Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 621: Cuộc Sống Đơn Giản Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - Có chuyện muốn chị hỗ trợ, nhất thời cũng nói không rõ lắm, hay là chờ chị tắm xong, sau đó gọi lại cho tôi đi? - Khác thiếu gia có ở tỉnh thành không? - Địch Đan Thanh ở bên kia điện thoại hỏi. - Đang ở đây, mới từ bên ngoài về Kiến Nghiệp. - Tôi tắm là chuẩn bị đi tỉnh thành ngay đây, muốn có chỉ thị gì, chờ tôi đến tỉnh thành rồi Khác thiếu gia mới hạ đạt cho đi. - Được rồi. Cũng không hiểu chiều chủ nhật Địch Đan Thanh đến tỉnh thành sẽ có chuyện gì, từ Tân Vu ngồi xe qua đây phải hơn 4 giờ: - Chị qua đây rồi đến thẳng cửa nam ĐH Đông Hải thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi mời chị ăn tối... Treo điện thoại, Trương Khác đứng lên đi về hướng KTX. Mấy ngày trước ném xe ở KTX nữ, ngày hôm sau đi tìm thì đã không cánh mà bay. Hiện tại chỉ có thể cuốc bộ về KTX thôi. Cuối thu, chiều chủ nhật ánh nắng ấm áp, gió nhẹ từ mặt hồ Yến Quy thổi tới cũng không mang theo mùi gay mũi như trước, đi dưới bóng cây ngô đồng xum xuê, được nhìn mấy em nữ sinh thanh xuân xinh đẹp thỉnh thoảng đi qua, đi bộ thế này cũng không tính là quá khó chịu. Phía đông vường trường là khu sinh hoạt, KTX sinh viên chưa tốt nghiệp, KTX nghiên cứu sinh, cùng nhà trọ, bốn căn tin học sinh, căn tin nhân viên trường, phòng tắm học sinh, phòng nước sôi, cửa hàng, sân tennis, sân vận động, tất cả đều tập trung ở khu này. Tuy nhiên tập trung nhất vẫn là phía đông chân núi Hợp Hoan, hai căn tin lớn nhất, phòng tắm, phòng nước sôi, còn có tường dán áp-phích dài nhất của ĐH Đông Hải đều tập trung ở đó. Đi tới tường dán áp-phích, đang là thời gian phòng nước sôi cung cấp nước, rất nhiều học sinh cầm theo ấm nước đứng ở trước tường tìm tin tức hữu dụng hoặc thú vị, các loại vũ hội của học sinh thông báo đều sẽ dán lên tường áp-phích. Trương Khác cũng thảnh thơi đứng ở trước tường xem lướt qua. Trên tường dán rất nhiều áp-phích chiêu tân của các tổ chức học sinh, như báo trường, báo đoàn, đài truyền hình trường, radio trường, Hội Sinh viên, Hiệp hội leo núi, Hiệp hội vũ đạo... Kiếp trước Trương Khác tại ĐH Đông Hải không muốn chịu cơn giận không đâu của người khác, nên tự mình tổ chức một hiệp hội cờ vây, chỉ cần thu nhận học sinh hội viên vượt quá số người nhất định, chủ đề của tổ chức cũng đủ tính tích cức hướng lên. Đoàn ủy trường trên cơ bản đều sẽ cho thông qua, cũng cung cấp một nơi hoạt động, còn có kinh phí hoạt động nhất định. Tuy nhiên mục đích của Trương Khác vẫn là từ chỗ hội viên hiệp hội lừa gạt chút phí hội viên để mọi người cùng nhau vui chơi giải trí, trải qua thời gian đại học vui vẻ. Đứng ở trước tường nhìn áp-phích dán đầy, thấy trên con đường phía bắc đi thông đến phòng nước sôi, người đến người đi, 3h chiều phòng nước sôi chính thức cung cấp nước, ngày hôm nay chủ nhật, rất nhiều học sinh đều gần đến giờ này lại lấy nước. Nhìn cảnh này, Trương Khác mỉm cười, nhớ tới một việc thú vị. Bốn căn tin học sinh của ĐH Đông Hải, đến căn tin học sinh ăn cơm chưa hẳn có thể xem hết qua vẻ đẹp thanh xuân của ĐH Đông Hải. Nhưng năm 97, trong vườn trường ĐH Đông Hải chỉ có một phòng nước sôi, muốn lấy nước đều phải đến bên này. Đại đa số con gái đến phòng nước sôi lấy nước đều có thời gian cố định. Tốt rồi, bạn muốn nhìn ai, cứ cầm theo bình nước nóng đúng giờ đến phòng nước sôi ôm cây đợi thỏ là được. Việc chăm chỉ nhất của nam sinh ĐH Đông Hải chính là đến phòng nước sôi lấy nước, thông thường KTX chỉ có ba cái bình thuỷ không, nhưng lại có bốn người muốn tranh nhau đi lấy nước. Chỉ có đem một bình thủy khác đổ hết nước đi rồi cùng đem qua. Trong tay không xách gì mà xuất hiện ở phòng nước sôi, ý đồ đó quá rõ ràng rồi. Chung quy có chút không được tự nhiên. Đến năm 2000, trường học làm một quyết định cực độ ngu xuẩn, nói là thông cảm cho cảnh chen chúc ở phòng nước sôi, nên tại khu KTX nữ xây thêm một phòng nước sôi nữa. Quyết định này quả thật là ngu không ai bằng. Ai có thể đi hết hơn một dặm đường chạy đến KTX nữ ở đông nam lấy nước? Thánh địa duy nhất cứu giúp nam sinh ĐH Đông Hải cũng dần dần suy vong. Sau đó, bình nước nóng trong KTX từ 8 cái biến thành 6, lại từ 6 cái biến thành 4, cuối cùng chỉ có 2 cái kiên trì đến tốt nghiệp. Trương Khác thật không có cơ hội mỗi ngày đến phòng nước sôi lấy nước, lộ tuyến KTX của họ trải qua cải tạo đặc biệt, ấm điện, tủ lạnh, đều có thể chịu tải, lúc này lại cầm bình thuỷ đến Phòng nước sôi đi lấy nước, chưa hẳn thú vị lắm. Nhìn Trần Phi Dung cầm bình thuỷ đi tới, Trương Khác nghĩ thầm ĐH Đông Hải sẽ có bao nhiêu nam sinh vì cô mà cầm bình nước nóng đến Phòng nước sôi một chuyến đây. - A... Trần Phi Dung chợt nhìn thấy Trương Khác đứng ở trước tường áp-phích xem, mặt bỗng đỏ lên, cô giật mình dừng chân lại. Xoay mặt đi, giả bộ nghiêm trang nhìn áp-phích trên tàng. Trương Khác thấy Trần Phi Dung da trắng mịn, gương mặt như trải thêm một tầng phấn, nhiễm một tầng hồng nhạt, càng thêm thanh thuần xinh đẹp, cô có khí chất ưu nhã mà tươi sáng, thấy mặt cô đỏ đến lạ lùng, mới cười hỏi: - Có phải làm chuyện gì đuối lý không hả? - Không có. Trần Phi Dung khẽ nói, con mắt cũng không chuyển qua. - Vậy tôi đến trước KTX của bạn xem... Trương Khác lại cười nói. - Hả? Trần Phi Dung kinh ngạc nhìn Trương Khác một cái. Rất tò mò y có thể vừa đoán trúng ngay, cười có vẻ áy náy, nói: - Đường Thanh gửi thư qua, còn nói đến việc lần trước mua bong bóng. Vừa lúc hôm nay cùng bạn đi dạo phố, lại mua bảy cái bong bóng rồi...Còn chưa có tìm bạn đòi tiền khí cầu đâu. - Bạn. . . Trương Khác nhe răng nhếch miệng, giơ nắm tay về hướng Trần Phi Dung, Trần Phi Dung thản nhiên cười: - Mình cũng được người ta nhờ vả thôi! - Lễ quốc khánh Đường Thanh sẽ trở về, khi đó bạn ở đâu? - Trương Khác hỏi. Cách quốc khánh chỉ còn một tuần, tân sinh quân huấn cũng kết thúc trước quốc khánh. Nhưng Đỗ Phi một lòng với việc mở tiệm nét, người khác thì không đi, chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ cùng nhau đến Kiến Nghiệp. - Mình cũng không biết nữa, đến lúc đó lại nói đi! Trần Phi Dung không nói rõ việc cô đã hẹn với Đường Thanh gặp mặt tại Kiến Nghiệp, giơ giơ lên bình nướng nóng trong tay. - Hả, muốn mình lấy nước hộ hả? Cũng được. - Ai thèm? Mình nói bạn không có việc gì nữa thì mình đi lấy nước đây. Trần Phi Dung cười nói: - Hiện tại bạn ác danh khắp ĐH Đông Hải, mình cũng không quen bạn đâu. Trương Khác giang hai tay, không biết Trần Phi Dung sao lại cùng bạn học của cô giải thích chuyện số bong bóng kia. Trở lại KTX, cũng không thấy bóng của Đỗ Phi đâu. Gọi điện thoại cho hắn, mới biết hắn với Mông Nhạc đang ở tiệm nét Wittle. Cũng không biết hai ngày này họ nói chuyện thế nào, nói như vậy là hắn đã chính thức kéo Mông Nhạc vào hố rồi. Mở máy vi tính, hai ngày này có gọi điện thoại cho Đường Thanh, nói với cô mình tại Huệ Sơn, Đường Thanh cũng không gửi email tới nữa. Cũng là có mấy người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe gửi email công vụ qua báo cáo công tác. Trương Khác xem sơ qua một chút, không có chuyện gì đặc biệt phải quan tâm. Trương Khác chỉ reply lại một email đã đọc, coi như là xử lý xong sự vụ tích lũy hai ngày nay.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 622: Gặp Nhau Trong Phòng Đọc Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác thấy trên bàn học đặt tấm thẻ sinh viên, thẻ mượn sách mới làm, chắc là hai ngày nay cùng gửi tới. Đã hẹn với Địch Đan Thanh tới Kiến Nghiệp gặp mặt, thấy thời gian còn sớm, Trương Khác nhét vào miệng hai cái bánh mì, cầm theo một lọ nước ngọt đến thư viện. Bất cứ lúc nào, Trương Khác cũng không thích quy củ ngồi vào phòng học nghe người khác giảng bài, y càng tốn nhiều thời gian hơn ở phòng đọc thư viện. Mặc dù phòng đọc của thư viện ĐH Đông Hải có cảm giác rất cổ xưa, cũng không lớn, song nó có thể cung cấp lượng sách rất phong phú, đặc biệt là một số tác phẩm lượng bảo tồn rất nhỏ, cũng chỉ có ở trong phòng đọc mới có thể tìm được. Vừa ngồi xuống thì quên luôn thời gian. Khi qua đây đã nhét vào bụng hai cái bánh mì nên không cảm thấy đói, chỉ chờ Địch Đan Thanh đến Kiến Nghiệp sẽ gọi điện thoại qua, Trương Khác cũng không cần nhớ đến thời gian. Đang lúc hoàng hôn, ánh mặt trời chiều xuyên qua giàn nho ở hậu viện phòng đọc cùng cửa sổ thủy tinh phía sau chiếu vào chiếc bàn dài, cảm giác được phía trước hơi tối, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Phi Dung đang cầm một sấp sách đứng ở đối diện. Đọc sách đã lâu, cảm giác cả người sẽ trở nên hơi chậm chạp, có thể nói đây là một cái cớ. Trần Phi Dung mặc áo sơmi ngắn tay đứng trong ánh nắng rực rỡ buổi chiều tà, da thịt trắng trẻo hình như cũng tỏa sáng, miệng khẽ nở nụ cười, khiến ánh mắt cô càng sáng đẹp hơn, toàn thân toát ra khí tức thanh thuần của mùa xuân, khiến người vừa nhìn cũng không muốn phục hồi tinh thần lại. Nhìn ánh mắt của cô hình như muốn biết, sách gì mà làm cho Trương Khác mê mẩn như vậy. - Bạn đến rồi à. Trương Khác cảm thấy những lời này của mình hơi khờ, chưa hề hẹn gặp Trần Phi Dung tại phòng đọc, nói những lời này không hề có nghĩa -- Trần Phi Dung chắc là ăn cơm tối ở căn tin xong mới đến đây trực đêm tự học. Cuộc sống của Trần Phi Dung ở trong ĐH Đông Hải rất đơn giản, căn tin, thư viện, phòng học, KTX, có đôi khi sẽ cùng một đám bạn KTX đi dạo phố. Nếu không phải cố gắng liên hệ, hầu như Trương Khác không có cơ hội gặp được cô ở trong vườn trường. Trần Phi Dung đặt sách xuống, kéo một cai ghế ngồi đối diện Trương Khác: - Rất ít khi thấy bạn ở chỗ này đấy? Không phải là rất ít, phải nói là trước đây sẽ không thấy qua. Trần Phi Dung cũng không phải mỗi ngày đều kiên trì qua đây, Chu Nhị Chu Ngũ ban đêm đều có tiết, cũng không thể xác định Trương Khác có phải căn bản chưa từng xuất hiện qua ở phòng đọc không. Trương Khác đẩy thẻ mượn sách ở góc bàn, đặt dưới ĐTDĐ ra giữa bàn: - Vừa mới gửi tới. Y vẫn nguyện ý đốt thời gian ở thư viện, ở đây không khí an tĩnh, rất thích hợp xem vài thứ, suy nghĩ một số vấn đề: - Mình cũng coi như một đứa trẻ rất thích đọc sách. - A... Trần Phi Dung nhớ tới mình cũng rất lâu mới lấy được thẻ mượn sách, lại nghĩ đến sau này Trương Khác bình thường đến phòng đọc, chẳng phải sẽ bình thường gặp phải y? Nghĩ tới đây cô liền an tĩnh lại, không nói gì nữa, bắt đầu mở sách ra xem. Trương Khác ngẩng đầu nhìn, hình như có mấy nam sinh đang cầm sách muốn đi qua đây. Y nhếch miệng cười, ném hai quyển sách vào hai chỗ ngồi hai bên Trần Phi Dung để chiếm chỗ, cũng không để ý đám nam sinh ném qua ánh mắt tức giận. Thấy Trần Phi Dung hiểu ý mỉm cười, Trương Khác cũng an tĩnh xem sách của mình,. Đèn trong phòng sáng lên, bất tri bất giác ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông sâu. Có một nam sinh đi tới, ném một con hạc giấy lên cuốn sách trên tay Trần Phi Dung. Trần Phi Dung giật mình, quay đầu lại thì nam sinh kia đã lỉnh đến một bên rồi. Nhìn ánh mắt của hắn, hình như là khát vọng Trần Phi Dung mở con hạc giấy kia ra đọc nội dung bên trong. Trần Phi Dung cau mày, hơi bỉu môi, có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Khác, liền ném con hạc giấy ra giữa bàn. Trương Khác nghiêng đầu nhìn nam sinh kia một cái, rồi đưa tay cầm lấy con hạc giấy mở ra xem, trên đó viết thơ. - Người ơi, chỉ mong chúng ta là đôi chim trắng trên đầu ngọn sóng, trên sao băng vẫn chưa rơi, chúng ta đã không còn thích vẻ lóng lánh của nó... Vãi, copy [Bạch Điểu] của Diệp Chi, còn đổi tên [Lưu Tinh], coi thành thơ của mình như đúng rồi. Trương Khác cầm bút viết nguyên thơ bằng tiếng Anh lên mặt sau, rồi đưa cho Trần Phi Dung xem. Trần Phi Dung nhìn bật cười, áp hai bàn tay lên đôi môi mình, muốn cầu xin Trương Khác giúp mình trả lại bức thư tình vô vị này cho nam sinh kia. Trương Khác gãi gãi đầu, bén gấp lại tờ giấy thành hình con hạc, rồi đi tới nam sinh vẫn đang khẩn trương nhìn chăm chú vào bên này, y an ủi vỗ vai hắn, đặt con hạc giấy vào trong tay hắn rồi đi trở về. Cậu nam sinh kia chắc có lẽ thấy Trương Khác viết nguyên thơ bằng tiếng Anh lên mặt sau thì đỏ mặt cầm sách đi ra ngoài, cũng quên những sách này là của phòng đọc. Máy cảm ứng vang lên tu tu, học sinh trong phòng đều kinh ngạc nhìn qua, không hiểu đã xảy ra việc gì. Nhưng lại làm cho cậu nam sinh càng hoảng hốt. Hai ông thầy trong phòng đọc cả ngày không có việc gì, cho rằng bắt được ăn trộm sách, liền hưng phấn đứng lên, cản nam sinh kia lại không cho hắn đi ra ngoài. Trần Phi Dung mím môi cố nén không cười, cũng sợ nam sinh kia lúng túng, mắt chỉ nhìn vào trang sách. Chỉ đến khi nam sinh kia giải thích rõ ràng rồi mấy ông thầy mới cho đi. Trần Phi Dung thở dài một hơi, lại như đang duỗi người, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ đối với chuyện vừa rồi xảy ra. Trần Phi Dung cố ý chạy đến chỗ giá sách tìm tuyển tập thơ của Diệp Chi, khẽ thì thầm bài [Bạch Điểu], nhớ tới Đường Thanh nói Trương Khác trong mưa cùng cô đọc thơ, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, không muốn ảnh hưởng người khác, khi nói còn duỗi đầu ra giữa bàn: - Sao bạn lại nhớ nguyên thơ tiếng Anh? Trương Khác vỗ vỗ bên hông, cười cười, ghé sát đầu tới nói nhỏ với Trần Phi Dung: - Mình đã nghĩ, không có có chút tài năng, đến ĐH Đông Hải sao làm ăn gì được? Thật đáng thương, có chút tài năng căn bản không có đất dụng võ, ác danh đã truyền khắp ĐH Đông Hải, hiện tại mình cũng chẳng được người khác thừa nhận cái danh gì rồi. - Hì hì. Trần Phi Dung cười khẽ, nhớ Trương Khác đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối, hỏi y: - Khi mình qua đây, hình như bạn đã ngồi lâu rồi, chưa thấy bạn ra ngoài ăn cơm tối? - À, gặp bạn ở chỗ Phòng nước sôi, sau đó trở về KTX một chút. Trương Khác sờ sờ bụng. Trước khi tới đây có nhét vào bụng hai cái bánh mì, lúc này quả thật cũng đói bụng, y cười giải thích cho Trần Phi Dung: - Tối có người từ Tân Vu tới, phải đợi người ta qua đây cùng nhau ăn cơm mới được. Nên mình mới chờ cho tới bây giờ. Y nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi: - Chắc cũng sắp đến rồi... Cũng trùng hợp, mắt vừa mới chuyển qua góc ĐTDĐ thì ĐTDĐ vang lên, cầm lấy thì quả nhiên là điện thoại của Địch Đan Thanh. Trương Khác chạy ra lối đi nhỏ ngoài phòng đọc tiếp điện thoại: - Alo, cô đến cửa nam ĐH Đông Hải chưa? - À, tôi đã vào trong trường rồi, đang ở bên hồ Tử Hà lo liệu thủ tục vào ở đây. Hồ Tử Hà là một hồ nước nhỏ bên góc tây nam trong trường ĐH Đông Hải, nhà khách trong trường nằm phía tây hồ. Trương Khác không biết vì sao Địch Đan Thanh đến Kiến Nghiệp làm việc còn muốn ở khách sạn chiêu đãi của ĐH Đông Hải, liền nói y muốn đi qua đó.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 623: Có Thể Làm Bạn Học Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Treo điện thoại chạy về phòng đọc, muốn sắp lại đống sách trên bàn vào giá, Trần Phi Dung nói: - Bạn có việc thì đi trước đi, sách thì để đó mình dọn giúp cho. - Vậy được rồi, cảm ơn... Chờ tới bây giờ quả thật cũng đói đến mềm người, Trương Khác tính vừa gặp Địch Đan Thanh thì tìm một chỗ ăn cơm. Chạy đến khách sạn ở hồ Tử Hà, cách cánh cửa thủy tinh, thấy Địch Đan Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, dưới ánh đèn khuôn mặt trắng nõn quyến rũ mà xinh đẹp, có mặc áo sơmi trắng vạt nghiêng, tay ngắn. Hông cột đai lưng rộng màu đen, hơi cúi người, mắt hình như đang chăm chú vào mũi giày cao gót màu tím để giết thời gian. Không thấy những người khác. Trương Khác thì hơi khó hiểu, còn tưởng rằng Vệ Lan sẽ như hình với bóng với cô chứ. Trương Khác đi lên bậc thang, Địch Đan Thanh mới nhìn thấy hắn liền đứng lên, khẽ nhếch môi kiều diễm, thần sắc mừng rỡ dục lộ ra lại cất đi đó, chung quy khiến người nhìn mà thoải mái trong lòng, lúc này mới nhìn thấy cô mặc váy ngắn màu lam, cả dáng dấp như một mỹ nhân trong bộ chức nghiệp gợi cảm xinh đẹp. Mặc dù trước ngực áo có may nếp uốn, song vẫn có thể nhìn ra quy mô không nhỏ trước ngực. - Sao chỉ đến có một mình? - Trương Khác khó hiểu hỏi cô. - À, xe của công ty về Kiến Nghiệp, tôi bảo tài xế lái xe đưa thẳng tôi đến đây. Không có những người khác, lẽ nào Khác thiếu gia còn chờ mong có người khác sao? Địch Đan Thanh cười lên rất quyến rũ, Trương Khác chỉ bĩu môi. Nữ nhân này ở Tân Vu cũng không ai dám trêu chọc. - Tôi có thể chờ mong ai? Trương Khác cười cười: - Tôi đói bụng muốn chết đây, nhanh tìm chỗ ăn cơm đi... Nếu như nói phía đông chân núi Hợp Hoan là khu sinh hoạt chủ yếu của ĐH Đông Hải, vậy xung quanh hồ Tử Hà là khu sinh hoạt sa hoa của ĐH Đông Hải. Không chỉ có khách sạn chiêu đãi trong trường ở nơi này, trung tâm phục vụ ngoại vụ của Học viện giao lưu quốc tế cũng ở đây -- sinh viên ĐH Đông Hải thường gọi trung tâm phục vụ ngoại vụ là khu nhà lưu học sinh. Đây chắc là nơi cư trú có điều kiện tốt nhất trong trường ĐH Đông Hải. Nhưng Trương Khác không muốn dính dáng với người nước ngoài, nên thà rằng phiền phức chút, cũng muốn cắm KTX vào trong khu nhà nghiên cứu sinh. Bên cạnh khách sạn chiêu đãi có một quán cơm Tây rất ngon, chủ yếu bán cho lưu học sinh, rất nhiều giáo sư của ĐH Đông Hải cũng đều thích đến đây dùng cơm. Quán cơm Tây lúc này còn chưa kết thúc một ngày kinh doanh, Trương Khác dẫn Địch Đan Thanh đi vào quán cơm, bên trong còn có nhiều người đang dùng cơm, thấy được Chu Cẩn Tỳ, Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia còn có Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường ngồi ở một nơi dùng cơm, cầm dao nĩa nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay cuối tuần, Tạ Hán Tịnh đang ở Kiến Nghiệp, liền kéo Tạ Ý đến trường học thăm con gái hắn, thuận tiện mời viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với chủ nhiệm khóa của Tạ Tử Gia là Ngụy Đông Cường cùng nhau ăn cơm. Đó cũng là việc hết sức bình thường -- Tạ Tử Gia trông bộ dạng rất nhu thuận, đúng như một cô con gái ngoan. Mọi người dường như đều rất ăn ý dời tầm mắt từ trên người đối phương, chỉ có trên mặt Ngụy Đông Cường có chút kinh ngạc nhìn Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào. Thôi Quốc Hằng cũng không nhận ra Trương Khác, chỉ là dung nhan của Địch Đan Thanh rất xinh đẹp, ánh mắt nhịn không được dừng lại một hai giây trên gương mặt xinh đẹp và vóc người động nhân của cô rồi mới rời đi. Ngụy Đông Cường ghé đên bên tai Thôi Quốc Hằng nói mấy câu, Thôi Quốc Hằng mới lần thứ hai kinh ngạc quan sát. Trương Khác nhìn như không thấy việc này, cũng là nhân viên do sinh viên làm công chạy tới an bài chỗ chồi. Trương Khác đi tới một góc khác của nhà hàng, cùng Địch Đan Thanh ngồi xuống. Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý đều là nhân vật nổi tiếng của thương giới Đông Hải, huống chi lại là nhân vật đối lập trận doanh của Cẩm Hồ, Địch Đan Thanh tự nhiên nhận ra. Cô không biết Tạ Tử Gia, cũng không biết Chu Cẩn Tỳ, tự nhiên liền hiếu kỳ hai người họ vì sao ngồi ở nhà hàng trong trường ĐH Đông Hải. Thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Địch Đan Thanh không áp chế được vẻ hiếu kỳ, Trương Khác cười giải thích thân phận của Tạ Tử Gia, Chu Cẩn Tỳ. Địch Đan Thanh cười nói: - Khác thiếu gia cứ xài chút thủ đoạn, câu hồn của cô nương người ta đi, xem Tạ Hán Tịnh làm gì được cậu? - Stop. Trương Khác cười nói: - Có cần tôi tự mình hi sinh sắc tướng không? Lại hỏi Địch Đan Thanh: - Chị đến Kiến Nghiệp có chuyện gì, sao lại ở trong khách sạn chiêu đãi của trường học tôi? - Còn không phải là muốn ở gần Khác thiếu gia cậu hơn sao? - Tôi xin. Trương Khác vỗ tay cầu xin: - Một thiếu niên nhiệt huyết thanh xuân như tôi sao chống lại chị câu dẫn được? - Tôi lại không tin Khác thiếu gia là loại người đó đâu. Địch Đan Thanh cười mị hoặc, vuốt tóc trên trán qua sau vành tai, tư thái đúng là quyến rũ: - Thôi ý tôi, Khác thiếu gia sẽ là người đem hồn phách, xương thịt của nữ nhân đều nuốt vào bụng rồi sẽ không nôn ra. Cho nên tôi mới không đưa con bé Vệ Lan qua đây... Trương Khác bó tay, bên người nhiều mỹ nhân, cho dù thời gian rất lâu không gặp mặt, cũng chỉ có Địch Đan Thanh dám lấy lời nói tấn công mình. Nhìn bộ dáng phong tình vô biên của chị ta, nhìn qua diễm lệ vô song, mê hoặc cả nhân viên trong nhà hàng thất hồn lạc phách. Trương Khác rất muốn đứng lên báo cho hai nhân viên đứng ở bên cạnh rằng, Địch Đan Thanh tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm họ không thể trêu vào. Y quả thật không dám mồm mép láu lỉnh với Địch Đan Thanh, cười cười, xem như là chịu thua, lại đưa một quyển thực đơn tới trước mặt để chị ta chọn món. Chọn món xong, Địch Đan Thanh nói ra mục đích lần này cô tới Kiến Nghiệp: - Thượng tuần tháng 10 phải tham gia cuộc thi nhập học của lớp mậu dịch ĐH Đông Hải, lần này qua đây là tham gia ban huấn luyện trước khi thi do ĐH Đông Hải tổ chức, nên đến phiên Khác thiếu gia có chuyện gì thì cứ tìm tôi. - Thế hả? Vậy sau này chúng ta là bạn học rồi. Thật ra nghĩ đến Địch Đan Thanh làm bạn học của mình, y vẫn thoáng cảm thấy đau đầu. Lớp mậu dịch là tục xưng của lớp MBA mùa xuân của ĐH Đông Hải, thượng tuần tháng 10 tham gia cuộc thi thống nhất, sau một tháng mới nhập học. Đa số nhân viên tại chức lựa chọn, cuộc thi nhập học đơn giản hơn lớp MBA mùa thu, nhưng lại không nghĩ đến Địch Đan Thanh cố tình đột phá bản thân tới học MBA. Lớp MBA do Học viện Thương mại Quốc tế ĐH Đông Hải liên hợp với viện nghiên cứu sinh tổ chức, bắt đầu từ năm 94, cũng là một trong những nơi huấn luyện MBA có giá trị nhất trong nước. - Còn chưa biết có thi đỗ hay không nữa, nhiều năm không học rồi. Địch Đan Thanh hỏi: - Mà có chuyện gì, Khác thiếu gia còn chưa nói đâu đấy. Cao trung Địch Đan Thanh đã bỏ học đi lên con đường nhân sinh đầy khúc chiết đó, tuy nói MBA chiêu sinh rất chú trọng kinh nghiệm công tác của học viên, nhưng cô có lòng tin ghi danh vào MBA của ĐH Đông Hải. Nói cô mấy năm nay không chạm qua sách vở, Trương Khác cũng không tin. Nhưng sự tình thì không thích hợp lúc này làm phiền Địch Đan Thanh đi làm, Trương Khác nói: - Bỏ đi, chuyện đó chắc tôi để người khác đi làm thôi.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 624: Gặp Mặt Ngoài Ý Muốn Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - Việc của Khác thiếu gia là gấp rút muốn hoàn thành sao? - Xem như là vậy đi. Trương Khác nói cho Địch Đan Thanh việc y muốn hy vọng thông qua khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu: - Vốn dự định nhờ chị giúp chi khoản tiền này, lúc này thì không thể làm lỡ thời gian của chị rồi... - Khác thiếu gia tín nhiệm tôi không? - Địch Đan Thanh hỏi. - Cái gì tín nhiệm không tín nhiệm, sự tình làm tốt thì có tín nhiệm. Làm hư chuyện, tín nhiệm lớn thế nào cũng phải suy giảm. . . - Vậy tôi đề cử một người với Khác thiếu gia, người này đã làm trong giáo dục kỹ thuật nghề nhiều năm, là hiệu trưởng của trường trung học nghề cao cấp trong TP.Tân Vu, tại Tân Vu đức cao vọng trọng, chắc hẳn phó thị trưởng Trương cũng có nghe nói qua. Công tác huấn luyện kỹ thuật nghề sơ cấp, có thể mượn cơ sở vật chất, giáo viên của Tân Vu đi tiến hành. Khoản quyên góp này trao cho TP.Tân Vu, để trong thành phố thành lập một tài khoản chuyên môn quản lý là được. Mặt khác, việc trường du lịch cũng có thể thao tác như thế, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Tài chính của tài khoản chuyên môn có phó thị trưởng Trương nhìn sát sao, chung quy không xảy ra rắc rối lớn. Có người quen thuộc tình huống luôn dễ xử lý, nếu Địch Đan Thanh đề cử nhân tuyển, cũng sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô. Trương Khác gật đầu, nói: - Vậy được rồi, chuyện này có lẽ phải nhờ chị hỗ trợ. Địch Đan Thanh vuốt tóc bên cạnh tóc mai, cười buồn bã, bất giác vẻ tiêu hồn thực cốt thu đi không ít, nhưng trong quyến rũ lộ ra khí ưu nhã, lại đặc biệt có một loại ma lực mị hoặc khác. Khác nhìn nao nao, hỏi cô: - Sao thế? - Sao cái gì? - Trước sau cho người khác cái cảm giác không như nhau. - Có sao? - Địch Đan Thanh lại cười quyến rũ. Trương Khác gật đầu: - Lại khôi phục lại rồi. Trong số nhiều mỹ nhân quen biết, chỉ có Địch Đan Thanh có thể phát huy mị lực tự mãn của nữ nhân đến mức tận cùng, có phong tình tận xương. Điều này có lẽ quan hệ rất lớn với nhân sinh mà cô trải qua. Hứa Tư là vẻ đẹp u buồn. Nét phong tình của Vãn Tình cũng là thu liễm mà thanh nhã. - Ha ha. . . Địch Đan Thanh che môi cười ra tiếng: - Khác thiếu gia nhìn phụ nữ cũng tỉ mỉ thật đấy, tôi cũng không biết tôi có chỗ nào khác nữa. Cô đương nhiên có thể ý thức trong nháy mắt đó, sự rung động của quả tim, chỉ là không muốn thừa nhận ở trước mặt tiểu nam nhân này thôi. Nói cậu ta là loại người đem hồn phách, xương thịt của phụ nữa nuốt hết, cả bã cũng không nhổ ra, cũng không phải là tùy tiện nói thế. Địch Đan Thanh bước vào xã hội, nhân vật tiếp xúc qua vô số kể, ai có thể vào thời gian mùa hạ cho cô trùng kích cường liệt mà phức tạp như thế chứ? Cô cũng thật sự sợ cô nàng Vệ Lan kia hãm sâu vào trong. Nhân vật như Trương Khác, sao lại vì một tiểu nhân vật như họ mà lưu luyến chốc lát? Trương Khác đói meo rồi. Y chọn súp, mì Ý, cá sốt cà, vừa đưa lên liền cắm đầu ăn. Địch Đan Thanh có lẽ vẫn phải bào trì tư thái ưu nhã của phụ nữ. Ăn được giữa bữa thì ĐTDĐ ở góc bàn vang lên, là Đỗ Phi cùng Mông Nhạc từ tiệm nét trở về, hỏi Trương Khác đang ở đâu. Trương Khác liền bảo họ trực tiếp chạy tới quán cơm Tây bên này. - A, tôi còn nói ai có thể làm cho Trương Khác giở trời đến quán cơm Tây ăn chứ, thì ra là chị Địch qua đây... Đỗ Phi ở bên ngoài nhà hàng thấy được Trương Khác và Địch Đan Thanh đang ngồi ở bên trong ăn cơm, giúp Mông Nhạc giới thiệu: - Mông Nhạc, học trưởng năm ba của Học viện Thương mại Quốc tế, đây là chị Địch, còn nói dẫn mày đến Tân Vu chơi mới có thể nhìn thấy chị Địch đấy... Trương Khác quay đầu lại vẫy tay gọi nhân viên đưa thực đơn chọ bọn Đỗ Phi chọn món. Họ mới từ tiệm nét đổi ca trở về, chắc là chưa có ăn tối. Mông Nhạc thấy Địch Đan Thanh xinh đẹp ngời ngời thì đã hơi lơ mơ. Như mấy người Trần Phi Dung, Đường Thanh, Tôn Tịnh Mông, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng chỉ có thể quy vào trong phạm trù tiểu mỹ nhân, nét đẹp trên người họ là nụ hoa đợi nở rộ, có hơi thở thanh xuân thấm vào ruột gan, cũng không bằng vẻ xinh đẹp cùng với phong tình tận xương tủy của Địch Đan Thanh, làm cho người ta chịu phải lực trùng kích rất mạnh. Đương nhiên, khiến Mông Nhạc phải há hốc mồm là sao phụ nữ mà cu Trương Khác này tiếp xúc toàn là thiên tư quốc sắc? - Ngớ người rồi hả? Trương Khác cười cười. Giúp kéo ra cái ghế cho Mông Nhạc ngồi vào bên cạnh y. - Ặc. Mông Nhạc xấu hổ cười vì sự thất lễ của mình, tiếp theo Đỗ Phi khẽ gọi: - Chị Địch... Đỗ Phi ngồi ở bên cạnh Địch Đan Thanh, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra nhóm Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng, kinh ngạc: - Này. Tay chỉ chỉ phía sau Trương Khác, hỏi y: - Mày vào đây có nhìn thấy họ không? Trương Khác cũng không quay đầu lại nhìn, gật đầu cười nói: - Ừ, họ vào đây trước rồi. Mông Nhạc khó hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Thôi Quốc Hằng - viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với các thầy trong lớp kinh tế học của hắn, hắn chung quy không thể coi nhẹ không gặp: - A, viện trưởng Thôi, giáo sư Chu cũng ăn cơm ở đây sao? Hắn còn sợ bọn Trương Khác không nhận ra Chu Cẩn Tỳ: - Chu Cẩn Tỳ là giáo sư dạy kinh tế học. Tụi mày học kinh tế, chắc chắn phải qua tay ông ấy. Có cần đi qua chào hỏi một tiếng không? Trương Khác cười cười, nói: - Mình mày qua được rồi... Trương Khác cùng với Đỗ Phi có thể giả bộ ngại ngùng, giả bộ không nhận ra, nhưng Mông Nhạc liên tục hai khóa đều là chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, gặp phải Thôi Quốc Hằng cũng không đến chào hỏi, thì quá không biết đạo lí đối nhân xử thế rồi. Mông Nhạc đi qua, Trương Khác từ trong ánh mắt Đỗ Phi là có thể thấy có người theo Mông Nhạc đi qua đây. Chắc là Ngụy Đông Cường. Cũng không biết Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý có nhìn qua bên này hay không. Trương Khác cầm lấy ly nước chanh bên góc bàn uống một ngụm, lại làm bộ vô ý nghiêng đầu nhìn Ngụy Đông Cường, tỏ vẻ kinh ngạc: - Ôi, chủ nhiệm Ngụy cũng ăn cơm ở đây ạ? Địch Đan Thanh che miệng cười, hình như vừa rồi Trương Khác quả thật không thấy người của bàn kia vậy. - Viện trưởng Thôi đang ở đó. Mọi người cũng qua chào hỏi một tiếng đi chứ? Ngụy Đông Cường không dám nhìn Địch Đan Thanh nhiều, tầm mắt đặt ở trên mặt Trương Khác và Đỗ Phi. Ngụy Đông Cường đã đi qua đây, nếu như ngồi yên không để ý tới thì quả là bất cận nhân tình, Trương Khác cầm khăn ăn trên đầu gối ném lên mặt bàn, rồi nói với Địch Đan Thanh: - Bọn em qua đó một chút sẽ trở lại. Trương Khác làm bộ thuần khiết vô hại ngại ngùng theo Ngụy Đông Cường đi qua, Ngụy Đông Cường giới thiệu Thôi Quốc Hằng: - Đây là viện trưởng Thôi... Tiếp theo liền gọi một tiếng: - Viện trưởng Thôi... Ngụy Đông Cường giới thiệu Chu Cẩn Tỳ, liền gọi một tiếng: - Giáo sư Chu...
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 625: Kế Hoạch Tiệm Internet Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Mông Nhạc không rõ, cũng nhìn không ra dị thường gì. Thôi Quốc Hằng thì lại hy vọng cô gái thành thục xinh đẹp đi cùng Trương Khác có thể đi cùng qua chào hỏi một tiếng. Chỉ có Trương Khác cùng Đỗ Phi đi qua, ông ta cũng gật đầu, rất lạnh nhạt ừ một tiếng. Đỗ Phi thì lại thiếu kiên nhẫn quan sát vẻ mặt của mấy người Tạ Hán Tịnh. Tử Gia cầm dao nĩa nhẹ nhàng đâm vào đôi môi đỏ tươi, ánh mắt một hồi dừng trên mặt Trương Khác, một hồi dừng trên mặt ba, anh mình, cùng với Chu Cẩn Tỳ, hình như chưa hề ý thức được sự xấu hổ của họ, nụ cười yếu ớt trên khóe miệng cũng quá rõ ràng, hình như đổi lại nơi khác, chắc cũng có thể cười ha hả rồi. Ánh mắt giảo hoạt đảo qua một vòng, bỗng có vẻ rất hứng thú giới thiệu Trương Khác, Đỗ Phi cho ba và anh mình: - Ba, anh, bạn Trương và bạn Đỗ là hot boy nổi tiếng vừa giàu lại còn trẻ ở Học viện Thương mại Quốc tế đấy. Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý vẫn bảo trì vẻ mặt thản nhiên, lúc này cũng nhịn không được trở nên hơi cứng ngắc, thiếu chút nữa cũng phải tan vỡ rồi. Trương Khác cũng không ngờ vào lúc này Tạ Tử Gia lại đi hãm hại cha cô. Y cũng có cái cảm giác trở tay không kịp, gật đầu cười rất miễn cưỡng. Nụ cười giả dối trên mặt mọi người như thể dùng giấy để dán lên vậy. Trương Khác cùng Đỗ Phi xám xịt trở lại bàn, không muốn để cho Tạ Tử Gia có cảm giác vui vẻ xem kịch. Sao thì Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng chưa ăn cơm, vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, rồi như lẩn trốn rời khỏi quán cơm Tây, cũng không quản bên Ngụy Đông Cường nghĩ thế nào. Ra khỏi quán cơm Tây, Địch Đan Thanh lại rất vui vẻ. cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Trương Khác nói: - Các cậu biết giả bộ thật đấy, các cậu tiếp tục giả bộ. Cô bé kia, tôi thích. Vừa rồi cô cũng ở bên cạnh xem trò hay. - Giả bộ sắp hết nổi rồi. Trương Khác cũng hết cách với Tạ Tử Gia, cô nàng này ngay cả cha mình cũng nể mặt. Mông Nhạc không hiểu chuyện gì: - Sao hả, có phải mọi người đều quen nhau không vậy, sao lại giả bộ không quen? - Mọi người là oan gia. Trương Khác cười giải thích cho Mông Nhạc: - Nhưng chắc hẳn họ không có dũng khí ở trước mặt thừa nhận chúng ta là oan gia của họ. Tao lại không thể lật bàn vung tay với họ, mọi người chỉ có thể làm bộ không quen nhau thôi. Giải thích như vậy, Mông Nhạc vẫn nghe không hiểu, có điều bạn bè đại học có một chỗ tốt, sẽ không truy vấn tận cùng bối cảnh gia đình của người khác, càng nhiều là giao du với nhau vì tính tình hợp nhau. Lửng thững đi về hướng căn tin của nhân viên trường -- chỉ phải đến chỗ đó mà tiếp tục ăn cơm. Ở trên đường, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc nói đến nguyên nhân Địch Đan Thanh xuất hiện trong vườn trường ĐH Đông Hải, lại hỏi trong hai ngày mình đi, việc họ thảo luận mở tiệm internet có kết luận sơ bộ gì chưa. Đỗ Phi nói: - Người có ý muốn mở tiệm internet ở gần đây không phải ít, dù sao cơn sốt phòng game ở cửa Bắc rất nhiều người đều để ý thấy. Nhưng lúc này phí đưa internet vào rất cao, hơn nữa dù sao còn là sự vật mới xuất hiện, có thể rất nhiều người đều do dự -- những thứ này đều chỉ là vấn đề thời gian. Tao và Mông Nhạc thương lượng, lúc này phải suy nghĩ đến cả việc tương lai ngành tiệm internet sẽ cạnh tranh ồ ạt đưa vào ... - Trước đó Mông Nhạc từng có ý nghĩ thuê cả phòng máy trung tâm kế toán của trường vào giờ rảnh. Khả năng này cũng rất nhỏ. Thứ nhất chương trình học máy tính của các viện, các khoa sắp xếp rất chặt, thời gian rảnh còn thừa quá ít, mặt khác các thầy cô của trung tâm kế toán cũng đều là người biết tận dụng triệt để mọi thứ, có chỗ tốt cũng sẽ không để cho người ngoài. Mà hình như thư viện cũng có kế hoạch mở phòng đọc điện tử. - Ngày hôm qua tụi tao bớt chút thời gian đi làm chút điều tra, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến tiền thuê của các cửa hàng ngõ Học Phủ vào tương lai. Mở tiệm internet ở ngõ Học Phủ cùng mở tiệm internet ở đường Mã Liên hoặc địa phương khác có chi phí khác nhau rất lớn. Cũng ý thức được mở tiệm internet ở ngõ Học Phủ không thể đem ánh mắt dừng ở cung cấp một nơi lên mạng, phục vụ chơi game. Có lẽ ngay từ đầu cần phải suy nghĩ đến vấn đề phân tầng đối tượng sử dụng... Trương Khác gật đầu, tiệm internet xem như một sản nghiệp sẽ rất nhanh hưng khởi đồng thời sẽ nhanh chóng tiến nhập vào thời ký hoàng kim. Thời kì hoàng kim này cũng chỉ trong thời gian 7-8 năm. Trương Khác chỉ sợ tầm mắt lúc này của Đỗ Phi, Mông Nhạc có hạn, bố cục suy nghĩ quá mức hạn hẹp. Nghe được Đỗ Phi nói như vậy, họ xem như là sơ bộ tìm được con đường của ngành này rồi, Đỗ Phi cùng Trương Khác lăn lộn mấy năm nay, tầm mắt dù sao cũng phải cao hơn những người khác! Ăn bò bít tết ở tiệm cơm Tây bên hồ Tử Hà, chạy đến căn tin nhân viên trường thì mỗi người chọn một phần mì xào; Địch Đan Thanh khẩu vị nhỏ, cũng có thể là vì bảo trì hình thể khêu gợi xinh đẹp, chỉ gọi một l-on Fanta nghe bọn Đỗ Phi nói việc mở tiệm internet. Vừa đến 9 giờ, học sinh ăn khuya còn chưa ùa qua, trong căn tin nhân viên trường cũng không nhiều, cũng tiện cho họ yên tĩnh bàn công chuyện. Trương Khác ở tiệm cơm Tây còn ăn chưa lửng dạ, cũng không cảm thấy mì xào ở căn tin nhân viên trường kém bò bít tết bao nhiêu, ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nghe Đỗ Phi nói. Nghe Đỗ Phi suy nghĩ đến vấn đề phân tầng người sử dụng, biết họ xem như là đã sơ bộ tìm được con đường cho ngành nghề này rồi. - Nếu nói tiền thuê cửa hàng của ngõ Học Phủ vào tương lai, quả thật sẽ không quá thấp, cửa hàng tầng thấp nhất, tiền thuê mỗi m² mỗi năm cũng phải 1000 đồng. Trương Khác còn cầm đũa đút mì vào trong miệng, khi nói nghe giọng có hơi mơ hồ, may mà còn có thể nghe rõ: - Nếu như đến khu bắc môn Đông Đại một khu dân cư, tiền thuê cùng diện tích có lẽ không đến 1/5, 1/6. Cho dù đến đường Mã Liên tìm mặt tiền cửa hàng mở tiệm internet, tiền thuê cũng rẻ hơn rất nhiều. . .Muốn mở tiệm internet ở ngõ Học Phủ, quả thật tụi mày không cụ thể thành phẩm nào chiếm ưu thế. Nhưng học sinh cùng học một trường, có người bởi vì học phí mà tự sát, có người lại mang theo bảo mẫu nhập học. Cái này có lẽ thể hiện tính cực đoan của phân tầng người sử dụng... Năm 97, ngoài trừ một số các trường đặc biệt như Nông Lâm, Mục Khoáng, cùng các trường sư phạm, các trường đại học khác trong nước đều thực hiện thu phí tịnh quỹ, bình quân tiêu chuẩn thu phí mỗi năm học vượt quá 2400 đồng, xem như là chính thức tiến vào thời kì thu phí cao của đại học. Đối với điều này, bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc lúc này chưa có cảm nhận sâu đậm, những sinh viên nghèo như Thẩm Tiêu từ vùng nghèo khó thì tự thân cảm nhận được. Trương Khác lấy giọng điệu thoải mái nói ra sự thực như vậy, cũng chẳng qua vì thuận tiện nói rõ tồn tại của tình huống phân tầng người dùng. Đỗ Phi mới vừa vào đại học đã có ý nghĩ sáng nghiệp, Địch Đan Thanh nghe cũng cảm thấy hứng thú, nghe Trương Khác nói như vậy, mắt liếc y một cái. Cái loại người mang theo bảo mẫu nhập học, chắc có lẽ là chỉ bản thân y.