Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 576: Tự Bêu Xấu Mình Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác mỉm cười nói: - Bảo vệ phồn vinh ổn định của Hong Kong mới là chủ yếu nhất, còn kinh tế tự do vốn là để đặt dưới chân dẫm đạp mà chú.. Diệp Trăn Dân bật cười: - Cháu nói phải, đôi khi không thể sợ trước sợ sau được ... Còn có chuyện nữa nói với hai đứa đây, hai đứa cũng tham gia đi săn phải không? Trương Khác nhún vai, ý bảo mình mới tới Hong Kong, không liên quan tới mình. Diệp Kiến Bân gãi đầu: - Bọn cháu sẽ rút tài chính ra khi đợt tấn công vào đồng Bạt tới giai đoạn kết thúc. Nhưng đám ngân hàng đầu tư nước ngoài chỉ sợ thiên hạ không loạn, cháu thấy phía phía bên Hong Kong nên đề phòng bị những ngân hàng này đâu sau lưng. Diệp Trăn Dân không muốn hỏi sâu hơn, chỉ nói: - Nơi khác hai đứa đục nước béo cò chú không quản được, nhưng ở Hong Kong thì đựng đụng chạm vào, nếu không sau này lắm rắc rối. - Bọn cháu tuyệt đối không đụng vào. Trương Khác cười ha hả: - Có điều nên bên này phản kích thì bọn cháu có thể giúp một tay, lúc đó bọn cháu đàng hoàng ra tay đấy nhé. - Tới lúc đó hẵng nói. Diệp Trăn Dân không cự tuyệt. Từ chỗ Diệp Trăn Dân về thì trời đã khuya lắm rồi. - Những nhân vật lớn đêm đêm ăn chơi kia chắn chắn đem nay sẽ mất ngủ rồi. Không vội bắt xe, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi đi bộ trên phố tán gẫu, Diệp Kiến Bân vội về khách sạn theo dõi thị trường giao dịch ngoại hối New Yord, bị Trương Khác ngăn lại: - Vội cái gì, giờ cứ đợi Thái Lan triệt để từ bỏ kháng cự, mọi người cùng nhau ùa lên chà đạp, anh có nóng vội cũng chẳng được ... Diệp Kiến Bân chịu thua, nếu đổi lại là người khác lúc này cho dù có đủ 10 phần tự tin thì trong lòng cũng hồi hộp căng thẳng, y lại cứ nhở nhơ như không. Quay trở về khách sạn Bán Đảo thì đã là 1 giờ sáng rồi, Đường Thanh và Tịnh Hạ tắm táp xong chưa đi ngủ, đang bày y phục thay đổi mua giúp Trương Khác và Đỗ Phi lên bàn thảo luận. Trương Khác nhìn bầu trời đên bên ngoài, Hong Kong long lanh lộng lẫy, không biết bao nhiêu con cá mập há miệng đỏ lòm thèm khát mai phục xung quanh. Hiện đám cá mập mới hàm răng sắc nhọn dính máu tươi, đang từng giây từng phút nhắm vào NH TW Thái Lan, nhắm vào lượng dự trữ ngoại hối ước đạt mấy chục tỷ USD của chính phủ Thái Lan. Đây là trò chơi tài chính, cần phải ép chính phủ Thái Lan hoàn toàn từ bỏ kháng cự, lúc đó mới thực sự được gọi là yến tiệc linh đình. Ở chuyện này Trương Khác chẳng hề xuất sắc hơn người khác, y chỉ có lòng tin kiên định, lúc này lòng tin cũng chẳng phải quá cần thiết nữa, vì chẳng ai dễ dàng bỏ bữa tiệc thịnh soạn như vậy. - Đồng Bạt phá giá 26.94 rồi! Diệp Kiến Bân đẩy cửa đi vào, giọng cố áp chế, không che dấu được tâm tình hưng phấn. Đợt công kích thứ hai của quỹ đầu cơ quốc tế khiến tỉ giá đồng Bạt so với USD rơi xuống mức điểm 26.94, có thể nói đây là phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nhà đầu tư vòa đồng Bạt, NH TW Thái Lan không giữ được mức này, đồng Bạt sẽ bị bán ra càng điên cuồng hơn. Nhưng cho dù hôm nay cầm cự được thì sao? Trương Khác đặt Nhật báo Kinh tế Hong Kong xuống bàn, cầm cốc ca phê lên hỏi: - Làm cốc cà phê cho tỉnh táo chứ? Trong mắt Diệp Kiến Băn có vài tia máu, xem ra đêm qua hắn không ngủ ngon, hoặc căn bản không hề ngủ cả đêm trong phòng Nick Leeson theo dõi thị trường chứng khoán. Diệp Kiến Bân bật cười, cái tính của Trương Khác đúng là làm người gấp cũng chẳng nổi. - Đợi lát nữa NH TW Thái Lan đưa ra hành động, tỉ giá sẽ lên lên xuống xuống, anh rúc ở trong đó tim có chịu nổi không? Trương Khác thong thả nhấp một ngụm cà phê nói: Diệp Kiến Bân vỗ ót, nghĩ cũng phải, chuyện dự liệu được cả, đâu cần hưng phấn như thế, ở lại trong phòng Nick Leeson lại gây trở ngại cho bọn họ, tới bên quầy bar tự rót cho mình một cốc cà phê. Lấy một nửa số báo của Trương Khác, Diệp Kiến Bân lật xem tin tài chính, có đưa tin tức điện tử Ái Đạt công bố qua Nhật báo Kinh tế Hong Kong. Thực nghiệp Gia Tín sau khi tăng cổ phần sát nhập đổi tên thành điện tử Ái Đạt, hội đồng quản trị và quản lý công ty đều tổ kiến lại. Ba nhà Diệp, Tôn, Cát giảm cổ phần, tạm thời coi như thoát ly quan hệ với điện tử Ái Đạt, muốn quay lại tham gia vận hành cũng phải đợi qua cơn bão tài chính Châu Á. Hiện giờ bình thường Diệp Kiến Bân không chủ động hỏi tới chuyện của điện tử Ái Đạt, xem tin thấy công bố vì dự đoán tương lai thị trường ĐNÁ sẽ thu hẹp trong khoảng thời gian dài, điện tử Ái Đạt sẽ thu bớt nghiệp vụ đầu đĩa ở ĐNÁ, vì thế hạ dự đoán lợi nhuận nửa cuối năm. - Hả, tự vạch cái xấu ra. Diệp Kiến Bân chỉ tin tức trên báo: - Cậu muốn kéo cổ phiếu điện tử Ái Đạt xuống hay là muốn nhân cơ hội này nhắc nhở một số người? - Nhân lúc đám cá mập tài chính chưa vào Hong Kong, trước tiên kéo cổ phiếu xuống, sau này tổn hại không quá lớn nữa. Trương Khác từ tốn nói: - Chủ động hạ xuống, khác với bị đám cá mập kia đánh cho thê thảm rớt giá. Có thể dự kiến cổ phiếu Hong Kong sẽ tụt giảm trong thời gian dài, hiện cổ phiếu giá cao vút kia chỉ là một mộng đẹp dễ vỡ mà thôi, nhưng ai làm người phá vỡ giấc mộng đẹp này chỉ sợ bị dân cổ phiếu Hong Kong hận suốt đời ... Cho nên cái chủ ý xấu này hôm qua tôi không nói với chú Hai. Diệp Kiến Bân thở dài: - Chính phủ HK mà can dự vào cổ phiếu chỉ sợ bị ném đá, càng chẳng nói tới ban liên lạc TW, cậu không đề xuất ra là tốt, nói ra chỉ khiến chú Hai khó xử. - Tôi an bài như vậy để cho những nhà đầu tư nhạy cảm cảnh giác, không chỉ đồng Bạt bị tấn công, mà cả nền kinh tế Châu Á đang đối diện với nguy cơ kinh tế ... Nên lui thì lui, còn luyến tiếc nói không chừng tới mẩu xương cũng chẳng còn. Trương Khác cảm khái, thời buổi này muốn làm người tốt một lần thật khó. - Nếu các công ty đầu tư nội địa có tên trên thị trường chứng khoán Hong Kong đồng loạt phát ra thông báo thì chậu nước lạnh này có hơi lớn không? Diệp Kiến Bân hơi ái ngại. - Anh thấy dấu vết thao túng có lộ quá không? Trương Khác do dự: - Cái này thì không sợ, để các doanh nghiệp có nghiệp vụ ở ĐNÁ công bố sẽ hợp lý hơn, mà không cần phải công bố trong vòng một ngày, tranh thủ hất nước lạnh trong vòng một tuần. Khả năng sẽ có vài lời ra vào, nhưng muốn làm việc sao có thể sợ người ta nói này nói nọ? Ở phương diện này Diệp Kiến Bân dứt khoát khí phách hơn Trương Khác, dù sao giữa hắn và Diệp Trăn Dân không có trở ngại gì: - Để tôi nói với chú Hai trước, xem chú ấy có ý kiến gì. Diệp Kiến Bân lấy di động ra gọi điện, điện thoại thông rồi, che ống nói, bảo Trương Khác: - Chú Hai xem báo rồi, bảo cậu tập kích bất ngờ ... Trương Khác cười khổ, y không có ý đột kích Diệp Trăn Dân, vì địa vị khá khó xử của văn phòng liên lạc TW, chỉ có thể tính là vai trò cố vấn, cho nên khi kiến nghị với Diệp Trăn Dân, y nghĩ tới hoàn cảnh của ông ta, không đưa ra kiến nghị quá kịch liệt. Y chỉ muốn cố gắng hết sức mình làm chút gì đó. Chứng khoán Hong Kong từ trung tuần tháng ba tới nay tăng vọt kỳ thực là do nhà đầu tư lợi dụng tâm lý Hong Kong quay trở về, giá trị tăng này là cơn sốt ảo, không tương ứng giá trị tài phú thực tế, trước khi quỹ đầu cơ tràn vào thị trường chứng khoán Hong Kong, phải hất một chậu nước lạnh, để chứng khoán Hong Kong hạ nhiệt, giảm bớt sức phá hoại siêu cường ẩn chứa trong đó. - Chú Hai sẽ thảo luận trong văn phòng liên lạc TW, có điều cuối cùng phải đánh tiếng với người cầm quyền ở Hong Kong rồi mới thực thi ... Diệp Kiến Bân đặt di động xuống, nói:
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 577: Bão Tố Tập Kích Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trần Tĩnh quay về khách sạn thấy Tạ Tử Gia vẫn nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ từ lúc cô đi tới giờ, Tạ Tử Gia vẫn ngồi yên với tư thế đó: - Cả ngày không rời ổ à? - Ừm.... Tạ Tử Gia vẫn nhìn màn hình. Trần Tĩnh đi vào, tên màn hình là con số lên xuống kịch liệt, trông còn thảm hơn cả chứng khoán các nước ĐNÁ ngày hôm nay: - Tới mức này còn xem gì nữa? Em đúng là quái thai của Tạ gia. - Đồng Bạt hôm nay sụt mạnh. Tạ Tử Gia ngẩng đầu lên: - Chị nói xem tên đó có nhắm vào đồng Bạt không? Nếu có, tựa hồ không kịp ra tay nữa, hay là bọn họ có chuẩn bị trước rồi? - Làm sao chị biết được? Chị đâu có tóm được anh ta để bắt anh ta phải đem thứ trong bụng nói ra. Trần Tĩnh mỉm cười: - Quan hệ giữa chị và y trông có vẻ rất thân đấy. Tạ Tử Gia nhìn Trần Tĩnh nghi ngờ. - Làm gì có. Trần Tĩnh vỗ trán, mượn cớ tránh ánh mắt của Tạ Tử Gia, may Tạ Tử Gia tuy thông minh, nhưng trải đời chưa nhiều lắm: - À phải, em quan tâm tới tên đó như thế ... Cô cô tình nhấn mạnh từ "tên đó": - Trên báo đang cho đăng tin tức về tên đó, em xem đi ... Rồi lấy ra tờ báo trong túi sách: - Ái Đạt tuyên bố thu hẹp nghiệp vụ ở ĐNÁ, còn hạ thấp doanh lợi nửa cuối năm của bản thân. - Thật kỳ lạ ... Tạ Tử Gia xoa tay, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh thêm rất nhiều nghi hoặc. Trần Tĩnh chỉ cười, Trương Khác vốn là một người làm người ta không hiểu thấu. Tình thế hôm nay đột nhiên trở nên ác liệt, dự báo trước đó một năm của Diệp Trăn Dân tựa hồ sắp thành hiện thực, Khoa Vương phải điều chỉnh nhiệp vụ của mình ra sao để giảm bớt tác động? Nếu học theo Ái Đạt thu hẹp nghiệp vụ, như vậy Khoa Vương không đạt được mục tiêu doanh lợi thiết lập đầu năm; nếu không điều chỉnh, khả năng gia tăng thêm nguy hiểm. Đương nhiên nguy hiểm này công ty hải ngoại phải gánh vác nhiều hơn một chút, quan trọng là phải xem thái độ của Cát Ấm Quân. Cát Ấm Quân thì khổ không nói ra được. Tình thế ĐNÁ trở nên rõ ràng vào trung tuần tháng sáu, công ty hải ngoại điều chỉnh cổ phần vào đầu tháng tư, chỉ hai tháng này, Cát Ấm Quân lấy danh nghĩa cá nhân nâng cổ phần ở công ty hải ngoại từ 40% lên 85%, còn đầu tư thêm gần 200 triệu HKD, dù thế nào cũng không thể nói là Tạ gia cố ý đặt bẫy hại hắn được! Trần Tĩnh lần này tới Hong Kong là để tiến hành đánh giá tác động của nguy cơ kinh tế ĐNÁ với thị trường đầu đĩa, cô còn đặc biệt chậm lại một ngày để đi cùng Tạ Tử Gia, không ngờ bọn họ vừa tới Hong Kong được hai ngày thì đám cá mập tài chính phát động đợt tấn công thứ ba, đồng Bạt tức thì tụt giá xuống dưới mức thấp nhất lần trước. Trần Tĩnh còn đang cãi nhau với Cát Ấm Quân điều chỉnh nghiệp vụ ở ĐNÁ thì bão tố đã ập tới với thế sét đánh không kịp bưng tai, hơn nữa còn là một trận siêu bão. Từ ngày 11 tới 19 tháng 7, bắt đầu từ Ái Đạt, tổng cộng có 15 công ty tuyên bố điều chỉnh nghiệp vụ ở ĐNÁ, khiến cổ phiếu Hong Kong sụt giảm. Từ trung tuấn tháng sáu, chỉ số Hang Seng index mười lần lập nên mức ao nhất trong lịch sử, tới đầu tháng bảy từng vọt lên tới 17000 điểm, mặc dù sau có hơi sụt giảm vẫn quanh quẩn ở mức 16000 điểm. Trước ngày 11 tháng 7, tuyệt đại đa số dự báo sẽ có điều chỉnh trong thời gian ngăn, nhưng vẫn tin sau điều chỉnh vẫn tiếp tục quá trình tăng điểm. 15 công ty đầu tư nội địa kia có thể nói là hành động nhất trí, tất nhiên khiến nhà đầu tư Hong Kong cực kỳ khó chịu. Các loại báo chí, tạp chí đều lần lượt chỉ trích hành động này có người giật dây đằng sau, có hiềm nghi tao tác chứng khoán, thậm chí có dân chơi cổ phiếu bị thiệt hại trong lần mất giá này muốn tới văn phòng liên lạc TW kiến nghị, còn yêu cầu sở giao dịch chứng khoán liên hiệp điều tra nội tình đằng sau. Chỉ là kháng nghị còn chưa kịp tiến hành, sáng sớm ngày 20, NH TW Thái Lan đột nhiên tuyên bố bỏ cơ chế cố định tỉ giá đồng Bạt kiên trì 14 năm. Giây phút đó Trương Khác tựa hồ nhìn thấy vô số kẻ đầu cơ tiền tệ nhảy lên reo hò -- Diệp Kiến Bân đúng là reo hò thật --- Đối lập với đó là cảnh đàn dê bị giết kêu gào tuyệt vọng. Trong đó tiếng gào thê thảm nhất chắc là người dân Thái Lan. Trương Khác đương nhiên không có thương hại thừa thãi, bọn họ chính là một trong vô số tên thợ săn đầu cơ tiền tệ đó, chỉ là một lần nữa trải qua đoạn lịch sử này, trong lòng có chút cảm khái. Khi thị trường giao dịch tiền tệ quốc tế Singapore mở cửa, đồng Bạt như thủy ngân đổ xuống đất, sụt giảm lập tức 13%. Tích tắc đó mồ hôi trên trán Diệp Kiến Bân đổ ra như suối. Lợi nhuận của bọn họ lập tức vọt lên tới 840 triệu Bạt. Thêm vào lợi nhuôn tích lũy trước đó, đã có được gần 40 triệu USD. Rút ra hay không? Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác. Trương Khác lại nhìn Nick Leeson, muốn xem phong thái của giao dịch viên đỉnh cấp dưới tình huống này thế nào. Nick Leeson mặt có hơi nhợt nhạt, mắt hắn trông to hơn sáng hơn thường ngày, giống như con báo săn liếm được vị máu tanh, liên tục bấm điện thoại chỉ huy tác chiến, Trương Khác và Diệp kiến Bân không lên tiếng can dự vào quyết định của hắn. Có thể nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng giao dịch viên chạy qua chạy lại, tiếng nói gấp gáp kích động, xen kẽ đó là tiếng thét gào điên cuồng tuyệt vọng, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Nick Leeson nhân lúc rảnh rỗi nói với Trương Khác và Diệp Kiến Bân: - Tôi cho rằng hôm nay còn có một đợt tấn công nữa, đồng Bạt không thể bình ổn tỉ giá trong thời gian ngắn được ... Trương Khác gật đầu: - Anh là chuyên gia, chúng tôi tin vào anh. Rồi quay người ra ngoài, Diệp Kiến Bân quyến luyến nhìn màn hình một lúc mới đi theo. Ngày 20 tháng 7, con bão tài chính Đông Nam Á chính thức phát ra tiếng sóng gầm đầu tiên từ Thái Lan, muộn hơn so với lịch sử Trương Khác được biết 18 ngày, nhưng nó vẫn tới theo xu thế không thể nghịch chuyển được... Chứng khoán, địa ốc Thái Lan sụp đổ, kinh tế rơi vào suy thoái hoàn toàn, Trương Khác từng đọc một bài báo, từ khi cơn bão tài chính bùng phát, trong vòng ba năm tổng cộng có 77 công ty bị ép lùi khỏi thị trường chứng khoán, không một công ty nào thành công lên được thị trường chứng khoán Hong Kong, công ty giàu mỏ lớn nhất nước nợ nước ngoài 27 tỷ USD. Cùng ngày Minh Báo, Nhật báo Kinh tế Hong Kong thay đổi bình luận về âm mưu thao túng mấy ngày trước đó, ra sức viết bài về nguy cơ ẩn chứa trong kinh tế Châu Á, các cơ cấu tài chính cũng điều chỉnh đánh giá về thị trường chứng khoán. Diệp Kiến Bân nói phải mở một chai rượu ăn mừng, Trương Khác xem đồng hồ, mới hơn 4 giờ chiều, ngó lơ Diệp Kiến Bân, nói Đường Thanh và Thịnh Hạ đã ra ngoài đi dạo nửa ngày rồi, y và Đỗ Phi đi đón bọn họ. Khách sạn Bán Đảo nằm giữa trung tâm của Tiêm Sa Trớ, có cảnh đẹp mê đắp lòng người của hải cảng Victoria, bốn xung quanh đều là khu mua sắm nổi tiếng, trung tâm thương nghiệp giải trí. Cho dù mười ngày qua Trương Khác và Đỗ Phi ban ngày không thể bỏ thời gian ra bồi tiếp hai cô gái, họ cũng không cảm thấy cô đơn. Gọi điện cho Đường Thanh, cô và Thịnh Hạ đang được Phó Tuấn tháp tùng từ bến tàu Thiên Tinh đi về khách sạn Bán Đảo, Trương Khác và Đỗ Phi xuống quán giải khát ở đại sảnh khách sạn chờ. Trương Khác đã gọi điểm tâm và nước giải khát cho Đường Thanh, Thịnh Hạ, hai cô gái mười phút nữa sẽ về tới nơi, Đỗ Phi có lẽ vẫn bị tác động bởi sự kiện ngày hôm nay, trầm mặc không nói. Trương khác cười hỏi: - Có cần tới hiện trường sở giao dịch cảm thụ một chút không? Thời khắc thế này luôn có người lên thiên đường, có người rơi xuống địa ngục. Di động đặt trên bàn vang lên, Trương Khác tiếp điện thoại, đám Đường Thanh sắp tới khách sạn rồi, hỏi y và Đỗ Phi đợi bọn họ ở đâu: - Mọi người cứ đi thẳng vào đại sảnh khách sạn là có thể nhìn thấy mình vẫy tay , hay là đi chơi mệt rồi, muốn mình ra bế vào vậy? - Á! Đúng lúc đó Trương Khác nghe thấy tiếng thét chói tai kinh hoàng của Đường Thanh trong điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khác nhảy bật dậy, phóng như điên ra ngoài đại sảnh.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 578: Giữa Thiên Đường Và Địa Ngục Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác vừa đứng dậy chạy được vài bước thì nhìn thấy liền nhìn thấy một bóng người xẹt qua cánh cửa pha lê, tiếng cơ thể rơi xuống đất hết sức vang dội ... Phó Tuấn đứng ở phía trước, lấy người che đi tầm mắt hai cô gái, nhưng tận mắt nhìn thấy có người từ nhà cao tầng nhảy xuống, Đường Thanh mặt mày tái me tái mét, chân tay run lẩy bẩy đứng chết lặng tại chỗ. Trương Khác chạy nhanh tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đường Thanh, Đỗ Phi phản ứng chậm hơn nửa nhịp, không biết chuyện gì xảy ra, thấy Trương Khác đang nghe điện thoại thì chạy đi, hắn cũng không chút do dự lao theo. Nhìn thấy máu tươi trào ra từ khóe miệng cơ thể đang co giật ngoài cửa, Đỗ Phi chớp mắt mặt trắng bệch, cố nhịn cảm giác buồn nôn, đi tới đứng cùng Thịnh Hạ, quay mặt đi không dám nhìn cảnh thiamr thiết ấy. Náo động khác thường bên ngoài, làm rất nhiều người chạy ra xem. Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia nắm tay nhau từ ngoài về, mặt Trần Tĩnh trông khá tiều tụy, tình thế ĐNÁ càng lúc càng tệ, nhưng cô không ngờ sụp đổ vào ngày hôm nay, thấy đám đông vây quanh trước cửa khách sạn, cũng không để ý, đi qua bọn họ, dẫm đúng vào vũng máu, thét lên, vội thu chân lại, người mất thăng bằng trượt ngã ra đằng sau. Trương Khác chỉ kịp tóm lấy tay cô, nhưng bị Trần Tĩnh kéo cả theo, may Phó Tuấn kịp thời bước qua, đỡ Trần Tĩnh lại. - Ọe... Trần Tĩnh không hề có chút chuẩn bị nào, nhìn thấy toàn bộ cảnh máu thịt bầy nhẩy, bụng nhộn nhào, ôm miệng chạy ra khỏi đám đông, đứng bên bậc thềm nôn hết thứ vừa ăn buổi trưa ra. Tạ Tử Gia chẳng thấy có gì khó ở, đưa khăn tay cho Trần Tĩnh, còn chen vào nhìn, hỏi Phó Tuấn, tỉnh quẻo hỏi: - Nhảy lầu à? - Ừ! Phó Tuấn tận mắt nhìn cảnh người đó từ tầng 26 nhảy xuống. - Có thể nhảy từ khách sạn Bán Đảo xuống, hắn chết cũng đáng rồi. Tạ Tử Gia liếc nhìn Trương Khác một cái, mấy ngày nay không gặp y trong khách sạn, dù sao khách sạn Bán Đảo có hơn 300 phòng, tình cờ gặp nhau không phải dễ, cô ta vẫn hoài nghi Trương Khác xuất hiện ở Hong Kong vì đồng Bạt, nên hỏi một câu thăm dò: - Hôm nay người nhảy lầu có lẽ còn chưa nhiều lắm phải không? Trương Khác chẳng để ý tới Tạ Tử Gia, bất kể thế nào cũng phải tôn trọng người đã chết, ôm lấy Đường Thanh, che đi tầm mắt của cô, cũng chẳng có thời gian rảnh để quan tâm tới Trần Tĩnh, bảo Phó Tuấn: - Cảnh sát Hong Kong sẽ tới điều tra, anh ở lại phối hợp một chút ... Rồi cùng Đường Thanh, Đỗ Phi, Thịnh Hạ về phòng trước. Chừng nửa tiếng sau Phó Tấn mới quay lại. Cảnh sát nhận được báo cáo mau chóng tới xử lý, người tự sát để lại di thư trong phòng, trước ngày hôm nay hắn còn là triệu phú có hơn 370 triệu USD, chỉ vì đánh giá sai tình thế, tưởng rằng chính phủ Thái Lan sẽ phản kích tuyệt đẹp như lần trước ... Cuối cùng hắn chỉ còn lại vài nghìn USD, hắn để lại cho vợ và con gái đã ly hôn nhiều năm. Cảnh sát còn nói, hôm nay ở bán đảo Cửu Long đã có ba người nhảy lầu tự tử vì nguyên nhân tương tự rồi. - Tôi đưa Đường Thanh đi tìm khách sạn khác ở. Lo cho tác động tâm lý của Đường Thanh, Trương Khác quyết định chuyển đi, như thế cô sẽ dễ chịu hơn một chút, Trương Khác bảo Diệp Kiến Bân: - Bên này giao cho anh, Đỗ Phi cũng tạm theo chúng tôi, đến khi chúng tôi về Hải Châu, Đỗ Phi sẽ ở lại bên anh vài ngày... Diệp Kiến Bân định nói lại thôi, mấy ngày qua Trương Khác ở đây nhàn nhã nhở nhở chẳng làm việc chính, nhưng lại hóa giải hết áp lực cho hắn, chỉ là Trương Khác quan tâm tới Đường Thanh hơn mọi thứ khác, nên không tiện nói gì. Lại nghĩ tới Hứa Tư này cố tình tới tham dự công trình cải tạo ngõ Học Phủ, Diệp Kiến Bân thầm nghĩ sao tên này có thể cùng lúc để tâm tới hai cô gái như thế? Chẳng trách các cô gái đều thích y. Nghe Trương Khác có ý bỏ chuyện nơi này lại về Hải Châu, Diệp Kiến Bân nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi: - Phía Chú Hai thì sao? - Điều tôi có thể làm thì đã tực lực hết rồi, có ở lại cũng không còn mấy tác dụng nữa, tôi sẽ cùng Đường Thanh đi giải khây vài ngày, tôi không qua đây nữa đâu. Vào thuê phòng ở khách sạn văn hóa Đông Phương gần Thái Bình Sơn thì trời đã tối rồi, Đường Thanh vẫn chưa thể bình thường trở lại, Trương Khác cùng cô ở trong phòng, nắm lấy tay cô, vẫn lạnh băng run rẩy. - Có phải mình vô dụng lắm không? Đôi mắt hoảng loạn của Đường Thanh trông hết sức tội nghiệp. - Không đâu. Trương Khác lắc đầu, kéo Đường Thanh gối đầu lên vai mình: - Bạn đã kiên cường lắm rồi, thế giới này kỳ thực rất tàn khốc, người nhảy lầu kia có một phần do bọn mình gây nên. Nhưng giữa thiên đường và địa ngục, bọn mình lựa chọn phía thiên đường, so với bản thân hoặc nói thế giới này tàn khốc, mình càng hận anh ta không đủ kiên cường sống tiếp. - Có lẽ vì hoàn cảnh quá khó khăn. Đường Thanh đặt tay lên ngực Trương Khác: - Mình nhớ tới bản thân mình mùa hè năm 94, có cảm giác như trời sụp xuống vậy, may mà có bạn ... - Còn nhớ giấc mơ mình đã nói với bạn không? Đường Thanh khẽ gật đầu: - Ừ, giấc mơ bạn nói hồi trên đường đi thăm Phi Dung về ấy hả? - Đúng rồi, trong giấc mơ đó, mình đã sống hết nửa đời người, cảm giác lúc này như trong giấc mơ vậy. Mùa hè năm 94, mình liên tục sốt cao hôn mê, có lẽ trong cơn mê đó mình gặp giấc mơ kỳ quái, mình mơ thấy ban bạn gặp oan khuất, tới năm 99 mới có người giải oan cho ba bạn, cuộc đời trong giấc mơ mình hết sức gian nan, còn bạn vẫn kiên cường lớn lên ... Trương Khác chìm vào hồi ức nhẹ nhàng ní: - Thế sao? Đường Thanh ngước đôi mắt đẹp lên: - Vậy nhất định là do có bạn ở bên cạnh mình. - Đúng thế, trong mơ, mình luôn ở bên cạnh bạn, hiện giờ và sau này cũng thế. Trương Khác vuốt mái tóc trơn mượt của Đường Thanh, ba năm cao trung y luôn ngồi đằng sau cô, tại sao Đường Thanh không xin chuyển chỗ, câu hỏi này mãi mãi không thể có lời giải, tựa hồ cũng không cần nữa... Đêm xuống, Đường Thanh mặc kệ bị người khác trêu cười, rúc vào lòng Trương Khác ngủ say sưa ... Sau khi đồng Bạt sụp đổ, giám đốc ngân hàng TW Thái Lan từ chức, trong một tuần sau đó chính phủ Thái Lan đóng cửa hơn 18 cơ quan tài chính, số xí nghiệp bị trọng thương phá sản không kể sao cho xuể, nhưng những thợ săn say mồi không vì thế mà ngừng bữa tiệc cuồng hoan... Cơn bão tài chính mau chóng lan sang các khu vực khác của ĐNÁ, Phillipin, Malaysia bị quỹ đầu cơ tấn công ngay tiếp sau đó, lúc này càng có nhiều kẻ hùa theo, làm cho các quốc gia trên có muốn chống đỡ qua cuộc tấn công đầu tiên cũng khó, lần lượt bị ép tuyên bố thả nổi đồng tiền, mặc tỉ giá tụt giảm cực nhanh trong thời gian ngắn. Nguy cơ kinh tế của Indonesia bùng phát chậm hơn một chút, nhưng tình hình càng tồi tệ hơn, chủ yếu là vì đám cá mập tài chính cuối cùng mới tấn công đồng Rupiah, ngân hàng TW Indonenia mau chóng tuyên bố bỏ tỉ giá cổ định, cơn bão tài chính mặc sức hoành hành, đồng Rupiah mất giá 28%. Đây mới là đợt tấn công đầu tiên của cơn bão tài chính, nó cuốn tới tất cả quốc gia ĐNÁ trừ Singapore - Có cơ sở kinh tế vững vàng nên kháng cự được, Hong Kong và Đài Loan tạm thời dựa vào ưu thế của bản thân tạm thời đứng ngoài cơn bão, nhưng ở các quốc gia thị trường tài chính đã sụp đổ, nguy cơ có xu thế gây hậu quả ngày càng sâu thêm, như Indonesia thậm chí xuất hiện dấu hiệu chính trị bất ổn.. Xu thế suy thoái của các cường quốc kinh tế Châu Á như Nhật Bản cũng ngày một rõ ràng, đám đầu cơ quốc tế ngửi thấy mùi máu tanh tụ tập ở Châu Á đã đạt tới quy mô kinh người. Trước đó bọn chúng ra oai ở ĐNÁ làm đẩy nhanh thế cục sụp đổ tài chính ở các quốc gia này, mặc dù đồng tiền của các quốc gia này mất giá sẽ là một xu thế nào, nhưng các biện pháp ứng phó cũng không cho bọn chúng chút lợi nhuận nào. Bọn chúng cần một con mồi mới, nhưng chứng khoán Hong Kong chủ động hạ nhiệt, chỉ số Hang Seng index giảm tới 12000 điểm, ở lịch sử từng xảy ra con số này ở độ cao khiến người ta khiếp sợ 17000 điểm.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 579: Hai Cảnh Đối Lập Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Mây đen cơn bão tài chính tàn phá khắp ĐNÁ, nhưng đám cá mập vẫn chưa chịu dừng tay, đám đầu cơ tràn vào thị trường tài chính ngày càng đông, đã lâu lắm không có cơ hội tiệc tùng rồi, tất cả đều muốn tới chia một phần bữa ăn ngon lành. Lúc này quỹ đầu tư của đám Trương Khác trở thành không đáng nhắc tới rồi. Thượng tuần tháng tám, Trương Khác ở lại Hải Châu, chuyện gặp phải khách sạn Bán Đảo dẫu sao cũng không thể tính là vui vẻ, nên ở nhà cùng với Đường Thanh. Trần Phi Dung cũng về nhà trong kỳ nghỉ, cho nên đa phần thời gian là cả ba cùng ở bên nhau. Vườn bách thảo đã có quy mô sơ bộ, trường quốc tế Hải Dụ học kỳ này cũng chính thức khai trường, Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ và con cái của nhân viên cao cấp trong Cẩm Hồ là những học sinh đầu tiên. Trương Khác suốt ngày ở bên hai cô gái, có điều theo sau là ba cái đuôi, không vứt bỏ được, y cảm thấy mình như lạc vào vương quốc nữ nhân rồi. Tới khi Đường Thanh thuận lợi thông qua cuộc phỏng vấn của nhân viên chiêu sinh Đh Hong Kong, Trương Khác một lần nữa tới Hong Kong, Đỗ Phi số khổ bị vứt ở đó suốt. Lúc này thành tích thi tốt nghiệp cùng danh sách trúng tuyển khoa chính quy trọng điểm đều đã có, thành tích của lớp y xem như vẫn ổn định phát huy truyền thống trước nay. Không có gì bất ngờ Lý Quý, Tiêu Xuân Minh và Hứa Nhược Hồng đều trúng tuyển vào ĐH Đông Hải khoa văn, còn có cả một nam sinh nữa thường ngày rất trầm mặc vào khoa ngoại ngữ -- Tới giờ Trương Khác vẫn không biết tên. Đỗ Phi tuy thiếu mất 6 điểm, nhưng vẫn được đỗ vớt, với hắn mà nói, đây là thành tích hài lòng được rồi, vì chỉ cần lấy được giấy báo trung tuyển cả ĐH Đông Hải mang về nhà ăn nói với mẹ hắn là xong. Thêm vào Trương Khác "làm người ta kinh ngạc", và hai học sinh nữa, tổng cộng Nhất Trung có tám học sinh ban văn trúng tuyển vào ĐH Đông Hải. Bạn bè trong lớp Trương Khác tới Kiến Nghiệp học gần một nửa, đây là thời gian đám học sinh tung hê tất cả chơi bời nhảy múa, Đỗ Phi lại bị Trương Khác ném ở Hong Kong. Đỗ Tiểu Sơn vừa mới điều tới thành ủy làm trưởng phòng tổ chức cũng chẳng hỏi han gì tới. Ngày 17 tháng 8, Trương Khác quay lại Hong Kong, thời khắc dữ dội nhất của cơn bão đã quét qua ĐNÁ, nhưng dư âm của nó vẫn còn, đám đầu cơ không hề có ý bỏ qua những gì sót lại, đám người tham lam này tựa hồ còn muốn ăn cả thịt lẫn xương. Trùng hợp cùng Tạ Kiếm Nam, Lưu Minh Huy, Tạ Chiêm ngồi cùng một chuyến bay của hàng không Đông Phương tới Hong Kong. Nhìn thấy Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tiều tụy xách cặp hồ sơ đi qua khoang thương vụ, Trương Khác chẳng hề có ý chào hỏi, hai kẻ này sắc mặt càng âm trầm, Lưu Minh Huy cúi gằm mặt không dám nhìn Trương Khác. Ngồi cạnh Trương Khác là Lại Tề Xuân, người thay thế vị trí của Lưu Minh Huy, một nữ tướng tiêu thụ giàu kinh nghiệm, trước kia khi Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương còn dụ dỗ cô đi theo, nhưng bị Lại Tề Xuân thẳng thừng từ chối. Tình cảnh nào Lưu Minh Huy chỉ có nước cúi đầu ủ rũ đi qua mà thôi. Nguy cơ kinh tế Thái Lam từ trung tuần tháng sáu đã bắt đầu xuất hiện điềm báo, tới tháng bảy đột nhiên lan khắp ĐNÁ, căn bản không cho Khoa Vương thời gian điều chỉnh nghiệp vụ, nên tổn thất nặng nề, đương nhiên bọn chúng đã thành công đem đa phần tổn thất chuyển lên đầu cha con Cát Minh Tín. Nhưng Khoa Vương đã cảm thụ được áp lực tồn kho, tháng 7 lượng tiêu thụ đầu đĩa của Khoa Vương ở ĐNÁ giảm 20% cho với tháng 6, đó còn chưa tính hàng tồn trong tay các nhà phân phối. Trong lòng Tạ Kiếm Nam đương nhiên rất buồn bực, uất ức vì cắt giảm chi tiêu phải ngồi khoang thường, càng buồn bực hơn là đúng chuyến bay với Trương Khác. Mặc dù ngày 11 tháng 7 điện tử Ái Đạt phát tin tức điều chỉnh nghiệp vụ ĐNÁ, nhưng thực chất từ tháng 5 đã bắt đầu điều chỉnh rồi, giải quyết hàng tồn kho, từ chối tăng nhận thêm đơn đặt hàng, thậm chí dứt khoát vứt bỏ thị trường Indonesia. Khoa Vương thêm một lần nữa mất đi lòng tin đối kháng với điện tử Ái Đạt, cho dù điện tử Ái Đạt thực sự có làm sao chăng nữa thì trong tài khoản của Cẩm Hồ vẫn còn 4 tỷ nằm yên đó. Mặc dù Cẩm Hồ chẳng hề có ý dẫm đạp bọn chúng, nhưng phải nhìn chân người khác, lòng ai dễ chịu cho được. Lại Tề Xuân ngồi ở sát đường đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn tới khi ba người kia đi qua khoang thương vụ, khẽ buông một tiếng thở dài. Hiện giờ cô vẫn còn nhớ những lời hùng hồn khi Lưu Minh Huy xúi mình bỏ sang Khoa Vương, giờ những lời đó đã thành trò cười, Lưu Minh Huy là nguyên lão sáng lập điện tử Ái Đạt, nếu không rời khỏi Cẩm Hồ thì cấp bậc quản lý cao tầng như hắn, trong lần tăng cổ phiếu sát nhập này ít nhất cũng được hai ba trăm vạn cổ phần. - Tình cảnh hiện giờ của Khoa Vương có chút khó khăn hả? Thấy Lại Tề Xuân quay đầu nhìn, Trương Khác thuận miệng hỏi: - Vâng ... Lại Tề Xuân lập tức thần kinh căn lên, thầm nghĩ vừa rồi mình quay đầu nhìn bị ông chủ nhìn thấy rồi sao? Thực ra đi cùng ông chủ áp lực rất lớn, không hiểu lúc nào sẽ bị hỏi bất ngờ một câu, phản ứng chậm chút thôi, có khi bị ông chủ cảm thấy mình cầm lương không xứng với năng lực, cô cẩn thận lựa chọn câu từ nói: - Nửa năm qua Khoa Vương đầu tư ở ĐNÁ lớn như vậy, nên áp lực rất lớn! Cái khác chưa nói, tiền tệ ở ĐNÁ mất giá mạnh, vì giá không thể tăng lên cho nên thương phẩm tiêu thụ nơi đó mất giá theo, đồng Bạt mất giá 30%, mỗi chiếc đầu đĩa tiêu thụ ở đó thực tế mất đi 30% giá. Hiện giờ lợi nhuận bình quân mỗi một chiếu đầu đĩa chưa được 30%, thực chất mỗi chiếc đầu đĩa bán ra là bọn họ bán lỗ. Vận hành lỗ vốn thế này, khả năng bọn họ sẽ lựa chọn triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ. - Ha ha ha. Trương Khác cười rất bất lương, trước kia chính y lừa cho Khoa Vương nỗ lực khai thác thị trường ĐNÁ, lúc này lại nói những lời châm chọc thì thành quá nhỏ nhen rồi. Điện tử Ái Đạt ở ĐNÁ tuy nói là dùng USD kết toán với nhà phân phối, nhưng sau khi tiền tệ các nước ĐNÁ liên tục mất giá, cũng phải hạ giá tương ứng, đảm bảo cho nhà phân phối và nhà máy ở Phillillips, Malaysia có chút lợi nhuận duy trì nghiệp vụ. Chỉ riêng thị trường Thái Lan, tổn thất thỉ giá gần 30%, điện tử Ái Đạt tất nhiên không thể trợ cấp 100% cho các nhà phân phối được, song giảm giá xuống 20%, tương đương gánh vác 2/3 tổn thất tỉ giá, lại giảm bớt lượng tồn kho trước hai tháng, cho nên cơn bão tài chính hoành hành, nhà phân phối của điện tử Ái Đạt so với nhà phân phối của doanh nghiệp đầu đĩa khác sống rất thoải mái. Thắt lưng buộc bụng đem so với người lúc nào cũng ở mép bờ phá sản đúng là thoải mái rồi. Tạ Kiếm Nam biết hết tình hình của điện tử Ái Đạt, từ lúc nhìn thấy Trương Khác ung dang ngồi ở khoang thương vụ, hắn không nói câu nào, lúc máy bay hạ cánh, hắn cố ý nấn ná tránh chạm mặt Trương Khác. Từng có thời hắn chìm trong lời tán dương "thiên tài thiếu niên" "kỳ tích thị trường", nay nhắc tới thành trò hề cho người ta. Tạ Chiêm, Lưu Minh Huy tựa hồ cũng có tâm tư như Tạ Kiếm Nam, nên khi ba người đứng ở chỗ lấy hành lý thì nhìn thấy đoàn người Trương Khác đã làm xong thủ tục đi ra đại sảnh. Tựa hồ như có cảm ứng, Trương Khác quay đầu lại mỉm cười với bọn họ, chỉ là nụ cười chỉ đeo trên khóe miệng, bất kể thế nào đều không thể khiến người ta coi là lời chào hỏi thiện chí. Tạ Chiêm tức tối chỉ muốn ném ngay cái va li vào mặt y: - Nhục, cho dù có cắt giảm chi tiêu cũng không cần phải ngồi khoang thường chứ! - Được rồi. Tạ Kiếm Nam giọng bình tĩnh: - Cho dù có ngồi ở khoang thương vụ, trong lòng anh có dễ chịu hay không? Lúc này hắn đã nhìn thấy Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đứng ở đại sảnh. Tạ Chiêm không nói gì, đúng là ngồi cùng với Trương Khác cùng một khoang càng thêm áp lực. Bên kia có Diệp Kiến Bân và Đỗ Phi tới đón, nhìn thấy Trần Tĩnh, Trương Khác hiểu cho hoàn cảnh của cô, chỉ gật đầu cười rồi rời đi, không dừng lại nói chuyện. Trần Tĩnh cũng chỉ cười ngượng ngập, rất miễn cưỡng, chẳng phải là cô oán hận gì y, chỉ là sợ nụ cười của mình lọt vào mắt đám Tạ Kiếm Nam sẽ không hay lắm. Tình cảnh điện tử Ái Đạt và Khoa Vương hiện giờ trái ngược nhau, một nụ cười thân thiết, chắc chắn trong mắt người khác là không thích hợp. Nhưng khi Trương Khác quay đầu đi, Trần Tĩnh lại cảm thấy hơi hối hận, thầm nghĩ mìm cười có quá gượng gạo không?
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 580: Tổn Thất Tỷ Giá Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Tạ Tử Gia tức tối nói: - Vênh váo cái gì chứ, coi người ta như không khí vậy. Lần trước ở khách sạn Bán Đảo cũng bị Trương Khác không nói một lời bỏ lại đó, cô ta không chịu nổi bị người khác xem nhẹ, có điều khi đám Tạ Kiếm Nam tới, lại nói: - Lục ca, sao bọn anh xui xẻo thế, ngồi đúng chuyến bay cùng tên đó à? Câu này của Tạ Tử Gia như xoa thêm muối vào vết thương, đám Tạ Kiếm Nam không nói gì, lòng càng thêm u uất, đi thẳng ra ngoài đại sảnh. Cát Ấm Quân không tới đón, nhưng phái chiếc Lincoln của hắn tới, làm đám Tạ Kiếm Nam dễ chịu hơn một chút. Cát gia ở ĐNÁ có rất nhiều tài sản, bão tố ập tới, không thể tránh khỏi tổn thất lớn. So với số tài sản đó, chút tồn thất của công ty hải ngoại có đáng là gì. Nhưng Cát Ấm Quân thì gần như ném hết tiền riêng của mình vào trong công ty hải ngoại rồi. Vào trong xe, thấy trời đã nhá nhem tối, Trần Tĩnh nói: - Tới nhà khách nghỉ ngơi trước nhé. - Tới công ty... Tạ Kiếm Nam nhíu mày trầm tư, không muốn nói chuyện lắm. Trần Tĩnh thuận theo ý của hắn, bảo lái xe tới tòa nhà Ngân Hạ ở Trung Hoàn. - Cát Ấm Quân có ý kiến gì? Đợi tấm chắn ngăn với khoang lái xe kéo lên, Tạ Kiếm Nam mới hỏi: - Biện pháp Ái Đạt áp dụng chắc anh biết rồi, ý kiến của Cát Ấm Quân tất nhiên là đem một phần tổn thất chuyển sang tổng bộ. Trần Tĩnh đáp: Giữa tổng bộ Khoa Vương và công ty Hải Ngoại kết toàn bằng nhân dân tệ, cho dù tiền tệ ở các nước ĐNÁ không tiếp tục mất giá, công ty hải ngoại vẫn phải gánh 30% tổn thất tỉ giá, chỉ sợ chưa tới nửa năm, nó thành tài sản âm rồi, Cát Ấm Quân tất nhiên không muốn. - Hắn mơ tưởng hay thật, chuyển tổn thất cho chúng ta, vậy mỗi kiện hàng Khoa Vương chuyển tới đó lỗ hơn 100 đồng, chẳng bằng vứt bỏ thị trường ĐNÁ cho xong. Tạ Chiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rất ngứa mắt với loại người như Cát Ấm Quân: - Tôi tin các doanh nghiệp đầu đĩa khác cũng làm tương tự, ai mà biết kinh tế ĐNÁ sẽ còn suy thoái tới khi nào mới có khởi sắc? Công ty hải ngoại không muốn gánh tổn thất, bản thân Khoa Vương cũng gánh không nổi. Trần Tĩnh không nói, chỉ nhìn Tạ Kiếm Nam. Triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ thì khoản đầu tư trước đó tan thành bong bóng hết, đương nhiên tổn thất chủ yếu vẫn là công ty hải ngoại, mấy nhà bọn họ gộp lại chỉ chiếm 15% cổ phần, dù công ty hải ngoại phá sản, bọn họ cũng chẳng lỗ chẳng lãi, song đắc tội hoàn toàn với cha con Cát Minh Tin rồi. Giờ chưa phải là lúc đoạn tuyệt, Tạ Kiếm Nam nhắc Tạ Chiêm: - Những lời này đừng tùy tiện nói ra khỏi miệng, đây là lúc mọi người phải nâng đỡ nhau vượt qua khó khăn ... Một mặt khác là hắn cũng không muốn vứt bỏ thị trường ĐNÁ, hiện chỉ có một mình điện tử Ái Đạt có thể chống đỡ ở ĐNÁ, nếu mọi người bỏ cả, toàn bộ thị trường rộng lớn sẽ rơi vào tay điện tử Ái Đạt, Tạ Kiếm Nam không muốn điện tử Ái Đạt hưởng lợi như thế. Huống hồ nếu các doanh nghiệp đầu đĩa rút khỏi thị trường ĐNÁ, lượng sản xuất dư thừa phải đưa vào trong nước, Tạ Kiếm Nam không dám tưởng tượng hậu quả tai họa ấy. Khi đó đừng nói ở ĐNÁ không có chút lợi nhuận nào, ngay cả lợi nhuận trong nước cũng bị tước giảm nghiêm trọng, mà Khoa Vương năm nay phải trả cho ĐTH TW 200 triệu phí quảng cáo nữa. Hắn tới đây là muốn thảo luận với Cát Ấm Quân vấn đề chia sẻ tổn thất tỉ giá. Phải thương lượng được một tỉ lệ thích hợp, cho dù lỗ vốn cũng phải cầm cự, vượt qua được thời khắc gian nan nhất này sẽ nhìn thấy bình minh. Tạ Tử Gia xen vào: - Cái tên xuống máy bay trước các anh dự đoán khủng hoảng kinh tế ĐNÁ sẽ tiếp tục kéo dài, khá dài đấy ... Có điều mặt mày cô ta lại có vẻ vui mừng. Tạ Kiếm Nam không thể chấp Tạ Tử Gia, coi đó như lời nhắc nhở thiện chí, hắn biết cô bé này còn đang tức giận việc trước kia tài khoản bị cha mình đóng băng, nên đối với sự nghiệp gia tộc cố ý không quan tâm. Trần Tĩnh giật ống tay áo Tạ Tử Gia, không cho cô ta nói lung tung nữa, hiện mọi người đã phải chịu áp lực rất lớn rồi. Từ Tạ Tử Gia vô tâm ra, còn cả đống người hả hê, Diệp Kiến Bân dựa đầu vào ghế, tư thế cực kỳ thư thái nói: - Khoa Vương khó sống rồi, lúc ở trên máy bay cậu có chế nhạo chúng không? Trước kia chính cậu dụ dỗ dọa dẫm khiến người ta ra sức khai thác thị trường ĐNÁ, xem đi, quả nhiên rơi vào hố cậu đào, cậu nhất định không bỏ qua cơ hội chế nhạo. - Tôi có vô đạo đức như anh đâu. Trương Khác nhếch môi nói: - Tôi còn cười chào hỏi người ta nữa cơ, tiếc là trông sắc mặt bọn họ có vẻ càng khó coi hơn. Nói xong cùng Diệp Kiến Bân cười phá lên. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~ Nghỉ ngơi ở Trung Hoàn một lúc rồi đám Trương Khác tới khách sạn Bán Đảo, đám Diệp Kiến Bân và Nick Leeson ở đó liền hai tháng trời chưa rời ổ. Đầu tháng tám, chính phủ Indonesia bỏ kháng cử, đồng Rupiah sụt giảm mạnh, bọn họ lại có bữa ăn ngon lành, Nick Leeson chỉ huy trấn định chính xác, chuyến này lần nữa kiếm hơn 50 triệu USD. Phòng của Trương Khác ở đây vẫn được giữ nguyên, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức đã đợi trước ở đó, cùng với Nick Leeson, như vậy năm người hùn vốn có mặt cả . Trương Khác đẩy cửa đi vào, ba người kia đứng dậy, y sao dám nhận xua tay bảo bọn họ ngồi cả xuống, đi tới sau quầy bar lấy hai *** Carlsberg, ném cho Diệp Kiến Bân một ***: - Nghe nói mấy ngày qua tiết trời Hong Kong không tệ, mùa hè năm ngoái chẳng được mấy ngày không có mưa. Cát Minh Tín đưa kẹp tài liệu cho Trương Khác: - Cậu xem cái này trước đi, chúng tôi rảnh rỗi nói chuyện thời tiết với nhau còn được. Trương Khác giang tay: - Tôi muốn ra biển bơi, từ trên máy bay tôi đã lập kế hoạch rồi, chỉ ở đây tán gẫu với mọi người thôi, lát nữa rôi sẽ đi. Diệp Kiến Bân biết hôm kia Hứa Tư đã về Hong Kong, chẳng hi vọng tối nay Trương Khác ở lại đây. Tài liệu này là tuyệt mật, không thể đem ra khỏi phòng, mặc dù lợi nhuận bọn họ kiếm được ở Thái Lan, Inđo đều hợp với quy tắc trò chơi, nhưng nếu để nhà cầm quyền hai nơi đó biết được thì không hay. Một phần nội dung được Diệp Kiến Bân nói trên xe, Trương Khác tùy ý lật vài trang coi như đã xem qua: - Xong, tôi tới đây là để nghe ý kiến của mọi người, tôi sẽ nghiêm túc học tập. Ném tài liệu xuống bàn. Tôn Thượng Nghĩa lắc đầu: - Vậy mời Nick giới thiệu vậy. - Nói tiếng Trung hay tiếng Anh? Nick Leeson hỏi: Phải thừa nhận tiếng phổ thông của hắn trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhanh, nhưng Trương Khác thấy ngữ điệu quai quái: - Anh cứ dùng tiếng mẹ đẻ của anh đi. Vừa rồi ở trên xe Diệp Kiến Bân oán thán, nói Nick Leeson vì học tiếng Trung nên kiên trì nói chuyện bằng tiếng Trung, hành hạ cái lỗ tai hắn ba tháng, còn bảo Diệp Kiến Bân trừ lúc làm việc thì mỗi lần nói một câu tiếng Anh hãy phạt hắn 100 USD. Nick Leeson giới thiệu hình thức phát triển hiện nay của cơn bão tài chính: - Bốn con hổ nhỏ Châu Á bị gặm hết xương lẫn thịt rồi, còn chút da lông không làm đám cá mập hứng thú nữa, nhưng đám đầu cơ đổ tới ngày càng đông. Ở Châu Á, con mồi béo bở chỉ còn hại hai con rồng lớn, nửa con rồng lớn và bốn con rồng nhỏ. Hai con rồng lớn đại khái là chỉ trong nước và Nhật Bản rồi, vậy nửa con rồng lớn? Thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn mình, Diệp Kiến Bân giải thích: - Đó là Ấn Độ. Lượng dự trứ ngoại hối của Ấn Độ không cao, nhưng nợ nước ngoài của bọn họ thấp, đó là nguyên nhân quan trọng Ấn Độ tránh được tổn hại trực tiếp từ cơn bão tài chính năm 97. Lượng đồng Rupee ngân hàng đầu tư Âu Mỹ có thể cung cấp rất ít, không có con đường bí mật tiến vào thị trường tài chính Ấn Độ, tất cả chỉ là uổng phí. Lúc này ngân hàng đương địa Ấn Độ hạn chế xí nghiệp Ấn Độ vay đồng Rupee, càng chẳng nói tới xí nghiệp đầu tư nước ngoài lai lịch không rõ. Một năm trước Từ Học Bình chủ trì chính phủ Đông Hải vay của Nhật Bản số tài chính tương tương 2 tỷ USD lúc này được gọi là đầu cơ tài chính thực sự. Lần vay tín dụng chính phủ không thế chấp đó lãi lớn từ 800 tới một tỷ USD, đủ để Đông Hải xây mấy con đường cao tốc rồi, chỉ là không biết có bao phần trăm lọt vào túi riêng, nhưng đó là chuyện đành phải chấp nhận. Đương nhiên cho dù Từ Học Bình đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, chính phủ tỉnh cũng không thừa nhận bọn họ có ý đồ đầu cơ. Trương Khác gật đầu nghe Nick Leeson giới thiệu tiếp.