Quốc Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Sa Mạc -- o -- Chương 1171 : Phật ngọc. Mời đọc Muốn vào Phật quật, tất có Phật ngọc. Tám chữ này, Sở Hoan nửa hiểu nửa không, hắn rất thắc mắc Phật quật kia có được pháp lực như vậy thật sao? Nếu được chôn cất trong đó sẽ thoát được lục đạo luân hồi sao? Hắn không biết Phật quật ở đâu, nhưng nghe vậy hắn cũng hiểu, dường như Phật ngọc là bước đầu tiên để bước vào Phật quật. - Đại vương có một tâm nguyện, đó là có thể tiến vào Phật quật an nhỉ, nhưng vì hai tên trộm đã ăn cắp Phật ngọc của Đại vương, nên ngài cũng không cách nào vào được Phật quật. Tân Quy Nguyên vẫn chưa quay lại, chỉ chậm rãi kể: - Phật quật là thánh địa của Tâm Tông, không có nghĩa là tất cả tín đồ Tâm Tông đều có thể vào Phật quật. Đại vương có được vinh hạnh đặc biệt này, vẫn luôn kiêu ngạo vì đó. - Sau này, Tân quốc đã tìm được giải pháp. Lưu Ly trầm ngâm một lát, cuối cùng lên tiếng: - Di hài của Tây Xương Vương vẫn ở đây, chắc chắn Tân quốc cố ý, hy vọng một ngày nào đó có thể tìm về sáu khối Phật ngọc, để cho Tây Xương Vương có thể vào Phật quật nghỉ ngơi. Tân Quy Nguyên gật đầu: - Lưu Ly, phụ thân ngươi đã từng khen với Dược Ông rằng ngươi rất thông minh, xem ra lão không nói láo. Nàng chỉ người nhạt. Như nghĩ tới cái gì đó, Sở Hoan nghi ngờ hỏi: - Tân quốc vừa nói qua, hai gã phản đồ kia trốn ra khỏi hang đá, lại dâng Phật ngọc cho Tân quốc. Đã như vậy, vì sao cho tới giờ hang đá này vẫn không có gì thay đổi? Chỉ thi cốt của Tây Xương Vương, hắn nói tiếp: - Nếu Tần quốc biết thi cốt của Tây Xương Vương ở đây, ta nghĩ bọn họ sẽ không để yên đâu. Dừng một lát, hắn nói tiếp: - Không bắt được Quốc quân Tây Xương, đám tàn quân Tây Xương Quốc kia tìm được đường sống từ chỗ chết đương nhiên sẽ tập trung quanh Tây Xương Vương, mưu đồ Đông Sơn tái khởi. Nếu một ngày không tìm được Tây Xương Vương, cho dù quân Tần có chiếm được Tây Xương Quốc cũng không thể yên ổn nhanh chóng được. Muốn diệt triệt để hy vọng của đám tàn quân kia, nhất định phải tìm được Tây Xương Vương. Đạo lý này, quân Tần không thể không hiểu. Cho nên, nếu bọn họ biết rõ Tây Xương Vương ở đâu, thì cho dù là thi thể cũng nhất định sẽ tìm cách đưa ra ngoài, chứng minh với dân chúng Tây Xương rằng Tây Xương Vương đã chết, chặt đứt tâm tư của những kẻ có lòng. Tân Quy Nguyên hừ lạnh một tiếng: - Ngươi nói quả không sai, nếu quân Tần biết rõ thi cốt của Đại vương ở đây, nhất định sẽ cướp lấy thi thể ngài mà mưu đồ việc lớn. Lão cười lạnh: - May sao, ông trời có mắt, Đại vương một lòng tuần lễ Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, được Bồ Tát phù hộ, gieo nhân nào, gặt quả nấy, hai gã trộm kia chắc cũng không ngờ, bọn chúng trăm phương ngàn kế ăn trộm, tự cho đã thành công, cuối cùng vẫn là may áo cưới cho kẻ khác, lãnh lấy kết cục bi thảm. Sở Hoan hơi không hiểu, hỏi lại: - Hai người kia có kết cục bi thảm sao? Tân quốc, sao lại nói vậy? Tân Quy Nguyên không trả lời, ngay, thủng thẳng đáp: - Tặc tử chạy thoát, Phật ngọc bị trộm, thân thể Đại vương vốn đã rất yếu, không duy trì được lâu, biết mình đã rơi vào đại nạn, bèn ngồi trên giường ngọc, đưa ra ý chỉ cuối cùng với ta và Dược Ông. Nếu chúng ta được trời cao phù hộ, có thể thoát thân từ trong hang đá, Đại vương chỉ hy vọng chúng ta sẽ dốc toàn lực tìm về sáu khối Phật ngọc, đưa di hài ngài về Phật quật an táng. Sở Hoan và Lưu Ly nhìn thi cốt trên giường, thầm nghĩ, trước khi chết, chẳng lẽ Tây Xương Vương nằm với tư thế này? - Ta và Dược Ông đã thề với trời cao, chỉ cần có thể sống sót, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của Đại vương. Lão siết chặt hai nắm tay: - Ngày đó, Đại vương hóa trên giường ngọc. Vương hậu thấy ngài đã đi, đau lòng thổ máu, bèn tự tay giúp Thái tử tự vận, sau đó cũng theo Đại vương mà đi. Nguyệt Nha Công cúa cũng ở trong gian phòng đá này, trước mặt ta và Dược Ông, tự vận theo cha. Cả nhà Tây Xương Vương rơi vào hoàn cảnh như vậy, Sở Hoan cũng cảm thấy nao lòng. Nước Tần thành lập trên cơ sở của sự tan nát của vô số các nước chư hầu. Vinh quang và huy hoàng của nước Tần cũng được xây dựng trên sự thống khổ và sỉ nhục của chư hầu. - Ta và Dược Ông không dám động vào thi thể của họ. Lúc ấy, bọn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là từ hang đá ra ngoài, tìm được sáu khối Phật ngọc, tiễn đưa di hài Đại vương về Phật quật. Chúng ta tìm lối ra từ trong hang đá. Nếu hai gã trộm kia đã ra ngoài được, đương nhiên sẽ có lối ra. Sở Hoan lên tiếng: - Xem ra các ngươi cũng khá may mắn. Ít nhất các ngươi cũng tìm được lối ra. Tân Quy Nguyên lắc đầu: - Không phải chúng ta may mắn mà là chúng ta đã tìm được phương pháp chính xác. Chúng ta không tìm đường ra, mà chúng ta đi tìm dấu vết hai tên trộm kia để lại. Bọn họ tìm được lối ra, đương nhiên sẽ để lại dấu vết. Hơn nữa, chúng ta đã phát hiện được thứ bọn họ giấu trong hang. Cũng vì thế, cuối cùng chúng ta cũng tìm được lối ra. Sở Hoan cực kỳ muốn biết đến tột cùng lối ra ở đâu, nhưng hắn cũng hiểu, Tân Quy Nguyên tuyệt đối sẽ không có chuyện dễ dàng chỉ lối ra cho hắn như thế. - Chúng ta rời Dược Cốc, định đến thành Sóc Tuyền của Tiên vương. Hai gã trộm kia đánh cắp Phật ngọc, nhất định sẽ tới thành Sóc Tuyền tranh công giành thưởng. Do vậy, chúng ta bèn tới đó, muốn nghe ngóng xem hai gã đó ở đâu, tìm cơ hội đoạt lại Phật ngọc, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra thi thể của chúng... Giọng lão hưng phấn lên: - Hai gã trộm bị người ta giết vứt xác giữa đường, khi chúng ta đến, thi thể chúng đã bốc mùi thối không ngửi được. Sở Hoan và Lưu Ly đều hơi giật mình, không ngờ lại có kết quả như vậy. - Chúng ta đã lục tìm Phật ngọc trong cơ thể bốc mùi của chúng, nhưng không thấy gì. Lão thở dài: - Lúc ấy, mặc dù nước Tây Xương đã bị nước Tần tiêu diệt, nhưng cả Tây bắc còn chưa bình định, trộm cướp tăng mạnh, chúng ta nghĩ, chắc chắn bọn trộm đã bị cướp giết chết, Phật ngọc đã bị cướp đi. Nếu vậy, chuyện coi như đơn giản hơn nhiều. Lão chậm rãi xoay người lại, chắp hai tay sau lưng: - Loạn phỉ biên giới Tây Xương không ít là tướng sĩ nước Tây Xương trước kia không chịu khuất phục, chúng ta chỉ cần tìm ra nơi hoạt động của thế lực đó là có thể tìm được người cướp ngọc. Đối với bọn chúng, giết người cướp của, cũng chỉ vì muốn tiền. Nói đến tiền... hắc hắc, tiền tài mà Tây Xương bí mật cất giữ cũng không ít, muốn chuộc Phật ngọc từ tay chúng ra cũng không phải chuyện khó. Sở Hoan thở dài: - Đương nhiên các ngươi không chuộc được ngọc, hoặc có thể nói, người giết người đoạt ngọc cũng không phải bọn họ. Tân Quy Nguyên gât gật đầu: - Quả thực chúng ta đã tìm ra được nơi nghĩa quân đó hoạt động, hơn nữa, còn được bọn họ cho biết, bọn họ chưa từng giết hai gã trộm kia, cũng chưa từng nhìn thấy viên đá nào có màu sắc rực rỡ... Có tiền sẽ có thể xui ma khiến quỷ, nhờ vào vàng bạc, bọn họ tìm hiểu tin tức giúp chúng ta. Rất nhanh chúng ta đã biết, lúc ấy, một gã thủ hạ của Phong Hàn Tiếu tuy giương cờ hiệu tiễu phỉ nhưng thực tế là giết người cướp của, mười phần là hai gã trộm kia chết trong tay thuộc cấp của y, mà sáu khối Phật ngọc kia, rất có thể đã được đưa tới tay của Phong Hàn Tiếu. Sở Hoan cau mày nghi ngờ: - Nghe nói Phong Tướng quân quản bộ hạ cực nghiêm, sao có thể để cho binh lính đi đánh cướp? Tân Quy Nguyên hỏi ngược lại: - Ngươi hiểu Phong Hàn Tiếu sao? Sở Hoan lắc đầu: - Không dám nói hiểu rõ, nhưng ta cũng đã nghe rất nhiều chuyện về Phong Tướng quân, có lẽ không phải tất cả là nói bậy. - Ngươi nói Phong Hàn Tiếu quản bộ hạ nghiêm khắc, ta cũng không phủ nhận. Doanh Nguyên dưới trướng Phong Hàn Tiếu là một trong các Đại tướng, năm đó, chính y đã suất quân bình định tây bắc, khả năng của y, ta cũng không thể trái lương tâm mà phủ nhận. Lão cười lạnh: - Chuyện đó ngươi cũng đã biết, năm đó, Doanh Nguyên công phạt Quan Trung Giang Nam, Phong Hàn Tiếu đánh tây bắc, mười mấy đại quân dưới trướng y, từ đâu mà có? Thấy Sở Hoan không nói gì, lão cười lạnh: - Đánh Tây Xương ta, bản thân quân Tần cũng tổn thất nặng nề, tiêu hao rất lớn, muốn bổ sung khí giới quân lương và lương thảo, ngươi nghĩ rằng kiếm đâu ra? Doanh Nguyên còn đang khổ chiến ở Quan Trung, lại không thể tiếp tế cho Phong Hàn Tiếu, đương nhiên y chỉ có thể tận dụng tài nguyên ngay tại chỗ. Lưu Ly lên tiếng nói: - Ý ngươi nói là, Phong Hàn Tiếu dung túng bộ hạ của mình đánh cướp tây bắc là để bổ sung quân nhu? - Tài lãnh quân của Phong Hàn Tiếu là có, nhưng nhân phẩm y thấp kém, chỉ ra vẻ đạo mạo, bất quá, cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân xảo trá mà thôi. Tân Quy Nguyên cười lạnh: - Y cố ý làm như không thấy việc đám bộ hạ đi đánh đi cướp, đợi đến lúc cướp nhiều quá, dân chúng cáo lên, y lại làm ra vẻ quang minh lẫm liệt, chém đầu vài tên bộ hạ để thu mua nhân tâm. Cuối cùng, tiền cũng có, nhân tâm cũng có. Hắc hắc... Thượng bất chính, hạ tắc loạn, Doanh Nguyên là thứ âm hiểm xảo trá, Phong Hàn Tiếu cũng không kém. Sở Hoan và Lưu Ly đều nhíu mày. - Nếu Phật ngọc đã rơi vào tay Phong Tướng quân, các ngươi làm sao lấy lại được? Có vẻ Sở Hoan không muốn đi quá sâu vào chuyện quân Tần đánh cướp. - Lúc ấy, Phong Hàn Tiếu như mặt trời buổi trưa, hộ vệ bên người như mây, đồ trong tay y, đương nhiên chúng ta không thể lấy ngay, chỉ có thể tìm cách khác... - Cho tới tận bây giờ vẫn chưa có đủ cả sáu khối Phật ngọc, xem ra các ngươi vẫn chưa nghĩ được cách gì... Lão thở dài: - Chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền để mua chuộc người bên cạnh Phong Hàn Tiếu, sau đó tìm cách đoạt về. Chúng ta đã trả đủ tiền tài để có thể mua bất kể kẻ nào. Kết quả... chúng ta cũng điều tra được, quả thực Phật ngọc bị Phong Hàn Tiếu đoạt đi, nhưng cả sáu khối đều không ở trong tay Phong Hàn Tiếu. Chúng ta hao hết tâm lực cũng không cách nào biết được đến tột cùng Phật ngọc rơi ở đâu... - Cho nên, hai mươi năm qua, các ngươi vẫn đi khắp nơi tìm Phật ngọc, cho đến nay mới chỉ tìm được một khối? Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt lão, hỏi. Tân Quy Nguyên bất đắc dĩ đáp: - Chúng ta dùng tiền tài nước Tây Xương cũ để lại, chiêu mộ người mới. Mười một năm trước đã tìm về được một khối màu xanh, nhưng năm khối kia vẫn không rõ. Có điều, mấy năm trước chúng ta cũng đã tìm ra được, ít nhất đã tìm ra được vị trí của hai khối. Sở Hoan hỏi nhanh: - Trong tay ai? - Một khối trong tay Hiên Viên Bình Chương, một khối trong tay Lâm Khánh Nguyên. Tân Quy Nguyên trầm giọng: - Năm đó, Phong Hàn Tiếu đánh tây bắc, Hiên Viên Bình Chương lo hậu cần cho y, quan hệ giữa hai người không nề nông cạn, cho nên y đã tặng một khối Phật ngọc cho Hiên Viên Bình Chương. Lâm Khánh Nguyên vốn là Thiên Bảo Đại Tướng quân của Tây Đường, về sau, Tây Đường đầu hàng nước Tần, Lâm Khánh Nguyên đã trở thành thuộc cấp của Phong Hàn Tiếu. Để mua tâm của Lâm Khánh Nguyên, y đã tặng một khối. Hai khối Phật ngọc xác định ở trong tay hai người này, có điều, Lâm Khánh Nguyên đã chết, khối kia ở đâu không rõ. Chúng ta hỏi thăm ra, năm đó cả nhà Lâm Khánh Nguyên bị giết nhưng vẫn có một đứa con gái chạy thoát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khối Phật ngọc kia hẳn ở trong tay nàng.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Sa Mạc -- o -- Chương 1172 : Thiên võng. Mời đọc Tuy Sở Hoan cảm thấy băn khoăn trong lòng mình đã được giải đáp triệt để, rất nhiều bí mật bấy lâu hôm nay tựa như được cởi bỏ hết, nhưng từ sâu trong nội tâm của hắn, tựa như có một giọng nói không ngừng nhắc nhở, chuyện cũng không đơn giản như vậy. Không thể phủ nhận, Tân Quy Nguyên biết rất rõ chuyện Phật ngọc, nếu không, lão không thể biết có hai viên đang ở trong tay Hiên Viên Thiệu và Lâm Khánh Nguyên. Hiên Viên Thiệu là kẻ ít nói, sẽ không khoe viên đá đó khắp nơi cho mọi người xem. Hắn còn nhớ, mới đầu lão chẳng chú ý mấy đến viên đá đó, là vào một buổi tối, mình bị người ta hiểu lầm là Hiên Viên Thiệu, bị thích khách đánh lén... Chẳng lẽ thích khách ám sát Hiên Viên Thiệu là người của Tân Quy Nguyên. Đêm đó, Hiên Viên Thiệu cũng đã nói rất rõ đây không phải lần đầu những thích khách đó ra tay, nguyên nhân của ba bốn lần ám sát đó chính là vì viên đá màu trắng kia. Cần viên đá đó đến vậy cũng chính là Tân Quy Nguyên này. - Nếu đã ở trong tay bọn họ, muốn đoạt về thực sự không dễ dàng. Lưu Ly lắc đầu thở dài: - Hiên Viên Thiệu xuất thân đệ nhất vũ huân thế gia của Đế quốc, tiễn pháp vô song. Ta nghĩ, trên đời này rất ít người có thể tới bên cạnh lão... Nếu quả thực Phật ngọc ở trong tay lão, muốn có được cũng không dễ dàng. Nhiều năm trước Lâm Khánh Nguyên tạo phản bị tru, Lưu Ly có nghe nói, hình như có một đứa con gái của lão chạy thoát được, triều đình cũng đã phái người đi tìm tung tích nàng nhưng chưa thấy tin tức... Khối Phật ngọc kia ở trong tay nữ nhi của lão, thì ít nhất cũng phải tìm được nữ nhi của lão mới có thể đoạt được Phật ngọc. Tân Quy Nguyên gật đầu: - Ngươi nói không sai, sáu khối Phật ngọc phân tán khắp nơi, muốn tập trung lại đủ sáu thực không dễ dàng. Nhưng trước kia chúng ta đã lập lời thề với Đại vương, cho dù là mười năm trăm năm, cho dù thịt nát xương tan cũng phải tìm lại được sáu khối Phật ngọc kia đưa Đại vương đến Phật quật. Sở Hoan thở dài: - Mười năm trăm năm? Đối với nước Tần, nói lời hơi khó nghe, mười năm còn có thể, nếu là trăm năm, ngươi có thể sống lâu như thế? Tân Quy Nguyên cười nhạt một tiếng: - Sóng sau dồn sóng trước, chúng ta chết rồi, đương nhiên sẽ có người tiếp bước, không tìm được Phật ngọc, không đưa được Đại vương đến Phật quật, chúng ta vĩnh viễn không từ bỏ. Tuy lão cười nhạt thờ ơ, nhưng từ trong giọng nói đã thể hiện rõ sự kiên nghị không bao giờ thay đổi. Sở Hoan nhíu mày hỏi: - Cho tới nay, các ngươi vẫn không biết được Phật ngọc ở đâu, đã hai mươi năm rồi... Hắn không nói tiếp nữa, chỉ lắc đầu. Tân Quy Nguyên cười: - Ta hiểu ý ngươi. Trước kia chúng ta đã biết chuyện rất khó rồi, nhưng ngay trong thời điểm khó khăn nhất, Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát hiển linh, Phật binh trời giáng! - Phật binh trời giáng? Sở Hoan như cảm thấy gì đó: - Sao lại nói vậy? - Vì người của Tâm Tông đã đến. Tân Quy Nguyên cười cổ quái: - Nước Tây Xương bị phá, Tâm Tông cũng không quên tín đồ thành tín nhất của mình, họ vẫn nhớ Đại vương, cũng nhớ lời hứa năm đó với Đại vương. Khi Tâm Tông trao cho Đại vương sáu khối Phật ngọc đã đáp ứng ngài, chỉ cần còn sáu khối Phật ngọc trong tay, khi Đại vương qua đời, mặc kệ khó khăn bao nhiêu bọn họ cũng sẽ đến đưa ngài đi. Sở Hoan chậm rãi hỏi: - Trung Thổ tranh phách, đương nhiên Tâm Tông cũng biết. Nước Tây Xương bị phá, bọn họ cảm thấy Tây Xương Vương lành ít dữ nhiều, cho nên đã tìm tới Trung Thổ. Bọn họ tới lấy di hài của Tây Xương Vương? Tân Quy Nguyên gật đầu: - Đúng vậy. Thành Sóc Tuyền bị vây là tin tức cuối cùng mà Tâm Tông biết được, hai năm sau khi thành Sóc Tuyền bị phá bọn họ mới tới tây bắc, khi đó chúng ta đã bị nhốt ở đây, bọn họ không thể tìm được tung tích cho nên quay về Tây Lương. Nhiều năm sau, bọn họ lại phái người tới tìm lần nữa, mà chúng ta lại không biết Phật ngọc đang ở đâu, cũng không biết cuối cùng có thể tìm được Phật ngọc hay không, nên khi thấy sứ giả Tâm Tông bèn khẩn cầu bọn họ có thể mang di hài Đại vương đi, thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ngài... Nhưng sứ giả Tâm Tông không đồng ý, vì chúng ta không thể đưa ra Phật ngọc để tiến vào Phật quật, mà để tiến vào Phật quật lại cần Phật ngọc, chúng ta đã làm mất Phật ngọc, sứ giả Tâm Tông rất thất vọng. Khóe mắt Sở Hoan hơi giật giật: - Trước đó ngươi đã nói, đối với Phật đồ Tâm Tông, Phật ngọc vô cùng trân quý, các ngươi làm mất Phật ngọc, bọn họ sẽ không bỏ qua chứ? Tân Quy Nguyên gật đầu: - Đúng vậy, cho nên Thiên võng đã xuất hiện. - Thiên võng? Sở Hoan và Lưu Ly đều ngạc nhiên: - Vì sao lại gọi là Thiên võng? - Lưới tung khắp trời, đoạt lại Phật ngọc. Lão gằn từng chữ: - Đây là sứ mạng của Thiên võng. Tim Sở Hoan nhảy lên một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn buôn người Hồ Nhĩ Tư trong Kinh thành chính là người của Thiên võng? Không thể nghi ngờ, Tâm Tông tới, biết được Phật ngọc đã bị mất, nên đã cùng tàn quân nước Tây Xương liên thủ tổ chức cái gọi là Thiên Võng, theo như cách nói của Tân Quy Nguyên, mục đích là để đoạt lại Phật ngọc. Nói Hồ Nhĩ Tư mượn danh buôn bán nô lệ để hoạt động trong Kinh thành tìm hiểu vị trí của Phật ngọc cũng không vô lý. Hắn lập tức lại nghĩ tới, A Thị Đa cũng là đệ tử Tâm Tông, trên ngực y cũng có hình xăm chữ Vạn, nếu đoán trúng, thì đó là dấu của đệ tử Tâm Tông. Giống như Dược Ông, lão là Viện sứ Thái y viện nước Tây Xương, lúc ấy, rất nhiều quý tộc nước Tây Xương cũng bị ảnh hưởng, quy y Tâm Tông, Dược Ông quy y Tâm Tông cũng không phải chuyện không thể giải thích. Dược Ông quy y Tâm Tông, trở thành đệ tử Tâm Tông, trên ngực có hình xăm chữ vạn cũng không có gì lạ. Nói vậy, kể cả Lưu Tụ Quang, Hồ Văn Công tử, Lam Sam Công tử cũng là tín đồ Tâm Tông, những người này, có phải là thành viên Thiên Võng mà Tân Quy Nguyên đã nhắc đến không? Những người này hoạt động ở nước Tần, mục đích của họ, có phải là vì Phật ngọc? Lưu Tụ Quang vốn là quan viên nước Tần, nhưng đã bị Tâm Tông thuyết phục, có lẽ vì những duyên cớ khác, cũng gia nhập tổ chức Thiên Võng, đây cũng không phải là không thể. Thấy hắn đắn đo suy nghĩ, Lưu Ly nhẹ giọng hỏi: - Công phó, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hắn mỉm cười: - Tất cả những lời Tân Quốc Tướng nói khiến cho ta giật mình không thôi... Thiên võng hoạt động bên trong biên giới nước Tần, chẳng lẽ Thần Y Vệ hoàn toàn không biết gì? Tân Quy Nguyên cười nhạt: - Thiên hạ đều nói Thần Y Vệ không gì không biết, nhưng dù sao bọn họ cũng vẫn là người, không phải thần. Thiên hạ to lớn, thực sự không có chuyện gì là họ không biết sao? Sở Hoan thở dài: - Những điều Tân Quốc Tướng nói với chúng ta đều không phải là không ai không biết. Tân Quy Nguyên cười nói: - Ngươi rất thông minh. Các ngươi đã biết tất cả, đương nhiên không phải ta muốn nói cho các ngươi, chỉ đơn giản là ta muốn để cho các ngươi biết rõ đầu đuôi sự việc, như vậy mới có thể làm ăn với các ngươi được. - Làm ăn? Sở Hoan đã sớm đoán được không thể có chuyện Tần Quy Nguyên hao phí miệng lưỡi nãy giờ lại không cần gì, hơn nữa, trong nháy mắt, thậm chí hắn cũng đoán ra được, con át chủ bài của đối phương là cửa ra hang đá. Tuy hai gã phản đồ kia đã may mắn tìm được lối ra, nhưng cũng không có nghĩa là hai người Sở Hoan cũng sẽ nhanh chóng tìm được lối ra, hơn nữa, năm đó, để tìm được lối ra, bọn họ đã mất thời gian rất dài, tuyệt đối không có chuyện hai ba tháng đã thấy. Mà Sở Hoan thì không có nhiều thời gian như vậy, không có đồ ăn, hắn cũng biết mình và Lưu Ly không chống đỡ được bao lâu. Đương nhiên trong đầu hắn cũng nảy ra ý muốn dồn ép Tân Quy Nguyên. Muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể nghiêm hình bức cung Tân Quy Nguyên, ép y chỉ cho lối ra. Nhưng rất nhanh suy nghĩ đó đã bị hắn xóa đi. Hắn có thể nghĩ vậy, đương nhiên Tân Quy Nguyên đã sớm đề phòng, nhưng đối phương lại hoàn toàn không để ý, có thể nói, căn bản, lão chẳng sợ mình ép hỏi lão. Hơn nữa, hắn cũng biết, thế gian này tuy có rất nhiều người nhu nhược, nhưng cũng có rất nhiều người cứng rắn. Nếu tất cả đều đúng như Tân Quy Nguyên nói, để hoàn thành di chúc của Tây Xương Vương, hai mươi năm như một, lão vẫn không từ bỏ con đường của mình, đương nhiên tâm tính người này vô cùng kiên nghị, rất khó tưởng nổi một người như thế sẽ khuất phục dưới tay mình. Chăm chú nhìn Lưu Ly, lão nói tiếp: - Lưu Ly, ngươi có biết phụ thân của ngươi cũng là Thiên Võng? Lão bất ngờ hỏi một câu khiến cho Sở Hoan và Lưu Ly đều lắp bắp kinh hãi. Khuôn mặt Lưu Ly trắng bệch, run giọng hỏi: - Ngươi...ngươi nói gì? Lão thở dài: - Cố quốc của các ngươi là Cổ Tư La ở Tây Cực, phụ thân ngươi chắc đã từng nói với ngươi, mà ở nước Cổ Tư La, Tâm Tông là quốc đạo. - Ngươi nói phụ thân...phụ thân ta cũng là Tâm Tông? Lão gật đầu: - Tuy tổ tiên ngươi đã từ Cổ Tư La xa xôi vào Trung Nguyên sinh sống nhiều đời, đã hòa vào cuộc sống sinh hoạt của Trung Nguyên, nhưng từ trước tới giờ, chẳng lẽ người không biết, thực ra người Trung Nguyên chưa thực sự coi các ngươi là người một nhà? Trước kia, để kết hợp được với mẹ ngươi, phụ thân ngươi đã chịu bao nhiêu khổ cực... Lão lắc đầu thở dài: - Những chuyện quá khứ này, chưa chắc lão đã kể với ngươi. Ánh mắt Lưu Ly thoáng chút ảm đạm, Sở Hoan đều thấy hết, hắn hiểu, tuy đã sống mấy đời ở đây, ngoại hình nàng đã giống với người Trung Nguyên, nhưng cơ thể vẫn còn rất nhiều đặc điểm của người Tây Vực. Mà đối với người nước khá, tư trước tới nay, người Trung Nguyên vẫn giữ tâm lý kính sợ và bài xích, giống như người Quỷ Phương An Ấp Đạo, tổ tiên bọn họ cũng từ Tây Vực tới, sinh sống lâu đời, nhưng người Quỷ Phương vẫn bị coi là man nhân, chưa từng được tộc đàn Trung Nguyên đón nhận. Hắn có thể tưởng được sự thống khổ của Lưu Ly ngày bé khi bị bài xích. - Trước kia phụ thân ngươi cũng không phải tín đồ Tâm Tông, nhưng khi lão ở đây chữa bệnh cho Song Dương Vương gia đã bắt đầu tiếp xúc với Tâm Tông. Vốn lão có huyết thống Tây Vực, so với người Trung Nguyên, lại càng dễ đón nhận giáo lý Tâm Tông hơn. Cho nên, khi ấy, lão cũng đã quy y theo Tâm Tông, trở thành một tín đồ Tâm Tông. Trong đôi mắt màu lam của Lưu Ly có vẻ không dám tin, lắc đầu nói: - Không phải, phụ thân chưa bao giờ thích tranh giành, người...người sẽ không gia nhập Thiên Võng! Tân Quy Nguyên lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của nàng: - Lưu Ly, ta hỏi ngươi, chân Doanh Tường mắc bệnh, yết bảng cầu y, vì sao phụ thân ngươi không muốn bị lôi kéo vào thị phi của ngươi lại vội vàng đến Kinh Thành hưởng ứng lệnh triệu tập? Lão ta không biết Kinh thành là nơi phồn hoa nhất nhưng cũng là nơi nhiều thị phi nhất sao? Vậy ngươi có biết tại sao không? Khi lão biết mình đã mắc bệnh nan y, không thể tới đúng hẹn, lại dặn ngươi phải tới Kinh thành trước, ngươi biết là ai đã quyết định cho ngươi đi trước không?
Quốc Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Sa Mạc -- o -- Chương 1173 : Kế hoạch tuyệt mật. Mời đọc Lưu Ly vốn thông minh hơn người, vừa nghe vậy đã thất thanh hỏi: - Chẳng lẽ nước Tần có ý với ngươi? Tân Quy Nguyên cười hắc hắc: - Lưu Ly, ta rất hài lòng với trí tuệ của ngươi, Thiên Võng cần có người như ngươi mới được. Ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ thân ngươi. Nàng khổ sở lắc đầu: - Tất cả những lời ngươi nói đều không thể tưởng tượng được, Lưu Ly rất khó để tin tất cả đều là thật. Khi phụ thân còn tại thế chưa bao giờ tiết lộ với ta chút mảy may, ông ấy là người thân nhất của ta, sao phải gạt ta? - Vì những việc chúng ta làm càng ít người biết càng tốt. Cho dù là hôm nay, có rất nhiều người có vô số quan hệ với Thiên Võng nhưng vẫn không biết mình là người của Thiên Võng. Giống như ngươi, từ rất nhiều năm trước đã được liệt vào Thiên Võng, nhưng thân phận của ngươi vẫn luôn được bảo vệ, cho dù là chính ngươi cũng không biết thân phận thực sự của mình. Tân Quy Nguyên chắp tay sau lưng khi định thần nhàn đáp lại. Sở Hoan cực kỳ kinh ngạc, vạn lần hắn cũng không thể ngờ một nhan sắc khuynh quốc như Lưu Ly lại cũng là người của Thiên Võng, từ lâu đã bị Thiên Võng sử dụng như một quân cờ. Hình như cảm thấy nàng còn chưa tin, Tân Quy Nguyên vươn tay ra, như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện thêm một chiếc khuyên tai, chế tác rất bình thường. Chiếc khuyên tai này xem ra cũng không phải thứ đắt giá, nhưng vừa nhìn thấy, hai mắt Lưu Ly lại choáng váng. - Chiếc khuyên tai này, đương nhiên ngươi biết rõ lai lịch. Tân Quy Nguyên thở dài: - Đây là tín vật đính ước mà phụ thân ngươi tặng cho mẫu thân của ngươi. Cho dù lão giấu chuyện gì với ngươi đi nữa, nhưng chuyện này, tuyệt đối sẽ không giấu ngươi. Thân thể mềm mại của Lưu Ly khẽ run rẩy, liền sau đó, nàng vươn ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay cũng có một chiếc khuyên tai giống như của Tân Quy Nguyên. Sở Hoan ngạc nhiên. Lúc nãy, khi Lưu Ly hôn mê, hắn gần như đã kiểm tra khắp thân thể nàng, không ngờ được nàng vẫn còn chiếc khuyên tai này, nhưng cũng có thể thấy được, đối với nàng, chiếc khuyên tai này vô cùng quan trọng, nếu không nàng sẽ không luôn mang nó bên mình. - Thứ này, trước khi đi, phụ thân đã trao cho ta. Nàng nhìn lão: - Cùng là một đôi khuyên tai, chính là tín vật đính ước với mẫu thân. Phụ thân vẫn thường xuyên lấy ra nhìn vật nhớ người...Trước khi đi, ông chỉ để lại một chiếc, ta rất thắc mắc, khuyên tai luôn có một đôi, vì sao lại chỉ để lại cho ta một chiếc. Phụ thân nói, một ngày nào đó, sẽ có người đưa chiếc còn lại cho ta, chuyện này ta vốn vẫn không giải thích được. Thì ra... Nàng nhắm nghiền hai mắt, hẳn là đã tin lời lão. Sở Hoan cũng hơi nhíu mày hỏi: - Thiên Võng là để tìm Phật ngọc, vì sao các ngươi muốn để cho phu nhân tới Kinh thành hướng ứng lệnh triệu tập? - Đương nhiên ngươi cũng thấy được mỹ mạo của Lưu Ly, khắp thiên hạ chỉ sợ không tìm được nữ nhân đẹp hơn nàng. Chỉ cần nàng vào Kinh hưởng ứng, cho dù y thuật không qua cửa, chúng ta cũng tin chắc Doanh Tường cũng sẽ giữ nàng lại... Lão dừng lại, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của nàng: - Khắp thiên hạ này, hẳn không ai có thể ngăn cản được dung nhan tuyệt sắc như vậy. Sở Hoan cười lạnh: - Nói vậy tức là các ngươi đã sớm quyết định tương lai của phu nhân? Liếc nàng, hắn nói tiếp: - Phu nhân cũng không phải con rối, các ngươi có tư cách gì quyết định vận mệnh của nàng? - Trên thế gian này, người thực sự có thể quyết định vận mệnh của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tân Quy Nguyên cười lành lạnh: - Kể cả ngươi, ngươi có thực sự quyết định được vận mệnh của mình? Lão chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói tiếp: - Ít nhất là hiện tại ngươi không có cách nào nắm giữ được vận mệnh của mình. Ngay cả sơn động này cũng không ra được, làm sao ngươi nắm giữ được vận mệnh của mình? Sở Hoan há to miệng, nhưng nghẹn lại không trả lời được. Không phải hắn không thừa nhận, trên thế giới này, phần lớn là không thể khống chế vận mệnh của mình. - Các ngươi để cho ta ứng chinh là vì muốn ta tiếp cận Điện hạ. Lưu Ly cực kỳ thông minh, đã hiểu ra vài phần: - Nhưng đến tột cùng mục đích của các ngươi là gì? Mục tiêu của Thiên Võng là đoạt lại Phật ngọc, nhưng hình như Thái tử Điện hạ không có liên quan tới Phật ngọc. - Trước kia ta đã nói. Chúng ta đã xác định được vị trí của hai khối Phật ngọc, cùng với khối trong tay ta, có ba khối đã xác định được rõ ràng. Ngoài ra, còn ba khối nữa chưa xác định được vị trí, nhưng có hai trong số đó chúng ta lại có phương hướng nghi ngờ. - Phương hướng nghi ngờ? Ở đâu? - Ít nhất có một khối Phật ngọc sẽ ở trong Hoàng Cung. Còn hai khối kia, tuy không biết ở đâu, nhưng chắc chắn một khối trong tay Phong Hàn Tiếu. - Phong Hàn Tiếu? Lưu Ly ngạc nhiên: - Không phải lão đã chết từ mấy năm trước rồi sao? Tân Quy Nguyên gật đầu: - Chết ở Thường Thiên Cốc! Sở Hoan nheo mắt, chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt của lão hỏi lại: - Chẳng lẽ cái chết của Phong Tướng quân có quan hệ với các ngươi? Lão cười lạnh: - Lão là kẻ thù lớn nhất của nước Tây Xương, nếu có cơ hội, đương nhiên chúng ta sẽ không bỏ qua cho lão. Chỉ là, lão đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người, cho dù chúng ta muốn giết lão nhưng đã bị người khác ra tay trước. - Hả? Như nghĩ ra điều gì, Sở Hoan hỏi lại: - Ai cũng nói Phong tướng quân cùng Thập Tam Thái bảo chết ở Thường Thiên Cốc ngoài Nhạn Môn Quan, cho tới nay vẫn chưa tra ra được hung thủ. Có người nói là người Tây Lương mai phục, cũng có người nói có huyền cơ khác, vậy ngươi đã biết thực sự họ chết trong tay ai sao? - Hình như ngươi rất có hứng thú với chuyện của Phong Hàn Tiếu? Có điều, đáp án của ta sẽ khiến ngươi thất vọng, vì cho dù là Thiên Võng cũng không biết Phong Hàn Tiếu chết trong tay ai... Thậm chí, chúng ta cũng đã điều tra về việc này nhưng không có bất cứ kết quả gì! Lão lành lạnh cười: - Có điều, có thể khẳng định, cái chết của Phong Hàn Tiếu chắc chắn đã có âm mưu từ trước. - Tại sao? - Phong Hàn Tiếu xuất quan vốn đã là chuyện rất ly kỳ. Lão là chủ soái quân Tây Bắc, trong tay mười vạn hùng binh, cái gọi là quân tử gặp nguy dưới chân tường, tuy Phong Hàn Tiếu chẳng phải quân tử gì nhưng lão vô cùng coi trọng sự an toàn của mình. Ta cũng không gạt các ngươi, Thiên Võng tìm Phật ngọc, đương nhiên Phong Hàn Tiếu là mục tiêu thứ nhất, chúng ta đã từng muốn ám sát lão rồi tìm Phật ngọc từ trong người lão, nhưng võ công người này quá cao minh, hơn nữa bên cạnh còn có Thập Tam Thái Bảo ngày đêm theo hộ tống, muốn giết lão thực sự quá khó khăn. Trầm ngâm một lát, hình như chính lão cũng không hiểu: - Một lần, lão dẫn theo Thập Tam Thái Bảo đột nhiên xuất quan, tất cả mọi người đều bất ngờ. Ngoài Nhạn Môn Quan vẫn luôn có gian tế Tây Lương hoạt động, mà người Tây Lương vẫn xem Phong Hàn Tiếu là kẻ địch lớn nhất. Khi đó, thậm chí người Tây Lương còn ra giá năm vạn lượng hoàng kim muốn có được thủ cấp của Phong Hàn Tiếu. Đương nhiên lão hiểu rất rõ việc này. Đến nay ta vẫn không hiểu, vì sao lão lại chỉ dẫn Thập Tam Thái Bảo ra Nhạn Môn Quan, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Lưu Ly buồn bã đáp: - Theo như ta được biết, sau này điều tra, việc Phong Hàn Tiếu xuất quan rất nhiều tướng lãnh cao cấp trong quân Tây Bắc cũng không biết. Rất có thể lo sợ có kẻ nảy lòng tham nên không thông báo với bất kỳ ai. Hơn nữa, từ di thể của bọn họ có thể thấy lúc đó bọn họ đang cải trang xuất quan chứ cũng không ra với thân phận thật. - Nhưng bọn chúng đã bị tập kích ở Thường Thiên Cốc, chứng minh hành tung của chúng vẫn bị người biết. Chẳng những đối phương biết rõ hành tung của Phong Hàn Tiếu, hơn nữa còn đã kín đáo bố trí xong xuôi. Công bằng mà nói, Phong Hàn Tiếu là nhân vật lợi hại, Thập Tam Thái Bảo dưới tay lão tuy chưa hẳn đều là cao thủ nhưng phối hợp với nhau cực kỳ lợi hại. Năm đó, Thập Tam Thái Bảo đuổi giết hơn một ngàn binh lính Tây Lương tới gần sa mạc, nghe vậy đủ hiểu sự lợi hại của chúng. Muốn giết một đám người như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng. Sở Hoan nhìn Tân Quy Nguyên: - Ngươi nói rằng sau đó các ngươi đã điều tra nhưng chưa thu được gì đúng không? - Khi chúng ta nhận được tin tức tới Thường Thiên Cốc, thi thể của bọn họ đã bị quân Tây Bắc bí mật mang về. Vì không muốn ảnh hưởng đến quân tâm nên ban đầu bọn họ vẫn giấu diếm, chỉ nói là thi thể của bọn họ được Thần Y Vệ bí mật mang đi. Chúng ta đã kiểm tra chiến trường ở Thường Thiên Cốc, chỉ có điều, Thần Y Vệ và quân Tây Bắc cũng đã sớm quần nát chỗ đó, chúng ta cũng không có được thu hoạch lớn gì... Từ đó, tuy chúng ta cũng đã từng điều tra nhưng quả thực sự thực đã được che giấu quá khéo léo, cho đến giờ, nước Tần vẫn chưa thể có được câu trả lời, thậm chí rất nhiều người cũng không biết Phong Hàn Tiếu chết ở Thường Thiên Cốc. Lưu Ly cau mày: - Nếu đã vậy thì cho dù Phong Hàn Tiếu có thực sự mang ngọc trong người cũng không cần tìm nữa. Tân Quy Nguyên nhìn thẳng vào mắt nàng: - Vì năm đó chúng ta đã bao bọc ngươi, lại thêm ngươi đã biết rõ về kế hoạch Thiên Võng. Ngươi phải tham dự, đại sự tìm Phật ngọc nhất định cũng phải do ngươi gánh vác. Lưu Ly nắm chặt áo choàng, dường như nàng hơi lạnh, thân hình mềm mại hơi run rẩy, nhẹ giọng hỏi: - Ta không rõ ý ngươi. - Thiên Võng vẫn muốn phát triển mạng lưới trong Hoàng cung, nhưng quá khó khăn, quá hung hiểm. Tân Quy Nguyên thở dài: - Doanh Nguyên vẫn luôn là một kẻ cẩn thận, trong Hoàng thành cũng trải Thần Y Vệ khắp nơi, nếu Thiên Võng tùy tiện vào Hoàng thành sẽ khó mà qua mắt được Thần Y Vệ. Khi đó, Thiên Võng càng khó thực hiện kế hoạch hơn. Chúng ta vừa mới thương lượng, ta muốn tìm một lý do thích hợp để cho Thiên Võng được tiếp cận với hoàng tộc nước Tần, mới có thể thi hành kế hoạch tiếp theo. - Cho nên các ngươi muốn lợi dụng phu nhân? Sở Hoan thản nhiên hỏi. - Ngay từ đầu, kế hoạch đã là để cho cha con các ngươi vào Kinh. Phụ thân ngươi y thuật cao siêu, lại thêm dung mạo của ngươi, rất dễ dàng tiếp cận với Doanh Tường. Chỉ cần các ngươi có thể vào phủ Thái tử, phụ thân ngươi sẽ biết phải làm thế nào sau đó. Nhưng người tính không bằng trời tính, đột nhiên phụ thân ngươi có bệnh, không thể gượng được đến Kinh thành, nhưng kế hoạch của chúng ta không thể thay đổi. Ngay từ đầu phụ thân của ngươi cũng không đồng ý để cho ngươi một mình tiến vào, lão chỉ sợ ngươi không gánh được trách nhiệm lớn như thế... Lão nhìn thẳng vào đôi mắt mê hồn của nàng, chậm rãi nói: - Nhưng ta tin, ngươi hoàn toàn có thể gánh vác gánh nặng này!
Quốc Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Sa Mạc -- o -- Chương 1174 : Phổ Thiên đều là thần y. Mời đọc Lưu Ly cười khổ: - Trước kia ta cũng rất khó hiểu, vì sao phụ thân một mực muốn ta tới Kinh thành, ta vẫn cho rằng phụ thân muốn chứng minh mình có người kế tục. Thì ra... Nàng khẽ thở dài phiền muộn. - Bí mật trong cung người ngoài không thể biết. Tân Quy Nguyên nói: - Do vậy, chúng ta nhất định phải có một đôi mắt bên cạnh Hoàng tộc, Doanh Tường là Thái tử nước Tần, đương nhiên biết không ít chuyện trong cung, có lẽ y cũng biết khối Phật ngọc kia ở trong tay ai, thậm chí có thể lợi dụng y mà có được khối Phật ngọc trong cung. Lưu Ly lắc đầu: - Mấy năm nay Điện hạ rất ít hỏi han chuyện trong cung, ngài không có tâm tình đi tìm một khối Phật ngọc. - Nhưng vì ngươi, chuyện gì lão cũng có thể làm. Tân Quy Nguyên lại cười: - Lưu Ly, thực ra chúng ta vẫn luôn phái người bảo vệ ngươi. Mọi chuyện của ngươi từ khi vào Kinh chúng ta đều rất rõ ràng, Doanh Tường vô cùng sủng ái ngươi, chúng ta có thể kết luận, chỉ cần ngươi đề xuất bất kỳ yêu cầu gì với lão, chỉ cần có thể làm được, nhất định lão sẽ thỏa mãn ngươi. Sở Hoan cười lạnh: - Bảo hộ cái gì, chẳng qua là phái người giám thị phu nhân. Nàng nhíu mày hỏi: - Công phó, khi ở Sóc Tuyền ngươi không chú ý, rất có thể có người bí mật giám thị ta. Chẳng lẽ... Nàng nhìn Tân Quy Nguyên nghi ngờ. Sở Hoan cũng nhanh chóng nghĩ tới việc này. Dược Ông đã dùng một phương thức kỳ quái để truyền tin, hắn vẫn cho rằng có người giám thị Lưu Ly nên Dược Ông không dám truyền tin thẳng tới nàng. Chẳng lẽ những người kia là người của Thiên Võng? Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này vì không hợp lý. Bản thân Dược Ông là người của Thiên Võng, nếu quả thực người của Thiên Võng đang giám thị Lưu Ly, căn bản ông ta không cần tốn công tốn sức, bọn họ vốn là người một nhà, ông ta việc gì phải giấu diếm. - Dược Ông nhờ Sở đại nhân truyền tin cho ngươi đúng là vì bất đắc dĩ. Tân Quy nguyên thở dài: - Bởi vì, trước đây không lâu, không biết từ đâu đã xuất hiện một đám người, ít nhất đã hai lần bọn chúng lẻn được vào Dược Cốc, tự cho rằng mình che giấu rất giỏi nhưng thực ra đã bị bọn ta phát hiện. Đám người đó hành tung quỷ dị, ngay cả Thiên Võng chúng ta cũng không biết lai lịch của họ... Chúng ta biết chuyện không ổn, rất có thể có người đã theo dõi... - Là Thần Y Vệ? Sở Hoan nhíu mày hỏi. Tân Quy Nguyên lắc đầu: - Chúng ta cũng không biết chắc chắn, nhưng người đến chắc chẳng phải có ý tốt. Dừng một lát lão nói tiếp: - Lưu Ly, lần này ngươi đến Tây Bắc, chúng ta vốn định nói kế hoạch của Thiên Võng cho ngươi biết, vì kế hoạch đã bắt đầu được tiến hành gấp rút... Chúng ta cần ngươi làm một việc mới đành đưa ra hạ sách này, đưa ngươi và Sở đại nhân cùng tới đây. Sở Hoan hỏi: - Ta rất thắc mắc, vì sao các ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến chữ vạn? Vì sao các ngươi biết ta biết đến sự tồn tại của chữ vạn đó? - Đương nhiên Sở đại nhân sẽ không quên Tĩnh Từ Am, cũng đương nhiên sẽ không quên Trung Nghĩa Trang! Tân Quy Nguyên cười hắc hắc. Sở Hoan thầm giật mình, thất thanh: - Quả nhiên bọn họ cũng là người của Thiên Võng. - Lưu Tụ Quang chết trong Tĩnh Từ Am, ở Trung Nghĩa Trang chúng ta lại hao tổn thêm hai người. Lão lạnh lùng nhìn hắn: - Sở đại nhân, quả nhiên thủ đoạn của ngươi rất cao. Ba thành viên Thiên Võng của chúng ta đều chết trong tay ngươi. Lưu Ly hết sức kinh ngạc, Sở Hoan cười: - Thì ra tất thảy đều là các ngươi làm trò quỷ... Hàng trăm câu hỏi ta chưa thể giải thích, hôm nay đều đã hiểu rõ ràng. - Bọn họ đều là thành viên Thiên Võng, cũng đều là tín đồ Tâm Tông. Mục đích của tất cả mọi người đều là tìm Phật ngọc. - Ta rất không hiểu, nếu vì muốn tìm Phật ngọc thì vì sao phải hành thích Tề Vương? Sở Hoan thản nhiên hỏi: - Trung Nghĩa Trang đặt mai phục mục đích là ám sát Tề Vương. Nếu Thiên Võng các ngươi đã tham gia, thì mục đích là gì? - Diệt trừ Doanh Nhân, Doanh Tường có thể trở thành Hoàng đế. Lão thản nhiên giải thích: - Tất cả những việc này đều là chúng ta phối hợp hành động với Lưu Ly. Lưu Ly nghi ngờ hỏi: - Phối hợp với ta? - Không sai. Lưu Ly, một mình ngươi có liên quan tới ba khối Phật ngọc. Khối Phật ngọc trong cung cần ngươi lợi dụng Doanh Tường tìm hiểu vị trí cụ thể, thậm chí là đoạt lấy. Khối của Hiên Viên Thiệu cũng cần phải mượn sức Doanh Tường mà đoạt lấy. Còn khối Phật ngọc trong tay Phong Hàn Tiếu, cũng cần phải mượn tay Doanh Tường. Mà nguyên nhân có thể lợi dụng Doanh Tường để làm tất cả những việc này đơn giản là ngươi. Sở Hoan hỏi: - Khối phật ngọc trong cung kia, lợi dụng Thái tử để tìm hiểu thì ta có thể hiểu được. Nhưng khối Phật ngọc của Hiên Viên Thiệu và Phong Tướng quân, sao lại phải nhờ Thái tử? Hắn hơi nheo nheo khóe mắt: - Vừa rồi ngài cũng đã nói, Phong Tướng quân đã chết, càng không biết Phật ngọc ở đâu... Tân Quy Nguyên không đợi hắn nói xong đã nhả ra hai tiếng: - Bạch Lâu! Bạch Lâu! Sắc mặt Sở Hoan khẽ biến: - Bạch Lâu? Ngươi nói là Bạch lâu của Thần Y Vệ? - Đương nhiên ngươi đã từng nghe nói tới Bạch Lâu. Bạch Lâu là nha môn bí mật của Thần Y Vệ. Nói đây là nha môn thần bí nhất trên đời này cũng không giả. - Ta chỉ biết là, Bạch lâu của Thần Y Vệ, ngoại trừ người của Thần Y Vệ, mặc kệ là Hoàng thân hay quốc thích đều không có tư cách tiến vào. - Phong Hàn Tiếu chết, trong số những người xử lý việc này có cả Thần Y Vệ. Cho nên đương nhiên Thần Y Vệ biết được nhiều chuyện che giấu trong đó hơn. Có lẽ khối Phật ngọc của Phong Hàn Tiếu cũng đã rơi vào tay Thần Y Vệ. Theo ta được biết, trong Bạch Lâu có lưu các hồ sơ bí mật, hồ sơ của Phong Hàn Tiếu chắc chắn cũng trong số đó, vị trí cuối cùng của Phật ngọc, chắc chắn cũng có ghi trong đó. - Ngươi nghĩ rằng trong Bạch Lâu sẽ có hồ sơ của Phong Tướng quân? Tân Quy Nguyên khẳng định: - Điều này không cần nghi ngờ gì nữa. Thần Y Vệ có thể lợi dụng tất cả thủ đoạn để có được tình báo họ cần. Thiên Võng được thành lập để tìm Phật ngọc, hoạt động trong biên giới nước Tần, mà kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Thần Y Vệ, mặc kệ bọn họ có biết đến sự hiện hữu của chúng ta hay không, chúng ta cũng phải hiểu rõ về bọn họ. Gần hai mươi năm qua, chúng ta có hai nhiệm vụ quan trọng nhất, một là tìm Phật ngọc, coi như kế hoạch của Thiên Võng có thể tiến hành thuận lợi. Hai là luôn luôn phải đề phòng Thần Y Vệ, chỉ có hiểu rõ bọn họ mới có thể đề phòng bọn họ... Dừng một lát, lão cười khùng khục quái dị trong cổ: - Hiểu rõ ngươi nhất, không phải là bằng hữu của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi. Sở Hoan “A” một tiếng: - Nói vậy, các ngươi hiểu rất rõ về Bạch Lâu của Thần Y Vệ? - Trong mắt rất nhiều người Thần Y Vệ là u linh dưới đất, cũng chính vì vậy, mọi người mới luôn sợ hãi bọn chúng. Lão cười lạnh: - Lập nên Thần Y Vệ, năm đó Doanh Nguyên cũng đã tổn hao rất nhiều tâm tư, rất nhiều người chưa bao giờ biết thực sự Thần Y Vệ có bao nhiêu người. Thực ra đáp án này cũng không khó khăn, có lẽ bọn chúng chỉ có vài trăm người, cũng có thể có mấy vạn người... - Vậy là sao? - Sau nhiều năm tìm hiểu, chúng ta được biết, Thần Y Vệ, cao nhất là Vệ Đốc, dưới có Tứ Đại Thiên Hộ, mười hai Đại Bách Hộ, có thể tra hồ sơ trong Bạch Lâu chắc chỉ có vài trăm người, nhưng tai mắt của Thần Y Vệ cơ hồ có thể nói trải khắp thiên hạ. Rất nhiều người hiện đang làm tai mắt cho Thần Y Vệ, chỉ là có lẽ chính họ cũng không biết. Sở Hoan nghe hơi mơ hồ không hiểu lắm. - Thực ra vấn đề này rất đơn giản. Các ngươi cũng biết, cho dù là Giáo úy Thần Y Vệ, mỗi người đều có rất nhiều tai mắt không muốn ai biết. Những tai mắt này đều là người bình thường bị bọn chúng khống chế, có thể là tiểu thương, có thể là lưu manh vô lại, có thể là kỹ nữ thanh lâu, Thần Y Vệ sẽ lợi dụng những người này mà có được rất nhiều tin tức chúng muốn biết. Chỉ là bọn chúng biết cách khống chế người ta, thậm chí rất nhiều người còn không biết mình là một phần trong số đó. Sở Hoan thở dài: - Vậy xem ra quả thực Thần Y Vệ trải khắp thiên hạ. - Đại tướng nơi biên cương, người quan trọng ở địa phương còn có thể tìm thấy được hồ sơ ở Bạch Lâu, huống chi là Phong Hàn Tiếu. Lão hơi giễu cợt: - Lão được xưng là một trong Tứ Đại Thượng Tướng quân của Đại Tần, nhân vật như vậy, dù sống hay chết, chắc chắn Thần Y Vệ đều phải vô cùng lưu ý... - Có vẻ ta hiểu rồi. Sở Hoan như nghĩ tới điều gì đó: - Các ngươi lợi dụng phu nhân, muốn phu nhân thu thập tin tức từ Thái tử. Các ngươi căn bản không có cách nào tiếp cận Bạch Lâu, nhưng trong đó lại có một thứ các ngươi vô cùng cần, nên các ngươi cần một người có thể tiến vào Bạch Lâu. Hoàng thân quốc thích cũng không thể tiến vào Bạch Lâu, nhưng có một người có thể, lại có thể hiểu rõ về Bạch Lâu, chính là... Hoàng đế khống chế Bạch Lâu! Tân Quy Nguyên cười khen: - Sở đại nhân quả nhiên rất thông minh. Không sai, có thể sai bảo Bạch Lâu cũng chỉ có chủ nhân của chúng. Mà Bạch Lâu chỉ một mực trung thành với Hoàng đế. Hôm nay, thuần phục được Doanh Nguyên, nhưng Doanh Nguyên rồi cũng có ngày chết đi... Cuối cùng Lưu Ly bừng tỉnh đại ngộ: - Ý các ngươi nói, Thánh thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, có thể khống chế Bạch Lâu? - Doanh Nguyên chết rồi, toàn bộ giang sơn phải trao lại cho tân Hoàng đế, huống chi chỉ là một nha môn Bạch Lâu. Tới khi Doanh Nguyên chết, Thần Y Vệ Bạch Lâu sẽ tự thuần phục tân Hoàng đế. Mà Tân Hoàng đế đương nhiên có tư cách có được tất cả hồ sơ trong Bạch Lâu... Lão nhìn nàng: - Vị trí của khối Phật ngọc của Phong Hàn Tiếu, thậm chí là vị trí của ba khối Phật ngọc kia, cũng có thể có được đáp án từ trong Bạch Lâu. Sở Hoan đã hiểu ra: - Cho nên các ngươi mới phái người ám sát Tề Vương ở Trung Nghĩa Trang, mục đích là thanh trừ chướng ngại cho Thái tử. Cái gọi là kế hoạch Thiên Võng của các ngươi là kế hoạch để cho Thái tử có thể đăng cơ thượng vị! - Ngươi nói quả không sai. Trong kế hoạch Thiên Võng, Doanh Tường là một mắt xích quan trọng. Chúng ta không có cách nào khác để tiếp cận Bạch Lâu, chỉ có một cách đó. Tuy rất phức tạp, cũng tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, nhưng nếu quả thực có thể dùng phương pháp đó mà có được Phật ngọc, tất cả đều đáng giá. Lão thở dài: - Lưu Ly, bây giờ ngươi nên hiểu, ngươi có vai trò quan trọng cỡ nào trong Thiên Võng. - Vì di chúc của Tây Xương Vương, tốn hao tinh lực lớn như vậy, hai mươi năm như một, bố trí chu đáo chặt chẽ, Tân Quốc Tương, tất cả có đáng không? Lưu Ly cười khổ lắc đầu. Giọng nói của Tân Quy Nguyên lại trở nên cực kỳ nghiêm túc: - Lời này không nên từ miệng ngươi nói ra. Lưu Ly, không nên quên, ngươi cũng là người của Thiên Võng. Sứ mạng của ngươi không cho phép ngươi nói như vậy. Nàng sâu kín thở dài: - Ngươi nói với ta những lời này là để cho ta tiếp tục kế hoạch Thiên Võng? - Không chỉ là ngươi. Ánh mắt của lão nhìn sang Sở Hoan: - Còn có Sở đại nhân. Sở đại nhân đã bị cuốn vào việc này, đương nhiên không thể chỉ lo thân mình. Ngay từ câu nói đầu tiên của ta và các ngươi, Sở đại nhân cũng đã trở thành một bộ phận của kế hoạch Thiên Võng.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Sa Mạc -- o -- Chương 1175 : Đặt cả hai cửa. Mời đọc Sở Hoan cười ha hả hỏi ngược lại: - Hình như Tân Quốc Tương rất tự tin rằng ta sẽ tham gia vào kế hoạch Thiên Võng? Chỉ là, có lẽ Tân Quốc Tương đã quên, bản đốc là quan viên Đại Tần. Kế hoạch Thiên Võng, chuyện liên quan đến Hoàng tộc, ngươi nghĩ ta sẽ đi cùng đường với các ngươi sao? Tần Quy Nguyên không nóng không vội cười nói: - Nếu không tự tin, sao lại kể chuyện tuyệt mật này cho Sở đại nhân? Tân Quy Nguyên ta bất nhân bất quỷ sống qua suốt hai mươi năm, nhưng đầu óc không hồ đồ. Sở đại nhân cũng không phải kẻ ngu, nếu không nắm chắc, ngươi nghĩ ngươi có tư cách biết rõ những bí mật này không? Sở Hoan lãnh đạm cười cười: - Ta không hiểu rõ ý ngươi. - Ta đã nói chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi. Lão tiếp lời: - Hẳn Sở đại nhân không quên, hiện giờ ngươi đang lâm vào tuyệt cảnh, không có sự giúp đỡ của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng rời nơi này. Sở Hoan chỉ “A” một tiếng. Lão thở dài: - Sở đại nhân, thực ra, đối với ngươi mà nói, chuyện này cũng không đến mức khó xử. Ta cũng không bảo ngươi dấy binh tạo phản, chỉ là mong ngươi giúp Tâm Tông chúng ta tập trung Phật ngọc mà thôi. Sở Hoan lắc đầu: - Tân Quốc Tương đã nhìn lầm người rồi. Ta không thể giúp các ngươi việc gì. - Sở đại nhân là Tổng đốc một đạo, quyền cao chức trọng, tuy Tây Xương và nước Tần là đại thù, nhưng mục đích của Thiên Vương cũng không phải báo thù rửa hận, chỉ là tìm thứ thuộc về chúng ta mà thôi. Lão lại nhìn hắn: - Sở đại nhân đừng nghĩ rằng Thiên Võng là do ta khống chế, Thiên Võng là do Tâm Tông khống chế, một ngày không tìm được Phật ngọc, thế lực Tâm Tông sẽ không rời khỏi Trung Nguyên... Lão thở dài: - Để tìm Phật ngọc, Tâm Tông có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu bọn họ ở lại Trung Nguyên quá lâu, chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với Trung Nguyên. - Hả? Tân Quốc Tương nói vậy khiến cho ta rất thắc mắc. - Có phải Sở đại nhân cho rằng người Tây Xương chúng ta và Tâm Tông tuy hai mà một? - Chẳng lẽ không phải? Lão lắc đầu: - Ngươi có biết biết, trước khi Đại vương ra đi, ngoài dặn dò chúng ta tìm Phật ngọc, ngài còn dặn chúng ta cái gì không? Hắn lắc đầu. Lão quay đầu liếc nhìn di hài Tây Xương Vương, cười khổ: - Đại Vương quy y Phật tông, tu tập phật pháp, mang lòng từ bi, trước khi chết, ngài đã dặn chúng ta, vạn lần không được có suy nghĩ phục quốc. Sở Hoan hơi kinh ngạc. Tân Quy nguyên vẫn nghiêm túc nói: - Đây là những lời chính miệng Đại vương nói. Hơn nữa, còn bắt chúng ta phải thề, tuyệt đối không thể có lòng phục quốc. Vì phục quốc có nghĩa là đổ máu, nước Tần thế lớn, người muốn phục quốc Tây Xương cũng chính là những người Tây Xương trung trinh, Đại vương không muốn nhìn những người này sẽ chảy máu hy sinh vì phục quốc. Nhìn bộ hài cốt kia, Sở Hoan thở dài: - Xem ra Tây Xương Vương đã thực sự ngộ được Phật pháp. - Ý chỉ của Đại vương chúng ta không thể không theo. Nếu như không có ý chỉ này, chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử Điện hạ ra đi. Giọng nói của Tân Quy Nguyên hơi run: - Nhiệm vụ duy nhất của chúng ta chỉ có tìm lại Phật ngọc. Tâm Tông đi vào Tây Bắc, cùng chúng ta thành lập nên Thiên Võng, tuy mục đích cũng là vì Phật ngọc, nhưng qua nhiều năm, hiện giờ Thiên Võng đã bị Tâm Tông khống chế. Nếu bọn họ không rút khỏi Trung thổ, ta tin chắc sẽ mang tới tai họa lớn hơn. - Tai họa? Sở Hoan cau mày: - Chẳng lẽ Tâm Tông còn có mưu đồ khác? - Khi Thiên Võng mới được thành lập, nhân lực vật lực chủ yếu đều dựa vào người Tây Xương chúng ta. Khi thành lập Thiên Võng, Phật đồ Tâm Tông từ phía đông tới Trung thổ đã lập lời thề, chỉ cần có được Phật ngọc, bọn họ sẽ lập tức mang di hài của Đại vương rời Trung thổ, không tham dự bất kỳ thị phi nào ở nơi này. Lưu Ly cau mày hỏi: - Vậy bây giờ thì sao? - Tâm Tông đã lập nhiều lời thề với Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, tuyệt sẽ không dám vi phạm. Tân Quy Nguyên âm trầm: - Nhưng các ngươi không nên quên, người Tây Lương coi Tâm Tông là quốc giáo, theo như ta biết, Quốc sư của bọn họ cũng là Phật đồ Tâm Tông... Khóe mắt Sở Hoan hơi giật giật, Lưu Ly cũng hiểu ra: - Ý ngươi muốn nói, có khả năng người Tây Lương sẽ lợi dụng Thiên Võng gây sóng gió ở Trung thổ? - Nói đúng hơn, là lợi dụng đệ tử Thiên Võng. Sau khi Phong Hàn Tiếu chết đi, người thiên hạ vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, Thiên Võng chúng ta đã biết được tin tức. Đương nhiên nước Tần không muốn để người ta biết rằng Phong Hàn Tiếu đã chết, đã toàn lực giấu chuyện này, thậm chí, lúc đó, ngay cả quân Tây Bắc cũng còn mơ hồ... Nhưng Nam Viện Đại vương Tây Lương Tiếu Thiên Vấn đã suất quân nam tiến trong khoảng thời gian ngắn nhất. Sắc mặt Sở Hoan đanh lại: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng tin tức người Tây Lương nhận được là do Thiên Võng đưa tới? - Không sai. Tân Quy Nguyên đáp: - Ta vẫn luôn nghi ngờ điều này. Người Tây Lương vẫn một mực không dám nam tiến thực ra cũng vì quá mức kiêng kỵ Phong Hàn Tiếu, Tiếu Thiên Vấn không có cái gan đối diện chém giết với Phong Hàn Tiếu. Nếu không phải biết rõ Phong Hàn Tiếu đã chết, quân Tây Lương cũng không thể nam tiến với quy mô như vậy được... Bọn họ đã tiến, tức là đã có tin tức, nhưng khi mà ngay cả người nước Tần cũng còn không biết Phong Hàn Tiếu đã chết, vì sao bọn họ lại biết? - Có lẽ bản thân người Tây Lương cũng có gian tế ở Trung nguyên? Lưu Ly khẽ hỏi: - Chưa chắc đã là do Thiên Võng. - Ta cũng hy vọng như vậy. Lão thở dài: - Nhưng sau này, ta đã phát hiện được rất nhiều dấu vết, khiến cho ta càng nghi ngờ việc người Tâm Tông để lộ bí mật hơn... Sở Hoan hỏi: - Nói vậy bản thân Thiên Võng đã có vấn đề? Tân Quy Nguyên thản nhiên: - Tâm Tông và Tây Xương bắt tay, vốn là có mục đích chung, cho dù có ngày hôm nay như vậy thì mục đích chung của Tâm Tông và Tây Xương vẫn nguyên không đổi, chỉ là ta cũng không hy vọng Thiên Võng sẽ có mục đích gì ngoài truy tìm Phật ngọc. - Ngươi là thần tử của người Tây Xương mất nước, theo lẽ thường, ngươi càng phải hy vọng nước Tần càng loạn càng tốt, mới có thể khiến cho oán hận chất chứa trong lòng ngươi tiêu tán. Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt lão: - Nhưng nghe ý ngươi nói, xem chừng ngươi cũng sợ Tâm Tông làm loạn Trung thổ? - Ta không kiêng kỵ Tâm Tông, mà là Tây Lương. Tân Quy Nguyên nghiêm nghị: - Ngươi đừng quên, ta là người Tây Xương, cũng là người Trung nguyên. Đối với nước Tần, ta hận thấu xương, nhưng đối với người Tây Lương, ta lại càng không thể bắt tay... Lão siết chặt nắm tay cười lạnh: - Năm đó nước Tần tấn công tiêu diệt Tây Xương ta, tuy đánh cướp tàn bạo nhưng so với người Tây Lương ít nhất cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt. Nhưng người Tây Lương... Nói tới đây, ánh mắt lão lạnh đi. Sở Hoan thở dài: - Nói vậy là Tân Quốc Tương lo lắng người Tây Lương sẽ lợi dụng mạng lưới Thiên Võng ở Trung nguyên mà làm loạn thiên hạ, sau đó ngóc đầu trở lại? Nhớ lại, khi hắn rời Tây Lương, Tây Lương đang có nội loạn, huynh đệ Ma Ha Tàng tương tàn vì ngôi vị Tây Lương Vương, hơn nữa còn có một Cổ Tát Vương phi đẹp như đào lý lại giảo hoạt hơn người. Vốn tin tức cũng khó luân chuyển giữa Tây Lương và Trung thổ, Sở Hoan cũng không biết nội loạn ở Tây Lương hiện nay ra sao. Nếu chỉ là huynh đệ Ma Ha Tang tranh chấp, Sở Hoan rất chắc chắn Ma Ha Tang sẽ là người chiến thắng cuối cùng, nhưng lại thêm một Cổ Tát Vương phi, không ai có thể nói rõ thế cục Tây Lương. Bất kể thế nào, nội loạn sẽ làm cho nguyên khí Tây Lương bị tổn hao lớn, hắn cũng tin tưởng, trong vòng vài năm, người Tây Lương tuyệt đối sẽ không có đủ sức nam tiến phạm Tần. Nhưng hắn cũng không quên, người Tây Lương dã tâm bừng bừng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ dã tâm chinh phục phương đông, mà Ma Ha Tang lại là một nhân vật có dã tâm cực lớn. Một khi nội loạn được bình định, bước tiếp theo đương nhiên sẽ là nam tiến. Tây Lương lợi dụng Tâm Tông chuẩn bị tốt cho việc nam tiến, việc này cũng không phải là không thể. Tân Quy nguyên gật đầu: - Đúng vậy, quả thực ta có lo lắng về việc này. Ta chẳng quan tâm nước Tần có diệt vong hay không, nhưng người Tây Lương phát binh tới Trung nguyên đương nhiên phải chinh phục Tây Bắc trước, mà ở đó có rất nhiều con dân đã từng là con dây Tây Xương ta. Ta không hy vọng phải chứng kiến bọn họ lại bị người Tây Lương tàn sát lần nữa. Lưu Ly vốn vẫn ít nói, lúc này khẽ hỏi: - Tân Quốc Tương, theo như những gì ngươi nói, việc thu hồi Phật ngọc không chỉ vì Tây Xương Vương mà còn vì Trung nguyên? - Theo như ta nói, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là có thể đưa di hài Đại vương vào trong Phật quật. Nhưng đối với Sở đại nhân, ngươi hiện là Tổng đốc Tây quan, nhất định phải cân nhắc vì dân chúng Tây Bắc, sớm tìm được Phật ngọc một ngày, là có thể khiến cho đệ tử Tâm Tông phải làm theo như lời thề trước đó mà rút khỏi Trung thổ một ngày. Đối với Tây Bắc mà nói, là chỉ có lợi chứ không có hại. Sở Hoan thở dài: - Nói vậy, mục đích của ngươi là hy vọng ta sẽ trở thành người của Thiên Võng, giúp các ngươi tìm Phật ngọc. Tân Quy Nguyên thẳng thắn: - Đây đúng là mục đích của ta, cũng là sự thật. Ngươi đã tự xưng là quan viên nước Tần, vậy khiến cho đệ tử Tâm Tông phải rời Trung thổ sớm một ngày, đối với nước Tần cũng chưa hẳn là không có lợi. Sở Hoan thản nhiên hỏi: - Ngươi muốn ta làm thế nào? - Ngươi là Tổng đốc Tây quan, lợi dụng địa vị của ngươi, tìm vị trí của Phật ngọc ở Tây Bắc, đương nhiên có thể giúp cho Thiên Võng rất nhiều. Lão nhìn thẳng vào hai mắt hắn: - Đương nhiên, quan trọng nhất, vì ngươi là người rất thân cận với Doanh Nhân, là người của phe Tề Vương, Doanh Nhân rất tin tưởng ngươi. Ánh mắt Sở Hoan lạnh như băng: - Ngươi muốn mượn ta, sau đó lợi dụng Tề Vương tìm Phật ngọc? - Đúng vậy. Tuy chúng ta vẫn luôn hy vọng Doanh Tường có thể đăng cơ, nhưng tranh đấu cho ngôi vị Hoàng đế, chưa đến cuối cùng, không ai biết trước được kết quả. Doanh Nguyên có bốn con trai, con trai trưởng đã chết, con thứ ba đã phát điên, người có thể kế tục ngôi vị Hoàng đế chỉ có Doanh Tường và Doanh Nhân. Bên phía Doanh Tường đã có Lưu Ly, còn Doanh Nhân giao cho Sở đại nhân ngươi. Mặc kệ tới lúc đó ai có thể đăng cơ chúng ta cũng sẽ có được hồ sơ của Bạch Lâu, có được vị trí của Phật ngọc. Sở Hoan hít sâu một hơi, tới lúc này hắn mới hiểu được vì sao Thiên Võng lại cuốn một kẻ ngoài cuộc như mình vào. Trước kia hắn cũng vẫn nghi ngờ, tại sao Tân Quy Nguyên lại nói toàn bộ một chuyện bí ẩn như kế hoạch Thiên Võng với mình, giờ thì đã hiểu, quả nhiên đối phương muốn kéo mình vào kế hoạch đó. Có lẽ ngay từ đầu Thiên Võng đã đặt hy vọng vào Thái tử nên không tiếc dùng đến một mỹ nhân tuyệt sắc như Lưu Ly. Nhưng đúng như Tân Quy Nguyên nói, không ai có thể đoán trước được kết quả cuộc đấu tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cho nên họ đặt cả hai cửa, chẳng những là Thái tử Doanh Tường, còn muốn lợi dụng mình đặt một quân cờ bên cạnh Tề Vương. Mặc kệ cuối cùng là ai đăng cơ, hiển nhiên Thiên Võng vẫn là kẻ thắng cuộc. Quả nhiên, vì Phật ngọc, Thiên võng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.