Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 581: Mộng Tưởng Có Thể Xa Xỉ

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Cơn bão tài chính sẽ còn tiếp tục lan đi, lúc này phán đoán được phương hướng tiếp theo cơn bão tập kích, có thể theo sát bước tiến của những con cá mập lớn, có được cơ hội lớn hơn.

    Từ Ấn Độ ra, ở Châu Á còn có những con mồi béo đó là hai con rồng lớn và bốn con rồng nhỏ.

    Năm 97, quy mô thương mại đối ngoại trong nước tương đương với Hàn Quốc, nhưng nội địa mở một khe cực hẹp cho thị trường tài chính, đám cá mập muốn chui vào phải mất hai ba năm mới thành công.

    Đná là nơi Nhật Bản đầu tư lớn nhất, nên ắt bị liên lụy kiến kinh tế suy thoái, thời gian này thị trường tài chính Nhật Bản chấn động liên tục, nhưng quy mô kinh tế Nhật Bản cực lớn, lượng dự trữ ngoại hối USD đứng đầu thế giới, đám cá mập nuốt nổi không?

    Vậy chỉ còn lại bốn con rồng nhỏ Singapore, Đài Loan, Hong Kong, Hàn Quốc, quy mô kinh tế tầm trung, lượng dự trữ ngoại hối không quá lớn.

    Nick Leeson nói:

    - Trước đó Hong Kong là một cơ hội rất tốt.

    - Hong Kong thì không cần tính tới nữa.

    Trương Khác nói thẳng thừng luôn:

    - Hợp tác lâu như vậy rồi tôi không muốn giấu anh nữa, bốn chúng tôi có quan hệ rất sâu với Ái Đạt.

    - Hả?

    Diệp Kiến Bân vốn được Nick Leeson giúp đỡ mới rửa sạch được gần 1 tỷ HKD gửi vào tài khoản bí mật, Nick Leeson ngốc đến mấy cũng biết số tiền này từ Hong Kong chuyển ra, chỉ là không biết bọn họ có quan hệ mật thiết với điện tử Ái Đạt:

    - Mọi người đã làm một chuyện làm đám cá mập tà chính cực kỳ tức giận đấy.

    - Bất kể về công hay về tư chúng tôi không thể kiếm lợi từ thị trường tài chính Hong Kong được.

    Trương Khác cười nói:

    Chỉ số Hang Sheng Index sụt giảm khởi nguồn từ công bố ngày 11 tháng 7 của điện tử Ái Đạt, khiến cho đám cá mập mất đi mục tiêu công kích tuyệt hảo.

    Người sáng suốt có thể nhìn ra đó là chính phủ TW sớm đã cảnh giác với cơn bão tài chính ĐNÁ, Nick Leeson cũng nhìn thấy được bóng dáng chính phủ TW ẩn sau đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân.

    Gạt đi đề tài này, Cát Minh Tín hỏi:

    - Vậy bỏ đi Hong Kong, mục tiêu tiếp theo của đám cá mập là gì?

    - Hàn Quốc.

    Trương Khác nhìn đồng hồ, sợ Hứa Tư đợi quá lâu, nói luôn:

    - So với cứ đi săn khắp nơi không mục tiêu, chẳng bằng chúng ta cố gắng hết mức tập trung vào đồng won.

    Trương Khác bỏ đám Diệp Kiến Bân lại khách sạn Bán Đảo, đi tầu điện ngầm trới Trung Hoàn, bóng đêm rực rỡ mê người, gió biển mang theo mùi tanh lan tỏa khắp thành phố.

    Đi vào nhà hàng Âu Cát Sĩ, bên tai truyền tới tiếng đàn cầm đê mê, cô gái đánh đàn đứng sân khấu đặt góc nhà ăn mặc lễ phục mày đỏ sậm, tư thái ưu nhã mê đắm.

    Từ khi cơn bão tài chính bùng phát tới nay, nhà hàng cao cấp ở Trung Hoàn vắng khách hơn nhiều.

    Trương Khác nhìn một cái thấy ngay Hứa Tư ngồi ở bàn gần cửa sổ, mặc âu phục màu quít, lộ vai thơm trơn mịn, hai cánh tay đặt trên bàn dải khăn màu xanh lam, trông càng trắng muốn như ngọc, tay cầm bút chì, vừa giản dị vừa cao nhã, đủ thu hút mọi ánh mắt của nam nhân xung quanh.

    Trương Khác nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Hứa Tư từ đằng sau, tham lam hít mùi thơm cơ thể cô cho những bõ ngày nhung nhớ, mấy giây sau mới đi tới ghế ngồi đối diện:

    - Đợi em lâu chưa?

    - Không lâu.

    Hứa Tư cầm di động trên bàn lên xem thời gian:

    - A, 9 giờ rồi cơ à, cứ mải nghĩ lung tung không cảm thấy thời gian trôi đi.

    - Chị đang vẽ gì đấy?

    Trương Khác đưa tay ra định lấy khăn ăn Hứa Tư vẽ lên đó, nhưng bị cô giữ tay lại:

    - Chưa xong, cậu chọn món thay tôi trước đi.

    Trương Khác gọi phục vụ tới chọn món, rồi ngoẹo đầu nhìn Hứa Tư vẽ, thấy con phố dài với ngôi nhà có ban công, Hứa Tư bị Trương Khác chăm chú nhìn, không vẽ được nữa, đẩy giấy ăn cho y:

    - Đó là Vườn Sồi mà thời gian qua cậu chẳng quan tâm, còn đây là thiết kế ngõ Học Phủ, đã bắt đầu thi công rồi, cậu muốn sửa cũng không kịp đâu, cậu thấy sao?

    - Muốn sửa cũng không kịp vậy chị đưa em xem là ép em khen chị à?

    Trương Khác thực sự không quản tới chuyện của Thế Kỷ Cẩm Hồ, cho nên dù đã thi công, y chưa nhìn thấy phương án thiết kế của Hứa Tư là gì, cầm giấy ăn lên xem một lúc, cười nói:

    - Đây là phương án chuẩn xác rồi.

    - Thật chứ.

    Hứa Tư hớn hở nhìn Trương Khác:

    - Không được nói cho tôi vui đâu đấy.

    - Chuyện này à ...

    Trương Khác kéo dài giọng ra:

    - Dù sao thì cũng đã thi công rồi, chị còn bận tâm gì nữa.

    - Hứ.

    Hứa Tư vờ giận lườm Trương Khác, gò má trắng muốt như tuyết đầu đông ánh chiếu mặt trời, đôi môi ướt át như nụ hoa đẫm sương xuân tràn đầy sức sống cong lên kháng nghị Trương Khác trêu mình:

    - Tôi có học thêm thiết kế kiến trúc, nhưng chỉ là sở thích thôi, không tự tin lắm, cậu nói nghe xem...

    Hứa Tư dùng giọng nũng nịu hiếm thấy, làm Trương Khác nghe mà xương cốt mềm hết cả ra.

    Trương Khác đưa tay ra vuốt gò má của Hứa Tư:

    - Phố dài kiểu cổ tương đương với ngõ Học Phủ kéo dài gấp đôi, ban công vắt qua đường lại lần nữa làm diện tích ngõ tăng thêm, không mời chị làm nhà thiết kế, bọn họ đúng là mù mắt, còn phải để em ám thị mấy lần ...

    Hứa Tư che miệng cười, mắt cong vút, chớp mắt đó cô như sáng bừng lên che lấp mọi ánh sáng xung quanh.

    Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi dạo dưới bóng đêm mê ly của Trung Hoàn.

    Không chỉ cải tạo ngõ Học Phủ, kiến thiết quy hoạch Vườn Sồi, Trương Khác đều đã nói phải tuân thủ ý đồ của Hứa Tư, hai tháng qua quá nửa thời gian Hứa Tư đều ở Kiến Nghiệp, Trương Khác cũng hai lần tới Kiến Nghiệp, đều đi cùng với Đường Thanh, chẳng dừng lại chứ nói gì tới đi xem tiến triển của Vườn Sồi.

    Hứa Tư hết sức hứng thú bàn luận chủ đề này, Trương Khác vừa đi vừa nghe cô nói về ý tưởng kỳ diệu của mình.

    Ý định ban đầu của Trương Khác là muốn dùng kế hoạch Vườn Sồi khơi lên ý chí sáng tạo của người trong nước, tất nhiên không thể làm trầm lắng như các khu công nghiệp, hơn nữa mộng tưởng xem ra không thực tế của Hứa Tư, Trương Khác sẵn lòng nhận lấy.

    - Nói không chừng tôi có thể thành lập một cái phòng thiết kế đấy.

    Hứa Tư nói có vẻ không chắc lắm.

    Trương Khác nhìn trong mắt Hứa Tư tựa hồ có ngọn lửa đang bốc cháy, nắm bàn tay hơi lạnh vì mồ hôi của cô, lần trước ở Huệ Sơn cô từng nói mở quán bar quán cà phê ở những thành phố mình dừng chân, Hứa Tư rất ít khi bốc cháy vì mộng tưởng của bản thân.

    - Không được sao, chỉ là thiết kế kiến trúc phụ trợ thôi, dù sao cũng đâu tranh được với nhà thiết kế chính quy.

    Thấy Trương Khác không nói, Hứa Tư tự đánh trống rút lui trước, giọng nhỏ lí nhí:

    - Có tranh cũng không được ...

    - Em đang nghĩ chị liệu có đồng ý để em làm cộng tác hay không?

    Trương Khác vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hứa Tư, nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của cô:

    - Nếu muốn đem quần thể kiến trúc trong mộng tưởng thể hiện ra, còn bộ phận chuyên nghiệp do chuyên gia xử lý, em cũng rất khao khát được thấy.

    - Được à?

    Mắt Hứa Tư sáng lên.

    - Muốn em nói thật chứ?

    - Ừ!

    Hứa Tư nhìn Trương Khác mong đợi.

    - So với người khác, em càng thích kiến trúc mộng tưởng của chị hơn, mặc dù chúng ta chưa thể hoàn toàn làm theo ý muốn. Nhưng ở mộng tưởng này xa xỉ một chút, em không thấy có gì không được.

    - Vậy bên phía Việt Tú thì làm sao?

    Hứa Tư lại có chút do dự, cô gần như có thể tưởng tượng ra lúc mình tập trung toàn bộ tinh thần vào công tác thiết kế.

    - Không sao cả, ném cho người khác là được.

    Trương Khác biết Hứa Tư vì mình mới một mình tới Hong Kong, về sau mình đem đại bộ phận cổ phần chuyển cho Tạ Vãn Tình, đại khái cô ngốc này ngại không nói muốn rời đi. Nếu như cô đã nghĩ ra chuyện mình muốn làm, Trương Khác đương nhiên không trói buộc cô vài Việt Tú.

    Hứa Duy hạ tuần tháng sáu về Kiến Nghiệp bảo vệ luận văn tốt nghiệp, rồi tới Đài Loan hội họp với Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi. Trương Khác liền cùng Hứa Tư trở về căn nhà gần ĐH Hong Kong.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 582: Dự Tính Thu Hoạch

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Cửa vừa mới đóng lại, tình dục trong cơ thể liền bốc cháy dữ dội, Trương Khác đẩy Hứa Tư dựa vào cửa, chống hai tay lên cửa nhìn cô ánh mắt trở nên nóng bóng đầy tính xâm lược, Hứa Tư đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại:

    - Đồ trẻ con hư hỏng.

    Nói xong bật cười khúc khích.

    Trương Khác cuồng dại hôn lên cánh môi đỏ như máu của cô, tay vuốt ve dọc cơ thể mỹ miều, hai tay bấu vào bờ mông tròn của cô xoa nắn thô bạo xốc lên, mặt vùi vào gò ngực cao của cô cắn mút hôn hít, Hứa Tư ngửa cổ lên thở hổn hển ...

    Hứa Tư đang mê đi trong bể dục thì cảm thấy cơ thể mình bị đặt xuống giường, lúc này lấy lại chút ý thức, ngăn Trương Khác lại, bảo tắm phải trước đã, rồi vào nhà tắm xả nước, Trương Khác chịu thua, nằm vật ra giường bảo cô tắm trước.

    Qua cửa kính pha lê nhìn thấy cặp thon dài tròn trịa, bờ mông hoàn mĩ, cùng cả bầu vú mẩy mập mờ hiện ra trong hơi nước nóng, càng thêm muôn phần kích thích, Trương khác không kiềm chế được, muốn đẩy cửa vào.

    Hứa Tư hoảng hốt giữ cửa lại ngăn không cho y vào, lúc này cô chỉ mặc chiếc quần lót ren màu đỏ, bàn chân trần dẫm lên sàn đá trơn, một tay còn phải che ngực, làm sao mà đủ che hết được, làn da như tuyết vì hơi nước hoặc là vì thẹn thùng mà ánh lên sắc hồng nồng nàn quyến rũ.

    Bầu ngực, vòng eo, cặp đùi, tất cả đều toát lên sức hút gợi cảm thành thục, Trương Khác làm sao đợi được được Hứa Tư tắm xong, lại còn mình tắm nữa, tay lách vào khe cửa, không cho cô đóng lại, nói:

    - Không cho em vào, những lời lúc nãy em sẽ không thừa nhận nữa ...

    - Cậu là đồ vô lại!

    Hứa Tư chẳng làm gì được Trương Khác, che ngực quay đi, không ngờ Trương Khác ở đằng sau ôm chầm lấy cô.

    - Em muốn.....

    Chẳng cần Trương Khác nói hết câu, phần dưới cứng ngắc của y cọ vào mông cô đữa nói hết điều muốn nói, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp phát ra từ hai cơ thể nhấp nhô trong bồn tắm ...

    Sau vài cuộc triền miên, chiến trường thay đổi mấy lần, hai người lúc này nằm dựa sát vào vào trên giường, cửa sổ mở rộng, đêm khuya tươi mát, gió mang theo mùi mặn mòi của biển lùa vào khắp phòng.

    - Tôi không quen biết mấy, nếu thành lập phòng thiết kế, tôi sẽ để Chu Dật tới giúp.

    Chu Dật là cô gái theo Hứa Tư tới Hong Kong ngay từ ngày đầu, một cô gái thanh tú giỏi giang, tính cách mạnh mẽ, đã giúp hứa tư rất nhiều.

    Sẵn lòng nhận lấy mộng tưởng của Hứa Tư là một chuyện, nhưng Trương Khác không muốn Hứa Tư quá vất vả, cô không nói, Trương Khác cũng đích thân chọn mấy người có năng lực lại có thể tin tưởng được tới giúp.

    Lật xem sách bên giường, toàn là chuyên nghành phương diện thiết kế kiến trúc, nghe Hứa Tư nói, còn muốn tới Đại học Trung văn Hong Kong ôn lại một phần.

    Nói ra thì ở Hong Kong, khoa kiến trúc của đại học Hong Kong mới là tốt nhất, Hứa Tư muốn tránh khả năng gặp phải Đường Thanh, có điều khoa kiến trúc Đh trung văn là thuần thiết kế, bỏ đi phương diện trí thức vật lý, điều này càng hợp với Hứa Tư.

    Khi tỉnh lại không thấy Hứa Tư ở bên cạnh, ngửi mùi cháo thơm lừng bay ra từ nhà bếp, xem đồng hồ thì ra đã chín giờ rồi, Trương Khác dựa vào thành giường gọi điện cho Tạ Vãn Tình, chuẩn bị nói với cô chuyện an bài nhân sự ở Việt Tú.

    - Em gọi điện cho chị ở chỗ Hứa Tư đấy hả?

    Giọng nói dịu dàng như nước của Tạ Vãn Tình trong điện thoại truyền tới.

    - Á, chị biết số máy bàn ở đây à?

    Trương Khác giật thót, sớm biết vậy đã lấy di động gọi rồi.

    - Sao chị không biết, Hứa Tư hôm kia về Hong Kong còn dùng máy này gọi cho chị mà, sớm thế này đã gọi cho chị có việc gì?

    - Sớm ư?

    Trương Khác nghi hoặc nhìn đồng hồ, lại nhìn ánh mặt trời chiếu khắp phòng, chắc chắn là hơn 9 giờ rồi, đột nhiên hiểu ra Tạ Vãn Tình ám chỉ đêm qua chắc chắn mình mây mưa vần vũ với Hứa Tư giờ mới bò dậy.

    Không rõ trong lòng Tạ Vãn Tình nghĩ gì, nhưng nghe giọng nói của cô có vẻ không có gì khác thường, Trương Khác cười khan át đi, kể chuyện Hứa Tư muốn lập phòng thiết kế.

    - Chị biết rồi, từ đầu tháng năm Hứa Tư đã nói với chị, chị tưởng nó nói với em rồi chứ ... Bên Việt Tú em thấy giao cho ai thì hợp? Chị đã bận tối mặt vì chuyện bên này rồi, không muốn phí hao tâm tổn trí vì bên đó nữa, cả chủ tịch gì gì đó, em cũng tìm người làm luôn đi.

    Trương Khác không ngờ Hứa Tư sớm đã kể với Tạ Vãn Tình chuyện này, còn tưởng cô vẫn khúc mắc trong lòng, không nghĩ hai cô gái đã liên hợp với nhau trước che dấu mình.

    Cầm điện thoại gõ lên trán, nghĩ xem ai thích hợp, thực ra Trương Khác luôn muốn kéo Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức vào, song với kinh nghiêm hai người bọn họ, chỉ đạo nghiệm vụ thì được, mời bọn họ quản lý chuyện thường nhật thì có chút xem nhẹ họ rồi.

    Trước kia Trương Khác định đẩy Lưu Minh Huy sang đây, đương nhiên lúc này tuyệt đối không thể, còn ai thèm quan tâm hắn sống hết ra sao.

    Hứa Tư đi vào, eo quấn tạp dề riềm hoa, còn là loại vải nhuôm đặc thù của Hải Châu, buộc chiếc eo nhỏ càng thêm thon gọn, ngực càng nhô cao mông càng tròn, vóc dáng yêu kiều, Hứa Tư vốn không phải quá chú ý tới ăn mặc, trước mắt tình nhân ai chẳng muốn mình thật đẹp thật quyến rũ, thấy Trương Khác đang lấy điện thoại gõ đầu, hỏi:

    - Nói chuyện với chị Vãn Tình à?

    Trương Khác ừm một tiếng:

    - Em đang nghĩ ở bên Hong Kong này ai phụ trách thì thích hợp.

    Tạm thời không nghĩ ra ai thích hợp, Trương Khác cúp điện thoại, nghĩ việc này sau.

    Hứa Tư phần trên mặt một chiếc thun màu trắng, mép áo lồng chun thắt lại ở bên hông, bên trong không mặc áo lót, bầu ngực trình hiện hết đường cong hoàn mỹ của nó, phía dưới chỉ mặc chiếc quần cộc bằng vải mềm che qua mông một chút, bị chiếc tạp dề che hết đi, chỉ thấy được cặp đùi dài, trông cứ như không mặc gì vậy.

    Trương Khác cúp điện thoại xong lăn tròn tới cuối giường, ôm lấy eo Hứa Tư, kéo ngã cô vào lòng mình, tay không chịu an phận vuốt ve cặp da thịt non mịn mép trong đùi, tưởng chừng bóp một cái là có nước chảy ra.

    Hứa Tư không chịu nổi ngữa, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay y, cái mông vểnh đong đưa, cười rúc rích nói:

    - Đừng đùa nữa, tôi nấu cháo xong rồi, cậu mau đi tắm đi.

    Trương Khác không chịu, Hứa Tư phải hôn y một cái dỗ ngọt, Trương Khác mới bò dậy đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa hỏi:

    - Chị nói để ai tới Hong Kong phụ trách thì thích hợp?

    - Cậu và chị Vãn Tình chưa thương lượng xong à?

    Hứa Tư bê cháo từ nhà bếp vào, tay hơi bỏng, đưa lên xoa xoa tai:

    - Vấn đề này tôi mặc kệ.

    - Chị nói thử đi, nhưng nói sai là bị đánh hai cái vào mông đấy.

    - Cút đi.

    Hứa Tư thấy Trương Khác mặc mỗi quần sịp thò đầu ra, còn gồ lên một đống, chun mũi nói:

    - Xấu chết đi.

    Bước tới đóng cửa phòng vệ sinh lại, cầm bát cháo lên thổi cho nguội, ánh mắt mê luyến nhìn bóng dáng cơ thể hơi gầy gò của Trương Khác.

    Trương Khác rửa mặt xong đi ra, ngồi ăn cháo với Hứa Tư, còn nổi tính trẻ con nhất định muốn ăn chung một bát, buổi sáng nắng gắt, ra biển làn da như trứng gà bóc của Hứa Tư dễ bị cháy nắng, nên ăn xong cùng Hứa Tư tới công ty đốt thời gian trước.

    Buổi trưa Tôn Thượng Nghĩa chạy tới Trung Hoàn, thấy Trương Khác đi dép lê, mặc quần đùi, áo phông, trang phục ra biển nghỉ mát, thiếu mỗi điều vắt chân lên bàn đeo thêm cái kính râm nữa, thật không còn gì để nói, ngay Đỗ Phi thái độ còn nghiêm túc hơn y nhiều.

    - Hôm qua cậu bỏ lại một câu rồi chạy mất, hại chúng tôi phải phân tích tài liệu nửa ngày trời, cuộc họp chiều nay cậu không định vắng mặt chứ hả?

    Tôn Thượng Nghĩa nhìn Trương Khác với ánh mắt nghi ngờ.

    Hứa Tư bê trà tới, Trương Khác nhận lấy đưa cho Tôn Thượng Nghĩa:

    - Cháu vừa vặn có việc muốn trao đổi với bác đây.

    Vỗ vỗ bên cạnh bảo Hứa Tư ngồi xuống.

    Hứa Tư không ăn mặc tùy tiện như Trương Khác, mà trang phục công sở rất chính quy, tóc buộc gọn gàng, còn đeo một cái kính to xù gọng đen, che đi ba phần dung mạo hoa nhường nguyện thẹn.

    - Có chuyện gì thế?

    Tôn Thượng Nghĩa hơi kỳ quái hỏi, hôm nay ông tới đây chỉ là trùng hợp có việc thôi.
    [/QUOTE]
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 583: Cơ Hội Quan Trọng Nhất.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Trong cơn bão tài chính ĐNÁ, cơ hội lớn nhất của chúng ta không phải là đầu cơ vào thị trường ngoại hối.

    Trương Khác nghiêm túc nói, trông không hề hợp với cách ăn mặc của y lúc này:

    - Mà đó là qua cơn bão, ngành chế tạo sản xuất ở ĐNÁ bị trọng thương, phải nghỉ dưỡng sức, nhất định phải chúng ta phải nắm chắc lấy thị trường 300 triệu nhân khẩu đang trưởng thành nhanh chóng này ..

    - Điều này tôi biết.

    Tôn Thượng Nghĩa gật đầu:

    - Nhưng đó là chuyện khi cơn bão đi tới hồi kết phải không?

    - Vâng, tới khi đó những sản nghiệp tư bản sau khi ổn định được thế trận mới có thời gian quay đầu lại nghĩ tới vấn đề hướng phản triển mới, việc dịch chuyển sản nghiệp tư bản đại quy mô hẳn sẽ phát sinh vào thời gian đó, nhưng chúng ta không thể nhàn nhã đợi lúc đó mới ứng phó được ..

    - Nhàn nhã?

    Tôn Thượng Nghĩa nhìn trang phục của Trương Khác một lượt, ý tứ rõ ràng y mới là kẻ không có tư cách phê bình người khác nhất, Hứa Tư cũng che miệng cười khẽ, có điều Tôn Thượng Nghĩa hứng thú với đề tài này, nên không bới móc y:

    - Tôi nghe cậu nói đây.

    - Các sản nghiệp khác cháu chưa nghĩ kỹ, thị trường điện tử tiêu dùng và điện tử gia dụng, ở Âu Mỹ đã bão hòa, trong thời gian ngắn khó có tăng trưởng mạnh được. Nhật Bản suy thoái là xu thế tất yếu, Hàn Quốc rất có khả năng thành con mồi tiếp theo cho đám cá mập tài chính. Dù thị trường điện tử Nhật Hàn không bị thu hẹp quá nhiều, song vài năm tới không thể có tăng trưởng rõ rệt, vậy có thể khẳng định chỉ có ở Châu Á có thể giữ được tăng tưởng cao tốc, cháu hi vọng chiến lược mới của tỉnh Đông Hải có thể phát huy phần nào tác dụng ngăn cản doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn xâm nhập.

    Tôn Thương Nghĩa hiểu, ở thị trường điện tử Châu Á, doanh nghiệp Nhật Hàn chiếm quá nửa giang sơn, doanh nghiệp Nhật Hàn ắt dựa vào thị trường nội địa đang tăng trưởng cao tốc để vượt qua khó khăn kinh tế này.

    - Vậy Kiến Nghiệp, Huệ Sơn hay là Hải Châu? Nếu cậu nói tới khu sản nghiệp điện gia dụng Huệ Sơn, tôi thấy thế nào cậu cũng có mưu đồ gì đó với tôi..

    Tôn Thượng Nghĩa hỏi:

    - Rõ ràng vậy sao ạ?

    Trương Khác xoa mặt.

    - Cậu rất ít khi vô duyên vô cớ nói với người khác dông dài như thế, Cẩm Hồ rốt cuộc đang làm gì, cậu chưa bao giờ chủ động tiết lộ ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại hẳn cậu nói chuyện Hương Tuyết Hải rồi.

    - Bác Tôn đúng là gừng càng già càng cay, đúng không?

    Trương Khác cười nói với Hứa Tư, Hứa Tư không đáp lời y, tránh y quá đắc ý, Trương Khác lại nghiêm túc nói:

    - Đúng là cháu tìm bác nói chuyện này, tốc độ phát triển của Hương Tuyết Hải rất nhanh, song chưa đủ nhanh, tới năm sau, những doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn sẽ bỏ thị trường ĐNÁ, chuyển sang xâm lược thị trường trong nước, tác dụng của Hương Tuyết Hải lúc đó rất hữu hạn ...

    Tôn Thượng Nghĩ suy ngẫm lời Trương Khác nói, hỏi:

    - Nói đi, cậu có ý đồ gì?

    - Mục tiêu của cháu là sau này Hương Tuyết Hải có thể độc lập lên thị trường chứng khoán.

    Trương Khác nghĩ có thể đặt mục tiêu trước mặt Tôn Thượng Nghĩa cao một chút:

    - Các nước ĐNÁ, đặc biệt là nghành chế tạo điện gia dụng bị cơn bão tài chính hủy hoải, Hương Tuyết Hải muốn có được nhân tài chuyên nghiệp và kỹ thuật chế tạo ở nơi đó tương đối dễ một chút, nhưng bản thân Hương Tuyết Hải không đủ tài chính mở rộng ...

    - Không phải Cẩm Hồ có 4 tỷ sao?

    Tôn Thượng Nghĩa cố ý vờ hồ đồ.

    - Số tiền đó của Cẩm Hồ chưa đủ cho kế hoạch Vườn Sồi đốt.

    Nói tới đây rồi Trương Khác không để cho Tôn Thượng Nghĩa lảng tránh được:

    - Trong tay bác Tôn có một tỷ không sử dụng thì phải?

    Ý Trương Khác là hi vọng Tôn Thượng Nghĩa đem vốn trong tay ông trực tiếp đầu tư nắm cổ phần ở Việt Tú, thông qua Việt Tú đầu tư vào sản nghiệp chế tạo điện gia dụng và điện tử tiêu dùng trong nước.

    Tôn Thượng Nghĩa tất nhiên là động lòng với kiến nghị của Trương Khác, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Kiến Bân, Cát Minh Đức thương lượng chi tiết, hại Trương Khác phải bỏ kế hoạch chiều ra biển bơi lội, cứ ăn mặc không ra thể loại gì tới phòng hội nghị bàn bạc với bọn họ.

    Diệp gia kiếm được chút tiền, hi vọng đầu tư cho Thịnh Hâm khai thác thị trường chuỗi siêu thị điện gia dụng, nhưng quan hệ giữa Diệp gia và Cẩm Hồ đã thân mật tới mức cần phải làm gì đó để người ta càng yên tâm hơn.

    Kiến nghị của Diệp Kiến Bân là Diệp gia đầu tư vào Việt Tú 200 triệu, Việt Tú đầu tư lại vào Thịnh Hâm 200 triệu, hoàn thành trao đổi cổ phần.

    Tài chính của Diệp gia ở Hong Kong đều còn ở trong quỹ đầu tư, thời kỳ đầu đành vay từ Tôn Thượng Nghĩa trước.

    Tài chính trong tay Cát Minh Tín trừ ném vào quỹ đầu tư, 200 triệu dư cho Trương Khác vay cũng ném vào quỹ đầu tư rồi, hắn đem số tiền vay đó chuyển cho Tôn Thượng Nghĩa, lấy của Tôn Thượng Nghĩa 200 triệu đầu tư vào Việt Tú.

    Ý của Trương Khác là, chia lợi nhuận của quỹ đầu tư, ít ra y cũng được 300 triệu, dù sao số tiền này khó mà chuyển vào sổ sách của Cẩm Hồ được, nên ném luôn vào Việt Tú, đương nhiên hiện chỉ có thể lấy tiền tạm từ tài khoản của Tôn Thượng Nghĩa.

    Vậy là chuyển đi chuyển lại Trương Khác nợ mình 700 triệu rồi, Tôn Thượng Nghĩa ấm ức lắm, trong tay ông ta có một tỷ đầu tư vào Việt Tú, tính vào danh nghĩa ông ta chỉ có 300 triệu.

    Tạ Vãn Tình chẳng hề có ý nắm giữ Việt Tú, cô đem cổ phần của Ái Đạt do Hải Dụ nắm giữ chuyển vào Việt Tú chỉ là để sau khi mượn xác lên thị trường chứng khoán, Trương Khác có thể tiếp tục khống chế điện tử Ái Đạt.

    Việt Tú từ khi thành lập tới nay luôn là công cụ đơn giản thực hiện chặn lợi nhuận của chip giải mã tại Hong Kong, rồi đem vào đầu tư Tân Quang. Lần này được đầu tư vào 1 tỷ, mới thực sự thành công ty thao tác vốn.

    Trương Khác đương nhiên hi vọng Tôn Thượng Nghĩa làm chủ tịch HĐQT, cũng hi vọng Cát Minh Đức ít nhất đeo chức danh thành viên HĐQT kiêm cố vấn Việt Tú.

    Cuối cùng vẫn cứ thiếu một người chủ trì quản lý sự vụ thường nhật, Trương Khác rất đau đầu, ba người kia không hề biết Hứa Tư sinh ý rút lui.

    Định đoạt xong một số chi tiết thì đường phố khắp nơi đã sáng đèn hết cả, mọi người bụng lẹp kẹp, Tôn Thượng Nghĩa kiến nghị ra bãi biển ăn đồ nướng, dù sao trang phục của Trương Khác không thể vào được nhà hàng cao cấp.

    Diệp Kiến Bân tới đây là để bàn chính sự, bỏ Đỗ Phi ở lại khách sạn Bán Đảo, Trương Khác liền gọi điện bảo hắn tự nghĩ cách tới bãi biển vịnh nước nông hội họp.

    Vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa sau khi đoạn tuyệt quan hệ với hệ Cát Minh Tín thì vẫn ở khu chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, năm ngoái Trương Khác dưỡng thương ở đây bắt nạt Tôn Tĩnh Mông một hồi, có điều về nội địa bị Tôn Tĩnh Mông đòi lại cả vốn lẫn lãi rồi.

    Tới bãi biển, Tôn Tĩnh Mông và mẹ đang được người làm giúp chuẩn bị đồ nướng, đằng xa còn có du khách đốt lên từng đống lửa, có không ít người qua đêm trên bãi biển.

    Tôn Tĩnh Mông mặc cái cáo thun trắng, buộc mép áo ở hông, mặc quần cộc, đi chân đất, đôi chân trắng muốt cứ nhún nhảy chạy qua chạy lại làm người ta hoa hết cả mắt.

    Đám Trương Khác từ xa đi tới, mỗi Trương Khác là mặc đồ du lịch, còn những người còn lại đều sơ mi giày da, khi đi trên bãi biển còn phải cẩn thận không để cát lọt vào trong, Hứa Tư mặc dù chuẩn bị đồ du ngoạn bãi biển rồi, cuối cùng đi cùng cả đống nam nhân quá cô xấu hổ không dám mặc.

    - Ê, ê, lại đây, anh thích hợp làm cu li đấy.

    Từ xa Tôn Tĩnh Mông đã vẫy tay gọi Trương Khác tới:

    - Đi lấy bia với tôi nào.

    - Hả?

    Trương Khác ngó trái ngó phải, đúng là chỉ hắn hợp đi lại trên bãi biển nhất, thấy Tôn Tĩnh Mông đã xoay người đi, đành thở dài đi theo, miệng làu bàu, cô ta đi nghỉ ở Nhật Bản về lúc nào thế này?

    Trăng tròn vành vạnh chiếu ánh sáng trong mát lên bãi biển, mặt nước long lanh phát sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều người bơi đêm.

    Nhìn bàn chân nhỏ của Tôn Tĩnh Mông dẫm thành từng cái hố trên bãi cát mịn, Trương Khác nổi tính trẻ con, theo dấu chân của Tôn Tĩnh Mông.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 584: Chơi Đùa Ngoài Bãi Biển

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Anh còn nhỏ lắm đấy.

    Tôn Tĩnh Mông quay đầu nhìn thấy hành động trẻ con của Trương Khác chống tay vào hông lè lưỡi trêu, đợi y đi tới khoác tay y sóng vai đi dưới ánh trăng:

    - Mau lên nào, anh phải mang ba két bia đấy, vì đợi bọn anh mà tôi đói meo đây này.

    - Ba két?

    Trương Khác nhiệt tình kiến nghị:

    - Hay là cô hi sinh chút nhan sắc, quyến rũ ba anh chàng to khỏe khiêng bia cho chúng ta.

    - Nếu hi sinh nhan sắc cho anh hết thì anh có sẵn lòng mang cả ba két bia không?

    Tôn Tĩnh Mông háy mắt với Trương Khác, tim Trương Khác tim giật thót cái, thiếu chút nữa gật đầu đồng ý, đang ngây ra thì bị bàn tay lạnh lẽo của Tôn Tĩnh Mông bóp cổ:

    - Bé con, đầu óc sao toàn chuyện xấu xa thế hả, ngoan ngoãn bê ba két bia cho tôi, muốn tôi hi sinh nhan sắc vì anh hả? Nằm mơ đi.

    Trương Khác bê một két bia tới trước, bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, nghe tiếng mỡ nhỏ xuống lửa cháy xèo xèo, mũi thịt nướng thơm điếc mũi, con sâu trong bụng biểu tình hô hào đình công, Trương Khác không bê bia nữa đợi Đỗ Phi tới, đuổi hắn và Phó Tuấn đi làm.

    Ăn uống xong, Trương Khác còn cùng Đỗ Phi xuống biển bơi một vòng.

    Đỗ Phi còn phải theo Diệp Kiến Bân về khách sạn Bán Đảo, thời gian qua hắn tiếp xúc toàn thứ hoàn toàn xa lạ, giúp Diệp Kiến Bân và Nick Leeson thu thập, phân tích tư liệu, may mà ba năm cao trung hắn có tăng cường học tập kinh tế, nên không tính là thống khổ lắm.

    Trương Khác và Hứa Tư ban đêm ở lại Ảnh Loan Viên, Hứa Tư cho dù tạm thời không muốn mua nhà ở Hong Kong, thì cô cũng muốn chuyển khỏi chung cư gần ĐH Hong Kong, chung cư ở Hong Kong rất nhiều, nhưng một trong số nơi cao cấp nhất là Ảnh Loan Viên.

    Hứa Tư cũng hi vọng cùng em gái ở Ảnh Loan Viên nên thuê một phòng có hai gian, nói không chừng Giang Đại Nhi cũng tới ở cùng, còn Trương Khác luôn chiều ý cô.

    Tôn Tĩnh Mông lại trộm của cha hai chai XO, ba người ngồi ngoài ban công uống rượu tán gẫu, uống say rồi Tôn Tĩnh Mông muốn ở lại ngủ cùng với Hứa Tư, Trương Khác phải ôm chăn tới phòng khác ngủ, mà cũng may Tôn Tĩnh Mông ở lại, nếu không y bị Hứa Tư đuổi về phòng mình ngủ rồi.

    Đêm khát nước tỉnh lại, Trương Khác ra phòng khách tìm nước uống, Hứa Tư nghe thấy tiếng động đi ra, quay đầu nhìn lại thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngủ say, nhẹ nhàng khép cửa lại, ngồi xuống bên Trương Khác cùng uống chung cốc nước.

    - Lần trước tôi về Hải Châu, nghe chị Tương nói chuyện chừng có ý ra ngoài làm việc, chị ấy có nói với cậu không?

    - Em không nghe chị ấy nói tới việc này.

    Trương Khác hỏi:

    - Ý chị ấy là chỉ cần rời khỏi Hải Châu là được?

    - Hình như là vậy...

    - Ừm, em biết rồi, sau khi về Hải Châu em sẽ nói chuyện với chị ấy.

    Trương Khác thầm nghĩ Tương Vi muốn rời khỏi Hải Châu khả năng là vì chuyện gia đình, con trai cô đã vào túc xá trường, cô có nhiều thời gian tinh lực hơn để đầu tư vào công việc, theo đuổi sự nghiệp lớn hơn nữa, nói không chừng cũng là muốn kéo giãn khoảng cách với Tống Bồi Minh, để suy nghĩ kỹ càng về quan hệ tự nhân của mình:

    - Nếu chị ấy muốn thì bên phía Hong Kong rất thích hợp với chị ấy ...

    Nói chuyện ở phòng khách một lúc, Trương Khác kéo Hứa Tư vào phòng ân ái triền miên, rồi ôm cơ thể mềm mại đó ngủ vui, mơ mơ màng màng bị tiếng thét của Tôn Tĩnh Mông đánh thức...

    Trương Khác mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nghĩ Hứa Tư nằm trong lòng mình bị Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy làm cô ta giật mình, nhưng thấy gối bên cạnh trống không thì thở phào, mơ hồ nhớ ra Hứa Tư lúc tới công ty còn dặn mình một tiếng.

    Nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông mặc chiếc áo thun thùng thình đứng trước mặt, còn định hỏi cô ta hét cái gì, thấy cô che miệng, mắt trợn tròn chỉ vào hạ thân của mình, mới nhớ ra vì thích xúc cảm mê người từ da thịt của Hứa Tư nên khi ngủ chẳng mặc gì, Trương Khác vội vàng kéo chăn che người, thấy ánh mắt Tôn Tĩnh Mông từ kinh ngạc chuyển sang khinh miệt, lên tiếng kháng nghị:

    - Này cô, chẳng phải nếu là thục nữ sẽ che mắt rồi quay đi sao?

    - Thật xấu xí.

    Tôn Tĩnh Mông đưa ra một đánh giá không hề khách khí rồi mới quay người bỏ đi, cũng chẳng thèm đóng cửa lại.

    Trương Khác tức điên, cảm giác bị cô nhóc này đùa bỡn, cầm lấy đồng hồ ở đầu giường xem giờ, hơn 9 giờ rồi, ở Hong Kong, y đúng là mang tâm tình nghỉ ngơi, ngủ chẳng biết giờ giấc gì, Trương Khác ngồi dựa ở đầu giường đợi thứ kia không còn "xấu xí" nữa mới mặc y phục đi ra phòng khách.

    Tv trong phòng khách đã bật, Trương Khác ngồi khoanh chân trên ghế sô pha đợi Tôn Tĩnh Mông ở trong phòng vệ sinh rửa ráy xong, qua khe cửa thấy được đôi chân dài trắng không tỳ vết kia.

    Còn tưởng cô ta mặc quần ngắn bị chiếc áo thun dài che mất, đến khi Tôn Tĩnh Mông cúi người xuống bồn rửa mặt, mép áo co lên, Trương Khác vô ý nhìn qua, máu mũi thiếu chút nữa phun trào, quần thì có nhưng là là quần lót lụa chỉ che được một phần rất nhỏ cặp mông tròn lẳn đẹp vô ngần, té ra cô ta coi chiếc áo thành váy luôn rồi.

    Có nên nhìn ra chỗ khác không, Trương Khác đang đấu tranh tâm lý thì Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại, ném cho y một cái nhìn sắc như dao cạo, lập tức đóng dập cửa lại.

    Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông cùng đi ăn búp-phê rồi đổi đồ bơi ra biển.

    Mặc cho cơn bão tài chính đang tàn phá, du khách trên bãi biển không hề ít.

    Mới gần 10 giờ, mặt trời rất gắt, Tôn Tĩnh Mông không dám để lộ da thịt dưới ánh mắt trời, ở nhà thì lại buồn, liền xoa kem chống nắng, nấp dưới ô, nhàn nhã đọc sách.

    Nhìn thấy có người đang lướt sóng, Trương Khác chưa bao giờ thử món này, nghĩ cả ngày từ sáng tới tôi chỉ biết ngâm mình trong nước cũng chán, có ý muốn học.

    Bên bãi biển nam nhân dạy mỹ nữ học bơi rất nhiều, mỹ nữ dạy nam nhân lướt sóng lại chẳng có một ai, Trương Khác ôm ván lướt sóng nửa ngày trời, ngay cả giữ thăng bằng cũng chẳng làm nổi, còn uống không ít nước, ủ rũ bò lên bờ, miệng mừa mặn vừa đắng, ngồi trên bãi biển uống một *** coca lạnh mới dễ chịu lại.

    Không ít cô gái mặc bikini siêu nhỏ, cơ thể khỏe mạnh đẹp đẽ gợi cảm, đặc biệt là chỗ đánh bóng chuyền bãi biển, nhìn những bầu ngực bộ mông rung rinh đó cả ngày cũng được.

    - Tôi nhìn anh suốt nửa ngày rồi, hình như anh là đồ ngốc thì phải.

    Cho dù nằm ở dưới ô, Tôn Tĩnh Mông vẫn lấy khăn tắm lớn che hết lấy cơ thể, còn đội mũ rộng vành, kính tròn to tổ chảng, cánh môi đỏ kiều diễm đánh về phía chiếc ván lướt sóng:

    - Có cần tôi dạy anh không, có điều học phí hơi đắt đấy.

    - Có phải mở lại 1978 vượt dự toán của cô không?

    Trương Khác hỏi, hôm qua nghe cô ta khoe khoang đi Nhật Bản mua sắm điên cuồng ra sao, nói không chừng cô ta tiêu sạch tiền tiêu vặt rồi.

    - Không học thì thôi, đổi lại người khác tôi chẳng thèm dạy.

    Tôn Tĩnh Mông lại cầm quyển sách Trương Khác chưa bao giờ nghe tên lên che mặt.

    - Đảm bảo học được chứ?

    - Tôi không chịu trách nhiệm về trí thông minh của anh.

    - Cô chắc mình đứng lên được trước đầu sóng chứ?

    Trương Khác biết cô bé này thích vận động, nhưng con gái chơi lướt sóng thì y chưa thấy được ai.

    - Xí, tự mình không làm được còn coi thường người khác.

    Tôn Tĩnh Mông bỏ sách xuống, kéo khăn tắm, mũ, kính ra, lộ ra cơ thể gợi cảm mê người

    Tôn Tĩnh Mông mặc chiếc bikini màu xanh thẫm, tiếc là là loại có hơi nhiều vải một chút, song cơ thể mông ngực đầy đặn vẫn khiến chiếc bikini có vẻ không đủa lớn lớn che làn da trắng dưới ánh sáng buổi chiều ánh lên chói mắt, chỉ tấm ván lướt sóng bảo Trương Khác cầm theo.

    Dẫm lên bãi cát nóng bỏng chân, ném ván lướt sóng vào nước biển, Trương Khác thả mình vào thế giới mát lạnh, cùng Tôn Tĩnh Mông mang ván lướt sóng đi tới chỗ nước hơi xa một chút.

    Cơ thể như mỹ nhân ngư của Tôn Tĩnh Mông lướt lên ván lướt sóng, ngồi bên trên khinh miệt liếc nhìn Trương Khác:

    - Thế nào, anh làm tư thế này cho tôi xem đi.

    Đưa tay hất nước biển vào miệng Trương Khác.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 585: Vờ Không Quen Biết

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Cay cú, Trương Khác ngay bò cả người nằm lên đượt ván lướt sóng cũng phí hết công sức rồi, xem ra không có thầy dậy là không được , nhìn thấy sóng cuốn tới, y liền bơi ra xa một chút, nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông đứng trên ván lướt sóng lao lên con sóng với một tư thế ưu mỹ, khiến rất nhiều lướt sóng vây quanh xem, reo hò, có anh chàng còn lướt tới thể hiển kỹ thuật rất khó lấy lòng người đẹp.

    Tôn Tĩnh Mông lờ tịt những kẻ đó, thân thể mạn diệu trắng ngần nằm xuống ván lướt sóng, vẫy tay gọi Trương Khác tới, đám người ghen tị huýt sáo chế nhạo, Trương Khác thấy lòng tự tôn bị tổn thương hết mức.

    Trương Khác thử liền mấy lần đều bị sóng đánh rơi khỏi ván, Tôn Tĩnh Mông tức tối đá đít y, lướt sóng không được, nhưng cả bơi lẫn thể lực y đều hơn Tôn Tĩnh Mông, trở tay nắm lấy chân cô kéo mạnh, Tôn Tĩnh Mông ngã chúi đầu xuống nước bị sặc mất một ngụm, liền lặn luôn xuống đạp Trương Khác, hai người lặn xuống vận lộn đã nhau, tay Trương Khác vô ý bóp vào ngực Tôn Tĩnh Mông, chà, xúc cảm không tệ.

    Tôn Tĩnh Mông ấn vai Trương Khác chồi lên mặt nước, trừng mắt nhìn y:

    - Anh cố ý phải không?

    - Cố ý cái gì?

    Trương Khác vờ hồ đồ, hai người chân đạp nước, thi thoảng sát qua nhau, chạm một cái thì sao có thể là cố ý được, Trương Khác nhất quyết vờ không biết mình chạm vào cái gì.

    Tôn Tĩnh Mông cắn môi, nhưng chẳng làm gì được y:

    - Anh mệt không, chúng ta lên nghỉ một chút nhé?

    Trương Khác liền lấy vướt trượt bơi theo sau Tôn Tĩnh Mông, nhìn cặp mông trắng nửa ẩn nửa hiện trong chiếc quần bơi, trong lòng nhộn nhạo một tình cảm lạ, không thể phủ nhận cô gái này có sức hấp dẫn trí mạng, nhưng chỉ cần nghĩ tới hệ số nguy hiểm của cô ta, Trương Khác liền lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ không nên có.

    Bơi đằng sau thưởng thức cặp mông nhỏ này hẳn là không quá nguy hiểm, chỉ hận bikini kiểu Hong Kong quá nhiều vải.

    Tôn Tĩnh Mông không bơi về bãi cát, mà treo lên một tảng đá ngầm trồi lên khỏi mặt nước vài ba phân, ngồi trên đó trông như yêu tinh trên biển, mái tóc hung sáng dập dờn dưới ánh mặt trời.

    Chỗ ngồi hơi bằng một chút trên tảng đá bị Tôn Tĩnh Mông chiếm mất rồi, Trương Khác trèo lên ngay cả chỗ đặt chân cũng lồi lõm:

    - Nhích ra một chút được không?

    - Che mặt trời hộ tôi ...

    Tôn Tĩnh Mông kéo Trương Khác đứng trước mặt mình, che đi ánh mặt trời, nhìn thứ xấu xí trong quần bơi của y nhô lên một đống đập ngay vào mắt, cảm thấy rất ngứa mắt, xoay hông y:

    - Quay người đi, cái thứ xấu xí ...

    Dí cái thứ đó vào khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa, bản thân Trương Khác cũng cảm thấy xấu hổ, ngoai ngoãn quay người đi, Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy mông Trương Khác vẫn thấy ngứa mắt, đưa tay vỗ đét lên đó một cái:

    - Được rồi, anh ngồi xuống đi, hôm nay sao cảm thấy toàn thân anh đều ngứa mắt thế nhỉ?

    Để Trương Khác ngồi xuống bên cạnh, bắt y dựng ván lướt sóng lên che mặt trời, cô thoải mái dựa vào lưng Trương Khác nhúng chân vào nước biển trong vắt đung đưa nghịch nước.

    Trương Khác rất hưởng thụ xúc cảm mê hồn tời làn da mịn màng của Tôn Tĩnh Mông, quay đầu nhìn xuống thấy ngay cặp đùi dài khép chặt, mái tóc hung ướt sũng dán sát lên gò má, những giọt nước long lanh từ mái tóc nhỏ xuống đọng lên lên da thịt non mềm sáng lóng lánh như ngọc, đúng là đóa hoa tuyệt sắc, toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không đẹp, không chỗ nào không làm người ta nghẹn thở tại chỗ, sức gợi cảm mê người Tôn Tĩnh Mông phát tán ra vượt quá dung mạo của cô.

    Đầu tháng sáu ngõ Học Phủ đã hoàn toàn phong tỏa, 1978 cũng phải kết thúc kinh doanh trước thời hạn, cho dù mở cửa trở lại thì bà chủ từ Tôn Tĩnh Hương thành Tôn tĩnh Mông rồi, cái khác chưa nói, ít nhất vận mệnh ngõ Học Phủ đã thay đổi hoàn toàn rồi, không biết có còn tình cờ ở đó gặp Trần Ninh nữa không?

    - Đang nghĩ gì thế?

    Tôn Tĩnh Mông nghiêng đầu qua nhìn Trương Khác, cô biết y luôn lén lút nhìn trộm cơ thể của mình, định cười nhạo y vài câu thì phát hiện vẻ mặt chìm vào suy tư của y thật là mê người, cô hít sâu một hơi , gạt bỏ đi tình cảm không nên có, tên nhóc này quá lăng nhăng, đứng dính vào mà hại bản thân, nghĩ thế nhưng cơ thể không nỡ tách rời lưng của y.

    - Tôi đang nghĩ về ngõ Học Phủ sau này.

    Trương Khác thở dài:

    - Vật còn người liệu có còn gặp lại ..

    Tôn Tĩnh Mông không hiểu vì sao Trương Khác lại đột nhiên cảm khái như thế, nghĩ không ra chẳng thèm nghĩ nửa, lúc này cô thực sự không muốn nghĩ gì cả, tiếp tục dựa vào người Trương Khác, ngâm châm trong nước, hưởng thụ từng làn gió biển mát lạnh ...

    - Này!

    Trương khác nghe thấy đằng sau lưng có tiếng gọi êm ái, quay đầu nhìn lại, trong nước có một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, thân thể như con cá bơi trong làn nước trong, mái tóc không dài lắm che đi nửa khuôn mặt, không chắc gọi mình, huých nhẹ vào eo Tôn Tĩnh Mông:

    - Có người tìm cô kìa.

    Tôn Tĩnh Mông nhìn một lúc cũng tỏ ra nghi hoặc.

    - Anh lại vờ không nhận ra em nữa à?

    Cô gái kia bơi tới, nắm lấy tảng đá nửa người lộ ra khỏi mặt nước, đôi mắt linh động nhìn Trương Khác.

    Trương Khác chú ý tới trước tiên là ngực cô bé này không to lắm, chiếc áo bơi kín đáo dán sát cơ thể nhỏ nhắn còn chưa phát triển hết, áo bơi dưới mông là váy gấp nếp --- Hứa Tư cũng dùng loại áo bơi kín đáo này --- Tiếp đó mới nhìn lên khuôn mặt, nhận ra là cô bé váy đỏ năm ngoái trước Ảnh Loan Viên khi y và Tôn Tĩnh Mông đi "hành khất" đã rộng rãi quyên góp 20 vạn HKD :

    - Ồ, em cởi y phục làm anh không nhận ra.

    Vừa mở miệng nói lung tung thì bị Tôn Tĩnh Mông giật chỏ cho một cái, đứng dậy kéo cô bé lên tảng đá:

    - Trùng hợp quá, giữa biển khơi mêng mông này cũng có thể gặp nhau, trước kia anh không tin vào duyên phận, giờ không muốn tin cũng không được.

    Rồi nhường chỗ bằng phẳng bên Tôn Tĩnh Mông cho cô bé ngồi, y ngồi xuống chỗ lổm chổm cạnh đó.

    - Hi hi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Em gần như mỗi năm đều nghỉ ở đây, cũng ở Ảnh Loan Viên, em còn thắc mắc sao tới tận hôm nay mới gặp được anh chị.

    Cô bé đúng là dễ lừa, cười tươi tắn nói:

    - Vừa rồi ở bên bờ biển vừa khéo gặp được anh Phó, anh ấy nói anh đang học lướt sóng..

    Rồi ngoan ngoãn chào Tôn Tĩnh Mông một tiếng, tiếp tục hỏi Trương Khác:

    - Anh học ra sao rồi, có cần em dạy anh không?

    Trương Khác thiếu chút nữa bị câu nói này làm lăn tõm xuống nước, Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng:

    - Dạy nửa ngày trời ngay bò lên ván cũng không được ...

    Cướp lấy tấm ván trượt trong tay Trương Khác ném xuống nước, chỉ sóng biển đang cuốn tới:

    - Anh có bản lĩnh thì học được trước khi mặt trời lặn đi..

    Trương Khác sợ cô bé nhắc tới chuyện cũ, nói ra y còn nợ cô bé một buổi nói chuyện bằng tiếng Pháp, lúc này đâu có thời gian học tiếng Pháp? Liền nảy xuống nước luyện tập, cuối cùng vẫn không thể dựa vào sức bản thân leo lên được ván lướt sóng, động tác ngốc nghếch lóng ngóng khiến hai cô gái người ngặt ngoẽo.

    Bốn giờ chiều Hứa Tư từ công ty tới, cô hơi sợ nước, Trương Khác cùng cô dạo trên bãi biển, tìm một tảng đá hơi to một chút, ba cô gái ngồi trên đó xem Trương Khác vụng về tập lướt sóng.

    Mặt trời lặn, đám Đỗ Phi, Thịnh Hạ, Diệp Kiến Bân cũng tới tụ họp, có cả Nick Leeson và hai trợ thủ của hắn, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, vợ chồng Cát Minh Đức và cậu con trai hay mắc cỡ chỉ dám nấp sau lưng mẹ không nói chuyện, thế là người quen biết ở Đài Loan gần như tụ tập lại đây hết, rất đông vui.

    Cô gái Đài Loan tên là Liễu Minh, Minh trong minh trà ( nõn chè), một cái tên đầy mùi nho gia, cô không tới Hong Kong một mình, mỗi kỳ nghỉ hoặc tới cùng bạn, hoặc là tới cùng người nhà, bạn cũng chỉ là con gái của đồng nghiệp cha cô, chính là cô gái mặt tròn da ngăm đen mà có lần Trương Khác đã gặp.

    Lần này Liễu Minh theo cha tới Hong Kong làm việc, cô và cô bạn mặt tròn tới nghỉ, cha cô ban ngày làm việc, hai cô bé đi dạo suốt ngày trên bãi biển.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.