Thần Tọa Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 1113 : Lạc Anh Tiên Tử ngượng ngùng (2) Mời đọc - Lâm sư huynh, ngươi đã luyện hóa pháp khí này rồi sao? - Lâm sư huynh, ngươi sẽ không phải là muốn bỏ chúng ta vào đó đấy chứ? Vài tên đệ tử cao tầng Tiên La Phái vây quanh Lâm Hi nói. Thần Tiêu Tông và Tiên La Phái kết minh, Lâm Hi lại ngàn dặm xa xôi chạy đến cứu bọn họ, trong khoảng thời gian này, mọi người đều thân cận với Lâm Hi hơn rất nhiều. - Ân. Đây là biện pháp tốt tốt nhất hiện giờ. Lâm Hi gật đầu cười. "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" có thể chứa vật, nhưng không thể chứa người. "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" lại có thể chứa người lẫn vật. Chỉ cần giấu mọi người vào trong "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" thì việc rời khỏi không gian "Tiên La chi nhận" căn bản không có vấn đề gì. - Phương pháp này không tệ. - Ta còn chưa bao giờ có thứ này a. Vượt ngoài ý định, đối với bị chứa vào tiểu động thiên, mọi người chẳng những không phản cảm, phản đối, ngược lại còn có một loại cảm giác kích động. Tô Tự, Tôn Vĩ Tín đều là chân truyền đệ tử, nhưng loại "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" có thể xuyên thẳng qua không gian này bọn hắn cũng không có. Ngay cả Tô Tự và Tôn Vĩ Tín đều là thế, chớ đừng nói chi đến những người khác. Đối với Tiểu Động Thiên Pháp Khí của Lâm Hi, trong lòng mọi người rất hiếu kỳ. Đương nhiên, cũng không phải là mỗi người đều thế, trong mọi người, dùng Thánh Vương cấp là lạnh nhạt, trấn định nhất, nhưng những Thánh Vương của Tiên La Phái này liếc nhìn nhau, không thể không thừa nhận, ở nơi có yêu ma Tiên Đạo Cảnh hoành hành thế này, phương pháp của Lâm Hi quả thực là bảo đảm nhất. - Lâm Hi này, thật sự không đơn giản! Tôn Vĩ Tín và Công Thâu Mộ Long nhìn Tiểu Động Thiên Pháp Khí trong tay Lâm Hi, trong mắt hiện lên một đạo hào quang cực kỳ hâm mộ. Vấn đề vẫn một mực nghẹn trong nội tâm mọi người không thể giải quyết cứ như vậy bị một kiện "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" của Lâm Hi giải quyết dễ dàng. Tình huống trước mắt này, mọi người hiển nhiên rất nhanh đã thống nhất phương thức rời khỏi "Tiên La chi nhận". Chuẩn bị mượn nhờ "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" của Lâm Hi để rời đi. - Sư huynh, cám ơn ngươi. Mọi người nhao nhao hướng Lâm Hi xin lỗi. Lâm Hi chỉ cười cười. Bên phía đường hành lang, Tô Tự nhẹ thở ra thật dài, những sư huynh đệ đồng môn này xem như đã bảo vệ được. Bất quá, xoay chuyển ánh mắt, lúc đảo qua "Lạc Anh Tiên Tử" ở một bên, Tô Tự giật mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lông mày lập tức nhíu lại. Mắt thấy vấn đề của mọi người đã được giải quyết, nhưng còn có một người, lại bị mọi người không để ý đến. Đó chính là Lạc Anh Tiên Tử". Nàng hiện giờ luyện hóa "Yêu ma huyết nhục" trong cơ thể, nguyên khí đại thương còn chưa khôi phục. Tuy rằng là "Chân truyền đệ tử", nhưng lại không hề có lực chiến đấu. Tiểu tử này rốt cuộc nghĩ thế nào thế? Đã quên mất Lạc Anh sư muội hay sao? Hoặc là, hắn chuẩn bị coi Lạc Anh sư muội giống như những người khác, cất vào "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" mang đi sao? Chân truyền đệ tử cũng cần thể diện đấy, hắn chẳng lẽ không cân nhắc qua điểm này sao? Tô Tự mày nhăn lại, thần sắc trên mặt cũng không được tốt lắm. Bá bá! Tô Tự sải bước, trong lúc trong lòng mọi người vui sướng, nghị luận nhao nhao liền lặng lẽ đi đến bên người Lạc Anh Tiên Tử. Có chút do dự một chút, liếc qua Lâm Hi ở bên cạnh, Tô Tự khẻ nhếch cặp môi đỏ mọng, rất nhanh nói vài câu. - Sư tỷ... Lạc Anh Tiên Tử cũng không biết đã nghe được gì, ngẩng đầu lên, khẽ cáu vài câu, lỗ tai đều đỏ bừng lên, ngay cả chiếc cổ tuyết trắng như thiên nga cũng phủ lên một tầng đỏ bừng. - Ngươi nha đầu kia... Tô Tự lắc đầu, nhẹ mắng vài câu, sau đó bờ môi khẻ nhếch, lại dùng "Truyền âm nhập mật" nói vài câu. Lạc Anh Tiên Tử cúi đầu, chỉ lắc đầu, trên cổ đỏ hơn. Lạc Anh Tiên Tử vốn cũng không phải loại tính cách dễ ngượng ngùng, chỉ là không biết Tô Tự nói gì với nàng khiến cho với tính cách của nàng cũng không chịu nổi như thế. - Ngươi nha đầu kia, có cái gì? Nếu ngươi không nói, ta sẽ đến nói thay ngươi. Tô Tự trừng Lạc Anh Tiên Tử, lấy ra tư thế sư tỷ. Nàng dù sao thời gian bước vào Tiên Đạo Cảnh cũng sớm hơn Lạc Anh Tiên Tử nhiều. Mà Lạc Anh Tiên Tử cũng chỉ mới trở thành "Chân truyền đệ tử" gần đây thôi. Lạc Anh Tiên Tử mắt nhìn bộ dạng tức giận của Tô Tự, do dự một chút, rốt cục nhẹ gật đầu. - Hắc hắc, như thế còn được. Tô Tự lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười. - Tiểu tử, ngươi theo ta tới đây một chút. Trong náo nhiệt, Tô Tự vươn tay chỉ chỉ Lâm Hi. - À? Lâm Hi khẽ giật mình, kịp phản ứng: - Sư tỷ, ngươi gọi ta. - Không phải ta, còn có thể là ai. Ngươi đi theo ta. Tô Tự trừng Lâm Hi, một tay lôi kéo Lạc Anh Tiên Tử, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào sâu trong sơn động. Lâm Hi giật mình, vẻ mặt không hiểu thấu, bất quá vẫn đi theo cùng. Tôn Vĩ Tín và Bạch Phục chú ý tới một màn này, bất quá lại không nói gì, rất nhanh liền quay đầu lại. - Lâm Hi, những chuyện ngươi làm, ngươi có phụ trách không? Sâu trong sơn động, sau nặc tức cấm chế, câu đầu tiên của Tô Tự đã dọa Lâm Hi nhảy dựng. - Tô sư tỷ, ngươi đang nói gì đấy? Lâm Hi nói. - Hừ! Ta hỏi ngươi, thánh khí của Quang Minh Đại Thế Giới có phải là của ngươi không? Tô Tự nói. - Là của ta. Nhưng ta không phải dùng để thay Lạc Anh sư tỷ luyện hóa yêu ma huyết nhục sao? Lâm Hi nói. - Hừ! Đừng nói nhiều như vậy. Ta hỏi ngươi, tất nhiên thánh khí kia là của ngươi, vậy thương thế tăng thêm trên nguời Lạc Anh sư muội ngươi có phải nên chịu trách nhiệm không? Tô Tự nổi giận đùng đùng nói. - Cái này... Lâm Hi giật mình, nhìn thoáng qua Lạc Anh Tiên Tử, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, nhìn không ra biểu lộ trên mặt, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng đỏ bừng. - Sư tỷ nếu nói như vậy, ta thừa nhận. Bất quá, thương thế này qua một ít thời gian nữa sẽ dần tốt hơn. Lâm Hi nói. - Tốt? ! Ngươi nghĩ sẽ tốt lên, nhưng ngươi có nghĩ tới như vậy sẽ tăng thêm tổn thương cho Thuần Dương chi thể của nàng không. Nếu như bị thương thời gian dài, không thể chữa trị Thuần Dương chi thể, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiềm năng Tiên Đạo của nàng về sau. Thành tựu tương lai không chừng sẽ dừng lại như vậy, cuối cùng vô duyên với Vô Thượng Tiên Đạo. Tô Tự lạnh lùng nói. Dọa! Lâm Hi lại càng hoảng sợ. Hắn chỉ muốn thay Lạc Anh Tiên Tử luyện hóa đoàn "Yêu ma huyết nhục" kia trong cơ thể, giúp nàng khôi phục công lực, nhưng căn bản không ngờ tới chuyện này. "Tiên Đạo tiềm lực", đây quả thật là một vấn đề không thể không cân nhắc. Cái này trực tiếp ảnh hưởng đến một người trên Tiên Đạo chi đồ tương lai có thể có bao nhiêu thành tựu. Như Lý Tranh Phong ở Tiên La tấn chức đại điển lấy ra "Ngũ phủ lục phủ đan", chính là thứ có thể gia tăng tiềm lực tu sĩ. Loại vật này sẽ không lập tức đề cao thực lực của ngươi, nhưng quả thật là thiên kim khó cầu. Loại vật này, người bình thường trừ phi cố ý, nếu không căn bản sẽ không nghĩ tới.
Thần Tọa Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 1114 : Lâm Hi quá sợ hãi (1) Mời đọc Nếu không phải Tô Tự nhắc đến, Lâm Hi căn bản sẽ không chú ý tới cái này. "Thuần Dương chi thể" là căn bản của chân truyền đệ tử, Tô Tự nói quan hệ đến "Tiên Đạo tiềm lực" tương lai cũng không sai. Chứng kiến trấn trụ được Lâm Hi, Tô Tự trong nội tâm cười thầm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào. - Nữ nhân này, thật sự rất hợp khẩu vị của ta ah. Trên lưng Lâm Hi, "Tạp Mễ Lạp" hóa thành một đầu biên bức hắc hắc cười trộm, nàng là một nhân vật tinh quái, ý nghĩ của Tô Tự nàng sao lại không rõ chứ. Tô Tự nói Lâm Hi sử dụng thần thánh "Quang hoàn" của Quang Minh Đại Thế Giới tổn hại đến căn cơ và "Tiềm lực" phát triển tương lai của Lạc Anh Tiên Tử. Nhưng nàng lại đang tận lực không đề cập tới một sự thật đó là nếu như không có Lâm Hi, đoàn "Yêu ma huyết nhục" kia ở lại trong cơ thể Lạc Anh Tiên Tử, tổn thương tạo thành chỉ sẽ càng lớn, tổn thương đối với "Tiên Đạo tiềm lực" cũng lớn hơn rất nhiều. Lâm Hi trên thực chất là giúp Lạc Anh Tiên Tử, tránh khỏi tổn thất lớn hơn, mà không phải như nàng nói. Lâm Hi là người rất thông minh, vốn không nên bị Tô Tự trấn trụ, nhưng đây là quan tâm quá sẽ bị loạn. Lạc Anh Tiên Tử dù sao cũng là người từng kết giao với hắn, song phương lại có quan hệ "tiên lữ", hơn nữa ở đối diện lại là hai nữ tử. Tô Tự từng đợt từng đợt oanh tạc, Lâm Hi nhất thời không xem xét kỹ, bị đối phương nhất thời trấn trụ. Tạp Mễ Lạp ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thấy rất rõ ràng, bình thường nếu Tô Tự "Vu oan" chủ nhân như vậy đã sớm đứng ra, đối chọi gay gắt cùng nàng, đao thương kiếm nhãn với nàng rồi. Bất quá, Tạp Mễ Lạp ẩn ẩn đã nhận ra nữ nhân này muốn làm gì. Trong khoảng thời gian ngắn, chẳng những không ngăn cản, ngược lại bộ dạng còn như đang xem trò vui, ước gì Lâm Hi bước vào trong cái bẫy rập này mới tốt. - Lâm Hi, ngươi bây giờ nói, ngươi có nguyện ý phụ trách Lạc Anh sư muội hay không? Tô Tự lạnh lùng nói. - Cái này, nguyện ý. Nhưng... Lâm Hi gật gật đầu. Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tô Tự đã cắt đứt. - Tốt! Nguyện ý là tốt rồi. Tô Tự trong nội tâm cười thầm, trên mặt lại bất động thanh sắc: - Hiện giờ có một biện pháp có thể trợ giúp sư muội chữa trị công thể, tăng lên Tiên Đạo tiềm lực. Ngươi có nguyện ý làm hay không? Lâm Hi lúc này mới thanh tỉnh một chút, cũng không trả lời ngay. Hắn cũng không ngu ngốc, lâu như vậy, hắn cũng đã cảm giác được lời mà Tô Tự nói có vấn đề. Xem ra những lời này mới là mục đích thật sự của nàng. Bất quá, Tô Tự nói cũng không sai. Tình huống của Lạc Anh Tiên Tử quả thực sẽ ảnh hưởng đến thành tựu Tiên Đạo tương lai. Vấn đề "Tiên Đạo tiềm lực" lúc trước hắn quả thật không cân nhắc đến. Lúc này chú ý tới, tự nhiên không lý nào chối bỏ cả. - Chỉ cần có thể trợ giúp sư tỷ mau chóng chữa trị Thuần Dương chi thể, ta sẽ không từ. Sư tỷ, rốt cuộc là cách nào, ngươi nói thẳng đi? Một lát sau, Lâm Hi mở miệng nói. Trong lòng của hắn quả thật có chút hiếu kỳ, tình huống của Lạc Anh Tiên Tử hiện giờ quả thật không có phương pháp xử lý tốt. Đây cũng không đơn giản chỉ là bổ sung chân khí, mà liên quan đến đồ vật cấp độ sâu hơn nữa. Yêu ma Tiên Đạo Cảnh cũng không chỉ tiêu hao chân khí của ngươi đơn giản như vậy. Đệ tử Luyện Khí Cảnh bị thương, nuốt mấy khỏa đan dược cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng yêu ma Tiên Đạo Cảnh lại phức tạp hơn nhiều. - Tốt! Ngươi đáp ứng là tốt rồi! Trên gương mặt một mực nghiêm trọng của Tô Tự rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, trong tươi cười lộ ra một cổ gian trá nói không nên lời: - Hiện giờ chỉ có biện pháp cuối cùng có thể mau chóng tăng lên thực lực cho Lạc Anh sư muội, chữa trị Thuần Dương chi thể của nàng. Cũng có thể khiến nàng giúp chúng ta thoát khỏi vị diện chinh chiến chi địa này. Biện pháp rất đơn giản, đó chính là "Âm Dương song tu" giữa tiên lữ! - Cái gì! ! Bốn chữ "Âm Dương song tu" vừa ra, Lâm Hi liền quá sợ hãi. Trước khi Tô Tự nói ra, Lâm Hi cũng đã suy nghĩ qua các loại phương pháp, nhưng đều không có manh mối nào, không có cái nào đáng tin cậy cả. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, Tô Tự lại nói ra bốn chữ "Âm Dương song tu". Chỉ sợ bây giờ dù là một khỏa thiên thạch, từ trên trời giáng xuống, nện vào đầu hắn cũng sẽ không tạo thành chấn động lớn như vậy. Lâm Hi trong nội tâm một mảnh sóng to gió lớn, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Tự, rất muốn nói ngươi có nói đùa không. Nhưng ánh mắt chăm chú của Tô Tự căn bản không giống nói đùa một chút nào cả. - Khanh khách, ta biết ngay là cái này mà. Nghe được Tô Tự nói rõ ràng ra, Tạp Mễ Lạp liền vụng trộm cười rộ lên. Càng lúc nàng càng cảm thấy nữ nhân Tô Tự này nhìn thuận mắt hơn rồi. - Không được, tuyệt đối không được! Lâm Hi chỉ trầm mặc một lát, lập tức nói. Hắn nhìn thoáng qua Lạc Anh Tiên Tử, nàng cúi đầu, bên tai và cổ đều đã đỏ bừng, giống như hỏa thiêu vậy. Trông thấy bộ dạng của Lạc Anh Tiên Tử, Lâm Hi lại càng thêm kiên định. - Vì sao? Tô Tự lạnh lùng nói. Câu trả lời của Lâm Hi quả thật khiến nàng rất tức giận. - Vừa rồi còn đáp ứng, sao giờ lại đổi ý? Chẳng lẽ ngươi không muốn trợ giúp Lạc Anh sư muội sao? - Ta dĩ nhiên muốn trợ giúp Lạc Anh sư tỷ, nhưng không phải loại tình huống này. Lâm Hi nói, thần sắc cực mất tự nhiên. - Vì sao? Ngươi cho ta lý do đi? Tô Tự nói. - Cái này..., dựa theo thông báo của chưởng môn hai chúng ta, chúng ta bây giờ còn chưa phải là tiên lữ chính thức. Nhất định phải chờ ta đạt tới Tiên Đạo Cảnh mới được. Lâm Hi nói. Lâm Hi người nói vô tình, Lạc Anh Tiên Tử ở một bên người nghe có ý, trong nội tâm mát lạnh, hỏa hồng trên cổ trong nháy mắt cũng tan đi một nửa. - Hừ, cái này tính toán là lý do gì, lời của chưởng môn hai phái là chuyện không thể nghi ngờ, chẳng lẽ không thể sửa đổi sao. Sớm một ngày, hay chậm một ngày có khác gì nhau đâu. Tô Tự bất mãn nói. Người đây là đang trốn tránh sao? - Thế nhưng, tu vi của ta cũng không đủ. Tiên lữ song tu nhất định phải đạt tới Tiên Đạo Cảnh, trở thành chân truyền đệ tử, mới có thể phát huy ra uy lực. Lâm Hi do dự một chút nói. - Hừ! Cái này ngươi cũng không cần quan tâm. Đổi thành người khác thì không được. Nhưng ngươi không giống. Thái Cổ Long Cương gì đó của ngươi, ngay cả chân truyền đệ tử cũng có thể hấp thu chuyển hóa. Tuy rằng kém một chút so với Thuần Dương chân khí nhưng đã sơ bộ thỏa mãn điều kiện song tu rồi. Tô Tự hoàn toàn thất vọng. Lâm Hi vẻ mặt xấu hổ, nếu biết Tô Tự tìm hắn tới nói loại chuyện này thì đánh chết hắn cũng sẽ không đến. - Nhưng là, nhưng là... Lâm Hi chi chi ngô ngô, một người bình thường linh mẫn dưới ánh mắt áp bức của Tô Tự giờ lại trở nên ngày càng mất tự nhiên, trong đầu hoàn toàn là một hỗn loạn. Hắn thật sự không rõ, Tô Tự một nữ tử, vì sao có thể tự nhiên đàm luận chuyện "Âm Dương song tu" với hắn.
Thần Tọa Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 1115 : Lâm Hi quá sợ hãi (2) Mời đọc Đây quả thật là do nhận thức bản thân Lâm Hi tạo thành. Loại chuyện này nếu đổi thành ở thế tục, chuyện giữa hai người quả thật không nên có người thứ ba xen vào. Nhưng Tiên Đạo Đại Thế Giới lại khác, tu sĩ vốn đã cao hơn người trong thế tục một bậc, bất kể là tuổi thọ, thực lực hay là bất cứ thứ gì cũng không giống, phương thức suy nghĩ vấn đề tự nhiên cũng có chỗ bất đồng. Ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, "Tiên lữ" làm một khái niệm cơ bản, rất nhiều nữ đệ tử từ lúc gia nhập môn phái đã có khái niệm về "Tiên lữ" rồi. Cũng sẽ có cách nghĩ tự mình lựa chọn "Tiên lữ". Người trong tiên đạo so sánh với phàm nhân, tánh mạng dài dằng dặc. Tìm kiếm người bầu bạn, cùng nhau tu hành là chuyện rất bình thường. Lâm Hi dù sao có một nửa linh hồn là đến từ thế giới khác, hơn nữa lại thân là nam nhi, đương nhiên không có cách hiểu được phương thức tư duy của phái nữ ở thế giới này rồi. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác là vì Lâm Hi đối với "Âm Dương song tu" có một loại lý giải sai lầm nên mới tạo thành như bây giờ. Lâm Hi ở bên cạnh chi chi ngô ngô, Lạc Anh Tiên Tử nghe càng thêm lạnh lòng, chỉ cho rằng đến nay Lâm Hi đối với mình căn bản không có ý gì, nên vẻ đỏ bừng trên cổ cũng biến mất sạch - Nhưng là, nhưng là, nhưng là!... Các ngươi chẳng lẽ không phải là tiên lữ đã được khâm đính sao? Đến cùng nhưng là cái gì? -- ngươi rốt cuộc vì sao không đáp ứng, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe xem. Tô Tự cả giận nói, thật sự đã tức chết rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một gia hỏa như vậy. - Aizz! Đối mặt với Tô Tự trùng trùng điệp điệp ép hỏi, Lâm Hi rốt cục cũng không nhịn được nữa nói ra cách nghĩ chân thật: - Loại chuyện này, cũng nên ngươi tình ta nguyện mới được. Ta ngược lại không có gì xoắn xuýt cả. Nhưng Lạc Anh sư tỷ có đáp ứng không? Ngươi chỉ hỏi ý kiến của ta thôi thì có làm được gì? Bị một nữ nhân bức đến tình trạng này, Lâm Hi thật sự uất ức cực độ rồi. Nhưng cũng cũng chỉ có "Loại vấn đề này" mới bức hắn đến mức đó thôi. Loại vấn đề này, bảo hắn trả lời thế nào? Một bên, Lạc Anh Tiên Tử nghe được Lâm Hi nói ra nguyên nhân chân chính, rốt cục thoải mái, nguyên lai là nguyên nhân này, còn tưởng rằng.... - Ta nguyện ý. Lạc Anh Tiên Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn qua Lâm Hi, kiên định nói. Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng ở trong cái động này lại tạo thành hiệu quả như lôi đình. Lâm Hi kinh ngạc nhìn qua Lạc Anh Tiên Tử, trong nội tâm suy nghĩ rối bời. Nàng đã đáp ứng, nàng rõ ràng đã đáp ứng!... Trong tích tắc này, Lâm Hi trong nội tâm giống như xẹt qua ngàn vạn ý niệm, lại tựa hồ như không có gì, trong đầu trống rỗng. Trong sơn động, lá rụng có thể nghe, hai người đều nghe được tiếng tim đập của đối phương. Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Hi rốt cục phục hồi tinh thần lại, cùng Lạc Anh Tiên Tử bốn mắt hợp nhau, đôi má, bên tai hai người đều giống như lửa thiêu, một mảnh đỏ bừng. Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn từ chỗ một nữ tử xinh đẹp nghe được ba chữ "Ta nguyện ý". Đặc biệt đó còn là "tiên lữ" mà Thần Tiêu Tông phó chưởng môn chọn thay hắn. Đương nhiên, cẩn thận truy cứu tới, kỳ thật đều là bản thân hắn tự lựa chọn. Từ vị trí Lâm Hi nhìn sang, đột nhiên phát hiện gương mặt Lạc Anh Tiên Tử chiếu rọi lại sáng bóng nhàn nhạt. Tóc của nàng đen nhánh xinh đẹp, phảng phất như tơ vậy. Hai đôi mắt nàng thanh tịnh mê người, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng cũng không khiến người cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn khiến phong thái nàng càng thêm ưu nhã, mê người, khiến người phải tiếc thương, muốn ôm nàng vào trong ngực. Trong tích tắc này, Lâm Hi chỉ cảm thấy toàn thân Lạc Anh Tiên Tử đều tản ra một cổ mị lực hấp dẫn người. Lạc Anh Tiên Tử vẻ mặt ngượng ngùng. Lúc trước Lâm Hi ở đương trường đi ra ngăn cản trưởng lão Thái Nguyên Cung bức vua thoái vị, nàng kỳ thật đã sinh ra hảo cảm với hắn. Bằng không thì lúc sau cũng sẽ không mời hắn tham gia tụ hội. Ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, "Chân truyền đệ tử" nữ tính kỳ thật bình thường sẽ rất ít khi vừa ý "Tiên lữ" Luyện Khí Cảnh. Nhưng Lâm Hi cũng không phải là nội môn đệ tử bình thường. Tu vi Lâm Hi không cao bằng nàng không sai, thậm chí tính ra, Lâm Hi đến bây giờ cũng mới chỉ có tu vi Luyện Khí bát trọng Hư Tiên cảnh, cách Tiên Đạo Cảnh vẫn còn rất xa. Bất quá, Lâm Hi ở Tiên La Phái giành được danh tiếng "Thiên hạ đệ nhất thiên tài lớp trẻ", cũng đủ để chứng minh tiềm lực tương lai của hắn rồi. Mà không đến ba tháng, hắn đã đoạt được vị trí của "Không Thánh Vương", phong hào "Lôi Thánh Vương", lại càng chứng minh được điểm này. Tu vi hiện tại thấp, không có nghĩa là thành tựu tương lai thấp. Phải biết rằng Lâm Hi đến bây giờ, tu luyện cũng mới chỉ hơn hai năm. Cơ hồ có thể khẳng định, nếu như không có ngoài ý muốn, thành tựu tương lai của Lâm Hi còn hơn xa Lạc Anh Tiên Tử. Lạc Anh Tiên Tử sau khi xác lập quan hệ "tiên lữ" với Lâm Hi đã từng suy nghĩ qua sẽ "Tiên lữ hợp tu" với Lâm Hi trong tình huống nào, duy chỉ không nghĩ đến sẽ là dưới loại tình huống này, hơn nữa còn nhanh như vậy! Chỉ là nữ nhi Tiên Đạo cuối cùng cũng tương đối thoái mái một chút, nếu đã sớm muộn gì cũng kết thành "Tiên lữ", hơn nữa đã là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không có gì phải ngại ngùng nữa. - Sư tỷ... Lâm Hi giật mình, nhìn qua Lạc Anh Tiên Tử đang ngượng ngùng trước mắt mà ngây cả người. Vốn cho rằng không đáp ứng nhất sẽ là Lạc Anh Tiên Tử, dù sao hắn là một nam nhân, cũng không có gì thiệt thòi cả. Nhưng không nghĩ tới, người không có khả năng đáp ứng nhất ngược lại lại là người đáp ứng đầu tiên. - Ha ha, nếu Lạc Anh sư muội cũng đã đáp ứng, chắc hẳn ngươi cũng không thể để nói nữa. Tốt rồi, tỉ mĩ ‘chữa thương’ thế nào thì tự các ngươi trao đổi đi. Ta sẽ không quấy rầy nữa. Tô Tự nói xong ha ha cười cười, cũng không để cho Lâm Hi có cơ hội phản đối, cười ám muội với Lạc Anh Tiên Tử sau đó liền trực tiếp rời khỏi động quật. Tô Tự vừa đi, toàn bộ động quật chỉ còn lại hai người Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử, im ắng đấy, bốn mắt nhìn nhau càng lộ ra vẻ xấu hổ. Lâm Hi bờ môi há rồi há, muốn nói lại thôi. Không phải hắn không muốn, nhưng mà thật sự không có kinh nghiệm a! - Tiểu sư đệ, kỳ thật ngươi không cần phải khó xử như vậy. Nếu như ngươi không muốn thì thôi đi! Một lát sau, Lạc Anh Tiên Tử mở miệng nói. Nàng dù sao trên danh nghĩ cũng là "Sư tỷ", ở phương diện này lộ ra rộng rãi một chút, nhưng kỳ thật bản thân cũng rất là ngượng ngùng. - Không, không có..., không phải, không làm khó dễ. Lâm Hi nói. Tạp Mễ Lạp cười thầm, Lâm Hi bây giờ là một bộ đứng ngồi không yên, xấu hổ, mất tự nhiên điển hình, ngay cả nói cũng không rõ ràng nữa. Trên đời này, cũng chỉ có loại chuyện này, mới có thể khiến có một người bình thường lãnh tĩnh, cơ trí như hắn biến thành bộ dáng như hiện giờ thôi.
Thần Tọa Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 1116 : Âm dương song tu (1) Mời đọc Tạp Mễ Lạp nhìn dáng vẻ của Lâm Hi trong lòng rất là khoan khoái. Nhìn bộ dáng của Lâm Hi, Lạc Anh Tiên Tử cũng nhịn không được nữa bật cười. - Tiểu sư đệ, ngươi nhất định là đã hiểu lầm. Âm Dương song tu, kỳ thật cũng không phải như ngươi nghĩ đâu. Lạc Anh Tiên Tử trông thấy Lâm Hi đứng ngồi không yên, như ngồi trên chảo nóng sao lại không biết hắn đang suy nghĩ gì chứ. Lâm Hi cả kinh. Lạc Anh Tiên Tử lắc đầu, nhưng trong lòng lại càng thêm kiên định, Lâm Hi ở phương diện này, chỉ sợ hoàn toàn không thể có kinh nghiệm nào a. - Lâm sư đệ, kỳ thật Âm Dương song tu không như người nghĩ đâu, song tu giữa Tiên lữ bình thường đều có hai loại cả. Lạc Anh Tiên Tử lấy lại bình tĩnh, giải thích nói: - Loại thứ nhất, chính là nam nữ đệ tử Tiên Đạo tương hợp Âm Dương chân khí với nhau, lợi dụng tính chất chân khí bất đồng của nhau, thủy hỏa tương dung, Long Hổ giao thái, để đạt tới hiệu quả cùng nhau song tu đề thăng. Loại phương thức Âm Dương song tu này cũng không có tiếp xúc trên nhục thể, chỉ là chân khí giao hòa thôi. - Ah! Lâm Hi hô nhỏ một tiếng, bên tai lập tức như hỏa thiêu, trong nội tâm xấu hổ không thôi. Làm cả buổi, nguyên lai là hắn đã hiểu sai, người ta nói căn bản không phải như hắn nghĩ. - Nguyên lai là như vậy. Là ta đã nghĩ nhiều rồi. Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng. Đều do Tô Tự nói đến "Âm Dương song tu", khiến hắn nghĩ đi đâu không biết nữa. - Về phần loại thứ hai... Lạc Anh Tiên Tử chần chờ một chút, thanh âm nhỏ đi rất nhiều, trên mặt ngọc cũng hơi có chút ngượng ngùng, nàng tuy rằng dùng thân phận "Sư tỷ" nói cho Lâm Hi hiểu về "Âm Dương song tu" của Tiên Đạo giới, nhưng liên quan đến đến điểm này, cũng tránh không khỏi có chút xấu hổ, nói cho cùng, nàng cũng là một xử nử chưa hề xuất giá. - Loại thứ hai chính là... Lạc Anh Tiên Tử nhẹ giọng nói mấy câu. - Ah, loại thứ hai là cái gì? Lâm Hi không có nghe tiếng. - Loại thứ hai chính là phải dùng đến loại... Nam nữ giao hợp kia! ! Lạc Anh Tiên Tử mặt ngọc nâng lên, cho rằng Lâm Hi rõ ràng trêu đùa hí lộng nàng nên tức giận nói. Một câu nói xong thì mặt nàng cũng đỏ bừng lên. - Ha ha ha, chết cười ta rồi. Lạc Anh Tiên Tử vừa nói xong, một đầu tiểu biên bức màu vàng rốt cục nhịn không được nữa rớt khỏi người Lâm Hi, lăn trên mặt đất, hai cái móng vuốt ôm ở ngực, cười to không thôi, trong miệng phát ra lại là tiếng người. - Cái gì đó! Lạc Anh Tiên Tử lệ quát lạnh một tiếng, nàng một mực cảm giác được trên người Lâm Hi có yêu khí nhàn nhạt, nhưng chung quy vẫn nghĩ là mình sau khi bị thương, công lực hạ thấp nên sinh ra ảo giác, lúc này trông thấy từ trên người Lâm Hi rớt xuống một đầu biên bức, tất nhiên lắp bắp kinh hãi không thôi rồi. Trước đó, nàng cũng chưa từng thấy qua Tạp Mễ Lạp. - Tạp Mễ Lạp! Lâm Hi lạnh lùng nói, có loại cảm giác thẹn quá hoá giận. Nào có chuyện sủng vật giễu cợt chủ nhân của mình chứ. - Tạp Mễ Lạp? Lạc Anh Tiên Tử ngẩn ngơ, nhìn qua đầu biên bức trên mặt đất, mơ hồ nhớ ra cái gì đó. Nàng với Lâm Hi hiểu biết về nhau chỉ vẻn vẹn dừng ở lần Tiên La đại điển kia, nếu nói sau khi xác lập quan hệ lại không đi tìm hiểu tình huống của Lâm Hi một chút thì không thể nào rồi. Trong tình huống mà Lạc Anh Tiên Tử biết, trên người Lâm Hi dường như có hai đầu ma sủng, trong đó một đầu gọi là "Tạp Mễ Lạp". Những thứ này đều là Lạc Anh Tiên Tử từ chỗ đệ tử Thần Tiêu Tông biết được. Tạp Mễ Lạp nhìn thấy hai người đều nổi giận, lại hiện ra nguyên hình, cũng không dám nở nụ cười. Phanh một hồi khói hồng nổ bùng lên, tràn ngập ra, hào quang lóe lên, Huyết Nữ Vương vô cùng có thân phận nữ vương lập tức xuất hiện trước mặt hai người. - Chủ nhân, ngươi đôi khi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng đôi khi, lại đần đến đáng yêu. Khanh khách, loại thứ hai..., chủ nhân, ngươi nói đối với nữ hài tử mà nói, loại thứ hai còn có thể là gì nữa? Lúc Tạp Mễ Lạp hiện ra thân người vẫn nhịn không được cười rộ lên. Chủ nhân này, đôi khi thật khờ. Vấn đề hỏi ra thật sự khiến người quá mức buồn cười. Lâm Hi mặt mũi đỏ bừng, ở trước mặt Lạc Anh Tiên Tử lại bị ma sủng của mình giễu cợt, thật sự là mất hết mặt mũi rồi. - Tạp Mễ Lạp, ngươi còn như vậy, coi chừng ta trừng phạt ngươi đấy. Lâm Hi xuyên thấu qua "Linh hồn khế ước" oán hận nói. - Đúng nha, chủ nhân, ta sợ nha. Tạp Mễ Lạp xuyên thấu qua linh hồn khế ước, ném lại một thanh âm điềm đạm đáng yêu. Nhưng vẻ trêu chọc trong đó lại lộ rõ mười phần. Phiền muộn ah! Lâm Hi im lặng hướng lên trời, chẳng lẽ những nữ nhân này đều cho là mình ăn chay hay sao? Tuy lão hổ nhỏ nhưng cũng thích ăn thịt người a! Bị Tạp Mễ Lạp một khi xen vào, đề tài "Âm Dương song tu" này liền không cách nào chính thức tiến hành được nữa, Lâm Hi giới thiệu cho Lạc Anh Tiên Tử một chút về ma sủng của mình, sau đó lại cùng Lạc Anh Tiên Tử đi ra ngoài động, chính thức giới thiệu Tạp Mễ Lạp cho mọi người của Tiên La Phái. "Hấp Huyết Nữ Yêu nhất tộc" ở Tiên Đạo Đại Thế Giới thanh danh gần đây cũng không tốt lắm, bất quá, mọi người yêu ai yêu cả đường đi, đối với đầu "Hấp Huyết Đại Lĩnh Chủ" Luyện Khí đệ thập trọng này cũng sinh ra một phần hảo cảm, rất nhanh liền tiếp nạp nàng. Chuyện Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử chân khí "Âm Dương song tu", trợ giúp nàng mau chóng chữa trị "Thuần Dương chi thể" về cơ bản đã được xác định. Hai ba mươi tên Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương tràn đầy sơn động, nhiều "Đèn pháo" như vậy, Lâm Hi cũng không có thói quen bị người khác vây xem, dù chỉ là chân khí Âm Dương song tu thôi cũng không được. Lâm Hi trực tiếp tìm một cái cớ, sau khi hao phí đại lượng "Thứ Nguyên Tiên đan" liền trực tiếp tế lên "Tiểu Động Thiên Pháp Khí", chuyển một đám Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương của Tiên La Phái vào, mỹ kỳ danh viết, sớm muộn cũng phải vào, làm như vậy cũng an toàn hơn. Đối với ý định chân thật của Lâm Hi, Tô Tự hiểu rõ trong lòng, Tôn Vĩ Tín và Công Thâu Mộ Long cũng mơ hồ đoán được một điểm, bất quá, cũng không có ai vạch trần cả, đều ngầm đồng ý với cách làm của Lâm Hi. Đợi sau khi Lâm Hi làm xong, trong cả sơn động, cũng chỉ còn lại năm người là hắn, Lạc Anh Tiên Tử, Tô Tự, Công Thâu Mộ Long, Tôn Vĩ Tín. Nếu không phải đám "Chân truyền đệ tử" Tô Tự, Công Thâu Mộ Long, Tôn Vĩ Tín này quá sĩ diện, thêm vào Lâm Hi thân phận không đủ, không có cách nào cho bọn họ vào thì cũng đã sớm nhét bọn hắn vào trong "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" luôn rồi. Sau khi làm xong những chuyện này, Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử sau khi hơi chuẩn bị một chút liền tiến vào sau động. - Tạp Mễ Lạp, ngươi cũng đi ra ngoài đi. Lâm Hi đi vào sơn động, lập tức không chút do dự nói. - Thế nhưng ta là nữ, có quan hệ gì chứ? Tạp Mễ Lạp "Nằm sấp" trên lưng Lâm Hi, lưu luyến không rời. - Đi ra ngoài! Lâm Hi không chút dung tình nói. - Người ta chỉ nhìn một lát thôi... Tạp Mễ Lạp sử xuất ra bổn sự làm nũng.
Thần Tọa Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 1117 : Âm dương song tu (2) Mời đọc - Đi ra ngoài. Lâm Hi vẻ mặt không chút biểu lộ, chân thật đáng tin nói. Hai người ở chỗ này "Chữa thương", cho dù là một đầu biên bức cũng không cho phép ở bên rình coi. - Được rồi. Tạp Mễ Lạp bất đắc dĩ, cảm giác được Lâm Hi không cho phép cãi lời nên cũng đành phải hậm hực lăn xuống khỏi bả vai Lâm Hi, ở một chỗ cách mặt đất ba thước liền lập lòe một cái, hóa thành một đạo thiểm điện, xuyên qua cấm chế. - Mạc Thiên đại pháp! Đợi sau khi Tạp Mễ Lạp đi ra ngoài, Lạc Anh Tiên Tử thúc dục chân khí, kích phát một kiện pháp khí chừng cốt hoàn, ném vào không trung liền biến thành một đạo "Quang mạc" màu đen bao phủ toàn bộ động quật, cũng triệt để ngăn cách trong ngoài. Lạc Anh Tiên Tử cũng giống như Lâm Hi, không quen lúc "Luyện công" bị người rình trộm. Tuy rằng bên ngoài còn lưu lại ba người hộ pháp, nhưng cũng chỉ là chính theo quyết nghị trước mắt thôi, Lạc Anh Tiên Tử cũng không muốn bị người thứ hai ngoại trừ Lâm Hi trông thấy thân thể mình. Làm xong tất cả, trong động lập tức an tĩnh lại. Hai người ở bên ngoài muốn rình coi trông thấy cấm chế màu đen cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hậm hực rời đi. Trong sơn động, im ắng, tiếng lá rơi cũng có thể nghe, hai người đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, có chút kịch liệt, có chút hỗn loạn. Tuy rằng đã làm ra quyết định "Tiên lữ" đồng tu, nhưng hai người không có kinh nghiệm giờ một mình ở chung một chỗ vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương. - Lâm sư đệ, pháp quyết song tu ngươi nhớ kỹ chưa? Lạc Anh Tiên Tử đầu tiên phá vỡ trầm mặc, sau đó toàn thân nàng liền nóng hổi. Phương pháp song tu nàng sớm đã nhớ kỹ, nhưng chân chính tu luyện lại không hề có kinh nghiệm, ở phương diện này, nàng cũng không tốt hơn Lâm Hi bao nhiêu cả. - Nhớ kỹ. Lâm Hi nhẹ gật đầu, trong đầu xẹt qua môn song tu pháp quyết của Tiên La Phái mà Lạc Anh Tiên Tử nói với hắn trước kia. Tất cả pháp quyết đều phải cần hối đoái cả. Tất cả "Nữ Chân truyền đệ tử" của Tiên Đạo Đại Thế Giới cơ hồ lúc bước vào Tiên Đạo Cảnh đều sẽ hối đoái một môn tuyệt học như vậy. Lạc Anh Tiên Tử cũng giống như vậy, đây là quy củ bảo thủ không đổi của Tiên Đạo Đại Thế Giới. Bất quá, không biết vì sao, Lâm Hi lúc nói chuyện, luôn cảm giác trong miệng có chút phát khô, giống như thiếu nước vậy. Những cường giản hư Lâm Hi căn bản không thể nào như vậy a! Trong đầu Lâm Hi cũng một mảnh hỗn loạn. - Vậy thì giờ bắt đầu thôi! Lạc Anh Tiên Tử thấp giọng nói, ngón tay thon dài vén tóc lên, lộ ra vành tai xinh đẹp tuyệt trần, dùng động tác để che dấu thần sắc mất tự nhiên. Cử động lơ đãng này, cùng khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp tuyệt trần kia khiến nội tâm Lâm Hi càng thêm miệng đắng lưỡi khô, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, nhất thời nội tâm cực kỳ rối loạn. - Hô! Một hồi tiếng gió rất nhỏ đãng qua, Lâm Hi còn không kịp phản ứng thì váy dài tơ lụa hỏa hồng trên người Lạc Anh Tiên Tử đã nhẹ trượt xuống rơi trên mặt đất, lộ ra áo lót tơ lụa như sa vụ bên trong và thân thể ôn nhu khi sương tái tuyết như ẩn như hiện. Dưới sự nổi bật của "Mạc thiên cấm chế" màu đen, da thịt Lạc Anh Tiên Tử như sữa bò, bất nhiễm trần thế, cặp đùi đẹp tuyết trắng cùng bộ ngực sữa trắng nõn ngạo nhân lộ ra vẻ cực kỳ hấp dẫn. Lạc Anh Tiên Tử giờ khắc này phảng phất như Tiên Tử từ trong tranh đi ra vậy, cực kỳ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Lâm Hi miệng lưỡi phát khô, "Rầm rầm rầm" nhảy dựng lên, trong động quật yên tĩnh này lộ ra đặc biệt rõ ràng. Lạc Anh Tiên Tử cũng nghe thấy trận âm thanh này, động tác cỡi áo cũng chậm lại, một tia đỏ bừng từ bên tai lan tràn xuống đến cổ. Trong không khí tràn ngập một tia khí tức mập mờ. Lâm Hi trong lòng cũng đặc biệt xấu hổ, giống như vừa làm chuyện xấu bị phát hiện vậy. "Tiên La đại điển" hai người đã sớm có tiếp xúc, càng được chưởng môn hai phái xác định danh phận "Tiên lữ". Mặc dù không có chuyện chữa thương cho Lạc Anh Tiên Tử lần này thì ngày sau, hai người cũng rất có khả năng sẽ nước chảy thành sông, trở thành Tiên Đạo tình lữ. Chỉ là, ngày sau dù sao cũng là ngày sau, ít nhất hiện giờ, hai người đều rất khó vượt qua vẻ xấu hổ mất tự nhiên này, trong nội tâm cả hai đều cực kỳ lúng túng. - Sư tỷ, ta... Lâm Hi bờ môi há rồi há, muốn nói lại thôi. Lạc Anh Tiên Tử dừng một chút, giống như không nghe Lâm Hi nói vậy, vẫn tiếp tục cởi bỏ áo lót bên trong. Tạp Mễ Lạp nếu như ở chỗ này, nhất định sẽ mắng Lâm Hi "Đần". Hai người vốn đã đủ xấu hổ, nếu như lại thêm Lâm Hi nói vào, không phải sẽ càng xấu hổ hơn sao. Vậy nên Lạc Anh Tiên Tử cố ý giả bộ như không nghe Lâm Hi nói gì. Xoạt! Hai kiện đồ lót cuối cùng rơi trên mặt đất, một cỗ thân thể tuyết trắng khiến cho người hít thở không thông hiện ra ngay trước mắt Lâm Hi: Quốc sắc thiên hương, khuôn mặt tuyệt mỹ; hai ngọn núi tuyết trắng run rẩy dựng thẳng; vùng bụng dưới bằng phẳng, mảnh khảnh cùng với cặp đùi thon dài..., tất cả những thứ này đều tản ra mị lực khiến khiến nam nhân phải "Thần hồn điên đảo". Lạc Anh Tiên Tử ở Tiên Đạo Đại Thế Giới có mỹ danh là "Thiên Tiên" mà Lâm Hi chính là người đầu tiên được trông thấy thân thể mỹ diệu của nàng. Hô hấp đột nhiên có chút hỗn loạn, Lâm Hi tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, không dám nhìn vào thân thể Lạc Anh Tiên Tử, hắn cảm giác được phần bụng có một loại cảm giác nóng rực, giống như có một đoàn lửa đang thiêu đốt vậy, chẳng những không thể ức chế, ngược lại còn có xu thế bùng nổ nữa. Lâm Hi sắc mặt thoáng cái đỏ lên, đằng đằng giống như lửa thiêu. Ở trước mặt thân thể trần trụi của Lạc Anh Tiên Tử, Lâm Hi không thể khống chế sinh ra một tia phản ứng tự nhiên của phái mạnh. Lâm Hi dám khẳng định, phản ứng của mình khẳng định đã lọt vào mắt Lạc Anh Tiên Tử rồi, bởi vì tai hắn rõ ràng nghe được tiếng hít thở khác thường. Trong động quật chỉ có hai người, trừ hắn ra, người khác chính là Lạc Anh Tiên Tử rồi. - Không xong, cái này cũng quá mất mặt rồi. Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng. - Lâm sư đệ, đến phiên ngươi. Thanh âm của Lạc Anh Tiên Tử vang lên bên tai Lâm Hi. Nàng đã cố ý tận lực bình ổn tĩnh giọng điệu, nhưng vẫn là tránh không được mang theo một tia rung động. "Phản ứng" của Lâm Hi nàng đều thấy rõ. Từ lúc quyết định "Âm Dương song tu" thì nàng đã biết rõ điều này không thể tránh khỏi rồi. Chỉ là nàng lại không thể không làm, ngược lại còn vờ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy; bằng không thì hai người sẽ chỉ lâm vào cục diện xấu hổ, chuyện chữa trị "Thuần Dương chi thể" cũng không cách nào tiến hành được. Nghe được thanh âm của Lạc Anh Tiên Tử, Lâm Hi rốt cục tỉnh táo lại một chút. "Âm Dương song tu" là phải tiến hành lúc song phương trần như nhộng, đản thành tương đối. Dựa theo tin tức mà Lạc Anh Tiên Tử giảng giải, "Song tu" giữa "Tiên lữ" ở Tiên Đạo Đại Thế Giới cực kỳ được chú ý, phải tận hết khả năng đạt tới hiệu quả "Hài hòa nhất trí", "thủy hỏa giao hòa", tạo thành "Một khối".