Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 611: Xung Đột Trong Văn Phòng Khóa Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Năm ngoái khi ở hiệu khu Tân Phổ, Hồ Kim Tinh cùng chú hắn Hồ Tôn Khánh tận mắt nhìn thấy thư ký Liễu Chí Quân của bí thư Tỉnh ủy, trước khi ở trên xe rời khỏi hiệu khu Tân Phổ chạy tới tìm Trương Khác nói nói mấy câu. Từ nhỏ hắn lớn lên trong hoàn cảnh đó, mưa dầm thấm đất nên cũng nhìn người biết chuyện, trong lòng rõ ràng Trương Khác lai lịch bất phàm, tình huống thông thường sẽ không chủ động trêu chọc y. Lúc này thấy bắt không được nhược điểm của Trương Khác, cũng chỉ có nén giận theo mọi người lên núi. Bắt được nhược điểm thì sao? Hắn còn chưa gặp qua người nào ở trước mặt hắn còn bố láo hơn Trương Khác. Đổi lại người khác, Hồ Kim Tinh đâu thể để người ta túm cổ áo xoay ngược lại, bị vu cáo ngược còn phải nén giận? Mông Nhạc nói với người dẫn đầu: - Tôi không đi. Chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người thích thì đi đi. Người đằng trước nói thầm, cũng không nghe rõ ràng, kệ hắn đi. Mông Nhạc cùng Trương Khác chạy đến cửa hàng phía đông mua bia. Tửu lượng của Mông Nhạc không được, chỉ mua ba l-on. Trương Khác chuẩn bị hai l-on cho mình, cho Mông Nhạc một l-on. Hai người ngồi trên thềm đá đi thông núi Hợp Hoan, vừa uống vừa nói chuyện. - Thằng dẫn đầu là chủ tịch của Hội Sinh viên trường, thằng bị mày nắm cổ áo là chủ tịch Hội Sinh viên Học viện quan hệ xã hội. Cũng là mày lợi hại, cứ thế trấn trụ họ không dám nói thêm câu nào! Trương Khác cười cười, nếu không phải Mông Nhạc chủ động cầm đèn pin lại, cũng chỉ có thể nén giận để mắng vài câu cho xong việc; nếu Mông Nhạc cầm lại đèn pin rồi, Hồ Kim Tinh không thức thời còn soi đèn pin qua, hắn sẽ không may mắn rồi. Cả nhóm đó mà trấn áp không được, vậy cũng đừng đi kiếm ăn gì nữa. Lúc này, nhóm người đi lên núi lại trở xuống, đương nhiên không có thu hoạch gì, nam nữ trên núi đều y phục chỉnh tề, lại không thể cản không cho người khác ở trên núi nói chuyện yêu đương. Như thế không lâu cũng đủ để Hồ Kim Tinh nói lại việc vừa rồi xảy ra, cùng hắn nhận được oan ức thế nào nói cho mọi người. Xuống núi thấy hai người Trương Khác cùng Mông Nhạc còn không kiêng nể gì cả ngồi ở thềm đá dưới chân núi uống bia trò truyện. Cả nhóm trong lòng đều ôm bực tức, nhưng thật sự hết cách với cái gai như Trương Khác, động thủ đánh nhau cũng không phải sở trường của họ, nghĩ muốn phản ánh với chủ nhiệm lớp Học viện Thương mại Quốc tế, để chủ nhiệm của y đứng ra thu thập tiểu tử này. - Tiểu tử Đỗ Phi sao hai ngày nay không thấy vậy? Mông Nhạc vốn đã không hợp với người của Hội Sinh viên trường, cũng không ngại họ nhìn mình thế nào. Lúc này nhớ tới mấy ngày nay chỉ thấy Trương Khác, mà không thấy Đỗ Phi. - Đêm ra ngoài làm thêm rồi. - Trương Khác nói. - Như tụi mày mà cũng phải làm thêm hả... Mông Nhạc hơi khó hiểu. - Đúng vậy. - Trương Khác cười cười: - Tiểu tử Đỗ Phi này thuần túy là muốn làm việc để làm khổ bản thân thôi... - Vậy còn mày thì sao. - Mông Nhạc hỏi Trương Khác: - Sao không làm khổ mình như tiểu tử Đỗ Phi kia đi? - Tao không giống với nó, thời gian đi chơi còn không có nữa kìa. - Trương Khác duỗi duỗi người, cười nói. - Cũng là mày tiêu dao... Mông Nhạc chống khuỷa tay lên thềm đá, nằm ngửa người nhìn hồ nước đen như bầu trời đêm, dưới chân núi có hai người đi xuống. Mông Nhạc nằm ngửa trên bậc thang thấy đôi chân trắng như tuyết dưới ống quần, tầm mắt thì từ cẳng chân lướt lên trên. Họ ở chỗ này ngồi rất lâu, đã thích ứng với tia sáng yếu ớt, nương ánh sáng nhạt từ xa có thể thấy được người từ dưới chân núi đi xuống là Tịch Nhược Lâm. Mông Nhạc sững người. Trương Khác quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoàn toàn không ngờ sẽ là Tịch Nhược Lâm cùng một nam nhân lạ mặt vội vội vàng vàng xuống núi, trông vẻ mặt còn có vẻ hoảng sợ. Khi Tịch Nhược Lâm đi tới gần, Mông Nhạc và Trương Khác muốn ngồi tách ra thì cô mới nhìn rõ hai người này, thoáng sửng sốt. Trương Khác cũng vờ ngớ ngẩn, không ngờ vừa rồi soi đèn lung tung lại cứu được Tịch Nhược Lâm. Y cố dời tầm mắt khỏi gương mặt Tịch Nhược Lâm. Người ta cùng bạn trai đến hậu sơn yêu nhau cũng là việc hết sức bình thường, Trương Khác chung quy không có nói ra nói vào. Tuy nhiên nghĩ thầm trong lòng Mông Nhạc đại khái cũng rất không dễ chịu. Nhìn nam nhân kia một cái, chẳng lẽ là nam nhân mà mấy ngày trước Tịch Nhược Lâm vẫn đang đau khổ chờ đợi điện thoại đó sao? Tịch Nhược Lâm hoảng sợ bỏ đi, lúc này nào có can đảm nhận nhau. Mông Nhạc đứng đực ở đó không có phản ứng. Trương Khác nằm lên thềm đá, nhìn mây mờ, sao thưa trên bầu trời đêm, thong thả rót bia vào miệng. Y muốn an ủi Mông Nhạc hai câu, lại không biết an ủi thế nào. Có thể bản thân Mông Nhạc cũng muốn chôn truyện này vào trong lòng. Yên lặng một lúc, Mông Nhạc đột nhiên nói: - Vừa rồi phải cảm ơn mày. - Hả? Trương Khác nghe được câu không đầu không đuôi của Mông Nhạc thì hơi sửng sốt, trong nháy mắt lại hiểu được là ý gì. Ông này còn là động vật thiện lương vô hại, chắc cảm tạ mình lấy đèn pin soi lung tung, giúp Tịch Nhược Lâm không bị lúng túng. - Hôm hay Đỗ Phi phải trực đêm, tao với mày đến ký túc xá uống rượu đi... Trương Khác vỗ vỗ vai Mông Nhạc. Hắn phải dè chừng không cho Mông Nhạc chạy ra ngoài một mình uống rượu buồn, vạn nhất uống cho xuất huyết dạ dày mà không có ai để ý thì tiêu mất. - Được! Mông Nhạc chạy đi muốn mua rượu, Trương Khác kéo hắn lại: - Trong ký túc xá có sẵn rồi. Xe đạp đang vứt ở trước ký túc xá nữ, Trương Khác cũng không đi quản. Đêm nay đừng gặp mặt Tịch Nhược Lâm mới tốt, y liền dẫn Mông Nhạc về thẳng ký túc xá. Trong tủ lạnh chứa cũng nhiều bia, chơi bóng mồ hôi mồ kê trở về, làm một *** bia ướp lạnh thì sướng hơn tiên. Chỉ sợ tiểu tử Mông Nhạc này uống quá nhanh -- thật sự không có lòng tin đối với tửu lượng của hắn. Trương Khác bảo Mông Nhạc ngồi đợi trên sân thượng, y cầm mấy l-on bia tẩm vào nước ấm trước, rồi hỏi Mông Nhạc có cần uống cafe trước không. Mông Nhạc cũng rõ ràng Tịch Nhược Lâm có bạn trai, chỉ là dưới tình huống như vậy gặp phải, trong lòng khó tránh khỏi luống cuống. Ngẫm lại cũng thật không có khổ sở, chỉ là tâm tình thản nhiên trong lòng bất kể như thế nào cũng hóa giải không được, cũng không có quá muốn làm mình quá chén. Trương Khác nói uống cafe, hắn liền nói cũng được. Uống cafe trước rồi uống bia. Trương Khác bảo Mông Nhạc tối ngủ ở trên giường của Đỗ Phi. Đến 7h, Đỗ Phi từ bên ngoài trở về, thấy Mông Nhạc ngủ trên giường hắn, mình thì ôm chăn trải lên sàn nhà đánh một giấc. Đêm qua uống rượu nói chuyện với Mông Nhạc nên Trương Khác ngũ trễ. Buổi sáng thức dậy, thấy Đỗ Phi đang ôm chăn ngủ trên sàn nhà, cũng không biết tiểu tử này buổi sáng mấy giờ trở về. Mông Nhạc cũng còn đang ngủ như chết. Chắc hẳn chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nỗi đau còn lại sẽ cần thời gian tới hóa giải. Mở máy vi tính, nhận được mail của Đường Thanh, mail có thể nhìn ra là viết vào mấy thời điểm khác nhau. Mới vừa vào đại học Hong Kong, mọi chuyện đều cảm thấy mới mẻ, ở cùng một khu ký túc xá với Thịnh Hạ, có thể nhận được chút chiếu cố. Vợ chồng Minh Đức đã gọi điện thoại qua mời họ cuối tuần ăn cơm.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 612: Xung Đột Trong Văn Phòng Khóa(2) Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Có lẽ là sợ phiền mình nên một ngày chỉ gửi một mail, cẩn thận đến mức làm người ta đau lòng. Cầm ấm điện bắc ấm nước sôi, rồi bắt đầu reply mail cho Đường Thanh, nói cho cô một số chuyện của Mông Nhạc. Sau khi trở lại Hong Kong, ngày 1 tháng 10 cũng trở thành ngày nghỉ chung. Thảo luận một chút, ngày 1 tháng 10 cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần là ba ngày. Ngày nghỉ trải qua thế nào. Đi Hong Kong hay là họ về Kiến Nghiệp, đều theo ý của họ. Trả lời email xong thì ấm điện cũng réo lên. Trương Khác bắt đầu pha cafe, lại lấy pho mát, bánh mì từ trong tủ lạnh ra. Mông Nhạc bị tiếng nước sôi réo làm tỉnh dậy, thấy Đỗ Phi đang ngủ như lợn chết trên sàn nhà, hắn áy náy cười cười. Trương Khác giơ bánh mì pho mát trong tay, nói: - Bữa sáng là cafe cộng với bánh mì. . . Mông Nhạc vào phòng vệ sinh rửa mặt. Trương Khác vừa ăn sáng vừa xử lý công việc qua email. Nghĩ cần thiết mở rộng hệ thống làm việc văn phòng. Đương nhiên không cần Cẩm Hồ bỏ sức đi làm chuyện này. Nói không chừng trong đơn trình lên với Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi có hạng mục mở rộng kỹ thuật tương quan, ưu tiên ủng hộ hạng mục như vậy là được. Đến khoảng 10h, buổi sáng Mông Nhạc còn có tiết. Trương Khác cũng muốn đến văn phòng khóa ứng phó một chút. Lên lầu ba, phòng 12, định hỏi trong văn phòng khóa buổi sáng có áp phích gì cần viết không. Đẩy cửa vào thì thấy tên dẫn đầu tối hôm qua lên núi Hợp Hoan kiểm tra, đang cùng mấy người Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm ngồi ở bên trong. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của họ khi quay đầu lại, chắc hẳn vừa rồi không nói lời gì hay. Trương Khác thản nhiên cười, chuẩn bị giúp họ đóng cửa lại rồi đi. - Chính là tiểu tử này! Tên của Hội Sinh viên phục hồi tinh thần lại trước, thấy Trương Khác muốn đóng cửa lại bỏ đi liền đứng lên chỉ vào y lớn tiếng nói: - Thằng kia vào đây! - Chuyện gì? - Trương Khác đẩy cửa ra, đứng ở cửa, thản nhiên nhìn hắn. - Bảo mày vào thì vào đi, còn nhiều lời làm gì? Tên đó gọi Vạn Khiếu. Trợ lý chủ nhiệm hình thể to béo thấy được tư thái của Trương Khác, thật sự tổn hại uy tín của họ trước mặt các đồng liêu chủ nhiệm cùng khóa, đột nhiên giọng điệu của hắn trở nên nghiêm khắc và chói tai. - Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây? Trương Khác không muốn đáp lý với họ, cũng không có tâm tình nén giận đứng ở nơi đó nghe họ phát tiết. Chắc hẳn Ngụy Đông Cường cũng không muốn kẹp ở giữa mà khó xử. Y xoay người muốn đi. Lòng tự trọng của Vạn Khiếu nhận được đả kích nghiêm trọng, hắn bật dậy khỏi ghế như lủi tới nắm lấy vai Trương Khác, giọng hét lên chói tay như bệnh tâm thần: - Bảo mày vào có nghe không! Có lẽ mấy ngày nay bó tay với Trương Khác, Đỗ Phi nên trong lòng tích tụ không ít tức giận. Giờ ở ngay trước mặt Cát Kiến Bình chủ tịch Hội Sinh viên trường, Vạn Khiếu thoáng cái bị chọc tức. - Mày không bỏ tay ra, tao sẽ cho mày biết là hối hận khi sinh ra từ trong bụng mẹ! Trương Khác cũng bị chọc cho điên lên, cầm cổ tay Vạn Khiếu vặn ra ngoài, lạnh lùng nói: - Mày tưởng mày là ai! Ngụy Đông Cường cũng không dám xác định Trương Khác có thể sẽ động thủ đánh người trong văn phòng khóa hay không. Hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi để đánh nhau xảy ra trong văn phòng khóa, không nắm chắc trấn trụ Trương Khác, vội vã nắm lấy tay Vạn Khiếu muốn vung ra, lên tiếng ngăn cản: - Được rồi, muốn gây thành gì nữa! Ngụy Đông Cường dù sao còn có chút uy tín của chủ nhiệm khóa. Vạn Khiếu tới cùng không dám ra tay. - Anh ra ngoài trước đi. - Ngụy Đông Cường hy vọng dàn xếp được ổn thoả. Trương Khác bĩu môi, đứng ở cửa, cười lạnh: - Nếu muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, tôi cũng muốn nghe xem là chuyện gì? Mặc dù không có thân thủ như Mã Hải Long, Phó Tuấn, muốn vật tên mập Vạn Khiếu ngã xuống đất cũng không phải vấn đề gì lớn. Y còn muốn nhìn xem Ngụy Đông Cường có mấy lá gan dám giúp Vạn Khiếu? - Đây là học sinh của Học viện Thương mại Quốc tế đấy hả? Tên của Hội Sinh viên không nén được giận đứng lên, nói kiểu châm chọc: - Cái gai như vậy mà không vuốt cho ngay, công tác học sinh sau này của các bạn phải làm thế nào? - Liên quan gì đến Hội Sinh viên của anh? Anh đi ra ngoài đi! Tịch Nhược Lâm rốt cuộc nhịn không được chỉ vào mũi tên đó, muốn đuổi hắn ra ngoài: - Cái gai của Học viện bọn tôi lúc nào đến phiên Hội Sinh viên các anh tới vuốt nắn? Tịch Nhược Lâm thình lình phát tác mới chính thức làm mọi người giật mình. Ngay cả Ngụy Đông Cường cũng quá đỗi kinh ngạc quay đầu nhìn cô. Hay thật. Tịch Nhược Lâm đột nhiên phát biểu, ngay cả Vạn Khiếu cũng an tĩnh lại. Tên của Hội Sinh viên ngượng chín mặt, nói giọng lý nhí: - Tôi làm sao, có cần thiết như vậy không... Nhưng Tịch Nhược Lâm vẫn chỉ tay vào mặt hắn, trừng mắt nhìn hắn: - Cát Kiến Bình, ở đây chúng tôi không chào đón anh đâu! - Không chào đón tôi! Tên Hội Sinh viên lúc này cũng méo mặt, nhìn Ngụy Đông Cường một cái, thấy Ngụy Đông Cường không có biểu thị gì, biết ở lại cũng tự mình làm xấu mặt, liền quay đầu đi ra ngoài. Bên này tạo ra động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến đám học sinh trốn quân huấn bên phòng thể dục, họ đều chạy tới xem. Ngụy Đông Cường phất tay bảo đám học sinh giải tán. Tạ Tử Gia thấy sự tình có quan hệ với Trương Khác, không để ý tới Ngụy Đông Cường, vẫn đứng ở bên xem xảy ra chuyện gì. Nói thật thì thấy Tịch Nhược Lâm đột nhiên phát tác, chủ tịch Hội Sinh viên trường nhếch nhác rời khỏi, tâm tình Trương Khác lại tốt lên, cũng không quên dạy bảo Vạn Khiếu hai câu: - Nếu muốn quản lý một quần thể hữu hiệu, đầu tiên phải học được tôn trọng mỗi một đối tượng trong quần thể đó. Thứ ông phải học còn nhiều lắm, lời tôi vừa nói, anh nghe được rồi, đừng để ở trong lòng... Khóe miệng Vạn Khiếu hơi giật giật, Ngụy Đông Cường lấy ánh mắt nghiêm khắc ngăn hắn lại, hắn cũng chỉ phải kiềm chế tức giận trong lòng. Tịch Nhược Lâm hạ giọng nói với Trương Khác, Tạ Tử Gia: - Hai bạn đến phòng thể dục sát vách trước đi. Cô cũng muốn giữ chút thể diện cho Vạn Khiếu. Trương Khác cười cười, cũng không tính toán cái gì, rời khỏi văn phòng khóa, đến phòng thể dục của khoa cách vách. Tạ Tử Gia lòng tràn đầy hiếu kỳ. Cô nhìn từ lúc Vạn Khiếu nắm lấy vai Trương Khác, Trương Khác lật lọng uy hiếp Vạn Khiếu, nhưng không hiểu trước đó đã xảy ra chuyện gì. Sự kiến có tính bùng nổ như thế, quả thật không kiềm chế được lòng hiếu kỳ. Tạ Tử Gia là người chỉ e thiên hạ không loạn. Trương Khác rời khỏi, cô đứng bất động ở đó, rất đồng tình nhìn Vạn Khiếu. Tạ Tử Gia chậc lưỡi, thở dài một hơi: - Ài, ông thảm rồi, không thể tưởng tượng được sau này ông thảm thế nào đâu! Bỏ lại đằng sau câu nói khó hiểu như thế, người đã đi đến phòng thể dục sát vách. - Này. . . Vạn Khiếu trong lòng cũng tức giận đến không biết nói gì, hắn phát giận với Trương Khác, cũng không thể nặng lời với Tạ Tử Gia vốn cổ quái ranh ma, bèn quay đầu chất vấn Tịch Nhược Lâm: - Vừa rồi là sao, dung túng nó hả? Sau này còn quản thế nào? Tới cùng là cố kỵ tình nghĩa bạn học, hắn đè thấp thanh âm, song trong giọng nói vẫn tràn ngập oán khí.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 613: Thật Là Không Rõ Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - Tôi ngứa mắt những người này chạy đến Học viện Thương mại Quốc tế khoa tay múa chân! Cát Kiến Bình cũng chẳng phải tốt đẹp gì! Nếu không phải Cát Kiến Bình chạy tới cáo trạng, Tịch Nhược Lâm vẫn còn chưa hiểu vì sao đêm hôm qua Trương Khác lại cùng Mông Nhạc ngồi trên thềm đá dưới chân núi uống bia nói chuyện, lại không thể nói cái gì. Tịch Nhược Lâm bỏ lại những lời này rồi ngồi hướng về cửa sổ. Nữ sinh có ưu thế của nữ sinh. Vạn Khiếu bất đắc dĩ nhìn Ngụy Đông Cường một cái: đây là sao! Ngụy Đông Cường không để ý đến ánh mắt oán giận của Vạn Khiếu, chỉ nói: - Anh cũng thu liễm chút đi, cần thiết phải gây với một sinh viên như thế không? Trong long hắn lại có chút suy nghĩ khác. Hai ngày trước, thầy Chu Cẩn Tỳ mới gọi hắn qua nói chuyện. Đầu tiên là quan tâm tình huống của Tạ Tử Gia, dù sao Tạ Tử Gia là công chúa của Tạ gia Huệ Sơn, Chu Cẩn Tỳ cũng thẳng thắn mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Tạ gia, muốn Ngụy Đông Cường chiếu cố một chút. Ngụy Đông Cường tự nhiên vội vã đáp ứng. Sau đó, Chu Cẩn Tỳ lại hỏi sự tình cùng Trương Khác. Ngụy Đông Cường tự nhiên thành thật nói tuyệt không có hảo cảm với Trương Khác. Chu Cẩn Tỳ cũng không hỏi gì nhiều thêm. Ngụy Đông Cường rời khỏi chỗ ở của Chu Cẩn Tỳ tại trường, liền suy nghĩ ra một manh mối. Tình huống gia đình của Tạ Tử Gia, viện trưởng Thôi Quốc Hằng tinh tường, cũng rõ ràng quan hệ giữa Chu Cẩn Tỳ và Tạ gia. Điểm này, Thôi viện trưởng sớm có dặn dò với hắn từ hồi khai giảng, vẫn đều nghe nói bối cảnh của Chu Cẩn Tỳ bất phàm, lại là học giả nổi danh toàn quốc, ngay cả hiệu trưởng Lý Hồng Minh cũng phải lễ nhượng ba phần đối với hắn. Chu Cẩn Tỳ có cái gì không thể trực tiếp nói với Thôi Quốc Hằng? lại đặc biệt tìm mình hỏi thăm tình huống của Trương Khác. Thì ra giáo sư Chu Cẩn Tỳ cũng biết Trương Khác. Sự tình vốn đã kết thúc. Tạ Tử Gia lại vẽ rắn thêm chân nói một câu, Vạn Khiếu có thể sẽ không yên lòng. Ngụy Đông Cường cũng không khỏi suy nghĩ nhiều. Giáo sư Chu Cẩn Tỳ biết người như Trương Khác. Nói như vậy, trước đó Tạ Tử Gia đã sớm quen biết với Trương Khác. Tỉ mỉ ngẫm lại tình hình vài lần gặp mặt trước đó với Trương Khác, cũng không phát hiện ra có cái gì đặc biệt, tuy nhiên sự tình ít nhiều cũng để lộ chút manh mối. Vài lần trước Ngụy Đông Cường gặp Trương Khác là hắn đi theo với nhóm Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến, Tôn Tịnh Mông, Tôn Tịnh Hương. Trước đó Tôn Tịnh Hương chẳng qua là bà chủ của quán bar ở ngõ Học Phủ. Tôn Tịnh Mông chẳng qua là học sinh của Học viện Âm nhạc, hắn cùng Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến còn có Lâm Băng đều là bạn học tại Học viện Thương mại Quốc tế. Gia đình có bối cảnh gì, giữa bạn học với nhau cũng gần như biết hết. Tất cả đều rất bình thường, không có gì chỗ nào đặc biệt. Ngay cả bạn trai của Lệnh Tiểu Yến cũng tiếp xúc quá nhiều lần, điều kiện gia đình hơi tốt một chút mà thôi. Sự tình hình như bắt đầu phát sinh biến hóa từ khi Giang Đại Nhi đến làm người phát ngôn quảng cáo cho điện tử Ái Đạt, Tôn Tịnh Hương cũng đột nhiên tặng quán bar cho cô em gái Tôn Tịnh Mông kinh doanh, còn mình thì thành lập công ty sản xuất âm nhạc. Lệnh Tiểu Yến chưa tìm công việc chính thức, nên đến giúp Tôn Tịnh Mông việc quản lý quán bar. Hứa Duy đến Hong Kong công tác. Chu Tiểu Quân tốt nghiệp sớm hơn họ hai năm, mấy ngày trước nghe nói đã là cán bộ cấp Chính khoa ở viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ. Đại học cũng là kết quả của thể chế nội, những người làm công tác hành chính như Ngụy Đông Cường, đối với cấp bậc gì là quan trọng nhất. Chu Tiểu Quân mới tốt nghiệp hai năm, không ngờ đã là cấp Chính khoa. Quá khiến người khác kinh ngạc. Bên trong ĐH Đông Hải, cho dù người trong nhà rất có bối cảnh, người nào không phải đến 30 tuổi mới có thể lên Chính khoa, đến 40 tuổi lên Chính xử? đây cũng tính nhân sinh đắc ý rồi. Ngụy Đông Cường còn đem tình huống của Chu Tiểu Quân trò chuyện với đồng sự. Người khác hoặc là không tin, hoặc một mực chắc chắn bối cảnh trong nhà Chu Tiểu Quân không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Mọi chuyện cỏ vẻ quỷ dị. Ngụy Đông Cường không nói tiếng nào ngồi trở lại bàn công tác của hắn, lại đứng lên lấy ra hồ sơ học sinh của Trương Khác từ trong tủ hồ sơ -- mấy ngày nay họ đang chỉnh lý tài liệu hồ sơ của sinh viên mới. Hồ sơ của toàn bộ sinh viên Học viện Thương mại Quốc tế mới đều ở trong văn phòng khóa -- ngồi trở lại ghế im lặng xem xét. Hắn đã nhìn mấy lần, gần như có thể thuộc luôn. Cha là Trương Tri Hành, phó thị trưởng TP.Tân Nguyên, mẹ Lương Cách Trân, cán bộ nhân sự Cục Lao động TP.Tân Nguyên, thành tích ở trong trường rất xuất sắc. Vừa nhìn đã biết là hàng giả làm ra. Thành tích thi toàn quốc không làm giả được, vài môn công khóa vừa mới đạt tiêu chuẩn, ngay cả thi toàn quốc cũng vừa mới đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên phải cử đi học mới có thể vào được ĐH Đông Hải. . . cũng chỉ có một hai sinh viên của quan lại nhỏ mà thôi. Trong số những sinh viên mới khóa này của ĐH Đông Hải, bối cảnh gia đình mạnh hơn thế này cũng cả khối. Hơn nữa, coi như là bí thư Thành ủy Tân Nguyên thì sao, Tân Nguyên cùng ĐH Đông Hải có ăn nhập gì nhau đâu? Cát Kiến Bình còn nói đêm qua người phát sinh xung đột với Trương Khác là Hồ Kim Tuy, cháu của Hồ Kim Tinh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp. Thực sự là không rõ. Tịch Nhược Lâm có thể thấy được Ngụy Đông Cường đang nhìn hồ sơ của Trương Khác, không nói gì. Cô nói đài truyền hình của trường có việc, liền đẩy cửa ra ngoài. Khi xuống cầu thang, thấy Trương Khác đang đi phía trước. Chuyện đêm qua không thể mở miệng nói cái gì, cũng chỉ đi chậm lại, không muốn đối mặt với Trương Khác, tránh khỏi xấu hổ. Trương Khác quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười gật đầu, dưới chân không có ý dừng lại, đi thẳng đến phòng ở ký túc xá. Chuyện gây ra buổi sáng, buổi trưa đã truyền đi xôn xao. Mông Nhạc còn đặc biệt chạy tới hỏi xem có xảy ra chuyện gì không. Có thể xảy ra chuyện gì được. Đợi 1h chiều lại đá mông Đỗ Phi, gọi hắn tỉnh dậy, kéo cả Mông Nhạc cùng đến căn tin trường ăn cơm. Khi xuống lầu, muốn đạp xe tới căn tin thì mới nhớ tới đêm qua ném xe ở trước KTX nữ. Khi đi qua KTX nữ đã không thấy cái bóng xe đâu. Trương Khác thở dài một hơi, xe đạp khóa lại, một học kỳ mất một hai chiếc cũng rất bình thường. Ai bảo đêm qua y căn bản đã quên khóa lại, giờ chỉ phải cuốc bộ đến căn tin trường ăn cơm. Khi ăn cơm Trương Khác hỏi Đỗ Phi có thu hoạch gì, Đỗ Phi gãi gãi đầu: - Vẫn chưa chắc cú lắm, đợi mày giúp tao trấn giữ... Trương Khác chỉ vào Mông Nhạc: - Buổi chiều tao muốn đi Huệ Sơn. Cuối tuần này có lẽ phải ở lại Huệ Sơn; Mông Nhạc cũng nhiều kế, mày cứ ở lại thương lượng với nó đi... - Tụi mày đang chơi trò gì vậy. Tao nghe gì hiểu chết liền? - Mông Nhạc khó hiểu hỏi. - Được, chuyện gì đợi cơm nước xong rồi nói với mày. Đỗ Phi vỗ vai Mông Nhạc, bảo hắn an tâm chớ nóng. Còn tưởng rằng nếu bàn về quan hệ thì hẳn là Tiêu Xuân Minh, Lý Quý quen họ hơn, nhưng không thấy Trương Khác chủ động nói muốn kéo họ vào. Tuy nhiên hắn cũng rất thưởng thức Mông Nhạc, tính tình hợp nhau, ngộ tính cao, làm chuyện gì cũng có cách nghĩ của mình.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 614: Con Đường Phải Đi Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - Thôi đi, lòng hiếu kỳ có thể dằn vặt người ta chết đấy. Mày tính không cho tao ăn cơm hả? Đỗ Phi cười cười, nói ra hắn dự định mở tiệm internet ở ngõ Học Phủ. Mông Nhạc cảm thấy hứng thú, không để ý đến hình tượng ngồi xỗm trên ghế nhựa ở căn tin, nói: - Ý kiến hay, nhưng đối với sinh viên, muốn làm thành việc này, độ khó hình như không nhỏ... - Độ khó có thể nghĩ biện pháp khắc phục. . . Đỗ Phi lặng lẽ cười. Hắn không cần đi suy nghĩ độ khó gì hay không. Then chốt lý giải thấu triệt cái nghề này, tìm ra một hình thức thương nghiệp xuất sắc hợp lý, có thể thoáng cái không thể đặc biệt xuất sắc ngay, nhưng đối với hắn hiện tại, ánh mắt tự nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở mở một tiệm internet. Tựa như sự quật khởi của Thịnh Hâm, rất khó tưởng tượng Thịnh Hâm nếu như dựa vào lợi nhuận tích lũy của một gian cửa hàng -- cho dù mỗi món hàng điện gia dụng bán ra đều có 100% lợi nhuận -- khi nào mới có thể phát triển cho tới quy mô như hôm nay? Trương Khác cười cười. Việc này, y tạm thời sẽ không tham dự. Tích lũy kinh nghiệm lúc đầu đối với Đỗ Phi và Mông Nhạc đều rất quan trọng. Đang ăn cơm thì Phó Tuấn gọi điện thoại qua, y liền bỏ lại Đỗ Phi và Mông Nhạc rồi đi ra ngoài cổng trường. Trưa hôm nay Mã Hải Long lái xe chở vợ chồng Đàm Vân Tùng cùng nhóm Trần Tín Sinh trở về Hải Châu, vừa lúc đến phiên Phó Tuấn đến Kiến Nghiệp nhận ca. Trong khoảng thời gian này Tôn Thượng Nghĩa vẫn luôn ở Huệ Sơn cùng trong thành phố nói chuyện Việt Tú đầu tư vào Hương Tuyết Hải cùng xây dựng khu điện gia dụng Tân Giang, còn muốn đợi Triệu Dương, bí thư Thành ủy Huệ Sơn ra quyết định cuối cùng. Triệu Dương nói muốn gặp Trương Khác một lần, mặt mũi quá lớn. Trương Khác tự nhiên bớt chút thời gian đến Huệ Sơn một chuyến. Volvo trước kia vứt ở Hải Châu. W140 mới mua, mặc dù đường nét hơi cứng, nhìn qua hơi già, nhưng đầu trước của xe rất giống tiêu chí của Mercedes-Benz, chạy vào trường hơi dễ chú ý. Dưới tình hình chung, Trương Khác không cho Phó Tuấn, Mã Hải Long chạy xe vào trường đón y. Đi tới cổng trường, Trương Khác gật đầu với Phó Tuấn đang đợi ở cổng trường, thấy Phó Tuấn đã giúp mở cửa xe, y an vị bước vào, cũng không thấy được Tịch Nhược Lâm cùng nam nhân tối qua trên núi Hợp Hoan xuống đang uống nước ở ngoài cổng trường, hai người đang đưa mắt nhìn qua bên này. Nam nhân ngồi đối diện với Tịch Nhược Lâm thấy Tịch Nhược Lâm đang ngưng mắt nhìn chiếc Mercedes-Benz ngoài cửa sổ chậm rãi khởi động, có phần cảm khái nói với Tịch Nhược Lâm: - Em đợi đi, cuối cùng có một ngày anh sẽ lái chiếc xe như vậy tới cổng trường đón em... - Ai thèm? Tịch Nhược Lâm thu ánh mắt lại, hờn dỗi nói: - Xe này cũng rất ngon sao? - Đương nhiên rồi, đối với tuyệt đại đa số đàn ông, có thể sở hữu một chiếc xe như thế, xem như là mộng tưởng cuối cùng rồi. - Nam nhân kia nở nụ cười: - Đối với nó, anh cũng vậy... Tịch Nhược Lâm trợn mắt nhìn hắn vài giây, cũng không biết nói với hắn thế nào rằng, thanh niên vừa rồi bước vào xe là học sinh của cô. Đêm hôm qua từ trên núi hoảng sợ đi xuống, cũng chưa nói với hắn là cô cũng quen hai nam sinh uống bia nói chuyện trên thềm đá. Tịch Nhược Lâm không có hứng thú đối với xe, chỗ cô ngồi nhìn không thấy nhãn hiệu xe, chỉ cảm thấy xe này là lạ, đường nét hơi cứng. Nhìn từ góc độ của phụ nữ, thân xe hơi lớn, màu sắc cũng không đủ sáng, cũng không cho rằng là xe đẹp gì. Nghe bạn trai nói xe này là mộng tưởng cuối cùng của tuyệt đại đa số đàn ông, cô mới ý thức được xe này hẳn là rất cao cấp. Ngụy Đông Cường cùng ba trợ lý chủ nhiệm khác kiểm tra qua vệ sinh của năm phòng ngủ của sinh viên, liền chạy đến khu nghiên cứu sinh tìm Lâm Băng. Khi qua qua lầu 2 hắn hơi dừng chân một chút, đưa mắt nhìn phía đông lối đi một cái, hắn liền nhăn mày, lại tiếp tục đi lên lầu. Hắn đi tới trước KTX của Lâm Băng gõ cửa, hầu như không có nán lại, Lâm Băng mở cửa ra -- cô đang cầm điện thoại treo trên vách tường, nói chuyện với người khác. Ngụy Đông Cường nghe xong một lúc, Lâm Băng là đang nói chuyện với Lệnh Tiểu Yến. Hình như đang hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm. Nếu đổi lại trước kia, hắn không thích đi chung, nhìn người khác áo mũ ngăn nắp đẹp đẽ, chung quy bức xúc trong lòng. Tiền lương mỗi tháng của hắn tại đại học Đông Hải còn chưa đến 400 đồng. Tiền trợ cấp cương vị năm đầu tiên coi như không có, sao cùng người ta bình đẳng gặp gỡ cho được. Lâm Băng cũng sợ Ngụy Đông Cường mất hứng, lấy ánh mắt trưng cầu nhìn hắn. Ngụy Đông Cường quay mặt qua chỗ khác, cũng không nói không đồng ý. Chu Tiểu Quân cùng Lệnh Tiểu Yến qua đây đón họ. Lâm Băng cùng Ngụy Đông Cường xuống lầu. Chu Tiểu Quân ngồi trong chiếc xe Audi màu đen, duỗi tay ra cửa sổ xe chào hỏi với họ. Lâm Băng ước ao nói: - Đại khoa trưởng Chu cũng có xe riêng rồi? Bố trí không tệ đấy. - Nào có? Vừa rồi đưa cục trưởng đi sân bay, hưởng thụ một chút phúc lợi đặc biệt đấy mà. Nếu muốn có xe riêng, cũng phải leo lên được cấp bậc như cục trưởng của tôi kia kìa. Mà xe này cũng là hàng đặc biệt trong thành phố. Cục chúng tôi tiếp đãi khách với quy cách rất cao, không có một chiếc xe tốt là không được đâu." - Chu Tiểu Quân đưa tay mở cửa xe giúp họ. Lệnh Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn nhìn lầu hai, hỏi Lâm Băng: - Tiểu tử Trương Khác kia ở lầu hai hả? - Ừm, có cần mời cậu ta ăn cơm luôn không? - Lâm Băng hỏi. - Để tôi đi mời. - Chu Tiểu Quân nói. - Gọi điện thoại được rồi. - Ngụy Đông Cường không muốn leo lên leo xuống. - Cũng chỉ vài bước thôi mà. Mọi người ở trong xe chờ tôi. Chu Tiểu Quân mỉm cười, cũng không nói thêm gì với Ngụy Đông Cường nữa, mở cửa xe đi ra ngoài. Lệnh Tiểu Yến ngồi ở ghế phó lái, quay đầu lại nói đùa với Ngụy Đông Cường: - Nghe nói anh làm chủ nhiệm lớp của tiểu tử Trương Khác kia hả. Cảm giác thế nào? - Anh ấy là đầu heo. Người ta vừa qua báo danh đã ra oai phủ đầu với người ta rồi. Không hiểu trong lòng anh ấy nghĩ gì. - Lâm Băng tìm được đối tượng kể khổ, oán giận về sự tình xấu hổ xảy ra lúc trước. - Hả? Lệnh Tiểu Yến nghi hoặc nhìn Ngụy Đông Cường một cái. Lâm Băng nói như vậy, khiến hắn rất không được tự nhiên. Lệnh Tiểu Yến bĩu môi, xoay người lại ngồi chờ Chu Tiểu Quân. - Trong KTX không có ai... Chu Tiểu Quân đi xuống lầu, mở cửa xe đi lên: - Chúng ta đi thôi. - Mọi người không có số điện thoại di động của cậu ấy hả...Gọi điện cho cậu ấy không phải được rồi sao? - Ngụy Đông Cường nghi hoặc hỏi. Cảm giác họ và Trương Khác rất thân cận. - Chúng tôi nào có tư cách đó... Chu Tiểu Quân còn muốn nói cái gì nữa. Lệnh Tiểu Yến thò tay qua véo vào đùi hắn một cái, rồi quay đầu lại cười, không nói gì nữa. Ngụy Đông Cường thấy Chu Tiểu Quân muốn nói lại thôi. Cái gì tư cách không tư cách. Lẽ nào ngay cả tư cách biết số điện thoại di động của Trương Khác cũng không có? Ngụy Đông Cường hoài nghi có phải mình quá mức mẫn cảm rồi không, chỉ là đêm nay Chu Tiểu Quân, Lệnh Tiểu Yến không hề không đề cập tới việc của Trương Khác, cho dù chuyện của chị em Tôn Tịnh Hương, Tôn Tịnh Mông cũng rất ít đề cập đến.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 615: Khu Điện Gia Dụng Tân Giang Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - Việc này cũng phải xem ý của trong tỉnh, tôi cũng không rõ lắm. Dù gì tôi không thể thay cha tôi quan tâm những việc này. Như vậy có vẻ không chỉn chu cho lắm. Trương Khác vui cười trả lời, nghĩ thầm cha tiến thêm một bước nữa, cũng chỉ là lên Thường ủy TP.Tân Vu. Triệu Dương là nhân vật có thể nói đáng quan tâm đến. Nhưng La Quân thì sao lại không đáng quan tâm? Lực ảnh hưởng của Lý Viễn Hồ còn lớn hơn nữa. Thật ra Trương Khác cũng rất đau đầu, dưới loại tình huống này, y chỉ có thể lù lù bất động ngồi xem tâm tư của người khác, cũng hy vọng Triệu Dương có thể hiểu tâm tư của mình. Ở trong tỉnh Đông Hải, La Quân, Triệu Dương, Lý Viễn Hồ, ba người này ở trên trình độ nhất định là cấu thành quan hệ cạnh tranh, như Triệu Dương là thay thế Lý Viễn Hồ ngồi lên cái ghế bí thư Thành ủy Huệ Sơn. Nếu như Lý Viễn Hồ tại vị trí tỉnh trưởng không có thành tích gì, thì sẽ phải nhượng hiền thôi. Tuy nhiên quan hệ cạnh tranh giữa La Quân và Triệu Dương càng ác liệt hơn. Địa vị chính phủ của TP.Huệ Sơn, TP.Kiến Nghiệp đặc biệt, ai có thể càng xuất sắc hơn, là có thể sải bước bước vào danh sách cấp tỉnh bộ chính chức. Đối với họ mà nói, đây là một bước quan trọng nhất trên sĩ đồ. Chỉ có đi ra khỏi một bước này, mới có tư cách nhập các bái tướng. Cơ hội luôn luôn có hạn. Muốn nói ai có thể đạt được ủng hộ càng mạnh hơn thì cũng nói không chính xác. Một mặt phải thu được càng nhiều ủng hộ, mặt khác, chiến tích làm quan sẽ trở thành chỉ tiêu nổi trội ở bên ngoài, là vấn đề mà ai cũng không thể xem nhẹ. Cẩm Hồ muốn phát triển, không rời bỏ được hộ về tài nguyên chính trị, có đôi khi cũng sợ kẹp ở giữa mà khó đối đãi. Chỉ có hi vọng Triệu Dương, La Quân đừng đặt ánh mắt ở trong tỉnh. Vị trí cấp bộ tỉnh ở ngoài tỉnh càng đầy đủ hơn. Muốn tranh vị trí trong tỉnh, chỉ sợ phải tranh đến đầu rơi máu chảy cũng khó mà ngừng được. Đây cũng là nguyên nhân mà Cẩm Hồ muốn bảo trì cự ly nhất định với những nhân vật như Lý Viễn Hồ, La Quân, Triệu Dương, lúc trước cũng là mạo hiểm cùng Lý Viễn Hồ quyết liệt, kiên quyết cự tuyệt Cẩm Hồ trở thành công cụ chiến tích trong tay hắn. Ở trong nước, một xí nghiệp dân doanh muốn bảo trì tính độc lập, tính tự chủ đầy đủ, thì bản thân đang đi trên một con đường càng chạy hình như càng hẹp. Cùng Từ Học Bình tới cùng là thân tình nhiều hơn cái khác, không có nhiều tâm tư lợi dụng ở bên trong. Quan hệ cùng Diệp Kiến Bân cũng đủ bảo trì liên hệ mật thiết cùng Diệp gia, đặc biệt là ở trên thương nghiệp dắt tay cộng tiến, càng lợi cho việc vững vàng phát triển quan hệ giữa song phương. Ngoài ra, còn lựa chọn giao hảo cùng Cố gia, một mặt là quan hệ mật thiết giữa Cố gia cùng Diệp gia. Mặt khác lúc này Diêu Văn Thịnh bất lộ sơn bất hiển thủy, dễ dàng phát triển quan hệ mật thiết, mà không đến mức bị người khác quản chế. Tại Hải Châu phát triển nền tảng chế tạo ngành giấy cùng điện tử tiêu dùng, tại Huệ Sơn phát triển nền tảng chế tạo điện gia dụng, tại Kiến Nghiệp phát triển nền tảng nghiên cứu & phát triển kỹ thuật cao tân. Đây vốn là sách lược phát triển mà Cẩm Hồ đã định, cho dù có điều chỉnh gì, cũng là hợp thời căn cứ vào bản thân Cẩm Hồ mà tiến hành điều chỉnh, sẽ không vì một nhân tố cá biệt nào mà vứt bỏ quyền lợi quyết sách độc lập, tự chủ. Bất kể là Lý Viễn Hồ, La Quân, hay là Triệu Dương lúc này, Trương Khác đều sẽ uyển chuyển mà biểu đạt ra thái độ như vậy -- thật ra đối với Lý Viễn Hồ thì không uyển chuyển chút nào. Đầu năm Cẩm Hồ tỏ thái độ cứng rắn như vậy với Lý Viễn Hồ, không thể nghi ngờ chính là một phen mạo hiểm. Song mạo hiểm như vậy cũng có chỗ lợi, làm cho những người khác như La Quân, Triệu Dương cũng sẽ không đơn giản mà đi thử giới hạn của Cẩm Hồ. Triệu Dương cũng chỉ có thể chờ mong Cẩm Hồ bảo trì thái độ trung lập như vậy, cũng là sau khi Tôn Thượng Nghĩa đến Huệ Sơn, hắn mới biết thông qua động thái đổ tiền đan xen, Diệp gia tại Cty Hong Kong tiến hành đổ tiền vào Việt Tú, Việt Tú tiến hành đổ tiền cho Thịnh Hâm Hoàn Cầu của Diệp gia. Diệp gia, Cẩm Hồ, Hải Dụ xem như ở trên thương nghiệp cũng thắt chặt cùng một chỗ rồi. Coi như là giữa những năm 80, cả nhà Tôn Thượng Nghĩa chuyển đến Hong Kong, tại Đông Hải cũng cũng có rất nhiều bạn bè cũ. Cũng không biết từ khi nào, Cẩm Hồ đã là một con quái vật lớn rồi. Bên ngoài Tử Trúc Viên gió thổi rừng trúc, tiếng tằm ăn lá sột soạt, dường như đã truyền vào trong phòng. Sau tiệc rượu, một số người cáo từ rời đi, nhóm Đào Hành Kiến đến suối nước nóng ở Tử Trúc Viên ngâm mình. Trương Khác giữ họ lại, thời gian y còn ở Huệ Sơn không nhiều lắm. Nếu đã qua đây rồi, thì nên giao lưu một chút. Trương Khác, Tôn Thượng Nghĩa đi cùng với Triệu Dương chuyển qua Nhã thất pha trà nói chuyện. Những đề tài mẫn cảm đều là hời hợt nói qua, không ai nhắc lại nữa. Lần này đến Huệ Sơn, dù sao vẫn phải bàn chính sự nhập tư Hương Tuyết Hải. Trương Khác cũng không giấu diếm: - Khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, tình hình trong nước đỡ hơn. Nhưng các xí nghiệp xuất khẩu cũng chịu ảnh hưởng lớn. Điện tử Ái Đạt có nghiệp vụ tại khu vực Đông Nam Á, nên cũng dính dáng. Giai đoạn tiếp theo, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore, áp lực phải đối mặt ở những nơi này cũng sẽ lớn hơn. Những khu vực này, kinh tế sẽ gặp khó khăn ở mức độ nhất định. Tiền tệ các quốc gia bị giảm giá trị cũng là xu hướng. - Nói từ mặt khác, tiền tệ bị giảm giá trị cũng có lợi cho xuất khẩu hàng trong nước. Toàn bộ khu vực Châu Á, thị trường Đông Nam Á, Đông Á đều sẽ suy thoái với trình độ nhất định. Các mặt hàng xuất khẩu chịu tiền tệ giảm giá trị kích thích mà tăng trưởng, những sản phẩm từ thị trường suy thoái khác mà tràn lan. Một bộ phận khá nhiều sẽ tiến vào thị trường nội địa. Các xí nghiệp quốc nội, áp lực cạnh tranh tự nhiên ngày càng tăng. . . Triệu Dương ngưng thần lắng nghe ý kiến của Trương Khác, tiểu tử này có thể trong mấy năm ngắn ngủi kinh doanh Cẩm Hồ thành khổng lồ như ngày hôm nay, đã khiến người ta bỏ qua tuổi tác cua y rồi. Trương Khác nói tiếp: -. . . Năng lực sản xuất đồng bộ điện gia dụng của Huệ Sơn là hàng đầu quốc nội, nhưng lực cạnh tranh của những xí nghiệp này đã không bằng những năm 90. Tôi không biết Huệ Sơn sẽ áp dụng biện pháp thế nào, nhưng tôi cho rằng không áp dụng biện pháp tích cực, chỉ trong ba năm kế tiếp, lực cạnh tranh của những xí nghiệp này sẽ giảm xuống bước nữa, có thể rất nhanh bị thị trường đào thải cũng không chừng. . . Các nơi đều đang làm thí điểm cải cách cơ chế doanh nghiệp nhà nước, các thành phố ở vùng duyên hải Đông Nam càng cấp tiến hơn. Như Hải Châu mấy năm nay, trên cơ bản đã giải quyết tòa bộ các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố. Huệ Sơn tự nhiên cũng đang làm. Tuy nhiên trọng điểm phát triển mấy năm nay của Huệ Sơn không ở phương diện này. Quy mô tự nhiên không thể so với Hải Châu. Triệu Dương cười nói: - Đề cao lực cạnh tranh của doanh nghiệp nhà nước, Hải Châu có kinh nghiệm rất phong phú, đó cũng là cơ sở của cha cậu gầy dựng. Có vài thứ chắc hẳn cậu có thể dạy tôi...