Đô Thị Y TIÊN THIỂU - Vô Trục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 851: Đãi ngộ hoàng giả.

    Share: doctruyen.org





    Dưới dạng tình huống như thế, mặc dù Tùy Qua không bắt buộc bọn hắn viết thư nguyện trung thành hay uống máu tuyên thệ linh tinh gì đó, nhưng từ nay về sau nhóm người kia cũng xem như về dưới trướng Tùy Qua, cho dù hắn căn bản không muốn sử dụng những người này.

    Bởi vì Tùy Qua biết những người này không hề có trung tâm gì đáng nói, dù hiện tại bọn hắn cũng không có lòng mưu phản. Những người này chỉ là một nhóm kẻ đáng thương bất lực mà thôi, hiện tại cả tu chân giới đều biết bọn họ quỳ xuống thần phục người khác, tuy rằng là một vị bá chủ tương lai, đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mấu chốt là người nào cũng biết bọn họ “phản bội” phường hội.

    Bất chiến mà hàng!

    Các nguyên lão phường hội cùng Ngu Kế Đô sẽ làm sao thu thập bọn họ? Tùy Qua có thể bảo hộ bọn họ hay không?

    Hiện tại nhóm người Phương Giám, Lâm Lật, Tô Trạch Du thời khắc đều đang lo lắng, kinh hoàng mỗi ngày. Bọn hắn chỉ hận Tùy Qua có thể quang minh chính đại thu nhận bọn họ vào dưới trướng, nhưng Tùy Qua lại không làm như vậy, chỉ lưu họ ở Minh Kiếm Sơn một ngày sau đó thả họ rời đi. Tuy rằng Tạ Long Cung làm mặt dày muốn gia nhập Minh Kiếm sơn nhưng vẫn không được cho phép.

    Màn đêm buông xuống, Tùy Qua quay về Đông Giang.

    Do hắn tự mình hộ pháp, có thêm mảnh nhỏ pháp tắc cùng Địa Nguyên Đan, Đường Vũ Khê bước chân vào tiên thiên kỳ, hơn nữa mượn dùng dược tính của Địa Nguyên Đan trực tiếp đem tu vi tăng lên tiên thiên trung kỳ.

    Nhưng muốn đột phá tới tiên thiên hậu kỳ tỏa hồn cảnh giới, còn cần thêm một ít thời gian đến kiên cố cùng lĩnh ngộ mới được.

    Mỗi một cảnh giới sau khi đột phá nhất định phải lịch lãm một phen, chỉ có như vậy mới có thể đi được xa hơn. Nếu không đột nhiên tăng mạnh, đến cuối cùng sẽ bị lạc phương hướng. Không có cảm ngộ, lịch lãm, cho dù là tiên đạo trước mắt cuối cùng cũng sẽ chết dưới thiên kiếp.

    Đây cũng là lý do vì sao sau khi đột phá Tùy Qua lập tức quay về Đông Giang.

    Đột phá tiên thiên là một đạo đại khảm, đột phá trúc cơ cũng vậy, khi đột phá kết đan lại là một đạo đại khảm.

    Nếu chưa củng cố căn cơ cùng cảnh giới lại tùy tiện tiến vào kết đan kỳ, điều này là cử chỉ không sáng suốt.

    Đường Vũ Khê vừa đột phá, tâm tình thập phần tốt đẹp, không phải bởi vì uy lực tiên thiên chân khí không nhỏ, mà bởi vì sau khi đột phá lại mang tới biến hóa trong dung mạo của nàng.

    Buổi sáng vừa mới rời giường, Đường Vũ Khê đã đi tới trước gương, áo ngủ tơ tằm lúc ẩn lúc hiện.

    - Đường Vũ Khê đồng học, không phải anh nói em, em thật quá trang điểm đi, soi gương cũng soi nửa giờ.

    Thanh âm của Tùy Qua từ trên giường truyền đến, mùi vị Thiên Tinh Tâm Công tầng thứ hai hãy còn làm cho hắn hồi ức vô cùng.

    - Anh đúng là không biết thưởng thức!

    Đường Vũ Khê nói:

    - Anh không thấy được sau khi tiến vào tiên thiên kỳ, làn da của em đẹp hơn rất nhiều sao? Quả thật như da trẻ con, không có chút nếp nhăn, như trẻ hơn vài tuổi đâu. Chậc chậc, sớm biết tu hành thần diệu như vậy, em vừa ra đời nên đi tu hành…

    - Đường đại tiểu thư, em vốn cũng đã rất trẻ tuổi được không?

    Tùy Qua không biết nói gì.

    - Hừ, anh biết cái gì!

    Đường Vũ Khê nói:

    - Tuổi của người ta vốn lớn hơn anh, nếu không chú trọng bảo dưỡng sẽ từ tỷ đệ mến biến thành thẩm điệt (thím cháu) mến, em thật không muốn bị người ta nói trâu già gặm cỏ non đâu. Bất quá hiện tại thật không tệ rồi, tiên thiên kỳ thật tốt, tuy rằng em lớn tuổi hơn Trầm Quân Lăng cùng An Vũ Đồng, nhưng lại đột phá tiên thiên kỳ trước tiên, chẳng khác nào trước một bước nhận linh khí điều dưỡng, vậy sau này sẽ huề nhau…

    Tùy Qua đồng học không biết nói gì, không nghĩ tới Đường Vũ Khê đánh chủ ý như vậy.

    Nữ nhân ah, luôn tranh đoạt tình nhân, không thể thiếu ganh đua so sánh.

    Nhưng một câu kế tiếp làm ấn tượng của hắn đối với nàng thay đổi rất nhiều, chỉ nghe nàng nói:

    - Đúng rồi, em đã đột phá tiên thiên kỳ, anh nhanh chóng cho Trầm Quân Lăng cũng đột phá đi, nàng nhất định chờ sốt ruột. Mặt khác nếu An Vũ Đồng cũng muốn tu hành, em nghĩ nàng là nguyện ý, hoặc là anh nên cho nàng tranh thủ tu hành đi thôi, sớm đột phá tiên thiên kỳ, tất nhiên nàng cũng là nữ nhân của anh, anh không thể cho nàng toàn bộ, ít nhất hẳn nên cho nàng thứ mà một ít nữ nhân khác không chiếm được.

    - Việc này…

    Tùy Qua không nghĩ tới hiện tại Đường Vũ Khê ngày càng độ lượng.

    - Ai, không có biện pháp, nghe nói đàn ông các anh một khi vương bá khí phát ra, sẽ có không ít mỹ nữ liều mạng bổ nhào tới. Mà hiện tại anh càng lợi hại hơn, trực tiếp phát ra “hoàng giả khí”, thiên mệnh sở quy, đế vương đều tam cung lục viện, em còn có thể đem anh xuyên chết hay sao, thiên mệnh lớn nhất thôi.

    Ngữ khí của nàng như trêu đùa, nhưng lại có chút chua.

    Tùy Qua bước xuống giường, đi tới sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói:

    - Cái gì mà hoàng giả khí, em đang ở đây nói bậy bạ gì đó.

    - Tùy Qua đồng học, hiện tại anh càng ngày càng không thành thật.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Đừng tưởng rằng em không biết việc này. Em nói cho anh biết, tuy rằng tu vi của em không có cấp bậc gì trong tu hành giới, nhưng về việc tìm hiểu tin tức, năng lực biết tin tức bát quái vẫn có, tuy rằng anh im lặng không nhắc tới, nhưng em biết chuyện anh ở trên Minh Kiếm sơn trình diễn một màn hoàng đế giáp trụ gia thân nữa kia.

    - Cái gì, em cũng biết sao?

    Tùy Qua nói:

    - Nhưng đó cũng không phải là trình diễn, anh làm sao có kỹ xảo biểu diễn đó, có thể làm cho thiên địa linh khí trở thành phối hợp diễn của anh. Nhưng em nhắc tới anh lại nghĩ một chút, tình cảnh ngay lúc đó đúng thật là phong cách đâu. Đúng rồi, tin tức này của em là từ nơi nào tới – tiểu Ngân Trùng, lăn ra đây cho ta!

    Tùy Qua đem tiểu Ngân Trùng từ trong Hồng Mông Thạch ném ra ngoài.

    - Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?

    Tiểu Ngân Trùng bộ dáng buồn ngủ, quay cuồng trên sàn nhà một chút, nói:

    - Chỉ là trộm lười mà thôi, lão đại cũng không cần tức giận như thế đi?

    - Có phải ngươi cáo trạng với Vũ Khê hay không?

    Tùy Qua hỏi.

    - Lão đại, ta tố cáo gì ah?

    Tiểu Ngân Trùng không hiểu ra sao:

    - A, ngươi muốn nói ở trên hoang đảo Nam Châu hải vực sao, ngươi muốn đi truy nữ nhân tên Lạc Thanh Liên kia…

    - Cút!

    Tùy Qua một cước đem tiểu Ngân Trùng đạp ra ngoài cửa sổ, trực tiếp rơi vào trong Thanh Giang.

    Nhưng Đường Vũ Khê đã nghe được ba chữ “Lạc Thanh Liên”, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tùy Qua:

    - Tùy Qua, anh quá đáng! Uổng cho em còn nghĩ cách làm sao làm tốt quan hệ với nữ nhân của anh, không nghĩ tới anh nhanh như vậy kết tân hoan! Cái gì Lạc Thanh Liên, nghe bộ dạng thật thanh thuần, nàng là ai vậy? Có phải lại là ngụy thỏ trắng hay không, đừng để em dùng tiên thiên chân khí cạo sờn gương mặt của nàng…

    Trước một khắc nàng vẫn còn thật ôn nhu rộng lượng, ngay sau đó liền lộ nguyên hình, hoàn toàn biến thành cọp mẹ.

    - Ai nha! Sao lại có tóc bạc rồi đây!
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 852: Túc địch. (1)

    Share: doctruyen.org





    Tùy Qua đồng học đột nhiên chỉ lên đầu Đường Vũ Khê nói. Lời này quả nhiên hữu hiệu, nàng lập tức đem lực chú ý đặt trên tóc, khẩn trương vạch ra nhìn xem:

    - Tóc bạc ở đâu? Như thế nào đã tới tiên thiên kỳ còn có tóc bạc?

    - Đã không có, anh lừa em thôi.

    Tùy Qua ôm sát thân hình đẫy đà của nàng, giải thích:

    - Nha đầu ngốc, tiểu Ngân Trùng chỉ nói hưu nói vượn mà thôi đâu. Lạc Thanh Liên là tổ trưởng cửu tổ Long Đằng, trong lòng nàng tựa hồ có hảo cảm với đại boss Tang Thiên Long Đằng, đối với anh chỉ có ác cảm mà thôi.

    - Hừ! Anh làm sao biết người ta ác cảm với anh? Anh không phải giống như lời của tiểu Ngân Trùng, theo đuổi người ta đi? Cái gì mà hoàng giả khí phát ra, hừ, em nghĩ anh là sắc lang khí phát ra, nơi nào có mỹ nữ chui nơi đó.

    - Đã nói không phải.

    Tùy Qua nghiêm túc nói:

    - Có lẽ là có chuyện, em đừng ăn dấm chua.

    - Như thế nào? Tức giận sao?

    Đường Vũ Khê thấy ngữ khí của hắn không còn nhẹ nhàng như trước, tưởng hắn tức giận, nói:

    - Chỉ đùa một chút mà thôi. Em biết từ lần trước về Đế Kinh lúc ngự kiếm phi hành em nghe anh nói những lời kia, đã biết anh thành thục, không còn là lãng tử nhìn thấy mỹ nữ liền dán đi lên.

    - Nếu như vậy em còn hiểu lầm anh.

    Tùy Qua cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    - Giữa vợ chồng, nói giỡn có chút tình thú thôi.

    Đường Vũ Khê cười nói:

    - Anh càng khẩn trương càng chứng minh trong lòng anh có người ta, em đương nhiên là cao hứng. Lạc Thanh Liên gì đó em không có hứng thú, nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ cho em xem, nhìn xem có phải thật có hoàng giả khí, làm cho mấy em gái nhìn thấy liền không nhịn được dán lên.

    - Đường đại tiểu thư, đó là Mộc Hoàng giáp trụ, chân khí hoàng giả mộc hệ, nghe em nói như vậy giống như là thuốc kích dục vậy đó.

    Tùy Qua buồn bực nói.

    - Mặc kệ vậy, cho em xem!

    Đường Vũ Khê kéo áo Tùy Qua:

    - Cởi quần áo, đem Mộc Hoàng giáp trụ biểu hiện ra, cho em thấy rõ ràng!

    Tùy Qua bất đắc dĩ, nhưng lại càng yêu Đường Vũ Khê, đành thỏa mãn ý nguyện của nàng.

    Chứng kiến trên thân Tùy Qua xuất hiện vân gỗ màu xanh, sau đó hiện ra thanh sắc quang mang, đích xác có chân khí của hoàng giả, nhưng Đường Vũ Khê ngoài miệng lại nói:

    - Nghe Trầm Quân Lăng nói thật mơ hồ, em còn tưởng rằng giáp trụ rất ngưu bức, nói nửa ngày lại là một mộc đầu nhân!

    Mộc đầu nhân?

    Tùy Qua đang định phản bác, đột nhiên cảm giác có một cỗ thần niệm cường đại truyền tới, vì vậy liền dùng thần niệm phản kích, hừ lạnh nói:

    - Người tới là ai?

    - Người giết ngươi chứng đạo!

    Đối phương dùng thần niệm nói:

    - Đến đây đi, ta đã thay ngươi xem xét nơi táng thân!

    Tùy Qua hôn lên mặt Đường Vũ Khê, bay ra cửa sổ biến mất không còn nhìn thấy.

    Đường Vũ Khê buồn bực nói:

    - Anh mặc quần vào rồi hãy đi chứ!

    Một kim một tím hai đạo quang mang bay vút trên bầu trời Đông Giang, nhanh chóng đi xa, tựa hồ còn nhanh hơn cả sao băng.

    Hơn một tiếng sau hai người đã đi xa ngoài ngàn cây số.

    Tốc độ cực nhanh là có thể nghĩ.

    Cuối cùng hai đạo nhân ảnh bay vào bên trong một dãy núi non, dừng trên hai đỉnh núi.

    Dãy núi này là phạm vi của tu hành giới, bởi vì bốn phía có trận pháp che giấu nên người thường không thể tới nơi này. Nhưng mặc dù là tu hành giới, linh khí cũng không nhiều hơn thế tục giới bao nhiêu, nhưng cây cối cao lớn hơn, hiển nhiên tu sĩ cũng không cần dùng tới nên cổ mộc vùng này tránh được một kiếp.

    Hai đạo nhân ảnh, một người là Tùy Qua. Đương nhiên lúc này hắn đã mặc lại quần áo.

    Tùy Qua đứng trên đỉnh núi, nhìn thanh niên ở đỉnh núi đối diện, vẻ mặt thật ngưng trọng.

    Người đừng đối diện thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật thì không thể biết, chân khí cường đại, mây mù khắp chung quanh không ngừng bị hắn hấp thu vào trong thân thể, sau đó hóa thành nguyên khí của bản thân.

    Đối phương cấp cho Tùy Qua cảm giác tựa hồ toàn thân lỗ chân lông của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang hấp thu thổ nạp thiên địa linh khí, hơn nữa số lượng thật lớn, tựa hồ thân thể hắn chính là động không đáy, có thể hấp thu thiên địa linh khí vô hạn độ.

    Tùy Qua đánh giá đối phương, đồng thời người nọ cũng đang đánh giá Tùy Qua, sau đó dùng khẩu khí ngạo nghễ nói:

    - Tùy Qua, ngươi hẳn nên tự hào đây là lần đầu tiên ta dùng ánh mắt đánh giá đối thủ đến nhìn ngươi.

    - A, khẩu khí cuồng như vậy?

    Tùy Qua hỏi:

    - Như vậy, đối thủ của ta, hãy xưng tên ra!

    - Ngu Kế Đô!

    Trong miệng đối phương thốt ra ba chữ. Hắn vốn tưởng rằng Tùy Qua sẽ kinh ngạc, đáng tiếc hắn lại nhìn không ra chút biểu tình biến hóa, điều này làm cho hắn thất vọng, càng làm cho hắn phẫn nộ:

    - Bất kỳ kẻ nào khinh thị ta cũng đã chết trong tay của ta! Tùy Qua, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hi vọng hôm nay ngươi biểu hiện không làm cho ta quá thất vọng!

    Lúc này Tùy Qua mới biết đối phương là Ngu Kế Đô.

    Đối với người này Tùy Qua cũng không xa lạ, hắn biết “đại quân thảo phạt” của phường hội là do người kia âm thầm ra lệnh cùng thao tác, nhưng không nghĩ tới tu vi cảnh giới của hắn cao như thế.

    Với cảnh giới của người kia, trước khi Tùy Qua đột phá âm dương cảnh là có thể hoàn toàn diệt sát hắn.

    Nhưng không biết vì sao đối phương lại không ra tay, lại ra lệnh cho người khác đối phó mình, mà bản thân hắn lại chỉ đứng sau lưng.

    Hiện tại kế hoạch thất bại, ngược lại đi xuất thủ.

    Nhưng Tùy Qua cũng không nghĩ nhiều, chỉ bình tĩnh nói:

    - Không biết làm thế nào ngươi mới không thất vọng?

    - Để cho ta cảm thấy được ngươi có tư cách làm đối thủ của ta!

    Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:

    - Ta đã đem ngươi xem là đối thủ ngang hàng. Cho nên ngươi nhất định phải biểu hiện ra được thực lực ngang hàng, để cho ta cảm thấy mình tự tay diệt sát ngươi sẽ không bôi nhọ chính mình!

    Cuồng vọng!

    Hung hăng càn quấy!

    Đây là cách nhìn của Tùy Qua đối với Ngu Kế Đô.

    Nhưng Tùy Qua cũng phải thừa nhận đối phương có vốn liếng hung hăng càn quấy.

    Một cao thủ kết đan kỳ, đích xác có thể làm như thế.

    Cho dù Tùy Qua có được Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ, nhưng chỉ là âm dương cảnh mà thôi. Cho nên đối phương cho rằng với cảnh giới tu vi kết đan kỳ, tất nhiên có thể đem Tùy Qua gắt gao áp chế, hoàn toàn trấn áp!

    Nhưng Tùy Qua hiển nhiên không cho rằng như vậy.

    - Tựa hồ thời gian vẫn còn sung túc, ta sẽ cùng ngươi tiếp tục chuyện phiếm vài câu.

    Tùy Qua nói:

    - Đầu tiên, ta rõ ràng nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ thất vọng! Thất vọng không phải vì thực lực của ta không đủ, mà là ta sẽ làm thịt ngươi!

    - Làm thịt ta?

    Ngu Kế Đô tựa hồ nghe được chuyện cười thật lớn:

    - Ngươi chỉ là đầu côn trùng! Ngươi có biết cái gì là kết đan kỳ sao! Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết một cao thủ kết đan kỳ lợi hại bậc nào!

    - Vậy sao? Có lẽ ta cảm thấy ngươi còn chưa hiểu biết Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ có ý vị thế nào!
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 853: Túc địch. (2)

    Share: doctruyen.org





    Tùy Qua thản nhiên nói, trực tiếp đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong nội tâm Ngu Kế Đô:

    - Trong tu hành giới hiện giờ, cảnh giới kết đan kỳ đích xác rất khá, nhất là với tuổi của ngươi, có lẽ tiền đồ vô lượng. Nhưng dù tu hành giới có suy nhược, nhưng kết đan kỳ tin tưởng vẫn không ít đi. Nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên người ta, thiên hạ có mấy người? Ngu Kế Đô, ngươi bước vào kết đan kỳ lại như thế nào, ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng có nửa điểm uy phong! Bởi vì thân ta có thiên địa hoàng giả khí, mà ngươi bất quá chỉ là kẻ nhỏ bé bình thường!

    Nhỏ bé bình thường!

    Nghe được bốn chữ này, Ngu Kế Đô giống như dã thú bị đâm trúng yếu hại, giận dữ hét:

    - Tùy Qua! Hôm nay ta muốn giết chết hoàng giả gì đó như ngươi, ta muốn làm cả tu hành giới đều cũng biết, Ngu Kế Đô mới là thiên tài chân chính! Mà ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm gặp vận khí phân chó mà thôi! Trên trời dưới đất sẽ không còn ai cứu được ngươi! Cho dù là các nguyên lão phường hội cũng không ngăn cản được quyết tâm của ta, vì giết đi hoàng giả mộc hệ tương lai như ngươi, ta chống lại mệnh lệnh nguyên lão, bỏ qua địa vị trong phường hội! Bởi vì ta tuyệt đối không cho phép, tên tiểu bạch kiểm như ngươi áp đảo được ta! Vĩnh viễn không được!

    Vừa gầm lên giận dữ, khí thế của Ngu Kế Đô tựa hồ tăng lên tới đỉnh, thiên địa linh khí hình thành một lốc xoáy cực lớn, ngay lúc hắn muốn ra tay, Tùy Qua lại lớn tiếng nói:

    - Ngu Kế Đô! Ta bội phục ngươi!

    Ngu Kế Đô nghe xong lời này không khỏi thoáng sững sờ.

    Tùy Qua tiếp tục nói:

    - Ngu Kế Đô, ta thật sự bội phục ngươi! Vì quyết chiến với ta, vì giết ta, ngươi lại buông tha địa vị trong phường hội, bỏ qua hết thảy theo ta một trận chiến, xem như ngươi có dũng khí, là một nam nhân!

    - Ca ngợi…cũng không làm cho ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi!

    Ngu Kế Đô hừ lạnh nói.

    Nhưng lời của Tùy Qua khiến trong lòng Ngu Kế Đô có chút thoải mái, bởi vì đối với hắn mà nói, làm ra quyết định như vậy đích thật là không dễ dàng. Đây cũng là lý do vì sao hắn trải qua ba ngày đêm suy nghĩ mới làm ra quyết định như vậy, hơn nữa còn trải qua bế quan, đem một thân tu vi cùng khí thế tăng lên tới đỉnh mới xuất hiện tìm Tùy Qua quyết chiến.

    Điểm này cũng đích xác chứng minh hắn là một người cao ngạo chân chính, hắn có thể cho phép Tùy Qua đánh bại hắn trong sinh ý kinh doanh, có thể khoan dung Tùy Qua tùy ý bật đáp trong thế tục giới, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép thực lực Tùy Qua áp đảo trên hắn!

    Thiên tài, không thể bị làm nhục!

    Không khéo chính là Tùy Qua đồng học cũng nhìn ra động cơ cùng ý tưởng của Ngu Kế Đô, hơn nữa tính toán sẽ lợi dụng.

    - Đây không phải ca ngợi, đây chỉ là tinh tinh tương tích.

    Tùy Qua tiếp tục nói:

    - Ngu Kế Đô! Tuy rằng ta cảm thấy ngươi có chút cuồng vọng quá mức độ, nhưng phẩm chất cơ bản khi làm cường giả ngươi vẫn có. Tỷ như ngươi không tự mình động thủ với nữ nhân cùng người nhà của ta.

    - Ta vốn khinh thường làm chuyện này!

    Ngu Kế Đô càng thêm ngạo nghễ.

    - Đúng vậy.

    Tùy Qua cười nói:

    - Cho nên ta rất bội phục ngươi. Nhưng mà, so sánh với ngươi, ta sẽ không có đạo đức tốt như vậy. Khổng Bạch Huyên, động thủ đi…

    Vẻ mặt Ngu Kế Đô đại biến, kinh hãi chấn động, ngay khoảnh khắc hắn vừa phân tâm, Tùy Qua động thủ!

    Trong khoảnh khắc Tùy Qua động thủ, đã đột phá vận tốc âm thanh, xé rách không gian, làm cho người ta cảm giác như hắn còn chưa nói xong nhưng người đã đến trước mặt Ngu Kế Đô, Chấn Linh Sừ vẽ ra một đường cong vô cùng huyền diệu trên không trung, mang theo uy thế sắc bén cùng mộc hoàng cương khí đánh thẳng xuống đầu Ngu Kế Đô!

    Nhanh không thể tưởng tượng nổi.

    Trong hai mắt Ngu Kế Đô tuôn ra điện mang, tuy rằng vừa rồi bị lời nói của Tùy Qua làm phân tâm, mất đi tiên cơ, nhưng hắn vẫn chưa lui ra phía sau. Khi Chấn Linh Sừ xuất hiện trên đỉnh đầu, trên người hắn đột nhiên bắn ra hắc sắc tiểu đỉnh, tiểu đỉnh nhoáng lên, biến thành lớn như một căn phòng, đón lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa trong hắc đỉnh vươn ra bàn tay tối đen chộp lấy Chấn Linh Sừ đang đánh xuống!

    - Linh khí!

    Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, bàn tay trong hắc đỉnh chính là khí linh, mặc dù là biết rõ nhưng Tùy Qua không dự tính thu hồi Chấn Linh Sừ. Bởi vì đây là một kích hắn vận sức phát động, nếu kích thứ nhất còn chưa thi triển đã thu hồi, sẽ làm khí thế suy yếu, tiên cơ vất vả xây dựng cùng ưu thế cũng biến mất không còn sót lại chút gì.

    - Chém!

    Cho nên Tùy Qua không lui bước, Chấn Linh Sừ hung hăng đánh tới.

    Bàn tay cùng Chấn Linh Sừ va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, giống như bàn tay là một khối hắc thiết mà không phải thân thể huyết nhục. Bất quá Tùy Qua chợt hiểu, khí linh cũng không phải thân thể huyết nhục, mà là một thể với pháp bảo, chém lên khí linh chẳng khác nào chém lên pháp bảo.

    Nhưng Hắc Ngục Vương Đỉnh thật sự lợi hại, cứng đối cứng lại có thể nắm lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa từ trong đỉnh truyền ra tiếng nhanh cười:

    - Chỉ là bảo khí mà thôi lại dám đánh bổn tòa, ta sẽ đem ngươi tạo thành sắt vụn!

    - Chấn!

    Tùy Qua hét lớn một tiếng, mộc hoàng cương khí rót vào Chấn Linh Sừ, trong thoáng chốc phù văn trên Chấn Linh Sừ đại thịnh, đem đặc tính “chấn” của nó phát huy ra tới cực hạn, cứng rắn chấn khai bàn tay kia, sau đó Tùy Qua thuận thế vung lên, Chấn Linh Sừ hung hăng chặt xuống miệng đại đỉnh.

    Pháp bảo đánh nhau, phát ra tiếng vang thật lớn.

    - Ngao!

    Đại đỉnh màu đen đột nhiên thu nhỏ, sau đó bay về trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô.

    Chấn Linh Sừ cũng bắn về trên vai Tùy Qua.

    Không ngờ lại là cục diện ngang ngửa!

    Nhưng Tùy Qua lại biết lần này hắn đã có chút rơi vào hạ phong.

    Pháp bảo cấp bậc linh khí có một ưu đãi lớn, chính là khi chủ nhân bị công kích sẽ tự động đỡ cho chủ, cho nên muốn đánh lén chỉ vô ích, trừ phi có thể ở trong nháy mắt đem linh khí lẫn chủ nhân cùng nhau miểu sát.

    Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong tay Ngu Kế Đô có linh khí cũng là chuyện bình thường, ít nhất người này cũng là một trong thiếu đương gia của phường hội, nếu trong tay không có vũ khí có tính uy hiếp chẳng phải tỏ vẻ phường hội rất vô năng hay sao?

    Nhưng thật sự làm Tùy Qua cảm thấy đau lòng chính là một kích vừa rồi đã làm lưỡi cuốc của Chấn Linh Sừ bị xuất hiện lỗ hổng.

    Dù sao cũng là pháp bảo cấp bậc bảo khí, quả nhiên không thể đánh bừa cùng linh khí.

    Ngu Kế Đô hiển nhiên cũng lưu ý điểm này, thản nhiên nói:

    - Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không biết ngươi có cảm tưởng gì?

    - Vừa rồi chỉ là tập thể dục mà thôi.

    Tùy Qua đem Chấn Linh Sừ thu vào trong Hồng Mông Thạch, thanh sắc vân gỗ bắt đầu hiển hiện khắp toàn thân, theo vân gỗ xuất hiện, khí thế cùng tinh thần của hắn cũng gia tăng:

    - Hiện tại mới chính thức bắt đầu!

    - Hắc Vương! Thập Phương Hắc Ngục!

    Ngu Kế Đô đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay, phi thân lên không, hướng Tùy Qua đánh úp tới, hiển nhiên ý tưởng của hắn cũng giống như Tùy Qua, sẽ không cho đối thủ cơ hội đề thăng khí thế lên tới đỉnh.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 854: Hắc Ngục Vương Đỉnh ra tay.

    Share: doctruyen.org





    Hắc Ngục Vương Đỉnh đột nhiên biến lớn, thậm chí còn lớn hơn cả khi Tùy Qua thúc giục Tam Thánh Phong, hướng ngay đỉnh đầu Tùy Qua chụp xuống.

    Tùy Qua không tiếp đón một kích toàn lực của đối phương, thúc giục Hồng Mông Thạch biến thành tử quang tránh né.

    - Thập Phương Hắc Ngục! Thiên Địa Vi Lao! Muốn chạy trốn, đừng hòng!

    Ngu Kế Đô hét lớn một tiếng, Hắc Ngục Vương Đỉnh như ngọn núi lớn phun ra một đạo hắc quang, đem Tùy Qua bao vây, sau đó miệng đỉnh sản sinh cỗ hấp lực thật lớn đem thân hình Tùy Qua hấp chặt khiến cho hắn không thể ngự không né tránh.

    Linh khí, quả nhiên lợi hại!

    Trong lòng Tùy Qua không nhịn được cảm thán.

    Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay Ngu Kế Đô tuy lợi hại, nhưng vẫn chỉ là hạ phẩm linh khí mà thôi. Pháp bảo trong tu hành giới khó cầu, cấp bậc linh khí càng thêm hiếm có. Mặc dù chỉ là một hạ phẩm linh khí, cũng là đồ vật vô số người tu hành tha thiết ước mơ.

    Hơn nữa mặc dù là hạ phẩm linh khí, nhưng uy lực bạo phát cũng kinh thiên động địa.

    Lúc này Tùy Qua đã cảm nhận được hạ phẩm linh khí cường hãn bậc nào.

    Hắc Ngục Vương Đỉnh phun ra hắc quang, mang theo cỗ hấp lực cực kỳ cường đại, mặc cho Tùy Qua thúc giục Hồng Mông Thạch thế nào cũng không thể ngự không phi hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hút vào trong hắc đỉnh.

    Hơn nữa Tùy Qua chứng kiến Ngu Kế Đô đang đứng trên hắc đỉnh, trên đỉnh đầu hiện ra hư ảnh hình cầu cỡ miệng chén, cầu thể có phù văn màu vàng lưu chuyển, phóng xuất ra vạn đạo quang mang, thật giống như một vầng thái dương nho nhỏ, làm cho người ta có cảm giác khí phách uy thế mười phần.

    Nhưng Tùy Qua biết “tiểu thái dương” trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô cũng chưa phải là kim đan chân chính, chỉ là xuất hiện hư ảnh kim đan khi toàn lực thúc giục mà thôi. Đối với người tu hành kết đan kỳ mà nói, kim đan chính là tính mạng, vật rất quan trọng làm sao có thể dễ dàng tế ra, nếu không bị tu sĩ khác dùng pháp bảo đánh vỡ, chẳng lẽ không phải bi ai?

    Mà đối với Tùy Qua mà nói, hư ảnh kim đan đại biểu thực lực của Ngu Kế Đô, đối phương đang truyền nguyên khí vào hắc đỉnh, thúc giục tám phần uy lực của nó, đem thân thể Tùy Qua hút vào trong đỉnh, mặc dù có khả năng thông thiên cũng không thể giãy thoát!

    Ngu Kế Đô nhìn thấy Tùy Qua không giãy thoát, chậm rãi bị hút vào vương đỉnh, càng thêm cuồng ngạo quát:

    - Tùy Qua! Thúc thủ chịu trói đi! Ở trong Hắc Ngục Vương Đỉnh ngươi đừng hòng tránh thoát đi ra! Trấn áp ngươi xong, ta đem máu tươi cùng hồn phách của ngươi luyện thành đan dược ăn vào, khi đó ta chính là hoàng giả chân chính! Ngu Kế Đô mới là bá chủ người tu hành! Hắc Vương, giúp ta toàn lực bắt hắn!

    - Kiệt kiệt…

    Trong hắc đỉnh truyền ra thanh âm nanh cười của khí linh:

    - Tu sĩ mang theo Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ ah, cho tới bây giờ ta chưa từng luyện qua tài liệu huyết nhục tốt như vậy! Xem ra sau khi đem hắn luyện hóa, phẩm chất của ta cũng tăng thêm một bậc! Đến đây đi, hoàng giả đoản mệnh! Hắc Ngục Câu Hồn!

    Ngay khi Tùy Qua không cách nào giãy thoát bị chậm rãi hút vào trong hắc đỉnh, đột nhiên từ trong hắc đỉnh vươn ra một bàn tay đen lớn như một ngọn tháp, bên trên bao trùm lân giáp tối đen, ngón tay lại như một cây cột thật lớn hướng Tùy Qua chộp tới, đem hắn kéo vào bên trong miệng đỉnh.

    - Kiệt kiệt, chủ nhân, ta đã bắt hắn vào! Hoàng giả tương lai gì đó, không gì hơn cái này!

    Khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh vô cùng hung hăng càn quấy cười nói.

    - Hừ! Không thể khinh địch, giúp ta toàn lực đem hắn luyện hóa!

    Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, kim đan hư ảnh càng thêm phát sáng, sau đó đem hắc đỉnh thu nhỏ lại xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, hiển nhiên hắn đang toàn lực thúc giục hắc đỉnh bắt đầu muốn luyện hóa Tùy Qua.

    - Cảnh giới chênh lệch cuối cùng vẫn là ranh giới không thể vượt qua ah!

    Trong lòng Ngu Kế Đô cảm thán một tiếng.

    Ánh rạng đông thắng lợi đã hiện ra.

    Hắc Ngục Vương Đỉnh chẳng những là một món vũ khí, cũng là một lò luyện đan, bên trong không gian chứa một ít đan dược, linh thảo, sau khi luyện hóa huyết nhục của tiểu tử kia cùng hồn phách, là có thể luyện chế thành Nhân Nguyên Đan, tuy rằng Ngu Kế Đô cũng không biết dùng “hoàng giả mộc hệ” luyện chế Nhân Nguyên Đan sẽ có gì bất đồng, nhưng nghĩ sẽ có ưu đãi đặc biệt. Nghĩ tới đây hắn thật đắc ý, thầm nghĩ quyết định lần này của mình làm đúng, thủ tiêu Tùy Qua luyện thành đan dược, dù không thể làm tu vi cảnh giới tiến thêm một bước nhưng tìm lại tin tưởng, lặp lại ngạo khí, từ nay về sau trời cao biển rộng, hắn có thể sừng sững trên đỉnh tu hành giới.

    Mà lúc này tình huống của Tùy Qua không tốt.

    Vừa bị hút đi vào, Tùy Qua liền cảm thấy chung quanh nóng nực không chịu nổi, lại cảm thấy rét lạnh tận xương, Hắc Ngục Vương Đỉnh là do cha của Ngu Kế Đô thu thập dị vực thiết thạch luyện chế, lại dung nhập Cửu U Minh Hỏa của bản thân rèn luyện ngàn ngày trong vùng cực địa vạn niên mới thành công tạo thành. Cho nên Cửu U Minh Hỏa kiêm hai loại đặc tính nóng lạnh bất đồng, đốt lên thân người bên ngoài cực nóng khó nhịn, nội bộ lại rét lạnh tận xương, mặc dù là người tu hành cũng khó chống cự.

    Không gian nơi này thật tối tăm, khắp nơi đều là Cửu U Minh Hỏa, Tùy Qua hoàn toàn không nhìn thấy rõ trạng huống. Nhưng hắn vừa dùng âm dương cương khí hộ thể chống cự hỏa viêm, vừa dùng tinh thần lực dò xét không gian hắc đỉnh.

    Tùy Qua suy đoán nội bộ không gian hắc đỉnh hẳn lớn như một ngọn núi, cũng không phải vô cùng vô tận, điểm này không cách nào so sánh với Hồng Mông Thạch. Với tốc độ ngự vật phi hành của Tùy Qua, trong khoảnh khắc có thể lao ra, nhưng mấu chốt là bên trong hắc đỉnh không chỉ đơn giản cất chứa Cửu U Minh Hỏa. Trên vách đỉnh có thật nhiều trận pháp huyền ảo đang vận chuyển thật nhanh, sinh ra lực lượng cường đại giam cầm hành động của Tùy Qua, làm cho hắn xoay trở thật khó khăn, thậm chí cũng không thể vận chuyển Mộc Hoàng âm dương cương khí.

    Càng nguy hiểm hơn chính là bên trong hắc đỉnh còn có một trí mạng tồn tại: khí linh Hắc Vương.

    Cho tới bây giờ Tùy Qua còn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng thần niệm có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

    - Giết!

    Ngay khi thần niệm của Tùy Qua cảm ứng được sự tồn tại của khí linh Hắc Ngục Vương Đỉnh, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm hung ác nham hiểm.

    Tùy Qua nhìn lại, chỉ thấy một quỷ quái màu đen cao hơn ba thước, hình dạng như người nhưng chỉ có một con mắt nằm trên trán cỡ trứng chim, lóe ra lục quang thâm u, hơn nữa trên người quỷ quái còn hiện lên lân phiến rậm rạp dữ tợn màu xanh, thoạt nhìn thập phần xấu xí dọa người. Nếu là người thường nhìn thấy bộ dáng kia, sẽ trực tiếp bị dọa bất tỉnh.

    Bộ dáng của khí linh hắc đỉnh chẳng những hung hãn, thực lực dũng mãnh, ngay lúc hắn phun ra chữ “giết”, móng vuốt tay phải chụp vào đầu Tùy Qua, tựa hồ muốn trực tiếp đem hắn chụp thành phấn vụn.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  5. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 855: Bị vây hoàn cảnh xấu.

    Share: doctruyen.org





    Lúc này thân hình Tùy Qua bị giam cầm, Chấn Linh Sừ bị chấn nứt rạn, chỉ còn Tam Thánh Phong làm chỗ dựa. Vì thế hắn phun ra Tam Thánh Phong, dùng tinh thần lực thao tác lăng không nghênh đón ma trảo của khí linh hắc đỉnh.

    Oanh long!

    Ma trảo vỗ lên Tam Thánh Phong, Tam Thánh Phong rung mạnh, sau đó lại vang ra thanh âm bị rạn nứt.

    Chỉ một kích Tam Thánh Phong lại bị rạn nứt!

    - Tùy Qua, đối lập với ta ngươi còn dám dùng pháp bảo cấp bậc bảo khí?

    Thanh âm Ngu Kế Đô vang lên trong không gian hắc đỉnh, hiển nhiên tinh thần lực của hắn liên hệ cùng một chỗ với khí linh, cho nên từng cử động của Tùy Qua cùng khí linh đều nằm trong “quan sát” của hắn. Không chỉ như thế, Ngu Kế Đô còn truyền nguyên khí cùng tu vi vào trong vương đỉnh, gián tiếp gia trì trên người khí linh, chính vì như thế khí linh mới có thể dũng mãnh như vậy, chỉ một trảo đã đánh rách Tam Thánh Phong.

    Tùy Qua vội vàng thu lại Tam Thánh Phong, nhưng có pháp bảo cản lần này, cũng giúp cho hắn tránh khỏi cục diện bị khí linh đánh vỡ đầu. Giờ phút này Tùy Qua cũng ý thức được tình thế của mình không lạc quan, cực kỳ không lạc quan.

    - Ha! Tùy Qua, Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ của ngươi không gì hơn cái này đi!

    Ngu Kế Đô vừa thúc giục hắc đỉnh vừa cười nhạo Tùy Qua:

    - Những kẻ ngu xuẩn trong tu hành giới, đem Mộc Hoàng giáp trụ thổi lên vô cùng thần diệu, cái gì trời sinh dị tượng, cái gì thiên mệnh sở quy, tất cả đều nói nhảm! Ngu Kế Đô này không tin thần phật, cũng không tin tà, càng không tin cái gì là thiên mệnh! Ai dám chắn con đường của ta, ta giết kẻ ấy đến chứng đạo! Tùy Qua, hoàng giả tương lai như ngươi hôm nay táng thân trong tay ta, trở thành đá kê chân cho ta trở thành bá chủ thiên địa này đi!

    Oanh long!

    Không gian hắc đỉnh truyền đến tiếng nổ vang, Cửu U Minh Hỏa đột nhiên phát sáng, trong khoảnh khắc Tùy Qua hoàn toàn lâm vào một mảnh biển lửa màu đen, chịu đựng hai loại nóng rực cùng rét lạnh dày vò.

    Tùy Qua biết đây là Ngu Kế Đô toàn lực thúc giục hắc đỉnh bắt đầu luyện hóa hắn.

    Nếu chỉ chống cự Cửu U Minh Hỏa thì thôi, mấu chốt là còn một khí linh hắc đỉnh không cho Tùy Qua có cơ hội ngưng khí chống cự, một trảo chụp vỡ Tam Thánh Phong, một trảo lại chụp vào đầu Tùy Qua, trong miệng vẫn còn kêu gào:

    - Tiểu tử! Nhìn ngươi còn có pháp bảo gì khác!

    Tùy Qua không phải không còn pháp bảo.

    Nhưng những pháp bảo khác của hắn tỷ như tiểu Ngân Trùng, Tây Môn Trung hay Hồng Mông Thạch đều không thể sử dụng trong lúc này, bởi vì nếu nguyên khí của Tùy Qua cạn kiệt sẽ cho Ngu Kế Đô cơ hội tập kích.

    Về phần dùng hồng mông tử khí đến trói buộc Ngu Kế Đô, Tùy Qua nghĩ cũng không dám nghĩ, với tu vi của Ngu Kế Đô, căn bản không khả năng làm được! Cho nên cục diện bây giờ đích xác không chút lạc quan, thậm chí ngược lại bị hắc đỉnh hạn chế hành động, tựa hồ chỉ có thể mặc người chém giết.

    Oanh long long!

    Bàn tay của khí linh hắc đỉnh va chạm cùng Mộc Hoàng cương khí trên đỉnh đầu Tùy Qua.

    May mắn Mộc Hoàng cương khí dù sao cũng là hoàng giả trong cương khí, mặc dù có Ngu Kế Đô gia trì lực lượng cho khí linh, trong lúc nhất thời cũng không cách nào xé mở được phòng ngự, nếu không Tùy Qua đã bị người đánh vỡ thành thịt vụn.

    Nhưng mặc dù phòng ngự không bị xé rách, mà Cửu U Minh Hỏa đã bắt đầu xâm nhập vào. Chỉ chốc lát Tùy Qua cảm thấy da thịt toàn thân như muốn bốc cháy, nhưng gân cốt lại như ngâm vào trong hàn đàm, sắp bị đông cứng hoàn toàn.

    Đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên!

    Vừa bị phân thần, cương khí cũng giảm sút, liền bị khí linh cảm ứng nhe răng cười nói:

    - Nhanh như vậy đã nỏ mạnh hết đà, Mộc Hoàng cương khí cũng không tệ lắm, đáng tiếc cảnh giới của ngươi quá thấp! Buông tha chống cự đi, để cho ta luyện hóa ngươi, có lẽ phẩm cấp của ta lại tăng lên, kiệt kiệt…

    Ngu Kế Đô lại nói:

    - Dù sao chỉ là một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết trà trộn cùng nữ nhân mà thôi!

    Có thể nói Tùy Qua hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu, chỉ cần hộ thể cương khí vừa vỡ, hắn chỉ có thể bị luyện hóa thành Nhân Nguyên Đan!

    - Lời của các ngươi thật quát nhiều!

    Tùy Qua giật giật thân hình, ngồi trên Hồng Mông Thạch, như lão tăng nhập định, lạnh nhạt nói:

    - Ngươi làm sao biết trà trộn cùng nữ nhân lại không phải là một phương pháp tu hành?

    Sau khi nói xong, Tùy Qua không thèm nhắc lại, nhìn như nhắm mắt chờ chết, nhưng vẫn thúc giục cương khí vận chuyển.

    - Được! Đã không có thiên địa linh khí chống đỡ, ta nhìn ngươi còn có thể chống được bao lâu!

    Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, hắn đã tính kế thật hoàn hảo kế hoạch lần này.

    Tùy Qua ngồi ngay ngắn trên Hồng Mông Thạch, nhắm mắt, hộ thể cương khí quanh thân dần dần thu nhỏ trong phạm vi phòng ngự, tựa hồ đã bị Ngu Kế Đô dần dần công phá.

    Hộ thể cương khí nhanh chóng co rút lại trong tam xích.

    Hai thước!

    Một thước!

    Năm tấc!

    Ba tấc!

    Một tấc!

    Cuối cùng toàn bộ tan rã.

    - Cơ hội tốt! Đi chết đi! Hắc Vương động thủ!

    Ngu Kế Đô hô to.

    Hắc Vương cũng đã sớm mất kiên nhẫn, không đợi phân phó, năm đầu ngón tay toát ra cương khí hắc hồng sắc, hướng đầu Tùy Qua chụp xuống!

    - Chết đi!

    Tùy Qua vẫn không động đậy.

    Chẳng lẽ hắn không thể nào nhúc nhích được nữa sao?

    Oanh long!

    Ma trảo của khí linh vỗ lên đỉnh đầu Tùy Qua, phát ra tiếng nổ vang như sơn băng địa liệt.

    Đây là một kích liên thủ của Ngu Kế Đô cùng khí linh hắc đỉnh, đích xác có oai lực băng sơn địa liệt không nhỏ.

    Huống chi Tùy Qua cũng không phải thân thể tiên phật, mà chỉ là thân thể huyết nhục mà thôi!

    Trên mặt Ngu Kế Đô cùng khí linh đều hiện ra vẻ dữ tợn, một người một linh đều cảm thấy Tùy Qua hẳn phải chết không nghi ngờ.

    Dưới sự trấn áp đầy hủy diệt, tất nhiên phải bị chụp vỡ thành một đoàn huyết nhục.

    Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt Ngu Kế Đô chợt cứng ngắc.

    Khí linh lại trợn mắt há hốc mồm!

    - Làm sao có thể!

    Ngu Kế Đô không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng.

    Đã không còn Mộc Hoàng cương khí hộ thể, Tùy Qua làm sao có thể ngăn trở một kích toàn lực của hắn cùng khí linh mà vẫn không chút tổn hao gì?

    Chẳng lẽ cảnh giới của tiểu tử này không chỉ là âm dương cảnh hay sao?

    - Đồ côn trùng! Ngươi là đồ côn trùng bất tử, ngươi hoàn toàn chọc giận bản tôn!

    Trong không gian hắc đỉnh truyền ra thanh âm tiếng rít gào nổi giận của khí linh, nó thật sự đã phẫn nộ, nó cùng Ngu Kế Đô cố gắng lâu như vậy, thật vất vả công phá phòng ngự của tiểu tử kia, vốn tưởng rằng có thể chụp thành thịt nát luyện hóa, ai nghĩ tới thân thể của tiểu tử kia lại còn cứng rắn hơn cả cương khí, điều này làm sao không làm cho nó nổi giận.

    - Côn trùng?

    Lúc này Tùy Qua vẫn chưa mở mắt, ngữ khí cực kỳ bình thản nói:

    - Chỉ là một con khí linh xấu xí mà thôi, ngay cả hình người còn chưa có, ngươi lại là thứ gì, bất quả chỉ là trọc vật!

    - Ta nhất định phải giết côn trùng như ngươi!

    Khí linh nghe Tùy Qua gọi nó là “trọc vật” càng thêm thẹn quá hóa giận, hoàn toàn phẫn nộ, không gian tựa hồ đều run rẩy.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.