Y TIÊN THIỂU Tác giả: Vô Tục Chương 27: Gặp Lại Cô Gái Xinh Đẹp Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Bởi vì bị kính râm che mất gần nửa mặt, Tùy Qua cũng không thấy rõ khuôn mặt của mỹ nữ, nhưng nhìn từ vóc người, làn da, phong cách của nàng, tựa hồ cũng là một vị đại mỹ nữ. - Chẳng lẽ trên mặt nữ nhân này có vấn đề gì, cho nên mới dùng kính râm che đi, nếu không, người theo đuổi nàng chắc chắn không ít, không có đạo lý đi bao nuôi ta? Nhưng không sao, tắt đèn, nhà ngói cũng như nhà tranh. Tùy Qua thầm nói trong lòng: - Hay là mình thật sự đẹp trai, thật sự có mị lực? Hay là nàng ngửi thấy khí tức trinh nam trên người mình? Tùy Qua nhìn kính chiếu hậu, dùng ngón tay gẩy gẩy mái tóc rối bời của mình, cảm giác sau khi tôi thể thành công, bản thân giống như quá đẹp trai, khó trách lại có tiểu phú bà cực phẩm như vậy chạy xe tới trường học tìm mình. Đối với hạng trai bao, Tùy Qua từ trước đến giờ cũng có chút khinh bỉ. Nhưng đến phiên mình làm trai bao, Tùy Qua chợt phát hiện mình tựa hồ cũng không ghét, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Bởi vì có thể làm trai bao, ít nhất chứng minh: ngoại hình của mình cũng không tệ. Nhưng kể từ khi lên xe, mỹ nữ vẫn chưa nói với Tùy Qua câu nào, chỉ rất chuyên tâm lái xe, điều này làm cho Tùy Qua có chút ít hiểu lầm, chẳng lẽ mỹ nữ tỷ tỷ này đã khát khao khó nhịn, tính toán trực tiếp kéo mình vào khách sạn làm việc? Nếu quả thật như vậy, mình không phải nên nhắc nhở nàng một chút... Ít nhất phải đến tiệm thuốc mua hộp bao cao su. - Chín mươi chín? Khi Tùy Qua đang có ý nghĩ kỳ quái, mỹ nữ tỷ tỷ đột nhiên mở miệng hỏi. - Cái gì chín mươi chín? Tùy Qua đầu tiên nghi ngờ một chút, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, đây là người ta muốn hỏi giá tiền của hắn. Nhưng mình còn là trinh nam, nếu bán mình với giá chín mươi chín đồng, có phải có chút quá hạ giá hay không? - Chín mươi chín đồng Euro sao? Tùy Qua thẳng thắn nói: - Trước đây tôi chưa từng làm. - Chưa từng làm? Mỹ nữ tỷ tỷ hừ lạnh nói: - Không phải cậu từng làm chín đồng chín rồi sao? - Chín đồng chín? Giá này cũng quá thấp. Tùy Qua nói: - Tôi có diện mạo, thân hình như vậy, còn có sức bật, sức kéo dài, khẳng định sẽ không làm cô thất vọng, chín đồng chín cũng quá thấp? - Anh đang nói gì vậy! Mỹ nữ cau mày nói. - Tôi nói, nếu như cô muốn bao nuôi tôi.... chín mươi chín cũng là giá rẻ rồi. Tùy Qua mỉm cười: - Nếu cô không muốn tiêu tiền..., vậy đưa bao lì xì tượng trưng cho tôi cũng được. Theo Giang Đào nói, trinh nam đôi khi cũng có chút giá trị. Tỷ như, cho dù trinh nam đi gọi kỷ nữ, sau khi xong chuyện, đối phương cũng sẽ hồi báo một bao tiền lì xì cho ngươi. - Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy! Mỹ nữ cả giận nói, thắng gấp, suýt nữa khiến Tùy Qua bắn ra khỏi xe. Xe dừng lại bên đường, mỹ nữ tỷ tỷ cả giận nói với Tùy Qua: - Anh nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là bao nuôi anh! Tùy Qua không ngờ mình cò kè mặc cả như vậy lại khiến đối phương bất mãn lớn như thế, kiên trì nói: - Cô lái xe thể thao vọt vào trường học, không nói nhiều kêu tôi lên xe, vừa mở miệng đã nói tiền, còn nói không phải muốn bao nuôi tôi? Chẳng lẽ chỉ là tình một đêm? - Bao cái đầu anh! Mỹ nữ tỷ tỷ giận đến mức tháo kính râm, tiện tay ném vào trong xe: - Tư tưởng của anh thật là hèn hạ. Anh nhìn kỹ đi, với dung mạo của tôi cần bao nuôi nam nhân sao, cho dù muốn bao nuôi, nhất định cũng sẽ chọn loại người tốt! Tùy Qua đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt hắn đầu tiên là đôi mắt mơ màng, rất có linh khí. Ánh mắt quen thuộc. - Là cô! Tùy Qua đột nhiên sửng sốt, không ngờ vị mỹ nữ tỷ tỷ này lại là cô gái xinh đẹp vô tình gặp gỡ trên xe lửa lúc trước. Với diện mạo thoát tục và ấn tượng ác liệt của nàng đối với Tùy Qua, đương nhiên không thể bỏ tiền bao nuôi bạn học Tùy Qua. Chẳng có điều, nàng lái xe thể thao đến trường học kéo Tùy Qua đi, là vì cái gì, chẳng lẽ muốn khoe của? Cô gái xinh đẹp hung hăng trợn mắt nhìn Tùy Qua, mới nói: - Lúc trước tôi quả nhiên không nhìn lầm, anh thật là một người hạ lưu hèn hạ, trong đầu chỉ toàn tư tưởng dơ bẩn! - Cái này... Cô cũng không thể trách tôi toàn bộ. Tùy Qua giải thích: - Đúng như tôi nói lúc trước, cô đeo kính đen, lái xe thể thao đến trường đại học chở nam nhân đẹp trai ngây thơ như tôi đi, không phải vì bao nuôi, còn có thể vì cái gì? Chẳng lẽ là ngắm trăng sao, nói chuyện nhân sinh, nói lý tưởng? Huống chi, ở trên xe lửa tôi cũng giúp cô rất nhiều, xem như là ân nhân của cô, cô nói chuyện với tôi, cho dù không khách khí, cũng nên ôn nhu một chút biết không? - Ân nhân? Cô gái xinh đẹp cười lạnh nói: - Trên xe lửa, tôi không phải đã trả tiền thuốc cao dán cho anh sao? Cao dán chín đồng chín, anh bán tôi chín mươi chín đồng, còn không xem là báo ân? Còn nữa, lúc trước anh đánh phụ đạo viên ở học viện, vốn đã bị trường học khai trừ, nếu không phải tôi kêu ông ngoại giúp anh một tay, anh đã sớm cuốn gói về với ông bà rồi. - Thật sao? Tùy Qua tỏ vẻ cảm kích và hạnh phúc, có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy nhớ thương, hơn nữa còn yên lặng giúp đỡ, đó là chuyện vinh quang đến thế nào chứ. - Cho nên, bây giờ là anh đang thiếu nợ tôi. Cô gái xinh đẹp nói. - Được, coi như tôi nợ cô, ân nhân tỷ. Tùy Qua gật đầu nói: - Cô yên tâm, con người tôi nhất định có ơn tất báo, cho dù phải lấy thân....Đúng, cho dù gặp nguy hiểm cũng không sợ. - Không cần khoa trương như vậy. Cô gái xinh đẹp nói: - Ông ngoại tôi bị bệnh đau lưng rất nghiêm trọng, nằm trong bệnh viện rồi, cao dán của anh không phải rất linh nghiệm sao, đợi lát nữa đến chữa trị, xem như hết nợ. - Vậy còn chờ cái gì, nhanh đến bệnh viện thôi. Tùy Qua nói, nhắc nhở cô gái xinh đẹp nhanh khởi động xe, sau đó lại hỏi một câu: - Xin hỏi ân nhân tỷ, cô tên là gì? - Đường Vũ Khê! Cô gái xinh đẹp chợt nhấn chân ga, chiếc xe Porsche nhanh chóng lao đi như bão tố. Bệnh viện nhân dân thứ ba thành phố Đông Giang. Phòng điều trị đặc biệt khoa hồi phục. Trong phòng bệnh, có một vị lão nhân tóc trắng xoá đang nằm trên giường truyền dịch, ánh mắt thâm thúy, lóe lên ánh sáng trí tuệ. Hắn thấy Đường Vũ Khê và Tùy Qua nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, thoáng mỉm cười nói: - Tiểu Khê, làm sao cháu lại dẫn "cỏ dại ca" của Đông Đại chúng ta tới đây? - Thật không ngờ, tôi lại nổi tiếng như vậy. Tùy Qua mặt dày cười nói, nhìn kỹ lão nhân trên giường, sau đó cả kinh nói: - Ngài thật sự là Hứa Hành Sơn, Hứa giáo sư sao? Tùy Qua kích động không phải không có đạo lý Trong các giáo sư của Đông Đại, vị giáo sư có tư cách già nhất, được tôn kính nhất, chính là vị Hứa Hành Sơn, Hứa giáo sư này. Trong lòng Tùy Qua, vị giáo sư này là một người đáng được mình tôn kính thật sự. Hứa Hành Sơn là chuyên gia nông nghiệp sớm nhất của Trung Quốc mới, đồng thời cũng là một lão chuyên gia cần cù chăm chỉ, vô tư cống hiến, mới giải quyết vấn đề kiếm sống của của mười tỷ nhân khẩu Hoa Hạ, Tùy Qua tôn kính tự đáy lòng.
Y TIÊN THIỂU Tác giả: Vô Tục Chương 28: Oan Gia Ngõ Hẹp Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Hiện giờ, mặc dù Hứa Hành Sơn đã về hưu, nhưng hắn vẫn là viện sĩ suốt đời của khoa, của học viện. Nhưng một lão giáo sư tôn kính như vậy, hôm nay lại nằm trên giường bệnh, chịu sự hành hạ của đủ loại bệnh tật. - Đương nhiên là đúng, chẳng lẽ còn có ai dám giả mạo ông ngoại tôi sao? Đường Vũ Khê đứng bên cạnh, đưa mắt háy Tùy Qua một cái, sau đó nói với Hứa Hành Sơn: - Ông ngoại, cháu kêu Tùy Qua tới trị bệnh cho ông. Thuốc dán tổ truyền nhà hắn rất linh nghiệm, vừa dán lên đã thấy đỡ đau. - Vậy sao? Hứa Hành Sơn ngạc nhiên nói: - Không ngờ "cỏ dại ca" không chỉ trồng cỏ giỏi, mà còn làm nghề y. - Chỉ biết chút chút mà thôi. Ở trước mặt Hứa Hành Sơn, Tùy Qua vẫn rất khiêm nhường. - Nếu Tiểu Khê tín nhiệm cậu như vậy, vậy tôi cũng tin tưởng cậu. Hứa Hành Sơn quyết đoán nói: - Tiểu Khê, kêu y tá tới rút ống dịch đi. Đường Vũ Khê nhấn nút màu đỏ trên đầu giường, rất nhanh một vị tiểu muội muội y tá mặc đồng phục hồng phấn đi đến, nghe thấy Hứa Hành Sơn muốn rút kim truyền dịch, bất luận như thế nào nàng cũng không chịu, dưới sự kiên trì của Đường Vũ Khê, không thể làm gì khác hơn là gọi y tá trưởng Lý Minh Ý qua. Khi vị bác sĩ Lý kia tiến vào phòng bệnh, Tùy Qua và Đường Vũ Khê rất ăn ý liếc nhìn nhau, trong mắt bao hàm ý tứ: Thế giới này thật là nhỏ! Thì ra, vị bác sĩ Lý Minh Ý Lý này lại chính là vị bác sĩ trẻ tuổi so tài với Tùy Qua trên chuyến xe lửa lần trước. Đúng là "oan gia ngõ hẹp". Lý Minh Ý đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tùy Qua và Đường Vũ Khê, cũng hết sức kinh ngạc. Lần trước trên xe lửa, bác sĩ Lý tuổi trẻ tài cao bị Tùy Qua làm cho nhục nhã, chuyện này đối với hắn mà nói, quả thực là vô cùng mất mặt, cho nên bác sĩ Lý làm sao quên được tên đại cừu Tùy Qua. - Thì ra là tiểu tử này ở đây quấy rối! Lý Minh Ý vừa nhìn thấy Tùy Qua, trong mắt đã bắn ra tia cừu hận: - Nơi này là bệnh viện, nếu cậu dám tham dự vào trị liệu của bác sĩ, tôi sẽ gọi an ninh mời cậu ra ngoài! - Đây là yêu cầu của bệnh nhân, không phải tôi muốn tham dự. Tùy Qua bình thản nói. Với đạo hạnh hiện giờ của Tùy Qua, căn bản sẽ không xem Lý Minh Ý ra gì. Lý Minh Ý thấy Tùy Qua không phục, đành phải khuyên Hứa Hành Sơn : - Hứa giáo sư, căn bệnh đau thắt lưng này của ngài là bệnh cũ rồi, nhất định phải kiên trì trị liệu, đừng nghe lời sàm ngôn, bỏ dở nửa chừng. Phương thức trị liệu mà bệnh viện chúng tôi an bài cho ngài, đều dựa trên thành quả khoa học, nếu bây giờ ngài từ bỏ trị liệu, tiếp nhận cách chữa trị của đám lang trung giang hồ, rất có thể khiến bệnh tình nặng thêm. . . - Rút ra. Hứa Hành Sơn quả quyết nói, một khi hắn đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Huống chi, giữa Lý Minh Ý và Đường Vũ Khê, Hứa Hành Sơn đương nhiên phải tin cháu ngoại của mình hơn. Còn nữa, chính Hứa Hành Sơn cũng có ấn tượng rất tốt đối với tiểu tử "Cỏ dại ca" này, cho rằng hắn là một thanh niên thành thật. Lý Minh Ý vốn muốn mượn cơ hội này dạy dỗ Tùy Qua , nhưng không ngờ vị bệnh nhân này căn bản không phối hợp, không khỏi có chút nóng nảy, lại nói: - Hứa lão, ngài là một nhà khoa học, nên biết y học giống như khoa học, đều là học vấn vô cùng nghiêm cẩn, không được làm loạn. - Đủ rồi. Hứa Hành Sơn không chút khách khí cắt lời Lý Minh Ý: - Tôi là nhà khoa học, nhưng cũng không có nghĩa tôi hoài nghi tất cả y học truyền thống. Huống chi, đây đã là lần thứ chín tôi vào bệnh viện của các vị với cùng một căn bệnh, cho nên tôi thật sự mất đi lòng tin với phương pháp trị liệu của các vị. - Nhưng..... Lý Minh Ý tựa hồ cố gắng khuyên ngăn. - Rút ra! Hứa Hành Sơn hừ lạnh nói, nếu như không phải di động thân thể sẽ sinh ra đau đớn kịch liệt..., chỉ sợ hắn đã đích thân nhổ kim tiêm trên cổ tay rồi. Lý Minh Ý không dám khăng khăng, đành phải để y tá nhổ kim tiêm trên cổ tay Hứa Hành Sơn, sau đó nói với Tùy Qua: - Tiểu tử, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ? Nhưng, nếu các vị đã cố ý như thế, sau này bệnh tình chuyển biến xấu đều không có bất cứ quan hệ gì với bệnh viện. - Yên tâm, tôi lập tức đi làm thủ tục xuất viện. Đường Vũ Khê tựa hồ cũng không muốn nói nhảm với Lý Minh Ý, nàng nhìn Tùy Qua nói: - Đợi tôi làm xong thủ tục xuất viện, hi vọng anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ngoại tôi. - Yên tâm, không có gì khó. Tùy Qua lộ ra một nụ cười tự tin với Đường Vũ Khê . Đường Vũ Khê ra khỏi phòng bệnh, Lý Minh Ý cũng không có ý tứ rời đi. Mặc dù biết thuốc cao dán của Tùy Qua có chút tà môn, nhưng Lý Minh Ý thật sự hi vọng Tùy Qua thất bại, như vậy hắn có thể chế ngạo, bêu xấu Tùy Qua một phen, tìm lại thể diện bị mất lần trước. Chẳng qua là, Tùy Qua sẽ cho hắn cơ hội sao? Tùy Qua không để ý đến Lý Minh Ý, mở ba lô, lấy ra một tờ thuốc cao dán, sau đó nói với Hứa Hành Sơn: - Hứa giáo sư, bây giờ tôi sẽ dán một miếng cao, nhiều lắm là mười lăm phút, ngài có thể xuống giường hoạt động. - Thuốc cao dán? Hứa Hành Sơn hơi có chút kinh ngạc nhìn miếng cao dán đen thui trong tay Tùy Qua, sau đó đột nhiên cười nói: - Không sao, chỉ cần có thể chữa bệnh, đó chính là tốt thuốc! - Tấm lòng của ngài lớn hơn Đường tiểu thư. Tùy Qua nói, nhớ tới lúc ấy Đường Vũ Khê ở trên xe lửa bài xích thuốc cao dán của mình, cảm thấy rất thú vị. Sau đó, Tùy Qua chà xát mạnh miếng cao dán trong lòng bàn tay, kích phát dược lực, xé toang giấy gói, dán vào chỗ lưng đau của Hứa Hành Sơn. - Nóng quá! Trong nháy mắt cao dán được dán lên da, Hứa Hành Sơn không nhịn được thấp giọng hô một tiếng. Thì ra trước đó Tùy Qua chà xát mạnh, tựa hồ đã hoàn toàn chà xát nóng thuốc dán, đây là để kích phát dược lực, tiết kiệm thời gian trị liệu. - Mát quá! Chỉ chốc lát sau, Hứa Hành Sơn lại thấp giọng hô một tiếng. Thì ra dược lực thẩm thấu đến dưới làn da, lại mang đến một loại cảm giác mát lạnh, luồng khí mát lạnh này vừa đến, cảm giác đau đớn nhanh chóng bị đẩy lùi. Năm phút sau, Hứa Hành Sơn đã có thể hơi hoạt động. Lúc trước, hắn chỉ cần khẽ cử động một chút, sẽ thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh. Mười lăm phút sau, Hứa Hành Sơn đã không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào nữa, ốm đau quấy nhiễu bao nhiêu năm qua, tựa hồ hoàn toàn biến mất. Cảm giác như căn bệnh chưa từng xuất hiện. Sau bao nhiêu năm, lúc này Hứa Hành Sơn rốt cục cảm nhận lưng hắn chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy. Tùy Qua và cao dán của hắn không làm Đường Vũ Khê thất vọng, khi Đường Vũ Khê trở lại phòng bệnh, Hứa Hành Sơn đã có thể hoạt động thân thể, hơn nữa còn đang nói cười gì đó với Tùy Qua. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Vũ Khê lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Tùy Qua bắt gặp nụ cười, cảm thấy như xuân phong quất vào mặt, lòng người ấm áp, tựa như gặp được dòng suối róc rách, trong suốt mà tinh khiết giữa mùa hè, nhất thời Tùy Qua thậm chí có chút ngây người.
Y TIÊN THIỂU Tác giả: Vô Tục Chương 29: Cửu Diệp Huyền Châm Tùng. (1) Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Cỏ dại ca, đi thôi. Cho đến khi Hứa Hành Sơn vỗ vai Tùy Qua, hắn mới phục hồi tinh thần, trong đầu vẫn in đậm nụ cười rạng rỡ của Đường Vũ Khê. Chẳng lẽ, đây chính là cảm giác mối tình đầu? Nếu quả thật như vậy, mối tình đầu của bạn học Tùy Qua, tựa hồ cũng muộn hơn người khác. - Xin chờ một lát.... Lúc này, Lý Minh Ý vẫn ở trong phòng bệnh bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt âm tình bất định, sau đó hắn tựa hồ hạ quyết tâm, bái Tùy Qua một cái thật sâu: - Thật xin lỗi, Tùy tiên sinh. Lúc trước tôi quả thật có hoài nghi và thành kiến với thuốc dán của ngài, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hi vọng ngài tha lỗi. - Được rồi, tôi cũng không để ý. Tùy Qua xem thường nói, hắn căn bản không quan tâm đến Lý Minh Ý. - Tôi còn một thỉnh cầu, hi vọng Tùy tiên sinh có thể đáp ứng. Lý Minh Ý lại nói. - Nói đi. Tùy Qua mạnh tự kềm chế ở tính tình. - Hi vọng Tùy tiên sinh bất kể hiềm khích lúc trước, có thể đưa cho tôi hai miếng cao dán, mẫu thân của tôi thật ra cũng bị bệnh phong thấp. Lý Minh Ý nói. - Đưa? Mặt mũi ngươi cũng không lớn như vậy! Tùy Qua thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng cười nói: - Đưa ngài hai miếng thuốc dán thật ra cũng không sao, nhưng ngài cũng không thể khiến tôi hao vốn? Thuốc dán của tôi giá vốn năm trăm, hai miếng một ngàn đồng. Trong mắt Lý Minh Ý hàn quang chợt lóe, sau đó mỉm cười lấy ví ra, rút từ bên trong ra một ngàn đồng đưa cho Tùy Qua. Tùy Qua hớn hở nhận lấy, ném hai miếng thuốc dán cho Lý Minh Ý, sau đó đưa mắt ngầm nói với Đường Vũ Khê: - Thấy chưa, thuốc dán của tôi cũng không phải loại chín đồng chín là có thể mua được . Đường Vũ Khê bĩu môi, nhưng không nói gì. Hứa Hành Sơn ở trong một khu biệt thự cách giáo khu không xa, dựa vào rừng núi, hoàn cảnh sinh thái tự nhiên xung quanh vô cùng tốt, đây đại khái cũng là nguyên nhân Hứa Hành Sơn lựa chọn chỗ này làm nơi dưỡng lão. Nhận được lời mời nhiệt tình của Hứa Hành Sơn, Tùy Qua đến nhà Hứa Hành Sơn làm khách. Thật ra, cho dù Hứa Hành Sơn không nhiệt tình mời, Tùy Qua cũng quyết định mặt dày đến một chuyến, nhất định có thể gia tăng cơ hội gặp gỡ Đường Vũ Khê, hơn nữa nếu tạo dựng được quan hệ tốt với Hứa Hành Sơn, hiển nhiên sẽ rất có tác dụng. Hứa Hành Sơn tựa hồ là một người yêu hoa, trước cửa hay sau lưng biệt thự đều là vườn hoa. Ấn tượng của hắn đối với bạn học Tùy Qua tựa hồ không tệ, cho nên sau khi mời về nhà, việc làm đầu tiên chính là dẫn Tùy Qua đi thưởng thức hoa viên của hắn, Đường Vũ Khê cũng đành phải đi theo. Hứa Hành Sơn hiển nhiên đã tốn không ít tiền của và công sức vào hoa viên của mình, thậm chí còn có chút xa hoa: toàn bộ kết cấu inox, máy quang hợp ánh sáng công nghệ cao, máy điều khiển độ ẩm tự động. . . Chi phí tuyệt đối đắt giá hơn đồ dùng và thiết bị trong nhà hắn. Trong vườn hoa của Hứa Hành Sơn, phần lớn đều là hoa cảnh và bồn cảnh, còn có một số loại thực vật dây leo. Nhìn các chủng loại hoa cỏ, chứng tỏ hắn căn bản không còn làm nghiên cứu nông nghiệp nữa, hoàn toàn nhàn hạ thoải mái. - Tiểu Tùy, tôi biết cậu có một tước hiệu là "cỏ dại ca", điều này nói rõ cậu làm vườn nuôi cảnh rất có bản lĩnh. Hứa Hành Sơn nói: - Cậu nói xem, những hoa cảnh này của tôi trồng như thế nào đây? - Chuyện này. . . Ngài nói thật hay nói đùa? Tùy Qua hỏi. - Đương nhiên là thật. Hứa Hành Sơn nói: - Lão đầu tử này không phải loại người chỉ thích nghe nịnh nọt. - Vậy tôi cứ việc nói thẳng rồi. Tùy Qua nói: - Trong mắt tôi, số hoa cảnh ngài trồng thật sự không ra gì. - Anh nói nhảm! Đường Vũ Khê vội vàng phản bác: - Ông ngoại tôi là chuyên gia nông nghiệp đứng đầu cả nước, hoa cảnh trồng được không ra gì là sao! Tùy Qua cười nói: - Kiến thức chuyên nghiệp của Hứa giáo sư, đương nhiên không cần chất vấn, cũng khiến tôi rất kính nể. Nhưng làm vườn trồng cây và đào tạo, trồng trọt cây nông nghiệp là hai chuyện khác nhau, Hứa giáo sư làm vườn trồng cảnh nhất định chưa được mấy năm. Trạng thái sinh trưởng của những hoa cảnh này, trong mắt tôi, chỉ có thể xem là tài nghệ rất bình thường. - Tốt! Hứa Hành Sơn sảng khoái nói: - Tiểu tử cậu không tệ, dám nói thật với tôi. Lúc trước những học sinh, bằng hữu của tôi tới đây, tôi biết bọn họ chỉ nói những lời dễ nghe, thật ra ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy những hoa cảnh này chưa ra hình dáng gì. Tôi so sánh với những hoa cảnh trên thị trường, quả thật không bằng những hoa cảnh người ta trồng. - Chuyện này là đương nhiên. Tùy Qua nói: - Hứa giáo sư ngài nên xem qua các loại sách hướng dẫn chăm sóc hoa cảnh, có kiến thức lý luận phong phú rất tốt, nhưng kiến thức không thể thay thế được kinh nghiệm, ngài muốn trồng hoa đẹp, còn phải tích lũy thêm kinh nghiệm mới được. - Đúng vậy, kiến thức không thay thế được kinh nghiệm. Hứa Hành Sơn gật đầu, sau đó nói: - Nào, tới đây xem bảo bối của tôi. Bảo bối mà Hứa Hành Sơn nói, thật ra chính là một chậu hoa cúc. Hắn dẫn Tùy Qua tới trước một giàn hoa bằng gỗ rất tinh xảo, trên giàn hoa được đặt chỉnh tề mười mấy bồn hoa cúc, những bông hoa cúc này sinh trưởng cũng không tệ, có một số đã ra nụ. Nhưng bồn hoa cúc cao nhất trên giàn hoa lại có chút không ổn, mặc dù đã mọc ra một nụ hoa đan xen bạch hồng lớn khoảng ngón cái, nhưng nụ hoa còn chưa nở rộ đã có vẻ héo rũ, thân hoa phía dưới cũng hơi cong, toàn bộ phiến lá đều có vẻ ỉu xìu. - Ài, một lão bằng hữu nghe nói bây giờ tôi thích trồng hoa nuôi cỏ, đặc biệt gửi qua bưu điện cho tôi mấy hạt giống hoa cúc, kết quả trồng thành công được một cây. Cây sắp sửa nở hoa, chỉ chớp mắt lại có vẻ bệnh, giống như không sống nổi. Mà tôi lại hẹn mấy người bạn trong giới khoa học một thời gian ngắn nữa tới thưởng cúc, nếu chậu cây này cũng chết, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Vuốt chậu hoa, Hứa Hành Sơn đau lòng nói. Tùy Qua nhìn kỹ gốc hoa cúc này, kinh ngạc nói: - Ồ, đây không phải là "Đan Phượng Ẩm Tuyết" cúc của Hoàng Sơn sao? Không ngờ, bây giờ vẫn còn có. Lúc này đến phiên Hứa Hành Sơn kinh ngạc. Tùy Qua chỉ nhìn mấy lần, đã nhận ra đây là tuyệt phẩm "Đan Phượng ẩm tuyết" trong cúc, quả nhiên không đơn giản. Phải biết rằng, loại hoa cúc này, chỉ sinh trưởng trên vách núi hiểm trở của Hoàng Sơn, kiêu ngạo uống sương tuyết, nghe đồn đã tuyệt chủng. Rất nhiều người đừng nói là gặp qua, sợ rằng ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe thấy. Ngay cả khi gốc hoa cúc này nở hoa, cũng không có mấy người nhận ra. Hứa Hành Sơn muốn mời bằng hữu tới thưởng cúc, vốn là tính toán để cho các bằng hữu phán đoán lai lịch của loại hoa cúc này, làm trò tiêu khiển. Hứa Hành Sơn nào biết rằng, trong Thần Nông tiên thảo bí quyết có một loại thuật pháp tên là "Linh thảo tứ chẩn thuật", có thể chẩn đoán được tập tính, dược tính, linh tính và bản tính của bất kỳ loại cỏ cây nào, thậm chí dựa vào môn thuật pháp này, có thể bồi dưỡng một số cỏ dại, dược thảo có linh tính thành linh thảo chân chính.
Y TIÊN THIỂU Tác giả: Vô Tục Chương 30: Cửu Diệp Huyền Châm Tùng. (2) Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Cho nên, nhận biết lai lịch của một loại cỏ cây, chữa trị vài cọng hoa cỏ, quả thực dễ như trở bàn tay. Kinh ngạc trong chốc lát, nhất thời lòng tin của Hứa Hành Sơn đối với Tùy Qua cũng tăng lên nhiều, vội vàng hỏi: - Tiểu Tùy, ánh mắt của cậu thật là lợi hại, có phải có cách chữa trị gốc hoa cúc này hay không? Tùy Qua nói: - Có mấy phần nắm chắc. Nhưng, tôi phải kiểm tra trước, xem xét cẩn thận. - Được. Nhưng cậu cẩn thận một chút, nó đã rất yếu ớt rồi. Hứa Hành Sơn khẩn trương nói. Tùy Qua dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống phần thân của hoa cúc, sau đó lại chạm vào phiến lá, dáng vẻ y hệt như bác sĩ đang bắt mạch cho bệnh nhân. Sau đó, hắn nhặt một chút bùn đất trong chậu hoa, hỏi: - Bùn đất trong chậu hoa, hẳn lấy từ Hoàng Sơn? Hứa Hành Sơn gật đầu, trong lòng có chút hoảng sợ, nói: - Làm sao cậu biết được? Tùy Qua cười nhạt, nói: - Nếu bùn đất không phải lấy tại chỗ, căn bản không có cách nào khiến nó mọc rễ nẩy mầm. Vị bằng hữu kia nhất định biết điểm này, mới gửi những bùn đất này qua bưu điện cho ngài. - Đúng là như thế. Hứa Hành Sơn đã vô cùng tin tưởng Tùy Qua, lại nói: - Vậy rút cuộc nên chữa trị như thế nào? - Gốc hoa cúc này, căn bản không có bệnh. Tùy Qua thốt ra một câu kinh người: - Nó chỉ là không có tinh thần mà thôi! - Không có tinh thần? - Đúng. Tùy Qua tiếp tục nói: - Cây hoa cúc này tên là Đan Phượng ẩm tuyết. Màu sắc và hình dáng của nó khi nở hoa, uyển chuyển như Đan Phượng ngẩng đầu. Ẩm tuyết, chính là nói khí khái của nó, chỉ sau khi ngậm sương uống tuyết, nó mới có thể nở đẹp hơn! Cho nên mới có câu nói "thu cúc ngạo sương, Đan Phượng uống tuyết". Độ ẩm của vườn hoa này rất thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng, nhưng cũng ngăn cách với phong sương mưa móc, nếu là loại hoa cúc khác, trong hoàn cảnh này tự nhiên sẽ nở rất tươi đẹp. Nhưng loại hoa cúc này thì không, nếu không nó cũng không được gọi là tuyệt phẩm trong cúc, đứng hàng trên của thập đại danh cúc như "Lục Mẫu Đơn", "Hoàng Thạch Công", "Ngọc Hồ Xuân". Muốn để nó nở rộ, nhất định phải để nó trải qua phong sương mưa móc, hoa viên phòng ấm sẽ chỉ làm hao mòn tinh thần và khí phách của nó. Như vậy cũng giống như lồng gà, vĩnh viễn không nuôi ra hùng ưng chân chính. - Thật đúng là nghe một lời của vua, còn hơn mười năm đọc sách. Hứa Hành Sơn thoải mái tiếp thu nói: - Tiểu Tùy, thật không ngờ, cậu lại hiểu biết nhiều như vậy. Lồng gà không nuôi được hùng ưng chân chính, lời này thật sự có lý, xem ra cậu quả nhiên có thiên phú ở phương diện chăm sóc hoa cảnh. . .Vậy theo như cậu nói, chỉ cần đặt nó ở ngoài trời là được đúng không? Khuôn mặt Đường Vũ Khê có chút biến động, lần đầu cảm giác tên "Tiểu sắc lang" này tựa hồ cũng có nội hàm, đối với lời nói của Tùy Qua, nàng cũng đặc biệt lưu ý. Tùy Qua gật đầu nói: - Đúng, trên căn bản, đặt nó ngoài trời là được. Nhưng còn phải cho nó thêm chút thổ nhưỡng thích hợp mới được. Nếu Hứa giáo sư tin tưởng tôi, để tôi đi tìm loại bùn đất đó cho ngài. - Vậy đi. Ngài chờ ở đây, tôi đi tìm bùn đất thích hợp. Tùy Qua nói. - Để Tiểu Khê đưa cậu đi. Hứa Hành Sơn nói. Ước chừng sau nửa giờ, Tùy Qua trở lại, mang về một bọc đất nhỏ màu sắt đen. Khi Tùy Qua bỏ bùn đất vào trong chậu hoa, Hứa Hành Sơn ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt. - Tiểu Tùy, đây là bùn đất gì, làm sao lại có mùi thơm như vậy? Hứa Hành Sơn ngạc nhiên nói. - Hứa giáo sư, có lẽ ngài ngửi thấy mùi hoa đấy. Tùy Qua cười nói, lấy tay san đều bùn đất trong chậu hoa. Những bùn đất màu sắt đen này, thật ra chính là thổ nhưỡng do ngân âm linh thiện tạo thành. Kể từ khi thu phục được con con giun ngân âm này, Tùy Qua đã nuôi nó trong một hộp sắt trên sân thượng, bên trong bỏ một chút bùn đất. Bởi vì thời gian đã lâu, những bùn đất này đương nhiên sẽ lây dính linh khí của ngân âm linh thiện, từ từ biến thành linh nhưỡng. - "Đan Phượng ẩm tuyết", hoa cúc như vậy, có thể nói là tuyệt phẩm trong cúc, không chỉ có khí khái, còn có linh tính. Sở dĩ loại hoa cúc này chỉ sinh trưởng ở vách đá hiểm trở trên Hoàng Sơn, đó là vì bọn chúng không chỉ cần chất dinh dưỡng trong bùn đất tẩm bổ, mà càng cần linh khí trong thiên địa thấm vào. Chỉ có ở danh sơn, nơi hiểm trở, bọn chúng mới có thể hấp thu đầy đủ linh khí. Thổ nhưỡng của Hoàng Sơn, cố nhiên có một chút linh khí, nhưng cũng không tính là linh tính. Tùy Qua đặt linh tính vào trong chậu hoa, chính là để cho cây hoa cúc này có thể hấp thu đầy đủ linh khí. Có linh khí tẩm bổ, lại trải qua phong sương mưa móc, gốc cây "Đan Phượng ẩm tuyết" này, dĩ nhiên sẽ nở rất khí khái, diễm lệ vô song. - Được rồi, bây giờ có thể tùy tiện đặt nó ở ngoài trời rồi. Hứa giáo sư, định đặt nó ở đâu? Tùy Qua hỏi Hứa Hành Sơn. - Đặt trên bãi cỏ ở dưới, không ổn. Phòng bếp. . . không ổn, hay là đặt trên ban công phòng ngủ của tôi. Hứa Hành Sơn suy nghĩ liên tục, mới đưa ra quyết định. Vì vậy, Tùy Qua giúp Hứa Hành Sơn ôm chậu hoa mang lên trên ban công phòng ngủ của hắn. Sau khi đặt bồn hoa xuống, Hứa Hành Sơn ngắm nghía một hồi, sau đó nói: - Tiểu Tùy, tôi cảm giác cây hoa cúc này, đã có tinh thần so với trước. - Phải không, như vậy là tốt nhất. Tùy Qua nói: - Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi về trước. - Đừng nóng vội. Dù gì cũng phải uống chén trà rồi hãy nói, hôm nay thật đúng là làm phiền cậu. Tiểu Khê, đi pha cho Tiểu Tùy ấm trà, dùng loại trà Long Tĩnh đặc biệt của ông. Hứa Hành Sơn nói, nhất định muốn giữ Tùy Qua lại uống chén trà. Nghe thấy có thể uống loại trà do Đường Vũ Khê đích thân pha, Tùy Qua dĩ nhiên không thể chuyển động bước chân. Hứa Hành Sơn vừa uống trà, vừa nói: - Tiểu Tùy, cậu không biết, kể từ khi bà nhà tôi qua đời, tôi đặt tất cả tinh lực vào những cây cỏ này, nó là niềm vui duy nhất của tôi. Không sợ cậu chê cười, nếu như cây hoa cúc này chết thật..., đoán chừng tôi cũng khổ sở mất mấy ngày. Dù sao cũng là tận tay mình trồng, đương nhiên phải có tình cảm. . . Tùy Qua nhận lấy ấm trà của Hứa Hành Sơn, vừa cầm uống một hơi cạn sạch, liền cảm thấy miệng đầy mùi thơm, Đường Vũ Khê pha trà, quả nhiên là dễ uống. Ánh mắt Tùy Qua nhìn về phía Đường Vũ Khê, đột nhiên ánh mắt của hắn bị một vật nào đó ở góc phòng khách thu hút, ánh mắt thoáng cái sáng lên, giống như phát hiện ra kỳ trân dị bảo gì đó. Thứ hấp dẫn ánh mắt Tùy Qua, là một bức tranh trang trí, được lồng kính. Nhưng nói chuẩn xác, thứ bên trong vốn không phải một bức tranh, mà là một tiêu bản thực vật. Bên trong khung ảnh lồng kính, là một nhánh cây tùng rất cổ xưa, trên đầu có một đám lá thông, khoảng chừng có chín cái. Chín lá thông này dài mảnh hơn lá thông cây tùng bình thường, khoảng chừng dài 15 cm, mũi nhọn cực kỳ bén nhọn. Ly kỳ hơn chính là, những lá thông này tựa hồ rất nặng, mỗi một cái treo buông thõng trên mặt đất, lộ ra vẻ rất đặc biệt . Đây là---Cửu diệp huyền châm tùng! Trong lòng Tùy Qua kinh hãi không dứt.
Y TIÊN THIỂU Tác giả: Vô Tục Chương 31 - 32: Tuyệt Phối. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Cửu diệp huyền châm tùng! Thật sự là Cửu diệp huyền châm tùng! Tùy Qua thầm sợ hãi kêu lên , vì vậy một phần nước trà vẩy vào y phục của hắn. Hứa Hành Sơn thấy Tùy Qua rất có hứng thú với món tiêu bản lá thông đó, liền hỏi: - Tiểu Tùy, cậu thích tiêu bản đó sao? Nếu thích cứ nói, tôi sẽ tặng cậu. - Không được, món tiêu bản này quá đáng giá! Tôi vẫn phải mua. Tùy Qua không đành lòng chiếm chỗ tốt của Hứa Hành Sơn. Nhưng, với thân gia hiện giờ của hắn, sợ rằng dốc hết gia sản cũng không mua được chín cái lá thông này. Cửu diệp huyền châm tùng, là một loại linh thảo thượng phẩm. Khi mới ra đời, trên đầu mỗi cành, có chừng một chiếc lá nhọn, không giống với các cây tùng khác, mật độ lá của huyền châm tùng rất lớn, rất nặng, cho nên mới treo lơ lửng trên mặt đất. Mỗi một lá cây, bất luận là độ cứng hay là sức nặng, cũng hơn cương châm. Cứ năm trăm năm, trên đầu cành của Cửu diệp huyền châm tùng sẽ mọc thêm ra một lá cây, lúc nhiều nhất sẽ mọc ra chín lá. Vào lúc này, cửu diệp huyền châm tùng cũng tu luyện thành yêu thảo, muốn chém đứt lá nhọn đó, cần phải có đại pháp lực, đại thần thông mới được. Có chín cây huyền châm tùng kim châm, lá châm cứng rắn vô cùng, là tài liệu luyện khí tuyệt hảo, có thể luyện chế thành pháp bảo có uy lực cường đại. Nhưng nếu Cửu diệp huyền châm tùng rơi vào tay Tùy Qua, mới được trọng dụng, bởi vì lá châm của huyền châm tùng, phối hợp với châm pháp trong "Linh thảo tứ chẩn thuật", quả thực chính là tuyệt phối! Hay là nói, linh thảo tứ chẩn thuật cần Cửu diệp huyền châm tùng mới có thể phát huy ra uy lực hoàn toàn. - Ài, Tiểu Tùy, cậu lại khách khí với tôi rồi. Hứa Hành Sơn khẽ không vui nói: - Người đến loại tuổi này như tôi, còn để ý đến nhiều tiền hay ít tiền sao? Vật được sử dụng, mới là hạnh phúc tốt nhất. Tiêu bản lá thông này treo ở đó nhiều năm, vẫn không có người nào nhận biết được giá trị của nó, còn cậu có thể nhận ra, có thể thấy được nó thật sự nên thuộc về cậu. Như vậy rất tốt, xem như nó là báo đáp việc cậu chữa bệnh cho tôi và cây hoa cúc kia. - Vậy thì rất cảm tạ ngài. Tùy Qua cảm kích nói, lấy tiêu bản từ trên tường xuống. - Tiêu bản thuộc về cậu. Nhưng, tôi có chút ngạc nhiên vật này rút cuộc có tác dụng gì? Hứa Hành Sơn nói: - Trong mắt tôi, nó chỉ là tiêu bản của một gốc tùng cổ có mấy ngàn năm tuổi mà thôi. Tùy Qua bất giác có chút khó xử, bởi vì hắn không thể nói chuyện linh thảo, tu chân cho Hứa Hành Sơn biết. Sau thoáng do dự, Tùy Qua mới nói: - Thật ra, tôi vẫn theo đuổi học ngành y thuật trung y dân gian, cho nên cũng rất quen thuộc với các loại hoa cỏ, dược liệu. Những lá thông này, có thể sử dụng như ngân châm trong châm cứu, hơn nữa bản thân nó có giá trị dùng như thuốc, cho nên hiệu quả tốt hơn ngân châm rất nhiều. - Thì ra là như vậy. Trung y quả nhiên là bác đại tinh thâm. Hứa Hành Sơn như có điều suy nghĩ nói. - Đúng rồi, tôi muốn hỏi Hứa giáo sư, không biết tiêu bản này là ai đưa cho ngài? Tùy Qua tò mò hỏi một câu. Hứa Hành Sơn ngẩn người, suy nghĩ một lát, sau đó lộ ra nét mặt cổ quái, nói: - Quái, tôi lại không nhớ nổi! - Không nhớ nổi sao? Tùy Qua cũng có chút kinh ngạc. - Đúng vậy. Hứa Hành Sơn nói: - Cậu hỏi như vậy, bản thân tôi cũng có chút kỳ quái, tiêu bản lá thông này thoạt nhìn cũng không phải rất đẹp, nhưng tôi chuyển nhà mấy lần, vẫn giữ lại nó, thật giống như trực giác nói cho tôi biết không thể vứt bỏ nó vậy. - Chuyện này thật là kỳ quái. Tùy Qua suy ngẫm nói. - Có lẽ lớn tuổi rồi, cho nên dễ dàng quên chuyện. Hứa Hành Sơn lại nghi ngờ hỏi: - Vậy bệnh đau thắt lưng của tôi khỏi thật rồi sao? - Chứng bệnh đã mất, nhưng căn bệnh vẫn còn, nếu ốm đau phát tác vẫn cần dán thuốc dán. Tùy Qua nói: - Khi ngài già đi, thắt lưng chịu tổn thương, hơn nữa còn suy giảm tới gân cốt, mặc dù lúc ấy chữa khỏi, nhưng vẫn còn lưu lại gốc bệnh. Hứa Hành Sơn gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt nhớ lại: - Đúng vậy, đây là chuyện xảy ra năm ấy, tôi bị phân phối đến lò gạch cải tạo lao động, có một lần khi lò gạch ra gạch, đống gạch chất ở cửa vừa vặn rơi xuống lưng tôi, đống gạch ấy vừa nặng vừa nóng, trực tiếp đè lưng tôi xuống. Sau đó nhờ có một thầy lang ở quê, dùng nước tiểu đồng tử nhào nặn với một số thảo dược đắp thuốc cho tôi chừng mấy ngày, cuối cùng cũng dần dần bớt đau. Không ngờ, về già lại biến thành căn bệnh đau thắt lưng. - Thật là đáng hận! Đường Vũ Khê căm giận bất bình nói: - Ông ngoại vì quốc gia và nhân dân bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, vậy mà phải chịu những đãi ngộ không công chính, thật là đáng hận! - Đó là bi ai của thời đại. Thật ra đại đa số mọi người đều có lòng thiện lương. Hứa Hành Sơn cũng không oán trời trách đất, chỉ dùng một câu "Thời đại bi ai" hời hợt bỏ qua, tấm lòng rộng lớn, khiến cho Tùy Qua thật sự cảm phục. Mặc dù Tùy Qua chưa từng trải qua thời đại đó, nhưng cũng đã nghe nói một chút, những vất vả Hứa Hành Sơn đã trải qua năm đó, chỉ sợ khó có thể nói hết. - Hứa giáo sư, ngài yên tâm, ngài vì dân vì nước cống hiến lớn lao như thế, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trị tận gốc bệnh cho ngài! Tùy Qua kiên định nói, sau đó, hắn lại cười cười: - Ít nhất, có thể làm cho ngài khỏe mạnh, vui vẻ trồng hoa nuôi cỏ, hưởng thụ thú điền viên. - Đúng vậy, hơn nửa đời người của tôi đều ở trong phòng thí nghiệm và đồng ruộng, nhưng mấy năm trước chỉ biết nghiên cứu, chưa bao giờ cảm nhận được thú điền viên chân chính. Bây giờ về già, trở thành một nông dân chuyên trồng hoa, mới xem như cảm nhận được tâm tình điền viên chân chính. Hứa Hành Sơn lại cười nói. - Tùy Qua, thuốc dán của anh không phải chỉ dán một miếng là linh nghiệm sao, làm sao vẫn không thể trị tận gốc căn bệnh của ông ngoại tôi? Đường Vũ Khê hừ một tiếng: - Có phải muốn nghĩ cách kiếm tiền của chúng tôi không? - Trời ạ, trong lòng cô tôi là một con buôn xấu xa như vậy sao? Tùy Qua bất bình kêu lên. - Còn nói mình không phải con buôn, lúc trước trong bệnh viện, không phải anh bán hai miếng thuốc dán cho người ta với giá một ngàn đồng à. Đường Vũ Khê nói: - Còn nữa, lúc trên xe lửa, không phải anh cũng thu của tôi chín mươi chín đồng sao. - Tổ huấn nhà chúng ta có nói: gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ. Tùy Qua nghiêm trang nói: - Vị bác sĩ Lý kia, là tiểu quỷ, cho nên phải bán giá đó; cô là người đẹp thành phần tri thức, dĩ nhiên phải bán giá đấy. - Vậy chín đồng chín là chuyện thế nào? Đường Vũ Khê hỏi. - Sinh hoạt phí của học sinh ở trường đều là cha mẹ cho, đương nhiên không thể thu giá cao. Cho nên, chín đồng chín là giá của dân. Tùy Qua nói: - Ở quê, chúng tôi bán cho thôn dân bình thường với giá như vậy. - Giá dân, giá quỷ, giá người. Nhà anh làm nghề y, thật đúng là có chút thú vị. Giọng nói của Đường Vũ Khê có chút khen ngợi. - Không có cách nào, chúng tôi cũng chỉ là thuận theo thời đại. Tùy Qua nói: - Xã hội bây giờ chính là như thế, đồng dạng một món dồ, dân mua giá khác, quan mua giá khác. - Đúng vậy, công bằng chân chính, muốn thực hiện công bằng chân chính, nói dễ hơn làm! Hứa Hành Sơn cảm thán một tiếng: - Nhưng ngươi làm nghề y như các cậu nhìn người mà định giá, thật sự không tồi. Nguyện vọng của tôi khi còn trẻ, là muốn người trong thiên hạ đều có thể ăn cơm no; bây giờ, mặc dù quốc gia giàu có rồi, nhưng không biết khi nào mới có thể thực hiện ước vọng để người trong thiên hạ đều có thể ở nhà tốt, được khám bệnh. - Dù sao là người trong phàm giới, cảnh giới chính là khác nhau! Tùy Qua vui lòng tiếp thu nói, giống như bị cuốn hút: - Hứa lão, ngài yên tâm, tâm nguyện để người trong thiên hạ đều được khám bệnh của ngài, cứ giao cho người trẻ tuổi chúng tôi hoàn thành! Nhưng nguyện vọng mọi người được ở nhà tốt, sợ rằng chỉ có thể giao cho chủ nhân vạn năng hoàn thành. - Đúng là đồ mặt dầy! Đường Vũ Khê nói: - Để người trong thiên hạ đều được khám bệnh, anh cho mình là ai. - Tôi chính là tôi! Tùy Qua tràn đầy tự tin nói: - Bằng không đánh cuộc đi, nếu tôi có thể làm được thì sao? - Đánh cuộc gì? Đường Vũ Khê hỏi. - Nếu tôi có thể làm được, cô phải làm vợ tôi! Thế nào? Tùy Qua bật thốt nói. Hứa Hành Sơn và Đường Vũ Khê đồng thời sững sờ. Nhất là Đường Vũ Khê, lại càng đỏ mặt. Hồi lâu, Đường Vũ Khê mới giẫm chân cáu giận nói: - Anh....anh đúng là mồm thối! Nàng thẹn thùng nhưng lại càng đáng yêu, thấy vậy bạn học Tùy Qua cũng có chút ngây người. Hứa Hành Sơn không đành lòng nhìn cháu ngoại của mình lúng túng, ha ha cười nói: - Người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận. Nhưng, phương thức biểu đạt của Tiểu Tùy cậu hình như cũng quá trực tiếp, chí ít cậu cũng nên mang một bó hoa hồng tới đây. Chưa hết, Hứa Hành Sơn lại bồi thêm một câu: - Dĩ nhiên, nếu Tiểu Tùy cậu thật sự có bản lĩnh, tôi sẽ gả cháu ngoại mình cho cậu. - Ông ngoại! Đường Vũ Khê háy Hứa Hành Sơn một cái. Hứa Hành Sơn cười nói: - Hôm nay tôi thật sự rất cao hứng. Tiểu Tùy, người trẻ tuổi có kiến thức, có trình độ như cậu hiện giờ không nhiều, sau này rãnh rỗi cậu cứ tới đây, cứ xem đây như nhà mình. Không phải thuận tiện sao, tôi cũng có thể trao đổi một số kinh nghiệm làm vườn trồng cây. - Được, tôi nhất định sẽ thường lui tới. Tùy Qua nói, cho dù vì Đường Vũ Khê, hắn nhất định phải thường tới. Sau đó, tâm niệm Tùy Qua thoáng động, nói với Hứa Hành Sơn: - Hứa lão, tôi muốn nhờ ngài giúp một việc, là việc riêng. - Đúng là người biết lợi dụng! Đường Vũ Khê hừ nói. - Nói đi, chỉ cần không phải chuyện trái với nguyên tắc là được. Hứa Hành Sơn nói. - Học viện nông nghiệp chúng ta không phải có rất nhiều phòng ấm rạp ư, không ít trong số đó là phòng hoang phế. Tùy Qua nói: - So với để hoang phế ở đấy, chi bằng lấy một cái cho tôi dùng, không biết có được hay không? - Được, tại sao không được. Hứa Hành Sơn nhanh chóng đáp ứng: - Nhưng tôi có chút tò mò, cậu định dùng nó làm gì? - Trồng dược thảo. Tùy Qua nói. - Dược thảo? Dược thảo gì, tới cửa hàng thuốc bắc không mua được sao. Hứa Hành Sơn hơi kinh ngạc. - Ông nội tôi thường nhắc tới một câu: rượu ở phía trước, thuốc ở trên đầu. Kết hợp hai thứ này với nhau, kết quả dược hiệu như thế nào, mấu chốt quyết định nằm ở dược tính của dược thảo. Cho nên, có một số phương thuốc rõ ràng không thành vấn đề, nhưng hiệu quả chưa chắc như dự tính. - Đúng. Gia gia cậu giải thích rất có lý. Hứa Hành Sơn gật đầu nói: - Nghe nói dược liệu thời xưa, phần lớn là người hái thuốc hái từ trong núi, còn dược thảo bây giờ, phần lớn đều do người trồng mà thành, dược hiệu chênh lệch rất lớn. Cho nên, cậu tính toán tự trồng một số dược thảo, thay đổi khác biệt trong chuyện này? - Đúng vậy. Tùy Qua gật đầu nói. - Suy nghĩ này của cậu rất hay, nhưng sợ rằng áp dụng không dễ dàng. Hứa Hành Sơn nói, hắn không biết Tùy Qua có Thần Nông tiên thảo bí quyết trong tay, cho nên khó tránh khỏi có chút nghi ngờ vào năng lực của Tùy Qua. - Tôi muốn thử xem. Tùy Qua kiên quyết nói. - Được. Trẻ tuổi chính là như vậy, có thể trải nghiệm, có thể mạo hiểm. Hứa Hành Sơn nhìn hắn tán thưởng: - Chuyện này tôi nhất định toàn lực ủng hộ! - Vậy thì đa tạ Hứa lão rồi. Tùy Qua thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy cáo từ. - Để Tiểu Khê lái xe đưa cậu về. Hứa Hành Sơn nói. - Được rồi, lúc cô ấy lái xe đưa tôi đi, cũng khiến không ít người hiểu lầm. Tùy Qua nhìn Đường Vũ Khê cười nói. Đường Vũ Khê biết Tùy Qua đang suy nghĩ gì, hừ lạnh nói: - Cháu không rảnh đưa hắn! Tùy Qua cười ha hả, đứng dậy rời khỏi. - Tiểu Khê, ông cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ. Hứa Hành Sơn nhìn theo bóng lưng Tùy Qua nói: - Cháu cảm thấy thế nào? - Không thể nào. Đường Vũ Khê khẽ thở dài một tiếng. - Hình như cậu ấy nhỏ tuổi hơn cháu. Hứa Hành Sơn nói, giọng nói lại chuyển: - Nhưng bây giờ không phải đang lưu hành kiểu tình cảm chị em sao? - Không phải như vậy! Đường Vũ Khê phản đối, sau đó thần sắc buồn bã nói: - Đối với cháu mà nói, tình cảm là một thứ xa xỉ. Hứa Hành Sơn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất, thở dài một hơi. Buổi sáng ngày thứ hai, Tùy Qua nhận được một tờ mời nhận chức vụ và một chiếc chìa khóa. Tờ mời nhận chức vụ này, là phụ tá nghiên cứu đặc biệt cho "Phòng nghiên cứu khoa học nông nghiệp quốc gia của Hứa Hành Sơn", chiếc chìa khóa đương nhiên là chìa khóa của phòng ấm cơ sở đào tạo thực vật. Hiệu suất làm việc của Hứa Hành Sơn quả nhiên kinh người, hơn nữa còn rất chặt chẽ. Nếu như chỉ cấp cho Tùy Qua một phòng ấm, với thân phận sinh viên năm nhất của Tùy Qua, khó tránh khỏi có người nói ra nói vào. Nhưng sau khi ủy nhiệm cho Tùy Qua làm phụ tá nghiên cứu, lại phân phối một phòng ấm cho hắn làm "Nghiên cứu khoa học", cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng khi Tùy Qua đi tới cơ sở đào tạo thực vật, lại bị một phen kinh ngạc. Phòng ấm Hứa Hành Sơn tìm cho Tùy Qua, không sai biệt lắm là căn phòng lớn nhất trong cơ sở, hơn nữa còn từng được tu sửa, không gian rất lớn, khoảng tám trăm mét vuông, hơn nữa xung quanh cũng không thiếu giàn trồng hoa có thể sử dụng. Tóm lại, căn phòng này hoàn toàn vượt qua kỳ vọng của Tùy Qua. Có phòng ấm rồi, Tùy Qua có thể thực hiện kế hoạch của mình. Sau khi nhận được Cửu diệp huyền châm tùng từ chỗ Hứa Hành Sơn, ý nghĩ trong lòng Tùy Qua cũng dần dần thành hình. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải bước từng bước. Trước mắt không phải không có hạt giống linh thảo và cây non, cũng không đủ ngọc thạch sao, vậy trước hết phải bắt tay từ dược thảo. Thần Nông tiên thảo bí quyết dựa theo nguyên khí tích chứa cao thấp của cỏ cây trong thiên địa chia làm năm loại, theo thứ tự là dược thảo, linh thảo, yêu thảo, tiên thảo, thiên thảo.