Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 41 - 42: Nhị Hoàng Tử.




    Thần Dạ có thể một chưởng gây tổn thương Trường Tôn Phi, là đã đủ sức làm cho người ta kinh ngạc. Vốn cũng không có người chịu tin tưởng, Thần Dạ có thể là đối thủ của Trường Tôn Phi , hiện nay. . . .

    Thần Nguyên vốn đang ngồi tĩnh tọa như người nhàn nhã, không nhịn được đã đứng lên nhìn Thần Dạ. Trong hai tròng mắt sáng như sao băng của hắn chớp động vẻ kinh hãi không gì sánh kịp . . . .

    Tu vi của Thần Nguyên hắn cũng đồng dạng là cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng. Tất nhiên so với Trường Tôn Uy thì hắn ít tuổi hơn, cũng so sánh Trường Tôn Uy lại có thêm thiên phú tu luyện bẩm sinh. Nhưng vào lúc này, Thần Dạ đánh bại Trường Tôn Uy thì đương nhiên cũng có thể đủ sức đánh bại hắn.

    Nhớ lại trước đó không lâu, chính mình vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia . . . . Hiện tại hồi tưởng lại, điều đó châm chọc như thế nào!

    Nếu Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia, như vậy, bản thân mình có thể bị hắn dễ dàng đánh bại thì sẽ được tính là cái gì?

    - Đã sớm nói, người Trường Tôn gia ngươi chỉ đến như vậy, vậy mà còn muốn thêm một ... mà... Lại thành ba lần đến gây chuyện ta. Đã như vậy, liền cho các ngươi lưu lại một bóng ma cả đời đều không xóa đi nổi. Tránh để các ngươi suốt ngày giống như đám ruồi nhặng vo ve đến làm phiền lòng ta!

    Giờ khắc này, Thần Dạ hết sức kiêu ngạo cùng cuồng vọng. Hắn dậm chân một cái, đi tới trước người Trường Tôn Uy. Sau khi liếc nhìn sương phòng kia liền không nói hai lời, bàn chân vừa nhấc liền muốn hung hăng đạp xuống.

    - Thần Dạ, ngươi dám?

    Trường Tôn Uy gan mật muốn rớt ra ngoài, kinh hoàng quát:

    - Nếu như ngươi dám giết ta, Trường Tôn gia ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.

    - Hắc! Hắc! Hắc!

    Thần Dạ tàn nhẫn cười một tràng:

    - Trường Tôn gia ngươi không có tư cách gọi tên người trong Trấn Quốc Vương phủ chúng ta. Mà Trường Tôn Uy ngươi lại càng không có tư cách!

    Trong lúc đang nói, Trường Tôn Uy tức thì cảm giác được một khí tức tử vong đang ập đến dữ dội . . . .

    - Triều đình có lệnh, dưới chân Thiên Tử, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tư đấu. Thần Dạ, ngươi không chỉ có đả thương người, mà vẫn còn muốn giết người. Thế nào, chẳng lẽ ỷ vào uy danh Trấn Quốc Vương lão Vương Gia , ngươi liền có khả năng không thèm nhìn đến vương pháp sao?

    Nhưng vào lúc này, từ trong sương phòng, một đạo âm thanh uy nghiêm thản nhiên truyền ra.

    Nghe vậy, Thần Dạ khóe miệng hơi hiện ra một nét cong lạnh nhạt châm biếm, ta chờ đợi chính là ngươi!

    Tức thì , cửa sương phòng mở ra, một đạo bóng dáng tuấn tú chậm rãi đi ra từ bên trong. Cùng với người này xuất hiện, ở trong tửu lâu liền có một khí tức vô cùng tôn quý lan tràn ra.

    - Ra mắt Nhị hoàng tử!

    Ngoại trừ hai huynh đệ Trường Tôn gia đang nằm trên mặt đất không thể tự mình đứng lên kia, những người còn lại đều cung kính thi lễ.

    - Thần Dạ!

    - Có tiểu dân!

    Thần Dạ ngẩng đầu, nhìn Nhị hoàng tử!

    Trên gương mặt Nhị hoàng tử như có một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, thế nhưng trong âm thanh lại ẩn chứa khẩu khí không cho tranh luận:

    - Triều đình sớm có chỉ dụ, ở trong Hoàng Thành không được tư đấu. Khinh thường vương pháp, Thần Dạ, ngươi phải bị tội gì?

    - Phải không?

    Trong rất nhiều hoàng tử, Nhị hoàng tử là người cạnh tranh có thực lực nhất để tranh đoạt ngôi vị Thái Tử. Hôm nay, hắn tự mình xuất hiện ở nơi này, chính mình quả nhiên là có vinh hạnh rất lớn được cùng đối đáp!

    Khóe miệng khẽ nhếch, Thần Dạ lạnh lùng chất vấn:

    - Lén đánh nhau, tất nhiên là vương pháp không cho. Vậy thì xin hỏi Nhị hoàng tử, ở giữa mọi người trêu chọc thiếu nữ, có phải là điều mà vương pháp cho phép?

    - Ngươi thân là hoàng tử đương triều, người rõ ràng ở chỗ này mà lại coi thường tất cả. Nhị hoàng tử, đây chính là phong thái hoàng gia của ngươi?

    - Thần Dạ, câm mồm!

    Thần Nguyên tức giận trách mắng.

    Nhị hoàng tử mặc dù không phải thái tử, nhưng vẫn có thân phận tôn quý, lời này xem như cực kỳ đại nghịch bất đạo. Nhưng mà, Thần Dạ thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Nếu như tiếp tục bỏ mặc không để ý tới, hôm nay là Tiểu Nha, ngày mai sẽ là một người khác bên cạnh Thần Dạ . . . .

    Cho dù ngươi là Thái Tử cao cao tại thượng , thậm chí cửu ngũ Chí Tôn. Nhưng vẫn có điểm mấu chốt mà ngươi vẫn không thể va chạm vào.

    - Thế nào, ta nói sai rồi sao?

    Giờ phút này, Thần Dạ làm ra một dáng vẻ vô tội.

    Nhìn Thần Dạ, trong mắt Nhị hoàng tử lộ ra những tia sáng. Nhưng hắn lại không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.

    Thần Dạ không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ bị hắn nhìn chăm chú như vậy. Tuy nhiên, đại khái sau hơn mười giây trôi qua thì hắn bỗng cảm thấy thân thể của mình hình như không khống chế nổi nữa. Cả người có loại cảm giác suy kiệt.

    Hơn nữa, loại suy kiệt này phảng phất sinh ra từ linh hồn. Có một loại kính ngưỡng hâm mộ mà người khác không sao diễn tả nổi, tựa hồ đây chính là lối thoát duy nhất lúc này . Chỉ có làm như thế, mới có thể nhận được một thứ dường như bất tử.

    Hai mắt Thần Dạ dần dần bắt đầu mờ đục, để lộ ra mấy phần mờ mịt và không biết. Thậm chí, tại thời khắc này, tràn ngập ở trong đầu Thần Dạ lại chỉ còn lại có duy nhất một ý niệm trong đầu. Đó chính là thần phục dưới trướng Nhị hoàng tử trước mắt !

    - Xoẹt!

    Đang lúc suy nghĩ này sắp sửa chiếm lấy tất cả thần trí của Thần Dạ thì đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện, sau đó trong khoảnh khắc liền xuất hiện ở trong mắt hắn. Nó phảng phất như một lớp màng bảo vệ , nên đã chặn lại được ánh mắt quỷ dị mà Nhị hoàng tử tiếp tục phóng tới .

    Tỉnh táo lại, Thần Dạ thầm giận, đồng thời trong lòng càng cảnh giác hơn. Nhị hoàng tử này, quả thật là rất không đơn giản .

    Ánh mắt của Nhị hoàng tử ở phía đối diện cũng có hơi biến hóa một cái. Hiển nhiên là không ngờ rằng, người thiếu niên nho nhỏ này lại có khả năng phá được công phu hiếm thấy của hắn!

    - Thần Dạ, ngươi là một kẻ hậu sinh nho nhỏ , nhưng lá gan không nhỏ a!

    Thu hồi ánh mắt, Nhị hoàng tử thản nhiên nói, liền có một vẻ uy nghiêm đang tràn ngập tới.

    Thần Dạ lửa giận còn chưa tiêu tan. Mà giờ này khắc này, hắn cũng sẽ không chịu thua, lập tức kiêu ngạo bước ra một bước mà nói:

    - Nếu như cảm giác được ta sai, Nhị hoàng tử có khả năng đến trước mặt hoàng thượng dâng biểu hặc tội ta. Nói ta ở dưới phạm thượng cũng được, lấy nhỏ bắt nạt lớn cũng được, thậm chí ỷ thế hiếp người cũng có thể, còn về phần khác. . . .

    Âm thanh của Thần Dạ chợt trở nên lạnh lùng:

    - Nhị hoàng tử nhân phẩm quý trọng, hẳn là sẽ không tiếp tục làm ra loại chuyện tự hạ thân phận của mình.

    Mọi người toàn thân chấn động, ngoài ra Thần Nguyên ra cũng chưa từng nhìn thấy một đệ đệ của mình từ lúc nào lại nói năng sắc bén như thế, hơn nữa lớn mật như vậy ?

    Mà trong đó có câu ỷ thế hiếp người, càng làm cho mọi người thêm kinh hãi!
    Thế, cái gì gọi là thế, làm sao có thế? Cả Đại Hoa hoàng triều, trừ hoàng gia ra thì người có thế nhất cũng không hơn được Trấn Quốc Vương Gia. Mà mặc dù là hoàng thất, cũng chỉ có một mình hoàng đế mới có thể đủ khiến cho Thần Trung không đến mức càn rỡ cùng vô lễ quá đáng. Với Nhị hoàng tử hắn, tư cách còn kém xa ni!

    - Nói rất hay !

    Nhị hoàng tử không giận, ngược lại cười:

    - Hoàng triều ta mới lập trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm. Cho nên còn có rất nhiều chế độ cần thiết phải hoàn thiện. Hôm nay ngươi nói những lời thế này, đã nhắc nhở ta rất nhiều. . . .

    - Thần Dạ, việc hôm nay , huynh đệ Trường Tôn có sai ở phía trước, không trách được ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đả thương huynh đệ bọn họ, vậy coi như đã xong?

    Liếc mắt nhìn huynh đệ Trường Tôn Uy, Thần Dạ thản nhiên nói:

    - Thôi, tự nhiên là có thể coi như vậy, ta cũng không thể giết bọn họ chứ? Tuy nói hai gia hỏa này, cũng là chết không đáng tiếc. Hôm nay, liền nể mặt Nhị hoàng tử, bỏ qua cho một lần.

    - Nhị hoàng tử, tiểu dân cáo từ!

    - Thần Dạ!

    Nhị hoàng tử nói:

    - Sau khi trở về, làm phiền vấn an lão Vương Gia thay ta. Về chuyện đã phát sinh, cũng xin nói đầu đuôi gốc ngọn cho lão Vương Gia. Tiểu vương không muốn lão Vương Gia có chỗ phát sinh hiểu lầm.

    Nghe vậy, Thần Dạ hai mắt có hơi căng thẳng, một lát sau, mang theo Tiểu Nha xoay người bước nhanh rời đi.

    Nhìn theo bóng lưng Thần Dạ rời đi, trên Thiên Sương Lâu liền im lặng một hồi. Sau một lát, Nhị hoàng tử nhẹ nhàng thở dài mà nói:

    - Thần Nguyên, đệ đệ này của ngươi , chúng ta đều nhìn lầm rồi.

    - Có lẽ vậy!

    Thần Nguyên đáp như thế . Ở chỗ sâu trong con ngươi, có một vẻ kiêng kỵ sâu sắc không tiêu tan.

    - Nhị hoàng tử, là huynh đệ chúng ta vô năng!

    Ở bên cạnh, Trường Tôn Uy vội vàng cáo lỗi.

    - Cũng không trách các ngươi. Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, nói cách khác, nếu Thần Dạ tiếp tục che giấu thì chỉ biết sẽ mang đến cho chúng ta những biến số lớn hơn .

    Che giấu tâm thần, Nhị hoàng tử lạnh nhạt cười, phảng phất như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Thân là kẻ ngồi trên cao, quả nhiên phong độ bất phàm!

    Lời tuy như thế, nhưng không người phủ nhận. Để lỡ dịp hôm nay, sau này tính cảnh giác của Thần Dạ sẽ tăng cường vô hạn. Nếu muốn lại ngầm mưu tính toán hắn, có thể sẽ không hề đơn giản như vậy.

    - Thần Nguyên, theo như ngươi nhìn, có biện pháp nào kéo người này vào trong trận doanh của ta hay không?

    - Rất khó, nhưng mà có khả năng thử một lần!

    Thần Nguyên đáp.

    Nhị hoàng tử cười gật đầu:

    - Xác thật có khả năng thử một lần. Có điều thời gian cách dịp săn thú Đông Giao đã không nhiều lắm . Trong khoảng thời gian này , nếu như hắn vẫn không thần phục, thì cũng làm cho người ta có hơi không hài lòng a!

    Thần Nguyên vội nói:

    - Đến hết thời gian tới săn thú Đông Giao, nếu như hắn còn không đáp ứng thì chỉ có một con đường chết. Nhị hoàng tử cũng không cần đau đầu vì hắn. Thanh kiếm này của Tiêu Một sẽ làm Nhị hoàng tử vừa lòng.

    - Chưa chắc!

    Nhị hoàng tử trầm lặng một hồi lâu, lập tức nhìn thẳng vào Thần Nguyên mà nhắc:

    - Thần Nguyên, Thần Dạ dù sao cũng là em họ của ngươi.

    - Đối với ta trước sau vẫn là thần tử của điện hạ thần!

    Thần Nguyên cười một tiếng thắm thiết. Ở chỗ sâu trong con ngươi, một tia sắc bén thản nhiên xẹt qua.

    - Nhưng còn chỗ lão Vương Gia ?

    Thần Nguyên im lặng, sau một hồi mới nghiêm nét mặt nói:

    - Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hơn nữa, lão gia tử sớm muộn cũng là thần tử của điện hạ!

    Nghe nói như thế, nụ cười ấm áp như gió xuân của Nhị hoàng tử lần thứ hai hiện lên trên gương mặt.

    Hai đầu con phố dài vẫn có đông đảo quân sĩ canh gác nghiêm mật. Dáng vẻ mỗi một vị quân sĩ đều là vô cùng lạnh lùng, phảng phất như Hàn Băng ngàn năm không tan. Thế nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy Thần Dạ bình an vô sự đi xuống thì sắc mặt mỗi người, đều là hơi đổi.

    Thần Dạ vốn muốn trực tiếp đi thẳng. Nhưng rồi vừa nghĩ lại liền bước thong thả đi tới trước mặt một vị ra vẻ là đầu mục trong quân sĩ mà lạnh nhạt hỏi:

    - Ngươi tên là gì?

    - Tại hạ Tần Sơn, ra mắt Thần tiểu thiếu gia.

    Đầu mục này không biết Thần Dạ đã gây nên chuyện gì, trong lòng âm thầm phát lạnh!

    - Thì ra ngươi cũng biết ta là Thần gia tiểu thiếu gia a!

    Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Thần Dạ cất tiếng cười, ánh mắt dần dần lạnh lẽo đi:

    - Quân sĩ Đế đô, chức trách chủ yếu là bảo vệ bình yên cho đế đô , phòng ngừa bọn đạo chích làm hại dân chúng. Từ lúc nào mà đã thành chó săn cho người khác dùng để làm điều ác? Hả?

    Âm thanh này cũng không lớn, nhưng ít ra khiến cho tất cả quân sĩ trên đường cùng với người trong tửu lâu đều nghe được thập phần rõ ràng!

    Mà người nghe được, sắc mặt lần thứ hai hơi bị biến đổi. Trên tửu lâu, chính là có Nhị hoàng tử tôn quý đang ở đó a!

    Lại không hề ngờ tới, những lời quá nặng vẫn còn ở phía sau.

    - Mỗi một vị quân sĩ trong đế đô, đều là thông qua bao tầng chọn lựa mà đến. Mỗi người, thân phận các ngươi dẫu chưa thể hiện, nhưng lại làm cho dân chúng đế đô vạn phần ủng hộ. Chính là bởi vì các ngươi tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không sợ cường quyền!

    - Nhưng không nghĩ tới, Đại Hoa hoàng triều ta lập triều mới được bao nhiêu năm mà bản chất các ngươi lại đều thay đổi. Cứ tiếp tục như thế , dân chúng đế đô làm sao được an bình? Nếu như đế đô không yên, thì thiên hạ đại loạn. Vậy mấy người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

    - Thần tiểu thiếu gia!

    Một đám quân sĩ, mọi người mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa.

    - Tần Sơn, mang theo người của ngươi, lập tức trở lại nơi các ngươi nên có mặt. Sau chuyện này, đều tự đến Binh bộ lĩnh phạt đi! Nếu có một người dám không đi, ta tin tưởng sau khi gia gia của ta được biết thì nhất định sẽ không chịu để yên!

    - Vâng , vâng!

    Nói tới chỗ này, Thần Dạ bình tĩnh nhìn về phía Thiên Sương Lâu. Nơi đó, đang có vài đạo ánh mắt đã nhìn vào hắn. Nhưng mà, khi ánh mắt của hắn nhìn đến thì tâm tình âm u lạnh lẽo trong mấy ánh mắt lập tức tiêu tan bặt vô âm tín.

    Thần Dạ lạnh lùng cất tiếng cười, chợt mang theo Tiểu Nha bước nhanh rời đi. . . .

    Ở cuối phố dài có một chiếc xe ngựa. Trong xe, Huyền Lăng Công Chúa lẳng lặng ngồi, trước mặt nàng có một ông lão đang cung kính nói lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện vừa rồi đã phát sanh cho nàng nghe.

    Đợi đến khi ông lão đã nói cho hết lời, Huyền Lăng Công Chúa trầm lặng chỉ chốc lát, lập tức nói:

    - Nhị hoàng huynh hơi quá đáng, hắn chẳng lẽ không sợ sau khi chuyện bại lộ, lão Vương Gia sẽ nổi bão? Nhưng mà Thần Dạ này cũng xác thật rất giỏi.

    Ông lão gật đầu đáp:

    - Thân không chút xíu Huyền Khí, lại có thể một chưởng đả thương Trường Tôn Phi. Thiếu gia Thần gia đích xác cực kỳ dũng mãnh .

    Huyền Lăng Công Chúa nói đắn đo:

    - Chẳng lẽ Thần Dạ cũng giống như ta, là đang che giấu chính hắn sao?
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 43: Tiểu Nha




    - Không có việc như thế .

    Ông lão sắc mặt hơi cứng lại rồi trầm giọng nói:

    - Thần tiểu thiếu gia, hắn tu luyện Thân Thể Đạo, đã qua nhập môn .

    - Thì ra là thế!

    Huyền Lăng Công Chúa cười nhỏ một tiếng, cũng không lưu ý lắm điều này mà nói:

    - So sánh với cái này, ta càng vừa ý với khả năng tùy cơ ứng biến cùng tâm trí xử sự không sợ hãi của hắn . Nếu đổi là những người khác, cho dù tu vi có hơn xa Thần Dạ thì cũng chưa chắc có khả năng bình tĩnh đối mặt nhị hoàng huynh.

    - Công chúa điện hạ!

    Ông lão cao giọng nói:

    - Trí mưu tất nhiên quan trọng, nhưng lại cũng không thể dốc hết sức thu phục Thập Hội. Người phải nhớ kỹ, trên thế giới này, đích thực có thể đứng sừng sững không ngã vẫn là dựa vào tu vi cường đại. Quyền thế phú quý trong miệng bọn họ . . . .

    Nghe được sự khinh thường thấp thoáng trong lời nói của ông lão, Huyền Lăng Công Chúa nhẹ nhàng nhướn mày một cái rồi nói:

    - Tuyên lão, ngươi cũng nhớ kỹ, bất cứ lúc nào ta đều là Công Chúa Đại Hoa hoàng triều. Mặc dù có một ngày ta sẽ rời khỏi nơi này, đó cũng là sự thật không cần tranh cãi. Nhưng ta không chịu được chút xíu bị gièm pha.

    - Vâng!

    Ông lão cuống quít cúi đầu!

    - Công chúa điện hạ, thiếu nữ tên là Tiểu Nha kia làm cho người ta không khó nhìn thấu.

    Trong xe, nữ nhân đeo mạng che mặt đột nhiên lên tiếng nói.

    - Tiểu Nha? Ngươi đều không nhìn thấu?

    Trong mắt nhung Huyền Lăng Công Chúa lập tức hiện ra một vẻ kinh ngạc mà nhìn nàng kia. Sau khi xác định lại một lần thì không khỏi chăm chú hỏi:

    - Làm sao không nhìn thấu?

    Nữ nhân che mặt nói:

    - Thiếu nữ kia, thiên tư phi phàm. Hơn nữa thân tại Trấn Quốc Vương phủ, hẳn là phải nhận được bồi dưỡng. Nhưng ngược lại, nàng cũng không có tu vi. Tuy nhiên, không có tu vi mà toàn thân nàng lại tràn ngập được một cỗ khí tức Huyền Khí nhàn nhạt. Mặc dù nhạt nhưng cực kỳ quỷ dị. Với thực lực của thuộc hạ cũng không cách nào dò xét rõ ràng!

    - Lại có chuyện bực này nữa?

    Mặc dù là Huyền Lăng Công Chúa có tính cách cực đoan phi phàm, giờ phút này cũng không khỏi thất kinh.

    - Công chúa điện hạ, không bằng ta đi Trấn Quốc Vương phủ dò xét một phen?

    Nữ nhân che mặt vội nói.

    - Không cần!

    Huyền Lăng Công Chúa lấy lại bình tĩnh:

    - Phụ hoàng một mực kiêng kỵ lão Vương Gia, trong vương phủ đó tất có thám tử của phụ hoàng. Hơn nữa, ta cũng không tin lão Vương Gia sẽ có lòng mưu phản . Cho nên, việc này chúng ta cũng không phải cùng tham gia vào. Nếu mà làm ta bị bại lộ thì đó mới là phiền toái cực lớn!

    Nói xong, Huyền Lăng Công Chúa vẫn không nhịn được cười khổ một tiếng, rồi tự nhủ:

    - Phụ hoàng, hy vọng cung cách ngài làm hiện tại là chính xác đi!

    Tuấn mã cất vó, tức thì biến mất rất nhanh ở cuối con đường.

    ....

    - Tiểu Nha!

    Sau khi trở lại trong phủ, thấy Tiểu Nha vẫn còn một vẫn còn dáng dấp sợ hãi trong lòng thì Thần Dạ không nhịn được làm cơn tức giận tái phát mà nói:

    - Tiểu Nha, là ta vô dụng. Ta cam đoan, lại cũng sẽ không có lần tiếp theo. Hơn nữa, sau này ta cũng có thể tiếp tục chữa bệnh cho ngươi.

    - Tiểu thiếu gia?

    Tiểu Nha chợt ngẩng phắt đầu. Thần Dạ chợt nặng nề gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài mà cầm một taynàng lên. Một cỗ Huyền Khí tinh khiết, lọt vào trong thân thể của nàng.

    Một lát sau, Thần Dạ cười cười buông lỏng tay ra. Hắn lại cười nói:

    - Mấy năm vừa qua còn may cũng có Nhị bá, cho nên, ngươi cũng đừng trách Tam ca của ta.

    - Ta sẽ không trách.

    Tiểu Nha lại cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

    - Có điều là cứ như vậy, tiểu thiếu gia sẽ phải chịu thiệt thòi . . . . .

    - Cái này là chuyện giữa huynh đệ chúng ta. Mỗi người cũng có ý tưởng của họ, cho nên không coi là thiệt thòi.

    Thần Dạ cất tiếng cười, rồi nghiêm nét mặt nói:

    - Tiểu Nha, chuyện ngày hôm nay, đừng tìm những người khác mà nói, nhất là Nhị bá!

    Nói đến bước này, gương mặt Thần Dạ đột nhiên lạnh lùng:

    - Bởi vì một mình ta, tất cả long xà trong đế đô Hoàng Thành xem ra đều bởi vậy mà thức tỉnh . Trước có Tiêu Một, hôm nay có Nhị hoàng tử và Trường Tôn Uy, không biết tiếp theo sẽ là ai xuất hiện?

    - Cho dù là ai, Tiểu Nha tin tưởng đều không ngăn được tiểu thiếu gia ngươi.

    Lúc này, Tiểu Nha kiên định nói.

    Thấy nàng nói thành khẩn chân thành, giống như thần linh hạ chỉ dụ, Thần Dạ cười vuốt vuốt gương mặt nàng mà nói:

    - Cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ lúc đêm trăng tròn kế tiếp, ta đích thân đến chữa bệnh cho ngươi.

    - Cám ơn tiểu thiếu gia!

    Thần Dạ phẩy tay, đi ra khỏi viện.

    Liền trong khoảnh khắc hắn xoay người, đôi mắt sáng ngời kia của Tiểu Nha lại đột nhiên bị phủ kín một tầng khí lạnh trắng ngần sáng bóng . . . .

    Khí lạnh này có tính thực chất, phảng phất như nước mắt vậy. Nó khiến cho không gian trong phạm vi mấy thước trước người Tiểu Nha trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ hơn một chút. Phảng phất như là nhiệt độ không gian lập tức giảm bớt đi rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh thấu xương.

    - Tiểu thiếu gia, Tiểu Nha nhất định sẽ mau mau khiến cho bệnh tật của mình khá lên. Sau đó, Tiểu Nha liền có khả năng giúp ngươi ứng phó tất cả địch nhân.

    Cùng với âm thanh lạnh thấu xương của Tiểu Nha. Cả một vùng đất lấy chỗ nàng làm trung tâm lại như là bị một tầng Hàn Băng bao trùm trên. Nếu có những người khác đứng xa xa ngắm nhìn, tất sẽ phát hiện, không gian kia mơ hồ giống như bị phong ấn vậy.

    - Thần Dạ!

    Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Thần Dạ muốn tháo gỡ thật tốt một phen, hắn thật sự là có hơi không hiểu. Tại Thần gia, từ trước tới nay hắn không tranh với đời. Những thứ hắn cần, thì trước đó đơn giản là một tâm nguyện duy nhất kia ở trong lòng. Mà tâm nguyện đó, cùng Thần gia, cùng tất cả những người có dã tâm trong đế đô , hoàn toàn không móc nối quan hệ đến một nửa sợi tóc. Vậy tại sao hôm nay lại có một cục diện như vậy đang chờ chính mình?

    Chẳng lẽ vẻn vẹn bởi vì là hoàng đế ban hôn, khiến cho bọn họ thấy được ở trong đó rất có giá trị lợi dụng? Thần Dạ không tin!

    Sinh ra tại gia tộc quyền thế, bản thân liền không thể tránh né chuyện phải gánh vác đủ loại giá trị bị lợi dụng. Coi như Thần Dạ không có chút xíu ý niệm tranh hùng thì giá trị này vẫn tồn tại. Nhưng nếu như muốn lợi dụng, thì họ sẽ không chờ cho tới hôm nay.

    Có lẽ việc ban hôn là chiếc ngòi nổ, nhưng như vậy cũng có phần tới quá nhanh một chút đi?

    Tiêu Một thì có lý do là vì báo thù cho Trường Tôn Phi mà đến, vậy lí do của Nhị hoàng tử là cái gì? Từ chính mồm người này nói ra, hắn làm để bắt nạt, thậm chí làm nhục chính mình. Nhưng đối với hắn mà nói, thật sự là có lợi ích chỉ lớn đến như vậy?

    Chỉ có điều là, Thần Dạ muốn ngẫm nghĩ lại thật tốt. Nhưng ngược lại có người không để cho hắn có cơ hội làm điều này.

    Nghiêng người nhìn lại, nhưng chỉ vẻn vẹn liếc mắt rồi Thần Dạ liền thu hồi ánh mắt, lập tức hứng thú tan như bọt nước, hắn trực tiếp đi về hướng sân nhỏ nhà mình.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 44: Giữa Các Huynh Đệ




    - Ngươi liền không thích ta như vậy?

    Thần Nguyên đi nhanh vài bước, cản Thần Dạ lại. Hắn cũng không cần giả bộ ít nhiều mà trực tiếp hỏi:

    - Hôm nay có gặp Huyền Lăng Công Chúa chứ?

    Thần Dạ cũng vẫn không lên tiếng, mà Thần Nguyên cũng tiếp tục cách nói của hắn:

    - Bỏ qua một bên không nói chuyện tình trạng hiện tại của Huyền Lăng Công Chúa. Nhưng dung mạo của nàng, ta nghĩ cả thế gian cũng không có bao nhiêu người có thể sánh được với nàng. Nếu như không phải vậy, hoàng đế bệ hạ làm thế nào lại gả Công Chúa cho ngươi? Thần Dạ, ngươi dứt khoát thẳng thắn một chút là được mà tiếp nhận chuyện hôn sự này đi!

    - Hay cho một sự thẳng thắn!

    Ánh mắt của Thần Dạ có hơi nhíu lại, một lát sau hắn liền cười hỏi:

    - Ngươi hẳn là là đến làm thuyết khách giúp Nhị hoàng tử à? Mà hiện tại cứ như lời của ngươi nói, tựa hồ không giống với ý đồ của Nhị hoàng tử, không sợ hắn tức giận sao?

    - Ngươi quả nhiên thông minh.

    Ở chỗ sâu trong con ngươi Thần Nguyên, vẻ kiêng kỵ lại chậm rãi lặng yên hiện lên. Nhưng rồi liền nhanh chóng lại tiêu tan, hắn trầm tư nói:

    - Ngươi cưới Huyền Lăng Công Chúa, Thần gia chúng ta là hoàng thân quốc thích. Sau này hành động liền có dư địa để cứu vãn hơn rất nhiều. Tối thiểu, những chỗ Thần gia bị công kích, tạm thời mà nói, cũng sẽ giảm đi rất nhiều. . . .

    - Nói xong rồi sao?

    Mắt nhìn Thần Dạ, biết hắn lòng tràn đầy tức giận, Thần Nguyên tự đắc cười một tiếng:

    - Ngươi chỉ biết cái thứ nhất, mà không hiểu vẫn còn một mặt khác. Hiện nay ta đi theo Nhị hoàng tử, ngươi thành thân cùng Huyền Lăng Công Chúa, đây là hai bút cùng vẽ. Tương lai, bất kể ai có thể kế thừa Đại Thống thì Thần gia chúng ta, trước sau vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý!

    - Thế này chỉ sợ không phải là lời tâm huyết của ngươi?

    Thần Dạ đã không muốn nhiều lời cùng Thần Nguyên. Chỉ là ở trong lòng hắn, vẫn còn có những tia khát vọng như vậy.

    - Là đúng hay không, một mình ngươi đi phán đoán!

    Thần Nguyên cười nhạt, cuối cùng, lưu lại một câu:

    - Thân phận của ngươi, mặc dù không đáng để ý, nhưng dù sao cũng là người của Thần gia. Sau này hành động nói chuyện, xin tự trọng thân phận. Ngươi không để ý một mình ngươi thì cũng phải hiểu rõ ràng, ngươi ở bên ngoài, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ khiến cho người khác liên hệ đến trên người Thần gia.

    - Tiểu Nha chỉ là tiểu nha hoàn, không đáng vì nàng mà mang đến cho Thần gia ta phiền toái lớn lao.

    Lúc đầu là ' Thần gia chúng ta', đến cuối lập tức đổi thành 'Thần gia ta' . . . . Thần Dạ liền cười lạnh:

    - Tiểu Nha là người của ta, vĩnh viễn đều là như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên, nếu như lại có lần sau, ta sẽ giết người, cho dù là ai! Hiện tại thì ngươi hẳn là biết, thực lực của ta, cũng đủ để ta làm một ít chuyện.

    - Thần Dạ!

    Thần Nguyên Tinh ánh mắt vụt sáng, rất có thể muốn xé rách không gian !

    - Sao nào?

    Thần Dạ ngước mắt nhìn người đối diện. Bất luận kẻ nào cũng có điểm mấu chốt, cho dù là Thần Dạ hay một người buôn bán nhỏ, cũng tuyệt không thể khoan dung loại chuyện này phát sinh năm lần bảy lượt.

    Một lát sau, Thần Nguyên giống như bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt. Thế nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi lại xẹt qua một nụ cười ngầm chế giễu không muốn cho người khác biết .

    Thật lâu sau đó, Thần Dạ cũng cười không thành tiếng!

    Thần Nguyên là kẻ tự phụ biết bao. Hắn lựa chọn làm phụ tá Nhị hoàng tử, thậm chí không tiếc dùng chính một em họ ruột thịt để biểu hiện sự trung thành và tận tâm đối với Nhị hoàng tử. Một người như thế, làm thế nào lại cùng trong thời gian lưu lại cho chính hắn một con đường lui khác. Như vậy chẳng phải là có vẻ hắn rất không hề tự tin sao?

    Trên con đường đi đến ngai vàng hoàng đế , xưa nay vốn phủ kín mít chông gai. Nếu muốn thông qua, chỉ có chặt phá chông gai. Đây là một con đường máu, không chấp nhập được chuyện lui về phía sau dẫu chỉ chút xíu. Bởi vì con đường lui về phía sau , là chỉ một chữ, tử!

    Nếu như muốn có được công lao phò tá thì cũng như thế. Những kẻ hai mặt chân trong chân ngoài ngả phải nghiêng trái, cho tới bây giờ cũng là luôn không đi được xa!

    Hôm nay hai người nói chuyện, bất kể là một chữ nịnh nọt ít ỏi, hay là trực tiếp châm chọc, cùng với cuối cùng thì nhắc tới Tiểu Nha. Thần Nguyên chỉ có một mục đích, chính là muốn cho tâm thần Thần Dạ bị thất thủ, từ đó tiếp theo là đóng một dấu ấn không phai.

    Thần Nguyên không hề sợ sau khi Thần Dạ tiến vào trận doanh của Nhị hoàng tử thì sẽ dần dần thay thế địa vị của hắn, cướp đi tất cả những gì thuộc về hắn. Mà là hắn cho tới bây giờ đều không hề nghĩ tới việc tạo cho Thần Dạ một cơ hội.

    Đương nhiên, Thần Dạ cũng hoàn toàn thật không ngờ, ở trong lòng Thần Nguyên không chỉ có là không hề quan tâm tới tương lai của người em họ này, mà ngay cả tính mạng của Thần Dạ thì hắn cũng không quan tâm.

    Mà mặc dù Thần Dạ đã biết, thì giờ này khắc này, cũng sẽ không thể vạch trần. Ở trong lòng Thần Dạ, hắn vẫn còn cảm giác một chút may mắn như vậy. Thủ đoạn của Nhị hoàng tử thật kinh người, ngay cả chính mình đều thiếu chút nữa mà theo gót Tam ca, vì thế mới nghĩ tới dã tâm lúc này của Thần Nguyên không phải chỉ còn thuộc về bản thân Tam ca nữa chăng?

    Cho dù mọi thứ của Thần Nguyên vẫn còn bình thường, Thần Nguyên hắn có khả năng không coi chính mình là huynh đệ. Nhưng Thần Dạ cũng không thể lạnh lùng vô tình như hắn . Huyết thống ruột thịt, đời này kiếp này đều là tồn tại.

    Cho nên, không đến một khắc cuối cùng thì Thần Dạ không đành lòng! Không hoàn toàn đều là vì chính mình. Gia gia, Đại bá Nhị bá đều là những người cực kỳ quan trọng với Thần Dạ. Chỉ cần còn có một chút khả năng có thể, Thần Dạ đều không muốn nhìn thấy bọn họ lâm vào cảnh thương tâm đau lòng . . . .

    - Tam ca, Nhị hoàng tử, hành động hôm nay của các ngươi xem như khiêu chiến sao? Nếu như là vậy, hảo, ta tiếp nhận!

    Cảnh đêm tối nay không được tốt, không phải là đêm để ngắm trăng. Bởi vậy, cả đế đô, đều có vẻ có vài phần kiềm chế nặng nề ngột ngạt.

    Ở chỗ sâu trong Vương phủ, trong căn nhà cỏ tranh có ngọn đèn mơ hồ chập chờn, phảng phất ngọn đèn chỉ đường!

    - Thần Thuận, Huyền Lăng Công Chúa hôm nay lại đây, gây nên chuyện gì?

    Từ chỗ của bề trên, Thần lão gia tử nhẹ nhàng hỏi.

    - Con không biết!

    Huynh đệ Thần Thuận xác thật không biết, sau khi đi tới vương phủ , nhìn thấy Thần Dạ thì Công Chúa liền cùng hắn đi chơi . Đến sau đó, Thần Dạ vội vã ra ngoài. . . .

    Thần lão gia tử lão có hơi cau mày . . . . Thần Thuận vội nói:

    - Công chúa điện hạ sẽ không vô duyên vô cớ đến Thần gia chúng ta. Phụ thân, để con đi điều tra thêm?

    - Không cần!

    Bất kể Huyền Lăng Công Chúa đến với ý đồ như thế nào, đều không đáng coi trọng. Hậu quả nghiêm trọng nhất, đơn giản cũng là hoàng đế ban hôn, không có gì đáng ghê gớm.

    Thần lão gia tử lo lắng, cũng là có chuyện gì khác !
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 45 - 46: Ngõ Hẻm Phong Hoa.




    - Phụ thân, ngài yên tâm, con sẽ không để cho hỗn trướng kia tiếp tục xằng bậy.

    Thần Lệ biết suy nghĩ của lão gia tử nên vội nói.

    Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở dài, rồi bảo:

    - Đều là cháu của mình, lão phu sao lại nặng bên này nhẹ bên kia. Nguyên nhi hành động, có phần có hơi quá khích .

    Nói tới chỗ này, trong đôi mắt Thần lão gia tử bỗng đột nhiên lóe lên những tia sáng lấp lánh:

    - Nhưng cũng không cần phải lo, Dạ nhi nói rất đúng. Đây là chuyện của đám trẻ con đồng lứa bọn chúng, chúng ta không cần tham gia quá nhiều.

    - Người trẻ tuổi tự có con đường chính bọn hắn còn phải đi. Bất kể ở cuối con đường này là phong cảnh gì, thì đều là do chính bọn hắn lựa chọn. Nếu đã lựa chọn , vậy liền đừng để sau này phải hối hận.

    - Sự thực, bọn chúng cũng sẽ không hối hận! Đây mới là con cháu Thần Trung ta!

    - Đúng vậy, phụ thân. . . .

    - Không có gì là đúng vậy.

    Ánh mắt của Thần lão gia tử nhìn thẳng Thần Lệ, ngữ điệu không cao, nhưng lại có vẻ cực kì lạnh lùng đến vô cùng:

    - Nguyên nhi đi con đường này, trong tim của hắn, so với bất cứ một người nào trong chúng ta đều hiểu rõ hơn, hậu quả phải gánh chịu sẽ là cái gì. Mà chúng ta cũng biết rõ ràng, kết quả cuối cùng chỉ có thể để cho huynh đệ bọn họ tự mình giải quyết.

    - Mấy cha con chúng ta, ai đi làm, ai sẽ đi làm, ai dám đi làm, ai lại nhẫn nhịn đi làm?

    Âm thanh tuy là kiên quyết, lại vẫn tiết lộ sự hiu quạnh cô đơn. Đây là nhà quyền thế vọng tộc, sự tồn tại của việc này đều không ai tránh được. Đó cũng là nỗi xót xa sâu sắc!

    Trong Hoàng Thành, có một con đường. Con đường này rất sâu, hơn nữa đoạn cuối con đường không có lối ra. Bởi vậy, nó cũng bị mọi người gọi là ngõ hẻm.

    So cùng ngõ hẻm bình thường thì điều không giống chính là, ngõ hẻm này rất rộng rãi. Vài cỗ xe ngựa chạy song song cũng có thể đi lại bình thường. Ngoài ra nó cũng không có sự tĩnh mịch như những ngõ hẻm bình thường. Ở chỗ này, ngươi có thể cảm nhận được một loại mùi vị xa hoa lãng phí đến mức độ cao nhất .

    Con đường này bị người ta gọi là ngõ hẻm Phong Hoa. Tên đúng như ý nghĩa, thứ tồn tại ở nơi này, chính là những tụ điểm san sát có thể khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại !

    Vào lúc còn chưa tới ban đêm, một người thiếu niên mặc trường sam trắng tinh nhẹ nhàng cất bước để đi vào trong con ngõ hẻm Phong Hoa này !

    Lúc này thời gian hãy còn sớm, việc kinh doanh ở hai bên đường của ngõ hẻm vẫn còn chưa bắt đầu. Bởi vậy sau lúc người thiếu niên áo trắng đi tới, thì cũng không có người nào đứng hai bên đường rao to mời chào mua bán. Mà người thiếu niên áo trắng này tựa hồ cũng rất tinh tường đối với nơi đây. Hắn không hề nhìn ngó nhiều mọi nơi xung quanh, mà cứ đi thẳng về hướng chỗ sâu nhất cuối ngõ hẻm.

    Ở cuối ngõ hẻm là một tòa kiến trúc mà so sánh với mọi tòa nhà đã từng nhìn thấy suốt dọc đường đến đây thì nó đều phải cao lớn hơn, mà lại càng tráng lệ nguy nga lộng lẫy hơn, dường như một tòa cung điện vậy!

    Cửa lớn gồm tám phiến, chỉ đơn cử một điểm này liền biểu hiện ra phong thái nơi đây. Lầu cao hơn mười tầng, nó ngạo nghễ quan sát được khắp nơi chung quanh!

    - Chào công tử , ở chỗ chúng ta còn chưa đầu buôn bán?

    Ở cánh cửa đại môn, một người trung niên trong trang phục của bảo vệ cung kính nói. Nhưng trong con ngươi lại cực kì nhanh chóng mà xẹt qua một vẻ kỳ quái. Hiển nhiên là hắn có cảm giác, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã tới chỗ như thế, rất ăn chơi trác táng .

    Người thiếu niên áo trắng cười cười. Hắn vừa ngẩng đầu, thì đập vào mắt là ba chữ lớn 'Hoa Thanh Trì' như rồng bay phượng múa, rất oai phong.

    - Ta đi vào chờ, uống tạm mấy chén nước thì không có vấn đề gì chứ?

    - Cái này?

    Người trung niên chần chờ một hồi, nhưng vẫn buông tay để cho đi vào.

    Hoa Thanh Trì, chính là nơi đây, dẫu có nhìn khắp cả đế đô thì nó vẫn cứ là động tiêu tiền làm cho người ta chùn bước nhất. Nhưng mà, có thể tới đây tiêu pha thì nhất định là giới không phú thì quý, hơn nữa còn là đại phú đại quý.

    Bởi vậy, tất nhiên Đại lão bản sau lưng Hoa Thanh Trì dẫu ở trong đế đô cũng có được thế lực phi phàm, nhưng lại cũng không dám tùy ý đắc tội khách khứa đến đây.

    Người thiếu niên áo trắng chỉ là đi vào hơi sớm mà thôi, mặc dù có hiếu kì về chuyện hắn còn nhỏ tuổi mà đã tới chỗ như thế. Nhưng việc làm ăn thì cũng không thể không cố làm cho khách hàng tin tưởng.

    Huống hồ, ở chỗ này, những chuyện còn tò mò hơn cũng không phải không có.

    Sau khi đi vào Hoa Thanh Trì, thiếu niên áo trắng tìm một hẻo lánh góc ngồi xuống, sau đó tự có tôi tớ đưa lên rượu ngon cùng đồ ăn tinh xảo.

    Cùng với thời gian từ từ trôi qua, đến sau khi sắc trời thẫm lại, tiếng huyên náo ồn ào bắt đầu vang lên tụa như thủy triều. Chỉ chốc lát thời gian không lâu lắm, càng ngày càng nhiều người liền ùn ùn kéo vào khu nhà khổng lồ mà lại rộng rãi này.

    Mặc dù có thể tới đây vui chơi, đều là những người không phú thì quý. Nhưng giữa phú quý và phú quý thì cũng có sự khác nhau rất lớn.

    Những ai cho rằng phân lượng của mình còn không đủ mức, thì đều rất tự giác mà ngồi ở những vị trí hẻo lánh. Còn vị trí gần phía trước và nằm ở giữa mặc dù là để trống thì cũng không có người ngồi loạn vào đó.

    Người đã tương đối hơn nhiều, chương trình cũng bắt đầu khởi động. Bầu không khí nơi này lập tức bắt đầu trở nên náo nhiệt. Không được một hồi, các thiếu nữ yểu điệu do một người phu nhân dẫn dắt, như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà đi tới bên cạnh mỗi một bàn.

    Mỗi khi đi qua một bàn, nhìn xem có mấy người ngồi ở bàn liền có chừng ấy thiếu nữ lưu lại, mà không để cho khách khứa có cơ hội lựa chọn thiếu nữ chính mình thích. Đương nhiên, có thể làm như vậy thì cũng đã thể hiện ra rằng những thiếu nữ này , ai nấy đều là quốc sắc, chỉ cần không phải cố ý chọn lựa thì không có ai có thể mở miệng nói không thuận mắt. Hơn nữa, cũng không phải lấy về nhà làm lão bà là đã đủ khả năng .

    Xem ra, trước đó cũng có người đã đếm qua số lượng khách khứa. Nên khi đến phiên một người khách cuối cùng thì cũng chỉ còn lại có một người thiếu nữ cuối cùng.

    Khi nhìn thấy người khách cuối cùng này, cả phu nhân dẫn dắt và nàng kia đều rõ ràng ngây ra một lúc. Nhưng mà, còn may là do nghề nghiệp tu dưỡng, nên cũng vẻn vẹn khiến cho bọn họ hơi ngây ra mà thôi. Lập tức, nàng kia liền uyển chuyển đến bên cạnh vị khách rồi ngồi xuống.

    Không đợi cái mông thiếu nữ chạm vào đến ghế, một tấm ngân phiếu nương theo âm thanh thảng thốt phát ra từ thiếu nữ bị kinh hãi này, cùng với phu nhân còn chưa rời khỏi bàn. Thậm chí khách khứa ngồi ngay bàn bên cạnh cùng mấy bàn khá gần đều bị âm thanh này làm cho kích động ghê gớm.

    Ngân phiếu, là loại ngân phiếu một ngàn lượng. Hoa Thanh Trì mặc dù là động tiêu tiền, nhưng vừa mới bắt đầu liền móc ra một tờ ngân phiếu ngàn lượng cho người ta, thế này thì đầu năm vẫn còn rất ít thấy.


    Mà nói cũng chỉ có một câu, người kia chỉ nói:

    - Cứ mời cô nương Liễu Như Thị đến với ta uống vài chén là tốt rồi!

    Nàng kia vừa mới tay muốn tiếp nhận ngân phiếu , giờ phút này hình như là thấy quỷ mà lập tức rụt trở về. Tức thì dùng một loại ánh mắt gần như là không nói nổi mà nhìn qua vị khách có vẻ hơi không giống người thường này. Sau khi liếc mắt nhìn, nàng liền quay sang phía vị phu nhân dẫn dắt.

    Phu nhân cũng là sau khi kinh ngạc một hồi lâu, mới mang theo nụ cười nghề nghiệp hóa mà nói:

    - Vị Tiểu công tử này, thực sự ngại quá. Liễu Như Thị cô nương không dễ dàng gặp mặt khách khác.

    - Nàng không dễ dàng gặp, điều đó đã nói lên là có vị khách, mà nàng vẫn còn phải gặp, đúng không?

    Người thiếu niên áo trắng ngửa đầu, lộ ra một nụ cười đẹp mắt:

    - Tấm ngân phiếu này, ngươi cầm đi, phiền quá.

    Tấm ngân phiếu này, phu nhân không dám tiếp nhận mà vẫn nói:

    - Tiểu công tử, xác thật ngại quá, Liễu cô nương sẽ không gặp ngài.

    - Ngươi còn không đi hỏi một chút, làm sao lại biết nàng ấy sẽ không gặp ta?

    - Cái này?

    Trong thời gian ngắn ngủi nói chuyện với nhau, những vị khách ngồi gần đó cũng đã lại thần. Phu nhân cùng mấy thiếu nữ này , bởi vì người tới là khách nên không thể cười nhạo người thiếu niên áo trắng kia ở trước mặt khách. Nhưng mấy người khách kia thì cũng là không có chút xíu kiêng nể.

    - Tiểu tử, ngươi lông tóc còn chưa đủ dài? Không chỉ có học người khác tới chỗ như thế này chơi đùa, lại còn muốn Liễu cô nương cùng ngươi?

    - Ha ha!

    Tiếng cười vang càng lúc càng truyền càng xa. Đến khi những người ngồi ở chỗ xa hơn hiểu rõ ràng sự tình đầu đuôi , thì trận cười vang này lại càng trở nên nổ ra nhiệt liệt.

    - Thằng nhãi này của nhà ai? Khẩu khí thật lớn, còn muốn gặp cô nương Liễu Như Thị . Ngươi có biết hay không, mỗi một đại gia nơi này đều vung thẳng tay tiêu pha đối với Hoa Thanh Trì. Mà ngay là như vậy, rất nhiều người cho đến ngày nay, cũng không từng ra mắt Liễu cô nương . Ngươi a, có lẽ tự mình về nhà bú sữa mẹ đi thôi, tránh để đại gia quăng ngươi ra ngoài.

    - Hắc hắc, lão La, thằng nhãi này đã qua tuổi cai sữa . Nhưng lớn như nó vậy thì mẹ nó làm sao còn có thể có sữa cho nó bú?

    - Ha ha!

    Người thiếu niên áo trắng vốn đối mặt việc mọi người cười nhạo thì vẫn còn phảng phất giống như không nghe thấy. Thế nhưng sau khi nghe người trung niên nhỏ gầy như que củi nói như thế, sắc mặt hắn lập tức hoàn toàn cực kì lạnh lẽo . . . .

    - Ông ông! Ông ông! Ông ông!

    Liền ở trong những tràng cười vang này, một hồi âm thanh chói tai, bắt đầu đột nhiên vang vọng. Trong nháy mắt, tất cả tiếng cười, như bị một bàn tay lớn vô hình cắt đứt. Miệng mỗi người đều vẫn còn há ra, nhưng mà liền không có chút xíu âm thanh phát ra.

    Ở trong tầm mắt bọn họ , chỗ cái bàn trước người trung niên nhỏ gầy như que củi, lại có một cái quạt trắng, trông nó như có phiến đao đang cứ thế đặt ở bên trong.

    Tất cả mọi người, đặc biệt là người trung niên nhỏ gầy như que củi kia, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Lúc này hắn bùm một cái quỳ xuống dưới mặt đất, dập đầu như giã gạo:

    - Công tử, tại hạ lắm miệng, xin công tử thứ tội!

    - Đắc tội ta, chỉ là mình ngươi chết. Hiện tại khiến cho hắn nổi giận, cả nhà ngươi đều phải cùng chết. Cho nên ngươi chết , là đang cứu tính mạng mọi người trong cả nhà ngươi đó.

    Một âm thanh nho nhã thản nhiên truyền đến!

    Nhìn theo hướng âm thanh kia truyền đến, người thiếu niên áo trắng không khỏi phì ra tiếng cười mà nói:

    - Ta đâu có quyết đoán như ngươi nói vậy?

    - Ngươi cố nhịn không quyết đoán thì ta không quản được . Nhưng người nào đắc tội với ngươi, thì cũng là không thể không chết. Ở những nơi khác, có lẽ ta còn không làm chủ được, nhưng ở chỗ này, ta tự có đại quyền sinh sát!

    Âm thanh nho nhã vừa dứt, đột nhiên ý định giết người nổi lên, cái quạt trắng đặt trên bàn này, bỗng bay mạnh lên. Nó hóa thành một vệt sáng trắng, bất kể người trung niên nhỏ gầy như que củi kia né tránh như thế nào, rốt cuộc chỉ sau mấy giây thì đầu người đã rơi xuống đất!

    Mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập cả một chốn ồn ào lộn xộn này. Tuy nhiên, không một người nào dám vì người vừa mới chết mà nói một câu không phục. Thậm chí trong lòng rất nhiều người đều vẫn còn sợ hãi, bọn họ vừa rồi cũng từng cười nhạo thiếu niên áo trắng kia . . . .

    - Đi thôi, đi xuống mời cái tên phiền toái kia lên đây đi. Chậm một chút nữa, Hoa Thanh Trì này có thể sẽ bị hắn phá hủy mất!

    - Vâng!

    Từ trên lầu cao, một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra từ trong một căn phòng. Một lát sau, ở đầu cầu thang có một bóng dáng rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

    Vẻn vẹn là nàng xuất hiện, không khí vốn sặc mùi máu tanh tưởi phảng phất đã bị nàng hấp thu hết, lập tức biến mất hoàn toàn sạch sẽ. Mà ngoại trừ người thiếu niên áo trắng ra, tất cả mọi người, cho dù nam nữ thì ánh mắt đều là gắt gao nhìn chăm chú vào bóng người kia, cũng không muốn rời đi chút xíu nào!

    - Áo tím như phượng, mỹ nhân Như Ngọc, thướt tha nhiều vẻ, đẹp mà không kiêu! Khó trách vô số người vì Liễu cô nương, nguyện ý đến Hoa Thanh Trì này vung tiền như rác!

    Vừa vào tới gian phòng, người thiếu niên áo trắng cười to!

    - Công tử, ngươi đừng giễu cợt với ta !

    Bóng dáng uyển chuyển, có một mái óc dài đen nhánh rủ xuống ngang hông. Trên người mặc một chiếc quần tím lan tử la , đã thể hiện ra ngoài vóc người hoàn mỹ, lồi lõm tinh tế có hứng thú. Gương mặt kia càng là tinh xảo, làm cho không người nào có thể tìm ra một điểm tỳ vết nhỏ nhoi nào. Đó quả thực chính là tiên nữ hạ phàm từ trên trời, hoặc là, người bước ra từ trong bức họa. Trong thế gian, không có nữ nhân xinh đẹp tới cực điểm như vậy.

    Lúc này hơi xấu hổ giận dữ làm cho gương mặt ửng đỏ, càng khắc họa cho một câu mỹ nhân như họa kia!

    - Thần gia tiểu thiếu gia, đừng có trêu chọc người ta như vậy. Rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt , lại đây ngồi xuống đi!

    Trong phòng, còn có một người trẻ tuổi, khoảng mười bảy tuổi. Dáng vẻ hờ hững, cử chỉ tao nhã, làm cho người ta vừa nhìn liền biết chính là hậu duệ của một Đại gia tộc.

    Lúc này hắn, giơ chén rượu đang tự rót tự uống một mình, dáng vẻ bình tĩnh khiến người ta khó có thể liên tưởng, chính là hắn vừa rồi chỉ nói đôi ba lời là đã lấy đi tính mạng một người.

    Nghe lời này của hắn, trong lòng Liễu Như Thị lập tức kinh ngạc đến giật mình. Ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía người thiếu niên áo trắng lập tức loại trừ vài phần không đồng tình trước đây còn có như vậy!

    Thần Dạ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện người trẻ tuổi mà cười nói:

    - Liễu cô nương, phiền toái !

    Liễu Như Thị sau khi rót đầy cho Thần Dạ chén rượu trước người hắn , lập tức cung kính nói:

    - Công tử Gia cùng Thần tiểu thiếu gia cứ nói chuyện tự nhiên, thiếp thân liền đứng hầu bên ngoài, có việc gọi một tiếng là được.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 47: Diệp Thước. (1)




    - Không cần!

    Người trẻ tuổi đưa tay kéo Liễu Như Thị, sau khi để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình mới nói:

    - Thần Dạ, ngươi rốt cục cũng nghĩ tới tìm ta .

    Thần Dạ lắc đầu cất tiếng cười, rồi đáp:

    - Thấy hai người các ngươi như vậy, ta thực sự hối hận đã tới tìm ngươi .

    Sắc mặt người trẻ tuổi có hơi sầm xuống, hờ hững đáp:

    - Việc Đế đô , ta đều mười phần rõ ràng. Hôm nay, nhiều nhất trước kì săn thú Đông Giao , nếu như ngươi không tới tìm ta thì tình huynh đệ chúng ta , từ đó một đao cắt đứt!

    Nghe vậy, Thần Dạ cười khổ một tiếng, một lát sau mới nói:

    - Tình huynh đệ chúng ta , vĩnh viễn không thôi. Sự thực, nếu không có xảy ra quá nhiều biến cố, ta quả quyết sẽ không tới tìm ngươi, rồi lôi ngươi nhẩy vào trong dòng nước đục này.

    Nhưng từ biến cố, người trẻ tuổi trong lòng hẳn là không đồng tình, bởi vì hắn sẽ không nghe hiểu. Thần Dạ nói đến biến cố, chính là đến từ sự thay đổi do hắn trọng sanh. Chứ còn trong một đời lúc đầu kia, Thần Dạ chưa hề tới tìm hắn.

    - Được rồi, đừng nói những lời thừa này. Nói đi, muốn để cho ta làm gì đây?

    Thần Dạ nhìn Liễu Như Thị, còn chưa nói điều gì thì người trẻ tuổi này nói:

    - Những năm gần đây, ngươi thì tự phong bế chính mình, quay về trong Thần gia, còn Thiết Dịch Thiên đi Nguyên Vũ Sơn. Ta liền một mực sống ở Hoa Thanh Trì này, theo ta trải qua năm tháng cô độc này, chỉ có Như Thị!

    - Như Thị là vì ta, mấy năm qua dốc hết tâm huyết nên mới có Hoa Thanh Trì phồn hoa này, ta mới có vài năm như một ngày, có khả năng tự thân tu luyện không chút xíu kiêng nể . . . . Kiếp nầy kiếp sau, cho dù Như Thị phụ ta, thì ta cũng sẽ không phụ bạc nàng!

    - Công tử Gia!

    Liễu Như Thị xoay tay cầm hai tay của người trẻ tuổi mà nắm thật chặt.

    Người trẻ tuổi cười một tiếng, sau khi cầm chặt tay Liễu Như Thị mới nói tiếp:

    - Cho nên, ở trước mặt nàng, ngươi cứ việc nói. Cho dù hiện tại dấu diếm nàng thì sau này ta cũng sẽ nói.

    Ở chỗ sâu trong con ngươi Thần Dạ , lập tức có một nét kinh ngạc nghi hoặc nhanh chóng xẹt qua, hắn dừng một hồi rồi mới trầm tư nói:

    - Hôm qua, Nhị hoàng tử sai người thiết lập một cái bẫy nhằm vào ta. Trước đó, có Tam ca của ta nhúng tay vào trong đó, mà Tiêu Một xếp hạng thứ năm trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng hiện nay hẳn cũng là người của Nhị hoàng tử . . . .

    - Không nghĩ tới a. Bốn năm chưa từng gặp ngươi, nay vừa gặp được ngươi, thì ngươi lại chọc vào một phiền toái lớn như vậy. Vừa rồi nói ngươi là một tên phiền toái, ngươi vẫn còn không vui.

    Người trẻ tuổi không khỏi cười một tiếng trong trẻo, có một vẻ lành lạnh lướt qua trên khóe miệng.

    Thần Dạ cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mới đáp:

    - Thông qua Tam ca Thần Nguyên của ta, ta nói cho Nhị hoàng tử một câu nói. Nếu hắn đã có ý cùng đánh một trận, thì ta cũng không thể lui bước. Cho dù náo động đến tận trời, thì trước sau đều là lớp người trẻ tuổi đấu với nhau. Nói như vậy thì vị Cửu ngũ Chí Tôn ở chỗ sâu trong hoàng cung cũng sẽ không thể nói thêm cái gì.

    - Nhưng mà ta một mình đơn độc, cho nên mới tìm đến ngươi !

    - Hắc hắc!

    Người trẻ tuổi lạnh lùng cười một tiếng, rồi nói:

    - Nhị hoàng tử, Tiêu Một, mấy tên huynh đệ Trường Tôn gia .v..v..., những người này cũng có thể ứng phó, và có phương pháp ứng phó. Thế nhưng Tam ca của ngươi Thần Nguyên thì sao?

    Sau một hồi trầm lặng , Thần Dạ đáp:

    - Thân tại nhà quyền thế, đây là chuyện không thể tránh được, ngươi không phải cũng là bởi vì điều này mà rời khỏi Diệp gia đi tới Hoa Thanh Trì này sao? Ta không dám nói con đường chính mình muốn đi nhất định là chính xác, nhưng nếu muốn làm kinh động sợ hãi những huynh đệ có dã tâm này,thì ta cũng chỉ có thể học ngươi.

    - Học ta?

    Người trẻ tuổi hơi ngẩn người ra, bất chợt giật mình, lần thứ hai lại biến sắc đứng lên. Ở cách cái bàn mà hắn ôm vai Thần Dạ , Huyền Khí hào hùng cứ thế tuôn thẳng vào. Sau một lát hắn thu hồi, rồi lập tức cười to không ngớt!

    - Ha ha, ngươi làm khá lắm, không ngờ ngươi lại khá đến thế.

    Tiếng cười chưa dứt, một cơn tức giận ngập trời tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể hắn. Người trẻ tuổi gầm lên:

    - Thần Dạ, ngươi rốt cuộc có coi ta là huynh đệ hay không? Vào lúc ngươi bơ vơ bất lực thì lại không muốn liên lụy huynh đệ, vì vậy phong bế chính mình. Hiện tại lòng tin quay về, liền muốn dẫn các huynh đệ ngược gió hóa rồng sao? Thần Dạ, chúng ta là huynh đệ của ngươi , không phải muốn phụ thuộc ngươi, do đó tùy ngươi ở nơi này thu được chỗ tốt phù hợp!

    Thần Dạ im lặng, hắn tự nhiên biết, huynh đệ của mình không phải cái loại thấy người sang bắt quàng làm họ. Thế nhưng khi chính mình gặp lúc nguy nan , có thể nào lại lôi bọn họ liên quan vào trong đó?

    - Diệp Thước. . . .

    - Câm mồm!

    Người trẻ tuổi tức giận không tan, tiếp tục quát:

    - Bốn năm trước đây, ngươi tự tay đóng chặt Tâm Môn của mình. Mà nay Tâm Môn của ngươi đã mở, nhưng nếu muốn mở Tâm Môn của ta thì cũng không phải đơn giản như vậy.

    Thần Dạ nghe vậy trong lòng cười to, vội nói:

    - Vậy ngươi muốn như thế nào?

    - Rất đơn giản, từ nay về sau, Thần Dạ ngươi cho dù có chuyện gì, cũng không được giấu diếm mà tự một mình đi giải quyết, càng không thể tránh né chúng ta. Nếu không phải như thế, tình huynh đệ, chúng ta thực sự gặp mặt ngươi là một đao cắt đứt.

    - Yên tâm, tất cả đều y theo lời ngươi nói.

    Sau khi dứt lời, trong lòng Thần Dạ thầm nghĩ, huynh đệ, việc đã phát sinh trong đế đô ta sẽ không gạt các ngươi. Nhưng còn mặt khác, thật xin lỗi, tương lai cô đơn, trước sau ta vẫn phải chính mình đi đối mặt.

    Trọng sanh mà đến, Thần Dạ tất nhiên có tin tưởng gấp bội. Nhưng một màn ở Bắc Vọng Sơn kia , hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không quên. Bởi vì từng có một đời trải qua, so với trước kia hắn càng hiểu rõ ràng hơn, những kẻ bắt đi mẫu thân là người cường đại.

    Cho nên, tuyệt không thể để cho các huynh đệ của mình đi đối mặt với những người đó!

    - Thật à?

    Người trẻ tuổi có hơi không tin tưởng lắm.

    - Nếu không ta cần gì phải tới tìm ngươi?

    Thần Dạ cười khổ nói:

    - Trong đế đô Hoàng Thành, tin tưởng chỉ cần Diệp Tam công tử ngươi muốn, liền không có chuyện gì không làm được. Cho dù Thần gia chúng ta là đầm rồng hang hổ, e là ngươi cũng có thể xông vào đi thôi?

    - Hảo, ngươi vẫn còn tin tưởng ta. Vậy thì làm huynh đệ, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng. Thần Dạ, phòng ốc đã thu xếp xong xuôi cho ngươi. Trước nghỉ ngơi cả đêm, đến sau hôm nay, đế đô Hoàng Thành sẽ thấy thời tiết thay đổi mạnh!

    Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái!

    Người trẻ tuổi lạnh lùng cất tiếng cười, lạnh giọng nói:

    - Nhị hoàng tử hắn muốn chiến, cũng tốt. Liền làm cho cả đế đô bắt đầu đại loạn. Lấy lớp người trẻ tuổi chúng ta làm vai chính, quấy rối hắn đến long trời lở đất. Ta cũng muốn nhìn một chút, vị ở chỗ sâu trong hoàng cung kia sẽ trả lời như thế nào với cuộc chiến tranh mà con của ông ta tự tay vén lên!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.