Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2835: Bới Móc

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện







    - Không phải đơn giản như vậy, ba năm trước tôi quay lại, đến Bạch Vân am luôn, Châu Lệ nói với tôi rồi, cô ấy là một người hiếu thuận.

    Nói là trừ phi bố mẹ cô ấy đồng ý bằng không cả đời cô cũng không lấy chồng.

    Tôi đã đi tìm bố mẹ cô ấy, nhưng hai người đó đúng là ngoan cố. Sau đó mới biết trong khu Giang Hoa có vị công tử tên Lý Chí người này không hiểu sao đã nhắm phải Châu Lệ.

    Chỉ có điều Châu Lệ có chết cũng không đồng ý, Lý Chí là người có tiền, với số tiền lớn này cha mẹ cô ấy cũng đã bị mờ mắt rồi.

    Tự nhiên lại ép Châu Lệ, sau đó không còn cách nào, nên cô ấy đành phải lên núi xuất gia.

    Ngày trước là tu hành, ban phát nhưng Lý Chí còn đi theo quấy rối, và hứa sẽ lấy số tiền lớn để sửa am.

    Ngay cả sư thái chủ trì Bạch Vân am còn phải động lòng, nên đã khuyên Châu Lệ, sau đó khi Châu Lệ tức giận đã cắt bỏ tóc đi.

    Lý Chí thấy thế mới bỏ quyết tâm,nhưng trong lòng vẫn còn ham muốn. Thỉnh thoảng lại cho người đến hương khói rồi tiền của cho Bạch Vân Am.

    Tôi vừa nghe đã đến tìm cha mẹ Châu Lệ. Không ngờ, hai người đúng là già mồm, lại còn châm chọc, khiêu khích.

    Ai mà biết được không lâu sau Lý Chí lại nhận được tin tức này. Không ngờ lại cho người sàng khiêu khích tôi, tính tình tôi sao mà chịu được.

    Mà Châu Lệ lại như thế này, công thêm hắn ta công kích tôi trước, nên tôi thật sự không nhịn được, trong cơn tức chúng tôi đã đánh nhau.

    Kết quả là đánh thương đầy người. Có mấy người bị thương nặng. Bởi vì tôi là quân nhân nên cơ quan công an đã giao tôi cho bên quân đội xử lý.

    Khương Quân nói.

    - Như anh hoàn toàn là phòng bị mà, họ xử lý anh ra sao?

    Diệp Phàm hỏi.

    - Là thế này, không ngờ chú của Lý Chí lại là Lý Thành Thọ, lại chính là tư lệnh quân khu Giang Hoa.

    Chẳng trách mà hắn ta lại kiêu ngạo như vậy. Tuy lãnh đạo bộ đội đối với tôi không tệ nhưng Lý Thành Thọ có thể ngồi lên chức tư lệnh quân khu Giang Hoa chắc chắn phải có liên quan đến hệ thống quân đội.

    Bên quân đội muốn xử lý tôi, tôi không phục. Kết quả bên kia cưỡng chế khiến tôi phải chuyển nghề. Thực ra tôi biết, sư trưởng của tôi muốn bảo vệ tôi nên mới làm thế.

    Bằng không đã xử lý rồi. Đổi nghề thế này thì quân đội cũng không quản lý tôi. Mà có thể sẽ đạt đến hiệp định gì, sư trưởng của chúng tôi đã nói với tư lệnh Lý.

    Cho nên, bên đấy không hề có người nào đến tìm tôi. Mà người bị tôi đánh thương cũng đã chữa trị rồi.

    Lúc ấy tôi ra tay vẫn nhẹ nhàng, bằng không, đánh chết họ thì cũng không thành vấn đề với tôi.

    Khương Quân phẫn nộ nói.

    - Kết quả là làm việc này đến tận giờ. Có thể người nhà họ Lý cũng đã giật dây bố mẹ Châu Lệ rồi. Nên cha mẹ của cô ấy không đồng ý, mà Châu Lệ lại là người có hiếu. Vì thế hai người anh vẫn đang đứng ở hai bên có phải không?

    Diệp Phàm nói.

    - Đại thể là như thế. Châu Lệ cũng như một cái cây tuổi chúng tôi cũng không còn nhỏ, cô ấy cũng đã ba mươi hai, ba ba rồi.

    Lần trước tôi bị đuổi khỏi khu công nghiệp nặng có thể cũng liên quan đến người nhà họ Lý. Tập đoàn Hoành Không chúng ta nói là do Tỉnh quản lý nhưng ngày trước Điền Nam cũng quản lý.

    Nhà họ Lý lại có quyền thế, ra tay một chút cũng chẳng vấn đề gì.

    Khương Quân phẫn nộ nói.

    - Không sao, nế như người nhà họ Lý đã dừng tay vậy thì thôi. Nếu như còn gây khó khăn thì Diệp Phàm tôi sẽ cho hắn biết thế nào là thủ đoạn Diệp thị.

    Diệp Phàm nói đến đây nhìn khí phách ngang nhiên, hống hách hẳn.

    - Bí thư Diệp, không cần phải quản lý chuyện của tôi. Nhà họ Lý không đơn giản, mà tôi cũng không sợ hắn. Chúng ta là người một nhà, ăn no cả rồi cũng không đói. Sợ cái gì chứ, thực ra cũng muốn cho tên họ Lý kia một trận.

    Khương Quân nói, âm thanh thật là lạnh nhạt.

    - Anh muốn làm gì đồng chí Khương Quân. Chúng ta là xã hội pháp chế, làm gì cũng phải có đầu óc, suy nghĩ.

    Chuyện lần trước còn không tỉnh sao? Làm gì cũng phải dùng cái đầu chứ không phải động tay động chân. Mà nhà họ Lý có ưu thế, nên lại để ý anh.

    Bọn họ còn để anh làm chuyện bất chính rồi cho anh vào tròng. Khương Quân, anh không phải người ngu, anh là người thông minh, việc này tôi không nói nhiều nữa.

    Nhưng việc của Lý Chí anh không nên ra tay. Tôi làm, tôi biết anh đang lo tôi có chuyện gì phải không, anh nghĩ xem, thân thủ tôi thế này sao có thể xảy ra chuyện gì?

    Nói không phải khoa trương. Người nhà họ Lý, ha ha, với tôi chỉ là bọn tép riu thôi. Anh có tin hay không?

    Diệp Phàm nhìn Khương Quân.

    - Tôi tin, tuyệt đối tin.

    Khương Quân gật đầu. Nghĩ đến thân thế Diệp Phàm thế, trẻ thế mà ngồi được vị trí lãnh đạo Hoành Không, nghe nói gần đây anh ta lại còn điều chỉnh được nhân sự trong thành phố.

    Nếu không có năng lực thì làm sao có thể làm chuyện lớn thế được, có thể đồng chí này có liên quan đến các đồng chí có chức vụ lớn trong tỉnh, vì thế đồng chí Diệp Phàm này, cũng không dễ sống.

    - Còn nữa, việc của Mộc Châu Lệ chúng ta cùng nhau giải quyết. Làm thì cũng phải phiền đến Bạch Vân An, đến lúc đó, chỉ sợ cô ấy không hoàn tục. Đồng chí Khương Quân ngồi đó mà chờ ôm vợ.

    Diệp Phàm cười nói. Nhìn Khương Quân, hỏi :

    - Mà khi anh 18 tuổi đã quen biết Mộc Châu Lệ rồi, đồng chí này đúng là dậy thì sớm hả?

    Nhìn Diệp Phàm có ánh mắt kỳ lạ, Khương Quân đỏ bừng mặt, ấp úng nói :

    - Việc này, người ta nói là tâm đầu ý hợp mà, chúng tôi là vừa nhìn đã yêu mến. Nhưng bí thư Diệp, tôi chưa hề đụng chạm cô ấy. Chỉ là nắm tay thôi.

    - Ha ha ha, có thể lúc đó hai người còn quá trẻ, không hiểu làm gì đúng không?

    Diệp Phàm cười to nói.

    - Việc này… có chút, khi đó tôi còn cổ hủ, hôn còn chẳng biết hôn làm sao.

    Khương Quân sờ đầu nói. Rất ngại ngùng.

    - Đến hôn còn không hôn sao, sao lại có đồng chí thuần khiết thế này?

    Diệp Phàm nói.

    - Thì thế, giờ muốn hôn thì lại không dám hôn. Không thể phỉ báng cô ấy được đúng không?

    Mà tôi có cảm giác sư thái Mễ Nguyệt rất thần bí, hình như là rất kỳ quái. Tuy tôi chưa gặp mặt bà ta.

    Nhưng người thì đã gặp hai lần rồi. Chỉ có điều người ta không để ý tôi, tôi nhiệt tình chào hỏi, nhưng bà ta rất lạnh lùng, chỉ ừ một tiếng ở trong cổ họng. Khiến cho người ta đều có cảm giác như một khối băng.

    Khương Quân nói.

    - Vị sư thái này đúng là kỳ lạ.

    Diệp Phàm gật đầu, nói :

    - Anh yên tâm, có quái hơn thì chúng ta cũng khống chế được. Tôi không thích hảo hán đơn thân. Cả việc nhà và công việc đều tốt mới tốt đúng không?

    - Bí thư… Diệp. tôi…

    Mắt Khương Quân đã đỏ.

    - Ha ha, mắt anh đỏ rồi, anh là một anh hùng hảo hán cơ mà.

    Diệp Phàm cười, đứng lên, đánh vào người Khương Quân một cái.

    - Đúng vậy, bí thư Diệp nói đúng, Khương Quân tôi là một nam tử hán, không phải là đàn bà. Tôi đi làm. Làm việc đàn ông làm.

    Khương Quân nói, lau nước mắt, bước ra ngoài.

    Nửa tiếng sau Khổng Ý Hùng đã quay lại.

    - Sao Ý Hùng, nhìn sắc mặt anh không tốt?

    Diệp Phàm kinh ngạc, đặt tài liệu xuống nhìn anh ta.

    - Thật là bực mình.

    Khổng Ý Hùng đứng trước bàn Diệp Phàm tức giận nói.

    - Ai làm anh tức vậy?

    Diệp Phàm buồn bực nói. Hiện giờ quyền lực ở Hoành Không là lớn nhất, người trong Tập đoàn đều hiểu Ý Hùng là người của Diệp Phàm thì còn ai dám chọc tức ông ấy.

    - Bí thư Diệp, anh yêu cầu tôi đi điều tra bả hợp đồng đó, nhưng họ nói bản hợp đồng đó rất quan trọng. Mà bản đó là chứng cứ quan trọng nhất.

    Khổng Ý Hùng nói.

    - Họ không cho đúng không?

    Diệp Phàm hừ nói.

    - Tôi đã nói hết lời mà không tác dụng gì, còn nói, nếu như tôi còn nói hơn thì sẽ làm ảnh hưởng đến tổ điều tra. Muốn giữ lại gì của tôi.

    Khổng Ý Hùng nói.

    - Giữ lại cái gì của anh, đúng là kiêu ngạo.

    Diệp Phàm đứng lên nói :

    - Đi cùng tôi, để tôi xem xem họ muốn giữ lại cái gì của tôi.

    - Bí thư Diệp, họ, thôi, cứ chú ý là được rồi.

    Khổng Ý Hùng lại lo lắng nói.

    Dù sao, tổ điều tra là do chính quyền tỉnh liên kết với ủy ban kỷ luật tỉnh thành lập được, mà người phụ trách lại là phó chủ tịch Triệu Hướng Vân.

    Triệu Hương Vân là Phó chủ tịch Tỉnh thường vụ. Những ủy viên trong Tỉnh đều phải tôn trọng ông ta.

    Đương nhiên anh không thể nói được đồng chí này ngay trên vạch xuất phát của thành ủy. Việc này theo cách nói một bên thì chứng tỏ anh không có bản lĩnh.

    Không lâu sau đã đến nhà khách Hoành Không.

    - Ơ, viện binh đến rồi sao?

    Vừa đến phòng khách nhà khách phát hiện ra có âm thanh bên cạnh nói, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, thất có mấy người ngồi ở trên sô pha bên phải phòng khách. Trong đó có một tên rất kiêu ngạo.

    - Đương nhiên là viện binh rồi, thấy không, một mà thành hai. Không bằng chó má.

    Một tên thanh niên khác cũng kiêu ngạo mắng chửi.

    - Đừng ăn nói vớ vẩn.

    Một người trung niên đeo chiếc kính đứng dậy nói hai người kia, nói :

    - Xin lỗi bí thư Diệp, chúng không biết anh.

    - Là người khác thì là chó má đúng không? Hai người đó là ai? Tên gì? Tôi sẽ đến hỏi chủ tịch Triệu, Diệp Phàm tôi lúc nào mà thành “ chó má cũng không bằng”?

    Diệp Phàm chỉ vào hai người đó nói.

    Hai người này cũng kiêu ngạo, mà Diệp Phàm cảm thấy không hài hào chút nào.

    Có lẽ là có âm mưu gì đây, mà tổ điều tra lần này đúng là phức tạp.

    Bọn họn như vậy cứ như là giải vây cho Chu Đống. Rõ ràng là điều tra nhưng thực chất là bao che cho Chu Đống.

    Mà hai tên đó muốn dệt chuyện, đến lúc đó nếu như không kìm được thì sẽ gây khó khăn, chỉ sợ sẽ lại trúng kế của tổ điều tra.

    Nhưng Diệp Phàm cũng không phải tâm địa gian giảo. Anh ta cũng không thể trúng bẫy nào, bởi vì việc của Chu Đống hầu hết Diệp Phàm đều có chứng cứ trong tay. Hắn ta còn có quyền phát ngôn hơn cả tổ điều tra.

    - Bí thư Diệp, việc này, rất xin lỗi. Trẻ tuổi không biết gì.

    Người đeo kính nói.

    Người này là chủ nhiệm phòng hai bên giám sát của Ủy ban kỷ luật – Đông Đinh Căn, là người phụ trách tổ điều tra cũng là tổ phó tổ điều tra.

    Tuy Diệp Phàm không rõ về tổ điều tra nhúng cũng đã biết về những người phụ trách.

    Dù sao việc này cũng liên quan đến Chu Đống của Hoành Không.

     
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2836: Bí Thư Diệp Để Lại Hành Động Đáng Nhớ

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện







    - Chủ nhiệm Đông, họ không phải là thất lễ mà căn bản là mồm đó không chặn lại. Khi nãy tôi đến họ cũng đã chửi tôi là “chó”. Tôi dù sao cũng là người vậy mà lại chửi chúng tôi thế.

    Lúc này Khổng Ý Hùng cũng đã nói xen vào.

    - Xem ra, hai đồng chí này sáng ra chưa “đánh răng” thì phải.

    Diệp Phàm thản nhiên nói, mặt nghiêm túc, nhìn sang quầy lễ tân nói với hai cô nhân viên:

    - Đồng chí phục vụ, thế này là thế nào?

    - Bí thư…Bí thư Diệp, chúng tôi…

    Hai cô nhân viên xinh đẹp hoảng hốt nhanh chóng chạy lại, bộ ngực núng nính đúng là thu hút cả ánh mắt người nhìn.

    Hai cô không hiểu sao lại khiến lãnh đạo của Hoành Không nổi giận, đứng trước mặt Diệp Phàm liền cuống cuồng lên.

    - Sao lại thế, nhà khách mà ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng không có sao? Nhà khách Hoành Không là hạng 5 sao, thường tiếp đón các lãnh đạo và các bạn bè thương nhân. Nhà khách chính là cửa ngõ của Hoành Không. Chủ quản ở đây đâu, gọi ra đây cho tôi, đúng là không ra sao. Ngay cả kam đánh răng, bàn chải đánh răng cũng không có sao?

    Diệp Phàm đúng là giỏi nói, Khổng Ý Hùng đứng bên cạnh cũng đã buồn cười, suýt thì cười thành tiếng.

    - Bí thư… Diệp, chúng tôi có kem đánh răng và bàn chải mà, toàn là hàng hạng nhất, mỗi phòng có mấy chiếc mà.

    Giám đốc Liễu của chúng tôi cũng đã nói rồi, nhà khách Hoành Không là cửa ngõ của chúng tôi, khách và lãnh đạo đầu tiên đến vẫn phải ở đây đầu tiên.

    Ngay cả phương diện vệ sinh cũng phải làm cho tốt, không được qua loa.

    Trong hai cô có một co bạo gan đứng ra nói.

    Tuy Diệp Phàm đã đến đây ở hai mươi ngày rồi nhưng rất ít nói chuyện với phục vụ. Mà nhân viên phục vụ thấy Diệp Phàm khí thế như thế nên cũng không dám tùy tiên đáp lời.

    - Vậy đúng là lạ, sao hai người họ đến đánh răng thôi mà cũng không đánh, tôi còn nghĩ là các cô quên không sắp đồ đánh răng trong phòng.

    Diệp Phàm cố ý trầm trọng, sờ cái mông, nói. Chủ nhiệm Đông có vẻ xấu hổ, mà mặt hai người thanh niên cũng đỏ bừng lên, rồi lại chuyển từ đỏ sang tím.

    Cuối cùng, một người cũng không chịu nổi nói :

    - Bí thư Diệp, anh nói có ý gì?

    - Anh nói xem?

    Diệp Phàm hừ trong khoang mũi ra mấy từ, liếc nhìn tên kia nói.

    Bởi vì Diệp Phàm như đã cảm nhận được, hai tên này đúng là đang thêu dệt chuyện. Có thể là muốn làm đảo loạn tổ điều tra. Về sau không điều tra được gì sẽ bỏ chạy.

    Đối với những loại người này Diệp Phàm không cần phải ban phát cho sắc mặt vui vẻ làm gì. Hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã ngồi chức cao thế cũng khó nói.

    Theo như kinh nghiệm quan trường của Diệp Phàm, rồi những công từ đã từng gặp, kể cả là ở kinh thành hay tỉnh thành, cũng chẳng ra gì cả.

    - Bí thư Diệp. Anh đang ám chỉ, mắng chửi chúng tôi phải không?

    Tên kia bực mình nói.

    - Ám chỉ, mắng chửi, hai vị, hai đồng chí, nói cho dễ nghe một chút, tôi không có hứng mà mắng chửi các anh. Bởi vì các anh không đủ tư cách để tôi mắng. Nước bọt của Diệp Phàm này cũng đáng tiền lắm chứ.

    Diệp Phàm kiêu ngạo, nhìn hai tên một cái, hừ nói.

    - Đồng chí Diệp Phàm, không thể nói như vậy có phải không? Hai người họ là thành viên của tổ điều tra chúng tôi.

    Đây là đồng chí Ngô Lâm, là đội trưởng đội trọng án số một của sở công an, còn đây là đồng chí Giang Sơn, đội trưởng đội trọng án chống tham nhũng của Viện kiểm sát.

    Hai đồng chí tuy trẻ tuổi nhưng rất có năng lực. Tổ điều tra chúng tôi có hai người họ là ra sức nhiều nhất.

    Chủ nhiệm Đông không kìm được, dù sao cũng là cấp dưới của mình.

    Nói thế nào thì bản thân cũng là lãnh đạo. Dù sao cũng nên đứng ra nói cho tổ vài lời. Bằng không sau này cũng khó có ai phục được.

    Hơn nữa, anh “bố trí” như thế với cấp dưới của tôi, thực ra đó là không nể mặt tôi.

    - Có năng lực là có thể mắng người sao? Viện kiểm sát, rồi công an đúng là vênh váo rồi. Tôi muốn hỏi chủ nhiệm Đông, ai có quyền cho họ mắng tôi là chó?

    Diệp Phàm hừ nói, khí thế đúng là mãnh liệt.

    - Tôi nói bí thư Diệp, khi nãy tôi cũng đã nói với hai người Giang Sơn rồi, chỉ là không cẩn thận phát ra câu đó. Chỉ là bộc phát nói ra. Anh cứ thế mà không buông tha, anh nói xem, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói luôn ra được rồi, Ngô Lâm này sẽ tiếp.

    Ngô Lâm tức, nói ra những lời thô tục.

    Mà tên này còn trẻ lại ngồi chức này đúng là cũng có thực lực.

    Huống chi, người đứng sau người này chắc chắn không mềm mỏng. Người ta vốn không coi chủ tịch Diệp này ra gì.

    - Ha ha, lại còn muốn nói ra sao, Ngô Lâm phải không. Anh là đội trưởng đội trọng án số một sao? Là đội trưởng đội trọng án chắc chắn phải có hai bàn chải đánh răng đúng không?

    Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nếu như có Khương Quân đứng bên cạnh thì chắc cũng không dám nói thế.

    - Hai cái thì không dám nói, nhưng một cái thì có. Đương nhiên là nhiều hơn loại đại não, chuyên ngồi trong văn phòng kia rồi.

    Ngô Lâm cũng châm chọ Diệp Phàm.

    - Đồng chí Ngô Lâm, anh nói phải cẩn thận. Hay là chúng ta đấu tay bo xem sao?

    Chiến Vân Cương không nhịn nổi, lạnh lùng nhìn Ngô Lâm

    - Anh là ?

    Ngô Lâm gay gắt nhìn Chiến Vân Cương, có chút king ngạc bởi vì Chiến Vân Cương là quan nhâm nhìn khí thế đúng là đáng sợ.

    - Chiến Vân Cương.

    Chiến Vân Cương nói.

    - Là trưởng ban Chiến, ha ha, trưởng ban Chiến xuất thân bộ đội. Ngô Lâm tôi là cảnh sát, chúng ta cũng như nhau đúng không nhưng có một vài đồng chí thì không thế. Nói rằng chơi công bằng , tôi nhường anh ta một tay, chỉ dùng một tay cũng khiến anh ta phải gọi mẹ rồi.

    Ngô Lâm cuồng bạo nói.

    Chủ nhiệm Đông trong lòng bèn lắc đầu rồi, biết là Ngô Lâm trước giờ hay kiêu ngạo. Người nhà này cũng rất có thế lực nên ông cũng không nói gì cả.

    Mà đối với việc kiêu ngạo của Diệp Phàm ông ta cũng không vừa mắt nên nếu Ngô Lâm cho anh ta một bài học thì cũng có trò hay mà xem rồi.

    - Bộp…

    Lời nói của Ngô Lâm còn chưa dứt, hàng bao nhiêu con mắt đang phải ngỡ ngàng, tiếp theo đó là một tiếng vang giòn tan, đột nhiên tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há hốc nhìn Diệp Phàm.

    Bởi vì Ngô Lâm đã bị Diệp Phàm không nương tay đá cho một cái bay ra xa đến mấy chụ mét, bởi vì nền nhà khách là đá nên rát trơn, Ngô Lâm bị trượt đi thật xa.

    Chắc chắn mông anh ta cũng đã sưng phồng lên rồi, anh ta từ từ tỉnh lại, lao về phía Diệp Phàm, thể diện này mà không lấy lại được thì Ngô Lâm còn ở tỉnh làm gì nữa.

    Hai bên đều không nói gì, chủ nhiệm Đông cũng không hề hé răng. Chiến Vân Cương cúng muốn lên giúp đỡ nhưng tên Giang Sơn của viện kiểm sát đã tiến lên trước mặt Chiến Vân Cương.

    Diệp Phàm lại giơ chân lên phái trước, lại bộp một tiếng, lần này âm thanh rõ ràng là giòn hơn. Tên Ngô Lâm này chắc chắn thảm hơn trước, bị Diệp Phàm đá cho một cái mà trượt đến khi lao vào tường mới dừng lại được.

    Lần này Diệp Phàm ra tay nặng hơn chút, đạp một nhát mà khiến cả người Ngô Lâm đều sưng vù lên.

    - Phục vụ, nhanh chóng trả phòng của họ, Nhà khách Hoành Không không tiếp đón loại lỗ mãng này. Cảnh sát mà còn định đùa giỡn ở đây.

    Diệp Phàm lớn tiếng.

    - Ngô Lâm, có chuyện gì thế?

    Lúc này một âm thanh trên cầu thang vọng xuống, Diệp Phàm vừa nhìn liền biết chính là tổ trưởng tổ điều tra Triệu Hướng Vân, cùng mấy người đi xuống.

    Nháy mắt Diệp Phàm cũng biết vừa rồi ông ta không phải không biết bên dưới xảy ra chuyện gì, mà lão hồ ly này đã đứng trốn trên đó quan sát một lượt rồi.

    Lần này Ngô Lâm không bò dậy nổi, nên muốn ra mặt đây.

    - Hừ.

    Ngô Lâm không ngờ lại hừ một tiếng, giãy dụa bò lên, không hề kêu la gì Diệp Phàm. Có thể là đã xấu hổ, không thể làm gì được nữa.

    - Vừa rồi Ngô Lâm và bí thư Diệp chỉ là so tài hai chiêu, không có gì ạ.

    Chủ nhiệm Đông nhanh nói, nếu nói là đánh nhay thì chẳng phải ông ta là lãnh đạo thì cũng liên lụy sao. Bởi vì là lãnh đạo mà lại không ngăn chặn được hành vi này.

    - So tài, đại sảnh này không thích hợp để so tài, nếu so tài thì ra bãi cỏ tốt hơn. Về sa đùng làm như vậy.

    Còn nữa, Ngô Đông, hình như cậu bị thương rồi. Bí thư Diệp, so tài thì cũng không nên ra tay nặng phải không?

    Ngô Lâm là cánh tay đắc lực trong tổ điều tra,Tổ điều tra không thể thiếu cậu ấy.

    Phó chủ tịch Triệu đúng là đang thiên lệch Ngô Lâm.

    - Ha ha, chỉ là hai chân đau một chút.

    Diệp Phàm gượng cười, nhìn hai cô phục vụ sớm đã tái mét mặt mày nói :

    - Mau lấy dầu Hồng Hoa thoa cho đội trưởng Ngô. Đừng để vào gân cốt là phiền đó. Còn nữa vết thương của đội trưởng Ngô cần dùng thuốc nào thì mang cho đội trưởng dùng.

    - Hừ, Ngô Lâm tôi không nghèo đến mức phải hỏi bí thư Diệp.

    Ngô Lâm hừ nói.

    - Bí thư Diệp, có cần lấy dầu Hồng Hoa không?

    Một nhân viên phục vụ không chú ý hỏi.

    - Ha ha, đội trưởng Ngô là người có tiền. Nên thôi đi.

    Diệp Phàm cười nói, nhìn chủ tịch Triệu nói :

    - Chủ tịch Triệu, chúng tôi đến là muốn mượn lại bản hợp đồng. Ngày mai dự định đi thành phố Cảng Cửu một chuyến, hợp đồng này rất quan trọng với công ty chúng tôi. Sauk hi dùng xong chúng tôi sẽ trả lại ngay.

    - Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nói nghiêm túc với anh. Bản hợp đồng này là chứng cứ quan trọng nhất của tổ điều tra.

    Tổ điều tra còn chưa điều tra rõ để báo lên trên, còn chưa hề có kết luận gì về phía trước, trong tổ có những thứ gì cũng không thể cho mượn được.

    Triệu Xương Vân nghiêm túc nói, nhìn Khổng Ý Hùng nói :

    - Khi nãy đồng chí này đếnm chúng tôi đã nói cụ thể rồi.

    Điều tra là việc nghiêm túc, không phải trò đùa. Hy vọng bí thư Diệp thận trọng hơn. Mà, là chủ tịch, bí thư của tập đoàn Hoành Không.

    Tổ điều tra điều tra việc của tập đoàn anh. Là chủ tịch không cần phải nói mượn hợp đồng, nghiêm túc mà nói thì anh đang chống lại đó.

    - Chủ tịch tỉnh Triệu, tôi hy vọng có thể nói chuyện riêng với chủ tịch. Bản hợp đồng này đối với chúng tôi quá quan trọng, chúng tôi chỉ mượn một chút, mấy hôm sau sẽ trả lại ngay.

    Mà chúng tôi đã thấy bản hợp đồng này rồi, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì chính ra nó là của tập đoàn chúng tôi.

    Đồ đạc của chúng tôi là mượn lại chứ không phải lấy lại, theo lý mà nói thì các anh phải trả lại chúng tôi.

    Nếu như các anh mượn có thể được, anh nói xem đúng không?

    Diệp Phàm nói.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2837: Biến báo..

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện







    - Tất cả chứng cứ đều mở đường cho tổ điều tra, bản hợp đồng này tuy nói là của tập đoàn Hoành Không các anh, nhưng đó là ngày trước.

    Hiện giờ nó là tài liệu của tổ điều tra, mà còn thuộc vào loại tài liệu cơ mật. Ví dụ đơn giản, nếu như công ty các anh phạm pháp thì công an mới điều tra.

    Các anh có thể nói là của các anh, nên không cho phép niêm phong có được không?

    Chủ tịch Triệu đúng là không chịu thua.

    - Đó là tiền đề vi phạm.
    Diệp Phàm hừ nói.

    - Lẽ nào các anh không vi phạm? Nếu không thì sao tỉnh phải cho người ra để làm tổ điều tra mà điều tra các anh sao? Việc này, còn định để tôi nói ra nữa sao?
    Chủ tịch Triệu còn nhếch mép cười. Đương nhiên là đang trong thế người thắng cuộc rồi.

    - Ý của chủ tịch Triệu là hợp đồng của công ty chúng tôi mà chúng tôi không thể mượn lại có đúng không?
    Diệp Phàm hỏi, sau đó nhìn về Ngũ Vân Lượng.

    - Chủ tịch Triệu, bản hợp đồng này là tập đoàn Hoành Không đưa cho tôi. Ban đầu là nghĩ đến việc tìm lại khoản tiền nên mới giao nộp ra. Vì thế mà chúng ta đang tiến hành điều tra. Giờ họ đang cần dùng gấp thì chúng ta phải trả lại cho chứ?
    Ngũ Vân Lượng không dùng từ mượn mà lại dùng từ “trả”.

    - Đồng chí Vân Lượng, đồng chí là cán bộ bên ủy ban lỷ luật, nên ăn nói phải đúng mực.
    Triệu Hướng Vân đúng là tức, cảm thấy Ngũ Vân Lượng làm hạ thấp sĩ diện của mình. Nghiêm túc hừ nói.

    - Những lời tôi nói đều là sự thật, không hề có chút giả dối nào. Kể cả nếu nói với bí thư Lôi thì tôi cũng nói như vậy bởi vì sự thật là sự thật có phải không chủ tịch Triệu?
    Ngũ Vân Lượng cũng kiên định nói, quyết định đứng về phía Diệp Phàm, nên cũng phải tỏ thái độ chứ.

    Bằng không lại chỉ muốn được tốt mà không bỏ ra gì, kết cục lại hai tya không thì đúng là thảm.

    - Hừ, giờ nó đã là tài liệu bí mật của tổ điều tra rồi, không thể cho người ngoài mượn.
    Chủ tịch Triệu tức giận, hừ một tiếng rồi bước lên trên.

    Ngũ Vân Lượng cũng đã đỏ bừng mặt nhưng cũng không thể cưỡng chế tranh đoạt được, chỉ có thể thể hiện ra vẻ xin lỗi với Diệp Phàm mà thôi.

    - Chủ tịch Triệu, nếu như vì hành động cố chấp của chủ tịch mà khiến Hoành Không gặp tổn thất nặng nề thì tôi sẽ báo với cấp trên về vấn đề của ông.
    Diêp Phàm lớn tiếng nói.

    - Vấn đề của tôi…
    Triệu Hướng Vân xoay người, nhìn Diệp Phàm nói:
    - Anh hãy xem lại anh trước đã, vấn đề của Hoành Không không ít đâu, nếu anh muốn nói thì đó là quyền lợi của đồng chí Diệp Phàm mời anh cứ tự nhiên.

    Nói xong, ông ta bước đi, những người khác cũng đi theo cùng.

    Không lâu sau Ngũ Vân Lượng có điện thoại nói :
    - Bí thư Diệp, xin lỗi, người ta là Phó giám đốc sở ở đây, không làm sao được.

    - Ông ta nói quá đáng rồi, tôi không hiểu tại sao? Vân Lượng, tôi luôn có cảm giác chủ tịch Triệu này như đang cố ý che chở cái gì đó. Ông ta có điều tra, cũng không phải che chở gì.
    Diệp Phàm hừ nói.

    - Ôi, bí thư Diệp, có thể anh cũng không biết, vợ của chủ tịch thành phố này cũng họ Chu.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Họ Chu, lẽ nào lại có quan hệ với Chu Đống sao?
    Diệp Phàm giật mình. Bố Hoa Thanh là nhân vật thứ 5 ngồi trong tỉnh, là phó chủ tịch Thường vụ tỉnh Thiên Vân.

    - Đúng, Chu Đống là cậu của bà ấy.
    Ngũ Vân Lượng nói,
    - Tôi cũng vừa mới biết được thông tin này, bởi vì tôi thấy thái độ của chủ tịch Triệu có chút kỳ quái.

    Bên ngoài thì đúng là ra sức làm, nhưng thực tế thì chẳng làm cái gì. Theo trực giác của tôi thì ông ta chỉ làm qua loa cho xong.

    Hay nói cách khác là kos dài, việc này kéo dài thì đúng là dài mãi. Đợi đến lúc mất dần đi là được.

    - Tôi nghĩ, ông ấy làm thế là vì sao? Sau đó vừa nghe được đã hiểu.

    - Chủ tịch Bố đang ẩn cho hắn, mà việc này tôi cũng nghi ngờ tổ điều tra đúng là đang giả bộ.

    Kể cả là những thành viên trong tổ điều tra ngay cả hai tên kiêu ngạo nãy cũng rất thái quá.

    Không ngờ lại kiêu ngạo đến mức đó, tôi thấy hai người đó như “súng” trong tay họ để làm quân rối.

    Bằng không, theo lý mà nói thì chúng không ngạo mạn như thế, Dù sao thì cũng phải nhìn nom chứ.
    Diệp Phàm nói.

    - Đúng vậy, không chỉ riêng hai người họ, mà những người khác trong tổ điều tra cũng có thái độ như thế. Tôi nghĩ, sự sắp xếp những đồng chí này có phải là đã được chọn sẵn rồi không. Thái độ của những đồng chí này có vấn đề mà lại thành không vấn đề gì.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Bí thư Diệp, không có hợp đồng chúng ta phải làm sao? Đến Cảng Cửu nếu như tập đoàn Chính Hà bắt chúng ta đưa bản hợp đồng ra thì chúng ta phải làm sao? Không phải lại đi một chuyên mất công chứ?
    Khổng Ý Hùng nói.

    - Hợp đồng, nhất định phải bắt Triệu Hướng Vân phải mang đến.
    Diệp Phàm lạnh lùng nói,rồi trực tiếp gọi điện thoại cho chủ tịch Khúc.

    Việc này, có thể nhờ chủ tịch Khúc và chủ tịch Ninh ra tay giúp để khống chế Triệu Hướng Vân, mà chính quyền chính là ông chủ lớn của Hoành Không, tìm chủ tịch Khúc là hoàn toàn chính đáng.

    Mới đầu cũng phải gọi hỏi thăm sức khỏe chủ tịch Khúc đã chứ.

    - Sao, nghhe nói gần đây cậu làm tốt phải không, vừa mới đến đã nhận được đơn hàng lớn rồi, có thể làm ổn định lòng công nhân phải không?
    Thái độ của chủ tịch Khúc đúng là vui vẻ.

    - Cũng được ạ, nhưng cũng có chỗ không được thuận lắm. Xưởng này có việc làm, xưởng kia không có việc làm, người ta cũng đang tỵ nạnh nhiều, phiền phức cứ chất thành từng đống một.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Vậy thì mang nhiều đơn về, tuy cậu là chủ tịch kiêm bí thư, việc tìm đơn không phải chuyện của cậu.

    Nhưng hãy để các đồng chí bên dưới phải học được bản lĩnh này của cậu. Cứ thế này để có được mấy “đơn khủng” nữa thì sẽ khiến công nhân yên lòng.

    Từ từ mở rộng thị trường, tìm ra những sản phẩm mới, đợi sau khi công ty ổn định lại thì cậu lại an nhàn cũng không muộn.
    Chủ tịch Khúc mỉm cười nói, ra vẻ thỏa mãn.

    - Tôi biết rồi, nhưng gần đây bận quá, mà tôi cũng đang chuẩn bị đến thành phố Cảng Cửu một chuyến, mà ngày trước tập đoàn Chính Hà có ký với công ty chúng tôi một bản hợp đồng.

    Tuy là án lừa dối nhưng bản hợp đồng đó không phải là giả. Mà người lừa lại là phó chủ tịch của Chính Hà, chức vụ tương đối cao.

    Ông ta đại diện cho Chính Hà để ký hợp đồng với Hoành Không. Theo lý mà nói thì bản hợp đồng vẫn có hiệu lực pháp lý…
    Diệp Phàm nói.

    - Ý của anh là muốn liên hệ với họ, yêu cầu họ phải chấp hành đúng những điều kiện của hợp đồng. Ví dụ như việc hùm vốn để xây dựng nhà máy phải không?
    Chủ tịch Khúc hỏi.

    - Việc này chắc chắn là khó khăn, nhưng cũng phải làm. Không chừng có thể lấy lại được khoản tiền thì coi như sự nghiệp lại được bắt đầu rồi. Mà nếu nói tập đoàn Chính Hà họ lừa thì chúng ta cũng lấy lại chút bồi thường.
    Diệp Phàm nói.

    - Đúng, suy nghĩ của anh đúng là sáng tạo. Đúng với những việc này người ta thường tránh không kịp, xem ra Chính Hà cũng là người bị hại. Nhưng anh lại đi con đường ngược lại, hay, đúng là hay. Tôi ủng hộ anh đi một chuyến, mặc kệ có thành hay không, ít nhất chúng ta cũng có thể được bồi thường chút.
    Chủ tịch Khúc tán thành nói.

    - Nhưng giờ đã gặp phải khó khăn…
    Diệp Phàm nói ra một tràng về chuyện bản hợp đồng.

    - Ừ.
    Chủ tịch Khúc nghe xong cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói :
    - Như đồng chí Hướng Vân nói cũng có lý, hiện giờ tổ điều tra đang tiến hành điều tra.

    Chứng từ quan trọng như vậy chỉ sợ cho mượn rồi lộ ra ngoài, hai là lại sợ mất hay gì đó…

    Nhưng việc này, để tôi gọi điện cho ông ấy xem, bảo ông ấy cho mượn mấy hôm. Xong việc anh lập tức trả lại họ là được rồi.

    Quả nhiên gần nửa tiếng sau Ngũ Vân Lượng đã mang bản hợp đồng đến.

    - Bí thư Diệp, anh đúng là đắc tội với Chủ tịch Triệu rồi.
    Ngũ Vân Lượng vừa đưa bản hợp đồng cho Diệp Phàm vừa nói, có chút lo lắng.

    - Làm việc là phải đắc tôi, anh thấy việc này tôi mà không nói với chủ tịch Khúc thì sao chúng ta có bản hợp đồng được.

    Chẳng còn cách này nữa, đành phả vậy thôi. Tin rằng chủ tịch Triệu cũng hiểu điều đó. Mà chúng ta mượn cơ mà, còn việc giữ bí mật nó thì không cần phải lo.

    Bản hợp đồng này đích thân tôi giữ.
    Diệp Phàm nói.

    - Ôi, nghĩ mà khó, như thế này rồi thì còn cách nào nữa.
    Ngũ Vân Lượng than thở, nhìn Diệp Phàm rồi nói :
    - Nhưng hợp đồng này không phải do anh quản lý.

    - Thế là sao?
    Diệp Phàm không hiểu gì nói.

    - Chru tịch Triệu nói bẳn hợp đồng này rất quan trọng, nhưng phải được người của tổ điều tra giữ. Giờ chỉ có thể cho anh xem chút, tôi còn phải về ngay.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Là sao. Thật là hồ đồ?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Ha ha, không phải là vấn đề sĩ diện nữa rồi. Ông ấy bảo Ngô Lâm giữ, nếu như anh cần thì gặp Ngô Lâm, anh ta sẽ đi cùng anh.

    Như thế thì bản hợp đồng mới vẫn trong tay tổ điều tra, Diệp Phàm anh không thể lấy về được.

    Trên thực tế đó chỉ là một chút biến động, Triệu Hướng Vân tôi nói không cho anh mượn là không cho anh mượn, chỉ là cho anh nhìn một chút thôi. Vẫn là thể hiện sĩ diện thôi.

    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Lãnh đạo này đúng là khó chịu, rõ rang đã bại rồi còn không chịu phục, thế này có khác gì với con vịt đã được luộc kỹ.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Nhưng tôi cảm thấy ông ta không phải vì sĩ diện đâu. Sao ông ta không cho anh đi cùng tôi mà lại là Ngô Lâm.

    Người này vừa bị đánh hai chân rồi, hai chân đều đã sưng lên rồi. Anh nghĩ xem, anh hỏi người ta bản hợp đồng, người ta có vui vẻ mà đưa cho anh không?

    Đến lúc đó lại kéo ra một loạt phiền phức. Mà cho người cùng đi với anh. Việc này có phải là có mục đích nghe lén tình hình không.

    Bởi vì án này có liên quan đến tập đoàn Chính Hòa, nhất cử nhất động đều để người ta thấy hết rồi.

    Nếu như bất lợi với Chu Đống thì người ta sẽ biết ngay mà có thể trong thời gian đó sẽ áp dụng một số phương pháp để đối phó.

    Cho nên tôi thấy phải phòng ngừa tên Ngô Lâm này. Đương nhiên, có lẽ Ngô Lâm không thể thấy gì nhưng người ta cũng đã nhớ anh rồi.

    Cho nên, mang hận thù để trả vào công việc thì thật dễ.
    Ngũ Vân Lượng tỏ ra băn khoăn.

    - Ừ, Ngô Lâm căn bản như một camera. Không ngờ Triệu Xương Vân lại giảo hoạt như vậy, không ngờ lại cho tay chân vào để mà theo dõi.

    Đây đúng là có chút thủ đoạn, Diệp Phàm khâm phục. Nhưng Ngô Lâm, anh ta rất nghe lời. Nếu không nghe lời, một đội trưởng tôi cũng có cách để thu phục anh ta.
    Diệp Phàm hừ nói, Ngũ Vân Lượng cũng không khỏi rung mình một cái.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2837: Biến báo..

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện







    - Tất cả chứng cứ đều mở đường cho tổ điều tra, bản hợp đồng này tuy nói là của tập đoàn Hoành Không các anh, nhưng đó là ngày trước.

    Hiện giờ nó là tài liệu của tổ điều tra, mà còn thuộc vào loại tài liệu cơ mật. Ví dụ đơn giản, nếu như công ty các anh phạm pháp thì công an mới điều tra.

    Các anh có thể nói là của các anh, nên không cho phép niêm phong có được không?

    Chủ tịch Triệu đúng là không chịu thua.

    - Đó là tiền đề vi phạm.
    Diệp Phàm hừ nói.

    - Lẽ nào các anh không vi phạm? Nếu không thì sao tỉnh phải cho người ra để làm tổ điều tra mà điều tra các anh sao? Việc này, còn định để tôi nói ra nữa sao?
    Chủ tịch Triệu còn nhếch mép cười. Đương nhiên là đang trong thế người thắng cuộc rồi.

    - Ý của chủ tịch Triệu là hợp đồng của công ty chúng tôi mà chúng tôi không thể mượn lại có đúng không?
    Diệp Phàm hỏi, sau đó nhìn về Ngũ Vân Lượng.

    - Chủ tịch Triệu, bản hợp đồng này là tập đoàn Hoành Không đưa cho tôi. Ban đầu là nghĩ đến việc tìm lại khoản tiền nên mới giao nộp ra. Vì thế mà chúng ta đang tiến hành điều tra. Giờ họ đang cần dùng gấp thì chúng ta phải trả lại cho chứ?
    Ngũ Vân Lượng không dùng từ mượn mà lại dùng từ “trả”.

    - Đồng chí Vân Lượng, đồng chí là cán bộ bên ủy ban lỷ luật, nên ăn nói phải đúng mực.
    Triệu Hướng Vân đúng là tức, cảm thấy Ngũ Vân Lượng làm hạ thấp sĩ diện của mình. Nghiêm túc hừ nói.

    - Những lời tôi nói đều là sự thật, không hề có chút giả dối nào. Kể cả nếu nói với bí thư Lôi thì tôi cũng nói như vậy bởi vì sự thật là sự thật có phải không chủ tịch Triệu?
    Ngũ Vân Lượng cũng kiên định nói, quyết định đứng về phía Diệp Phàm, nên cũng phải tỏ thái độ chứ.

    Bằng không lại chỉ muốn được tốt mà không bỏ ra gì, kết cục lại hai tya không thì đúng là thảm.

    - Hừ, giờ nó đã là tài liệu bí mật của tổ điều tra rồi, không thể cho người ngoài mượn.
    Chủ tịch Triệu tức giận, hừ một tiếng rồi bước lên trên.

    Ngũ Vân Lượng cũng đã đỏ bừng mặt nhưng cũng không thể cưỡng chế tranh đoạt được, chỉ có thể thể hiện ra vẻ xin lỗi với Diệp Phàm mà thôi.

    - Chủ tịch Triệu, nếu như vì hành động cố chấp của chủ tịch mà khiến Hoành Không gặp tổn thất nặng nề thì tôi sẽ báo với cấp trên về vấn đề của ông.
    Diêp Phàm lớn tiếng nói.

    - Vấn đề của tôi…
    Triệu Hướng Vân xoay người, nhìn Diệp Phàm nói:
    - Anh hãy xem lại anh trước đã, vấn đề của Hoành Không không ít đâu, nếu anh muốn nói thì đó là quyền lợi của đồng chí Diệp Phàm mời anh cứ tự nhiên.

    Nói xong, ông ta bước đi, những người khác cũng đi theo cùng.

    Không lâu sau Ngũ Vân Lượng có điện thoại nói :
    - Bí thư Diệp, xin lỗi, người ta là Phó giám đốc sở ở đây, không làm sao được.

    - Ông ta nói quá đáng rồi, tôi không hiểu tại sao? Vân Lượng, tôi luôn có cảm giác chủ tịch Triệu này như đang cố ý che chở cái gì đó. Ông ta có điều tra, cũng không phải che chở gì.
    Diệp Phàm hừ nói.

    - Ôi, bí thư Diệp, có thể anh cũng không biết, vợ của chủ tịch thành phố này cũng họ Chu.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Họ Chu, lẽ nào lại có quan hệ với Chu Đống sao?
    Diệp Phàm giật mình. Bố Hoa Thanh là nhân vật thứ 5 ngồi trong tỉnh, là phó chủ tịch Thường vụ tỉnh Thiên Vân.

    - Đúng, Chu Đống là cậu của bà ấy.
    Ngũ Vân Lượng nói,
    - Tôi cũng vừa mới biết được thông tin này, bởi vì tôi thấy thái độ của chủ tịch Triệu có chút kỳ quái.

    Bên ngoài thì đúng là ra sức làm, nhưng thực tế thì chẳng làm cái gì. Theo trực giác của tôi thì ông ta chỉ làm qua loa cho xong.

    Hay nói cách khác là kos dài, việc này kéo dài thì đúng là dài mãi. Đợi đến lúc mất dần đi là được.

    - Tôi nghĩ, ông ấy làm thế là vì sao? Sau đó vừa nghe được đã hiểu.

    - Chủ tịch Bố đang ẩn cho hắn, mà việc này tôi cũng nghi ngờ tổ điều tra đúng là đang giả bộ.

    Kể cả là những thành viên trong tổ điều tra ngay cả hai tên kiêu ngạo nãy cũng rất thái quá.

    Không ngờ lại kiêu ngạo đến mức đó, tôi thấy hai người đó như “súng” trong tay họ để làm quân rối.

    Bằng không, theo lý mà nói thì chúng không ngạo mạn như thế, Dù sao thì cũng phải nhìn nom chứ.
    Diệp Phàm nói.

    - Đúng vậy, không chỉ riêng hai người họ, mà những người khác trong tổ điều tra cũng có thái độ như thế. Tôi nghĩ, sự sắp xếp những đồng chí này có phải là đã được chọn sẵn rồi không. Thái độ của những đồng chí này có vấn đề mà lại thành không vấn đề gì.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Bí thư Diệp, không có hợp đồng chúng ta phải làm sao? Đến Cảng Cửu nếu như tập đoàn Chính Hà bắt chúng ta đưa bản hợp đồng ra thì chúng ta phải làm sao? Không phải lại đi một chuyên mất công chứ?
    Khổng Ý Hùng nói.

    - Hợp đồng, nhất định phải bắt Triệu Hướng Vân phải mang đến.
    Diệp Phàm lạnh lùng nói,rồi trực tiếp gọi điện thoại cho chủ tịch Khúc.

    Việc này, có thể nhờ chủ tịch Khúc và chủ tịch Ninh ra tay giúp để khống chế Triệu Hướng Vân, mà chính quyền chính là ông chủ lớn của Hoành Không, tìm chủ tịch Khúc là hoàn toàn chính đáng.

    Mới đầu cũng phải gọi hỏi thăm sức khỏe chủ tịch Khúc đã chứ.

    - Sao, nghhe nói gần đây cậu làm tốt phải không, vừa mới đến đã nhận được đơn hàng lớn rồi, có thể làm ổn định lòng công nhân phải không?
    Thái độ của chủ tịch Khúc đúng là vui vẻ.

    - Cũng được ạ, nhưng cũng có chỗ không được thuận lắm. Xưởng này có việc làm, xưởng kia không có việc làm, người ta cũng đang tỵ nạnh nhiều, phiền phức cứ chất thành từng đống một.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Vậy thì mang nhiều đơn về, tuy cậu là chủ tịch kiêm bí thư, việc tìm đơn không phải chuyện của cậu.

    Nhưng hãy để các đồng chí bên dưới phải học được bản lĩnh này của cậu. Cứ thế này để có được mấy “đơn khủng” nữa thì sẽ khiến công nhân yên lòng.

    Từ từ mở rộng thị trường, tìm ra những sản phẩm mới, đợi sau khi công ty ổn định lại thì cậu lại an nhàn cũng không muộn.
    Chủ tịch Khúc mỉm cười nói, ra vẻ thỏa mãn.

    - Tôi biết rồi, nhưng gần đây bận quá, mà tôi cũng đang chuẩn bị đến thành phố Cảng Cửu một chuyến, mà ngày trước tập đoàn Chính Hà có ký với công ty chúng tôi một bản hợp đồng.

    Tuy là án lừa dối nhưng bản hợp đồng đó không phải là giả. Mà người lừa lại là phó chủ tịch của Chính Hà, chức vụ tương đối cao.

    Ông ta đại diện cho Chính Hà để ký hợp đồng với Hoành Không. Theo lý mà nói thì bản hợp đồng vẫn có hiệu lực pháp lý…
    Diệp Phàm nói.

    - Ý của anh là muốn liên hệ với họ, yêu cầu họ phải chấp hành đúng những điều kiện của hợp đồng. Ví dụ như việc hùm vốn để xây dựng nhà máy phải không?
    Chủ tịch Khúc hỏi.

    - Việc này chắc chắn là khó khăn, nhưng cũng phải làm. Không chừng có thể lấy lại được khoản tiền thì coi như sự nghiệp lại được bắt đầu rồi. Mà nếu nói tập đoàn Chính Hà họ lừa thì chúng ta cũng lấy lại chút bồi thường.
    Diệp Phàm nói.

    - Đúng, suy nghĩ của anh đúng là sáng tạo. Đúng với những việc này người ta thường tránh không kịp, xem ra Chính Hà cũng là người bị hại. Nhưng anh lại đi con đường ngược lại, hay, đúng là hay. Tôi ủng hộ anh đi một chuyến, mặc kệ có thành hay không, ít nhất chúng ta cũng có thể được bồi thường chút.
    Chủ tịch Khúc tán thành nói.

    - Nhưng giờ đã gặp phải khó khăn…
    Diệp Phàm nói ra một tràng về chuyện bản hợp đồng.

    - Ừ.
    Chủ tịch Khúc nghe xong cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói :
    - Như đồng chí Hướng Vân nói cũng có lý, hiện giờ tổ điều tra đang tiến hành điều tra.

    Chứng từ quan trọng như vậy chỉ sợ cho mượn rồi lộ ra ngoài, hai là lại sợ mất hay gì đó…

    Nhưng việc này, để tôi gọi điện cho ông ấy xem, bảo ông ấy cho mượn mấy hôm. Xong việc anh lập tức trả lại họ là được rồi.

    Quả nhiên gần nửa tiếng sau Ngũ Vân Lượng đã mang bản hợp đồng đến.

    - Bí thư Diệp, anh đúng là đắc tội với Chủ tịch Triệu rồi.
    Ngũ Vân Lượng vừa đưa bản hợp đồng cho Diệp Phàm vừa nói, có chút lo lắng.

    - Làm việc là phải đắc tôi, anh thấy việc này tôi mà không nói với chủ tịch Khúc thì sao chúng ta có bản hợp đồng được.

    Chẳng còn cách này nữa, đành phả vậy thôi. Tin rằng chủ tịch Triệu cũng hiểu điều đó. Mà chúng ta mượn cơ mà, còn việc giữ bí mật nó thì không cần phải lo.

    Bản hợp đồng này đích thân tôi giữ.
    Diệp Phàm nói.

    - Ôi, nghĩ mà khó, như thế này rồi thì còn cách nào nữa.
    Ngũ Vân Lượng than thở, nhìn Diệp Phàm rồi nói :
    - Nhưng hợp đồng này không phải do anh quản lý.

    - Thế là sao?
    Diệp Phàm không hiểu gì nói.

    - Chru tịch Triệu nói bẳn hợp đồng này rất quan trọng, nhưng phải được người của tổ điều tra giữ. Giờ chỉ có thể cho anh xem chút, tôi còn phải về ngay.
    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Là sao. Thật là hồ đồ?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Ha ha, không phải là vấn đề sĩ diện nữa rồi. Ông ấy bảo Ngô Lâm giữ, nếu như anh cần thì gặp Ngô Lâm, anh ta sẽ đi cùng anh.

    Như thế thì bản hợp đồng mới vẫn trong tay tổ điều tra, Diệp Phàm anh không thể lấy về được.

    Trên thực tế đó chỉ là một chút biến động, Triệu Hướng Vân tôi nói không cho anh mượn là không cho anh mượn, chỉ là cho anh nhìn một chút thôi. Vẫn là thể hiện sĩ diện thôi.

    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Lãnh đạo này đúng là khó chịu, rõ rang đã bại rồi còn không chịu phục, thế này có khác gì với con vịt đã được luộc kỹ.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Nhưng tôi cảm thấy ông ta không phải vì sĩ diện đâu. Sao ông ta không cho anh đi cùng tôi mà lại là Ngô Lâm.

    Người này vừa bị đánh hai chân rồi, hai chân đều đã sưng lên rồi. Anh nghĩ xem, anh hỏi người ta bản hợp đồng, người ta có vui vẻ mà đưa cho anh không?

    Đến lúc đó lại kéo ra một loạt phiền phức. Mà cho người cùng đi với anh. Việc này có phải là có mục đích nghe lén tình hình không.

    Bởi vì án này có liên quan đến tập đoàn Chính Hòa, nhất cử nhất động đều để người ta thấy hết rồi.

    Nếu như bất lợi với Chu Đống thì người ta sẽ biết ngay mà có thể trong thời gian đó sẽ áp dụng một số phương pháp để đối phó.

    Cho nên tôi thấy phải phòng ngừa tên Ngô Lâm này. Đương nhiên, có lẽ Ngô Lâm không thể thấy gì nhưng người ta cũng đã nhớ anh rồi.

    Cho nên, mang hận thù để trả vào công việc thì thật dễ.
    Ngũ Vân Lượng tỏ ra băn khoăn.

    - Ừ, Ngô Lâm căn bản như một camera. Không ngờ Triệu Xương Vân lại giảo hoạt như vậy, không ngờ lại cho tay chân vào để mà theo dõi.

    Đây đúng là có chút thủ đoạn, Diệp Phàm khâm phục. Nhưng Ngô Lâm, anh ta rất nghe lời. Nếu không nghe lời, một đội trưởng tôi cũng có cách để thu phục anh ta.
    Diệp Phàm hừ nói, Ngũ Vân Lượng cũng không khỏi rung mình một cái.
     
    thailam0809 and reset1cuoctjnh like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2838: Có Người Phải Đứng Ra Rồi

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện







    Nghĩ đến Diệp Phàm ngay cả lão Cái cũng giám bóp cổ, mà gần đây chuyện của “Đông phương bất bại” – Ngưu Kiến Quốc chắc chắn cũng là bút tích của Diệp Phàm rồi.

    Nếu như so sánh với “đại thần” thì cũng chỉ là nói mồm thôi. Nếu như đấu với Diệp Phàm chắc chắn cũng không bằng được.

    - Ngô Lâm đúng là lôi thôi, việc này Triệu Hướng Vân chắc chắn cũng biết. Nhưng nói ra thì Diêm Vương cũng khó mà chơi.

    Ngô Lâm là người bướng bỉnh, bí thư Diệp cũng đã biết điều đó. Mà nghe nói người đứng đằng sau Ngô Lâm không phải người tầm thường.

    Nếu không tiểu tử này đã không kiêu ngạo như thế.

    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Không sao, lớn nhỏ tôi đều ăn được.

    Diệp Phàm khua tay, nhìn Ngũ Vân Lượng nói :

    - Vân Lượng, anh có dự định nào không?

    - Dự định?

    Ngũ Vân Lượng thì thầm nói, mí mắt liền nhảy lên, đột nhiên căng thẳng.

    - Đúng, tôi hiện giờ là là người của đảng trong doanh nghiệp. Nhưng chúng ta là bạn, nên tôi nói thật với anh. Có thể tình hình này không thể kéo quá dài. Vì thế có những chuyện cần phải nhanh chóng. Bằng không xong vụ này sẽ không còn cửa nào nữa.

    Diệp Phàm nói.

    - Sao lại vậy?

    Ngũ Vân Lượng không hiểu.

    - Cái này không thể nói cụ thể được nhưng tôi nói thật với anh. Anh nghĩ xem tôi đến đây cũng chưa được một tháng, trên có để cho tôi giữ mãi chức lãnh đạo Đảng doanh nghiệp không?

    Hơn nữa, cái này cũng không phù hợp với trình tự. Ngày trước đồng chí Vệ Ngọc Cường còn kiêm cả, là bởi vì người ta có thân phận, và cũng là trợ lý chủ tịch tỉnh.

    Còn với tôi lại không thế, dù sau tuổi tác và cả kinh nghiệm tôi cũng không thể so với ông ấy được.

    Diệp Phàm nói thật.

    - Bao nhiêu thời gian nữa?

    Ngũ Vân Lượng nói.

    - Có thể là con số này, tính theo tháng.

    Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay.

    - Như vậy gấp quá, nhưng bí thư Diệp sắp xếp tôi làm gì tôi làm nấy.

    Ngũ Vân Lượng rất thongo minh, để quyền chủ động cho Diệp.

    Như thế lãnh đạo sẽ có cảm giác thoải mái, thứ hai có cảm giác đồng chí này rất biết “nghe lời”.

    Lãnh đạo mà, đương nhiên là thích những đồng chí “nghe lời”, chứ ai lại thích đồ hay sinh sự. Chẳng phải là sẽ tự đâm vào mình sao?

    - Anh thấy những đồng chí lão thành như đồng chí Hà trong công ty chúng ta đều đã sắp đến lúc sắp về hưu rồi, anh chuẩn bị thay chức ông ấy đi.

    Diệp Phàm hỏi.

    - Tuân lệnh.

    Ngũ Vân Lượng vui mừng khôn tả, Hà Toàn Lý là bí thư Ủy ban lỷ luật tập đoàn, kiêm chức chủ tịch công đoàn, là cán bộ cấp Giám đốc sở.

    Mà phó bí thư tuy chỉ là chức Phó giám đốc sở, ngang hang với thận phận chủ nhiệm Hà Toàn Lý nhưng chỉ là phải qua một giai đoạn.

    Ý của Diệp Phàm là sau khi Hà Toàn Lý vừa về hưu thì anh ta thuận tiện mà lên. Đương nhiên, như vị trí của Hà Toàn Lý có tính đặc biệt, phải thông qua ban tổ chức tỉnh ủy chính thức bổ nhiệm.

    Còn cần phải thông qua ủy ban kỷ luật Tỉnh và Trung ương. Phiền đúng là phiền rồi, nhưng lại có sức hấp dẫn với Ngũ Vân Lượng.

    Diệp Phàm nói là làm, buổi chiều có cuộc họp toàn bộ nhà máy cũng đã nói chuyện này. Cũng không có ai đứng lên phản đối.

    Bởi vì Ngũ Vân Lượng là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật kiêm cả chức phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật.

    Hơn nữa lại là kiêm chức chứ, chỉ cần gửi lên cho ủy ban kỷ luật Tỉnh bản điều chỉnh nội bộ trong tập đoàn là được rồi.

    Mặc dù có người không đồng ý nhưng mấu chốt là Diệp Phàm có quyền cao nhất trong tập đoàn, tự nhiên cũng không có ai tìm phiền phức cả.

    Hội nghị lần này Diệp Phàm đã dặn dò nhân sự để nhân viên đúng vị trí.

    - Dưới sự lãnh đạo của Diệp Phàm Hoành Không không cần những người ăn không ngồi rồi.

    Diệp Phàm nói.

    - Bí thư Diệp, việc này có phải là từ từ không. Chúng ta giờ không gấp được, tôi thấy hay là đợi công ty vào quỹ đạo đã, để khôi phục hoàn toàn rồi hãy lo về vấn đề này. Cơm cũng phải ăn từng miếng một mới được, nóng vộ sẽ làm ảnh hưởng lại tiến triển khôi phục của công ty.

    Lúc này phó bí thư Đảng ủy Dương Chấn Đông nói.

    - Nếu đợi đến lúc đó thì không kịp, Giờ các anh đã thấy chưa. Kể cả 80 triệu của tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị cũng sẽ khiến Hoành Không lực bất tòng tâm.

    Nhà máy đó có đến mấy nghìn người, chia đều thì mỗi người cũng mới có 10 nghìn để mà sống.

    5 , 6 nghìn người đã thế, nếu như hàng trăm triệu người thì chắc chắn cũng lỗ rồi.

    Cho nên các đồng chí, không thể cứ mãi tiếp tục thế này. Hiện giờ còn chưa có đơn lớn cũng không có nghĩa là tương lai không có.

    Đến lúc đó có cơ hội rồi lại trừng mắt mà để tuột mất, như vậy sẽ rất đau lòng có phải không?

    Diệp Phàm nói.

    - Việc này chúng ta đều biết, chỉ là tôi sợ ảnh hưởng lớn quá sẽ gây ra hỗn loạn. Bí thư Diệp chắc vẫn chưa biết, người nhàn rỗi còn khá là nhiều.

    Về tập đoàn chúng ta, khi bí thư Diệp nhận chức chắc cũng đã có nhận thức nhất định, thực ra hôm đó những người đến gây loạn đa phần là những nhân viên không có hậu thuẫn đằng sau chính thức.

    Mà phải có một số người nhàn rỗi thời gian dài mói đi làm, mà lại còn phải điều chỉnh vị trí làm. Như vậy thì tình hình lại khác rồi.

    Dương Chấn Đông lo lắng nói.

    Dương Chấn Đông quản về công tác Đảng, làm về công tác tư tưởng. Đương nhiên sợ nhất là sai lầm, đến lúc đó cấp trên mà xét ra chắc chắn phải hỏi đến ông ấy.

    - Có bao nhiêu?

    Diệp Phàm chau mày hỏi. Thực ra Diệp Phàm đã như cảm thấy Dương Chấn Đông này muốn “ngẩng đầu”.

    Chỉ vẻn vẹn trong một ngày chắc chắn cũng đã nghe ngóng được gì, vị trí đằng sau của Vệ Ngọc Cường chính mình làm không lâu lại không thể chuyển chính thức được, Dương Chấn Đông là phó bí thư Đảng ủy của tập đoàn, đương nhiên là cũng lung lay rồi.

    Có thể không chỉ Dương Chấn Đông, các vị ngời ở đây ngoại trừ đồng chí Hà Toàn Lý chuẩn bị về hưu ra thì những đồng chí khác gần đây đều bắt đầu “hành động”.

    Dù gì thì lửa cũng không bọc được giấy. Ninh Chí Hòa đã sắp xếp như vậy chắc chắn cũng đã nói chuyện với các lãnh đạo trong tỉnh rồi.

    Mà thời gian này Dương Chấn Đông biểu hiện tốt cũng không chỉ vì riêng bản thân mình mà hình như ông ta còn thay cả những nhân viên nhàn rỗi đó nói.

    Chuyện này mà đồn đi thì điều đầu tiên mà ông ta nhận được chính là được người ta nói là “người tốt”. Còn Diệp Phàm đương nhiên ngược lại, trở thành “người ác”. Nếu so sánh hai cái với nhau thì Dương Chấn Đông đúng là đã dùng thủ đoạn quá chua ngoa.

    - Chỉ sợ chỉ có bên nhân sự hiểu.

    Ngô Hồng Sơn nói.

    - Gọi người phụ trách tới đây.

    Diệp Phàm nói.

    - Không cần gọi, Tôi là phó bí thư phụ trách nhân sự. Thời gian trước trưởng ban Dương cũng đã nói với tôi, khoảng 2000 người.

    Dương Chấn Đông nói ra, Diệp Phàm thấy lạnh trong lòng.

    Một tập đoàn có 13 nghìn người mà có đến 2 nghìn người ăn không ngồi rồi. Một gánh nặng khổng lồ như vậy, chẳng trách mà tập đoàn không đi lên được.

    - Nhiều như vậy, vậy mỗi tháng chúng ta phải phát bao nhiêu tiền lương cho những người này. Tôi thấy công ty chúng ta cần phải giải quyết triệt để vấn đề này, bằng không cứ ôm cái gánh nặng này thì cũng coi như không bàn tính được gì cả.

    Diệp Phàm nói, thái độ kiên quyết hơn.

    - Bí thư Diệp nói rất đúng, nếu muốn chỉnh đốn lại công ty đầu tiên phải chỉnh bên nhân sự. Riêng hai nghìn công nhân ăn không ngồi rồi này mỗi tháng tiền lương trả cho họ cũng chừng hơn 2 triệu.

    Đấy là còn chưa tính phúc lợi, rồi các khen thưởng, hay cả tiền điều trị đau ốm. Tuy giờ chúng ta không có tiền trả nhưng không có nghĩa sau này không có.

    Cộng tất cả những thứ đó lại, mỗi tháng không chi ra 3 triệu chắc chắn không giải quyết hết. Nững người này treo không ở tập đoàn chẳng có chút sức lực nào đóng góp vào cả.

    Không thể để tiếp tục tình trạng này được.

    Hà Toàn Lý muốn trước khi về hưu cũng đóng góp một chuyện.

    - Không như thế này thì ông muốn làm thế nào? Lẽ nào lại đá những người này ra. Tôi hỏi ông nhé ông Hà, ông đá vào đâu?

    Dù sao cũng là cho họ một miếng ăn đúng không? Chúng ta không phải theo chủ nghĩa tư bản, xã hội chủ nghĩa chính là mọi người đều bình đẳng.

    Mà sau này còn phải khiến cho người người đều được ăn no mặc ấm.

    Dương Chấn Đông có vẻ tức giận, thực ra tất cả đều là đang diễn kịch. Chính là nói để hai nghìn người kia nghe.

    - Người người bình đẳng có liên quan gì đến hai nghìn người này? Doanh nghiệp của chúng ta không phải viện dưỡng lão. Đã bao năm rồi, Hoành Không có đứng lên được không?

    Chưa lần nòa đứng lên được, mỗi lần lên tỉnh họp chúng ta đều lĩnh hội được đâu là cái sỉ nhục về người Hoành Không.

    Các lãnh đạo không trực tiếp nói chúng là những kẻ đòi tiền, xin tiền còn hơn ăn mày, nhưng trong lòng họ đúng là cho rằng như thế.

    Chúng ta chỉ giơ tay ra xin chứ có tư cách gì để nói đâu?

    Hà Toàn Lý cũng tức giận, ngày trước đều là người tốt, giờ cũng nói rõ ràng, hơn nữa sắp về hưu rồi còn sợ gì chứ.

    - Tuy tiền mà họ lấy cũng là tiền của nhà nước chứ cũng không phải là tiền mà lão Hà cho họ.

    Còn nói về những người nhàn rỗi, thử hỏi trong các doanh nghiệp, có doanh nghiệp nào là không có không? Trên đều hiểu đất nước chúng ta rộng lớn như vậy không thể ai ai cũng tìm được việc làm.

    Không có việc gì làm lẽ nào đuổi người ta ra khỏi nhà cho chết đói sao? Như vậy có phải bất nhân quá không? Mà về việ thay đổi nhân sự tôi cũng không nói là không đồng ý sửa đổi.

    Chỉ có điều là làm từ từ, nóng vội là hỏng hết chuyện. Tôi thấy chúng ta có thể chọn thay đổi về tư duy.

    Ví dụ như công ty phát triển, dần dần dẫn dắt họ làm việc, như vậy có phải nhân đạo hơn việc đuổi thẳng họ đi không.

    Bằng không đánh một gậy chết, để cả đám người họ thất nghiệp, như vậy chẳng phải gây khó khăn cho chính quyền sao?

    Doanh nghiệp phải gánh đỡ trách nhiệm cho chính quyền là nên làm. Làm như thế các đồng chí bên Hạng Nam sẽ có ý kiến, những người bị đuổi ra đều kéo đến Hạng Nam thì sao?

    Dương Chấn Đông hừ nói.

    - Thật buồn cười, trừ 2 nghìn người đó đi còn lại hơn mười nghìn người cũng phải lo vị trí làm việc cho họ.

    Huống chi đây cũng không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là ở chỗ những người này không chịu làm và cũng không làm nổi.

    Ví dụ như những thân thích của vị lãnh đạo nào đó chẳng hạn, vỗn chỉ là treo một chức nào đó. Hiện giờ người trong các phòng ban quá nhiều, bí thư Diệp nói thay đối, sau khi thay đổi không phải còn lại một hố một củ cải sao?

    Ngày trước ba củ cải một cái hố đúng là chật quá, cũng lãng phí quá. Vậy những phòng ban đầy người thì phải chạy ra đâu?

    Bọn họ thứ nhất là không có kỹ thuật, hai là không có năng lực, để họ đứng ở xưởng lắp ráp liệu họ có làm được không?

    Những người này, không phải Hà Toàn Lý tôi bẻm mép nhưng đúng là họ không thể chịu được vất vả này. Mà quan trọng là chẳng có kỹ thuật gì.

    Hôm nay đúng là Hà Toàn Lý bắn ra tứ phía tấn công vào Dương Chấn Đông.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.