Chương 60: Bộc lộ ít tài năng. Dịch: B1 Mời đọc "Huynh đệ, phát hỏa lớn như vậy làm gì." Chu Đào lôi Hác Mãnh xuống, nháy mắt ra hiệu cho em họ Chu Minh. Đối phương hiểu ý, lặng lẽ kéo Tôn Nhiêu lên, đi ra ngoài! Sau khi hai người rời khỏi, Chu Đào cười gượng nói: "Vốn định giới thiệu cho ngươi nhận thức một mỹ nữ, thật không ngờ, chưa kịp mở miệng, đã bị ngươi mắng cho chạy!" Hác Mãnh lườm một cái, tức giận nói: "Nữ nhân như vậy, đừng nói là mỹ nữ, cho dù là tiên nữ, ta cũng lười để ý!" "Được rồi, chút việc cỏn con, ngươi cũng không có chuyện gì, bỏ qua đi, cần gì so đo cùng nữ nhân!" Chu Đào vỗ vỗ vai Hác Mãnh, đưa chai bia cho hắn. Hác Mãnh nhận lấy, ngửa đầu nốc một hơi, cười khổ nói: "Ta là loại người như vậy sao, hôm qua ta đã định cho qua chuyện, nhưng ả đê tiện kia không nói lý, yêu cầu ta bồi thường. Ngươi nghĩ xem, là ả va ta, còn bắt ta sửa xe, trời ạ, trên đời nào có sự tình tốt như vậy?" Chu Đào khoác tay lên cổ Hác Mãnh, hạ thấp giọng nói: "Nàng va ngươi, vậy buổi tối ngươi 'Va' nàng a? Bù đắp lại tổn thất không phải là xong sao?". Vừa nói vừa làm động tác ưỡn người. "..." Hác Mãnh cứng họng, chính mình vẫn còn chênh lệch với tên Đại thiếu gia này. Ít nhất mình còn dùng đầu để suy nghĩ, còn nhân gia trực tiếp dùng phần thân dưới, nói trắng ra, chỉ dùng eo nói chuyện. Từ phòng khách đi ra, Chu Minh và Tôn Nhiêu thở phào một hơi, loại cảm giác vừa nãy thật đáng sợ. "Tôn Nhiêu tỷ, lần này ngươi thảm rồi!" Chu Minh chớp chớp mắt, nhẹ giọng doạ. "Ta làm sao?" Tôn nhiêu sửng sốt một chút, không hiểu ý của Chu Minh lắm. "Ngươi cảm thấy bằng hữu của Nhị ca, sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?" Chu Minh nhìn nàng hỏi. Tôn nhiêu trầm mặc, nàng thấy hẳn là không phải việc gì lớn, cùng lắm thì đem xe đạp của hắn sửa lại cho tốt, sau đó nói lời xin lỗi thì mọi việc sẽ ổn thỏa, chỉ là sửa chiếc xe đạp tốn mấy vạn, làm cho nàng tiếc đứt ruột, còn không được, hắn định đối với mình làm gì chứ? "Ông chủ tập đoàn Đại Chu, chính là cha của Nhị ca ta, ngươi nói hắn quen bằng hữu, có thể đơn giản sao? Ngươi xem, tối nay nếu ngươi không đem hắn hầu hạ thoải mái, giúp hắn hết giận, nói không chừng ngày mai..." Chu Minh thêm muối dặm mắm, đương nhiên, nàng chỉ là đang hù người thôi! Lúc nãy trong phòng, Chu Minh cũng hiểu được, hóa ra người Tôn Nhiêu tỷ tỷ mới quen biết này, không phải kẻ tốt lành gì, suýt nữa đã bị nàng ta lừa. Đã như vậy, phải cho nàng chút cảnh cáo mới được, hừ. Tôn nhiêu bị dọa đến nỗi mặt tái mét, run cầm cập nói: "Không đến nỗi như vậy đi!" "Ngươi không tin, vậy ta cũng hết cách rồi, có đến nỗi hay không, người từ từ mà biết!" Chu Minh cố ý nghiêm mặt hừ lạnh nói. "Đừng, em gái ngoan của ta, ngươi nhất định phải giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ cầu ngươi mà!" Tôn nhiêu bị Chu Minh hăm dọa đâm ra hoang mang lo sợ, sóng to gió lớn cô trải qua không ít, nhưng với nhân vật cấp độ cỡ Chu Minh, cũng không đoán được trong hồ lô của nàng bán 'Thuốc' gì! "Ta khẳng định sẽ giúp!" Chu Minh sắc mặt rất nhanh hòa hoãn. Tôn nhiêu ôm cánh tay Chu Minh, nhỏ giọng cầu xin nói: "Vậy ngươi nhanh cho tỷ một chủ ý, làm sao giúp vị thiếu gia kia giảm nhiệt, hết giận ta bây giờ?" Chu Minh nhìn Tôn Nhiêu suy nghĩ một chút nói: "Bộ dáng của ngươi không ổn, đi vào sẽ không gây ấn tượng cho hắn. Đi, ta dẫn ngươi đi trang điểm một thoáng, lát nữa chúng ta giết ngược trở lại!" Nói xong, Chu Minh mang nàng đến khu nhân viên phục vụ làm việc phía trong Đại phú hào! Trong phòng, Chu Đào nhìn về phía chiếc bàn trà thủy tinh công nghiệp bị Hác Mãnh đá văng ra xa, nghi ngờ hỏi: "Mãnh Tử, ta nhớ hồi trước tuy rằng người cũng rất mạnh, nhưng cũng không thể một cước đá cái bàn ra đến tận đó? Lúc nãy, ngươi xài thuốc?" "Cửu tiên hùng đảm hổ cốt dịch kinh đại lực hoàn, ngươi cũng tới thử một viên xem? Bảo đảm một viên thấy hiệu quả!" Hác Mãnh cười nói. "Đệch lại chém, nói rõ đi, chuyện gì xảy ra với cái bàn?" Chu Đào không ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời nói xằng bậy của Hác Mãnh. Hắn từ nhỏ đã yêu thích công phu, môn đạo bên trong so với Hác Mãnh còn tinh tường hơn, lực lượng của một cước kia, không phải người bình thường cứ nổi giận mà gây ra được, cước lực mang theo 'Kình'! "Bàn? Bàn không bị gì a!" Hác Mãnh khuôn mặt ngây ngô không hiểu. Chu Đào đôi mắt đảo liên tục, đấm Hác Mãnh một quyền, nói: "Còn bắt chước ta giả ngu, công phu học từ ai vậy, trước đây chưa từng nghe ngươi nói?" "Công phu gì, ta căn bản chưa từng luyện, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, tên cuồng võ!" Hác Mãnh dở khóc dở cười nói. Chu Đào chỉ vào bàn trà thủy tinh công nghiệp hỏi: "Thế cái bàn kia là sao?Nếu ngươi không có công phu, một cước có thể đem nó đá ra xa bốn, năm mét? Lừa phỉnh ta à." "Thốn kình đi!" Hác Mãnh sửng sốt một chút, cười nói. Hắn thực sự không biết võ, bất quá sau khi phục dụng ' Thuốc biến đổi gien sơ cấp ', khí lực trên người hắn rất lớn, đừng thấy dáng ca cao gầy mà khinh thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều là cơ bắp, cực kỳ lực lưỡng a! "Thôi không hỏi nữa!" Chu Đào hiển nhiên không tin chuyện ma quỷ của Hác Mãnh, tưởng hắn có chuyện bí mật khó nói, cũng không dò hỏi tiếp. Nghĩ một hồi, chỉ vào bàn trà chế tạo bằng thép, nói: "Bàn do ngươi đá đi, ngươi nên có nghĩa vụ vác nó về a?" Hác Mãnh nhún vai, định đứng dậy, cái này có gì khó, vác thì vác, trọng lượng ba, bốn trăm cân đối với hắn không phải là vấn đề! Không đợi Hác Mãnh động, Thiết Ngưu bất ngờ từ ghế salông đứng lên, đi tới, một tay cầm chiếc bàn thép mang về, bày ra chỗ cũ! "Thiết Ngưu ngươi cũng là người luyện võ?" Chu Đào buông ra Hác Mãnh, nhìn Thiết Ngưu hỏi. Thiết Ngưu đứng ở đó, mặt không biểu cảm, so với lúc ở cửa hàng dường như trở thành người khác, trò chuyện với ai trong cửa hàng, trước tiên đều cười ngây ngô hai tiếng, từ khi theo Hác Mãnh vào Đại phú hào, khuôn mặt đông cứng, lạnh lùng thờ ơ, gây cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm, khó có thể tiếp cận! "Không phải, ta trước đây chuyển gạch ở công trường!" Thiết Ngưu lắc đầu, quay lại chỗ cũ ngồi, một góc ghế sô pha cạnh cửa ít thu hút chú ý của người khác. "Mãnh Tử, ngươi làm sao gặp bằng hữu này?" Chu Đào xoay đầu lại, nhìn Hác Mãnh thấp giọng hỏi. "Hắn? Kể ra thì hơi dài..." Hác Mãnh cười ha hả, nói tránh đi: "Tam ca, huynh đệ thật vất vả trông ngóng ngươi trở về, hôm nay ngươi chủ trì , ngươi không thể không chiêu đãi ta a? Cũng không bày vẻ làm gì? Thanh đạm là được, cũng nên có ít thức ăn mặn nga!" "Ngươi còn muốn thức ăn mặn? Ca còn tưởng ngươi luyện Đồng Tử công của phái Thiếu Lâm, kiêng mấy thứ này chứ!" Chu Đào bĩu môi, bất quá vẫn thông qua hệ thống thực đơn kêu phục vụ. Hác Mãnh cười lơ đãng nói: "Tam ca, tối nay chỉ có hai anh em ta?" "Ngươi còn muốn gọi ai vậy!" Chu Đào cười hỏi, Hác Mãnh lắc đầu không nói thêm gì. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 61: Phạm vi nghiệp vụ! Dịch: Tinh Trùng Thượng Não Mời đọc "Bằng hữu này của ngươi không đơn giản a!" Chu Đào cười nói. Lời này nghe thoáng qua thì hờ hững nhưng suy nghĩ kỹ thì chính là để nhắc nhở! Hác Mãnh gật đầu cười, nhìn sang Thiết Ngưu, nghĩ đến đoạn hai người bọn hắn làm sao mà quen biết nhau, lại lắc đầu, mặc dù mình không biết Thiết Ngưu trước kia là hạng người gì, nhưng hắn biết bản thân hắn là người như thế nào. Một tháng trước kia, hắn bất quá chỉ là một gã tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua đồng nát, trên người cũng không có đồ vật gì đáng giá. Nhìn Hách Mãnh tiếp thu nhưng không thèm để ý, Chu Đào cũng không đề cập đến nữa, chuyển đề tài, hỏi: "Gần đây đang làm gì vậy? Vẫn còn tiến hành đại kế buôn bán à?" "Ừ, thu mua đồng nát!" Hác Mãnh cười cười, giơ chai rượu ngửa đầu tu một hớp. Chu Đào cũng biết Hác Mãn trước kia như thế nào. Khi đó hắn không xu dính túi, vay mượn mấy huynh đệ mỗi người 100 NDT, trong tay cầm 700 tệ hỏi mọi người, với chỗ tiền này mình có thể gây dựng được điểm sự nghiệp gì! Lão tứ thuận miệng nửa cười nhạo nửa đùa giỡn, nói: "Chút tiền đó chỉ có thể đi thu mua đồng nát, có lẽ sau mấy năm, ngươi chính là vua đồng nát của Thạch Thành, gia tài bạc tỷ!" Hác Mãnh gật đầu, không nói gì thêm, sau đó cầm 700 tệ bắt đầu ‘đại nghiệp Mua Bán’ của hắn! Sau đấy, ngoại trừ hắn ra thì bảy người còn lại đều thi lên đại học, rời khỏi Thạch Thành. Tiếp sau đó một năm, mỗi người một hướng, ít điện thoại, ít hỏi han, tình cảm theo đó phai nhạt. Chỉ riêng vài người vẫn giữ quan hệ tốt thì mới tiếp tục thường xuyên liên lạc với nhau. Nước chảy chỗ trũng, làm người phải hướng nơi cao mà bước! Ai cũng không sai! "Thế làm ra dạng gì rồi?" Chu Đào cười hỏi. Khi đó gã muốn cấp cho Hác Mãnh thêm ít tiền, để hắn thể hiện được một chút trong lĩnh vực mua bán nhỏ lẻ đó, hoặc là trực tiếp bảo hắn đến làm ở tập đoàn Chu Đại của ông già gã, nhưng Hác Mãnh không đi. Hắn cảm thấy, huynh đệ mà pha trộn lợi ích thì không gọi là huynh đệ nữa rồi. Một nguyên nhân khác, Hác Mãnh cũng là một người tốt! "Cũng khá!" Hách Mãnh ngẫm nghĩ một chút, nói. Chu Đào suy nghĩ, nghiêm chỉnh nói: "Thạch Thành gần đây có một nhà máy may quần áo vừa đóng cửa, bên trong có không ít thiết bị còn mới 6-70%, vẫn có thể sử dụng. Cha ta coi trọng đám đất ở đó nên mua lại toàn bộ nhà máy, kiến trúc trên mảnh đất đều phải phá dỡ, thiết bị vật tư cũng được bán ra, huynh đệ ngươi không phải là mua đồng nát ư, có muốn thầu vụ này không?" Hác Mãnh sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: "Ngon, thầu chứ, dĩ nhiên phải thầu rồi, việc kiếm ra tiền chỉ có thằng ngốc mới không làm. Sau này có đồ đạc gì muốn bán thì cứ trực tiếp tìm ta, từ loại nhỏ như chai lọ, đến loại lớn như máy bay hàng không, tàu sân bay…, chỉ cần là vật còn có chút giá trị thu hồi thì đều ở trong phạm vi nghiệp vụ kinh doanh của huynh đệ này!" "Được đấy, trải qua một năm rốt cuộc đã hiểu ra được vài điều! Ở đời, một mình phấn đấu ra sao cũng không bằng tập thể, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, làm ăn cũng giống như làm người vậy. Ha ha, dĩ nhiên, những lời này cũng là cha ta nói." Chu Đào ha ha cười, vỗ vai Hác Mãnh! Mười phút sau. Cửa phòng bị đẩy ra, một đám ả đào tiến vào, Chu Minh theo ở phía sau, quay trở lại! "Thiết Ngưu huynh đệ nhất thiết đừng khách khí nhé." Chu Đào cười chào hỏi Thiết Ngưu. Hai mỹ nữ dáng điệu không tệ được an bài ngồi xuống bên cạnh Thiết Ngưu. Mỹ nữ trước ngực, khuôn mặt Thiết Ngưu vẫn là vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi tay lại không hề nhàn rỗi chút nào. Thấy vậy, Chu Đào cùng Hác Mãnh trong lòng khẽ cười một tiếng, phải thế mới đúng! Tôn Nhiêu tẩy bớt lớp trang điểm trên khuôn mặt, đổi một đôi giày đế bằng, quần áo trên thân cũng thay bằng một bộ đồ thể thao bình thường, vẻ bề ngoài cùng vóc dáng giống như đã thành người khác, nếu không quen thân thì quả thật chưa chắc sẽ nhận ra nàng. Hác Mãnh cũng bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng bà tám kia bị mình mắng một trận thì hẳn là phải biến đi rồi, thế nhưng hóa ra lại đổi thành một bộ dạng khác, tiếp tục quay trở lại a! Gặp dịp thì chơi, đúng kiểu tuổi trẻ khinh cuồng, rượu làm môi giới, mà điều này cũng không phải biểu hiện cho sự xa hoa, lãng phí! Chu thiếu gọi mấy cô nàng vào đây giao lưu hẳn đều là “hàng” tốt nhất Đại Phú Hào, Hác Mãnh cũng hoàn toàn thả lỏng tinh thần, ôm hai mỹ nữ bên cạnh uống rượu ca hát, không cần biết tên của hai người. Dù sao cũng là sắm vai khách qua đường, ở loại địa phương này, cũng rất ít người dùng tên thật, biết hay không cũng chả sao, gặp mặt ở trên đường cũng không thể chào hỏi. Lúc đi, Hác Mãnh đã nói trước với Ngụy Thục Phân, hai người bọn hắn tối nay về muộn, ở một mình nếu thấy sợ thì gọi Thường Mị nhà bên sang cùng, hắn và Thiết Ngưu trở về sẽ ngủ ở sofa. "Á!" Tôn Nhiêu từ trên ghế salon đứng bật dậy, trên mặt mang theo một tia kinh hoảng. Hác Mãnh khẽ nhíu mày, sắc mặt hiện lên một tia không vui, bất quá chỉ chợt lóe rồi biến mất, nói giỡn chơi: "Sờ một chút cũng sẽ không chết!" "Ha ha!" Chu Đào cười lớn: "Đúng vậy, người đẹp hoảng sợ cái gì, ngồi xuống ngồi xuống, đằng kia có người đang hát, cho đèn tối đi một chút xem nào!" Tối dễ làm việc! Tôn Nhiêu nhìn về phía Chu Minh, nhưng đối phương dường như không thấy được nàng. Nàng cũng không rõ gã tiểu vương bát đản này có phải là đã nhận ra mình hay không, nếu chỉ là sờ soạng ở bên ngoài thì không có vấn đề gì, có điều mới vừa rồi bàn tay kia thế mà lại muốn luồn qua lớp quần áo để tiến vào trong. Đến một bước này thì đã vượt xa khỏi giới hạn ‘hi sinh’ của nàng! Tôn Nhiêu suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng bước nhanh đi ra ngoài! Hành động đấy khiến cho người ở trong phòng hơi sửng sốt. Chu Đào mặt liền biến sắc, bất quá không đợi hắn nói chuyện, Hác Mãnh cười cười, mở miệng trước: "Được rồi, đi thì đi đi, tối nay dù ngươi có muốn ta ‘đè’ lên ngươi thì ta cũng không làm được, đi càng tốt, đỡ thấy phiền hà." Sau đó hắn rút điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, cười nói: "Tam ca, thời gian cũng không còn sớm!" "10h30 mà đã kêu là không còn sớm? Cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu thôi!" Chu Đào nhìn đồng hồ, vỗ vỗ hai mỹ nữ bên cạnh, cười nói: "Đi, ka đưa các em đi ăn khuya!" "Hay quá!" "Chúng ta đi ăn bò bít-tết được không? Người ta biết một nhà hàng Tây vừa mới khai trương, đẳng cấp không tệ nha!" Chu Đào há miệng mắng: "Ăn cơm Tây cái chym à, đêm hôm khuya khoắt đương nhiên là ăn quán vỉa hè rồi, có đi hay không, không đi thì cút!" Có thể bám lấy Chu thiếu, đừng nói là ăn hàng vỉa hè, cho dù là gánh hàng rong các nàng cũng theo nha, thời cơ nếu không tận dung thì sẽ một đi không trở lại. Chu Đào đề nghị đi ăn đêm, Hác Mãnh cũng không phản đối, hát hò liên tục 2-3 tiếng đồng hồ đều đã chán ngấy, nếu còn tiếp tục thì chẳng thà đi về nhà ngủ cho xong! "Minh Minh, không còn sớm nữa, em đi về nhé?" Chu Đào dùng ngữ khí thương lượng, nói với Chu Minh. Chu Minh ánh mắt khẽ đảo, cười nói: "Em không về, hôm nay em chắc chắn sẽ đi với các anh, các anh đi đâu, em liền đi theo đấy. Nếu anh không mang em đi, ngay bây giờ em sẽ gọi điện cho nhị thẩm, nói cho bác biết anh vừa đi ra ngoài lêu lổng, xem các anh chơi tiếp kiểu gì!" "Có đứa em gái nào như ngươi không!" Chu Đào cười khổ, lắc đầu nói: "Sợ em rồi, vậy thì cùng đi đi!" Chu Minh liếc nhìn Hác Mãnh, cười đùa hỏi: "Có muốn ta gọi Tôn Nhiêu kia quay lại hay không? Chính là cô nàng mới vừa rồi bị Mãnh Tử ca dọa cho sợ quá chạy mất ấy!" "Đừng nhá, ta chịu không được đâu!" Hác Mãnh vội vàng lắc đầu, cô em gái này của Chu Đào cũng đủ bệnh! Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 62: Uống rượu phải uống tới bến! Dịch: Anh Phê Em Sướng Mời đọc Sáng sớm ngày hôm sau, Hác Mãnh xoa xoa trán, hiện tại đầu óc vẫn còn hơi đau nhức. Tối hôm qua hát hò chán chê ở Đại Phú Hào xong, mọi người liền đi ăn khuya, Hách Mãnh uống tới say mèm! Mở mắt, nhìn trần nhà, cửa sổ, cảnh tượng xung quanh, đây là một khách sạn, hắn cũng không biết mình làm sao lại ở đây. Câu nói kia như thế nào nhỉ, uống rượu phải uống tới bến, tối hôm qua hắn đại khái chính là dạng như vậy, trên căn bản cũng không nhớ gì cả! Ơ? Chân hơi nhích, chạm phải một khối thịt nung núc, khiến cho Hác Mãnh giật mình: Có người! Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn đừng là nam nhân nha! Trên dưới toàn thân đang không một mảnh vải, lỡ như đúng là hắn đã cùng một gã nam nhân trần truồng ngủ trên giường hết một đêm, vậy thì hắn thật sự không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa! Ngồi dậy, nhìn người nằm bên cạnh, Hác Mãnh triệt để ngây ngốc. "Làm sao lại là nàng?" Nhớ là tối hôm qua, mấy người uống rượu, uống triền miên, sau đó lại có người tới, sau đó... Hác Mãnh gắng sức vỗ đầu, hắn đã làm gì, thật sự không nhớ chút nào! Tôn Nhiêu thật ra thì đã sớm tỉnh, hoặc có thể nói, nàng cả đêm chỉ chợp mắt được hai tiếng đồng hồ, còn lại là ‘ác mộng’ liên tục. Tối hôm qua nàng gọi điện cho Chu Minh, chủ động quay lại. Về phần sự việc sau đó, vốn là nàng muốn đỡ Hác Mãnh vào phòng, vất tạm hắn ở đó rồi rời đi, một kẻ say rượu còn có thể làm gì mình cơ chứ, thế nhưng ai ngờ... tính toán sai lầm rồi. Sự thật chứng minh, người say chẳng những cái gì cũng có thể làm, mà còn ‘làm’ hăng hơn nữa là đằng khác. "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi!" Hác Mãnh tựa vào đầu giường, mở miệng nói. Tôn Nhiêu ngồi dậy, ánh mắt có chút sưng đỏ. Mặc dù nàng không phải là dạng trinh tiết liệt nữ, nhưng cũng không phải là người tùy tiện, có một số khía cạnh vẫn rất chặt chẽ, do chủ tâm muốn gả vào nhà giàu, có phần mắt cao tay ngắn (tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp). Có điều nàng cũng biết, muốn gả vào nhà giàu thì một thân thể còn ‘nguyên tem’ là yêu cầu tiên quyết nhất, cơ bản nhất. Đây cũng không phải là vẩy tí máu gà hoặc đi vá màng là có thể đạt được, những năm nay người ngu ngốc đã rất ít. Nhưng ngày hôm qua, thế mà lại bại dưới tay gã tiểu vương bát đản này, nhìn từ trong ra ngoài thì hắn cũng không giống con cháu nhà giàu a! Lỗ vốn, lỗ vốn to rồi! Nếu như đem gã tiểu vương bát đản này đổi thành Chu Đào thì nàng hoàn toàn không bận tâm, nhưng rốt cuộc mơ ước cùng thực tế vẫn cách nhau khá xa! "Tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?" Hác Mãnh nhìn nàng, nhíu mày hỏi. Nữ nhân này làn da rất trắng, vóc người không tồi, lúc này đang không có gì che đậy! Tôn Nhiêu không phải dạng nữ nhân thích khoe hàng, nhưng tối hôm qua đã lộ hết rồi, hiện tại che hay không che thì cũng thế! "Chuyện gì xảy ra à? Ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra, tối hôm qua ngươi đại phát thú tính, gây… gây họa cho ta, ngươi không cần nói gì hết, 2 triệu, không thiếu một xu bằng không lão nương sẽ tống ngươi vào tù!" Tôn Nhiêu quay đầu sang, tức giận nhìn chằm chằm Hác Mãnh, thẳng thắn dứt khoát. Không cần phải khóc, ngày hôm qua mình đã bị ‘thịt’ sạch, khóc lóc là có thể vãn hồi được sao? Hiện tại việc trọng yếu là làm sao lấy được lợi ích nhiều hơn, đền bù tổn thất của mình. Nguyên bản Hác Mãnh còn có chút băn khoăn trong lòng, nhưng giờ vừa nghe đối phương nói như vậy thì không khỏi bật cười. Hắn nghiêng đầu quan sát nàng, hỏi: "Thân thể ngươi làm bằng vàng à?" "Ngươi..." Tôn Nhiêu chỉ tay vào Hác Mãnh, tức giận không nói lên lời. Hác Mãnh trưng ra dáng vẻ bất cần, nửa thật nửa đùa cười: "Ngươi tưởng mình là ‘gái măng non’ sao? Cho dù đúng như vậy thì cũng không đáng giá 2 triệu nhé! Trừ phi ‘chỗ kia’ của ngươi gắn ngọc, nạm vàng! Về phần ngươi nói cái gì mà đại phát thú tính.. bla bla… Xin lỗi, tối hôm qua uống nhiều quá, chẳng nhớ gì sất, còn về phần ta ‘đè’ lên ngươi cũng có thể là do ngươi ‘bẫy’ ta, vấn đề này cần hai bên cùng lên tiếng. Ngươi cho rằng chỉ một câu nói là có thể định tội ta à, thật là tức cười!" Tôn Nhiêu muốn nổi điên, lần đầu tiên nàng được nhìn thấy dạng người không biết xấu hổ như vậy, ‘đè’ lên mình còn chưa tính, quần vẫn chưa kéo lên vậy mà liền quay đầu không thèm thừa nhận! "Ngươi cũng đừng nóng giận, không thì như vậy đi, nể tình ngươi còn có mấy phần thùy mị, qua đây hầu hạ bản đại gia, xong xuôi sẽ cho ngươi 20.000, thấy sao?" Hác Mãnh nhìn nàng, ha ha cười. Tôn Nhiêu ánh mắt đỏ lên, cắn răng một cái, không thèm đáp lời Hác Mãnh, tự mình mặc lại quần áo, sau đó cứ thế bỏ đi mà không ngoảnh đầu. Hác Mãnh ngồi thẳng, nhìn vết tích màu đỏ ở trên tấm drap trắng, cười khổ lầm bầm: "Tổ sư, như này là sao a!" Tôn Nhiêu nội tâm không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao chứ, bản thân không có thế lực lẫn tài lực, tối hôm qua lại càng là nàng chủ động tiếp cận, cho dù báo cảnh sát thì ai đúng ai sai không phải điều quá khó nhận ra, việc này đồng nghĩa nàng phải ngậm bồ hòn. Ngàn vạn lần phòng ngừa, vô cùng cẩn thận trên mọi phương diện, thế mà thật không nghĩ đến lại bại trên tay gã vương bát đản kia. Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Tôn Nhiêu thừa nhận, mình là một nữ nhân rất thích hư vinh, ham phú quý, mà điều này cũng bắt nguồn từ cuộc sống gia đình của nàng. Cha nàng là một con ma cờ bạc, từ nhỏ mẹ của nàng đã dạy nàng, nữ nhân sống trên đời tuyệt đối phải tìm một gã nam nhân có tiền, ngàn vạn lần đừng giống như bà, uất ức đi theo cha nàng, cả đời đau khổ, hơn nữa lại còn phải kiếm tiền đánh bạc cho y. Mặt khác, mẹ của nàng cũng không phải là nữ nhân đoan chính cho lắm, ở ngoài quan hệ vô số, mà cha nàng cũng không dám quản, bởi vì bà chính là nguồn kinh tế chủ yếu của y. Một nữ nhân có thể moi tiền từ đâu ra đây, chẳng phải là cần dựa vào nam nhân sao! Một gia đình có cuộc sống như vậy thì có thể dạy dỗ con gái được tố chất như nào đây! Cho nên, nàng không quan tâm phải lên giường với dạng nam nhân như nào, cũng không tin đời này có cái gì gọi là tình yêu, nàng chỉ sùng bái kim tiền, từ nhỏ đến lớn cố sức phấn đấu cũng là vì sau này có thể đạt được mục tiêu tìm được nam nhân tốt nhất, nắm được càng nhiều vật chất. Từ cao trung bắt đầu tìm bạn trai, lên đến đại học, đi ra xã hội, thay nam nhân như thay quần áo, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ tới câu nói kia của cha nàng. "Nhìn kỹ rồi hãy đặt cược, nhớ lấy, nhìn kỹ rồi hãy đặt cược!" Theo như lời của mẹ nàng thì chính là: Chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng! Tôn Nhiêu biết trong tay mình 'tiền vốn' không nhiều lắm, muốn gả vào nhà giàu có, bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, có lẽ đối với những công tử thiếu gia kinh nghiệm phong trần mà nói, thân thể còn 'nguyên tem' mới là tiền vốn lớn nhất. Hàng nát, bất kể ở thời đại nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có người coi trọng, giống như xe buýt vậy, lúc cần ngươi thì lên xe, đến khi đã xuống xe rồi thì không có chút nào lưu luyến. Mẹ của nàng chính là ví dụ có sẵn! "Tiếp theo nên làm sao bây giờ?" Tôn Nhiêu trong lòng tự hỏi, mình đã đặt cược, nhưng áp ở ‘cửa phụ’, tỷ lệ được hồi báo rất thấp, theo tới cùng hay là thay đổi? Suy nghĩ một chút liền móc điện thoại ra gọi cho Chu Minh, chuyện xảy ra hôm qua phần lớn có quan hệ trực tiếp tới vị Chu đại tiểu thư này. "Chào Nhiêu tỷ, mới sáng sớm có chuyện gì vậy?" Chu Minh ngáp nhẹ một cái, lười biếng hỏi. Tôn Nhiêu không trách móc Chu Minh, mà nàng cũng không có lá gan đó, vào thẳng luôn chủ đề, hỏi: "Hảo muội muội, tỷ muốn hỏi ngươi một việc, tối qua cái gã gọi là Mãnh Tử hay gì đó có bối cảnh gia đình như nào thế?" "Hì hì, hắn ấy hả, gia đình hình như là làm quan, chính hắn cũng mở vài cái công ty, giá trị con người xa xỉ nha!" Chu Minh nằm ở trên giường đã có phần tỉnh táo, ánh mắt khẽ đảo, cười duyên nói: "Như thế nào, tối qua thoải mái chứ?" Gia đình làm quan? Nghe xong đáp án của Chu Minh, Tôn Nhiêu trong lòng vui mừng, nếu như vậy thì chưa biết chừng mình còn nhân họa đắc phúc đấy chứ. Đối đáp qua loa với Chu Minh vài câu, Tôn Nhiêu cúp máy, quay đầu xe, trở lại chỗ khách sạn lúc nãy vừa rời đi! Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 63: Ngươi có bệnh Dịch: B1 Mời đọc Hác Mãnh ở phòng tắm khách sạn tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo ngay ngắn, định rời đi. Phát hiện Tôn Nhiêu đẩy cửa vào! Sửng sốt một chút, cười hỏi: "Làm sao, thay đổi chú ý?" "Ta nghĩ kỹ rồi!" Tôn Nhiêu nhìn chằm chằm Hác Mãnh, cắn môi nói: "Hiện tại ta đã là người của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm, là người đàn ông đầu tiên của ta, hi vọng ngươi hiểu rõ mà cưới ta!" "Cái gì?" Hác Mãnh ngạc nhiên, nữ nhân này không phải đang nói đùa chứ? Hay chính mình nghe lầm? "Ngươi phải có trách nhiệm đối với ta, không cưới ta, ta liền bám theo ngươi cả đời!" Tôn Nhiêu nghiêm túc đem đem suy nghĩ trong lòng nói ra, rồi lặp lại một lần, trái tim thầm nhũ, nhà của ngươi không phải làm quan sao, lão nương không tin, các ngươi dám cùng ta công khai nói lý lẽ, trước tiên phải bắt hắn phụ trách đã. Nàng làm sao biết Chu Minh chỉ là nói đùa với nàng, trong nhà Hác Mãnh quả thật có người làm quan, cha hắn là tổ trưởng khu phố, quan lớn a! Hác Mãnh đầu muốn phình to, nhìn nàng hỏi: "Thần kinh của ngươi có chỗ không bình thường à, sáng sớm hôm nay chưa uống thuốc? Nếu không ngươi về nhà trước, uống thuốc xong, chúng lại đàm luận, ngươi thấy được không?" Tôn Nhiêu lườm một cái, tức giận nói: "Ngươi mới có bệnh, ngươi cuối cùng có cưới ta hay không, cho một câu thẳng thắn đi, tối hôm qua là lần đầu của ta, trên giường ngươi cũng nhìn thấy rồi!" Hác Mãnh nhún vai một cái, cười khan nói: "Tối qua ta uống hơi nhiều, cái gì cũng không nhớ rõ." "Ngươi không nhớ rõ cũng không có vấn đề, ta nhớ là được. Tối hôm qua ngươi bắn ... vào trong, rất có thể sẽ mang thai." Tôn Nhiêu đỏ mặt, đoạn sau giọng nói nhỏ lại không ít, dù nàng là nữ nhân ham giàu, nhưng nói xong mấy lời này vẫn cảm thấy nóng mặt, ngoại trừ tên mặt dày dây thần kinh xấu hổ bị đứt kia, còn lại ai cũng sẽ thấy xấu hổ. "Ta... Quên đi!" Hác Mãnh há miệng định trả lời, nhưng lập tức đem miệng ngậm lại, cái gì cũng không nói. Tối hôm qua ở khách sạn Thượng Tân, tiền mướn phòng, là Tôn Nhiêu ra, Tôn Nhiêu ở quầy tiếp tân đem phòng trả lại, theo sát Hác Mãnh rời khỏi khách sạn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đi đâu, ta lái xe đưa ngươi?" Âm thanh rất ôn nhu, làm Hác Hãnh theo bản năng rùng mình, da gà nổi lên. "Không cần đâu!" Hác Mãnh tùy tiện nói, trời xanh mây trắng, đường ai nấy đi không phải rất đẹp à. "Vậy ngươi đem số điện thoại lưu lại cho ta đi." Tôn Nhiêu nói với hắn. Sợ Hác Mãnh từ chối, liền bổ sung thêm một câu: "Nếu như một tháng sau ta thật sự mang thai, lẽ nào ngươi không muốn biết tin tức?" Hác Mãnh đưa tay lên gõ gõ trán, quay đầu cười gượng nói: "Ta nói này mỹ nữ, cần gì phải nhất định đợi tới tháng sau để biết tin tức, hiện tại ngươi mua thuốc uống không phải xong chuyện sao?" "Ta không!" Tôn Nhiêu cắn môi nói: "Trừ phi ngươi đáp ứng cưới ta, đối với ta phụ trách, bằng không ngươi đừng hòng, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng ta, chính là chứng cứ tốt nhất!" "Ngươi muốn sao thì cứ làm như vậy đi, thật phục ngươi rồi!" Hác Mãnh không để ý nàng, quay đầu đưa tay đón taxi, hắn một chút cũng không nguyện ý cũng nữ nhân thần kinh này ở cùng. Tôn Nhiêu cũng không cản hắn, mỉm cười dịu dàng nói: "Ngươi không nói, ta có thể hỏi Chu Minh! Tuy nhiên ngươi nhất định phải phụ trách ta." Ách! Sự tình lần này thật rắc rối! Hác Mãnh âm thầm cầu khẩn trong lòng, một phát súng hôm qua, tuyệt đối đừng trúng đạn a, loại nữ nhân đổi trắng thay đen này, nếu lấy về nhà, còn có thể sinh sống sao? Lại nói, cưới nàng, những người khác làm sao bây giờ. "Nhị ca, ta bị ngươi đào hố chôn sống a!" Hác Mãnh lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Đào. Không phải tên này kêu mình ra chơi, làm sao chọc nữ nhân này! Mặc dù có nguyên nhân, nhưng, haizzz, chính mình gần bị gì đây, chẳng lẽ gặp vận đào hòa? Không được, mình phải đi chùa cầu phúc! "Chậc, tối qua người ở trên giường ‘thăng quan tiến chức’, lửa đạn liên miên, đi đâu mà rơi vào hố của ta! Chu Đào không vui mắng. "Thăng quan tiến chức cái *beep*, ngươi hại chết ta rồi!" Hác Mãnh cười khổ đem sự tình nói ra. Chu Đào nghe xong cười ha ha nói: "Làm sao chuyện tốt đẹp gì cũng đuổi tới ngươi, phụ trách thì phụ trách, có cái gì quá mức, làm cha thật tốt a." Hác Mãnh đảo mắt, tức giận nói: "Ngươi bớt hả hê đi, nhanh một chút nghĩ cách giúp ta, đừng để mụ điên đó tìm được nhà ta!" Chu Đào cười nói: "Người chờ một lát, ca hỏi thăm cho ngươi." Nói xong liền cúp điện thoại. Khoảng năm, sáu phút sau, Chu Đào điện tới. "Huynh đệ không có chuyện gì, ngươi có thể yên tâm được rồi, nữ nhân kia là một đứa con gái hám giàu, một lòng muốn gả vào nhà giàu, niết bàn thành Phượng Hoàng , ngươi cứ vui đùa thoải mải, chờ khi chán ngấy, đem tình hình gia đình nói cho nàng, lúc đó không cần đuổi người, coi như ngươi mang tám kiệu lớn đến rước nhân gia, chỉ sợ nhân gia đã chạy mất dép, đúng rồi, em họ ta nói nhà người làm quan, tài sản bản thân không ít, nếu muốn chơi vài lần, phải cẩn thận lựa chọn thời điểm, đừng lòi đuôi a!" Hác Mãnh cúp điện thoại, cười khổ lẩm bẩm nói: "Giời ạ, giới quý tộc lộn xộn, một dân đen nhỏ bé như mình làm sao có thể nhúng chàm!" Lắc lắc đầu, nếu Chu Đào nói vậy, chắc không có việc gì! Trở về cửa hàng đã hơn 10 giờ sáng, Thiết Ngưu cũng đã về, không biết tên này tối qua ngủ ở đâu! Từ internet tìm được thông tin phòng trọ gần đây! "Phía sau khu dân cư chúng ta có một tòa nhà cho thuê, nào, đi xem thử!" Hác Mãnh bắt chuyện với Thiết Ngưu đang đứng ở góc tường. Ra cửa, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đứng trên cái cọc kia có ích lợi gì?" "Tăng sức khỏe, luyện hạ bàn, cường thân kiện thể, khó sinh bệnh, kéo dài tuổi thọ, chỗ tốt rất nhiều!" Thiết Ngưu gãi gãi đầu trọc, cười khúc khích nói. Công phu? Hác Mãnh giật mình, nói câu: "Ngươi đợi một lát!" Sau đó chuyển ý thức tới hệ thống lan, tiến vào khu 'Mua sắm' từ các hạng mục được phân chia tỉ mỉ tìm kiếm 'Bí tịch võ công' . Xoạt xoạt xoạt, rất nhiều chủng loại có thể lựa chọn. Thí dụ, dễ thấy nhất 'Thái cực quyền', mười hai thức Thái cực quyền, nhập môn phổ thông. Một quyển giá 1 cái kim tệ tương đương với 200 đồng, có thể đem mười thức Thái cực quyền học hết. Bất quá công lực muốn phát triển, có hai loại lựa chọn, một, bản thân ở thực tế chăm chỉ luyện tập, dựa vào ngộ tính thiên tư, cộng thêm mồ hôi, tiến hành tu hành tăng trưởng. Mặt khác biện pháp còn lại là mua 'Kinh nghiệm thư'. Không sai, chính là kinh nghiệm thư, tỷ như luyện tập Thái cực quyền, mặc kệ mười hai thức, hai mươi bốn thức, hay là sáu mươi tám thức đều rất tốn thời gian, đến khi có chút thành tựu thì đã thành một lão già râu tóc bạc phơ rồi, có câu, thái cực không luyện, không lĩnh ngộ mười năm thì khó thành Thái cực quyền. Tác dụng 'Kinh nghiệm thư' giúp công lực càng thêm sâu dày, thâm hậu, thực lực càng mạnh, đương nhiên kinh nghiệm thư cần thiết cũng thêm nhiều. Ở trong hệ thống trạm thu mua, kinh nghiệm thư đại khái một quyển hai ngàn đô, mười kim tệ một quyển . Còn 'Ăn' bao nhiêu để trở thành cao thủ võ lâm, chỉ có trời mới biết! "Ngươi luyện công phu gì thế?" Hác Mãnh thoát khỏi hệ thống, tiếp tục bước tới Thiết Ngưu hỏi. Thiết Ngưu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Hình ý quyền!" "Ngươi có thể hay không dạy ta?" Hác Mãnh cười hỏi. Hắn tuy có thể từ trạm thu mua đổi bí tịch học tập, nhưng giải thích thế nào đây, vừa phải che dấu tai mắt người ngoài, vừa lo sợ bị lộ. Chuyện xảy ra gần đây, khiến cho Hác Mãnh ý thức được, đây là thời điểm tăng cường năng lực tự vệ. "Ông chủ muốn học, đương nhiên không thành vấn đề !" Thiết Ngưu dứt khoát đáp ứng, không chút chần chờ. Hình ý quyền cùng Thái cực quyền giống nhau, đều là quyền thuật truyền thừa đỉnh cao, thuộc tam đại nội gia quyền, trong nước nhân số luyện tập Hình ý quyền đạt đến chục triệu, số lượng khổng lồ. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 64: Sản xuất điện thoại di động Dịch: B1 Mời đọc Một bộ nhà hai phòng ngủ một sảnh khách hơn 80m2, đồ gia dụng, tủ quần áo, bếp,… đều đầy đủ hết, tiền thuê mỗi tháng một ngàn hai, cách bày trí tầm trung, ở lầu hơi cao, tầng sáu cao nhất, hơn nữa không có thang máy! Ưu điểm, nơi đây cách cửa hàng bán đồ second-hand của Hác Mãnh mở rất gần, đi bộ chỉ tốn năm, sáu phút là tới. Con đường giữa tiệm bán quần áo Thường Mị và cửa hàng là một trong những lối vào khu này. "Độ cao có vấn đề gì không?" Hác Mãnh cười hỏi Thiết Ngưu. "Không có chuyện gì!" Thiết Ngưu không quan tâm, đừng nói là tầng năm, dù là tầng mười lăm, hắn chạy một hơi lên đều không thở dốc. Hác Mãnh giao tiền thuê nhà một năm, sau khi quay trở lại, dặn dò Ngụy Thục Phân đặt mua mấy vật dụng cá nhân thường dùng, buổi tối Thiết Ngưu liền có thể đến đó ở. Trời nóng như lò lửa, tốt nhất nên nằm lì ở nhà, nơi nào cũng không đi! Hác Mãnh dùng hai que kẹo, đổi laptop trong tay Quả Quả, ôm lên lầu, chuẩn bị hỏi Lam Lam làm Website tới đâu rồi! "Ông chủ, hạng mục thu phí Tiểu Lam đã làm được rồi, bất quá, ta cảm thấy ngài nên chờ đợi!" Lam Lam xuất hiện ở trên màn ảnh, nói. Hiện tại download 'Trí năng Tiểu Lam' trên internet, đều là phiên bản miễn phí! Trí năng Tiểu Lam là một công cụ đa năng, phần mềm giọng nói thông minh. Nó có thể sinh tồn trong bất kỳ hệ điều hành của điện thoại di động nào, đương nhiên nhất định phải có mạng lưới 3G trở lên. Tuy nhiên, ở trong hệ điều hành Lam Mị, nó mới phát huy được công năng to lớn nhất của mình. "Tại sao?" Hác Mãnh ngồi ở trên ghế, bối rối hỏi. Lam Lam ngoẹo cổ, cười nói: "Ông chủ không phải đang chuẩn bị tiến quân điện ngành công nghiệp sản xuất điện thoại di động sao?" Hác Mãnh gật đầu, hắn là có ý định này, nhưng nó cùng 'Trí năng Tiểu Lam' có thu hay không phí có quan hệ gì đây? : "Nói suy nghĩ của ngươi một chút!" "Nếu như khoa học kĩ thuật Lam Mị tuyên bố phát hành điện thoại di động, không thể nghi ngờ 'Hệ thống Lam Mị' và 'Trí năng Tiểu Lam', chính là hình thức PR tốt nhất! Đến lúc đó chỉ có trên điện thoại di động của chúng ta, mới có khả năng sử dụng 'Hệ điều hành Lam Mị' cùng chức năng 'Trí năng Tiểu Lam' mới nhất, sẽ tăng cường không ít số lượng mua!" Lam Lam giải thích nói. Hác Mãnh cười gượng nói: "Điểm ngươi nói ta đã nghỉ tới, nhưng sản phẩm điện thoại di động của chúng ta, còn không biết lúc nào mới ra thị trường a! Lam Lam mỉm cười không quân tâm nói: "Việc này có khó khăn gì, phần cứng chúng ta có thể tìm OEM* như Iphone, Xiaomi, Hammer,.. lắp ráp ra là được mà? Ông chủ, ta đã thiết kế được một mẫu điện thoại và đồng hồ trí năng!" Nói xong, một bản vẽ di động điện thoại xuất hiện ở trên màn hình. Bề ngoài là loại mẫu mã đang được ưu chuộng trên thị trường, màn hình 5.0 inch, hình chữ nhật cạnh cong nhẹ, như Iphone 5s phóng to, dùng công nghệ kim loại, nút mở nguồn (power button) là phím ấn hình tam giác nằm bên phải, ngoài ra còn phím ấn tròn nằm bên trái tác dụng là mũi tên trở về. Dáng vẻ bề ngoài không phải quang trọng nhất, chủ yếu là hệ thống. Hệ điều hành di động Lam Mị 1.0 hoàn toàn mới, thông minh, nhanh - tiện và hiệu quả cao hơn. Bất kì điều khiển nào trên điện thoại, bao gồm khởi động máy, download, chuyển đổi trang, tìm kiếm, quay số, gửi tin nhắn, đều có thể trực tiếp điều khiển bằng giọng nói! Vỏ ngoài đồng hồ trí năng chế tạo bằng kim loại, rộng 5cm, dày 6mm, có thể điều chỉnh theo kích thước cổ tay, sản phẩm thiết kế rất thời trang, có gần hết chức năng trên điện thoại. "Cái này do ngươi thiết kế?" Hác Mãnh tò mò hỏi. Ngoại trừ dữ liệu cơ bản bên ngoài, Lam Lam thêm vào nhiều chi tiết và ý tưởng mới. Đồng hồ trí năng có thể trò chuyện, sử dụng được thiết bị đầu cuối thông minh, hình thức Lam Mị hoàn toàn mới của trí năng Tiểu Lam, giúp bạn có thể làm nhiều việc cùng lúc, thí dụ như, mở ra cửa điện tử, mở ti vi, bật đèn, khởi động xe, miễn trong nhà có mạng lưới, sau khi tiến hành cài đặt những thứ này đều sẽ thành sự thật! "Giá tiền bao nhiêu?" Hác Mãnh suy nghĩ một chút, tim có chút đập thình thịch. "Lam Lam cho rằng, giá trị của chiếc điện thoại di động này, hẳn không thua mẫu Iphone 6 mới nhất, đề nghị giá bán lẻ 5888¥(RMB)**! Còn đồng hồ trí năng, kiến nghị giá cả bán lẻ 8888¥(RMB)!" Hác Mãnh giật mình kinh hãi, cau mày hỏi: "Giá đắt quá, người tiêu thụ sẽ đồng ý sao? Chúng ta làm sao so sánh với Iphone được, giá trị thị trường của nhân gia là số một thế giới đấy!" "Tại sao không sánh bằng, xét trên hệ điều hành mà nói, hệ thống Lam Mị vượt xa hệ thống SOS của Iphone, tại sao điện thoại di động của chúng ta bán rẻ hơn bọn họ?" Lam Lam nghiêng đầu, phản bác ý kiến của Hác Mãnh. Hác Mãnh dở khóc dở cười, ngươi nói hệ thống Lam Mị của chúng ta so với Iphone tốt hơn, có thể ngươi biết, ta biết, nhưng người khác có biết hay không. "Ông chủ, ta biết ngươi ở e ngại cái gì, bất quá không có vấn đề, chúng ta hiện tại vừa mới bắt đầu, coi như thật sự té ngã, cũng có thể thay đổi chiếc lược để bò lên nha!" Lam Lam cười hi hi nói. Té ngã, còn có thể bò lên? Hác Mãnh trong lòng không chắc chắn, tuy nhiên Lam Lam đã đem hai thiết bị di động định giá rồi, hắn cũng không định sửa lại, cắn răng một cái, quyết định lấy giá này, ít nhất tiểu Lam cũng là trí năng, chọn giá sẽ chính xác, nếu để cho hắn quyết định, haizz, lựa giá bao nhiêu cũng chẳng biết! Lam Lam thiết kế bản vẽ chi tiết và thông số kĩ thuật, đem những này đưa cho 'OEM' để làm khuôn mẫu. Then chốt là nên chọn OEM nào, hình như Thạch thành không có nhà máy sản xuất chuyên nghiệp? "Ông chủ, ngươi quên Lam Phượng Hoàng tỷ tỷ sao?" Lam Lam chớp chớp đôi mắt to, lòng tốt nhắc nhở Hác Mãnh nói. Hác Mãnh ngạc nhiên một chút, cau mày nhìn nó hỏi: "Làm sao ngươi biết?" Lam Lam rất nhân tính hóa le lưỡi, cười nói: "Nhân gia là trí năng nha, rất nhiều chuyện đều biết!" Nói xong chính mình lắc lắc cái đuôi quay đầu chuồn. Cười khổ lắc lắc đầu, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lam Phượng Hoàng. Thành phố Thâm Khẩu nàng sống, nhất định có OEM, việc này để nàng hỏi thăm giúp, hẳn là không có vấn đề gì! "Từ lúc đó trở đi, đây là lần đầu ngươi chủ động gọi điện thoại cho ta, đúng là hiếm thấy nha, bất quá, ngươi đến không đúng thời điểm rồi, tỷ tỷ đang theo bằng hữu ra ngoài ăn cơm đây, có chuyện gì nói tóm tắt, không có chuyện, trước hết cúp máy, quay về tỷ tỷ gọi lại cho ngươi !" Lam Phượng Hoàng cười ngọt ngào nói. Hác Mãnh cười nói: "Không có chuyện gì, chính là muốn nhờ tỷ giúp ta dò xét một OEM sản phẩm điện tử, thành phố Thâm Khẩu nhà máy cũng không ít, ngươi ăn cơm trước đi, khi nào xong chúng ta lại tiếp tục tán gẫu!" Nói Hác Mãnh định cúp máy. Hiện tại sắp 1giờ 30 rồi, dùng cơm lúc này có vẻ hơi muộn. "OEM sản phẩm điện tử? Ngươi đợi một lát, vừa vặn bằng hữu của ta cũng làm kinh doanh trên phương diện này, ngươi muốn làm giúp sản phẩm điện tử gì, sẽ không là điện thoại di động chứ?" Lam Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi. Hác Mãnh cười nói: "Tỷ, ngươi thật đúng là thân tỷ của ta, trong lòng ta muốn cái gì ngươi đều có thể đoán ra được, tiểu nhân thật đúng là phục ngươi rồi!" Lam Phượng Hoàng cười mắng: "Bớt ở chỗ này nịnh nọt ta, nói chuyện chính đi, ngươi muốn làm điện thoại di động hình dáng gì, không phải là muốn sáng tạo một cái thương hiệu của riêng mình chứ?" Nàng gần đây cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, vì lẽ đó mà kết giao không ít bằng hữu ở mặt này. Bán sản phẩm người khác vĩnh viễn khiến mình không hài lòng, kém xa bán sản phẩm của bản thân. "Không sai, chính là thương hiệu của riêng mình!" Hác Mãnh cười gật đầu. *OEM - original equipment manufacturer: nhà cung cấp, sản xuất thiết bị gốc. **¥(RMB): Nhân dân tệ. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây