HOT  FULL  Đô Thị  Sắc Đô Thị Tàng Kiều - (Sắc 18+) - Tam Dương Trư Trư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 1119: Sát cơ (1)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan




    Diệp Lăng Phi đứng một góc, cầm điện thoại nói chuyện với Tiểu Triệu, về kẻ điên cầm dao phay chém người mà mình gặp phải ở đại lý xe ô-tô, Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, hắn không cho là kẻ điên kia có vấn đề gì, nhưng sau khi nghe Tiểu Triệu nói như vậy. Diệp Lăng Phi lại không thể không nghĩ nơi này có vấn đề. Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:

    - Tiểu Triệu, bên bệnh viện có thể xác định rốt cuộc là nguyên nhân gì gây ra từ vong không?

    - Rất khó xác định!

    Tiểu Triệu nói.

    - Chẳng qua bản thân em lại phát hiện một vấn đề!

    - Vấn đề gì?

    Diệp Lăng Phi hỏi.

    - Bọn em đã đi xác minh thân phận của người này, phát hiện người đó là công nhân trong nhà máy chế tạo linh kiện điện tử trực thuộc tập đoàn Suzuki, ba ngày trước vẫn còn đi làm bình thường!

    Tiểu Triệu nói.

    - Trước mắt bọn em cũng chỉ lấy được một số tin tức như vậy thôi!

    - Lại là tập đoàn Suzuki à?

    Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói như vậy, hắn cũng cảm thấy đầu mình linh quang chợt lóe lên, nói:

    - Tiểu Triệu, trong chuyện này nhất định có vấn đề, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến tập đoàn Suzuki!

    - Diệp ca, em cũng nghĩ như vậy!

    Tiểu Triệu nói.

    - Cho nên em mới nói chuyện này có liên quan đến đại đội cảnh sát hình sự bọn em, bọn em không thế nào bỏ mặc chuyện này được. Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn em phải đi xem cái nhà máy chế tạo đồ điện tử của tập đoàn Suzuki tại thành phố Vọng Hải một chút, chỉ là chuyện này có chút phiền phức, còn chưa biết có giải quyết được gì không đây. Bây giờ nhà máy của tập đoàn Suzuki đã tỏ ra cẩn thận khác thường, khụ, đến lúc đó có chuyện gì, em sẽ báo cho Diệp ca biết!

    - Ừ!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Tiểu Triệu, nếu có chuyện gì cậu kịp thời báo cho anh biết, Hân Mính cũng rất coi trọng vụ án này, anh muốn nói lại tiến triển của vụ án cho Hân Mính biết. Tiểu Triệu, cậu hiểu ý của anh không?

    - Diệp ca, sao mà em lại không hiểu ý anh chứ!

    Tiểu Triệu nói.

    - Diệp ca, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ kịp thời thông báo tình hình mới nhất cho Diệp ca, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!

    - Tiểu Triệu, cậu cẩn thận một chút!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Cậu không còn giống như trước kia nữa, đừng quá liều lĩnh mạo hiềm, nhớ kỹ lời anh đó..., chuyện quá nguy hiểm cậu không được đem tính mạng ra đánh cược!

    - Diệp ca, rất cảm ơn anh!

    Tiểu Triệu nói.

    - Em biết phải làm sao mà. Diệp ca, em cũng không thể khiến anh thất vọng được!

    Diệp Lăng Phi cúp máy, quay trở về, đã thấy Minako cùng Suzu Yamakawa đứng bên cạnh Bạch Tình Đình, đang thương lượng chuyện gì đó với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nói:

    - Cứ quyết định như vậy đi, các cô mua mấy bộ quần áo vừa chọn đấy, mỗi người ba bộ quần áo, hai người thì là sáu bộ, ừm, để tôi dẫn các cô đi mua thêm nội y nữa!

    Minako và Suzu Yamakawa dường như cũng không muốn làm cho Bạch Tình Đình tốn nhiều tiền như vậy, các cô ở lại nơi này, sống trong biệt thự trong lòng đã cảm thấy băn khoăn rồi, bây giờ Bạch Tình Đình lại mua cho các cô mỗi người ba bộ quần áo, càng làm cho các cô cảm thấy áy náy. Đúng lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại, Diệp Lăng Phi đi tới sau lưng Bạch Tình Đình, tay phải ôm lấy vòng em nhỏ mềm mại của Bạch Tình Đình, nói với Minako bà Suzu Yamakawa:

    - Các cô không cần phải khách sáo với tôi, chẳng lẽ cô cho rằng tiền này là cho không ư, nếu như các cô không quay trở về Nhật Bản, vậy thì đến nhà tôi làm người giúp việc, cô nàng Suzu Yamakawa kia có thể mặc trang phục hầu gái, quét dọn nhà cửa. Minako có thể chịu trách nhiệm bảo vệ Tình Đình, làm vệ sỹ cũng không tồi!

    Bạch Tình Đình huých nhẹ khuỷu tay trái vào lưng Diệp Lăng Phi, nói:

    - Ông xã, anh đừng đùa giỡn với họ nữa!

    Bạch Tình Đình vừa nói vừa đưa tay về phía túi áo của Diệp Lăng Phi, lấy ra ví tiền từ trong túi Diệp Lăng Phi, cô cầm lấy ví tiền, thấy không đủ tiền mặt, lại lấy thẻ tín dụng của Diệp Lăng Phi ra, đưa cho cô nhân viên bán hàng kia. Sáu bộ quần áo này giá cũng hơn 10 nghìn tệ, Diệp Lăng Phi ngay cả nháy mắt cũng không thèm. Bạch Tình Đình dĩ nhiên biết chút tiền đó đối với Diệp Lăng Phi mà nói, căn bản là không coi vào đâu. Diệp Lăng Phi là kẻ có tiền, tài sản hơn 10 tỷ, cụ thể Diệp Lăng Phi có bao nhiêu tiền, chỉ sợ ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không nắm được, chẳng qua một thời gian trước, thị trường chứng khoán của nước Mĩ chao đảo. Diệp Lăng Phi tổn thất một ít tiền. Tay đại diện của công ty tư vấn Paul nhân cơ hội này đề nghị Diệp Lăng Phi mua cổ phiếu của công ty Coca-cola. Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cái cổ phiếu công ty tập đoàn gì gì đó, nhưng nhà tư vấn Paul này lại có kinh nghiệm phong phú, Diệp Lăng Phi giao cho Paul đi làm, không có chút lo lắng gì. Diệp Lăng Phi xuất thủ mua liền sáu bộ quần áo, cô nhân viên bán hàng kia cao hứng không thôi, vốn tưởng rằng hôm nay không bán được bao nhiêu hàng, nhưng không ngờ trước giờ nghỉ trưa lại có được một khách hàng lớn như vậy, thoáng cái liền mua sáu bộ quần áo. Cô ta nhanh chóng thao tác, hai tay đem trả thẻ tín dụng lại cho Bạch Tình Đình, nhiệt tình nói:

    - Chào mừng ngài lần sau lại đến!

    Lúc này Diệp Lăng Phi nói xen vào:

    - Lần sau tôi tới nhớ là phải chiết khấu cho chúng tôi đó, tốt nhất là chiết khấu 100%!

    Bạch Tình Đình lôi Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi làu bàu:

    - Bà xã, anh cũng chỉ tiện miệng mà nói vậy thôi, không có ý khác đâu!

    Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi rời khỏi này, đã thống nhất trước rồi, mua xong nội y thì sẽ đi. Chẳng qua, lần mua áo lót này Bạch Tình Đình không để cho Diệp Lăng Phi đi theo, nói Bạch Tình Đình không lo lắng đó là giả dối, hai cô gái Minako và Suzu Yamakawa đều là những thiếu nữ xinh đẹp mê người. Cho dù Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói không có hứng thú với hai người các cô, Bạch Tình Đình cũng không tin lời của Diệp Lăng Phi được. Trong con mắt của Bạch Tình Đình, ông chồng Diệp Lăng Phi này chính là một người đàn ông thích dùng hạ thân để suy nghĩ, nếu như không có mình ở bên cạnh, đảm bảo đã vận động hạ thân rồi. Tuy bây giờ Bạch Tình Đình đã ngầm đồng ý cho mấy người phụ nữ có quan hệ với Diệp Lăng Phi, nguyên nhân chủ yếu là muốn để Diệp Lăng Phi không nên đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, ở nhà có thể thỏa mãn hắn rồi. Tuy kế hoạch này của Bạch Tình Đình rất tốt, nhưng cô vẫn lo lắng ông chồng Diệp Lăng Phi nhất thời không có mình ở bên cạnh, lại chạy ra ngoài. Cho nên, cô mới theo dõi Diệp Lăng Phi sát sao như vậy.

    Bạch Tình Đình không để cho Diệp Lăng Phi cùng đi chọn đồ lót, Diệp Lăng Phi cũng không thật sự muốn đi cùng. Hắn nói với Bạch Tình Đình sẽ đứng ở thang bộ hút thuốc lá chờ các cô, khi nào bọn họ mua đồ lót xong thì quan bên đó tìm hắn. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ cửa thang bộ, đầy cánh cửa ra, đứng ở bên ngoài châm thuốc hút. Hắn còn chưa hút xong một điếu thuốc, chuông điện thoại di động của hắn chợt vang lên. Diệp Lăng Phi cho là bên Tiểu Triệu có tình huống gì đó tnên mới tìm mình, nhưng không ngờ cú điện thoại này là Trương Lộ Tuyết gọi tới. Diệp Lăng Phi vừa thấy là điện thoại của Trương Lộ Tuyết, hắn cười cười nhận điện thoại, không đợi Trương Lộ Tuyết mở miệng, Diệp Lăng Phi ngược lại đã đoạt trước, nói:

    - Lộ Tuyết à, sao em lại gọi điện thoại cho anh vậy, chẳng lẽ em nhớ anh rồi sao?

    - Em thèm mà nhớ anh!

    Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh của Trương Lộ Tuyết, cô nói.

    - Em và cha mẹ mới quay trở về thành phố Vọng Hải, muốn xem anh có chết hay không, lâu như vậy cũng không có tin tức gì, em còn tưởng rằng anh chết rồi cơ chứ!

    Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Trương Lộ Tuyết, cũng biết cô nàng Trương Lộ Tuyết này nhất định là đang giận dỗi. Thử nghĩ xem, từ sau khi mình đến thành phố Đông Hải, cũng chưa liên lạc với Trương Lộ Tuyết, trong lòng Trương Lộ Tuyết sao có thể không tức giận cho được. Diệp Lăng Phi cười nói:

    - Lộ Tuyết, bây giờ anh so với người chết cũng không khác nhiều lắm, cả ngày đều nhớ em. ăn không ngon, ngủ không yên, khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt đó, cũng là nước mắt vì nhớ em!

    - Diệp Lăng Phi này, có phải là Bạch Tình Đình không ở bên cạnh anh đúng không?

    Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lại hỏi có phải Bạch Tình Đình không ở bên cạnh Diệp Lăng Phi đúng không. Diệp Lăng Phi nói:

    - Tình Đình không ở cạnh anh, sao thế, chẳng lẽ em nhớ Tình Đình à?

    - Em biết ngay nhất định Bạch Tình Đình không ở bên cạnh anh mà, nếu không thì anh dám nói như vậy sao!

    Trương Lộ Tuyết bĩu môi, nói:

    - Diệp Lăng Phi, em còn không hiểu anh sao, miệng anh có thể nói người chết thành sống, còn có cái gì mà anh không thể nói ra được. Em không tin câu nói đó của anh, trừ phi.., trừ phi bây giờ anh để em đánh một trận, đến khi nào em hết bực, em mới tin lời của anh!


    ----o0o----






     
    ducvietvtv thích bài này.
  2. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 1119: Sát cơ (2)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan



    - Không phải là chỉ đánh một trận thôi sao, chuyện này là chuyện nhỏ ấy mà!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Lộ Tuyết, em cũng không cần phải tự động thủ đánh anh đâu, nếu như em đánh anh, ta anh sợ sẽ làm tay em bị thương mất, như vậy thì anh đau lòng lắm. Chỉ bằng anh tự mình đánh mình nhé?

    Trương Lộ Tuyết nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, phì cười nói:

    - Được rồi, được rồi, em không tức giận nữa. Em cảm giác có lẽ kiếp trước mình đã làm sai chuyện gì đó, nếu không thì sao em lại gặp gỡ anh, hơn nữa còn yêu anh. Lúc anh ở trước mặt em, em còn cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng lâu như vậy rồi mà anh không xuất hiện trước mặt em, em lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, điều này chắc cũng gọi là oan nghiệt đúng không. Diệp Lăng Phi, bao giờ thì anh có thời gian, em muốn gặp anh!

    - Ngày mai thì thế nào?

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Ngày mai anh muốn đến tập đoàn Tân Á, lâu lắm rồi cũng không đến tập đoàn Tân Á xem tình hình thế nào, cũng không biết tập đoàn Tân Á có bao nhiêu tiểu muội muội mới chiêu mộ có thể bổ mắt đấy!

    - Đồ lưu manh, em biết ngay là anh tới tập đoàn Tân Á cũng không có ý nghĩ tốt đẹp gì!

    Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, gắt giọng:

    - Nếu như anh tới để ngắm mỹ nữ thì cũng đừng đến tập đoàn Tân Á nữa, tập đoàn Tân Á không hoan nghênh cái tên đại sắc lang như anh!

    - Lộ Tuyết, em chớ có nói như thế, em nói vậy làm anh đau lòng lắm!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Dù thế nào anh cũng là nhân viên cũ của tập đoàn Tân Á, nhớ năm đó, anh đã vì tập đoàn Tân Á có những cống hiến kiệt xuất, sao em lại có thể qua cầu rút ván như vậy, bây giờ không cần anh nữa thì một cước đá anh ra ngoài đường, em làm vậy không phải là đã lấy oán trả ơn sao?

    - Em mà lấy oán báo ơn à, Diệp Lăng Phi này, anh có nhầm không vậy?

    Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.

    - Anh bảo em lấy oán báo ơn thế nào, chỉ không để anh đến tập đoàn Tân Á ngắm người đẹp, như vậy là lấy oán báo ân sao?

    - Lộ Tuyết, dù thế nào anh cũng là ông chủ của tập đoàn Tân Á, em không thể đối đãi với anh như vậy chứ!

    Diệp Lăng Phi cười nói.

    - Chẳng lẽ em không phải người đẹp ư, anh đến Tập đoàn Tân Á chính là vì muốn ngắm đại mỹ nữ số một là em!

    - Anh đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ!

    Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi lập tức đổi giọng tán dương mình, cô nói:

    - Em mặc kệ anh đến tập đoàn Tân Á để làm gì, tóm lại, nếu ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, vậy phải lập tức đến phòng làm việc của em, nếu như để em biết được anh đến tập đoàn đùa giỡn tiểu cô nương khác, em không tha cho anh đâu đấy!

    Glọng điệu của Trương Lộ Tuyết khi nói chuyện rõ ràng là tỏ vẻ anh là người đàn ông của em, khẩu khí đó giống hệt như của Bạch Tình Đình vậy. Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ tới Bạch Tình Đình, cảm thấy tính cách của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình quả thật rất giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc. Diệp Lăng Phi cũng biết, những điều này là mầm mống do chính hắn gieo xuống, bây giờ cho quả như thế này, bất kể là ngọt hay là đắng, hắn đều phải ăn. Diệp Lăng Phi cười nói:

    - Được rồi, ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, bảo đảm sẽ lập tức đến phòng làm việc của em. À, Lộ Tuyêt, ngày mai em không đền kỳ đó chứ!

    - Em có tới cái đó hay không không liên quan gì đến anh, đó là chuyện của em, anh đừng có mơ làm gì em!

    Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.

    - Bây giờ em đang thanh tâm quả dục, trong đầu không có chút tạp niệm gì cả!

    - Em là ni cô à!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Như vậy cũng không tốt đâu, thời buổi này ni cô cũng ngã bệnh. Lộ Tuyết à, em ngàn vạn đừng học theo ni cô, làm một phàm nhân cũng tốt. Em thử nghĩ xem, em có con, còn có một người đàn ông anh tuấn cường tráng là anh đây ở bên em, cuộc sống như vậy hạnh phúc xiết bao!

    - Hạnh phúc cái gì chứ, cả ngày em đều lo lắng cái gã đàn ông như anh chạy đến chỗ nào phong lưu khoái lạc, còn hạnh phúc đâu nữa, cả ngày chỉ lo lắng cho anh!

    Trương Lộ Tuyết nói.

    - Bây giờ em càng cảm thấy thông cảm cho Bạch Tình Đình, có một ông chồng như anh, trong lòng Bạch Tình Đình nhất định là rất đau khổ!

    - Ai bảo thế!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Anh và bà xã nhà anh vô cùng hạnh phúc, Lộ Tuyết, em có thích tới chỗ bọn anh không, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau song phi!

    - Cút!

    Trương Lộ Tuyết gắt giọng.

    - Em biết ngay là nói chuyện với anh thì chẳng có chuyện gì tốt cả, anh nói câu nào cũng thích chiếm tiện nghi của em, anh chớ có quên, ngày mai đến phòng làm việc của em, tốt nhất là buổi sáng, buổi chiều không chắc em có mặt ở công ty đâu!

    - Anh đảm bảo nhất định sẽ đến vào buổi sáng!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Lộ Tuyết, hôn một cái nào, anh thật sự rất nhớ em!

    - Anh không cảm thấy buồn nôn à!

    Trương Lộ Tuyết nói.

    - Em thật sự bị anh đánh bại rồi!

    - Nếu đã bị đánh bại, vậy thì em nên biết điều một chút, hôn một cái nào!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Chẳng lẽ như vậy mà cũng khó thế sao, thôi bỏ đi, nếu mà em không muốn hôn, vậy anh cũng không ép em, anh thấy chắc là anh đáng ghét quá, nếu anh là một người đáng yêu, người ta sao lại không hôn anh chứ? Khụ, anh phải bế quan tu tỉnh lại mình thôi!

    - Được rồi, được rồi. Diệp Lăng Phi à, anh đừng nói nữa được không, có mỗi một việc, xem anh nói nhăng cái gì kìa!

    Trương Lộ Tuyết nói.

    - Không phải là hôn anh thôi sao, em hôn là được!

    Trương Lộ Tuyết vừa nói bừa hướng về phía điện thoại hôn một cái, Diệp Lăng Phi cố ý nói:

    - Lộ Tuyết, anh không nghe thấy, hôn thêm cái nữa được không?

    Trương Lộ Tuyết không thể làm gì khác được đành hôn thêm một cái nữa. Diệp Lăng Phi lại nói là không nghe được. Lần này Trương Lộ Tuyết không mắc mưu nữa, cô hét vào trong điện thoại:

    - Cái tên sắc lang nhà anh!

    Nói xong, Trương Lộ Tuyết dập máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút, hắn cười rồi cúp máy, trên mặt hiện lên vẻ vui thích. Nhớ tới thân thể gợi cảm bốc lửa của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như để cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng nằm trên một cái giường, đây chính là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không tự chủ được hiện lên một nụ cười rất thô bỉ. Nụ cười này vừa mới hiện lên, đã nghe thấy tiếng bước chân, sau đó Bạch Tình Đình xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Nụ cười bỉ ổi trên mặt Diệp Lăng Phi còn chưa biến mất, đã bị Bạch Tình Đình nhìn thấy. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa như vậy, cô cười hỏi:

    - Ông xã, vừa rồi anh làm cái gì vậy?

    - Anh có làm gì đâu!

    Diệp Lăng Phi vội vàng nói.

    - Bà xã, đã mua xong nội y rồi sao?

    - Vâng, đã trả tiền rồi, chỉ đợi anh cùng đi ăn cơm thôi!

    Trong lúc Bạch Tình Đình nói chuyện, ánh mắt cũng không ngùng đánh giá Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa rồi nghĩ tới một chuyện cực kỳ xấu xa, lo sợ bị Bạch Tình Đình biết được, hắn vội vàng cười nói:

    - Bà xã, vậy chúng ta đi thôi!

    - Chờ một chút!

    Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô ngăn trước mặt Diệp Lăng Phi, giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

    - Ông xã, anh vẫn chưa nói rõ cho em biết, lúc nãy khi em bước vào thì thấy anh đang đứng đây cười khúc khích một mình, rốt cuộc anh đang cười gì vậy?

    - À, anh có cười gì đâu!

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Thật là anh không cười cái gì?

    Bạch Tình Đình nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

    - Ông xã, hai chúng ta đã ở với nhau lâu như vậy, em còn không hiểu anh sao? Nụ cười khi nãy của đã tố cáo anh đang nghĩ tới chuyện xấu xa nào đó, tốt nhất anh nên nói cho em biết, nếu không em sẽ tức giận đó!

    Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi quả thật cũng không dám giấu diếm, hắn thật sự lo Bạch Tình Đình sẽ tức giận. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói cho cô biết thật tình mình nghĩ gì. Diệp Lăng Phi ghé môi vào bên tai Bạch Tình Đình, hạ giọng thì thầm, nói:

    - Bà xã, anh đang suy nghĩ nếu tối nay về nhà em mặc nội y sexy nhảy múa thoát y trước mặt anh, vậy sẽ là tình cảnh hương diễm đến bực nào. Bà xã, anh nghĩ trong phòng ngủ chúng ta có thể đặt một cái cột, đến lúc đó, em có thể múa cột... !

    Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Bạch Tình Đình gắt giọng:

    - Anh đừng có mà mơ!

    Bạch Tình Đình nói xong, xoay người định rời đi, nhưng không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay phải, kéo Bạch Tình Đình quay trở lại, ngay sau đó, Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình tựa vào vách tường, đôi môi hôn tới. Bạch Tình Đình đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn hôn cô ở chỗ này, hai tay cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, gắt giọng:

    - Đây là cửa hàng, anh đừng làm loạn!


    ----o0o----








     
    ducvietvtv thích bài này.
  3. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 1119: Sát cơ (3)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan



    - Anh thích ở chỗ này đấy, chẳng lẽ không được sao!

    Diệp Lăng Phi hai tay ôm Bạch Tình Đình, dùng sức bóp nắn cặp mông căng nẩy của Bạch Tình Đình, hạ thân hắn ma sát với hạ thân của Bạch Tình Đình hạ thân, cười xấu xa nói:

    - Bà xã, chẳng lẽ em không muốn ở chỗ này sao?

    - Em không muốn đâu!

    Bạch Tình Đình gắt giọng.

    - Ông xã, anh đừng làm bậy mà, nếu như anh muốn, chúng ta có thể ở nhà, chẳng lẽ không được sao?

    - Bà xã, ở chỗ này kích thích hơn nhiều mà!

    Diệp Lăng Phi vẫn sờ mó mông của Bạch Tình Đình, hắn cười xấu xa nói:

    - Chẳng lẽ em không muốn thể nghiệm một chút cảm giác kích thich sao?

    - Không muốn!

    Bạch Tình Đình rất khó có thể không cố kỵ gì giống như Diệp Lăng Phi, dù sao cô cũng phải suy nghĩ đến chuyện xã hội này đánh giá mình như thế nào. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình trả lời kiên quyết như vậy, hắn cười nói:

    - Bà xã, anh chỉ trêu em một chút mà thôi!

    Diệp Lăng Phi nói xong liền buông tay ra, Bạch Tình Đình đánh vào bộ ngực cường tráng của Diệp Lăng Phi, gắt giọng:

    - Em biết ngay cái tên vô lại nhà anh đang bắt nạt em mà!

    Bạch Tình Đình liên tiếp đánh lên người Diệp Lăng Phi, một lúc lâu mới dừng tay, gương mặt của cô bỗng nhiên đó ửng lên, dịu dàng nói:

    - Ông xã, vừa rồi em rất thích một cái quần lót sexy màu hồng, bây giờ em đi mua, buổi tối em mặc cho anh ngắm!

    - Hay quá!

    Diệp Lăng Phi lập tức đáp. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lập tức trở về mua cái quần lót sexy màu hồng kia. Từ trong cửa hàng đi ra, gương mặt Bạch Tình Đình thủy chung vẫn ửng hồng. Trái tim cô cứ đạp bình bịch bình bịch, tuy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã kết hôn lâu như vậy, nhưng cô vẫn không có thói quen mặc cái loại nội y sexy này. Bạch Tình Đình cũng biết, giữa vợ chồng đôi lúc phải có gia vị hâm nóng tình yêu, mình mặc quần lót sexy cũng là vì muốn kích thích ham muốn của Diệp Lăng Phi nhiều hơn. Bạch Tình Đình vẫn rất tự tin về thân thể mình, cho dù cô không mặc quần lót sexy, cô vẫn tin tưởng chỉ cần Diệp Lăng Phi nhìn thấy thân thể của mình, lập tức bộc phát ra bản tính đàn ông. Nhưng phụ nữ nào muốn cự tuyệt yêu cầu của chồng mình, huống chỉ yêu cầu này của Diệp Lăng Phi cũng không quá đáng, chẳng qua là khi ở trước mặt Suzu Yamakawa cùng Minako, Bạch Tình Đình vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng.

    Suzu Yamakawa và Minako cũng không quá chú ý đến cái quần lót sexy mà Bạch Tình Đình giơ lên, trong lòng các cô rất cảm kích với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, cũng biết lần này đã tiêu không ít tiền của bọn họ. Vừa lên xe, Suzu Yamakawa đã nói với Diệp Lăng Phi đang chuẩn bị lái xe:

    - Diệp tiên sinh, tôi có một yêu cầu!

    - Yêu cầu à?

    Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn xong, nhìn Suzu;Yamakawa, hỏi:

    - Cô có yêu cầu gì cứ việc nói ra!

    - Tôi hi vọng tôi có thể tìm được một công việc tôi có thể làm ở chỗ này, mặc dù lúc ở Nhật Bản tôi cũng chưa từng có kinh nghiệm làm việc gì, nhưng tôi có thé làm rất nhiều thứ, ví dụ như là nấu ăn, tôi sẽ làm ra các món ăn thật ngon, tôi hy vọng có thể thông qua việc làm của mình để báo đáp lại sự trợ giúp của Diệp tiên sinh đối với chúng tôi!

    - Thế có mát-xa không?

    Diệp Lăng Phi hỏi.

    -Có!

    Suzu Yamakawa lập tức nói.

    - Tôi sẽ mát-xa cho Diệp tiên sinh!

    - Cái đó thì không cần đâu!

    Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình ngồi ở ghế phụ lái đang hung hăng nhìn mình lom lom, hắn cười nói:

    - Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với các cô thôi. Suzu Yamakawa, cô không cần để ý quá mức đến những chuyện này, tôi đã nói rồi, sở dĩ tôi quyết định trợ giúp các cô, đó là bởi vì tôi cảm thấy rất khó chịu với tên Yonchien Yamakawa kia, vì thế tôi mới giúp hai cô. Cô cũng không cần phải làm những chuyện gì để báo đáp lại tôi, dĩ nhiên, nếu như các cô thực sự muốn làm một số việc gì đó, tôi cũng không ngần ngại thuê các cô làm người giúp việc quét dọn nhà cửa của tôi. Dù sao biệt thự của tôi rất lớn, một nguời mà dọn dẹp có lẽ là không xuể, cô có thể ở lại để làm việc nhà, về phần Minako, cô cũng có thể làm việc nhà, trong khoảng thời gian này, tôi hi vọng các cô ở lại trong biệt thự, không nên đi ra ngoài. Nếu như các cô muốn đi ra ngoài, tốt nhất nên báo cho tôi biết!

    - Cảm ơn!

    Minako và Suzu Yamakawa nói.

    - Rất cảm ơn về những gì anh đã làm cho chúng tôi!

    - Cảm ơn thì không cần!

    Diệp Lăng Phi cười nói.

    - Tôi không quen được các cô bé cảm ơn, được rồi, tôi dẫn mọi người đi ăn đồ ăn Nhật Bản, nói thật, tôi rất không thích ăn đồ ăn Nhật Bản, chỉ là hôm nay hai cô là khách quý, dĩ nhiên phải khoản đãi hai cô thật tốt rồi, cứ quyết định như vậy!

    Diệp Lăng Phi lái xe tới một nhà hàng Nhật Bản lớn nhất thành phố Vọng Hải, hắn dừng xe trước cửa nhà hàng Nhật Bản. Rất nhiều khách tới đây không phải là người Nhật Bản, mà là người Trung Quốc. Cho dù ở Nhật Bản, đồ ăn này cũng không phải người bình thường có thể ăn được. Mà nguyên vật liệu của nhà hàng Nhật Bản này cũng là từ Nhật Bản chở tới đây, không phải mua từ bản địa, như vậy khiến cho giá đồ ăn trong nhà hàng càng đắt hơn, không phải người bình thường có thể ăn nổi. Dĩ nhiên, mỗi chủ nhật, có không ít người đến chỗ này dùng bữa. Đây cũng là một bệnh của người Trung Quốc, luôn là cho là đến nhà hàng Nhật Bản ăn cái gì, đó cũng là cao cấp hơn nhiều lần mà không biết, rất nhiều người Nhật Bản chính là kiếm tiền từ túi người Trung Quốc. Diệp Lăng Phi không thích ăn đồ ăn Nhật Bản, hắn rất không thích ăn thịt cá voi. Dù vậy nhưng mà người trong nước lại muốn lựa chọn ăn thịt cá voi, cho là món đó ăn rất ngon. Bởi vì người Nhật Bản thích ăn thịt cá voi, bọn họ cũng cho là ăn ngon, không biết đó là truyền thống của người Nhật Bản, năm đó đại chiến thế giới lần thứ hai sau khi Nhật Bản thất bại. Nhật Bản cực kỳ thiếu thốn, chỉ có dựa vào thịt cá voi mà sống, sau này, cái này biến thành truyền thống của người Nhật Bản rồi. Thật ra thì, thịt cá voi cũng không ngon lắm. Chẳng qua Minako và Suzu Yamakawa lại là người Nhật Bản, tới thành phố Vọng Hải ăn món ăn Nhật Bản cũng không có vấn đề.

    Sau khi Diệp Lăng Phi đỗ xe, cùng Bạch Tình Đình, Minako và Suzu Yamakawa đi vào trong nhà hàng Nhật Bản, Diệp Lăng Phi biết ngay là hôm nay thể nào cũng có phiền phức. Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ được lại trùng hợp như vậy, ở chỗ này lại gặp được Yonchien Yamakawa và Takeghi Kusamoto. Hai người này đang ăn đồ ăn Nhật Bản trong nhà hàng, cả nhà hàng Nhật Bản lớn như vậy, ngoài Yonchien Yamakawa. Takeghi Kusamoto, còn có một người Nhật Bản trẻ tuổi mà Diệp Lăng Phi không nhận ra. Diệp Lăng Phi không nhận ra, nhưng Suzu Yamakawa lại biết. Người kia chính là con trai của Takeghi Kusamoto, Kisoku Kusamoto. Nhớ ngày đó cũng là bởi vì Kisoku Kusamoto đến gian phòng của Suzu Yamakawa làm loạn, mới khiến cho Suzu Yamakawa quyết định chạy trốn. Suzu Yamakawa không ngờ ở chỗ này lại gặp phải Kisoku Kusamoto, thật sự là làm cho cô cảm thấy hết sức kinh ngạc.

    Trong nhà hàng Nhật Bản này, chỉ có Kisoku Kusamoto, Yonchien Yamakawa và Takeghi Kusamoto ba người đang ngồi ăn, mà những người vệ sỹ mà bọn họ dẫn theo thì đứng ở cửa, không để cho người bình thường đi vào. Trưa hôm nay, bọn họ bao hết cả chỗ này. Sở dĩ Diệp Lăng Phi có thể thuận lợi đi vào như thế, đó là bởi vì những cận vệ đứng ở cửa kia vừa thấy Diệp Lăng Phi, trong lòng có chút sợ hãi, lập tức nhường đường, cũng không có bất kỳ cản trở gì với Diệp Lăng Phi. Tối hôm đó Diệp Lăng Phi đã làm cho những người này sợ hết hồn rồi. Diệp Lăng Phi quả là quá hung ác, khiến mấy vệ sỹ của Yonchien Yamakawa đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi Diệp Lăng Phi, hôm nay nhìn thấy, tự nhiên là né tránh, bọn họ là vệ sỹ, là cầm tiền để bảo vệ Yonchien Yamakawa, cũng không phải đi liều mạng cho hắn. Diệp Lăng Phi đi vào, đám người Yonchien Yamakawa. Takeghi Kusamoto cũng đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Yonchien Yamakawa liếc mắt nhìn thấy Minako và Suzu Yamakawa đứng ở sau lưng Diệp Lâng Phi, con mắt của lão ta nheo nheo. Phàm là những người quen thuộc Yonchien Yamakawa đều biết, mỗi khi Yonchien Yamakawa nheo mắt, đó là thể hiện Yonchien Yamakawa đang động nộ, dưới tình huống này, đối thủ của Yonchien Yamakawa đều không có kết quả tốt đẹp gì. Lần này, Yonchien Yamakawa vừa nhìn thấy Minako và Suzu Yamakawa, lão ta cũng nheo mắt lại, hàm ý không cần nghĩ cũng biết, chính là đã nổi sát cơ với hai người này.



    ----o0o----






     
    ducvietvtv thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1120: Trợ Giúp



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1121: Tôi Còn Có Việc!



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Diệp Lăng Phi ngồi dậy nhìn Bành Hiểu Lộ cứ muốn đi vào bên trong, hắn nói với Bành Hiểu Lộ:

    - Chúng ta làm lại như lúc nãy một lần nữa nhé!

    Bành Hiểu Lộ xoay người lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói rằng:

    - Bây giờ em không có thời gian để ý dến anh đâu, em phải đi chuẩn bị một tí, lát nữa anh cho em ý kiến xem thử em trang điểm như thế nào nhé!

    - Em không phải nói là không muốn thân thiết sao? Sao lại phải trang điểm?

    Diệp Lăng Phi lại nằm trên ghế sô fa nói:

    - Thật là một người phụ nữ, suy nghĩ và lời nói chẳng giống nhau!

    Bành Hiểu Lộ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không có ý muốn tranh cãi với Diệp Lăng Phi. Cô ấy đương nhiên là biết cô ấy nếu có muốn cãi với hắn thì tuyệt đối là cãi không lại. Bành Hiểu Lộ chỉ có thể tốt nhất là nhịn Diệp Lăng Phi một tiếng.

    Sau khi Bành Hiểu Lộ đi vào bên trong thì Diệp Lăng Phi từ trên ghế sofa đứng dậy đi đến trước cửa sổ và mở cửa sổ ra. Phía trước chính là biển, phóng tầm mắt ra xa thì sẽ nhìn thấy biển lớn xanh thẳm ở trước tòa nhà nhỏ gần một cái thôn. Sự thanh nhã cực kỳ rõ nét ở đây đã khiến nơi đây trở thành một nơi tuyệt vời để ngắm nhìn biển.

    Diệp Lăng Phi đứng trước cửa sổ móc ra điếu thuốc bất kể đây là chỗ ở của Bành Hiểu Lộ, hắn mồi thuốc và hút một hơi. Khi trong tay hắn đang kẹp điếu thuốc đứng trước cửa sổ thì hắn nhìn thấy có một người khoảng hơn ba chục tuổi. Người đàn ông mặc quân phục đang đi về phía này, người đàn ông đó nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa sổ hút thuốc thì hắn sửng người, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Diệp Lăng Phi.

    Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy người đàn ông ở dưới lầu đang ngẩng đầu nhìn mình Diệp Lăng Phi lại hút một hơi và hỏi:

    - Anh thuộc đơn vị nào?

    Người quân nhân ở dưới lầu không hề ngờ rằng người đàn ông ở trên lầu đó sẽ hỏi anh ta là thuộc đơn vị nào, anh ta không trả lời mà bước đi về phía cửa. Diệp Lăng Phi cảm thấy người đàn ông này có lẽ là đến tìm Bành Hiểu Lộ, trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ rằng lẽ nào là bạn cũ của Bành Hiểu Lộ nhưng lại không nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến người bạn cũ nào của cô ấy cả.

    Diệp Lăng Phi đem điếu thuốc chỉ mới hút được vài hơi dập tắt và vứt ra ngoài rồi nhanh chóng đi vào bên trong tìm Bành Hiểu Lộ.

    - Bành Hiểu Lộ, bạn của em đến tìm em kìa!

    Tên Diệp Lăng Phi này tuy đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đóng cửa phòng nhưng hắn vẫn kéo cửa phòng ra mà hét to. Khi Diệp Lăng Phi kéo cửa phòng của Bành Hiểu Lộ ra thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ chỉ mặc một cái quần lót, trong tay cầm một cái quần kẻ ô vuông vải hoa đang xỏ chân vào.

    - Bạn ai chứ?

    Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong thì nhịn không được trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và gắt giọng:

    - Anh, cái tên khốn này, anh mà nói lảm nhảm nữa thì em sẽ đá đấy, anh nếu không thì em đã sớm bị anh làm cho tức chết rồi!

    Bành Hiểu Lộ mắng xong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa nhìn mình. Cô ta mới nhớ ra mình chỉ mặc quần lót thôi và đang xỏ chân mặc quần ngoài vào. Cô ta ngồi lên giường và nói:

    - Anh còn nhìn cái gì nữa, còn không đi ra ngoài đi!

    - Hiểu Lộ, em không nên mặc quần này, rất khó coi đấy!

    Cái tên Diệp Lăng Phi này không có ý định là đi ra mà ngược lại hắn đóng cửa lại và đi vào. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi đi vào thì khẽ nói:

    - Anh, cái tên kia, da mặt anh thật là…em không phải là bảo anh ra ngoài sao? Sao anh lại đi vào đây?

    - Anh giúp em chọn quần áo mà!

    Diệp Lăng Phi sờ da mặt xem như không nghe thấy tiếng nói khẽ của Bành Hiểu Lộ, hắn đến bên giường và nói:

    - Chiếc quần mà em đang cầm trong tay thật sự là không hợp, chi bằng em để anh chọn quần giúp cho nhé!

    Diệp Lăng Phi nói rồi lôi chiếc quần kẻ ô vuông vải hoa mà Bành Hiểu Lộ đang mặc nửa chừng ra khiến cho cả đôi chân của cô lộ ra. Đôi chân của Bành Hiểu Lộ thực sự là không có một vết sẹo nào. Khi chiếc quần mà Bành Hiểu Lộ dung để che đôi chân mình bị Diệp Lăng Phi lôi ra thì cô ấy vôi vàng đứng dậy muốn lấy lại chiếc quần mà vừa nãy Diệp Lăng Phi lôi ra nhưng không ngờ khi cô vừa đứng dậy thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy. Diệp Lăng Phi áp cơ thể mình vào cơ thể của Bành Hiểu Lộ và bế Bành Hiểu Lộ lên giường rồi nằm đè lên cơ thể cô ấy. Bành Hiểu Lộ khuôn mặt đỏ bừng và dịu dàng nói:

    - Anh, cái tên khốn này, anh làm gì vậy, mau đứng dậy đi!

    Bành Hiểu Lộ lúc này vừa mở miệng nói thì bị Diệp Lăng Phi lấy tay che miệng lại. Mặt Diệp Lăng Phi xoay lại nhìn đôi chân thẳng dài và trắng nõn của Bành Hiểu Lộ, đôi mắt hắn ánh lên, hắn buông tay và cơ thể hắn từ từ chuyển động, Bành Hiểu Lộ thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi đưa gần lại đôi chân của mình thì Bành Hiểu Lộ cảm thấy cả người mình nóng lên, cảm giác này khiến cho cô ấy không thể nào nở miệng nói được. Bành Hiểu Lộ thậm chí không biết đôi tay cô từ khi nào đã nắm chặt lấy ra người, cả người nâng lên.

    Hai tay Diệp Lăng Phi hai bắp đùi của Bành Hiểu Lộ, mỗi cử động đều khiến Bành Hiểu Lộ toàn thân run lên. Ngay lúc này nghe Diệp Lăng Phi nói:

    - Bành Hiểu Lộ, anh đang muốn ngắm nhìn đôi chân của em, kỳ thực rất có lực, đôi chân này phải luyện tập một thời gian dài mới được như vậy. Anh nghĩ nếu để Bạch Tình Đình luyên tập như vậy thì đôi chân sẽ trở nên rắn chắc và có lực giống em đấy!

    Bành Hiểu Lộ khi đó đang động tình, cô ấy vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ có dộng tác tiếp theo nhưng không nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói ra những lời đó. Điều này giống như dội một gáo nước lạnh khiến nhục dục của Bành Hiểu Lộ đều tiêu tan hết. Bành Hiểu Lộ trong lòng cho rằng Diệp Lăng Phi bị mình mê hoặc rồi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy.

    Bành Hiểu Lộ lúc này vừa thẹn lại vừa giận, cô giơ chân phải lên, hung hăng đưa về hướng Diệp Lăng Phi và nói một cách dịu dàng:

    - Anh cái tên khốn này lập tức cút đi cho tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!

    Chân phải của Bành Hiểu Lộ đã đạp ra rồi nhưng không ngờ rằng không đạp Diệp Lăng Phi mà hai tay Diệp Lăng Phi lại nắm lấy đùi phải của Bành Hiểu Lộ và áp chiếc đùi trắng nõn ấy lên giường. Hắn hôn một cái. Môi của Diệp Lăng Phi hôn lên chỗ bắp đùi trắng nõn ấy của Bành Hiểu Lộ, đôi môi hắn vừa chạm vào bắp đùi của Bành Hiểu Lộ thì sự giận dữ khi nãy dường như đã mất hết rồi, cô ấy không có phản kháng lại. Bành Hiểu Lộ cảm thấy đôi môi của Diệp Lăng Phi đang chạm dần đến giữa hai chân của cô, cô thậm chí còn cảm thấy môi của Diệp Lăng Phi chạm vào quần lót của cô ta, tất cả điều này khiến cho Bành Hiểu Lộ lại ý loạn tình mê, hai tay lại một lần nữa nắm chặt lấy ra trải giường.

    Tùng tùng, tủng

    Từ dưới lầu vọng lên tiếng gõ cửa và nghe cả tiếng người đàn ông ở dưới lầu hét lên.

    - Huấn luyện viên Bành, cô có nhà không?

    Tiếng nói của người đàn ông này lập tức kéo Bành Hiểu Lộ đang trong cơn ý loạn tình mê về thực tại, hai tay cô đang đặt trên người Diệp Lăng Phi, đẩy hắn ra và khẽ nói:

    - Anh, tên khốn này còn không đi ra ngoài mau!

    - Hiểu Lộ, khi nãy anh vừa nói với em là bạn của em đến mà!

    Khi Diệp Lăng Phi nói câu này thì Bành Hiểu Lộ đã đem chiếc gối đập lên người Diệp Lăng Phi kết quả là bị hắn chộp được, và nói:

    - Đừng vứt đồ đạc lung tung như vậy, không tốt đâu!

    Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì Bành Hiểu Lộ đã nắm lấy một cái gối khác ở trên giường đập vào hắn. Diệp Lăng Phi vừa nắm lấy và nói:

    - Hiểu Lộ không cần phải vứt gối lung tung thế đâu, em người phụ nữ điên này, điên thật rồi!

    Diệp Lăng Phi vẫn chưa kịp nói xong thì Bành Hiểu Lộ vừa thẹn vừa giận cầm lấy một cái bình nước ở bên cạnh giường, bên trong còn chứa nước nóng. Khi co cầm lên thì nắp bình rơi xuống, Bành Hiểu Lộ vốn không để ý bình nước đó có thể rơi. Diệp Lăng Phi khi định muốn cầm lấy thì nước nóng trong bình đã đổ ra nhưng Diệp Lăng Phi phản ứng rất nhanh mới không bị nước nóng đổ lên người. Thế nhưng cho dù là vậy thì vẫn có một chút nước nóng rớt lên người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói một câu đem hai cái gối trong tay ném về phía Bành Hiểu Lộ và đi về phía cửa phòng đóng cửa, lưng tựa vào cửa và thở dài.

    Người đàn ông dưới lầu vẫn đang gọi tên của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi từ chỗ cửa sổ hét lớn xuống chỗ người đàn ông đó:

    - Đừng có hét nữa! Huấn luyện viên Bành của các cậu đang điên rồi, cậu đợi cho cô ấy điên xong thì hãy hét nhé!

    Bành Hiểu Lộ ở trong phòng phòng đã nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi, cô khẽ gắt giọng.

    - Tên khốn nạn này thật sự là cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều dám nói hết!

    Bành Hiểu Lộ nhìn vào quần lót của mình, nhìn thấy trên đó có một chỗ bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi làm ướt thì mặt mày Bành Hiểu Lộ lại nóng bừng lên.

    Bành Hiểu Lộ đang mặc chiếc quần rất khô. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi cũ, Bành Hiểu Lộ còn buộc cả nút cổ áo sơ mi lại rồi đi ra khỏi phòng. Cô đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi hung hăng trừng mắt nói:

    - Anh mới điên đấy!

    - Em vốn đã điên rồi, anh không nói gì sai đâu!

    Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa móc trong người ra một điếu thuốc rồi hút. Bành Hiểu Lộ không xuống lầu mà đứng trước cửa sổ nói với người đàn ông ở phía dưới lầu:

    - Anh có việc gì vậy?

    - Huấn luyện viên Bành, tôi tìm cô có chút việc!

    Người đàn ông đó nói:

    - Tôi có thể vào trong nói chuyện được không?

    - Vào đi!

    Bành Hiểu Lộ không nói nói nhiều, sau khi quay trở vào thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nằm trên ghế sofa hút thuốc, cô nói:

    - Diệp Lăng Phi, em thấy anh thích hưởng thụ thì phải, đi đến đâu cũng không quên hút thuốc. Anh không biết đây là nơi nào à, đây là nơi ở của em, trong nhà em, em không cho phép anh hút thuốc.

    - Anh nói này, Bành Hiểu Lộ em không cần phải làm thế đâu!

    Diệp Lăng Phi nói:

    - Chúng ta đều là ai đi theo ai, đừng làm giống như kẻ thù vậy chứ, anh chỉ hút một điếu thuốc thôi không dược sao?

    Bành Hiểu Lộ sau khi nghe chỗ cầu thang vọng lại tiếng bước chân thì cô liếc Diệp Lăng Phi một cái và nói:

    - Em không biết làm cách nào tốt hơn với anh được đành phải để anh hút xong điếu thuốc này, xong rồi thì đừng mơ mà ở đây hút nữa nhé!

    - Anh cũng không nói là sau này sẽ quay lại đây!

    Diệp Lăng Phi tùy miệng nói ra câu này thì Bành Hiểu Lộ đã tiện tay ném cuốn sách dày trên bàn về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đỡ lấy và nói:

    - Thôi được rồi, được rồi, em đừng trút giận lên anh nữa người đàn ông này không phải đến rồi sao, em nếu thực sự là đang bực tức thì trút giận lên hắn đi!

    Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu nói đó thì người đàn ông đó đã đi lên.

    Người đàn ông mặc quân phục đó khi đi lên thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, tuy trong lòng anh ta có chút nghi hoặc nhưng anh ta lại không hỏi thân phận của Diệp Lăng Phi mà nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:

    - Huấn luyện viên Bành, tôi vừa được tặng hai vé xem phim tối nay. Đây là vé xem phim trong đội, tôi một mình ở nơi đây rất lâu rồi mà giờ đưa tôi hai vé xem phim tôi đành phải đến tìm cô hỏi xem tối nay cô có thời gian không?

    Bành Hiểu Lộ nghe người đàn ông này nói như vậy thì cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang hút thuốc tên ghế sofa, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn nằm đó miệng nói:

    - Đó khi nãy không phải anh đã nói là bạn em đến sao?

    Bành Hiểu Lộ liếc Diệp Lăng Phi một cái rồi xoay người lại nói:

    - Ngô Hằng! Tôi chiều tối nay có việc rồi, mẹ tôi từ Bắc Kinh đến Vọng Hải để thăm tôi. Tôi phải đi gặp mẹ. Hay anh mời người khác nhé! Tôi nhớ Bệnh viện quân khu của chúng ta có một cô y tá tên là cái gì Phương đó cũng đang còn độc thân, anh có thể mời cô ấy thử xem!

    - Cô nói Vương Phương à?

    Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến Vương Phương thì nói:

    - Tôi và cô ấy là đồng hương nên bình thường cô ấy cũng chăm sóc một chút nhưng tôi và cô ấy không có gì cả. Vương Phương vẫn là một cô bé chuyện gì cũng không hiểu đâu!

    - Ngô Hằng, tôi thấy anh đã hiểu sai ý của tôi rồi!

    Sau khi Bành Hiểu Lộ nghe Ngô Hằng nói câu nói đó thì cô nói tiếp:

    - Ý tôi là anh có thể mời cô ấy đi xem phim, lúc nãy không phải anh đã nói rồi sao? Cặp vé xem phim này anh đem vứt đi thì cũng đáng tiếc, nếu anh mời Vương Phương thì tôi tin rằng Vương Phương nhất định sẽ đi, có cần tôi đi mời giúp anh không?

    - Không cần đâu, không cần!

    Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì liên tục lắc đầu nói:

    - Vậy hay là tôi đưa cặp vé này cho Lão Phương rồi, tôi cầm cũng đâu có tác dụng gì!

    - Thật là lãng phí!

    Diệp Lăng Phi lúc này đã hút xong điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Hằng, hắn đưa tay lấy cặp vé xem phim trong tay Ngô Hằn rồi chau mày xem, Ngô Hằng không ngờ Diệp Lăng Phi lại tùy ý như vậy, không chờ Ngô Hằng đồng ý thì hắn đã đoạt lấy cặp vé rồi. Nhưng lúc đó trước mặt Bành Hiểu Lộ, Ngô Hằng không thể để lộ sự không vừa lòng đó được chỉ đành nhìn Diệp Lăng Phi.

    - Vé xem phim tối nay suất mười một giờ mà còn là phim kinh dị nữa!

    Diệp Lăng Phi nhìn tên phim và nói:

    - Bộ phim này là của Thái Lan là một bộ phim kinh dị tên là cái gì Tội Nghiệt đấy!

    Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi nói:

    - Anh đã xem qua bộ phim này rồi à?

    - Anh làm gì mà có thời gian rảnh để xem phim chứ!

    Diệp Lăng Phi đem cặp vé xem phim cầm trong tay đưa cho Ngô Hằng và nói:

    - Anh từ sáng đến tối đều bận tối mắt làm gì có thời gian xem phim, có xem thì cũng là xem trên báo, áp phích thôi nhưng buổi tối mười một giờ xem phim kinh dị cũng lãng mạn lắm đấy!

    Ngô Hằng nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nhìn Bành Hiểu Lộ hỏi:

    - Huấn luyện viên Bành đây là ai?

    - Bạn của tôi!

    Bành Hiểu Lộ nói:

    - Ngô Hằng, tôi còn có việc, tối hôm nay thực sự là tôi không thể đi được!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.