LS Q.Sự Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc - Chương 1591

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1176 : Long Xà Hoàn.




    Thấy Sở Hoan như đang nghĩ gì đó, Tân Quy Nguyên hỏi:

    - Quan hệ giữa Sở đại nhân và Doanh Nhân không hề nông, nếu ngươi nguyện ý tham gia kế hoạch Thiên Võng, thì Thiên Võng sẽ không nhúng tay vào cuộc đấu tranh giành ngôi Hoàng đế Đại Tần. Đối với Sở đại nhân, đây chắc hẳn cũng không phải tin xấu.

    Sở Hoan cười nhạt:

    - Hẳn các ngươi cho rằng Thiên Võng có thể tác động đến việc truyền thừa ngôi vị Hoàng đế nước Tần?

    - Có lẽ không thể. Nhưng nếu Thiên Võng toàn lực hiệp trợ Doanh Tường, Doanh Nhân muốn đăng cơ chỉ sợ sẽ khó hơn nhiều.

    Sở Hoan không nói lời nào, Tân Quy Nguyên tiếp tục:

    - Sở đại nhân, có nhận mối làm ăn này của ta không, ngươi trả lời cho ta biết.

    - Vụ làm ăn này của ngươi là muốn ta gia nhập Thiên Võng, ngươi sẽ nói cho ta lối ra?

    Sở Hoan ngưng mắt nhìn lão.

    Lão gật đầu:

    - Không sai. Ngươi không cần lo lắng bị Thiên Võng liên lụy, chỉ cần ngươi gia nhập Thiên Võng, người biết thân phận của ngươi chỉ có ba người chúng ta ở đây. Ta cam đoan tuyệt sẽ không có người thứ tư biết điều này. Hơn nữa, ngoài việc tìm Phật ngọc, chúng ta cũng sẽ không bảo ngươi làm gì khác, ngươi vẫn là Tổng đốc Tây Quan đạo.

    Sở Hoan thở dài:

    - Nếu ta nói ta đồng ý, chẳng lẽ ngươi sẽ tin tưởng sao? Sau khi chỉ cho chúng ta lối ra, rời khỏi đây rồi, ngươi có yên tâm về ta sao?

    - Quả nhiên Sở đại nhân là người thẳng thắn.

    Tân Quy Nguyên cười rộ lên:

    - Nói thực ra ta không tin ngươi, ít nhất là hiện tại ta không tin ngươi.

    Sở Hoan cười khổ:

    - Đã không tin, thì vụ làm ăn này chỉ sợ chúng ta không làm được.

    - Đương nhiên vẫn có biện pháp để chúng ta có thể hợp tác cho tốt.

    Lão cười lấy ra một cái bình sứ từ trong lòng, ném cho Sở Hoan. Hắn bắt lấy, nhíu mày mở ra, bên trong lập tức tán ra một mùi hương kỳ lạ, tựa như hơi chua, lại có mùi thơm nhàn nhạt, nhưng nghe cẩn thận, trong mùi hương cư nhiên lại hơi thôi thối.

    - Đây là cái gì?

    Lưu Ly chăm chú nhìn cái chai, ngạc nhiên hỏi.

    - Ta nói rồi, Dược Ông là Viện sứ Thái Y Viện, hết sức tinh thông dược lý. Lão ở trong Dược cốc này hơn hai mươi năm đương nhiên không phải ngồi chơi.

    Lưu Ly lập tức hiểu ra:

    - Bên trong là độc dược?

    - Thực ra cũng không phải độc dược.

    Ánh mắt lão sáng lên vui vẻ:

    - Thực ra loại thuốc này rất có ích với thân thể, đặc biệt là người luyện công, sẽ giúp thông khí tức.

    - Đương nhiên đây chỉ là chỗ tốt của loại thuốc này, không biết chỗ xấu ở đâu?

    Đương nhiên Sở Hoan biết lão không có hảo tâm cho mình thuốc bổ trợ giúp luyện công.

    - Đương nhiên, là thuốc cũng có ba phần độc, bất kỳ loại thuốc nào cũng sẽ có ảnh hưởng tới thân thể. Dược Ông đã đặt cho loại thuốc này một cái tên, là Long Xà Hoàn!

    Lúc này, Sở Hoan đã đổ thuốc ra, chỉ có hai viên màu xanh lục, mùi hương khá nồng.

    - Long Xà Hoàn?

    Lưu Ly nhìn viên thuốc, tò mò hỏi:

    - Tại sao có tên như vậy?

    - Sau khi uống viên thuốc này vào, trong vòng nửa năm sẽ không có hại gì đối với thân thể, chỉ khiến cho tinh thần người ta phấn chấn, tai thính mắt tinh, sinh long hoạt hổ. Nhưng sau nửa năm, nếu không có giải dược sẽ có hại cho thân thể. Dược tính của nó sẽ khiến cho máu trong cơ thể đông lại...

    Lão thở dài:

    - Huyết dịch đông lại, đương nhiên các ngươi biết sẽ có hậu quả gì.

    Sở Hoan thản nhiên hỏi:

    - Ý ngươi muốn để cho ta ăn Long Xà Hoàn?

    - Không phải ngươi, mà là các ngươi. Lưu Ly, ngươi cũng phải uống viên thuốc này vào.

    Lưu Ly nhíu chặt đôi mày lá liễu. Sở Hoan cười lạnh:

    - Ta là một người ngoài, các ngươi không tin ta, cảnh giác với ta, để cho ta ăn độc dược vào để khống chế ta, ta có thể hiểu. Nhưng vì sao cũng muốn để cho phu nhân uống cái Long Xà Hoàn này?

    - Không phải là không tin tưởng Lưu Ly, mà là lo Lưu Ly sẽ hành động theo cảm tính.

    - Hành động theo cảm tính?

    Lão thở dài:

    - Ở trong phủ Thái tử, Lưu Ly rất được Doanh Tường sủng ái, sớm chiều làm bạn... Lưu Ly, ngươi là một nữ nhân, mà nữ nhân là người rất dễ bị tình cảm làm cho mất phương hướng. Chỉ có Long Xà Hoàn mới có thể đảm bảo ngươi luôn nhớ rõ chức trách và thân phận của mình. Cũng chỉ có hoàn toàn tận tâm với chức trách của mình ngươi mới không khiến cho phụ thân dưới cửu tuyền thất vọng.

    Lưu Ly cười nhạt:

    - Tân Quốc tướng, nếu chúng ta không uống Long Xà Hoàn, ngươi sẽ không để cho chúng ta rời đi?

    - Kế hoạch Thiên Võng là kế hoạch tuyệt mật, đương nhiên ta không thể để cho những kẻ không đáng tin mang theo kế hoạch này rời khỏi đây.

    Lão nhìn hai người, chậm rãi nói tiếp:

    - Đương nhiên các ngươi cũng có thể không dùng, có lẽ các ngươi cũng sẽ không quá xui xẻo, trước khi chết đói có thể tìm được lối ra. Đương nhiên, nếu không tìm được lối ra cũng chỉ có thể chết đói ở đây.

    Sở Hoan cười lạnh:

    - Chúng ta chết đói ở đây đương nhiên ngươi cũng sẽ không thể còn sống mà rời đi.

    Lão xòe hai tay:

    - Tại hạ nên chết từ hai mươi năm trước rồi, sống tạm thêm nhiều năm như vậy, ngươi nói rằng ta sợ chết sao? Có thể gặp các ngươi, nói kế hoạch Thiên Võng cho các ngươi biết, coi như ta cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết cùng các ngươi.

    - Kế hoạch Thiên Võng thì sao?

    Lưu Ly hỏi:

    - Nếu ai cũng chết hết, kế hoạch Thiên Võng làm sao tiến hành được?

    Lão cười:

    - Các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần phải đề cao ta quá. Ta không rời Thiên Võng, nhưng Thiên Võng có thể đuổi ta. Ta sống thêm vài năm cũng chỉ vì kế hoạch Thiên Võng, không có kế hoạch Thiên Võng, ta sống không nổi. Nhưng kế hoạch Thiên Võng nếu không có ta sẽ vẫn tiếp tục được tiến hành. Ta nhớ, ta đã nói với các ngươi, không tìm được Phật ngọc về kế hoạch Thiên Võng sẽ không chấm dứt. Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, cho dù là một trăm năm, kế hoạch Thiên Võng cũng sẽ không dừng lại. Nếu chúng ta chết ở đây, có lẽ kế hoạch Thiên Võng cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất, chỉ là nó sẽ khó khăn hơn một chút mà thôi.

    Sở Hoan và Lưu Ly nhìn nhau, lão bình tĩnh nói tiếp:

    - Đương nhiên các ngươi cũng có thể cân nhắc. Chỉ cần trước khi chết đói cho ta một đáp án, ta sẽ nhận. Sở đại nhân, ngươi có muốn cân nhắc hay không?

    Hắn lắc đầu:

    - Không cần cân nhắc.

    - Hả? Nói vậy ngươi đã có câu trả lời?

    - Ngay từ khi mới bắt đầu ta đã có câu trả lời.

    Lão nhìn chằm chằm vào hắn:

    - Câu trả lời của Sở đại nhân là gì?

    Sở Hoan bình tĩnh bước tới bên giường ngọc, ngồi xuống, trong ánh mắt kinh dị của Tân Quy nguyên, hắn thản nhiên nói:

    - Tân Quốc tướng, ngươi còn chưa hiểu rõ bản đốc.

    - Hả?

    - Bản đốc là người rất đơn giản.

    Hắn chậm rãi trả lời:

    - Bản đốc làm người làm việc không có quá nhiều băn khoăn, chuyện gì ta muốn làm ta sẽ làm, chuyện gì không muốn làm, cho dù đao kề bên cổ ta cũng sẽ không làm.

    Hắn lại khẽ thở dài:

    - Có thể ta là kẻ quá cố chấp, chỉ có điều....

    Ánh mắt sắc bén của hắn ghim vào ánh mắt lão, lạnh lùng nói:

    - Tân Quốc tướng có lẽ đã quên một câu, Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, đối với ta, nếu có người khẩn cầu ta, có lẽ ta sẽ cố mà làm. Nhưng nếu muốn bức bách áp chế ta, bản đốc không quan tâm!

    Tân Quy Nguyên trầm giọng:

    - Xem ra Sở đại nhân không sợ chết!

    - Bản đốc rất ghét bị trở thành con rối bị người ta khống chế. Ngươi muốn biến bản đốc thành một con rối, nhưng tiếc là bản đốc không đồng ý. Ngươi nói ngươi đã từng chết một lần, không quan tâm tới cái chết, vậy bản đốc cũng sẽ không quan tâm. Đã như vậy, chúng ta cùng chết chung ở đây, có thể chết cùng với một vị Quốc tướng, cũng không phải chuyện xấu hổ.

    Tân Quy Nguyên siết chặt hai nắm tay, cười lạnh.

    Sở Hoan duỗi lưng một cái, thoạt nhìn hoàn toàn thờ ơ.
    Lưu Ly lên tiếng:

    - Công phó, ngươi đưa Long Xà Hoàn cho ta xem một chút.

    Hắn nhíu mày, nhưng thấy nàng đã đưa tay ra, do dự một lát, vẫn đặt hai viên thuốc vào tay nàng.

    Nàng quan sát kỹ Long Xà Hoàn, thở dài:

    - Để chế ra Long Xà Hoàn, Dược Ông đã rất nhọc lòng, tuy ta khá thông thạo dược tính nhưng cũng chỉ nhận ra năm sáu loại dược liệu trong này...

    - Thứ này lão ta đã bỏ ra nhiều năm công sức mới chế ra được. Lão đã từng nói, ngoài thuốc giải do chính lão chế, không có bất kỳ ai có thể giải được Long Xà Hoạt.

    - Giá trị của hai viên Long Xà Hoàn này rất cao. Tân Quốc tướng, Dược Ông đã làm ra mấy viên thuốc như thế này? Ngoài hai viên này, ngươi còn viên nào nữa không?

    Tân Quy Nguyên thở dài:

    - Lưu Ly quả nhiên thông minh. Dược liệu để điều chế ra Long Xà Hoàn vô cùng quý hiếm, trong đó có mấy vị kiếm khắp thiên hạ chẳng có mấy… Có thể chế ra được hai viên, Dược Ông đã phí hết tâm tư rồi.

    - Nói vậy, Long Xà Hoàn chỉ có hai viên?

    - Cũng không phải ai cũng có tư cách hưởng dụng Long Xà Hoàn này.

    Lưu Ly cười nhạt, chỉ trong chớp mắt, với một tốc độ cực nhanh, nàng ném cả hai viên vào miệng, Sở Hoan muốn ngăn cản cũng không kịp.

    Tân Quy Nguyên kinh hãi. Sở Hoan chồm dậy thất thanh gọi:

    - Phu nhân...

    Lúc này ánh mắt của cả hai đều là kinh hãi. Sở Hoan tuyệt đối không ngờ rằng Lưu Ly phu nhân lại nuốt cả hai viên Long Xà Hoàn.

    - Ngươi...ngươi làm gì vậy?

    Tân Quy Nguyên vừa sợ vừa giận.

    - Tân Quốc tướng, ta đã ăn Long Xà Hoàn rồi.

    Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn bình thản.

    - Vì ta, Sở đại nhân mới bị liên lụy tới đây, thuốc của hắn ta uống là được rồi.

    Nàng nhìn Sở Hoan đầy áy náy:

    - Công phó, là Lưu Ly đã liên lụy ngài rơi vào tình huống này. Rất...rất xin lỗi!
     
    zeussekki and thienta like this.
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1177: Tính Mạng Của Ta, Đổi Tự Do Của Hắn!




    Sở Hoan không thể tưởng được người đẹp nhu nhược như Lưu Ly, lúc làm việc lại kiên quyết như thế, thần sắc hắn lập tức trở nên ngưng trọng, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, Huyết Ẩm Đao bên eo đã rời vỏ, ánh đao chớp động, chỉ thẳng vào di hài Tây Xương Vương.

    Ánh mắt Tân Quy Nguyên đột biến, thất thanh nói:

    - Ngươi muốn làm gì?

    Sở Hoan lạnh lùng nói:

    - Có đôi khi thi cốt cũng chưa chắc vô dụng, nếu như ngươi thực sự quan tâm Tây Xương Vương, vì nơi táng thân của hắn, không tiếc haotổn hơn hai mươi năm, vận dụng rất nhiều nhân lực vật lực, chắc chắn cũng sẽ không thể không coi trọng thi cốt của hắn.

    Tân Quy Nguyên cả giận nói:

    - Sở Hoan, thủ đoạn như thế, không cảm thấy hèn hạ sao?

    - Dường như thủ đoạn của ngươi cũng không cao minh hơn ta.

    Sở Hoan cười lạnh nói:

    - Bớt sàm ngôn đi, Tân Quốc tướng, ngươi đã có thể lấy ra độc dược, đương nhiên cũng có giải dược.

    Tân Quy Nguyên lắc đầu nói:

    - Quả thực ta biết rõ phối chế giải dược như thế nào, nhưng ít nhất cần phải tốn hai ba tháng, hiện giờ không lấy ra được giải dược.

    Lưỡi đao của Sở Hoan trượt qua di hài Tây Xương Vương, lạnh lùng nói:

    - Phối chế giải dược, ngươi cần hai ba tháng, thế nhưng chém nát bộ xương khô này, ta chỉ cần một cái nháy mắt, ngươi có tin không?

    Tân Quy Nguyên nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói:

    - Nếu như ngươi có gan tổn thương tới di hài Đại Vương, cuộc đời này sẽ không thể rời khỏi hang đá này.

    - Ngươi không lấy giải dược ra, ta cam đoan bộ xương khô này sẽ nhanh chóng trở thành bột phấn.

    Sở Hoan lạnh lùng nói:

    - Mang giải dược ra, chỉ lối ra, ta cam đoan không làm tổn thương hắn mảy may.

    Tân Quy Nguyên phát ra tiếng cười quái dị, trong tiếng cười mang theo phẫn nộ:

    - Sở Hoan, thật không thể tưởng tượng được, ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ này... Chẳng qua ngươi muốn dùng cách này áp chế ta, quả thực là suy nghĩ hão huyền rồi, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi uy hiếp sao?

    Sở Hoan lắc đầu nói:

    - Ta không uy hiếp ai, ta chỉ làm giao dịch với ngươi, giao dịch không thành, cá chết lưới rách.

    Dường như Lưu Ly cũng không ngờ Sở Hoan lại dùng chiêu này, ngơ ngác một chút, Tân Quy Nguyên đã nói với Lưu Ly:

    - Lưu Ly, phụ thân của ngươi là đệ tử Tâm Tông, cũng là người trong Thiên Võng, hắn cực kỳ trung thành đối với Đại Vương, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hài cốt Đại Vương bị Sở Hoan phá hỏng?

    Sở Hoan cũng nhìn về phía Lưu Ly, thần sắc ngưng trọng:

    - Phu nhân, nặng nhẹ thế nào, ngài rõ ràng hơn ta... !

    Hắn nhìn về phía Tân Quy Nguyên, hỏi:

    - Ngươi che giấu rất nhiều, tất cả những lời ngươi nói, có mô có dạng, nhưng lại tồn tại kẽ hở khổng lồ, ngươi cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt ta và phu nhân như vậy sao?

    - Chỗ sơ hở?

    Đồng tử Tân Quy Nguyên co rút lại, cười lạnh nói:

    - Sơ hở gì?

    - Ta hỏi ngươi, ngọc Phật rốt cuộc có tác dụng gì?

    Đôi mắt Sở Hoan lạnh như bằng, nhìn chằm chằm hai mắt Tân Quy Nguyên.

    Tân Quy Nguyên nói:

    - Ta không hiểu ý của ngươi.

    - Thật ra ngươi rất rõ ràng.

    Sở Hoan thản nhiên nói:

    - Năm đó Tâm Tông tặng sáu miếng ngọc Phật, chẳng lẽ chỉ là tín vật dành cho Phật quật táng thân của Tây Xương Vương? Nếu chỉ đơn giản như thế, vì sao đệ tử Tâm Tông lại đi về phía đông tìm ngọc, hao tổn nhân lực vật lực như vậy, hơn nữa bố trí tỉ mỉ, 20 năm cũng chưa từng lui bước, nếu như là ngươi, ngươi tin tưởng ngọc Phật chỉ đơn giản như vậy sao?

    Tân Quy Nguyên cười lạnh hỏi:

    - Ngươi muốn biết cái gì?

    - Rất đơn giản, ta muốn biết ngọc Phật tới từ đâu, rốt cuộc có tác dụng gì?

    Sở Hoan chậm rãi nói:

    - Ta muốn ngươi nói cho ta chân tướng, mà không phải hồ ngôn loạn ngữ ở chỗ này.

    Lưu Ly ngạc nhiên hỏi:

    - Công phó cảm thấy Tân Quốc tướng đang lừa gạt chúng ta?

    - Chẳng qua ta cảm thấy hắn vẫn chưa nói hết.

    Sở Hoan cười nhạt nói:

    - Tân Quốc tướng nói thứ nên nói, thứ không nên nói lại che giấu.

    Trong lòng của hắn lúc này chỉ nhớ rõ tám chữ.

    Lục Long tụ binh, Bồ Tát mở cửa.

    Sở Hoan nhớ rõ Lâm Đại Nhi từng nói với mình, lúc trước Lâm Khánh Nguyên giao ngọc thạch màu đỏ cho Lâm Đại Nhi, nói tám chữ không thể giải thích này, Lâm Đại Nhi cũng không biết bí mật trong đó.

    Nhưng có một điểm Sở Hoan rất khẳng định, Lâm Khánh Nguyên cũng không chỉ coi miếng ngọc thạch màu đỏ kia là một miếng ngọc Phật bình thường, ít nhất Lâm Khánh Nguyên biết được ngọc Phật cất giấu bí mật rất sâu, hơn nữa bí mật này giấu trong tám chữ không thể giải thích.

    Tân Quy Nguyên từng nói qua, ngọc Phật là do phản đồ mang ra, sau đó bị bộ tướng của Phong Hàn Tiếu cướp đoạt, sau này ngọc Phật rơi vào tay Phong Hàn Tiếu, phân biệt tặng cho mấy người.

    Phong Hàn Tiếu đem ngọc Phật tặng người khác, cũng chứng minh Phong Hàn Tiếu chỉ coi sáu miếng ngọc Phật này thành vật bình thường, cũng không biết bí mật trong đó, nếu như biết được bí mật trong đó, chắc chắn sẽ không tùy tiện tặng ngọc Phật.

    Phong Hàn Tiếu không biết bí mật của ngọc Phật, trái lại Lâm Khánh Nguyên được tặng lại biết được bí mật lớn ẩn giấu bên trong ngọc Phật, điều này thật sự không hiểu nổi.

    Nếu như không phải biết rõ kỳ quặc trong đó từ miệng Lâm Đại Nhi, những lời Tân Quy Nguyên nói hôm nay, Sở Hoan sẽ không có quá nhiều hoài nghi, nhưng hiển nhiên Tân Quy Nguyên không biết Sở Hoan đã biết được tám chữ kia, cho nên gã làm bộ thoái thác, ít nhất trong mắt Sở Hoan, có rất nhiều lỗ thủng và sơ hở.

    Từ đầu đến cuối Tân Quy Nguyên không nói một câu về chân ngôn tám chữ, điều này khiến cho Sở Hoan càng sinh nghi, cho dù lời Tân Quy Nguyên nói quả thực có không ít chuyện từng xảy ra, nhưng chuyện liên quan tới bản thân ngọc Phật, Sở Hoan luôn cảm thấy Tân Quy Nguyên che giấu quá nhiều.

    Lưu Ly hơi hoảng hốt:

    - Bí mật không nên nói?

    Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói với Tân Quy Nguyên:

    - Ngươi đã muốn phu nhân và ta bán mạng cho ngươi, lại giấu diếm rất nhiều chuyện, có phải điều này quá không công bình với chúng tay hay không?

    Thần sắc trong mắt Tân Quy Nguyên dần trấn định lại, lạnh lùng nói:

    - Với ta mà nói, ngọc Phật chỉ là tín vật tiến vào trong Phật quật của Đại Vương, còn nó phải chăng có giấu bí mật gì của hắn, đối với ta mà nói cũng không quan trọng, đối với các ngươi mà nói càng không quan trọng.

    Sở Hoan thở dài:

    - Ta cũng không muốn dây dưa với ngươi về việc này, ta có thể đáp ứng ngươi, hết thảy nghe được hôm nay, ta sẽ coi như không nghe thấy, hơn nữa sẽ không lộ ra từ miệng ta nửa chữ, nhưng mà ngươi phải nói cho chúng ta biết lối ra, hơn nữa lấy giải dược Long Xà Hoàn ra, nếu không... chỉ có thể ngọc thạch câu phần.

    Tân Quy Nguyên cười lạnh nói:

    - Ta nói rồi, ta chẳng quan tâm ngươi đe dọa.

    Hàn quang lóe lên trong mắt Sở Hoan, Huyết Ẩm Đao đã vung lên, chém xuống thi cốt trước mắt, hiển nhiên lưỡi đao sẽ chém lên thi cốt, đồng tử Tân Quy Nguyên co rút lại, liền nghe được Lưu Ly nói:

    - Công phó dừng tay!

    Sở Hoan nhíu mày, đại đao dừng lại trên không.

    - Công phó, không nên tổn thương di hài.

    Lưu Ly thở dài:

    - Người chết là lớn, mặc kệ thế nào, phụ thân của ta từng nhận ân huệ của hắn... !

    Không chờ Sở Hoan nói chuyện, nàng liền nói với Tân Quy Nguyên:

    - Tân Quốc tướng, Sở đại nhân không liên quan tới việc này, ngài không nên để hắn cuốn vào. Vòng tai trong tay ngài, ta tin tưởng phụ thân quả thực bàn giao cho ngài, ta sẽ không vi phạm ý của phụ thân, cũng có thể nghe ngóng tung tích ngọc Phật giúp ngài, nhưng mà...ngài không được làm khó Sở đại nhân, thả hắn rời khỏi nơi này.

    Tân Quy Nguyên lạnh lùng nói:

    - Hắn đã biết quá nhiều rồi, ngươi cảm thấy ta sẽ tùy tiện thả hắn rời đi?

    - Trừ khi ngươi không muốn tìm ngọc Phật về.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly kiên định:

    - Nếu như ngươi không thể bỏ qua Sở đại nhân, như vậy ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện ngọc Phật, dù chết ở chỗ này, cũng không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi.

    Trong mắt Tân Quy Nguyên lộ vẻ ngưng trọng.

    - Lời hứa của Sở đại nhân đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không lật lọng.

    Lưu Ly nghiêm nghị nói:

    - Hắn đã đáp ứng ngươi, sẽ không để lộ một chữ về chuyện Thiên Võng, vậy thì sẽ không nuốt lời. Ngươi có thể không cho ta giải dược, nhưng phải nói cho ta biết lối ra, Sở đại nhân vì ta mới bị liên lụy tới đây, ta có thể dùng tính mạng của ta trao đổi sự tự do của hắn.

    Sở Hoan cau mày nói:

    - Phu nhân, ngài... !

    Lưu Ly bình tĩnh cười, nói:

    - Công phó không cần nhiều lời, ngài đã làm rất nhiều cho ta, cũng đã đến lúc để ta làm một chuyện cho ngài.

    Tân Quy Nguyên do dự, Lưu Ly nói tiếp:

    - Ta quả thực có thể tiếp xúc với người trong nội cung, nếu như may mắn, chắc có thể hỏi thăm được tung tích của ngọc Phật kia trong nội cung, nếu như Thái tử điện hạ thực sự đăng cơ, ta cũng sẽ giúp đỡ các ngươi tìm được hồ sơ Phong Hàn Tiếu từ Bạch Lâu, tìm tung tích của khối ngọc Phật của Phong Hàn Tiếu... Nhưng mà ngươi cũng phải cam đoan với ta, mục đích chỉ là ngọc Phật, không thể gây thương hại cho Thái tử điện hạ.

    Tân Quy Nguyên thở dài một tiếng, hỏi:

    - Lưu Ly, có phải ngươi đã có cảm tình với Doanh Tường hay không?

    - Những năm này, hắn rất tốt với ta, cho dù ta không thương hắn, cũng không cho phép các ngươi thương tổn hắn.

    Lưu Ly như chém đinh chặt sắt, giọng điệu kiên quyết:

    - Ta làm cho các ngươi, chỉ vì tìm ngọc Phật, sẽ không giúp các ngươi làm bất cứ chuyện gì khác.

    Sở Hoan nghe những lời này của Lưu Ly, trong lòng hơi kỳ quái, thầm nghĩ Lưu Ly nói như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không yêu thương Thái tử?

    Tân Quy Nguyên do dự một lát, cuối cùng nói:

    - Sở Hoan, ngươi thực sự không nói một chữ nào về chuyện hôm nay?

    - Những chuyện này vốn không liên quan gì với ta, ta không có tâm tư xen vào.

    Sở Hoan thản nhiên nói:

    - Nhưng mà ngươi phải giao giải dược ra.

    Lưu Ly nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ cảm kích, lắc đầu nói:

    - Công phó không cần lo lắng cho ta, đây là nhắc nhở của phụ thân, phụ thân có công nuôi dưỡng đối với ta, ông ấy đã dốc sức làm, nếu như ta có thể bỏ chút sức vì ông ấy, chết cũng không tiếc.

    Tân Quy Nguyên thở dài:

    - Lưu Ly, ngươi thực sự tin tưởng Sở Hoan? Ngươi phải biết, một khi hắn tiết lộ một chữ, ngươi trở lại kinh thành, sẽ gặp phải nguy hiểm, biết rõ thân phận Thiên Võng của ngươi, ngoại trừ ta, hiện giờ cũng chỉ có hắn.

    - Ta tin tưởng.

    Lưu Ly không chút do dự nói:

    - Tân Quốc tướng, chỉ cần các ngươi không làm thương hại bất cứ kẻ nào, ta nguyện ý giúp các ngươi tìm ngọc Phật.

    Tân Quy Nguyên lắc đầu, trông rất bất đắc dĩ, nhìn Sở Hoan một cái, do dự nửa ngày, cuối cùng gật nhẹ đầu.

    Lưu Ly thấy gã gật đầu, thở dài một hơi, cười nói tự nhiên:

    - Công phó, ngài có thể thu đao rồi.

    Sở Hoan biết rõ Tân Quy Nguyên không phải đối thủ của mình, chỉ cần đối phương đổi ý, mình tùy tới cũng có thể lấy di cốt Tây Xương Vương làm uy hiếp, liền nghe được Tân Quy Nguyên trầm giọng nói:

    - Lưu Ly, giải dược Long Xà Vương, ta sẽ tặng ngươi đúng giờ, chờ đến lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ hoàn toàn giải độc trong người ngươi.

    Gã dừng một chút, nói:

    - Chẳng qua ta còn phải nhắc nhở ngươi, ngươi không nên nghĩ tìm người tự chế giải dược, Long Xà Vương do Dược Ông chế, đương nhiên không phải dược vật bình thường, rất nhiều dược liệu đều là hiếm thấy trên đời, hơn nữa một khi dùng sai thuốc, sẽ phát sinh xung đột với dược tính của bản thân Long Xà Vương, hậu quả... không thể lường được!

    Sở Hoan đứng dậy, nhìn chằm chằm Tân Quy Nguyên, hỏi:

    - Lối ra ở nơi nào?
     
    thienta thích bài này.
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1178: Đến Từ Đâu, Về Lại Đó




    Hiển nhiên Tân Quy Nguyên vẫn lo lắng Sở Hoan không thể giữ lời, trầm giọng nói:

    - Lưu Ly, ta nhắc lại ngươi, việc này liên quan rất lớn, dù sao hắn cũng là quan viên Tần quốc, nếu như bị hắn tiết lộ một tin tức, hành động sau này của Thiên Võng sẽ hết sức phiền toái, hơn nữa chắc chắn ngươi cũng sẽ rơi vào khốn cảnh... Ngươi thực sự tin tưởng hắn?

    Lưu Ly không chút do dự nói:

    - Tần Quốc tướng, ta đã nói rồi, ta tin tưởng Sở đại nhân, nếu như hắn để lộ chuyện hôm nay, ta có thể dùng tính mạng bồi thường cho ngươi.

    Sở Hoan hơi kinh ngạc trong lòng.

    Tuy nói hắn hiểu rõ Lưu Ly, quan hệ giữa hai người cũng coi như hòa hợp, lại không thể tưởng được Lưu Ly lại tin tưởng hắn như vậy, thậm chí dùng tính mạng làm tư cách đảm bảo lựa chọn tin tưởng hắn.

    Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly, lòng Sở Hoan lập tức phức tạp.

    - Đã như vậy, ta cũng không muốn nói nhiều.

    Tân Quy Nguyên hiển nhiên kiêng kỵ Sở Hoan thực sự tiếp tục dùng di hài Tây Xương Vương áp chế mình, gã biết rõ dưới tình huống này, hai bên đều chỉ có thể lùi một bước.

    Sở Hoan lắc đầu nói:

    - Ngươi có thể không cần nói nhiều, vị trí lối ra ở nơi nào, ngươi phải nói ra.

    - Đến từ nơi nào, trở về nơi đó.

    Tân Quy Nguyên giống như đang thiền.

    Sở Hoan hơi nghi hoặc một chút, đôi mắt lam xinh đẹp của Lưu Ly hơi đảo, dường như nghĩ tới cái gì, hơi kinh ngạc nói:

    - Chỗ Tân Quốc tướng nói, chẳng lẽ là... hồ nước?

    - Hồ nước?

    Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc.

    Tân Quy Nguyên thở dài:

    - Lưu Ly, ngươi vô cùng thông minh, nhất định có thể giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng của phụ thân ngươi.

    Sở Hoan khó hiểu nói:

    - Ngài nói hồ nước là lối ra?

    Dường như hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt:

    - Bên dưới hồ nước có lối ra?

    Tân Quy Nguyên thản nhiên nói:

    - Tin hay không tự các ngươi đi tìm, nói tới tận đây, Lưu Ly, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

    Gã lườm Sở Hoan một cái, không nói nhiều, xoay người đi ra cửa.

    Sở Hoan đưa tay, muốn gọi Tân Quy Nguyên, Lưu Ly nhẹ lắc đầu, nói:

    - Công phó, không cần gọi hắn nữa, hắn cũng không có lý do gì gạt chúng ta.

    Sở Hoan nghĩ cũng đúng, Lưu Ly uống Long Xà Vương, đối với Tân Quy Nguyên mà nói, giống như đã điều khiển Lưu Ly, gã không cần phải sử dụng mánh khóe khác đối phó Lưu Ly và mình.

    Chờ lúc hai người Sở Hoan rời khỏi phòng đá nhỏ, Tân Quy Nguyên đã mất tung tích, hai người liếc nhìn nhau, Sở Hoan cười khổ nói:

    - Phu nhân cần gì làm như vậy.

    - Công phó đương nhiên cũng nhìn ra, nếu như chúng ta đều không dùng Long Xà Hoàn, Tân Quy Nguyên sẽ không nói cho chúng ta biết lối ra.

    Lưu Ly thở dài, cũng cười khổ nói:

    - Lúc trước bọn họ có thời gian tìm lối ra, chúng ta lại không có thời gian, nếu như không đáp ứng điều kiện của hắn, chúng ta chỉ có thể chết ở nơi này... !

    Thần sắc nàng trở nên dịu dàng, khẽ nói:

    - Công phó không thể không thừa nhận, nếu không bởi vì Lưu Ly, ngài sẽ không bị cuốn vào.

    Sở Hoan lắc đầu nói:

    - Vậy thì chưa chắc, Thiên Võng tìm ta, cũng không phải vì bản thân ta, mà là vì lợi dụng ta đạt được thứ họ muốn từ Tề Vương điện hạ... Chỉ sợ họ đã sớm nhìn chằm chằm ta.

    - Ngay cả như vậy, nếu như không bởi vì ta tin tưởng Dược Ông, đến đây tìm hắn, ngài cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy với ta.

    Lưu Ly hơi áy náy nói:

    - Ta chết ở nơi này cũng không sao, thế nhưng liên lụy Công phó, ngay cả chết ta cũng không cam lòng.

    Sở Hoan khẽ nói:

    - Phu nhân cảm thấy Long Xà Hoàn quả thực chỉ Tân Quy Nguyên có giải dược?

    Lưu Ly nói:

    - Hắn đã có thể lấy ra Long Xà Hoàn này, đương nhiên tin tưởng người khác không cách nào phá giải... Thật ra điều này cũng chẳng sao, có lẽ phụ thân quả thực là người của Thiên Võng, kỳ thực ta vẫn luôn kỳ quái, vì sao lúc trước phụ thân lại chuẩn bị tới kinh thành hưởng ứng lệnh triệu tập, cho dù lão nhân gia ngài không cách nào đi được, lại vẫn dặn dò ta phải tới kinh thành... !

    Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, xinh đẹp tuyệt luân.

    Sở Hoan cau mày nói:

    - Phu nhân quả thực tin tưởng lời Tân Quy Nguyên?

    - Điều này cũng không quan trọng.

    Lưu Ly nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:

    - Ta cũng cảm thấy hắn che giấu một số chuyện chúng ta không biết, nhưng mà chúng ta biết càng ít, chưa hẳn không có lợi cho chúng ta. Với ta mà nói, nếu phụ thân là Phật đồ Tâm Tông, gia nhập Thiên Võng, mà mục đích của Thiên Võng là vì tìm ngọc Phật, có thể làm cho Tây Xương Vương tới Phật quật, như vậy hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, cũng xem như tận hiếu đạo.

    - Phu nhân nói đúng lắm.

    Sở Hoan khẽ gật đầu.

    - Chẳng qua điện hạ vẫn luôn chiếu cố ta, lần này ta lại thực có lỗi với điện hạ.

    Lưu Ly chán nản nói.

    Sở Hoan nghiêm nghị nói:

    - Phu nhân cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, hơn nữa phu nhân liên tục nhấn mạnh với Tân Quy Nguyên, không thể gây tổn thương cho Thái tử, tình cảm của phu nhân đối với Thái tử, cho dù Thái tử biết rõ chân tướng chuyện này, cũng sẽ không trách tội phu nhân.

    Lưu Ly miễn cưỡng cười, trông có vẻ tâm sự nặng nề, trầm ngâm một lát mới nói:

    - Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứng giúp họ làm chuyện khác.

    Nàng cười nói với Sở Hoan:

    - Công phó, hiện giờ chúng ta nên tìm lối ra.

    Hai người rời khỏi phòng đá, quen đường đi tới bên đầm nước, ánh lửa chiếu rọi xuống, nước trong đầm vô cùng trong, Sở Hoan thở dài:

    - Nếu như không phải Tân Quy Nguyên nói cho chúng ta biết, ta thực sự nghĩ không ra lối ra lại ở đầm nước này.

    Hắn nói với Lưu Ly:

    - Hiện giờ phu nhân chờ ở trên bờ một chút, ta xuống nước tìm một lát, xem phải chăng có thể tìm được lối ra.

    Lưu Ly ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

    Sở Hoan cởi quần áo, chỉ chừa lại kính y bên trong, mặc dù không lộ da thịt, đôi má của Lưu Ly cũng hơi ửng hồng, nghiêng đầu sang chỗ khác. Sở Hoan vốn cũng muốn buông Huyết Ẩm Đao, suy nghĩ cuối cùng cầm trong tay, nói với Lưu Ly:

    - Phu nhân chờ một chút.

    Hắn cũng không nói nhiều, nhảy vào trong đầm nước, Lưu Ly dùng bó đuốc chiếu vào mặt nước, trông thấy bóng Sở Hoan dần mơ hồ trong nước, chìm sâu xuống dưới.

    Lưu Ly đứng bên đầm nước, giơ bó đuốc, nhìn đầm nước không chuyển mắt, cũng không biết qua bao lâu, đôi mày người đẹp đã nhíu lại.

    Thời gian Sở Hoan ở trong nước quá dài, Lưu Ly cũng không biết Sở Hoan đã luyện Long Tượng Kinh, nếu là người bình thường, tuyệt đối không thể ở dưới đáy nước quá lâu, hô hấp không theo kịp.

    Thế nhưng thời gian Sở Hoan ở dưới nước đã nhiều hơn người bình thường hơn hai lần, cho dù người giỏi bơi lội cũng không có khả năng ở dưới đáy nước lâu như vậy.

    Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, cắn cặp môi đỏ mọng, mắt lam xinh đẹp ngày càng lo lắng, trong giây lát nghe được tiếng rào rào vang lên, ngay bên đầm nước, tiếng vang bất thình lình, Lưu Ly thoáng chốc kinh ngạc, liền thấy một cái đầu trồi lên từ trong nước, nhìn rõ đúng là Sở Hoan.

    Lưu Ly trông thấy Sở Hoan, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

    - Công phó, ngài đã lên rồi, thực khiến người ta lo lắng... !

    Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm giác nói lỡ, khuôn mặt trắng noãn lại ửng đỏ.

    Sở Hoan hai mắt lập lòe, cười hỏi:

    - Phu nhân luôn lo lắng cho ta sao? Thật sự xin lỗi, chẳng qua lần này Tân Quy Nguyên quả thực không lừa gạt chúng ta, bên dưới đầm nước này quả nhiên có lối ra.

    Tiếng nước chảy rào rào, Sở Hoan xoay người lên bờ, toàn thân ướt nhẹp.

    Lưu Ly nghe nói tìm được lối ra, cũng vui mừng, sau khi Sở Hoan lên bờ, khẽ nói:

    - Chỉ là... ta tìm được lối ra, lo lắng phu nhân sốt ruột, cho nên cũng không hề ra ngoài.

    Lưu Ly hỏi:

    - Ngay bên dưới mặt nước sao?

    Sở Hoan đáp:

    - Nằm gần bên kia, xem ra là con đường xây dựng nhân công, đục một con đường trên thạch bích phía dưới đầm nước này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, theo con đường dưới nước kia, có thể thông ra ngoài.

    Lưu Ly thở nhẹ ra, cười nói xinh đẹp:

    - Như vậy rất tốt, nếu thực sự liên lụy Công phó không ra được, đây chính là tội lớn của Lưu Ly.

    Sở Hoan cười ha ha một tiếng, lập tức dò xét Lưu Ly một phen. Lưu Ly thấy hắn dò xét vóc dáng của mình, hơi xấu hổ, nhẹ giọng hỏi:

    - Công phó, ngài... ngài làm sao vậy?

    - Phu nhân xuyên qua phía dưới, chỉ sợ không được.

    Lưu Ly ngạc nhiên hỏi:

    - Vì sao?

    - Phu nhân có chỗ không biết, con đường kia cũng không ngắn, hơn nữa không cách nào hô hấp, sau khi xuống nước cần một hơi lặn dưới nước ra ngoài.

    Sở Hoan nghiêm nghị nói:

    - Trường bào ngâm nước, sẽ trở nên nặng nề, hơn nữa hành động bất tiện... chắc chắn sẽ bị giảm tốc độ... !

    Lưu Ly do dự nói:

    - Nhất định phải... nhất định phải cởi sao?

    - Tuyệt đối không cố ý khinh nhờn phu nhân.

    Sở Hoan nghiêm mặt nói:

    - Thật sự bất đắc dĩ, chúng ta muốn ra ngoài, chỉ có thể như vậy. Nếu như tiến vào đường nước chảy, bị quần áo nặng nề làm liên lụy, như vậy ra vào không được, hậu quả khó mà tưởng tượng.

    Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì, hỏi:

    - Phu nhân, ngài... ngài có biết bơi không?

    Lưu Ly hơi lúng túng nói:

    - Ta sinh ra ở Giáp Châu, không phải vùng sông nước, cho nên...cũng không am hiểu bơi lặn dưới nước.

    Sở Hoan thở dài, nói:

    - Vậy thì càng không thể do dự, càng nhẹ nhàng, tốc độ càng nhanh, mới có cơ hội rời khỏi nơi này... !

    Hắn biết rõ tâm tư của Lưu Ly, khẽ nói:

    - Phu nhân yên tâm, trong nước tối mờ, nhìn không thấy cái gì, ta...ta không thấy ngài.

    Lưu Ly càng xấu hổ, đôi má nóng lên, khẽ nói:

    - Công phó chớ hiểu lầm, ta biết ngài là chính nhân quân tử.

    Do dự một chút, nàng khẽ thở dài:

    - Đành phải như vậy.

    Thấy Sở Hoan nhìn mình, nàng hơi ngượng ngùng nói:

    - Công phó, xin ngài... xin ngài quay người sang chỗ khác.

    Sở Hoan vội xoay người, lúc này Lưu Ly mới đưa lưng về phía Sở Hoan, hai tay đặt trên đai lưng, nghĩ một chút, cuối cùng ngón tay ngọc kéo một cái, đai lưng bị kéo ra, trường bào tách ra, lộ ra vóc dáng lung linh uyển chuyển gợi cảm của nàng.

    Một tấm lụa mỏng che giấu thân thể mềm mại của nàng, như ẩn như hiện, giống như sương mù.

    Nàng đang chuẩn bị cởi quần áo, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi:

    - Công phó, quần áo của chúng ta đều ở nơi nào sao? Sau khi ra ngoài, vậy... vậy phải làm thế nào?

    Sở Hoan trả lời:

    - Sau khi phu nhân cởi quần áo, giao quần áo cho ta, ta ôm lại thành đống, cầm trong tay là được.

    - Có ảnh hưởng ngài hay không?

    - Phu nhân yên tâm, từ nhỏ ta đã sống trong nước, không sợ lặn dưới nước.

    Sở Hoan cười nói:

    - Ta là con vịt nước thực sự, chờ một lát cho ngài biết một chút.

    Lưu Ly khẽ cười một tiếng:

    - Vừa mới thấy qua rồi, Công phó ở dưới nước rất lâu, tôi còn lo lắng cho ngài... !

    Nói tới đây, nàng không tiếp tục nói.

    Sở Hoan cũng cởi quần áo ướt sũng trên người, nghe Lưu Ly nói như vậy, dừng một chút, trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường.

    Nghe bên cạnh truyền đến tiếng ào ào, Sở Hoan nhịn không được quay đầu nhìn sang, liền thấy Lưu Ly đang nhảy xuống đầm nước, lúc này thấy được bóng lưng xinh đẹp của nàng, cảm giác khác rất nhiều so với lúc Lưu Ly hôn mê.

    Lụa mỏng bên trong của Lưu Ly không hề cởi, nhưng lớp lụa mỏng kia lại khiến nàng càng thêm uyển chuyển khêu gợi, eo mông, da thịt như ngọc, khi nàng ở trong đầm nước, giống như một đóa mẫu đơn kiều diễm nhất đang nở rộ trong nước.
     
    zeussekki and thienta like this.
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1179: Liên Quan




    Để thoải mái hoạt động dưới nước, Sở Hoan cởi hết quần áo, chỉ để lại một cái quần dài, thân trên ở trần khoe ra cơ thể rắn chắc. Nếu không vì còn có Lưu Ly, hắn còn muốn cởi nốt.

    Ở trong nước, nhìn thấy hắn cởi trần, nửa người rắn chắc tràn đầy khí tức nam nhân, Lưu Ly xấu hổ vội quay đầu đi.

    Sở Hoan quấn quần áo của Lưu Ly và của mình lại, buộc gọn, ngay cả giày và Huyết Ẩm Đao cũng buộc trong đó. Đâu vào đó, hắn hít sâu một hơi, tiến đến bên đầm nước, liếc Lưu Ly một cái, tuy ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng cơ thể trắng nõn trong suốt như ngọc của nàng ở trong nước vẫn cực kỳ nổi bật.

    Rơi xuống nước, một tay Sở Hoan cầm bao quần áo, nói với Lưu Ly:

    - Phu nhân, người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lặn xuống, một hơi bơi ra ngoài. Trên đường không có cơ hội để hít không khí đâu, người...có thể chịu được không?

    Phản chiếu ánh lửa trên bờ, sóng nước lấp loáng, ánh lửa nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt Lưu Ly, lại thêm gợn sóng lăn tăn, tựa như khuôn mặt xinh đẹp đang lay động, sóng nước mỹ diệu sóng sánh trên làn da trong suốt như ngọc sáng lên kỳ lạ. Nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt thế, lúc này lại càng xinh đẹp vô song, thiên hạ tuyệt luân.

    Lưu Ly thản nhiên cười:

    - Công phó không cần lo lắng, chúng ta cũng không có đường lui nữa, chỉ có một con đường này, mặc kệ thế nào cũng phải đi.

    Hắn gật đầu:

    - Lặn xuống nước rồi, có thể phu nhân sẽ không nhìn thấy gì nữa, nhưng người có thể cảm nhận được sóng nước của ta. Ta sẽ không cách người quá xa đâu, ngay bên cạnh thôi, cho dù gặp cái gì cũng không cần sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.

    Nàng gật đầu.

    Sở Hoan không do dự nữa, hai người nhìn nhau cười, khẽ gật đầu với đối phương, cùng hít sâu một hơi. Sở Hoan lặn xuống trước.

    Lưu Ly đã dùng khăn lụa bó gọn mái tóc của mình, cũng không do dự lặn xuống.

    Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, một tay quạt nước, hai chân đạp, cố hết sức tạo ra sóng nước thật mạnh để Lưu Ly có thể cảm nhận được.

    Tuy nước hồ trong suốt nhưng bên dưới lại tối, càng sâu càng không nhìn rõ cái gì, cũng may Sở Hoan đã từng luyện “Long Tượng Kinh”, chẳng những có thể nhịn thở trong khoảng thời gian dài, tiến vào trạng thái chết giả, mà thị lực của hắn cũng hơn xa người bình thường. Cho dù vậy lúc này hắn cũng không nhìn thấy gì, chỉ nhớ rõ thông đạo dưới nước kia ở đâu rồi bơi về phía đó.

    Sở Hoan cũng không lo lắng mình không nhịn thở được, chỉ lo cho Lưu Ly không nhịn được.

    Hắn tin tưởng Lưu Ly hoàn toàn có thể chịu được đến lúc tới lối vào kia, nhưng chính hắn cũng không biết con đường đó dài bao nhiêu, cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể từ đó ra ngoài.

    Nếu đường nước không dài, cố chống đỡ cũng không sao, cùng lắm là uống mấy ngụm nước hồ mà thôi, nhưng nếu nhỡ con đường quá dài, chỉ sợ nàng sẽ chết đuối.

    Hắn cảm thấy dưới nước có nhiều dòng chảy, hơn nữa, từ khi Tân Quy Nguyên phát hiện ra, trước mình và Lưu Ly đương nhiên đã có không ít người ra vào qua đường này.

    Bọn họ có thể sống mà rời đi, chắc chắn dòng con đường này cũng không quá dài.

    Hơn nữa, Sở Hoan cũng hiểu, đây là con đường ra ngoài duy nhất, cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không thử một lần cũng chỉ có thể chết đói trong sơn quật. Đánh cược một lần đi theo con đường này còn có một chút hy vọng sống, nếu không dám thử, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng không có.

    Sở Hoan không dám bơi với tốc độ quá nhanh, chỉ sợ Lưu Ly đằng sau bị lạc. Lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào sóng nước mà cảm nhận được nàng có cách xa mình lắm không, nếu sóng nước quá yếu, hắn biết nàng hơi xa mình, sẽ chậm lại, đợi tới khi sóng nước lớn hơn mới dám tiếp tục bơi tiếp.

    Tới gần thông đạo đã rất sâu.

    Bốn phía hồ nước đều là đá, dưới thông đạo cũng là vách đá, Sở Hoan cũng không biết đi theo hướng nào, có điều, con đường này cũng không quá nhỏ, có thể cho năm sáu người vào một lúc, cho dù hai người cùng vào cũng vẫn rất rộng.

    Thủy đạo hình tròn, vách đá bóng loáng hẳn đã được con người đục ra, nhưng cuối cùng tại sao lại có một thông đạo như vậy chỉ sợ rất khó tìm được nguyên nhân.

    Lúc này hai người đều ở trước cửa động, Sở Hoan lại gần Lưu Ly, chỉ cách khuôn mặt nàng khoảng một ngón tay, thị lực của hắn rất tốt, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. Hắn giơ tay, cũng không biết nàng có nhìn thấy không, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, hẳn cũng nhìn thấy, hắn vui hẳn lên, lại giơ tay, ý nói sẽ vào trong thủy đạo.

    Lưu Ly gật gật đầu. Không do dự nữa, Sở Hoan dẫn đầu vào trong thủy đạo, thân thể Lưu Ly uyển chuyển mềm mại như một mỹ nhân ngư, duyên dáng như tiên nữ đang bay trên thiên giới theo sau lưng hắn.

    Trong thủy đạo nước ngập tới đỉnh, không có lấy nổi một chút không khí. Sở Hoan giỏi lặn, khí tức không có vấn đề gì, cho dù bị nhốt trong một quả núi lớn cũng không chắc sẽ gây ra được bao nhiêu khó khăn cho hắn.

    Tuy nói thủy đạo không hẹp, nhưng ở bên trong vẫn cảm thấy hơi bí bách, chỉ lát sau, hắn cũng cảm nhận được tốc độ của nàng rõ ràng chậm lại.

    Sở Hoan thầm nghĩ không tốt.

    Trong thủy đạo nảy, chỉ chốc lát không thể ra được, mà tốc độ của Lưu Ly chậm lại cho thấy hô hấp của nàng có vấn đề.

    Tính thử thời gian, người bình thường nhịn thở được đến lúc này cũng không phải nhiều, mà nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ sợ sẽ không cố được bao lâu nữa.

    Tim đập nhanh, hắn xoay người quay lịa, quả nhiên Lưu Ly đã tụt lại.

    Sở Hoan nhích tới gần, duỗi một tay, lúc này không thể kiêng kỵ quá nhiều, kéo đôi tay nhỏ của nàng lại.

    Nàng cũng không giãy dụa, để mặc hắn kéo. Hiển nhiên nàng biết lúc này chỉ dựa vào mình rất khó qua được thủy đạo này.

    Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, tay kia kéo bàn tay trắng như ngọc của Lưu Ly, chỉ dựa vào hai chân mà đạp nước tiến lên.

    Lúc này, khát khao sống lớn hơn tất cả, tâm vô tạp niệm, hơn nữa, dưới nước cũng không thể nói chuyện, không có cách nào để trao đổi.

    Hắn biết rõ hô hấp của Lưu Ly có vấn đề, không thể trì hoãn, bèn dồn hết khí lực kéo nàng tiến lên.

    Hắn chỉ trông mong có thể nhanh chóng ra khỏi thủy đạo này, nếu không rất có thể nàng sẽ bị chết ngại dưới nước.

    Lòng hắn vô cùng lo lắng, chợt cảm giác bàn tay ngọc trong tay mình hơi siết lại, thầm cả kinh, hắn cảm nhận được bàn tay đó siết lại nắm rất chặt ngón tay của mình.

    Hắn hiểu, rõ ràng nàng không cố được nữa.

    Lúc này nhất định nàng đang liều mạng nhẫn nại, tuy nghị lực của nàng khó ai sánh kịp, nhưng đôi khi cũng không thể khống chế phản ứng cơ thể. Tay nàng siết càng lúc càng chặt, chỉ có thể thấy nàng đã cố gắng đến tối đa.

    Vẫn chưa thấy lối ra, Lưu Ly gần như ngạt thở, Sở Hoan không còn thời gian suy nghĩ nữa, dồn sức vùng tay kéo nàng lên cạnh mình, tay cầm bọc quần áo vòng qua ôm lấy hông nàng.

    Hiển nhiên Lưu Ly không biết tại sao hắn lại làm vậy hơi giãy ra, hắn lại chẳng thể giải thích, sự cấp tòng quyền, bèn kéo nàng lại hôn vào đôi môi anh đào của nàng.

    Lưu Ly chấn động, thân thể mềm mại lại giãy dụa, nhưng lúc này nàng đã yếu, cũng không còn bao nhiêu sức nữa, hơn nữa, Sở Hoan biết thế nào nàng cũng giãy, nên một tay đã ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

    Lưu Ly đang rất khó thở, gần như sắp chết ngạt, đột nhiên bị Sở Hoan hôn môi, mới đầu nàng còn kinh hãi kháng cự lại theo phản xạ, cho rằng hắn nhân cơ hội khinh bạc mình.

    Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân thông minh, sẽ phản ứng lại rất nhanh. Sở Hoan há miệng bao lấy cặp môi thơm của nàng rõ ràng không phải là hôn môi khinh bạc.

    Lồng ngực bị đè nén nặng trịch, không thể kìm được, nàng hít một hơi, được môi Sở Hoan bao ngoài, bất giác đã đổi được một hơi thở.

    Lập tức nàng cảm thấy cảm giác đau tức nghẹt thở không còn nữa, hiển nhiên Sở Hoan cảm thấy nàng đã trao đổi được khí, rời khỏi môi nàng tiếp tục kéo bàn tay nàng bơi tiếp.

    Lúc này nàng đã xác định được vừa rồi là hắn đã giúp mình thở một hơi, có thể gắng gượng được thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.

    Hai người như hai con cá bơi qua thủy đạo.

    Rõ ràng thủy đạo này còn dài hơn Sở Hoan nghĩ. Lưu Ly mượn được một hơi thở từ Sở Hoan, không thể so được với không khí, chỉ lát sau, cảm giác hít thở không thông lập tức lại ùa tới.

    Sở Hoan lại kéo nàng lại, lúc này nàng không kháng cự nữa, môi hắn dán tới, đôi môi anh đào của nàng cũng mở ra lại hít lấy một hơi từ trong miệng hắn.

    Việc thở dưới nước này vô cùng khó, mỗi lần nàng thở trong miệng hắn, khí tức của hắn lập tức tiêu hao rất nhiều, sau ba lượt, ô xy trong phổi Sở Hoan không còn mấy, nếu không có Lưu Ly, hắn có thể kéo dài được rất lâu, nhưng sau ba lần, hắn cũng cảm thấy ngực mình nặng trĩu, hắn hiểu, nếu không ra ngay, chẳng những Lưu Ly sẽ chết ngạt dưới nước, chỉ sợ chính mình cũng không thể còn sống sót ra được ngoài.

    Hai người đã là nỏ mạnh hết đà, tốc độ cũng chậm lại.

    Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy cảm kích, nhưng thấy tốc độ của Sở Hoan chậm dần lại cũng hiểu. Nàng thông minh hơn người, lại biết y thuật, nên hiểu, mỗi lần giúp mình thở là hắn đã dùng tính mạng của hắn để kéo dài tính mạng của mình. Nàng có thể cảm nhận được, nếu hắn không quan tâm tới mình, thì cho dù thông đạo này có dài một chút hắn vẫn có thể sống sót thoát được, nhưng ba lần mình thở coi như đã cướp lấy ô xy trong miệng hắn.
     
    zeussekki and thienta like this.
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1180: Mỹ Nhân Dưới Ánh Trăng




    Thấy tay Sở Hoan nắm tay mình chặt hơn một chút, Lưu Ly biết lúc này hắn đã đến giới hạn, hơi thở của hắn cũng không gắng gượng được bao lâu nữa.

    Đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy động tác của hắn đột nhiên nhanh mạnh hơn, nàng biết hẳn có biến cố, rất nhanh đã phát hiện hình như phía trước sáng hơn một chút, tuy vẫn chỉ hơi lờ mờ nhưng vẫn có một tia sáng hiếm có

    Lập tức nàng hiểu, vào đúng thời khắc nguy cấp này, nhờ trời phù hộ, quả nhiên đã thấy cửa ra.

    Nàng vui sướng, dường như khỏe hơn, vung cánh tay trắng muốt gạt nước, hai người dồn hết chút sức cuối cùng liều mạng lao về phía trước. Quả nhiên chỉ chốc lát tứ phía thông đạo đã sáng lên.

    Hai người đạp mạnh hai chân vọt lên mặt nước, “rào” một tiếng, cả hai cùng nổi lên, không cần biết mình đang ở đâu, chỉ thấy tứ phía là bầu không khí tươi mới dạt dào, cả hai há lớn miệng thở dốc, tham lam hít lấy luồng khí dễ chịu. Lúc này cả hai mới cảm thấy không khí trân quý thế nào.

    Hít thở liên tục một lúc, cảm thấy đã thông thoáng, cả hai kìm lòng không được mà nhìn đối phương, vui sướng không làm sao diễn tả được, Lưu Ly khẽ mấp máy cặp đôi đỏ mọng:

    - Công phó, chúng ta...chúng ta còn sống sao?

    Sở Hoan cũng vui sướng ra mặt, gật mạnh đầu:

    - Xem ra lão thiên gia vẫn chưa muốn chúng ta chết sớm quá. Ha ha ha.

    Quá vui mừng, lại thêm nhan sắc khuynh thành ngay trước mắt, trong niềm thoát chết trong gang tấc, kìm lòng không được, không chờ Lưu Ly kịp phản ứng hắn đã hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

    Lưu Ly ngây ra, cũng không kháng cự, cảm thấy một cánh tay Sở Hoan đã đặt trên vòng eo nhỏ xíu của mình, hơi lạnh khi còn ở dưới nước dường như biến mất không còn, thân thể mềm mại ấm áp.

    Sở Hoan hôn lên đôi môi mềm mại thơm ngát của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, đầu óc của hắn tỉnh táo lại, cảm thấy hơi giật mình, thầm nghĩ: Sao mình lại có thể thất thố như vậy? Hắn rất sợ nàng nổi giận, nhưng không cảm thấy sự kháng cự của nàng, lại cảm thấy dường như nàng đang vô thức hợp tác với nụ hôn của mình, đôi tay ngọc bích dường như cũng đang khoác trên vai mình.

    Cả hai đều sống sót sau tai nạn, cùng nhau trải qua sinh tử, đương nhiên tâm tình lúc này giống nhau, rất nhiều cố kỵ đã biến mất chỉ trong nháy mắt.

    Ôm thân thể thơm mát mềm mại của Lưu Ly, thân thể nàng lả lướt săn chắc, da thịt nõn nà, đường cong mềm mại, đôi môi anh đào thơm thoang thoảng, thân thể đầy gợi cảm dán sát vào cơ thể Sở Hoan. Hắn đang cởi trần, còn nàng, ngoài tấm áo lụa mỏng mặc mà như không chỉ còn một lớp áo yếm bằng gấm đã ướt sũng, bộ ngực đầy đặn hoàn toàn phơi bày phập phồng. Khi hôn hắn, hơi thở của nàng hơi dồn dập, bộ ngực căng đầy dán sát lên ngực hắn, đàn hồi đầy đặn.

    Được nàng thuận theo, bàn tay đặt bên hông nàng của Sở Hoan không kiềm chế được mà lần dần xuống, còn chưa chạm đến mông, bàn tay trắng nõn đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra. Sở Hoan không dám gồng bị nàng đẩy ra, thân thể mềm mại rời khỏi lồng ngực, hắn cảm thấy hơi mất mát.

    Lưu Ly đẩy Sở Hoan ra một khoảng, không dám nhìn hắn chỉ cúi đầu, sóng nước nhộn nhạo, thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng dưới mặt nước như ẩn như hiện.

    Bầu không khí kiều diễm lại hơi lúng túng. Sở Hoan hít sâu một hơi, biết rõ vừa rồi hai người ôm hôn nhau chỉ là động tình nhất thời sau khi thoát khỏi tai nạn, cả đời này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gần gũi như vậy nữa.

    Nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình và Lưu Ly đang ở giữa hồ, lúc này đã là nửa đêm, trăng sáng như ngọc treo lơ lửng giữa trời, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ màu hổ phách, sóng nước lấp loáng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

    Bao quanh hồ nước đều là rừng cây xanh um tươi tốt, đây là một hồ nước được rừng cây bao phủ, hắn đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hỏi:

    - Phu nhân, đây là đâu?

    Lưu Ly ngẩng đầu nhìn quanh, cười đáp:

    - Chúng ta đã tới sau núi Dược Cốc, ta nhớ đây là hồ nước phía sau núi.

    Cho dù là mùa hạ nhưng trong sơn cốc vẫn lạnh lẽo, giờ đã lên khỏi mặt nước, cho dù đêm khuya nhưng vẫn ấm áp.

    - Phu nhân, chúng ta lên bờ thôi.

    Sở Hoan nhìn thấy cách đó không xa có bóng lay động:

    - Chắc mấy người Điền Thống lĩnh đang tìm chúng ta.

    Lưu Ly duyên dáng đi theo sau lưng Sở Hoan. Hắn lên bờ trước, quay đầu nhìn lại thấy nàng vẫn còn dưới nước bèn đưa tay muốn đỡ nàng lên. Nàng lắc đầu, hai tay vắt mái tóc ra đằng sau, động tác ưu mỹ vô cùng, dưới ánh trăng đẹp như tiên tử tắm tiên.

    Sở Hoan nghĩ tới điều gì đó, tuy đã ổn cả, nhưng vẫn còn có chuyện khó xử.

    Trước đó, để tìm sống trong chết, rất nhiều điều kiêng kỵ chỉ có thể đặt sang một bên, nhưng bây giờ đã sống sót sau tai nạn, rất nhiều quy củ ập tới.

    Hai người không có lấy một cái áo khô, mặc y phục ướt sũng quay về căn nhà gỗ của Dược Ông. Tuy bất tiện, nhưng dù sao cũng cần phải đốt lửa hong quần áo, tới đây lại có vấn đề lớn, lúc này bọn Điều Hậu vẫn đang tìm quanh Dược Cốc, thấy ánh lửa chắc chắn sẽ tới, đến lúc đó thấy bộ dáng này của hai người chắc chắn sẽ hiểu lầm nghiêm trọng.

    Sở Hoan thì không sao, nhưng hiển nhiên Lưu Ly vô cùng cố kỵ.

    - Phu nhân, không thể ngâm trong nước mãi.

    Sở Hoan suy nghĩ một lát:

    - Trước tiên chúng ta tìm một nơi chờ quần áo khô rồi tính...

    Lưu Ly khẽ gật đầu.

    Hắn nói tiếp:

    - Chỉ sợ vừa đốt lửa bọn họ đã tìm tới rồi, ta thì không sao, chỉ sợ bọn họ thấy phu nhân như vậy...

    Lưu Ly khẽ cười:

    - Ta biết ở đây có một sơn động, đốt lửa trong đó không sợ ai nhìn thấy đâu.

    - Vậy thì tốt quá, tới khi quần áo khô rồi chúng ta lại ra. Hiện giờ chúng ta không mặc quần áo, bị bọn họ nhìn thấy quả thực không tốt...

    Lưu Ly đảo đôi mắt đẹp, nổi giận:

    - Công phó, đừng nói bậy! Ai...ai không mặc quần áo?

    Sở Hoan vỗ đầu một cái, xấu hổ cười:

    - Lỡ miệng lỡ miệng.

    - Công phó xoay người ra chỗ khác. Ta chỉ đường, ngươi đi trước.

    Lưu Ly khẽ dặn.

    Sở Hoan gật gật đầu, thu gom hành lý quay lưng đi, nghe thấy sau lưng có tiếng nước ì oạp, hắn biết hẳn nàng đang bắt đầu khỏa nước, không kìm được tư thái lả lướt uyển chuyển hiện lên trong đầu.

    Nghĩ tới đây, đột nhiên Sở Hoan nhận ra, thân hình Lưu Ly đã kết hợp tất cả những ưu điểm của đông tây.

    Tư thái của nàng, so với nữ tử phương đông có cảm giác rõ ràng hơn, có được đường cong vô cùng tinh tế của nữ nhân, cho dù là bộ ngực hay cặp mông đều đẹp hơn nữ nhân phương đông, nhưng không quá khoa trương như nữ nhân phương tây, thân hình của nàng là kết hợp cả hai, đường cong càng thêm hấp dẫn mê người, còn khí chất của nàng lại là điển hình của nữ tử phương đông, nội liễm ôn nhu, có cả sự nhu mì của nữ nhân vùng sông nước Giang Nam và sự kiên nghị của nữ tử vùng Tây Bắc.

    Lưu Ly dẫn đường, hai người đi qua một con đường nhỏ lấp kín bụi gai, nhớ ra xiêm y của nàng không nhiều lắm, Sở Hoan nhịn không được nhắc nhở:

    - Phu nhân cẩn thận, ở đây đều là bụi gai, đừng để bị chúng cào bị thương.

    Nàng khẽ cười đáp:

    - Ta rất quen nơi này, Công phó không cần lo lắng.

    Tới một vách đá che kín bụi cỏ rậm rạp, Lưu Ly khẽ nói:

    - Công phó, chính là chỗ này, nhiều năm trước khi ta đi tìm dược liệu ở Dược Cốc đã đi qua nơi này, đằng sau bụi cỏ có một động đá...

    Nàng khẽ thở dài:

    - Quá nhiều năm, cỏ lại rậm rạp nhiều rồi.

    Sở Hoan lấy ra Huyết Ẩm Đao chặt hết những bụi cỏ còn cao hơn đầu người, quả nhiên phát hiện đằng sau đó có một cửa động, còn không nhớ nàng chưa mặc quần áo, quay đầu lại cười:

    - Trí nhớ của phu nhân thật tốt, quả nhiên ở đây....

    Hắn im bặt.

    Ánh trăng lọt qua ngọn cây, vài điểm sáng lác đác rọi lên cơ thể mềm mại của nàng.

    Thân thể mềm mại thướt tha của nàng hiện ra trước mặt Sở Hoan, bộ ngực lớn, vòng eo mảnh khảnh thon dài bị vải lụa ướt bó sát khoe ra hoàn toàn, ánh trăng rơi vãi trên cơ thể nàng lại càng thêm mỹ diệu, làn da tuyết trắng như sáng lên nhàn nhạt.

    Lúc nàng Lưu Ly đang nhìn sang bên cạnh, nghe tiếng Sở Hoan gọi lại im bặt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đã quay lại, ngơ ngác một lát lập tức hiểu ra, theo phản xạ vòng hai tay che trước ngực, bực bội trách: truyện được lấy từ website tung hoanh

    - Công phó, ngươi...

    Sở Hoan vội vàng quay đi, lúng túng nói:

    - Phu nhân, ta...ta không cố ý, thực xin lỗi...

    Cảm thấy tim mình đập thình thịch, hắn thầm nghĩ mình cũng coi như một kẻ dày dạn kinh nghiệm, sao thấy nàng tim lại đập nhanh thế này.

    Không thấy nàng nói gì, hắn đành hỏi trước:

    - Phu nhân, chúng ta...có thể vào trong không?

    Nàng chỉ khẽ ừ một tiếng, Sở Hoan tiến vào trong động. Lưu Ly suy nghĩ một lát, hai tay vẫn ôm ngực, đi theo vào trong.

    Bên trong tối lờ mờ, cũng may trăng rất sáng, ánh trăng dịu dàng hắt vào trong động, cửa động hơi hẹp, nhưng đi thêm một đoạn ngắn, bên trong rộng ra, chỉ là rất tối.

    - Phu nhân, ta ra ngoài tìm chút củi trước, rồi đốt lửa.

    Sở Hoan bỏ bọc quần áo xuống, cầm Huyết Ẩm Đao ra ngoài chặt một ít củi, lại tìm thêm rất nhiều cỏ khô ôm vào trong động đốt lửa, không kịp nhìn Lưu Ly, lại chạy ra ngoài chặt thêm mấy nhánh cây sau đó quay về động dựng lên coi như giá treo đồ, treo y phục ẩm ướt lên mới ngồi xuống quay lưng lại với Lưu Ly.

    Trong thạch động phần lớn chỉ là sự yên tĩnh, bầu không khí hơi gượng gạo.

    Một lát sau, nghe tiếng Lưu Ly sâu kín thở dài trong lòng mình, hắn vội hỏi:

    - Phu nhân sao vậy?

    - Công phó, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta. Nếu không có ngươi, chỉ sợ Lưu Ly không còn tại thế.

    Sở Hoan vội hỏi:

    - Phu nhân nói vậy, nếu không nhờ người, Tân Quy Nguyên sẽ không chịu nói lối ra cho chúng ta, là phu nhân đã cứu ta mới đúng.

    Nàng buồn bã:

    - Tuy Lưu Ly ngu dốt nhưng cũng biết, trong thủy đạo, nếu không có ngươi, ta đã chết ngạt... Công phó, nếu ngươi không cho ta mượn khí đã rất dễ dàng thoát ra được, nhưng... Ai, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ảnh hưởng tới ngươi, cả hai đều chết ngạt sao?

    Hắn khẽ cười:

    - Chúng ta cùng chung hoạn nạn, nếu đã cùng đi vào, đương nhiên cũng phải cùng đi ra. Nếu thực sự phu nhân muốn chết đuối, ta chết cùng người là được.

    - Ngươi... ai, ngươi thật khờ!

    Nàng khẽ thở dài:

    - Công phó, làm vậy có đáng không?

    - Người có thể vì ta mà ăn Long Xà Hoàn, tại sao ta không thể chết chung với người?

    Hắn cũng thở dài:

    - Cho dù thế nào, khi đó chúng ta đã cộng sinh cộng tử, ta không thể bỏ mặc người.
     
    zeussekki and thienta like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.