Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 601: Mỹ Nữ Này Điên À?

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Nghe tiếng Đỗ Phi, Thịnh Hạ từ sau rặng cây bên kia truyền tới, rõ ràng không làm gì cả, Đường Thanh vẫn chột dạ rời khỏi lòng Trương Khác, còn bắt y mặc cái áo chưa khô vào.

    Buổi tối tổ chức lễ động viên quân huấn, dù Trương Khác và Đỗ Phi không tham gia quân huấn, nhưng không thể bỏ hoạt động đầu tiên được.

    Đợi tới khi gần hoàng hôn liền men theo dòng suối quay trở về thuyền, lên thuyền mới biết mẹ Đường Thanh đã sắp tới Kiến Nghiệp rồi, sợ lỡ chuyến bay ngày mai, nên bà tới trước một ngày.

    Du thuyền đỗ ở bờ bắc, Phó Tuấn lái xe đưa Cố Kiến Bình tới thẳng bến tàu, không kịp ăn cơm nữa, Trương Khác và Đỗ Phi về trường trước, định ăn qua loa gì đó ở nhà ăn.

    Về tới phòng phát hiện ra có tờ giấy dán ở khe cửa, Lục Thiên Hựu tới tìm bọn họ, bảo bọn họ tới phòng 12 nhận đồng phục quân huấn, nam sinh thống nhất cắt tóc 2 tấc.

    Lúc này Trương Khác mới nhớ ra tới nhà ăn không có khay đựng cơm là không được, còn việc cắt tóc Trương Khác chẳng thèm bận tâm.

    Xem giờ thì chắc hiện đã gần kết thúc báo danh rồi, Trương Khác chạy tới phòng 12 lĩnh đồng phục, khay đựng cơm, còn chăn màn chiếu chiếc gì hết thì tặng hết cho quản lý, chẳng hứng thú đi tới chào hỏi nam sinh cùng lớp, quay đầu ra ngoài luôn, vừa khéo gặp một cô gái mặc đồng phục quân huấn, da trắng môi hồng mắt sáng đi vào.

    Đỗ Phi rất tự nhiên huýt sáo một tiếng, chọc tay Trương Khác nói:

    - Phải ngang với hoa khôi của khoa mình rồi, không biết học nghành nào ...

    Hắn cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, chân không hề dừng lại.

    Tên tiểu tử này tưởng mặc đồng phục quân huấn là sinh viên mới, chủ nhiệm khóa, trợ lý chủ nhiệm và sĩ quan huấn luyện cũng mặc đồng phục quân huân, cô gái xinh đẹp này chính là Tịch Nhược Lâm trợ lý chủ nhiệm khóa 97.

    Ở điểm này lịch sử không hề thay đổi, Trương Khác rất thích.

    Tịch Nhược Lâm có thể được coi là mỹ nữ, đáng tiếc khóa trước cô có Giang Đại Nhi áp đảo tất cả, khiến hoa hoa cỏ cỏ toàn trường không có cơ hội nổi bật.

    Năm trước Giang Đại Nhi nghỉ học Trần Phi Dung lại ở khu trường mới năm nay lại chuyển về, mỹ nữ có cấp bậc như Tịch Nhược Lâm hình như vĩnh viễn không có cơ hội nữa, thật là thê thảm ...

    Có điều cô gái này bề ngoài quá nghiêm khắc, Trương Khác cũng không có cơ hội xé cái vẻ ngoài của cô ta xuống, xem bên trong cô thế nào, thi thoảng nhìn vài cái còn được, huýt sáo thì chưa bao giờ làm.

    Tên Đỗ Phi này thấy mỹ nữ là lại theo bản năng huýt sáo, Trương Khác tất nhiên tránh xa hắn ra một chút, dùng khóe mắt liếc nhìn Tịch Nhược Lâm, thấy cô ta cau mày, nghĩ tới cảnh Đỗ Phi bị ăn chửi, khóe miệng không kìm được muốn cười.

    - Cười cái gì mà cười.

    Trương Khác hơi ngớ ra, thấy đôi mắt sắc lẻm của Tịch Nhược Lâm nhìn chằm chằm vào mình, ***, quá đắc ý rồi, làm bà cô này nổi giận trút lên mình.

    Trương Khác cười lãnh đạm:

    - Cười cũng không được sao?

    - Các cậu lớp nào, tên là gì?

    Giọng Tịch Nhược Lâm có sức phá hủy làm vàng gãy đá vỡ.

    - Ai đấy?

    Đỗ Phi không bỏ Trương Khác lại chuồn mất, hắn cảm thấy nghi hoặc, cô gái xinh đẹp này --- Hắn vẫn nghĩ Tịch Nhược Lâm là sinh viên mới -- Sao mà khó tính thế, cười một cái mà cứ như làm gì ghê lắm, thật cổ quái:

    - Cô ấy có vấn đề ở đây à?

    Hắn chỉ vào đầu hỏi:

    Trương Khác không nhịn nỏi cười, y không tin Tịch Nhược Lâm không đoán ra y và Đỗ Phi là ai, tất cả sinh viên mới đều ở khu 12, lúc này chắc đã báo danh hết, ra vào đều mặc đồng phục, tóc cắt 2 tấc, chỉ có y và Đỗ Phi vẫn để tóc như bình thường.

    Câu nói này của Đỗ Phi đoán chừng gãi đúng chỗ thống hận nhất, càng đáng ghét hơn cô ta lại không thể nhào tới cắn xé hai người bọn họ.

    Đỗ Phi đã thế rồi, Trương Khác không ngại đổ thêm ít dầu, nháy mắt với Tịch Nhược Lâm:

    - Mỹ nữ, muốn bắt chuyện với bọn anh cũng không cần nghiêm túc thế đâu, làm quen chút, anh là Tiêu Xuân Minh phòng 417, cậu ấy là Lục Thiên Hựu phòng 451, em ở lớp nào?

    Đỗ Phi nhìn thấy cái cổ trắng muốt của cô gái xinh đẹp trước mắt từ từ dâng lên một màu đỏ, qua môi, mũi, bao phủ cả khuôn mặt, lúc này mới ý thức cô ta đã rơi vào trạng thái cuồng nộ, hắn giật mình, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ cô ta chắc gì đã biết Trương Khác đã ba hoa.

    Trương Khác trước kia không hiểu tâm tình con người ta vì sao dễ dàng kích động như thế, nhìn thấy bộ dạng này của Tịch Nhược Lâm đúng là bài học sinh động, cô ta khó khăn lắm khống chế được cơn giận, hừ một cái đi lên lầu.

    - Cô ta là ai vậy, trông thật đáng sợ ...

    Đỗ Phi không hiểu nổi tại sao cô ta lại có phản ứng lớn như vậy vì một chuyện nhỏ nhặt.

    - Giữ lại chút hồi hộp đi, tối họp mày sẽ biết.

    Trương Khác vỗ vai Đỗ Phi, nói bây giờ thì mất hay.

    Không có kinh nghiệm ở phương diện này, Đỗ Phi có thông minh tới đâu cũng không ý thức được vấn đề ở chỗ nào.

    Mặc dù trường học nói ý nghĩa quân huấn nói hết sức kích động lòng người, nhưng ý nghĩa thực tế nhất của nó là cho đám sinh viên mới một bài học, ít nhất sau này dễ quản lý một chút.

    Nghiêm khắc nhất với quân huấn không phải là những sĩ quan quân đội, mà là đám chủ nhiệm khoa và trợ thủ vừa mới thoát khỏi quãng đời sinh viên hoặc chưa.

    Trừ Ngụy Đông Cường, ba trợ lý chủ nhiệm tựa hồ vẫn đi theo quỹ tích nhân sinh của mình, bọn họ được làm trợ lý chủ nhiệm vào năm cuối cùng.

    Trương Khác chẳng bận tâm Tịch Nhược Lâm lên lầu có đập chén đập bát không, y và Đỗ Phi về phòng, thay đồng phục, lấy khay thức ăn ra nhà ăn làm đống cơm lớn.

    Đỗ Phi chăm chú lấy đũa gẩy một cái lá bùn dính trên thức ăn ra bàn, hỏi:

    - Mày chắc ăn vào sẽ không sao chứ?

    - Người anh em, chịu đựng đi ..

    Mông Nhạc bê khay thức ăn tới:

    - Nếu có ăn phải sâu cũng coi như tăng thêm dinh dưỡng.

    - Thu hoạch ra sao?

    Trương Khác cười hỏi.

    Mông Nhạc ngớ ra một lúc mới hiểu Trương Khác nói gì, cười lớn:

    - So với hành lý của các cậu thì đúng là ba ngàn giai nhân thành ảm đạm thất sắc, thời gian còn lại nhạt nhẽo chán ngán, có thu hoạch gì được? Hành lý của các cậu câu được từ đâu thế, mỹ nữ trường mình so với họ thì chẳng khác gì cặn bã.

    - Có chứ, bọn tôi vừa gặp được một cô gái ở khu 12.

    Đỗ Phi hăng hái ghé tới nói:

    - Có điều tính khí cổ quái lắm ...

    Hắn vẫn cứ để bụng chuyện vừa rồi.

    - Xinh đẹp lại khó hầu hạ, thế thì nhìn một hai cái là đủ rồi.

    Mông Nhạc lúc này còn rất thoáng, Trương Khác không biết hắn yêu cô bạn trên mạng kia rồi chuyện có xảy ra theo quỹ tích cũ không.

    Trương Khác quyết định sau này không tới nhà ăn nữa, đem cả cơm lẫn thức ắn đổ vào thùng nước gạo, Đỗ Phi cũng không chút do dự. Thấy gần tới giờ liền đến túc xá nam chuẩn bị đợi họp.

    Tiêu Xuân Minh lúc này đã cắt tóc cộc, hắn vốn nhỏ lại gầy, mặt lại quắt, nên trông càng nhỏ thó, nhìn thấy hắn như thế Đỗ Phi mới biết tùy tiện thay đổi kiểu tóc phải chịu nguy hiểm nhất định.

    Vào phòng Tiêu Xuân Minh ngồi một lúc, rồi chạy đi làm quen với nam sinh chuyên nghành kinh tế với bọn họ.

    Tới giờ mọi người tới phòng 205, đang đi trên thang thì Trương Khác bị Đỗ Phi kéo tay, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú như thủy tiên trong nước của Tạ Tử Gia, vóc người nhỏ nhắn càng bị bộ quân phục thùng thình nuốt mất.

    Trương Khác định chào hỏi, nhưng môi nhếch lên mà cười nổi, đứng một lúc rồi quay đầu đi lên.

    Tạ Tử Gia đang do dự không biết có nên cười với Trương Khác không thì thấy vẻ mặt cứng đờ của y, trong lòng rất khó chịu, Đỗ Phi lại cười nhăn nhở với mình, trừng mắt lên nhìn hắn.

    Đỗ Phi cụt hứng theo Trương Khác lên lầu, đi vào phòng học, nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng hai trợ lý chủ nhiệm khác đứng cùng Ngụy Đông Cương, nhổ phì một cái:

    - Mẹ nó, thảo nào ... Bọn mình ngồi đâu đây ?

    Trương Khác tâm tình càng không vui thì càng lắm trò tai quái, hất hàm vào hàng đầu:

    - Ngồi ngay trước mắt cô ta.
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 602: À ...

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Không ngờ Thẩm Tiêu cũng ngồi hàng đầu, đại bộ phận nam sinh đều trốn phía sau, nên cô rất ngạc nhiên, vuốt tóc mình, ý hỏi bọn họ vì sao không cắt tóc.

    Trương Khác liếc nhìn Tịch Nhược Lâm, mắt cô ta như muốn lóc thịt trên người bọn họ, Ngụy Đông Cường làm như không nhìn thấy, hai tên nam trợ lý khác ánh mắt rất bất thiện, đại khái vừa rồi Tịch Nhược Lâm mách lẻo, bọn họ đứng trên lập trường của bọn họ, Trương Khác chẳng bận tâm, ngồi xuống, cố ý hiểu lầm lời Thẩm Tiếu, cười nói:

    - Bạn cắt tóc trông xinh hơn đấy.

    Thẩm Tiểu đỏ mặt, giải thích:

    - Tôi hỏi hai bạn sao không cắt tóc, các nam sinh khác đều cắt rồi.

    - Thế à? Không ai thông báo với bọn mình cả, chắc là không sao.

    Trương Khác đánh miệng lên bục giảng:

    - Bọn họ cũng có nói gì đâu.

    Thẩm Tiểu là cô gái thuần khiết, nghe vậy liền coi là thật.

    Các sĩ quan huấn luyện đi vào, dẫn đầu mọi người hát ca khúc cách mạng, trong các phòng học khác cũng truyền tới tiếng hát, đây là truyền thống rồi.

    Đùng 7 giờ Thôi Quốc Hằng và lãnh đạo khoa đi vào, lễ động viên quân huấn chính thức diễn ra, Tịch Nhược lâm đi lên chủ trì, giọng êm vừa ngọt, Đỗ Phi nháy mắt với Trương Khác, ý nói vừa nãy sao không nghe ra.

    Trương Khác cười, phụ nữ phải thấy cái mặt xấu trước, thấy mặt tốt sau mới không có ảo tưởng về cô ta.

    Giới thiệu, giới thiệu rồi phát biểu, mất gần hai tiếng vô nghĩa, kết thúc các lớp tự họp riêng.

    Trương Khác lúc này mới biết lớp mình có 36 người, 23 nam, 13 nữ, Lục Thiên Hựu là lớp trưởng, Thẩm Tiêu thành tích thi vào cao nhất khoa, làm bí thư chi bộ, các chưng danh ủy viên sinh hoạt, ủy viên học tập v..v.. Đều được quyết định, họp lớp chỉ có tự giới thiệu, chẳng có gì khác.

    Họp xong Trương Khác và Đỗ Phi rời khỏi lớp, Lục Thiên Hựu gọi bọn họ lại:

    - Trương Khác, Đỗ Phi, hai bạn đợi tôi một lát.

    Trương Khác dừng chân quay đầu lại, trong lớp chỉ còn mấy cán bộ, Lục Thiên Hựu đang đứng cạnh Thẩm Tiêu, hỏi:

    - Có chuyện gì?

    - Chủ nhiệm Ngụy bảo tôi gặp hai bạn nói chuyện.

    Lục Thiên Hựu đi tới nói.

    Trương Khác ừm một tiếng rồi cùng đi ra khỏi phòng phọc.

    Lục Thiên Hựu không vội nói, ra khỏi khu một lúc mới cân nhắc lên tiếng:

    - Nghe chủ nhiệm Ngụy nói, lớp chúng ta có ba bọn mình gia cảnh khá đặc thù, tôi nghĩ chúng ta lên làm gương. Chuyện hai bạn không thể tham gia quân huấn tôi cũng được nghe rồi, tôi muốn mời hai bạn cùng tôi làm báo cáo quân huấn, hai bạn thấy sao?

    - Ừ, được.

    Trương Khác gật đầu, đây hẳn là ý của Ngụy Đông Cường, điểm quân huấn tính là 8 học phần, đại khái đây là cái thang cho hai bên cùng xuống.

    Cùng với quân huấn diễn ra, sinh viên vì sức khỏe hoặc lý do khác không thể tham gia quân huấn ngày một nhiều, tức là sinh viên phụ trách làm báo cáo quân huấn ngày một nhiều, đây là công việc nhẹ nhàng.

    - Chủ nhiệm Tịch sẽ dạy các bạn làm báo cáo thế nào, sáng mai các bạn hãy tới chỗ cô tấy.

    - Ồ.

    Trương Khác không nhịn được huýt sáo một tiếng, nghĩ hiện già tráng đinh tóm được làm báo cáo chỉ có hai bọn họ, nếu không đời nào Tịch Nhược Lâm chọn bọn họ làm trợ thủ, có điều sáng mai phải tiễn Đường Thanh ra sân bay, khó xử nói:

    - Sáng mai chúng tôi có việc xin nghỉ, cậu có số điện thoại của Tịch Nhược Lâm không? Lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện này với cô ấy.

    Lục Thiên Hữu nói cho Trương Khác số điện thoại, nếu hắn chủ động nói ra gia cảnh ba bọn họ đặc thù rồi, Đỗ Phi hỏi thẳng luôn:

    - Nhà cậu làm cái gì?

    - À...

    Lục Thiên Hựu nói qua loa:

    - Ba tôi làm ở chính phủ ...

    Đỗ Phi đợi mãi không thấy hắn nói tiếp, liếc mắt bảo Trương Khác:

    - Tao quên đồ trong lớp.

    Trương Khác gật đầu:

    - Tao đi lấy với mày.

    Không nói một lời bỏ Lục Thiên Hựu lại, xoay người đi đường khác về chung cư nghiên cứu sinh.

    - Thằng này chẳng ra mẹ gì.

    Đỗ Phi luôn mồm than phiền:

    - Nó tưởng nó là ai, ba tao cũng là nhân viên chính phủ..

    Nhại lại giọng điệu của Lục Thiên Hựu:

    - Cứ như sợ nói ra thì bọn mình bám vào vậy, thằng này mà đã muốn không được đối xử đặc thù thì đừng bảo Thôi Quốc Hằng đưa tới túc xá, đúng là loại vừa làm gái đĩ lại thích lập bia trinh tiết.

    - Tâm thái nó chưa thành thục thôi.

    Trương Khác cười:

    - Nói thích vờ vịt thì cứ để nó vờ vịt, không để ý đến nó nữa là xong.

    Mặc dù trên lễ động viên, Tịch Nhược Lâm tỏ thái độ như băng giá với họ, có điều mai xin nghỉ vẫn phải nói với cô ta một tiếng, Trương Khác gọi điện tới, nghe được giọng nói quyến rũ êm ái truyền tới:

    - Biết gọi điện cho em vào lúc này sao?

    - À...

    Trương Khác ngớ ra, chẳng lẽ cô ta là loại nữ nhân ngoài băng nghiêm nghị giá trong nóng bỏng phóng túng? Có điều cũng không lý nào nhìn một cái là thích mình ngay được.

    - Mấy ngày rồi mới nhớ ra gọi điện thoại cho em?

    Nghe ra được Tịnh Nhược Lâm đóng cửa phòng lại, giọng ngày càng trở nên lả lơi.

    - À ...

    Trương Khác xác định được Tịnh Nhược Lâm hiểu lầm rồi, loáng thoáng nghe thấy người cùng phòng chuyển điện thoại cho cô ta nói "người của bạn", nói không chừng cô ta đang sốt ruột đợi điện thoại của ai đó.

    - À cái gì mà à, sao anh không nói? Em còn tưởng anh sau này không để ý tới em nữa chứ, hi hi, sao nào, vẫn không nhịn được gọi điện cho em trước phải không?

    Trương Khác không chút do dự cúp điện thoại, con thú bị thương không thể đụng vào, nữ nhân bị tổn thương tình cảm càng không thể đụng vào, may mà điện thoại phòng không hiện số.

    Đi tới nhà chiêu đãi Trương Khác mới bảo Đỗ Phi gọi điện cho Tịch Nhược Lâm nói chuyện nghỉ phép, nhìn Đỗ Phi nghiến răng nghiến lợi có thể đoán ra giọng Tịch Nhược Băng nhất định lạnh tới mức làm người ta cảm thấy như băng chọc vào tai.

    Máy bay của Đường Thanh cất cánh vào lúc 10 giờ, Trần Phi Dung cũng trốn tiết tới tiễn chân.

    Trương Tri Hành sáng sớm đã được Mã Hải Long đưa về Tân Vu, tới sân bay tiễn chân chỉ có Trương Khác, Đỗ Phi và Trần Phi Dung, Thịnh Thanh không rảnh chuyên môn tới tiễn em gái, có Đỗ Phi làm đại biểu là được.

    Nói ra thì Hong Kong và Kiến Nghiệp cách nhau có hai giờ bay, còn ít hơn từ Kiến Nghiệp tới Hải Châu, nhưng cảm giác trong lòng thì hoàn toàn khác hẳn, đổi vé lên máy bay, Đường Thanh mắt bắt đầu hoe đỏ, Trương Khác đưa tay ra lau khóe mắt của cô, nước mắt trong suốt chảy xuống, đi qua cửa an ninh, đột nhiên chạy ngược lại ôm lấy Trương Khác, áp mặt vào ngực y tới 5 giây mới xác định được:

    - Thì ra bạn thực sự không muốn để mình đi.

    Ngẩng lên khuôn mặt chan chứa nước mắt nhưng nụ cười thật tươi.

    Ở kiếp trước ngày Đường Thanh ra đi trong lòng y càng đau đớn vạn phần.

    Trương Khác nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch nước mắt cho cô, vỗ vai Đường Thanh, ý bảo có hai bà mẹ đang đứng nhìn phía này.

    Đường Thanh cười xấu hổ, nắm tay Trần Phi Dung, quyến luyến một hồi mới đi qua cửa an ninh.

    Đợi bọn họ biến mất trong đường đi ra đường băng, ba người Trương Khác mới trở về, lái xe ra ngoài, có thể nhìn rõ mỗi chiếc máy bay lên xuống.

    Dù sao cũng đã nhập thu, trời đầy mây , không có mặt trời gay gắt, Trương Khác gác tay lên cửa sổ xe, nhìn theo chiếc máy bay đi Hong Kong, chạy lấy đà, cất cánh, bay vòng tăng độ cao, rồi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, kiếp trước y đã từng đi dọc 50 km bờ biển chỉ với ước nguyện ngây ngô được nhìn chuyến bay mang đi người con gái y yêu thương, một lần và mãi mãi ...

    Giờ thì khác rồi không ai hay cái gì có thể mang Đường Thanh rời khỏi y nữa, Trương Khác hơi buồn cười vì cảm xúc lẫn lộn khi nãy.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 603: Chính Thức Bắt Đầu Cuộc Đời Đại Học.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Lái xe về nhà chiêu đãi, Trần Phi Dung có chiếc xe đạp màu vàng sáng sớm đi qua để lại đó, Trương Khác nhớ ra muốn tiết kiệm sức thì không thể thiếu xe đạp được.

    Trần Phi Dung dắt xe đạp cùng Trương Khác và Đỗ Phi về trường, khi đi qua túc xá nữ, làm người ta ngạc nhiên là tám quả bóng bay vẫn còn nguyên, chỉ chữ hơi nhạt đi, nhưng vẫn nhận ra được, Trần Phi Dung nhoẻn miệng cười:

    - Nếu mỗi lần qua Khổng Miếu mua mấy quả bóng về chắc chẳng bao lâu sẽ buộc kín chỗ này mất.

    Lúc này người qua người lại, Trương Khác không có dũng khí chạy tới thả cho bóng bay đi, vẫy tay tạm biệt Trần Phi Dung, đợi cô về túc xá rồi mới cùng Đỗ Phi rời đi.

    - Oa, coi như thực sực bắt đầu cuộc đời học sinh rồi.

    Trương Khác vươn vai, đứng ở trước sân tennis, nhìn hai cô gái mặc váy đánh bóng bên trong, mặc dù không phải là loại vãy ngắn cũn nhảy lên là lộ quần lót, chân cũng không đủ trắng, nhưng dù sao cũng là chân của thiếu nữ thanh xuân, Trương Khác vẫn cảm thấy tâm tình hết sức tốt đẹp, đang tính xem có nên gọi Tôn Tĩnh Mông tới chơi không thì nhớ ra một việc, hỏi Đỗ Phi:

    - Bọn mình sẽ sống ở đây bốn năm đấy, mày có kế hoạch gì chưa?

    - Kế hoạch à?

    Đỗ Phi trầm ngâm, đây không phải là đề tài nhẹ nhàng:

    - Lần trước đi Hong Kong cảm thấy bị tác động mạnh mẽ, trước kia không phát hiện ra có chuyện gì mình không làm nổi, giờ cảm thấy không biết mình làm được gì.

    - Ha ha ha.

    Trương Khác cười, đây không phải là biểu hiện của thiếu tự tin, mà là biểu hiện của trưởng thành:

    - Có chuyện muốn nói với mày đây.

    - Chuyện gì?

    - Cổ phần phía Thâm Quyến tao thấy mày nên bỏ đi, đương nhiên, có bỏ hay không hoàn toàn ở mày.

    Trương kia đám Thịnh Thanh làm đĩa lậu, Đỗ Phi đi theo tăng kiến thức, trên giang hồ có câu là kẻ thấy thì có phần, Thịnh Thanh miệng cũng nói cho hắn cổ phần.

    Hai năm qua đám Thịnh Thanh ít nhất kiếm được từ nghề này 200 triệu, số cổ phần đồng ý cho Đỗ Phi cũng rất lớn, Trương Khác muốn Đỗ Phi quên chuyện này đi càng có lợi cho hắn hơn.

    - Ừ, trước kia không biết trời cao đất dầy, nghĩ số cổ phần đó mình đáng được hưởng, lúc này hiểu ra rồi, tao không nên nhận.

    Đỗ Phi hai tay nắm vào nhau:

    - Ba tao không dặn gì cả, chỉ nói một câu thứ không phải của mình không nên lấy.

    Trương Khác vỗ vai Đỗ Phi, hắn nghĩ được thế là quá tốt rồi, một đôi nam nữ đi vào sân, y nhìn theo cặp đùi trắng khá thích mắt, nói:

    - Tóm lại là mày muốn làm gì cũng được, tao cũng sẽ ủng hộ mày.

    - Cũng phải định ra kế hoạch thương nghiệp chứ?

    - Có cũng được, không có cũng được, tao cấp vốn riêng cho mày.

    Trương Khác cười:

    - Chẳng phải ai cũng lấy viết kế hoạch là mở đầu của sáng nghiệp, đương nhiên, có kế hoạch sẽ có ích lợi.

    - Vậy tao cũng chẳng làm được chuyện gì lớn.

    - Càng tốt, vậy tao càng lỗ ít lơn.

    Trương Khác đẩy vai Đỗ Phi:

    - Có điều nói đi cũng phải nói lại, tao đang tính lấy danh nghĩa Cẩm Hồ tài trờ cho sinh viên tham gia kế hoạch thi tài sáng nghiệp, có thể sẽ thí điểm từ Kiến Nghiệp ... Cuộc thi tài này không liên quan tới việc mày muốn làm kia, cho mày tham dự cũng không thể để mày tham dự với thân phần người thi tài, nếu không với người khác mà nói là quá bất công.

    - Vậy tao nên tham dự với phương thức nào?

    - Cái này đừng hỏi tao, mày tự nghĩ đi.

    Trương Khác trả lời vô trách nhiệm như thế, Đỗ Phi bực lắm.

    Đường Thanh tới Hong Kong lúc 1 giờ chiều, bên kia người tiếp đón không ít, trong điện thoại tiếng cười nói náo nhiệt, nghe được giọng nói êm ái của Đường Thanh, tâm tình không rõ trên trong lòng lắng hẳn xuống.

    Hết giờ nghỉ trưa, sinh viên mới phải tập hợp ở thao trường chịu hành hạ, thấy đám Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm đang chỉ huy đội ngũ tập hợp, hai bọn họ chẳng thèm chào hỏi, đi tới văn phòng khóa tầng ba, vừa đẩy cửa cửa vào thì thấy ngay Tạ Tử Gia.

    Tạ Tử Gia ngạc nhiên nhìn chằm chằm một lúc mới nói:

    - Tịch Nhược Lâm nói tới hai tên khốn kiếp chính là hai anh đấy hả?

    - Cô ta nói thế à?

    Trương Khác ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân, thấy Tịch Nhược Lan, ánh mắt xuyên qua áo cô ta, nhìn bầu ngực ưỡn lên, xem ra phải cỡ 36D, nghe giọng điệu cô ta qua điện thoại hôm qua thì bị tên nào đó đá rồi.

    Khi bọn họ đi vào thị Tạ Tử Gia đang chống cằm nhìn mây trời, trước mặt cô ta có một chiếc PocketPc, Đỗ Phi nhìn thấy cái máy vi tính gần tường đang mở, trò dò mìn chơi được một nửa, liền chạy tới chơi tiếp.

    - Ê, này ...

    Tạ Tử Gia đặt cánh tay trơn như gốm lên bàn, người ngả tới nhìn Trương Khác:

    - Sau này chúng ta là bạn phải không?

    - Ừ, coi như vậy.

    Trương Khác không hiểu nha đầu này nói gì:

    - Tỉ giá đồng Bạt sẽ còn tiếp tục hạ xuống, có điều không còn mấy cơ hội cho đám thợ săn nữa, tiếp theo sẽ là Đài Loan hay Hàn Quốc?

    - Hả?

    Trương Khác tròn mắt, sao ngờ tới được vừa gặp mặt nha đầu này đã nói chuyện ấy, Đỗ Phi ở bên cạnh tay run lên, bom nổ đánh bùm, Trương Khác giở ngốc:

    - Không hiểu.

    - Không muốn nói thì thôi.

    Tạ Tử Gia hừ một tiếng, nhưng giọng mềm xuống:

    - Chỉ thảo luận thôi cũng không được à?

    - Không hiểu thì thảo luận làm sao? Cô nói gì thế?

    Trương Khác giang tay ra, người thường tuyệt đối không nhìn ra sơ hở trên mặt y:

    - Sao cô lại ở đây không tham gia quân huấn à?

    - Chỉ các anh mới được phép bị bệnh à?

    Xem ra Tạ Tử Gia đã biết khá nhiều từ Tịch Nhược Lâm rồi.

    Trương Khác thấy đổi ngũ dưới lầu đang hành quân ra thao trường, nhắc Đỗ Phi một tiếng, hắn liền thoát trò chơi, xem tập san trên bàn.

    Trừ tập san kỹ thuật ra, ĐH Đông Hải có hai loại tập san, một là báo ĐH Đông Hải, chính thức phát hành ra ngoài, có nhân viên chuyên trách. Một loại khác là báo hệ, báo khoa do cán bộ hội học sinh tổ chức phát hành nội bộ.

    Đám Ngụy Đông Cương đi vào, hắn vừa đi tới cửa thì máy nhắn tin bên hông vang lên, rõ ràng tỏ ra do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy máy nhắn tin ra xem, rồi tới bàn làm việc nhấc điện thoại, tay cứng đờ ra đó.

    Trương Khác lấy làm lạ, nếu muốn gọi điện thì cứ gọi đi, chả lẽ cố kỵ trong phòng không tiện? Không ngờ Ngụy Đông Cường do dự một lúc lại lấy máy nhắn tin ra xem, người quay đi che tầm nhìn của Trương Khác.

    Trương Khác chỉ nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Tạ Tử Gia, hiểu rồi, thì ra Ngụy Đông Cường không nhớ số điện thoại, song sĩ diện không muốn Trương Khác nhìn thấy chiếc máy nhắn tin của hắn.

    Trương Khác khẽ mìm cười, vừa rồi Ngụy Đông Cường chỉ để lộ ra một góc máy nhắn tin y cũng biết đó là sản phẩm thời kỳ đầu của Liên Tín, thị trường không còn bán lâu nữa rồi, chắc là hàng second hand hắn mua lại từ ai đó.

    Có những chuyện người khác không để ý, mà chính bản thân người đó lại để trong lòng.

    Ngụy Đông Cường gọi điện thoại xong rồi đi, trừ Tịch Nhược Lâm, hai trợ lý khác phải đi học.

    Đại khái Tịch Nhược Lâm cũng biết lạnh lùng cỡ nào cũng không có tác dụng với Trương Khác, Đỗ Phi, có điều bản tính khiến cô ta không xuống thang được, mặt vẫn bất thiện:

    - Các cậu có biết viết bút lông không?

    - Đều biết một chút.

    Trương Khác trả lời, Đỗ Phi viết tốt hơn y, chủ yếu do mẹ hắn từ nhỏ ép biết, kiên trì tới tận cao trung. Trương Khác lúc nhỏ có luyện qua, xong bỏ lâu rồi, vào đại học một kỹ năng được ưa chuông nhất là biết viết báo chữ lớn, Trương Khác nghĩ hẳn không thành vấn đề.

    - Vậy thì tốt.

    Tịch Nhược Lâm hơi hòa hoãn hơn một chút:

    - Lát nữa các cậu viết giúp vài tờ áp phích, tôi sẽ đưa các cậu tới nhà ăn dán, sau này nhiệm vụ của các cậu là hỗ trợ công tác tuyên truyền, làm tờ họa báo quân huấn, thẩm duyệt tâm đắc quân huấn mỗi ngày, chọn ra những bài viết tâm đắc làm báo ...
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 604: Quỹ Sáng Nghiệp.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Quân huấn ở ĐH Đông Hải có một cái truyền thống cổ quái là tân sinh viên mỗi ngày phải viết tâm đắc quân huấn không dưới 500 chữ, chỉ riêng trò này thôi, hơn 5000 sinh viên chính quy ĐH Đông Hải ít nhất tạo ra mấy chục vạn tờ giấy lộn trong kỳ quân huấn.

    Viết áp phích thì Trương Khác không bài xích, coi như luyện bút lông tu tâm dưỡng tính cũng được.

    Trương Khác nhìn tờ bản thảo áp phích Tịch Nhược Lâm đưa cho mình, biết rõ chữ trên đó do cô ta viết, cái miệng đánh chết không chừa vẫn cứ theo thói quen hỏi:

    - Chữ này ai viết thế? Xấu quá.

    Tịch Nhược Lâm muốn làm mặt lạnh, song má vẫn đỏ bừng lên, vờ cẩm lấy cốc nước sang văn phòng bên cạnh, rời khỏi chỗ làm cô ta xấu hổ không thôi này.

    Tạ Tử Gia nhìn Trương Khác hỏi:

    - Sao anh khẳng định được là cô ta viết?

    - Sao cô khẳng định được không phải là tôi lỡ mồm?

    Trương Khác hỏi vặn lại:

    - Không muốn nói thì thôi.

    Tạ Tử Gia cũng chỉ có thể nói thế, cúi đầu viết áp phích.

    Tạ Tử Gia coi đây thành nơi che chở tránh quân huấn, cùng đám Trương Khác thong thả viết áp phích, viết xong còn lấy ra so xem ai viết đẹp hơn, bình luận một phen rồi mới sang phòng bên cạnh tìm Tịch Nhược Lâm để cô ta dẫn đi dán.

    Buổi chiều trời trong hơn, so với đám sinh viên phải tập đi đều giữa tiết trời 34 độ C, đám Trương Khác sướng hơn nhiều rồi, dán áp phích xong, Trương Khác nói thẳng với Tịch Nhược Lâm:

    - Chúng tôi còn rất nhiều thứ chưa mua, văn phòng khóa có chuyện gì gọi vào di động của Đỗ Phi, chúng tôi đi đây ..

    Viết số di động đưa cho cô ta:

    - Lát nữa đi đánh cầu không?

    Tịch Nhược Lâm tính mình có nghiêm khắc đến đâu chỉ làm bản thân rơi vào cảnh xấu hổ hơn mà thôi, liền im lặng luôn, nghiêm mặt dắt Tạ Tử Gia về.

    Trương Khác và Đỗ Phi tranh thủ tới cửa hàng xe đạp mua mỗi đứa một chiếc địa hình, cùng cả đống đồ lặt vặt, về tới trường thì nghe nói Tiêu Xuân Minh trúng nắng ngã ở thao trường, chạy tới bệnh viện trường thì thấy hắn đang nằm truyền nước, ngoại trừ mặt trắng bệch ra thì không có gì không ổn.

    Trương Khác vỗ vai hỏi:

    - Không phải cố ý chứ?

    - Ngã cắm mặt xuống đất, còn xưng vù đầu lên đây này.

    - Ngày đầu đã trúng nắng tốt hơn ngày cuối mới trúng nắng, mày sẽ không kiên trì tham gia quân huấn nữa chứ?

    - Giác ngộ của tao chưa cao đến mức đó, nếu không có lỗi với cái đầu bị sưng.

    Trương khác cười ha hả, sau này có Tiêu Xuân Minh thay thế, càng tiền cho y và Đỗ Phi ra ngoài lêu lổng, vài ngày nữa thôi số người vì đủ thứ nguyên nhân xin nghỉ ngày càng nhiều, nữ sinh có kinh cũng có thể không tham gia quân huấn, chẳng qua ngày đầu chưa ý thức được điều này thôi.

    Thấy Tiêu Xuân Minh không có gì đáng ngại, một lúc sau Trương Lôi tới, Trương Khác và Đỗ Phi liền đi đánh tennis.

    Buổi tối nhận được điện thoại của Trần Tín Sinh, nói trung tâm quản lỹ quỹ đầu tư sáng nghiệp nhận được mấy trăm đơn, sau sơ tuyển chọn ra được 20 kế hoạch thư, đều mong Vườn Sồi cung cấp tài chính hỗ trợ, Trần Tín Sinh hi vọng Trương Khác tuyển chọn danh sách cuối cùng.

    Trương Khác oán giận nói:

    - Sao cứ đẩy việc tàn khốc nhất cho tôi làm thế?

    - Triệu Tử Lâm luôn oán trách không có cơ hội tiến hành giao lưu kỹ càng với Khác thiếu gia, tôi bảo cô ta mang tài liệu tới nhé?

    Triệu Tử Lâm có kinh nghiệm vận hành doanh nghiệp công nghệ cao ở Nhật Bản, Singapore, 34 tuổi, Trần Tính Sinh kiếm được cô ta thông qua công ty săn đầu người.

    Trương Khác không phải là không coi trọng việc này, chẳng qua là thời gian đó bị Diệp Kiến Bân kéo sang Hong Kong, chỉ gặp Triệu Tử Lâm một lần ở đó, ăn cùng bữa cơm, thấy cô ta được, liền thuê luôn, để cô ta phụ trách quản lý vận hành quỹ sáng nghiệp.

    Quyết định của Trương Khác làm Triệu Tử thấy hơi quoa loa, thời gian qua Trương Khác bận nhiều việc, chưa có thời gian giao lưu nhiều hơn với cô ta.

    Trương Khác bảo Mã Hải Long đi đón cô ta tới, mời ăn tối ở nhà ăn của nhân viên trường.

    Triệu Tử Lâm nhìn thấy Trương Khác mặc áo phông thể thao, tay cầm vợt, đầu tự hồ vừa tới vòi nước xả cho mát xuất hiện trước mặt, cảm thấy hơi đau đầu, xem ra ông chủ của mình không phải là người tuân theo quy củ, trông dáng vẻ này chừng như chẳng có trách nhiệm lắm với cấp dưới.

    - Khác thiếu gia đúng là nhàn nhã.

    Gặp không nhiều nhưng Triệu Tử Lâm cũng học cách xưng hô này.

    - Giám đốc Trần gọi cho tôi hơi muộn, nếu không tôi đã rủ cô đi đánh tennis.

    Trương Khác đặt vợt lên bàn, hỏi Triệu Tử Lâm muốn ăn gì?

    Ăn quen ở nhà hàng cao cấp, thi thoảng tới chỗ này ăn cũng thú vị, trong lòng Triệu Tử Lâm nghĩ thế.

    Nhà ăn nhân viên không đông, đám Trương Khác chỉ chiếm một bàn trong góc không sợ người khác quấy rầy.

    Ngụy Đông Cường cùng mấy trợ thủ và Lâm Băng đi vào, nhìn thấy Trương Khác đều chọn một cái bàn thật xa để ăn, Lâm Băng rất xấu hổ, vì quan hệ với Ngụy Đông Cường, cô không tiện tới chào Trương Khác, chỉ gượng cười.

    Trương Khác không để ý, chỉ tập trung nghe Triệu Tử Lâm trình bày suy nghĩ của cô ta.

    Quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi có định mức tới 300 triệu, là quỹ sáng nghiệp lớn nhất trong nước, năm 97, những quỹ sáng nghiệp địa phương cho nhà nước chỉ đạo sáng lập vì thiếu tài chính nên rất nhiều hạng mục kỹ thuật không thể tiếp tục tiến hành, đồng thời cũng rất nhiều hạng mục thiếu con đường chuyển sang thương nghiệp hóa.

    Chỉ riêng 37 cơ sở cao đẳng đại học Kiến Nghiệp đã tích lũy số hạng mục cần tiếp tục khai phát hoặc chuyển hóa thương nghiệp đã tới mấy trăm cái.

    Trương Khác cho nhóm xí nghiệp đầu tiên 5 cơ hội.

    Triệu Tử Lâm và đội ngũ của cô phải chọn ra những hạng mục có điền đồ có tiềm lực thị trường nhất để nâng đỡ đầu tư.

    ~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

    Xem hết mười hai kế hoạch thư này cũng những phân tích tương ứng không phải việc nhẹ nhàng.

    Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Trương Khác vặn lưng, ngồi cả tối, lưng đau nhức hết cả, tên Đỗ Phi kia bảo giúp xem tài liệu vậy mà nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ khì mất rồi, tài liệu rơi cả xuống đất.

    Trương Khác đi tới nhặt tài liệu lên, chỉnh trang lại đặt vào hộp.

    Mười hai tài liệu này, mặc dù ít nhiều có vấn đề, song chỉ xem tài liệu thì đều là hạng mục đáng nâng đỡ, rất nhiều nhân tố ngoài kế hoạch đáng xem xét, những nhân tổ này rất quan trọng, Trương Khác không đủ thời gian đi khảo sát từng cái, y yêu cầu Triệu Tử Lâm cố gắng đưa người đi tiếp xúc với người nộp đơn càng nhiều càng tốt, cho dù bọn họ viết kế hoạch tử không động lòng người lắm, nhưng chưa biết chừng ở phương diện khác có sức hút làm người ta tán thưởng.

    Cho nên Trương Khác cuối cùng quyết định trao quyền cho Trần Tín Sinh, thực ra là đá bóng lại.

    Mở máy vi tính ra, thấy mail Đường Thanh gửi lúc trời sáng, buổi chiều Hong Kong có mưa, cô nàng nói nghe tiếng mưa kêu rả rích mãi không ngủ được, chẳng biết lúc này mưa đã dừng chưa.

    Trương Khác mail trả lời Đường Thanh, lúc này chưa buồn ngủ, vào Công Đăng online đọc tin, rạng sáng tốc độ khá nhanh, nếu là lúc khác Trương Khác chẳng rảnh rỗi đợi load trang.

    Đợi chung cư Thanh Niên xây xong, trong đó lắp cáp quang, tốc độ lên mạng sẽ được cải thiện hơn nhiều.

    Tin Côn Đằng online cho đăng có hơi chậm, ở phương diện này phải tăng cường, cần triển khai hợp tác sâu rộng hơn với truyền thông truyền thống, tăng cường xây dựng trung tâm tin tức, như vậy phải đầu tư nhiều hơn nữa.

    Mã Hướng Đông đúng là tên giỏi tiêu tiền, đầu năm đầu tư thêm cho hăn 20 triệu, hắn bảo dùng được hai năm mà tới giờ chẳng còn đủ cầm cự 3-5 tháng nữa.

    Trương Khác không trực tiếp can thiệp vào chuyện vận hành của Côn Đằng on line, nhưng nếu đám Mã Hướng Đông kiên trì phương châm miễn phí với người sử dụng, y không cung cấp tài chính vô hạn chế cho họ, Trương Khác đã nói rõ ràng với hắn, giờ lúc lúc bọn họ phải đi ăn xin nhà đầu tư mạo hiểm khác rồi.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 605: Câu Lạc Bộ Côn Trùng

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Mã Hướng Đông cũng đã tiếp xúc với nhà đầu tư hải ngoại, dù thế nào Côn Đằng online qua một năm ra sức phát triển, trong thời điểm cổng web trong nước chưa được định hình, thành tích bọn họ đủ bắt mắt rồi, trung tuần tháng sáu, lượng truy cập đột phá 100 vạn mỗi ngày, đây là con số cực kỳ đáng nể vào thời đó.

    Ngoại trừ 12 tài liệu được chọn ra, Trương Khác còn bảo nhân viên trung tâm sáng nghiệp đưa danh sách tất cả mục lục cho y xem.

    Trương Khác chú ý tới một hạng mục bị đảo thải là text game Tam Quốc Liệt Hào truyện, y còn nhớ text game đầu tiên mà y chơi là Kim Dung Quần Hiệp truyền, lúc đó cả đám hào hứng gõ phím cành cạch.

    Lúc này Trương Khác không hứng thú loại trò chơi kiểu này nữa, nhưng rất tò mò một trò chơi tương tự làm ra thế nào, gọi điện cho Triệu Tử Lâm, bảo cô ta đưa tài liệu cho Mã Hải Long đem tới.

    Buổi sáng Trương Khác ngủ một giấc thỏa thuê, chiều mở mang tài liệu trò chơi Tam Quốc Liệt Hào truyện tới văn phòng khóa đốt thời gian.

    Hôm nay sinh viên xin nghỉ quân huấn tăng vọt lên 20 người, đa phần là các cô gái xin nghỉ vì nguyên nhân sinh lý, Trương Khác, Đỗ Phi, Tạ Tử Gia vẫn phụ trách viếp áp phích, chẳng có mấy, viết xong Trương Khác lấy ghế kê gần cửa sổ xem tài liệu.

    Cở sở thiết bị mạng trong nước lạc hậu, khi ở Âu Mỹ Nhật Hàn đã bắt đầu lưu hành game online 2D thì ở trong nước chưa có đất sinh tồn, đừng trách tốc độ mạng trong nước, vì tuyệt đại đa số máy vi tính trong nước cũng chưa đáp ứng đủ nhu cầu phần cứng game 2D đó.

    Đương Khác rất rõ mạch phát triển của game online trong nước, thành công của game online phụ thuộc lớn vào quảng cáo và vận hành, còn bản thân đặc sắc trò chơi không phải là nhân tố quan trọng.

    Lợi nhuận của text game tất nhiên là ảm đạm, trong tư liệu hạng mục nhắc tới khái niệm hoạt hình hóa, Trương Khác cảm thấy rất giống sách lược kinh doanh game online mười năm sau, kiếp trước Trương Khác rảnh rỗi cũng thích ngồi lỳ trong văn phòng chơi loại game này.

    Trương Khác đối với game 2D còn chẳng hứng thú, trong lòng rất do dự, bỏ một khoản tiền ra vì sở thích cá nhân thế này có xa xỉ quá không? Ném tài liệu cho Đỗ Phi:

    - Mày xem đi.

    - Cái gì đấy.

    Đỗ Phi nhận lấy lật xem giới thiệu:

    - Ấy, của trường mình.

    - Hả?

    Trương Khác còn chưa xem kỹ tài liệu của người nộp đơn, ghé đầu nhìn, thấy cái tên quen quen, lật xem trang cuối cùng, đúng là người của ĐH Đông Hải.

    "Sâu hại" "châu chấu", "bọ rùa", toàn là cái nick quen thuộc, nhiều bậc tiền bối này dù sau khi rời ĐH Đông Hải vẫn quay về hoạt động ở trang web của trường.

    Kiếp trước Trương Khác lăn lộn trong hoa cỏ, tới năm thứ hai tâm tính mới ổn định lại, quả nữa thời gian lên mạng, chỉ là không có duyên gặp mặt thành viên CLB côn trùng của Đh Đông Hải.

    Chẳng trách hồ sơ này bị gạt bỏ, một nguyên nhân quan trọng là nhìn thế nào thì kế hoạch thư này nhân tố sở thích nhiều hơn nhân tố thương nghiệp.

    Thuần túy từ thương nghiệp mà nói, Trương Khác cũng sẽ gạt bỏ nó đầu tiên.

    - Hay, không tệ chút nào.

    Trương Khác nghĩ thế, nhưng Đỗ Phi lại vỗ đùi khen luôn mồm, xem tới say sưa.

    Trương Khác thấy hắn bỏ qua phần nội dung chuyên nghiệp phía trước, xem luôn phần giới thiệu trò chơi, vỗ kẹp tư liệu:

    - Bảo mày xem nội dung phía trước sao mày lại xem phía sau?

    Đỗ Phi như vớ được vật báu, hớn hở nói:

    - Cách nghề như cách ngọn núi, nội dung phía trước tìm người trong nghề giải thích cho bọn mình nghe có hơn không?

    Trương Khác còn chưa xác định có nên ném tiền vào hứng thú cả đám sinh viên năm thứ tư này không, trước khi xác định rõ không nên kinh động tới bọn họ, cho bọn họ hi vọng rồi dập tắt nó là rất tàn nhẫn.

    Theo trình tự nghiêm ngặt cần chuyên gia đánh giá tính khả thi cùng so sánh với trò chơi có kỹ thuật tương tự, nhưng là hứng thú cá nhân, Trương Khác không cần tới trình tự đó.

    - Cái phía trước mới quan trọng.

    Trương Khác thu chân gác lên bàn lại, đá Đỗ Phi một cái:

    - Máy qua xem với tao..

    Phòng bên có mạng giáo viên, Trương Khác cầm pocket PC sang bên đó, thò đầu vào, thấy có mỗi Tạ Tử Gia và Tịch Nhược Lâm.

    Thấy Trương Khác thò đầu vào, Tịch Nhược Lâm lạnh lùng hỏi:

    - Có chuyện gì?

    Trương Khác nhìn lên màn hình thấy giao diện dây trường xuân của diễn đàn ĐH Đông Hải, không ngờ Tịch Nhược Lâm cũng thích vào mạng.

    Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác cầm chiếc Pocket PC, tưởng y và Đỗ Phi định chuồn, tên này sáng không thấy mặt đâu, chiều tới được chưa đầy hai tiếng, nhíu mày lại:

    - Giờ là mấy giờ? Quấn huấn là 8 học phần không dễ kiếm thế đâu.

    - À..

    Trương Khác hơi ngắc ngứ, vừa rồi qua lấy nước thấy mỗi Tạ Tử Gia.

    Tiếng "à" của y làm Tịch Nhược Lâm mặt đầy nghi hoặc.

    Trương Khác đương nhiên tuyệt đối không muốn để cô ta biết người đêm đó gọi điện "à" hai tiếng là mình, chỉ màn hình của Tịch Nhược Lâm:

    - Định qua tra tư liệu viết áp phích, cô đang dùng thì thôi vậy.

    Đỗ Phi buổi sáng dùng máy vi tính của khóa vào mạng, bị một tên chủ nhiệm tên Vạn Khiếu nhìn thấy, tên này không dám chọc vào Đỗ Phi, nhưng đặt mật mã mở máy trước mặt Đỗ Phi cho bõ ghét.

    Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy ngữ khí mình hơi quá, đứng dậy nói:

    - Cho các cậu tra tài liệu.

    Cái máy vi tính này quá cũ, Trương Khác mở Pocket PC ra vào mạng, ngồi cùng bàn với Tạ Tử gia nhưng xoay lưng màn hình về phía Tịch Nhược Lâm.

    Loại trò chơi điều khiển bằng nhập lệnh này khiến đại đa số bài xích, nên kế hoạch có giá trị thương nghiệp không phải xem kỹ thuật có thực hiện được yêu cầu hay không?

    Tam Quốc Liệt Hào Truyện muốn thành hạng mục thương nghiệp phải thu hút được đại đa số người chơi, bản thân trò chơi mà nói, thao tác đơn giản là nhân tố quan trọng, tiếp đó là yêu cầu phần cứng.

    Trương Khác dạy Đỗ Phi thao tác trò chơi tinh năng tương tự, Tạ Tử Gia chống cằm xem, thầm nghĩ hai tên này đúng là rãnh rỗi, thấy một và mệnh lệnh Trương Khác không nhớ nổi, Tạ Tử Gia viết lệnh chính xác ra cho y, thầm nghĩ y cũng chẳng phải là cái gì cũng biết.

    Trương Khác cho rằng chỉ cần ba người không lên tiếng có thể lừa được Tịch Nhược Lâm ngồi ở đối diện, Đỗ Phi còn đặc biệt kìm nén giữ nụ cười điềm đạm, không ngờ đến khi Tạ Tử Gia viết mệnh lệnh thứ ba mà Trương Khác không nhớ nổi thì Tịch Nhược Lâm lạnh mặt nói:

    - Cho các cầu lên mạng là để tra tư liệu, không phải để chơi.

    Trương Khác bình tĩnh nhìn Tịch Nhược Lâm, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật đấy, chỉ có điều mắt lạnh lùng quá, không ngờ cô ta quen thuộc với MUD như vậy, nên mới từ ba mệnh lệnh Tạ Tử Gia viết đoán ra được bọn họ chơi game.

    ***Mud: Multi-User Dungeon, về sau hay mang nghĩa là Multi-User Dimension và Multi-User Domain, game thế giới ảo với nền text.

    Tịch Nhược Lâm không truy cứu nữa, cúi đầu tiếp tục xem sách, cũng không để ý Trương Khác đang nhìn mình.

    Cô gái xinh đẹp lạnh lùng luôn như thế.

    Đến tối Trương Khác nằm trên giường gặm tài liệu làm đầu óc y choáng váng kia, Đỗ Phi viết danh sánh mệnh lệnh ra dán lên bàn, vào mạng.

    - A, lại mất một level! Trương Khác, mày xem hộ tao, cái con Cách Cách có phải ngứa mắt không, vì sao cứ tóm được tao là chém?

    Đỗ Phi hậm hực gọi:

    Nghe cái tên Cách Cách hơi quen tai, Trương Khác tới xem ghi chép, Đỗ Phi bảy lần xuống Thiên Sơn, bị Cách Cách chém liền bảy lần, ngồi lên bàn nói:

    - Khả năng đó là Tịch Nhược Lâm.

    - Làm sao cô ta biết đây là tài khoản của ta.

    Đỗ Phi cảm thấy kỳ quái, vẫn gõ :" Chủ nhiệm Tịch, tôi nhận sai được chưa? Cô có 200 vạn kinh nghiệm chém người mới như tôi có thành tựu lắm à?

    Trên cửa sổ hiện lên dòng chữ "Cách Cách cười lạnh ngạo nghễ bỏ đi"
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.