TRIỆU HOÁN THẦN BINH Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh Chương 1: Tiểu binh thủ thành. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Giới thiệu Thần binh lợi khí tính là gì, Lão Tử tùy tiện liền có thể triệu hồi ra mấy cái. Vu Nhai mang theo năng lực triệu hoán nghịch thiên, cường thế leo lên mảnh đại lục thần kỳ này, đương nhiên, lúc sớm nhất hắn chỉ là một tiểu binh thủ thành không đáng chú ý mà lại xem ra rất thiếu đánh, không có chuyện gì sẽ chọc chọc ngón tay muốn chỗ tốt! Mời đọc Ánh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở, xung quanh tràn ngập sức sống. Ngày báo danh mỗi năm một lần của học viện Bắc Đấu lại đến. Trong Bắc Đấu Thành tràn ngập khí tức thanh xuân. Các học sinh đến từ tỉnh Bắc Đấu và các tỉnh lớn xung quanh đều tới đây. Mười sáu cửa thành cực lớn của Bắc Đấu Thành đều rộng mở, thể hiện sự hoan nghênh đón chào đối với học sinh các nơi. Một... hai... ba bốn năm... Tại cửa thành thứ mười một của Bắc Đấu Thành, Vu Nhai đang đứng thẳng ở trước cửa thành, thoáng đảo mắt nhìn lướt qua các học sinh đi ngang trước mặt mình. Học viện Bắc Đấu khai giảng hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào với hắn. Hắn chỉ là một trong các tiểu binh thủ thành tại Bắc Đấu Thành mà thôi. Hắn mặc áo giáp có khắc thất tinh bắc đẩu, trong tay cầm trường thương cao hơn hắn nửa cái đầu, đứng thẳng ở giữa cửa thành. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy người nào khả nghi hắn liền cản lại, cáo mượn oai hùm tra hỏi bọn họ một chút. Nếu như lời nói của bọn họ có vấn đề nhỏ nào đó, hắn có thể ngoắc ngón tay, sau đó sẽ có người đưa lên rất nhiều kim tệ. Hắc hắc, đây là công việc béo bở trong truyền thuyết. Chỉ cần không phải là thời kỳ binh hoang mã loạn, nhờ phúc trạch tổ tôn, công việc canh gác này cũng đủ rồi. Có thể gọi nơi này là nơi tốt để lăn lộn ăn rồi chờ chết. Học viện Bắc Đấu khai giảng, đây là lần đầu tiên Vu Nhai gặp được từ khi làm tiểu binh thủ thành tới nay. A, lần đầu tiên gặp phải sao? Lời này nói ra sợ rằng không ai dám tin. Vu Nhai đã làm tiểu binh thủ thành gần ba năm, nhưng chỉ là thời gian đối với thân thể này mà thôi. Còn đối với linh hồn hắn đúng là lần đầu tiên gặp phải. Vào hai tháng trước, Vu Nhai mới chiếm thân thể này, trở thành một tiểu binh thủ thành quang vinh. Về phần chủ nhân thực sự của thân thể này trước đó thế nào, có quỷ mới biết được! A, thân thể này thật biết cách chọn công việc. Đây quả nhiên là công việc có thể nhìn mỹ nữ tới mức hoa mắt. Mềm mại, thuần khiết, cay độc, mị hoặc... Học viện Bắc Đấu quả nhiên không hổ danh là một trong những học viện tốt nhất của đế quốc Huyền Binh, ngay cả số lượng mỹ nữ cũng như thế. Vu Nhai nghiêm trang đứng thẳng, nghiêm trang kiểm tra theo thông lệ, nghiêm trang... nhìn mỹ nữ. - Đứng lại, bên hông nàng giấu thứ gì? Thưởng thức về thưởng thức, nhưng việc vẫn phải làm. Thật ra công việc ngày hôm nay cũng không dễ làm. Mặc dù đã tăng thêm nhân thủ, bọn họ vẫn phải làm tới sứt đầu mẻ trán. May là phần lớn học trò đều cầm theo giấy chứng nhận trúng tuyển vào học viện Bắc Đấu hoặc là người dẫn đường, ngược lại cũng không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Vu Nhai vừa tra xét một mỹ nữ học sinh, thẻ học sinh cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều đây là một nữ học sinh mới, tuổi tác hẳn chỉ khoảng 16 tuổi? Nhưng nàng còn nóng bỏng hơn cả nữ thần Trạch Nam kiếp trước, trên mặt cũng không có chút ngây thơ nào. Trải qua hai tháng tìm hiểu, Vu Nhai biết thế giới này lớn hơn nhiều so với kiếp trước. Cho dù xuất hiện loại người thế nào cũng không có gì kỳ quái. Hắn trực tiếp cho đi. Chỉ có điều, ánh mắt Vu Nhai còn chưa dời khỏi cặp mông đang lắc trái lắc phải đi di chuyển của nàng này. Ngay lúc ánh mắt hắn đang lưu luyến định dời đi, lại bất giác nhìn xuống vị trí ở hông nàng. Bệnh nghề nghiệp của hắn chợt trỗi dậy... - A? Binh ca ca, không phải chứ? Trên lưng ta làm gì có thứ gì? Nữ hài kia quay người sang, trừng mắt nhìn hắn nói. Từ trên mặt nàng, hắn thật sự nhìn không ra bất cứ vấn đề gì. Nhưng khuôn mặt quyến rũ động lòng người kia dường như quay sang phóng điện với Vu Nhai. Vu Nhai cười nhạt. Kiếp trước hắn cũng từng làm lính, hơn nữa còn là quân nhân chuyên nguyên cứu tâm lý của tội phạm và gián điệp. Đúng vậy, vẻ mặt của nữ hài này gần như là vô cùng kín kẽ không chê vào đâu được, nhưng nàng cũng không nên đưa hai mắt ra trước mặt Vu Nhai. Đồng thời khi Vu Nhai kêu lên, cơ bắp bên hông nàng cũng có phần thu vào. Đó là biểu hiện chỉ khi khẩn trương mới có. - Phải vậy không? Nhưng tại sao ta lại cảm giác thắt lưng của nàng có vấn đề. Bên trong cất giấu cái gì, lấy ra đây! Vu Nhai mặt lạnh quát. Hiện tại, Bắc Đấu Thành không chỉ là tổ chức khai giảng, còn sắp tiến hành một cuộc bán đấu giá và trưng bày Huyền Binh. Không ít các quý tộc trong đế quốc đều sẽ tham gia. Phải biết rằng, không học sinh mới nhập học đều do phụ mẫu đưa tới. Bục cửa của học viện Bắc Đấu cực cao. Đám những người quý tộc này có rất nhiều tiền. Đây chính là thời cơ tốt để mở buổi đấu giá. Nếu như xảy ra vấn đề, một tiểu binh thủ thành nho nhỏ như hắn chính là người để chịu tội thay tốt nhất. Hắn cũng không muốn mình mới đến thế giới này hai tháng, lại không thấy nhìn thế giới mới này nữa, lại trao đổi với cùng chủ nhân của thân thể này! - Không. Đây là… đây là một dải thắt lưng mà thôi. Nữ hài nhìn Vu Nhai với khuôn mặt dữ tợn đi tới, nhút nhát trả lời. Lúc này, xung quanh đã có không ít người phát hiện ra tình huống bên này. Đám binh lính già trợn tròn đôi mắt. Tiểu tử chất phác này trở nên hung hãn như vậy từ lúc nào? Bọn họ thật sự không nghĩ được hắn kiếm cớ gì mà nói bên hông nữ hài này giấu vật gì? Bọn họ thương cảm cho một nữ hài xinh xắn bị tiểu tử này quang minh chính đại đùa giỡn như vậy. A, hai tháng nay tiểu tử quả thực đã thay đổi không nhỏ. - Dải thắt lưng sao? Nàng rút ra xem thử? - Ngươi… ngươi vô sỉ! - Ta làm theo nguyên tắc mà thôi. Ai biết dải thắt lưng này của nàng có phải là do quyển trục ma pháp biến thành hay không? Vu Nhai nói, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đôi mắt của nữ hài này. Quả nhiên hắn thấy có sự dao động và bối rối. Ở trong đế quốc Huyền Binh, quyển trục ma pháp được quản lý đặc biệt nghiêm ngặt. Phải biết rằng, thứ này tương đương với bom ở kiếp trước. Chúng khác với bom chính là, nếu là quyển trục ma pháp cao cấp, sẽ khiến mấy khu phố thậm chí toàn bộ thành thị không tránh khỏi bị hủy diệt hoàn toàn. Phải nói rằng chúng chính là đầu đạn hạt nhân có thể mang theo bên người. - Ngươi... Tâm thần nữ hài kia chấn động mạnh. Nàng chợt ý thức được điều gì, liền thét lên, âm thanh gần như muốn đâm thủng màng tai: - Phi lễ. Cứu mạng. Binh lính này nói muốn ta cởi y phục ra, cho hắn kiểm tra. Ta… ta... ! - Ta ngất! Khi nữ hài kia vừa hét lên, hắn đã thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên, ngay lập tức có vô số người nhìn lại. Không thiếu nữ sinh trong mắt đều lộ vẻ không tốt. Bộ dạng các nam sinh xem ra có ý xông tới làm Anh hùng cứu mỹ nhân bất kỳ lúc nào. Đám kiêu binh đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ nghễnh ngãng, hoàn toàn không có ý đi tới giải vây cho hắn. Mụ nội nó. Nữ tặc này thật âm hiểm. Nếu như hôm nay xử lý không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn. Mình quá kích động rồi. Kế tiếp chính là phải tìm từ trên người nữ hài này ra được thứ gì đó không được phép mang vào thành, nếu không sẽ lớn chuyện. Kiếp trước hắn là một quân nhân. Hắn đã có kinh nghiệm nhất định đối với những trận đánh nhau kịch liệt. Tố chất thân thể kiếp này lại mạnh hơn nhiều so với thân thể hắn ở kiếp trước. Phản ứng lại cực nhanh, huyền khí tràn ngập trong thân thể... Thân thể hắn thoáng một cái, đã tới gần nữ hài kia. Hắn sờ vào mông của nàng. Nữ hài kia sợ hãi lui lại. Trên người nàng lộ ra huyền khí không hề yếu hơn so với Vu Nhai là mấy, nhưng nàng lại chậm nửa nhịp. Nàng sao có thể ngờ được Vu Nhai lại đột nhiên động thủ, thoáng cái đã bị cuốn lấy. Trên người nàng có vài vị trí nhạy cảm không thể tránh khỏi bị đụng tới. Ai kêu vị trí đó của nàng quá lớn chứ. Hiện tại tâm thần của nàng cũng không tập trung ở những vị trí nhạy cảm đó. Nếu quả thật bị người lính này sờ tới thứ ở bên hông, nàng nhất định sẽ phải chết. Đáng chết, không phải nói trà trộn vào Bắc Đấu Thành rất dễ sao? Tại sao mới ở cửa thứ nhất đã xảy ra vấn đề rồi? - Dừng tay, lập tức bỏ tay ngươi ra! Ngay thời điểm nữ hài kia đang tuyệt vọng, khi khuôn mặt người lính lâu năm Vu Nhai lộ vẻ dữ tợn, chợt có một tiếng quát lớn vang lên ở phía sau lưng hắn. Quả nhiên có anh hùng tới cứu mỹ nhân. Nhưng hắn lại không để ý đến, tiếp tục âm thầm nắm chặt lấy eo nhỏ nhắn của nữ hài này, thò tay vào trong. Nơi bàn tay chạm vào có phần mềm mại. A, mình thò tay vào dường như hơi quá sâu rồi. Mu bàn tay trượt một cái, chạm vào lớp da mềm mại như lụa kia. Hắn không có thời gian để ý tới cảm nhận tuyệt vời lúc này. Khi trên tay hắn cầm được cái gọi là dải thắt lưng, vừa đúng lúc, mặt sau có tiếng gió nổi lên. Người đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân đã ra tay. Theo bản năng, Vu Nhai ôm nữ hài kia nghiêng người, tránh được công kích phía sau lưng. Nhưng công kích khác lại tiếp nối. Lại là một đao bổ về phía bàn tay hắn đã tiến vào trong áo của nữ hài kia. Vu Nhai không thể nắm lấy thứ bên hông của nữ hài kia. Hắn chỉ có thể rút về tay, tránh được một đao này, đồng thời cũng tách ra khỏi nữ hài kia. Hắn tức giận quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào vị Anh hùng này! - Người nào… dám cả gan cản trở ta chấp hành công vụ? - Hừ, chấp hành công vụ sao? Ngươi làm vậy là chấp hành công vụ sao? Ngươi rõ ràng chính là đang khi dễ nữ hài. Ta đã sớm nghe nói về đám kiêu binh các ngươi. Một đám gia hỏa vừa đê tiện vừa thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Bình thường các ngươi thu hối lộ, ta còn không nói. Không ngờ lần này lại còn dám động chân động tay đối với vị nữ sinh này! Đó là một nam tử trẻ tuổi, trên người mặc áo choàng màu tím, khuôn mặt trắng trẻo, hai mắt không tự chủ nhìn lên. Trong tay hắn cầm một thanh loan đao. Huyền khí trên thanh loan đao lan tỏa ra từng đợt. Hắn ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía nữ hài kia. - Ta động thủ tất nhiên có lý do của ta. Nhiều mỹ nữ như vậy tại sao ta lại muốn động vào nàng chứ? Lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta bắt ngươi lại. Vu Nhai nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tới, trong lòng biết nếu tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ không tốt. Hắn lười để ý tới vị Anh hùng này. Hắn trực tiếp quay đầu lại nhìn về phía nữ hài kia nói: - Nàng tự mình lấy thứ để bên hông ra, hay là muốn ta động thủ? - Ta thật sự không có giấu cái gì cả. Ta… ta... Ô ô! Nữ hài kia trực tiếp không nói nữa, khóc rống lên. - Bắt giam ta sao? Ngươi thì tính là thứ gì. Chẳng qua chỉa là một tiểu binh thủ thành nho nhỏ, lại dám nói muốn bắt ta sao? Nam nhân cầm thanh loan đao kia cười nhạt nói: - Đê tiện chính là đê tiện. Rác rưởi chỉ biết khi dễ nữ hài. Ngày hôm nay dù nói thế nào, ta cũng phải vì dân trừ hại. - Trừ hại sao? Trong lòng Vu Nhai thầm bảo, con mẹ nó hôm nay thật sự không may. Không ngờ mình lại gặp phải loại ngu ngốc theo chủ nghĩa anh hùng mãnh liệt như vậy. Kiếp trước tại sao lại không thấy được mấy người như vậy chứ? Muốn làm anh hùng cũng được thôi, còn mang theo vẻ cao ngạo như vậy. Nói với người như thế, căn bản không có đạo lý gì để nói, trừ khi có chứng cứ có thể ngăn chặn hắn. Mà điều bây giờ có thể làm vẫn là lấy được thứ ở bên hông nữ hài kia ra. Vu Nhai có thể xác định trăm phần trăm rằng nữ hài này khẳng định có vấn đề. - Ngươi còn dám động thủ. Muốn chết sao? Nhìn binh lính này không để ý tới mình, còn muốn động thủ với nữ hài kia, ánh sáng chính nghĩa trên thân nam nhân mang thanh loan lại càng tăng thêm, hắn cầm đao trực tiếp xông qua. Vu Nhai cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu như không thể giảng đạo lý, vậy đành phải dùng võ lực. Hắn cầm trường thương trong tay nặng nề đưa ngang một cái. Keng. Một tiếng động vang lên. Vu Nhai đã chặn được công kích của người này. Hai người vừa va chạm vào nhau, lập tức tách ra, đồng thời lui về phía sau. Nhìn hai bên dường như thế lực ngang nhau. Nhưng ngay khi Vu Nhai đứng vững, trường thương trong tay thoáng cái trượt đi. Đầu thương trực tiếp rơi xuống, biến thành hai nửa. - Ha ha, ngay cả bản mạng nhập thể Huyền Binh cũng không có, dám động thủ với ta. Đồ đê tiện, nhớ lấy bài học ngày hôm nay. Nam nhân cầm thanh loan đao nhìn trường thương bị hủy ở trên tay hắn rơi xuống, khí tức anh hùng lập tức chấn động, lại xông qua chém giết. Vu Nhai cảm thấy bất đắc dĩ. Thế giới chết tiệt này, không có Huyền Binh bản mạng nhập thể chính là thấp hơn người một phần. Kẻ nắm giữ Huyền Binh chính là quý tộc. Huyền khí trong tay bọn họ, trăm phần trăm truyền chính là Huyền Binh huyền khí bản mạng nhập thể. Trừ khi chất liệu vũ khí của ngươi vô cùng tốt, còn không, gần như chỉ vừa va chạm sẽ lập tức vỡ nát. Hắn chỉ là một tiểu binh thủ thành nho nhỏ, có thể được phân phối vũ khí chất liệu tốt sao? Nói thừa! Nhìn thấy thanh loan đao kia đâm tới, từ huyền khí phía trên thanh loan đao có thể phán đoán được, người này hẳn là cao hơn so với mình mấy đẳng cấp. Hắn lại có Huyền Binh, hẳn là bối cảnh không nhỏ. Chất lượng Huyền Binh của hắn chí ít phải đạt được tam giai. Vậy phải làm sao?
TRIỆU HOÁN THẦN BINH Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Không có thời gian suy nghĩ, loan đao đã tới sát người. Trường thương trong tay không ngăn cản được, nếu như tiếp tục để mặc như vậy, hắn không chết cũng sẽ phải nằm trên giường vài ngày. Vu Nhai khẽ thở dài. Xem ra phải lấy lá bài tẩy của mình ra. Thật không xui xẻo, thật sự quá xui xẻo. Nếu sớm biết vậy, hắn không thèm quan tâm tới chuyện vớ vẩn này. Nếu xui xẻo mọi người cùng nhau xui xẻo. Huyền Binh nhập thể, ai nói ta không có? Khi thanh loan đao chỉ cần chớp mắt sẽ tới sát người. Một thứ đen xì, bốn cạnh vuông vắn, thoạt nhìn giống như cục gạch xuất hiện ở trước người hắn. Keng. Một tiếng động vang lên. Thanh loan đao va chạm vào cục gạch màu đen kia sau đó liền bắn trở lại. Nam tử cầm loan đao thoáng sững sờ. Sau đó hắn nhìn thấy kiêu binh đối diện cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía hắn. Theo bản năng hắn đỡ lấy. Keng keng keng... Keng keng. Từng tiếng va chạm vang lên. Trước cửa thành xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị. Một tiểu binh mặc áo giáp bình thường, cầm cục gạch điên cuồng đập xuống. Một thiếu niên mặc trang phục sang trọng cầm thanh loan đao liều mạng chống đỡ. Huyền khí phát ra từng hồi. Tất cả mọi người không phát hiện ra, nữ hài bị phi lễ kia đã lén lút lẩn vào trong đám người. - Còn muốn chạy sao? Chuyện đã đến mức này, nếu Vu Nhai để cho nữ sinh khả nghi này rời khỏi, hắn không phải uổng phí côn sức còn khiến bản thân bị mang tội oan sao? Trong lúc hai bên tranh đấu, bất kỳ lúc nào hắn cũng chú ý tới nữ sinh khả nghi này. Khi vừa thấy nàng lẩn về phía trong đám người, hắn nhanh chóng rời khỏi vị Anh hùng, xoay người vọt tới. Nhưng vị anh hùng kia đủ ngoan cường, đâu đồng ý buông tha hắn như vậy! - Đồ hỗn trướng, ta phải giết ngươi. Người anh hùng này là học sinh năm hai của học viện Bắc Đấu. Nơi đây khắp nơi trong cửa thành đều là học sinh mới. Hắn là học trưởng, hắn không ra mặt thì thôi, một khi đã ra mặt dù thế nào cũng phải làm cho tốt, dù thế nào cũng phải cho thấy các học sinh mới thấy được phong thái nên có của một học trưởng. Đến lúc quay về học viện, hắn có thể gây ra một trận náo động. Nhưng bây giờ hắn bị một tiểu binh canh gác ở cửa thành đập như vậy, bảo hắn làm sao chịu nổi? Thoáng cái hắn đã quên mất, hiện tại mình đang là anh hùng. Hiện tại hắn chỉ muốn dạy dỗ cho tên lính quèn này một trận, cứu vãn lại thể diện của mình. Thanh loan đao trên tay hắn lại bay ra ngoài, giống như một vầng trăng sáng chém về phía Vu Nhai. Vu Nhai trơ mắt nhìn nữ sinh kia lẩn vào trong đám người, lại không thể đuổi theo. Nếu không làm bất kỳ động tác gì, kết quả của hắn chính là bị thanh loan đao đang phóng tới chém trúng. Hắn cũng không hy vọng gì vào tấm áo giáp trên người mình. Hắn chỉ có thể cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía thanh loan đao đang bay tới. Vu Nhai cũng không quan tâm thanh loan đao kia thế nào, hắn dựa vào lực đẩy, vọt vào trong đám người. Đám người vây xem cũng khiếp sợ trước sự hung hãn của Vu Nhai. Tất cả đều tránh đường cho hắn. Đáng tiếc, lúc này không biết nữ sinh kia đã đi đâu. Vu Nhai đuổi theo thật xa, nhưng thật sự không tìm thấy được bóng dáng của nàng. Trong lòng hắn chợt trầm xuống. - Đi tìm chết cho ta. Ngay thời điểm mặt Vu Nhai trở nên âm trầm quan sát xung quanh, Anh hùng phía sau lại vọt tới. Thân thể hắn nhảy lên thật cao, loan đao phát ra huyền khí chém về phía vai Vu Nhai. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, trực tiếp ném cục gạch màu đen ra. Cục gạch nặng nề đập lên trên đầu của người Anh hùng. Máu tươi bắn ra. Người anh hùng kêu thảm một tiếng, sau đó rơi xuống. - A, giết người, giết người. Binh sĩ giết người ngay ngoài đường. Trong nháy mắt, đám người vây xem cao giọng kêu lên. Không ít nam sinh mới nhập học của học viện Bắc Đấu xông tới bao vây Vu Nhai, chuẩn bị phải thay trời hành đạo. Chỉ có điều Vu Nhai thản nhiên nói một câu, khiến mọi người đều thay đổi mục tiêu. - Hắn còn chưa có chết. Nếu như các ngươi vì thay trời hành đạo không đi cứu người, vậy hắn sẽ chết thật. - A... Nghe thấy Vu Nhai nói vậy, cả đám người lại luống cuống tay chân đi cứu người. - Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đúng vào lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên. Một đội kỵ binh với ngân quang chói mắt vọt tới. Trong đám người lập tức phát ra những tiếng kêu hỗn loạn. Chợt có một vị nam tử cưỡi con ngựa trắng tuyệt đẹp hướng về phía trước, quát hỏi. - Đây là... Đội kỵ vệ Bắc Đấu. - Nhanh, nhanh nói cho bọn họ biết mọi chuyện. Bọn họ có thể không giống với đám kiêu binh kia. Bọn họ chính là kỵ binh quan địa phương có thể tín nhiệm được. Tất cả đều nắm giữ Huyền Binh bản mạng nhập thể, không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho Bắc Đấu Thành. - Đúng, kỵ vệ Bắc Đấu đại nhân, chuyện là như vầy. Lập tức liền có không ít người kể ra mọi chuyện. Đương nhiên, quá trình câu chuyện chính là Vu Nhai mượn quyền thế muốn giở trò khiếm nhã với một thiếu nữ. Người thiếu niên anh hùng ra tay lại bị binh sĩ thủ thành hung tàn đập tới hôn mê bất tỉnh, hiện tại không biết sống chết ra sao. - Binh sĩ thủ thành? Người của bộ binh phòng sao? Kỵ vệ Bắc Đấu xuống ngựa nhìn Thiếu niên anh hùng bị trọng thương một chút, sau đó hắn không lưu ý lắm khoát tay áo, bảo người ta đưa đi trị liệu. Tiếp đó hắn nhìn Vu Nhai. Không đợi Vu Nhai đáp lời, hắn không hỏi một lời nào đã hạ lệnh: - Bắt lấy hắn! - Các vị đội kỵ vệ Bắc Đấu, ta thấy các vị vẫn nên nhanh đi điều tra về nữ sinh kia. Nếu không, xảy ra chuyện gì các ngươi cũng sẽ bị trách phạt. Không ngờ Vu Nhai lại chủ động đưa hai tay ra cho bọn họ trói lại, còn có lòng tốt nhắc nhở. - Một binh sĩ thủ thành nho nhỏ còn chưa có tư cách để nói chuyện với ta. Dẫn đi. Vị kỵ vệ Bắc Đấu kia nhún vai nói. Vu Nhai cứ như vậy bị dẫn đi. Hắn không bị mang đi còn có thể làm gì được? Hiện tại hắn chỉ là một tiểu binh. Đừng nói là thế giới này, cho dù là ở trong Bắc Đấu Thành, hắn ngay cả rắm cũng không phải. Hắn bị đưa đi cũng tốt. Chí ít tương lai nữ sinh kia thật sự làm ra chuyện gì cũng hoàn toàn không có liên quan đến hắn. Không làm được còn được ngợi khen. Về phần sau khi bị dẫn đi thế nào, thật ra hắn lại không hề lo lắng. Trải qua hai tháng tìm hiểu thế giới này, hắn biết lãnh đạo trực tiếp của mình chính là một vị lãnh đạo cương trực, thậm chí có chút bao che khuyết điểm. Hơn nữa các loại thế lực Bắc Đấu Thành nội đấu, người lãnh đạo trực tiếp này sau khi biết chuyện đã xảy ra, hắn khẳng định sẽ không có chuyện gì. Cũng chính bởi vì như vậy, Vu Nhai mới có thể không chút do dự cho vị Anh hùng kia một cú đánh ngoan độc như vậy. Mà lúc Vu Nhai bị áp giải đi, trong một góc khác có đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hình như còn có thể nghe được tiếng lẩm bẩm, giống như muốn ném Vu Nhai vào trong miệng, nghiền thành mảnh vụn. … - Ngươi xác định nữ hài kia có vấn đề sao? - Đúng vậy, binh phòng đại nhân, ta có thể xác định. Ta nghĩ cho dù không xác định ta cũng không có làm sai mới phải. Ta cũng không động tay động chân đối với nàng ta, càng không có thực hiện hành vi bất lịch sự nào đối với nàng ta. Ta chỉ bảo nàng lấy thứ quấn ở bên hông ra cho ta xem mà thôi. Ta cũng không làm trái với quy định của binh sĩ phòng thủ thành. Kết quả nàng ta lại hô phi lễ trước. Sau đó có người tự chủ trương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta chỉ có thể ra tay với nữ hài kia. Nếu như ta không ra tay, nàng ta sẽ nhân cơ hội chạy mất. Bây giờ chính là như vậy, nàng ta đã chạy thoát! Quả nhiên, khi Vu Nhai bị áp giải đi, hắn cũng đã báo cáo về chuyện xảy ra cho lãnh đạo trực tiếp của mình. Vị lãnh đạo trực tiếp kia hỏi mấy vấn đề. Đặc biệt sau khi biết nữ hài kia đột nhiên biến mất không có tung tích, hắn không chút do dự tự mình qua cởi trói cho Vu Nhai. Đây là một nam tử trung niên, trên người mang theo khí thế không giận mà uy, thực lực sâu không lường được. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kỵ vệ Bắc Đấu vừa dẫn Vu Nhai tới. Đại nhân binh phòng Bắc Đấu nói: - Các ngươi còn chưa làm rõ xem chuyện gì xảy ra, đã áp giải người của ta đi. Tất tốt. Cầu mong… cầu mong không xảy ra chuyện gì, nếu không để xem các ngươi ăn nói với thành chủ như thế nào. Còn nữa, người Anh hùng kia, nể tình hắn bị thương, lần này ta không truy cứu. Nhưng nếu quả thật phát sinh chuyện gì, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Người của đội kỵ vệ Bắc Đấu cũng biết sợ rằng trong chuyện này thật sự có vấn đề. Dù sao cũng không tìm thấy nữ hài kia. Nhưng trên phương diện khí thế, bọn họ lại không thể thua, vẫn muốn bắt Vu Nhai về tội động thủ, không quan tâm tới sự can thiệp của vị lãnh đạo trực tiếp kia. Đại nhân Binh Phòng nghe bọn họ nói, dường như có chút phiền, nói: - Thật ra binh lính của ta cũng thật sự có chỗ không đúng. Như vậy đi, phạt hắn năm ngày không cần trực, lại giảm nửa tháng lương bổng. Cứ như vậy đi, hi vọng vào lúc diễn ra buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu và hội đấu giá không xảy ra chuyện gì.
TRIỆU HOÁN THẦN BINH Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh Chương 3: Biểu muội Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chuyện như vậy, cuối cùng người đội kỵ vệ Bắc Đấu toàn thân phiền muộn cũng không mò được cái gì. Ban đầu bọn họ còn muốn mượn chuyện này chèn ép bộ binh phòng Bắc Đấu Thành, kết quả trên lưng còn phải mang một vấn đề có khả năng phát sinh. Bọn họ chỉ đi ngang qua thôi có được hay không? Năm ngày không cần trực, giảm nửa tháng lương bổng, điều này có khác gì nghỉ phép? - Làm không tồi. Sau đó phải phát huy hơn nữa. Mấy ngày nay coi như nghỉ phép, cố gắng tăng cường huyền khí lên. Binh phòng đại nhân khen ngợi vài câu, lại quan tâm một chút. - Vâng, đa tạ binh phòng đại nhân. - Được, đi xuống đi. Binh phòng đại nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp bảo Vu Nhai đi xuống. Nếu không có người đội kỵ vệ Bắc Đấu dính vào, binh phòng đại nhân căn bản không để ý tới binh sĩ thủ thành như vậy. Nếu không phải ban đầu người của đội kỵ vệ Bắc Đấu bắt hắn, lấy hắn làm lý do để đả kích phòng binh phòng Bắc Đấu, binh phòng đại nhân làm sao có thể triệu kiến Vu Nhai? - Chờ một chút! Ngay thời điểm Vu Nhai xoay người chuẩn bị rời đi, trong lòng binh phòng đại nhân dường như lại có chút nghi ngờ, hỏi: - Nghe nói ngươi nắm giữ Huyền Binh, còn là một cục gạch màu đen. Nhớ kỹ binh sĩ thủ thành đều không có Huyền Binh bản mệnh nhập thể? - Là do hai tháng trước, ta đột nhiên dung hợp. Trước đây không biết thế nào, bất kể là vũ khí gì cũng không có cách nào trở thành Huyền Binh nhập thể của ta. Hai tháng trước, ta trong lúc nóng giận liền thử một cục gạch có phẩm chất không tệ. Kết quả không ngờ lại nhập vào. Vu Nhai cười khổ nói. Nói hắn cười khổ thật ra không phải là giả, chỉ có điều lời hắn nói lại là giả. Hai tháng trước vừa vặn chính là thời điểm hắn xuyên qua, chiếm lấy thân thể này. Cục gạch Huyền Binh này tất nhiên cũng là do hắn mang theo từ thế giới kia. Có quỷ biết tại sao nó lại trở thành Huyền Binh nhập thể của hắn. Nói chung, sau khi biết tình hình căn bản của thế giới này, hắn có lời giải thích như vậy. Hiện tại hắn thậm chí nghi ngờ, hắn xuyên qua cũng bởi vì cục gạch này. Hắn xuyên qua cũng đơn giả. Hắn ở trong bộ đội xuất ngũ chưa được vài ngày, chuẩn bị đi tới đơn vị trước một ngày, gia đình hắn lại đột nhiên náo loạn vì kẻ trộm. A, hắn đường đường là quân nhân xuất ngũ ưu tú. Loại tiểu tặc này cũng thật không có mắt. Hắn tùy tiện cầm cục gạch gia truyền lên, tính xông ra ngoài. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, khi tiểu tặc kia thấy cục gạch này, vô cùng quỷ dị kêu lên một tiếng: - Tìm được rồi! Sau đó hắn hào hứng xông qua. Kết quả Vu Nhai phát hiện tên tiểu tặc này không giống với tiểu tặc bình thường. Vừa giao đấu, cục gạch đã bị cướp qua, đoạt lại. Đáng chết là tên tiểu tặc này còn đánh vào trên đầu hắn một cái. Kết quả, hắn xuất hiện ở nơi này. Cục gạch màu đen cũng không bị tên tiểu tặc đáng chết kia cướp đi, mà tồn tại ở trong cơ thể hắn, trở thành Huyền Binh bản mệnh nhập thể của hắn! - Ừ, Huyền Binh nhập thể quả thực có rất nhiều bất ngờ. Cách mỗi người có thể dung hợp binh khí cũng không giống nhau. Nhưng một khi đã dung hợp vào nhất định là thích hợp với ngươi nhất. Chỉ có điều muốn tìm được công pháp tương ứng với Huyền Binh này của ngươi, vẫn quá khó khăn. Thôi được, ngươi đi ra ngoài cổng nhận một khối lệnh bài của ta. Mấy ngày nữa đi một chuyện tới kho tàng trữ bí tịch của học viện Bắc Đấu. Tới lúc đó cứ nói ta bảo ngươi đi. trên mặt Vu Nhai hiện vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn! - Ừ, đi ra ngoài đi! Binh phòng đại nhân khoát tay áo. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là một việc làm đơn gian. Đương nhiên, đó cũng là vì hắn nhìn Vu Nhai thuận mắt. Bởi vì Huyền Binh bản mệnh nhập thể của binh phòng đại nhân cũng không phải là chính thống, mà là cũng là loại tương thích. Ra khỏi cửa lớn của bộ binh phòng vô cùng xa hoa một đoạn xa, trong tay cầm lệnh bài binh phòng, Vu Nhai cảm giác ngày hôm nay ra tay như vậy thật là tốt. Không cần biết nữ tặc ki sau này có thể gây ra chuyện gì hay không, đối với hắn đều có lợi mà không có hại. Nữ tặc kia không gây chuyện, hắn đã tận tâm làm tròn trách nhiệm. Nếu nữ tặc kia gây ra chuyện, như vậy hắn đã có công lao. Dù xảy ra chuyện gì sẽ không thể đổ lỗi cho hắn là được. Hắn vốn tưởng rằng kết quả như vậy đã là không tệ, không nghĩ tới còn có cơ duyên, có thể đi tới học viện Bắc Đấu chọn bí tịch! Hai tháng qua, Vu Nhai ngoại trừ biết vị đại boss này thiết diện vô tư, cũng không biết hắn còn có một mặt thân thiện như thế. Tâm tình hắn cũng không tệ. Vu Nhai quay người trở lại ký túc xá, tiến vào một gian phòng bình thường trong đại viện của binh phòng Bắc Đấu. Ở Bắc Đấu Thành, cho dù làm viên chức nhỏ vẫn rất tốt, ít nhất có một căn phòng riêng, có thể làm chuyện mình muốn làm. So với đãi ngộ khi tham gia quân ngũ kiếp trước, hiển nhiên ở đây càng có tình người hơn. - Năm ngày nghỉ, nửa tháng lương! Vu Nhai thì thào tự nói. Làm thế nào để năm ngày nghỉ này trôi qua đây? Xem ra ngày mai phải trực tiếp đi học viện Bắc Đấu tìm bí tịch. Bây giờ còn làm lính, đều có thể tu luyện Cơ Sở Đoán Binh Quyết. Tu luyện xong, Vu Nhai cảm giác có chút mệt mỏi, ngã vào trên chiếc giường cứng, chìm vào giấc ngủ say. … Độc Cô, Độc Cô... Ngươi không thuộc về người của gia tộc Độc Cô, ngươi không xứng để sử dụng kiếm. Ngươi... Vù vù... Vu Nhai chợt ngồi bật dậy, thở hắt ra mấy hơi thật dài, sắc mặt cau có, tự nhủ mắng: - Thời điểm ngươi chết, tại sao không lưu ký ức lại, chỉ lưu lại cho ta giấc mộng kỳ quái muốn chết. Hơn nữa còn thật sự là nỗi buồn đáng chết. Ngươi cố ý sao? Trong phòng im ắng, không ai đáp lại lời của hắn. Đương nhiên không có người nào trả lời. Hắn đang nói với chủ nhân của thân thể này. Đúng vậy, thời điểm Vu Nhai xuyên qua chiếm thân thể này, thân thể này hoàn toàn không lưu lại chút ký ức nào. Ngay cả cái tên Vu Nhai này cũng là do hắn tìm được từ trong phòng trực. Bằng không, hắn cũng chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ. Nhưng người này lại lưu lại một phần chấp niệm cho hắn. Chấp niệm biến thành cảnh tượng trong giấc mơ. Mỗi lần nằm mơ, Vu Nhai có thể cảm nhận được tâm tình này. Đó là bất lực, phiền muộn và không cam lòng. Cũng không biết thân thể này trước gặp phải đả kích gì. Gia tộc Độc Cô? Vu Nhai đã hỏi qua những kiêu lính kia. Lúc đó đám kiêu binh kia ngây người nhìn hắn. May là thân thể này trước đây chính là một gia hỏa chất phác gần như là ngu ngốc. Sau khi đám kiêu binh kinh ngạc một hồi lại trở lại bình thường trở lại. Sau khi Vu Nhai biết được Độc Cô gia tộc là gì, hắn trực tiếp ném các tư tưởng bảo thú đám tiểu tử này xuống. Thôi đi. Đệ nhất gia tộc của đế quốc Huyền Binh, Người nắm giữ tỉnh Kiếm Vực trong tay, đệ nhất thiên hạ kiếm, vậy còn làm được gì nữa? - Đại ca, đại ca hãy tha cho ta đi. Ta cùng lắm giúp ngươi sống dễ chịu hơn một chút. Nạp thêm mấy phòng thiếp thất gì đó là được. Chuyện báo thù cho ngươi, xin lỗi ta không thể ra sức. Vu Nhai lặng lẽ khổ sở nói. Từ sau khi quyết định sống một mình, phần chấp niệm kia dường như càng thêm mạnh mẽ. Con mẹ nó, đúng là như vậy. Tuy nhiên, lúc tỉnh dậy chắc sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Vu Nhai trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu. Muốn sống dễ chịu ở thế giới này, vậy phải trở nên cường đại hơn. Muốn vậy, hắn phải nhanh đi tứi học viện Bắc Đấu, tìm kiếm bí tịch hợp với cục gạch Huyền Binh rồi nói sau. Ít nhất phải cố gắng tu đến Chưởng binh sư. - Vu Nhai, Vu Nhai... Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị chuẩn bị lên đường, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của một vị kiêu binh. Hắn cảm thấy kỳ lạ, khẽ nhíu mày. Chủ nhân của thân thể này vốn không có bằng hữu nào. Hắn đi tới thế giới nơi này đã hai tháng, vì không để cho người ta nhìn ra điều gì, hắn cũng không kết giao bằng hữu, vẫn luôn thận trọng qua ngày, tìm kiếm mọi chuyện cho thân thể này, cố gắng học để trở thành Vu Nhai. Bởi vậy, ngoại trừ mỗi tháng phát lương ra, hắn đứng ở trước cửa ngoại trừ con ruồi chính là muỗi, thỉnh thoảng mới có một hai con gián nhỏ đi ngang qua. - Vị đại ca này, có chuyện gì vậy? Vu Nhai cũng không nghĩ nhiều, mở cửa, cười hỏi. - Biểu muội ngươi tìm ngươi. Lập tức ra ngoài đại viện gặp mặt! - Biểu muội sao? - Đúng vậy, chẳng lẽ lại là đường muội sao? Ngươi đi ra ngoài đó xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? Đám kiêu binh kia vội vàng đi truyền lời cho các binh sĩ khác, sau đó lắc đầu, xoay người rời đi. Bọn họ vừa đi vừa nói thầm: - A, không nghĩ tới tên tiểu tử ngu ngốc này còn có biểu muội xinh đẹp như vậy.
TRIỆU HOÁN THẦN BINH Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Vu Nhai làm sao có thời gian quản hắn thì thầm nói cái gì. Biểu muội? Đáng chết. Không phải gia hỏa này thấy mình không báo thù cho hắn, nên truyền phần chấp niệm này đi, thế nào lại gọi biểu muội này tới chứ? Vậy mình phải làm gì bây giờ? - Xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp cũ, giả vờ mất trí nhớ. Vu Nhai hít một hơi thật sâu. Hắn đã nghĩ tới chuyên tiểu tử này sẽ có người thân bằng hữu. Chỉ có điều hai tháng qua, hắn cũng không thấy có người nào tới tìm, cho nên không lưu ý lắm. Có lẽ tiểu tử này giống mình kiếp trước là một cô nhi. Hiện tại xem ra là hắn một kẻ tình nguyện ở riêng. Về phòng trong, thu thập đồ đạc một chút, soi gương khiến gương mặt này lộ vẻ chất phác hơn một chút, sau đó Vu Nhai lấy hết dũng khí đi ra đại viện. Đúng lúc này, hắn thấy một vị thiếu nữ dùng khăn che mặt đang đi tới. Đường cong trên thân thể nàng thật rõ nét, lại là một dáng người khiến người ta muốn phun máu. Nữ nhân thế giới này thật đúng là sâu không lường được. Chỉ có điều chẳng lẽ bây giờ vẫn còn lưu hành mốt che mặt sao? Chính là nàng. Đúng vậy. Rất nhanh Vu Nhai liền thấy được biểu tình nàng sửng sốt. Rõ ràng nàng nhận ra mình. Hắn không chút do dự, bước chân nhanh hơn đi tới trước, sau đó ôm chặt lấy thiếu nữ kia, kêu lên: - Biểu muội, đã lâu không gặp biểu muội, cuối cùng muội đã đến thăm ta. Nhưng ta hiện tại ngay cả muội cũng không nhận ra được. Ta… ta mất trí nhớ. Biểu ca vô dụng, biểu ca thật vô dụng. Vu Nhai giả vờ khóc nức nở, trong lòng lại có chút hạ lưu, phán đoán các số đo trên người vị biểu muội này. Dùng ý nghĩ quân nhân của hắn kiếp trước tiến hành phân tích toàn bộ phương vị, cuối cùng phát hiện ra vị biểu muội này quá kinh người, quá nóng bóng, quá bốc lửa. Cũng không biết ở thế giới này, họ hàng gần có thể kết hôn với nhau hay không? - Buông ra. Ngươi đúng là tên hỗn đản vô sỉ hạ lưu! Một tiếng thét chói tai vang lên ở bên tai Vu Nhai. Vị biểu muội dáng người bốc lửa hung hăng đẩy Vu Nhai ra. Vu Nhai có chút sững sờ. Tại sao giọng nói này lại có chút quen thuộc như vậy? Trong lòng hắn chợt cảnh giác, nhanh tay lẹ mắt quan sát. Trong nháy mắt khi vị biểu muội này vừa đẩy hắn ra, hắn tiện tay kéo cái khăn che mặt nàng. Ngay lập tức, hai mắt Vu Nhai trợn tròn nhìn: - Là nàng sao? - Đồ lưu manh đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Xuất hiện ở trước mặt Vu Nhai chính là nữ tặc hôm qua đã vào thành. Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi cửa thành, nữ tặc này càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không ngừng bốc lên. Nhiệm vụ quan trọng như vậy, không ngờ trong nháy mắt khi vừa vào thành, thiếu chút nữa thì bị hủy. Chủ yếu nhất vẫn là gia hỏa này đang sờ mó trên người mình. Từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ nam nhân nào chạm qua thân thể mình. Đến tay cũng không chạm được mấy lần nói gì tới vị trí riêng tư như dưới bụng. Nếu như móng vuốt của hắn lại duỗi dài ra một chút, còn không phải sẽ sờ tới... Không được, nhất định không thể bỏ qua cho hắn được. Nếu không mình chẳng còn tâm trạng để thi thành nhiệm vụ. Nữ tặc biết chuyện lần này rất quan trọng. Nhưng đối phương chỉ là một tiểu binh thủ thành nho nhỏ, dựa vào ngụy trang của mình, sẽ không có vấn đề gì. Cho dù có giết chết hắn cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào để ý tới. Sáng sớm nàng liền đến trước cửa đại viện của phòng thủ thành, chuẩn bị giả dạng làm người thân của hắn, dụ dỗ hắn ra ngoài. Nhưng ai biết được, mình vừa mới đến trước cửa, khi đang tìm người truyền lời thì gia hỏa này đi ra. Nàng tránh cũng không thể tránh được, đang muốn ra tay. Nhưng nàng không nghĩ tới, tên khốn kiếp đáng chết này lại nhào tới, ôm chặt lấy nàng. Nàng là ma pháp sư, cũng không phải người Huyền Binh. Khi bị hắn ôm như vậy, lại hoàn toàn không có cách nào thoát ra được. Điều càng làm cho nàng khiếp sợ hơn chính là, tiểu tử này làm sao biết được mình sắp tới. Hắn sao biết được mình định giả dạng làm biểu muội của hắn, tới dụ dỗ hắn. Hắn đã sớm biết, hắn cố ý chờ mình ở chỗ này sao? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vô cùng khủng hoảng. Lẽ nào hắn biết được hành tung của mình? Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua bị hắn phát hiện, trong lúc nhất thời không ngờ nàng bỏ quên biểu tình trên mặt Vu Nhai, buông lời độc ác, sau đó phi thân ra ngoài. Trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng thở dài khe khẽ. Trong chớp mắt nàng biến mất khỏi tầm mắt của Vu Nhai, để lại Vu Nhai đang ngơ ngác. - Mẹ nó, không ngờ nữ tặc này vẫn chưa từ bỏ ý định. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn một chút! Qua một lúc lâu, Vu Nhai mới kịp phản ứng. Hắn cười khổ nói: - Thôi đi, không có biểu muội gì cũng tốt, có thể lại một mình thoải mái. - Biểu ca, hai tháng qua biểu ca sống rất ung dung tự tại nhỉ? Ngay thời điểm Vu Nhai vừa thở phào nhẹ nhõm, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói. Thân thể Vu Nhai chợt ngẩn ngơ, người cứng đờ từ từ quay sang. Ngay lập tức mắt hắn liền sáng ngời. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mặc áo màu trắng, váy màu đen dài tới đầu gối đứng ở nơi đó. Nàng thực sự có dáng vẻ 16 tuổi, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ. Chỉ có điều có chút khó coi. Dù vóc người nàng cũng xinh xắn đáng yêu, ngực có hơi nổi lên, nhưng không phải lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Đúng hơn là thuộc loại bình thường. - Biểu muội, xin lỗi, ta mất trí nhớ, ngay cả muội cũng nhận lầm! Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lúng ta lúng túng nói. … - Vì sao hai tháng qua biểu ca không trở về nhà. Biểu ca có biết hiện tại cô cô không thể không có biểu ca hay không? Sao biểu ca lại nhẫn tâm để cô cô len lén rơi lệ. Cho dù không trở về nhà cũng phải nhờ người ta nhắn về một câu chứ? Bình thường một tháng biểu ca chí ít cũng quay về hai lần. Quy luật như vậy sao có thể sửa loạn được? - Cái này, biểu muội, ta... - Biểu ca đừng nói tới chuyện vớ vẩn như mất trí nhớ gì đó nữa. Chuyện như vậy chỉ tồn tại ở trong thế giới cổ tích. Lý do này thật sự quá dở. Chúng ta đều biết biểu ca nhận phải đả kích rất lớn, nhưng lẽ nào cô cô bị đả kích nhỏ hơn? Biểu ca là nam tử hán. Biểu ca chính là trời của cô cô. Chẳng lẽ biểu ca muốn tiếp tục như thế sao? Ba năm trước đây, lúc ngươi trở lại rõ ràng có thể tiến vào học viện học tập. Cho dù không có Huyền Binh nhập thể, cũng có thể học tập thứ khác như thợ rèn, dược sư, thần sư thậm chí là ma pháp. Nhưng biểu ca lại ở chỗ này làm binh sĩ thủ thành hết ba năm, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy. Biểu ca không có họ Độc Cô sẽ chết sao? Lẽ nào dòng học Độc Cô quan trọng hơn mẫu thân sao? Trên đường phố Bắc Đấu Thành vô cùng nhộn nhịp, còn có vô số học sinh Bắc Đấu đi lại. Quái thú các loại cũng không phải trường hợp hiếm thấy. Xung quanh, các cửa hàng buôn bán đủ loại, tạo thành một bức tranh phồn vinh. Trong đó có một đôi nam nữ đi ở bên đường. Không ngờ đó chính là Vu Nhai cùng biểu muội của hắn Vu Tiểu Dạ. Trên đường đi, ánh mắt Vu Tiểu Dạ nhìn Vu Nhai càng ngày càng bất mãn, càng ngày càng không cam lòng. Đó là một loại biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép. Chỉ có điều Vu Nhai bị nàng mắng, lại không hiểu gì cả. Hắn giống như hũ nút. Điều duy nhất hắn biết chính là Vu Tiểu Dạ cũng là học sinh mới nhập học của học viện Bắc Đấu, chỉ có 16 tuổi. Trời ạ, thân thể này rốt cuộc sống có bao nhiêu uất ức, lại bị biểu muội nhỏ hơn hắn ba tuổi nhìn hắn với biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chứ? - Đương nhiên là mẫu thân quan trọng hơn! Vu Nhai suy nghĩ một chút đáp. Kiếp trước hắn không có mẫu thân, đối với người có mẫu thân từ trước đến nay đều hâm mộ đố kỵ. Thật ra lời này hoàn toàn không có nửa điểm giả dối. - Biết mẫu thân quan trọng như vậy, sao còn chưa về nhà, còn để cô cô lo lắng cho biểu ca như vậy? Vu Tiểu Dạ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Vu Nhai, tức giận nói: - Phải tới lúc nào biểu ca mới có thể trưởng thành chứ? Biểu ca có biết gần dây Vu gia chúng ta xảy ra một chuyện, cô cô... - Mẫu thân... thế nào? - Thôi đi. Chờ tới khi biểu ca trở lại sẽ biết. Nói chung, sau này chỉ sợ cô cô thật sự phải nhờ biểu ca một mình chiếu cố. Nếu như biểu ca không tỉnh lại, vứt bỏ vinh quang của Độc Cô gia gì đó, như vậy sợ rằng cô cô sẽ vĩnh viễn không vui! - Ta sẽ trở về. Vừa vặn mấy ngày nay ta không cần trực. Ta sẽ trở lại! Vu Nhai gật đầu. Chỉ có điều hắn lại vô cùng hối hận. Hắn sợ rằng người mẫu thân này là người quen thuộc với thân thể này nhất, nếu chẳng may bị phát hiện vậy phải làm thế nào mới tốt đây. Chỉ có điều hắn cũng không thể không trở về. Nếu không sẽ càng khiến người ta nghi ngờ. Xem ra vẫn chỉ có một biện pháp, chính là tiến hành mất trí nhớ đến cùng. - Tiểu Dạ, nhà của chúng ta ở chỗ nào? Khi Vu Nhai hỏi ra lời này, liền thấy chân mày Vu Tiểu Dạ thoáng cái đã dựng ngược!
TRIỆU HOÁN THẦN BINH Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại? Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Biểu ca thật sự mất trí nhớ sao? Vu Tiểu Dạ nhìn biểu tình Vu Nhai không giống như đang giả vờ, cuối cùng nàng cũng thực sự quan sát hắn, khẽ nhíu mày hỏi. - Đương nhiên là thật. Nếu không ta làm sao có thể quên được muội, quên nhà ở chỗ nào? - Vậy biểu ca có nhớ chuyện biểu ca đã từng mang họ kép Độc Cô không? Biểu ca còn nhớ chuyện thề phải quay về dòng họ Độc Cô hay không? - Không nhớ. Họ Độc Cô này rất quan trọng sao? Họ thì có gì quan trọng chứ? Vu Nhai vẫn giống như đầu gỗ trả lời. Hóa ra thân thể này thầm muốn quay về dòng họ Độc Cô này, cũng không phải là muốn tìm Độc Cô gia báo thù. Chỉ có điều dòng họ này thật sự quan trọng như vậy sao? Chấp niệm người này lưu lại cũng chỉ là dòng họ Độc Cô, nhưng không hề có mẫu thân, không bảo mình phải giúp hắn chiếu cố mẫu thân. Đây là loại người chẳng ra gì. Không trách được Vu Tiểu Dạ lại oán giận như thế. - A... Đúng vào lúc này, đầu hắn đột nhiên lại có chút đau đớn. Không ngờ chấp niệm này lại làm trò quỷ, ban ngày không ngờ cũng xuất hiện. Hắn hừ lạnh một tiếng. Ngươi có chấp niệm, lẽ nào ta không có? - Ta có thể giúp ngươi chăm sóc cho mẫu thân, nhưng sẽ không giúp ngươi lấy lại dòng họ Độc Cô này. Ngươi nên thôi ý niệm này đi. Cho dù tương lai ta có khả năng lấy lại, ta cũng sẽ không làm! Vu Nhai chịu đựng cảm giác đau đớn trong đầu âm thầm nói lời lạnh lùng cay nghiệt tới cực điểm. Vu Nhai kiếp trước có chút cố chấp. Nhưng tốt nhất là ngươi thương lượng tốt với ta. Nếu không, ta sẽ mặc kệ. Đặc biệt là sau khi nghe nói chủ nhân của thân thể này không ngờ là một kẻ chẳng ra gì, không để ý tới mẫu thân mình. Phần chấp niệm này dường như không nhìn thấy hi vọng, điên cuồng kích thích Vu Nhai, khiến đầu Vu Nhai đau như muốn nứt ra, gân xanh nổi lên, từng mồ hôi không ngừng rơi xuống. - Biểu ca, biểu ca.. không sao chứ? Nét mặt Vu Nhai bây giờ tuyệt đối không phải là giả vờ. Vu Tiểu Dạ lại hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Vu Nhai, thân thiết hỏi thăm. Xem ra vị biểu muội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này, cũng không phải chán ghét hắn. - Ta không sao. Không biết vì sao, nhắc tới hai chữ Độc Cô đầu ta lại đau! Vu Nhai cuối cùng vẫn chịu đựng được. Đau đớn dần dần biến mất. Ánh mắt của hắn kiên định. Cuộc đời quân nhân kiếp trước cũng không phải chỉ chơi đùa. Chút đau đớn ấy không tính là cái gì, cũng không có khả năng khiến hắn thay đổi. Phần chấp niệm vô dụng này chỉ có bị hủy diệt. - Biểu ca, biểu ca thật sự mất trí nhớ sao? Vu Tiểu Dạ lại hỏi một lần nữa. Nàng cũng không có cách nào. Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Nhưng biểu hiện của biểu ca lại không giống là giả. Nàng lại hỏi lại một lần nữa: - Biểu ca, biểu ca thật sự không muốn lấy lại dòng họ Độc Cô sao? Nàng không quan tâm biểu ca có đúng là mất trí nhớ hay không, nàng chỉ cần hắn không muốn làm chuyện không thiết thực này là được. - Hiện tại ta thấy họ gì cũng không quan trọng! Vu Nhai khẽ cười nói. Phần chấp niệm kia không trở lại, hắn cũng sẽ không để ý tới nữa. - Được rồi, muội có thể nói cho ta biết trước khi mất trí nhớ, ta thế nào, tại sao lại muốn lấy lại cái họ này hay không? Vu Tiểu Dạ bán tín bán nghi nhìn hắn, do dự một chút nói: - Vẫn không nên nói thì hơn. Muội nói ra, không chừng biểu ca lại nghĩ tới thì làm sao. Dù sao biểu cả đã không tính làm chuyện này nữa rồi vậy hỏi tới làm gì. Chờ hai ngày nữa về nhà, hiếu kính cô cô thật tốt là được. Vu Nhai ngẩn người, nhún vai. Hắn việc gì phải quan tâm tới ký ức của con người chẳng ra gì này. Ta hiện tại mất trí nhớ. Ta sống lại. Hơn nữa biểu muội cũng rất ủng hộ ta sống lại. Xem ra tất cả cũng không quá khó khăn như hắn đã tưởng tượng. Con bà nó, cho dù biểu muội không nói, hắn cũng có thể từ trong lời nói trước đó đoán ra được vài phần. Đơn giản chính là tiết mục trục xuất khỏi gia môn. Lẽ nào con người thối nát này còn làm ra chuyện gì thương thiên hại lý sao? Hiện tại Vu Nhai mất trí nhớ, cũng rất tốt. Vu Tiểu Dạ cũng vui vẻ, không nhắc lại chuyện không vui này nữa. Nàng luôn miệng nói về chuyện lên Bắc Đấu Thành và học viện Bắc Đấu. Nàng đã chính thức báo danh, mấy ngày nữa chờ hội đấu giá kết thúc có thể chính thức vào học. - Được rồi, biểu ca có biết trong đám binh sĩ thủ thành các ngươi có một kẻ vô cùng bại hoại. Ngay ngày hôm qua, tên bại hoại kia không ngờ mượn công việc thủ thành muốn đùa giỡn nữ hài. May là hắn bị Cổ học trưởng ngăn cản. Chỉ có điều Cổ học trưởng cũng bị hắn đập tới hôn mê bất tỉnh, nghe nói chảy rất nhiều máu. Đúng là một kẻ bại hoại, quá kiêu ngạo. Người như thế nên trừng trị thật nặng mới phải. Vu Nhai nhìn Vu Tiểu Dạ đang mặt lạnh đột nhiên biến thành con chim nhỏ vui sướng, trong lòng cũng rất thoải mái. Hắn thầm mắng thân thể này không biết quý trọng tiểu nữ hài vô cùng khả ái này. Chỉ có điều khi nghe được đoạn sau, sắc mặt hắn cứng đờ. - A, làm sao biểu muội biết? - Hiện tại người của học viện Bắc Đấu đều biết chuyện này. Mọi người bàn tán rất sôi nổi. Còn có nhiều người chuẩn bị đi tới bộ binh phòng công khai lên án tên bại hoại này! Vu Tiểu Dạ trừng mắt nhìn hắn nói, nắm tay nắm lại, dường như có ý cùng đi tới công khai lên án vậy. - Chuyện này, Tiểu Dạ, ta thấy hay là ta không đi theo muội tới học viện Bắc Đấu nữa. Cứ về nhà trước rồi tính sau. Vu Nhai nuốt nước miếng một cái nói. - Vì sao? - Ta thấy có hơi nhớ mẫu thân! Sắc mặt Vu Nhai ửng đỏ nói. - Vậy cũng phải chờ muôi quay về học viện thu xếp xong rồi cùng nhau trở về nhà. Dù sao chỉ còn mấy ngày nữa là phải đi học rồi. Muội phải dẫn biểu ca trở lại, kẻo biểu ca lại lạc đường. Vu Tiểu Dạ thoải mái nói. Dù hắn mất trí nhớ, vẫn muốn tìm lại ký ức, muốn gặp mẫu thân mình. - Cái này... Tiểu Dạ, thật ra ta chính là tên bại hoại mà muội vừa nói! - Cái gì, biểu ca chính là tên bại hoại sao? Vu Tiểu Dạ vừa nghe nói như thế, không nhịn được thét lên. Vu Nhai vội vàng bịt miệng nàng lại. Lòng bàn tay hắn bất tri bất giác bị nàng thơm một cái. Tiếp xúc với đôi môi thơm và làn da mịn màng trên mặt nàng khiến hắn không khỏi có kích động muốn nhéo má nàng một cái. Chỉ có điều khi nhìn thấy ánh mắt không tốt lắm của Vu Tiểu Dạ, hắn vội vàng kể lại chuyện ở cửa thành ngày hôm qua. Không biết qua bao lâu, Vu Nhai giải thích tới miệng khô lưỡi khô, mới thuyết phục được biểu muội với tinh thần vô cùng trọng nghĩa này. - Nói như vậy bây giờ biểu ca đa có được Huyền Binh bản mệnh nhập thể sao? - Đúng vậy, hai tháng trước ta cũng bởi vì nó nên mới mất trí nhớ. Hình như bị nó đập vào đầu, lúc tỉnh lại ta cái gì cũng không nghĩ ra được. Nhưng cục gạch màu đen này lại ở trong cơ thể ta. Vu Nhai lại viện lý do nói. - Thật sự là quá tốt. Không quan tâm tới những cái khác, có Huyền Binh nhập thể là có thể tiếp tục tu luyện huyền khí. Nhanh lên, nhanh chân lên. Chúng ta phải nhanh đến thư viện tìm bí tịch. Thoáng cái, Vu Tiểu Dạ đã cao hứng trở lại, khiến trong lòng Vu Nhai mơ hồ có chút cảm động. Tiểu Dạ biết hắn thức tỉnh Huyền Binh, trực tiếp quên chuyện bại hoại, vì mình mà vui vẻ. Đúng là một tiểu nữ hài biết cách quan tâm tới người khác! Nói ra, thế giới này thật sự không có quy định họ hàng gần không thể lấy nhau chứ? Nhìn bộ dạng Vu Tiểu Dạ cao hứng như vậy, Vu Nhai vội vàng lắc đầu nói: - Ta cũng không muốn trở thành kẻ bị người ta vây đánh. - Cái này... Được rồi, chúng ta đi vào qua cửa phụ của học viện cũng được. Từ đó có thể đi thẳng tới thư viện. Nơi đó còn có phòng trưng bày Huyền Binh. Tiện thể chúng ta cũng có thể xem kỹ một chút. Nghe nói ở đó cũng có không ít Huyền Binh cổ quái kỳ lạ, cũng có không ít Huyền Binh cổ. Vu Tiểu Dạ suy nghĩ một chút liền đưa ra một chủ ý cho Vu Nhai. - Đáng tiếc những thứ trong hội đấu giá mấy ngày nữa lại không được trưng bày ở đó. Sau đó, Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ đi tới cửa phụ. Chỉ có điều sau khi đến nơi này, Vu Nhai mới buồn bực vỗ nhẹ vào đầu mình. Mình bị biểu muội sắc dụ, quả nhiên định lực kém. Trong phòng trưng bày sao có thể có ít người được. Nếu đi đường này không phải càng nguy hiểm hơn sao? Hình như ý thức được chủ ý của mình tồi tệ, Vu Tiểu Dạ nuốt đầu lưỡi khả ái, đang muốn kéo Vu Nhai rời khỏi đó. Nhưng vào lúc này, nàng chợt phát hiện nàng kéo nhưng biểu ca lại không nhúc nhích. Cảm thấy kỳ lạ, nàng ngẩng đầu lên, liền phát hiện biểu ca đang lặng lẽ nhìn về một hướng khác. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn... Vu Tiểu Dạ lập tức giận dữ, mũi thiếu chút nữa thì bị lệch. Không ngờ biểu ca lại nhìn không chớp mắt về phía một mỹ nữ trong hội triển lãm phía trước. Nàng quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng bốc lửa hơn so với mình. Biểu ca thực sự... - Biểu ca! Biểu ca! Vu Tiểu Dạ kêu: - Nếu còn không đi, ta sẽ nói… nói trong này có kẻ bại hoại. Biểu ca, biểu ca...