Chương 1019: Trong các ngươi ai là đại ca? Share: doctruyen.org Mời đọc Nghiêm Lôi mặt không biểu tình, gã biết không thể giải quyết tình huống hiện tại, gã chỉ có thể chờ đợi. Dù nguyên tổng chỉ huy được phục chức thì sao? Dù nguyên tổng chỉ huy giúp đỡ Mông thân vương thì sao? Nguyên tổng chỉ huy vẫn phải mạo hiểm rất lớn, trời biết chuyện gì sẽ xảy ra. Không chừng Mông thân vương sẽ ném nguyên tổng chỉ huy cho Độc Cô gia, bình ổn cơn giận của Độc Cô gia. Đây là một nguyên nhân Lãnh Thu Dương không dám xuất binh, gã không dám đánh cuộc. Nguyên tổng chỉ huy thấy ở trong Bắc Đẩu hành tỉnh không có tương lai nên dám nhảy ra đánh cuộc, thần tiên đánh nhau, đám người phàm bọn họ không xen vào được. Lãnh Thu Dương liên tục biến sắc mặt, cuối cùng thở hắt ra định ra lệnh. Lúc này tiếng rống của Vu Nhai vang lên: - Lạc gia, đi ra chịu chết! - Lạc gia, ta muốn diệt toàn tộc các ngươi! - Lạc gia, các ngươi tới số rồi! Thanh âm đánh gãy hội nghị quan trọng, mọi người cảm giác thanh âm này cường đại. Đám người trong địa sảnh toàn là lãnh tụ mạnh nhất Bắc Đẩu thành, bọn họ vội lao ra ngoài xem tình hình. Các lãnh tụ Bắc Đẩu thành cưỡi tọa kỵ bay quan sát toàn bộ tình hình Lạc gia. Bọn họ thấy người nguyên thủy rống hai tiếng san bằng Lạc gia, có lẽ vì quá rung động, có lẽ Lãnh Thu Dương muốn xem hành động tiếp theo của người nguyên thủy nên không ra tay mà chỉ nhìn. Bắc Đẩu thành chủ nhìn người nguyên thủy ném Lạc Minh vào Lạc gia sau đó chạy hướng phủ thành chủ. Bọn họ cũng nghe thấy câu Vu Nhai nói với Lạc Minh: - Ngươi không nên uy hiếp ta nói cái gì mà nếu ta dám giết ngươi thì Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sẽ đến giết ta. Ngươi nhìn xem, Lạc gia vì ngươi mà biến thành như vậy, trong lòng ngươi thấy dễ chịu không? Mọi người, bao gồm Lãnh Thu Dương nghe câu này cùng nhìn hướng nguyên tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Nguyên tổng chỉ huy không xem mình đã là nguyên tổng chỉ huy, gã chấp nhận người nguyên thủy khiêu chiến. - Hừ! Trò hề, ta muốn xem hắn làm sao tiêu diệt Bắc Đẩu kỵ vệ đội ta! Nguyên tổng chỉ huy nhảy từ ma thú bay xuống. Cùng lúc đó, mọi người đáp xuống quảng trường phủ thành chủ chờ đợi người nguyên thủy khiêu chiến. Không để các lãnh tụ Bắc Đẩu thành chờ quá lâu, người nguyên thủy nhảy vài cái đã đáp xuống trước mặt bọn họ. Lãnh Thu Dương có thực lực mạnh nhất, trầm giọng nói: - Đến rồi. Người nguyên thủy tạo áp lực khá lớn cho Bắc Đẩu thành chủ. Lãnh Thu Dương không biết người nguyên thủy muốn làm gì, là kẻ có thực lực cường đại nhưng não rộng sao? Bắc Đẩu thành chủ quan sát người nguyên thủy kỹ càng. - Ai là thủ lĩnh Bắc Đẩu kỵ vệ đội? Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt! Vô số cặp mắt nhìn hướng nguyên tổng chỉ huy, bao gồm tổng chỉ huy đương nhiệm. Người nguyên thủy nhìn nguyên tổng chỉ huy, hỏi: - Là ngươi? - Đúng vậy, chính là lão . . . Không đợi nguyên tổng chỉ huy nói xong người nguyên thủy hét to một tiếng: - Chết bà ngươi đi! Lão tử không diệt toàn Bắc Đẩu kỵ vệ đội, rất thương thiên hại lý, lão tử tiêu diệt đại ca của chúng cũng được! Người nguyên thủy vung nắm đấm. Nguyên tổng chỉ huy hừ lạnh một tiếng: - Không rút ra huyền binh bản mệnh, đúng là không biết tự lượng sức mình. Nguyên tổng chỉ huy không khinh địch. Người nguyên thủy rống hai tiếng đã san bằng Lạc gia, gã tự hỏi mình không có giọng mạnh như thế. Nhưng dù nguyên tổng chỉ huy không khinh địch có ích gì không? Lúc Vu Nhai rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh, Nghiêm Lôi mới chỉ là đỉnh địa binh sư, vì tu luyện Huyền Cực Đỉnh Quyết nên cố ý áp chế không đột phá. Khi đó Nghiêm Lôi đã dư sức đánh nguyên tổng chỉ huy bầm mình. Bây giờ mới qua bao lâu? Nếu là thiên tài trẻ tuổi thì không thể dùng thời gian để tính toán. Nhưng nguyên tổng chỉ huy đã mấy chục tuổi, dù có tiến bộ cũng không nhanh được. Vu Nhai là thiên binh sư lục đoạn, nhưng hắn dư sức làm thịt đỉnh thiên binh sư bình thường. Đúng vậy, Vu Nhai đã đột phá bảy ngày cuối cùng trong Loạn Xuyên sơn mạch. Bởi vì nam nhân cầm trường kích toái hồn rồng khiến thực lực của Vu Nhai liên tục tiến bộ, cảm ngộ đạt đến thiên binh sư lục đoạn. Trứng rồng siêu dinh dưỡng bồi bổ Vu Nhai lại đột phá một đoạn, tuy chưa củng cố nhưng thật sự đến thiên binh sư lục đoạn. Keng! Nắm đấm đánh mạnh vào huyền binh bản mệnh của nguyên tổng chỉ huy phát ra tiếng kim loại va chạm điếc tai. Bởi vì Vu Nhai không lấy huyền binh bản mệnh ra, chưa hoàn toàn phát huy lực lượng nên khó giết nguyên tổng chỉ huy thiên binh sư được ngay. Dù vậy vẫn làm người nhìn kinh tâm động phách, người nguyên thủy là cự long hình người sao? Đặc biệt là người nghiên cứu cự long càng có loại cảm giác này. Cách người nguyên thủy công kích là cách của rồng, dây chỉ là cảm giác, không ai cảm thấy là sự thật. Bọn họ chỉ thấy người nguyên thủy bạo lực quá. Hết cách, trừ lực lượng cự long ra còn có Thôn Thiên Huyền thân quyết. Ầm ầm ầm ầm ầm! Một cú đấm nặng nề đánh bay nguyên tổng chỉ huy, khiến người câm nín là huyền binh bản mệnh của gã đã lồi lõm. Người nguyên thủy được thế không tha người, rống to: - Đi chết đi! Người nguyên thủy vọt ra ngoài, đạp mười mấy bước trên gạch đá phủ thành chủ, tốc độ siêu nhanh. Người nguyên thủy đạp mạnh lên đầu nguyên tổng chỉ huy. Bùm! Đầu nguyên tổng chỉ huy như dưa hấu bể, chất lỏng trắng đỏ phun tung tóe. Nguyên tổng chỉ huy mới rồi còn nghênh ngang trước mặt Lãnh Thu Dương trong giây lát đã chết, cái chết tức tưởi đầy bạo lực. Nguyên tổng chỉ huy chết không kịp ngáp, không biết gã có chết nhắm mắt không, vì đầu đã nổ, tròng mắt đầy máu. - Tổng chỉ huy . . . Có mấy người nhảy ra, đây là phản xạ, trong đó bao gồm Hoàng Vu Phu ngày xưa bị Vu Nhai hành thê thảm trong Lạc gia để cứu mẫu thân. Nhảy ra xong bọn họ hối hận, bởi vì người nguyên thủy đang nổi điên. Người nguyên thủy liếc hướng cả đám: - Rất tốt, các ngươi đều là thuộc hạ của tên này đúng không? Nếu vậy thì chết hết đi. Bùm bùm bùm bùm bùm! Nắm đấm không ngừng đánh ra, một cú đấm là một cái đầu nổ, giết người như cắt cỏ. Trong phủ thành chủ gió lạnh thổi vù vù, cao thủ như Lãnh Thu Dương nhìn ròn rợn gai ốc. Bắc Đẩu thành chủ không ngăn cản, không phải không thể mà là không muốn. Trong phút chốc thế lực Bắc Đẩu cô nhi viện Bắc Đẩu kỵ vệ đội bị nắm đấm đập tan tành, thật đơn giản. Người nguyên thủy giết người xong nhe răng cười nói: - Ta giết người trong phủ thành chủ của các ngươi, có phải các ngươi rất muốn giết ta không? Khí thế khủng bố ập hướng đám người Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi. Quan viên thực lực yếu chút đánh rùng mình, nếu đằng trước không có đám Bắc Đẩu thành chủ chặn lại thì bọn họ rất muốn bỏ chạy. Người nguyên thủy không chút che giấu bộc phát ra khí thế. - Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ định đồ sát phủ thành chủ? - Khí thế của tên này quá kinh khủng, là người nguyên thủy từ đâu chui ra vậy? Lão viện trưởng đại nhân Bắc Đẩu học viện sao còn chưa đi ra xem? Không chừng chỉ có lão viện trưởng là bắt được cái tên kiêu căng này.
Chương 1020: Nam nhân giống như cự long. Share: doctruyen.org Mời đọc - Rất khó nói, Lãnh Thu Dương thành chủ cũng không phải đèn cạn dầu. Người đứng xa quan sát, chỉ thấy nguyên tổng chỉ huy chết tại chỗ nhưng không biết cụ thể. Tuy nhiên bọn họ đoán đại khái tình hình, không ảnh hưởng bọn họ đánh giá người nguyên thủy. Cả đám chưa chạy tới nơi thì nguyên tổng chỉ huy, mấy thuộc hạ của gã đã chết, đám người chết rất thảm, còn cần nghĩ trước nghĩ sau rồi bình luận sao? Không đợi Bắc Đẩu thành chủ trả lời, người nguyên thủy tự lầm bầm: - Ừm! Chắc các ngươi rất muốn giết ta, nhưng ta bị buộc bất đắc dĩ giết người. Ai kêu tên Lạc Minh vênh váo kia đi Bắc Đẩu cô nhi viện giết con nít? Ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, dù sao giết người thì đền mạng. Bọn họ muốn giết các cô nhi tội nghiệp nên ta đành giết trước. Sự thật không phải như người nguyên thủy nói, Lạc Minh không hề muốn giết người trong nguyên tổng chỉ huy. Nhưng mười mấy Bắc Đẩu kỵ vệ đội, bao gồm Lạc Minh đã chết, không có đối chứng, người nguyên thủy muốn nói trắng nói đen đều được. Hắn là người nguyên thủy, đầu óc không thông minh, hắn sẽ không nói dối. Người nguyên thủy rất kiêu ngạo nói: - Cái tên Lạc Minh đó nếu ta dám giết hắn thì Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sẽ đến giết ta, thậm chí giết bọn nhỏ trong cô nhi viện. Ta thì không sợ, chỉ sợ bọn họ đối phó các đứa trẻ tội nghiệp. Nên ta đành giết đám người tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội, Lạc gia trước. Người nguyên thủy nói lệch lạc nhưng có chút đạo lý. Nếu là người nắm đấm nhỏ nói mấy lời này thì như gió thoảng bên tai, ai bảo người nguyên thủy có nắm tay to? Người nguyên thủy giải thích xong hỏi đám người Lãnh Thu Dương luôn im lặng: - Bây giờ hãy cho ta biết có phải các ngươi rất muốn giết ta, giết cô nhi viện? Xem bộ dạng của người nguyên thủy nếu người phủ thành chủ đáp phải là hắn vì phòng chừa cẩn thận sẽ giết hết cả đám. Lãnh Thu Dương không biết nên làm sao, nỗi lòng phức tạp, trợn tròn mắt, không nghĩ ra, hoang mang. Nhưng người ta chỉ vào mũi hỏi thì Bắc Đẩu thành chủ phải đứng ra lên tiếng. Nghiêm Lôi đứng bên cạnh bỗng kéo Lãnh Thu Dương lại. Nghiêm Lôi nói: - Đương nhiên chúng ta muốn giết ngươi. Như ngươi đã nói, giết người phải đền mạng. Nhưng chúng ta không thể xuống tay với đám con nít Bắc Đẩu cô nhi viện, bọn nhỏ là vô tội. Chúng ta không phải Bắc Đẩu kỵ vệ đội ngang ngược, chúng ta là quan tốt làm theo lẽ công bằng, giữ pháp luật. - Kỳ thực ngươi quá kích động, ngươi không nên giết chết người của Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Ngươi nên đánh xỉu bọn họ rồi đưa đến cho chúng ta xử lý. Tin tưởng pháp luật Huyền Binh đế quốc sẽ chế tài bọn họ, nhưng ngươi là người nguyên thủy chắc không hiểu biết pháp luật thành ra tọa sai lầm lớn. Người nguyên thủy đáp: - Cho nên bây giờ các ngươi chỉ muốn giết ta chứ không giết người trong cô nhi viện? - Đúng vậy! Chúng ta phải bắt ngươi, đây là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng ngươi rất mạnh, chúng ta tự hiểu không phải là đối thủ của ngươi, sợ rằng không giết ngươi được. Nhưng chúng ta vẫn phải ra tay. Không biết Nghiêm Lôi là loại người cứng ngắc hay sao mà nói lời khiến người ta dở khóc dở cười. Nhưng lời Nghiêm Lôi nói tiếp theo khiến người ta cảm thấy gã xem đầu óc người nguyên thủy không thông minh nên định lừa gạt. Nghiêm Lôi nói: - Nếu có thể thì chút nữa khi chúng ta đánh ngươi xin hãy nương tay, đừng giết chết chúng ta. Nếu chúng ta chết thì nguyên Bắc Đẩu sẽ rối loạn, có lẽ nhiều người sẽ chết. - Nhưng các ngươi định giết ta. Nghiêm Lôi bình tĩnh nói: - Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi đánh bị thương chúng ta là có thể ung dung đi. Khóe môi mọi người co giật, đây là lời binh phòng bộ đại nhân nên nói sao? Mắt Lãnh Thu Dương lóe tia sáng, gã chợt nghĩ ra điều gì, nhanh chóng tiếp lời: - Đúng vậy! Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta không giết ngươi được. Nhưng vì yên ổn, hòa bình cho Bắc Đẩu thành, vì không để người cố ý đi trả thù Bắc Đẩu cô nhi viện, xin ngươi đừng giết người nữa. Chúng ta sống mới bảo vệ cô nhi viện được. Người nguyên thủy khẽ kêu: - A! Người nguyên thủy đứng ngây ra một lúc sau đó nói: - Vậy được rồi, thế thì ta chỉ đánh các ngươi bị thương, ta không phải loại thích giết người, không thích thương thiên hại lý. Vậy . . . Ta ra tay đây. Người nguyên thủy nói xong hành động ngay, hắn như cự long hình người. - Grao! Tình hình càng kịch liệt hơn, người nguyên thủy phối âm rồng ngâm. Lại vang tiếng bùm bùm, đám người Bắc Đẩu thành chủ bị nắm đấm như rồng đánh bay, bao gồm Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi. Khi đám người đứng xem phản ứng lại, trong phủ thành chủ trừ người nguyên thủy ra không còn ai đứng. Thế này là quá khoa trương đi? Có lẽ tên này là thần binh sư? Một thần binh sư chỉ dùng nắm đấm. Tại sao đám người Bắc Đẩu thành chủ không chống cự chút nào? Nghe nói thực lực của Lãnh Thu Dương đến đỉnh thiên binh sư. Người nguyên thủy vỗ tay nói lời làm tất cả té ngửa: - Quá yếu, nghĩ tình các ngươi hứa hẹn bảo vệ cô nhi nên ta tha không giết, tự giải quyết cho tốt đi. Người nguyên thủy bay khỏi phủ thành chủ, nơi hắn đi qua không ai dám cản đường. Người đứng xem quá yếu, không nhìn ra thực lực của người nguyên thủy. Trong một góc vang lên thanh âm: - Viện trưởng không ra tay sao? Nếu Vu Nhai có mặt ở đây sẽ nhận ra hai người trước mắt. Một người là lão viện trưởng Bắc Đẩu học viện, người kia là Ngụy phó viện trưởng, từng tham gia sự kiện Lữ lão, phù văn của Vu Nhai. Cũng nhờ Ngụy phó viện trưởng nên Lữ lão mới thấy thiên phú phù văn cường đại của Vu Nhai, hoàn thành giấc mộng phù văn. - A! Thật là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, người trẻ tuổi rất mạnh. Tuy bây giờ hắn chỉ là thiên binh sư lục đoạn nhưng tu tất cả cảnh giới đến cực độ, quá mạnh. Nếu trong vòng vài năm hắn không chết có lẽ tương lai sẽ là thần binh sư, còn thánh binh sư thì chắc chắn không thành vấn đề. Lão viện trưởng chỉ cười cười, kinh thán thực lực của người nguyên thủy. - Mới là thiên binh sư lục đoạn vậy tại sao . . . Lão viện trưởng cười trả lời câu hỏi của Ngụy phó viện trưởng: - Tại sao? Bởi vì tiểu tử người nguyên thủy không giết bọn họ, vì người nguyên thủy có thể đánh bị thương tất cả. Vết 'thương' khá nặng, bị 'thương' không xuống giường được, thmạ chí không thể nói chuyện. Bị 'thương' nặng như vậy bọn họ không thể điều binh ra trận. Lão viện trưởng không cần ra tay. Ngụy phó viện trưởng trợn to mắt nói: - A? Cuối cùng Ngụy phó viện trưởng đã hiểu tại sao Nghiêm Lôi nói lời như thế. - Nhưng tình cờ quá đi? Lão viện trưởng cười cười: - Ai biết, có lẽ thật sự tình cờ. Lão viện trưởng xoay người đi hướng Học Viện bắc đẩu, sau đó lão nhíu mày. Dường như lão đã gặp tiểu tử người nguyên thủy ở đâu đó, giây lát sau lão viện trưởng nhớ đến một người. Ngụy phó viện trưởng thấy biểu tình lão viện trưởng thay đổi thì hỏi: - Lão viện trưởng làm sao vậy?
Chương 1021: Nam nhân giống như cự long (hạ). Share: doctruyen.org Mời đọc Lão viện trưởng khẽ thở dài: - Ài, đáng tiếc, tiếc quá. Ài, hy vọng tiểu tử người nguyên thủy này có thể thay đổi thế cục trước mắt, hy vọng Độc Cô gia xem trọng tiềm lực của hắn mà đứng ra bênh vực, ít nhất có tương lai đỉnh thánh binh sư. Lão viện trưởng chỉ thấy Vu Nhai một lần, là lúc trước bị Vu Tiểu Dạ thuyết phục, cầu tình trong chuyện hắn giết vào Lạc gia. Ban đầu lão viện trưởng không nghĩ ra, không dễ nhớ đến, nhưng những gì Vu Nhai làm, truyền thuyết về hắn, thế cục gần đây lão đều biết. Lão viện trưởng nghĩ sơ liền đoán được. Trước mặt lão viện trưởng thì Ngụy phó viện trưởng vẫn còn quá non: - Lão viện trưởng nói vậy là sao? - Không lâu nữa ngươi sẽ biết, ngươi ngẫm nghĩ kỹ chắc sẽ rõ. Vừa rồi ta đã nói tiểu tử người nguyên thủy rất trẻ, ngươi cũng quen. Lão viện trưởng nhắc một câu, đưa mắt nhìn hướng Dao Quang thành. Ngụy phó viện trưởng lầm bầm: - Trẻ tuổi, quen . . . Ngụy phó viện trưởng trợn to mắt nói: - Không lẽ . . . * * * - Đau chết cha! Phủ thành chủ, Lãnh Thu Dương nhe răng, đau đớn làm cơ mặt co giật. Người nguyên thủy xuống tay không không chút nương tình, trong thời gian này gã phải ở nhà tĩnh dưỡng, dù không cần tĩnh dưỡng cũng phải giả bộ tĩnh dưỡng. Lãnh Thu Dương co giật nhìn hướng phủ thành chủ. Lãnh Thu Dương nhe răng hoang mang nói: - Không đau, tại sao không đau? Nghiêm Lôi không nhận ra người nguyên thủy là Vu Nhai, chẳng qua gã nhắm túng thời cơ dụ hắn xuống tay với bọn họ. Chỉ cần không chết là được, vậy là có cớ không cần xuất binh, tập thể hôn mê là xong. Nhưng tại sao không đua? Tại sao không có chút vết thương nào? Người nguyên thủy nhẹ tay, tại sao vậy? Nghiêm Lôi thấy Lãnh Thu Dương nhìn mình thì cũng ngó lại, sau đó làm bộ như rất đau. Có thể thấy Bắc Đẩu thành chủ thật sự bị đau, thì ra không phải người nguyên thủy nương tay với tất cả. Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi âm thầm liếc nhau, co giật mấy cái rồi 'xỉu'. Tất cả quan viên Bắc Đẩu thành thấy biểu hiện của Lãnh Thu Dương, phủ thành chủ cũng động kinh theo. Mỗi người biến thành siêu sao diễn kịch, trong phút chốc cao tầng Bắc Đẩu thành đều 'xỉu', có vẻ bọn họ bị thương rất nặng. - Thành chủ, các vị đại nhân có sao không? Hộ vệ xông tới cấp cứu cho các đại nhân vật, nhạy cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt đến từ các đại nhân vật đã 'xỉu'. Đám hộ vệ hiểu ý, gào cha khóc mẹ, nguyên phủ thành chủ như có tang làm người nghe rơi lệ. Rơi lệ con khỉ, người thông minh đều biết đám người Bắc Đẩu thành chủ, Nghiêm Lôi cố sy bị thương nặng. Đương nhiên bọn họ giả bộ thật đến mức này thành lập trên cơ sở thực lực của người nguyên thủy. Người nguyên thủy cực kỳ cường đại. Mọi người không biết tại sao người nguyên thủy đột nhiên xuất hiện, tình cờ như vậy. Trừ đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử ra tạm thời tất cả không biết sự thật về người nguyên thủy. Bọn họ càng không chú ý thấy hướng người nguyên thủy rời đi là chỗ Võ Qua, Từ Hắc Tử. Khi Vu Nhai ra khỏi phủ thành chủ chú ý thấy trên bầu trời có mấy con không lăng hạc. Trong khi phủ thành chủ gào khóc thảm thiết thì trong ngõ hẻm vắng phát ra thanh âm nặng nề. - Các ngươi thật sự muốn cùng ta đấu với Mông thân vương? Không sợ thật sao? Nhìn kỹ thì thấy có mấy người mặc đồ Xích Sắc quân đoàn, ngườin ói chuyện không mặc đồng phục mà như người nguyên thủy. Từ Hắc Tử nói: - Vu Nhai huynh đệ, chúng ta không thích phản bội. - Ta cũng vậy, hơn nữa ngươi giúp ta có thực lực như hôm nay. Chỉ cần ta tiếp tục đi theo ngươi thì sẽ biến càng mạnh hơn. Lúc trước Võ Qua đột phá hoàng binh sư quá sớm dẫn đến căn cơ bất ổn, thiên tài sắp rơi, đừng mơ lên được địa binh sư. Nhưng Vu Nhai đánh Võ Qua rớt khỏi cảnh giới mới có được, gã tu luyện lại. Vì bị đánh rớt xuống nên Võ Qua mới có thực lực như hôm nay. Võ Qua thấy Vu Nhai mạnh như vậy, quyết tâm đi theo hắn càng mãnh liệt hơn. Huống chi Vu Nhai sẽ tiếp tục chỉ điểm gã, chỉ cần Võ Qua ở trong Xích Sắc quân đoàn. Đừng quên Võ Qua là một võ si. Mấy thành viên Xích Sắc quân đoàn khác lên tiếng: - Chúng ta cũng vậy. Nếu lúc trước bọn họ chọn ra tay, bây giờ thấy thực lực khủng bố của Vu Nhai thì càng không có lý do rút lui. Vu Nhai không nói gì thêm, hỏi thẳng: - Chúng ta có bao nhiêu người tong Bắc Đẩu thành? - Không biết, không rõ bao nhiêu người sẽ đi theo chúng ta ra trận. Võ Qua lắc đầu, nói: - Nhưng chắc có vài chục người. - Vài chục người? Vậy đủ rồi. Ánh mắt Vu Nhai sâu thẳm sửa sang lại hình tượng người nguyên thủy, chải tóc rối, chân đứt râu ria. Làm xong tất cả, tay Vu Nhai lóe ánh sáng, mấy bộ giáp xanh thẫm hiện ra. Vu Nhai nói: - Mặc vào đi, trên đường ta sẽ dạy các ngươi cách thúc giục phù văn trên nó. Chiến giáp màu xanh thẫm rất bí ẩn, khi đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử cầm lấy nó càng cảm nhận rõ ràng hơn. Nặng, siêu nặng. Tuy mặc thứ này sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu nhưng đám thành viên Xích Sắc quân đoàn không nói gì thêm. Dù Vu Nhai nhấn mạnh sẽ dạy bọn họ cách thúc giục phù văn thì họ cũng không nói tiếng nào, bởi vì hắn là đoàn trưởng. Keng! Vu Nhai mặc chiến giáp đỏ thẫm vào. Chiến giáp đỏ máu và màu xanh cùng hệ liệt, mọi người ăn mặc xong nghĩ như vậy. Nếu lúc trước Từ Hắc Tử tham gia trận chiến cuối cùng với quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na thì sẽ hét lên: - Tại sao chiến giáp của ngươi giống y như U Hoang? Tiếc rằng lúc đó Từ Hắc Tử có nhiệm vụ đi thông báo cho Yến đại nhân. Chiến giáp xanh thẫm là sáo trang Đế Long tộc cấp thấp nhất, khi đó Vu Nhai có được mấy chục bộ. Mọi người mặc giáp xong, Vu Nhai hét lên: - Đi đi, theo ta ra thành. Một đỏ sáu lam xuất phát hướng cửa thành lúc trước Vu Nhai đi vào. Mới đầu tốc độ cá thành viên Xích Sắc quân đoàn rất chậm nhưng sau đó nhanh dần, hoa văn trên chiến giáp lúc ẩn lúc hiện. - Hiện tại trong thành không bình tĩnh, các ngươi . . . Vù vù vù vù vù! - Là ai? Chỗ cửa thành, đồng nghiệp cũ của Vu Nhai còn đang làm công việc kiểm tra, nhắc nhở. Lúc này bọn họ đột nhiên cảm giác có khí thế cường đại lướt qua người mình, khi phản ứng lại thì chỉ thấy một vệt xanh thẫm phía xa. - Khụ khụ, thấy không? Ta đã nói trong thành không yên bình, các ngươi vẫn muốn vào thành sao? Vu Nhai không quan tâm chuyện của đồng nghiệp cũ, hắn mang sáu người lao nhanh tới chỗ Xích Sắc quân đoàn Võ Qua chỉ đường. Rất mau cả đám tới nơi. Vẫn câu nói cũ, bọn họ sắp đối phó với Mông thân vương, ai muốn rút ra cũng sẽ không bị trách tội, rút hết đều không sao, sáu người vẫn đi gúp đỡ Dao Quang thành. Như Võ Qua dự tính, trong hai trăm người chỉ có mấy chục chịu theo. Vu Nhai chỉ nói vài câu đơn giản lại khiến vô số người máu nóng sục sôi, nhưng trước mạng sống, không có đại nghĩa gì, núi to Mông thân vương thì không ai có thể không đắn đo. Những người tham gia sẽ bị xét nhà diệt tộc!
Chương 1022: Lao nhanh đi, nước lũ màu xanh. Share: doctruyen.org Mời đọc Chia sẽ xong không ai nói nhiều, một đám người chuẩn bị chịu chết. Một đám người thì tự trách, rối rắm, cảm xúc phức tạp, kiên quyết nhìn chiến hữu cũ xông vào hố lửa. Mấy chục người so sánh với hơn một trăm người nhưng khí thế thì cách biệt như trời và đất. Mấy chục người mà khí thế mạnh hơn một trăm người nhiều. Đã có người nghĩ nếu mấy chục người này sống sót thì thành tựu tương lai vượt xa hơn một trăm người này. Dù sao thì tâm tình Vu Nhai khá nặng nề, tuy hắn không quan tâm, hắn thông cảm nhưng rất lo lắng bên Dao Quang thành. Người Xích Sắc quân đoàn đều rút hết hai phần ba, tình hình Dao Quang thành căng thẳng cỡ nào? Mấy chục thành viên Xích Sắc quân đoàn 'hiên ngang xông pha' chuẩn bị theo Vu Nhai, đoàn trưởng trong truyền thuyết xuất phát đi Dao Quang thành. Võ Qua bỗng nhíu mày hỏi: - Ủa? Cảm giác gì đây? Hơi thở ma thú cường đại đang chạy hướng này, rất nhanh. Võ Qua nhìn hướng Á Xuyên yếu tắc. Vu Nhai không để ý đến Võ Qua, hét lên: - Mặc hết trang bị vào, chúng ta lập tức đổi tọa kỵ. Bây giờ Vu Nhai là đoàn trưởng, tuy những thành viên Xích Sắc quân đoàn mạo hiểm rất lớn giúp hắn nhưng phải thể hiện sự uy nghiêm ra. Lời cảm ơn trước đó đã nói rồi, không cần lặp lại làm mình yếu thế. Hiện nay điều cần làm là làm sao chiến đấu, làm sao tăng mạnh tự tin cho thành viên Xích Sắc quân đoàn, khiến bọn họ sống sót. Những thành viên Xích Sắc quân đoàn ở lại được Vu Nhai tặng cho trang bị mới, khá chỉnh tề. Đây là những khôi giáp phù văn Vu Nhai lấy từ di tích ma pháp viễn cổ, hay còn gọi là di tích biệt viện của Cổ Duệ chi dân. Lúc đó Vu Nhai không còn trống không gian giới chỉ nên ném trong long quật, sau này bởi vì Tạp Đức thiếu gia xuất hiện nên hắn lại lấy về. Trên đường trở về từ Ma Pháp đế quốc, ban ngày Vu Nhai nghiên cứu phù văn không ngừng chế tạo, sửa chữa những phù văn trên huyền binh, mũ giáp. Lúc này Vu Nhai nắm rõ những trang bị trong lòng bàn tay. Dù vậy nhưng Vu Nhai vẫn cảm thán sáo trang Đế Long tộc quá ít. Trong đám thành viên Xích Sắc quân đoàn có vài người thực lực không đủ cao để phát huy tác dụng của sáo trang Đế Long tộc. - Đổi tọa kỵ? Thành viên Xích Sắc quân đoàn không biết Vu đoàn trưởng có ý gì, nhưng người ở lại đa số là thành viên cũ có khắc chữ xuyên. Bọn họ rất tin vào thực lực của Vu Nhai, cực kỳ phục hắn. Vu Nhai nói ngay: - Đến rồi, theo ta cưỡi lên đi, chọn con nào cứ cưỡi nó. Yên tâm, ta là tổ tiên của chúng, tuyệt đối không dám chống đối. Nhưng mới đầu hy vọng các ngươi bắt giữ được mục tiêu, đừng bị chúng nó chở xóc nảy váng đầu. Thanh kỳ tuấn mã thú chạy hướng thành viên Xích Sắc quân đoàn cũng đã đến đến nơi. Vu Nhai gào to: - Lên! Cùng với tiếng rống của Vu Nhai, hắn lao nhanh hướng nước lũ màu xanh. Mọi người hoang mang chạy theo, chậm rãi thấy rõ hình dạng nước lũ màu xanh trước mắt, từng con tọa kỵ như thần. Thành viên Xích Sắc quân đoàn hiểu ngay ý Vu Nhai đã nói, nhưng tốc độ của thanh kỳ tuấn mã thú quá nhanh, kêu bọn họ chọn lựa thì rất khó khăn. Dứt khoát xông lên, hoang mang chọn đại một con, xông lên cưỡi ngay. Vu Nhai phát ra tiếng gầm khủng khiếp: - Grao! Lần này không có cảm giác rồng mà rất giống với những kỵ thú trước mắt. Đám thanh kỳ tuấn mã thú muốn chống cự đều ủ rũ. Tổ tiên khiến chúng nó cho người cưỡi, có thể cãi lại sao? - Grao! Thành viên Xích Sắc quân đoàn không bị tiếng rống làm váng đầu lập tức leo lên thanh kỳ tuấn mã thú. Bây giờ bọn họ đi chịu chết, không ai suy nghĩ nhiều, rất là dứt khoát. Người do dự đều nằm trong hơn một trăm người đứng gần đó. Thanh kỳ tuấn mã thú cuồng rống, cảm nhận chiến khí, nhiệt huyết từ thành viên Xích Sắc quân đoàn, cảm nhận tổ tiên quyết tâm chiến đấu. Dòng máu thuộc về tổ tiên trong người chúng nó cũng sôi trào lên, đó là dòng máu của bá chủ bầu trời. Dòng máu lắng đọng trong người thanh kỳ tuấn mã thú bị đốt cháy lên, ngay khi đó tốc độ của chúng nhanh hơn gần một phần ba. Bay, thanh kỳ tuấn mã thú như đang bay lên. Cùng lúc đó, trang bị phù văn trên người các thành viên Xích Sắc quân đoàn cũng bị kích phát ra. Trong mắt hơn trăm 'Thành viên Xích Sắc quân đoàn cũ', những trú quân đóng ngoài thành, các dân chúng thì một dòng nước lũ màu xanh tràn hướng Dao Quang thành, chỉ để lại cát bụi mịt mù. Đương nhiên bọn họ mơ hồ thấy không gian giới chỉ bay lên như biến thành một phù văn trận. Trong trăm thành viên Xích Sắc quân đoàn cũ có người lẩm bẩm: - Có lẽ chúng ta đã sai. Số người này đấu tranh tâm lý nghiêm trọng nhất trong cả đám. - Hừ! Chúng ta không cần vì một đoàn trưởng che mặt đối lập với Mông thân vương. Dù có tọa kỵ nghịch thiên thì sao? Đối thủ là Mông thân vương, lật tay một cái tiêu diệt nguyên Bắc Đẩu hành tỉnh. Có người không hề băn khoăn, dù vậy nhưng trong mắt bọn họ vẫn toát ra sự hâm mộ tọa kỵ. Có người khẽ thở dài: - Dù đúng hay sai thì suốt đời chúng ta đừng mơ cưỡi lên tọa kỵ đó. Người kia lắc đầu, nói: - Đi đi, chúng ta đến công hội võ học bỏ lại những thứ của Xích Sắc quân đoàn trong đó. Thành viên Xích Sắc quân đoàn cũ gật đầu, mọi người chuển đầu ngựa chậm rãi đi hướng Bắc Đẩu thành. Lúc trước Xích Sắc quân đoàn thành lập tại công hội võ học, lúc này Bắc Đẩu công hội võ học náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều. Bởi vì trước khi tham gia vào Xích Sắc quân đoàn phải đăng ký vào công hội võ học trước, vào Xích Sắc quân đoàn toàn là thiên tài, ít nhất là thiên tài trong Bắc Đẩu hành tỉnh. Có nhiều thiên tài tham gia, Bắc Đẩu công hội võ học không náo nhiệt cũng khó. Trong thời gian này mỗi ngày Hồng Đại Bảo nằm mơ cười tỉnh, nhưng rất khó chịu vì tương lai Vu Nhai sẽ là cô gia. Bắc Đẩu công hội võ học xem như một tổng bộ khác của Xích Sắc quân đoàn, tổng bộ thật sự tất nhiên nằm ở Dao Quang thành. Nhiều thiên tài Bắc Đẩu hành tỉnh mới tham gia Xích Sắc quân đoàn đều hướng về tướng quân trẻ tuổi Vu Nhai. Ai ngờ chờ đến không phải là quân cận vệ của Vu tướng quân mà thành tiên phong đối kháng với Mông thân vương. Trong khi thành viên Xích Sắc quân đoàn cũ xuất phát đi Bắc Đẩu công hội võ học thì vài người cưỡi tọa kỵ lao nhanh hướng phủ thành chủ. Mọi người đều trông thấy thanh kỳ tuấn mã thú xông hướng Dao Quang thành. Dù vì lý do gì đều phải đi phủ thành chủ báo cáo. - Ngươi nói cái gì? Xích Sắc quân đoàn chia rẽ, người dẫn đầu mặc chiến giáp đỏ thẫm bí ẩn, Võ Qua, Từ Hắc Tử theo bên cạnh trở thành thuộc hạ của hắn? Trong phủ thành chủ, Lãnh Thu Dương bị 'thương nặng' nằm 'hôn mê' trên giường nghe thuộc hạ báo cáo thế là tỉnh, nhảy cẫng lên. Vế đầu không quan trọng, cái sau mới quan trọng. Người khiến đại đoàn trưởng Võ Qua, Từ Hắc Tử đi theo là ai? Dùng mông suy nghĩ cũng biết.
Chương 1023: Vây thành. Share: doctruyen.org Mời đọc - Báo cáo thành chủ, chuyện trong cô nhi viện đã điều tra rõ rồi. Đám nhỏ cô nhi viện đều nói người nguyên thủy là Vu Nhai, Võ Qua và Từ Hắc Tử nói như vậy. Người báo cáo thứ hai đến khẳng định suy đoán của Lãnh Thu Dương. Mắt Bắc Đẩu thành chủ lóe tia sáng, trầm giọng nói: - Lập tức phong tỏa Bắc Đẩu cô nhi viện, không được để ai tới gần, không cho ai lên tiếng nói người nguyên thủy là Vu Nhai. Phải rồi, mấy người rút khỏi Xích Sắc quân đoàn cũng vậy, ít nhất đừng để bọn họ lấy ra chứng cứ vững chắc. Suy đoán thì hễ có Vu Nhai xuất hiện là sẽ có người đoán này nọ, kệ nó. - Tuân lệnh! - Theo dõi gắt gao tình hình bên Dao Quang thành, tùy thời báo cáo. - Tuân lệnh! Lãnh Thu Dương vẫy tay: - Làm đi. Nhưng rồi Bắc Đẩu thành chủ chau mày, ra lệnh: - Chờ chút, ra lệnh cưỡng chế các quân đoàn chuẩn bị tốt. Khi đến lúc chúng ta có lẽ chúng ta sẽ đi với thân phận điều đình, thông báo tin tổng chỉ huy cũ của Bắc Đẩu thành đã chết. - Ý của thành chủ là? - Không có ý gì, cứ làm theo đi. Bắc Đẩu thành chủ lại vẫy tay,m nếu gã nói ra ẩn ý sẽ bị thuộc hạ bắn ngược. Xuất binh với thân phận điều đình nghĩa là Vu Nhai có cơ hội chặn lại Mông thân vương vây công, có cơ hội sống sót, thậm chí là đàm phán với Mông thân vương. Loại chuyện này quá hoang đường, nói ra có quỷ mới tin. Nếu nói nhờ Độc Cô gia giúp đỡ Vu Nhai mang theo vài người nhà chạy đi Độc Cô gia tỵ nạn thì còn có thể, nhưng đàm phán là không thể nào. Ít nhất tất cả quan viên Bắc Đẩu thành đều cho rằng như vậy. Tức là Vu Nhai có khả năng sống sót nhưng Dao Quang thành tuyệt đối không phòng thủ được. Tuy bây giờ Dao Quang thành chưa bị công phá, phe Mông thân vương còn phải nhờ vào binh lực từ Bắc Đẩu hành tỉnh nhưng muốn điều binh từ nơi khác cũng không khó khăn gì, chẳng qua kéo dài thời gian. Mông thân vương dư sức phái mấy cao thủ đến, với thân phận của đệ nhất thân vương tìm vài thánh binh sư rất đơn giản, nhưng đây là dao mổ trâu giết gà. Lãnh Thu Dương vẫn cảm thấy Vu Nhai có khả năng, gã tin tưởng Nghiêm Lôi cũng cùng cảm nhận. Bắc Đẩu thành chủ vuốt bụng, khóe môi co giật. Cuối cùng Lãnh Thu Dương đã hiểu tại sao Nghiêm Lôi không đau còn gã thì quá đau, bây giờ vẫn đau. Tuy rằng không có thương gân động cốt nhưng Vu Nhai đánh trúng chỗ làm Lãnh Thu Dương đau đớn ít nhất nửa tháng. Bắc Đẩu thành chủ nhỏ giọng nói: - Lúc trước ta tính toán quá nhiều, nếu có cơ hội phải giúp tiểu tử cục gạch nghịch thiên này một tay. Lãnh Thu Dương cười khổ, thầm nghĩ: - Tiểu tử này quá nghịch thiên, bây giờ thực lực đến trình độ ta cảm giác không phải đối thủ của hắn. Thiên tài của Độc Cô gia đúng là thiên tài, dù lần này hắn không giữ được Dao Quang thành, chỉ cần hắn sống tiếp, với thiên phú như hắn sẽ khiến Mông thân vương rất nhức đầu. Chắc không lâu sau Vu Nhai sẽ đến thánh binh sư. Thánh binh sư có chia mạnh yếu. Mông thân vương có thể chắp nối nhiều cao thủ thánh binh sư đê, trung đoạn nhưng muốn mời thánh binh sư cao đoạn sẽ phải trả giá lớn. Về Vu Nhai, Bắc Đẩu thành chủ không có ánh mắt như lão viện trưởng nhưng gã cảm thấy hắn sẽ trở thành thánh binh sư cao đoạn. Vu Nhai đã không phải là huyền binh giả cục gạch mà có một khối tấm thuẫn. Trong mắt người ngoài thì Vu Nhai vẫn là song hệ huyền binh giả, cục gạch, Đại Địa chi thuẫn. Trong khi Lãnh Thu Dương suy nghĩ xây dựng quan hệ tốt đẹp với Vu Nhai thì Nghiêm Lôi không hề bị thương cảm thán trong phòng: - Ài, nữ nhi. Nếu lúc trước ta quyết tâm mạnh cuths, bức hôn thì tốt rồi. Giờ nhìn xem, thực lực của người ta mạnh hơn phụ thân ngươi. Chết tiệt, bây giờ có muốn bức hôn thì lão tử không đánh lại hắn. Nghiêm Lôi cũng nhận được tin tức, gã chỉ than thở với trời, Nghiêm Sương không nghe thấy. Nghiêm Lôi lắc đầu, nói: - Thôi, chuyện số trời đã định không có đường hối hận. Nghiêm Lôi nói lời như vậy chứng minh gã càng xem trọng Vu Nhai am hiểu sáng tạo kỳ tích hơn cả Lãnh Thu Dương, hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Hết cách, ai bảo lần nào Nghiêm Lôi đặt cược vào Vu Nhai cũng thắng? Nghiêm Lôi chửi um sùm: - Tiểu tử chết tiệt, đã lợi hại như vậy còn diễn kịch y như thật trước mặt ta. Lúc trước Nghiêm Lôi không cách nào tưởng tượng người nguyên thủy chính là Vu Nhai, đó là thiên binh sư lục đoạn. Dù tư tưởng của Nghiêm Lôi có rộng rãi cỡ nào cũng không nghĩ ra Vu Nhai sẽ tăng vọt nhanh như vậy. Lúc trước Nghiêm Lôi nghe nói Vu Nhai lấy được hạng nhất Huyền Thần điện, thực lực đến trung đoạn địa binh sư thì gã sợ hết hồn. Trong thư Nghiêm Sương viết cho Nghiêm Lôi biết nhiều hơn dân chúng bình thường của Bắc Đẩu hành tỉnh, nhưng làm gã thấy bực là nàng không hiểu quá nhiều. Vu Nhai bây giờ mạnh hơn Nghiêm Sương nói. Nghiêm Sương không nói nhiều, nàng không kể Vu Nhai là U Hoang, hắn không chỉ có song hệ huyền binh bản mệnh. Nghiêm Sương biết Vu Nhai là tam hệ huyền binh giả, hắn có Thất Tinh Thần Kích. Rất nhanh Long Thực Thú5 thu được những mệnh lệnh của Lãnh Thu Dương, gã cười gian nói: - Với cá tính của lão Lãnh nên cho hắn bị đau mấy ngày. Tiếc rằng bây giờ hắn không dám cược với mình nữa, ta có nên đi thăm bệnh không? Không đúng không đúng, lão tử cũng đang 'hôn mê', không thể bị người bắt gặp. Tạm thời không có chuyện gì cho đám cao tầng Bắc Đẩu thành, bọn họ chỉ cần tiếp tục giả bộ hôn mê rồi chờ tin tức từ Dao Quang thành. Điều tiếc nuối duy nhất là không thể xem biểu diễn tại chỗ. - Người Độc Cô gia, các ngươi thật sự muốn chống đối với hoàng thất sao? Lúc này Dao Quang thành đang trình diễn kịch hay. Đoạn đầu cao trào đã qua, bây giờ là chửi lộn. Hết cách, lực lượng hai bên ngang nhau. Mông thân vương vốn cảm thấy Vu gia nho nhỏ chỉ cần gã lật tay một cái là sẽ tiêu diệt được ngay. Dù toàn thể dân chúng Dao Quang thành đối đầu thì cùng lắm thêm một đám kiến. Trong điều tra thì Vu gia chỉ là gia tộc hạng hai trong Dao Quang thành, Vu Nhai mới lên làm thành chu không được bao lâu, lòng người không ổn định, rất khó gom nhiều con kiến lại. Nếu như là đối kháng với Ma Pháp đế quốc thì lòng người sẽ thống nhất, nhưng Ngũ Thanh là đệ nhất thân vương cả Huyền Binh đế quốc. Nghe tên Mông thân vương, thế lực cũ trong Dao Quang thành sẽ lật đật mở cổng thành ngay, thậm chí hỗ trợ tiêu diệt Vu gia. Thế nên khi Mông thân vương nhận được tin tức liền tìm một gia tộc định nịnh bợ gã, một gia tộc lớn hơn Vu gia, Lạc gia rất nhiều trong Kích Lĩnh hành tỉnh, kêu bọn họ điều động quân đoàn tư nhân đến. Rất nhiều người muốn làm tay sai của đệ nhất thân vương, chỉ cần Mông thân vương thả ra tiếng gió thì sẽ không ít người đến thảo phạt. Mông thân vương không làm chuyện bé xé ra to. Không phải nhi tử đã chết là chuyện nhỏ mà đối phó Vu gia là việc cỏn con, đệ nhất thân vương chỉ cần một quân đoàn tư nhân mạnh một chút cộng mấy cao thủ tâm phúc là đã đủ.