Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2486 : Một lần pk. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Chương 2486: Một lần pk. - Nghe nói là Thái Quân - đội phó đội Cảnh sát Hình sự thành phố, trên thực tế người này chính là chó săn của Ninh Mãn. Trước kia Bao Nghị giữ chức cục trưởng thì Thái Quân đã bị đá ngay đến một xó xỉnh. Tuy nhiên, cậu nhóc này còn không chịu ngồi yên. Sau này không hiểu sao Bao Nghị lại đi, hiện tại Ninh Mãn lên rồi. Lập tức đưa Thái Quân trở về giao nhiệm vụ quan trọng. Phỏng chừng, Ninh Mãn sẽ lên chức Đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Không bao lâu nữa sẽ lại đạp đổ Ngô Phong. Giống như lúc trước Bao Nghị đạp đổ Thái Quân. Tôi cũng bí mật tìm người hỏi thăm, tuy nhiên, Thái Quân rất quỷ quyệt. Hơn nữa rất biết cương biết mềm,về chuyện liên quan đến Đường Sở, ông ta hạ lệnh thép, mấy thủ hạ tâm phúc cả ông ta, không ai chịu nói việc này với ai. Nghe nói việc này chưa rõ ràng. Cho nên, không nói làm gì. Trần Chính Văn nói. - Chẳng lẽ đám Đường Sở bị Thái Quân bí mật bắt đi, làm sao có thể như vậy. Bảy tám người bị bắt, không thể một chút tin tức cũng không có. Đường Sở có chút nghi hoặc. - Việc này nói không chừng, hiện tại Ninh Mãn đi theo Xa Quân. Hơn nữa quan hệ của ông ta với phó giám đốc sở Dương Tiêu cũng tương đối thân thiết. Hơn nữa hiện tại Trần Húc, Liễu Tây Hà cùng với Diệp Phàm đều ép tới. Tôi nghĩ, không chừng Ninh Mãn muốn lấy chuyện này để viết thành văn, muốn làm ra cái gì đó để chống đối với Đường gia chúng ta. Trước kia Diệp Phàm xử lý Ninh Mãn, mà thư ký Đường anh cũng là một thành viên trong tổ Đảng của Cục Công an thành phố. Trong vấn đề của Ninh Mãn nghe nói lúc đó anh là người đồng ý. Việc này chắc chắn Ninh Mãn hiểu được. Đoán chừng cơ hội lần này ông ta không kìm nổi muốn gây sức ép. Trần Chính Văn phân tích. - Ông ta dám! Đường Sở đứng lên vỗ bàn một cái. Sau đó lại ngồi xuống nói, - Việc này cũng không thể trách tôi, lúc ấy là do nhân vật số một cục thành phố Diệp Phàm ra lệnh. Anh thấy chưa, việc xử lý Ninh Mãn các thành viên tổ Đảng cục thành phố đã nhất trí thông qua. Tôi không đồng ý có tác dụng gì chứ. Hơn nữa, Ninh Mãn là cái đếch gì chứ. Trước mặt bố mày vênh váo cái gì . Nghĩ đi theo Cao Thành là có thể làm ngay được sao. Kết quả ra làm sao, ngay cả chỗ dựa lưng là Cao Thành cũng ngã trước rồi. Ông ta còn cái rắm điên cái gì, lần này ông ta cũng rất may mắn đi theo Xa Quân. Bằng không, phỏng chừng ông ta đã hoàn toàn xong đời rồi. Tuy nhiên. Chính Văn, anh nói cũng có lý. Đúng là người này có khả năng sẽ tìm cơ hội để phát triển. Hớn nữa, tôi nghĩ, có phải Diệp Phàm cũng muốn nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia chúng ta không. - Việc này, có lẽ không phải. Nghe nói ở trên đập cốc khê, lúc người đàn bà kia mới bắt đầu kiện, Diệp Phàm cũng không tỏ thái độ gì. Về sau Liễu Tây Hà ép Trần Húc và Hồ Quý Thiên biểu lộ thái độ mơ hồ. Mà lúc ấy chắc Ninh Mãn cũng giả vờ mèo con khóc chuột một chút cố ý hỏi thăm Diệp Phàm. Cuối cùng Diệp Phàm mới tỏ thái độ phải điều tra xử lý chuyện này. Nếu như nói Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia, vậy hắn đã sớm nhảy ra chỉ trích việc này, hơn nữa sẽ lập tức nhân cơ hội này ra lệnh. Như vậy thứ nhất có thể cho thấy Bí thư Diệp Phàm chính nghĩa biết bao anh hùng biết bao, thứ hai cũng có thể làm giảm nỗi tức giận của Liễu Tây Hà. Thứ ba có thể nhân cơ hội này chỉnh Đường gia. Một công ba việc rồi. Trần Chính Văn không đồng ý với cách suy nghĩ của Đường Vân. - Anh biết cái gì, đây là Diệp Phàm dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hiểu không? Tâm cơ của người này rất sâu. Chớ coi thường hắn trẻ tuổi. Thật ra người như thế rất dễ dàng làm cho người khác không để mắt đến. Đến lúc nhìn kỹ liền thấy xui xẻo. Anh nghĩ, Vương Long Đông không phải ở thị xã Chương Hà sao? Từ khi Vương Long Đông đến thành phố Chương Hà đã bao lâu rồi, Đường sở chúng ta chưa từng gây sự gì với anh ta. Đường Vân hừ nói. - Ừ, Vương Long Đông không động vào anh được. Hơn nữa, ở trên hội nghị thường ủy Thành ủy anh còn cùng anh ta tranh luận vài lần, hơn nữa còn đập xuống bàn một cái. Như vậy chắc chắn Vương Long Đông đã ôm hận, phỏng chừng trong bụng anh ta có ý nghĩ rất xấu, sớm muốn chỉnh anh hoặc chuyển đi nơi khác. Chẳng qua vẫn chưa có cơ hội, hơn nữa Đường gia cũng là gia tộc có thực lực. Vương Long Đông ném chuột sợ vỡ đồ. Mà Vương Long Đông là thuộc hạ của Diệp Phàm. Chắc Diệp Phàm cũng sớm hiểu được tình hình Vương Long Đông ở thành phố Chương Hà. Lần này Diệp Phàm cố ý đẩy một chút sau đó mới xuống tay lần nữa. Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia chúng ta. Sau đó… Trần Chính Văn nói đến đây không dám nói tiếp nữa. - Được rồi, về sau cứ giả vờ giả vịt mèo khóc chuột một chút nương tình cho tôi, muốn cho tôi vào khuôn khổ. Con mẹ nó, anh ta đang ôm xuân thu đại mộng gì thế. Đường Vân bố là ai chứ. Đường gia ta phải phục một người ngoại lai á, ta nhổ vào! Đường Vân xúc động không kìm nổi mình liền nhổ ra mặt đất. Trần Chính Văn đứng đó nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ nếu không có Khổng gia, Đường gia ngươi là cái đếch gì chứ. Dù sao Diệp Phàm cũng là một Bí thư thành ủy, Đường gia ngươi có nhân vật gì chứ, ngay cả là một phó bộ cũng không có. Có một Giám đốc sở nhưng cũng chỉ là cái bóng Giám đốc sở, chơi cái bướm ý, tự cao tự đại. Ở Đồng Lĩnh một mẫu ruộng ba phần đất này thì còn có thể cho chơi được, ra khỏi Đồng Lĩnh ai chịu nể mặt anh? - Còn vẫn chưa tìm được người, việc này cũng là lạ, hay là cậu ta đào cái hầm ngầm dưới đất mà đi rồi hả? Ninh Mãn đứng đối điện nhìn thoáng qua Thái Quân nhíu nhíu mày. - Tôi cũng đang buồn bực, bình thường ở đâu cũng nhìn thấy cậu ta, hôm nay giống như mất tích. Chẳng lẽ mới chỉ nghe nói đến chuyện đập Cốc khê mà đã sợ tới mức trốn chạy sao? Thái Quân phân tích. - Trốn chạy, cậu ta sợ gì chuyện này. Cậu ta ở Đồng Lĩnh còn thiếu chuyện gì không phạm vào chứ? Thế phải trốn chạy từ lâu rồi. Ninh Mãn hừ một tiếng. - Chuyện lần này có lẽ không giống, không phải Chủ tịch tỉnh Trần và Giám đốc sở Hồ đều lên tiếng. Hơn nữa, nghe nói cậu ta muốn cưỡng hiếp Liễu Nguyệt cháu gái của Liễu Tây Hà. Liễu Tây Hà lại là nhất phương cự phú. Có quan hệ rộng rãi ở trong tỉnh thành, chắc là Đường gia không muốn đối mặt với người có thực lực như vậy. Thái Quân nói. - Giàu có cái rắm, có thể giàu hơn cơ quan chuyên chính sao? Chúng ta có thể tìm chút lý do khiến anh ta chịu không nổi. Anh nhìn Diệp Phàm xem, không phải là làm quan đó sao, khiến Liễu Tây Hà giống như tên hề chạy trốn Đại Xuân, còn mất một số tiền lớn mướn người làm đường cống. Hiện tại đang mong đến tỉnh thành khoe khoang với Diệp Phàm. Cũng chẳng ra sao? Cho dù cháu gái bị sỉ nhục cũng không phải đến cầu xin Diệp Phàm. Nếu như cháu gái Diệp Phàm bị sỉ nhục, một câu của người ta có thể ra lệnh cho chúng ta chạy gãy chân rồi. Liễu Tây Hà có ích lợi gì à, chúng ta cứ nói là không thể bỏ sức ra, ôngta làm được cái gì? Diệp Phàm thì khác. Mỗi ngày hắn đều theo dõi rất kỹ, chúng ta mà xuất hiện là hắn có biện pháp để chỉnh chúng ta đấy. Chuyện này lại khác, phú bất năng phú quá quan. Ninh Mãn lấy điếu thuốc ra đốt, tiện tay ném cho Thái Quân một điếu thuốc rồi nói. - Đó là đương nhiên, chúng ta có bí thư Xa ở đây, Liễu Tây Hà cũng không là cái gì cả? Chỉ cần Bí thư La nói một câu, Liễu Tây Hà sẽ sớm phải đi đến địa phương khác. Thái Quân gật gật đầu, quay người nói, - Tuy nhiên. Quan hệ của Đường gia và Khổng gia cũng không tệ. Mà Đường Vân lại là thành viên tổ Đảng. Việc này, chúng ta bắt thật hay là bắt giả đây? - Anh đần quá! Ninh Mãn chỉ tay vào mặt Thái Quân thiếu chút nữa là chọc vào mắt. - Tôi thật là ngu, nhất thời không biết làm sao nên tới xin chỉ thị rồi đó sao? Bí thư Ninh Mãn chỉ hướng đông tuyệt đối Thái Quân tôi không dám đi theo hướng tây có phải không? Thái Quân vẫn còn nịnh bợ Ninh Mãn, ngồi dựa vào phía sau ghế, tự nhiên nhả khói trong mồm ra, nói, - Việc này không thể giả được. - Vậy chẳng phải là phải đắc tội với Đường gia rồi sao. Tuy nói trước kia Đường Vân đối với chúng ta cũng không ra sao. Hơn nữa còn tương đối lì. Tuy nhiên, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện có phải không cục trưởng Ninh Mãn? Thái Quân khuyên nhủ. - Nói anh ngu đúng là ngu thật. Trước kia Đường gia không động đến chúng ta. Bây giờ chúng ta sẽ khiến anh ta phải khổ sở mới được. Thế còn Khổng gia, chuyện lần này là do Chủ tịch tỉnh Trần, Giám đốc Sở Hồ cùng với Diệp Phàm ra lệnh, Ninh Mãn tôi không bắt thì có thể làm thế nào? Hơn nữa, lúc ấy Chủ tịch Trần và Giám đốc sở Hồ nói chuyện đều có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa thái độ của Diệp Phàm cũng có chút không rõ ràng. Nhưng, tất cả họ đều nói như vậy trước mặt mọi người, hơn nữa lúc ấy còn có phóng viên báo tỉnh và đài truyền hình thành phố phỏng vấn. Không bắt có thể được không? Đến lúc đó Liễu Tây Hà đem việc này đăng trên báo chí chúng ta sẽ không chịu nổi một lần. Cho nên. Chúng ta phải bắt, phải bắt ngay. Chúng ta cũng chỉ là đang thi hành nhiệm vụ thôi! Chúng ta cũng là người bị hại, chắc là người của Đường gia đã đến tìm anh hả? Ninh Mãn cười khan một tiếng. - Bọn họ gọi người đến nghe ngóng. Tuy nhiên, tôi có hạ lệnh không cho nói ra ngoài. Việc này, muốn chơi thì chơi bí mật với bọn họ. Phải cho bọn họ không hiểu ra sao, ha hả. Thái Quân mỉm cười. - Được được được! Thái Quân, không ngờ được cậu không phải là người bình thường. Rõ ràng cậu không bắt người mà bắt đầu gây sức ép khiến Đường gia đến đây, thật sự là hiểu ý tôi đó! Ninh Mãn khen Thái Quân một phen, nói, - Cứ làm như vậy đi, trước tiên sẽ chơi với Đường Vân, khiến cho người này tâm phiền khí táo không thể nhịn nổi sẽ có trò hay để xem đây. - Trò hay, xem trò gì hay thế? Thái Quân sờ đầu không hiểu. - Chúng ta chỉ có thể thi hành mệnh lệnh, mà người hạ lệnh trực tiếp là Diệp Phàm. Cậu nghĩ một chút đi, đến lúc quặn bụng lên thì Đường Vân sẽ tìm ai trước đây? Ninh Mãn cười khan một tiếng. - Thật đúng là có trò hay để xem, Bí thư Ninh Mãn, tôi đi trước sắp xếp một chút đã. Khi nào phát hiện thấy đsam người của Đường Sở sẽ lập tức báo cáo anh ngay. Thái Quân nói xong quay người đi ra khỏi văn phòng của Ninh Mãn. Vì trời tối, Thái Quân vừa mới đi ra không ngờ đụng ngay phải Đường Vân. Tuy nhiên, sắc mặt Đường Vân rất khó coi, hình như đang nổi giận đùng đùng. Thái Quân đang định chào hỏi, nhưng Đường Vân hỏi trước: - Thái Quân, việc của Đường Sở sao rồi? - Chúng tôi cũng đang tìm anh ta, còn chưa tìm được. Thái Quân giật mình nhớ ra phải chơi trò thần bí, cho nên, khi nói lời này ánh mắt có vẻ hơi sáng lên, làm cho người nói chuyện cùng có chút cảm giác không thật cho lắm. - Cậu gạt tôi có phải không? Rõ ràng Đường Vân nổi giận giơ tay chỉ vào mặt Thái Quân, tiếng nói cũng to hơn một chút. Tuy nhiên, Thái Quân nhìn về phía phòng của Ninh mãn, ưỡn ngực lên nói: - Bí thư Đường, thật sự tôi không biết được tung tích của lệnh công tử Đường Sở. Hơn nữa, Bí thư Diệp có hạ lệnh, chúng tôi cũng đang tìm kiếm khắp nơi để bắt cậu ta, chẳng qua là không tìm được tin tức. Thái Quân bắt đầu kích động chuyện của Đường Sở, chẳng những nhắc đến Diệp Phàm mà còn dùng hai chữ ‘bắt giữ’. Một tiếng bá giòn vang, Thái Quân bị Đường Vân tát một cái, đập vào bức tường chỗ lối đi nhỏ, đầu nổi lên một cục sưng như một cái bánh bao nhỏ. - Đường Sở làm chuyện gì mà các người muốn bắt chứ, tôi còn chưa hiểu lý do các anh bắt nó, lương tâm của các anh vứt cho chó ăn phải không? Đường Vân kiềm chế đã lâu cuối cùng bộc phát cơn giận dữ, tiến tới lại đá một cước vào trúng phần eo của Thái Quân. - Đường Sở phạm tội cường gian, con của mình không quản được còn đánh tôi, ông có phải là người hay không? Hơn nữa chúng tôi cũng chỉ là thi hành mệnh lệnh thôi, có cái gì sai chứ! Thái Quân cũng tức điên lên, lập tức giơ cao chân đá một cước về phía Đường Vân. Đường Vân thật không dám nghĩ tới Thái Quân lại dám đánh lại mình, chưa kịp phòng bị nên bị dính một cước của Thái Quân, lập tức cánh tay bị sưng lên. Hai người này đều xuất thân từ cảnh sát hình sự, ra tay vừa độc, vừa không biết nhẹ tay, cho nên cả hai đều bị thương tương đối nghiêm trọng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2487 : Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc hương 2487: Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được. Lúc này, có một vài cảnh sát có trách nhiệm giữ trật tự buổi tối nay nhìn qua khe cửa thấy hai người này ở pk, nhanh chóng rụt đầu vào.Chuyện này, ai dám đi can ngăn chứ, như vậy không phải là tự làm mất mặt sao. - Làm phản mất rồi, cậu dám đánh tôi à, đồ khốn khiếp tôi có thể đạp chết cậu bất cứ lúc nào! Đường Vân tức điên lên, bổ nhào về phía trước hung hăng đá một cước vào mặt Thái Quân, như một tiếng nổ. Đầu Thái Quân lung lay giống như một bao cát khi dừng lại thì máu mũi miệng cũng ộc ra. Hơn nữa, sống mũi giống như bị dập, toàn bộ cái mũi bị sụp xuống. Vốn Thái Quân trẻ hơn Đường Vân, hẳn là sẽ mạnh hơn. Chẳng qua Thái Quân vẫn còn có chút e ngại sự oai vũ của Đường Vân, chỉ là chống cự bị động thôi. Cậu ta không nghĩ tới Đường Vân lại hạ tay mạnh như vậy ở đây. - Tôi quyết đấu với ông! Thái Quân quệt ngang lau một cái, thấy trên mặt mình toàn máu, cậu ta không muốn sống nữa đánh về phía Đường Vân. Thân thể của Đường Vân và Thái Quân đâm vào nhau rơi xuống đất, giống như chiếc hồ lô lăn dưới đất. Hai người liều mạng lăn vào nhau trên lối đi nhỏ, giống như hai người đàn bà chanh chua lao vào nhau. Hơn nữa, hai người vừa đánh nhau vừa rống lên mắng. - Làm gì vậy, còn ra thể thông gì chứ! Lúc này, cách lối đi nhỏ không xa có tiếng của Ninh Mãn truyền đến đầy trang nghiêm. - Tránh ra tránh ra! Ninh Mãn quát, không lâu, vài người cảnh sát ba chân bốn cẳng chạy tới kéo hai người ra. - Đồng chí Đường Vân, anh làm cái gì vậy? Cục công an thành phố ngang nhiên đánh người trong ngõ cho hả giận hả. Anh muốn làm gì? Anh đường đường là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà cũng không sợ mất thể diện à. Đánh nhau với cấp dưới là rất kỳ cục đó! Thực ra Ninh Mãn đã sớm nghe thấy rồi, nhưng vẫn không đi ra chính là muốn khiến hai người đánh nhau một trận. Tốt nhất là làm tổn thương thì mới có trò hay để xem. - Anh nói nhảm cái gì đấy? Tôi đánh người cho hả giận, anh làm sao biết được tôi đánh người cho hả giận. Hình như Đường Vân cực kỳ tức giận, chợt từ dưới đất bay lên đá một cước về phía Ninh Mãn. Bụp… Ninh Mãn nghìn tính vạn tính cũng không tính đến Đường Vân lại có thể bay lên đá mình, nên một chút phòng bị cũng không có, thực ra trên mặt bị Đường Vân đá cho một cước. Lập tức, mũi Ninh Mãn có cảm giác nóng lên. Mau mũi tự nhiên chảy ra. - Anh bị điên à! Ninh Mãn tức giận điên lên, muốn kéo lấy Đường Vân. Tuy nhiên, lúc này khí lực của Đường Vân rất lớn, một quải liền làm cho cái bụng bia của Cục trưởng công an dính vào vách tường. Thái Quân giống như một con hổ đói vồ lấy con dê chạy rất nhanh như kẻ điên đến để lấy hết sức ôm Đường Vân. Ninh Mãn lại muốn tách hai người ra. Ba người nhất thời kéo thành một đoàn, quyền qua cước lại ở trên đường. Còn mấy người cảnh sát trực ban sớm bị dọa nên len lén chạy tới phía hành lang, đi vào WC. Gọi điện thoại. Tuy nói Ninh Mãn là Cục trưởng. Nhưng Đường gia có Khổng gia làm chỗ dựa. Cùi chỏ đó mà so với Ninh Mãn còn thô hơn nhiều. Dù sao hai người đó, đều không đắc tội được. Ngăn ai lại liền đắc tội với người kia, rõ rang đi mới là vương đạo. - Còn không đến đây ngăn bọn họ cho tôi. Ninh Mãn nói rất to người ở dưới lầu đều có thể nghe thấy, đám cảnh sát sợ quá, đành phải tiến lên ngăn Đường Vân và Thái Quân. - Đường Vân, anh làm cái trò gì thế? Vẻ mặt Ninh Mãn tức giận chỉ vào Đường Vân quát. - Làm cái rắm ý, Ninh Mãn, anh đã làm trò gì thế? Rõ ràng đồ hỗn trướng Thái Quân là thủ hạ của anh dám lừa dối tôi, không ngờ anh không quan tâm hỏi han gì, mới mở miệng ra đã chỉ trích tôi, còn giúp đỡ Thái Quân đánh nhau với tôi. Anh cho là bắt nạt tôi dễ lắm phải không? Anh có ý gì. Ninh Mãn, anh giải thích đi. Bằng không. Hôm nay tôi sẽ không để yên cho anh đâu? Đường Vân cũng rất tức giận, chỉ tay vào Ninh Mãn chất vấn. Thằng này quýnh lên. Lau máu dính trên đầu. Đúng lúc này, Chánh văn phòng cục Công an thành phố Chương Hà, Trần Chính Văn cũng mang theo vài cảnh sát đến đây, vừa nhìn bộ dạng bi thảm của Đường Vân, lại nhìn một chút Thái Quân, Trần Chính Văn sợ tới mức kêu lên: - Thái Quân, sao cậu dám công kích thư ký Đường, cậu ăn tim gấu gan báo có phải không? Đây là công kích lãnh đạo thành phố đó, cậu biết không! Đương nhiên, chủ nhiệm Trần cũng nhìn thấy trên mũi Ninh Mãn có máu. Nhưng Ninh Mãn không có can đảm hô lên. Tuy nhiên, mấy người cảnh sát đi theo Trần Chính Văn đến đây chỉ dám bước chân đi một chút không dám làm gì, bởi vì Ninh Mãn đang nhìn trừng trừng về phía bọn họ. - Còng! Đường Vân lên tiếng, vài cảnh sát đành kiên trì đi tới phía Thái Quân. - Dừng lại, đây là đâu chứ, ai cho các người làm vậy ở đây? Vẻ mặt Ninh Mãn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mấy cảnh sát, sợ tới mức không dám tiến lên nữa. - Còng tay lại đi, Đường Vân tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Đường Vân nói. - Ai dám làm càn, lập tức còng tay lại! Ninh Mãn cũng nhìn Đường Vân chằm chằm nói. Buổi tối, Diệp Phàm phê chỉ tài liệu đến rất muộn mới xong, ngẩng mặt lên đã 6h30 rồi, liền đến căn tin Thành ủy. Lúc này đã ăn xong cơm buổi chiều, tuy nhiên, thấy Bí thư Diệp đến đấy. Nghe nói Bí thư Diệp còn chưa ăn cơm. Cô giám đốc căn tin lập tức kêu đầu bếp làm vài món thức ăn. Vừa mới ngồi xuống nhấp một hớp súp thấy điện thoại vang lên, vừa cầm máy lên đã nghe thấy tiếng động mạnh nói: - Bí thư Diệp, anh có thể đến Cục Công an thành phố một chuyến không? - Đến cục Công an thành phố, có chuyện gì xảy ra thế Diệp Phàm nhíu mày hỏi. - Vừa rồi… Trì Hạo Cường đem chuyện vừa xảy ra rất nhanh nói, - Việc này, cơ bản là tôi không có biện pháp xử lý. Hai người không ai phục ai, gây sức ép thật sự lớn. Tôi bảo bọn họ cứ về nhà trước rồi mai sẽ nói sau, nhưng bọn họ không chịu rời khỏi thị cục. - Được rồi, tôi sẽ đến đó một chút. Diệp Phàm nói, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nói gì mà có thể dẫn đến đánh nhau. Không lâu sau, Diệp Phàm cùng với Phó bí thư Thành ủy Dương Lương đi tới cục Công an thành phố. Bởi vì Mễ Nguyệt đi theo Ngọc Xuân Phong đến Hồng Cốc Trại sắp xếp để ngày mai cán bộ bộ Tài chính xuống cắt băng khánh thành. Đáng nhẽ Phong Thanh Lục sẽ đến Đồng Lĩnh tối nay. Chẳng qua là do có việc gấp nên làm lỡ, bây giờ vẫn còn đang trên đường đi. Phỏng chừng phải 10 giờ đêm mới tới đây. Bằng không, Diệp Phàm cũng không có thời gian rảnh rỗi đến thị cục xử án. Tuy nhiên, mới bước chân ra khỏi xe không ngờ thấy xe của Xa Quân và xe của Khổng Đoan cũng đang đỗ trên chỗ đất trống của cục thị. Bọn họ cũng tới sao, ha hả, hai bên đều có viện binh giằng co rồi, buổi tối có trò hay để xem, Diệp Phàm hơi sững sờ sau đó nghĩ ngay trong lòng. Bởi vì Đường gia và Khổng gia là thông gia, mà Khổng Đoan cùng với Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc cũng là họ hàng. Phụ thân của Khổng Đoan – Khổng Tiểu Dương với Khổng Chính Húc là anh em thân thiết. Nếu Đường gia và Khổng Chính Húc đã có quan hệ, đương nhiên, Khổng Đoan và Đường gia cũng có một chút quan hệ. Cũng không thể chỉ đứng xem Đường Vân xui xẻo. Quả nhiên, mới vừa đi tới đầu bậc thang Trì Hạo Cường đã vội vàng đi ra, nói: - Bí thư Diệp, tất cả mọi người đang ở phòng họp tầng ba. Diệp Phàm gật gật đầu, nói vài câu với Trì Hạo Cường, sau đó vào phòng họp. Khổng Đoan cùng Xa Quân vừa thấy Diệp Phàm tới, hai người đều đứng lên chào hỏi. Việc này là hiểu lầm trong hiểu lầm thôi. Làm lãnh đạo ai cũng muốn giữ thể diện. Ở trên đài bắt tay nhau ở dưới đài chém chân nhau là chuyện bình thường. Mà phía bên trái mặt của Ninh Mãn cũng bị đánh sưng lên, cái mũi cũng bị sưng lên. Tạm thời mới bôi một ít thuốc đỏ, khiến cho chỗ sưng thoạt nhìn càng sưng hơn một ít, tất nhiên là do đánh nhau rồi. Nhìn lại thấy Đường Vân cũng đại khái thế, kéo ống tay áo với ống quần lên, lộ ra cánh tay và bắp chân bên trong đang sưng rất to nhưng đã được băng bó một chút. Đương nhiên, thảm nhất phải nói tới Thái Quân. Mũi của anh ta bị băng bó hết, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt. Mà cổ tay còn treo ngược lên. Trong lòng Diệp Phàm đang muốn cười, tuy nhiên, nơi này đang nghiêm túc không thích hợp để cười. Vì thế vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi ở vị trí trung tâm của bàn hội nghị. - Đều ngồi xuống đi. Diệp Phàm nói. Mọi người liền ngồi xuống. - Các anh nhìn lại mình đi, từng người đều bi thảm như vậy đấy, còn ra thể thống gì. Anh, còn giống một cục trưởng công an thành phố không? Anh, vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà sao? Anh nhìn lại anh một chút đi, nghe nói anh là đội phó đội Cảnh sát Hình sự thành phố. Nhiệm vụ của đội Cảnh sát Hình sự là gì, là nòng cốt của công an. Quả đấm của các anh là phải dành cho các phần tử xấu, chứ không phải đem nắm đấm hướng về đồng chí của mình. Các anh xem các anh đang làm cái gì đó, chơi trò tập làm người lớn có phải hay không? Làm hại tôi ăn cơm còn chưa no đã phải tới đây, nói đi, rốt cuộc sao lại thế này, giải thích xem sao. Việc này, nhất định phải nghiêm túc tìm hiểu, không thể để như này được! Diệp Phàm duỗi ngón tay chỉ ba người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Thật ra, trong lòng Diệp Phàm đang thoải mái, hô to thích thú. - Là đồng chí Đường Vân không đúng, anh ta động thủ đánh người trước . Ninh Mãn nói. - Nói láo, rõ ràng tôi hỏi Thái Quân có biết tin tức của Đường Sở không. Căn bản là Thái Quân đùa giỡn tôi. Lừa dối tôi, Đường Vân tôi tốt xấu còn treo cái mác là ủy viên Đảng ủy thị cục giữ chức vụ Phó cục trưởng thành phố. Thái Quân ngươi chỉ là một đội phó đội Cảnh sát hình sự dựa vào cái gì mà coi khinh lãnh đạo, ngang nhiên lừa dối tôi! Việc này khiến tôi rất tức giận. Đường Vân phản bác. - Nói chuyện văn minh, đừng như đánh rắm đấy. Chúng ta đều là cán bộ, không thể làm tổn hại đến hình ảnh của chính quyền. Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, giáo huấn quát Đường Vân, kỳ thật Diệp Phàm kích thích hiềm nghi của Đường Vân. Ngọn lửa này tốt nhất là bùng nổ. - Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chính là do Thái Quân lừa dối tôi. Thật sự là tôi chỉ giơ ngón tay chỉ một cái, không ngờ cậu ta lại tấn công. Đây là ngang nhiên công kích lãnh đạo thị cục, là phạm tội! Đường Vân lớn tiếng dọa người. - Bí thư Diệp không phải như vậy đâu, tôi nào dám động thủ đánh ông ta trước. Vừa rồi tôi nghe cục trưởng Ninh Mãn nói về tình huống của Đường Sở. Đích xác là chúng tôi chưa bắt được người, nếu Bí thư Diệp không tin có thể đi cùng tôi đến hỏi tất cả đội cảnh sát hình sự một chút, trời đất chứng giám, nếu tôi mà có lừa gạt thư ký Đường cả nhà của tôi đều chết hết. Trong ba người Thái Quân là người yếu thế nhất. Hiện tại nhìn thấy ba người đứng đầu Thành ủy, Diệp Phàm, Khổng Đoan cùng với Xa Quân đều ở đây, lập tức chân của anh ta cảm thấy có chút giật giật. Thiếu chút nữa đứng không vững, cho nên, quýnh lên vạch áo cho người xem lưng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2488 : Tiêu điểm. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Chương 2488: Tiêu điểm. Vậy cậu cũng không nên công kích lãnh đạo Đường Vân? Khổng Đoan lạnh lùng xen vào hừ nói một câu, - Có chuyện gì phải giải thích với lãnh đạo, không tìm được người thì không tìm được người, chỉ cần cậu nói rõ ràng với lãnh đạo, tôi tin rằng đồng chí Đường Vân sẽ hiểu. Cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này. Cậu xem một chút đi, do nhất thời cậu xúc động đã làm cho thành bao nhiêu chuyện, đã tạo thành tình trạng hỗn loạn. - Chủ tịch thành phố Khổng, không phải là tôi động thủ trước. Là bí thư Đường hỏi không thấy tung tích của Đường Sở liền nóng nảy. Đầu tiên ông ta quăng một cái tát vào đúng trán khiến bộ dạng tôi thành ra thế này đây. Thái Quân nóng nảy, vừa vuốt trán của mình vừa vội vàng biện hộ. - Rõ ràng là cậu đang gạt tôi, lúc tôi giơ ngón tay ra hỏi cậu, cậu muốn tránh nên trán của cậu mới bị đâm thành ra bộ dạng này. Hơn nữa, ngược lại cậu nảy sinh thù oán với tôi, đá một cước khiến tôi bắn vào vách tường. Ngược lại hiện tại lại lôi tôi vào chuyện, cậu còn có phải là một cảnh sát không? Đường Vân lớn tiếng quát hỏi. - Thật buồn cười, ngón tay của anh cũng chưa đâm chọt trên mặt Thái Quân, cậu ta làm sao nhìn thấy. Dù sao Thái Quân cũng là đội phó đội Cảnh sát Hình sự đã trải qua trăm trận chiến. Đối mặt với kẻ bắt cóc anh ta cũng dám xông lên, chẳng lẽ lại sợ một cú đấm của bí thư Đường? Ninh Mãn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm nói, - Rõ ràng là đồng chí Đường Vân đánh một cái vào trán Thái Quân. Về sau lại xông lên đá mấy cái, anh ta muốn đạp chết Thái Quân. Thái Quân không có biện pháp đành phải chống đỡ, đây hoàn toàn là phòng vệ chính đáng, bằng không sẽ bị đồng chí Đường Vân đá tới chết. Tuy nói Thái Quân là cấp dưới, nhưng còn có quyền sống. Chẳng lẽ cứ để cho đồng chí Đường vân đánh cho đến chết sao? - Có đúng không? Thời gian tranh chấp lúc đó còn tương đối dài. Thái Quân tới để báo cáo công tác với anh. Chúng tôi cũng đã xem qua hiện trường rồi. Phòng làm việc của anh cách hiện trường vẹn vẻn có hơn mười thước, hơn nữa Thái Quân vừa từ văn phòng của anh đi ra được mười thước liền đụng phải đồng chí Đường Vân. Chẳng lẽ bọn họ đánh nhau như vậy anh không nghe thấy sao? Hơn nữa, buổi tối thị cục không có sắp xếp cảnh sát trực an ninh sao? Lúc đó anh đang ở đâu, bọn họ ở đâu? Quả là càn quấy! Khổng Đoan thật lợi hại, chỉ một câu đã đánh trúng đúng vào thủ đoạn bịp bợm của Ninh Mãn. Mà ngay cả trong đầu của Thái Quân cũng đang tự hỏi mình lúc ấy Ninh Mãn đi đâu rồi hả? Làm sao có ngay gần vậy mà không nghe thấy được. Chắc là cố ý làm cho mình cùng với Đường Vân pk rồi. Trong lòng Thái Quân rống lên câu hỏi nhưng cũng không trả lời được. - Không nghe thấy cũng là bình thường. Văn phòng của cục trưởng thị cục có lúc phải bàn chuyện bí mật. Phải làm cho người ngoài không nghe thấy được, Cục trưởng Ninh Mãn làm việc trong văn phòng, không nghe thấy động tĩnh cách đấy hơn mười thước là bình thường. Bằng không anh thử đến đó nghe thử một chút, đoán chừng bên ngoài có ầm ĩ ngất trời cũng rất khó nghe thấy được. Lúc này, Xa Quân đứng ra biện hộ giúp Ninh Mãn. - Ninh Mãn không nghe được cũng không có nghĩa là thư ký của anh ta không nghe thấy, lúc đó thư ký đang ở bên ngoài phòng khách đây. Thư ký nghe thấy chẳng lẽ không vào báo cáo với Ninh Mãn? Rõ ràng. Ở đây có vấn đề gì? Khổng Đoan lạnh lùng hừ nói. - Đồng chí Ninh Mãn, lúc đó thư ký của anh đang ở đâu? Diệp Phàm hỏi. - Báo cáo Bí thư Diệp, tôi là Dương Thiên, thư ký của cục trưởng Ninh Mãn. Lúc đó cục trưởng Ninh Mãn bảo tôi sửa một số tài liệu, cho nên tôi và cục trưởng Ninh Mãn chuyên tâm ngồi trước máy tính sửa tài liệu. Văn phòng cục trưởng Ninh Mãn toàn đóng kín cửa, lúc trước chọn loại vật liệu cách âm vô cùng hiệu quả. So với hiệu quả cách âm của phòng karaoke còn tốt hơn vài lần. Cho dù anh ở bên ngoài có kêu lớn lên bên trong cũng không nghe thấy gì. Sau đó tôi cần lấy một số tài liệu ở gian ngoài phòng khách thì mới nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài. Cho nên khẩn trương quay vào báo cáo với cục trưởng Ninh mãn, cục trưởng Ninh Mãn lập tức đi ra ngăn hai người lại. Mà khi tôi đi ra chính mắt nhìn thấy thư ký Đường dùng hết sức co chân đá vào giữa ngực đội trưởng Thái. Hơn nữa một tay còn kéo tóc đội trưởng Thái. Mới khiến cho toàn bộ xương sườn ở ngực đội trưởng Thái giống như đều bị chặt đứt. Còn tóc cũng bị rụng hàng nắm lớn. Cục trưởng Ninh Mãn thấy vậy lập tức xông tới để ngăn cản, tuy nhiên… Thư ký Dương vừa mới nói đến đây tuy nhiên bị Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng ngắt lời nói. - Có ai hỏi cậu những chuyện đó đâu. Lãnh đạo hỏi cậu cái gì thì trả lời cái đó là được rồi. Lải nhải dông dài làm gì, không làm qua cảnh sát hình sự cũng đã được gặp cảnh sát hình sự rồi, thẩm án chính là hỏi cậu cái gì cậu trả lời cái đó. Tuyệt đối không cho phép nói đông nói tây. Thật là. Một chút phép tắc cũng không hiểu, đứng qua một bên đi. Mặt thư ký Dương đỏ bừng lên, thân mình co rụt lại đành phải ngậm miệng lại đứng ra phía sau. - Ninh Mãn đến không phải là để ngăn cản hai chúng tôi. Mà là giúp đỡ Thái Quân, hai người bọn họ cùng nhau tấn công tôi. Nhìn bề ngoài thì Ninh Mãn có vẻ như can ngăn, nhưng, chỉ có tôi biết rõ nhất. Ninh Mãn quá tàn nhẫn, ra tay không có chút lưu tình nào, hướng những điểm yếu trên người tôi để hạ thủ. Đến bây giờ, thiếu chút nữa là tôi bị hai người bọn họ đánh cho tê liệt rồi. Phỏng chừng, nhiều chỗ trong nội tạng bị trọng thương rồi. Vẻ mặt Đường Vân giận dữ vừa nói tay vừa sờ một cái vào phần eo. - Đồng chí Đường Vân, anh có chứng cớ gì sao mà nói vậy? Hơn nữa. Tôi tin tưởng tuyệt đối không thể xảy ra được chuyện như thế. Làm nhân vật số một cục thị, đồng chí Ninh Mãn kết hội với Thái Quân ẩu đả anh có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, đồng chí Ninh Mãn đảm nhiệm chức Cục trưởng công an thành phố cũng được có gần mười ngày, hai người các anh không thể có mâu thuẫn trong mười ngày đó để có thể động thủ được đến nông nỗi này. Những lời anh nói một chút căn cứ cũng không có. Đồng chí Đường Vân, các anh đều xuất thân từ công an. Hiểu rõ pháp luật coi trọng điều gì, đó chính là sự thật và chứng cớ. Xa Quân chép miệng thản nhiên hừ nói. - Bí thư Xa, cơ bản là đồng chí Đường Vân nói bậy bạ. Tôi làm sao có thể kết hội với đồng chí Thái Quân để cùng nhau ẩu đả anh ta được. Đây là việc xảy ra phía trước phòng làm việc của tôi. Bất kể tình hình xảy ra thế nào chuyện như vậy tôi cũng phải làm cho rõ. Trốn tránh cũng không kịp, lại càng không nói chuyện kết hội để đánh người. Lúc đó tôi vội vàng muốn tách hai người bọn họ ra. Không thể tưởng tượng được đồng chí Đường Vân bay lên đá một cước vào trúng mũi của tôi, đến bây giờ cái mũi còn nhũn ra đau nhức. Cũng không hiểu được có gãy xương mũi hay không. Hơn nữa, lúc tôi phát hiện ra chuyện này trên lầu có mấy đồng chí trực đêm cũng nghe được tiếng la của tôi, bọn họ cũng có thể làm chứng đấy. Vẻ mặt Ninh Mãn tức giận, liếc mắt nhìn Đường Vân một cái nói. - Tôi không hiểu được đồng chí Đường Vân nói xấu tôi là vì cái gì? Đúng như Bí thư Xa đã nói, tôi nhậm chức cũng không quá mười ngày. Cũng không có bất kỳ xung đột nào với đồng chí Đường Vân. Bộ máy cục thị chúng tôi là rất đoàn kết. Tôi đang suy nghĩ, có phải có quan hệ với chuyện của Đường Sở hay không. Chuyện của Đường Sở chỉ là công việc, hơn nữa lúc ấy Chủ tịch tỉnh Trần Giám đốc sở Hồ cùng với Bí thư Diệp đều hạ chỉ thị đấy. Cứ cho nếu ba vị lãnh đạo không ra chỉ thị, theo đúng chính nghĩa thì Ninh Mãn tôi cũng phải quản đúng không? Trước pháp luật tất cả mọi người đều bình đẳng, không thể nói con trai của Đường Vân là Đường Sở phạm tội là chúng tôi có thể một mắt nhắm một mắt mở được. Nếu cứ làm vậy, quần chúng sẽ nghĩ thế nào về cục Công an thành phố chúng ta, chúng ta làm sao có thể vì nhân dân biểu dương chính nghĩa. Đồng chí Đường Vân là thành viên tổ Đảng cục thị, Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà. Là một công an kỳ cựu rồi, bởi vì chuyện của con mà nhất thời xúc động vung váng đầu não để xảy ra chuyện như vậy, Ninh Mãn tôi cũng sẽ không so đo quá nhiều. Dù sao, chuyện cô Liễu Nguyệt báo án có dính đến Đường Sở. - Ninh Mãn, việc này con của tôi không có liên quan. Đừng kéo con tôi vào, hai người các anh kết hội công kích tôi rốt cuộc là vì cái gì? Việc này chỉ có hai người các anh hiểu rõ trong lòng. Đừng nghĩ là tôi không biết, năm ngoái bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm, Bí thư Diệp cắt chức vụ của anh ngay trước mặt mọi người. Mà cuộc họp thành viên tổ Đảng do đồng cục trưởng Bao chủ trì khi đó tôi bỏ phiếu tán thành. Đối với hành động cực đoan kiểu đó của anh khi đó, chỉ tạm thời cách chức điều chuyển công tác là đã quá nhẹ rồi. Việc này là việc chung, nhưng hiện tại anh đem việc cũ ra kéo con của tôi vào, anh có ý gì chứ? Làm Phó cục trưởng thị cục, tôi tìm hiểu một chút tình huống cũng không được sao? Nếu con trai của tôi thực sự làm chuyện gì Đường Vân tôi sẽ phê bình nó ngay trước mặt. Chẳng lẽ làm một người cha cũng không có cơ hội để giáo dục con của mình. Rõ ràng nó bị các anh bắt đi rồi lại còn che che lấp lấp không nói cho tôi, còn lừa tôi chơi trò thần bí. Các anh muốn lấy việc này đưa lên báo thì cứ làm đi, Đường Vân tôi chính nghĩa đi đường chính, không sợ các anh giở trò quỷ! Vẻ mặt Đường Vân chính khí nói. - Được rồi, các anh tranh luận tập trung vào chuyện đồng chí Ninh mãn và đồng chí Thái Quân có kết hội cùng nhau công kích đồng chí Đường Vân hay không? Diệp Phàm nhíu mày hỏi - Đúng vậy, chính là bọn họ kết hội đánh tôi. Đường Vân giành quyền nói. - Anh dám vu oan. Ninh Mãn nói. - Tình hình rốt cuộc như thế nào, anh chẳng phải đã nói lúc ấy có vài cảnh sát trực ban, bọn họ là những ai, gọi đến đây để hỏi cho rõ ràng? Xa Quân xen vào hừ lạnh nói. - Việc này cũng chưa chắc. Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng đáp lời Xa Quân. - Chủ tịch thành phố Khổng nói có ý gì, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy vẫn không thể làm chứng sao? Xa Quân hỏi. - Cảnh sát trong cục thị đều là cấp dưới trực tiếp của Ninh mãn, bọn họ dám đắc tội với vị cục trưởng Ninh Mãn này sao? Đường Vân nói. - Đồng chí Đường Vân, trước khi sự thật còn chưa được chứng minh, anh dựa vào cái gì mà dám mở miệng nói đám cảnh sát trực ban sẽ nói dối. Đám cảnh sát này đều có tư cách đấy, đều biết hậu quả của việc làm giả chứng cớ. Anh ta không tin cảnh sát chúng tôi. Mà còn nghi kỵ lung tung, về mặt nhận thức anh có chút thiên lệch rồi. Đầu tiên là anh có thành kiến với cảnh sát cục thị, cho rằng nhất định bọn họ sẽ giúp đỡ cục trưởng Ninh Mãn. Ý nghĩ này của anh tương đối nghiêm trọng. Vẻ mặt của Xa Quân nghiêm túc phê bình nói. - Sự thật như vậy, có suy nghĩ thế cũng không thể trách đồng chí Đường Vân được, đổi lại nếu việc này phát sinh ở trụ sở làm việc cục Công an thành phố Chương Hà trước phòng làm việc của đồng chí Đường Vân chắc chắn mọi người cũng sẽ băn khoăn. Khổng Đoan nói. - Được rồi, hỏi các cảnh sát trực ban lúc đó trước đã rồi sẽ kết luận. Đương nhiên, băn khoăn của Chủ tịch thành phố Khổng cũng là có căn cứ, mà cũng có thể giống như suy nghĩ của Bí thư Xa. Rốt cuộc sự thật của việc này thế nào, cứ gọi lên hỏi một chút rồi nói sau. Diệp Phàm nói. Một lúc sau, có người kêu ba người cảnh sát là Mâu Tú Hồng, Thôi Trương Thành, Điền Vệ Minh đi lên. - Tôi muốn hỏi ba đồng chí một chút, mỗi câu nói của các anh đều sẽ được ghi chép lại. Các anh thấy không, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy đồng chí Dương Lương sẽ trực tiếp ghi chép biên bản việc điều tra này. Các anh phải nói cụ thể các sự việc một cách chân thật nhất, nếu lời nói của các anh là nói dối, chắc các anh cũng đã biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. Tôi là Bí thư thành ủy Diệp Phàm, bên này là Chủ tịch thành phố Khổng cùng với bí thư Xa. Ba người chúng tôi hôm nay đều là người thẩm tra xử lý. Các anh hãy nói rõ chuyện đánh nhau trong lối đi nhỏ.. Diệp Phàm hỏi.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2489 : Thời điểm trừng phạt anh đến rồi. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Chương 2489: Thời điểm trừng phạt anh đến rồi. - Báo cáo Bí thư Diệp, lúc đó tôi và Điền Vệ Minh đang trong phòng trực ban theo dõi màn hình giám sát. Bởi vì mấy ngày trước đã tiến hành lễ khởi công ở phố Tân Long, cho nên, cục Công an thành phố rất quan tâm. Phố Tân Long dễ xảy ra ách tắc giao thông cho nên chúng tôi tăng cường theo dõi qua màn hình. Và Cục trưởng Ninh có giải thích nhất định phải theo dõi chặt chẽ. Nói là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều làm việc tại phố Tân Long, không thể qua loa. Nếu xảy ra hỗn loạn thì chúng tôi làm thế nào đây. Cục trưởng Ninh đã nói rất nghiêm túc. Trước đó một tiếng phố Tân Long đã xảy ra vụ hai xe máy va chạm, tuy nói không có tổn thương vì người nhưng chúng ta đều phải loại trừ hết các khả năng mất an toàn mới được. Cho nên, tôi và Điền Vệ Minh đến xem phố Tân Long còn có … vấn đề gì không. Đồng thời kiểm tra băng ghi hình từ trước đến nay. Bởi vì lúc đó đang nghe tai nghe nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Sau đó tháo tai nghe mới biết Cục trưởng Ninh bảo phải mở cái gì đó. Cho nên, chúng tôi đi ra hết, phát hiện Bí thư Đường và đội trưởng Thái đang đánh nhau, chúng tôi vội vàng tiến đến kéo bọn họ ra. Thôi Trương Thành gan còn rất lớn, ngưng một chút rồi nói ra. - Đồng chí, nghe giọng của anh thì chúng tôi có thể hiểu chuyện ẩu đả của bọn họ là vì sao các anh cũng không biết có phải không? Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc. - Vâng, đúng thế, hai chúng tôi đều không rõ lắm. Chỉ có điều là khi đi ra đã thấy Bí thư Đường và Thái Quân rồi. Điền Vệ Minh nói. - Hai người anh thật sự không biết tại sao họ lại đánh nhau sao? Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt hừ nói. - Đúng ạ. Điền Vệ Minh và Thôi Trương Thành đồng thời đáp, tuy nhiên, Diệp Phàm dùng khí sóng dò xét vẫn cảm giác được hai người này lo lắng. Hai người này chắc chắn không nói thật, nghĩ lại cũng bình thường. Bọn họ không dám đắc tội với Ninh Mãn, Đường Vân lại có chỗ dựa dựa vững chắc là Khổng Đoan, hai người lại không dám đắc tội. Bây giờ, thật sự là làm khó hai cảnh sát rồi, đành phải giả nghu, có lẽ đang liên kết với nhau để giữ bí mật. - Nói bậy, hai anh rõ ràng từ trên tầng chạy xuống, làm sao có thể từ văn phòng đi ra? Cho là tôi không thấy có phải không? Tôi thấy rồi, Bí thư Diệp hai người bọn họ rõ ràng đang nói dối. Thật ra từ lúc Thái Quân bắt đầu tấn công tôi bọn họ đều đã nhìn thấy, cánh cửa kia con hơi mở một chút, sau đó sợ quá vội vàng đóng lại. Tiếng đóng cửa tôi vẫn nghe thấy. Ninh Mãn chắc chắn cũng không thể không biết được, nói là đang ở trong phòng giải quyết công việc với thư ký là nói dối. Đường Vân lớn tiếng nói. - Bí thư Đường, chúng ta thật không biết thật, ông trời có thể làm chứng. Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh có chút luống cuống, vội vàng cãi. - Hai người thật sự không phát hiện, sợ là không dám nói ra thôi. Đường Vân tấn công Thái Quân, hai người đều đụng vào vách tường rồi, gấp sức ép và động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa, phòng quan sát của các anh chỉ cách đó một cái cửa. Tiểu Thôi, tiểu Điền, đừng nói dối, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đáy. Đây tuy không phải phòng thấm vấn nhưng đây là nơi mà Bí thư Diệp tôi chủ trì, Chủ tịch Lỗ và Bí thư Viễn cũng ở đây. Ba người họ chẳng lẽ các anh còn không biết sao? Bọn họ là đại diện cho Thành ủy, đại diện cho tổ chức nói chuyện với hai anh. Bây giờ lập tức nói rõ mọi việc, phải nói chi tiết không bỏ sót điểm nào, tôi có thể xin mấy người Bí thư Diệp khoan hồng cho hành vị sợ hãi của các anh lúc trước. Ninh Mãn có chút tức giận. Rõ ràng biết hai người này đang nói dối, không ngờ không nghe lời chỉ trích Đường Vân. Đây rõ ràng là không nể mặt Cục trưởng như Ninh Mãn đây. - Muốn chứng minh rất dễ dàng, chỉ cần đem băng ghi hình phố Tân Long một tiếng trước đến hai đồng chí Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh xem qua nội dung là được. Hai đồng chí nói là đang mải nghiên cứu băng ghi hình chuyện hai xe va chạm ở phố Tân Long sao? Một khi đã chăm chú như vậy hẳn là vẫn nhớ nội dung đi. Diệp Phàm đột nhiên khẽ mỉm cười nói. - Đúng vậy, vẫn là Bí thư Diệp có cách hay, vậy điều tra qua băng ghi hình vậy. Khổng Đoan hừ nói. Lập tức sắc mặt hai người trắng bệch, thoáng nhìn nhau, trong lòng hình như không khác gì nhau mấy. Thôi Trương Thành lập tức nói: - Là Bí thư Diệp, vừa rồi thật sự là chúng tôi đã nói dối. Việc này thật ra chúng tôi đã từng gặp rồi. Tuy nhiên, thật sự chúng tôi có băn khoăn, chúng tôi sợ. Cục trưởng Ninh và Bí thư Đường đều là lãnh đạo của chúng tôi, chúng tôi nói như thế nào cũng không thích hợp. Đến lúc đó mọi việc kết thúc người ăn gậy chính là chúng tôi. Trước kia Cục trưởng Bao ở đây lúc nào cũng nhắc nhở chúng tôi nói thật, hiện tại nhớ lại trong lòng thật hổ thẹn. Diệp Phàm vừa nghe, hơi sừng sờ, trong lòng thầm khen Thôi Trương Thành cũng không tệ lắm, khá thông minh đấy. Có lẽ trước kia là người của Bao Nghị. Lúc quan trọng này nói chắc chắn là đắc tội với người khác rồi. Cho nên vội vàng tỏ vẻ một chút. - Lúc đó vốn hai chúng tôi muốn lao đến kéo người ra, nhưng chúng tôi lo sẽ bị Bí thư Đường đánh. Hơn nữa, đội trưởng Thái bình thường cũng rất nghiêm khắc. Lúc này hai người bọn họ đang đánh nhau đỏ mặt căn bản cũng không nhận ra ai với ai. Ai đó đến kéo chắc chắn đều xui xẻo. Hơn nữa, bị đánh rõ ràng là bị đánh ngoài ra tôi và Trưởng phòng Thôi trộm hé cửa ra còn thấy, ngay khi Bí thư Đường và đội trưởng Thái kéo trên mặt đất thì phía sau có một cái đầu lộ ra. Còn dừng lại trong chốc lát mới rụt về. Tôi đeo kính nên không nhìn rõ lắm. Tuy nhiên lúc đó nghe Thôi Trương Thành nói người đó chính là thư ký Dương Thiên. Hơn nữa còn nói với tôi rằng thư ký Dương cũng không dám ra ngoài hai chúng tôi càng không thể đi ra. Nếu không thì chút tôi sẽ rất xui xẻo. Tôi cũng nghĩ thế cho nên, hai chúng tôi không dám ra ngoài. Điền Vệ Minh nói. - Mẹ kiếp, hai người đang nói cái rắm gì thế? Thư ký Dương rõ ràng đã bị tôi gọi vào phòng ngay sau khi Thái Quân ra khỏi cửa, lúc đó làm sao có thể nhô đầu ra ngoài xem. Căn bản là hai cậu hoa mắt, còn cả Điền Vệ Minh cậu như thế sao có thể nhìn thấy rõ là thư ký Dương, không chừng là đồng chí bên cạnh phòng chúng tôi. Cái này căn bản là nói loạn. Hai người các cậu, lúc trước nói dối không nói, hiện tại bị lãnh đạo phát hiện xong lại nói dối cái khác để lừa lãnh đạo. Tư tưởng của các cậu thật to gan rồi. Các cậu công nhiên nói xấu cục trưởng Cục công an, đúng là đại bất kính rồi. Việc này, nhất định phải nghiêm túc, nghiêm túc xử lý. Ninh Mãn cực kỳ tức giận, chri vào Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh mắng. - Đồng chí Ninh Mãn, phải chú ý văn minh, nói gì mà rắm này rắm kia. Hơn nữa bộ dạng của anh như vậy là lấy uy phong lãnh đạo để uy hiếp cấp dưới. Đối với cấp dưới cũng phải nói chuyện khách khí một chút. Không thể đe dọa để dọa người. Mặc dù nói anh là Cục trưởng Cục Công an nhưng trên còn có Bí thư Trì nữa. Ngoài ra còn có Đảng lãnh đạo, chẳng lẽ Cục trưởng Cục Công an có thể một bàn tay che trời nói muốn đánh cấp dưới là đánh sao? Cho nên, Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh không cần lo lắng, chỉ cần các cậu nói thật, nếu một số đồng chí có ý nghĩ này nọ, các cậu cứ việc tới tìm tôi. Khổng Đoan tiếp tục cổ vũ. - Đồng chí Ninh Mãn đang bị kích động nhất thời, bị người ta vu cáo hãm hại tất nhiên là đồng chí ấy tức giận rồi. Viễn Quân tôi cũng không làm được như thế. Nếu hai đồng chí vừa rồi vu cáo hãm hại tôi, tôi đã sớm đánh cho họ mấy cái bạt tai rồi. Thật kỳ lạ, đây còn giống một cảnh sát sao? Còn là một đồng chí cảnh sát vì chính nghĩa, hết lòng phục vụ nhân dân sao? Hai người bọn họ là lũ sâu mọt, bại hoại trong đội ngũ cảnh sát, nói dối lãnh đọa không nói, ngoài ra còn muốn bịa đặt gây bất hòa giữa các lãnh đạo. Về mặt tư tưởng của hai đồng chí này đã có vấn đề nghiêm trọng. Nếu Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng còn cả Bí thư Trì ở đây, tôi để nghị lập tức áp dụng biện pháp đối với Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh. Khai trừ khỏi đảng, thu hồi hết chức vụ của hai người này, giao cho phòng Đôn Đốc lập án điều tra. Viễn Quân ác hơn, nói vài câu thiếu chút nữa làm cho Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh sợ hãi. - Bí thư Diệp, tôi… chúng tôi thật sự không nói dối. Lúc trước tuy nói là nói dối nhưng đó là bởi vì chúng tôi sợ hãi. Chúng tôi đã biết sai rồi, cho nên, sau đó chúng tôi nói đều là sự thật. Chúng tôi lấy tính giai cấp để bảo đảm, nếu chúng tôi nói dối thì các anh bắn chết hai chúng tôi cũng được. Thôi Trương Thành run rẩy nói. - Đúng vậy, bí thư Diệp, những gì chúng tôi nói lần sau đều là sự thật, không có chút nói dối nào. Chúng tôi thật sự là đã thấy thư ký Dương nhô đầu ra. Hơn nữa, sau đó Cục trưởng Ninh thấy bí thư Đường và đội trưởng Thái đang đánh nhau Cục trưởng Ninh cũng đi qua, ông ấy hô một tiếng không hiểu sao ba người lao vào đánh nhau thành một đoàn. Hơn nữa lăn xuống đất, một đấm một đá loạn xạ cả lên. Sau đó Cục trưởng Ninh tránh thoát đứng lên hô to, chúng tôi nhìn được một nửa sợ quá lặng lẽ chạy đến đầu cầu thang. Sau nghe tiếng kêu chúng tôi mới dám chạy đến đó. Điền Vệ Minh vẻ mặt tối đen nói. - Ừ, hai đồng chí tuy nsoi lúc trước có vài câu nói dối, đó là vì sợ hai và lo lắng. Về bản tính thì chuyện gì cũng có lý do của nó. Nhưng nhất định phải nói hết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, không nói một nữa chữ giả đối. Nếu như có thể giải thích, thì chuyện lúc trước không truy xét nữa. Xem như là lấy công chuộc tội. Tuy nhiên, vừa rồi hai đồng chí đều nói chuyện xảy ra sau đó. Còn chuyện hai đồng chí Đường Vân và Thái Quân sao lại đánh nhau còn chưa nói. Việc này, hai cậu tiếp tục nói đi, phải nói cụ thể một chút, đây là cung cấp căn cứ cho chúng tôi xử lý. Diệp Phàm nói. Thôi Trương Thành và Điền Vệ Binh nói từ đầu đến cuối. Tuy nhiên cuối cùng thì ba bên đều có sai lầm. Đường Vân ra tay trước không đúng, mà Thái Quân tấn công lãnh đạo cũng không đúng. Ninh Mãn cố ý làm cho tình hình càng lớn càng không đúng… Thôi Trương Thành mọi người nói xong Diệp Phàm nghiêm túc nhìn Đường Vân và Ninh Mãn cùng với Thái Quân. - Các anh xem, ba người các anh cũng làm những thứ đó sao? Một Cục trưởng Công an, một Bí thư Đảng ủy công an, còn một người là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Ba người đều là lãnh đạo của Công an thành phố. Cứ như thế Cục Công an còn có thể phát triển sao? Đánh người, gây sự, bất kính, Cục Công an thành phố như vậy còn có thể bảo vệ bình yên sao? Tôi rất nghi ngờ điều này. Hơn nữa, nhìn thái độ vừa nãy thì ba đồng chí cũng không nhận thức được sai lầm của mình, còn muốn lừa gạt tổ chức. Đây là hành vi gì, đây là lừa gạt tổ chức, lừa gạt tổ chức chính là lừa gạt đảng. Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý. Không xử lý thì lấy gì để làm gương, lấy gì để chỉnh đốn Cục Công an. Một Công an thành phố như vậy không chỉnh đốn thì lấy gì bảo vệ bình an cho Đồng Lĩnh. Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 249 0: Đạo trừng phạt người. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Chương 2490: Đạo trừng phạt người. - Bí thư Diệp, đây chẳng qua chỉ là một việc đánh nhau. Nếu là người bình thường, việc này bọn họ cũng là bình thường đúng không? Cởi bỏ trang phục cảnh sát ra, bọn họ đều là người bình thường. Hơn nữa, mọi người đều có lúc tính tình không tốt. Anh xem, đồng chí Đường Vân vì chuyện của con mà đã làm việc hơi quá khích, nhưng việc này cũng có nguyên nhân của nó có phải không? Bất cứ ai phải trường hợp này không nhiều người có thể giữ bình tĩnh được. Ngay cả Khổng Đoan tôi có lẽ cũng không làm được, cho nên, việc này tôi thấy cứ phê bình một chút như vậy thôi. Xem như cảnh cáo nhắc nhở họ. Khổng Đoan đứng ra van xin hộ. - Rất xin lỗi Bí thư Diệp, vừa rồi tôi không kiểm soát được cảm xúc, lời nói việc làm có hơi quá khích. Đường VÂn cũng vội vàng rèn sắt khi còn nóng, muốn giải quyết xong việc này. - Đúng vậy Bí thư Diệp. Thái Quân tấn công lãnh đạo cũng không đúng. Tuy nhiên, lúc ấy có lẽ bị đồng chí Đường Vân tát một cái nên trong lúc hồ đồ đã làm chuyện ngu ngốc. Mà thư ký Dương ló đầu ra phát hiện việc này xong thì đồng chí Ninh Mãn có chút hơi chậm chễ. Có lẽ vì thư ký Dương cũng không thấy rõ ràng. Còn tưởng đồng chí Đường Vân và Thái Quân giao lưu. Mọi chuyện cũng không thể yêu cầu các đồng chí có thể làm hoàn mỹ hết mọi việc có phải không? Mà đồng chí Ninh Mãn sau đó chạy đến ngăn lại, việc này cũng hoàn thành trách nhiệm của lãnh đạo. Viễn Quân giải thích nói. - Hình như anh nói đồng chí Ninh Mãn chẳng những không có tội còn có công phải không? Chẳng lẽ muốn Diệp Phàm tôi cấp giấy khen cho đồng chí Ninh Mãn, khen ngợi ông ta chậm trễ ngăn cấp dưới đánh nhau? Diệp Phàm nhìn Viễn Quân lạnh lùng hừ nói. Viễn Quân nhất thời nghẹn lời không nói được, y nhìn Ninh Mãn Ninh Mãn lập tức hiểu rồi. Y đỏ mặt nói: - Bí thư Diệp, chuyện này là tôi giải quyết có chút không ổn. Tôi thừa nhận khuyết điểm với các lãnh đạo. Kính xin các lãnh đạo có thể cho tôi cơ hội nhận khuyết điểm. Ninh Mãn dùng từ vô cùng khéo léo, chỉ nói không ổn và khuyết điểm giống như y không có sai lầm. - Đồng chí Ninh Mãn, xem ra, anh còn chưa nhận ra sai lầm của mình. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện này chỉ là không ổn, anh không có sai lầm sao? Dù thế nào, anh chậm đi ra can làm cho tình hình càng nghiêm trọng đây cũng giống như một sai lầm nghiêm trọng. Còn đồng chí Đường Vân, anh thật sự có phải là quá khích không? Đây không phải là quá khích, đây là rất sai lầm nghiêm túc. Là lãnh đạo, sao có thể để cho mình muốn đánh người thì đánh. Điều này làm cho dân chúng sẽ có ý kiến về các lãnh đạo của chúng ta. Cho nên, xem ra, đồng chí Ninh Mãn và Đường Vân vẫn chưa nhận thức sâu sắc, còn chưa nhận thức được sai lầm của mình. Diệp Phàm nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn toàn bộ mọi người một cái rồi nhìn Dương Lương nói: - Như vậy đi, tạm thời xử phạt hai đồng chí Ninh Mãn và Đường Vân ghi nhớ. Đương nhiên, xử phạt ghi nhớ này chỉ nói miệng chứ không ghi vào hồ sơ chính thức. Ghi vào hồ sơ hay không phải xem thái độ biểu hiện của hai đồng chí. Hai đồng chí sau khi trở về hãy viết hai bản kiểm điểm, viết xong giao cho tôi một bản. Chủ tịch Khổng, cùng Bí thư Viễn còn cả Bí thư Trì một bản nữa. Đến lúc đó, nếu bản kiểm điểm này không sâu sắc thì sẽ triệu tập ba đồng chí để xử lý các anh. Đến lúc đó do cuộc họp Bí thư quyết định, hai vị đồng chí nghĩ thông suốt. Tối nay dừng ở đây, tôi còn chưa ăn tối, giải tán đi. Diệp Phàm nói xong đứng lên muốn đi. - Bí thư Diệp, đây chẳng qua là một sự kiện đánh nhau bình thường, nhắc nhở ghi tội bằng miệng cũng được cơ mà? Các đồng chí đều có sai lầm của mình, chúng ta có thể giúp họ sửa sai có phải không? Việc này, có thể không ghi tội được không? Khổng Đoan cau mày nói. - Đúng vậy, Bí thư Diệp, việc này tôi thấy hoãn một chút thì thế nào? Viễn Quân cũng nói tiếp ngay. - Một việc bình thường, việc này đối với người bình thường mà nói thì là một việc bình thường. Nhưng, ba người họ là ai, vừa rồi tôi đã nói rồi, ba người họ đều là lãnh đạo của Cục công an thành phố. Đây là việc nhỏ sao? Việc này mà truyền ra ngoài thì ảnh hưởng thế nào, hai đồng chí có nghĩ đến hay không? Nếu không xử lý nghiêm túc để cấp dưới noi theo, chính quyền, đảng chúng ta không phải loạn lên sao? Hơn nữa, cục Công an là đơn vị như thế nào không phải hai đồng chí không rõ. Đây là cơ quan chấp pháp nhà nước. Trong cơ cấu này tư tưởng tác phong nhất định phải vượt qua thử thách, không thể lệch qua quỹ đạo một chút. Một khi phát hiện có tiểu nhân sẽ phải sửa chữa đúng lúc. Huống chi, vấn đề hôm nay đã rất lớn rồi. Việc này quyết định như vậy đi, nếu hai đồng chí thấy Diệp Phàm tôi nói không đúng có thể đem chuyện này ra thảo luận trong hội nghị thường vụ, giúp ba đồng chí sửa sai cũng tốt thôi. Đến lúc đó, chuyện này giải quyết như thế nào là do các ủy viên thường vụ quyết định. Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế. Tôi còn cho họ tự nhìn lại mình, không ghi vào hồ sơ, đây là còn xem biểu hiệu của bọn họ. Đây là cho họ một cơ hội. Cho nên, cơ hội này nhất định các anh nhất định phải nắm lấy. Diệp Phàm hừ lạnh nói. - Bí thư Diệp, kiểm điểm này chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Ghi tội này có thể tạm thời không truyền đạt mệnh lệnh không chúng tôi sẽ viết kiểm điểm sâu sắc. Đường Vân vừa thấy nóng nảy. - Đúng vậy, Bí thư Diệp, chúng tôi nhất định sẽ sâu sắc kiểm điểm mình. Ghi tội này có thể để vậy không? Ninh Mãn cũng vội vàng nói với vẻ mặt tối đen. - Không cần nói, việc này quyết định như vậy đi. Nhanh về mà tự kiểm điểm sâu sắc đi. Diệp Phàm không do dự xoay người bước đi. - Hừ các anh đã làm cái trò gì thế này. Cục trưởng không giống cục trưởng, đội trưởng không giống đội trưởng, làm bừa bãi thôi. Khổng Đoan tức giận hừ lạnh một tiếng cũng bước đi, mà Đường Vân tất nhiên cũng đuổi theo sát rồi. Tuy nhiên, sau đó tiếng hừ lãnh của Viễn Quân cũng vang lên: - Tôi thấy, bí thư này cũng không giống bí thư. Còn gì là Đảng ủy công an, còn gì là hình tượng, có thể quản lý được Công an Chương Hà, kiểm sát, tòa án sao? Quả thật là giống bọn lưu manh. Lưu manh còn mạnh hơn so với những người cố ý gây sự nhiều. Còn bắt nạt trên, dọa dưới, cho nên, ít nhất, bọn họ rất ngay thẳng. Khổng Đoan bước đi không quay đầu hừ nói. Đây là nhà họ Đường muốn gây sự để đẩy tôi chết. Bí thư Viễn, y quá kiêu ngạo rồi, không thể để y tiếp tục nữa, cứ tiếp tục như thế còn có chỗ cho chúng ta đứng sao? Ninh Mãn vẻ mặt tức giận nói. - Cậu cũng thật là đồ vô dụng. Nếu muốn làm phải làm không dấu vết mới được, cùng cùng làm gì để người ta biết hết thế? Cậu khống chế cấp dưới mình thế nào vậy, người không nghe lời như vậy còn để ở lại đây sao? Viễn Quân bất mãn mắng Ninh Mãn. - Việc này, tôi thật không nghĩ là hai người Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh nhìn thấy, hơn nữa, rõ ràng còn dám nói ra. Hai người kia, tôi sẽ không bỏ qua cho hai người bọ. Cho tôi một tuần thôi. Ninh Mãn hừ lạnh nói, mặt sầm lại. - Giờ nói những lời này còn có ích gì, hôm nay tôi mất hết thể diện rồi. Tuy nhiên, Đường Vân cũng quá kiêu ngạo rồi. Không phải ỷ có nhà họ Khổng sao? Viễn Quân tôi muốn cho y hiểu được, nhà họ Khổng không là gì ở Tấn Lĩnh. Bộ xây dựng có thể quản được việc ở Tấn Lĩnh sao? Viễn Quân nói đến đây nhìn Ninh Mãn một cái, nói, - Tuy nhiên, hôm nay việc của hai cậu đều bị Diệp Phàm nắm được. Kiểm điểm này cậu phải viết sâu sắc một chút, nói cách khác thì hắn muốn trừng phạt không tha cho các cậu thì phiền toái. - Tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc. Ninh Mãn gật đầu, nắm chặt nắm tay lại. - Kiểm điểm, Diệp Phàm muốn không phải là kiểm điểm. Viễn Quân hừ lạnh nói. - Tôi biết, là hắn đang ép tôi. Muốn tôi ủng hộ hắn, không có cửa nào. Ở Đồng Lĩnh này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, trong mắt tôi chỉ có bí thư Viễn ngài thôi, những người khác là cái đếch gì. Ninh Mãn bày tỏ lòng trung thành nói. - Ha ha, Ninh Mãn, miệng cậu trơn tru lắm. Tuy nhiên, Diệp Phàm sao biết được chuyện xảy ra ở đây? Hẳn không phải là cậu gọi cho hắn chứ? Viễn Quân cười cười khá thích thú với những lời nịnh bợ của Ninh Mãn. Đây không phải là nịnh bợ, đây là lời tâm huyết của tôi. Tuy nhiên, đánh chết tôi cũng không thể gọi hắn đến đây. Hơn nữa, tôi tin tưởng Đường Vân cũng sẽ không gọi đến. không phải là Khổng Đoan đã đến rồi sao? Việc như thế này cũng không phải là chuyện gì vinh dự, khiến Diệp Phàm biết được không phải là phiền toái sao? Việc này, tôi đoán tám phần là Trì Hạo Cường làm, mẹ kiếp, lão già này thật to gan. Ninh Mãn tức giận. - Hừ, hẳn là y, chúng ta đẩy cậu lên, vượt qua Trì Hạo Cường, y muốn quản việc nhưng không có quyền. Đã mơ vị trí của cậu đã lâu, Bao Nghị chuyển đi làm y thấy hi vọng, lúc ấy ngay cả Khổng Đoan cũng muốn kéo Trì Hạo Cường lên. Tuy nhiên, kết quả thái độ của nhà họ Khổng rất mơ hồ,mà bên chúng ta đã chiếm ưu thế, hơn nữa, cậu đừng tưởng rằng nhà họ Khổng rất giỏi. Thật ra, nhà họ Khổng ở Tấn Lĩnh cũng đã là hoa cúc hôm qua, không nở được lâu nữa. Tuy nhiên, nghe nói quan hệ giữa Đường Vân và Trì Hạo Cường cũng không có gì đặc biệt. Chỉ có điều chỉ sợ Đường Vân và Trì Hạo Cường liên kết áp chế cậu thôi. Sau này cậu càng phải cận thận một chút, mà áp lực lớn nhất của cậu đến từ Diệp Phàm. Bao Nghị bị chúng ta dùng thủ đoạn không theo nguyên tắc thông thường chuyển đi, làm Diệp Phàm tức trào máu. Hắn có lẽ đang tính toán thu hồi lại chỗ của cậu. Cho nên, vị trí hiện giờ của cậu, nói là cẩn thận cũng không đủ. Cho nên, tôi mới bảo cậu phải cẩn thận nhiều hơn nữa, chuyện ngày hôm nay là thất sách. Tôi biết cậu muốn lợi dụng chuyện này chỉnh ngã Đường Vân. Tuy nhiên, kết quả thế nào lại lam cho Diệp Phàm có lợi. Sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, phải làm cho tốt. Phải làm cho người khác hận cậu ngứa cả răng mà không nắm được cậu mới gọi là cao thủ. Viễn Quân thật ra tán gẫu với Ninh Mãn lại thành ra dạy dỗ. - Diệp Phàm cũng không có gì đặc biệt, trong tỉnh ủy Tấn Lĩnh hình như chỉ có Tề Chấn Đào là ủng hộ hắn. Tề Chấn Đào hiện tại cũng bị Bí thư La áp chế, gã muốn xoay người cũng khó khăn. Cho nên, Diệp Phàm muốn được cấp trên ủng hộ cũng chỉ là ảo tưởng. Ninh Mãn chép miệng nói.