Chương 846: Mộc Hoàng Giáp Trụ. Share: doctruyen.org Mời đọc Cùng lúc đó trên hai tay Tùy Qua bắt đầu xuất hiện thanh sắc hoa văn, nhìn qua như vân gỗ! Thân thể xuất hiện biến hóa quỷ dị như thế, Tùy Qua không chút kinh ngạc ngược lại vẻ mặt vui mừng, thấp giọng nói: - Mộc Hoàng Giáp Trụ! Thì ra là thế. Hơn nữa giờ này khắc này, Tùy Qua rốt cục hiểu được chỗ cao minh của Thần Nông Tiên Thảo Quyết nhập thảo mộc mà đắc đạo, cũng rốt cục cảm nhận được Tiên Viên chân nhân kỳ tài ngút trời, hung la vạn tượng. Thần Nông Tiên Thảo Quyết từ lúc ban đầu tu luyện tôi thể kỳ, chỉ hấp thu nguyên khí của thảo mộc, chỉ tu luyện chân khí mộc hệ. Tùy Qua vốn tưởng rằng tu luyện mộc hệ chân khí chỉ vì thuận tiện gieo trồng linh thảo, thuận tiên thi triển châm pháp Ất Mộc Thần Châm, nhưng giờ phút này Tùy Qua mới chính thức cảm nhận được chỗ thần diệu của nó. Một người tu hành, đi tới âm dương cảnh cương khí sẽ sinh ra linh tính, cương khí phẩm chất cao sẽ sản sinh áp chế với phẩm chất thấp. Mà cương khí có thuộc tính thuần chính nhất, trải qua âm dương cảnh biến chất, sẽ trở thành “Hoàng giả cương khí” phẩm chất cao nhất, chẳng những có được lực áp chế tuyệt đối với cương khí cùng loại, hơn nữ còn có một kỹ năng đặc thù. Hoàng giả, hiệu lệnh thiên hạ không dám không theo! Hoàng giả cương khí có thể hiệu lệnh nguyên khí đồng loại trong thiên địa vì nó sử dụng! Hơn nữa cảnh giới càng cao, loại kỹ năng này càng thêm rõ ràng! Nghe đồn đãi một trong ngũ đế thời viễn cổ là Thanh Đế, thậm chí có thể hiệu lệnh toàn bộ thảo mộc trong thiên hạ, nắm giữ sinh tử trong tay. Đương nhiên hiện nay Tùy Qua chưa đạt tới cảnh giới như thế, thậm chí còn chưa tới một phần vạn. Nhưng Thần Nông Tiên Thảo Quyết đã giúp hắn đặt xuống trụ cột, khi trong cơ thể hắn cương khí bắt đầu phân hóa âm dương, có được linh tính, liền có thể chiếm được thảo mộc trong thiên địa thừa nhận, vân gỗ xuất hiện trên người hắn trải rộng hoa văn khắp toàn thân, không phải tẩu hỏa nhập ma mà là Mộc Hoàng Giáp Trụ, tương đương với thiên địa thảo mộc thần phục cùng ủng hộ cương khí mộc hệ trên người Tùy Qua. Mộc Hoàng Giáp Trụ, được xưng giáp trụ của Thanh Đế, không phải người tu hành khổ luyện thì có thể tu thành, mà là khi đột phá cổ bình thiên địa cảm ứng, được thiên địa linh khí trong thiên địa cùng vạn vật chấp nhận mà có được, đây chính là phẩm chất đỉnh phong của cương khí mộc hệ! Sau khi hiểu được tất cả chuyện này, dù chính bản thân Tùy Qua cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Trong lòng của hắn tràn ngập kính ngưỡng đối với Tiên Viên chân nhân. Lúc này trong đầu óc Tùy Qua không biết vì sao hiện lên tâm ma Thánh Tổ, có lẽ bởi vì hai nhân vật này đều là tồn tại bí hiểm nhất mà Tùy Qua tiếp xúc. Nhưng cẩn thận so sánh một chút, Thánh Tổ tuy bố cục sâu xa, nhưng tựa hồ vẫn có dấu vết mà tìm theo, mà bố cục của Tiên Viên chân nhân, vô luận là Hồng Mông Thạch hay Mộc Hoàng Giáp Trụ đều không để lại dấu vết, thẳng tới giờ phút này mới có thể cảm giác được bố cục to lớn của hắn. - Âm dương thuế biến, giáp trụ gia thân! Tùy Qua đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như sấm sét, chung quanh bộc phát thanh sắc quang mang mãnh liệt, tựa hồ muốn phân cao thấp cùng mộc linh khí trong thiên địa, hoặc như là cảm ứng ấm áp dung hợp cùng chúng nó. Dưới hoàng hôn, thanh sắc quang mang càng thêm chói mắt. Vô luận là người trên Minh Kiếm sơn, hay là đội quân chinh phạt của phường hội, lúc này đều nhìn thấy một cảnh tượng mà bọn hắn suốt đời khó quên. Vì thế Phương Giám chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, cũng không dám sản sinh ý nghĩ chạy trốn hay phản kháng trong lòng. Theo sau, Tùy Qua đưa mắt nhìn những người khác sau lưng Phương Giám, Mộc Hoàng cương khí quanh thân lại gia tăng, Mộc Hoàng giáp trụ càng thêm chói mắt: - Các ngươi đây? Muốn sống hay chết? Cho đến bây giờ Tùy Qua vẫn chưa ra tay giết người, hắn muốn cho những người này biết, khuất phục sẽ không phải tử vong. Trước tiên kinh sợ Phương Giám, sau đó uy hiếp những người khác, đây cũng là một loại chiến thuật. Tùy Qua không trực tiếp làm kinh sợ những người khác, bởi vì tuy hắn có thể đánh bại họ, nhưng không thể đồng thời miểu sát họ, bởi vì họ không phải đạo sĩ mộc hệ, hắn không thể hoàn toàn trấn áp làm cho họ quỳ xuống như Phương Giám. Vì thế hơn bốn mươi người đều lựa chọn quỳ xuống. Không người nào phản kháng hay chạy trốn. Những người này quỳ xuống, Tùy Qua mới đưa mắt nhìn tám người còn lại. Ý đồ của Tùy Qua, tám người kia đều hiểu được. Nhưng rốt cục họ nên lựa chọn thế nào? Phốc thông! Trong đó một người giành trước, chủ động quỳ xuống. Người này là Tạ Long Cung, bởi vì hắn đã hận Ngu Kế Đô thấu xương, chỉ vì sợ hãi sự lợi hại của hắn cho nên đành phải gia nhập “đại quân thảo phạt”. Nhưng hiện tại hắn sẽ không vì Ngu Kế Đô mà anh dũng hi sinh, cho nên hắn giành trước thần phục Tùy Qua. - Tùy tiên sinh, tôi chỉ bị người bức bách! Tôi đã sớm kính đại danh của ngài từ lâu, không, là uy danh, uy danh của tiên sinh đã sớm vang dội tu hành giới, làm toàn tộc chúng tôi khâm phục không thôi, Tạ Long Cung đã sớm hận không thể phụng tiên sinh là chủ tử. Nhưng trở ngại phường hội hiếp bức, mới không thể không gia nhập hàng ngũ thảo phạt của phường hội, lòng ta rõ ràng như nhật nguyệt, thỉnh tiên sinh minh giám! Tạ Long Cung là người đầu tiên quy hàng, tuy rằng những người còn lại đều khinh bỉ thái độ làm người của hắn, nhưng thầm nghĩ người này đi bước cờ thật tốt. Dù sao cũng đã quỳ xuống, mọi người đều không còn mặt mũi, lúc này người đầu tiên thần phục ít nhất sẽ chiếm tiên cơ, có thể được Tùy Qua xem trọng. Về phần sau này Ngu Kế Đô làm sao thu thập bọn hắn, họ chưa có thời gian nghĩ tới, bởi vì cho dù Ngu Kế Đô có phẫn nộ, trả thù, đó cũng là chuyện ngày sau, mà nếu trước mắt không quỳ xuống thần phục, sẽ lập tức phải chết, không còn có ngày mai! Chứng kiến “đại quân thảo phạt” thanh thế lớn của phường hội lại đồng loạt quỳ xuống, Tống Văn Hiên, Tống Thiên Húc cùng con cháu Tống gia quả thật bị kinh trụ hoàn toàn, cảm giác việc đang phát sinh trước mắt giống như cảnh trong mơ không chút chân thật. Vốn người của Tống gia còn tưởng rằng lần này sẽ bị tiêu diệt hoặc đại thương nguyên khí, lại không nghĩ tới chẳng những không bị thương một người nào, ngược lại còn làm “đại quân thảo phạt” của phường hội quỳ xuống, nhưng cũng làm mặt mũi họ dính quang. Tùy Qua nhìn mọi người quỳ lên, mặc cho bọn hắn quỳ chừng mười phút, sau đó dừng ánh mắt trên thân nhóm người Phương Giám: - Chín người các ngươi theo ta đi Minh Kiếm sơn. Những người còn lại quỳ ở đó! Phương Giám, Lâm Lật như được đại xá, nhìn Tùy Qua quay lưng về Minh Kiếm sơn, lúc này mới dám đứng dậy ngự kiếm đi theo. - Ta kháo! Thanh thế này rất mãnh liệt! Rất khí phách! Khí phách vô song! Bá vương ah…là thế! Bên trong “Trạm quan sát khí tượng” phía tây thành phố Minh Phủ, Ngô Miện đưa mắt gắt gao nhìn hình ảnh trong màn hình, thật lâu không thể dời.
Chương 847: Trời sinh dị tượng. Share: doctruyen.org Mời đọc Một bộ hình ảnh này chính là do “Vệ tinh khí tượng” Long Đằng quay chụp xuống thiên địa dị tượng, rõ ràng rất rõ nét, cho nên Ngô Miện có thể chứng kiến Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ từ trên trời giáng xuống, trận thế kia thật sự gây rung động quá lớn cho hắn, thế cho nên hắn không ngừng lặp lại hình ảnh mười mấy lần quan sát, không bỏ qua một chi tiết, cho dù xem phim AV hắn còn chưa chăm chú qua như thế. - Đáng tiếc ah! Không thể nhìn hiện trường! Ngô Miện có chút tiếc nuối tự nhủ: - Thiên địa dị tượng như vậy chỉ sợ cũng xem như kỳ quan ngàn năm, ngàn năm không gặp, bỏ lỡ thật sự là đáng tiếc. Nhưng nếu chỉ xem hình ảnh, hiệu quả nhất định kém rất nhiều…đáng chết! Chỉ lo rung động, chuyện này còn chưa hội báo với tổ trưởng đâu, hắn nhất định sẽ lột da mình! Đúng rồi, nói thông tin vệ tinh chậm chạp, kỹ thuật trục trặc…Mẹ nó, mình thật sự là thiên tài! Nói dối cũng lợi hại như vậy! Rất nhanh Ngô Miện đem chuyện này hồi báo cho tổ trưởng tổ tám, hơn nữa rất nhanh đem tư liệu hình ảnh chuyển vào Long Đằng. Cùng lúc đó bên trong đại sảnh một trang viện kiểu xưa u tĩnh điển cố nằm tại ngoại ô Đế Kinh. Ngu Kế Đô đang tiến hành cuộc nói chuyện với một “đại nhân vật” của Đế Kinh, thương nghị đại sự. Cuộc gặp này mặc dù là do nguyên lão phường hội sắp xếp, nhưng Ngu Kế Đô kỳ thật không có chút hứng thú đối với những người có quyền lực thế tục như vậy, hơn nữa còn khinh thường. Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong mắt hắn vô luận những người này quyền lực bao nhiêu, cũng chỉ là con kiến, hắn không khả năng mang kính ý. Huống chi vị “người đương quyền” kia chỉ là một quân cờ mà nguyên lão phường hội dùng kiềm chế Long Đằng mà thôi. Ngu Kế Đô nhìn lão nhân trước mắt, người này tuy đã lui tuyến hai, nhưng quyền lực cùng lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cho nên quan uy của hắn ngày càng thịnh. Ngu Kế Đô cười lạnh, đối phương chỉ là một con kiến, lại dám bãi quan uy trước mặt hắn, nếu không phải xem lão nhân kia còn có chút tác dụng, Ngu Kế Đô chỉ dùng đầu ngón tay đủ giết chết hắn. - Chu tiên sinh, các nguyên lão phường hội cấp đề nghị cho ông, suy nghĩ thế nào? Ngu Kế Đô nhẫn nại tính khí hỏi. - Tôi đối với dược vật bảo vệ sức khỏe của phường hội cung cấp xem như vừa lòng. Chu Quốc Bằng thản nhiên nói, vẻ mặt bí hiểm, phong cách nói chuyện thật sự nhiễm đủ tinh túy quan trường. Nhưng đối với Ngu Kế Đô mà nói, đối phương quả thật là muốn chết. Lập tức, Ngu Kế Đô toát ra một tia chân khí, áp chế về hướng Chu Quốc Bằng, lại hỏi: - Đề nghị kia, suy nghĩ thế nào? Thân hình Chu Quốc Bằng run lên, quan uy không còn sót lại chút gì, chỉ phải nói: - Chuyện thao tác Long Đằng ai cũng không làm được. Cho dù là quân chủ cao nhất cũng không thể hoàn toàn thao tác bộ đội Long Đằng! Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, nói: - Ông không phải nói Chu gia các ông đã không chế một phần năm sản nghiệp Hoa Hạ sao? - Người thanh niên, không nên vọng động! Chu Quốc Bằng nói: - Tôi xem anh cũng là người lịch duyệt phong phú, như thế nào còn chưa đủ hiểu biết về Long Đằng đâu. Bộ đội kia cũng không phải người bình thường, tín ngưỡng cùng tinh thần cũng không phải bình thường. Bọn hắn lợi hại hơn quân nhân, nhưng càng khó khống chế hơn quân nhân. Quân nhân kỷ luật nghiêm minh, cho họ đi chịu chết cũng sẽ không do dự. Nhưng Long Đằng, bọn hắn không sợ chết so với quân nhân bình thường, nhưng họ sẽ không dại dột đi chịu chết. Anh cho rằng chỉ một quyết định nhược trí, là có thể làm cho họ hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là chuyện không thể nào. - Tôi biết sự lợi hại của bọn hắn, cho nên mới cần sự hỗ trợ của ông. Ngu Kế Đô nói: - Nếu không mà nói, ông lại có giá trị lợi dụng gì với phường hội chúng tôi đây? Còn nữa, tôi lớn tuổi hơn ông, cho nên đừng xưng hô tôi là người thanh niên. Chu Quốc Bằng thấy vẻ cường thế của Ngu Kế Đô, cũng hừ lạnh một tiếng: - Anh đây là thái độ gì? Anh thật sự có thái độ đàm phán hợp tác sao? Hừ! Đừng tưởng rằng một chút đạo thuật võ công của anh có thể càn rỡ trước mặt tôi. Ở trong mắt của tôi, những người như các anh chỉ bất quá là tà ma ngoại đạo mà thôi, lại muốn khống chế cao quan như tôi, nắm giữ quốc gia xã tắc, thật là nằm mộng! Anh phải biết rằng, tôi dù không hợp tác với anh, vẫn còn lựa chọn khác. Mặt khác, nơi này dù sao vẫn là Đế Kinh, với thân phận của tôi, nếu anh dám bất lợi với tôi, người của Long Đằng tự nhiên sẽ ra tay đối phó phường hội. Hừ, khi đó các người có thể cùng người của Long Đằng phân chia cao thấp! Ngu Kế Đô bỗng đứng lên, hắn không nghĩ tới lão đầu tử này lại cuồng vọng hung hăng càn quấy tới bậc này. Nhất là lão đầu tử chỉ là một người phàm mà thôi. Ở trong mắt Ngu Kế Đô, thật giống như nhìn thấy một con kiến đang diễu võ giương oai trước mặt hắn. Ngu Kế Đô rất muốn dùng một đầu ngón tay đến nghiền chết lão gia hỏa này, nhưng hắn không làm như vậy. Như ngày trước hắn vốn có thể giết Tùy Qua, nhưng hắn không làm, bởi vì nguyên lão phường hội từng có chỉ thị, hắn phải tuân theo. Tu hành giới không phải dựa vào thân tình, hữu tình hay chính nghĩa duy trì, mà dựa vào lực lượng cùng khuất phục. - Chu Quốc Bằng! Ngu Kế Đô đè nén phẫn nộ nói: - Xem ra ông thật sự sống chán rồi sao? Ông nên biết, nếu không có phường hội ủng hộ ông, ông cũng đã sớm đi gặp diêm vương rồi. Chu Quốc Bằng thản nhiên đáp: - Đúng vậy, không có sự ủng hộ của các người, tôi đã sớm đi rồi. Nhưng điều tôi muốn, cũng không phải loại phương thức ngắc ngoải còn sống thế này. - A? Ngu Kế Đô ngồi xuống ghế: - Ông còn muốn như thế nào? - Tôi muốn một thân thể trẻ tuổi có sức sống. Hoặc là nói thân thể có pháp lực, nếu có thể trường sinh là tốt nhất! Trong lòng Chu Quốc Bằng tràn ngập dục vọng lẫn dã tâm. - Trường sinh? Ông? Ngu Kế Đô lộ rõ vẻ khinh thường, căn bản không muốn che giấu. Hắn nhìn Chu Quốc Bằng, ánh mắt như đang nhìn một đầu trư nói nó muốn thành tiên. - Có gì không thể? Chu Quốc Bằng hừ một tiếng: - Tôi tìm người xem qua tướng số, tính qua mạng, tôi trời sinh đại phú đại quý, mạng cách xa hoa, cho nên mới có thể vị cực nhân thần, nắm sinh tử phú quỷ hàng tỷ người trong tay. Tôi có thiên mệnh trong người, tổ tiên có phong thủy long mạch gia trì, vì sao không thể đắc đạo? - Cái gì là phong thủy, là mạng cách tất cả đều là nhảm nhí! Ngu Kế Đô lạnh lùng nói: - Nếu thầy phong thủy ngưu bức như vậy, sao hắn không tự đem lão cha của mình táng vào trong long mạch, hắn đi làm hoàng đế? Chỉ có người phàm ngu xuẩn mới có thể tự nhận cái gì là thiên mệnh sở quy. Các người ngay cả thiên mệnh là gì cũng không biết, còn nói gì mà thiên mệnh sở quy? Huống chi long mạch không phải không có, nhưng ông cho rằng long mạch là gì? Ân? Ngu Kế Đô hoàn toàn phẫn nộ, hắn thật không biết Chu Quốc Bằng vì sao có thể lên ngồi địa vị cao, chỉ bằng kiến thức cùng chỉ số thông minh kia sao? Lão già này tựa hồ cũng không có kiến thức cùng chỉ số thông minh gì đáng nói.
Chương 848: Quân Thương Sinh. Share: doctruyen.org Mời đọc Theo Ngu Kế Đô xem ra, có lẽ những quan viên Hoa Hạ đều là đức hạnh thế này đi, nịnh nọt, lừa trên gạt dưới chơi quyền mưu linh tinh, cái gì đều không hiểu. - Khí mạch chi hành chỉ khởi phục vi long. Lúc này một thanh âm ôn nhã vang lên ngoài phòng: - Thầy địa lý xem long mạch, lấy thủy mạch núi non làm chỗ dựa, bất quá chỉ là được hình thái mà mất cái thần. Hai chữ Long Thần tầm sơn mạch, thần là tinh thần mà long là chất. Không phải sơn mạch nào có núi non cũng là long, mà địa phương không núi non sẽ không có long mạch. Long mạch cũng không phải sơn mạch cũng không phải thủy mạch, mà là khí mạch, linh mạch. Ngu Kế Đô công tử, không biết tôi nói có đúng không? Ngu Kế Đô cảm thấy hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người bên ngoài lại có kiến thức. Nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là người kia có tinh thần ba động tựa hồ là một người bình thường, cho nên không khiến cho hắn chú ý, nhưng lời nói cử chỉ lại không phải người tầm thường. Đích xác mặc cho ai chứng kiến người như vậy cũng sẽ không nghĩ hắn là người bình thường. Nếu như ở thời cổ đại, dân chúng bình thường nhìn thấy người nọ chỉ sợ sẽ lập tức quỳ xuống. Vì sao? Bởi vì vừa nhìn người này khiến cho người cảm giác chính là xuất thân đại phú đại quý, dùng từ cổ đại hình dung, chính là “Đế vương chi tư”, “hoàng tộc hậu duệ”, phẩm chất, đi đứng có vẻ thật uy nghiêm khí thế. Mặc dù là Chu Quốc Bằng nhiều năm qua thân ở địa vị cao mà dưỡng thành quan uy vẫn còn thua kém. Vì sao? Quan uy của Chu Quốc Bằng cùng khí thế đều là hậu thiên dưỡng thành, mà người này chính là trời sinh! Sau khi vào phòng, thanh niên tiếp tục nói: - Ngu công tử, vừa rồi nhận thức của tôi đối với long mạch có bị lệch lạc? - Không hề sai lầm. Không biết cao tính đại danh của tiểu tiên sinh? Ngu Kế Đô khách khí nói, người thanh niên này thế nhưng để cho hắn sinh ra cảm giác bí hiểm. Nhưng nhìn hắn lại không thấy linh khí ba động, thật sự là quỷ dị. - Quân Thương Sinh. Thanh niên nhàn nhạt cười, sau đó nhìn Chu Quốc Bằng hỏi: - Chu thúc hình như bàn bạc không được thoải mái cùng Ngu công tử? Chu Quốc Bằng mỉm cười: - Đó là Ngu công tử toan tính không nhỏ, trả giá quá ít. Thương Sinh, tôi nghe cha cậu nói, cậu dự định rời đi quân ngũ tham chính, có thật không? - Phải, sau này còn cần Chu thúc chiếu cố nhiều hơn. Quân Thương Sinh nói: - Trong quân ngũ tuy rằng rèn luyện nhân tài, nhưng quân không thể tham chính, cháu còn muốn có một ngày giống như Chu thúc, vị cực nhân thần đâu. - Ha ha! Chu Quốc Bằng cười ha hả: - Thương Sinh, trong con cháu hậu bối đồng lứa, tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ nhưng chúng tôi đều nhất trí xem trọng. Ngày sau không nói tới vị cực nhân thần, cho dù nhòm ngó ngôi báu thiên hạ chỉ sợ cũng không phải là không có khả năng. - Chu thúc nói đùa. Quân Thương Sinh vẫn bộ dạng ôn văn nho nhã, hơn nữa quý khí bẩm sinh, đích xác rất khó làm cho người ta sinh ra phản cảm. Cho dù là Ngu Kế Đô cũng không thể sinh ra ác cảm với thanh niên này. - Nếu hai vị có việc muốn nói, tôi cáo từ. Ngu Kế Đô cảm giác tạm thời không thể tiếp tục bàn chuyện với Chu Quốc Bằng, vì vậy dứt khoát cáo từ, chuyện kiềm chế Long Đằng xem ra chỉ đành tìm thời gian khác bàn lại. Lão gia hỏa Chu Quốc Bằng này, thật sự quá tham lam. - Ngu công tử, xin dừng bước. Quân Thương Sinh nói: - Chuyện này còn chưa bàn xong, Ngu công tử sao lại vội vã rời đi đây? Ngu Kế Đô thầm nói, chuyện bàn bạc liên hệ tới Long Đằng, ngươi ở đây thì làm sao có thể bàn bạc tiếp đây? Ai biết Chu Quốc Bằng lại nói: - Đúng vậy, Ngu Kế Đô, chuyện này Thương Sinh có thể tham dự. Trong lòng Ngu Kế Đô hiện lên cảm giác kỳ quái. Quân Thương Sinh rốt cục lại có lai lịch gì, chẳng lẽ là nhân vật cao minh do tập thể đại lão trong thủ đô bồi dưỡng? Là người nhận ca được khâm định? - Quân tiên sinh, chúng ta đang bàn về chuyện kiềm chế Long Đằng, Quân tiên sinh có cách nhìn như thế nào? Ngu Kế Đô mở miệng hỏi. - Long Đằng sao? Quân Thương Sinh đặt chén trà trong tay xuống, sau đó hai mắt lộ sát khí: - Đáng chết! Ngu Kế Đô kinh ngạc, không nghĩ tới Quân Thương Sinh nói chuyện trắng ra như thế. Vì vậy hắn tiếp tục hỏi: - Quân tiên sinh, Long Đằng không phải lợi khí của quốc gia sao, vì sao thành đáng chết đây? - Lợi khí quốc gia? Quân Thương Sinh hừ lạnh nói: - Bất quá chỉ là một đám quốc tặc mà thôi! Theo tôi xem, đám người Long Đằng quả thật chỉ là nuôi hổ làm hoạn, ỷ cưng chiều mà kiêu ngạo! Khi kiến quốc, vị công thần khai quốc không nên thành lập chi bộ đội này, càng không nên gọi là Long Đằng! Trước kia khi Lôi Hà còn ở, còn biết làm tốt bổn phận quân nhân, nghe theo hiệu lệnh. Hiện tại con người Tang Thiên, độc đoán ngang ngược, còn nói gì mà đại nghĩa dân tộc, hơn nữa còn áp đảo lên trên mệnh lệnh, đây không phải là phản tặc sao! Cho nên cái gì mà lợi khí quốc gia, rõ ràng chỉ là quốc tặc mà thôi! - Nói rất đúng! Chu Quốc Bằng nói: - Người Long Đằng, nói mình là chiến sĩ thiên tài. Thiên tài thì như thế nào? Thiên tài không nghe lời, quốc gia bồi dưỡng để làm chi? Hi sinh một đám, một lần nữa bồi dưỡng là được. Hơn mấy tỷ người, chẳng lẽ còn khuyết thiếu thiên tài hay sao? Chúng ta cần chính là thiên tài nghe lời, mà không phải tự mình chủ trương, thiên tài có tín ngưỡng. - Lời của Chu thúc thật đúng. Quân Thương Sinh nói: - Huống chi người của Long Đằng nếu không phải hấp thu lợi dụng long mạch khí đến tu hành, bọn hắn lại tính thiên tài gì. Cho nên thu dọn đám người kia, tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng ngày sau chưa chắc không thể xây dựng lại đội ngũ càng mạnh! Ngu Kế Đô ngạc nhiên. Đều nói gừng càng già càng cay, không ngờ Quân Thương Sinh còn trẻ tuổi nhưng tâm địa đã ngoan độc hơn cả “lão gừng” Chu Quốc Bằng. Nhưng trong giới chính khách tựa hồ cần loại người tàn nhẫn vô tình thế này, cho nên Quân Thương Sinh mới lấy được niềm vui của những lão nhân như Chu Quốc Bằng. Theo sau, Quân Thương Sinh nói: - Ngu công tử, chuyện của anh tôi đều nghe nói. Về phường hội tôi cũng biết không ít. Thậm chí tin tức có một ẩn thế tông môn tôi cũng biết một ít. Thứ cho tôi nói thẳng, ở trong mắt của tôi những người trong tu hành giới mưu toan nắm giữ quốc gia xã tắc đúng là không khôn ngoan. Người tu hành hẳn nên có trò chơi của người tu hành, mà chính trị là trò chơi của người phàm, người tu hành tham dự bên trong không khỏi không thích hợp. Cũng không phải nói lực lượng của các vị không đủ, không thống trị được người phàm, mà là các vị không biết làm sao khống chế người phàm, dẫn đường dục vọng cho bọn hắn, nếu không biết sẽ không thể chân chính khống chế. Bỏ đi, nói quá xa, nói tiếp chuyện của Long Đằng đi. Đầu tiên anh nên biết cách nhìn của chúng tôi đối với Long Đằng. Tiếp theo anh hẳn nên tin tưởng chúng tôi đích thật có đủ lực lượng kiềm chế bọn hắn. Bất kể như thế nào Long Đằng cũng là hệ thống thuộc loại quốc gia, cho nên bọn hắn sẽ phải chịu hạn chế. Như vậy mấu chốt là phường hội các anh có thể cung cấp điều kiện gì cho chúng tôi?
Chương 849: Nhất Hoàng thiên hạ kinh. (1) Share: doctruyen.org Mời đọc Ngu Kế Đô chợt phát hiện, hắn tình nguyện nói chuyện với Chu Quốc Bằng nhiều hơn, bởi vì tiểu tử Quân Thương Sinh càng thêm giảo hoạt cho với lão đầu tử kia, hơn nữa khẩu vị càng lớn hơn nữa. Nhưng Ngu Kế Đô cũng không phải kẻ ngu dốt, hắn trấn định hỏi: - Các người muốn điều kiện như thế nào? - Khẩu vị của chính khách đều thật lớn. Quân Thương Sinh nói: - Yêu cầu của Chu thúc là một thân thể trẻ tuổi, mà các vị đại lão cũng là như vậy, nói vậy phường hội hẳn sẽ có biện pháp đi. Về phần trường sinh, tôi biết đây là không thực tế, nhưng làm cho các vị trưởng bối tinh lực thịnh vượng, tuổi trẻ mà có “sức chiến đấu”, nói vậy phường hội hẳn có thể làm được ah. - Được. Ngu Kế Đô gật đầu, nếu ngay cả điều kiện này cũng không đáp ứng, vậy cũng không thể tiếp tục đàm phán. Quân Thương Sinh mỉm cười, tiếp tục nói: - Đây chỉ là một yêu cầu trong đó. Mặt khác chúng tôi không những muốn kiềm chế Long Đằng, còn tiến hành rửa sạch, quét sạch một ít phần tử phản động, cho nên cần các vị toàn lực phối hợp, hơn nữa chứng minh các vị có năng lực làm chuyện này. - Yêu cầu này chúng tôi tự nhiên có thể cam đoan. Ngu Kế Đô nói. - Cuối cùng còn một điều kiện. Quân Thương Sinh nói: - Chúng tôi rửa sạch một người, các vị cần bồi thường nhất định cho chúng tôi. - Bồi thường? Ngu Kế Đô cười nói: - Quân tiên sinh, điều kiện cuối cùng chúng tôi không thể đáp ứng. Chúng tôi rửa sạch Long Đằng cho các người, không ngờ còn phải bồi thường cho các người? Ít nhất anh cấp cho tôi một lý do xem. - Bởi vì các vị cũng muốn một chút người nào trong Long Đằng phải chết! Quân Thương Sinh nói. Ngu Kế Đô không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới Quân Thương Sinh sắc bén lợi hại như thế, so với lão chính khách càng thêm lợi hại. Đang định cò kè mặc cả một phen, lúc này thần niệm của hắn thu lấy một tin tức đến từ thủ hạ, một tin tức làm cho hắn khiếp sợ vạn phần! - Quân tiên sinh, việc này ngày sau bàn lại! Ngu Kế Đô có chút thất thố đứng dậy cáo từ, đi ra khỏi phòng bay vọt lên trời. Trong phòng khách sạn Minh Phủ thị. Ngu Kế Đô một mình nhìn về phương hướng Đông Giang, vẻ mặt thật phức tạp. Hắn bỗng nhiên rời khỏi Đế Kinh, bỏ quên cuộc đàm phán với Chu Quốc Bằng cùng Quân Thương Sinh, chẳng qua bởi vì một tin tức, một tin tức làm cho hắn kinh hãi vạn phần. Đại quân chinh phạt phường hội lại lâm trận phản chiến! Hơn mấy chục người tu hành trúc cơ kỳ lại quỳ trước mặt người khác! Thanh danh của phường hội vì những kẻ ngu xuẩn kia bị quét rác! Đúng vậy, những kẻ ngu xuẩn kia ở trong mắt Ngu Kế Đô cũng chỉ là một quân cờ, bị bỏ rơi mà thôi, nhưng bất kể nói như thế nào, những người kia đại biểu chính là phường hội, người trong tu hành giới sẽ cho rằng bọn hắn là người của phường hội. Hiện giờ nhiều người như vậy đồng loạt quỳ xuống trước Tùy Qua, thần phục, điều này làm mặt mũi phường hội làm sao tồn tại? Điều này làm mặt mũi của Ngu Kế Đô làm sao tồn tại? Đám ngu xuẩn chết tiệt! Ngu Kế Đô siết chặt nắm tay, hiện tại hắn chỉ hận không thể lập tức đi giết một tu hành thế gia phát tiết mối hận trong lòng. Nhưng toàn bộ “đại quân thảo phạt” đều quỳ xuống, hắn phải giết ai? Chẳng lẽ giết sạch toàn bộ sao? Nếu như hắn làm vậy, sau này còn có ai dám giao tiếp với phường hội? Huống chi các nguyên lão phường hội tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm ra chuyện ngu xuẩn như thế. Nhưng đây cũng không phải hoàn toàn là nguyên nhân khiến cho hắn phẫn nộ. Nguyên nhân chân chính là bởi vì Tùy Qua đột phá âm dương cảnh lại xuất hiện thiên địa dị tượng: Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ! Hâm mộ, ghen tỵ, cừu hận, đủ loại cảm xúc đan vào chung một chỗ, giống như độc xà cắn phệ nội tâm của hắn. Ở trong mắt của hắn, loại người như Tùy Qua chỉ là tiểu bạch kiểm, ỷ vào nữ ma đầu sau lưng mà kiêu ngạo như vậy, mới có thể cẩu thả sống được tới bây giờ. Mà sau khi Ngu Kế Đô kết đan, hắn càng không đem Tùy Qua đặt trong mắt, tự cho mình mới là kỳ tài ngút trời, thiên tài tu hành giới, tập trung hàng ngàn sủng ái một thân, ngày sau tất nhiên có thể trở thành nhất phương bá chủ tu hành giới. Nhưng ngay lúc Ngu Kế Đô kết đan thành công, phong tư tỏa sáng, bản thân đang cảm thấy thập phần tốt đẹp, Tùy Qua không ngờ cũng đột phá. Tuy rằng chỉ là đột phá âm dương cảnh, nhưng với khí phách như vậy, còn dùng phương thức phong cách như thế đột phá! Tuy rằng Ngu Kế Đô đạt tới kết đan kỳ, tuy kết đan kỳ lợi hại, nhưng trong tu hành giới ngọa hổ tàng long, cũng có không ít người từng thành công. Nhưng mà viễn cổ Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ lại gia trì lên người Tùy Qua, nhất thời làm thành tựu của Ngu Kế Đô ảm đạm không ánh sáng, chẳng những là vậy, Tùy Qua đột phá cảnh giới thành công, chuyện thứ nhất cần làm lại là khiến cho đại quân thảo phạt của phường hội phải quỳ xuống thần phục. Đây là diễu võ giương oai, cũng đánh vào mặt Ngu Kế Đô! Lúc này Ngu Kế Đô mới đột nhiên ý thức được Tùy Qua đã trở thành hoàng giả trong tu hành giới, có tiềm lực bá chủ! Hơn nữa trời sinh dị tượng, đây là tập trung ánh mắt nhìn chăm chú của thiên hạ. Tiến vào kết đan kỳ thành công, trong tu hành giới cũng nhấc lên cuộn sóng, nhưng so sánh với thiên địa hoàng giả giáp trụ, quả thật chính là trên trời dưới đất. Ngu Kế Đô cũng biết rất nhanh, không, có lẽ là bây giờ cả tu hành giới, cho dù là ẩn thế tông môn chỉ sợ đã biết có người tu hành đạt được Mộc Hoàng giáp trụ ra đời. Tùy Qua đã trở thành hoàng giả tương lai của tu hành giới. Đương nhiên, có lẽ còn có Hắc Đế Thủy Hoàng giáp trụ, Xích Đế Hỏa Hoàng giáp trụ, Hoàng Đế Thổ Hoàng giáp trụ, Bạch Đế Kim Hoàng giáp trụ, nhưng đây chỉ tồn tại trên lý luận mà thôi. Hiện giờ cũng không phải thời viễn cổ, thiên tài tu hành xuất hiện lớp lớp, huống hồ cho dù là thời cổ, nhưng người có được Ngũ Hành Khí thiên địa hoàng giả giáp trụ, vẫn như sương sớm, ít ỏi vô cùng. Đối với người tự nhận mình là thiên tài như Ngu Kế Đô, tự xem là bá chủ tương lai mà nói, loại đả kích này thật sự trí mạng. Tựa hồ nháy mắt đem Ngu Kế Đô từ thiên đình ném xuống địa phủ. Hiện giờ Ngu Kế Đô cần suy nghĩ không phải là làm sao thu thập những kẻ phản nghịch phường hội kia, hiện tại điều hắn nghĩ chính là làm sao rời khỏi bóng ma của Tùy Qua, một lần nữa hướng phường hội, hướng cả tu hành giới, cũng hướng chính hắn chứng minh: Ngu Kế Đô mới là kỳ tài ngút trời, bá chủ tương lai! Mà Tùy Qua vẫn chỉ là côn trùng trong mắt hắn, vĩnh viễn không khả năng siêu việt sự tồn tại của hắn! Ngu Kế Đô đứng trước cửa sổ nhìn ra xa, chăm chú nhìn… Giống như một pho tượng điêu khắc. Màn đêm tiến đến. Sáng sớm. Lại là màn đêm. Ba ngày ba đêm, Ngu Kế Đô vẫn không nhúc nhích. Thẳng đến ngày thứ tư, Ngu Kế Đô tựa hồ rốt cục làm ra quyết định trọng đại mà gian nan, trên mặt lộ vẻ kiên nghị, sau đó thân thể hóa thành một đạo kim quang biến mất cuối chân trời. Bên trong một hầm trú ẩn thuộc Đế Kinh.
Chương 850: Nhất Hoàng thiên hạ kinh. (2) Share: doctruyen.org Mời đọc Nơi này là trung xu chỉ huy của tổ tám Long Đằng. Bên trong phòng họp, Tang Thiên triệu tập tám vị tổ trưởng khác, mở ra một cuộc hội nghị trọng yếu. Trên màn hình sau lưng Tang Thiên, xuất hiện một hình ảnh thật hoành tráng. Chủ đề của Tang Thiên bắt đầu từ hình ảnh này. - Các vị, trước tiên nói rõ, đây không phải hình ảnh bị PS qua đâu. Ngữ khí của Tang Thiên thật nghiêm túc: - Chư vị đang ngồi đều là tu hành cao thủ, nói vậy không cần tôi nói cũng biết điều này ý nghĩa như thế nào. Bát tổ trưởng, tin tức này là do tổ các anh làm ra, anh giải thích đi. Bát tổ trưởng, Ứng Long lão đại Diệp Phong là một đại thúc trung niên, chừng hơn ba mươi, nhưng bởi vì thủ hạ của hắn đa số không có dị năng, chỉ giỏi về máy tính cùng thiên tài điệp báo, cho nên hắn vì làm tốt quan hệ với thuộc hạ, ăn mặc thật thời trang, kiểu tóc thật khốc, nhìn như ngọn lửa, nhưng hắn lại mặc áo Tôn Trung Sơn, hơn nữa còn mang giày cứng lưu hành, càng có chút chẳng ra gì cả. Lúc này hắn đứng lên, thật nghiêm túc nói: - Nhắc lại một lần, đây không phải đám dưới tay tôi nhàm chán mà ps ra tới, cũng không phải đặc hiệu máy tính, đây là thiên địa dị tượng xuất hiện trên Minh Kiếm sơn, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của tu hành giới, có thể xưng là “trời sinh dị tượng – Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ”. Mà hình ảnh này rất có thể đại biểu cho việc có một tu hành hoàng giả mộc hệ sinh ra, mà người này mọi người cũng không cần đoán, hắn tên là Tùy Qua. Cảm tạ cửu tổ trưởng đã trước tiên đem hắn kéo vào Long Đằng chúng ta, thật sự là lập công lớn! Ánh mắt của mọi người nhìn qua Lạc Thanh Liên. Nhưng trên mặt Lạc Thanh Liên không tia phản ứng, thản nhiên nói: - Chủ yếu vẫn là công lao của Tang lão đại. - Việc này tôi cũng không dám kể công. Tang Thiên cười nói: - Trước đó Lạc tổ trưởng liên thủ với Tùy Qua trừ đi Bạch Lang Nhân Ma cùng Huyền Cốt lão ma, phối hợp ăn ý, có thể nói là án lệ kinh điển. Lại nhắc tới, hai vị đều là thiên tài, trong khoảng thời gian ngắn đều đột phá âm dương cảnh, song song đột phá, thật sự là không sai ah! Lạc Thanh Liên nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia u oán. Mà lục tổ trưởng Trần Mã Khả lại nói: - Lạc tổ trưởng, cô thật không hiền hậu đi? Lại đột phá âm dương cảnh? Nói vậy lục tổ trưởng như tôi ngược lại biến thành người có tu vi lót đáy? Điều này không thể được, đây chẳng phải cần bài danh lại hay sao? - Trần tổ trưởng, đừng thay đổi chủ đề. Tang Thiên nói: - Diệp tổ trưởng nói rất đúng, hiện giờ Tùy Qua xem như là một phần tử của Long Đằng chúng ta. Hơn nữa chúng ta cùng hắn lại có quan hệ hợp tác. Dưới tình huống như vậy đối với Long Đằng chúng ta là một chuyện tốt, có thể thả ra tin tức này. Ân, lập tức thả ra đi, để cho người ta cũng biết Tùy Qua là khách khanh của Long Đằng chúng ta. - Tang lão đại, không đến mức vậy chứ, Long Đằng chúng ta không cần dính quang của người khác đi. Ở giữa truyền ra một thanh âm trung tính. Người này ngồi trong góc, nếu nàng không nói lời nào sẽ bị người cơ hồ xem nhẹ sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng là người không có tồn tại cảm. Hoặc là nàng căn bản không phải người, mà là u linh, không thể phát hiện, còn là trí mạng. Nếu như nói Trần Mã Khả là nam nhân có vẻ đẹp như nữ nhân, vậy vị ngồi ở nơi kia lại là nữ nhân có vẻ đẹp nam nhân. Cơ hồ người trong Long Đằng đều xem nàng là nam nhân, không phải vì nàng có khuôn mặt giống nam nhân, mà bởi vì thanh âm của nàng thật trung tính, thậm chí khuynh hướng nam nhân, trọng yếu hơn chính là trong khi chiến đấu nàng còn ác hơn nam nhân, càng thêm huyết tinh, đối đãi địch nhân càng thêm tàn khốc. Nhưng khi nàng ẩn giấu, lại giống như u linh, tới vô ảnh đi vô tung. Cho nên người của Long Đằng luôn cho rằng trong chín tổ trưởng của Long Đằng, chỉ có một nữ nhân, chính là Lạc Thanh Liên. Mà vị tam tổ trưởng, lão đại của Ảnh Long Nguyễn Tử U lại không ai để ý tới. Nhưng làm tổ trưởng tổ ám sát Ảnh Long, thực lực Nguyễn Tử U tuyệt đối là nhất lưu, cho nên nàng thập phần cao ngạo. Bởi vậy nghe ngữ khí của nàng tựa hồ cũng không thích Tùy Qua. Đương nhiên nàng không ủng hộ việc Tang Thiên nâng cao địa vị của Tùy Qua. - Thú vị, Nguyễn tổ trưởng rất ít phát biểu trong hội nghị. Tang Thiên nói: - Long Đằng không cần dính quang của ai. Tùy Qua vốn là khách khanh Long Đằng, đây là sự thật. Huống chi chúng ta phóng tin tức ra ngoài, thật sự không phải mượn dùng danh nghĩa của hắn nhấc lên thanh danh cho Long Đằng, mà là muốn người trong tu hành giới đều biết Tùy Qua là người của Long Đằng, ai dám gạt bỏ hắn trước khi hắn trưởng thành, chính là đối lập với Long Đằng! Đối lập với Tang Thiên này! - Lão đại, có cần vậy sao? Tứ tổ trưởng Cổ Phong nói: - Cao thủ tu hành giới chẳng lẽ sẽ vô duyên vô cớ ra tay với hắn hay sao? Nhưng dù vậy tôi nghe nói sau lưng của hắn không phải có người sao? - Phải đó. Nghe nói nữ ma đầu sau lưng Tùy Qua hết sức lợi hại, hắc. Trần Mã Khả xen vào một câu. - Tạm thời không đề cập tới người sau lưng Tùy Qua. Tang Thiên nói: - Nhưng lần này Tùy Qua gợi ra thiên địa dị tượng tất nhiên sẽ khiến cho cả tu hành giới chú ý. Hơn nữa chỉ khi nào nguy cơ buông xuống, mỗi khi gặp thiên địa đại biến sẽ có người ứng kiếp xuất hiện. Bởi vậy tôi tính ra thiên địa đại kiếp nạn rất có thể buông xuống, chúng ta bảo hộ Tùy Qua, khi ứng phó thiên địa đại kiếp nạn mới có lợi thế sung túc bảo hộ người thế tục. Ở trong điểm này mục tiêu của chúng ta cùng hắn là nhất trí. - Thì ra là thế, lão đại thật sự nhìn xa trông rộng. Trần Mã Khả nói. Cổ Phong hòa thượng khẽ gật đầu, cho rằng lời này của Tang Thiên có lý. Tu hành giới. Bên trong một động phủ tiên gia cổ sơn vô danh, động phủ vốn tối đen một mảnh đột nhiên phát sáng lên. Trong động phủ, tiên các lâu thai, thác nước cảnh vật đều có, là một thiên địa khác. Bên trong có một dãy tử trúc lâm, trong tử trúc lâm một hắc y tăng nhân lăng không xếp bằng, như phật đà vừa bừng tỉnh, tăng nhân đột nhiên mở mắt, hai đạo kim quang bắn ra, miệng tuyên phật hiệu: - Nam mô a di đà phật! Đạo giáo lại có hoàng giả hiện thế, bần tăng là đệ tử Phật giáo, xem ra thời gian xuống núi sắp đến. Chờ lúc bần tăng phá quan, chính là ngày đồ hoàng! Theo sau động phủ lại lâm vào bóng tối. Sau khi đột phá âm dương cảnh, cuộc bao vây Minh Kiếm sơn biến thành “Minh Kiếm sơn đại thắng”. Đối với những tu hành thế gia trong đại quân thảo phạt, Tùy Qua không diệt sát bọn họ, bởi vì hắn không phải sát nhân cuồng, huống chi giết những người đó hắn cũng không chiếm được bao nhiêu ưu đãi. Ở trong mắt Tùy Qua, những tu hành thế gia kia chỉ là một nhóm “tu giả nghèo” mà thôi. Huống chi lưu trữ những người này có thể làm cho Ngu Kế Đô càng thêm đau đầu. “Đại quân chinh phạt” quỳ trước mặt Tùy Qua, chuyện này người nào cũng đều biết.