Linh Dị Vô Tận Vũ Trang - Duyên Phận - Q7 Chương 51

  1. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    Vô Tận Vũ Trang
    Tác giả: Duyên Phận

    Nguồn: qttp.wordpress.com

    Quyển 7: Diablo II - Lord of Destruction
    Chương 22: Nhiệm vụ nghề nghiệp



    Ra khỏi cổng truyền tống là đặt chân đến Lut Gholein.

    So với Trại Rogue, tòa thành này rõ ràng phải rộng lớn hơn rất nhiều.

    Phương xa là tường vây cao lớn nguy nga làm bằng đá, khắp nơi trên tường thành đều có binh sĩ cảnh giới, bốn phía là người đi đường nhộn nhịp, vội vàng mà không huyên náo.

    Đám người mạo hiểm lẳng lặng cùng nhau chờ đợi nhiệm vụ đến từ đô thị.

    Nhiệm vụ nhắc nhở rốt cục vang lên

    “Lut Gholein tuyên bố sáu nhiệm vụ.”

    “Một: Tiêu diệt toàn bộ Lost City, tổng cộng 500 điểm cống hiến. Giết chết Dark Elder đạt được điểm thưởng tích lũy và đá rune.”

    “Hai: Tiêu diệt toàn bộ Maggot Lair, tổng cộng 600 điểm cống hiến. Giết chết Coldworm the Burrower đạt được điểm thưởng tích lũy và thân gậy Horadric.”

    “Ba: Tiêu diệt toàn bộ Claw Viper Temple, tổng cộng 600 điểm cống hiến. Giết chết Fangskin đạt được điểm thưởng tích lũy và phần đầu gậy Horadric.”

    “Bốn: Tiêu diệt toàn bộ Arcane Sanctuary, tổng cộng 700 điểm cống hiến. Giết chết The Summoner đạt được điểm thưởng tích lũy và quyển trục tị nạn thần thánh.”

    “Năm: Tiêu diệt toàn bộ 7 Tal Rasha’s Tomb, tổng cộng 1400 điểm cống hiến. Mỗi lần hoàn thành tiêu diệt 1 Tal Rasha’s Tomb, giết chết Ancient Kaa the Soulless, có thể đạt được 1/7 điểm thưởng tích lũy, một quyển trục Kỹ năng vong Linh.”

    “Sáu: Tiêu diệt toàn bộ The Palace Cellar, tổng cộng 1800 điểm cống hiến. Đánh chết Duriel đạt được điểm thưởng tích lũy và một kiện vũ khí đặc thù cấp CC.”

    “Nhiệm vụ chính thức bắt đầu 8 giờ sáng ngày mai.”

    Hóa ra nhiệm vụ màn II cũng không phải triển khai lập tức.

    Nghe xong nhắc nhở, mạo hiểm giả bắt đầu nhao nhao chụm đầu ghé tai, hiển nhiên là đang thảo luận kế tiếp nên làm thế nào. Một ít mạo hiểm giả lạc đàn bắt đầu kéo bè kết phái, hiển nhiên sau khi bị thua thiệt ở màn I, bọn hắn đã biết tầm quan trọng của đoàn đội tại trong nhiệm vụ lần này.

    “Nhiệm vụ có biến hóa.” Vừa nhìn thấy phần thông cáo nhiệm vụ này, Kim Cương lập tức nói: “Có chỗ khác với game.”

    “Không chỉ vậy, ngay cả bản đồ nhiệm vụ cũng đã biến mất.” Ôn Nhu cũng nói: “Giờ thì không còn mục tiêu trực tiếp, phải tự mình đi tìm, bất quá cũng may đô thị cho chúng ta thời gian.”

    “Làm thế để tránh tăng lên xung đột giữa mạo hiểm giả, đồng thời cũng cho mọi người cơ hội thương nghị hợp tác.” Thẩm Dịch trả lời: “Đây mới gọi là hình thức cạnh hợp.”

    “Nói vậy trong khoảng thời gian này chúng ta chỉ có thể mò mẫm tìm khắp nơi, đụng phải cái gì thì xơi cái nấy?” Hồng Lãng hỏi.

    “Ta xem chưa hẳn.” Thẩm Dịch ngẩng đầu, nhìn về phía Deckard Cain xa xa.

    Đám người mạo hiểm mù đường nơi này, chẳng lẽ Deckard Cain cũng thế?

    Trong mắt mọi người đồng thời dâng lên hi vọng, Hồng Lãng càng là cười ha ha: “Không hổ là sếp, cứu lão đầu này quả nhiên hữu dụng.”

    Bởi vì trước mắt chỉ mình Hồng Lãng có được tình hữu nghị với Deckard Cain, bởi vậy chuyện hỏi đường này liền giao cho Hồng Lãng phụ trách. Hồng Lãng nói vài câu với Deckard Cain rồi trở về nói Thẩm Dịch: “Lão đầu đích thực biết rõ tất cả địa điểm hoàn thành nhiệm vụ, có thể vẽ bản đồ cho chúng ta. Chỉ là văn chương nhắc nhở, muốn lấy bản đồ phải khấu trừ 10 điểm thân thiện. Ngoài ra mỗi lần chỉ ra vị trí của một nhiệm vụ, còn phải tiêu hao 10 điểm thân thiện, riêng chỗ bảy ngôi mộ của Tal Rasha phải trừ 20 điểm… Mịa nó, lão già này giá thực đen a, chưa đáp đủ mười vấn đề đã trả xong ân cứu mạng của lão tử.”

    Ôn Nhu lập tức nói: “Vậy trước tiên phải xác định xem nên hoàn thành nhiệm vụ nào, sau đó mới tìm lão đầu hỏi.”

    Đội Đoạn Nhận không có khả năng ôm sô hết tất cả nhiệm vụ, cho nên cũng không cần phải biết rõ vị trí của tất cả nhiệm vụ.

    Thẩm Dịch nói: “Vậy trước tiên xem nhiệm vụ nghề nghiệp là cái gì rồi hãy quyết định.”

    Dẫu sao thời gian vẫn còn, trước tiên thăm dò rõ ràng nội dung nhiệm vụ nghề nghiệp, rồi quyết định đánh nhiệm vụ nào mới là lựa chọn tốt nhất.

    Đúng lúc này, Deckard Cain đột nhiên đi tới.

    Ông gật đầu chào Thẩm Dịch, hiển nhiên đã nhìn ra Thẩm Dịch là thủ lĩnh của nhóm. Sau đó liền nói: “Các vị anh hùng tôn kính, nghe nói các vị muốn đi giết lũ ác ma đến từ địa ngục, tôi cảm thấy vô cùng kích động. Chỉ là trước khi các vị đi, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ mong các vị trợ giúp.”

    Mọi người nhìn nhau, đồng thời ý thức được sự tình có chuyển biến.

    “Già làng tôn kính mà cơ trí, nếu ngài có chỗ nào cần trợ giúp, xin cứ trực tiếp mở miệng.” Thẩm Dịch rất là biết điều tâng bốc đối phương một cái.

    Quả nhiên, Deckard Cain nói: “Không biết các vị có nghe nhắc tới Horadrim bao giờ không?”

    “Hiệp hội pháp sư vĩ đại?”

    Trong thế giới Diablo II, Horadrim là một tổ chức tiếng tăm lừng lẫy. Vào thời điểm ba Ma thần xâm lấn mặt đất, tổ chức Horadric phụ trách sứ mạng trọng yếu bảo hộ nhân loại. Đầu tiên là Ma thần Mephisto bị phong ấn vào viên đá linh hồn (Soulstone), ngay sau đó Diablo cũng bị phong ấn. Mấy chục năm sau, kẻ trốn chạy Baal trở lại nhân gian, ý định một lần nữa cướp lại viên đá linh hồn, kết quả hắn lại tính sai, một lần nữa bại bởi Tal Rasha, vị pháp sư Horadrim hùng mạnh nhất thời ấy. Năm tháng trôi qua, ba Ma thần dần dần thoát ra khỏi phong ấn, từ đó bắt đầu cốt truyện trong game.

    Với đại lục Sanctuary hiện tại mà nói, Horadrim chính là một cái tên truyền kỳ, là thánh thần thủ hộ thế giới.

    Mà trong thế giới Diablo II, chân tướng về Horadrim, trực tiếp hợp thành nội dung trọng yếu nhất toàn bộ màn II, tất cả nhiệm vụ tương quan, cơ hồ đều triển khai chung quanh nó.

    Hiện tại lão đầu Deckard Cain này đột nhiên nhắc tới Horadrim, hiển nhiên có hàm nghĩa to lớn ẩn trong đó.

    “Đúng thế, tôi nghĩ mọi người hẳn nghe nói qua gậy thần Horadric.”

    Thẩm Dịch trả lời: “Một cây pháp trượng thần kỳ, nghe nói nó có thể mở ra hầm mộ bí mật.”

    “Ha ha, lời đồn chung quy vẫn có nhầm lẫn, trên thực tế đó là một thanh vũ khí có pháp lực thần thánh hùng mạnh, là chỗ dựa lớn nhất của Tal Rasha trong việc đối phó Baal.” Lão đầu giang tay ra nói: “Nó là vật báu của Lut Gholein. Chính nhờ có nó, ác ma địa ngục mới không dám đơn giản xâm lấn. Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, có kẻ đã trộm nó. Cho dù thủ vệ Lut Gholein cuối cùng đã tìm được và giết chết hắn, nhưng lại không thể cầm về gậy thần Horadric. Từ đó trở đi, Lut Gholein lâm vào bóng tối, ác ma đến từ địa ngục bắt đầu xâm lấn nơi đây. Chỉ có tìm về gậy thần Horadric, mới có thể khiến Lut Gholein tránh khỏi vận mệnh bị ác ma giày xéo.”

    Deckard Cain vừa kể xong, toàn bộ Huyết Tinh văn chương của các thành viên đội Đoạn Nhận đồng thời vang lên một tiếng tích:

    “Mở ra nhiệm vụ liên hoàn bước thứ hai, ủy thác của Deckard Cain. Tiếp nhận thỉnh cầu của Deckard Cain, trợ giúp Deckard Cain tìm về pháp trượng Horadric. Nhiệm vụ hoàn thành: gia tăng 200 điểm thân thiện với Deckard Cain. Nhiệm vụ thất bại: khấu trừ 5000 điểm Huyết Tinh.”

    Mấy người Thẩm Dịch rốt cuộc vỡ lẽ.

    Thì ra đây là một nhiệm vụ liên hoàn, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến cứu viện Deckard Cain ở màn I mới có thể mở ra. Trong nội dung nguyên bản, pháp trượng Horadric vốn là chìa khóa khai thông hầm mộ của ma vương thống khổ Duriel, nhưng tại đây, tình huống xuất hiện một ít cải biến nho nhỏ. Bởi vì tất cả nhiệm vụ tồn tại dưới hình thái mở, gậy thần Horadric không còn là chìa khóa nhất định phải có để giết chết Duriel, mà đã trở thành vật mấu chốt cho nhiệm vụ liên hoàn, kịch bản liên đới cũng xuất hiện biến hóa.

    Chẳng may nhiệm vụ liên hoàn thất bại cũng chỉ là bị trừ 5000 điểm Huyết Tinh, với toàn bộ đoàn đội mà nói, kỳ thật tương đương nhẹ.

    Vấn đề là bọn Thẩm Dịch hiện đang đối mặt với cuộc tranh đoạt nhiệm vụ chính tuyến trên từng giây phút, không chỉ muốn làm nhiệm vụ chính tuyến mà kể cả nhiệm vụ nghề nghiệp, lúc này nếu tiếp nhận nhiệm vụ liên hoàn, thật sự khó mà phân thân.

    Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Dịch, giờ khắc này chỉ có nhìn xem hắn lựa chọn thế nào.

    Thẩm Dịch cúi đầu nghĩ nghĩ, nói với Deckard Cain: “Tôi cần thương lượng với đồng đội của mình một lát.”

    “Không thành vấn đề.” Lão đầu thức thời thối lui.

    Sáu thành viên đội Đoạn Nhận nhanh chóng mở họp hội ý, tất cả đồng thời trao đổi bằng tiếng Faa.

    Thẩm Dịch trước châm cho mình điếu thuốc, sau đó mới nói: “Mọi người thấy sao?”

    “Ta đề nghị buông tha.” Kim Cương trả lời: “Nhiệm vụ màn này khác với màn trước, cạnh tranh sẽ rất kịch liệt, chúng ta căn bản không có thời gian đi làm thêm nhiệm vụ liên hoàn. Một khi tiếp nhận, chúng ta sẽ phải đối mặt ba cái lựa chọn nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ nghề nghiệp, nhiệm vụ liên hoàn, độ khó hoàn thành nhiệm vụ sẽ tăng lên rất lớn.”

    Ôn Nhu thì tỏ vẻ phản đối: “Em cảm thấy nhiệm vụ này có thể tiếp. Lý do của em là: cái nhiệm vụ liên hoàn này kỳ thật cũng không mâu thuẫn với nhiệm vụ chính tuyến. Nhiệm vụ chính tuyến 2 và 3 vừa lúc là hai mảnh ghép dùng để tổ hợp nên pháp trượng Horadric, thứ duy nhất còn thiếu chính là khối lập phương Horadric dùng để hợp hai phần làm một. Nói cách khác, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này, chúng ta chỉ cần tìm khối lập phương Horadric, rồi nắm bắt nhiệm vụ chính tuyến 2 và 3 liền có thể hoàn thành. Cho nên nhiệm vụ liên hoàn này cũng không phải hoàn toàn tách rời nhiệm vụ chính tuyến, mà là bổ sung cho nhau.”

    Kim Cương lập tức nói: “Chúng ta phải đi Tử Vong Thần Điện (Halls of the Dead) tìm khối lập phương Horadric, khoan nói việc phải đi thêm một địa điểm, còn nhiệm vụ nghề nghiệp tính sao bây giờ?”

    Ôn Nhu trả lời ngay: “Nhiệm vụ nghề nghiệp có rất nhiều cơ hội, dù cho bỏ qua lần này, về sau có thể tìm lại từ những thế giới nhiệm vụ khác. Nhưng nếu bỏ qua nhiệm vụ liên hoàn này, chúng ta có thể sẽ mất đi cơ hội đạt được phần thưởng vô cùng trọng yếu.”

    “Cái gì mà trọng yếu?” Mọi người đồng thanh hỏi.

    Thẩm Dịch tự nhiên tiếp lời: “Khối lập phương Horadric.”

    Khối lập phương Horadric, một trong những đạo cụ nhiệm vụ trong thế giới Diablo, sở hữu năng lực tổ hợp thần kỳ, có thể nói là phần thưởng có giá trị nhất thế giới Diablo.

    Cho dù mấy người Thẩm Dịch không rõ khối lập phương Horadric có xuất hiện trong nhiệm vụ lần này hay không, hơn nữa liệu có còn tiếp tục bảo trì năng lực tổ hợp cường đại, nhưng nếu đã xuất hiện nhiệm vụ liên quan tới nó, vậy vô luận thế nào cũng phải thử một chút.

    Chỉ có điều lúc này đám người mạo hiểm không chỉ phải gặp lũ quái vật canh gác hùng mạnh, mà còn cả thời gian chấp hành cấp bách cùng với khả năng tồn tại cạnh tranh giữa mạo hiểm giả.

    “Ta nhớ khối lập phương Horadric là lấy từ một cái rương vàng trong Tử Vong Thần Điện. Cái rương đó không cần phải giết boss mới lấy được, nếu Huyết Tinh đô thị không thay đổi điểm này, có lẽ dùng mẹo được.” Chu Nghi Vũ là người chơi Diablo già dặn kinh nghiệm, hắn tinh tường hơn ai hết.

    Thẩm Dịch lắc đầu nói: “Chuyện này khó mà nói, bất quá có thể khẳng định, bản thân nhiệm vụ này sẽ không có người nào tranh với chúng ta, chúng ta đại khái có thể chậm rãi đi làm.”

    “Vậy ý ngươi là tiếp?” Kim Cương hỏi.

    “Không.” Thẩm Dịch lắc đầu trả lời: “Nhiệm vụ nghề nghiệp quan trọng hơn khối lập phương Horadric. Hồng Lãng, bây giờ ngươi tới cung điện, chúng ta nhìn trước một chút nội dung tương quan nhiệm vụ nghề nghiệp rồi hẵng quyết định.”

    Thẩm Dịch ném Zeus cho Hồng Lãng.

    Không lâu sau, giọng Hồng Lãng vang lên oang oang qua kênh đoàn đội: “Thẩm Dịch, nơi này có bảy loại nghề nghiệp chính, theo thứ tự là Paladin, Barbarian, Necromancer, Sorceress, Druid, Amazon và Assassin, nhưng dưới mỗi chức nghiệp còn có phân loại cụ thể.”

    “Ghi chép lại chủng loại và nội dung nghề nghiệp chuyển về cho ta.”

    “OK.”

    Tư liệu tin tức liên quan tới nghề nghiệp trong thế giới Diablo rất nhanh được phát tới.

    Chính như Hồng Lãng nói, độ phong phú nghề nghiệp thế giới Diablo đã vượt xa quy hoạch nghề nghiệp vốn có của nó. Dưới từng chức nghiệp cơ bản đều có phân chia nghề nghiệp càng thêm cụ thể.

    Ví dụ như nghề chiến sĩ man dại (Barbarian) mà Hồng Lãng vẫn luôn chung tình, liền chia làm ba loại: chiến sĩ gào thét (War Crier), chiến sĩ cuồng bạo (Frenzy), chiến sĩ gió bão (Whirlwind). Chiến sĩ gào thét có thể dung nạp tất cả kỹ năng công kích loại gào thét. Chiến sĩ cuồng bạo dung nạp kỹ năng tăng lên cường độ công kích cận chiến. Chiến sĩ gió bão dung nạp kỹ năng cận chiến hệ gió.

    Về phần Thánh võ sĩ (Paladin) thì chia làm võ sĩ quầng sáng (Auradin), võ sĩ khiên chắn (Smiter), võ sĩ thủ hộ. Võ sĩ quầng sáng có thể dung nạp kỹ năng cận chiến loại quầng sáng. Võ sĩ khiên chắn có thể dung nạp tất cả kỹ năng loại khiên chắn. Võ sĩ thủ hộ có thể dung nạp kỹ năng cận chiến loại phòng ngự.

    Trên cơ bản từng nghề nghiệp trụ cột đều chia thành ba loại cụ thể.

    Về phần các loại nghề nghiệp Thẩm Dịch từng tiếp xúc qua như võ sĩ cường kích, võ sĩ liên kích lại không thấy, hẳn đều là nghề nghiệp không tồn tại trong thế giới này.

    Một thế giới nhiệm vụ có thể có nhiều nghề nghiệp đến vậy cũng là cực kỳ hiếm thấy trong cả hệ thống Huyết Tinh đô thị. Chính như Kim Cương đã nói, thế giới game là thế giới dễ dàng đạt được nghề nghiệp nhất.

    Thẩm Dịch đặc biệt nhìn một chút về yêu cầu có được nghề nghiệp chiến sĩ cuồng bạo:

    Yêu cầu giết chết ít nhất 100 quái vật cấp 5 trở lên, đạt được ít nhất 10 linh hồn dũng giả. Sau khi nộp lên linh hồn dũng giả, có thể đạt được một tấm huân chương dũng sĩ cuồng bạo, chính thức mở ra thanh nghề nghiệp.

    Linh hồn dũng giả: chỉ có sau khi tiếp thu nhiệm vụ, có thể đạt được từ trên người quái vật cấp đầu lĩnh (quái xanh), lúc đang chiến đấu với quái vật cấp đầu lĩnh, không được có bất luận biện pháp phòng ngự gì. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, người nhận nhiệm vụ không được tiếp nhận bất luận hình thức trợ giúp nào từ những mạo hiểm giả khác, nếu không hết thảy không có hiệu quả.

    Mọi người đọc xong đồng thời thở nhẹ ra, nhiệm vụ nghề nghiệp và nhiệm vụ chính tuyến rõ ràng không có xung đột quá lớn, mọi người hoàn toàn có thể hoàn thành trong quá trình làm nhiệm vụ chính tuyến. Còn về yêu cầu chiến đấu của nhiệm vụ nghề nghiệp này, với Hồng Lãng mà nói, đơn giản là quá dễ dàng, hơn nữa hoàn toàn phù hợp phong cách chiến đấu trước sau như một của hắn.

    Bản thân việc lựa chọn nghề nghiệp vốn là nên lựa thứ thích hợp với phong cách chiến đấu của mình.

    “Tiếp nhiệm vụ này đi, Hồng Lãng.” Thẩm Dịch nói.

    Vừa dứt lời, kênh nói chuyện đã truyền đến tiếng cười hô hố của Hồng Lãng.

    Bất quá sau đó mập mạp vẻ mặt cầu xin nói: “Ta đây nên làm sao bây giờ a, lão đại, nhiệm vụ nghề nghiệp võ sĩ thủ hộ là muốn giết chết 80 con quái vật cấp 5 trở lên, còn bao gồm 8 con quái xanh.”

    Cường hóa không đồng đều thời khắc này rốt cuộc lộ ra tai hại, trong lúc Hồng Lãng đối mặt với nhiệm vụ của mình tỏ ra thư giãn vui thích, nhiệm vụ của mập mạp lại trở nên vô cùng chật vật, dù là yêu cầu nhiệm vụ nghề nghiệp của hắn thấp hơn Hồng Lãng.

    Thẩm Dịch lại mỉm cười: “Ngươi sẽ không chọn nó.”

    Mập mạp ngẩn ngơ: “Vậy ta chọn võ sĩ khiên chắn? Nhưng võ sĩ khiên chắn cũng cần…”

    Thẩm Dịch đã cắt lời hắn: “Ai nói làm khiên thịt thì phải lựa chọn võ sĩ thủ hộ hay khiên chắn thế? Không, nghề nghiệp của ngươi là võ sĩ quầng sáng.”

    Nhiệm vụ nghề nghiệp võ sĩ quầng sáng:

    Một mình chiến đấu 3 phút với ma vương địa ngục Duriel mà vẫn sống. Trong lúc chiến đấu không được tiếp nhận bất luận trợ giúp nào từ những mạo hiểm giả khác.

    --------------------------------

    [Lời tác giả: nghề nghiệp không nhất định phải cân đối. Có nghề mạnh nghề yếu a.]
     
    anhemvankiep thích bài này.
  2. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    Vô Tận Vũ Trang
    Tác giả: Duyên Phận

    Nguồn: qttp.wordpress.com

    Quyển 7: Diablo II - Lord of Destruction
    Chương 23: Đàm phán (thượng)



    Lời Thẩm Dịch chẳng khác gì một luồng sấm sét, bổ cho mập mạp choáng váng đầu óc.

    Không riêng gì hắn, ngay cả mấy người Ôn Nhu cũng không dám tin nhìn Thẩm Dịch.

    Vị vua của sự thống khổ Duriel, trùm mạnh nhất cả màn Lut Gholein, còn mạnh hơn Andariel, vậy mà Thẩm Dịch lại bảo mập mạp đi solo với kẻ đó.

    Thằng này điên rồi sao?

    Mập mạp kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch: “Lão… lão đại… Ngươi… Ngươi…”

    Hắn bị Thẩm Dịch dọa tới mức không nói nên lời, chỉ có thể hai mắt cầu khẩn nhìn chòng chọc sếp của mình, Thẩm Dịch cười ngó mập mạp: “Như thế nào, sợ sao?”

    Mập mạp cắn răng không nói lời nào.

    Hắn biết mình không thể nói cái chữ “sợ” này.

    Gia nhập đội Đoạn Nhận thời gian dài như vậy, hắn đã dần dần sáng tỏ rất nhiều đạo lý.

    Tại Huyết Tinh đô thị, một người có thể vô năng, có thể hung hăng càn quấy, thậm chí có thể ngu xuẩn, duy nhất không thể khiếp đảm sợ hãi. Muốn sinh tồn tại nơi như Huyết Tinh đô thị, mạo hiểm giả cần phải có được một tố chất cơ bản, chính là dám liều.

    Không có nó, hết thảy phẩm chất tốt đẹp đều chỉ là mộng ảo.

    Lúc trước hắn có thể gia nhập đội Đoạn Nhận, cũng là bởi trong nhiệm vụ X-Men, hắn dám dũng cảm đứng ra liều mạng tại thời khắc mấu chốt cuối cùng. Mặc dù tác dụng hắn mang đến rất nhỏ, nhưng thời khắc đó bộc phát đã để Thẩm Dịch thấy được tiềm lực của mập mạp, từ đó mới tiếp nhận hắn.

    Nếu như hôm nay mập mạp thực nói cái từ “sợ” này, nói hắn không dám nhận nhiệm vụ này, như vậy Thẩm Dịch có lẽ sẽ không bắt buộc hắn, nhưng tất nhiên sẽ thất vọng.

    Hắn không muốn Thẩm Dịch thất vọng, không muốn đoàn đội thất vọng, quan trọng nhất là hắn cũng tin tưởng Thẩm Dịch tuyệt sẽ không đẩy hắn vào chỗ chết.

    Cho nên ngừng một chút, hắn nói: “Không, lão đại, ta không sợ. Nếu như ngươi hi vọng ta thành võ sĩ quầng sáng, ta có thể thử xem.”

    Thẩm Dịch cười toe nhìn hắn.

    Mập mạp trước mắt biểu lộ thật chất phác, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng cố chống đỡ không lùi, đây cũng là chỗ Thẩm Dịch thưởng thức hắn nhất.

    Trên đời này có một loại người, bình thường có lẽ biểu hiện không tốt, khó coi, nhát như thỏ đế, nhưng đến khi gặp tuyệt cảnh lại có thể bắn ra lực lượng kinh người.

    Mập mạp rõ ràng chính là kẻ như vậy, chỉ tiếc hắn núp dưới cánh chim Thẩm Dịch quá lâu, tới độ dần dần không biết nên bay một mình như thế nào.

    Thoả mãn gật đầu, Thẩm Dịch vỗ vai mập mạp: “Rất tốt, đây mới là huynh đệ của ta. Yên tâm đi, ta sẽ không dễ cho ngươi chết vậy đâu.”

    Mập mạp ừm một tiếng, hắn không biết Thẩm Dịch dự định làm gì, nhưng quán tính từ xưa tới nay, đã dần dần dạy hắn học cách tín nhiệm Thẩm Dịch vô điều kiện.

    Thẩm Dịch nhìn đồng đội quanh mình một lượt rồi mới lên tiếng: “Tôi biết mọi người hẳn đều rất khó hiểu tại sao tôi lại muốn để La Hạo lựa chọn cái nghề võ sĩ quầng sáng này. Tôi có ba lý do. Thứ nhất, nghề này đủ mạnh mẽ, nó có thể cam đoan thực lực tổng hợp của đoàn đội tăng lên. Thứ hai, có hiệu ứng quầng sáng mới có thể hấp dẫn mạo hiểm giả đối thủ tốt hơn, bằng không chỉ dựa vào xiềng xích giam cầm là không thể phát huy được giá trị thực sự của hắn. Thứ ba, nhiệm vụ nghề nghiệp võ sĩ quầng sáng cần thời gian ngắn nhất, quá trình chấp hành đơn giản nhất. Chúng ta không có quá nhiều thời gian có thể lãng phí, khiêu chiến nó là lựa chọn tốt nhất.”

    Kim Cương trả lời ngay: “Ta thừa nhận ngươi nói đúng, nếu trong đội có thể có một võ sĩ quầng sáng khẳng định rất tốt, nhưng vấn đề là hắn làm được sao? Đây chính là ma vương địa ngục Duriel đấy!”

    “Vấn đề này mọi người không cần lo lắng. Nếu tôi đã dám cho La Hạo đi đánh, đương nhiên sẽ có biện pháp giúp hắn sống sót. Đợi đến lúc hắn chính thức tác chiến, tôi sẽ giao cho hắn T-1000, bộ trang bị kiến đen, dây chuyền Ánh Sao cùng các loại trang bị tăng cường khác.”

    Nghe được lời này của Thẩm Dịch, mọi người đều thở phào một hơi.

    Hóa ra Thẩm Dịch lại muốn dùng biện pháp chuyển dời trang bị lập tức cường hóa một người, qua đó đạt được mục đích.

    Với thực lực của mập mạp, coi như là trang bị tận răng cũng không thể nào là đối thủ của Duriel, có điều nếu chỉ là chèo chống ba phút, vậy thì… có hi vọng. Huống chi trong tay đội Đoạn Nhận hiện vẫn còn hai đại tuyệt chiêu lệnh bài tập kết đoàn đội và Cổng Không Gian, cho dù đánh không lại, lúc nào cũng có thể chuồn được.

    Bất quá Kim Cương vẫn lo âu nói: “Vấn đề là nếu vậy chúng ta làm sao đối mặt cạnh tranh đến từ nơi khác?”

    “Nào có cạnh tranh.” Thẩm Dịch vặn lại.

    Lời này khiến Kim Cương ngẩn ra: “Những kẻ mạo hiểm kia…”

    Thẩm Dịch đã rất nhanh cắt ngang hắn: “Bọn hắn không phải là vấn đề! Hãy tin tôi, thời gian cũng tốt, mạo hiểm giả cũng thế, đều sẽ không là vấn đề!”

    Mọi người đang choáng váng, Thẩm Dịch đã bước đến cạnh Deckard Cain nói: “Già làng tôn kính, chúng tôi có thể tiếp nhận thỉnh cầu của ngài. Chúng tôi quyết tận hết sức lực của mình, bảo vệ Lut Gholein, bảo vệ mảnh đất tươi đẹp này.”

    Đinh!

    Huyết Tinh văn chương vang lên: “Ngươi đã tiếp nhận ủy thác của Deckard Cain: Tìm về pháp trượng thất lạc. Thời gian chấp hành nhiệm vụ: từ lúc nhiệm vụ chính tuyến màn II chính thức triển khai đến lúc toàn diện chấm dứt.”

    “Nhiệm vụ thành công, độ thân thiện tăng lên 200 điểm. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 5000 điểm Huyết Tinh.”

    ***

    Ngay trung tâm tòa thành là khu vực buôn bán phồn hoa nhất Lut Gholein.

    Bọn Thẩm Dịch tìm quán trọ ngủ lại chỗ này —— nhiệm vụ ngày mai mới bắt đầu, dù sao cũng phải tìm cho mình nơi ăn chốn ở.

    Thú vị là, phần lớn mạo hiểm giả đều lựa chọn đặt chân tại cùng một quán trọ, mấy người giờ trước còn tranh đoạt chém giết lẫn nhau, lúc này đã thành hàng xóm.

    Trong phòng, Thẩm Dịch đứng bên cửa sổ nhìn xa xa phía ngoài, một ít mạo hiểm giả đang đi đi lại lại quanh phố, hẳn là đang nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức, nhìn xem có thể đạt được tin tức cụ thể về vị trí nhiệm vụ trước khi nó chính thức bắt đầy hay không.

    Hồng Lãng thì cầm Zeus chơi điện tử, thần kinh đơn giản của hắn không chứa bất cứ một chút suy nghĩ dư thừa nào, dù sao hết thảy cứ để Thẩm Dịch làm chủ là được.

    Mập mạp thì đang chống cằm ngẩn người, hiển nhiên vẫn còn sầu lo nhiệm vụ sắp tới của mình, may mà Thẩm Dịch cũng không bắt hắn lập tức đi nhận nhiệm vụ, chỉ là kêu hắn chờ đi đã, còn chờ cái gì, lại không nói cho hắn biết. Trước sau gì thì hắn cũng phải đối mặt với nó, cho dù Thẩm Dịch đã thay hắn an bài chu đáo chặt chẽ, nhưng vừa nghĩ tới bản thân phải solo địa ngục ma vương Duriel, hắn lại rùng mình một cái.

    Về phần Chu Nghi Vũ sớm đã sang phòng bên cạnh tìm Avril tán dóc, còn Ôn Nhu thì đang thương thảo với Kim Cương bước tiếp theo nên làm như thế nào.

    Kim Cương cầm giấy bút bôi bôi vẽ vẽ, miệng thì lầu bầu: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến 2 và 3. Ngoài ra chúng ta còn phải phái người đi Tử Vong Thần Điện, đồng thời còn phải nắm Duriel… Vậy là bốn chỗ rồi.”

    “Chúng ta bây giờ có 12 người, trung bình mỗi chỗ 3 người, còn thiếu rất nhiều, căn bản không thể nào nắm bắt toàn bộ.” Ôn Nhu thở dài, hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch bên cửa sổ, nhẹ giọng lầm bầm: “Thật không biết ảnh nghĩ thế nào, lại muốn chúng ta tập trung trang bị giao cho mập mạp. Người đã không thể cùng một chỗ, làm sao cho? Cho hắn, chúng ta tính thế nào?”

    Cả hai càng phân tích, càng cảm thấy hi vọng thành công xa vời, cùng nhau rầu rĩ thở dài, kế hoạch của Thẩm Dịch nói thì dễ nghe, đến lúc chấp hành lại khó quá mức.

    Thẩm Dịch cười nói: “Này, hai người đừng có vẻ mặt sầu khổ như vậy được không? Nên có chút lòng tin với đội trưởng của mình chứ?”

    Kim Cương nhún vai: “Không phải ta không tin ngươi, mà là cục diện trước mắt ta thật sự tìm không thấy bất luận phương pháp giải quyết vấn đề nào. Đúng là thực lực của chúng ta bây giờ có thể xưng bá nơi này, nhưng khẩu vị của ngươi lại lớn hơn thực lực của chúng ta. Nhiệm vụ chính tuyến ba chỗ, nhiệm vụ liên hoàn một chỗ, đây đồng nghĩa chúng ta cần ôm trọn nửa số nhiệm vụ trong màn.”

    Thẩm Dịch lười biếng trả lời: “Trước đó chẳng phải chúng ta cũng lấy được một nửa nhiệm vụ sao?”

    Ôn Nhu trả lời ngay: “Trước khác. Ở màn I chúng ta chỉ phải đối mặt uy hiếp của mạo hiểm giả, lại có ưu thế tốc độ của Chu Nghi Vũ. Chỉ cần đuổi tới nơi chém chém giết giết là được, dù vậy, cũng không phải một nửa nhiệm vụ. Ít nhất điểm cống hiến của nhiệm vụ Andariel không có phần của chúng ta. Nhưng ở màn II, chúng ta không chỉ phải đối mặt mạo hiểm giả, mà ngay cả mục tiêu quái vật cũng không còn dễ đối phó. Thẩm Dịch, chúng ta có lẽ đủ khả năng dùng ba người tiêu diệt một điểm nhiệm vụ, lại tuyệt không có khả năng cam chắc cướp được điểm thưởng tích lũy dưới sự rình mò và quấy rối của những mạo hiểm giả khác. Anh muốn quá nhiều, em sợ đến lúc đó cái gì anh cũng không chiếm được.”

    “Nếu vậy thì chỉ cần không để cho những mạo hiểm giả khác trở thành chướng ngại của chúng ta.”

    Kim Cương và Ôn Nhu đồng thời ngẩn người, cả hai liếc nhìn nhau.

    Giọng Kim Cương hoảng sợ: “Ngươi không phải muốn giết sạch bọn họ chứ?”

    Thẩm Dịch cười to lên: “Làm sao có thể. Đừng nói không làm được, coi như làm được cũng không thể làm.”

    Hắn quay đầu trở lại nhìn lên bầu trời phía ngoài, một hồi lâu mới tự nhiên nói: “Hai người vẫn là quen cách tư duy bạo lực, gặp được vấn đề, luôn nghĩ giải quyết bằng giết chóc. Kỳ thật, giết chóc vĩnh viễn là phương pháp giải quyết vấn đề tệ nhất. Phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, chỉ có thể là ở trên bàn đàm phán.”

    “Đàm phán?”

    “Đúng, đàm phán!” Thẩm Dịch quay đầu nhìn Kim Cương: “Hai người cho rằng Huyết Tinh đô thị tại sao phải cho thời gian giảm xóc giữa trận thi đấu? Chính là để chúng ta đàm phán.”

    “Với ai?” Ôn Nhu hỏi.

    “Đương nhiên là với người có thực lực… Đội Phong Lâm và đội Nam Hải.”

    “Đàm thế nào?”

    “Theo quy củ chúng ta định ra!”

    “Dựa vào cái gì?”

    Hai người thay phiên nhau hỏi dồn, vừa nhanh vừa gấp, Thẩm Dịch cũng đồng dạng trả lời không chậm.

    “Chỉ bằng chúng ta đánh bại đội Long Nha, bắt một nửa nhiệm vụ màn I, từ giờ trở đi, chúng ta là sếp sòng, có tư cách trở thành người quyết định trận đấu triển khai như thế nào!”

    Kim Cương, Ôn Nhu cùng nhau Thẩm Dịch, ngay cả Hồng Lãng vùi đầu trong trò chơi lẫn mập mạp đang sầu khổ suy nghĩ cũng tập trung chú ý lên người Thẩm Dịch.

    Đàm phán!

    Đội Đoạn Nhận rốt cuộc hiểu rõ dụng ý Thẩm Dịch, cũng thực sự hiểu rõ cái gì là hình thức cạnh hợp.

    Trước biểu hiện ra nắm đấm, xác nhận thực lực, sau khi đủ sức mạnh rồi, tái tranh thủ trở thành người định ra quy tắc trò chơi, đây mới là ý nghĩa chính thức của cạnh hợp.

    Xưa nay hợp tác vốn cũng không phải rất công bình, kẻ mạnh vĩnh viễn không thể nào chia đều lợi ích cùng kẻ yếu.

    Chính vì nguyên nhân đó, ở màn I mạo hiểm giả đều chưa quen thuộc lẫn nhau, không hề có trụ cột đàm phán, chỉ có thể trước tiên triển khai một hồi đọ sức sinh tử ngươi tranh ta đoạt. Đợi đến màn II, sau khi thực lực mọi người được biểu hiện ra, lẫn nhau đã có hiểu biết, trụ cột hợp tác cũng liền nảy sinh.

    Dưới loại tình huống này mà vẫn đi đối kháng, tự giết lẫn nhau thì thật sự quá vô nghĩa.

    Căn cứ thực lực phân chia địa bàn, chia đều lợi ích, định ra quy tắc trò chơi, kẻ mạnh bóc lột kẻ yếu mới là lựa chọn tốt nhất. Qua đó biến hình thức thi đấu dã man lúc trước thành trò chơi đánh cờ như các nước lớn trong Liên Hợp Quốc, người có thực lực nhỏ yếu, hoặc lựa chọn phụ thuộc, hoặc trực tiếp bị đào thải vô tình trong cuộc cạnh tranh tàn khốc.

    Thẩm Dịch rất thông minh không lựa chọn tiếp tục cường hoành giết chóc, mà là sau khi thể hiện sức mạnh của bản thân, lập tức đề ra kế hoạch liên hợp các phe, hòng cho hắn càng nhiều không gian thi triển, từ đó tránh khỏi đấu đá và uy hiếp đến từ nội bộ mạo hiểm giả.

    Đương nhiên, trong cuộc đàm phán sắp tới, cuối cùng quy tắc sẽ định ra như thế nào, ai có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt, đúng là vẫn phải xem nắm đấm ai cứng hơn, tiêu chuẩn đàm phán của ai cao hơn.

    Về phương diện này, vô luận là Thẩm Dịch hay đội viên của hắn đều có tràn ngập tự tin vào đội trưởng mình.

    Kim Cương đứng lên: “Để ta đi mời đội trưởng hai đội kia tới.”

    “Không cần nữa.” Ôn Nhu đột nhiên nói: “Bọn họ đã tới rồi.”

    Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    Một giọng nữ dễ nghe vang lên: “Xin hỏi đội trưởng Thẩm Dịch có nhà không?”
     
    anhemvankiep thích bài này.
  3. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    Vô Tận Vũ Trang
    Tác giả: Duyên Phận

    Nguồn: qttp.wordpress.com

    Quyển 7: Diablo II - Lord of Destruction
    Chương 24: Đàm phán (hạ)



    Người tới đúng là Ambela, bên cạnh nàng còn có một mạo hiểm giả, là Tông Đường đội Phong Lâm.

    Đứng ở cửa, Ambela mỉm cười nhìn Thẩm Dịch: “Thẩm đại đội trưởng, chúng tôi lại tới quấy rầy anh rồi.”

    Thẩm Dịch cười cười: “Hoan nghênh hoan nghênh, mời hai vị vào trong.”

    Hai người vào phòng ngồi xuống, Tông Đường mở miệng nói: “Đội trưởng Thẩm, có thể bàn chuyện với một mình anh được không?”

    “Nếu là chuyện liên quan đến việc phân phối điểm nhiệm vụ thì không cần phải một mình nói chuyện, mọi người công bằng là đủ.” Thẩm Dịch cũng không định điều mấy người Kim Cương đi chỗ khác.

    Ambela và Tông Đường dắt tay nhau mà đến, thật hiển nhiên trước đó đã ước định qua, dưới loại tình huống này, bản thân lấy một chọi hai, tuyệt đối là thua thiệt. Đàm phán vốn dĩ hết sức chú trọng khí thế, càng nhiều người càng có lợi cho mình. Dù cho bọn Hồng Lãng chỉ đứng sau lưng một câu không nói, cũng đều là một loại trợ giúp.

    Ambela tự nhiên cười nói: “Quả nhiên không hổ là đội trưởng Thẩm có thể tiêu diệt đội Thứ Huyết, anh hẳn là đã sớm chờ chúng tôi tới?”

    Thẩm Dịch nhún vai: “Tin tức của các vị cũng linh thông thật đấy, nhanh vậy đã thăm dò ra ngọn nguồn của tôi.”

    Tông Đường cười nói: “Không thể không nhanh a, đội Long Nha chính là vết xe đổ, đội trưởng Thẩm ra tay ngoan độc, phách lực cũng lớn, diệt đội ngũ người ta không nói, còn bức bách đội viên họ bán mạng cho mình, bộ anh không sợ đến lúc đó bọn họ bắt tay nhau làm phản?”

    Thẩm Dịch cười cười: “Huyết Tinh đô thị không có thù oán, chỉ có lợi ích. Tình cảm riêng tư quá nặng sẽ không đi được xa, tôi tin tưởng bọn họ biết nên lựa chọn thế nào.”

    Tông Đường và Ambela đồng thời liếc mắt nhìn nhau.

    Tông Đường nói lời này không phải là tùy tiện, gã kỳ thật ám chỉ Thẩm Dịch rằng bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng cũng không đáng tin, thông qua loại phương thức này phủ nhận chiến lực hiện hữu trong tay Thẩm Dịch. Một khi Thẩm Dịch bị ép thừa nhận, vậy đồng nghĩa thực lực Thẩm Dịch sẽ bị đánh giá thấp, lâm vào địa vị bất lợi trong việc tranh đoạt lợi ích.

    Vậy mà lại gặp phải Thẩm Dịch mềm không được cứng không xong, một câu liền nhẹ nhàng bác bỏ cách nói của Tông Đường. Hai người thấy không có khả năng mải dây dưa vấn đề này, Ambela chỉ có thể nói: “Đội trưởng Thẩm có lòng tin với bản thân như vậy thật đáng quý. Nếu đội trưởng Thẩm đã biết ý định đến của chúng tôi, tôi đây liền nói thẳng, sáu chỗ nhiệm vụ, các anh cầm nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ, có thể chọn thêm một nhiệm vụ giữa Maggot Lair và Claw Viper Temple. Tôi và đội trưởng Tông cầm nhiệm vụ Arcane Sanctuary, Điện Ngục (The Palace Cellar) cùng với nhiệm vụ mà đội trưởng Thẩm chừa lại, còn một nhiệm vụ cuối cùng sẽ giành cho những mạo hiểm giả rải rác kia, thế nào đây?”

    Kim Cương hừ lạnh: “Nghe không tệ, bọn ta cầm hai nhiệm vụ, hai đội các ngươi mới cầm ba nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ Điện Ngục trị giá tới 1800 điểm, một cái có thể đọ hai ba cái.”

    “Cũng không thể nói vậy.” Ambela cực kỳ chua ngoa nói: “Nhân số chân thật của đội các vị chỉ có sáu người, còn lại đều là người gia nhập từ ngoài đến. Nếu như tùy tiện thêm mấy người có thể tính là lực lượng bản thân, đội Nam Hải và đội Phong Lâm chúng tôi đây cũng có thể lập tức tuyển thêm nhân viên đúng không? Chỉ có điều hậu quả của việc làm như vậy, chính là tiện nghi cho những kẻ vô dụng ấy.”

    Tông Đường cũng nói: “Nhiệm vụ lần này không có khả năng thỏa mãn nhu cầu mỗi người, cho nên chung quy là phải bỏ qua những người này mới được, vấn đề duy nhất là, người bị bỏ qua đến cùng sẽ là ai! Đội trưởng Thẩm hẳn là còn không biết? Đám mạo hiểm giả rải rác kia đã bắt đầu thương thảo tạm thời liên hiệp.”

    Ambela nói tiếp: “Hiện tại số mạo hiểm giả lẻ tẻ tổng cộng có 15 người. Một khi bọn hắn liên hợp lại, thực lực sẽ vượt qua bất luận một chi đội ngũ nào trong chúng ta. Có điều chỉ cần ba đoàn đội chúng ta có thể chân thành hợp tác, như vậy những người khác sẽ không còn đáng lo ngại. Đến lúc đó chúng ta cho 15 người bọn hắn một cái nhiệm vụ, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.”

    Tông Đường: “Chúng ta đã không có khả năng thu nạp bọn hắn, cũng không thể nhún nhường bọn hắn, cho nên liên hợp tác chiến chính là lựa chọn tốt nhất. Về vấn đề này, hi vọng đội trưởng Thẩm Dịch có thể hiểu.”

    Hai người này kẻ tung người hứng, phối hợp ăn ý, hiển nhiên là đang chỉ trích Thẩm Dịch hấp thu người ngoài, phá hư cân bằng. Bất quá bọn họ nói cũng không sai, nếu thật nhấc lên việc thu người, như vậy ba phương đoàn đội sẽ phải chia sẻ bớt lợi ích ra ngoài, coi như là hợp tác cũng không được bao nhiêu.

    Bởi vậy trước khi đàm phán, Tông Đường và Ambela đã thương nghị tốt một cái nhạc dạo: xúc tiến bản thân ba đội hợp tác, người ngoài không thể tham dự trong đó. Còn đội Đoạn Nhận đã hấp thu sáu trợ thủ, giá trị nhất định phải giảm tương ứng phân nửa, qua đó nới rộng không gian lợi ích của đội Nam Hải và đội Phong Lâm ra một chút.

    Ôn Nhu cười lạnh: “Tính sổ nợ cũng không phải tính như vậy. Lúc trước có bốn đoàn đội tiến vào, nếu như không phải chúng tôi ra tay, hiện tại ngồi chỗ này thảo luận phân chia lợi ích nên là bốn bên. Căn cứ nguyên tắc xử lý theo nhân số đoàn đội, đội Long Nha cần phải tính như đội mười người, bất quá chúng tôi đã diệt họ, tất cả tiền lời của họ cũng nên về chúng tôi mới đúng. Cho nên nếu muốn chia nhiệm vụ cho chúng tôi, hẳn là tiến hành tính toán theo số lượng hai đoàn đội mười sáu người!”

    Ambela biến sắc: “Vậy quá không công bằng, người chết làm sao có thể tính vào?”

    Kim Cương nhanh chóng tiếp lời: “Thế tại sao người sống lại chỉ có thể chỉ tính một nửa?”

    Tông Đường lập tức nói: “Đội các vị phân phối cho thành viên đội Long Nha, sợ là liền nửa giá cũng không đến chứ?”

    “Đó là chuyện của chính bọn ta, đội Long Nha tự nguyện gia nhập, phải nên tính là nhân viên đoàn đội hiện hữu.”

    “Nói như vậy chẳng lẽ các vị muốn gây đại chiến đoạt người hay sao?”

    “Ít nhất phải cam đoan lợi ích nên có của đội Long Nha.”

    Ambela cười lạnh: “Người tiêu diệt đội Long Nha vậy mà lại đi tranh giành lợi ích cho bọn họ, nói thế không khỏi quá buồn cười đi chứ?”

    Ôn Nhu trả lời một cách mỉa mai: “Nếu đội mà chúng tôi tiêu diệt là đội Nam Hải, tự nhiên cũng sẽ tranh thủ lợi ích cho mấy người.”

    Ambela biến sắc, đang muốn nổi giận, Thẩm Dịch đã ngăn lại Ôn Nhu.

    Song phương đàm phán, không thể tránh khỏi đánh võ mồm, chính vì lẽ đó nên mới cần có người hát mặt đen sắm vai phản diện, thời điểm cần uy hiếp thì uy hiếp, cần câu kéo thì câu kéo, như thế vở kịch này mới có thể diễn tiếp tục.

    Nhóm thủ hạ thích hợp nhất vẫn là hát mặt đen, dù là nói băng cục diện, lão đại xuất mã còn có thể lấy cớ cấp dưới không hiểu chuyện, sẽ kéo tràng diện trở về, bởi vậy thời khắc này Ôn Nhu định phát biểu, Thẩm Dịch liền đi ra giảng hòa: “Tôi thấy như vậy đi. Đội Long Nha không cần tính với tư cách đội ngũ nguyên vẹn. Trước mắt có ba đoàn đội, sẽ coi đây là trụ cột thương lượng phân chia nhiệm vụ. Nhưng về phương diện nhân số, phải tính phe tôi đủ tiêu chuẩn 12 người, tiêu chuẩn này không thể giảm nữa. Ngoài ra, ba phương đều không được thu thêm bất luận mạo hiểm giả nào từ bên ngoài, hết thảy đều coi đây là tiêu chuẩn cơ bản để đàm phán.”

    Ambela và Tông Đường nhìn nhau, đồng thời gật đầu đồng ý.

    Đối mặt chuyện đã rồi, kỳ thật giằng co cũng không có ý nghĩa quá lớn, hai người Ambela cũng không trông cậy nhất định phải lực áp đối thủ về phương diện này, chẳng qua là muốn tạo thành cục diện hai đội liên hợp, để tránh bọn Thẩm Dịch tự cho mình là kẻ mạnh, cưỡng đoạt chỗ tốt. Còn Thẩm Dịch, có thể thu được quyền phân phối tổng lợi ích cho 12 người, tương đương đội Đoạn Nhận đã chú định cầm đầu lợi ích, cũng có thể thỏa mãn.

    Kim Cương lúc này mới nói: “Nếu vậy, phương pháp phân chia vừa nãy hiển nhiên là không công bằng. Ta thấy bên ta cầm nhiệm vụ Điện Ngục, Maggot Lair và Claw Viper Temple đi.”

    Tông Đường biến sắc: “Người anh em này khẩu vị cũng quá lớn đấy chứ? Đây chính là hơn một nửa đó a.”

    Hồng Lãng ngồi trên ban công phía xa một mực không nói chuyện, thời khắc này đột nhiên ngắt lời: “Ta cảm thấy rất công bằng. Đội trưởng Tông, có đôi khi chúng ta tính toán lợi ích, không thể chỉ cân nhắc số lượng, còn phải cân nhắc chất lượng a.”

    Ambela nhướng mày: “Chiếu theo ý anh là nói thực lực thành viên đội các anh rất mạnh rồi?”

    Hồng Lãng chỉ ngón tay vào cửa nói: “Từ nơi này đi ra ngoài, sang trái, là căn phòng bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng. Bên trong có một mạo hiểm giả tên Hoằng Dận, các ngươi thử hỏi hắn một chút, ba người bọn hắn thua thế nào.”

    Sau đó ngón tay cái chuyến hướng chỉ về mình: “Lão tử một mình hạ gục cả ba người bọn hắn!”

    Sắc mặt Ambela biến hóa, nàng không đi chứng thực, chỉ cần khẩu khí này của Hồng Lãng cũng đủ biết hắn không nói ngoa. Bất quá nàng vẫn hừ lạnh: “Đội Long Nha yếu kém, không có nghĩa là đội Nam Hải ta cũng thế.”

    Hồng Lãng đã xáp lại, cười hắc hắc với Ambela: “Vậy chi bằng chúng ta tìm một chỗ thử xem. Lão tử cho đội Nam Hải ra hai người, ta một chọi hai, sống chết bất luận, thế nào đây?”

    Trong lòng Ambela nhảy dựng.

    Kỳ thật nếu muốn đánh, Hồng Lãng lấy một chọi hai, dưới tình huống không người trợ giúp thật đúng là chưa hẳn có thể cười đến cuối cùng. Cái gọi chất lượng so số lượng, là một khái niệm hết sức phức tạp. Nếu chất lượng song phương gần nhau, số lượng sẽ tạo nên tác dụng quyết định. Nhưng nếu chất lượng kém tới một trình độ nào đó, cho dù số lượng lớn hơn nữa cũng không thể đền bù.

    Sở dĩ Hồng Lãng có thể một đấu ba thắng đội Long Nha, phần lớn vẫn là dựa vào sự uy hiếp tâm lý cực lớn đến từ bọn Kim Cương, dù cho bọn hắn không ra tay. Bọn hắn thậm chí đã hạn chế Hoằng Dận phát huy, đồng thời còn xuất thủ cứu giúp Hồng Lãng lúc nguy cấp, Hồng Lãng mới có thể hoàn thành hành động một đấu ba vĩ đại. Nếu không có người hỗ trợ, đối phương lại có chuẩn bị trước, tình huống sẽ không giống.

    Nhưng điều này không quan trọng.

    Đàm phán chính là so khí thế, chỉ cần khí thế đầy đủ, mọi việc đều thuận lợi.

    Cái thằng Hồng Lãng này không giỏi nói chuyện, nhưng muốn hắn biểu diễn tác phong lưu manh, quả thật hiển lộ rõ ràng mười phần khí phách, càng khiến cho tâm lý hai người bị trùng kích mãnh liệt.

    Đây mới chỉ là một Hồng Lãng, Ambela và Tông Đường vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bọn Hồng Lãng là đi hướng Tristram, mà tiêu diệt chủ lực đội Long Nha, thu phục đội viên còn thừa lại là bốn người Thẩm Dịch, Chu Nghi Vũ.

    Lại nghĩ đến uy danh hiển hách tiêu diệt đội Thứ Huyết của đội Đoạn Nhận…

    Ambela tức giận hừ: “Đây cũng không phải thái độ hợp tác cần có.”

    Còn khiêu khích của Hồng Lãng, nàng mặc kệ coi như không nghe thấy.

    Tông Đường hít một hơi dài, thấp giọng nói: “Chúng tôi biết rõ thực lực đội các vị rất mạnh, nhưng nếu cứ như vậy lấy đi ba nhiệm vụ, thật sự là nhiều lắm, đừng quên chúng ta còn phải cho những mạo hiểm giả rải rác kia một chỗ nhiệm vụ, cũng không thể các vị cầm ba cái nhiệm vụ, hai đội chúng tôi mỗi bên cầm một cái chứ?”

    Lúc gã nói lời này, tư thái đã buông xuống cực thấp.

    Hồng Lãng cười lạnh: “Tại sao phải cho bọn hắn? Ba đội chúng ta liên thủ, cứ để mười lăm người kia chết đói được rồi.”

    Tông Đường nghiêm mặt trả lời: “Người anh em, tôi đề nghị anh chớ nên xem thường họ. Trong đó có mấy người thực lực không hề kém. Phải biết rằng có chút mạo hiểm giả rải rác, không hẳn là không có tư cách gia nhập đội ngũ, chỉ là quá mức tự cao vũ lực bản thân thôi.”

    Thẩm Dịch khẽ động, tiếp lời nói: “Anh đang nói cái gã giành được Blood Raven đấy à?”

    Tông Đường cười khổ gật đầu.

    Hồi màn I, đội Phong Lâm đã từng phái ra hai người đi giết Blood Raven. Phương hướng Blood Raven là nơi gần với Andariel nhất, cũng là giết chóc nhiều nhất, mạo hiểm giả đến đó cướp đoạt nhiệm vụ cuối cùng có bốn người vĩnh viễn không thể trở về, mà kẻ thu hoạch được điểm thưởng nhiệm vụ, lại là một mạo hiểm giả độc thân.

    Nghe khẩu khí của Tông Đường, thực lực người này tuyệt đối không kém.

    Ambela cũng tiếp một câu: “Đội Nam Hải của tôi đi hướng Nữ Bá Tước, lúc ấy còn có hai mạo hiểm giả đi theo. Chúng tôi vốn muốn hạ gục bọn hắn, nhưng lại không thành công. Cũng may cuối cùng cướp được nhiệm vụ, bất quá vẫn là bị hai tên kia đoạt đi không ít điểm cống hiến, còn làm một người trong đội chúng tôi bị thương nặng.”

    Những mạo hiểm giả đơn thân này có không ít hảo thủ, bọn hắn liên hợp lại có lẽ ngăn không được ba đội liên thủ, nhưng nếu co đầu rút cổ quấy rối từ một nơi bí mật gần đó, phiền toái cũng không nhỏ. Cho bọn hắn một chỗ nhiệm vụ, để bọn hắn còn có hi vọng cạnh tranh, dùng thế mạnh bức ép, bọn hắn sẽ rất khó bện lại thành một sợi dây thừng mạnh mẽ. Đội ngũ tổ hợp tạm thời, cuối cùng không có khả năng quá đồng lòng.

    Thẩm Dịch cúi đầu trầm tư một chút, rốt cục nói: “Tôi thấy như vậy đi. Nhiệm vụ Điện Ngục, đội Đoạn Nhận chúng tôi chắc chắn phải có được, chuyện này không thể thương lượng. Ngoài ra, chúng tôi chỉ cầm thêm một nhiệm vụ, hơn nữa còn là nhiệm vụ có điểm tích lũy ít nhất, Lost City.”

    Nhiệm vụ Lost City cộng thêm Điện Ngục, tổng điểm tích lũy là 4600 điểm, bình quân đầu người là 383 điểm. Còn dư lại bốn nhiệm vụ, tổng cộng 6600 điểm, coi như là buông tha cho một nhiệm vụ, điểm tích lũy bình quân hai đội cũng có thể đạt tới 385 điểm/người. So ra vẫn còn nhiều hơn bọn Thẩm Dịch một chút.

    Bất quá cân nhắc đến Duriel là trùm cuối, ban thưởng tất nhiên phong phú, vượt xa giá trị điểm tích lũy, Thẩm Dịch vẫn là được lời, đây cũng tương đương bồi thường cho ưu thế thực lực của đội Đoạn Nhận.

    Tông Đường và Ambela nhìn nhau, cảm thấy cách phân phối này đại khái coi như công bình.

    Thẩm Dịch lại nói: “Bất quá tôi có một điều kiện bổ sung, chính là các vị phải giao nhiệm vụ Arcane Sanctuary cho nhóm mạo hiểm giả rải rác.”

    “Tại sao?” Ambela nhướng mày.

    Nhiệm vụ Arcane Sanctuary là 700 điểm, Maggot Lair và Claw Viper chỉ có 600 điểm. Ý của đội Phong Lâm và đội Nam Hải, nhất định là bỏ nhỏ tranh lớn, cho mạo hiểm giả rải rác húp một ngụm canh đã là biểu hiện tương đối nhân từ.

    “Bởi vì tôi cần đầu và thân gậy Horadric.” Thẩm Dịch nói xong, đã lấy ra thanh chủy thủ “Khóa cổ” từ trong văn chương đặt trước mặt hai người.

    “Đội Nam Hải cầm nhiệm vụ Maggot Lair và Claw Viper Temple, đội Phong Lâm cầm nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ. Tôi dùng cái thanh vũ khí cấp C này đổi đầu và thân gậy Horadric, đội Nam Hải các cô cũng không thiệt thòi.”

    Ambela lập tức nói: “Đội trưởng Thẩm muốn hai món này, không phải là nhận được nhiệm vụ Horadric đấy chứ? Có quan hệ với Deckard Cain? Khối lập phương Horadric?”

    Tâm tư cô nàng này thực linh hoạt, mới nghe một chút đã rõ mười mươi.

    Thẩm Dịch cười không nói, cho dù biết rõ thì thế nào? Dám cá nàng sẽ không ngu đến mức trở mặt với mình.

    Bất quá Tông Đường phản bác: “Đội Nam Hải không thiệt thòi, thế nhưng đội Phong Lâm chúng tôi lại thua thiệt.”

    Đội ngũ của gã có tám người, mặc dù nhiệm vụ bảy ngôi mộ cổ tổng cộng 2800 điểm, nhưng giá trị bình quân vẫn thấp hơn đội Nam Hải, có thể nói là gã bị thiệt.

    Thẩm Dịch lôi ra Huân Chương Vinh Dự để xuống bàn: “Đội Nam Hải lấy sáu người đánh hai chỗ nhiệm vụ, về mặt nhân số cũng khá eo hẹp chứ? Ngay cả tám người đội Phong Lâm muốn đánh bảy ngôi mộ Tal Rasha cũng chưa chắc chiếm tiện nghi về mặt này. Tôi có thể giúp các vị một phen, dùng binh sĩ triệu hoán của tôi giúp các vị, có lẽ không tạo nên tác dụng gì mấy, nhưng ít ra có thể giúp mọi người làm tốt công tác phòng vệ bên ngoài, tiết kiệm rất nhiều phiền toái. Đội trưởng Tông không phải cảm thấy chịu thiệt a? Không sao cả, phí tổn thuê binh sĩ này không cần các anh ra, để cho đội Nam Hải xuất tiền thay, như vậy cuối cùng công bằng rồi chứ? Nếu anh vẫn chưa hài lòng, có thể phái một người tham gia nhiệm vụ đánh Duriel, tôi sẽ chia các anh một ít điểm cống hiến, thấy thế nào?”

    Tông Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn thương lượng với Ambela một chút.”

    Thẩm Dịch gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

    Hai người cùng đi ra khỏi phòng, lát sau đồng thời trở về.

    Tông Đường nói: “Đội trưởng Thẩm, chúng ta biết rõ anh có phương pháp nào đó có thể liên sát boss nhiệm vụ mấy lần, đây chính là lý do anh kiên trì muốn đạt được Duriel. Chúng tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng cũng có điều kiện bổ sung, chính là lấy được ít nhất hai kiện ban thưởng từ Duriel. Đương nhiên chúng tôi sẽ xuất tiền mua sắm, bất quá phải giảm cho chúng tôi 40% giá tiêu chuẩn.”

    “Các vị muốn cái gì?”

    “Một lọ máu ma vương địa ngục Duriel và vũ khí người này rơi xuống.”

    “Hê, đây chính là mấy thứ đáng tiền nhất, giảm 10% còn có thể cân nhắc.”

    “30% đi, đội trưởng Thẩm làm gì so đo quá mức như vậy, anh ăn thịt, cũng nên cho chúng tôi húp tí cháo.”

    “Giảm giá 20%, đây là nhượng bộ cuối cùng, những thứ này cũng không phải của một mình tôi, hơn nữa… Nếu như thực lực của Duriel mạnh hơn Andariel, chúng tôi e tối đa chỉ có thể giết hắn được thêm một lần.”

    Tông Đường và Ambela nhìn nhau, rốt cục đồng thời gật đầu: “Thành giao.”

    Một hồi đàm phán lục đục tranh giành lợi ích lẫn nhau cứ như vậy kết thúc. Trong cuộc đàm phán này, phe Thẩm Dịch với tư cách thực lực mạnh nhất, được đứng ở đỉnh lợi ích như ý nguyện, đội Phong Lâm và đội Nam Hải cũng đồng dạng lấy được điều mình muốn. Còn mười lăm kẻ mạo hiểm kia, bọn hắn đã chú định trở thành vật hi sinh cho nhiệm vụ lần này.

    Hiệp nghị ký kết xong xuôi, ba bên bắt tay nhau.

    Tông Đường cười nói: “Không biết sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, đội trưởng Thẩm có hứng thú đánh tiếp lên Cảng Kurast?”

    “Nếu tôi có hứng thú…”

    “Đội Phong Lâm chúng tôi nhất định theo sát cờ.”

    Ambela tiếp lời: “Đội Nam Hải cũng thế.”

    Thẩm Dịch trả lời đầy thâm ý: “Tin tưởng đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải tranh đoạt vấn đề phân phối nhiệm vụ nữa.”

    “Chính là như thế.” Tông Đường và Ambela đồng thanh cười to.
     
    anhemvankiep thích bài này.
  4. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    Vô Tận Vũ Trang
    Tác giả: Duyên Phận

    Nguồn: qttp.wordpress.com

    Quyển 7: Diablo II - Lord of Destruction
    Chương 25: Bạn cũ tìm đến



    Sau khi đàm phán kết thúc, Tông Đường và Ambela lại ngồi thêm một hồi, một mặt trò chuyện, tán dóc về kinh nghiệm của mình tại đô thị, bồi dưỡng cảm tình, khiến cơ sở hợp tác càng thêm bền vững, mặt khác cũng tiến thêm một bước định ra công việc chi tiết tỉ mỉ.

    Ambela và Tông Đường đều có phần cảm thấy hứng thú với binh sĩ triệu hoán của Thẩm Dịch, quyết định mượn Thẩm Dịch tất cả mười lăm gã binh sĩ, trong đó có 5 binh sĩ tinh anh, 10 binh lính bình thường.

    Khoản phí tổn này hoàn toàn do Ambela ra.

    Căn cứ điều kiện tam phương đã đàm tốt, mỗi binh lính bình thường chết trận, bồi thường 15 điểm là đủ. Binh sĩ tinh anh chết trận một người, cần phải bồi thường 200 điểm.

    Ngoài ra, hai người còn hỏi thuê Dabinett và Evans, giá thuê là 300 điểm, chết trận bồi thường 3000 điểm.

    Dabinett và Evans là hai gã lính bay duy nhất trong tay Thẩm Dịch, thích hợp trinh sát không trung nhất, lại phối hợp lính bộ, có thể hữu hiệu cam đoan hai đội không chịu đến bất luận quấy rối gì đến từ bên ngoài trong lúc chấp hành nhiệm vụ, qua đó cam đoan cẩn tắc vô áy náy ở mức cao nhất.

    Thẩm Dịch cũng đồng ý việc này.

    Theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là trao đổi con tin —— một đội viên đội Phong Lâm sẽ chấp hành nhiệm vụ Điện Ngục cùng đội Đoạn Nhận, đội Phong Lâm tự nhiên hi vọng trong tay cũng có thể có người của đối phương. Cho dù giá trị của binh sĩ triệu hoán không thể nào so với đội viên chính thức, nhưng ít ra cũng có tư thái.

    Sau khi hoàn thành hết thảy, chuyện cần bàn cũng đã bàn, tán dóc cũng đã xong, hai người không nán lại nữa, đều tự mình rời đi.

    Dõi mắt nhìn hai người ly khai, Thẩm Dịch nói: “La Hạo, bây giờ ngươi có thể đi hoàng cung, tiếp nhận nhiệm vụ võ sĩ quầng sáng.”

    Hóa ra Thẩm Dịch một mực không để mập mạp nhận nhiệm vụ, chính là muốn đợi tam phương hội đàm, xác nhận hợp tác rồi mới chấp hành.

    “Ngày mai chúng ta nên an bài như thế nào?” Kim Cương hỏi.

    Thẩm Dịch nghĩ nghĩ trả lời: “Trước khi phân phối nhiệm vụ, Hồng Lãng ngươi đi tìm Deckard Cain hỏi địa điểm của Tử Vong Thần Điện và sáu nhiệm vụ.”

    Hồng Lãng khó hiểu: “Chúng ta chỉ đi hai chỗ nhiệm vụ, còn muốn tất cả địa điểm làm gì?”

    “Cho đội Phong Lâm và đội Nam Hải.”

    “Có cần phải thế sao?”

    “Có! Hiện tại rất nhiều người còn đang nghe ngóng khắp nơi vị trí cụ thể của tất cả nhiệm vụ, thông tin thiếu thốn rất dễ dàng dẫn đến cục diện hỗn loạn. Giả sử chúng ta phân phối tốt nhiệm vụ, nhưng kết quả đội Phong Lâm và đội Nam Hải không tìm được mục tiêu của bọn hắn, ngược lại mò tới Lost City, ngươi nói tính sao bây giờ? Hay mạo hiểm giả rải rác chạy tới địa bàn của chúng ta thì sao? Việc này rất dễ dàng hình thành phiền toái không cần thiết! Hồng Lãng, ngươi phải nhớ kỹ, với tư cách người định ra quy tắc trò chơi và người được lợi, điều chúng ta phải làm chính là bảo vệ và duy trì nó, chỉ có người bị quy tắc hại mới cần phải phá vỡ.”

    “Cho nên, chúng ta không cần để ý chút tổn thất độ thân thiện này, quan trọng nhất là bảo đảm mọi người có thể tiến hành hợp tác theo kế hoạch. Buổi sáng ngày mai, ta sẽ chính thức công bố địa chỉ của Arcane Sanctuary, cho những mạo hiểm giả rải rác kia một phương hướng hành động cụ thể, đồng thời ngầm giao địa điểm nhiệm vụ tương quan cho đội Phong Lâm và đội Nam Hải, như vậy khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn sẽ giảm mạnh, đồng thời cũng để hai đội kia thiếu chúng ta một món ân tình.”

    Kim Cương gật đầu đồng ý: “Thẩm Dịch nói không sai, như vậy không còn gì tốt hơn. Đỡ cho những người kia chạy loạn khắp nơi giống như ruồi không đầu, tạo thêm phiền toái cho chúng ta.”

    Hồng Lãng lúc này mới nhún vai, đi ra cùng mập mạp.

    Sau hai mươi phút, hai người trước sau trở lại, mập mạp chính thức mang về nhiệm vụ võ sĩ quầng sáng, còn Hồng Lãng thì tiêu hao 80 điểm thân thiện, đạt được toàn bộ tư liệu liên quan đến sáu nhiệm vụ từ chỗ Deckard Cain. Còn địa điểm Tử Vong Thần Điện, do có quan hệ với nhiệm vụ chính lão đầu ban bố, cho nên không khấu trừ độ thân thiện. Kể từ giờ, giữa Hồng Lãng và Deckard Cain cũng chỉ còn thừa 10 điểm thân thiện. Hồng Lãng tức giận đến mắng to lão đầu vong ân phụ nghĩa.

    Sau khi nhận bản đồ, Thẩm Dịch cẩn thận phân tích một chút, chỉ vào bản đồ nói: “Lost City ở phía nam Lut Gholein, Điện Ngục phía Tây, từ Lost City đến Điện Ngục, khoảng cách ước chừng 120 km. Ta thấy năm người Chu Nghi Vũ, Avril, Hồng Lãng, Kim Cương, La Hạo phụ trách, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ quái vật nơi đó, lại đi vòng đến Điện Ngục, điểm thưởng tích lũy cho Kim Cương, Hồng Lãng và La Hạo cầm, bảo quản và phân phối phần thưởng giao cho Kim Cương phụ trách.”

    Cho Avril đến Lost City, chủ yếu vẫn là vì khối lập phương Horadric trong game là giấu ở một cái rương vàng trong Tử Vong Thần Điện, mà không phải rơi xuống từ boss, thế giới nhiệm vụ lần này rất có thể cũng tương tự, bởi vậy không cần thiết để Avril đi Tử Vong Thần Điện. Hơn nữa khối lập phương Horadric, một cái đủ rồi, có thêm cũng thế.

    “Về phần Điện Ngục, liền do tôi, lão Mạnh và bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng bọn họ đối phó. Nhiệm vụ của bên tôi không phải nhanh chóng hoàn thành tận diệt, mà là bảo đảm nơi đây sẽ không bị những người khác chiếm cứ, thẳng đến khi nhóm Hồng Lãng hoàn thành nhiệm vụ chạy tới. Ngoài ra tôi cũng đã đáp ứng mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng, cam đoan điểm tích lũy của bọn họ có thể đạt được 450 điểm trở lên. Điện Ngục có 1800 điểm cống hiến tích lũy, chia đều cho bọn họ, đại khái vừa vặn.”

    Bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng dù sao cũng là thành viên đội Long Nha, cho dù đại thế đã mất, không thể không cúi đầu, thế nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi ghen ghét bọn Thẩm Dịch. Thẩm Dịch cũng không an tâm để bọn họ đi theo đội viên của mình hành động, thành ra mới cho bọn họ đi theo hắn, trộn lẫn với đội viên đội Phong Lâm, cùng nhau dò xét. Nếu mấy tên này dám có dị động gì, hắn cũng có chỉ có thể kéo người khác chịu tội thay.

    Có thể nói Thẩm Dịch đã hao hết tâm tư trên việc an bài nhân sự, vừa phải cẩn thận đề phòng, vừa phải lợi dụng đầy đủ.

    “Tử Vong Thần Điện ở sườn đông Lut Gholein, nơi này không phải khu nhiệm vụ chính tuyến, khả năng phát sinh ngoài ý muốn thấp nhất, về mặt thời gian cũng không có gì gấp gáp, cho nên chúng ta không cần phải phái ra quá nhiều người, nhưng phải năng lực toàn diện. Ôn Nhu, binh lính của anh đều giao cho em… Em mang theo bọn hắn đi tiêu diệt toàn bộ Tử Vong Thần Điện, có thể làm được sao?”

    Trước mắt Ôn Nhu xem như một thành viên có năng lực toàn diện nhất đội Đoạn Nhận, đồng thời có được năng lực chiến đấu tầm gần và tầm trung, năng lực khống chế, sát thương và khôi phục toàn bộ có đủ. Huyết thống Thiên Sứ Ban Mai của nàng lại có thể phục sinh sinh vật triệu hồi, dễ dàng liên hợp binh sĩ triệu hoán phát huy tác dụng, chỉ cần không tham công liều lĩnh, từng bước tiến tới, tiêu diệt toàn bộ Tử Vong Thần Điện không phải là vấn đề quá lớn.

    Ông Nhu khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

    “Nhưng em phải giao dây chuyền Ánh Sao cho La Hạo, mặt khác Frost cũng sẽ không mang theo bộ trang bị kiến đen.”

    Tử Vong Thần Điện và Điện Ngục một đông một tây cách xa nhau quá xa, Ôn Nhu đi Tử Vong Thần Điện, tám phần là không kịp đi Điện Ngục rồi, chỉ có thể sớm xuất ra dây chuyền Ánh Sao và bộ trang bị kiến đen. Bất quá với Ôn Nhu mà nói, kỹ năng chỉ có thể sử dụng một lần, cũng không phải quá mức để ý.

    “Sẽ không quá nguy hiểm chứ? Tử Vong Thần Điện đến cùng khó hay dễ đối phó, chúng ta cũng không ai biết, để một mình Ông Nhu…” Kim Cương có chút bận tâm.

    “Đánh không lại có thể buông tha, không phải nhiệm vụ chính tuyến hết thảy không được phép dốc sức liều mạng, lúc tất yếu cứ dùng binh sĩ triệu hoán cản phía sau.”

    “Cũng chỉ đành vậy.” Kim Cương gật đầu.

    Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, nhìn xem không còn việc gì, Thẩm Dịch nói: “Thông tri kế hoạch cho những người khác, nếu không có vấn đề gì nữa, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi đi.”

    Ôn Nhu đột nhiên nói: “Lại có người đến.”

    “Hả?” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Xem ra nhà chúng ta thật đúng là đủ náo nhiệt a.”

    Hắn đưa mắt liếc mập mạp ra hiệu, mập mạp chạy tới mở cửa, chỉ thấy một người đứng trước cửa, đầu đội mũ rộng vành, sau lưng là một người nữ đánh thuê Rogue, đúng là mạo hiểm giả cướp được nhiệm vụ Blood Raven.

    Tay gã giơ lên không trung chưa đặt xuống, hiển nhiên là muốn gõ cửa, không ngờ đối phương đã mở ra trước, không khỏi cười ha ha thành tiếng: “Tính cảnh giác không tệ, Thẩm Dịch.”

    Nghe được thanh âm này, Thẩm Dịch cũng không khỏi ngây ra: “Là ngươi.”

    Người mạo hiểm kia chậm rãi bỏ xuống mũ rộng vành, rõ ràng là mặt sẹo.

    Nhìn khuôn mặt giật mình của Thẩm Dịch, mặt sẹo cười hắc hắc: “Không nghĩ tới sẽ là ta đi.”

    “Đúng vậy a, không nghĩ tới ngươi cũng tham gia nhiệm vụ lần này, ta còn tưởng đâu là vị anh hùng hảo hán nào đó, có thể đoạt nhiệm vụ từ tay đội Phong Lâm.” Thẩm Dịch cười cười, ra dấu mời mặt sẹo vào nhà.

    Mặt sẹo cũng không khách khí, đi theo Thẩm Dịch vào phòng, liền gặp được Ôn Nhu quơ tay: “Chào huấn luyện viên!”

    Hai mắt mặt sẹo tỏa sáng: “Ồ! Hóa ra ngươi cũng đã qua cửa tân thủ.”

    Gã vẫn còn nhớ rõ Ôn Nhu.

    “May mắn mà thôi, tôi cũng không giống ai đó giảo hoạt, mượn tiền người khác vượt qua kiểm tra.” Ôn Nhu ngồi trên lan can, bắt chéo hai chân trả lời.

    Mời mặt sẹo ngồi xuống, Thẩm Dịch ném cho gã một điếu thuốc: “Sao lại mang mũ rộng vành che che giấu giấu ấy? Lúc ở Trại Rogue, nếu ngươi sớm cởi mũ xuống một chút, mọi người liền có thể cùng nhau hợp tác rồi. Bất kể nói thế nào, chúng ta coi như cũng từng có giao tình.”

    Thẩm Dịch nói cũng không sai, mặt sẹo tốt xấu gì cũng từng giúp hắn, cho dù thu tiền lãi, nhưng dù sao cũng là đôi bên tình nguyện. Về sau lại làm qua hai lần giao dịch, cũng coi như là người quen. Nếu mặt sẹo sớm lộ ra chân diện mục, Thẩm Dịch nhất định sẽ giúp gã một tay. Đương nhiên, nhìn bộ dáng mặt sẹo lẫn vào bây giờ cũng không tệ, một người độc chiếm nhiệm vụ Blood Raven, không những ẵm trọn điểm thưởng tích lũy, còn lấy được một vị nữ đánh thuê Rogue, đây chính là một trong những phần thưởng có giá trị nhất màn I.

    Mặt sẹo tự châm cho mình điếu thuốc, rít rít vài hơi, lúc này mới nói: “Không phải ta không muốn, mà là không thể.”

    “Sao thế? Có kẻ địch?” Thẩm Dịch lập tức đoán được vấn đề.

    Mặt sẹo gật đầu: “Vì truy sát kẻ thù, ta mới đến thế giới này. Để tránh không bị phát hiện, ta phải đeo mũ rộng vành, cho nên thật xin lỗi lúc ấy không thể tới chào hỏi ngươi.”

    “Vậy bây giờ…”

    “Đã chết.”

    Thẩm Dịch đã sáng tỏ, hắn không hỏi, cũng không cần phải hỏi gì thêm. Ở nơi như Huyết Tinh đô thị, gút mắc ân oán tình cừu mỗi ngày đều diễn ra, giữa người và người thường thường không phải bạn thì chính là địch. Vì săn giết cừu nhân mà mặt sẹo truy vào thế giới nhiệm vụ, quả thực là hành vi không thể bình thường hơn.

    Có chỗ bất đồng là, gã rất thông minh lựa chọn che giấu tung tích tiến vào.

    Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Tạ Vinh Quân.

    Liệu Tạ Vinh Quân có đi theo mình tiến vào thế giới Diablo không?

    Nếu như Tạ Vinh Quân làm như mặt sẹo, núp trong chỗ tối, sau đó vụng trộm tới gần mục tiêu, lại bạo nộ tập kích… Trong lòng Thẩm Dịch đột nhiên không khỏi dâng lên một hồi phiền muộn.

    Nếu nói Tạ Vinh Quân lúc trước là một mãnh hổ, bễ nghễ thiên hạ, dũng mãnh vô địch. Như vậy hiện tại người này đã biến thành một con rắn độc, tàng hình trong tối, vô ảnh vô tung.

    May mắn là, 52 kẻ mạo hiểm lần này chỉ có một mình mặt sẹo đeo áo choàng, nhưng khó bảo đảm Tạ Vinh Quân sẽ không học được năng lực gì khác để cải biến diện mạo của mình… Đây chính là một thế giới kỳ tích có thể tồn tại mọi khả năng.

    Phất phất tay, phủi nhẹ phiền não như mây khói, Thẩm Dịch nói: “Chuyện riêng đã làm xong, cũng nên toàn lực làm nhiệm vụ rồi.”

    Mặt sẹo mỉa mai cười: “Nhiệm vụ? Bọn ta còn có nhiệm vụ để làm? Thẩm Dịch, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải đã bàn tốt chuyện hợp tác với Tông Đường và Ambela rồi hay không?”

    Thẩm Dịch ngẩn người: “Ngươi biết?”

    Mặt sẹo hừ lạnh: “Làm sao có thể không biết? Thời điểm Tông Đường và Ambela đến không có ý định dấu giếm người khác. Ba đoàn đội các ngươi, không phải chính là định ỷ vào người đông thế mạnh cưỡng chế đám lẻ hay sao? Nói cho ta biết, có đúng như vậy không?”

    Thẩm Dịch cười khổ: “Arcane Sanctuary lưu cho bọn hắn, còn những chỗ khác, ai đi người đó chết.”

    “Vì sao còn phải chừa lại một chỗ?”

    “Đạo lý chó cùng rứt giậu này, chúng ta vẫn hiểu. Chó bị đói mờ mắt sẽ quay sang cắn bừa, nhưng chỉ cần ném cho chúng một cục xương, chúng liền sẽ tự tranh nhau.”

    Mặt sẹo gật gật đầu, gã hít vài hơi thuốc, nghĩ một lát mới nói: “Những người kia bảo là muốn liên hợp lại, kỳ thật chỉ là một đám ô hợp thôi, không tạo nổi sóng gió gì. Một khi phóng ra cục xương Arcane Sanctuary này, phần lớn người sẽ chạy tới đoạt nhiệm vụ, dám còn dư lại đi chọi với các ngươi chính là muốn chết, cho nên cũng chỉ có thể đi chém giết nhiệm vụ, đây là một ngõ cụt không lối thoát.”

    Thẩm Dịch cười cười: “Nếu không ta giúp ngươi bàn lại với hai người họ.”

    Mặt sẹo lắc đầu: “Không cần phải vậy. Dù sao ta đã cầm được nhiệm vụ Blood Raven, chỉ cần hơi cố gắng một chút, thoát khỏi danh sách tử vong chỉ là vấn đề sớm muộn. Ta tới tìm ngươi, là có chuyện khác cần ngươi hỗ trợ.”

    “Chuyện gì?”

    “Cho ta mượn vài món trang bị.”

    “Làm chi?”

    “Giết Radament.”
     
    anhemvankiep and dawnle like this.
  5. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    Vô Tận Vũ Trang
    Tác giả: Duyên Phận

    Nguồn: qttp.wordpress.com

    Quyển 7: Diablo II - Lord of Destruction
    Chương 26: Bộ trang bị Thủ Vệ (thượng)



    Radament, boss nhiệm vụ thứ nhất màn II trong game.

    Trong cuộc thi đấu lần này, nhiệm vụ dưới Đường Cống Ngầm (Sewers) cũng không được nêu lên, Thẩm Dịch vốn tưởng rằng sẽ không có nhiệm vụ này, không ngờ nó lại nhảy ra từ miệng mặt sẹo.

    “Ngươi muốn giết Radament? Đây là chuyện gì?”

    Mặt sẹo cười khổ: “Còn không phải là vì lính đánh thuê mới thu của ta…”

    Hóa ra sau khi mặt sẹo hoàn thành nhiệm vụ Blood Raven đã nhận được một vị nữ đánh thuê Rogue Scout tên là Tina, thuộc lớp băng tiễn, có thể phóng ra mũi tên băng, lực sát thương cũng không yếu, có tác dụng phụ trợ cực mạnh. Luận thực lực tổng hợp, có lẽ không bằng cả đám binh sĩ triệu hoán của Thẩm Dịch, Nhưng nếu bàn về lực chiến đấu cá nhân, Tina mạnh hơn mấy người Frost rất nhiều.

    Vốn dĩ mặt sẹo đã thỏa mãn, không ngờ sau khi tới Lut Gholein, Tina đột nhiên nói cho gã biết, nếu như có thể để nàng giết chết Radament, nàng có thể tấn cấp lần nữa. Sau đó mặt sẹo liền nhận được nhiệm vụ liên hoàn tiếp nối nhiệm vụ Blood Raven: để Tina solo với Radament, đồng thời giết chết nó. Nhiệm vụ thành công, Tina tấn thăng thành lính đánh thuê trung cấp, toàn thuộc tính 40, đồng thời có thể chuyển chức thành lính trường thương cận chiến. Nhiệm vụ thất bại, vĩnh cửu mất đi cơ hội tấn cấp.

    Lúc này mặt sẹo có chút do dự. Gã một mặt phải cân nhắc nhiệm vụ chính tuyến, mặt khác còn muốn cân nhắc nhiệm vụ liên hoàn. Vừa vặn lúc này Tông Đường và Ambela tìm đến Thẩm Dịch, gã ý thức được mấy đoàn đội trước kia tự mình phần hành động hôm nay chỉ sợ sẽ liên hợp lại, với mạo hiểm giả rải rác mà nói, chuyện này quá nguy hiểm. Mà gã đã có điểm thưởng nhiệm vụ Blood Raven, mắt thấy tình huống này, liền quyết định thẳng thắn buông tha tranh đoạt điểm tích lũy màn II, trước tiên toàn lực hoàn thành nhiệm vụ tấn cấp của Tina đã.

    Chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng không phải dễ. Tuy Radament không phải trùm cuối, nhưng đến cùng vẫn là boss hạng trung ở Khu Phổ Thông, bằng 25 điểm toàn thuộc tính của Tina, phần thắng thực sự quá xa vời.

    Vì vậy gã liền nghĩ đến việc tìm Thẩm Dịch. Một mặt là hi vọng xác nhận Thẩm Dịch sẽ đi Cảng Kurast, nếu như vậy, gã có thể yên tâm can đảm đi làm nhiệm vụ Radament, mặt khác hi vọng có thể mượn Thẩm Dịch chút ít trang bị, tăng lên thực lực của Tina, bảo đảm nàng có thể đánh bại Radament.

    Nhìn từ góc này có thể thấy cách nghĩ của gã giống Thẩm Dịch như đúc, lợi dụng đầy đủ khả năng cường hóa bằng cách chuyển dời ngoại vật, tạm thời tăng cường cho mục tiêu chỉ định nào đó.

    “Lính trường thương toàn bộ thuộc tính 40 điểm…” Thẩm Dịch nhỏ giọng lầm bầm một câu.

    40 điểm toàn thuộc tính, đa phần mạo hiểm giả Khu Phổ Thông đều không đạt đến, khó trách mặt sẹo dám liều mạng dấn thân vào nguy hiểm, quyết hoàn thành nhiệm vụ này.

    Chứng kiến Thẩm Dịch do dự, mặt sẹo có chút ngượng ngùng nói: “Ta cũng biết yêu cầu của mình có hơi quá mức, chỉ là nể tình mọi người quen biết đã lâu, hi vọng Thẩm Dịch ngươi có thể giúp ta một tay. Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần ngươi có thể cho ta mượn găng tay sấm sét lúc trước ta bán ngươi, lại thêm một tấm áo giáp là được.”

    “Có nắm chắc không? Nếu như lính đánh thuê của ngươi chết, trang bị của bọn ta coi như đi đời.” Có hiệp nghị tồn tại, Thẩm Dịch không sợ mặt sẹo không trả, chỉ là lo lắng lính đánh thuê chết trận, dù có hiệp nghị cũng bằng thừa.

    “Nếu ngươi có thể cho mượn, hi vọng thành công khoảng chừng năm thành.” Mặt sẹo thành thật trả lời: “Bất quá nếu Tina đánh không lại Radament, lúc tất yếu ta sẽ đích thân ra tay, tối đa nhiệm vụ thất bại, tuyệt sẽ không để ngươi tổn thất. Đúng rồi, nếu như Tina chết trận trong nhiệm vụ, sẽ không tài nào phục sinh được nữa, cho nên ta sẽ không để loại chuyện này phát sinh.”

    Thẩm Dịch nhăn mày lại, suy nghĩ kỹ một hồi, hắn lắc đầu nói: “Không phải ta không chịu hỗ trợ, cũng không phải không tin ngươi, thật sự là lần này chúng ta có một vị đồng bạn, bản thân hắn cũng cần một đống trang bị… Kẻ hắn sắp phải đối mặt, càng khủng bố hơn Radament, trang bị của chính chúng ta còn ngại không đủ dùng.”

    “Nhiệm vụ nghề nghiệp?” Mặt sẹo đột nhiên hỏi một câu.

    “Hóa ra ngươi cũng biết?” Thẩm Dịch vẫy tay, mập mạp đã đi tới, mở ra nhiệm vụ nghề nghiệp của mình cho đối phương xem.

    Chứng kiến mập mạp muốn solo Duriel, mặt sẹo hít vào một hơi.

    Gã biết được Thẩm Dịch không phải nói bừa qua loa tắc trách, lại càng thêm sầu khổ. Hết lần này tới lần khác gã lại không còn quen ai ở thế giới này, nếu muốn tìm người hỗ trợ cũng không biết nên tìm ai. Gã càng nghĩ càng nôn nóng, nhịn không được cầu Thẩm Dịch: “Có thể hoãn lại tốc độ của các ngươi một chút hay không? Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ đưa trang bị lại cho các ngươi.”

    Vừa nói xong chính gã cũng thấy xấu hổ, hiển nhiên biết rõ yêu cầu này quá mức gây khó dễ người khác, vội vàng lại thêm một câu: “Ta có thể trả điểm Huyết Tinh.”

    Thẩm Dịch lắc đầu.

    “1000 điểm!”

    “2000 điểm!”

    “3000 điểm!”

    Thẩm Dịch thở dài: “Đây không phải vấn đề tiền.”

    Đúng vậy a, đây cũng không phải là vấn đề điểm Huyết Tinh.

    Trang bị có thể giúp Tina chiến thắng Radament, cũng không phải là một hai món đơn giản như vậy, nhất định phải có ưu thế áp đảo. Mà trong tay Thẩm Dịch chỉ có hai thứ có được loại ưu thế áp đảo này: bộ trang bị Kiến Đen và T-1000.

    Hai thứ này đều là chỗ dựa quan trọng nhất giúp mập mạp solo Duriel, tuyệt không khả năng cho mượn đấy. Nếu chỉ cho mượn găng tay sấm sét và một chiếc áo giáp, 50% nắm chắc, tỷ lệ Tina tử vong rất cao, hắn cũng không nguyện liều lĩnh đợt phiêu lưu này. Thứ tốt không thể cho mượn, thứ thông thường cho mượn không được việc, mâu thuẫn như vậy khiến Thẩm Dịch không muốn gánh.

    Mặt sẹo cũng gấp, với gã mà nói, bỏ qua cơ hội lần này, về sau Tina khả năng sẽ không còn cơ hội nào để tấn cấp nữa. Một khi Tina thành công chuyển chức, chẳng những toàn thuộc tính 40, càng hiếm hơn chính là còn kèm theo quầng sáng Cầu Nguyện (Prayer Aura), không chỉ có năng lực tiến công, còn có được hiệu quả phụ trợ cường đại.

    Mắt thấy Thẩm Dịch đã rõ ràng tỏ vẻ lực bất tòng tâm, gã đột nhiên xuất ra một chiếc mũ giáp từ Huyết Tinh văn chương đặt lên bàn: “Ngươi xem cái này một chút.”

    Mũ giáp Thủ Vệ: sau khi trang bị tăng lên 6 điểm phòng ngự, suy yếu 10% tổn thương đến từ tất cả kỹ năng, hiệu quả có thể chồng chất. Có được kỹ năng Chuyển Hóa: biến một đòn công kích của đối thủ thành sinh mệnh lực của mình, giới hạn tại đòn công kích bình thường. Bản vật phẩm là một phần trong bộ trang bị Thủ Vệ. Yêu cầu đeo: Lực lượng 20, thể chất 20.

    Chứng kiến món đồ này, tất cả mọi người đồng thời đứng lên, Thẩm Dịch ngạc nhiên nhìn đối phương, mặt sẹo đã nói: “Nếu ta đoán không lầm, trong tay ngươi hẳn có hai món trang bị Thủ Vệ chứ?”

    “Làm sao ngươi biết?”

    Mặt sẹo cười cười: “Ta đương nhiên biết rõ. Ngươi đã quên mình từng tại trên thị trường sưu tầm qua mũ giáp Thủ Vệ cùng giày chiến Thủ Vệ hay sao?”

    Thẩm Dịch nhướng mày: “Đã như vậy, vì sao khi đó không nói cho ta biết ngươi có thứ này?”

    Mặt sẹo cười ha ha một tiếng: “Ta đương nhiên không thể nói ngươi biết. Ngươi đang sưu tập hai món trang bị Thủ Vệ chứ không phải một, điều này có nghĩa cho dù ta bán mũ giáp cho ngươi… ngươi cũng không thể có được nguyên bộ, tự nhiên không có khả năng ra giá tốt. Cho nên ta muốn chờ ngươi có được giày chiến rồi mới ra tay, đến lúc đó… Ta tin tưởng ngươi sẽ nguyện ý ra giá tiền nhân đôi thậm chí cao hơn để mua. Vậy chẳng phải tốt hơn sớm bán cho ngươi chứ?”

    Thẩm Dịch ngẩn ngơ, không nghĩ tới mặt sẹo thế mà cho hắn một câu trả lời như vậy, người này bề ngoài tục tằng, tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, coi bộ cũng có thiên phú làm gian thương.

    Khó trách mặt sẹo tự tin đến tìm hắn, trong tay đúng là nắm một lá bài tẩy như vậy, chỉ là gã cũng biết lá bài này vốn có thể càng đáng giá hơn nữa, bởi vậy không muốn đơn giản vận dụng, thời khắc này phải đem ra vì lính đánh thuê của mình.

    Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch khẽ thở dài: “Ngươi nói đúng, với tư cách kiện trang bị Thủ Vệ thứ ba, ta đích xác không thể ra giá tiền quá tốt. Chính vì thế, ta vẫn muốn cự tuyệt ngươi.”

    “Thế nếu ta nói cho ngươi, ta biết ai có giày chiến thì sao? Hơn nữa liền ở ngay thế giới này!”

    “Ngươi nói cái gì?” Tất cả mọi người kích động lên.

    Mặt sẹo đã nhanh chóng nói: “Ba giờ! Cho ta mượn trang bị ba giờ, sau khi xong chuyện, cái mũ này sẽ bán cho các ngươi với giá thông thường, đồng thời ta cũng nói cho các ngươi biết giày chiến Thủ Vệ trong tay ai.”

    Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nói: “Lấy ra găng tay sấm sét và giáp hộ tâm.”

    Hai món trang bị được đặt lên bàn, mặt sẹo nhướng mày: “Thẩm Dịch huynh đệ, ta dùng mũ giáp Thủ Vệ làm một cái giá lớn, cũng không phải đổi lấy 50% nắm chắc.”

    Gã đã ra vốn gốc, tự nhiên yêu cầu 100% nắm bắt Radament, những vật này há có thể thỏa mãn khẩu vị của gã.

    Thẩm Dịch lại thả lên một con trùng rối: “Thứ này có thể khống chế quái vật chiến đấu cho ngươi, thời điểm giết Radament, nhớ kỹ lưu một con quái vật da dày thịt thô nhưng đẳng cấp hơi thấp đưa cho lính đánh thuê của ngươi làm tấm chắn, sẽ khá hữu dụng.”

    “Vẫn không đủ.” Mặt sẹo lạnh lùng nói.

    Ôn Nhu đột nhiên tiến lên một bước, cởi ra vòng tay Tình Nhân trên cổ tay ném trước người mặt sẹo: “Ngươi đúng là may mắn, lính đánh thuê của ngươi là nữ, ta nghĩ thứ này sẽ có trợ giúp rất lớn với nàng.”

    “Ôn Nhu, em!” Thẩm Dịch chấn động.

    Ôn Nhu đã nhanh chóng nói: “Em cũng không cần nó lắm, nhưng chúng ta lại cần mũ giáp và giày chiến kia.”

    Mặt sẹo tiếp nhận vòng tay Tình Nhân, thanh âm nhắc nhở của Huyết Tinh văn chương tùy theo truyền đến:

    “Tăng lên 10 điểm ưu tiên cho tất cả hiệu quả kỹ năng của người đeo, tăng 10% tỉ lệ phát động hiệu quả đặc thù, rút ngắn 20% thời gian hồi phục, gia tăng 5 điểm công kích của vũ khí, kèm theo kỹ năng đặc thù: Vết Thương Xanh Biếc…”

    Mặt sẹo mừng lớn.

    Tina là lính đánh thuê băng tiễn, lúc công kích mục tiêu sẽ kèm theo đặc hiệu đóng băng giảm tốc độ, bổ sung tổn thương hệ băng.

    Khoan nói thứ này có thể đề cao tỷ lệ đóng băng của Tina, rút ngắn thời gian hồi chiêu, càng hiếm hơn chính là Vết Thương Xanh Biếc không ngờ có thể gây cho boss thiệt hại 10% trị số sinh mệnh lực lớn nhất, sinh ra tổn thương hệ độc 3-9 điểm/giây.

    Chỉ riêng kỹ năng này, trước hết đã giảm sinh mệnh lực của Radament xuống còn 90%.

    Gã nhịn không được cười lên ha hả: “Được, món này được, lần này may nhờ có các ngươi!”

    Đã có ba món trang bị này, hơn nữa tự gã vẫn còn một ít trang bị có thể giao cho Tina, tỉ lệ giết chết Radament lập tức tăng nhiều.

    Ôn Nhu lạnh lùng nói: “Muốn lấy thì lưu lại mũ giáp và tin tức trước.”

    Mặt sẹo lập tức nói: “Tin tức hiện tại có thể cho các ngươi, mũ giáp không được, Tina còn muốn dùng.”

    Thẩm Dịch trầm giọng nói: “Hồng Lãng, cho hắn giày Ngược Gió, đổi lấy mũ giáp.”

    Giày Ngược Gió cấp C: gia tăng 20% tốc độ di chuyển. kỹ năng kèm theo trang bị – Phản Xạ: sở hữu tỷ lệ nhất định phản xạ kỹ năng công kích.

    Nhìn đôi giày, hai mắt mặt sẹo đều thẳng.

    Với một cung tiễn thủ, tầm quan trọng của tốc độ di chuyển không cần hỏi cũng biết, huống chi giày này còn có kỹ năng Phản Xạ.

    Nghĩ nghĩ, gã cắn răng một cái rốt cục gật đầu: “Được!”

    “Giày chiến trong tay ai?”

    “Ambela!”
     
    anhemvankiep thích bài này.