Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 616: Giảm Giá

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Rất nhiều tài nguyên của Hương Tuyết Hải cùng Ái Đạt đều có thể mượn lẫn nhau, kỹ thuật số hoá của sản phẩm điện gia dụng cũng là phương hướng phát triển của tương lai. Điểm này có thể dựa vào tài nguyên kỹ thuật của Cẩm Hồ, dựa vào kế hoạch Vườn Sồi, doanh tiêu, hệ thống sau khi bán cũng có thể hỗ trợ được.

    Cuối cùng đem hệ thống doanh tiêu của hai tập đoàn tách ra, đưa vào trong một công ty. Đó cũng không phải việc có độ khó rất lớn. Đợi đồ điện của Thịnh Hâm Hoàn Cầu tiếp tục mở rộng, đem nghiệp vụ hậu cần của hai tập đoàn ném cho Thịnh Hâm đi làm, cũng là lựa chọn rất tốt.

    Đương nhiên, muốn hình thành hệ thống phức tạp như vậy, cũng làm cho nó vận hành có hiệu quả rõ ràng, những chỗ cần phải cố gắng còn rất nhiều.

    Viên khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang bắt đầu kiến thiết, Trương Khác vẫn còn chưa có đi tham quan qua. Lấy lời của bản thân y để nói thì, cho tới bây giờ y vẫn chưa có thể xem như là ông chủ của Hương Tuyết Hải. Nếu lần này qua đây, những người khác phải tóm lấy cùng đi một chuyến. Trương Khác liền miễn cưỡng đi qua theo.

    Khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang được duyệt từ năm 94, chỉ là mấy xí nghiệp điện gia dụng quốc hữu của Huệ Sơn vẫn không chịu nổi, vô lực kiến thiết. SamSung có ý định tổ chức ở đây thành căn cứ chế tạo tại quốc nội của họ. Đáng tiếc sự tình bị nhóm Trương Khác liên thủ làm thất bại.

    Sau khi điện tử Ái Đạt đổ tiền vào 300 triệu, khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang liền cấp tốc khởi động. Đầu năm lại huy động vốn thêm 50 triệu USD, đều đưa vào viên khu này. Lúc này mới tính đủ quy mô.

    Đối diện với khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang là khu vực chế tạo sản phẩm thiết bị điện với quy mô hơn 1000 mẫu, được xem là đầu nguồn hiện kim của tập đoàn Chính Thái. Khi đi qua, Trương Khác bảo xe dừng lại một chút, cười nói với Tôn Thượng Nghĩa:

    - Đây là cái gọi không phải oan gia không chạm mặt. . .

    Nhìn khu vực sản xuất với quy mô vĩ đại của tập đoàn Chính Thái, nghĩ thầm tương lai 10 năm, sản nghiệp thiết bị điện của quốc nội cũng có không gian phát triển rất lớn. Tạ gia có cơ sở tốt như vậy, muốn thoáng cái lật đổ Tạ gia cũng rất khó.

    Đương nhiên rồi, thị trường sản phẩm đồ điện có dung lượng hữu hạn, Tạ gia không có khả năng ngăn chặn khát vọng phát triển đa nguyên hóa.

    Tôn Thượng Nghĩa cười cười. Tập đoàn Chính Thái coi như là một xí nghiệp rất có thực lực, nhưng so sánh với Cẩm Hồ, bố cục còn kém quá xa.

    Đào Hành Kiện thấy Trương Khác ngưng mắt nhìn phương hướng đại môn xưởng của Chính Thái, nói:

    - Hiện tại là Tạ Vãn Sơn phụ trách sự vụ chính, gần đây họ tiếp xúc tương đối mật thiết với một xưởng thiết bị làm lạnh trong TP. Huệ Sơn, không biết có phải có ý đồ hướng về ngành chế tạo tủ lạnh không...

    - Mỗi năm họ đưa vào Khoa Vương hơn 400 triệu, chỉ được vài rổ trứng gà, họ không sợ tôi đạp bay cái rổ DVD player của họ sao?

    Trương Khác trêu tức cười:



    - Tại lĩnh vực chế tạo thiết bị điện truyền thống, họ vẫn có ưu thế về kỹ thuật. . .Hiện tại họ xem như biết nghĩ lại rồi.

    Cũng không thể nói lúc trước tập đoàn Chính Thái lựa chọn cùng theo vào sản nghiệp đầu đĩa là một lựa chọn sai lầm, sai lầm lớn nhất của họ là lựa chọn một con đường thị trường vô cùng cấp tiến. Năm nay Khoa Vương chỉ trả cho CCTV 500 triệu phí quảng cáo, không tính đến đầu tư vào thị trường hải ngoại, quảng cáo tại địa phương ở quốc nội cũng sẽ không dưới 100 triệu.

    Hầu như Trương Khác có thể tính toán ra tổn thất ngày hôm nay Khoa Vương phải tiếp nhận, y cười cười, không nói thêm gì, bảo Phó Tuấn lái đi đến nơi họ muốn đi.

    Mỗi ngày Tạ Vãn Sơn đều đúng 8h30 đến nhà xưởng này, thấy đuôi chiếc Mercedes-Benz quẹo đi vào cổng xưởng Hương Tuyết Hải.

    Mercedes-Benz W140 đường nét ở đuôi rất cứng, rất dễ nhận ra, Huệ Sơn cũng không có mấy chiếc, Tạ Vãn Sơn nghĩ thầm: Hương Tuyết Hải lại dẫn quý nhân nào vào cửa đây? Cảm giác động tác gần đây của Hương Tuyết Hải khả năng không ít, hắn cầm lấy ĐTDĐ muốn hỏi thăm một chút tin tức của Tạ Kiếm Nam tại Hải Châu.

    Trước khi Trương Khác rời khỏi Hải Châu, yêu cầu Cẩm Hồ cung cấp hàng với giá tốt cho điện Tân Nguyên. Mãi đến ngày 18, cùng Tư Cao Bách, Đức Nghi, Philips đạt thành ý đồ nhất trí, thống nhất giảm xuống giá cả cung cấp chip giải mã.

    Trước đó Khoa Vương cùng các cửa hàng đầu đĩa khác đều đề xuất yêu cầu điều chỉnh giá với ba nhà cung cấp linh kiện chủ chốt này. Nhưng không nghĩ đến điều chỉnh giá sẽ đến nhanh như vậy.

    Tạ Vãn Sơn khi đang suy nghĩ đến Tạ Kiếm Nam và Trần Tịnh, tại cửa quán bar nghe được nội dung gọi điện thoại của Trương Khác, có thể chính là chỉ cái này hay không, mà không phải là nhằm vào ngôn từ của Tạ Chiêm không thoả đáng?

    Rất nhiều người đều tin tưởng Cẩm Hồ cùng Tư Cao Bách, Đức Nghi, Philips thực tế đã bí mật hình thành đồng minh về giá cả trên việc cung cấp linh kiện DVD player. Nói như vậy, Tạ Chiêm xem như là hi sinh vô ích rồi?

    Đương nhiên, cũng không có ai sẽ nhắc lại chuyện để Tạ Chiêm trở lại.

    Tạ Vãn Sơn không phụ trách nghiệp vụ của Khoa Vương, nói chung đều là một hệ thống sản nghiệp nội địa, vẫn phải quan tâm một chút.

    Mấy nhà cung cấp linh kiện điều chỉnh giá khiến cho thành phẩm chế tạo đầu đĩa giảm xuống 10 - 15 %, đã giảm bớt một phần áp lực cho thị trường Đông Nam Á, cũng tạo thêm không gian nhất định cho giá tiêu thụ của thị trường quốc nội.

    Giá cả giảm, sức chứa thị trường còn có tăng trưởng nhất định; Giá cả không giảm, lợi nhuận động cơ rời sẽ tăng lên trên diện rộng, đối với xưởng đầu đĩa, đó là tin tức rất tốt.

    Đương nhiên, rất nhiều cửa hàng đều phải giảm giá bán thị trường, muốn tiếp tục duy trì lợi nhuận cao của sản nghiệp đầu đĩa đã không thể. Trước kia Tạ Vãn Sơn cho rằng, các cửa hàng giảm giá bán thị trường, thời gian sẽ căn cứ vào tốc độ tiêu hóa hàng tồn kho mà quyết định.

    Ai cũng không nghĩ đến sẽ là điện Tân Nguyên giảm giá thị trường đầu tiên. Điều này có thể phán đoán, điện Tân Nguyên có thể chính là cái mà sau khi Trương Khác nói qua điện thoại, trực tiếp lấy hàng với giá mời từ Cẩm Hồ.

    Thời gian điện Tân Nguyên thành lập trễ hơn Khoa Vương nửa năm, họ vẫn còn đang chỉnh đốn thị trường quốc nội, chưa kịp đi khai thác thị trường hải ngoại ở Đông Nam Á, tự nhiên cũng sẽ không bởi khủng hoảng tài chính Đông Nam Á mà gặp phải tổn thất gì, lại sớm nửa tháng từ Cẩm Hồ lấy được linh kiện với giá thấp, tự nhiên chiếm được thị trường sớm hơn.

    Ngày 18, điện Tân Nguyên thống nhất giảm giá thị trường, các cửa hàng đầu đĩa khác bị ép điều chỉnh giá bán theo, tổn thất hàng tồn kho cũng chỉ có đánh vỡ răng mà nuốt vào bụng. Thị trường đầy đủ cạnh tranh vốn sẽ không có hành vi nhất trí gì.
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 617: Chân tướng dưới màn sương mù

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Ngày 19 tháng 8, điện Tân Nguyên điều chỉnh giá cả sản phẩm, giá bán đầu tiên giảm đến dưới 2000 đồng, lấy sức mạnh của giá 1997 đồng triển khai hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ mùa thu. Các cửa hàng khác bị ép theo sát phía sau điều chỉnh giá bán, đều hạ giá đầu đĩa còn dưới 2000 đồng.

    Điện tử Ái Đạt tuyên bố lập tức đình chỉ sản xuất ổ đĩa trước mắt, đưa ra ổ đĩa đầu đĩa với bản nâng cấp, giá bán sản phẩm mới định vị ở mức 2180 đồng.

    Mặc dù trong ngành đều phân tích loại đầu đĩa kiểu dáng này của điện tử Ái Đạt cũng đủ thu lợi nhuận, giá hạ ngang bằng giá của các cửa hàng đầu đĩa khác, là có thể giành được càng nhiều thị trường hơn. Quyết sách này của điện tử Ái Đạt lại làm cho các cửa hàng khác thở dài một hơi.

    Mặc dù đưa ra mặt hàng mới, mặt hàng cũ ở trong tay các bên tiêu thụ còn có lượng tồn kho tương đối, điện tử Ái Đạt cũng chỉ đồng ý lấy giá 2008 đồng tiêu hóa hàng tồn kho, mặc dù giá chỉ cao hơn loại đầu đĩa cùng cấp của Tân Nguyên, Khoa Vương khoảng 10 đồng, nhưng cái kiểu muốn cắn chết ở mức giá 2000 đồng, khiến trong ngành cũng rất khó hiểu.

    Trương Khác ngồi trong xe Mercedes-Benz thoải mái như khoang hạng nhất của máy bay, chạy vào đại môn viên khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang Huệ Sơn, Tạ Vãn Sơn chỉ nhìn phần đuôi với đường nét hơi cứng, nghi hoặc lại có nhân vật nào sắp tới.

    Mà ở Hải Châu, lúc này rừng cây Tượng Sơn sau khi nhập thu, như nhuộm thêm màu ráng, khúc xạ ánh mặt trời buổi sáng, giống như lồng một tầng mây mỏng màu tím nhạt. Sau đó, theo ý thu dần dần đậm hơn, màu sắc trong rừng sẽ càng thêm rực rỡ.

    Trần Tịnh luôn luôn cho rằng lái xe đi xe đoạn chân núi ở Tượng Sơn là lúc khiến người người khác vui vẻ, cô còn cố ý thả chậm tốc độ để thưởng thức mỹ cảnh ở Tượng Sơn.

    Ngồi ở phó lái là Úc Bình, quản lý bộ phận Vận doanh, là một mỹ nhân có khí chất tao nhã, thân phận sau lưng lại là tình nhân của Chu Phú Minh, chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố.

    Lúc đầu Trần Tịnh đến Khoa Vương có chút bài xích với Úc Bình. Ở chung lâu, tự nhiên cũng quên đi khắt khe trên đạo đức. Năng lực của cá nhân Úc Bình cũng thuộc dạng khá, cũng am hiểu đạo đối nhân xử thế, giỏi về tiếp cận người khác, nên cũng tiêu trừ đi mâu thuẫn của Trần Tịnh đối với cô.

    Có lúc Trần Tịnh sẽ nghĩ: nếu như Úc Bình không đi con đường khiến người khác xem thường, cô ta có đi đến tình cảnh như bây giờ không?

    Úc Bình đặt cánh tay trên cửa sổ xe, buổi sáng gió thổi hiu hiu, cô cũng ngưng mắt nhìn chăm chú vào rừng cây Tượng Sơn phía tây. Dù sao Tượng Sơn cũng là ngọn núi nhỏ của Lâm Giang.

    Đảo mắt xe đã chạy đến trước núi, nhưng thôn xóm trước núi đã chuyển đi ra ngoài, nơi đây đã thành khu vườn cá nhân lớn nhất của tỉnh Đông Hải.

    - Cô nói trong tay tên kia tới cùng nắm giữ bao nhiêu của cải?
    Úc Bình đột nhiên nghiêng đầu hỏi Trần Tịnh.

    - Hả?
    Trần Tịnh không hiểu sao Úc Bình lại đột nhiên đề cập đến Trương Khác.

    Quan hệ giữa Trương Khác và Cẩm Hồ, Úc Bình cũng nhất định có thể từ chỗ Chu Phú Minh biết rất nhiều tin tức tường tận. Điện tử Ái Đạt dùng 'niêm yết cửa sau'(Back Door Listing) ôm đến 4 tỷ, đều là khoản tiền Trương Khác có thể tùy ý chi phối.

    Về phần Cẩm Hồ tới cùng có bao nhiêu tiềm lực, đối với người ngoài mà nói, đó là một câu đố đoán không ra.

    - Khoa Vương chúng ta trước đây đều là theo sát bước tiến của Ái Đạt. - Úc Bình thản nhiên nói: - Hiện tại hình như theo không nổi nữa. . .

    Sản phẩm tồn kho điện tử Ái Đạt sắp loại bỏ mặc dù chỉ cao hơn sản phẩm của Tân Nguyên 11 đồng, nhưng cắn chết lấy ranh giới 2000 đồng.



    Giá điều chỉnh của Khoa Vương chỉ có thể theo sát Tân Nguyên điều động giá cũng đến 1997 đồng, mà không thể tranh với điện tử Ái Đạt. Ý đồ của điện tử Ái Đạt là gì?

    Trần Tịnh khẽ nhíu mày. Có nhiều suy đoán. Cũng không thể xác định.

    Úc Bình còn nói thêm:
    - Có thể khi người tiêu thụ tán thành một bước với chênh lệch rất nhỏ này, điện tử Ái Đạt sẽ cho các xưởng khác móc ra một khoảng cách với bước lớn hơn...

    - Ý chị là Ái Đạt đang thành lập hình tượng nhãn hiệu cao đoan?
    (cao đoan: chỉ sản phẩm có mức tốt nhất trong cùng một loại sản phẩm. Chia ra cao đoan, trung đoan và đê đoan)

    - Có lẽ vậy.

    Úc Bình cười cười, cô hiểu được trong lòng Trần Tịnh có cái nhìn gì đối với bản thân, nhưng mình cũng không thể như cô ta, dễ dàng có được cuộc sống cùng địa vị hiện tại.

    Nếu muốn buôn bán một lần, vì sao không chọn đối tượng có lợi nhất đối với bản thân? Loại ý nghĩ này, có thể loại nữ tử xuất thân gia đình như Trần Tịnh rất khó lý giải. Úc Bình lại thản nhiên cười nói:
    - Nghe nói Tạ gia cùng địa ốc Gia Tín còn có địa ốc Tinh Điển của Kiến Nghiệp hợp tác, dự định thu mua trái quyền của địa ốc Cẩm Thành trong tay tập đoàn Tân Thành Singapore...Tôi cũng là ngày hôm qua mới nghe nói. Hình như hai ngày này sẽ ký kết. Cô có rõ việc này không?

    - Hả?

    Trần Tịnh lấy làm kinh hãi, cô đột nhiên có chút không muốn thừa nhận, thật là không biết chuyện lần này. Chắc Úc Bình là từ chỗ Chu Phú Minh biết được việc này. Nhưng sao có thể. Tạ gia thu mua trái quyền của Cẩm Thành làm cái gì?

    Úc Bình thấy Trần Tịnh quả nhiên không rõ chân tướng, khóe miệng hơi nhếch lên cười.

    Đầm nước nơi Hải Châu này sâu cạn thế nào, Tạ Kiếm Nam muốn giấu diếm được Trần Tịnh quả thật rất đơn giản. Trần Tịnh ngoại trừ nghiệp vụ của Phòng thị trường của công ty, cũng rất ít tiếp xúc với người và việc ở Hải Châu, ngoại trừ Tạ cô vẫn tín nhiệm, thì không có con đường khác thu được tin tức.

    - Vì sao họ muốn thu mua trái quyền của Cẩm Thành? - Trần Tịnh hỏi.

    - Tôi cũng không rõ. - Úc Bình nói: - Bởi vì nguy cơ Đông Nam Á, tập đoàn Tân Thành Singapore muốn huỷ bỏ đầu tư từ địa ốc Cẩm Thành. . . Tình huống tài chính của địa ốc Cẩm Thành hình như xảy ra chút vấn đề, nhiều công trình đều tiến đến giai đoạn cuối đều bị ép ngưng lại.

    Trần Tịnh cau mày lại, ý thức được một số vấn đề, thế nhưng lại nghi hoặc, vì sao Úc Bình lại nói việc này với mình, cô nghi hoặc nhìn Úc Bình.

    - Cô nhất định cảm thấy nữ nhân như tôi rất vô sỉ chứ gì? - Úc Bình nghiêm mặt nhìn Trần Tịnh, nói ra hết lời trong đáy lòng: - Dù sao ủy thân cho một nam nhân sắp 60 tuổi làm đồ chơi cũng không phải bất cứ nữ nhân nào cũng đều có thể làm được. Bị người khác coi thường cũng là trừng phạt đúng tội...

    Trần Tịnh nào nghĩ đến Úc Bình đột nhiên nói những lời này với mình. Cô hơi mơ hồ, quên cả tay đang nắm tay lái, nghe được phía trước vang lên tiếng còi chói tai, mới đột nhiên ý thức được xe đã vượt qua vạch vàng. Cô đột nhiên bẻ tay lái, sượt qua một chiếc chạy tới trước mặt...

    Trần Tịnh hoảng hồn toát mồ hôi, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe kia đang phanh gấp lại, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ hình như chửi ầm lên.

    Trần Tịnh chỉ ảo não mà tăng tốc chạy về phía trước, bỏ chiếc xe kia ngoài tầm mắt rồi mới dừng xe đến ven đường, làm cho mình bình tĩnh một chút.

    Trần Tịnh nhìn Úc Bình, thấy bộ dạng chị ta hình như không bởi vì chút kinh hồn kia mà hốt hoảng, hỏi chị ta:
    - Sao lại nói với tôi những lời đó?
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 618: Giá Trị Của Trao Đổi

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Tòa nhà ẩn trong rừng cây ở phía trước xe là trường học tư nhân quốc tế Hải Dụ, Tạ Vãn Tình, nữ nhân này cho dù ở Hải Châu cũng rất ít có người có thể nhìn thấy, hình như trở thành một kỳ tích tài phú khác, cùng nương theo kỳ tích của Cẩm Hồ mà sinh ra.

    Úc Bình thu ánh mắt lại từ tòa nhà trong rừng cây phía trước, đôi mắt cô mênh mông như hồ nước, nói:

    - Việc của ban giám đốc, tôi có thể không nên hỏi đến, nhưng mà, thật sự cô sẽ hết hy vọng tín nhiệm Tạ gia?

    Úc Bình biết nội dung thảo luận trên ban giám đốc ngày hôm qua? Nội dung thảo luận hôm qua sẽ không nhanh như vậy truyền tới tai Chu Phú Minh, nói cách khác Úc Bình có từ nguồn tin khác. Cô ta quả là một nhân vật lợi hại.

    Người khác thuần túy coi cô như tình nhân của Chu Phú Minh, có lẽ khinh thường cô ta thật. Đương nhiên, Trần Tịnh vẫn không thể hiểu ý đồ mà lúc này Úc Bình đề xuất những lời này, chỉ là gật đầu, ý bảo cô ta nói tiếp.

    - Tuyến sản phẩm đăng ký công ty khai phát mới, vốn trong cổ đông chỉ bài trừ Tạ Chiêm ra ngoài, nhưng có thể không ràng buộc sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương. . . Phong cách hành sự của Tạ gia quả thật khiến người sợ hãi nhỉ?

    Úc Bình hình như một cái chớp mắt đã quên những lời nói kinh hồn một khắc trước đó:

    - Nghiệp vụ đầu đĩa hình như đã không thể tránh khỏi thua lỗ, cho dù điện tử Ái Đạt vẫn luôn thủ hạ lưu tình, hình như cũng nhìn không thấy khả năng đầu đĩa có thể thu về được lãi lớn.

    - Vậy trong nghiệp vụ đầu đĩa, có thể còn lại bao nhiêu tài sản chân chính có giá trị? Chân chính có giá trị cũng chỉ còn lại nhãn hiệu Khoa Vương này thôi! Tuyến sản phẩm mới đưa ra, có cần thiết đăng kí công ty mới không? Chẳng qua là đem một bộ phận nhãn hiệu có giá trị của Khoa Vương không ràng buộc chuyển dời đến công ty mới, sản phẩm mới đi tới, hi sinh chỉ là lợi ích của Tạ Chiêm lần này bị đá ra thôi...Đây hình như là phong cách nhất quán của Tạ gia thì phải!

    - Đây là chị đang bênh vực cho Tạ Chiêm? - Trần Tịnh hỏi.

    - Làm gì có?

    Úc Bình cười bình tĩnh:

    - Lúc này đá Tạ Chiêm ra. Đại Nhã không nói gì. Đợi đến lúc đó, khi họ muốn hi sinh lợi ích của Đại Nhã, trông chờ vào ai tới nói giúp Đại Nhã? A, không đúng, lợi ích của Đại Nhã đã phải chịu tổn thất. Nếu không phải các cửa hàng cung cấp linh kiện nhất trí giảm giá. Khoa Vương không phải là bắt các công ty hải ngoại chịu càng nhiều tổn thất sao? Bọn họ chơi trò trong đề tổn thất, ngoài đê bổ sung, cũng không suy nghĩ cho tập đoàn Đại Nhã các người...

    Nếu như theo như lời Úc Bình, Tạ gia liên hợp địa ốc Gia Tín, địa ốc Tinh Điển từ trong tay tập đoàn Tân Thành Singapore thu mua trái quyền của địa ốc Cẩm Thành là sự thực, Trần Tịnh cũng không biết phải đi đối mặt với sự thật này thế nào.

    Lẽ nào Tạ gia đã đem điện Khoa Vương trở thành bộ phận của họ, có thể hi sinh lợi ích?

    Trần Tịnh càng lúc càng nhìn không thấu Úc Bình, chị ta là tình nhân Chu Phú Minh, hình như chị ta nên cùng với họ có quan hệ lợi ích càng nhất trí mới đúng chứ.

    - Mục đích của chị là gì?

    Trần Tịnh nghi hoặc, ngưng mắt nhìn Úc Bình, chung quy sẽ không ai vô duyên vô cớ hảo tâm nhắc nhở người khác chú ý cái bẫy dưới chân.

    - Ở trong mắt người khác, tôi chỉ là nữ nhân ti tiện, làm đồ chơi cho kẻ khác. Nhưng ai lại cam tâm làm đồ chơi của người khác đâu?

    Úc Bình nghiêm mặt, lộ ra thần sắc bi thương khó phân biệt thật giả:

    - Đại Nhã chung quy sẽ không mặc cho người khác thao túng chứ gì?

    - Hả? - Trần Tịnh chần chờ lên tiếng.

    - Nếu có thể đăng kí một công ty không ràng buộc sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương, nếu quyết định quả trứng này không thể đặt vào một cái rổ. Vì sao không thể đăng kí thêm mấy công ty? Đại Nhã sẽ không thể chỉ nắm giữ một công ty, không nên để mặc cho người khác chi phối. Chỉ hơi trượt chân, chẳng phải sẽ rơi xuống vũng bùn sâu vạn trượng?

    Nghe xong những lời Úc Bình nói, Trần Tịnh cảm thấy đầu óc mơ hồ, lại nghe được phía sau có tiếng còi vang lên, thì ra tuyến xe của công ty từ phía sau vượt qua, ở phía trước giảm tốc độ, có người nhô đầu ra từ cửa sổ xe. Có lẽ là thấy xe của Trần Tịnh đậu ở ven đường, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

    Cũng không tiện ở ven đường nói nhiều, Trần Tịnh khởi động xe, chậm rãi chạy trên đường, đi theo phía sau tuyến xe về hướng công ty. Úc Bình an tĩnh ngồi ở phó lái, hình như những lời vừa rồi, nàng căn bản chưa từng nói qua.

    Xe chạy vào bãi đỗ xe của tòa nhà tổng hợp KHKT mới khởi động của Khoa Vương. Mặc dù là cuối tuần, công nhân theo ca vẫn phải đến công ty làm việc.

    Mấy ngày nay, việc của Phòng thị trường rất nhiều. Trần Tịnh cũng đã lâu không cho mình một ngày nghỉ.

    Trần Tịnh cùng Úc Bình khôi phục thần sắc thường ngày đi vào phòng khách ở tầng dưới chót tòa nhà, đi vào thang máy.

    Tòa nhà tổng hợp KHKT cao 12 tầng của Khoa Vương là kiến trúc cao nhất của khu công nghiệp điện tử trấn Ích Long.

    Sau khi đá Tạ Chiêm về Tân Thái, Trần Tịnh liền thay thế vị trí trước đó của Tạ Chiêm, toàn diện phụ trách công tác của Phòng Thị trường cùng Phòng Thu mua, tự nhiên cũng chiếm phòng làm việc phó tổng giám đốc mà Tạ Chiêm để lại sau khi đi.

    Đến tầng 10 thì Úc Bình ra khỏi thang máy. Khi ra còn không quên gật đầu cười với Trần Tịnh.

    Trần Tịnh như có chút suy nghĩ đi vào phòng làm việc, cô ngồi đưa lưng về phía bàn công tác, nhìn nóc nhà mái tôn xanh của các nhà xưởng trong khu công nghiệp điện tử ngoài cửa sổ, cô đang suy nghĩ về những lời của Úc Bình nói.

    Chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Trần Tịnh xoay người lại, xuyên qua cửa kính mờ, có thể nhận ra là bóng của Tạ Kiếm Nam. Đột nhiên Trần Tịnh có cảm giác rất vô lực, rất uể oải.

    Cầm lấy ĐTDĐ, lật xem sổ danh bạ, lòng đang hoảng loạn, cô không biết tìm ai liên hệ mới tốt.

    Thật sự không có tâm tình xử lý sự vụ trong tay, thời gian buổi trưa Trần Tịnh lái xe rời khỏi công ty. Xe vừa mới chạy ra khỏi tòa nhà công ty không lâu thì nhận được điện thoại của Úc Bình. Thì ra chị ta vẫn còn quan tâm đến mình, chú ý tới mình vừa rời khỏi công ty.

    Trần Tịnh dừng xe ở trước vườn cây dưới vách núi phía nam Tượng Sơn. Nhìn khu vực xanh um mà Cẩm Hồ thiết lập thêm cho Hải Châu, Trần Tịnh như có chút suy nghĩ. Đợi một lúc, Úc Bình mới mượn xe của công ty chạy tới.

    Cuối tuần cuối thu, rất nhiều người qua đây du ngoạn, cho dù vườn không mở cửa đối với bên ngoài. Đi dọc theo con đường xi măng dưới vách núi nam Tượng Sơn, vòng qua đê sông, chính là bãi sông nhiều đá núi, phong cảnh cũng rất đẹp.

    Thấy được phong cảnh hợp lòng người, tâm tình cũng tốt hơn. Trần Tịnh cất bước đi về hướng con đê. Có rất nhiều loài hoa không biết cuối thu mới nở, nụ hoa rất nhỏ, nắm trong những bụi cỏ xanh ngắt.

    Úc Bình nói cho Trần Tịnh, ở đây hai năm trước vẫn là khu dân quê rất mất trật tự, nhưng sau khi vườn thực vật cùng trường học tư nhân quốc tế Hải Dụ xây lên, nó mới chính thức dung nhập vào trong những phong cảnh tuyệt đẹp của Tượng Sơn.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 619: Quyên Tặng

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Úc Bình cũng không trực tiếp nói ra ý nghĩ trong nội tâm mình, nhưng cũng biết cô có tâm tư thoát khỏi Chu Phú Minh. Trần Tịnh chung quy không thể thoáng cái liền nhìn thấu nhân tâm phức tạp, không rõ Úc Bình muốn thoát khỏi sự khống chế của Chu Phú Minh là không chịu nổi thân phận tình nhân, hay là thấy được địa vị của Chu Phú Minh có xu thế ngày càng suy yếu đi?

    Chu Phú Minh muốn cùng Tô Dật Quần liên hợp áp chế Đường Học Khiêm, tâm tư này căn bản không thể thực hiện được. Lúc này Tô Dật Quần tại Hải Châu cũng chỉ có thể sống cho thành thật. Chu Phú Minh tự nhiên sẽ bị từ từ biên duyên hóa. Đây đái khái cái gọi là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.

    Nói chung, Úc Bình vẫn là muốn lợi dụng Chu Phú Minh tạo áp lực cho Tạ gia, ở dưới lá cờ Khoa Vương đăng kí bốn đến năm công ty mới để cùng chiếm hữu tài nguyên nhãn hiệu của Khoa Vương, để tập đoàn Đại Nhã có thể trực tiếp khống chế một đến hai công ty trong đó. Nhưng Úc Bình yêu cầu, cá nhân cô ta được nắm giữ cổ phần ở bên trong -- đây là điều kiện trao đổi.

    Quả thật là một nhân vật lợi hại. Trần Tịnh cũng có thể hiểu Tạ gia liên hợp Gia Tín, Tinh Điển từ trong tay tập đoàn Tân Thành Singapore thu mua trái quyền của địa ốc Cẩm Thành. Nếu là sự thực, vậy mục của họ chính là muốn đoạt địa ốc Cẩm Thành từ trong tay Triệu Cẩm Vinh.

    Tại thời khắc then chốt này, tác dụng của Chu Phú Minh thì không phải nói -- Úc Bình quả thật có thể phát huy giá trị trao đổi của cá nhân cô ta đến mức tận cùng.

    Đoàn người từ xa xa trèo lên đê sông. Trần Tịnh ngưng mắt nhìn nước sông hơi bẩn, rất nhanh đoàn người kia đi đến gần. Trần Tịnh quay đầu nhìn qua, rất nhiều cao tầng của Cẩm Hồ cùng Vãn Tình cũng có trong đó, hình như đang tham quan cảnh sắc xung quanh đây. Trong đó có hai nam nữ không nhận ra -- Đàm Vân Tùng cùng học sinh vợ của hắn. Trần Tịnh không hiểu được họ là đại nhân vật gì, chung quy cảm thấy lúc này Cẩm Hồ khiến người ta có cảm giác không theo kịp.

    Trần Tịnh gật đầu chào hỏi với nhóm Tạ Vãn Tình, Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh -- Trần Tín Sinh vẫn là tiếp xúc qua khi hắn đảm nhiệm tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của TI, nhìn đoàn người đi xuống đê, sau đó đi về hướng cánh cổng vườn thực vật.

    Trần Tịnh không khỏi lại nghĩ: Nếu như Trương Khác ở tình huống thế này thì sẽ lựa chọn thế nào?

    *********

    Trước đường cao tốc Thượng Huệ Nghiệp có một trạm dừng cho ô tô đường dài, lữ khách không muốn đi vòng đến nội thành mua vé lên xe, có thể tại lên xe ở trạm dừng này.

    Trương Khác ở lại Tử Trúc Viên một đêm, mãi đến chiều ngày 22 mới rời khỏi Huệ Sơn. Ngồi trong xe êm dịu đến nỗi hầu như chưa cảm giác được xe đang chạy, rất thích hợp để suy nghĩ một số vấn đề. Tỷ như nói việc Đào Hành Kiện kiến nghị thành lập trường huấn luyện công nhân kỹ thuật.

    Đây là việc nên làm. Nó không chỉ Hương Tuyết Hải phải làm, Cẩm Hồ cũng phải làm. Nói như vậy, còn không bằng để Cẩm Hồ thống nhất đi làm. Nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, cách đường cao tốc rất gần, cảm giác tốc độ xe chậm lại. Từ kính chiếu hậu nhìn Phó Tuấn trong đó một cái, Phó Tuấn đang lải nhải cái gì với bên phải.

    Trương Khác nhìn qua, Hà Huyền trong chiếc áo khoác thể thao màu đỏ sậm, khoác ba lô duyên dáng đứng ở sân ga tại trạm dừng. Nhìn hình dạng cô kiển chân đứng đợi, chắc là muốn bắt xe về trường học.

    Hai thanh niên cạnh cô giống như người đến làm quen, ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui trên người Hà Huyền. Nhiều người đứng đợi xe ở bên cạnh cũng không dám có cử chỉ quá giới hạn. Ánh mắt Hà Huyền nhìn bên đường, cũng chỉ có thể hờ hững cho qua, tức giận cũng không được.

    Trương Khác bảo Phó Tuấn cho xe dừng qua đó. Hạ cửa xe xuống, Trương Khác huýt sáo một tiếng rõ to, tay vịn cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, ra vẻ lưu manh nói với Hà Huyền:

    - Em gái xinh đẹp muốn đi đâu, có cần lên xe anh chở đi không?

    Hà Huyền còn nghĩ tự động loại bỏ thêm một tên nhận người đáng ghét ra khỏi tầm mắt, đợi thấy rõ khuôn mặt cợt nhả của Trương Khác, cô ngẩn người, nghĩ thầm không trùng hợp thế chứ, sao người này lại đúng lúc đi qua đây? Hà Huyền mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Trương Khác, quên cả chào hỏi.

    - Nhìn cái gì vậy, nha đầu chưa thấy qua ai đẹp trai sao? Nhân sinh của em chắc tẻ nhạt lắm, nếu không hôm nay anh tiện nghi cho cô em vậy? tunghoanh.com, truyenyy, sstruyen chỉ là những trang ăn cắp truyện, các bạn vui lòng về trang chính webtruyen.com để được chia sẻ chương mới nhất từ chúng tôi

    Trương Khác nói liều một câu rồi mở cửa xe, vẫy tay bảo Hà Huyền đi qua.

    Nghe thế, Hà Huyền thiếu chút nữa cười đến gãy lưng. Hôm đó sau khi Trương Khác bị Tôn Tịnh Mông chuốc say, sáng sớm hôm sau, đây là câu nói đầu tiên của Trương Khác khi tỉnh lại thấy được Hà Huyền, nó liền chứng nhận danh phận đại thiếu gia ăn chơi của y.

    Trương Khác lại phất tay với hai thanh niên tại sân ga muốn làm quen với Hà Huyền, nói:

    - Này anh bạn, muốn cua gái đẹp như thế, không có Mercedes Benz thì nhục lắm...

    - Đi mau, đi mau, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.

    Hà Huyền thấy Trương Khác không kiêng nể gì cả biểu diễn diện mạo ăn chơi trác táng của y, vừa bực mình vừa buồn cười, liền đẩy Trương Khác vào ghế trong, cô tiến vào xe lại vội vàng bật cửa sổ xe lên:

    - Anh mặt dày thì cũng kệ, tôi cũng không muốn bị liên lụy đâu...

    Trương Khác cười nói:

    - Không biết cuối tuần bạn cũng về Huệ Sơn, không thì cho bạn đi ké rồi.

    - Tôi không cần đâu.

    Hà Huyền hiếu kỳ quan sát phương tiện bên trong thùng xe:

    - Xe này không thể ngồi nhiều đâu, bằng không sẽ rất dễ bị đạn bọc đường bắn trúng.

    Hà Huyền đè tay lên nệm ghế mềm mại, lại cười nói:

    - Nếu như ra ngoài đều có loại xe này đón đưa, làm một nữ thiên kim hư vinh cũng không tệ đâu. Cũng chẳng đi để ý người khác nói cái gì.

    Hà Huyền nghiêng người tới trước, nhanh nhảu chào hỏi với Phó Tuấn, lại quay người hỏi Trương Khác:

    - Sao các anh lại ở Huệ Sơn?

    - Qua Huệ Sơn nghỉ cuối tuần chứ gì.

    Trương Khác cười nói:

    - Cho nên rất hối hận trước đó không hỏi xem bạn có về Huệ Sơn không!

    - Anh mồm mép láu lỉnh, cũng rất biết chiều lòng con gái, nhưng đối với tôi không có tác dụng đâu. Chỉ cần nhớ tới bộ dạng anh gối đầu trên giày da ngủ ở quầy bar, tôi cười đến bể bụng luôn.

    Hà Huyền mím môi, khóe miệng tràn đầy tiếu ý, mày cong, dung nhan xinh đẹp, quả là hớp hồn người.

    Hà Huyền là một cô gái vừa thông minh lại khéo nói, có cô làm bạn dọc đường, hơn 1 giờ lộ trình từ Huệ Sơn đến Kiến Nghiệp cũng không cảm thấy chán. Xe đến cửa Sư Đại môn, Trương Khác hỏi Hà Huyền:

    - Có cần đưa bạn đến cửa KTX luôn không?

    - KTX sát vách của tôi có một bạn nữ, được một chiếc Xiali đưa về KTX mà sướng đến hơn nửa tháng rồi. Tôi cũng không muốn tùy tiện cướp đi niềm vui của người khác, nên anh cứ cho tôi xuống ở góc nào đó đi...

    Hà Huyền mở cửa xuống xe, vươn tay vẫy vẫy với bên này, sau đó xoay người đi về hướng cổng trường.

    Nhìn Hà Huyền xoay người đi về hướng cổng trường, Trương Khác nhớ tới ở trên xe cũng quên hỏi cô đợi 1978 khai trương lại, có thể đi làm việc tiếp được không.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 620: Muốn Gặp Địch Đan Thanh

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    1978, hồi ức chưa từng phát sinh qua, người còn vật thì không. Nghĩ vậy, Trương Khác khẽ chép miệng. Y xuống xe ở trước ngõ Học Phủ, bảo Phó Tuấn lái xe đỗ trong viên khu sáng nghiệp.

    Ngõ Học Phủ càng ngày càng ra dáng hơn, nhưng chỗ khu chung cư thì không vội được. Trương Khác liền lửng thững đi dạo trên đường bên ngoài ngõ Học Phủ.

    Các cửa hàng ở Ngõ Học Phủ vừa mới tiến vào giai đoạn chiêu thương. Mặc dù ngõ Học Phủ chính thức khai trương còn có một khoảng thời gian, nhưng trên con đường lát đá được che mát bởi bốn hàng cây ngô đồng Pháp có rất nhiều học sinh đi lại, các hàng ghế gỗ xung quanh bồn hoa cũng ngồi tốp năm tốp ba. Cảnh tượng phồn vinh vào tương lai có thể tưởng tượng được.

    Nhớ tới lời Triệu Dương nói qua, Trương Khác ngồi xuống một cái ghế, gọi điện thoại cho ba y, nói đến việc cuối tuần đi Huệ Sơn:

    - Triệu Dương hình như biết chút tin tức, trong tỉnh đang suy nghĩ thăng chức cho ba, con có nên chúc mừng sớm không đây?

    - Việc này ba cũng không quan tâm, công việc trong tay đầy ra đây, có thể làm hết cũng tốt lắm rồi. Mà người có ý kiến bên Tân Vu rất nhiều, trong tỉnh còn phải suy nghĩ ý kiến bên Tân Vu, ba cũng không nhiệt tình lắm...So với việc này, ba càng hy vọng con rảnh rỗi đến Tân Vu một chuyến. Con còn nhớ rõ Tân Vu có nhà của mình không?

    Kế tiếp là quốc khánh rồi, mặc dù Quốc vụ viện phải đến năm 98 mới chính thức định ra chính sách ngày quốc khánh và ngày 1-5 nghỉ dài hạn để kích thích kinh tế, nhưng năm nay ĐH Đông Hải nghỉ dài đến năm ngày, không biết Đường Thanh an bài thế nào.

    Nếu như đi Hong Kong, tính toán thời gian, cũng chưa hẳn có thời gian chạy đến Tân Vu ở hai ngày. Trương Khác cười nói:

    - Hiện tại đều là cha mẹ đến thăm con cái. Nếu không con ở ĐH Đông Hải chờ bố mẹ đến thăm đi? Ba mẹ cũng đâu có đến cái tuổi thất lão bát thập mà cần con đi thăm chứ.

    - Thằng láo cá. - Trương Tri Hành ở bên kia điện thoại nở nụ cười: - Không muốn tới Tân Vu thì thôi. . .

    - À ba, con có một chuyện muốn nói.

    Trương Khác nhắc tới chính sự:

    - Cơn khủng hoảng tài chính Đông Nam Á nhất thời nửa cơ hội cũng không dẹp loạn được, kinh tế còn có thể tiếp tục đi xuống. Đi xuống nữa, TW sẽ đưa ra một loạt chính sách kích thích kinh tế. Không đề cập tới tính khả năng sẽ đưa ra chính sách cổ vũ ngành du lịch phát triển. tunghoanh.com, truyenyy, sstruyen chỉ là những trang ăn cắp truyện, do tình hình các trang đó copy lẹ quá nên bắt buộc mình phải giảm số chương mỗi ngày ở mức tối thiểu, các bạn vui lòng về trang chính webtruyen.com để được chia sẻ chương mới nhất nhé

    - Mấy năm nay kinh tế nội địa đi lên, ngành du lịch trong nước quả thực cũng là càng phát triển hơn. Con vẫn rất chờ mong, Tân Vu trong tay ba có thể thành công chuyển biến thành thành phố hoa viên loại hình du lịch. . . Nếu trong tỉnh cũng đang suy nghĩ cho ba động một chút, thì chúng ta cũng không cần phải án binh bất động nữa.

    Trương Khác nói tiếp:

    - Chúng ta cũng không làm hoạt động khác, con muốn thông qua chỗ chú ba cho Tân Vu 20 triệu, lấy danh nghĩa là quyên tặng. Trong đó 10 triệu xây một trường học huấn luyện kỹ thuật sơ cấp, Tân Vu rất nhiều người đi ra ngoài làm công, chưa trải qua huấn luyện kỹ thuật nhất định, chỉ có thể làm những công việc ở tầng thấp nhất. 10 triệu này dùng cho việc đó. Còn 10 triệu, ba cảm thấy dùng vào đâu thích hợp thì dùng. . .

    - 10 triệu hả...Làm chuyện khác có thể không đủ. Ba thấy cứ cho trường du lịch của Tân Vu đi. Tân Vu phải phát triển kinh tế du lịch. Các phương tiện cứng và mềm đều phải phải đuổi kịp. Đầu tư vào phương tiện thiết bị, 10 triệu là còn xa mới đủ, phương tiện đào tạo cũng phải đuổi kịp, 10 triệu này đưa cho trường du lịch thích hợp hơn...”, Trương Tri Hành nói.

    - Chắc ba không phải sớm có chủ ý với con đấy chứ, con vừa mới đề xuất trả thù lao, ba đã nghĩ đến việc dùng tiền thế nào rồi?

    - Nói vớ vẩn. Tao cần có chủ ý với mày à? - Trương Tri Hành trong điện thoại cười mắng.

    - Ài, bỏ đi. Tân Vu phát triển kinh tế du lịch. Sơ bộ phải đầu tư bao nhiêu tài chính mới đủ. . .

    - Ít nhất...

    Trương Tri Hành vừa muốn báo ra số liệu, lại kịp thời dừng lại:

    - Vấn đề này vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ qua, lúc nào con đến Tân Vu thì bàn lại đi.

    - Vậy được rồi.

    Trương Khác nở nụ cười:

    - Để con gọi điện thoại cho chú ba, cách hai ngày lại phải chuyển tiền đến sổ sách của công ty chú ấy...

    ********

    Thông qua đắp nặn, rượu Vân Trì kéo theo rượu đế Tân Vu cùng các sản nghiệp tương quan quật khởi, cũng không cần làm động tác quá lớn, chỉ cần tiếp tục đưa vào hoạt động. Trong thành phố Tân Vu hàng năm bởi vì sản nghiệp rượu đế quật khởi mà thu nhập tài chính tăng đến gần 200 triệu.

    Đem tài chính tăng trưởng mấy năm sau chi cho việc xây dựng công trình du lịch. Cộng thêm đường cao tốc Kiến Nghiệp đến Tân Vu đã sớm khởi công. Sau khi xây lên, Kiến Nghiệp đến Tân Vu sẽ không cần từ phía bắc đi vòng nữa. Lộ trình rút ngắn đến nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa sang năm sẽ chính thức đề xuất khái niệm Tuần lễ vàng.

    Những điều này đều là nhân tố cực kỳ có lợi đối với việc phát triển mạnh ngành du lịch của Tân Vu lúc này.

    Trương Khác lại gọi điện cho chú ba. Mấy ngày này chú ba rốt cuộc từ Kiến Nghiệp thoát thân trở về Hải Châu. Trương Khác nói với chú ba muốn thông qua Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu cho Tân Vu.

    - Một năm trước, Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Tân Vu kiếm được tiền cũng không đến 8 triệu, lần trước vì việc xây đê đã quyên tiền một lần, lần này lại quyên 20 triệu, người khác đều sẽ cho Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta tiền nhiều người ngu đấy.

    - Chú oán giận như thế, cứ làm như tiền này là chú bỏ ra ấy? - Trương Khác cười.

    - Đây không phải là hết cách giải thích với quần chúng không rõ chân tướng sao?

    Trương Tri Phi ở trong điện thoại cười sang sảng:

    - Được rồi, chú biết chuyện lần này, trở lại sẽ nói một tiếng với lão Thiệu, Thịnh Thanh. Việc cụ thể thế nào thì cháu trực tiếp tìm Đan Thanh không phải được rồi sao...

    Địch Đan Thanh à, nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đó. Trương Khác cầm ĐTDĐ gõ gõ vào trán, nghĩ trên người Địch Đan Thanh luôn có một vẻ đẹp thành thục đẫy đà mà phụ nữ khác không thể bằng. Mà quả thật cũng lâu chưa có liên hệ với cô ta.

    Dù sao khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ ở Tân Vu cũng không phải nghiệp vụ dưới cờ của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng không cần phải nhọc lòng. May mà trong ĐTDĐ còn có số của Thôi Đan Thanh, gọi điện thoại qua, nghe được là giọng trong trẻo của Vệ Lan.

    Vệ Lan cũng không đợi Trương Khác lên tiếng, đã nói thẳng:

    - Cậu tìm Địch tổng hả, hiện tại Địch tổng có việc, một lát nữa bảo Địch tổng gọi điện cậu nha. Có phải là số này không?

    - Ặc, hiện tại Địch tổng có chuyện gì?

    - À!

    Bên kia điện thoại Vệ Lan nhảy thót lên, cũng quên trước tiên phải nói tiếng chào với Trương Khác, cũng không che ống nghe, liền lớn tiếng nói:

    - Điện thoại của Khác thiếu gia, cô cởi quần áo chưa, tôi mang điện thoại vào cho...

    Trương Khác nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi có tiếng nước xối, chẳng lẽ Địch Đan Thanh đang tắm?

    Thanh âm của Địch Đan Thanh luôn luôn chứa nhiều mị hoặc, không hiểu cô ta nói với người khác có phải như vậy hay không, nghe mà lòng nhũn cả ra:

    - Sao lúc này Khác thiếu gia lại nhớ đến tôi nhỉ?

    Trương Khác thì lại đang suy nghĩ bên kia Địch Đan Thanh cởi đồ chưa, đang nửa che nửa hở, hay thân thể trần truồng?
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.