Tiên Hiệp Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Hứa Tiên Chí
    Tác giả: Thuyết Mộng Thần

    Chương 1016: Phật Tượng


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn : vipvandan.vn







    Nhưng nàng chỉ là ôn nhu giúp Hứa Tiên vuốt ve chỗ đau. Trên nét mặt tràn đầy tự trách và thương tiếc.

    - Không sao cả. Không sao cả.

    Hứa Tiên nào có chỗ để phát tác ra, chỉ đành vẻ mặt khổ sở nói:

    - Chuyển hoán này cũng quá tự nhiên đi sao!

    Vân Yên càng không hiểu ra sao, mặc cho nàng có thông minh cỡ nào, cũng không đoán ra được nguyên nhân trong đó.

    Bạch Tố Trinh tự tay xuống bếp, cơm nước rất là phong phú, để Vân Yên đã lâu không ăn cái gì được thả cửa đánh chén một phen. Hứa Tiên lại có chút nuốt không trôi.

    Vân Yên nhỏ giọng hỏi:

    - Phu quân, xảy ra chuyện gì?

    - Chúng ta lại giải thích với ngươi.

    Hứa Tiên vô cùng buồn chán ngồi nghịch chút cơm trong bát.

    Bạch Tố Trinh giúp hắn đưa tới một miếng thức ăn, thân thiết nói:

    - Quan nhân, ăn uống không hợp khẩu vị sao?

    - Ừm, hơi ngọt một chút.

    Hứa Tiên dựa vào thưởng thức mùi vị món ăn mà tuỳ tiện kiếm cớ.

    Sau một khắc, Bạch Tố Trinh cầm một đũa thức ăn đưa vào trong miệng hắn:

    - Phải không? Vậy cũng vẫn phải ăn sạch cho ta! Vi thê làm ra nhiều đồ ăn như vậy, cũng là rất cực khổ! Quan nhân nếu như không thích mà nói, vi thê thật sự sẽ rất thương tâm!

    Thỉnh thoảng quay đầu cười khanh khách nói với Vân Yên:

    - Yên nhi, ngươi ăn nhiều một chút.

    - Yên nhi, cứu ta!

    Hứa Tiên đầy miệng thức ăn, gian nan vươn cánh tay ra vẫy.

    Vân Yên vừa há miệng muốn nói, nhìn sang Bạch Tố Trinh, cúi đầu mạnh mẽ ăn.

    Khi cơm nước đã ăn không sai biệt lắm, chợt nghe được Bạch Tố Trinh nói:

    - Quan nhân, ngươi có khỏe không, đều trách ta hàng phục được tâm ma!

    Dùng ống tay áo tuyết trắng giúp hắn lau khoé miệng, vô cùng hối hận hầu như muốn nước mắt chảy ròng ròng.

    - Không sao, không sao cả, không phải ngươi sai!

    Hứa Tiên vội vã an ủi, trong lòng cũng vẫn còn sợ hãi, nhiều thức ăn như vậy, ngay cả thời gian nhai nuốt cũng không có, trực tiếp nhét vào trong cổ họng, cái loại cảm giác này mặc dù là khí lực của hắn cũng không lại trải qua một lần nữa.

    Nếu như Bạch Tố Trinh trước mắt này là thiên sứ sau lưng mọc cánh, đầu đội kim hoàn mà nói, vậy một người khác chính là ma quỷ dài đuôi, trên đầu có sừng, vừa cường đại lại phóng khoáng.

    Ăn cơm xong Bạch Tố Trinh lôi kéo tay Vân Yên nói chuyện. Ban đầu Vân Yên rất cẩn trọng, nhưng phát giác Bạch Tố Trinh cùng chính mình trước đây quan biết cũng không có gì khác biệt, cũng dần dần lớn mật, trong lời nói nhắc tới Thanh Loan, Bạch Tố Trinh đã nói với Hứa Tiên:

    - Quan nhân, Nga Mi sơn cách nơi này không xa, người cùng Yên nhi đi gặp Thanh Loan đi!

    - Được, được!

    Hứa Tiên vội vã đáp ứng, ở trong băng hỏa lưỡng trọng thiên hầu hạ, hắn trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.

    Hứa Tiên liền cùng Vân Yên xuống núi, trước khi chia tay Bạch Tố Trinh kéo tay hắn nói:

    - Quan nhân, ta nhất định cùng nàng hảo hảo nói chuyện, làm như vậy cũng quá phận.

    - Ngươi cùng nàng nói lưu lại cái mạng nhỏ cho ta là được. Có áp lực mới có động lực, vi phu nhất định hảo hảo tu luyện, ngươi để nàng chờ...phốc!

    Hứa Tiên còn chưa dứt lời, trên bụng đã trúng một quyền, không cần lãng phí thời gian nghe giải thích gì nữa, hắn ôm bụng chạy vội xuống núi.

    Thẳng đến thân ảnh Hứa Tiên hoàn toàn biến mất, Bạch Tố Trinh mới trở lại trong động phủ, quay về phía cái gương cực kỳ nổi giận nói:

    - Sao ngươi có thể đánh hắn?

    - Cho hắn chút áp lực mà thôi, cái gì ngươi a ta a, ta không phải là ngươi, được rồi được rồi, đều là ta sai, Bạch Tố Trinh băng thanh ngọc khiết ôn nhu thiện lương hiền lương thục đức, sao lại làm ra loại sự tình này?

    - Ngươi...

    Tay Bạch Tố Trinh đặt ở trên cái gương, lại bỗng nhiên phát giác chính mình đang ở trong gương.

    Bạch Tố Trinh ngoài gương trêu ghẹo nói:

    - Nhân lúc hắn không ở đây. Đi tìm chút chuyện để làm. Trong Thanh Thành sơn những đạo sĩ thối, hòa thượng thối kia bất quá chính là nhân tu. Năm xưa cứ suốt ngày một câu xà yêu, hai câu xà yêu, đã đến lúc xin lỗi rồi chứ!

    Nói đến phía sau, trong thanh âm đã rót vào linh lực, quanh quẩnở trong cả toà Thanh Thành sơn.

    Trong núi đông đảo người tu hành đều là thần sắc đại biến, lại ở trong động phủ chuyển động vài vòng, vội vã lấy đi linh dược tốt nhất.

    Có đệ tử hỏi:

    - Sư phụ, người đây là?

    - Trong núi chúng ta ra nhân vật Thần Tiên, theo lý nên gặp, theo lý nên gặp.

    Hứa Tiên chủ tinh suy nhược, Tinh Cung không hài hoà, không dám tự ý vận dụng linh lực, sợ hãi dẫn đến Tinh Cung rung chuyển. Ngay cả mây cũng không thèm cưỡi, mang theo Vân Yên đi bộ xuống núi. Ở trên đường hướng nàng giải thích mọi chuyện trải qua sau khi nàng ngủ say.

    Vân Yên nghe rồi cũng tấm tắc lấy làm kỳ, cuối cùng cẩn thận nói:

    - Bạch tỷ tỷ nàng sẽ không giả bộ đấy chứ?

    Hứa Tiên ngạc nhiên nói:

    - Vì sao nói như vậy?

    Vân Yên nói:

    - Phu quân ngươi háo sắc như vậy, đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, Bạch tỷ tỷ nhất định đã phải chịu đựng ngươi quá lâu. Nhưng lại hay xấu hổ, thẳng thắn giả dạng bộ dáng tâm ma bạo phát để hung hăng giáo huấn ngươi.

    Hứa Tiên nhếch mi lên nói:

    - Cái gì mà nhẫn nhịn quá lâu, ta có đáng ghét đến thế sao? Ai, ta cũng hiểu được, đáng tiếc thực không phải. Nếu quả thật là giả bộ thì tốt rồi. Yên nhi, ngươi nói gió hình như chuyển rồi. Sao cũng bắt đầu lên án phu quân không được, nhưng thoạt nhìn lại có chút hả hê.

    Vân Yên cười nói:

    - Bạch tỷ tỷ ngự phu có đạo, nhân gia đương nhiên muốn lương cầm chọn mộc mà làm, lại nói biểu tình vừa rồi của phu quân cũng quá buồn cười.

    - Cho ngươi cười này!

    Hứa Tiên lập tức vỗ một cái thật mạnh lên kiều đồn của nàng.

    Vân Yên bảo vệ kiều đồn:

    - Phu quân đánh không lại Bạch tỷ tỷ, lại đi khi dễ ta! Ta trở lại sẽ đi gặp tỷ tỷ tố khổ, để nàng trở lại giáo huấn ngươi.

    Trong sơn lâm vắng vẻ, kiều mộc cao to, xanh um tươi tốt, che đậy thái dương trên đỉnh đầu.

    Hai người dọc theo sơn đạo lúc liên tiếp, lúc đứt đoạn, hướng về phía Nga Mi sơn tiến lên, dọc theo đường đi đều là Thục Sơn liên miên không dứt. Thế núi hiểm trở, vực sâu thăm thẳm, ở giữa che giấu không biết bao nhiêu tinh quái, lại không hề có dấu vết của con người.

    Tuy là thục đạo gian nan, nhừng bằng là cước lực của hai người, cũng là dễ dàng như thường.

    Đi được qua núi cao nước sâu, Hứa Tiên chợt nghe phía trước truyền đến tiếng người, trong lòng thầm kỳ lạ, thâm sơn lão lâm như vậy cũng có dấu chân người sao?

    Chuyển qua giao lộ, liễu ám hoa minh, chỉ thấy một toà cổ tự toạ lạc giữa khe núi, dựa vào đó mà kiến tạo thật là hùng vĩ.

    Hứa Tiên thứ lấy Thiên Nhãn quan sát, trên đó linh khí mờ mịt, nói vậy cũng là chỗ người tu hành cư ngụ. Bất quá đem miếu thờ ở loại địa phương hoang vắng này, thực sự không phải là cử chỉ sáng suốt gì cả. Đạo quan ở chỗ thanh tu, miếu thờ lại chú trọng cúng bái.

    Hôm nay môn đình mở rộng, ngoài cửa ngay cả khách tăng cũng đều không có, lại một mảnh huyết tích thật là rõ ràng.

    Hứa Tiên trong lòng suy đoán trong miếu này hẳn là đã xảy ra tai hoạ, liền dẫn Vân Yên vượt qua cánh cửa, tiến nhập trong miếu, đi qua đường nhỏ dưới cây hoè.

     
    nqtien9x thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Hứa Tiên Chí
    Tác giả: Thuyết Mộng Thần

    Chương 1017: Phật Tượng. (2)


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn : vipvandan.vn







    Cửa chính điện đang đóng chặt kín lại, tiếng người chính là từ bên trong truyền ra.

    Trong Đại Hùng bảo điện, mấy Thục Sơn đệ tử dựa lưng mà đứng, trên mặt đất máu đen tràn lan, bức bộn bày mấy chục khối thi thể tăng nhân. Mà bọn họ cũng không thoải mái, trên người linh lực hao hết, mang theo vết thương. Bảo kiếm của bọn họ đang đấu với chính là trên dưới một trăm bức tượng Kim Cương la hán, lại có hàng long phục hổ, vừa có trường mi trường nhi. Trên mặt lại hiện ra bộ dáng hung bạo dữ tợn quái dị.

    Đang lúc nói chuyện, một la hán cầm kim cương chuỳ, huy động kim cương chuỳ trong tay mạnh mẽ đánh xuống. Thục Sơn đệ tử kia vội vã huy kiếm phản kích, mũi kiếm hàm chứa thanh quang, thiết kim đoạn ngọc, lẫm liệt phi thường, nhưng rơi vào trên người la hán này lại bộc phát ra từng chuỗi tiếng kim thiết va chạm, chỉ để lại mấy đạo vết kiếm lờ mờ, không biết là do kim loại gì chế tạo thành.

    La hán kia vẫn như cũ hung hăng đem kim cương chuỳ đập xuống, Thục Sơn đệ tử kia phải hoành kiếm đỡ một chuỳ này, bảo kiếm suýt nữa tuột tay, đã có một tia huyết tuyến dọc theo cánh tay chảy xuống.

    - Sư huynh, chúng ta sợ là sắp không chống đỡ qua được một cửa này nữa!

    - Tiếp tục chống đỡ, ta đã phát đi kiếm thư cầu cứu!

    - Hôm nay Thục trung quần ma loạn vũ, rất nhiều yêu tinh hàng thế, sư thúc sư bá bọn họ chỉ sợ cũng mặc kệ chúng ta rồi. Hiện tại chỉ có liều mạng đánh một trận.

    - Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, bằng không sẽ chìm đắm trong A Tỳ địa ngục, không được giải thoát!

    Chỗ tối cao của đại điện, trên liên hoa bảo toạ, một Như Lai đại phật tượng cao mấy trượng, cũng đã trợn mắt mở miệng, sống lại. Vỗn dĩ hai tròng mắt nên là từ bi, lúc này lại phiếm ra mục quang lãnh mạc.

    - Yêu tăng, ngươi giả dạng Như Lai, tất không chết tử tế được, hôm nay chúng ta bất quá là đi trước một bước mà thôi.

    Như Lai phật tượng nói:

    - Chấp mê bất ngộ!

    Cao cao giơ lên bàn tay thật lớn.

    Lúc này chỉ nghe "chi nha" một tiếng, cửa chính đại điện đã mở ra hai bên.

    - Là sư phụ sao?

    Trên mặt đám Thục Sơn đệ tử hiện ra vẻ kinh hỉ. Nhưng khi nhìn kỹ lại, đang đứng ngoài cửa chỉ là một thư sinh thân hình cao lớn, diện mục sáng sủa, không khỏi hoàn toàn thất vọng. Bất quá thấy trên người hắn cũng có linh khí, hiển nhiên cũng là người đồng đạo, lại nổi lên một tia hi vọng. Nhưng lại nhìn kỹ, người kia linh khí lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên cũng không cường đại, liền lại một lần nữa rơi vào trong tuyệt vọng.

    Hứa Tiên quan vọng cảnh tượng điện, cũng là bị cả kinh, biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.

    Như Lai phật tượng nói:

    - Ngươi là người phương nào?

    Hứa Tiên hỏi ngược lại:

    - Ngươi là người phương nào?

    Phật tượng nói:

    - Ta là Tây Thiên Như Lai Phật tổ!

    - Đạo hữu chớ có nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, những Kim Cương phật tượng này đều là yêu tăng biến thành. Chúng ta đang chế trụ bọn họ, ngươi mau mau rời đi, đến Nga Mi sơn Thục Sơn phái đi cầu cứu binh.

    Một Thục Sơn đệ tử dẫn đầu từ trong tâm tình thất vọng thoát ra, cao giọng nói.

    Hứa Tiên nháy nháy mắt:

    - Ta còn là Lão tử đây! Các ngươi là Thục Sơn đệ tử, ta lúc này đến cứu các ngươi.

    - Ngươi đi mau! Huyết Phù Đồ này là yêu tăng nổi danh Thục trung. Ký hồn trên tinh kim phật tượng, đao kiếm khó đả thương, ngươi không phải đối thủ của hắn, còn không mau đi!

    Không cần hắn nói, Hứa Tiên đương nhiên biết mấy thứ này, không có khả năng là Kim Cương la hán hàng thế thật.. Lấy Thông Thiên Nhãn quan sát, trong đó mơ hồ hiện lên diện mục những người khác, không biết là tu pháp môn gì. Đã sớm nghe nói Thục trung truyền lưu rất nhiều Thượng Cổ vu pháp cùng đạo phái chính thống trái ngược nhau hoàn toàn. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giả.

    Phật tượng nói:

    - Khổ hải vô biên, các ngươi đều cùng bản tôn có duyên. Hôm nay sẽ đều độ hoá hết các ngươi!

    Nói đến sau cùng, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ dữ tợn, đại môn phía sau Hứa Tiên bỗng nhiên khép kín lại.

    - Ngươi qua oa tử này!

    Đám Thục Sơn đệ tử vẻ mặt bi tráng.

    Hứa Tiên giật nhẹ khóe miệng:

    - Ta lần đầu tiên đi tới Thục trung, chưa từng nghe qua Huyết Phù Đồ gì cả, chỉ hỏi hắn có đúng là hạng người tội ác tày trời không?

    - Huyết Phù Đồ này thích đoạt linh hồn người sống, giết người vô số, chúng ta hôm nay đến đây, chính là vì tru sát kẻ này, đáng tiếc học nghệ chưa tinh...

    Hứa Tiên gật đầu:

    - Đã hiểu!

    - Giết hắn!

    Phật tượng ra lệnh một tiếng, đã phái ra phân nửa Kim Cương la hán giết về phía Hứa Tiên, tiếng kêu tiếng kêu đem thanh âm của Hứa Tiên bao phủ.

    Hứa Tiên đem hai tay tạo thành chữ thập, lại hướng hai bên mở ra, lưỡng đạo kim sắc hỏa diễm từ lòng bàn tay dũng phun ra giống như mở ra một đôi cánh chim kim sắc, tránh qua Thục Sơn đệ tử ở giữa, đem cả Phật đường bao phủ, cuối cùng đan nhau ở chân Như Lai Đại Phật tượng, đem nó nuốt vào.

    Phật tượng thống khổ kêu rên:

    - A, đây là loại hoả gì, ngươi là ai?

    Liệt Hỏa thiêu đốt, thiết thuỷ từ trên người hắn cuồn cuộn chảy xuống, diện mục rất nhanh đã không rõ.

    Hứa Tiên không có trả lời, đè ngực hắn xuống.

    - Cảm giác có chút không khỏe, tự ý vận dụng chủ tinh, dẫn tới Tinh Cung đều có chút chấn động. Bất quá thêm vào Kim Ô Chi Nhãn pháp tắc, cộng thêm uy lực của Thái Dương Chân Hỏa quả nhiên so với trước đây cao hơn một tầng lâu. Chỉ là còn không thể ngưng kết thành Nhật Hỏa Thần Mang.

    Đợi được một đám hỏa diễm cuối cùng biến mất, mấy Thục Sơn đệ tử đều là trợn mắt há hốc mồm, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những la hán tượng cùng Như Lai đại phật tượng kia đều đã hoá thành thiết thuỷ chảy đầy đất. Mà ngoài cái đó ra, vô luận là lương trụ hay sàn nhà đều không có vết tích bị cháy.

    Những Thục Sơn đệ tử này còn có chút vô pháp tin tưởng, tà đạo ma nhân đưa bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, trong sát na đã bị hôi phi yên diệt. Không thể tưởng tượng nhìn Hứa Tiên, uy năng như thế, sợ rằng chỉ có chưởng môn mới có khả năng làm được. Lại nhìn Hứa Tiên cau mày ôm ngực, hiển nhiên cũng là dùng hết toàn bộ pháp lực, tâm tình mới thoáng cảm thấy bình phục.

    Cùng nhau thu kiếm vào vỏ, tiến lên ôm kiếm hành lễ nói:

    - Đa tạ ân cứu mạng, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?

    Hứa Tiên hoàn lễ nói:

    - Nhấc tay chi lao mà thôi, không cần khách khí, tại hạ Hứa Tiên Hứa Hán văn

    Hứa Tiên hình như đã nghe qua ở đâu đó thì phải. Bất quá vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không rảnh suy nghĩ nhiều.

    - Huyết Phù Đồ này là họa lớn của Thục trung, hôm nay vì đạo hữu diệt trừ, thực sự là đáng mừng.

    Bất quá cũng hiểu được Hứa Tiên nói là công lao nhấc tay cũng có chút kiêu ngạo.

    - Nơi này cách Nga Mi không xa, Yến chưởng môn của các ngươi sao không đến cứu các ngươi?

    Hứa Tiên nhìn ra chút tâm tư của bọn họ, cũng không rảnh cãi cọ. Yêu tăng cũng tốt, Phù Đồ cũng được, chung quy chỉ là nhân vật ngay cả tiểu thiên kiếp cũng không có vượt qua. Ở trong mắt người bình thường đại khái là đại năng khó có thể đối kháng.




     
    nqtien9x thích bài này.
  3. datqwep

    datqwep Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/2/14
    Bài viết:
    100
    Được thích:
    370
    Hứa Tiên Chí
    Tác giả: Thuyết Mộng Thần

    Chương 1018: Nga Mi.


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn : vipvandan.vn








    Nhưng ở trong măt Hứa Tiên lại cũng bất quá là người tu hành bình thường, cho dù hôm nay pháp lực bị hao tổn, giết hắn cũng chỉ là như lật úp bàn tay mà thôi.

    - Ngươi quen biết chưởng môn của chúng ta? Hôm nay rất nhiều tà ma đang vây khốn Nga Mi sơn, chúng ta đang muốn chạy trở về tương trợ đây!

    - Nga Mi Sơn hẳn là đàn tràng Phổ Hiền Bồ Tát, chẳng lẽ không đem chúng trảm yêu trừ ma sao?
    Trong lòng Hứa Tiên kỳ quái, Nga Mi Sơn thế nào cũng được xưng là Thánh Địa Phật giáo. Phổ Hiền Bồ Tát này sao có thể cho phép tà ma ở trên địa bàn của mình đùa giỡn.

    Mấy Thục Sơn đệ tử này hai mặt nhìn nhau, tựa như Hứa Tiên đang nói điều gì đó ngu ngốc vậy:
    - Đạo hữu nói đùa rồi, Phổ Hiền Bồ Tát là thiên ngoại chân Phật, đó là bình thường thấy được, trong núi là có vài toà chùa chiền, nhưng trong đó hầu hết là phàm nhân.

    - Ha hả, nói cũng đúng.
    Hứa Tiên cười gượng một tiếng, hiểu rõ nguyên nhân sự tình. Những Thục Sơn đệ tử này mặc dù tu chút pháp môn, nhưng dù sao tuổi trẻ, đạo hạnh thấp, thường ngày gặp được cũng chỉ là vài sơn tinh quỷ mị, thế giới Tiên Phật chân chính còn cách bọn họ rất xa xôi.

    Nếu luận nhãn giới mà nói, sợ rằng ngay cả Cáp Mô Vương Đạo Linh đều kém hơn. Nhân gia còn biết mời Huyền Đàn tổ sư đến trái đất! Bất quá Mao Sơn phái là có niên đầu đại phái, Tam Mao Chân Quân lại đều là Thần Tiên thành danh đã lâu, đem so sánh, Thục Sơn phái còn rất trẻ.

    Hứa Tiên cũng là có nhiều loại nhân duyên tế hội, vừa mới đi vào Phật đạo hai vị sư phụ chính là nhân vật Thần Tiên. Sau này đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, kiến thức qua rất nhiều đại năng, mới có thể cảm thấy những Thần Tiên đại năng này cách chính mình cũng không quá xa. Ừ, chỉ một hai năm trước, chính mình trong Lan Nhược Tự kia ác đấu đám quỷ, nhìn thấy sợ rằng còn kém hơn những Thục Sơn đệ tử này.

    - Sự tình khẩn cấp, chúng ta lúc này muốn chạy về Nga Mi, ân cứu mạng, chỉ có tương lai lại báo đáp.

    - Thùng thùng thùng!
    Trên đại môn truyền ra vài tiếng đập cửa, Thục Sơn đệ tử hô lạp lạp rút kiếm ra, lại nghe được một thanh âm linh động nói:
    - Phu quân, khỏe không?

    Hứa Tiên giơ tay ý bảo bọn họ chớ kinh hãi, lại giơ tay mở ra cửa điện.

    Thục Sơn đệ tử đều thất thần ngẩn người ra, dưới tà quang, một nữ tử khuất bóng đứng, giữa mi mục luôn có vẻ mỉm cười, phảng phất như tràn đầy năm màu. Trên người càng tán ra một cổ linh lực cường đại, làm bọn hắn không khỏi dời ánh mắt đi, không thể nhìn thẳng. Mặc dù đã nghe thấy tiếng xưng hồ kia, vẫn là không khỏi hướng phía Hứa Tiên hỏi:
    - Vị này chính là?

    - A, đây là tiện nội của tại hạ.

    - Thất kính thất kính, nguyên lai nhị vị là song tu đạo lữ!
    Bất quá trong lòng bọn họ lại đều cảm giác linh khí trên người Vân Yên so với Hứa Tiên cường đại hơn nhiều. Chỉ có ở trên người sư thúc sư bá trong môn phái mới cảm thụ được qua, cùng Hứa Tiên có chút không quá xứng đôi.


    Chủ tinh của Hứa Tiên đã bị hao tổn, vì phòng ngừa Tinh Cung mất cân bằng, cố ý áp ức phụ tinh linh lực. Linh khí trên người tự nhiên có vẻ yếu ớt. Mà Vân Yên nuốt phục rất nhiều Linh Dược, lại không làm sao khống chế được linh lực, ngược lại có vẻ mạnh hơn nhiều.

    Vân Yên hơi hành lễ một cái, liền đứng ở bên cạnh người Hứa Tiên.

    Hứa Tiên nói với mấy Thục Sơn đệ tử kia:
    - Không thể chậm trễ thêm nữa, các ngươi có thể ngự kiếm phi hành, liền trước hết mời rời đi, sau đó chúng ta sẽ đuổi theo!

    - Vậy chúng ta liền đi trước một bước!
    Mấy Thục Sơn đệ tử này đều dẫm lên kiếp phong, phá không mà đi, tư thái vô cùng tiêu sái.

    Hứa Tiên nói với Vân Yên:
    - Trên núi Nga Mi tựa hồ có tà ma gì đó xâm lấn. Chúng ta cũng nhanh lên một chút đi thôi, ta có chút lo lắng cho an toàn của Thanh Loan.
    Bất quá cũng không có quá mức lo lắng, đối thủ nói vậy sẽ không phải là cấp bậc như Đông Hải Long Vương kia. Coi như là Đông Hải Long Vương, thêm nương tử của hắn đang ở gần đây, một tâm niệm là có thể đuổi tới, chính là Đông Hải Long Vương cũng không nhất định sợ hắn.

    Tâm niệm vừa động, lại truyền âm nói:
    - Nương tử, ngươi có khỏe không?

    - Còn tốt.
    Bạch Tố Trinh đang vô cùng buồn chán đem đống lễ vật chất đầy động phủ mở ra, đều là một ít pháp bảo linh dược trân quý, dược đỉnh của Tử Diệp chân nhân Tống Tử Ngọ, linh đơn của Thanh Phong đồng tử Tống Định Nhan. Tịnh Niệm thiền sư còn đưa tới một đôi tiên hạc nhỏ rất có linh tính. Hôm nay đang ngủ ở trong đỉnh.

    Tuy rằng không có thứ nào lọt được vào mắt của nàng, nhưng là dựa vào những lễ vật này, vừa mới rồi cùng một đám người tu hành ở Thanh Thành sơn xác lập nguyên tắc hữu hảo láng giềng hoà thuận, biểu thị người tu hành trong thiên hạ là một nhà. Sẽ không bởi vì một chút xung đột nho nhỏ mà dùng tới vũ lực.

    - Vậy là tốt rồi, ta rất nhanh sẽ trở về. Đợi khi gặp được Thanh Loan, sẽ theo ta đi nhậm chức đi!

    - Tùy ngươi.
    Bạch Tố Trinh cũng lười đi kiểm tra từng món lễ vật này, đơn giản nhắm lại hai mắt, Hắc Ám lập tức bao trùm động phủ, chờ nàng lại mở hai mắt ra, toàn bộ đan dược pháp khí đều đã mất đi linh khí, biến thành dược vật khí mãnh bình thường. Nàng xoa xoa bụng, cảm thấy rất đói, thoáng bình phục lại.

    Trả lời gọn gàng lưu loát, khiến Hứa Tiên bất đắc dĩ cười, dưới chân vân khí bốc lên. Mặc dù có chút bất ổn định nhưng trong nháy mắt, Nga Mi đã ở ngay trước mắt.

    Phía nam trên một toà cô phong rơi đầy tuyết trắng, quang hoa bắn ra bốn phía, kiếm khí ngang dọc, một xích một bạch lưỡng đạo kiếm quang dây dưa với nhau. Khi thì tương hỗ truy đuổi, tránh núi mà bay, chỗ đi qua, núi đá cổ mộc lập tức đứt đoạn. Khi lại kịch liệt triền đấu, có tiếng leng keng giống như long ngâm, càng đấu đến quang hoa tứ tán, phảng phất như giữa núi có hai con cự long đang tranh đấu.

    Hứa Tiên nhìn mà tâm huyết sục sôi, xích sắc kiếm quang kia nói vậy chính là thanh kiếm mà Yến Xích Hà điều khiển. Quả nhiên là nhanh như lưu tinh, thế không thể đỡ. Uy năng như vậy, chính là một Thần Tiên sợ rằng đều khó cản được kiếm phong, kiếm tu quả nhiên cực kỳ thích hợp để tranh giết. Chỉ là không biết người phương nào có thể cùng hắn đấu đến lực lượng ngang nhau, thậm chí còn mơ hồ chiếm thượng phong.

    Mà ở các nơi khác, có mấy chiến trường nữa, nhưng cũng không phải là loạn chiến quy mô lớn, mà là quyết chiến sinh tử một đấu một. Chắc là chọn dùng phương thức ước chiến đến tiến hành đấu kiếm.

    Rất nhiều Thục Sơn đệ tử đều đứng trên bình thai ở đỉnh núi ngửa đầu quan vọng, giữa hai bên có liên hệ, mơ hồ cấu thành một kiếm trận. Cũng đang phòng bị ở xung quanh ngọn núi, vô số yêu ma quỷ quái đến tập kích bất ngờ.

    Hứa Tiên chỉ thấy cô phong như kiếm, thứ phá Thương Khung. Xung quanh ngọn núi lại bao phủ từng tầng mây đen dày đặc, giống như tầng tầng xiềng xích, đem thanh thần kiếm này khoá lại. Trong mây đen vô số yêu ma quỷ quái ẩn giấu, kỳ quái kêu gọi, càng mơ hồ hình thành một trận pháp.

     
    Last edited by a moderator: 27/8/14
    nqtien9x thích bài này.
  4. datqwep

    datqwep Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/2/14
    Bài viết:
    100
    Được thích:
    370
    ]
    Hứa Tiên Chí
    Tác giả: Thuyết Mộng Thần

    Chương 1019: Nga Mi. (2)


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn : vipvandan.vn







    - Nhìn kìa, là Thanh Loan!
    Vân Yên bỗng nhiên giật nhẹ ống tay áo của Hứa Tiên, chỉ về phía một phương hướng.

    Hứa Tiên ngưng mắt vừa nhìn, quả thấy được Thanh Loan cầm trong tay kim kiếm, lăng hư ngự không, khoác thanh sắc kiếm phục, tóc dài buộc lên cao, theo gió mà bay, tư thế có vẻ oai hùng hiên ngang. Hắn mới vừa rồi sở dĩ chưa từng chú ý, là bởi vì ở bên cạnh nàng cũng không có chiến đấu kịch liệt gì, lúc này lấy Thông Thiên Nhãn nhìn kỹ, mới biết môn đạo trong đó.

    Thanh Loan ánh mắt như kiếm, thần sắc ngưng trọng, bốn phía vang lên tiếng khóc trẻ con, giống như một mũi khoan đang xuyên thấu ở trong tai người nghe, chui thẳng đến trong nhân tâm, khiến người ta không khỏi tâm phiền ý loạn. Trong đó bao hàm oán độc chi khí chính là lệ quỷ tầm thường cũng không có được.

    Chợt có một vật từ phía sau Thanh Loan hiển hiện, thể hình nho nhỏ như là trẻ con, thể sắc thanh bạch, tay như lợi trảo, hai mắt to lớn mà hỗn độn, sâu trong miệng chứa đầy răng nanh, mạnh mẽ từ phía sau Thanh Loan chộp tới.

    - Sư tỷ cẩn thận!
    Đám Thục Sơn đệ tử ở trên đỉnh núi không khỏi kinh hô ra. Công kích này quỷ dị như vậy, nếu là bọn hắn chắc chắc không tránh thoát được, trên người không lạnh mà run.

    Thanh Loan cũng không quay đầu lại mà quay kiếm đón đỡ. Quỷ anh lợi trảo nặng nề chộp lên kim kiếm, phát sinh tiếng kim thiết giao nhau. Kiếm phong thẳng tắp bỗng nhiên từ đó chuyển hướng, như là một con rết bị chọc tức, cắn trúng ngực quỷ anh. Quỷ anh kêu thảm lui về phía sau, lại một lần nữa biến mất ở trong hư không.

    Trên đỉnh núi lập tức vang lên một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi. Hứa Tiên cũng thoáng dừng lại cước bộ đang tiến lên, yên lòng lại. Hôm nay Thanh Loan đã không phải tiểu nha đầu khiến hắn phải lo lắng kia nữa, mà là kiếm hiệp sắc bén tiêu sái

    Nhưng thân hình hắn đã cách ngọn núi quá gần, khiến cho tầng tầng mây đen kia phản ứng, chìm nổi vặn vẹo hướng về phía Hứa Tiên mở rộng qua, rất nhiều khuôn mặt đáng sợ hiện lên ở trong đó.

    - Chạy mau!
    Có mấy Thục Sơn đệ tử chú ý tới hành tích của bọn họ, vội vã phát sinh cảnh cáo. Vừa rồi có vài tên đệ tử về núi chính là ngự kiếm nhảy vào trên phiến mây đen này, sau đó không còn đi ra được nữa. Nghe tiền bối trong môn phái nói đây là Thập Phương Luyện Hồn Đại Trận. Một khi bị trận pháp thôn phệ, trừ phi có thực lực như chưởng môn bằng không tất không có may mắn gì đáng nói.

    Vân Yên trong lòng cả kinh, có chút sợ hãi, nàng hôm nay tu hành mặc dù đã không kém, nhưng thực chiến chân chính lại hầu như không có.

    Hứa Tiên mỉm cười với nàng, để nàng an tâm, rồi kéo tay nàng, không tiến mà lui, chạy ào vào trong phiến mây đen kia. Vô số diện mục dữ tợn từ trước mắt chợt lóe qua, trong mây đen trừ yêu tinh quỷ mị ra, càng có rất nhiều hạng hình thù kỳ quái, khiến người ta phân không rõ ràng lắm là người hay là yêu.

    Thục trung nhiều ma quỷ, quả nhiên không giả. Bất quá trong đó cũng không có mấy kẻ tu vi cao cường. Dù sao muốn ở trong mắt hắn xếp vị trí cao, Địa Tiên đó là bước đầu tiên. Trận pháp này tuy rằng mang đến áp lực cực lớn, nhưng Hứa Tiên chỉ cần ở bên ngoài cơ thể phóng xuất một tầng điện quang, đã có thể hoàn toàn không nhìn đến.

    Thiên lôi chính là khắc tinh của của tất cả linh bảo trận pháp, có thể diệt vong tất cả linh lực. Những ngưu quỷ xà thần kia không đi lên còn được, dám chạm đến thân thể hắn, sẽ lập tức hôi phi yên diệt.

    Vân Yên yên lòng, thanh nhàn ôn đỉnh kéo tay Hứa Tiên, mở to hai mắt nhìn một màn giống như là hí kịch thần kỳ này.

    Thục Sơn đệ tử chỉ thấy mây đen dần dần khôi phục nguyên trạng, chỉ nói Hứa Tiên bọn họ là dữ nhiều lành ít. Có người quay đầu đi chỗ khác, lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng là đúng lúc này, mây đen lại rung động, như là nuốt vào đồ vật gì không thể tiêu hoá được.

    Thân hình Hứa Tiên phá mây mà ra, Thải Vân kết thành dải mây, còn kéo theo mấy Thục Sơn đệ tử, chính là mấy người mới vừa rồi đã gặp được ở trong chùa miếu. Bọn họ đến sớm một bước, tuổi trẻ khí thịnh, mạnh mẽ xông vào trận, lại thiếu chút nữa bị trận pháp hủy diệt. Nếu không phải lấy ra bản mạng kiếm khí hộ thể, kéo dài một khắc, hiện tại huyết nhục hồn phách đều đã bị tiêu hóa hầu như không còn.


    Lúc này kẻ nào kẻ nấy đều là tinh thần uể oải, vội vã hướng Hứa Tiên nói lời cảm tạ, trên mặt đã có chút xấu hổ. Thời gian không đến một chén trà nhỏ, đã được nhân gia cứu giúp hai lần. Bất luận nhân gia đạo hạnh cao thấp ra sao, đều so với chính mình mạnh hơn nhiều lắm.

    Trong kiếm trận mấy Thục Sơn đệ tử muốn tới tiếp ứng đồng môn, lại có người thét ra lệnh:
    - Chậm đã!

    - Nhị sư huynh?

    Nhị sư huynh nghiêm trang nói:
    - Cũng có thể là tà ma quỷ kế, không nên rối loạn trận pháp, Thập Phương Luyện Hồn Đại Trận kia há lại dễ dàng xông phá như vậy. Hơn nữa các ngươi không cảm thấy nàng kia có chút quá đẹp sao? Hoặc có thể là ma đầu biến thành. Nếu là bị tà ma tiến nhập trong vòng kiếm trận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

    Thục Sơn đệ tử nhất thời cảm thấy có vài phần đạo lý:
    - Thế nhưng sư đệ bọn họ mạo hiểm trở về núi cứu viện, có thể nào không để cho bọn họ tiến đến đây?

    Lúc này, đoàn mây đen kia lại có động tĩnh hướng về mấy người ngoài kiếm trận áp bức qua.

    Mấy Thục Sơn đệ tử được Hứa Tiên cứu giúp kia đi tới trước kiếm trận:
    - Nhị sư huynh, mời mở ra một cánh cửa!
    Lại nói với Hứa Tiên và Vân Yên:
    - Bên ngoài nguy hiểm, thỉnh nhị vị trước tiến vào kiếm trận!

    Nhị sư huynh cao giọng hỏi:
    - Xin hỏi hai vị này cùng các ngươi có quen biết sao? Thế nào chưa từng gặp qua bao giờ?

    - Mặc dù không quen biết, bất quá bọn họ đã cứu chúng ta hai lần, cũng không phải tà ma!

    Nhị sư huynh nhíu mày nói:
    - Hiện tại sư thúc sư bá cùng đại sư tỷ bọn họ đều đang cùng người ước đấu. Chúng ta ở đây không thể không thể nửa phần sơ xuất, trong trận đều là đệ tử mới nhập môn không lâu, cũng là căn cơ của Thục Sơn phái. Tại hạ thân mang trọng nhậm, nhị vị đạo hữu, xin thứ cho tại hạ không thể mạo hiểm, chỉ có thể để mấy sư đệ tiến đến, tương lai lại hướng nhị vị thỉnh tội.

    Hứa Tiên cũng không muốn trách cứ, liền khoát khoát tay, ý bảo chính mình không đi vào, lôi kéo Vân Yên ngược phía vách núi bên cạnh đi đến.

    Nhị sư huynh thở phào một hơi, mệnh lệnh mở ra môn hộ, mấy Thục Sơn đệ tử kia nhìn nhau, đều có chút chần chờ.

    Nhị sư huynh nói:
    - Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, bọn họ đã có bản lĩnh xông trận cứu người, mặc dù ở bên ngoài kiếm trận cũng hẳn là không có việc gì.
    Yến Xích Hà chọn hắn đến chủ trì kiếm trận, đó là coi trọng hắn lão luyện thành thục, tâm tư kín đáo.

    Mấy Thục Sơn đệ tử kia cùng nhau nắm kiếm chắp tay nói:
    - Chúng ta minh bạch chỗ khó xử của sư huynh. Đây là môn phái đại nghĩa, không dám tương cầu. Nhưng bọn hắn là ân nhân cứu mạng chúng ta. Bọn họ nếu không thể vào được.

     
    Last edited by a moderator: 27/8/14
    nqtien9x thích bài này.
  5. datqwep

    datqwep Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/2/14
    Bài viết:
    100
    Được thích:
    370
    ]
    Hứa Tiên Chí
    Tác giả: Thuyết Mộng Thần

    Chương 1020: Kiếm khí.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn : vipvandan.vn








    - Chúng ta cũng không có cách nào khác đi vào, đây cũng là Thục Sơn phái ta đại nghĩa, thỉnh sư huynh bảo vệ tốt kiếm trận đi sao!
    Nói rồi liền xoay người lại hướng về phía Hứa Tiên đi đến, cầm kiếm đứng ở bên cạnh thân hắn. Bất quá nhìn mây đen dần dần tới gần, sắc mặt đều có đều có trắng bệch, bọn họ mới từ trong trận thoát ra, đều hiểu được kinh khủng trong đó. Hơn nữa kiếm khí trên người đã hao hết rồi, lại bị nuốt vào, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

    Hứa Tiên mỉm cười, môn nhân của Yến Xích Hà này quả nhiên còn có vài phần nghĩa khí.

    Phong ba trên mặt đất cũng dẫn tới chú ý trên bầu trời, xích bạch lưỡng đạo kiếm khí kích đấu mãnh liệt nhất dừng lại một chút. Mà đôi mắt Thanh Loan đột nhiên sáng ngời. hai người thân cận nhất với nàng, đang cùng nhau vẫy tay về phía nàng, trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một tia dũng khí.

    Cất cao giọng nói:
    - Cửu Tử Quỷ Mẫu, đừng lãng phí thời gian nữa, có trò chơi gì đều sử ra hết cả đi!

    Không trung truyền ra tiếng cười ma quỷ khặc khặc, một phụ nhân màu da xanh đậm, phanh ngực lộ nhũ câu như ẩn như hiện:
    - Quai nữ nhi, hai người kia không muốn bị Luyện Hồn Đại Trận nuốt hết, ngươi không đi cứu bọn họ sao?

    - Ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng chút tài mọn của các ngươi, đừng hòng mơ tưởng đả thương một sợi lông của ca ca ta! Đợi ta đem cửu nghiệt tử này của ngươi từng tên chém giết, lại cùng bọn hắn gặp gỡ!

    Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn đã áp đến trên vách núi. Hứa Tiên nói:
    - Yên nhi, ngươi liền đánh một khúc đàn, vì Loan nhi trợ trận đi sao!
    Đem Bôn Lôi cầm lấy ra giao vào trên tay Vân Yên:
    - Ngươi làm tỷ tỷ này, chớ để muội muội coi khinh.

    - Lúc này đánh đàn sao?
    Mấy Thục Sơn đệ tử nhìn nhau nhìn nhau, vốn còn trông cậy vào pháp lực của bọn họ để liều mạng đánh một trận, có thể còn có một đường giữ mạng. Sợ rằng thực sự là dữ nhiều lành ít. Trong khoảng thời gian ngắn lại không phản ứng kịp, Loan nhi theo như lời trong miệng Hứa Tiên là ai, thường ngày ở trong môn phái đều là lấy đại sư tỷ tôn xưng.

    Vân Yên ngồi xếp bằng xuống, án định Cầm huyền, thần tình lập tức trở nên trang trọng, ngón tay khẽ động, băng huyền khẽ vang lên, hóa thành một khúc thiên lai, truyền khắp cả ngọn núi.

    Mấy Thục Sơn đệ tử được nghe tiếng này, sợ hãi trong lòng bỗng nhiên tiêu mất, trở nên yên lặng bình thản, đem hai chữ sinh tử đặt qua một bên. Lại kinh hãi thấy mây đen trên đỉnh đầu không hề đè xuống, tầng mây càng vì tiếng đàn mà sụp đổ.

    Mây đen dày đặc tựa như vật còn sống vặn vẹo, muốn tiến về phía trước thôn phệ mấy người nhỏ bé trên đỉnh núi. Trong đó phát sinh hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu gào quỷ quái, giao tạp cùng một chỗ dường như một loại cự thú chẳng bao giờ xuất hiện trên đời này đang tê rống.


    Thế nhưng, lại không áp được tiếng đàn cuồn cuộn tựa như tiếng sấm, để cả toà sơn phong hơi bị rung động. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không thể tin được nàng lấy thân thể mềm mại này, từng tiếng đàn chống đối với hàng vạn hàng nghìn yêu ma.

    - Tỷ tỷ...!
    Thanh Loan cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Yên, không nghĩ tới tiểu thư năm xưa lười biếng thành tính, hôm nay lại có được lực lượng như thế.

    Bất quá chỉ có Hứa Tiên hiểu, đánh đàn cố nhiên có vẻ tiêu sái, nhưng Vân Yên cũng không thoải mái giống như nhìn thấy vậy. Tu vi của nàng nói ra cũng chỉ là Nhân Tiên đỉnh phong, có thể chống đối nhiều yêu ma như vậy kết thành trận thế, vẫn là dựa vào lĩnh ngộ đến một tia đại đạo pháp tắc kia, đem Cầm nghệ tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, nhưng đối với nàng mà nói còn là có chút cật lực.

    Quả nhiên bị mây đen thoáng ngăn trở, lại một lần nữa chậm rãi đè xuống, rất nhiều khuôn mặt kinh khủng đã gần trong gang tấc. Vân Yên hai mắt rủ xuống, tiếng đàn không loạn chút nào.

    Điều này làm cho Hứa Tiên cũng có chút bội phục, nàng đánh cầm tựa hồ đã có thể rơi vào trạng thái vong ngã, giống như lão tăng nhập định. Không khỏi nhớ tới kiếp trước nhìn thấy một cố sự, một lão thư pháp gia gần chín mươi tuổi, thường ngày hai tay run rẩy không ngớt, nắm chặt bút lông sói tựa như thiết chú, không run rẩy chút nào. Đây là truy cầu đối với tài nghệ, đã khiến tinh thần vượt qua thân thể.

    Ngay lúc Thanh Loan phân thần đi quan vọng Vân Yên, chín tên quỷ anh màu da xanh trắng đồng thời hiển hiện. Cũng không hướng phía Thanh Loan tập kích tới, mà là phân bố tại bốn phương tám hướng, vòng quanh Thanh Loan xoay tròn rất nhanh, một mặt há mồm phát sinh tiếng khóc bén nhọn. Lọt vào trong tai, lại cái gì cũng đều không nghe thấy. Chỉ cảm thấy vô số lợi trảo nho nhỏ cào cấu trên phế phủ, khiến người ta hận không thể xé mở ngực bụng, xé rách thần hồn.

    Lại có u bích Huyền Âm chi hỏa từ đó nổi lên, tựa như dính vào người là có thể sưu tinh kiệt tủy, tiêu hồn thực cốt.

    Thanh Loan liền lấy một đạo kim sắc kiếm khí chống đối lại Huyền Âm chi hỏa này, Cửu Tử Quỷ Mẫu cười khặc khặc nói:
    - Quai nữ nhi, hôm nay vẫn là chết ở trong tay ta đi!
    Cửu Tử Mẫu hai tay xoè ra như móng gà ở trong Huyền Âm Thiên Ma đại trận, trận thế này cũng chậm rãi thu nạp.

    Cửu quỷ lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng vươn ra lợi trảo chụp tới Thanh Loan.

    Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, cầm trong tay kim ngô kiếm đánh ra, kích thẳng về phía một quỷ tử phía trước.

    Cửu Tử Quỷ Mẫu đại hỉ, loại thời gian này dám sử kiếm rời tay, không để ý mất đi một quỷ tử, lại tìm trẻ sơ sinh khác tới tế luyện, cũng phải lấy tính mệnh của ngươi, tám quỷ tử khác cùng nhau lao lên.

    Kim ngô kiếm hóa thành một đạo kim quang đánh trúng ngực quỷ tử, con quỷ kia kêu thảm một tiếng lập tức hóa thành khói xanh bay tán ra.

    Cửu Tử Quỷ Mẫu cho rằng mưu kế đã thành, giờ này khắc này Thanh Loan chính là muốn ngự kiếm thu hồi cũng không kịp này, nhưng nhìn thấy Thanh Loan cong ngón tay lại, đến đạo kiếm quang kia lấy tốc độ nhanh hơn, bắn ngược nhanh trở lại. Thanh Loan lại đánh chết một quỷ tử phía. Phản đan bảy lần như thế, mỗi một lần tốc độ bắn ra đã nhanh hơn trước một phần. Ở trong không gian nho nhỏ này không ngừng chuyển ngoặt, mỗi một lần chuyển ngoặt chém giết một con quỷ.

    Kim quang lưu lại ảnh tử, tại không trung hóa ra một vài đồ hình huyền ảo khúc chiết, kèm thêm đem Huyền Âm chi hỏa cũng kéo đến nát bấy.

    Nhưng cuối cùng một quỷ tử lại nhân cơ hội tránh đến sau lưng của nàng, lợi trảo dày đặc quỷ khí chạm đến y sam của Thanh Loan, vừa sơ ý đó là họa xuất phát từ nội tâm, nhưng kim quang dẫn đầu xuyên thấu đầu nó, đem cửu quỷ toàn bộ chém giết sạch.

    Thục Sơn đệ tử phát sinh tiếng hoan hô, Thanh Loan cầm kiếm nơi tay, cũng có chút thở dốc khe khẽ. Một chuỗi động tác này nhìn như tiêu sái, nhưng cực đoan hung hiểm, không chỉ cần tính toán tỉ mỉ. Yêu cầu đối với ngự kiếm cũng cực cao. Dù vậy phía sau vẫn là lưu lại một đạo trảo ngân nhàn nhạt, thấm ra một chút huyết châu xuống.

    - Ngươi dám giết chín đứa con của ta!
    Cửu Tử Quỷ Mẫu phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong đôi mắt lưu lại hai hàng huyết lệ, nhìn đặc biệt đáng sợ.
     
    Last edited by a moderator: 27/8/14
    nqtien9x thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.