thành một lối đi, cũng có nhiều người hét to:
    - Tiểu Ất đến, nhường đường, nhường đường!

    - Đúng vậy, chính chủ đến...

    Đám đông rẽ ra thành một lối đi, Ngọc Doãn đi vào trong cửa hàng.

    Thấy một thanh niên quỳ xuống bên ngoài cửa hàng, mặt mũi bầm dập, quần áo phá nát, nhìn vô cùng thảm hại.

    Mặc dù quay lưng về phía Ngọc Doãn, nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể nhận ra thanh niên đó là La Đức. La Nhất Đao đứng ở sau bàn thịt, bị Yến Nô và hai đao thủ kéo lại. Còn Trương Tam mặt rỗ dẫn theo vài tên đầu gấu ngồi trên ghế dài ở cửa hàng, mặt sầm xuống không nói lời nào.

    Vợ chồng Dương Nhập Cửu, Trương Nhị tỷ thì chân tay luống cuống.

    Tuy nhiên hai vợ chồng này vẫn chưa lùi bước, đứng nhìn chằm chằm Trương Tam mặt rỗ, đầy thận trọng.

    Trong tay Dương Nhập Cửu còn cầm theo một con dao cạo xương nhọn..

    - Tiểu Ất đến rồi...

    Trương Tam mặt rỗ nghe tiếng hét, ngẩng đầu nhìn lại.

    Thấy Ngọc Doãn, y đứng dậy xua tay ra hiệu mấy tên đầu gấu lui ra phía sau, sải bước tới nghênh đón Ngọc Doãn.

    - Tiểu Ất, đắc tội rồi!

    Trương Tam mặt rỗ chắp tay nói với Ngọc Doãn.

    Ngọc Doãn cũng vội vàng hoàn lễ:
    -Tam ca, đã xảy ra chuyện lớn gì? Nếu như có chuyện cứ cho người gọi Tiểu Ất đến là được.

    Vừa nói hắn vừa nhìn La Đức, lại nhìn Yến Nô.

    - Tiểu Ất, ta xin lỗi ngươi sinh ra một nghiệt tử như vậy.

    La Nhất Đao thấy Ngọc Doãn đến, không kìm nổi khóc lớn tiếng..

    Chỉ thấy ông ta giãy thoát hai đao thủ, hét to, quỳ xuống mặt đất.

    Ngọc Doãn hoảng sợ, vội bước nhanh về phía trước đỡ La Nhất Đao đứng lên:
    - Tứ Lục thúc, thúc làm gì vậy...Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết, sao phải quỳ với Tiểu Ất. Cửu Nhi tỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

    Yến Nô cắn răng ngà, giận giữ trừng mắt về phía La Đức đang quỳ trên mặt đất.

    - Tiểu Ất ca...

    Đúng lúc này, Trương Tam mặt rỗ lại đã mở miệng:
    - Tiểu Ất, chuyện này vẫn nên để ta nói đi, chỉ sợ Cửu Nhi tỷ nói cũng không rõ ràng.

    - Xin chỉ điểm.

    Trương Tam mặt rỗ lạnh lùng nhìn La Đức một cái:
    - Tên khốn này là người của Tiểu Ất, đúng không?

    - A...đúng vậy.

    - Trước đây Tiểu Ất bảo hắn làm việc với ta, hàng ngày mười con heo hơi đều giao cho người này.

    Ngọc Doãn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
    - Đúng vậy.

    - Tốt lắm, từ mười ngày trước, Tiểu Ất ngươi mỗi ngày đều lấy thịt tươi, trả tiền ngay...Thằng khốn này nói với ta, Tiểu Ất ngươi mới mở xưởng cho nên túng tiền, hy vọng thư thả một chút. Ta kính trọng Tiểu Ất nên không nghi ngờ gì, đồng ý việc này. Nào ngờ hai ngày trước nghe được tin tức, thằng khốn này chơi bạc ở Đương Khẩu, thua bạc sạch sanh. Ta liền cảm thấy bất thường, thằng khốn này sao lấy tiền đi đùa giỡn được? Cho nên mới đi thăm hỏi một chút, mới biết là hắn tự chủ trương, lấy tiền thịt của ta đến Đương Khẩu. Ta cũng biết việc này không liên quan tới Tiểu Ất, nhưng thịt tươi là lấy cho Tiểu Ất, là do Tiểu Ất đặt mua, cho nên mới đến đây xin Tiểu Ất nói lời lẽ công bằng.

    Hôm nay ta dẫn người đi tìm thằng khốn này, cuối cùng tìm được hắn ở trong Đương Khẩu của Tang Gia Ngõa Tử.

    Thằng khốn này cũng là tên lưu manh, đã thua sạch sanh rồi còn cãi ngang, ta nhịn không được liền giáo huấn hắn một trận.

    Nay ta tìm đến Tiểu Ất là xin Tiểu Ất có một cách giải quyết, rốt cuộc có biết về khoản tiền này hay không.

    Trương Tam mặt rỗ nói khách sáo, nhưng Ngọc Doãn lại có thể nghe ra trong lời nói của hắn ta ẩn chứa sự lạnh lẽo.

    Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn cười lớn nói:
    - Còn chưa hỏi Tam gia, La Đức đã thiếu bao nhiêu tiền?

    - Không nhiều lắm, hai mươi bảy con heo, tổng cộng năm trăm quan!

    Ngọc Doãn tức thì như nghẹn thở, xoay ngoắt người nhìn La Đức:
    - Nếu nói như vậy, sợ rằng Đại Lang không chỉ thua năm trăm quan.

    La Đức lại cúi đầu không lên tiếng.

    La Nhất Đao tức giận quát:
    - Thằng vô lại này, Tiểu Ất hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi thua bao nhiêu?

    - Con...

    La Đức lắp bắp, một lúc lâu sau mới lý nhí:
    - Gần sáu bảy trăm quan.

    Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát cả người.

    Còn La Nhất Đao thì giận giữ, đứng dậy quơ lấy con dao chặt thịt trên bàn, nhào đánh về phía La Đức:
    - Ta giết tên súc sinh ngươi.

    - Lục Tứ thúc!

    Ngọc Doãn hoảng sợ, bước lên phía trước ôm lấy La Tứ Lục.

    Yến Nô cũng chạy tới đoạt lấy con dao mổ heo trên tay La Tứ Lục.

    Chỉ có điều trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn Ngọc Doãn, rất lâu không nói lên lời.

    “Tiểu Ất ca, nên làm gì bây giờ?

    Sáu bảy trăm quan?

    Đây chẳng phải là nói số tiền kiếm được mấy ngày cũng thua sạch rồi sao? Trong tay Ngọc Doãn có hơn một trăm quan, vốn tính cả số tiền trong tay La Đức khó khăn lắm mới đủ số. Chưa rõ số tiền La Đức thua sạch kia, ngược lại còn thiếu Trương Tam mặt rỗ năm trăm quan...Tính gộp cả hai lại, mà còn chưa tính ba trăm quan kia thì còn thiếu hơn năm trăm quan nữa.

    Hai tay Ngọc Doãn run lên.

    Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.

    Hắn biết, lúc này hắn tuyệt đối không thể rối loạn, nếu hắn rối loạn, chỉ sợ sẽ khiến cho chuyện này càng thêm phức tạp.

    Xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ, thật lâu không nói!

    Ngọc Doãn không biết rốt nên nói thế nào với Trương Tam mặt rỗ đây?

    - Tam ca, ngươi tính thế nào?

    - Nếu Tiểu Ất gánh được, Trương Tam tin Tiểu Ất, nếu số tiền không nhiều, Trương Tam không truy cứu, nhưng năm trăm quan là con số không nhỏ, các huynh đệ của ta còn phải ăn cơm, cho nên ta chỉ xin Tiểu Ất nói một lời, lúc nào thì đem tiền trả.

    Nếu Tiểu Ất không gánh chịu thì cũng rất đơn giản! Chúng ta sẽ đến quan phủ để phân xử. Nếu như quan phủ nói không liên quan đến Tiểu Ất, ta tuyệt đối sẽ không tìm Tiểu Ất gây phiền, nhưng nếu quan phủ...

    Trương Tam mặt rỗ nói tới đây thì không có nói thêm gì đi nữa.

    Nhưng cặp mắt thì nhìn chằm chằm Ngọc Doãn:
    - Kính xin Tiểu Ất chỉ con đường sáng.

    -Vậy còn hắn?

    Ngọc Doãn chỉ chỉ La Đức.

    Trương Tam mặt rỗ cười lạnh một tiếng:
    - Ta tự có quy củ của ta, việc này dù gì cũng phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nếu không chẳng phải sẽ bị người ta chê cười?

    Ngụ ý nói với Ngọc Doãn:Ngươi không gánh chuyện này, La Đức chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

    Ngọc Doãn biết rõ, Trương Tam mặt rỗ không phải nói chơi.

    Nếu hắn ta không có thủ đoạn, sao có thể tụ hợp được nhiều kẻ bán mạng cho mình?

    Người như thế, bình thường nhìn có vẻ vô hại, nhưng lúc cần độc thì tuyệt đối là kẻ liều mạng, lòng lang dạ sói.

    - Tiểu Ất...

    Yến Nô run giọng gọi.

    La Nhất Đao nói:
    - Việc này không liên quan đến Tiểu Ất, món nợ này sẽ do ta gánh.

    - Tứ Lục ca, chuyện này ngươi gánh không được.

    Trương Tam mặt rỗ nhìn thoáng qua La Nhất Đao, hạ giọng nói:
    - Ngươi ta cũng là giao tình cũ, ta không cần giấu diếm ngươi...

    - Sao ta không gánh được...Năm trăm quan, ta đập nồi bán sắt cũng phải trả cho ngươi.

    - Nhưng vấn đề là, ngươi lấy đâu ra năm trăm quan?

    Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi không có năm trăm quan, ta khó mà bảo đảm! Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi biết, sẽ không ai cho ngươi mượn năm trăm quan đâu. Ta biết, tòa nhà kia của ngươi cũng có thể đỡ được chút tiền bạc, nhưng đây là năm trăm quan, không phải năm quan, năm mươi quan.

    Ngọc Doãn đột nhiên nói:
    - Tam ca, vậy còn Quách Thiếu Tam?

    - Hả?

    Trương Tam mặt rỗ ngẩn ra, rồi chỉ cười cười không trả lời.

    Ngọc Doãn mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai La Nhất Đao:
    - Tứ Lục thúc, việc này do ta mà ra, chỉ sợ Đại Lang...Tam ca, nếu ngươi tin ta, việc này do Tiểu Ất gánh vác. Năm trăm quan, Tiểu Ất sẽ trả thay ngươi! Tuy nhiên kính xin Tam ca cho giãn thời hạn ra một chút.



     
  5. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    === oOo ===

    Chương 68: Ân tình (Thượng)




    - Tiểu Ất ca...

    Yến Nô thất thanh kêu.

    Năm trăm quan cũng không phải con số nhỏ, chứ đừng nói còn có số nợ của Quách Kinh chưa trả được. Tính gộp cả hai con số này phải hơn bảy trăm quan! Thấy đã sắp trả được nợ rồi, nào ngờ trong nhà lại nợ nần chồng lên nợ nần?

    Không chỉ có Yến Nô giật mình, ngay tiếp theo La Nhất Đao cũng vậy.

    Hai gò má giật giật, giọng nói La Nhất Đao run rẩy:
    - Tiểu Ất, vậy sao được?

    - Tứ Lục thúc, việc này thúc đừng lo, cứ để ta làm chủ.

    Ngọc Doãn xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ:
    - Tam ca muốn công đạo, vậy thì Tiểu Ất sẽ gánh việc này.

    Năm trăm quan, Tiểu Ất tiếp nhận...tuy nhiên kính xin được thư thả thêm vài ngày nữa, mười ngày quá sát, mười lăm ngày đi, Tam ca nghĩ sao?

    - Có khí phách!

    Người vây xem xung quanh xì xào bàn tán.

    - Tiểu Ất ca đúng là nhân nghĩa, là một hảo hán.

    - Đúng vậy, lúc trước khi Tiểu Ất ca ở phố Mã Hành đã là người đàn ông trọng nghĩa khinh tài rồi, nay tuy rằng đã nổi danh nhưng tính cách không hề thay đổi.

    Nay phố Mã Hành có Tiểu Ất, thật sự bình yên.

    - Nói thì nói như thế, nhưng năm trăm quan đó!

    - Đúng vậy, nếu chẳng may không trả được, chẳng phải là liên lụy Tiểu Ất phải chịu trách nhiệm sao?

    - Theo ta thấy, La Đại Lang này đúng là rác rưởi...Bị người thư viện đuổi ra, may mắn được Tiểu Ất thu nhận và giúp đỡ, vậy mà không suy nghĩ báo đáp, ngược lại còn làm ra loại chuyện như này, đúng là không đáng làm người. Ngày sau cần phải nhắc nhở Đại Lang nhà ta cẩn thận người này mới được.

    Người vây quanh nghị luận, đủ loại ý kiến.

    Có nói Ngọc Doãn trượng nghĩa, cũng nói Ngọc Doãn ngu xuẩn...

    Đứng ngoài đám đông, một người đàn ông chắp tay, xuyên qua khe hở đám đông nhìn vào xem.

    Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên cùng với vài hộ vệ có dáng vẻ nô bộc gia đinh.

    - Thập Cửu ca, người đó là Ngọc Tiểu Ất sao?

    Thiếu niên khẽ hỏi:
    - Thật là một hảo hán dám nhận chịu trách nhiệm như thế.

    Người đàn ông khẽ mỉm cười, không trả lời.

    Một lát sau, hắn quay lại nói với hộ vệ phía sau:
    - Hỏi thăm một chút, rốt cuộc là xảy ra tình huống gì! Hỏi thăm xong lập tức báo ta biết.

    - Thập Cửu ca, huynh muốn giúp Ngọc Tiểu Ất?

    Người đàn ông nhìn về phía Ngọc Doãn, sau đó nói với thiếu niên:
    - Huyên Huyên đừng hỏi nhiều, nên về nhà sớm một chút, để tránh bị Quan...nhân trách phạt.

    Thiếu niên do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

    Nhưng sau khi rời đi, gã lại thoáng qua đám đông nhìn vào trong, ánh mắt khẽ chớp chớp đầy vẻ tò mò.

    - Tam ca, thế nào?

    Trương Tam mặt rỗ không ngờ Ngọc Doãn lại thật sự nhận gánh chuyện đó, dựng ngón cái lên, khen:
    - Cứ theo lời Tiểu Ất nói, mười lăm ngày thì mười lăm ngày.

    - Ngoài ra, ta còn có chuyện muốn nhờ.

    Tiểu Ất cứ nói đừng ngại

    - Thịt tươi trong cửa hàng, kính xin Tam ca chiếu cố nhiều hơn.

    Tất cả chi phí ngày nào cũng trả, tuyệt đối không khất nợ. Hơn nữa bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ do Tiểu Ất quyết toán với Tam ca, Không biết Tam ca có giúp đỡ không?

    - Việc này...

    Trương Tam mặt rỗ nhíu mi, lộ vẻ khó xử.

    Cũng khó trách, nợ cũ chưa trả, tiếp tục giao dịch khó tránh khỏi lòng ngươi không yên.

    Nhưng biểu hiện hôm nay của Ngọc Doãn khiến Trương Tam mặt rỗ không thể không bội phục. Y rất có thiện cảm với Ngọc Doãn, nếu không sẽ không có chuyện trước đó ra tay tương trợ, cũng chẳng phải lúc đầu chỉ là nể mặt mũi La Tứ Lục, nhưng sau đó...Đúng rồi, chuyện này còn có liên quan đến La Tứ Lục, cũng khiến Trương Tam mặt rỗ trong lúc nhất thời khó đưa ra chủ ý, cho nên vô cùng bối rối.

    Sau một lúc lâu, Trương Tam mặt rỗ thở dài.

    Ngọc Doãn căng thẳng trong lòng, đang định mở miệng, chợt nghe Trương Tam mặt rỗ nói:
    - Tiểu Ất, ta rất khâm phục Tiểu Ất. Tiểu Ất tiếng lành đồn xa, nhưng lại chưa bao giờ có ý khinh thường ta, chút nhân tình này Trương Tam ghi ở trong lòng. Chiếu theo quy củ, yêu cầu này của Tiểu Ất có chút khó làm. Nhưng Trương Tam mặt rỗ ta hiểu Tiểu Ất, việc này cứ theo lời Tiểu Ất, ngày nào trả xong ngày ấy, không thể khất nợ. Mười lăm ngày sau, phải trả hết năm trăm quan, bằng không đừng trách ta vô lễ.

    Ngọc Doãn nghe vậy mừng rỡ.

    Bất kể thế nào, Trương Tam mặt rỗ đã nể mặt mũi hắn.

    - Được rồi, nếu Tiểu Ất đã đồng ý gánh việc này, vậy ta không quấy rầy nữa.

    Tuy nhiên Tiểu Ất ca, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không phải là Trương Tam gây chuyện, việc này ngươi hãy xử lý thích đáng mới được.

    Nói xong, Trương Tam mặt rỗ nhìn La Đức một cái.

    Ngọc Doãn khẽ mỉm cười:
    - Tam ca cao thượng, Tiểu Ất nhớ kỹ!

    - Vậy cứ như vậy đi...
    Trương Tam mặt rỗ cất bước bước đi. Đang lúc bước qua Ngọc Doãn, y đột nhiên khẽ nói:
    -Tiểu Ất, cẩn thận Quách Thiếu Tam kia. Chuyện này là do hắn ta chọc vào, ngươi phải cẩn thận ứng phó.

    - Cảm ơn Tam ca chỉ điểm.

    Ngọc Doãn chắp tay cảm ơn, tiễn mấy người Trương Tam mặt rỗ rời đi.

    Quả nhiên là Quách Kinh!

    Đã biết tên khốn này không từ bỏ ý đồ, đúng là hắn ta đã ra tay rồi!

    Thật ra cũng khó trách, gần đây Ngọc Doãn nổi bật, khó tránh khỏi khiến Quách Kinh đề phòng. Nhưng không thể không nói, người này quả thật là độc ác, xuất ra một chiêu như vậy khiến Ngọc Doãn trở tay không kịp. Khoảng cách trả nợ còn hai mươi ba ngày nữa, làm sao có thể kiếm được mấy trăm quan đây? Ngọc Doãn đột nhiên cảm thấy Quách Kinh này dù chỉ là một tên lưu manh nhưng thủ đoạn cũng không kém.

    - Tiểu Ất ca...

    Yến Nô tiến lên, run giọng gọi.

    - Cửu Nhi tỷ đừng hoảng sợ, trước hết giải tán mọi người đi đã.

    Hắn xoay người, chắp tay nói với mọi người đang vây quanh:
    - Chư vị láng giềng, không sao rồi, đã giải quyết xong rồi, tất cả mọi người giải tán đi, xin đừng chặn đường.

    - Tiểu Ất, đúng thật là Ngọc Giao Long trượng nghĩa!

    Trong đám đông có người cao giọng khen ngợi, lập tức tất cả đều hưởng ứng.

    Trượng nghĩa sao?

    Nếu ở thời hậu thế, chỉ sợ bị nói là ngu ngốc rồi! Ngọc Doãn ngoài thì cười, nhưng trong lòng thì khổ sở.

    Sau khi nói lời cảm ơn mọi người, hắn nhìn thoáng qua La Đức, sau đó nói:
    - Có chuyện gì chúng ta vào xưởng rồi nói.

    Dứt lời, hắn đi thẳng đến xưởng cách đó không xa.

    Yến Nô và La Nhất Đao theo sát sau, còn La Đức sau một chút do dự, cùng theo chân La Nhất Đao đi vào xưởng.

    - Tiểu Ất ca, sao huynh có thể gánh chịu chuyện này được?

    Vừa vào cửa, Yến Nô không kìm được nói luôn:
    - Mười lăm ngày, huynh định thế nào kiếm ra năm trăm quan?

    Hơn nữa Quách Kinh sẽ lập tức tới cửa đòi nợ mà hiện nay còn thiếu, nếu không trả được món nợ này, năm trăm quan thì sao trả được?

    Ngọc Doãn cười khổ một tiếng:
    - Cửu Nhi tỷ, ta cũng biết thời gian quá gấp.

    Tuy nhiên chuyện này La Đại Lang cũng bị liên lụy, bị rơi vào quỷ kế của Quách Kinh. Nếu ta thật sự buông tay bỏ mặc, chỉ sợ La Đại Lang khó tránh khỏi bị rơi vào kết cục sung quân. Tứ Lục thúc tuổi già, ta sao nhẫn tâm? Hơn nữa, công việc với Trương Tam mặt rỗ là ta ra mặt quyết định, cho dù là đưa đến quan tòa phủ Khai Phong thì Trương Tam mặt rỗ cũng chiếm lý.

    Thà bị quan phủ phán định, không bằng để ta gánh vác, ít nhất còn có thể được một ân tình!

    Chỉ có điều...

    Ngọc Doãn nhìn lại La Nhất Đao, do dự một chút, hạ thấp giọng nói:
    - Tứ Lục Thúc, Đại Lang tâm cao, cửa hàng thịt nho nhỏ của ta không thể chứa được, sau này xin đừng để hắn tới đây nữa, ta không chứa nổi. Kính xin Tứ Lục thúc thông cảm cho.

    - Tiểu Ất ca, sao nói vậy...

    - Tuy nhiên, có một số việc dù gì vẫn nên nói rõ ràng.

    Ngọc Doãn đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn La Đức.

    La Đức vốn đã chết lặng, dường như đã chuẩn bị là bình đã mẻ lại sứt, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Doãn, gã lại có sự bất an khó hiểu:
    - Ngọc Tiểu Ất, ngươi muốn gì?

    Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên tiếp tục như nào.

    Chẳng lẽ gã thật sự không có tim phổi hay sao?

    Thật ra La Đức cũng rất xấu hổ, nhưng ngạo khí người đọc sách kia khiến gã không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Ngọc Doãn.

    Cho tới nay, La Đức là con cưng trong mắt mọi người, học tập rất tốt, vào được thư viện, có thể nói là tiền đồ rộng lớn...

    Ai có thể ngờ trong một đêm gã từ trên trời rơi xuống nhân gian.

    Bị đuổi ra khỏi thư viện, lại bị đám kỹ nữ ở ngõ giết mổ heo làm nhục, tuy rằng sau đó đã làm quản lý sổ sách cho Ngọc Doãn, nhưng ở sâu trong nội tâm, La Đức có từng coi trọng Ngọc Doãn sao? Ngọc Doãn là ai? Chỉ là một kẻ lưu manh trên phố Mã Hành mà thôi.

    Cho dù là danh tiếng hắn không tệ, nhưng nói cho cùng chỉ là một kẻ buôn bán, sao có thể sánh với Đại Lang gã?

    Bởi vì ôm tâm tư này mà dù La Đức bắt đầu làm việc cho Ngọc Doãn nhưng trong lòng lại uất nghẹn, khiến gã không thoải mái. Khi gã thấy Ngọc Doãn căn bản không thể sánh với gã, mà lại cưới được một thê tử đẹp như hoa, luôn được hàng xóm khen ngợi. Càng nghĩ càng nghẹn khuất, La Đức trong sự sầu khổ phiền muộn đã trúng phải mưu kế của Quách Kinh.

    Ngay từ đầu thật sự là gã kiếm được chút tiền lời.

    Nhưng dục vọng thì không bao giờ thỏa mãn, La Đức lại càng không thể nào thoát khỏi. Đến cuối cùng, khi gã cảm thấy không thể bình ổn được, không thể chịu đựng được, tiền chẳng những còn thua sạch sanh, thậm chí còn ghi nợ. Lại dưới sự dụ dỗ bức ép của đám người Ngưu Bảo Lượng, cuối cùng La Đức không còn lựa chọn nào khác đã sử dụng tiền công mua bán thịt tươi.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.