Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 636: Mèo mù mất cá rán. Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Chính quyền Đài Loan xưa nay chưa hề có động thái nào thể hiện chủ động giảm giá DNT, nhưng sau khi cơn bão tài chính bùng phát, thái bộ bọn họ bắt đầu thay đổi, tích cực cố thủ tỉ giá DNT, hôm nay bất ngờ buông tay, ý tứ ẩn dấu trong đó rất hiểm. Khả năng chính quyền Đài Loan đang đặt bẫy đám đầu cơ tiền tệ quốc tế, cũng có khả năng có nhân tố chính trị trong đó. Một số lời không thể nói với Nick Lesson và Cát Minh Đức, ban đêm liền liên lạc với Diệp Trăn Dân. Dnt thả nổi vào ngày 24 khiến chính phủ Hong Kong cực kỳ khốn đốn. Chỉ 4 ngày nữa thôi là là vào kỳ giao cắt quý của chỉ số Hang Sheng Index, mấy ngày này vốn là thời cơ có lợi cho cục quản lý tài chính tiến vào giai đoạn phản kích tiền kỳ, hôm qua đột nhiên tình thế xấu đi, tình tế tốt không còn nữa, chứng khoán Hong Kong rất có thể xấu đi trong bốn ngày cuối. Diệp Trăn Dân cùng quan viên chính phủ Hong Kong đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ. Sáng sớm hôm sau trời vẫn mưa, xa xa trên mặt biển truyền tới tiếng còi hơi, Thịnh Hạ đã về trường đi học rồi, trong tiếng mưa như tiếng nhạc ru sáng sớm Trương Khác chìm trong giấc ngủ ngon lành, tới khi Đường Thanh chui vào trong chăn mới tỉnh lại. Đường Thanh mặc váy ngủ lụa, nhưng da thịt lộ ra ngoài còn trơn mịn hơn cả lụa. Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn vẫn còn buồn ngủ của Đường Thanh, hai mắt nhắm tịt không muốn mở ra, người rúc vào lòng Trương Khác, cô nàng vất vả lắm mới đợi được Thịnh Thanh đi học để chui vào đây. Nhìn cánh môi đỏ mọng cong lên đầy khiêu gợi, Trương Khác áp môi tới định hôn, nhưng bị Đường Thanh đưa mười ngón tay như ngọc ra bịt lấy miệng đẩy ra, giận dối nói: - Bạn chưa đánh răng ... Chăn tuột xuống eo, áo ngủ xộc xệch lộ ra mảng ngực trắng nõn nà, Đường Thanh thấy Trương Khác mắt hau háu nhìn ngực mình, đưa tay kéo cổ áo lên, nũng nịu nói: - Mình chỉ tới đây mượn lồng ngực bạn ngủ bù thôi đấy ... Ngủ bù là sướng nhất. Cô nàng ưỡn ngực lên, làm động tác vươn mình cực kỳ dụ hoặc, làm Trương Khác miệng khô khốc, cô nàng lật người lại, đè lên người Trương Khác, thỏ thẻ: - Lồng ngực bạn luôn sẵn sàng cho mình chui vào ngủ bủ một giấc thoải mái phải không. Cô bé con cuối cùng cũng đã lớn rồi, Trương Khác cảm nhận một cách hết sức cường liệt sự mềm mại và đàn hồi của hai cái bánh bao kia, yếu hầu Trương Khác cuộn lên cuộn xuống, tay trở nên run run đặt lên cặp mông tròn cô nàng ve vuốt, dù cách lớp lụa mỏng, cảm giác không khác gì chạm vào dạ thịt thực sự là bao. Trương Khác hết xoa, bóp, nhào nặn đủ kiểu làm Đường Thanh run lên từng hồi, cơ thể quằn quại trong lòng Trương khác, gò má trắng trẻo dần dần hây hây đỏ, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù, tỏa ra thần thái mê người. Lý trí Trương Khác tiêu tan, dục vọng dồn nén bao lâu của y với Đường Thanh tràn gia như đê vỡ, hai mắt đỏ rực lên, tay bóp chặt lấy mông Đường Thanh từ mơn chớn ve vuốt chuyển sang dày vò, làm Đường Thanh phát ra tiếng rên tựa đau đớn nhưng mắt nhắm nghiền cổ rướn cao tựa như cực kỳ sung sướng. - Thanh Thanh, bạn đúng là một con tiểu yêu tinh. Giọng Trương Khác khàn đặc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh làm thú huyết của Trương khác sôi lên sùng sục, nắm lấy quai áo ngủ của Đường Thanh khéo tuột tới đùi. Tâm thân ngọc ngà phơi bầy trọn vẹn trước mắt Trương Khác, dưới ánh sáng mặt trời như tỏa hào quang lấp lánh, mê người nhất là đôi mắt khép hờ lộ ra sức quyến rũ thanh xuân vô hạn, cặp đùi trắng mịn màng e thẹn khép lại. Dáng vẻ như trêu ngươi này của Đường Thanh làm Trương Khác mê muội, nâng mông cô lên, muốn cởi chiếc quần lót của cô xuống, hạ thể của y đã cứng lên như sắt. Chiếc di động đặt trên tủ đầu giường rung lên không đúng lúc, Trương Khác tất nhiên chẳng hề nghe thấy, nhưng đôi mắt mê ly của Đường Thanh tỉnh táo trở lại, nhìn chiếc điện thoại vẫn cứng đầu rung mãi, kéo chăn bọc lấy người, nói: - Nghe đi, có khi là chuyện quan trọng đấy. Trương Khác lúc này không phải muốn nghe điện thoại mà là muốn đập tan tành nó, nhưng chẳng còn cách nào khác đành cố áp chế dục vọng nhấn nút nghe. Là điện thoại của Trần Tín Sinh, ngay đêm hắn đã tới Kiến Nghiệp, sắp lên máy bay tới Hong Kong. Trương Khác tức điên, lần này tháo ngay pin ra ném xuống đất, quay lại khát vọng nhìn Đường Thanh: - Chúng ta tiếp tục nhé. Đường Thanh cười khúc khích, mặt đỏ bừng xấu hổ: - Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, giờ thì hết rồi ...mình còn phải đến trường đi học nữa. Khóe mắt liếc qua người Trương Khác, quay vội đi, cầm lấy quần sịp của Trương Khác ném vào y: - Xấu quá, mau mặc vào. Cô nàng chui vào chăn trước, mau chóc mặc lại váy ngủ. Chẳng nỡ cưỡng ép cô nàng, Trương Khác đành mặc lại y phục, Đường Thanh thò đầu ra, thấy y lắm lại chiếc di động, mặt ỉu xìu thất vọng, như đứa bé làm hỏng mất món đồ chơi yêu thích rất tức cười, ôm lấy y từ đằng sau, áp mặt vào lưng y, nói nhỏ xíu dỗ dành: - Bạn còn ở Hong Kong mà, biết đâu lần sau mình lấy được dũng khí thì sao? Trương Khác mắt sáng lên, phấn chấn trở lại, đúng thế dù sao thời gian này mình ở Hong Kong, chỉ cần Đường Thanh có ý thức chấp nhận việc này, lo gì nữa, vả lại lần đầu của hai người diễn ra trong hoàn cảnh không rõ ràng như thế, chung quy có chút nuối tiếc, y thì không vấn đề gì lắm, nhưng không phải với Đường Thanh, nghĩ thế tình dục lắng xuống, ôm Đường Thanh vào lòng ngắm mưa gió bên ngoài thủ thỉ những lời nhớ thương .... Đưa Đường Thanh tới trường học trước, sau đó Trương Khác ra sân bay đón Tiêu Tấn Thành, Trần Tín Sinh, Đàm Vân Tùng. Nhìn thấy Trần Tín Sinh, Trương Khác chỉ hận không thể đá cho hắn hai phát. Trầm Tín tươi cười cùng vợ chồng Đàm Vân Tùng đi tới đại sảnh, thấy Trương Khác gườm gườm nhìn mình sởn gai gốc, không hiểu đắc tội với y ở đâu. Đi cùng với đám Trần Tín Sinh còn có nhóm Dương Vân. Dương Vân tới đây là đại biểu cho để tiến hành trao đổi với cổ đông Hong Kong, nếu muốn tiến hành chia tách với điều kiền thích hợp, phải tránh sự phản đổi kịch liệt của các cổ đông nhỏ Hong Kong. Trong mắt Trương Khác, thị trường phát triển và thị trường đang phát triển có tính chất hoàn toàn khác biệt, từ vận hành thương hiệu, tới thao tác thị trường cùng với kế hoạch marketing đều khác nhau rất lớn, cho nên mới phân chia nghiệp vụ của Cẩm Hồ làm hai mảng, một mảng do phòng vận hành phụ trách, một do phòng vận hành hải ngoại phụ trách. Ở đại sảnh Trương Khác đích thân giới thiệu cho vợ chồng Đàm Vân Tùng một thành viên khác của phòng hạng mục lớn, Tiêu Tấn Thành tổng phụ trách phòng vận hành hải ngoại. Trước đó Đàm Vân Tùng nghe thấy trong hệ thống của Cẩm Hồ còn có phòng vận hành hải ngoại liền cảm thấy hết sức kỳ quái, đâu cần vì quản lý mấy cái trung tâm nghiên cứu phát triển mà cần thành lập cả một phòng ban lớn? Hiện giờ sản phẩm của Cẩm Hồ chỉ có một, đầu đĩa của Ái Đạt căn bản không thích hợp phổ biển trong thị trường vận hành phòng hải ngoại quản lý, cho dù là các sản phẩm học tập như từ điển điện tử v..v.. Cũng chẳng có sức cạnh tranh lắm ở thị trường hải ngoại. Cho tới khi chính thức tới Hải Châu ký hợp đồng hợp tác, vợ chồng Đàm Vân Tùng mới được thấy một thứ vũ khí sắc bén mà Cẩm Hồ cất giấu rất lâu, máy nghe nhạc với mã số M1. Với Cẩm Hồ mà nói, máy MP3 đã có kỹ thuật rất thành thục rồi, lúc này chưa đưa ra một mặt là vì muốn đợi lập nên hệ thống tiêu thụ ở hải ngoại, một mặt là muốn đi sâu nghiên cứu, thiết lập nhiều chướng ngại độc quyền hơn nữa với doanh nghiệp điện tử nước ngoài mà bọn họ không vượt qua được. Đó cũng là ý nghĩa của kế hoạch Vườn Sồi, cung cấp cơ sở đảm bảo kỹ thuật cho thị trường điện tử tiêu dùng. Đó cũng là dã tâm của Cẩm Hồ.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 637: Kế hoạch trăm người. Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc - À, thời gian qua tôi luôn suy nghĩ làm sao thúc đẩy công tác hiện nay của Vườn Sồi. Ngồi vào trong xe Trương Khác quay lại nói với Trần Tín Sinh: - Tôi muốn tổ chức một hành động trăm người để thu hút các nhà khoa học hải ngoại. - Ồ! Trần Tín Sinh lần đầu tiên nghe thấy Trương Khác nói tới từ "hành động trăm người", liền ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe. - Nguy cơ kinh tế lan rộng là điều không thể vãn hồi, rất nhiều công ty kỹ thuật cao sẽ có thời gian khó khăn, nhân viên bất an, đó là chuyện thường tình của con người, nhưng con người có sức ì, có thể không dọn ổ là không dọn, huống hồ sang nước khác công tác càng nhiều vấn đề rắc rối. Nên tôi muốn lập kế hoạch trăm người này, đối với nhà khoa học gia và kỹ sư tham gia kiến thiệt Vườn Sồi chia làm ba đằng cấp; nhà khoa học, hỗ trợ 100 vạn, kỹ sư chủ nhiệm, hỗ trợ 50 vạn; nhân tài kỹ thuật thanh niên, hỗ trợ 20 vạn. Ở quyền lưu trú mãi mãi, hộ tịch, học hành của con cái, chúng ta có thể xin mọi điều kiện ưu đãi của thể từ Kiến Nghiệp... Trương Khác nói ra ý nghĩ của mình: - Bỏ ra 40 - 60 triệu, giúp những nhân tài đó tới trong nước an cư lập nghiệp, anh tính làm thể nào để thúc đẩy tiến trình thực tế. - Ra thế! Trần Tín Sinh biết Trương Khác ở phương diện động viên nhân tài rất khảng khái, không có các nhà khoa học đỉnh cao, tất cả khuếch trương kỹ thuật chỉ là ảo tưởng: - Làm như thế có tác dụng thúc đẩy công tác rất lớn. - Vây lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bí thư La Quân, xem thành phố có thể cho bao nhiêu ưu đãi chính sách, các anh mau cháu lập nên kế hoạch thực thi, bắt đầu từ giáo sư Đàm, cùng cả nhân viên công tác kỹ thuật trước đó đồng ý làm việc cho Vườn Sồi. Trương Khác quay sang Đàm Vân Tung, cười nói: - Giáo sư Đàm, sau này chúng ta là cào cào bị buộc vào cùng một sợi giây rồi, giáo sư lừa được bao nhiêu người cũng tiện cho triển khai công tác của giáo sư sau này bấy nhiêu ... Đàm Vân Tùng cười ha hả, ông ta làm việc cho đại học Singapore, lương hàng năm quy đổi ra nhân dân tệ còn chưa được 100 vạn, song ông ta chẳng tham số tiền hỗ trợ này, mà tán thưởng khí phách bỏ tiền vì người tài của thanh niên này. Trong nước, tiền lương của các kỹ sư rất có hạn, hệ thống nghiên cứu trong nước lại coi trọng hành chính, coi nhẹ kỹ thuật, giá trị nhân viên kỹ thuật không được tôn trọng cần thiết, thêm vào cơ sở khoa học trong nước yếu kém, nên nhân viên kỹ thuật không có điều kiện phát huy. Các loại nguyên nhân này khiến cho nhân viên kỹ thuật chạy ra nước ngoài, chuyện này không liên quan mấy tới yêu nước hay không yêu nước. Vợ chồng Đàm Vân Tùng buổi chiều sẽ ngồi máy bay về Singapore, Trương Khác đưa bọn họ tới nhà khách Trung Hoàn nghỉ ngơi, ăn trưa xong tiễn bọn họ trở lại sân bay, đồng thời đợi đoàn người của Quách Tùng Duyên tới, Tôn Thượng Nghĩa cũng từ Kiến Nghiệp bay sang, ông tới sớm hơn Quách Tùng Duyên khoàng 15 phút. Việt Tú và chính phủ Huệ Sơn đạt thành hiệp nghị đầu tư vào Hương Tuyết Hải, do Việt Tú đầu tư 800 triệu, lấy 51% cổ phần, thêm vào cổ phần của Ái Đạt ở Hương Tuyết Hải, thực tế Việt Tú đã nắm hơn 75% cổ phần của Hương Tuyết Hải. Vì chuyện này Tôn Thượng Nghĩa tốn mất nửa tháng ở Huệ Sơn. Tôn Thượng Nghĩa tinh thần phấn chấn, thấy Trương Khác ở đại sảnh tươi cười lớn: - Gấp thế, làm tôi qua Kiến Nhiệp cũng chẳng ăn được một bữa cơm với Tĩnh Mông, nó cứ oán trách mãi, khi nào quán bar kinh doanh, tôi phải về vổ vũ, coi như xin lỗi nói. - Ồ, chuyện đó phải hai ba tháng nữa cơ. Trương Khác cười: - Hôm nay cháu tới đón bác Tôn về là để chủ trì công tác. - Lại ở trường lêu lổng à? - Hì, cháu có phải là Bin Mohamad đâu, cần gì phải suốt ngày bận rộn ạ. ** thủ tướng Malaysia. Hai tháng qua tiền tệ Malaysia mất giá 30%, đương nhiên vẫn chưa phải là quốc gia thê thảm nhất ĐNÁ. Quách Tùng Duyên tới nơi không lâu sau đó, so với một tháng trước ông ta có vẻ mỏi mệt hơn, mí mắt dưới hơi phù, Tôn Thượng Nghĩa nhiệt tích đi tới bắt tay ôn ta: - Ông Quách, thời gian qua không nghỉ ngơi tốt sao? Địa vị Quách thị trong giới thương nhiên Hoa kiều không kém gì Cát gia. Sau khi Cát Cảnh Thành qua đời, Cát gia chia rẽ, dù Cát Minh Tín nắm hai sản nghiệp chính là địa ốc Gia Tín, điện tử Gia Tín, nhưng danh tiếng chẳng thể so với cha mình. Quách Tùng Duyên cũng là đời thứ hai, có điều cha ông ta xử lý vấn đề gia tộc rất tốt, làm tập đoạn Quách thị vẫn quy tụ xung quanh Quách Tùng Duyên. Có điều hiện áp lực cũng không ít, khi hưng thịnh không có vấn đề gì, hiện nguy cơ kinh tế lan đi, trong gia tộc có kẻ nhảy ra chỉ trích Quách Tùng Duyên xử trì không tốt, đem vấn đề hoàn cảnh quy kết thành lỗi của ông ta. - Sao có thể nghỉ ngơi tốt được. Quách Tùng Duyên cười khổ: - Chứng khoán hai ngày qua thật thê thảm.. Rồi bắt tay Trương Khác: - Không được quen biết Khác thiếu gia trước thật đáng tiếc. Ái Đạt tháng 4 mượn xác lên thị trường chứng khoán, Tôn Thượng Nghĩa thượng tuần tháng 6 toàn diện giảm cổ phiếu ở địa ốc Gia Tín, đều đúng nhịp thị trường, lại thêm tháng 7, Ái Đạt hạn chế nghiệp vụ tại ĐNÁ, đưa ra cảnh báo nguy cơ kinh tế, làm người ta thán phục. Quách Tùng Duyên không khỏi nghĩ, nếu như có chuẩn bị trước một tháng, tuyệt đối không khốn khổ như thế này. Trương Khác mỉm cười: - Kinh tế Malaysia tốt hơn Indo, Phil, Thái , bị người ta gây sóng gió chịu chút liên lụy, song chỉ khó khăn một hai năm thôi, tin rằng sẽ mau chóng mây tán mưa tạnh, nếu không Cẩm Hồ cũng đã chẳng cấp thiết hợp tác với Quách thị để lợi dụng cơ hôi. - Ha ha ha... Thấy Trương Khác bày ra cái vẻ vô lại chiếm lợi, Quách Tùng Duyên cười lới, dễ chịu hơn rất nhiều. Từ sân bay đón Quách Tùng Duyên an bài ở trong khách sạn Hương Cách Lý Lạp, lúc này trời nha nhem tối, bầu trời còn sót lại chút nắng chiều côi lệ. Khi đi qua Trung Hoàn thì xe bị tắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đứng lên nhìn về phía trước, có vẻ trước một số cửa hàng bách hóa tụ tập vô số người dân. Chặn một người qua đường xem náo nhiệt quay về hỏi thăm mới biết cửa hàng bách hóa kia do người Nhật đầu tư sắp sập tiệm rồi, trong đó có một hiệu bánh mà người Hong Kong rất thích mua làm quà tặng cho người khác, nghe nói cửa hàng sắp sập, người có đặt trước tất nhiên chen lấn tới đổi bánh, thiếu chút nữa chen lấn làm đổ cả cửa hàng, làm cảnh sát phải tới sơ tán. Bị tắc ở đoạn đường đó hơn một tiếng, trong thời gian đó Trương Khác gọi điện phái xe đi đón Đường Thanh. Đná xác phơi đầy đồng, ở Hong Kong cũng bấp bênh bất ổn. Ngày 25 tháng 9, tỉ giá DTN tiếp tục sụt giảm. Lúc này lượng dự trữ ngoại hối của Đài Loan ước đọt trên 80 tỷ USD, đứng sau Nhật Bản, đại lục, Hong Kong, vì giữ tỉ giá chỉ tiêu hao chưa tới 5% dự trữ ngoại hối, mà nợ nước ngoài của chính quyền Đài Loan chưa tới 100 triệu USD. Hành vi thả nổi đồng DTN của ngân hàng TW Đài Loan khiến nhà kinh tế học và đảng đối lập ở Đài Loan phê bình, yêu cầu thống đốc ngân hàng Hứa Viễn Đông phải từ chức. Quách Tùng Duyên ngồi trong xe đọc báo tài chính đưa tin tình hình của Đài Loan vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm, Trương Khác không thể tỏ ra quá đắc ý. Ngày 25 tỉ giá đồng Won tiếp tục hạ xuống thêm 1.8%, mặc dù ngân hàng TW Hàn Quốc tiếp tục đưa ra chính sách trợ giá, nhưng không thể khiến đồng Won tăng trở lại. Ở thị trường Châu Á, lượng giao dịch từ đồng Won sang USD cũng liên tục đột phá kỷ lục, ngày 25 lượng giao dịch hơn 800 triệu USD. Vì ổn định chứng khoán, viện kinh tế tài chính Hàn Quốc yêu cầu các doanh nghiệp lớn mua lại cổ phần công ty. Cùng ngày, ngân hàng phát triển Hàn Quốc xin tòa án cho tiếp nhận công ty xe hơi KIA và mấy công ty xe hơi con, đó là hành động tiếp quản xí nghiệp quy mô nhất của Hàn Quốc từ trước tới nay.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 638: Cá mập nhỏ. Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Kinh tế Hàn Quốc là do những xí nghiệp lớn chống đỡ, kinh tế Hàn Quốc sụp đổ, khởi nguồn là các công ty này. Tờ tài chính Nhật Bản đưa tin ngân hàng TW Nhật Bản đang áp dụng những biện pháp cực lực ngăn càn cơn bão tài chính lan tới, ở ĐNÁ, nơi chiếm 40% trong giá trị xuất khẩu của Nhật Bản, cơn bão tài chính đã chặn đứng cảnh cửa cuối cùng thoát khỏi suy thoái của Nhật Bản, chỉ số Nikkei sụt giảm gần 4%. Đồng HKD hôm nay cũng bị kẻ đầu cơ công kích, cục quản lý tài chính quyết đoán giải phóng lượng USD lớn tiến vào thị trường chứng khoán, tạm thời duy trì được tỉ giá. Khi vào khách sạn Hương Cách Lý Lạp, vì xua đi tâm tình u ám của đoàn người Quách Tùng Duyên, Trương Khác an bài bữa tiệc búp phê, cũng tiện để trao đổi kinh nghiệm. Quách Tùng Duyên rất kỳ vọng mau chóng đạt thành hiệp nghị đầu tư cổ phần của giấy Tân Quang với bột giấy Vân Nguyên, cho dù như lời Trương Khác đã nói bị bọn họ lợi dụng cơ hội chiếm lợi cũng sẵn lòng. Lúc này ở trong góc phòng khách xa hoa sang trọng, Trương Khác tay cầm ly rượu vang đỏ, thảo luận chi tiết chuyện này với Quách Tùng Duyên: - Việc Tân Quan đầu tư vào Vân Nguyên đã được chi nhánh xuất nhập khẩu quốc gia ở Đông Hải ủng hộ, một phương diện khác, vì hạng mục nhà máy Tinh Viên, trong nước cũng sẵn lòng huy động một số tài chính để hóa giải áp lực của Vân Nguyên. Bên này liên hệ với Liễu Chí Thành không đủ mật thiết, rất nhiều công tác phải do chính Quách Tùng Duyên thúc đẩy, để không khiến ông ta rút lui vì khốn cảnh của Vân Nguyên, thành phố Kiến Nghiệp sẵn sàng phụ trách một bộ phận tiền đầu tư của Vân Nguyên vào hạng mục nhà máy tinh vu. Điều kiện ưu đãi như thế, lại thêm có thị trường 1,3 tỷ dân không bị cơn bão tài chính làm ảnh hưởng tăng trưởng, cho dù hạng mục di chuyển tới trong nước, phía Singapore cũng sẽ không thiết lập thêm rào cản kỹ thuật, quan trọng là phải xem thái độ của Liễu Chí Thành, không có ông ta dẫn dặt đội ngũ kỹ thuật, nhà máy Tinh Viên chẳng thể lập nên nổi. Quách Tùng Duyên gật đầu: - Dù thế nào tôi cũng phải tới Đài Loan một chút. Chuyện phát triển nhanh tới mức ngoài dự liệu của người ta, tin tức xấu cứ thích liên tiếp đổ tới, nằm ngoài sự tưởng tượng của Trương Khác. Tối ngày 25, truyền thông Hàn Quốc bóc trần ra có ít nhất 12 ngân hàng gánh một khoản nợ xấu khổng lồ, trước đó phải đi vay nước ngoài che dấu thiếu sót vận hành kinh doanh, nhưng cơn bão tài chính ập tới, cơ cấu tài chính quốc tế thu hẹp ngân sách, không thể lấy chỗ này đập chỗ khác, lỗ hổng liền lộ ra, nếu chính phủ không ra tay cứu vớt, phá sản là cái chắc. Thuận Sơn Hàn Quốc nộp đơn xin phá sản, tới lúc này đã có 5 trên 30 xí nghiệp lớn của Hàn Quốc nộp đơn xin bảo hộ phá sản. Bị hai tin tức này kích thích, chỉ số Composite sụt mạnh, giảm 5.91%, đó là sự sụt giảm lớn nhất trong vòng mười năm qua, nhưng đại đa số chuyên gia kinh tế đều không cho rằng đó là mức sụt giảm lớn nhất của Hàn Quốc trong năm nay. Mây đen chớp chớp tia lửa điện của cơn bão tài chính đã bao phủ bầu trời Hàn Quốc. Ngày 26 chứng khoán Đài Loan, Singapore, Malaysia, đồng loạt sụt giảm. Bất ngờ là chỉ sổ Hang Sheng Index tăng lên 2%. Một phương diện là do ảnh hưởng thao tác mua vào, hai nữa là chứng khoán Hong Kong trước đó chủ động giảm nhiệt, khiến một số nhà đầu tư chuyển tài chính tới Hong Kong, các nhà phân tích kinh tế học gọi đó là "hiệu ứng tránh bão Hong Kong". Ngày 27 quỹ tiền tệ quốc tế tung ra báo cáo chỉ ra nợ xấu hai ngân hàng thương nghiệp Hàn Quốc vượt quá 10 tỷ USD, chính phủ Hàn Quốc xin một khoản vay 20 tỷ USD không đủ cho Hàn Quốc vượt qua khó khăn này. Chiều hôm đó chỉ số Composite tiếp tục giảm 2.4% so với ngày hôm qua. Liên tiếp hai ba tin dữ lại khiến cho Diệp Kiến Bân hưng phấn rú lên, nhưng tin dữ này chỉ làm kinh tế Hàn Quốc dần sụp đổ mà thôi, còn vào tai Diệp Kiến Bân lại là nhạc tiên trên trời, hắn biết đây chỉ là khai vị. Với tiền gốc là 140 triệu USD, qua hơn một tháng ở Indo, Thái Lan bọn họ đạt được đoản vị tới 800 triệu USD, thu hoạch khá lớn. Tới hạ tuần tháng 8, tài chính quỹ đầu tư đã vượt quá 250 triệu USD, toàn lực lập đoản vị dài hạn ở Hàn Quốc, đồng Won sụt giảm số tài phú này sẽ còn tiếp tục tăng lên. Chỉ tiếc rằng muốn chuyển tài chính từ quỹ đầu tư vào tài khoản của Cẩm Hồ và Việt Tú chẳng phải chuyện đơn giản. Trương Khác không muốn mạo hiểm để Cẩm Hồ và Việt Tú bị vấy bẩn, số tiền đó có nhiều tới đâu tạm thời cũng không dùng tới được, chỉ đành giữ trong tài khoản bí mật ở hải ngoại để đề phòng. Gần tới giờ tan tầm, Trương Khác đi vào phòng thiết kế tầng dưới, văn phòng của Hứa Tư hướng về phía tịch dương, qua cửa sổ, nhìn thấy cô đem chiếc kính gọng đen to xụ đặt lên chống sách dầy, dùng ngón tay nhỏ nhắn vuốt đôi mắt mỏi mệt, ánh mặt trời chiếu lên người Hứa Duy, khung cảnh tĩnh mịch làm người ta tựa hồ như nghe được hơi thở của cô. - Á, là cậu à... Hứa Tư quay lại, đôi mắt sâu thẳm phảng phất có thể so với nước biển nhìn từ bầu trời Hong Kong: - Khi thực sự làm mới phát hiện chỉ lòng tin thôi là không đủ dùng. - Em thì lại rất có lòng tin vào chị đấy. Trương Khác kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hứa Tư, dịu dàng nói: - Sắp hết giờ rồi, có uống một tách cà phê không? - Đường Thanh đâu? - Tối máy bay Phi Dung sẽ tới, Đường Thanh ra sân bay đón cô ấy, đợi lát nữa em lái xe tới thẳng đó là được. Trương Khác xem đồng hồ, than: - Cuộc đời em hôm nay có thể bỏ ra hai tiếng đồng hồ nữa. - Vậy thì được. Hứa Tư đứng dậy duỗi mình, lườm y một cái hờn dỗi: - Thời gian cậu bỏ ra được càng lúc càng ít rồi ... Trương Khác đi tới ôm lấy vòng eo Hứa Tư, vuốt mái tóc của cô: - Thời gian dành cho chị thì em có thể bỏ ra bất kỳ lúc nào. - Cẩn thận bị người ta nhìn thấy. Hứa Tư tỳ tay lên ngực Trương Khác, không để y cúi xuống hôn mình. - Em đóng cửa sổ rồi mà. Đầu Trương Khác bị đẩy ra, nhưng tay vẫn ghì chặt eo Hứa Tư, phần dưới bụng hai người vẫn áp sát vào nhau. - Kính pha lê mờ, bên ngoài vẫn nhìn thấy bóng đấy. Hứa Tư không chịu. Người ngọc trong lòng, Trương Khác sao dễ dàng chịu bỏ qua, toét miệng cười xấu xa. - Hay là chúng ta trốn sau bàn làm việc. - Chết đi. Hứa Tư trừng mắt nhìn khuôn mặt cợt nhả của Trương Khác, rốt cuộc vẫn phóng túng cho Trương Khác cúi xuống khóa chặt lấy bờ môi mềm, hai người ôm nhau âu yếm chốc lát, cho dù lo bên ngoài có người đi qua, nhưng Hứa Tư phải thừa nhận cô cực kỳ quyến luyến tư vị được Trương Khác ôm trong lòng vuốt ve. Chào Chu Dật một tiếng, Trương Khác và Hứa Tư rời khỏi văn phòng, Phó Tuấn luôn đi theo ở một chỗ bọn họ không nhìn thấy. Thời khắc mặt trời khuất bóng, ánh hoàng kim chiếu lên tòa nhà cao tầng ốp kính san sát, làm mảnh đất Hong Kong chật hẹp này như chứa vô số tịch dương mỹ lệ. Ở Trung Hoàn có rất nhiều quán cà phê, trong thành phố huyên náo, tìm một quán cà phê yên tĩnh, ngồi ở bên cửa sổ, uống ngụm cà phê thơm ngát, cảm giác vô cùng thoải mái, huống hồ còn có thể thoải mái ngắm nhìn phong vận làm người ta xao xuyến của Hứa Tư. Mấy ngày qua ở Hong Kong nếu không có việc gì đặc biệt, Trương Khác đều kiên trì tới Việt Tú, Đường Thanh buổi sáng đi học, văn phòng thiết kế của Hứa Tư cũng mở ở cùng tầng, tới ngay cả Tôn Tĩnh Hương sau khi được cha đầu tư cũng chuyển công ty Hoa Âm tới. Giờ tan tầm, người trong quán cà phê đông dần, bọn họ bàn tán chỉ số Hang Sheng Index lên xuống, than thở các nước ĐNÁ bị đám cá mập tài chính xâu xé, đa phần trong số ho là những người đầu tư chứng khoán thu lỗ, nhưng bọn họ chẳng thù hận gì Soros, ngược lại rất hâm mộ sùng bái. - Bọn họ không biết trong quán cà phê này cũng có một con cá mập nhỏ sao? Hứa Tư nhỏ giọng đùa với Trương Khác. - Đứng nói về em đáng yêu như vậy. Trương Khác nhé răng cười: - Em đã rất cố gắng há cái miệng tham lam của mình ra rồi. - Một nắm đấm cũng không nhét đủ... Hứa Tư đưa nắm tay nhỏ nhắn nhét vào cái miệng há ra của Trương Khác, bị y thè lưới ra liếm, Hứa Tư cười làm động tác nôn ọe, biết y sắp đi gặp một cô gái khác, nhưng Hứa Tư chẳng thể giận y, không biết Đường Thanh nghĩ gì về mình, cô ấy có bận tâm phải chia sẽ một phần cuộc đời của Trương Khác cho cô gái khác không? - Chị nghĩ gì thế? Trương Khác đưa vay gạt lọn tóc xõa xuống mắt của Hứa Tư, đắm đuối nhìn vào đôi mắt như hồ nước thu ấy. - Còn nhớ quán bar góc phố kia không? - Đương nhiên rồi, em còn nghĩ có cơ hội kéo chị tới đó ngồi ngắm mặt trời lặn. Sao đột nhiên lại nhớ tới nó? Hứa Tư cười thùy mị: - Nhớ tới lời bác chủ quán, sao có thể vì bên cạnh ai đó có người khác mà đi chấp nhận một tình cảm miễn cưỡng. Tôi nghĩ nếu Đường Thanh bận lòng chuyện tôi xuất hiện bên cậu, tôi sẽ mãi mãi nấp vào một góc theo dõi bước tiến của cậu là được rồi. - Nói lung tung gì đó. Trương Khác đưa tay hai tay ôm lấy gò má mịn màng của cô, nói chắc chắn: - Em cần cả hai, đừng tưởng có thể tìm một cái cớ gì đó là có thể vứt bỏ em được. Hứa Tư dịu dàng cọ nhẹ má vào tay Trương Khác: - Cậu quá bá đạo đó, chẳng hiểu rồi sẽ có bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị cậu chiếm lấy, không cho người ta một khả năng trốn thoát nào. - Chị nói như thế sẽ làm lòng tự tin của em bánh trướng vô hạn đấy. - Bánh trướng thì bành trước đi, có điều trước khi bành trướng, tựa hồ đến lúc cậu phải đi đón người rồi... Hứa Tư đưa tay bóp mũi Trương Khác. Trương Khác cười xin lỗi, mặc dù Đường Thanh từng nói không bận tâm tới sự tồn tại của Hứa Tư, nhưng có điều đó là lời cô bé 16 tuổi, tâm tư của nữ nhân sẽ biến đổi theo thời gian, nếu như quan hệ hai người đột phá tầng cấp đó, tâm tư của cô nàng sẽ biến đổi ra sao? Điều đó rất khó nói được.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 639: Biểu diễn ở sân bay. Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác và Phó Tuấn ngồi tầu điện ngầm tới sân bay, xe của y đã đi đón Đường Thanh rồi. Trương Khác và Đường Thanh đứng đợi ở đại sảnh, nhìn thấy Trần Phi Dung khoác một ba lô vàng đi ra, Chu Hưng Đông theo sát đằng sau cô bắt chuyện, nhưng phải dừng lại chỗ lấy hành lý, Tiêu Thụy Dân cũng có ở đó. Người của Liên Tín sao lại xuất hiện ở đây? Trần Phi Dung tới làm Đường Thanh rất hưng phấn, nhìn thấy bóng dáng của cô là vẫy tay rối rít, chạy tới sát chỗ ngăn cách đợi Trần Phi Dung làm thủ tục, Trương Khác ngồi trên chế dài đợi hai tiểu nha đầu, đồng thời quan sát đám Tiêu Thụy Dân, Chu Hưng Đông đằng sau cửa kính. Nhìn lượng người hình như thời gian này chỉ có chuyến bay từ Kiến Nghiệp tới, chẳng lẽ đám Tiêu Thụy Dân cũng từ Kiến Nghiệp bay sang? - Này ... Chu Hưng Đông chen ra ngoài, đi thẳng tới chỗ Đường Thanh và Trần Phi Dung ôm nhau: - Ở Hong Kong không thể ra ngoài chơi, vậy về Kiến Nghiệp liên lạc nhé, hay là em giữ phương thức liên lạc của anh, nếu gặp phải chuyện đau đầu cứ gọi cho anh, anh sẽ lập tức giải quyết cho em, ở Kiến Nghiệp không có chuyện gì anh không dẹp được ... Chu Hưng Đông giọng rất to, Trương Khác ngồi tận bên kia cũng không nghe rõ, y duỗi mình đứng dậy, đi tới nói với hắn: - Hay là tôi cũng cho anh phương thức liên lạc, có chuyện gì anh không dẹp được còn có thể gọi tôi cầu cứu ... Nhìn thấy Trương Khác cười đểu xuất hiện trước mặt mình, Chu Hưng Đông ngớ ra. Trần Phi Dung nở nụ cười duyên dáng với Trương Khác, cô không biết Trương Khác nhận ra Chu Hưng Đông, tưởng y tới giải vây cho mình, ôm cánh tay Đường Thanh, yên tĩnh đứng sau lưng y. Chu Hưng Đông quẫn bách trốn về chỗ Tiêu Thụy Dân lấy hành lý. - Ngông nghênh, ra vẻ ta đây. Chu Hưng Đông cũng chỉ dám đợi Trương Khác đi rồi mới lẩm bẩm sau lưng: - Giám đốc Tiêu, tên nhóc này xuất hiện ở đây làm gì? Tiêu Thụy Dân đâu phải biết xem bói, làm sao biết được Trương Khác ở đây làm cái gì: - Bọn họ đang lôi kéo người từ ĐNÁ cho kế hoạch Vườn Sồi, chắc đấy là nguyên nhân y xuất hiện ở đây. Ấn tượng của Tiêu Thụy Dân về Trương Khác dừng lại ở lần gặp nhau tại nhà Vương Húc Sâm, thiếu niên đắc chí, đụng vào là nổi khùng, thấy Chu Hưng Đông bẽ mặt cũng chẳng nói gì, bọn họ tới Hong Kong là để bàn chuyện làm ăn, không phải để tán gái. Nếu như gặp được ở đây rồi, không thể ngó lơ được đó là biểu hiện thiếu khí độ, đi tới nói: - Tôi luôn rất mong đợi ngày di động của Ái Đạt ra đời. Chu Hưng Đông bám đít Tiêu Thụy Dân quay lợi, châm chọc: - Ái Đạt lấy kỹ thuật cũ ký của TI, muốn nuốn chửng cả con thiên nga, khí phách này làm người ta khâm phục lắm, không biết Ái Đạt hai lần trì hoãn đưa sản phẩm ra thị trường rồi, còn khiến người ta đợi tới khi nào nữa? Nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ bọn chúng nhận định Cẩm Hồ còn chưa tiêu hóa được kỹ thuật của TI, nên mới liên tục trì hoãn. Tên kém cỏi này cũng chỉ dám ở bên cạnh Tiêu Thụy Dân mới sủa oẳng oẳng vài tiếng, Trương Khác xem thường hắn. Nhưng Trương Khác không thể xem thường tập đoàn Liên Tín sau lưng hắn được, Tiêu Thụy Dân cũng có vài phần năng lực, nói: - Ái Đạt là công ty vụng về, không học được thuật biến ra vàng của Liên Tín, chỉ có thể từng bước đi tới thôi, nếu giám đốc Tiêu chờ mong di động của Ái Đạt như thế... Quay lại hỏi Phó Tuấn: - Anh có thừa máy mẫu không? Đưa giám đốc Tiêu một cái. Phó Tuấn lấy ra một chiếc di động dự bị đưa cho Trương Khác, khi đưa tay ra lấy Trương Khác cố ý chậm một nhịp, chiếc di động rơi "cạnh" một cái xuống nền đá, bắn lên tới đầu gồi, rồi lăn tới dưới chân Trần Phi Dung. Trương Khác khom người dặt di động, tranh thủ nhìn chiếc chân nhỏ nhắn của Trần Phi Dung lộ ra dưới mép váy, còn tặc lưỡi mấy cái, đứng dậy trách Phó Tuấn: - Tôi chưa cầm sao anh đã buông tay rồi? Đưa cho Tiêu Thụy Dân nói: - Giám đốc Tiêu không ngại chiếc di động này đã rơi xuống đất chứ? Tôi chưa có cơ hội dùng di động của Liên Tín, hay là giám đốc Tiêu cũng ném di động của Liên Tín xuống rồi tặng tôi? - ... Tiêu Thụy Dân cứng người, ông ta đương nhiên không có dũng khí đem di động thả xuống đất rồi tặng cho Trương Khác, mất mấy giây mới nói: - Xin lỗi, tôi không có di động thừa, hay để hôm khác tôi sai người tặng cho Khác thiếu gia? Trương Khác nhại lại: - Tôi luôn mong đợi di động của Liên Tín đấy ... Rồi cáo từ bỏ đi. Tiêu Thụy Dân cứ đứng ngây ra trong dòng người, tay vuốt ve chiếc di động tráng lớp giả kim loại lên vỏ nhựa, trông hết ức sang trọng của Ái Đạt, suy ngẫm nguyên nhân Ái Đạt trì hoãn thời gian đưa sản phẩm ra, đến lúc đám Trương Khác đi ra tới cổng đại sảnh rồi mới đưa di động cho Chu Hưng Đông: - Mở thử xem. - Thằng nhãi đó dọa người ta thôi. Chu Hưng Đông rất hoài nghi kỹ thuật hạng hai mà Ái Đạt lấy được từ TI làm sao có thể làm ra được di động đẹp như thế? Nhận lấy chiếc di động, liền phát hiện ra khuyết điểm của nó, cảm thấy năng hơn di động bình thường, song đây không phải là nhược điểm chí mạng, trong nước chưa có loại di động mỏng nhẹ. Cho sim vào bật máy ra, Chu Hưng Đông rất thất vọng, máy vẫn khởi động như thường, ngay đám nhân viên đi theo cũng ngạc nhiên, nhạc nền là bài hát của Giang Đại Nhi. Tiêu Thụy Dân lấy lại chiếc di động, không phải màn hình đen trắng thường thấy trên thị trường, mà phát ra ánh huỳnh quang màu lam, cảm giác màu sắc khiến hiển thị màn hình mịn hơn rất nhiều. - Lòe loẹt thôi. Chu Hưng Đông vẫn không chịu thừa nhận di động của Ái Đạt: - Nói không chừng ruột chỉ là rác rưởi. - Đủ rồi. Nếu không có Chu Hưng Đông nói những lời kia, chưa chắc bị Trương Khác xỉ nhục như vừa rồi, Tiêu Thụy Dân không có tâm tình nghe hắn nói lung tung nữa, mặc dù Ái Đạt có được kỹ thuật hạng hai, nhưng chiếc di động trước mắt này phải thừa nhận có cảm giác của đồ hạng nhất, đó mới là thể hiện của thực lực, không phải khua môi mua mép là bù đắp vào được: - Mua vé máy bay cho tôi, tôi lập tức về Bắc Kinh. - Á! Chu Hưng Đông trố mắt: - Phía điện tử Gia Tín thì sao? - Chúng ta cũng không thông báo cho phía điện tử Gia Tín là tôi tới, cậu xử lý đi, coi như tôi chưa tới ... Tiêu Thụy Dân cau mày, không đoán trước được chiếc dí động này của Ái Đạt đưa ra thị trường sẽ tác động thế nào vào thị trường di động nội địa do Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng đang chia nhau, nhưng ông ta biết mình không có dũng khí lấy di động của Liên Tín ra trực tiếp cạnh tranh với Ái Đạt. Lúc này Tiêu Thụy Dân còn tâm tình nào đi du thuyết đối tác Hong Kong, nói những lời đẹp đẽ làm gì khi mấy ngày nữa sẽ bị sản phẩm của Ái Đạt đưa ra thị trường đánh tan một cánh vô tình. Ông ta quyết định giao chuyện ở Hong Kong cho Chu Hưng Đông xử lý, thực lực lẫn tinh lực của Liên Tín lúc này không đủ đi kinh doanh thị trường hải ngoại, nên dồn toàn bộ sức lức nghênh chiến Ái Đạt ở trong nước thì hơn. Nếu như chuyến đi Hong Kong này không còn ý nghĩa nữa, chẳng bằng về Bắc Kinh chuẩn bị cho sớm. Chu Hưng Đông không ngờ một phen hành động của Trương Khác ép Tiêu Thụy Dân xưa nay tác phóng mạnh mẽ phải rời khỏi Hong Kong, bọn họ tới Hong Kong là để tìm đối tác, làm bàn đạp đưa sản phẩm của Liên Tín tới thị trường ĐNÁ, ai ngờ ngay bước đầu còn chưa thực thi, Tiêu Thụy Dân đã rút lui. Tự tin của Tiêu Thụy Dân đã bị chiếc di động này của Ái Đạt đánh đổ sao? Cho dù di động của Ái Đạt có đẹp tới đâu thì có tác dụng gì? Một số thị trường trong nước không phải mở cửa cho tất cả doanh nghiệp. Chu Hưng Đông không suy luận nổi Tiêu Thụy Dân nghĩ gì, hỏi: - Vậy phía bên này phải đàm phán thế nào? - Nên đàm phán ra sao thì đàn phán như thế, cậu là tổng giám đốc công ty Nam Phương, những chuyện này vốn do cậu phụ trách. Tiêu Thụy Dân không tự tin khai thác thị trường hải ngoại nữa, quyết định trong thời gian ngắn Liên Tín không coi đây là thị trường chủ yếu, tất nhiên buông quyền cho Chu Hưng Đông.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 640: Hai chiếc di động. Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác chỉ đùa ác kích thích Chu Hưng Đông một chút, không ngờ Tiêu Thụy Dân trực tiếp bay về Bắc Kinh, trên xe hỏi Trần Phi Dung làm sao gặp đám Chu Hưng Đông. - Vé máy bay Đỗ Phi đưa cho mình ở ngay ghế sau cái tên đáng ghét đó, trên máy bay không ngừng khoe khoang nhà hắn ghê gớm thế nào, chẳng bận tâm người ta có thích nghe hay không. Trần Phi Dung ngồi vào xe thở phào một cái: - Thì ra bạn biết bọn họ. Trương Khác cười khì khì: - Tên đó giống mình mà, chẳng phải thứ tốt đẹp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà. Rồi kể lai lịch của đám Chu Hưng Đông cho Trần Phi Dung nghe, Trần Phi Dung là cô gái thông minh, lại thân thiết với Đường Thanh, chẳng cần phải che dấu. Đường Thanh hỏi: - Vậy vừa rồi bạn nói kỹ thuật biến ra vàng của Liên Tín tức là sao? Trương Khác giải thích: - Di động của doanh nghiệp hải ngoại nhập vào trong nước có hạn chế hạn ngạch, không thể thoải mái nâng cao lượng tiêu thụ trong ở thị trường trong nước. Nên tất nhiên di động sản xuất trong nước bù vào khoảng trống đó, mà không cần phải cạnh tranh trực tiếp với doanh nghiệp nước ngoài, mấy công ty như Liên Tín chẳng cần nghiên cứu phát triển gì, thậm chí dây chuyển sản xuất cơ bản nhất cũng chẳng có, cứ nhập khẩu hàng nước ngoài vào dán mác lên rồi bù khoảng trống trong nước, bạn nói xem không phải thuật biến ra vàng là gì? - Ồ ra thế. Đường Thanh hiểu rồi: - Vậy hạn ngạch phân phối còn ý nghĩa gì nữa. - Ha ha ha, đúng là chẳng có ý nghĩ gì thực tế. Tới ngày hôm nay chiếc I19 chỉ tiến hành thử sức nóng ở giới truyền thông chuyên nghiệp, tuyệt đại đa số mọi người vẫn bị che dấu, không chịu lộ ra chân dung. Trừ I19 ra, Ái Đạt còn đồng thời đưa ra chiếc di động tầm trung I08, giống như đa phần di động có mặt trên thị trường, là loại máy định sẵn sẽ bị đảo thải. Đó là di động Ái Đạt đưa ra giành lấy khoảng trống thị trường tầm trung với ba công ty kia. Năm 97, thị trường di động còn chưa có khái niệm di động tầm thấp. Nhìn thấy Trương Khác biểu diễn ở sân bay, Đường Thanh ngồi vào xe rồi vẫn cứ thấy thú vị, cầm chiếc I19 trong tay chơi đùa, nhớ ra một chuyện, quỳ trên ghế quay người ra phía sau nói với Trương Khác: - Trước khi thi tốt nghiệp, mình còn nói bất kể chiếc di động đầu tiên của Ái Đạt xấu như thế nào, mình cũng muốn bạn tặng cho một cái, bạn chưa quên đấy chứ? - Sao mình quên được. Trương Khác muốn được ngồi cùng hai cô gái hoa dung nguyệt mạo, đáng hận là lái xe đưa chiếc xe 7 chỗ tới, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lại, khoang xe có hai hàng ghế, làm tham vọng bí mật được trái ôm phải ấp của y tiếp tục phải giấu kín: - Đó là máy mẫu bình thường, mình không tặng bạn, cái tặng bạn tất nhiên phải khác biệt, mình bảo bọn họ làm riêng một cái I19 nâng cấp, không biết ngày mai trước khi Triệu Hải Chu tới Hong Kong có kịp làm ra không? - Thật sao? Đương Thanh mừng rỡ hỏi, cô không tin lắm, cô gái nào chẳng mong được người yêu đối xử đặc biệt hơn người khác, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt: - Mình muốn hai chiếc được không? - Khi làm bản mẫu, thường phải làm dư vài cái, để mình hỏi Đinh Hòe xem anh ta đã hủy bản mẫu thừa chưa ... Mình không dám đảo bảo đâu, mình còn đặc biệt nói với anh ấy phải làm thứ độc nhất vô nhị. Trương Khác lấy di động ra gọi cho Đinh Hòe, trong lúc đợi nhận máy hỏi: - Bạn cần hai cái làm gì? - Phi Dung cũng phải có chứ. Đường Thanh chu mỏ lên nói: - Á. Trần Phi Dung ngạc nhiên quay đầu qua: - Đó là chiếc di động độc nhất vô nhị của bạn mà. - Mình đâu có ngây thơ như thế, bạn nghĩ Trương Khác nói sao tức là thế à? Nói không chừng cậu ấy lấy mình ra làm vật thí nghiệm không biết chừng, bạn không được từ chối đâu đấy! Đường Thanh ôm lấy vai Trần Phi Dung, hai cô gái quỳ trên ghế quay lại nhìn Trương Khác nói chuyện, bốn cánh tay trắng như tuyến đặt trên lưng ghế, nói: - Nhất định phải xứng đợi với mong đợi của người ta mới được, nếu không là không duyệt đâu đấy nhá. - Ài, tâm tư các cô gái ai dò được nông sâu thế nào? Cái máy này mình vắt hết óc ra rồi đấy, hài lòng hay không mình không đảm bảo. Trương Khác gọi điện thoại xong, giở thói vô lại với Đường Thanh. Chiều nay Thịnh Hạ đáp máy bay về Kiến Nghiệp rồi, có điều Trần Phi Dung lại tới, không có cơ hội ở riêng với Đường Thanh, hai tiểu mỹ nhân mọng nước làm bạn mà ăn vụng một miếng cũng không được, trong lòng Trương Khá khá u uất. Không vội về khách sạn, đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung ra bãi biển ngắm mặt trời mọc, hôm nay là cuối tuần, du khách trên bãi biển rất đông, mặc dù đuôi bão đã quét qua Hong Kong, nhưng tựa hồ cuộc sống tuyệt đại đa số người dâng Hong Kong không bị ảnh hưởng mấy. Chỗ ở an bài ở khách sạn Di Đôn gần ngay sát bãi biển, mặc dù là gian phòng xa hoa, tiếc là Trần Phi Dung chọn cùng phòng ngủ với Đường Thanh. Từ tháng 5, Triệu Hải Chu đã phụ trách thao tác thị trường đầu đĩa ĐNÁ, cho nên lần này điều hắn tới phụ trách công ty ở Hong Kong không đột ngột lắm. Dương Vân thời gian qua luôn ở Hong Kong phụ trách trao đổi với nhà đầu tư Hong Kong, đang nhẽ là Triệu Hải Chu cùng hắn phụ trách việc này mới phải, nhưng Cẩm Hồ người ít cháo nhiều, chuyện có thể do một người giải quyết tuyệt đối không lãng phí thêm nhân lực khác, cho nên hôm nay mới tới Hong Kong chính thức nhậm chức. An bài lái xe tới sân bay đón Triệu Hải Chu, chẳng phải vì hắn có tư cách để Trương Khác đích thân an bài lái xe đi đón, mà là để lái xe lấy hai chiếc I19 từ hắn. Mặt trời buổi sáng dần trở nên gay gắt, Trương Khác đưa hai cô gái từ bãi biển về khách sạn, về phòng, hai chiếc hộp tinh xảo đã được đặt trên bàn kính, Đinh Hòe biết rõ Trương Khác muốn lấy lòng bạn gái, nên ngay cả chiếc hộp cũng cố gắng làm thật hoàn mỹ ... Trong phòng có gian chiếu phim riêng, Trương Khác để hai cô gái tự mở hộp di động, cầm gối vào gian chiếu phim. Vừa mới cho đĩa vào trong đầu liền nghe thấy Đường Thanh hưng phấn thét lên rồi chạy vào: - Đẹp quá. - Bạn hài lòng là được rồi. Trương Khác cầm điều khiển, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vị trị bên cạnh, bảo Đường Thanh ngồi xuống cùng xem đĩa quảng cáo I19. Đưởng Thanh nhảy một phát lên ghế sô pha, hưng phấn ôm lấy cổ Trương Khác, khẽ thơm một cái lên má: - Thưởng cho bạn đấy .. Hương thơm thiếu nữ truyền tới làm người ta ngây ngất. Trương Khác ôm lấy Đường Thanh định hôn cô nàng thì thấy Trần Phi Dung tay cầm chiếc di động chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọ họ, có vẻ rất hài lòng, liền cười hỏi: - Vậy bạn thì sao? - Hả? Trần Phi Dung ngớ người, song chớp mắt hiểu ra ý trêu ghẹo của Trương Khác, thẹn đỏ mặt, cầm di động làm bộ muốn ném y. Đường Thanh ôm lấy cổ Trương Khác, kéo mặt y lại, thơm lên má kia: - Đó là của Phi Dung .. Múa may chiếc I19 nâng cấp trong tay, nói: - Thực sự rất đẹp đấy. Trần Phi Dung bị Đường Thanh kéo ngồi xuống ghế sô pha, thích thú mân mê chiếc di động trong tay. Chiếc I19 này về công năng không có gì thay đổi đặc biệt, chỉ có ngoại hình thiết kế độc đáo. Vỏ máy làm bằng hợp kim, cảm giác càng nhẹ hơn, chiếc trong tay Đường Thanh màu vàng nhạt, của Trần Phi Dung màu xanh lơ, có thể nói là phiên bản dành riêng cho thiếu nữ. Bàn tay trắng nõn của Phi Dung khẽ vuốt ve mặt kính của chiếc di động, hỏi: - Thực sự chỉ làm hai chiếc thôi sao? Thiết kế đẹp như vậy, có đáng tiếc quá không? - Trước khi hai bạn dùng chán thì thiết kế này sẽ không sử dụng nữa, cho nên không cần lo có người nổi bật hơn đâu. Trương Khác cười nói: - Mình thấy rất nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy sẽ tranh nhau đòi Ái Đạt bán đấy ... Đường Thanh chỉ thích cảm giác được Trương Khác chiều chuộng, không muốn độc chiếm thiết kế tuyệt đẹp này, cong cánh môi hồng nhuận hỏi: - Nếu bị người ta sao chép thì sao?